CHƯƠNG 5 KHI TRÁI TIM KHÔNG CÒN CHUNG NHỊP ĐẬP
Như một buổi sáng bình thường giữa tháng Sáu, thời tiết Sài Gòn sớm ra rất dễ chịu, trái ngược hoàn toàn với cảm xúc xáo trộn của Hà Nội những ngày trước đó. Một cách mệt mỏi và chậm chạp, Hải Lâm bắt đầu ngày mới của mình. Dù tâm trạng có tồi đến thế nào, việc tự nhủ bản thân phải thức dậy và cố gắng “make the most out of the day”3 đã được coi là quan điểm sống quan trọng nhất mà anh tự học được. Và vì thế, nó giống như một liều vaccine giúp cho não bộ của anh hoàn toàn thoát khỏi tình trạng ủ rũ còn sót lại.
Theo một thói quen bắt đầu ngày mới, anh kiểm tra tin nhắn ai đó để lại nhưng hoàn toàn trống không. Ngày thứ ba kể từ lần cuối anh và cô còn liên lạc. Cô ấy, một mối tình mà anh đã có. Anh yêu cô ấy khi vừa bước chân vào ngưỡng cửa đại học. Mối tình mười tám tuổi, ngọt ngào, sâu lắng, bao dự định cứ vậy được vẽ ra. Năm cuối đại học, cô ấy đi Pháp, anh ở lại Việt Nam. Khoảng cách của tình yêu cứ thế bị giãn dần theo thời gian, theo cả không gian nhưng anh vẫn luôn có niềm tin, vẫn không ngừng cố gắng. Chỉ là, cho dù mối tình có sâu đậm thế nào, thì khi không còn thấy cảm xúc dành cho nhau, khi mối quan tâm đến nhau không còn được đặt lên hàng đầu trong cuộc sống, sự kết thúc là khó tránh khỏi. Đặc biệt đối với những người trẻ như anh và cô ấy, khi cuộc sống còn vô định và con đường phía trước còn dài với nhiều ngã rẽ khác nhau, khi giá trị và con người thay đổi, cô ấy nói: “Việc cố gắng giữ lại một cái gì đó thuộc về quá khứ, sẽ níu kéo bản thân xuống rất nhiều”. Vì vậy ba ngày trước, cô ấy nói chia tay. Thực ra không hẳn là cô ấy nói. Chính xác những gì anh nhận được là vài dòng tin nhắn qua Whatsapp mà thôi.
Anh đã luôn linh cảm việc sẽ mất đi mối tình này kể từ ngày cô ấy đặt chân đến sân bay vào ba năm về trước. Bởi anh biết yêu xa sẽ không bao giờ là sự lựa chọn đúng đắn cho những người tham vọng và thích chiếm hữu tự do, như anh và cả như cô. Anh đón nhận lời chia tay một cách nhẹ nhàng, tuy nhiên ẩn sau mỗi câu chuyện đều hiện diện một sự thật không thể ngờ tới - cô ấy quyết định chia tay anh để tiến đến hôn nhân với một người khác chỉ trong thời gian rất ngắn - chưa đến một tháng. Sâu trong anh, có thứ gì đó vỡ vụn mà không biết chính xác đó là gì.
Anh là một người đàn ông không bao giờ chịu khuất phục số phận. Anh có niềm tin sẽ thay đổi vận mệnh của mình ở một tương lai không xa. Ngay từ khi cô ấy đi Paris, anh đã cố gắng không ngừng và ba năm qua chưa bao giờ anh cho phép mình được nghỉ ngơi thật sự. Ngày, anh là một nhân viên ngân hàng mẫn cán. Bước ra khỏi cơ quan, anh lại trở thành một doanh nhân đang kiếm tìm sự thành công. Những cố gắng của anh luôn hướng đến giấc mơ của cô. Khi anh nghĩ mình đã sẵn sàng để mang đến cho cô những điều tốt đẹp nhất thì ngờ đâu cô lại chẳng đủ sức chờ. Hoặc chăng, cô đã thôi chờ anh từ lâu rồi chứ không phải điều đó mới dừng lại ở ba ngày trước. “Không sao cả”, anh đã ru mình vậy. “Tình yêu có thể mất đi nhưng tiền thì vẫn không quên, phải kiếm.” Câu nói ấy của một chị đồng nghiệp dành cho anh, nghĩ đến lời chị nói, anh bất giác mỉm cười. Những ngón tay cũng thôi lướt nhanh trên danh bạ vì tên chị ấy đã hiện ra. Ngay lập tức anh ấn phím gọi.
Tiếng điện thoại khiến Huệ mơ màng thức dậy, nhìn tên người gọi, cô chẳng cần suy nghĩ mà nghe máy luôn:
- Gọi gì mà sớm thế chàng trai? Chị vẫn còn chưa dậy đâu đấy!
- Mặt trời sắp đốt cháy mông rồi mà chị vẫn còn ngủ được, tài thật! Em gọi có chuyện nhờ chị đây...
- Ừm. Nói nhanh.
- Em vướng công chuyện ở trong này nên tạm thời chưa ra được. Có mấy cái hẹn với khách hàng, chị có thể đi giúp em được không? Việc xin nghỉ em sẽ trực tiếp xin sếp Long, chỉ cần chị lo việc kia cho em là ok thôi ạ.
Huệ lật người tránh ánh nắng buổi sớm đang xiên vào qua cửa sổ, giọng cô đã tỉnh táo hơn:
- Được rồi. Cứ ở trong đó mà làm ông chủ lớn đi, việc cơ quan cứ để chị lo. Nhớ là không có miếng thịt nào từ trên trời rơi xuống, chị chẳng làm không công bao giờ. Nhớ đấy!
- Em biết rồi ạ. Sẽ có quà Sài Gòn cảm ơn và hậu tạ sau. Em không ở ngoài đó, chị đừng vì quá nhớ em mà khóc nhé, anh Long sẽ không vui đâu. Bye bye.
Hải Lâm không đợi nghe tiếng Huệ hét lên trong điện thoại, anh cúp máy luôn và vui vẻ xuống nhà chờ Ngọc Uyển cùng Mây.
* * *
Tám giờ sáng, ban mai vẫn còn váng vất trên từng ô cửa kính của tòa nhà bệnh viện. Buổi sáng luôn là thời gian khiến mọi người tất bật nhất. Sau khi họp giao ban, Xuân Vinh kiểm tra đơn thuốc rồi mới giao cho y tá, sau đó anh tiến về phía phòng bệnh. Vừa thấy đại sảnh đầy người huyên náo đợi khám, anh liền cảm thấy phiền lòng. Mới sáng ra đã phải tiếp nhận những tình cảnh bi thảm cùng những tiếng khóc than, chửi bới của người nhà bệnh nhân luôn khiến áp lực của anh bị đẩy lên cao tới đỉnh điểm. Anh vẫn nhớ khi mới vào nghề, lúc nào gương mặt anh cũng thường trực nụ cười hòa ái với mọi người. Nhưng theo thời gian, tất cả đã biến mất. Nụ cười ấy mất dần rồi tắt hẳn, môi trường bệnh viện đã tôi đúc anh thành một cây cột điện, trầm mặc, lạnh lùng. Giấu mình trong chiếc áo blouse trắng, anh càng trở nên xa cách khiến người ta chẳng thể tới gần. Vẻ mặt lãnh đạm, bước chân đi theo một đường thẳng không hề có dấu hiệu dừng, anh bước đi bỏ mặc tất cả những ánh mắt kính sợ của người bệnh đang coi mình tiêu điểm.
Ngồi vào bàn làm việc, mặc kệ số lượng người đến khám là bao nhiêu, Xuân Vinh vẫn dựa theo số thứ tự tiến hành tọa chẩn. Anh đeo khẩu trang chỉ lộ ra một đôi mắt lạnh lùng như băng đá ngàn năm không tan, khiến người bệnh sinh ra e ngại, thành thật phối hợp. Khi anh vẫn đang nghiêm túc dặn dò bệnh nhân thì y tá vội vàng bước vào báo có một ca cấp cứu cần anh gấp. Xuân Vinh không có thời gian để nhiều lời, trực tiếp đứng dậy sải bước thật nhanh về phòng cấp cứu đang hết sức rối ren. Vừa tiến vào phòng, lập tức có hộ lý tiến lên giúp anh mặc y phục giải phẫu. Cùng lúc đó, nhân viên cấp cứu sắc mặt nôn nóng nhanh chóng thông báo với anh về tình hình bệnh nhân:
- Bệnh nhân 25 tuổi, giới tính nam, hơn một tiếng trước va chạm với xe tải, đập đầu vào cột mốc bên đường. Đầu có hai miệng vết thương...
Bệnh nhân nằm hôn mê trên bàn giải phẫu, đầu được cố định, tóc đã sớm được bác sĩ cấp cứu cạo trọc, vết thương cũng được sơ cứu qua đã ngừng chảy máu ngoài. Xuân Vinh nhíu mày, anh tỉ mỉ dùng dung dịch diệt khuẩn chà xát đầu ngón tay sau đó đeo găng tay và bắt đầu kiểm tra, giọng anh hướng về y tá gần đó:
- CT thế nào?
“Đã làm nhưng tạm thời vẫn chưa có kết quả.” Ánh mắt của anh quét ngang người đang trả lời, cùng giọng nói sắc lẹm khiến người nghe rùng mình:
- Gọi ngay cho phòng chụp bảo họ mang kết quả sang đây. Tất cả chuẩn bị sẵn sàng, máy khoan chuẩn bị.
Nhân viên phòng kỹ thuật ngay lập tức xuất hiện, hình ảnh CT cho thấy bệnh nhân bị máu tụ dưới màng cứng lớn. Xuân Vinh tập trung nhìn vào hình ảnh nhận được từ nhân viên kỹ thuật. Ba phút sau, anh quay sang y tá cạnh mình ra hiệu bắt đầu. Nhận máy khoan đã được diệt khuẩn cẩn thận, Xuân Vinh mở chốt và khoan vùng thái dương trước vành tai, nơi máu tụ hình thành. Qua lỗ khoan, anh thấy rất rõ màng não sát xương, bị dập, màu xanh tím khẳng định ở dưới có máu. Tất cả mọi người gần như nín thở theo sát từng động tác của anh, trên tay anh lúc này đang là con dao phẫu thuật hết sức quen thuộc. Gặm mở rộng xương, anh rạch màng não hình cánh sao, ngay lập tức máu ở dưới phụt mạnh ra ngoài. Gặm thêm xương xuống nền sọ, anh thấy dập não nhiều kèm theo các cục máu đông. Hút hết phần não dập và lấy sạch máu đông rồi, anh cầm máu ở ngoài vỏ não. Trong khoảng thời gian ngắn vài phút sau, não xẹp lại, mọi người lúc này mới nhẹ nhàng thở ra. Chỉ riêng Xuân Vinh vẫn chưa thể buông lỏng, anh cẩn thận bơm nước rửa sạch não rồi khâu lớp cơ thái dương, sau đó đến lớp da. Mọi việc còn lại anh để những người khác trong phòng giải quyết. Cả người anh đầm đìa mồ hôi, cảm giác toàn bộ sức lực đã bị rút cạn. Không ai ngoài anh hiểu, nếu toàn bộ quá trình giải phẫu mà anh không tập trung cao độ, chỉ cần bỏ sót máu tụ hoặc không làm tốt công tác xử lý phần não dập, thì bệnh nhân sẽ tử vong sớm hay muộn mà thôi.
Trở về phòng riêng tắm rửa và thay đồ, Xuân Vinh lúc này mới thấy cả cơ thể hồi phục được nửa phần sức lực. Mỗi lần nắm trong tay vận mệnh của người khác, anh đều thấy thần kinh của mình bị căng ra, phải mất vài tiếng sau mới có thể ổn định lại trạng thái ban đầu. Mở ngăn kéo bàn tìm chiếc điện thoại quen thuộc, lúc này anh để ý mới biết có vài cuộc gọi nhỡ đến từ số máy không quen. Nhíu mày, định bỏ qua nhưng chẳng hiểu sao cuối cùng anh vẫn lịch sự gọi lại:
- Xin lỗi ai vậy nhỉ?
Ngọc Uyển vội vàng lên tiếng đáp lời anh:
- Dạ chào bác sĩ ạ. Em là mẹ của bé gái có gặp anh chiều qua. Hiện tại không biết bác sĩ có đang ở viện không ạ?
Những hình ảnh về một người mẹ rất trẻ và cô con gái đáng yêu lần lượt thoáng qua suy nghĩ trong anh. Có chút mệt mỏi nhưng anh vẫn lịch sự đáp lời: “Hiện tại tôi đang ở phòng làm việc. Chị và cháu có thể qua luôn.”
Mây nép vào lòng Hải Lâm để mặc anh bế đi. Ngọc Uyển nhiều lần ngỏ ý muốn đón con từ tay anh nhưng anh đều gạt ra. Cả một đêm mất ngủ rồi lại chờ mấy tiếng trong bệnh viện, khiến sắc mặt Ngọc Uyển không được tốt. Mới một đêm không gặp, Hải Lâm thấy rất rõ những quầng thâm nơi viền mắt cô. Mây cũng lặng yên. Lần đầu tiên anh cảm nhận được những niềm vui của con đã không còn nữa. Đôi mắt sáng long lanh ngày nào giờ đây cũng chất chứa những sợ hãi và muộn phiền. Gần hai tiếng ngồi chờ ngoài hành lang, chứng kiến biết bao gương mặt xanh xao, nghe biết bao tiếng khóc gào đã khiến thần kinh của hai mẹ con Ngọc Uyển bị hoảng hốt một phen. Anh biết, lúc này đây mình phải luôn ở bên để làm chỗ dựa cho hai mẹ con họ.
Cánh cửa phòng bác sĩ mở ra, nhìn người đàn ông trong phòng, Hải Lâm bất giác cảm thấy như đã gặp ở đâu đó mà tạm thời đầu óc anh ngưng trệ, không nhớ rõ. Khi Hải Lâm vẫn đang âm thầm quan sát đối phương thì vị bác sĩ trẻ kia cũng đang trầm ngâm đánh giá anh. Giọng Xuân Vinh mang tính tiêu chuẩn của một bác sĩ, như gần như xa khiến người ta không thể nắm bắt.
- Chắc gia đình đã chờ tôi một lúc lâu rồi đúng không? Sáng nay có ca cấp cứu nên giờ tôi mới có thời gian tiếp bệnh nhân. Không biết anh chị đã quyết định về phương án chữa trị cho cháu chưa?
Chờ Xuân Vinh nói xong, Hải Lâm mới khẽ nói, giọng của anh rất ấm, chỉ cần nghe thôi cũng đủ thấy sự chân thành:
- Nếu bác sĩ đã nói phẫu thuật là phương pháp tốt nhất thì chúng tôi hoàn toàn tin tưởng và rất mong anh tạo điều kiện để giải phẫu cho cháu càng sớm càng tốt.
- Nếu được sự ủng hộ và phối hợp của gia đình thì việc phẫu thuật cho cháu sẽ tiến hành sớm thôi. Trước mắt anh chị làm thủ tục nhập viện cho cháu, ngày mai tôi sẽ tiến hành hội chẩn và nếu mọi thứ thuận lợi thì ngày sau đó sẽ tiến hành mổ lấy khối u. Nếu có bất kỳ thắc mắc gì anh chị có thể hỏi trực tiếp tôi bây giờ.
Ngọc Uyển nhìn Hải Lâm rồi lại nhìn sang Xuân Vinh, cô có rất nhiều điều muốn biết nhưng lại không tiện hỏi và không biết phải hỏi thế nào. Hải Lâm nhìn sâu vào đôi mắt đằng sau lớp kính mỏng của vị bác sĩ trẻ ngang tuổi anh, anh thẳng thắn nói:
- Nếu bác sĩ đã nói vậy thì tôi cũng không ngại mà hỏi thẳng, rất mong được anh giúp đỡ. Không biết với ca phẫu thuật cho cháu thì gia đình cần phải chuẩn bị những gì? Con gái tôi sẽ phải mất khoảng bao lâu để hồi phục? Và liệu sau này khối u có để lại ảnh hưởng gì cho cháu nữa không? Bồi dưỡng cho bác sĩ và ê kíp mổ ra sao cũng mong được anh vạch đường?
Đan mười ngón tay dài vào nhau, Xuân Vinh cong khóe môi cười khẽ, rồi đáp lời Hải Lâm:
- Về tình trạng khối u của cháu hiện tại tôi chưa thể nói trước được điều gì. Nhưng theo lý thông thường thì tỷ lệ thành công của ca mổ là 80% và trước giờ bệnh nhân của tôi đều chưa có dấu hiệu tái phát. Còn đối với vấn đề bồi dưỡng cho bác sĩ thì gia đình không cần nhọc lòng để ý đâu. Trong viện phí đều ghi rất rõ ràng các khoản cần thanh toán. Tôi không biết ở các bệnh viện khác thế nào chứ ở đây điều đó chưa từng xảy ra, ít nhất là với tôi.
Giọng nói của Xuân Vinh có vẻ không vui, anh ngừng một lát để quan sát sắc mặt của Ngọc Uyển và Hải Lâm, rồi nói tiếp:
- Nếu không còn vấn đề gì nữa thì anh chị có thể cho cháu nghỉ ngơi và đầu giờ chiều quay lại làm thủ tục nhập viện cho cháu. Còn vấn đề gì thì trực tiếp tìm tôi.
Chú thích:
(3) Tận hưởng ngày mới.