← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 9

Có một sự thật không thể chối bỏ, thử để ý mà xem, sau khi biết một ai đấy, thì người ấy sẽ luôn có những dịp tình cờ xuất hiện trước bạn, ngay cả trong một giấc mơ trưa, chỉ tồn tại đôi, ba chục phút.

Chỉ là... người nằm mộng có kịp nhận ra không?

Trong thứ ánh sáng yếu ớt của căn phòng nghỉ vắng lặng, Xuân Vinh vẫn còn bải hoải vì nhận ra mình vừa tỉnh giấc sau một giấc mơ. Trong giấc mơ, anh thấy rất rõ mình đang nắm tay một cô gái mà cố mọi cách vẫn không tài nào nhớ nổi cô ấy là ai. Có lẽ đó chính là điều kỳ diệu của giấc mơ khi ta không bao giờ có thể kiểm soát chúng. Chiếc iPhone nháy lên tin nhắn của cậu bạn thân, thế là những suy nghĩ vẩn vơ trong anh cứ vậy mà tan biến mất. Tin nhắn đến từ Trọng, cậu ấy nói hôm nay là thất tịch, Hà Nội mưa suốt đêm ngày. Anh bật cười và nhanh chóng trả lời lại: “Sến vậy Trọng ơi?”.

Cứ ngỡ Trọng không nhắn lại, nhưng vài phút sau cậu ấy vẫn hồi âm, hóa ra cậu ấy chỉ muốn nhắc anh rằng: “Đợi hết tháng ngâu rồi hãy về Hà Nội”. Khi gửi tin nhắn cho Vinh, Trọng đang một mình đứng nhìn mưa rả rích giữa phòng gym quen thuộc gần nhà. Mồ hôi trên mặt anh ứa ra. Anh cũng chẳng hiểu sao mình lại quẳng hết công việc để lết chân đến đây rồi đẩy tạ, đấm cát, hít đất điên cuồng trong hi vọng tăng lượng adrenaline và thoát khỏi những cảm xúc quá ư là đáng chán. Đâu đó trong những trạng thái mơ hồ, anh cảm giác mình đang bị lạc mất chính bản thân mình. Ngoài ba mươi tuổi, phóng viên xuất sắc của một tạp chí hàng đầu Việt Nam, cuộc sống của anh luôn là sự hào nhoáng của những bộ trang phục thời thượng, những ánh đèn hoa lệ, những bữa tiệc kéo dài thâu đêm suốt sáng... Vậy nhưng, càng ngụp sâu trong thế giới ấy, anh càng thấy mình cô đơn. Cô đơn vì không có ai hiểu mình. Nhiều lần khi quẳng mình xuống một khách sạn nào đó sau những cuộc vui vào hai - ba giờ sáng, mệt mà không tài nào nhắm mắt nổi, anh lại thấy khóe mắt mình ươn ướt. Một cảm giác thương xót cho chính bản thân.

Anh sinh ra với hình hài của một người đàn ông, nhưng lại mang trong mình một trái tim yếu mềm của phụ nữ. Đôi khi anh ước chỉ cần một giấc ngủ đủ đầy, và khi tỉnh lại, những điều điên rồ đó sẽ kết thúc. Nhưng sự thật vẫn là sự thật. Càng phản kháng số phận, anh càng thấy rõ những bề bộn lộn xộn tồn tại trong tâm trí mình. Hiểu rằng, bình yên chính là hạnh phúc, nhưng kể từ khi anh phát hiện ra bí mật của bản thân thì bình yên cũng rời bỏ anh đi, không còn ghé lại. Ngỡ có tất cả mà lại chẳng có gì. Tiền bạc đôi khi chỉ là lớp áo ngoài mỏng manh không cách nào giữ ấm. Điều anh cần cho suốt cuộc đời là một ai đó sẽ không rời bỏ anh, khi đêm lạnh sẽ kéo chăn cho anh, khi dạ dày quặn thắt sẽ trao tay anh một ly nước ấm, khi anh đau khổ sẽ ôm anh, cứ như vậy đi cùng nhau qua mọi đoạn đường khó nhọc. Chẳng cần tình yêu ngày hôm nay nhiều hơn ngày hôm qua mà chỉ cần một câu nói nghiêm túc: sẽ ở lại cùng nhau mãi.

Thực ra, Trọng biết, luôn có những người sẵn sàng ngã vào lòng anh và ở lại bên anh đến cuối cuộc đời. Chỉ là… người đến, mình không chờ, còn người mình chờ, lại không đến. Suốt những năm rộng tháng dài của tuổi thanh xuân, anh đã luôn cất giấu bản thân mình thật kỹ. Suy cho cùng, con người đều vậy. Chẳng ngại để người khác thấy những cái xấu xa của chính mình, nhưng lại chẳng bao giờ nguyện lòng để người đó biết mình có bao mặt nạ. Ngay cả những người tưởng đã hiểu anh, cuối cùng họ lại chẳng hiểu gì cả, như Huệ và như Vinh. Huệ là một cô gái nhiệt tình và sôi nổi. Ở cô, anh thấy những mạnh mẽ mà nhiều khi một người đàn ông chẳng thể sánh bằng. Cô từng làm kế toán cho tòa soạn anh một thời gian ngắn. Lúc đó cô vẫn chỉ là một cô bé con ngây thơ chập chững bước vào đời. Thực ra anh không phải là người dễ thân thiết với mọi người, nhưng thời điểm thấy sự chật vật của Huệ, anh nghĩ cô ấy cần mình che chở. Sau này, khi cô đổi chỗ làm, anh và cô vẫn cố duy trì mối quan hệ tốt đẹp đã cùng nhau có. Huệ đẹp và thông minh. Nhưng sự thông minh của cô ấy như một phép màu kém linh nghiệm khi ở cạnh anh. Có lẽ, bởi vậy mà suốt gần bốn năm bên nhau, cô ấy vẫn không tài nào nhận ra anh khác những người đàn ông còn lại. Có chăng, cô ấy chỉ hờn dỗi và hỏi: “Sao trời lại sinh ra một người như anh, vô tâm và lạnh lùng đến thế?”.

Sự thật là anh không vô tâm, chỉ là tâm của anh không hướng về cô ấy cũng như bất cứ một người con gái nào khác mà thôi. Anh biết cô ấy yêu anh quá đỗi chân thành và khoa học đã đúng khi khẳng định tình yêu luôn làm con người ta mù quáng. Hơn một lần anh ngỏ lời với Huệ: “Anh không đáng để em phải hy sinh, càng không đáng để em phải yêu anh nhiều như thế”. Nhưng cô ấy vẫn luôn gạt đi, vẫn mặc định chờ anh hồi tâm chuyển ý, ngay cả khi biết điều đó là vô vọng. Cô ấy và anh, mãi mãi cách nhau bởi một khoảng trống bình lặng, chẳng thể lấp đầy và càng không có tương lai. Cứ giữ mãi cô ấy bên mình làm một tấm lá chắn, anh hiểu rõ mình ích kỷ đến nhường nào. Nhưng anh phải làm sao để đối mặt với bản thân, với dư luận và với cả những thống khổ không bao giờ được nói? Có một thời anh đã từng tin, chỉ cần bản thân cố gắng, mọi thứ sẽ thay đổi. Rằng nếu cứ ở cạnh Huệ thì tình yêu của cô sẽ cho anh hơi ấm, sẽ kéo anh ra khỏi những ám ảnh đến từ chính tâm trí mình. Nhưng anh thua, thua bản thân, thua số phận. Mỗi lần thấy Vinh là anh hiểu những cố gắng của mình chẳng khác nào công dã tràng xe cát, cố gắng mấy cũng thành không...

Biết Xuân Vinh khi cả hai cùng chen chân đăng ký lớp luyện thi Toeic, cậu ấy kém anh bốn tuổi, ở cậu ấy có một phong thái riêng mà trong những người anh biết - không một ai sở hữu. Lần đầu tiên gặp cậu, anh đã biết nỗi nhớ của mình không thể làm khác được, anh đã cố để tìm mọi cách gặp gỡ, bắt chuyện và làm quen. Theo thời gian, tình bạn giữa anh và cậu ấy lớn dần lên, nhưng tuyệt nhiên anh chưa bao giờ đủ can đảm để cho cậu ấy biết thế giới của anh và thế giới của cậu ấy là hai mặt trái - phải khác biệt. Bởi anh hiểu, có thể chính cái khác biệt ấy sẽ khiến anh lỡ tay đánh mất đi tất cả những gì đẹp đẽ mà mình đã ảo vọng đắp xây bấy lâu nay. Nhưng càng ngày anh càng thấy mọi thứ trong tay mình mong manh quá, tưởng như có được nhưng lại không giữ được, tưởng là tất cả nhưng có là gì đâu. Rốt cuộc, đến một lúc nào đó, mọi chuyện cũng phải kết thúc khi mà nó chưa kịp bắt đầu. Cái gọi là thật lòng thật dạ yêu thương rồi sẽ được đáp trả bất quá cũng chỉ là lời nói đùa thoảng qua của người đời. Nhân duyên mà mình nghĩ là đủ lớn nhưng nếu thốt ra cũng chỉ khiến mình bối rối mà thôi. Suy cho cùng, tên gọi của những mối quan hệ thế nào không quan trọng, quan trọng là cách mà chúng ta ứng xử với chúng. Nếu không thể đi cùng nhau tới điểm tận cùng, thì chi bằng cứ cùng nhau lửng lơ dùng dằng đến chừng nào còn có thể. Chỉ là có những chuyện mãi không nằm trong tầm nắm giữ của tay mình, ở khoảng cách gần 2000 km biết đâu Xuân Vinh sẽ sớm tìm thấy một tình yêu đích thực...

Kết thúc giao ban, Xuân Vinh cho xe chạy về phía Nắng Xanh nằm trên đường Phan Xích Long. Vạt nắng tàn hắt qua góc quen mà anh vẫn thường ngồi mang sắc màu nhàn nhạt. Quán cà phê này với anh vốn đã trở thành điểm đến quen thuộc, nhưng chẳng hiểu sao hôm nay, khi nhìn vô định khoảng trời trước mắt anh lại thấy mọi thứ lạ đến vô ngần. Nắng thôi ấm, cành lá thôi thanh xuân và thấy những khoảng trống trong trái tim mình cần hoạch định. Hôm trước bạn gái cũ vô tình inbox cho anh trên Facebook, cô ấy hỏi anh có hạnh phúc không? Nhờ cuộc nói chuyện đôi ba câu nhạt nhẽo mà anh mới hay mình cũng từng một thời có bạn gái. Chiều nay Trọng lại hỏi anh tính khi nào sẽ yêu trở lại? Có chút bất ngờ nhưng sau đó anh chỉ ậm ờ, không nói rõ. Đối với anh, tình yêu giống như một căn bệnh không rõ nguyên do, chỉ có thể cố gắng hết mình còn kết cục thế nào thì phải tuân theo sự sắp đặt của định mệnh. Sự thật là một bác sĩ thì luôn cẩn thận phòng tránh để mình không nhiễm bệnh và một bác sĩ chuyên giải phẫu thần kinh thì càng giỏi khống chế cảm xúc của chính bản thân mình. Nhiều người nói tình yêu bắt nguồn từ tim nhưng thực ra đó là luận điệu của những kẻ cố tình không hiểu về y học. Tình yêu là một dạng cảm xúc, nó được xuất phát từ hệ thần kinh trung ương và chi phối những hành động vô thức của những người chứa chấp chúng. Thực ra, anh đã từng yêu. Chỉ là tình yêu đó cũng hời hợt như màu sắc của vạt nắng cuối chiều. Xuân Vinh đã từng dành cho những người đi ngang cuộc đời anh rất nhiều ưu ái, tệ hại là anh quên ngay họ sau khi vừa mới chia tay. Anh nghĩ cuộc đời anh từ đây, phải là một ai đó an toàn và tin tưởng, kiên nhẫn và dịu dàng mới có thể chạm tay vào tình yêu và cuộc sống hiện tại của anh mãi mãi. Bất giác anh nhớ đến giấc mơ mình mới khi trưa. Bất giác hình ảnh của ai đó cứ quẩn quanh trong anh, vừa xa mà lại vừa gần, vừa lạ mà lại ngỡ như đã quen từ lâu lắm...