CHƯƠNG 11 PHẢI CHI NGƯỜI Ở THẬT GẦN...
Khi tâm trí của Ngọc Uyển vẫn còn cố hình dung dáng vẻ rời đi của Xuân Vinh lúc trước, thì lưỡi dao đã vô tình cắt một đường thật sâu vào ngón trỏ của cô. Giật mình, Ngọc Uyển buông quả táo còn dang dở trong tay và cố giữ thật chặt vết thương đang rỉ máu. Mây nhìn mẹ, ánh mắt cô bé hoảng hốt. Hít một hơi thật sâu, Ngọc Uyển khẽ cười trấn an con:
- Mây của mẹ khi phẫu thuật còn không có khóc thì mẹ chỉ bị vết thương nhỏ xíu cũng sẽ không đau.
- Nhưng tay mẹ bị chảy máu rồi.
- Chỉ cần mẹ băng kín vết cắt lại thì sẽ không sao nữa.
Tiếng chuông điện thoại bất chợt cắt ngang, Ngọc Uyển đưa mắt ý bảo Mây cầm máy giúp mẹ. Nhìn cái tên quen thuộc hiển thị trên màn hình, cô dịu dàng nhắc con:
- Ba Lâm gọi. Con nghe máy giúp mẹ, để mẹ đi rửa tay và quấn băng đã nhé!
Cô bé gật đầu và đưa máy lên nũng nịu:
- Ba!
Hải Lâm khẽ ồ lên đầy ngạc nhiên, giọng anh tỏ rõ sự cưng chiều:
- Chào công chúa. Mẹ đâu rồi con?
- Là con mà. Sao ba lại kêu mẹ. Ba chẳng nhớ con gì hết á!
- Là ba đang lo lắng con không có mẹ ở bên đó chứ. Sao chưa gì đã dỗi là sao ta?
- Con không có! Mẹ mới bị dao làm đứt tay, phải đi băng lại.
- Trời. Vậy mẹ con có khóc nhè không?
- Dạ không. Mẹ ngoan lắm, không có khóc. Nhưng không ngoan bằng con. Ba à, bữa nay con muốn về nhà quá nhưng mẹ kêu bác sĩ không cho.
- Đúng rồi. Con chưa hết bệnh thì bác sĩ chưa thể cho con về được.
Mây định nói gì đó thì thấy mẹ đến gần, cô bé đưa máy cho Ngọc Uyển và lí nhí:
- Ba muốn gặp mẹ!
Đón máy từ tay con, cô dịu dàng cất tiếng:
- Em nghe, anh!
Hải Lâm khàn giọng: “Tay em sao thế?”
- Dạ không có gì. Em gọt trái cây chẳng may bị xém nhẹ chút thôi. Giọng anh giống như đang cảm vậy?
- Ừ. Hôm qua dính chút mưa nên người hơi khó chịu. Tình hình của Mây trong đó vẫn ổn chứ? Họ có nói khi nào để con xuất viện không em?
- Em chưa có hỏi qua bác sĩ. Chắc là phải mất vài ngày nữa.
- Vậy có gì thì báo anh. Em nghỉ ngơi đi, anh làm việc tiếp đây!
Ngọc Uyển tắt máy, những quan tâm dịu dàng của Lâm cứ vương vấn đâu đây. Đôi khi chính lời anh nói là thứ thuốc dẫn đưa cô chìm vào những cơn say không tài nào thoát ra nổi. Có bấy nhiêu mong đợi là có cho mình bấy nhiêu mất mát. Những cơn mơ được gần anh như thanh nam châm cùng cực, cô càng lại gần thì hiện thực càng cách xa anh...
Đặt chiếc điện thoại lên mặt bàn, Hải Lâm vừa ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt của Huệ đang nhìn anh trầm ngâm, khó đoán. Vẻ mặt của chị hiện rõ vẻ suy tư. Có chút không quen, Lâm ho khan vài tiếng và cao giọng:
- Em nhớ là em có rửa mặt trước khi đi làm. Mà... khóa quần cũng không có quên chưa kéo. Ánh mắt chị nhìn em vậy là sao?
Với tay cầm tập tài liệu và đập vào đầu Lâm, Huệ đáp lời:
- Mày bệnh vừa thôi em. Chị vừa thoát ra khỏi biển người để tới cơ quan, tâm trạng vẫn còn lắc lư nhưng khi nghe thấy mày nói chuyện điện thoại thì khẳng định, chị hình như không còn ở trái đất.
- Chị đừng xoáy em nữa. Em thấy bình thường mà...
- Thôi đi em trai. Em không thấy cái cách em nói chuyện rất dễ hại con gái nhà lành à? Thậm chí ngay cả mấy lão có vợ chắc còn phải tới tìm em để học hỏi kinh nghiệm quá. Bảo sao người ta ngày đêm bán mạng cho em. Ngay cả con gái người ta cũng bị em thu phục rồi còn đâu nữa.
Hải Lâm nhíu mày tỏ vẻ không đồng tình, giọng anh hơi cứng ngắc:
- Chị đừng nói khó nghe vậy chứ. Mây cũng là con gái nuôi của em mà. Huống hồ Ngọc Uyển chưa bao giờ tỏ ra thích em, tất cả chỉ là chị suy đoán.
- Được. Là chị suy đoán. Cứ coi như cô gái ấy không thích em đi. Vậy em thì sao? Em có thích cô ấy không? Đã bao giờ em hỏi bản thân mình xem, cô ấy có vị trí gì trong em chưa Lâm? Đừng bao giờ nói với chị là mối quan hệ anh em, bạn bè làm ăn đơn thuần. Chị không phải trẻ con để nghe những lời ngụy biện. Lâm ạ, Đôi khi em rất giỏi giả ngốc hoặc chính em không dám nhìn vào mong muốn thật sự của bản thân mình.
Ngừng một lát, Huệ nói tiếp:
- Em có biết nghe em nói chuyện điện thoại với cô gái kia khiến chị nghĩ đến điều gì không? Chị nghĩ đến một lần nào đó Trọng từng nói với chị rằng: ‘Tình yêu đôi khi chính là thói quen mà ta vô tình tự tạo. Giống như món cháo hoa mà ta ăn mỗi sáng, giống như quần áo mà ta mặc mỗi ngày, giống như khăn quàng ta không thể quên mang khi mùa đông tới. Chúng ta sẽ chỉ thật sự nhận ra thói quen đó một khi nó rời bỏ ta đi...’. Nếu em cứ cố chấp không chịu đối mặt với việc có ai đó yêu em và với em người đó cũng hiển nhiên quan trọng, thì một ai khác sẽ sẵn sàng xuất hiện và khiến em nhận ra mình đánh mất những gì, vấn đề chỉ còn là sớm muộn. Đôi khi thứ em mất đi không chỉ là một người mà là hạnh phúc của một đời, Lâm ạ.
Sự khó xử hiển hiện rõ trên nét mặt của Lâm, anh nhíu mày phản bác lại ngay tức khắc:
- Nhưng rõ là em và Ngọc Uyển không phải như vậy. Nếu cách nói chuyện của em khiến chị hiểu lầm thì đành vậy. Sự thật là em mới chia tay bạn gái chưa đầy hai tuần đấy chị ơi...
Huệ nhún vai tỏ vẻ bất lực, cô đáp lời Lâm với giọng có chút mỉa mai:
- Cái mà em gọi là bạn gái hình như mấy năm rồi chưa gặp? Em có biết thực chất ý nghĩa của việc chia tay là gì không? Đó chính là để cả hai cùng có cơ hội tìm kiếm những điều mới tốt đẹp hơn. Cái mới không tới thì cái cũ sao đi? Chị nghĩ mình nói cũng đủ nhiều, hiểu hay không là việc của em, vốn chẳng liên quan đến chị.
Huệ quay lưng bước về phía bàn làm việc của mình, bỏ lại Lâm với tâm trạng hoang mang không biết đâu mới là điều nên nghĩ. Nhưng có một điều Huệ nói đúng, Ngọc Uyển rất quan trọng với anh. Giữa cô và anh có một sự ăn ý khó nói thành lời. Không chỉ trong công việc mà ngay cả trong chuyện đời riêng tư nữa. Hơn ai hết, cô là người rõ nhất mục đích của anh khi thiết lập hệ thống Rice cả ở Sài Gòn và Hà Nội. Hơn ai hết, cô là người đưa ra những lời khuyên, những lời động viên khi anh buồn, khi anh mệt mỏi. Ba năm, số lần anh gặp cô nếu gộp lại cũng chỉ là ngày, là tháng chứ chưa thể là năm, nhưng mỗi lần chạm mặt là mỗi lần anh chạm tới an yên nơi sâu thẳm trái tim mình. Có thể đó là một thứ tình cố hữu, cao hơn tình bạn, gần như tình thân, nhưng Lâm biết đó chưa phải tình yêu. Có thể Ngọc Uyển sẽ là mảnh ghép vừa khít trong phần còn thiếu của cuộc đời anh nhưng anh hiểu hơn ai hết chưa thể là thời điểm này... Khi mà trong tim anh vẫn còn một bức tường được xây bằng chắt chiu ngày cũ chưa hề sụp đổ. Sẽ là không công bằng cho cô và cả cho anh. Huống chi chuyện tình cảm đâu thể đi quá nhanh, tất cả là một quá trình mà người trong cuộc phải toàn tâm trân trọng.