← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 18 TÂM HỒN XAO ĐỘNG

Sài Gòn sau mưa trong trẻo và an lành! Xuân Vinh dự định kết thúc một ngày đầy mỏi mệt bằng việc uống vài ly Sauvignon blanc Pháp trong Fuse Club rồi về nhà ngủ. Hai ca phẫu thuật đã rút cạn toàn bộ sức lực của anh, cơ thể rệu rã khiến đôi mắt anh có phần biếng nhác mông lung, thiếu đi những nét tinh anh của ngày thường.

Chọn một góc tối nhất, Xuân Vinh ngả người về phía sau sô pha và lắc đều ly rượu trong tay. Một không gian của ánh sáng, âm thanh, của những tiếng cười không dứt và duy nhất chỉ mình anh lạc lõng trong cuộc vui nhiều người. Nuốt xuống từng ngụm rượu vào bụng, anh thấy yết hầu của mình được đốt nóng. Nhìn một cách vô định về khoảng không xung quanh, tình cờ một dáng người xuất hiện khiến anh ngỡ là ảo ảnh. Ngồi thẳng người và nhìn thật chậm một lần nữa để chắc chắn mình không nhầm, Xuân Vinh mới dám khẳng định người anh thấy chính là Ngọc Uyển.

Cô mặc một chiếc váy màu navy chấm bi, màu yêu thích nhất của anh, và đi giầy bệt. Mái tóc mà cô thường cột gọn phía sau nay được thả tự do, buông rơi và đung đưa theo từng đường cong cơ thể. Một Ngọc Uyển thời thượng, quyến rũ khác hẳn cô gái dịu hiền vẫn xuất hiện trong tâm trí anh từ trước tới giờ. Nhìn cô từ xa, mọi biểu cảm của cô đều được anh tường tận. Có lúc anh thấy cô khẽ chau mày, có lúc cô lại bật cười rất chi thoải mái. Cả cơ thể cô đều lắc lư trong tiếng nhạc. Phải chăng khi cuộc vui dẫn lối mới khiến người ta đủ can đảm để buông xuống những phép tắc, khuôn mẫu của riêng mình?

Ngọc Uyển không hề nhận ra sự xuất hiện của Vinh cho đến khi một người bạn thân ghé tai cô thì thầm:

- Bạn để ý thấy có chàng đang nhìn chằm chặp bồ nãy giờ đó?

Ngọc Uyển hoài nghi hỏi lại: “Ở đâu ta?”

Đưa mắt nhìn theo hướng mà người bạn thân nói, Ngọc Uyển thấy Xuân Vinh đang đưa ly rượu hướng về phía mình, nụ cười của anh ẩn hiện trong ánh đèn sáng tối giao tranh. Nói vài câu với bạn, Ngọc Uyển len qua đám đông để đi về phía anh. Giọng cô bị lạc thỏm trong khoảng không gian ồn ào, Xuân Vinh nghe không rõ. Anh lắc đầu và cao giọng:

- Em nói lại đi, anh không nghe thấy gì hết!

Ngọc Uyển ngồi xuống gần anh, cô hơi hét lên:

- Anh ở đây một mình sao?

- Trước khi em xuất hiện là vậy, giờ thì thành hai rồi.

Cô đưa tay vén lọn tóc rối trước ngực về phía sau, khẽ cười khi nhận được câu trả lời. Xuân Vinh đặt ly rượu uống dở vào tay Ngọc Uyển, anh nghiêng người về gần phía cô hơn, giọng khàn đi:

- Em có muốn thử một ngụm không?

Gật đầu, Ngọc Uyển đón lấy ly rượu từ tay anh, cô nhấp môi và khó nhọc nuốt xuống ngụm rượu chát đắng. Đầu lưỡi tê dại, một luồng nhiệt bất ngờ xuất hiện đốt cháy cơ thể cô. Có một cơn khát thôi thúc Ngọc Uyển uống cạn ly rượu trong tay mình. Nhìn ly rượu trống trơn, Xuân Vinh bật cười, anh ghé sát cô thì thầm:

- Em đang nổi loạn!

Ngọc Uyển hơi nhích người tránh cử chỉ thân mật của anh, cô im lặng không cho ý kiến. Anh nói đúng, cô đang nổi loạn và sự thực là rất lâu rồi cô mới buông bỏ bản thân đến nhường này. Trước đây, bởi có Mây nên cô luôn từ chối các cuộc hẹn tụ tập của đám bạn. Rồi bởi tình yêu đơn phương với Lâm đã cuốn cô trôi theo dòng chảy thời gian, khiến Ngọc Uyển sớm tối vẫy vùng trong công việc, quên mất bản thân mình cũng cần được nuông chiều, quên mất những cuộc vui, những hò hẹn. Cô chẳng nhớ nổi mình đã sống như một nữ tu bao lâu, chỉ biết mình đã khắc chế bản thân gớm ghê lắm, để tuổi thanh xuân trôi tuột qua tay lúc nào chẳng hay. Nếu hôm nay không phải do sự lôi kéo từ người bạn cũ thì cô đã chẳng thể gặp Vinh ở nơi này.

Trong cự ly gần, cô đang thấy anh rõ hơn, sự thâm trầm trong nụ cười nửa miệng, hương nước hoa vương trên áo anh, cả gương mặt điển trai vô hại nhưng biết đâu anh lại là một người đồng tính. Nghĩ đến điều đó khiến Ngọc Uyển đánh liều, cô hít một hơi thật sâu, hướng về phía anh cất tiếng:

- Em hỏi, anh trả lời thiệt nha!

- Rất sẵn lòng!” - Xuân Vinh hào sảng đáp lại. “Anh là gay phải không?

Ngọc Uyển cắn môi nín lặng chờ đáp án của Vinh. Anh lặng thinh đưa tay chạm nhẹ vào má cô bằng đốt cuối của ngón tay trỏ. Cái chạm hững hờ như có như không cũng đủ khiến Ngọc Uyển ớn lạnh, khẽ run. Thu mình lại một cách cảnh giác, cả người cô không giấu nổi căng thẳng. Không gian giữa hai người như chết lặng, Ngọc Uyển đè nén sợ hãi rồi khó khăn cất lời:

- Muộn rồi... Em nghĩ mình nên về thôi!

Xuân Vinh vẫn giữ nguyên tư thế ngồi, giọng anh khàn đặc:

“Để anh đưa em về.” Ngọc Uyển vội chối từ:

- Dạ thôi. Cũng không có tiện đường, em đi cùng bạn được rồi anh!

Nói rồi cô toan đứng dậy nhưng mới hay một bàn tay của mình được anh giữ chặt, muốn đi mà không tài nào rút ra nổi. Xuân Vinh nhìn rõ sự khó chịu và hoảng hốt đang cố lội ngược dòng vào trong của Ngọc Uyển, anh vẫn không buông tay, giọng anh không nghe ra cảm xúc gì:

- Chẳng phải em muốn biết anh là gay hay không mà? Để anh đưa em về, tiện thể nói cho em đáp án.

Nghe anh nói vậy Ngọc Uyển thầm nổi da gà, lòng cô rối ren và nhận ra sự nguy hiểm đang rình rập quanh mình. Chớp mắt làm ra vẻ mặt hiền dịu ngày thường, cô cười gượng:

- Dạ thôi, thật sự không cần mà. Em không cần biết đáp án nữa đâu. Anh Vinh để em đi đi không bạn em đợi.

Ngọc Uyển đưa mắt về phía đám bạn tỏ vẻ cầu cứu, nhưng hình như không ai hiểu rõ tín hiệu truyền đến của cô. Xuân Vinh khẽ nhướn mày, anh đứng dậy và buông tay Ngọc Uyển, nhưng chỉ trong phút chốc anh vòng tay qua eo cô và kéo cô đi về phía đám bạn. Khi mà cô vẫn còn chưa kịp định thần thì Xuân Vinh đã cười xã giao cùng bạn cô như là quen thuộc từ lâu lắm. Anh tỏ ra thân thiết nói nhanh không để Ngọc Uyển chen ngang:

- Uyển có chút khó chịu, các em không phiền nếu anh bắt cóc cô ấy đi ngay bây giờ chứ?

Đám bạn đều cười và nháy mắt với Ngọc Uyển tỏ rõ sự mập mờ không đáng có. Chẳng cần biết cô có phản ứng gì, Xuân Vinh đã quay người sải bước mang Ngọc Uyển ra ngoài. Gió đêm lành lạnh khiến Ngọc Uyển càng lạnh và hoảng sợ. Cô dùng hết sức lực kháng cự lại sự va chạm với Xuân Vinh, giọng tỏ rõ sự tức giận:

- Anh đang rất không tôn trọng em!

Sự phản kháng của Ngọc Uyển không đủ khiến Xuân Vinh bỏ tay ra. Anh kéo cô vào trong lòng mình, không nói gì cả, chỉ nhìn thế, thẳng vào mắt cô.

Anh thích cảm giác đó, khi nhìn một cô gái bực tức tựa như con mèo nhỏ xù lông đang bị mình thu phục. Còn Ngọc Uyển đang hết sức khẩn trương muốn thoát khỏi nanh vuốt của Vinh, anh lúc này tựa như đang tồn tại một ý nghĩ nham hiểm nào đó trong đầu, khác xa hoàn toàn với vị “lương y như từ mẫu” mà cô quen biết. Sức lực của cô có lẽ so với anh chẳng thấm vào đâu. Khi mà cô vẫn còn cố để thoát khỏi vòng tay anh thì Xuân Vinh đã cúi xuống và ngậm lấy cánh môi hồng của cô. Cô mở miệng định mắng anh khốn kiếp nhưng chưa kịp làm thế thì cô đã bị anh hôn sâu hơn, cảm giác như toàn hơi thở của mình đều bị anh cướp mất. Nụ hôn đầu của cô cứ thế mà bị anh chiếm lấy, sức phản kháng của cô yếu dần và trở nên vô lực. Xuân Vinh nơi lỏng vòng tay, anh ghé sát tai cô thì thầm:

“Em đã biết rõ anh là gay hay không rồi chứ?” Điều anh không ngờ tới được là cô vùng ra khỏi người anh, cánh tay cô đưa nhanh và tát anh một cái đau điếng người. Khi anh chưa kịp phản ứng thì Ngọc Uyển đã chạy thật nhanh về phía chiếc taxi chờ khách cách đó không xa. Chiếc xe lao nhanh trong màn đêm bỏ lại Xuân Vinh đứng thẫn thờ cô đơn dưới ánh đèn lẻ bóng. Lúc này anh mới nhận thấy rõ hành động của mình khi nãy là một ý tưởng rất tồi.