CHƯƠNG 10
Sài Gòn thời khắc giao mùa luôn được ghi dấu bằng kiểu thời tiết rất điển hình, ngày rất nắng và đêm rất lạnh. Cơn mưa đêm vẫn còn vấn vương, đang cố sải những bước đơn độc cuối cùng thật chậm trước khi nhường khoảng trời cho ban mai ngày mới. Từ những ô cửa trong phòng bệnh của Mây nhìn ra, Ngọc Uyển cảm nhận rất rõ lớp sương mù hiện hữu. Đôi cánh tay của cô còn nổi da gà, rõ ràng Sài Gòn không có mùa đông vậy mà tấm áo của cô không đủ cho mình hơi ấm.
Mây thức dậy khi trời đã hửng nắng, phần do ngái ngủ, phần lại do nằm trên giường bệnh quá lâu khiến cô bé không thôi phụng phịu:
- Khi nào mình mới được về nhà vậy mẹ?
Ngọc Uyển đang thấm khăn để lau mặt cho Mây, giọng cô không rõ vui hay buồn:
- Khi nào con khỏe thì chúng ta sẽ về nhà.” “Con khỏe rồi mà, con muốn về...
Ngọc Uyển nhìn con và nghiêm giọng nói:
- Khi nào bác sĩ đồng ý để con ra viện thì chúng ta sẽ về nhà. Còn giờ con vẫn phải ở đây và thật ngoan nghe lời mẹ.
Đôi môi nhỏ của Mây cong lên như sắp mếu, cô bé cúi đầu nũng nịu:
- Con luôn ngoan mà. Sao mẹ lại la con?
- Mẹ không có la con mà hiện tại mẹ đang mệt. Nếu con không ngoan sẽ khiến mẹ buồn và mệt hơn nữa. Mẹ mà bệnh thì ai sẽ chăm con đây?
Mây lặng im chờ mẹ lau mặt rồi đút cháo, cô bé ăn nhanh hơn ngày thường và tỏ ra đã hiểu. Thỉnh thoảng lén nhìn mẹ, những lo lắng của một đứa trẻ quấn mẹ cứ len lỏi trong lòng.
Sau khi họp giao ban buổi sáng, Xuân Vinh luôn dành thời gian đi kiểm tra phòng bệnh. Khi đến thăm Mây, anh nhìn thấy rất rõ sự uể oải trên gương mặt bé con. Giọng anh dịu dàng hỏi han đầy ấm áp:
- Vân Dương. Con có cảm thấy chỗ nào bị đau không? Nói chú nghe coi.
Suy nghĩ thật lâu, cô bé ngước nhìn Xuân Vinh đầy tin tưởng:
- Chú. Bệnh gì chú cũng chữa được hết, đúng không chú?
- Ồ. Nếu con không nói rõ bệnh gì thì sao chú biết mình chữa được hay không?
Đặt một ngón tay lên môi đầy vẻ suy tư, giọng Mây lí nhí:
- Con không có biết đó là bệnh gì. Con chỉ thấy mẹ con đau bụng hoài, còn bị chảy máu nữa.
Thần trí Xuân Vinh ngưng trệ, anh nhắc lại một cách vô thức:
- Chảy máu?
- Dạ phải. Hồi sáng lúc thức dậy con thấy đầm của mẹ bị dơ, vết máu in rõ trên đó mà. Mẹ còn nói mẹ mệt, kêu con phải vâng lời.
Xuân Vinh thấy mặt mình nóng ran, anh cam đoan là gương mặt anh lúc này đang đỏ lựng. Trong khi đó cô y tá đi cạnh anh thì khúc khích cười. Khẽ ho khan vài tiếng, Xuân Vinh cẩn thận suy nghĩ để xem phải nói thế nào với Mây. Nhưng khi anh chưa kịp nói thì đôi mắt cô bé đã dâng lên một tầng sương mỏng, chỉ sợ trong giây lát sẽ chực trào nước mắt.
- Có phải mẹ con bị bệnh gì rất xấu đúng không chú? Chú chữa bệnh cho mẹ con đi chú.
Sợ cô bé khóc, y tá vội tới gần Mây dỗ dành:
- Ngoan ngoan, không khóc. Chú Vinh rất giỏi nha, đảm bảo chú ấy sẽ chữa hết bệnh cho mẹ con. Nhưng trước hết con phải nghe lời uống thuốc đã.
Xuân Vinh trừng mắt với cô y tá đang cười, anh không thôi xấu hổ, liền nhanh chóng cầm sổ theo dõi lao ra khỏi phòng. Ngay khi vừa bước chân ra cửa anh đã thấy Ngọc Uyển đang ngồi chờ phía ngoài. Cô thấy anh, định tiến lên chào hỏi nhưng chưa kịp lại gần thì anh đã hững hờ đi thẳng. Ngọc Uyển khó hiểu nhìn theo bóng lưng anh xa dần trong hành lang dài hun hút.
Trở lại phòng bệnh của con, cô thấp giọng cất lời với y tá vẫn còn đang bận rộn:
- Không biết gia đình em có làm gì khiến bác sĩ Vinh phật ý không chị? Có gì mong chị chỉ đường giùm em.
- Không có, không có. Chắc anh ấy mắc cỡ quá nên vậy thôi. Ai biểu người bạn nhỏ của chúng ta lại yêu cầu bác sĩ chuyên khoa thần kinh chữa bệnh đến tháng của phụ nữ cơ chứ!
Trong tiếng cười của cô y tá đứng bên, Ngọc Uyển khẽ thốt lên đầy khó xử. Nhìn sang phía con gái, cô thật không biết phải làm sao với sự nhiều chuyện của Mây...
Xuân Vinh xuất hiện bất thình lình trong phòng trực ban khiến mọi người hết sức ngỡ ngàng. Bình thường thời gian kiểm tra bệnh nhân của anh cũng phải mất một đến hai tiếng. Nhưng hôm nay chưa đầy mười lăm phút anh đã quay lại, không khỏi khiến mọi người nhìn nhau hoài nghi. Như nhận ra điều gì đó khác lạ, anh đảo mắt nhìn quanh và lấy lại vẻ mặt hàng ngày vốn có:
- Có chuyện gì à? Sao mọi người còn không làm việc đi.
Ai đó lo lắng hỏi lại anh:
- Sao lại về giờ này, mặt anh còn rất đỏ nữa? Không phải anh sốt rồi chứ?
Không nói câu gì, Xuân Vinh lắc đầu rồi quay người đi thẳng về phòng riêng. Có một dòng điện không biết từ đâu xuất hiện khiến cả người anh nóng bừng. Uống hết cốc nước đá trong tay mới làm anh thấy nhịp tim của mình bình ổn lại. Rõ ràng chuyện đó chẳng tính là gì, vậy vì sao nghĩ tới nó lại khiến anh không thôi đỏ mặt? Có lẽ sẽ chẳng là gì thật, nếu lúc ra khỏi phòng bệnh anh không gặp Ngọc Uyển. Nhưng anh lại thấy cô. Và như có một động lực vô hình nào đó khiến anh chỉ muốn chạy khỏi cô thật nhanh vì anh sợ, nhưng sợ điều gì thì chính anh cũng không biết nữa. Ở tuổi của anh, nhất là khi anh lại là bác sĩ, lẽ ra những cảm giác lạ đó không thể xuất hiện. Không lẽ tuổi dậy thì của anh bây giờ mới thật sự bắt đầu?
Tiễn y tá ra khỏi phòng bệnh, Ngọc Uyển vội trở lại kéo ghế ngồi cạnh con. Ánh mắt cô nhìn Mây đầy trách cứ:
- Sao con lại kêu với chú Vinh là mẹ bệnh. Mẹ bệnh hồi nào?
Mây chu môi phản bác lời mẹ:
- Rõ là hồi sáng mẹ kêu mệt còn gì? Mẹ còn nói mẹ bệnh sẽ không có ai chăm con nữa.
- Mẹ chỉ nói nếu con không nghe lời thì mẹ sẽ mệt, mẹ mệt sẽ bệnh.
- Con không muốn mẹ mệt. Chú Vinh giỏi lắm đó mẹ, bệnh gì chú cũng chữa được hết á...
- Vậy con nói sao với chú về mẹ?
Suy nghĩ tỏ vẻ cố nhớ lại, Mây nhanh trí đáp lời: “Con chỉ nhờ chú ấy chữa bệnh cho mẹ. Chú ấy hỏi con: mẹ bệnh gì, thì con kêu con không biết. Con chỉ thấy mẹ mệt hoài và bị chảy nhiều máu thôi.”
Ngọc Uyển vừa bực vừa buồn cười. Cô cảm thấy hiện giờ mình có thể khóc không cần nước mắt. Từ nay cô phải đối mặt với anh bác sĩ kia thế nào được đây?
“Con muốn ăn táo.” Giọng Mây làm nũng.
Ngọc Uyển với tay lấy quả táo to nhất trên kệ tủ. Cô nghiêng trái táo trong tay, lia lưỡi dao loại bỏ lớp vỏ theo một hình tròn đều đặn. Trong đầu cô vẫn không thôi quẩn quanh hình ảnh Xuân Vinh lúc rời đi. Hình như anh không vui, anh xấu hổ thật chăng? Bởi anh đi quá nhanh nên cô còn chưa kịp thấy rõ vẻ mặt của anh lúc đó.
Thỉnh thoảng trong những câu chuyện phiếm với mọi người trong viện, cô có được nghe kể về anh. Phần lớn mọi người đều kết luận anh là một bác sĩ tận tụy với công việc, trách nhiệm với bản thân cùng xã hội, một người đàn ông cẩn trọng, luôn khiến người khác yên lòng, thân thiện và dễ gần... Nhưng Ngọc Uyển không nghĩ thế!
Là anh che giấu quá giỏi hay vì mọi người dễ bị ngã lòng bởi chính vẻ bề ngoài vô hại? Dù quen biết chưa lâu nhưng mỗi lần thấy anh cười, cô đều nhận ra một sự cô độc, lạnh lùng đã được ngụy trang thật kỹ. Bất chợt cô nhớ lời dạy của thầy giáo tâm lý hồi đại học:
“Trên đời có hai thứ không thể trực tiếp nhìn thẳng, đó là mặt trời và lòng người”.
Khi đó cô vẫn chỉ là một cô gái đang nhìn cuộc đời đầy ngơ ngác. Càng trải nghiệm cô càng hiểu rõ lời dạy của thầy năm xưa.
Mặt trời và lòng người mãi mãi là hai thứ cô không bao giờ nhìn rõ được. Nhất là khi đó là lòng dạ của một người đàn ông, sâu sắc vốn có thừa...