CHƯƠNG 16 KHI ANH ĐAU, EM CÓ HẠNH PHÚC KHÔNG?
Quân đến lúc Rice đã thêm vài bàn có khách. Anh nhìn quanh một lượt không gian tịch yên của quán rồi bước về phía khu bếp chính. Là bếp trưởng của Rice nhưng sự hiện diện của anh luôn lặng lẽ tựa pho tượng Phật, quanh năm ẩn sau hương khói. Ngay sau khi vừa xuất hiện, anh đưa mắt nhìn về phía Ngọc Uyển và thỏ thẻ:
- Đã tới tháng Chạp đâu sao em nấu cháo Lạp Bát làm chi?
Ngọc Uyển ngước lên cười đáp lời anh:
- Tại lúc trông Mây trong viện, em từng nấu cháo này mời mọi người ăn qua khiến bác sĩ của Mây có vẻ ưng. Bữa nay anh ấy tới kêu muốn ăn lại nên em mới nấu. Quan trọng gì ngày tháng đâu anh!
- Em thiệt là biết chiều lòng người. Sau này ai mà lấy được em chắc là có phước lớn lắm à nha!
Ngọc Uyển nghe Quân nói vậy liền phụng phịu:
- Nếu đàn ông trên đời mà đều giống anh hết thì chắc em vô phước quá, biết tìm ai để lấy bây giờ?
Quân nghe xong lắc đầu cười, anh nhỏ giọng:
- Trời! Giống anh là sao? Những người như anh thật sự không nhiều lắm đâu. Sinh ra đã là phiên bản lỗi của Thượng Đế, biết làm sao được... Nhiều khi anh ước mình hãy là một người đàn ông thật sự hoặc không hãy trở thành một người phụ nữ thuần túy. Nhưng trái tim anh lại bị chia đôi làm hai, cuộc đời trái ngang vậy đó. Rõ ràng là vẫn thích ngắm gái xinh nhưng lại chỉ bị hấp dẫn bởi trai đẹp.
Ngọc Uyển nháy mắt với Quân, giọng cô tỏ ra vài phần tinh nghịch:
- Anh đừng buồn. Em sẽ luôn coi anh như chị em tốt của mình, thấy trai đẹp sẽ kêu anh ngắm chung và không quên làm mai cho anh.
Quân cũng vì lời cô nói mà bật cười, anh suy tư vài giây mới cất lời:
- Vậy làm tới đi em. Ai trong hai vị khách ngoài kia là bác sĩ mà em quen vậy?
Đôi mắt Ngọc Uyển mở to, miệng cô há rộng có thể đút vừa quả trứng gà thể hiện rõ sự ngạc nhiên quá đỗi. Như sợ bỏ lỡ một khoảnh khắc nào đó, cô lén nhìn về phía chiếc bàn duy nhất có người ngồi, giọng đầy dò hỏi mãnh liệt:
- Em nghe nói những người như anh luôn có một giác quan đặc biệt, có thể nhận thấy những người giống mình dù ở bất kỳ đâu. Không phải ý anh là...?
Quân nhoẻn cười làm lộ rõ lúm đồng tiền sâu hoắm, anh thành thật gật đầu:
- Nếu điều em nói hiệu nghiệm thì câu trả lời của anh chính là điều em đang nghĩ đến. Có lẽ khi bước vào đây, anh đi quá nhanh nên vô tâm để lỡ một điều gì đó, nhưng có một điều anh chắc chắn, ánh mắt người ấy nhìn anh là ánh mắt của một kẻ nhận ra đồng loại.
Ngọc Uyển không lén nhìn tiếp, cô quay người bước gần hơn về phía Quân rồi ngượng ngùng hỏi anh:
- Người mặc áo màu tro là bác sĩ của Mây. Người còn lại là bạn anh ấy mới từ Bắc vô. Không biết “người ấy” mà anh nhắc đến là ai trong số hai người họ?
Đưa tay chống cằm, Quân tủm tỉm cười:
- Là anh bạn kia. Nhưng giờ nghĩ lại anh nghĩ biết đâu hai người họ chính là một đôi thì sao nhỉ? Mọi chuyện đều có khả năng xảy ra!
- Sao có thể? Em từng tiếp xúc với bác sĩ Vinh, anh ấy rất bình thường.
Giọng Quân có chút không vui, anh phản ứng nhanh:
- Ý em là anh không bình thường sao?
Đưa tay quơ loạn xạ, Ngọc Uyển vội đáp lời:
- Không, không! Ý em là anh ấy rất đàn ông, cũng thường xuyên chọc em hoài, kiểu tán tỉnh á! Dù rằng là anh ấy đùa nhưng em nghĩ chỉ đàn ông mới làm những chuyện như vậy.
Quân dửng dưng nói thêm một câu:
- Có thể anh ta là lưỡng. Khó nói lắm.
Nói rồi anh quay người bước về phía công việc đang chờ, bỏ lại Ngọc Uyển vẫn thẫn thờ không tin nổi những nhận định mà Quân vừa nói.
Sau một ngày dài mệt mỏi, Ngọc Uyển rong ruổi trở về nhà. Câu chuyện hồi sáng về Xuân Vinh cùng bạn anh cứ xuất hiện trong đầu cô. Nằm trên giường và nhìn khoảng không sáng tối mập mờ của ánh đèn vàng vọt, cô bỗng thấy tò mò da diết. Sự tò mò cứ thôi thúc cô. Nhưng cô biết mình không thể hỏi trực tiếp Xuân Vinh: “Anh... là người đồng tính đúng không?”. Câu hỏi ấy khác gì mũi dao nếu người đó chính là như vậy! Những luận điệu của xã hội đã khiến những người đồng tính chất chứa đủ thương đau. Can cớ gì khi người ta muốn giấu mà mình lại cố tình bóc mẽ.
Hoặc chăng, nếu anh ấy không đúng như những gì Quân suy đoán thì sao nhỉ? Cô nghĩ Xuân Vinh sẽ bật cười và đáp lại cô: “Em chỉ cần thử là biết liền”. Anh sẽ luôn có cách đưa cô vào những tình huống xấu hổ thay vì nghiêm túc đưa ra đáp án cho lời cô đã hỏi. Gạt nhanh những suy nghĩ ấy ra khỏi đầu, Ngọc Uyển cầm lấy chiếc điện thoại cạnh mình, tìm kiếm cái tên viết tắt quen thuộc được hiện hữu trong Facebook. Đập vào mắt cô là dòng trạng thái mới nhất của Lâm:
“Rốt cuộc, khi anh đau em có hạnh phúc không?”.
Dòng trạng thái đã phản bội lại nụ cười mà anh mang theo bấy lâu nay. Nỗi e sợ dâng đầy trong lòng cô. Trực giác của một người con gái khi yêu mách bảo cô rằng anh không ổn. Đã bao lần gắng gượng để đặt mình sang bên lề chuyện tình cảm của anh, đã cố để đừng quan tâm, đừng hỏi han nhưng nhân duyên hết lần này đến lần khác đẩy anh vào tâm trí cô, duy nhất mình anh là người xuất hiện trên con đường đơn phương cô bước. Vờ như không quan tâm chuyện gì đang xảy ra với Lâm, Ngọc Uyển gọi cho anh. Nhạc chờ của anh từ bao giờ đã chuyển từ “Nothing gonna change my love for you” thành giọng nam trầm ấm của Lê Hiếu trong “Giữ anh đi.” Trong cuộc sống, Hải Lâm vốn là người không thích thay đổi từ những điều nhỏ nhất, Ngọc Uyển rõ điều đó hơn ai hết! Nhưng nay, hơi hướng của sự đổi thay gần kề, liệu anh có đủ bình tâm để không ngã xuống sau vấn đề tình cảm?
Tiếng chuông điện thoại réo rắt buộc Hải Lâm phải tạm dừng bộ phim cũ mà anh đang xem. Từ chối cuộc gọi của Ngọc Uyển và anh gọi lại ngay sau đó. Hành động của anh khiến ai đó không vui.
- Sao anh không chịu nghe máy của em bao giờ hết á?
Hải Lâm cười, giọng anh ấm áp đáp lời cô:
- Anh gọi lại cho em thì có khác gì đâu? Mây về dưới nhà với bà ngoại nên buồn mới nhớ tới anh đúng không?
Khóe môi Ngọc Uyển cong lên, cô hơi làm nũng:
- Trời. Không có đâu nha! Em chỉ định hỏi xem gió mùa ngoài đó thổi bay anh chưa?
- Anh đâu có ốm đến vậy? Lần sau nếu hỏi thăm thời tiết thì tốt nhất gọi đến đài khí tượng thủy văn nhé. Gọi cho anh thì phải nói chuyện khác, nghe không?” “Nói chuyện gì được ta? À. Bữa trước anh từng kể với em có quen bạn của bác sĩ Vinh, người bạn đó tên Trọng đúng không?
- Đúng rồi. Anh Trọng đó là bạn của chị làm cùng phòng.
- Bữa nay anh Vinh cùng anh Trọng đó tới cửa hàng mình luôn đó. Nhưng anh biết sao không? Anh Quân nói người bạn của anh Vinh là đồng tính nam. Chưa biết chừng hai người họ còn là một đôi cũng nên. Ôi! Nếu vậy thì cuộc sống đáng buồn quá.
Hải Lâm bật cười tỏ rõ ngạc nhiên:
- Quân tinh tế hơn anh nghĩ đấy! Mai em bảo Quân là đúng rồi nhé. Tiếc là hai người đó có phải một đôi hay không thì anh không biết. Có điều, anh thấy anh Trọng kia cũng manly lắm. Nếu thật sự anh ta đồng tính thì công nhận anh ta che giấu thật tài.
- Vậy theo anh, bác sĩ Vinh thì sao? Anh thấy anh ấy có giống người đồng tính không?
- Em hỏi khó vậy sao anh trả lời được? Ngày trước anh thường nghĩ gay, đồng tính là những người “ẻo lả”, “hoa lá” mà hiện nay chúng ta vẫn gọi là “bóng” ấy. Nhưng có những người không phải vậy em ạ! Họ vẫn như những người đàn ông bình thường, phong trần, lãng tử, thậm chí còn lạnh lùng. Chỉ là họ trao yêu thương cho những người như họ thôi em.
Ngọc Uyển nghe xong liền khẽ đùa Hải Lâm:
- Có khi nào anh...!
- Em nghĩ đi đâu thế hả? Anh không ngại để chứng minh cho em thấy đâu!
Ngọc Uyển khúc khích cười. Cô nghĩ có lẽ tâm trạng Hải Lâm không tệ như cô suy đoán. Hoặc chăng cuộc nói chuyện không nhìn thấy nhau luôn là cuộc nói chuyện mông lung nhất. Mới cười đấy mà bất chợt cô thấy lòng chua xót. Cô có thể nghe thấy giọng người ấy gần kề nhưng mãi mãi cô không thể nào biết được nơi đáy mắt người ấy có bao buồn vui cất giấu. Không biết nên cảm thấy bất lực, không biết nên cảm thấy nản lòng, không biết nên cố chấp đi tiếp con đường đơn phương mình đã chọn, hay dừng lại giữa lưng chừng để rẽ về hướng khác rõ ràng nhưng không còn người ấy, kể cả hình ảnh mơ hồ nhất?