← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 19 CHUYỆN CỦA RICE

Ngọc Uyển trở về tới nhà mới có cảm giác an toàn, cô dựa người vào cánh cửa một cách bất lực và ngồi thụp xuống. Nặng nề thở ra, khi mà cô nghĩ mình đã được giải thoát thì tiếng chuông điện thoại reo vang khiến cô giật mình. Nhìn thấy tên Hải Lâm trên màn hình hiển thị, ánh mắt cô có phần chua xót, những ngón tay cầm máy cũng run lên. Hít một hơi thật sâu để ổn định lại tâm trí, cô đáp lời anh:

- Dạ, em nghe!

- Giọng em sao vậy? Không khỏe sao?

Những hỏi han của anh khiến cô ấm lòng, cô dịu dàng đáp lại:

- Dạ không có. Em hơi nghẹt mũi chút xíu thôi.” “Em đang ở nhà sao? Vắng Mây không khóc nhè đó chứ?

- Dạ.

Hải Lâm nhận thấy Ngọc Uyển hôm nay có gì đó rất lạ, nghe giọng cô có vẻ buồn buồn. Anh cũng không nói nhiều lời vô nghĩa mà trực tiếp đi vào vấn đề chính:

- Em định để Mây dưới nhà bao lâu nữa?

- Mây mới ra viện, mà em chắc không thể dành nhiều thời gian rảnh để chăm sóc con được. Chắc phải trông cậy mẹ em ít bữa, đợi Mây hoàn toàn khỏe lại em mới đón con lên Sài Gòn.

“Ừ. Anh cũng nghĩ như vậy hợp lý hơn. Thực ra anh có chuyện này định nói với em. Theo anh thấy thì Rice trong đó hoạt động ổn định, mọi người đều quen việc rồi. Mà ngoài này thì anh bận quá nên cửa hàng có vẻ chưa thật sự đi vào quỹ đạo cho lắm. Giá mà em có thể ra ngoài này một vài tháng gánh đỡ anh thì thật tốt...” Ngọc Uyển không khỏi ngạc nhiên, có chút bối rối, cô hỏi lại Lâm:

- Ý anh là để em ra Hà Nội ạ?

Tưởng tượng ra vẻ mặt ngơ ngác của Ngọc Uyển, Hải Lâm bật cười:

- Đúng rồi. Anh rất muốn rước em ra ngoài này nhưng không biết em có đồng ý không nữa!

- Chuyện này bất ngờ quá, em có thể suy nghĩ chút được không?

- Suy nghĩ không thì sao hiệu quả. Anh book vé cho em ra ngoài này khảo sát cửa hàng trước nhé! Sang tuần anh phải đi công tác trong đó, em vào lại cùng anh cũng tiện. Khi đó em đưa ra quyết định cũng không vội. Okay?

- Dạ được. Vậy anh đặt vé nhanh nhanh cho em. Tốt nhất ngày mai luôn được không? Em muốn ra Hà Nội ngay bây giờ luôn á!

- Trời. Cô bé này, nhớ anh cũng không cần phải mãnh liệt đến vậy chứ?

Ngọc Uyển khẽ cười. Kỳ thực sau sự va chạm với Xuân Vinh ban nãy, cô rất muốn có thể đi khỏi Sài Gòn để lấy lại tinh thần, càng xa càng tốt. Cuộc gọi của Hải Lâm như một phép nhiệm màu xoa xịu những đau đớn trong cô. Có anh thật tốt, tốt đến mức mà ngoài anh ra bất kể người nào cô gặp qua cũng đều trở nên tầm thường và bé nhỏ...

Ngọc Uyển có một đêm không an lành. Ám ảnh về nụ hôn đầu đời khiến cô mất ngủ. Đưa tay chạm nhẹ lên môi mình, cô không thấy cảm giác ngọt ngào như người ta vẫn nói, chỉ thấy chát đắng, phẫn nộ và xót xa. Cô nghĩ mình và Xuân Vinh từ nay không còn gặp nhau nữa, như vậy cũng tốt.

Gạt bỏ ám ảnh tối qua ra khỏi đầu, việc đầu tiên Ngọc Uyển nghĩ đến là phải gọi điện thông báo cho Thục Anh mình sẽ không tới Rice vài ngày, sau đó là sắp đồ để kịp chuyến bay chiều nay. Đưa tay tìm chiếc điện thoại quen, màn hình vừa sáng liền hiển thị có rất nhiều cuộc gọi nhỡ và tin nhắn. Tất cả đều đến từ một người...

- Anh xin lỗi vì khiến em sợ. Chúng ta đều trưởng thành, và anh tin em hiểu cảm xúc của anh không phải nhất thời. Anh không muốn chỉ vì một nụ hôn mà khiến em nhìn anh như dã thú. Cho anh cơ hội theo đuổi em được không?

- Nếu anh biết cố làm em khuất phục bằng việc tỏ ra mạnh mẽ là một sai lầm, tuyệt nhiên anh sẽ không bao giờ làm vậy. Tha thứ cho anh được không Uyển?

- Thực ra… Anh bị tát cũng đau lắm! Bé giờ chưa có ai làm vậy với anh, em là người đầu tiên... cũng là duy nhất. Nếu em cảm thấy không muốn trả lời anh, thôi vậy! Nhưng anh sẽ đòi đền bù, sớm thôi.

Ngọc Uyển tỏ rõ sự khó chịu khi đọc xong tin nhắn của Vinh. Không cần đến một giây do dự, cô xóa tất cả chúng và tìm tên Thục Anh trong danh bạ. Dường như chuyện hôm qua với cô chưa hề xảy ra. Chỉ cần rời khỏi đây rồi mọi chuyện cũng tự khắc lắng xuống. Có lẽ rời xa Sài Gòn ít bữa là sự lựa chọn không thể tốt hơn. Cô không chắc Xuân Vinh sẽ tìm mình, nhưng điều không chắc chắn luôn là điều khiến cô lo sợ.

Hà Nội vào thu, không khí mang một mùi hương dìu dịu rất mê người. Dừng chân nơi con đường vàng nắng, Ngọc Uyển mơ màng nhìn hoàng hôn thu đang hôn thật khẽ lên đường Trần Phú. Chẳng khó để cô nhận ra Rice, như có một sợi dây vô hình dẫn lối, Ngọc Uyển ngỡ như mình từng tới nơi này. Bước chân vào trong, một cảm giác nhẹ nhàng mộc mạc dần mơn trớn suy nghĩ và cử chỉ của cô. Chọn một góc trống, Ngọc Uyển ngồi xuống lật thật chậm cuốn menu trước mặt. Đúng như tên gọi, mỗi đồ uống ở đây đều kể về một câu chuyện tâm tình của nước gạo rang, món quà đến từ ký ức. Cô nhớ có lần Lâm từng nói: “Ông bà anh thường kể, những năm còn bao cấp, nhà đói lắm, đến gạo cũng không có mà ăn. Những đứa trẻ trong nhà hồi đó là ba anh, chú anh đều thèm lắm một bát cơm trắng dẻo với hương gạo thơm nóng. Để chống lại cái đói, bát nước gạo rang dân gian dần trở thành một thứ quà xa xỉ, níu kéo chút tuổi thơ bồng bềnh mà đầy dữ dội của cả một thế hệ”.5

Nếu Rice Sài Gòn đi sâu vào nghiên cứu Dimsum, thì Rice Hà Nội được Lâm cố tình sắp đặt để trở thành một thương hiệu “Chuyện của gạo” - thỏa mãn khách hàng bằng những hương vị khác nhau của nước gạo rang kết hợp cùng hương ổi, vanila, chanh, việt quất... kèm kem tươi hay sốt chocolate đầy quyến rũ. Lật sang mặt sau của menu, Ngọc Uyển không ngạc nhiên khi thấy set đồ ăn nhẹ đi kèm như xôi xoài, hoa quả xiên và sandwich nhưng có một cái tên đã khiến cô bất ngờ, hình như cô chưa được nghe Lâm nhắc qua lần nào:

- Chè gạo.

Khi cô vẫn còn đang chìm trong suy nghĩ thì một giọng nói nhỏ nhẹ ngay bên cạnh đã khiến Ngọc Uyển phải ngước lên nhìn.

- Xin hỏi chị dùng gì ạ?

Ngọc Uyển suy nghĩ về một loạt cái tên vừa xuất hiện trong đầu, cô trả lời nhanh:

- Chè gạo ở đây có gì đặc biệt vậy bạn?

- Chè gạo nhà em được nấu từ pudding bánh gạo kết hợp nhuần nhuyễn với hương vanila và blueberry. Chị dùng thử một lần đảm bảo những lần sau vẫn thích ạ.

- Woa. Vậy cho mình món đó cùng một ly mujito chanh nhé! Cảm ơn.

Không biết có phải do quá nhập tâm với thứ đồ ăn mới mẻ trước mặt hay không mà Ngọc Uyển không hề phát giác ra sự xuất hiện của Lâm. Thấy anh, cô nhân viên liền rạng rỡ cười:

“Anh! Hôm nay anh tan làm sớm vậy ạ?” Hải Lâm cười đáp lại:

- Không. Do anh có hẹn.

Nói rồi anh bước về phía bàn Ngọc Uyển đang ngồi, ánh mắt anh có biết bao nhiêu dịu dàng khiến tất cả nhân viên đều ngạc nhiên quá đỗi. Anh nói nhỏ chỉ để riêng mình Ngọc Uyển nghe rõ. Câu hỏi của anh cũng như con người anh vậy, luôn quan tâm cảm nhận của đối phương trước nhất:

- Em đi đường có mệt lắm không?

Ngọc Uyển lắc đầu, cô không tránh được lạ lẫm khi gặp anh ở thành phố này. Có lẽ bởi rời xa thành phố mình thân thuộc, khiến tất cả quá mới mẻ, cả Hải Lâm mà cô từng gắn bó cũng như là rất lạ. Không nghe được giọng cô, anh lại hỏi tiếp: “Anh xin lỗi vì không ra sân bay đón em được. Không phải vì vậy mà giận anh luôn chứ?”.

Ngọc Uyển cúi đầu, cô thỏ thẻ:

- Dạ không có đâu. Tại em thấy mọi thứ đều lạ lẫm quá. Cảm giác như mình đi lạc vậy!

Hải Lâm hiểu cảm giác ấy, cảm giác một mình giữa thành phố lạ luôn khiến người ta hoang mang, không biết đâu là điểm đến, không biết đâu là nơi mình cần tìm, đâu là người mình có thể tin cậy. Như Ngọc Uyển lúc này, có lẽ Hà Nội ngoài anh ra cô chẳng còn thân thiết với ai khác. Bỗng dưng anh thấy mình vô tâm. Nếu biết trước cô thiếu cảm giác an toàn như thế, nhất định anh sẽ bỏ lại tất cả hợp đồng với khách hàng chiều nay để làm chỗ dựa bình yên cho cô. Anh không biết cô có cần sự che chở của anh hay không nhưng anh biết mình muốn làm điều đó.

- Giờ anh đưa em về nhà cất đồ sau đó sẽ đưa em đi một vòng Hà Nội. Em nghĩ sao?

Ngọc Uyển có chút suy tư, cô nghiêng người sang hỏi lại anh:

- Em ở khách sạn được không? Ở nhà anh như vậy có phiền anh không?

- Em ở khách sạn một mình anh sẽ không yên tâm. Hơn nữa ba mẹ anh cũng rất dễ chịu. Em hãy cứ coi như đang ở nhà mình.

Nghe Hải Lâm nói đến đó, Ngọc Uyển cảm thấy bất an. Tất nhiên cô rất muốn được ở nơi mà anh từng lớn lên, rất muốn gặp đấng sinh thành của anh nhưng cô chưa chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, đề nghị của anh quá đột ngột khiến cô hoảng hốt. Nhìn anh bằng ánh mắt mông lung, cô níu tay áo anh, lắc đầu:

- Em sẽ qua thăm hai bác nhưng ở nhà anh em sợ không tiện. Em vẫn muốn ở khách sạn được không? Đồng ý với em đi mà!

Nghe giọng cô vậy, anh khẽ thở dài, không đành lòng làm khó cô nữa. Gật đầu đồng ý, anh kêu cô đứng dậy đi cùng mình. Ngọc Uyển đạt được ý nguyện liền nhoẻn cười, cô bước nhanh về phía quầy thanh toán trước ánh mắt bất lực của Hải Lâm. Nhân viên thu ngân thấy vậy liền lén nhìn Hải Lâm trưng cầu ý kiến. Anh đứng đút tay túi quần và khẽ nhún vai tỏ ý mặc kệ, giọng anh có chút hờn dỗi không vui:

- Khách hàng thanh toán là chuyện lạ sao, mà cũng phải quay ra hỏi anh?

Ngọc Uyển biết mình đã khiến anh giận nhưng cô vẫn kiên quyết chấp nhất với việc làm của mình. Đợi xong, cô quay người cười lấy lòng anh:

- Giờ em mới biết anh dễ giận vậy á. Khó khăn lắm em mới ra ngoài này được một lần, lẽ nào giờ anh lại đuổi em về sao?

- Anh lấy quyền gì mà giận chứ!

Ngọc Uyển cúi đầu để mặc mái tóc rủ xuống che đi nửa khuôn mặt, cô lí nhí:

“Thì anh là ông chủ của em!” Hải Lâm bất mãn:

- Vậy mà giờ anh mới biết đấy!

- Vậy giờ anh có đưa em đi không? Hay là mặc kệ em?

Hải Lâm không nói gì thêm nữa, anh kéo vali của Ngọc Uyển và dẫn cô ra ngoài. Anh nào hay, chuyến đi này của cô vừa đúng là một cuộc trốn chạy. Mà anh vì không biết nên đã tự biến mình thành hoa tiêu chỉ đường chỉ bởi một cuộc hẹn bất chợt tối nay...

Chú thích:

[5] Theo lời anh Tô Phước Thịnh - người sáng lập thương hiệu Tofu - hơn cả tào phớ và Rice - chuyện của gạo, trả lời phỏng vấn báo điện tử news.zing.vn số ra ngày 24/9/2015.