← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 14 TÌNH YÊU NHƯ MỘT BÁT CHÁO HOA

Tình yêu giống như một bát cháo hoa... “ Trọng đã từng viết như vậy cho chủ đề của một bài phỏng vấn nào đó, Xuân Vinh không nhớ. Chỉ là, bất giác khi ngồi trước tô cháo thơm nghi ngút khói, Xuân Vinh không khỏi đối chiếu để tìm ra những nét tương đồng. Anh đã từng đi rất nhiều nơi, thưởng thức vô vàn những món ăn xa xỉ, vậy nhưng khi đắng miệng, yếu lòng, anh chỉ thèm một tô cháo hoa. Mùi hương dìu dịu của gạo ninh đủ lửa, quyện vào hương thơm của thịt nạc, tan ra trong miệng khiến anh vương vấn mãi những dư vị ngọt ngào. Vẫn biết người ta có thể nấu ra nhiều hương vị khác nhau, nhưng bất kể ra sao, cháo hoa vẫn phải bắt đầu từ gạo trắng. Cũng như tình yêu có muôn hình vạn trạng nhưng sẽ chẳng thể tồn tại nếu không được xuất phát từ sự quan tâm, vun đắp của hai người.

Nhiều năm trước, Xuân Vinh luôn nghĩ tình yêu đơn thuần là một sự hấp dẫn lẫn nhau giữa nam và nữ. Có thể lực hấp dẫn đến từ sự quyến rũ bên ngoài hoặc đôi khi đơn thuần là một thói quen, một lời nói hợp lòng nhau vô thức. Anh cũng từng có cho mình đôi ba cuộc tình chóng vánh, điều đáng sợ là nó đến quá nhanh và đi cũng vội. Vội vàng đến mức anh chẳng kịp nhớ tên và luôn mông lung, liệu có thật là nó đã từng xảy đến?

Giờ nghĩ lại anh mới thấy những năm tháng ấy mình sống hời hợt biết bao. Hời hợt đến mức mặc định những thứ tình cảm nửa vời là tình yêu, mà tình yêu thì sao có thể hời hợt? Tình yêu giống một bát cháo hoa mà người nấu nguyện lòng vì mình canh lửa. Cháo có ngon hay không đều do một tay người nấu. Người vô tâm luôn vội, để lửa to khiến cháo khê, chẳng còn hương vị. Chỉ có người toàn tâm toàn ý vì mình mới đủ kiên nhẫn để đứng chờ ngọn lửa liu riu, chờ gạo trắng cộng sinh biến thành hương vị không dễ gì có được. Ăn bát cháo do Ngọc Uyển nấu, anh thấy lòng ấm áp. Một cảm giác như được lấp đầy mọi khoảng trống trong tim...

Ngọc Uyển về tới Rice khi đã sang chiều. Lúc cô đi, Xuân Vinh vẫn còn đang ngủ. Anh nằm co quắp trên sô pha hệt như một đứa trẻ. Cô đã thất thần rất lâu khi thấy hình ảnh đó và rồi ngượng ngùng, một mình cô tự ý ra về. Có lẽ ngoài Mây, lâu rồi Ngọc Uyển chưa ở gần ai đến thế. Kể cả Hải Lâm...

Vẫn biết Hải Lâm luôn chiếm giữ một vị trí quá lớn trong lòng, nhưng không thể phủ nhận một sự thật, đó là cô và anh vẫn luôn có một bức tường ngăn cách. Chính vách ngăn đó đã kéo họ ngày một xa hơn. Sự xa xôi không thuộc không gian mà thuộc về độ hiểu biết lẫn nhau giữa hai người. Có lẽ, mãi mãi Ngọc Uyển sẽ chỉ thấy được một Hải Lâm xuất hiện với nụ cười chân tình ấm áp, với những quan tâm chẳng khác nào một người anh dành cho một người em. Cũng như Hải Lâm sẽ chẳng để tâm để biết có một người lặng thầm thương anh, sẽ chẳng khi nào anh biết mỗi lần xa anh, cô trơ trọi bấy nhiêu lần.

Bỗng dưng cô hoài nghi chính mình, mình có thật yêu anh không? Tình yêu về bản chất là khi ở trước người đó mình được là mình nhất. Cô chưa từng cho mình cơ hội để làm điều đó một lần, chưa từng dù vô tình hay cố ý để anh hiểu cô đã thương thầm anh bấy lâu nay. Dạo gần đây cô nhận ra sự trầm mặc của anh. Dường như một điều gì đó đã xảy đến với anh mà cô không biết, càng không đủ can đảm để tìm hiểu ngọn nguồn. Cô sợ. Quyền năng của một người yêu đơn phương chỉ được phép dừng lại ở việc giữ chặt hình bóng người đó trong lòng. Mà Ngọc Uyển, suốt ba năm đã làm điều đó rất tốt, tốt đến mức hoài nghi. Đã không lần khi cô tự huyễn hoặc, nếu mình đến trước người yêu anh bây giờ thì mọi chuyện sẽ ra sao? Những cơn mơ thấy mình đặt dấu chân vào cuộc sống của nhau có trở thành sự thật? Liệu cô có còn phải quay quắt giữa Sài Gòn chỉ để mong một tin nhắn và rồi sau đó kết thúc bằng lặng im?

Không ít lần cô đã tự vấn trái tim: đây thật sự là điều cô muốn? Yêu thương vẫn chưa vơi nhưng sự kiên trì của cô ngày một cạn. Cần thêm bao nhiêu tuyệt vọng để tình yêu ấy có thể chấm dứt một cách hoàn toàn?

Sân bay Tân Sơn Nhất...

Sài Gòn đón Trọng bằng cơn mưa lãng đãng rơi trên nền nắng vàng. Nắng - mưa, khóc - cười, mừng - tủi như gặp lại cố nhân sau khoảng thời gian dài xa cách. Kéo theo chiếc vali du lịch, Trọng chậm rãi bước về phía sảnh chờ trước cửa sân bay. Sự xuất hiện của anh khiến bao cô gái đi qua không thôi ngoái đầu nhìn lại. Lặng thinh làm như không hề hay biết điều đó, anh đưa tay tháo mắt kính thời trang và đặt tiêu cự vào một người đang ở đó rất gần...

Xuân Vinh đứng dựa người vào xe, khóe môi anh khẽ cong lên khi nhìn thấy Trọng. Ngay khi Trọng tới gần, anh liền cao giọng trêu chọc:

- Bạn bảo này, lần sau làm ơn cất cái dáng vẻ phong trần, lãng tử như hot boy từ tạp chí đàn ông bước ra hộ cái! Để con gái nhà người ta được yên đi Trọng.

Trọng tỏ ra mất hứng, anh chẳng nói chẳng rằng bước vào trong xe, giọng lạnh đi:

- Xe này mua khi nào mà sao không thấy báo?

Ngồi vào ghế lái, Xuân Vinh lắc đầu:

- Không có. Xe của ông anh trong khoa. Sợ thời tiết Sài Gòn thất thường làm hao mòn ngọc thể của bạn nên tớ không dám chạy xe gắn máy.

Trọng lơ đãng nghe lời Vinh nói, ánh mắt anh đang chăm chú vào con chữ trên màn hình điện thoại trong tay. Không nghe thấy phản hồi, Vinh liền đảo mắt nhìn sang rồi lại tập trung vào tay lái, giọng anh hỏi như có lệ:

- Vẫn là em Huệ đó à? Chấp nhận chịu trói rồi sao?

- Vẫn là là sao? Vớ vẩn!

- Thôi đi, thích lắm nhưng còn giả bộ. Bạn nhử mồi hơi lâu rồi đấy Trọng ạ, thu tay và cất lưới được rồi. Em ấy cũng đẹp, lại tử tế.

- Tôi có bao giờ quen ai không tử tế đâu?

- Em ấy tử tế nhất. Làm gì có ai chịu nổi cái tính khó ưa của bạn được lâu đến thế!

Trọng nhìn Vinh đầy dò hỏi, lòng không thôi hồ nghi:

“Bình thường có thấy cậu quan tâm đến việc này đâu, sao hôm nay nhiệt tình thế? Hay để lần tới ra Hà Nội, tớ tạo cơ hội cho cậu và em ấy đi. Biết đâu...” Mím môi, Xuân Vinh đáp trả ngay tức khắc:

- Lo cho thân mình trước đi bạn hiền, chuyện của tớ không phiền cậu nhọc lòng đâu.

Hữu Trọng cười khổ chẳng biết nói gì thêm. Sự gán ghép của Xuân Vinh chỉ khiến vết thương trong lòng Trọng càng bị ăn mòn tới đáy. Lặng lẽ thở dài, cái sự thật về bản thân luôn khiến Trọng ái ngại. Chỉ sợ một mai tình cảm quá lớn sẽ khiến anh không thể tiếp tục giữ lại bí mật đó cho riêng mình. Thật ra lần này vào Sài Gòn, anh rất muốn nghiêm túc nói hết một lần, giải thoát tất cả những tình cảm lâu nay mình dồn nén. Chỉ là lúc này, khi đang ở gần người anh yêu, anh biết mình vẫn chưa đủ can đảm, chưa đủ quyết tâm để đặt bản thân vào những lựa chọn: từ bỏ hoặc bị từ bỏ, tổn thương hoặc bị tổn thương.

Sự kiêu hãnh của anh, tôn nghiêm của anh đang bị lý trí ném vào xó xỉnh nào không biết. Hiện diện bên anh lúc này chỉ có nụ cười của người kế bên choáng ngợp. Thất thần lúc lâu, Xuân Vinh hỏi lần thứ hai Trọng mới thoát ra khỏi u mê:

- Gì cơ?

Xuân Vinh nhìn qua để xác minh Trọng vẫn tỉnh, giọng anh trầm xuống:

- Mệt à? Mệt thì chợp mắt vài phút đi. Tớ đưa bạn đi ăn trước rồi về nhà ngủ tiếp.

- Không. Đang mải suy nghĩ nên không chú ý. Trước đó cậu nói gì, nhắc lại đi!

- À. Không có gì. Chỉ là tự nhiên nghĩ đến ăn uống nên muốn biết vì sao ngày trước cậu lại cho rằng tình yêu là một bát cháo hoa?

- Cũng chẳng nhớ. Đại loại khi đó chắc đang đói nên viết vậy. Giờ cậu nhắc tớ mới thấy nó cũng không sai. Cháo hoa rẻ tiền nhưng chẳng phải ở đâu cũng bán mà mua được, rồi hương vị chắc gì đã hợp người ăn. Đôi khi thứ chúng ta cần thì lại không có được mà thứ có được thì lại là thứ mà chúng ta không cần. Tình yêu cũng vậy. Có những người mình yêu nhưng không gần được, còn những người yêu mình, mình lại không ừ được.

Xuân Vinh đủ thông minh để hiểu Trọng đang ám chỉ điều gì, nhưng anh vẫn giả ngốc để đưa câu chuyện rẽ về chiều hướng khác:

- Bữa nay tớ sẽ đưa bạn đi ăn cháo hoa đúng kiểu Sài thành. Tớ không biết có hợp hương vị của bạn hay không nhưng tớ thích.

Trước là ngạc nhiên, sau là tò mò. Rất lâu rồi Trọng mới nghe thấy Xuân Vinh nói thích một điều gì đó. Là “thích” chứ không phải “thấy ngon”. Liệu có chuyện gì mà anh chưa biết?