← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 7

Ngày thứ hai sau khi Mây được giải phẫu lấy khối u thành công, Hải Lâm đã có thể đủ an tâm để rời khỏi Sài Gòn về Hà Nội. Kết thúc chuyến bay chiều, anh không kịp về nhà mà lên taxi về thẳng cơ quan. Ngay khi vừa bước chân vào phòng làm việc, gương mặt anh đã được ôm trọn bởi bàn tay của bà chị đồng nghiệp cùng phòng. Huệ bẹo má anh và reo lên:

- Cuối cùng cũng xuất hiện. Chị tưởng mày bị bỏ bùa trong đó, không cần về nữa chứ?

- Em cũng muốn vậy nhưng có người không ngừng oán em đẩy nhiều việc sang, không có thời gian để hẹn hò!

Phất tay bỏ đi, Huệ ngồi về ghế của mình và chép miệng, giọng cô nghe ra có vài phần phụng phịu:

- Thế đấy! Làm không công cho người ta chẳng được lấy lời cảm ơn giờ lại còn bị người ta hiểu lầm là mình đang oán thán. Tôi nào dám! Ai chẳng biết người ta là hoàng tử điển trai được các em “hot girl” Sài Thành săn đón. Còn tôi là thân gái ế văn phòng, cứ phải đi sau để dọn đường quang, ngõ rộng cho người ta thênh thang bước mà thôi.

Hải Lâm tròn mắt, chắp tay về phía Huệ, gương mặt anh cố tỏ ra thống khổ khi nghe xong những gì chị nói.

- Chị đừng đóng phim truyền hình dài tập nơi văn phòng nữa. Em khóc sắp không ra nước mắt rồi này. Em biết Huệ thương em nhất mà. Chẳng phải em đã về rồi đó sao? Chị có thể yên tâm đi hẹn hò cùng giai đẹp, việc còn lại cứ để thằng em này lo.

- Thôi. Đừng nhắc đến nữa, chị đang buồn lòng đây. Giai đẹp ốm rồi, vừa cáo bệnh bằng status công khai trên Facebook mới sợ chứ.

Đặt chồng hồ sơ còn dang dở xuống trước mặt Lâm, cô nói tiếp:

- Ráng mà làm cho xong, sếp Long đang cần gấp đấy. Đợi xong việc mình cùng đi ăn nhé, chị đang cần dốc bầu tâm sự với cậu đây!

- Ok.

Đưa tay ra dấu với Huệ, Hải Lâm cười duyên rồi bắt tay ngay vào việc. Dù rằng vừa đi một chặng đường rất dài nhưng anh vẫn thoải mái, không hề mệt chút nào.

Cốc ca cao sữa nóng đầy khói vẫn nằm yên trên mặt bàn. Trời Sài Gòn lại chuẩn bị mưa, những đám mây vùng vẫy ngoài trời lạnh căm và xám ngoét. Dù đã giao ban xong nhưng Xuân Vinh vẫn chưa muốn về nhà. Nơi mà anh gọi là nhà - bất quá chỉ là chỗ trú mưa để quẳng mình vào giấc ngủ sau một ngày dài mệt nhọc. Ngày hôm nay tâm trạng anh rất nặng nề, một bệnh nhân của anh vừa kết thúc sinh mệnh trong tuyệt vọng. Những người xung quanh đều an ủi anh rằng “sinh tử là thứ có hạn kỳ”, biết là vậy nhưng lòng anh vẫn nặng trĩu tâm tư. Anh bỗng nhớ đến ba mẹ mình, không biết cuộc đời của họ đã bao lần trầm lặng ở một góc tối như anh lúc này sau khi phải chứng kiến sự ra đi của những người mà mình đã dốc lòng cứu chữa? Ba anh từng nói: “Bất kể chuyện gì xảy ra, ngày mai vẫn là một ngày mới. Bất kể chuyện gì xảy ra, vào thời khắc quan trọng phải nhớ kỹ, đối mặt với bệnh nhân thì con chỉ là một bác sĩ. Một bác sĩ mà thôi. Một bác sĩ chỉ được phép tồn tại lý trí, dùng năng lực mình có để đặt toàn tâm vào việc cứu người. Mọi sự bi thương, đồng cảm hay bất luận tâm trạng gì đi nữa đều trở thành lực cản dư thừa. Trong tay con đâu chỉ đơn thuần là con dao phẫu thuật, mà đó là sinh mệnh của một con người. Trước khi muốn cắt bỏ khối u của người khác, thì con phải học cách cắt bỏ những dư thừa đến từ cảm xúc của chính bản thân mình.”

Hít một hơi thật sâu, uống cạn cốc ca cao sữa tỏa hương để vực dậy tinh thần, rồi anh bước ra khỏi phòng làm việc hướng về phòng bệnh nhân. Buồn vui của bản thân suy cho cùng chỉ là chuyện rất nhỏ, còn nhiều người cần anh ở chính nơi này...

Ngay khi Xuân Vinh vừa đi tới, cô bé con nằm im trên giường bệnh nhìn anh chúm chím môi, lí nhí gọi:

- Chú!

Kéo ghế ngồi xuống, Xuân Vinh nhoẻn miệng cười, anh dịu dàng hỏi han Mây:

- Con mới mổ xong không nên nói nhiều. Giờ chú sẽ hỏi con, nếu con muốn nói có thì gật đầu và nếu muốn nói không thì lắc đầu nhé?

Mây gật đầu với anh tỏ vẻ cô bé đã hiểu. Xuân Vinh đưa tay xoa đầu cô bé, anh khen:

- Bạn nhỏ Vân Dương của chúng ta thông minh quá. Chú chưa từng có một bệnh nhân nào thông minh và đáng yêu như con đâu. Giờ con nghe chú hỏi này.

Ngừng một lát, anh bắt đầu đưa ra câu hỏi:

- Con có còn cảm thấy đau không?

Mây nhìn Xuân Vinh rồi gật đầu, ánh mắt cô bé nhìn anh sáng tựa vì sao giữa bầu trời đêm. Anh hơi nhíu mày, bàn tay khẽ vỗ về cô bé đầy vẻ cưng chiều:

“Do vết mổ chưa lành nên con sẽ cảm thấy khó

chịu trong vài ngày. Nhưng vấn đề này chỉ là chuyện nhỏ vì chú biết con rất dũng cảm, đúng không nào?”

Cô bé cắn môi rồi gật đầu đầy quả quyết. Xuân Vinh lại cười, đối mặt với gương mặt ngây thơ của trẻ con khiến anh vui hơn, những ấm áp như một mạch suối ngầm len lỏi vào trái tim anh tự lúc nào không biết.

Cơn mưa chiều ập đến, Mây như sợ hãi điều gì đó, vội đưa bàn tay nhỏ kéo lấy tay anh. Xuân Vinh giật mình, lúc này anh mới ý thức được cả căn phòng chỉ có mình anh và cô bé. Có lẽ do khi tới đây tâm trạng không tốt nên anh chẳng để ý được nhiều. Trong tiếng mưa rào rào đập vào khung cửa sổ, giọng anh khàn lại:

- Ba mẹ con đâu rồi?

Mây lắc đầu, cô bé muốn nói gì đó nhưng lại không biết trả lời anh ra sao. Vừa lúc đấy, Ngọc Uyển cầm theo một loạt túi lớn nhỏ bước vào trong phòng bệnh. Khi thấy Xuân Vinh, cô không giấu nổi ngạc nhiên:

- Anh vẫn chưa tan làm ạ? Con em không có gì đáng ngại chứ anh?

Xuân Vinh quay người về phía cô, anh khẽ nói:

- Không có. Tạm thời cô bé sẽ khó chịu mất vài ngày. Đợi qua hai tuần thì gia đình có thể cho cháu xuất viện rồi.

Nghe Xuân Vinh nói xong, Ngọc Uyển thở phào nhẹ nhõm. Cô cười với anh rồi bước nhanh về phía kệ tủ cá nhân và mở những chiếc túi trong tay mình ra. Gắp xíu mại vào chiếc bát sứ tinh xảo, Ngọc Uyển đưa cho Vinh, cô khẽ nói rất đỗi dịu dàng:

- Vẫn còn nóng, anh ăn thử một chút xem Dimsum ở cửa hàng em có hợp khẩu vị hay không!

Xuân Vinh đưa tay tỏ ý chối từ:

- Ôi không. Cảm ơn em nhưng...

Anh chưa kịp nói hết câu thì Ngọc Uyển đã rất tự nhiên đặt chiếc bát vào tay anh, cô nhoẻn cười rất tươi:

- Anh yên tâm, bát đũa em đều khử trùng sạch sẽ. Đồ ăn thì do chính cửa hàng em làm nên vấn đề an toàn thực phẩm được đặt lên hàng đầu. Anh không ăn, em sẽ tự ái đấy!

Xuân Vinh chớp mắt, anh cảm giác như mình vừa nghe nhầm vậy. Thật không thể tin nổi người vừa nói với anh là bà mẹ một con đang đứng ngay trước mặt. Có chút ngại ngùng, anh đành nhận bát đồ ăn thơm nức từ tay Ngọc Uyển. Giọng anh hơi mất tự nhiên:

- Vậy là... gia đình em mở cửa hàng ăn? Cho anh địa chỉ nhé, bữa nào anh sẽ qua đó ủng hộ.

- Anh ăn mà thấy ngon thì nhớ ghé nhiều nhiều đó nha. À! Với khách hàng đặc biệt như anh, chỉ cần gọi điện thôi ạ. Cửa hàng em sẽ có những em xinh đẹp giao hàng tới tận nhà.

Xuân Vinh bật cười, đôi mắt lạnh sau lớp kính mỏng lần đầu tiên khiến Ngọc Uyển nhìn ra được vài phần ấm áp:

- Thật?

Ngọc Uyển gật đầu quả quyết, cô cao giọng:

- Tất nhiên rồi. Thật hơn cả Đô la.

Ngoài kia cơn mưa đầu mùa chưa có ý định tan mau, còn Xuân Vinh bất giác muốn nán lại nơi này lâu hơn chút nữa. Nụ cười của Ngọc Uyển như có một lực hút, vô tình đem ánh mắt anh giam chặt vào đó chẳng muốn dời. Trong lúc bâng quơ, anh khẽ thốt ra một câu hỏi mà chính anh không thôi nhức nhối: “Chồng em hôm nay không vào đây với con sao?”

Câu hỏi của Xuân Vinh khiến Ngọc Uyển thoáng giật mình, sau đó cô bật cười, ánh mắt cô nhìn Xuân Vinh có đôi phần tinh nghịch:

- Anh thấy bọn em giống vợ chồng lắm sao?

Xuân Vinh hơi nghiêng đầu, anh ậm ừ:

- Nếu con gái em gọi một người đàn ông luôn đi cạnh em là ba, thì em nói xem người ta sẽ nghĩ thế nào về mối quan hệ của hai người được nữa?

- Vậy anh nói thử coi: Mây giống em hơn hay là giống anh ấy hơn?

Xuân Vinh lấy tay đẩy cao gọng kính, anh nhìn Mây rồi nhìn sang Ngọc Uyển lắc đầu:

- Nếu xét về góc độ di truyền thì anh thấy cô bé không giống ba cũng không giống mẹ. Còn... nếu xét về thần thái thì dĩ nhiên là cô bé giống em như một bản sao thu nhỏ.

Ngọc Uyển mím môi, nụ cười có chút ưu thương. Đưa tay gạt những sợi tóc rối trên mặt Mây, có lẽ do mệt quá nên cô bé đã ngủ thiếp đi tự lúc nào không biết. Trong căn phòng yên tĩnh chỉ còn tiếng Ngọc Uyển nhỏ dần: “Anh có biết vì sao em lại gọi con bé là Mây không? Bởi vì có một ngày tình cờ, cô bé chẳng biết từ đâu trôi đến bên đời em, chiếm trọn khoảng trời xanh bao la mà em có. Mây chỉ là của một mình em thôi, không thuộc về ai cả. Anh Lâm... thật ra là chủ cửa hàng của em, anh ấy giúp em và Mây nhiều lắm.”

Nhìn sang phía Vinh, Ngọc Uyển đưa bàn tay trái lên đúng tầm nhìn của anh, cô nói tiếp:

- Anh nhìn xem, ngón áp út của em vẫn còn để trống. Ngay cả một mối tình vắt vai còn chưa từng có thì sao bỗng dưng em lại có chồng?

Xuân Vinh ngượng ngùng, anh cúi đầu không dám nhìn vào mắt cô, giọng anh nghe ra vài phần mất tự nhiên:

- Anh xin lỗi. Thật sự, anh không nghĩ Mây... Chắc hẳn em đã phải vất vả rất nhiều.

- Dạ không có. Mây là sự sắp đặt mà Thượng đế đã an bài ở bên cạnh em. May mắn lớn nhất của em đó là được sự che chở, ủng hộ của gia đình, và đi đến đâu cũng được mọi người quan tâm giúp đỡ. Thật may vì con bé dễ nuôi, lớn lên chút thì lại càng hiểu chuyện khiến em chẳng biết cực là gì.

Rời khỏi phòng bệnh của Mây, Xuân Vinh cảm thấy trong tim mình có những dư vị không làm sao nói hết. Vẫn biết trong cuộc đời nhiều bon chen rối ren, người tốt vẫn lặng lẽ đi bên ai đó. Nhưng thời điểm gặp Mây, Ngọc Uyển mới chỉ là cô bé chưa đủ lớn. Mười chín tuổi! Anh vừa đi vừa cố hình dung về tuổi mười chín của chính bản thân mình. Hình như không có gì quá đặc biệt...