CHƯƠNG 17 MẮT KHÔNG THẤY THÌ TIM KHÔNG ĐAU
Có một kiểu người tôn thờ sự ổn định. Họ ra khỏi nhà vào một giờ cố định, họ mặc một màu áo với duy nhất một kiểu phối mà thôi! Họ chỉ tới những quán quen để ngồi và thứ đồ uống họ gọi cũng là duy nhất. Ngay cả những bản nhạc họ nghe cũng là giai điệu quen, chẳng biết là thứ thuốc lành hay độc vì mỗi lần nghe chúng là mỗi lần gợi lại những va vấp xót xa.
Những người như vậy rất khó để yêu nhưng khi yêu ai đó họ luôn dành cả đời để đo lòng chung thủy. Và khi phải quên đi một người, họ cũng phải mất một đời để nỗi nhớ phôi pha... Hải Lâm chính là người như thế!
Có lẽ Ngọc Uyển sẽ không bao giờ biết được cuộc gọi bất chợt của cô có ý nghĩa với anh thế nào. Cảm giác đang đi lạc vào những cảm xúc cũ khi xem một bộ phim cũ, thì giọng nói của cô thủ thỉ bên tai chính là tiếng chuông cảnh tỉnh lôi anh về thực tại, thoát ra khỏi những ám ảnh cần dừng lại.
Bộ phim anh xem dở có tên “Hoa cúc dại”. Một thời, đây từng là bộ phim mà anh cùng người anh từng yêu, thích nhất. Những thước phim cũ trôi nhanh, nụ cười của nhân vật chính giữa cánh đồng hoa cúc dại gợi nhắc anh về những tháng ngày hạnh phúc, có một người cũng cười với anh - ngọt ngào như thế! Phim kể về một cô họa sĩ xinh đẹp đem lòng yêu một chàng trai chưa từng gặp mặt bao giờ. Mỗi ngày, chàng trai đó đều gửi cho cô những chậu hoa cúc dại và bi kịch cũng bắt đầu từ đó... Cô nhận nhầm một người đàn ông cầm hoa cúc trên tay, còn người đàn ông ấy mang trong mình những bí mật không thể giải thích, chẳng thể giãi bày. Mọi sự nhầm lẫn đều mang trong mình một cái giá quá đắt. Nhận nhầm người, sai thời điểm, câu chuyện kết thúc trong những xót xa, trong cả sự hối tiếc muộn màng. Nhưng ít ra, họ đã có một tình yêu thật đẹp. Chỉ tiếc đời không như phim.
Buổi sáng, luôn là khoảng thời gian rảnh nhất trong văn phòng. Hải Lâm báo danh rồi cùng Huệ chạy xe ra Cộng nhà thờ nhìn mùa thu thay lá. Hà Nội đang trong tiết trời tình nhất. Bên ô cửa sổ màu nâu cũ, cành hoa trắng vẫn chưa thay, một cánh hoa đang rũ mình chẳng hiểu do nắng thu xém vào hay do thời gian khiến nó không còn muốn vươn mình tiếp nữa?
Khuấy nhẹ ly cà phê, Hải Lâm bâng quơ nhìn qua những gương mặt lạ đang ngồi cùng mình trong không gian chật hẹp. Khói thuốc vấn vít khiến anh khẽ chau mày. Điều anh không thích nhất khi ở đây đó là Cộng để khách tự do hút thuốc. Hiểu rõ sự khó chịu mà Lâm đang có, Huệ cười:
“Rõ là khó chịu nhưng vẫn thích tới đây ngồi. Thói quen của con người nhiều khi thật đáng sợ?” Hải Lâm cũng cười:
- Thay đổi thói quen không khó. Khó là ta có muốn thay đổi nó hay không.
Huệ nhấp môi tách cà phê sữa thơm hương, cô im lặng một lúc rồi nói sang chuyện khác:
“Tối nay có một party, em có muốn đi không?” Hải Lâm lắc đầu, anh hạ giọng xuống tông trầm nhất:
“Tối nay em bận. Không phải vì ông Trọng đi Sài Gòn nên chị mới nhờ em đi làm bảo kê đấy chứ?” Huệ có chút ngạc nhiên:
- Sao em biết Trọng đi Sài Gòn? Chị nhớ là sáng nay mới biết, mà cũng chưa có kể qua với em.
- Vậy chị nên xem lại tình yêu của mình đi nhé! Em còn biết anh ta gặp ai, ở đâu, khi nào kìa!
Tỏ vẻ khó tin, Huệ nhìn Lâm chăm chú, giọng cô chưa thôi ngạc nhiên:
- Sao có thể vậy được? Facebook còn im hơi lặng tiếng, sao em biết?
- Vì anh ấy đã đến Rice, đi cùng anh bác sĩ mà em từng kể qua với chị. Chị còn nhớ có lần chị nghi ngờ hai người họ là một cặp không? Nhân viên của em cũng nghĩ y như chị luôn đó.
Nụ cười trên môi Huệ cứng ngắc, cô buồn, lười nhác đáp lời Lâm:
- Có thể điều đó là sự thật, nhưng hiện tại chị vẫn chưa muốn tin. Chị thà tin rằng anh ấy không yêu chị còn hơn phải nghĩ anh ấy là người đồng tính.
Lâm bất đắc dĩ gật đầu đồng tình:
- Sẽ có một ngày chị phải tin thôi. Nhưng em vẫn hy vọng anh ta không phải người như thế và sau tất cả, anh ta yêu chị!
- Chị hy vọng nếu một ngày anh ấy thú nhận với chị là gay thì em sẽ là người đưa chị vào bệnh viện.
- Người chết không cần vào bệnh viện đâu chị ơi!
Huệ cầm tờ giấy ăn trên bàn ném về phía Hải Lâm, cô cao giọng khiến vài người gần đó phải liếc sang:
- Mày ác vừa thôi em. Cùng lắm chị chỉ giả ngất để tỏ lòng thương tiếc cho sự bồng bột của tình yêu tuổi dậy thì.
- Tình yêu của chị vĩ đại thật. Đến mức đó mà vẫn còn làm khó bản thân để an ủi Trọng. Nhưng em nghĩ anh ta không bao giờ đủ dũng cảm để thú nhận với chị đâu.
- Không phải tình yêu vĩ đại, mà khi yêu người ta sẽ học được cách bao dung, bao dung với khiếm khuyết của người khác và của cả bản thân mình. Chị biết rằng đó là tình yêu khi tất cả những gì chị muốn là người ấy hạnh phúc ngay cả khi hạnh phúc đó không có phần cho chị.
- Em rất muốn nói chị sai rồi, nhưng kỳ thật chị đã đúng. Chị si tình y như nhân vật trong bộ phim em xem tối qua. Còn em... Người đó có hạnh phúc hay không chẳng can hệ gì tới em nữa. Điều duy nhất em trăn trở trong lòng đó là em đã không làm tốt phận sự người yêu khi cả hai còn bên nhau. Em sẽ coi đó là bài học để khắc phục sai lầm ở mối tình kế tiếp.
- Sao chị nghe như có vị là lạ ở đây nhỉ? Em mà cũng đủ tự tin để nói đến mối tình kế tiếp sao?
- Sao lại không?
- Vậy mà chị nghĩ có đứa bao ngày nay lấy công việc làm bàn đạp để quên đi đau khổ của kẻ thất tình. Em khiến chị phải nhìn đời bằng con mắt khác rồi đấy!
Khẽ thở dài, Hải Lâm uống cạn tách cà phê trong tay rồi mới trả lời Huệ:
- Em nghĩ kỹ rồi. Nếu đã yêu nhau xong rồi thì cũng nên dứt khoát tiễn đưa nhau về với tình yêu mới. Cứ dùng dằng chỉ khiến bản thân mình là người nhận phần đau khổ hơn mà thôi. Nói không buồn thì là nói dối, nhưng em sẽ tiết chế nỗi buồn ấy để bản thân có thể sống trọn vẹn trong hạnh phúc mỗi ngày.
- Được. Chị cũng sẽ lấy em làm tấm gương sáng để cho mình thêm can đảm.
Sài Gòn buổi sớm trôi chậm hơn nhịp sống của người Hà Nội. Trọng thức dậy khi nghe tiếng chuông nhà thờ gần đó ngân vang, nắng làm bừng sáng cả căn phòng tịch yên, một cảm giác bình an mà lâu rồi anh chưa có được. Đưa tay đặt sang bên giường, không mảy may một hơi ấm, dường như đêm qua Xuân Vinh không nằm tại căn phòng này. Nghĩ tới đó, anh thấy trái tim mình thắt lại, hay bởi cậu ấy đã biết anh không giống người bạn thân luôn tồn tại trong lòng cậu ấy bấy lâu nay? Nghĩ vậy thôi cũng đủ khiến Trọng yếu đuối. Nhưng ngay cả khi yếu đuối nhất, anh vẫn luôn dằn lòng phải yếu đuối thật mạnh mẽ và trọn vẹn. Sự khởi đầu nào cũng bắt đầu bằng một kết thúc. Cuộc đời công bằng lắm, chẳng ai có hết mọi sự và cũng chẳng ai đánh mất hết mọi điều.
Trọng đã nghĩ kỹ trước khi gặp lại Sài Gòn, rằng bản thân sẽ dốc hết lòng để nói về những điều giấu kín trong tâm. Rồi khi Ngọc Uyển xuất hiện, khi ánh mắt của Xuân Vinh nhìn người con gái ấy một cách lạ thường thì Trọng đã phân vân và dằn vặt có nên mở lời để nói về những điều không còn quan trọng nữa?
Chống tay xuống giường và thức dậy như một bản năng, Trọng bước ra khỏi căn phòng ngủ. Thấy anh, Xuân Vinh nhoẻn cười.
- Tỉnh rồi sao? Ăn chút lót dạ đã rồi mình ra ngoài sau. Bữa qua uống nhiều quá khiến dạ dày bạn cồn cào, trụ không nổi.
Trọng nhún vai tỏ vẻ đồng tình:
- Tôi không nghĩ cậu ở trong này sa đọa vậy. Uống nhiều hại thận.
Xuân Vinh bật cười:
- Vậy chắc thận bạn khỏe quá nhỉ? Cả tối qua tớ thấy bạn chỉ nhấp môi rồi đặt xuống. Từ bao giờ bạn lại e thẹn vậy hả Trọng?
- Tôi già rồi không đùa với sức khỏe như cậu được. Dạ dày gần đây nổi loạn nên không dám làm liều.
- Có cần khám không? Để tớ đưa cậu đến viện?
Lắc đầu, Trọng đáp lời:
- Thôi khỏi. Mới nội soi tuần trước và không muốn bị hành hạ thêm nữa.
Xuân Vinh thở dài:
- Được rồi. Cậu đi tắm trước đi rồi ra ăn sáng. Ngày nay tớ bồi cậu đi dạo quanh Sài Gòn tới mệt luôn.
Trọng suy tư vài giây rồi nhìn Vinh tỏ vẻ chối từ:
- Để lần sau đi. Lát cậu đưa tớ về bên quận Nhất luôn. Chắc tớ qua bên đó luôn, không về lại đây nữa.
- Là sao ta? Hay là chê hang ổ của bạn quá nhỏ?
- Thôi đi ông Vinh ơi, ai dám chê căn hộ của ông. Tại bên kia vướng việc nên chắc ở luôn đó cho tiện. Hơn nữa bên tòa soạn cũng book4 phòng khách sạn từ trước rồi.
Mím môi, gật đầu tỏ ý đã hiểu, Xuân Vinh kéo ghế và ngồi xuống dùng bữa sáng của mình, còn Trọng lại quay người bước về phía căn phòng ngủ. Trọng cảm thấy nhịp tim của mình nhanh hơn mức bình thường. Kỳ thực, anh đã nói dối Vinh. Chẳng có công việc nào và cũng chẳng có phòng nào đặt trước. Chuyến đi này của anh hoàn toàn chỉ vì một mình cậu ấy mà thôi. Nhưng giờ đây, nghĩa lý gì đâu khi cậu ấy đang chuẩn bị có một cuộc sống mới với những ngọt ngào mà anh từng ngóng trông mòn mỏi. Anh biết mình đang trốn chạy, trốn chạy theo một nguyên lý: “Mắt không thấy thì tim không đau”. Sự thật, anh thấy lòng đau lắm...
Chú thích:
[4] Đặt chỗ.