← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 6 HÀ NỘI CÓ XA KHÔNG?

Đi cạnh Hải Lâm, Ngọc Uyển luôn có một cảm giác mơ hồ như anh và cô cùng Mây là một gia đình nhỏ. Phải chi những điều đó là thật? Nhưng cô biết mãi mãi điều đó không có khả năng xảy ra và sẽ không bao giờ xảy ra. Ngay cả trong mơ, cô vẫn luôn nhọc lòng nhắc mình không được quên điều đó. Không được yêu anh, không được thương anh. Không được nghĩ đến anh...

Chúng ta luôn không biết mình điên rồ đến mức nào khi thật lòng yêu một người nào đó. Ba năm, Ngọc Uyển cố cất những nhớ thương đơn phương cho anh vào những niềm vui bất tận cùng Mây, cùng những món ăn. Ba năm, vì anh mà cô chẳng quản bao lần chịu cực để nấu ra những hương vị tuyệt hảo, từng bước đưa Rice thành một thương hiệu Dimsum hàng đầu. Trong ba năm ấy, mỗi lần anh vào Sài Gòn là mỗi lần cô thấy trái tim mình loạn nhịp, có háo hức và có cả chờ mong. Trong ba năm ấy, cô chẳng nhớ nổi bao lần mình lén ra sân bay nhìn anh từ xa... rồi khóc.

Yêu một người thật không dễ dàng. Yêu một người mà còn cố gắng để người ta không nhận ra mình yêu họ ra sao còn khó khăn gấp bội. Người anh yêu ở xa, còn cô ngay chốn này, tưởng rất gần nhưng nào chạm được đâu.

Hải Lâm làm xong mọi thủ tục nhập viện cho Mây đã là giữa chiều. Quay lại phòng bệnh của con, anh thấy cô bé đang bặm môi, ánh mắt nhìn ngơ ngác. Đưa tay đón lấy con từ giường bệnh, anh quay sang Ngọc Uyển nói khẽ:

- Có anh ở đây với Mây rồi, em xem có cần về nhà lấy gì không thì đi đi.

Ngọc Uyển gật đầu với anh, cô dịu dàng nhìn Mây, giọng cô đầy cưng nựng:

- Con ở đây với ba Lâm ngoan nhé, không được khóc quấy đòi mẹ nghe không?

Mây gật đầu thật sâu đồng tình, bàn tay nhỏ bấu chặt lấy cánh tay ba đầy thân thiết. Mỉm cười với Lâm, Ngọc Uyển quay người bước ra khỏi phòng bệnh. Cô đâu biết khi cô vừa đi thì người nhà bệnh nhân giường bên quay sang Lâm nhắc về cô:

- Vợ anh đã đẹp lại còn dễ thương, chắc vợ chồng anh chẳng khi nào phải lời qua tiếng lại với nhau đâu nhỉ?

Để lộ răng khểnh rất duyên, Hải Lâm bật cười và thản nhiên đáp lời người đó:

- Em đừng để vẻ ngoài dễ thương của cô ấy lừa. Lúc cô ấy bướng lên chỉ sợ tránh còn không kịp.

- Anh nói vậy ai người ta tin. Nếu những gì anh nói là thật thì đã chẳng thể cười tươi vậy rồi. Sợ lúc đó con anh đã có vài dì nhỏ rồi ấy chứ!

Vuốt nhẹ mái tóc đen mềm của Mây, Hải Lâm chỉ cười, anh định giải thích rằng mối quan hệ của anh và Ngọc Uyển không phải như họ nghĩ nhưng rồi lại thôi, cứ để hiểu lầm vậy cũng vui vui.

Khi Ngọc Uyển quay lại vậy trời đã ngả về chiều, từ phòng bệnh nhìn ra xa, người ta cảm nhận rất rõ tiếng đập cánh của bồ câu ngoài kia đang đi tìm chốn ngủ. Nhìn thấy túi đồ ăn trên tay cô, Hải Lâm trách khéo:

- Mình ở đây ăn gì cũng được mà em. Em còn qua cửa hàng làm chi cho thêm mệt?

- Một ngày mà không ghé qua Rice em cứ cảm thấy không an tâm sao ấy. Em tính gọi má em từ dưới quê lên phụ chăm Mây. Sợ nếu con mà nằm viện lâu ngày thì em cũng muốn chạy đi chạy lại chút.

Hải Lâm nhíu mày suy nghĩ, một lúc sau anh mới trả lời cô:

- Em đừng kêu má lên làm gì, mọi người trong nhà thêm lo lắng. Đợi Mây mổ xong, anh sẽ bảo Thục Anh qua đây cùng em. Việc bên cửa hàng anh thấy cũng không có gì đáng ngại, em đừng nghĩ nhiều quá. Bây giờ con phải được đặt lên hàng đầu. Công việc ngoài kia của anh cũng bận nên chắc anh chỉ xin nghỉ được mấy bữa. Mọi chuyện em phải cáng đáng hết nên nhớ giữ gìn sức khỏe.

Ngọc Uyển thấy mắt mình cay sè, những lúc thế này cô mới hiểu anh lo lắng cho mẹ con cô nhiều biết bao nhiêu. Anh luôn tốt như vậy, luôn chu đáo, ân cần như vậy. Hỏi làm sao để cô thôi bớt thương anh, bớt yêu anh được đây? Ngước nhìn anh, giấu đi mọi nỗi niềm xúc động đang đè chặt trong lòng mình, cô khẽ nói:

- Thật may vì có anh, không có anh, em và Mây chẳng biết phải làm sao. Cũng không còn sớm nữa, ở đây không còn gì đáng ngại, anh quay về nghỉ ngơi đi.

Hải Lâm thơm nhẹ lên má Mây rồi gật đầu cười với Ngọc Uyển, sau đó anh về. Nhìn theo bóng lưng của anh khuất dần nơi cửa phòng bệnh, ánh mắt cô chất chứa bao phần lưu luyến, cho đến khi không còn thấy anh nữa, cô mới quay sang Mây thì thầm:

- Con đói chưa? Mẹ lấy cháo cho con ăn nhé?

Mây nũng nịu nhìn cô:

- Ba đi có quay lại nữa không mẹ?

- Nếu con ăn hết bát cháo này thì sáng mai ba sẽ lại vào đây với con.

- Vậy nếu con ăn hết thì ba sẽ không về Hà Nội nữa đúng không?

Cô rất muốn nói với con rằng đúng, nhưng cô biết mình không được phép và cũng không ai cho phép cô được quyền nói về những điều không bao giờ có thật. Cô chẳng thể nhìn vào mắt Mây, chỉ biết quay đầu đi và ậm ừ:

- Đợi bác sĩ chữa khỏi bệnh cho Mây, mẹ con mình sẽ ra Hà Nội thăm ba nhé?

- Hà Nội rất xa đúng không mẹ? Mình sẽ phải đi nhiều ngày mới tới đó á!

- Ồ. Ai dạy mà con biết hay vậy ta?

- Không cần ai dạy cả. Con thấy mỗi lần ba đi đều rất nhiều ngày mới có thể quay lại đó thôi.

Ngọc Uyển thổi nhẹ thìa cháo vẫn còn nóng rồi đút cho Mây, cô kiên nhẫn giải thích với con:

- Đó là vì ba còn phải làm việc, rất bận nha. Hà Nội không xa, nếu chúng ta ngồi máy bay thì sẽ chỉ mất vài giờ là tới.

Hà Nội có xa không? Ngọc Uyển đã dùng những năm tháng đẹp nhất của tuổi thanh xuân để đi tìm đáp án cho câu hỏi ấy. Cô biết, không xa! Vì Hà Nội luôn nằm nơi ngực trái, trái tim cô mà.