Chương 41
Cô trùm tấm vải giường qua đầu. Cô không muốn bị quan sát bởi tấm gương kia nữa. Và cô cũng không muốn nghe tiếng cái điện thoại màu vàng trên bàn đầu giường đổ chuông.
Hắn biết mình đang ở đây và hắn đang đến để đưa mình quay lại mê cung. Cô hình dung lại nhà tù với những bức tường xám và không có lối ra.
‘Các căn phòng trong bệnh viện tâm thần thường được sơn màu xám, cũng giống như xà lim nhà tù, chuồng trại ở sở thú… Về lâu dài, chúng làm cô trở nên dễ bảo,’ tiến sĩ Green đã nói như thế.
Ông ta đâu rồi? Ít nhất một tiếng đồng hồ đã trôi qua kể từ khi ông ta đi ra ngoài để tẩy vết bẩn trên áo. Ông ta đã nói là quay lại ngay, nhưng thay vào đó ông ta bỏ cô một mình.
Tấm vải giường giống như một cái kén, lớp bảo vệ cuối cùng còn sót lại của cô.
Thoạt đầu như vậy cũng đủ để làm cô bình tĩnh lại. Nhưng rồi một điều gì đó đã len lỏi vào nơi trú ẩn của cô. Bên cạnh những âm thanh của bệnh viện, tiếng quả tim đập trên bức tường cũng quay trở lại.
Quả tim của bé gái ra đời trong chốn ngục tù, người mà cô không tài nào nhớ ra nổi. Con gái của cô. Và cũng là của con quái vật.
Đừng đập nữa. Tao xin mày đấy, đừng đập. Nhưng nó không chịu ngừng lại.
Nhịp đập ám ảnh ấy đang làm cô phát điên. Cô nhận ra mình phải làm gì đó, nếu không nó sẽ bám riết không thôi. Thế là cô thu hết can đảm và từ từ chui ra khỏi tấm vải giường.
Họ đã nói rằng anh có thể quan sát cô gái từ phía sau một tấm gương giả, do vậy tất cả những gì ngăn cách giữa Simon Berish và Samantha Andretti giờ đây chỉ là một lớp kính mỏng. Ngoài tay săn trộm đã cứu sống cô, các cảnh sát, điều tra viên phụ trách vụ việc và con quái vật đã giam cầm cô, không ai ở ngoài kia biết cô trông như thế nào trong bộ dạng của một người trưởng thành. Hầu hết bọn họ chỉ nhớ đến cô như một bé gái mười ba tuổi. Với phần còn lại của thế giới, Sam vẫn còn là một bé gái.
Berish nằm trong số những người được phép quan sát sự thật.
Và những gì anh thấy là một sinh vật yếu ớt, không có sức kháng cự. Delacroix cho anh biết Samantha bị gãy một chân trong khi trốn chạy, bởi việc giam cầm đã làm xương của cô yếu đi. Hệ miễn dịch của cô cũng bị ảnh hưởng, do vậy cô được đưa vào trong một môi trường vô trùng.
Sao lại có những gã đàn ông sẵn sàng làm điều này với một cô gái vô tội như thế?
Quả tim đập trên tường đã trở nên to khủng khiếp và tiếp tục phình ra không ngừng.
Đó chỉ là một vết ố, cô tự nhủ. Một ảo giác. Là do những thứ thuốc mà gã khốn đó đã đưa vào cơ thể mình. Nó sẽ biến mất nhanh thôi, khi thuốc giải trong bình dịch truyền tẩy sạch dòng máu và bộ não của mình.
Tiếng đập thình thịch tiếp tục vang lên như trống dồn. Nó đang kêu gọi cô.
Đó là con gái bé nhỏ của mình, con bé chỉ muốn được mẹ dỗ dành. Người mẹ đã bỏ rơi nó. Cô cảm thấy muốn khóc. Đừng tin nó, nó là hậu duệ của con quái vật, nó chỉ muốn đưa mày trở lại mê cung. Mày biết nó vẫn ở đó đợi mày. Nếu không muốn quay lại đó, mày phải mặc kệ con bé.
Không, tôi không thể. Tôi là mẹ của nó. Tôi không thể.
Cô quả quyết hất tấm vải đang đắp ra và ngồi dậy. Cô dạng chân, rút ống thông tiểu ra và vứt xuống. Một vũng nước tiểu mau chóng hình thành trên sàn nhà. Cô ngước nhìn bình dịch truyền rồi cẩn thận rút kim ra khỏi ven – cô sẽ gắn nó lại sau. Cô không rõ liệu mình có đủ sức để đứng lên không, lần trước khi cố gắng làm như thế cô đã ngã xuống sàn. Tiến sĩ Green đã lập tức đến giúp cô, cô còn ngửi thấy người ông ta có mùi nước hoa. Cô bèn di chuyển chân phải trước và đặt nó xuống sàn, sau đó cô dùng cả hai tay tóm lấy khối bột bó nhấc lên rồi nhích nó ra mép giường, từng chút một. Khi nó đã ở trên mép giường, cô hích nó bằng hông rồi kìm giữ lại cho đến khi bàn chân mình chạm sàn. Cuối cùng, cô chống hai tay xuống nệm, hít một hơi thật sâu và nâng mình lên.
Căn phòng quay vòng vòng xung quanh cô một lúc, nhưng cô vẫn giữ được thăng bằng. Tốt rồi, cô nghĩ bụng. Tiếp đó, cô nhắm thẳng quả tim trên bức tường trắng.
Cô phải chứng minh với bộ não của mình rằng nó không thực sự tồn tại, nó chỉ là một cảm nhận sai lạc. Cô di chuyển chân phải trước, đưa thân trên tới trước, rồi kéo lê chân trái bó bột theo sau. Cô ước lượng một khoảng cách vài mét giữa mình và đích đến. Cô tin là mình sẽ làm được.
Cô chật vật tiến từng bước một. Đến bước thứ tư, cô ngừng lại để lấy hơi. Trong lúc đó, quả tim trên tường đập nhanh hơn. Mình phải đến đó. Mình phải dừng nó lại.
Khi còn không đầy một mét nữa, cô mỉm cười. Cô đã gần đạt được mục tiêu nho nhỏ của mình. Cố lên nào, nỗ lực một lần cuối cùng này thôi.
Một khi đã đến trước bức tường, cô không thể ngăn mình giơ một tay lên. Cô khẽ đặt bàn tay vào quả tim và nó ngừng đập.
Cuối cùng thì nó cũng đã ngừng lại.
Cô cảm thấy tay mình âm ẩm. Thấy chưa, mình đã đúng: Nó chỉ là một vết ố đáng nguyền rủa.
Nhưng khi nhấc tay ra khỏi bức tường, tim của chính cô bỗng như ngừng đập.
Berish vẫn đang quan sát cô gái nằm trên giường bệnh và cảm thấy đau đớn vô hạn.
‘Có một tin tức chưa được công bố và nó liên quan đến Samantha Andretti…’ Delacroix đã nói như thế.
Berish có thể hiểu được sự lưỡng lự của trụ sở, bởi ngay khi người ta khám phá ra sự thật, họ sẽ trút giận vào lực lượng cảnh sát vì đã không cứu Samantha Andretti trong suốt mười lăm năm qua.
“Tôi biết anh đang nghĩ gì.” Một giọng nữ vang lên từ phía sau.
Berish quay lại và thấy một phụ nữ rất thanh lịch, tuổi chừng bốn mươi.
“Những gì họ đang nói có đúng không?” Anh hỏi. “Rằng cô gái đang ở trong một trạng thái giống như hôn mê ấy?”
“Không hẳn.” Người phụ nữ đáp. “Đó là một dạng tâm thần phân liệt. Cô gái liên tục chuyển từ những khoảnh khắc tỉnh táo phần nào sang những lúc hoàn toàn lơ đãng.”
“Đặc vụ Delacroix dùng một cách diễn đạt khác để mô tả tình trạng của Samantha…”
“Thế ư?”
“Cô ấy giống như một người bị mắc kẹt mãi mãi trong cơn ác mộng và không thể hồi tỉnh.”
Người phụ nữ thở dài.
“Chúng tôi đã hi vọng cô gái có thể cung cấp những thông tin hữu ích giúp tóm cổ nghi phạm hoặc tìm ra nơi hắn đã nhốt cô suốt mười lăm năm trời, nhưng mọi nỗ lực của chúng tôi đều vô ích.” Chị ta ngừng lại và lắc đầu. “Nhà tù thực sự nằm ở trong đầu cô gái và hiện giờ chúng ta không thể giải thoát cô ấy khỏi nơi đó được.”
Anh có thể trông thấy sự thất vọng trên khuôn mặt của người phụ nữ và tự hỏi chị giữ vai trò gì trong vụ việc này.
“Tôi là đặc vụ Simon Berish.” Anh nói và chìa tay ra.
Người phụ nữ bắt tay anh và nở một nụ cười nhẹ.
“Còn tôi là điều tra viên phụ trách vụ này. Tên tôi là Clara Green.”
Bức tường bên dưới vệt ố có màu xám.
Lòng bàn tay cô dính đầy sơn trắng. Không thể nào, cô nghĩ. Một cơn hoảng loạn tràn qua người cô. Chuyện này không thực sự diễn ra với mình. Nó không diễn ra với mình.
Cô phải nói với ai đó ngay. Cái điện thoại màu vàng, cô nhủ thầm. Nó không còn là kẻ thù nữa, giờ nó là bạn.
Cô tiến lại chiếc bàn đầu giường nhanh hết mức có thể, mặc kệ sự mệt mỏi khi phải kéo lê cái chân bó bột. Ngay khi đến nơi, cô tóm lấy ống nghe và áp vào tai. Cô bấm số chín như lời tiến sĩ Green đã nói… Nhưng nó không có tín hiệu gì.
Cô muốn hét lên nhưng tự kìm lại được.
Cô quay sang phía cửa phòng để tìm sự giúp đỡ. Nhưng nếu những gì đang xảy ra là sự thật thì cô chẳng hi vọng tìm được người nào giúp mình.
Dẫu vậy, cô vẫn bước ra cửa với tâm trạng vừa giận dữ vừa sợ phải đối mặt với sự thật. Cô thử xoay nắm cửa: Nó không bị khóa. Đây là một dấu hiệu tốt.
Mở cửa ra, cô trông thấy cái lưng của người cảnh sát đang đứng canh gác. Cô mừng rỡ đến nỗi chỉ muốn ôm chầm lấy anh ta. Nhưng trạng thái phấn khích của cô chỉ kéo dài đúng một giây, vì bộ não cô đã nhận ra thứ ở trước mắt mình chỉ là một đồ vật vô tri.
Một con ma nơ canh tươi cười, giống như trong một cửa hàng quần áo, trên người khoác bộ đồng phục cảnh sát.
Trên cái bàn nhỏ nằm cạnh đó, giữa các ống xy lanh và thuốc men, có một cái đài xách tay: Những tiếng ồn bệnh viện đang phát ra từ cặp loa của nó. Ngoài ra còn cái ti-vi mà tiến sĩ Green đã dùng để chiếu cho cô xem hình ảnh truyền trực tiếp từ phía ngoài bệnh viện, nhưng giờ thì cô đã nhận ra nó được nối với một đầu máy.
Cạnh đó còn có một chồng báo. Ở bìa của tờ báo trên cùng, cô đọc thấy một bài viết về sự trở về đầy bất ngờ của mình. Trên một chiếc ghế, cô trông thấy mái tóc giả màu hung và bộ đồng phục y tá. ‘Nghỉ ngơi đi, gái ơi. Nghỉ đi…’ một giọng phụ nữ ân cần đã nói như thế với cô trong lúc thay bình dịch truyền.
Cuối cùng, cô nhìn quanh. Cô đã nhận ra những bức tường xám và những cánh cửa sắt mở ra hành lang của các căn phòng. Niềm hi vọng rằng cô đã nhầm bị thực tại cuốn phăng không thương tiếc. Giờ thì cô đã biết đích xác đây là cái gì.
Một trò chơi.
Cô chưa bao giờ rời khỏi mê cung.
“Họ đã cho tôi biết về người bạn thám tử của anh.” Tiến sĩ Green lên tiếng. “Tôi rất tiếc.”
“Chúng tôi không phải là bạn.” Berish đính chính và thầm mong anh có thể nói thêm rằng anh muốn biết nhiều hơn về Bruno Genko. “Nhưng dù sao cũng cảm ơn chị.”
“Anh có muốn dùng cà phê không?”
“Tôi rất muốn.” Anh đáp và đưa mắt nhìn một lần nữa qua tấm gương giả, tự hỏi có bao nhiêu Samantha Andretti đang bị giam cầm ở đâu đó mà không được ai đến cứu.
Anh chợt nhớ đến cuốn truyện tranh con thỏ với đôi mắt trái tim. Có trời mới biết bao nhiêu trẻ em đã bị tiêm nhiễm bởi bóng tối và trở thành quái vật khi lớn lên.
Không ai biết có bao nhiêu Bunny đang tồn tại ngoài kia.