← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 8

Hà Nội mùa ngâu, trầm mặc như một người đàn ông vừa bước ra khỏi cuộc tình thất bại. Tiếng Levi Kreis thì thầm da diết đoạn điệp khúc “I should go” buồn bã. Khoảng nắng cuối chiều mỏng manh lúc trước vẫn ở đây chỉ thoáng chốc đã bị mây đen kéo tới cào xé rách tung. Ánh mắt Huệ mông lung nhìn về phía những đôi tình nhân tay trong tay chầm chậm vụt qua khung cửa kính mỏng. Trước mặt cô, ly mojito dừa vẫn thinh lặng cô đơn. Ngón tay miết nhẹ miệng cốc như chờ một phép màu rượu rum sẽ khiến mình ấm hơn và nó cứ khiến cô nhìn mãi vào ngón tay mình, lòng dấy lên một cảm xúc buồn da diết...

Đối diện với cô là gương mặt điển trai của Lâm, anh bâng quơ nhẩm theo từng câu hát trong không gian vắng của Rice. Hà Nội mùa này buồn quá. Hoặc nó chỉ buồn đến thế bởi vì ai đó lạnh lòng buông tay. Nhớ năm nào đó, dưới những cơn mưa của tuổi thanh xuân, câu chuyện tình yêu của anh khiến cả con phố cảm thấy ngọt ngào chất ngất, vậy nhưng hôm nay, người đàn ông trong câu chuyện là anh lại thẫn thờ ngồi bên đồng nghiệp và đờ đẫn vì chia tay lúc nào chẳng hay. Chia tay chỉ là ý nguyện của một người, nhưng thật buồn cười khi anh là người bị tổn thương duy nhất.

“Em có phải người tốt không?” - Lâm nói.

Huệ lặng lẽ thở dài, giọng cô hơi khàn lại:

- Em không. Vì em quá tốt. Em hiểu điều đó rõ hơn chị mà?

- Nhưng người ta đã không nghĩ thế... Những ngày qua em đã luôn cố để gạt tất cả ra khỏi đầu, nhưng về đến Hà Nội thì lý trí của em hoàn toàn sụp đổ. Những nỗi đau rõ ràng cứ liên tục ập đến nhắc em đã từng cố gắng vì người đó ra sao, nhắc em những kỷ niệm đã từng có đẹp đến mức nào. Em bỗng thấy mất phương hướng và em biết từ đây sẽ chẳng còn ai làm chiếc la bàn dẫn lối cho em được nữa rồi...

- Nếu đùng một phát chia tay xong mà em bình thường thì đã không gọi là yêu. Em có thể đau lòng, nhưng theo kinh nghiệm của chị thì cơn đau do thất tình gây ra không khiến người ta chết. Cùng lắm, nó khiến em nhức nhối trong tâm trí mà thôi. Cách vượt qua đơn giản lắm, em vẫn phải hít thở, vẫn phải ăn, vẫn phải nói cười và quan trọng nhất là vẫn phải làm việc. Chị biết em đã từng đề ra những dự định, chúng thật tuyệt vời. Và giờ không còn người đó đi tiếp chặng đường đời với em thì sẽ vẫn có người khác một ngày tình cờ xuất hiện. Em vẫn phải cố gắng, trước hết là vì chính bản thân em, cho chính bản thân em.

Hải Lâm trầm tư nghe xong những gì Huệ nói, một lúc sau anh mới khẽ thốt lên:

- Sao em cứ có cảm giác xa chị mấy ngày mà chị đã biến thành người khác nhỉ? Kiểu nói chuyện của chị... y chang mấy người làm chuyên mục tâm lý trên đài.

- À thì... Em có thể hiểu rằng bệnh thất tình của em là cơn đau tim đột ngột, còn bệnh yêu đơn phương của chị là một khối u ác tính đã phát tác nhiều năm. Đau vài lần thì tự khắc sẽ sâu sắc hơn, nói cái gì cũng bắt nguồn từ chiêm nghiệm của chính mình mà ra hết. Ít nhất em còn có thể ngồi đây và nói về bạn kia với danh xưng ‘người yêu cũ’, còn chị đi cùng người đó ba năm mà cuối cùng vẫn không biết cần, nên, phải gọi anh ta là gì? Tình nhân không phải, người yêu càng không, bạn bè thì quá mặn nồng, kết lại vẫn là một mối quan hệ không rõ ràng như thế...

Hải Lâm nhấn mạnh trọng âm một cách dứt khoát:

- Anh ta - không - xứng để chị phải hành hạ bản thân lâu đến vậy. Nếu chị chịu để ý sẽ thấy trong cơ quan mình có người vẫn lặng thầm yêu chị, rất chân thành.” Huệ bật cười, cô nhìn sâu vào mắt Lâm và lắc đầu: “Tình yêu không có xứng hay không xứng, chỉ có yêu hay không yêu. Cũng như em mà thôi. Rõ ràng biết có nhiều người yêu mình nhưng em vẫn làm ngơ vậy đó.

Không giấu được ngạc nhiên, Hải Lâm cười để lộ răng khểnh rất duyên, giọng anh kéo dài nghe như trẻ con vậy:

- Em, em á? Chị lầm em với ai à?

Huệ khẽ thì thầm chỉ đủ để hai người nghe thấy: “Nếu em không biết thì em quá vô tâm rồi Lâm ạ. Cô bé quản lý Rice ở Sài Gòn và cô nhân viên thỉnh thoảng để ý chúng ta nãy giờ là sao? Cứ cho là họ làm việc để kiếm tiền, nhưng chẳng ai nguyện lòng vì tiền mà bán mạng cho em đâu, chàng trai ạ. Chỉ có một nguyên do, đó là do họ đặt vị trí của em quá lớn mà thôi.” Hải Lâm thấy người mình cứng đờ, anh muốn phủ nhận nhưng mới hay những gì chị nói không phải những điều vô căn cứ. Rõ ràng Ngọc Uyển có thể nghỉ việc cửa hàng để bắt đầu một công việc khác trong một công ty nước ngoài với đãi ngộ tốt hơn, nhưng cô vẫn “bán mạng” cho anh từ sớm đến khuya, suốt mấy năm trời. Rõ ràng Rice Hà Nội vừa mới khai trương, mọi thứ bộn bề, lương thử việc thấp, nhưng cô bé Diệp Anh vẫn lặng lẽ theo sát anh. Dường như sự quan tâm không đơn thuần chỉ dừng ở mối quan hệ giữa một cô nhân viên bán thời gian và anh chủ cửa hàng. Hẳn là anh nên dành thời gian để suy nghĩ cách giải quyết việc này rõ ràng hơn một chút.

Hải Lâm bước ra khỏi Rice đã là mười hai giờ khuya, chiếc taxi đón anh cũng vừa kịp đến. Chiếc xe chuyển bánh ngày một xa, bỏ lại Rice chỉ còn là một chấm nhỏ giữa mưa đêm huyền ảo. Sau sự thành công của Rice tại Sài Gòn, Hải Lâm quyết định thử sức ở lĩnh vực mới ngay tại Hà Nội. Lấy cảm hứng từ “hương gạo rang”, anh quyết định biến Rice trở thành thiên đường hò hẹn hướng vào đối tượng là những người trẻ tuổi. Kỳ thực anh đã từng ấp ủ giấc mơ sẽ thực hiện một bộ ảnh cưới vào cuối năm nay ngay tại những cửa hàng mà mình nắm giữ. Nhưng giấc mơ vẫn còn dang dở, anh và người đó đã trở thành người dưng cùng có chung khoảng trời ký ức. Những ngày qua, anh đã luôn nghĩ rằng, nếu thời gian quay lại, liệu anh có thể thay đổi được kết cục hay không? Sự thật là thời gian sẽ không bao giờ quay trở lại. Anh và người đó, mất nhau là chuyện sớm muộn mà thôi.

Sau khi cô nói lời chia tay, anh chẳng muốn nghĩ xem ai là người đúng sai trong mối quan hệ “đã từng” này. Nhưng nếu gặp lại, anh sẽ nhận lỗi về mình vì đã chưa chăm sóc và yêu thương cô ấy đủ. Những năm tháng kể từ khi cô ấy đi Paris, anh đã biến mình thành người đàn ông bận rộn nhất hành tinh vì lời hứa “anh sẽ khiến em trở thành người hạnh phúc nhất thế gian”. Có lẽ bởi những đam mê cuốn anh đi, khiến cô ấy luôn cảm thấy bất an, không còn cảm giác được an toàn, được che chở. Khi anh không làm được điều đó thì đó cũng chính là lý do để một người đàn ông khác thay anh làm mọi thứ mất rồi. Ừ thì chia tay. Trở về khoảng trời riêng của mỗi người, thôi thì, đừng nghĩ về nhau nữa...

Cả sáng hôm sau, Hải Lâm vùi đầu trong đống giấy tờ tồn đọng chưa giải quyết ở văn phòng. Mãi đến khi Huệ gọi, anh mới biết rằng thời gian không còn sớm nữa. Lấy tay dụi mắt, anh ngước nhìn chị đầy dò hỏi:

“Đừng nói với em, giờ chị mới tới nhé!” Huệ làm mặt xấu và nháy mắt với Lâm:

- Chị đi gặp khách hàng cả sáng đó chứ, xong việc phải về đây ngay, đến bữa sáng còn chưa kịp ăn...

- Chị nói vậy, ai người ta tin? Em thừa biết cả đêm qua chị xem phim bộ nên sáng nay ngủ trễ. Đợi em chút, mình cùng đi ăn nhé?

Huệ cười rồi quay người về phía màn hình lap đang khởi động. Vài phút sau, một bức hình trong Facebook khiến những ngón tay đang di chuột của cô phải dừng vô thức. Mọi người trong văn phòng đều lũ lượt kéo nhau đi ăn, tiếng nói cười xa dần, bỏ lại cô thẫn thờ vẫn không thể nào dời mắt khỏi tấm hình đó được. Hải Lâm cảm thấy có điều gì khác lạ, anh lại gần và đứng đằng sau Huệ, ánh mắt anh thoáng chốc cũng bất ngờ.

- Bảo sao em lại thấy quen...

Huệ ngồi lặng im, giọng cô nghẹn lại: “Em... quen?”

Đưa tay lên chống cằm tỏ vẻ suy nghĩ, Hải Lâm khẽ nói:

- Cuối cùng em cũng nhớ ra gặp người kia ở đâu. Mấy hôm trước khi gặp anh bác sĩ đó ở Sài Gòn, em còn ngờ ngợ mình quen người này sao ấy? Giờ thì rõ rồi. Chính xác là năm ngoái chị cũng xem một tấm hình kiểu này rồi đờ đẫn mất nửa ngày trời. Em nhớ khi đó em còn nhắc chị, chọn ai giữa hai người này đều được cả.

Huệ cười chua xót, ánh mắt cô chất chứa cả biển hồ nghi:

- Em biết không, cậu bác sĩ mà em nói kém Trọng bốn tuổi. Chị từng gặp anh ta vài lần, anh ta không ưa chị, còn chị thì vốn chẳng quan tâm. Điều đáng nói là suốt ba năm kể từ khi quen Trọng, ngày này hằng năm chị đều thấy anh ấy post một tấm hình chụp chung của hai người họ trên Facebook. Tại sao lại là ngày này mà không phải hôm qua hay một hôm nào khác?

Hải Lâm vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra: “Ngày hôm nay, thì sao ạ?”

- Họ là đôi bạn thân, ít lộ ảnh chụp chung nhưng cứ lộ là phải đúng ngày ‘thất tịch’. Em nói xem, có khi nào giới tính của họ có vấn đề không?

Hải Lâm phá ra cười:

- Chị không chỉ xem phim bộ nhiều mà còn đọc cả truyện đam mỹ nữa sao? Vấn đề này chị cứ dùng mỹ nhân kế thử ông Trọng là biết liền mà. Chẳng phải hai người mặn nồng ba năm có lẻ đó thôi?

- Cái gọi là mặn nồng, bất quá chỉ là bên nhau không danh phận, cùng ăn cơm và cùng xem phim. Ừm. Nếu gọi đúng tên thì thực ra là tri kỷ.

Hải Lâm đành than thở:

- Em không biết ông Trọng có phải là gay hay không, nhưng bạn bác sĩ kia thì không nhé. Em không tin là đứng trước vẻ đẹp trai chói lòa của em mà một bạn gay có thể điềm nhiên và lạnh lùng như thế. Có điều, kệ họ đi. Em đói lắm rồi, chị có thể đi ăn cùng em trước đã được không?