← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 20 CHẮC ANH CÓ YÊU EM!

Hải Lâm vờ bình tĩnh nhưng chính các giác quan trên người anh lại phản chủ, tố cáo sự giả vờ ấy. Những con đường hẹp ngang trong lòng phố cổ vốn đã quá quen nhưng chẳng hiểu do đâu mà giờ đây mỗi bước chân anh đều thấy mới. Như có một luồng điện nào đó truyền qua trái tim, thấm vào mạch máu trong cơ thể Lâm, tách biệt anh với tất cả những ồn ào náo nhiệt của thế giới quanh mình, một cảm giác hồi hộp, khát khao đang len lỏi vào trong từng suy nghĩ. Anh lại yêu đấy ư? Dường như đã quá lâu để trái tim lại vì ai đó mà lỗi nhịp, trong khi ai đó vẫn lặng im lặng lẽ bước bên anh...

Trong hơi thở lãng đãng của mùa thu, Ngọc Uyển hít thật sâu để cảm nhận thật rõ hương thơm nồng nàn của hoa sữa, thứ hoa nhỏ xinh mà người ta thật khó để bắt gặp giữa Sài Gòn. Hương hoa sữa ngọt ngào, trầm lắng như nỗi lòng của một cô gái đang thầm thương ai đó. Những cánh hoa lác đác rơi phủ trắng con đường cô đang chung đôi với anh. Cánh hoa li ti, lẩn trốn trong vòm cây cao vút, nhờ có hương thơm mà người ta mới nhận thấy nó thật rõ ràng. Tựa như những vì sao lạc lối giữa ngân hà xa xôi, ánh sáng mà nó có được lẻ loi và yếu ớt nhưng vẫn muốn một lần được lấp lánh trong khoảng trời đêm ngút ngàn.

Tình yêu của cô cũng vậy, chờ đợi vô vọng những điều chẳng thể nói ra, những thương yêu không chịu giãi bày nhưng cả con tim và khối óc đều mong một phút giây nào đó Hải Lâm hiểu được. Bất chấp trái tim gồng lên gắng gượng thế nào đi nữa, đôi mắt Ngọc Uyển thỉnh thoảng vẫn bâng quơ ngước nhìn gương mặt rắn rỏi của anh rồi lại vội quay đi. Từng đường nét trên gương mặt anh từ lâu đã khắc sâu trong tâm trí cô nhưng cô vẫn muốn ngắm lại thật kỹ để cất gọn nó vào một nơi nào đó sau này. Yêu một người chính là như vậy.

Hải Lâm đưa Ngọc Uyển đến ngôi nhà cổ của họ Đoàn nằm tại số 14 phố Chả Cá. Gần trăm năm trôi qua, ngôi nhà vẫn vững bền với thời gian và món Chả Cá Lã Vọng - món ăn cực phẩm của người Hà Nội ngày càng nức danh gần xa, khiến ai đến một lần chẳng thể nào quên được. Ngọc Uyển chậm bước, cô ghé gần Lâm hỏi nhỏ:

- Lá Vọng là lá gì ta?

Hải Lâm cười, anh thấp giọng đáp lời cô: “Không phải ‘Lá Vọng’ mà là ‘Lã Vọng’. Em biết sao không? Có tên vậy bởi trong nhà hàng luôn bày một ông Lã Vọng ngồi bó gối câu cá. Điều đó tượng trưng cho người tài giỏi nhưng phải đợi thời. Cũng không biết cái tên đó xuất hiện bao giờ, chỉ biết nó có tuổi đời trước cả khi ba anh sinh ra. Thực sự thì món ăn này rất ngon! Anh nhớ là nó từng được MSNBC của Mỹ xếp hạng vào mười nơi nên biết trước khi chết. Dù ăn bao lần nhưng lần nào anh cũng thấy hương vị mới mẻ như lần đầu biết đến.”

- Ồ. Khiến người kiệm lời như anh phải khen nức nở thì em rất đỗi tò mò. Chắc phải đánh cắp công thức về Rice quá.

Hải Lâm bật cười, anh lắc đầu không đồng ý với điều Uyển mới nói:

- Nếu công thức dễ lấy vậy thì người ta còn phải lặn lội đi nửa vòng trái đất đến nơi này làm gì em? Có nhiều nơi làm chả cá Lã Vọng, nhưng duy nhất chỉ ở đây mới là hương vị chính tông. Bởi nhà họ Đoàn sẽ chẳng bao giờ truyền công thức cho người ngoài cả. Hơn nữa, bản thân loại cá để làm chả cũng rất đặc biệt. Cá được dùng làm chả phải là cá lăng tươi sống ở sông, nếu hôm nào may mắn thì sẽ có cá Anh Vũ. Người ta lọc thịt rồi ướp theo một phương thức bí truyền qua khoảng thời gian nhất định, sau đó sẽ mang nướng trên vỉ tre. Khi ăn chả cá sẽ được nhúng vào chảo mỡ chó đang sôi và ăn kèm mắm tôm.

Ngọc Uyển tỏ vẻ đã hiểu, trong vô thức cô cùng Lâm đã bước vào bên trong căn nhà chật kín người ngồi. Thấy Lâm, một cánh tay đưa lên vẫy và cao giọng gọi:

- Ở đây em ơi!

Hải Lâm nhoẻn cười với người đang gọi anh rồi kéo Ngọc Uyển về phía bàn mà Huệ cùng Trọng đã chờ sẵn. Khi thấy Trọng, Ngọc Uyển có chút bài xích trong lòng, dù sao anh ấy cũng là bạn thân của Xuân Vinh.

“Đây là Ngọc Uyển, bạn em mới từ Sài Gòn ra.” Hải Lâm hướng về phía Huệ rồi nói. Dừng vài giây, anh quay về phía Ngọc Uyển và tiếp lời:

- Còn cô gái già nua và xấu xí này là bà chị làm cùng anh, anh có kể với em nhiều lần rồi đó. Người đàn ông điển trai bên cạnh chị ấy chắc em đã biết.

Hải Lâm kéo ghế cho Ngọc Uyển, cử chỉ ân cần của anh khiến Huệ phải thêm lời trêu trọc:

- Ga lăng quá ha! Đi với chị chẳng bao giờ thấy kéo ghế. Có sự bất công không hề nhẹ...

Hải Lâm nhoẻn cười:

- Trăng nhà ai, người ấy sáng. Bạn gái nhà ai, người ấy chăm. Em đâu có rảnh đi chăm bạn gái hộ anh Trọng. Anh Trọng nhỉ?

Trọng khẽ nhếch môi cười, anh đã quen với việc gán ghép của Lâm nên từ chối cho ý kiến. Điều khiến anh suy nghĩ lúc này chính là sự mập mờ khó hiểu của Hải Lâm cùng Ngọc Uyển. Nhìn về phía Ngọc Uyển, anh trầm giọng hỏi:

- Em ra Hà Nội có lâu không?

Nghe anh hỏi, Ngọc Uyển có chút giật mình. Nghiêng người về phía anh, cô chậm rãi nói:

- Dạ. Em cũng chưa biết anh ạ! Khi nào Hà Nội không giữ nữa thì em về.

“Vậy Vinh có biết em ra ngoài này không?” Nghe cái tên ấy, Ngọc Uyển thấy lòng gợn sóng.

Cô hỏi lại Trọng:

- Sao anh lại hỏi vậy ạ? Em nghĩ là, em ở đâu thì anh ấy cũng không cần phải biết.

Hải Lâm nhận ra sự không vui trong giọng nói của Ngọc Uyển. Anh đẩy bát cá đã được chêm nước chấm về phía Ngọc Uyển và ân cần:

- Em ăn thử đi cho nóng, xem hương vị có đặc biệt như anh nói hay không!

Ngọc Uyển cười với Hải Lâm, ánh mắt của cô đã là câu trả lời rõ nhất cho nghi vấn trong lòng Hữu Trọng. Anh biết ý lặng im, chỉ là những ngón tay không chịu an phận, lén mở điện thoại chụp hình hai người đối diện. Huệ mím môi cười khi bắt gặp hành động của Trọng, cô lặng thinh. Mãi đến lúc tàn cuộc chỉ còn hai người, Huệ mới lên tiếng hỏi:

- Anh định gửi hình lúc nãy cho anh Vinh sao?” “Em nói thử xem?

- Anh chẳng bao giờ trả lời những câu hỏi của em một cách thành ý!

Trọng đưa tay nhéo mũi Huệ, giọng anh dịu dàng đi rất nhiều:

- Anh sẽ không bao giờ trả lời những câu hỏi khi người ta đã biết mười mươi đáp án!

Huệ lém lỉnh nháy mắt với anh, thật khó khăn để cô nói ra nghi vấn trong lòng mình:

- Vậy, anh có yêu em không? Nếu anh không trả lời, em sẽ cho rằng có.

Câu hỏi của Huệ khiến Trọng khó xử. Rõ ràng anh không thể nói không, mà nói có thì đó là sự tổn thương vĩnh viễn dành cho anh cũng là cho cô ấy. Anh chỉ buông hai từ “nhàm chán” đáp lời Huệ, rồi kéo cô đi tiếp đoạn đường về. Anh nhớ, đây không phải lần đầu tiên cô hỏi anh câu đó và như mọi lần, cô vẫn phải huyễn hoặc mình trong mơ hồ “chắc anh có yêu em”.