CHƯƠNG 3 RICE
Tọa lạc ngay chính giữa đường An Dương Vương, Rice nằm kiêu sa tách biệt với những ồn ào của khu Chợ Lớn. Ba năm trước, nơi đây chỉ là một quán ăn nhỏ tựa bao hàng quán được mở ra trên khu phố người Tàu. Nhưng ba năm, thời gian và bàn tay con người đã biến Rice trở thành một trong những địa chỉ Dimsum1 hàng đầu của Sài Gòn hoa lệ.
Ngọc Uyển đến với Rice ngay từ những ngày đầu tiên. Cô vẫn nhớ như in đó là một buổi chiều tháng Ba, một buổi chiều đã thay đổi toàn bộ kế hoạch mà cô định ra từ nhiều năm trước đó...
Ngày ấy, Ngọc Uyển vừa hoàn thành xong luận văn tốt nghiệp, cô rất cần một công việc bán thời gian để kiếm thêm thu nhập. Con đường An Dương Vương ngày nào cô cũng đi qua và tấm biển tuyển người của Rice vẫn đặt đó cả tháng chưa hề bỏ xuống. Điều kỳ lạ là cửa hàng đó chưa từng mở cửa, chỉ có dãy số điện thoại viết ngay trong tấm biển là phương thức liên lạc dành cho ai muốn gắn bó với nơi này. Cô gọi điện thì nhận được lịch hẹn phỏng vấn vào cuối tuần. Lúc đó cô đã nghĩ, chỉ là một cửa hàng nhỏ có cần phải bày đặt cách làm việc như một công ty lớn hay không? Chỉ đến khi gặp chủ nhân của Rice, cô mới biết mình sai, duy nhất một điều cô đúng đó là đã gọi vào số điện thoại ấy. Anh ta rất trẻ, không ở Sài Gòn. Câu đầu tiên anh hỏi cô đơn thuần là:
- Em cảm thấy mình có thể làm được những việc gì trong một cửa hàng đồ ăn?
Cô không nghĩ nhiều, trả lời anh luôn:
- Nếu cửa hàng anh cần một người bán hàng, phụ bếp hoặc rửa chén thì em nghĩ em hoàn toàn làm được.
Anh cười để lộ răng khểnh khiến lòng cô xao xuyến, giọng Hà Nội nghe rất ấm nhưng khi anh nói xong cô vẫn ngỡ ngàng, không thể tin rằng mình bị anh từ chối: “Xin lỗi. Cửa hàng của anh cần nhiều hơn thế. Chúc em sớm tìm được một công việc phù hợp với mong muốn của bản thân.”
Ngọc Uyển rời khỏi đó, chạy xe dưới cái nắng đỉnh điểm đi từ quận 5 về quận 8 mà vẫn không thể bỏ qua câu nói của người đàn ông kia trong đầu. Cô không chắc cái anh ta cần nhiều hơn ở một cửa hàng đồ ăn thì có thể là gì? Nhưng cô nhìn thấy được tham vọng, đọc được những dự định trong ánh mắt của anh khi nghiêm túc hỏi cô. Cái anh ta cần, cô nghĩ rằng mình có. Cuối cùng Ngọc Uyển vẫn gọi cho anh ta lần nữa, và bản thân thì vòng một đường dài để trở lại Rice. “Chắc là em đã phải đi rất xa. Dù không biết em chợt nhận ra khả năng gì đặc biệt nhưng anh sẽ nhận em. Anh tuyệt đối sẽ không để em phải hối hận khi quay trở lại nơi này.”
- Em không biết anh cần gì và sẽ làm gì với một cửa hàng đồ ăn? Nhưng bốn năm học về công nghệ thực phẩm, em tin những gì em học được sẽ không khiến anh thất vọng.
Câu nói của anh ngày ấy như một lời hứa đảm bảo vĩnh viễn mà cô có được và những ý tưởng thiết kế của cô sau này đã từng bước đưa Rice lột xác trở thành thương hiệu ẩm thực Dimsum như bây giờ. Trước đó cô chỉ nghĩ đơn giản rằng sau khi tốt nghiệp sẽ về lại Tiền Giang, sẽ làm QC2 cho một công ty thực phẩm nào đó. Cuộc đời của cô sẽ trôi đi bình yên ở nơi mình sinh ra, cạnh ba mẹ, cạnh bé Mây, nhưng rồi sự xuất hiện của anh đã đổi thay toàn bộ. Anh cũng là người đàn ông duy nhất đã chiếm lấy mọi buồn vui thống khổ mà cô âm thầm cất giữ những năm qua...
Cả một ngày không ở cửa hàng, vừa về tới Rice, Ngọc Uyển đã nhận thấy được sự khẩn trương và mong ngóng từ ánh mắt của đám đàn em dành cho mình. Đón Mây từ tay Ngọc Uyển, Thục Anh vội lên tiếng:
- Em gọi cho chị hoài mà toàn báo thuê bao. Anh Lâm chắc gọi cho chị không được nên mới gọi về cho tụi em báo tối nay anh ấy đặt bàn đặc biệt cho khách. Bọn em chờ chị, vẫn chưa lên thực đơn.
Ngọc Uyển thở dài, cô không giấu nổi sự uể oải trong giọng nói:
- Việc này có gì đâu mà phải chờ chị. Lần sau, đã là khách của anh ấy, em cứ dựa vào thực đơn mà lên danh sách những món ngon nhất ra thôi.
“Nghe giọng anh ấy em đã hết hồn rồi à. Anh ấy cẩn thận ra sao chị cũng biết đấy. Bọn em sợ chuẩn bị không chu đáo, không hợp với yêu cầu của khách hàng thì sao?” Khẽ lắc đầu, Ngọc Uyển tỏ rõ thái độ không đồng tình:
- Lạ thật đấy! Trước giờ chị chưa từng thấy anh Lâm mắng đứa nào bao giờ mà chẳng hiểu sao ai cũng sợ anh ấy như sợ cọp vậy? Hôm nay chị rất mệt, chắc sẽ đưa Mây về luôn. Em ghi nhanh thực đơn và kêu đầu bếp bên chỗ anh Quân chuẩn bị.
Đợi Thục Anh lấy giấy bút, Ngọc Uyển chau mày rồi đọc một loạt những cái tên cô đã quen thuộc từ lâu: “Cháo thịt nạc trứng bách, há cảo tôm hấp, xíu mại trứng cua, vịt quay Bắc Kinh, cảo thủy tinh Phúc Kiến, chân gà hấp tàu xì, xôi gà hấp lá sen, váng đậu cuộn chiên giòn, nem cuốn sò điệp, bánh củ cải chiên, bánh hoa quế. Tạm thời nhiêu đó thôi, nếu họ yêu cầu gì thêm thì em kêu anh Quân làm tiếp. Nhớ là pha sẵn một ấm trà ngon để chào khách khi họ đến.”
Thục Anh khẽ vâng rồi nhìn qua Mây:
- Chị ăn tối luôn bên này rồi hãy về. Bữa nay chị cho Mây đi khám, bác sĩ nói sao?
Nghe em hỏi, ánh mắt Ngọc Uyển không giấu nổi nỗi buồn. Giọng cô nghẹn ngào:
- Họ nói con bé bị u tuyến yên chèn vào thị giác, phải phẫu thuật. Chị đang tính bán xe, em xem ai mà có nhu cầu mua thì kêu chị. Mai mốt chị về nhà một chuyến, em và mọi người nhớ để ý cửa hàng.
Thục Anh nghe xong chỉ biết cúi đầu rồi trầm lặng. Hoàn cảnh của Ngọc Uyển ai cũng thương và nể phục, nhưng bản thân cô chỉ là một sinh viên vẫn còn lo ăn từng bữa thì sao có thể giúp chị được đây? Khi cô mới tới đây, cái gì cũng không biết, cái gì cũng không quen, nhưng chị lúc nào cũng dịu dàng chỉ dẫn từng li từng tí. Vẫn biết Hải Lâm mới là chủ nhân thật sự của Rice, nhưng nếu hỏi toàn bộ nhân viên ở đây thì ai cũng sẽ gật đầu thú nhận, trong lòng họ Ngọc Uyển là người quan trọng nhất.
Tiễn khách xong cũng gần mười một giờ khuya, Hải Lâm đút hai tay vào túi quần rồi bước thật chậm vào trong cửa hàng. Anh không nói gì, chỉ thỉnh thoảng để lại nụ cười ấm áp trấn an nhân viên. Khi đang chuẩn bị bước lên căn phòng nghỉ nằm riêng trên gác, vô tình câu chuyện của mấy người phía sau khiến anh dừng bước. Anh nghe rất rõ giọng Thục Anh đang than thở cùng mọi người:
- Chị Uyển sẽ nghỉ mấy ngày nên mai mọi người gắng qua sớm một chút nhé. Chị ấy đang tìm người mua xe nữa, thật là cực quá, đang yên đang lành sao Mây lại xảy ra bệnh cơ chứ.
- Mây làm sao?
Nghe thấy giọng Lâm, Thục Anh giật mình, ánh mắt cô như đứa trẻ mắc lỗi, không giấu nổi sự lo lắng. Giọng nói của cô dù cố gắng để bình thường nhưng chẳng hiểu sao vẫn bị tắc nghẹn nơi cuống họng, cô thấy mình lí nhí đáp lời anh: “Cả ngày hôm nay chị Uyển cho Mây đi khám, bác sĩ nói Mây có một khối u trong đầu phải phẫu thuật. Hồi chiều chị ấy có ghé qua một chút để dặn dò tụi em, xong về luôn...”
Cô định nói tiếp nhưng lại chẳng biết phải nói gì. Hải Lâm khẽ nhíu mày không hỏi gì thêm nữa. Anh dặn dò nhân viên đi đường cẩn thận rồi bước thẳng hướng cửa chính, gọi taxi chạy qua phòng trọ của mẹ con Mây.
Chú thích:
(1) Dimsum là tên gọi chung của tất cả các món ăn được chế biến theo kiểu bọc một lớp bột mỏng ở bên ngoài, bên trong là nhân, bao gồm cả đồ mặn, đồ ngọt, đồ chiên hay đồ hấp.
(2) QC (Quality Control): Kiểm tra và kiểm soát chất lượng sản phẩm. Đây là khâu kiểm tra được đặt xen kẽ giữa các công đoạn sản xuất và ở khâu thành phẩm để kiểm tra chất lượng của các sản phẩm.