← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 13 NGƯỜI ĐẾN KHÔNG NGỜ - NGƯỜI CHỜ ĐÃ ĐẾN

Thời tiết Sài Gòn thất thường như tâm trạng thiếu nữ đang giận người thương. Sau cơn mưa trắng trời, nắng vàng vội đến trải dài quanh mọi con đường, chạy qua những con phố quen khiến người ta chẳng thể cầm lòng, vội cùng nhau ra ngoài hẹn hò, cà phê, tụ họp. Cả thành phố như bừng lên một sức sống mới, màu trời xanh hơn, những nụ cười trên từng gương mặt lạ trên đường cũng mang màu sắc mới...

Ngọc Uyển hít một hơi thật sâu để mùi hoa cỏ thanh mát xen vào lồng ngực. Cô rảo bước trên con đường dẫn lối tới khu chung cư của Xuân Vinh nằm ngay trong Masteri Thảo Điền. Thật đúng như tên gọi, đâu đâu cũng thấy một trời hoa cỏ, một không gian sống đẹp tựa trong mơ. Ánh mắt Ngọc Uyển trở nên dịu dàng quá đỗi khi thấy trước mình có một cậu bé chạc tuổi Mây đang vừa đi vừa khóc. Bên cạnh cậu bé là một người đàn ông rất đẹp trai, có lẽ anh ta là ba đứa trẻ. Cô thấy cả hai người họ dừng lại, dường như đứa trẻ đang hờn, không chịu đi tiếp cùng ba mình. Trong khoảng cách không xa, gương mặt người đàn ông trở nên nghiêm khắc, giọng nói dứt khoát và âm lượng vừa phải:

- Đi nào con trai, con là đàn ông mà, sao có thể khóc được? Con đang làm lãng phí thời gian của chúng ta đó. Mẹ đang chờ chúng ta ở nhà, con không nhớ mẹ sao?

Sau sự kiên nhẫn của người ba, tiếng khóc của cậu bé nhỏ dần và đứa trẻ tiếp tục bước đi. Một hình ảnh thật đẹp khiến Ngọc Uyển không khỏi liên tưởng tới những khi cô gặp các em nhỏ đủ mọi lứa tuổi đứng khóc trên đường. Nhưng phản ứng đầu tiên của người thường làm cha làm mẹ là la mắng, thậm chí đánh để răn đe, rít lên từng hồi dài khiến người đi qua không thôi ái ngại. Những lần như vậy lòng cô rất xót xa. Cô cũng làm mẹ, cô hiểu hơn ai hết những lời trách mắng vô tình của người lớn sẽ khiến trẻ em bị đau đến mức nào. Những đứa trẻ sẽ lớn lên trong sợ hãi và trầm cảm, không tại đâu xa, ngay trong chính căn nhà mà ngày ngày chúng sống. Mải suy tư, Ngọc Uyển khẽ giật mình khi bước chân cô đã đến tòa nhà có căn hộ của Vinh. Ngước nhìn từng ô cửa trên tầng cao vút, nơi đâu mới là ô cửa thuộc về anh?

Xuân Vinh luôn có suy nghĩ kỳ lạ về hình ảnh “bát cháo hành” cứ lặp đi lặp lại trong đầu suốt cả buổi sáng. Sau khi bị vài cuộc điện thoại phá ngang, anh đã xuống giường thu dọn nhà cửa, tắm và uống một cốc sữa nóng.

Có lẽ dư âm của rượu từ đêm qua khiến anh váng vất nên cơn đau đầu vẫn không thôi hành hạ. Anh đã cố để ru ngủ thần kinh nhưng chẳng hiểu sao tinh thần anh càng trở nên tỉnh táo, cơn đau càng trở nên rõ ràng. Trong tiếng nhạc dìu dịu nơi căn phòng ngủ, anh nghe thấy tiếng chuông nhà mình kêu inh ỏi. Một điều lạ hiếm thấy bởi trước nay số người ghé thăm nhà anh đếm trên đầu ngón tay. Người giao hàng cũng không thể tới nhanh đến thế! Đưa tay nhấn hai bên thái dương, Xuân Vinh rời giường và bước về phòng khách.

Khi cánh cửa mở ra, thấy Ngọc Uyển, khiến anh không thôi ngỡ ngàng. Cả người anh đứng chắn ngang tầm mắt cô khiến cô cúi đầu ái ngại. Gương mặt cô chẳng hiểu do đi bộ hơi lâu hay tại xấu hổ mà bỗng hồng lên trông thấy. Ngọc Uyển cắn môi ngập ngừng, chẳng nói nên lời. Cuối cùng, Xuân Vinh là người mở lời trước: “Sao em lại đến đây?”

- Em... Hôm nay em cho Mây ra viện, muốn đến cảm ơn anh đã quan tâm giúp đỡ cháu suốt thời gian qua.

Cùng lúc đó căn hộ bên cạnh bỗng dưng có người, người đàn ông và đứa trẻ mà Ngọc Uyển gặp qua lúc trước dừng lại quan sát hai người họ.

Người cha thấy Xuân Vinh liền mỉm cười rồi lên tiếng chào hỏi:

- Lâu rồi mới thấy bác sĩ Vinh ở nhà ban ngày. Cậu có bạn đến chơi sao? Tôi thấy cô gái này có vẻ đi lạc một lúc lâu mới tìm thấy khu nhà chúng ta đó!

Xuân Vinh cười đáp lễ rồi nhìn về phía Ngọc Uyển, giọng anh hơi trầm xuống: “Em vào nhà đã!”

Anh nghiêng người nhường lối cho cô, đi theo phía sau cô, anh khẽ nói thêm:

- Nhà hơi bừa bộn mong em thông cảm!

Kỳ thực anh thở phào nhẹ nhõm bởi tính sạch sẽ của mình đã cứu một bàn thua trông thấy. Nếu sáng nay anh không gượng dậy dọn đống phế tích đêm qua, thì có thể giờ đây giữa phòng khách là một đống hỗn độn xấu hổ. Chờ Ngọc Uyển ngồi xuống, Xuân Vinh liền bước nhanh về phía phòng bếp lấy nước cho cô. Khi trở ra, nhìn giỏ trái cây cô đặt trên bàn trà, giọng anh hơi mất tự nhiên:

- Em chu đáo quá. Anh có làm được gì đâu, hơn nữa quan tâm bé con cũng là trách nhiệm của anh.

Ngọc Uyển vội xua tay, cô cắt ngang lời anh:

“Anh đừng nói thế. Em mang ơn anh nhiều lắm.

Nếu không có anh thì bé chẳng thể hồi phục nhanh vậy. Mẹ con em cảm ơn anh rất nhiều!”

- Ôi! Cô bé ra viện anh còn thấy nhớ nhung đây này! Đã cố tình nghỉ làm để giữ chân người bạn nhỏ ở lại mà có vẻ không thành rồi!

Ngọc Uyển cúi đầu, khóe môi cô khẽ cong lên mỉm cười:

- Anh thật khéo đùa ạ! Chắc không được gặp anh nữa con bé cũng sẽ buồn lắm. Sáng nay Mây cứ hỏi anh hoài đó ạ!

Như vội nhớ ra, cô khẽ thốt lên:

- Ấy chết! Em vô tâm quá. Không biết anh bệnh có sao không ạ?

Xuân Vinh lắc đầu, đưa tay ôm bụng, anh giả vờ làm mặt ốm:

- Không sao. Tại hôm qua anh bị con ma men nó hành lên sáng nay ốm quá, muốn làm biếng xin nghỉ. Em tới đây vậy Mây để ai trông?

- Dạ. Hồi sáng mẹ em đã đưa Mây về dưới nhà ở Tiền Giang luôn rồi ạ. Mẹ em sợ để con bé ở đây không yên tâm vì em cũng còn đi làm. Hơn nữa em cũng muốn để Mây về dưới đó với ông bà một thời gian cho thoải mái.

Xuân Vinh không đủ can đảm để nhìn thẳng Ngọc Uyển, thỉnh thoảng anh khẽ liếc nhìn cô rồi lại bâng quơ quay sang chỗ khác. Còn cô từ khi vào nhà đến giờ đều cúi đầu, hai bàn tay đan chéo đặt trước đùi chẳng khác nào một học sinh lễ phép. Không khí giữa hai người bỗng dưng rơi vào trầm mặc. Để xóa đi ngại ngùng, Xuân Vinh cố tìm câu hỏi khác:

- Hình như... mấy ngày trước anh có thấy người bạn kia của em ở viện, rồi không thấy nữa.

Ngọc Uyển cẩn thận suy nghĩ về “người bạn kia” mà Xuân Vinh nhắc đến. Phản ứng của cô bỗng dưng hơi chậm, cô ngước lên tròn mắt hỏi lại Vinh:

- Ý anh là anh Lâm phải không ạ?

Có chút mất mát, Xuân Vinh gật đầu. Ngọc Uyển nhoẻn cười, cô không giấu được những niềm vui khi nhắc về người ấy:

- Công việc của anh ấy cũng nhiều, anh ấy tranh thủ cuối tuần mới vào trong này thăm Mây được thôi ạ. Em đã kêu anh ấy không cần đi lại nhiều thế cho vất vả, nhưng anh ấy không có chịu. À, anh ấy còn hỏi em về anh đó!

- Anh?

- Dạ. Anh ấy có kể là quen bạn của anh nên lần đầu tiên thấy anh đã có cảm giác quen. Hình như người bạn kia tên là Trọng hay gì gì đó. Em chỉ nhớ mang máng là vậy, không có nhớ rõ!

Xuân Vinh giật mình, anh vô thức cất lời:

- Vậy thì chắc đúng rồi. Sao cậu ấy lại quen Trọng nhỉ?

Khi hai người chưa kịp nói gì thêm thì tiếng chuông điện thoại của Xuân Vinh khẽ phát ra một giai điệu quen trong phòng ngủ. Xin lỗi cô rồi anh đi tìm máy nghe điện, hóa ra là người giao pizza anh đặt lúc trước đã đến. Nhận hàng rồi, anh quay người bước về phía đối diện với cô, một tay vẫn gãi đầu tỏ vẻ xấu hổ:

- Thật ngại quá. Để em thấy hết thói xấu của một người đàn ông độc thân!

Ngọc Uyển chưa từng nghĩ Xuân Vinh sẽ biết nói đùa. Kỳ thực khoảng thời gian tiếp xúc với anh ở viện, những ấn tượng về anh trong cô vẫn đơn thuần là một người đàn ông thâm trầm, lạnh lùng, nội tâm. Gặp anh ở nhà cô mới biết con người ta khi ở một thời điểm khác, trong một hoàn cảnh khác, họ cũng sẽ trở thành một con người khác. Không giấu nổi suy nghĩ trong lòng, cô ngập ngừng khẽ nói:

- Anh ở viện và anh ở nhà như hai người khác nhau vậy…

- Ồ! Khác thế nào nhỉ? Sao anh không thấy? Chắc do em không để ý anh nên không thấy đó thôi!

- Dạ không. Khác thật mà! Anh ở viện ít nói khiến người ta có cảm giác sợ. Còn anh ở nhà vui tính khiến người ta có cảm giác gần gũi hơn.

Xuân Vinh hơi nghiêng đầu, anh nheo mắt và nửa đùa nửa thật:

- Theo logic thì anh có thể hiểu là em để ý anh không? Mà ‘để ý’ theo cách hiểu của người Bắc nó giống như là quan tâm, thương của người Nam đó!

Ngọc Uyển không hiểu sao chẳng thể nói nên lời phản bác lại luận điệu của người đàn ông trước mặt. Hai má cô ửng hồng, cô thầm trách Xuân Vinh sao có thể trêu cô vậy chứ! Còn Xuân Vinh làm ra vẻ rất tự nhiên, anh nói thêm:

- Nếu em không trả lời, anh có thể hiểu là em đồng ý với những gì anh nói!

- Ôi, không! Thật là không có đâu! Sao anh có thể gán tội danh cho em nhanh vậy chứ...

- Haiz. Anh luôn tự tin rằng cứ ai gặp anh sẽ đều thương anh cả. Lẽ nào em khác họ? Sao buồn vậy? Bảo sao quanh năm không bệnh, bữa nay bỗng dưng bệnh muốn xỉu luôn!

Ngọc Uyển cả gan nhìn Xuân Vinh rồi le lưỡi kiểu trẻ con, cô tinh nghịch trêu anh:

- Em phát hiện ra anh không chỉ vui tính mức thường mà còn đạt tới độ hư cấu rồi ạ. Nếu anh cứ nhậu xỉn rồi giải quyết bữa trưa bằng thức ăn nhanh thì em nghĩ anh còn bệnh dài thêm ấy chứ! Để anh dưỡng bệnh, em không dám phiền thêm nữa, trả lại không gian riêng cho anh nghỉ ngơi. Nhưng trước khi về anh cho em xin chữ ký xác nhận ra viện đã nhé!

Ánh mắt anh nhìn cô có chút mơ hồ, một cảm giác rất lạ như thể cô gái này đã từng xuất hiện trong giấc mơ mình đã có. Anh gật đầu chờ cô lấy giấy bút đưa anh. Nhưng thoáng qua trong đầu hình ảnh bát cháo lại lặp đi lặp lại, anh khẽ gọi tên cô đầy tha thiết:

- Ngọc Uyển!” “Dạ!

- Em... có biết nấu cháo không?” “Dạ có.

Anh ngước nhìn cô, biết là yêu cầu của mình vô lý nhưng anh vẫn đưa ra:

- Em không ngại nấu giúp anh một bát cháo hoa chứ? Anh đắng miệng mà dạ dày đau quá, chỉ thèm một bát cháo hoa thôi.

Cô ngạc nhiên nhưng rồi nghĩ đến những lúc Mây bị bệnh cũng thường làm nũng đưa ra yêu cầu như vậy. Cô không từ chối anh mà gật đầu đồng ý. Bỗng dưng cô phát hiện ra Xuân Vinh còn trẻ con nữa, trẻ con hơn so với vẻ bề ngoài vốn có bấy lâu nay...