CHƯƠNG 4 MÂY
Ngọc Uyển chờ Mây ngủ say rồi mới dậy gấp đồ để ngày mai về nhà một chuyến. Cô như con ốc sên, luôn cố bao bọc mình bằng lớp vỏ ngoài cứng cáp nhưng ai nào hay, bên trong tim ốc rất mềm. Mạnh mẽ lúc này để cho ai xem? Cô chỉ muốn ngay bây giờ được dựa vào lòng mẹ ngủ một giấc thật sâu. Nghĩ về khoảng thời gian khó nhọc kể từ khi có Mây, cô không cầm nổi lòng mà rơi nước mắt. Cô gặp Mây khi vừa đi qua tuổi mười chín được vài ngày. Hôm đó cô đến thăm một người bạn cùng lớp đang cấp cứu tại viện Chợ Rẫy. Bước ra từ khu cổng sau của bệnh viện, nhìn lên trời một cách vô thức, cô nhận ra thời tiết hôm ấy có dấu hiệu dịu đi sau chuỗi ngày nắng nóng một cách bất thường. Cô nhìn thấy trước mắt mình là khoảng trời xanh rộng và thay vào những ánh nắng nhàm chán thiêu nóng mọi ngày là những đám mây đủ đầy, trắng có, đen có, xám có. Vô thức một lần nữa cô nhận ra con đường buổi trưa sao mà vắng lặng, và chỉ cách chỗ cô đứng vài bước chân có một đứa trẻ bị bỏ quên.
Thỉnh thoảng có vài người đi qua nhưng lối sống bận rộn ở thành phố bậc nhất với những trách nhiệm thường ngày đã khiến cho con người ta trở thành những cỗ máy vô tri, vô giác, không còn cảm xúc. Ngọc Uyển biết, sẽ chẳng ai quan tâm đến đứa bé đang nằm ngoan mở mắt nhìn những dịch chuyển rất nhỏ của tán cây bên đường. Mây nhìn cô, không khóc lóc, ánh mắt con sáng lấp lánh như ngọc trai đen, đôi bàn chân nhỏ xíu không ngừng vùng vẫy trong chiếc giỏ tre mà người đưa con đến bỏ lại. Ngọc Uyển ẵm Mây vào lòng, cô cảm thấy xót xa và thấy cuộc đời sao quá vô tình? Sao ai lại nỡ lòng nào bỏ đi một đứa bé đáng yêu đến thế? Cô dáo dác nhìn quanh vì cô tin người mẹ vẫn lặng lẽ dõi theo Mây từ một góc nào đó, nhưng cô chờ mãi vẫn chẳng thấy ai. Cuối cùng, Ngọc Uyển đành mang đứa trẻ trở về ký túc xá.
Mười chín tuổi, lần đầu tiên cô hiểu dư vị làm mẹ nhọc lòng đến mức nào. Mây rất ngoan nhưng bởi cô còn quá trẻ và bài vở rất nhiều nên không thể đương đầu gánh vác. Bạn bè cùng phòng đều khuyên cô nên mang đứa bé giao lại cho làng trẻ mồ côi, nhưng mỗi lần nhìn vào ánh mắt của con, cô không cách nào nhủ lòng hạ quyết tâm đặt xuống. Ba ngày sau đó, Ngọc Uyển đành gọi điện kể lại với mẹ, cuối cùng gia đình cô đã dang rộng vòng tay che chở cho Mây. Tuổi mười chín, bởi có Mây mà cô biết mình cần trưởng thành hơn, trách nhiệm hơn, và hành trình thanh xuân của cô từ đó không còn đơn độc.
Chiếc taxi dừng lại, Hải Lâm nương theo ánh đèn đi vào khu chung cư cũ mà Ngọc Uyển đang sống. Căn hộ cô thuê nằm trên tầng cao nhất, khu nhà này có lẽ được xây dựng từ rất lâu nên chỉ có cầu thang bộ. Anh có ghé qua vài lần nhưng đây là lần đầu tiên anh đến vào lúc đã khuya. Thỉnh thoảng trong những góc tối, anh lại nghe thấy tiếng người rì rầm, thậm chí có một số thứ âm thanh hỗn tạp khiến anh chau mày, ghê sợ. Nghĩ đến việc buổi tối Ngọc Uyển thường tan làm muộn, trở về trong tình trạng thiếu an toàn khiến lòng anh bất giác bất an. Anh không ở Sài Gòn, mỗi tháng chỉ ghé vào đây đôi ba lần nên công việc làm ăn đều dồn hết cho cô. Ba năm, sự hợp tác của cô và anh vô cùng ăn ý. Nếu không có cô, anh sẽ chẳng có Rice như bây giờ. Và nếu không có cô, có thể những ý tưởng tuổi trẻ của anh chỉ là những trang giấy bị vứt xó tự bao giờ chẳng biết.
Sau những ngày đầu tiên đầy khó khăn, khi Rice đi vào quỹ đạo ổn định, Ngọc Uyển liền thu xếp đón Mây lên Sài Gòn sống cùng. Khi đó anh mới biết cô trở thành mẹ từ năm mười chín tuổi. Lúc nghe lại câu chuyện cũ của cô, anh xúc động chẳng nói nên lời. Anh nhận Mây làm con nuôi, nhưng nghĩ lại suốt ba năm qua, anh chưa từng san sẻ trách nhiệm của người làm cha với Ngọc Uyển, dù chỉ là một chút. Ban đầu anh đưa tiền để cùng cô nuôi Mây, nhưng cô nhất định không nghe, lâu dần anh cũng nản lòng và nhiều việc bủa vây khiến những dự định của anh rơi vào quên lãng. Mỗi lần vào Sài Gòn, ôm con bé trong lòng, anh thấy bao mệt mỏi cứ thế mà tan mất. Mây rất ngoan, có lẽ do từ nhỏ thiếu đi tình thương của cha nên mỗi lần thấy anh, con bé đều ôm anh thật chặt, như sợ nếu buông tay thì điều gì đó sẽ mất đi mãi mãi.
Đứng trước căn hộ nhỏ của cô, anh gõ cửa một lúc lâu nhưng vẫn chưa thấy ai đó bước ra. Ánh đèn vàng yếu ớt, bóng anh lọt thỏm trong dãy hành lang sâu hun hút, cả không gian nín lặng nằm nghe tiếng gõ cửa đầy kiên nhẫn của anh. Trong khoảng không ấy, anh nghe loáng thoáng tiếng cô vọng lại: “Chờ chút”. Có lẽ cô đã nhận ra có người đang chờ trước cửa nhà mình.
Ngọc Uyển vội vã mở cửa, mái tóc cô vẫn còn quấn khăn chưa kịp sấy khô, lòng cô khẩn trương bởi không biết muộn vậy còn có ai tìm đến? Khi thấy Hải Lâm, cô rất ngạc nhiên. Cô biết anh đặt cơm cho khách tối nay nhưng cô hoàn toàn không hay anh lại ở Sài Gòn.
- Sao anh vào trong này mà không báo trước với em một tiếng?
- Điện thoại của em có liên lạc được đâu. Anh biết báo bằng cách nào?
Giọng anh nghe ra vẻ không vui, anh chẳng nói gì thêm nữa, lặng lẽ theo cô vào nhà. Cô kéo chiếc ghế xoay duy nhất trong phòng về phía anh nhưng anh lại bỏ qua, ngồi xuống chiếc giường chiếm một nửa căn phòng, nhìn Mây đang say ngủ. Ngọc Uyển lui vào trong bếp, lúc sau cô bước ra đưa cho anh ly nước chanh vẫn còn ấm, giọng cô rất đỗi dịu dàng:
- Em cho thêm mật ong rồi, anh uống đi cho tỉnh.
Đón lấy ly nước từ tay cô, anh nhìn cô như cố đọc hiểu những cảm xúc cất giấu trong đôi mắt mình.
Có chút không quen, cô ngượng ngùng lên tiếng:
- Sao muộn rồi mà anh còn qua đây? Tối nay... mọi chuyện bên cửa hàng tốt chứ?
- Nếu anh không vào trong này, nếu anh không qua đây thì liệu em có cho anh biết chuyện của Mây không Uyển?
Cô cúi đầu không dám nhìn vào mắt anh, những lo lắng suốt một ngày đã cố đè xuống, chẳng hiểu sao lúc này lại phản bội cô, khiến giọng nói nghe như sắp khóc:
“Em thật sự rất rối bời và cả sợ hãi nữa. Em không biết chuyện gì sẽ xảy ra? Tại sao những bất hạnh cứ dồn hết vào con bé? Từ lúc bước ra khỏi viện, em chỉ nghĩ đến việc em phải về nhà, em phải tìm mọi cách để con bé được lấy đi khối u sớm nhất.” Hải Lâm uống vơi cốc nước trong tay, anh tự đưa ra quyết định, không cho cô từ chối:
- Tạm thời em đừng về nhà vội. Ngày mai anh cùng em đưa con quay lại viện kiểm tra một lần nữa. Nếu phải làm phẫu thuật thì làm càng sớm càng tốt. Viện phí anh sẽ lo nên em bỏ ngay suy nghĩ bán xe hoặc là vay mượn ai đó, ngay cả việc kêu sự giúp đỡ từ ba mẹ cũng không được.
“Không được. Anh đã giúp mẹ con em rất nhiều rồi, em sẽ bàn với gia đình...” Cắt ngang lời cô, giọng Hải Lâm mất đi kiên nhẫn:
- Mây là con em nhưng con bé cũng gọi anh là ba. Nếu anh nhớ không nhầm, ba mẹ em mới xây nhà dưới đó. Chẳng lẽ em muốn làm gánh nặng thêm nữa cho gia đình trong khi anh hoàn toàn có khả năng giúp em?
- Anh đừng giấu em. Em biết anh xoay vốn để kinh doanh cũng đâu có dễ dàng. Hơn nữa cửa hàng ngoài đó vừa mới khai trương, vẫn còn nhiều chuyện phải lo...
- Không nhưng gì cả. Mọi chuyện của Mây anh sẽ lo. Nếu em chưa kịp nói gì với nhà thì đừng nói nữa kẻo mọi người lo lắng. Anh không muốn em cứ mãi ôm mọi chuyện một mình. Ngủ sớm đi, sáng mai em mang con qua cửa hàng ăn sáng rồi mình cùng đi viện.