CHƯƠNG 15 DIMSUM
Mặt trời cuối thu như một chiếc đĩa sáng nhạt màu, lơ lửng giữa không trung, lười biếng hắt ra những tia sáng yếu ớt. Khu phố người Hoa vẫn còn chưa thức giấc khiến con đường An Dương Vương vắng bóng người qua. Cho xe táp vào lề đường, Xuân Vinh và Hữu Trọng đến đúng lúc Rice vừa mở cửa. Cô nhân viên thấy khách liền nhoẻn cười từ xa. Chỉ vừa bước qua cửa chính, Xuân Vinh đã bị mùi hương của thức ăn làm dạ dày biểu tình. Cả đêm trực không chợp mắt, sớm phải ra sân bay đón Trọng nên anh vẫn chưa kịp ăn gì. Lúc này đây, hương thơm bủa vây khiến anh cồn cào cơn đói.
Chọn một chiếc bàn trống trong góc, Xuân Vinh đẩy thực đơn về phía Trọng, còn anh ngước lên nhìn cô nhân viên bên cạnh, cất giọng hỏi đầy ấm áp:
- Cháo Lạp Bát có trong thực đơn buổi sáng không em?
Thục Anh cân nhắc thật kỹ, cô dịu dàng trả lời Xuân Vinh:
- Dạ. Món đó lúc trước nhà em có đưa vào thực đơn nhưng vì không có nhiều khách gọi nên chị chủ đã bỏ món đó rồi ạ. Có rất nhiều món điểm tâm khác rất thích hợp dùng cho bữa sáng, anh cứ xem và chọn đi ạ.
- Nhưng anh vẫn muốn gọi món đó thì sao?
Thục Anh gượng cười và than khẽ:
- Ôi! Chuyện này...
Trọng ngẩng đầu nhìn hai người, anh chuyển lại thực đơn cho cô gái trẻ rồi trầm giọng:
- Đi ăn Dimsum mà thích gọi cháo là sao? Từ bao giờ cậu thích làm khó người khác vậy?
Xuân Vinh nhún vai, giọng tỏ rõ vài phần mất mát:
- Đâu phải lúc nào bạn cũng ở Sài Gòn để được thưởng thức món ngon cùng tớ! Đành thôi vậy. Bạn tìm được những món gì rồi?
- Đủ cho hai người ăn.
Thục Anh nhìn qua danh sách những món Trọng đánh dấu, những gì Xuân Vinh nói cô đều nghe không sót một từ. Ngập ngừng, cô lên tiếng:
- Nếu anh thích dùng cháo Lạp Bát, em sẽ hỏi thử chị chủ một chút xem... Món đó không khó nấu nhưng chắc phải phiền hai anh đợi một lát ạ! Hai anh không vội chứ?
- Ngọc Uyển đang ở đây?
Thục Anh tròn mắt không giấu được sự ngạc nhiên, cô thốt lên:
- Anh biết chị Uyển luôn ạ? Vậy anh chờ em xíu nha, để em đi báo lại chị ấy!
Nói rồi cô quay người đi vào phía trong...
Khi Thục Anh nói có bạn của cô đến dùng bữa, Ngọc Uyển đã dừng tay để nghĩ thử xem đó là ai. Bạn đại học của cô chăng? Nhưng lúc bước ra thấy Xuân Vinh, cô trở nên đờ đẫn mất vài giây. Lòng tự hỏi lòng: Sao lại là anh ấy?
Lần cuối họ gặp nhau cách đây cũng được gần một tháng, cô vẫn nhớ hôm đó anh bệnh nên khi cô về không kịp gửi lời chào. Bước về phía Xuân Vinh, cô hơi cúi người chào, giọng cô thanh trong như nước trà thơm mà Xuân Vinh đang uống.
- Thấy anh khiến em vui và bất ngờ quá. Em còn tưởng ai mà mới sớm ra đã kêu cháo Lạp Bát làm khó em!
Xuân Vinh khẽ ho nhẹ, anh cười cười:
- Nhớ cháo em nấu nên mới quyết đi một vòng thành phố để tới tận đây. Ai bảo lúc em chăm Mây trong viện, chăm luôn cả anh nên bây giờ anh rơi vào “con đường nghiện ngập”. Chắc sắp tới chuyển nhà qua quận 5 luôn mất!
Ngọc Uyển che miệng khúc khích cười, vô tình ánh mắt cô chạm phải một đôi mắt sắc đang nhìn về phía mình. Lúc này cô mới để ý tới người đang ngồi đối diện Xuân Vinh. Cô cúi đầu lí nhí:
- Em chào anh ạ!
Trọng hơi nghiêng người lịch sự đáp lại:
- Chào em. Anh tên Trọng, rất vui được biết em.
Xuân Vinh cất lời xen ngang:
- Đây là Trọng, bạn thân của anh, cũng là người lần trước em nhắc đến.
Nhìn sang Trọng rồi lại quay về phía Ngọc Uyển, anh nói tiếp:
- Còn đây là Ngọc Uyển, cô gái tớ mới quen và đang theo đuổi!
- Ối! Anh theo đuổi hồi nào mà em không biết là sao? Sao anh lại nói oan cho em vậy chứ? Anh đang bẻ gãy cơ hội tiếp cận trai đẹp của em. Anh Vinh ác thật đó.” Nháy mắt với cô, anh nửa đùa nửa thật:“Trọng có bạn gái rồi, cô ấy dữ lắm. Em chỉ nên tiếp cận anh thôi!
- Không dám đâu ạ! Không dám tranh luận với bác sĩ Vinh nữa. Hai anh ngồi dùng trà đợi xíu, em quay ra làm món xong sẽ mang lên liền.
Đợi cho Ngọc Uyển đi khuất, Hữu Trọng cất lời:
- Rất đáng yêu nhưng không giống với gu mà cậu thích thì phải!
- Không. Bạn lầm rồi. Đây chính là người tớ thích!
Trọng giật mình, anh thấy người mình lạnh đi, giọng anh cũng lạnh theo:
- Nghiêm túc?
- Đúng. Rất nghiêm túc, nhưng tớ muốn cho cô ấy thời gian để thích nghi dần với sự xuất hiện của tớ. Cô ấy khác tất cả những người con gái mà tớ từng quen.
- Nếu vậy mà cậu đã nói nghiêm túc thì e rằng hơi vội. Có thể chỉ là sự mới lạ khiến cậu muốn chinh phục để trở thành giải pháp tạm thời thì sao?
- Không Trọng ạ. Tớ đã qua tuổi để có thể bồng bột với những mối quan hệ chẳng thể đi đến đâu. Cứ cho là trước đây tớ hay lao vào tình yêu theo kiểu dây chuyền công nghiệp, nhưng cậu biết đấy, thường thì những mối tình kiểu đó tớ gặp dịp thì vui chứ nói chi đến lâu dài, gắn bó. Nhiều năm rồi tớ chưa thật lòng thật dạ để yêu một ai đó. Bởi thế lần này, Ngọc Uyển là ngoại lệ duy nhất! Tớ rất nghiêm túc nhưng tớ cũng tự ti, hồi hộp và sợ rằng: liệu cô ấy có chấp nhận mình? Tình yêu thật sự là tình yêu chưa bao giờ dễ dàng có được. Đó là lý do mà nhiều lần đi qua nơi này nhưng tớ không bước vào... Tớ đã cho mình thời gian để cẩn thận suy nghĩ xem đó có phải là điều mình muốn, người ấy có phải người mình cần. Khi xác định chính xác mục tiêu thì tất cả những điều còn lại chỉ là đường đi nước bước.
Trọng có cảm giác một góc tim âm thầm vỡ. Điều anh lo sợ cuối cùng cũng đến và tình cảm của anh sẽ chẳng còn lý do gì để được mang phơi dưới ánh sáng mặt trời. Đôi bàn tay anh đổ mồ hôi, anh cố cất lời để làm như mình vẫn thản nhiên trước những gì Vinh nói:
- Cậu nói cô ấy từng hỏi về tớ sao?
Xuân Vinh khẽ nhấp môi tách trà nóng trong tay, anh gật đầu:
- Đúng rồi. Bạn cô ấy cũng là chủ của cửa hàng này, cậu ta biết cậu rồi biết cả tớ. Nhưng tớ không nhớ nổi là đã gặp cậu ta ở đâu. Có lẽ cậu ta biết cậu thôi, còn tớ chắc chỉ là nhân vật làm nền.
- Nếu trong này thì tớ chỉ biết anh em trong ngành.” “Không. Cậu ta ở Hà Nội, tên Lâm, nhân viên ngân hàng.
- À! Nếu vậy thì có thể là người quen. Những người tớ biết nhiều khi tớ cũng không nhớ hết!
- Bỏ qua chuyện đó đi! Quay lại vấn đề chính, cậu thấy Ngọc Uyển thế nào?
- Một khi cậu thích thì tớ thấy thế nào cũng đâu quan trọng. Cảm nhận ban đầu thì... Ừm. Một cô gái tốt!
Trong một thời gian ngắn, đích thân Ngọc Uyển vào bếp để làm thực đơn cho Vinh. Khi cô mang thức ăn lên, trên mặt vẫn còn lấm tấm mồ hôi. Đôi má Ngọc Uyển ửng hồng, khiến Xuân Vinh không cách nào rời mắt. Trước một bàn đầy thức ăn, anh nuốt nước miếng một cách khó nhọc:
- Nếu biết em vất vả vậy anh đã không đến!
- Ai cũng thương em giống anh chắc nhân viên ở đây nghỉ làm, dẹp tiệm luôn quá!
Cô nhìn về phía Trọng, giọng dịu hơn:
- Anh dùng thử xem có vừa miệng không ạ? Riêng cháo Lạp Bát, em nấu cháo theo khẩu vị của người Hà Nội nhưng không biết anh ăn có quen không! Nếu khó ăn mong anh bỏ quá cho.
Trọng rất từ tốn đáp lời:
- Dù chưa ăn nhưng anh đã biết là rất ngon. Thật ra, anh cũng rất thích Dimsum nhưng Hà Nội chưa có địa chỉ nào vừa ý. Ngay đến người kén ăn như Vinh mà còn quảng cáo mãi, nên anh cũng rất tò mò muốn xem em có bỏ thêm chất gây nghiện vào trong món ăn không mà làm cậu ấy mê mẩn!
- Anh Vinh lại trêu anh rồi đó. Thiệt là... Sao em không biết bác sĩ Vinh ngoài giờ làm việc lại trở thành người nhiều chuyện như vậy chứ?
Xuân Vinh giả bộ mặt không vui, giọng tỏ ra hờn dỗi:
- Anh không biết là anh trong mắt em lại tệ đến vậy! Rõ rằng anh đang kéo khách về cho em mà em lại làm anh thất vọng vậy là sao đây Uyển?
- Ôi, em bắt anh kéo khách đến cho em hồi nào chứ! Anh cam tâm tình nguyện mà giờ còn kêu thất vọng vì em.
- Ghê thiệt! Em nói anh thay đổi, nhưng anh thấy em và cô gái dịu hiền trong viện chẳng giống nhau điểm gì. Sao mình cứ có cảm giác chưa ăn đã thấy vị chanh chua ở đây là sao ta?
“Đàn ông gì mà xấu tính. Lại còn nói móc em hoài! Thôi, anh dùng bữa đi, sẽ thấy ngọt liền. Ngọt tới tận tim luôn á! Dimsum chính là chạm vào trái tim đó anh. Em xin phép, không làm phiền hai anh nữa. Cần thêm gì thì hai anh cứ gọi ạ!” Ngọc Uyển đi rồi, Xuân Vinh vẫn cảm nhận rất rõ vị ngọt len lỏi theo từng mạch máu chạy trong cơ thể mình. Cảm xúc kỳ diệu này rồi sẽ dẫn lối cho anh đến đâu? Anh không biết. Nhưng anh tin, mình đã xác định chính xác mục tiêu trọng đại của cuộc đời mình...