← Quay lại trang sách

Chương 35

Tiến sĩ Green quay trở vào trong phòng và nhanh chóng khép cửa lại. Ông giấu gì đó sau lưng.

“Của cô đây.” Ông tuyên bố và đưa ra một chiếc túi giấy. “Tôi đoán là cô đang đói.”

Cô dõi mắt theo ông tiến sĩ trong lúc ông đến ngồi vào vị trí quen thuộc.

“Đồ ăn của bệnh viện thật kinh tởm, cái này ngon hơn nhiều.”

Nói đoạn tiến sĩ Green lấy từ trong túi giấy ra hai chiếc bánh mì sandwich được gói bằng màng bọc thực phẩm.

“Gà hay cá ngừ?” Ông hỏi.

“Gà.” Cô đáp.

Ông đưa cho cô một chiếc sandwich.

“Chọn chính xác đấy: Bánh mì gà vợ tôi làm ngon vô đối.”

Cô cầm lấy chiếc bánh và nhìn nó.

“Cô không định ăn nó à?” Ông hỏi và há miệng cắn chiếc bánh của mình.

“Tôi xin lỗi.” Cô đáp. “Tôi chỉ đang nghĩ đến một chuyện… Làm thế nào kẻ bắt cóc cho tôi dùng thuốc để khiến tôi mê mụ như thế?”

“Ý cô là những loại thuốc an thần?” Tiến sĩ Green ngẫm nghĩ trong giây lát. “Tôi đoán hắn đã bỏ chúng vào trong thức ăn của cô.”

Cô lật chiếc bánh lại. Đã lâu cô không ăn thứ gì được chuẩn bị với tình yêu thương.

“Vợ ông chắc là yêu ông lắm.”

“Chúng tôi cũng có lúc thế này lúc thế khác.” Tiến sĩ Green thừa nhận. “Nhưng tôi nghĩ điều đó xảy ra với mọi cặp đôi đã ở bên nhau quá lâu.”

Cô quay mặt về phía tấm gương.

“Bố tôi đến đây chưa?”

“Việc này cần thêm một chút thời gian. Sau đó chúng tôi sẽ đưa ông ấy đến thẳng đây.”

“Tôi không biết nữa…” Cô không cảm thấy mình sẵn sàng để gặp bố.

“Không ai ép cô cả, Sam à. Cô cứ thong thả.”

“Thật sự là tôi không tài nào nhớ nổi khuôn mặt của ông ấy.”

“Tôi sẽ cho cô xem một tấm ảnh, nếu cô muốn. Nó có thể giúp cô nhớ lại.”

Câu nói của tiến sĩ khiến cô nhẹ lòng. Cô mở lớp màng bọc và mau chóng tấn công chiếc sandwich. Tiến sĩ Green nói đúng: Nó rất ngon.

“Thứ Ba.” Cô buột miệng thốt lên.

“Gì cơ?”

Một lần nữa, cô tập trung vào vết ố trên tường, vào quả tim đang đập.

“Thứ Ba là ngày pizza…” Cô đáp.

Thật ra cô cũng không biết nó có phải là ngày thứ Ba không nữa. Là ban ngày hay ban đêm nhỉ? Ngoài ra, rất có thể cái mà cô gọi là ‘thứ Ba pizza’ diễn ra một lần mỗi tháng hoặc thưa hơn. Nhưng cô đã quyết định gọi nó như thế. Một trong những quy ước mà cô áp dụng cho lịch trình của mê cung.

Mọi chuyện bắt đầu vào cái lần đầu tiên cô hoàn tất được mặt thứ ba của khối Rubik. Cô đã rất hãnh diện, hãnh diện đến nỗi lập tức cảm thấy tức giận. Bởi cô cảm thấy mình xứng đáng được thưởng. Cô bắt đầu đi lòng vòng trong mê cung, giơ cao khối Rubik như một chiến lợi phẩm, vừa đi vừa hét lên: ‘Pizza! Pizza! Pizza!’ Ngoài việc đòi phần thưởng thích đáng, cô còn muốn quấy rối con quái vật trong trường hợp hắn đang lắng nghe. Thậm chí cô cảm thấy khoái trá khi nổi loạn như vậy.

Cuối cùng, cô đã nhận được thứ mình muốn.

Trong một căn phòng, cô tìm thấy một hộp giấy với chiếc pizza margherita ỉu xìu bên trong. Nó đã cũ đến mấy ngày. Thắng khốn nghĩ hắn có thể trừng phạt cô theo cách này, nhưng cô vẫn ăn nó một cách sung sướng. Kể từ lần ấy, nó đã trở thành một nghi thức.

Mỗi khi hoàn tất mặt thứ ba của khối Rubik, cô có một thứ Ba nữa. Và một chiếc pizza cũ.

Thằng khốn lấy đâu ra nó? Trên hộp không đề gì cả. Không có manh mối nào về cửa tiệm đã làm ra nó. Đấy có thể là một cửa tiệm nhỏ, chỉ bán mang về. Cô hình dung ra một nơi luôn có mùi chiên rán, với những viên gạch được phủ một lớp dầu mỡ bóng nhẫy mà không có loại xà phòng nào tẩy hết được.

Mỗi lần cắn miếng pizza đầu tiên, cô lại tự hỏi người làm ra nó trông như thế nào. Không hiểu sao cô hình dung anh ta là một thanh niên trẻ trung với đôi tay vạm vỡ dính đầy bột và hơi có bụng. Một anh chàng vui tính thích đàn dúm với chúng bạn, đi xem những bộ phim hành động, hoặc chơi bowling cùng họ. Anh chàng chưa có bạn gái, nhưng có một cô gái tóc nâu rất hấp dẫn trong đời, thu ngân của một siêu thị.

Chàng trai không bao giờ tự hỏi những chiếc pizza anh làm là dành cho ai – việc gì phải thắc mắc kia chứ? Anh ta cũng không hay biết rằng chiếc bánh của mình sẽ được đưa vào trong một cái mê cung để nuôi một tù nhân khốn khổ. Anh không biết mình là mối liên hệ duy nhất mà cô có với thế giới bên ngoài, dù là gián tiếp. Nhưng anh là bằng chứng cho thấy rằng bên ngoài những bức tường kia còn có những thứ khác. Rằng nhân loại chưa tuyệt chủng do một vụ nổ hạt nhân hoặc một khối thiên thạch nào đó rơi từ trên trời xuống…

“Tôi cứ hi vọng mình sẽ tìm thấy một thông điệp trong hộp pizza vào một ngày thứ Ba tưởng tượng nào đó. Không phải một lá thư, tất nhiên rồi, nhưng một chữ được viết bằng xốt cà chua chẳng hạn. Một lời chào đơn giản. Có lần trong nhân bánh có một bông atiso và tôi coi đó là một dấu hiệu. Nhưng rồi nó không diễn ra nữa.”

“Điều gì khiến cô bực bội nhất trong mê cung?” Tiến sĩ Green hỏi sau khi ăn nốt miếng sandwich cuối cùng.

“Màu sắc của những bức tường. Chúng xám xịt một cách không thể chịu nổi.”

“Có một lí thuyết cho rằng màu sắc ảnh hưởng đến tâm trạng của chúng ta.” Tiến sĩ Green vừa nói vừa lau miệng bằng một tờ khăn giấy. “Màu xanh lá cây cho sự tự tin, vì thế bàn chơi bài luôn có màu xanh lục để thúc đẩy người chơi mạo hiểm. Những tông màu ấm kích thích tiết serotonin và làm người ta ba hoa, hoặc quan hệ tình dục bừa bãi.”

“Thế còn màu xám?” Cô hỏi.

“Nó ức chế hoạt động của endorphin. Các căn phòng trong bệnh viện tâm thần thường được sơn màu xám, cũng giống như xà lim nhà tù, chuồng trại ở sở thú…” Ông ngừng lời trong giây lát rồi nói tiếp. “Về lâu dài, chúng làm cô trở nên dễ bảo.”

Màu xám làm ta dễ bảo, cô tự nhủ. Hắn coi cô như một loài thú cần được thuần hóa.

Có lẽ tiến sĩ Green đã nhận ra chủ đề này làm cô buồn bực. Để thay đổi không khí, ông vo tròn tờ giấy ăn của mình và quay về phía cái sọt rác, nhắm và ném trúng phóc.

“Tôi từng là cầu thủ kiến tạo lối chơi của đội bóng rổ trường đại học đấy. Tôi chơi rất cừ, dù không bao giờ nói ra điều đó.”

Cô không nén nổi nụ cười.

Nhưng rồi cô nhận ra tiến sĩ Green đã tranh thủ khoảnh khắc lơ đãng của cô để chạm vào chùm chìa khóa giắt ở thắt lưng. Lại ra dấu với cảnh sát phía sau tấm gương, cô nghĩ thầm. Nó có nghĩa là gì? Có lẽ nó chẳng mang ý nghĩa nào cả, cô chỉ sợ hãi vô cớ.

Tiến sĩ Green nhận ra mình đã làm rơi một chút cá ngừ xuống chiếc áo sơ-mi màu xanh biển.

“Vợ tôi sẽ nổi trận lôi đình cho mà xem.” Ông lẩm bẩm trong lúc tuyệt vọng tìm cách tẩy vết bẩn trên áo. “Tôi cần tìm cách gột sạch nó.” Ông nói và đứng dậy. “Tôi sẽ quay lại ngay.”

Cô mừng thầm trong bụng. Cô đang rất muốn tiểu tiện và dù đã được đặt ống thông, cô vẫn thấy xấu hổ khi phải làm điều đó trước mặt ông ta.

“Khi quay lại tôi sẽ mang cho cô đồ uống.” Tiến sĩ Green hứa hẹn. “Nhưng đừng đánh mất sự tập trung nhé, vì chúng ta sẽ bắt tay vào việc ngay sau đó.”

Còn lại một mình, cô nghe lời ông tiến sĩ và tiếp tục nhìn chăm chú vào vết ố trên tường. Đúng lúc đó cái điện thoại màu vàng lại đổ chuông.

Và một lần nữa, cảm giác sợ hãi đến tê liệt ấy.

Tiến sĩ Green nói đúng, cô nghĩ thầm. Chỉ là ai đó nhầm số thôi. Mình thật ngu ngốc khi hoảng sợ. Nhưng chỉ có một cách để biết được.

Nghe máy.

Những hồi chuông vang vọng một cách kỳ dị khắp phòng và trong đầu cô. Cô chỉ muốn chúng dừng lại ngay, nhưng chúng vẫn cứ tiếp diễn.

Cô đi đến quyết định. Cô vươn tay về chiếc bàn đầu giường. Cái chân bó bột khiến cô khó xoay xở, nhưng rốt cuộc vẫn chạm được mấy ngón tay vào ống nghe. Cô lôi cái điện thoại lại gần, nhấc ống nghe và áp vào tai. Sẽ chỉ có sự im lặng thôi, cô nhủ thầm. Nhưng trong sự im lặng sẽ ẩn chứa tiếng hít thở.

“A-lô?” Cô lên tiếng và căng thẳng chờ đợi.

“Cô quên địa chỉ.” Một giọng nam lập tức đáp lại.

Cô chẳng hiểu gì cả. Những âm thanh nhiễu vang lên ở đầu dây bên kia. Đúng như tiến sĩ Green đã nói. Một cuộc gọi nhầm số. Cô thấy bình tĩnh hơn.

“A-lô?” Người đàn ông ở đầu dây bên kia tỏ ra sốt ruột.

“Tôi xin lỗi, tôi không hiểu anh đang nói về chuyện gì.”

“Tôi cần một địa chỉ.” Anh ta nói. “Cho đơn hàng.”

Cô sững người, cơn rùng mình chạy suốt cơ thể cô tựa một luồng điện.

“Bánh pizza.” Người đàn ông trong điện thoại nói tiếp. “Chúng tôi phải giao bánh đến đâu?”

Cô vứt cái ống nghe đi, như thể nó làm mình bị bỏng. Bản năng khiến cô quay về phía tấm gương lớn trên tường. Đây còn hơn là một linh cảm trong lòng. Khi nhìn vào hình ảnh phản chiếu của mình, cô cảm thấy có bóng dáng của con quỷ ẩn náu phía sau và nó đã nghe thấy câu chuyện của cô.

Và mục đích của trò đùa giỡn vừa rồi là để cô biết nó đang ở đâu đây.