← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 21 NHÀ - NGUỒN CỘI

Mùa thu ở Sài Gòn luôn khiến người ta cảm thấy thời tiết khô hanh, cơn mưa cuối tháng Mười một làm nhiệt độ hạ đáng kể, mang đến luồng không khí thật mát mẻ. Mưa rả rích đêm ngày, tiếng mưa tí tách đơn điệu ấy nghe lâu cũng khiến lòng người sinh buồn phiền. Đứng từ phòng làm việc nhìn ra, Xuân Vinh chỉ thấy cả thành phố chìm trong màn mưa, ánh đèn đường lấp lánh mọi ngày nay không còn huy hoàng nữa. Cả không gian đều xám xịt và mờ mịt, tựa tâm trạng anh lúc này...

Mỹ Hiệp gõ cửa hai tiếng, không chờ người bên trong ra mở, cô tự ý bước vào. Ánh mắt cô dừng lại nơi tách cà phê mà Xuân Vinh đang giữ, giọng cô cất cao:

- Nếu tử vi là một môn khoa học thì người ôm cái tách vào lòng bàn tay thay vì nắm cái quai là người rất chi tình cảm, rất ư là tha thiết, rất ư là nồng nhiệt, rất ư là độc chiếm...

- Điều quan trọng nhất: rất chi là đẹp trai thì chị lại không có nói. Tử vi của chị sai rồi, nên xem lại thầy và coi lại sách đi nha!

- Ồ. Đồng ý. Còn em thì nên coi lại nhân duyên và cách ăn ở của mình đi nha. Bữa ở Đà Nẵng, chị có gặp má em. Má em kêu quá trời về việc em không chịu ra Hà Nội, càng phiền lòng hơn về việc em không chịu yêu đương.

Để cà phê trôi xuống yết hầu, Xuân Vinh chán nản đáp lời Mỹ Hiệp:

- Không phải là em không chịu, mà thật sự em không biết phải bắt đầu từ đâu. Những mối quan hệ xung quanh chủ yếu mang tính xã giao, hoặc nói khó nghe thì chỉ là vui chơi dăm vài bữa. Những mối quan hệ như thế, chị thừa biết là sẽ không đi đến đâu mà. Em cũng muốn tìm ai đó để nghiêm túc nhưng thấy khó, hoặc là do em, hoặc là do họ.

- Em nghĩ là em muốn nhưng chính bản thân em lại cứ lười nhác đứng nguyên một chỗ thì tất nhiên kết quả sẽ chẳng thể đi đến đâu. Theo chị thì, thích ai cứ lừa về nhà rồi muốn ra sao thì ra.

- Trời. Chị đang dạy hư em đó hả? Chị nghĩ con nhà người ta dễ lừa vậy sao?

- Có gì đâu. Đỉnh cao của kẻ đi săn là vờ mắc bẫy. Có khi người ta còn thầm trách sao em lại không lừa họ sớm hơn để họ dài cổ đợi. Trong tình yêu không thể làm theo trình tự các bước giống phẫu thuật được đâu em. Phải đốt cháy giai đoạn, em không làm sẽ có thằng khác làm thôi.

Xuân Vinh bật cười, anh hỏi lại Mỹ Hiệp: “Không phải trước đây chị bẫy anh Kiên kiểu đó nên giờ mới chia sẻ lại kinh nghiệm cho thằng em chứ?”

- Không có đâu. Thời của anh chị đến nắm tay còn thẹn thùng nữa kìa. Chị chỉ đi từ quan điểm của một người hiện đại và đặc biệt trên lập trường của một bác sĩ để đưa ra giải pháp chữa trị cho em. Có điều này vẫn phải nhắc em: Mọi sự tự nguyện đều đến từ sự cưỡng ép.

Xuân Vinh đưa tay chống cằm, anh trầm ngâm một lúc mới mở lời nói tiếp:

- Nói chuyện này chị đừng cười em đó! Thực ra, bữa qua em mới cưỡng hôn một cô gái. Đã vậy lại còn bị giáng một cái tát đau điếng người. Không hiểu nếu em mà đốt cháy giai đoạn như chị nói thì hậu quả còn ra sao nữa...

Mỹ Hiệp không nín được cười, cô chỉ tay về phía Vinh tỏ ý khó tin:

- Nhỏ đó gan quá ha. Em trai chị đẹp vậy mà còn bị ruồng bỏ không thương tiếc. Xem ra em đúng là phải xem lại cách ăn ở của mình đi. Đối với phụ nữ phải cần linh hoạt. Không hiểu kiến thức chuyên ngành của em vất đâu hết rồi. Thế mà cũng xứng làm bác sĩ chuyên khoa thần kinh sao?

Tiếng chuông tin nhắn xen ngang câu chuyện của hai người. Xuân Vinh cầm máy, để ý thấy tin nhắn của Trọng. Tấm hình chụp Ngọc Uyển ngồi cạnh Hải Lâm tại quán quen kèm theo một đôi lời ẩn ý:

“Sai lầm lớn nhất của đàn ông là để người đàn ông khác khiến người phụ nữ mình yêu được hạnh phúc”.

Mặt Xuân Vinh xị xuống, anh khẽ lầm rầm:

- Chị nói đúng rồi. Em không ăn khắc sẽ có thằng khác ăn hộ.

Nhìn Xuân Vinh đầy khó hiểu, Mỹ Hiệp lắc đầu:

- Sao thế? Nhận tin nhắn thôi mà mặt mày có nhất định nghiêm trọng vậy không?

- Theo chị, phụ nữ không thích em thì vì nguyên do gì?

- Hỏi khó. Em nên ra ngoài phòng trực ban hỏi các em y tá xinh đẹp. Hỏi gái già như chị sao có thể trả lời? Mà thật sự thì em đâu phải Việt Nam đồng nên đâu thể khiến người người gặp đều yêu. Vấn đề chưa chắc đã nằm ở em, mà nằm ở đối phương.

- Em có thể xin chị nghỉ vài bữa để về Hà Nội được không?

- Làm chi? Sợ chị không đủ bận hay sao?

- Vì chị đi tập huấn mà hai tháng rồi em đâu về ngoài đó được. Hơn nữa, nếu em không ra ngoài đó ngay, chắc bạn gái em sẽ bị thằng khác cướp mất đó. Chuyện cả đời của em, cả đời, chị hiểu không?

Thở dài, Mỹ Hiệp đành gật đầu đồng ý còn Xuân Vinh vẫn chưa thôi khó chịu khi thấy tấm hình Trọng gửi cho anh.

Hà Nội, những ngày cuối thu...

Từ phi cơ bước xuống, cái lạnh đột ngột của gió mùa xộc đến khiến Xuân Vinh rùng mình. Giữa khoảng không rộng lớn của phi trường, vạt nắng sớm yếu ớt bám theo chiếc bóng cô đơn của người đàn ông đang không ngừng di chuyển. Vạt nắng theo chân anh, níu tay áo anh, nhạt dần và biến mất. Bước lên một chiếc taxi, đọc địa chỉ nhà và sau đó anh thiếp đi khi mà người tài xế vẫn thao thao bất tuyệt. Trong giấc ngủ chập chờn, thỉnh thoảng anh ậm ờ vài tiếng đáp lời. Chỉ anh biết, anh mệt mỏi không cách nào mở mắt ra nổi...

Những lối rẽ, những con đường quen, mất hơn nửa giờ đồng hồ để chiếc taxi dừng đúng ngôi nhà Xuân Vinh gắn bó. Cây sấu trước hiên nhà đang mùa trút lá, anh nhớ lần trước khi đứng đây, lá vẫn còn xanh, chưa chuyển thành màu vàng anh thích. Hai tháng cách xa, chớp mắt như vừa mới hôm qua vậy nhưng mọi vật đều đổi thay. Chỉ có những thói quen cũ kỹ của mẹ anh là mãi mãi ở đây. Bà luôn nhíu mày khi thấy anh, và câu nói đầu tiên sau cả khoảng thời gian dài không gặp luôn mang phần trách cứ:

- Lần nào về cũng không chịu nói với mẹ. Tài thật đấy!

Nhoẻn cười, Xuân Vinh một tay kéo vali, một tay ôm eo mẹ:

- Con sợ mẹ lại mất cả buổi ngóng con rồi lo lắng lung tung. Nhớ mẹ quá nên con chỉ muốn thật nhanh có thể về nhà thôi.

Bước cùng Vinh vào trong nhà, mẹ anh không thôi giục anh lên phòng ngủ một giấc cho lại sức, còn bà lại cặm cụi trong bếp chuẩn bị một bữa cơm gia đình đủ đầy.

Gia đình Vinh là một gia đình Hà Nội truyền thống, gia đình - nơi cho anh niềm tự hào theo từng chặng đường tuổi thơ, thanh xuân, trưởng thành và mãi mãi sau này. Mẹ anh, sau những tiếng gọi “bác sĩ Vân” khẩn thiết của biết bao người ngoài kia, thì bà vẫn chỉ là một người phụ nữ tận tụy vì chồng, vì con. Ba anh cũng vậy, bỏ lại những thăng trầm của cuộc sống, bỏ lại những hào quang, danh vọng thì ông chỉ là một người đàn ông bình thường nhưng thương yêu vợ con với sức mạnh phi thường. Anh luôn ý thức rất rõ sự may mắn lớn nhất của cuộc đời mình đó là được làm con của ba mẹ, được chở che dưới sự bao bọc của ba và được nuôi dưỡng bởi bàn tay của mẹ. Có lẽ đó cũng là một phần khiến anh khi bắt đầu sự nghiệp muốn tự bước đi trên đôi chân của bản thân. Anh muốn khẳng định chính mình, muốn xứng đáng với truyền thống của gia đình, của ông nội, của ba mẹ, để khi người ta nhắc đến anh sẽ là bác sĩ Vinh chứ không chỉ đơn thuần là con trai của bác sĩ Văn và bác sĩ Vân.

Nằm giữa căn phòng quen thuộc án ngữ cạnh hồ, Xuân Vinh không tài nào chợp mắt nổi. Xoay đều chiếc điện thoại trong tay nhưng anh lại chẳng biết phải gọi cho ai. Điều duy nhất tồn tại trong tâm trí anh lúc này là mùi hương thoang thoảng của thứ nước xả vải còn vương lại nơi chăn gối. Một mùi hương của gia đình, của sự bình yên. Lần gần nhất anh bắt gặp mùi hương này không phải ở đây mà là trong viện. Đó là những lần bế Mây trong lòng, là những lần được thấy Ngọc Uyển, rất gần! Anh bỗng nhớ đến sự tỉ mẩn của cô khi chuẩn bị hết thứ này thứ kia cho Mây cũng như cho anh và các y tá khác. Anh biết, việc cô làm xuất phát từ tâm chứ không giống lấy lòng. Cô đã gián tiếp kể anh nghe nhiều hơn những điều chưa biết về trẻ con. Anh nghĩ đàn ông sinh ra với bản năng làm ba, bản năng tìm một người mẹ tốt cho những thiên thần của mình. Anh biết, kể từ khi thấy cô, có gì đó trong anh thay đổi. Mà cuộc đời của bao người vẫn thường làm thành điều diệu kỳ từ sự đổi thay trong tích tắc ngắn ngủi đó thôi!

Căn phòng mở ra, cùng với đó là sự xuất hiện của chị gái anh, công chúa của mẹ, bác sĩ quyền uy thứ ba trong gia đình.

- Sáu mươi ngày xa cách, không một cuộc điện thoại hỏi thăm. Bỗng dưng xuất hiện, chị tưởng mày đi luôn, không cần về nữa chứ...!

Xuân Vinh chống người dựa vào thành giường nhìn Y Nguyên, anh phản bác:

- Ngày nào em cũng like ảnh tự sướng của chị trên Face đó thôi. Biết chị vẫn khỏe, đủ sức để ăn chơi thác loạn hết ngày này sang ngày khác, vật chất dư thừa, tình yêu vẫy gọi thì em đâu thể mặt dày mà làm phiền.

Bước lại gần giường, Nguyên vơ vội chiếc gối và đánh về phía Vinh, cô mắng anh nhưng đầy thương yêu:

- Thằng quỷ. Khai thật đi, sao lại về giờ này?

- Á. Có nhất định vừa thấy nhau đã phải tương ngay một trận đòn không? Em thật nghi ngờ chúng ta có phải chị em không đấy! Dã man, chẳng trách không ai chịu nổi chị quá ba mươi ngày!

Nằm xuống cạnh em, Nguyên với lấy chiếc điện thoại của Vinh để kiểm tra. Giọng cô như xa, như gần “bắt lọn” em trai:

- Mày đừng nghĩ trời ở cao, chị ở xa nên không biết. Chuyện mày với cô bé nào đó giỏi nấu ăn, chị biết hết rồi. Có điều... chị không muốn nói, muốn để mày tự khai báo mà thôi.

- Chị biết?

Nguyên ngước lên nhìn Vinh, vẻ mặt cô đầy tự đắc:

- Đương nhiên. Nhưng mà mẹ chưa biết đâu, liệu mà giải quyết cho tốt!

- Là sao? Chị nói rõ coi, em không hiểu?

- À thì... Chị nghĩ mẹ không đồng ý đâu, mấy hôm trước chị còn nghe ba mẹ bàn chuyện để em ra ngoài này. Mẹ còn nhấn mạnh việc lần tới em về nhà sẽ để em đi gặp mặt con gái nhà cô Lan trong viện. Chậc chậc. Em bé kia xinh và đáo để lắm.” “Chị nghĩ nhiều quá rồi. Người kia còn chưa chấp nhận em kìa. Chưa đến lượt mẹ phản đối được đâu!

- Ôi. Em trai chị từ khi nào lại bị bại dưới tay một cô gái? Chuyện này mà kể với tụi bạn của em, chắc chúng nó nghĩ chị hư cấu quá.

- Chúng nó không nghĩ được nhiều đến thế đâu. Chúng nó chỉ nghĩ sao chị gái em đã ba mươi mà vẫn chưa có ai rước thôi.

“Trời. Chuyện của chị đâu phải tụi nó không biết đâu. Ít nhất thì chị còn có người yêu lâu năm chờ cưới. Đâu như em. Kể ra thì ba mẹ cũng muốn chúng ta ổn định. Mà hôn nhân thì không phải chuyện của riêng mình, còn có gia đình nữa.” Khẽ thở dài, Xuân Vinh duỗi tay để chị gối đầu, giọng anh có vẻ buồn buồn:

- Vậy chị nói thử giả thiết vì sao mẹ lại không đồng ý chuyện của em?

Suy nghĩ một lúc, Nguyên mới đáp lời em:

“Lẽ nào em không hiểu tính mẹ? Thứ nhất, mẹ muốn giữ chân em ở Hà Nội. Mà muốn vậy thì chắc chắn cô gái mẹ chọn sẽ phải ở trong thành phố này, không bị vướng bận bởi khoảng cách. Thứ hai về gia đình, tâm lý của ba mẹ luôn muốn sự thân thiết, hiểu biết về nhau giữa hai bên. Thứ ba là nghề nghiệp. Ý chị không phải là cô bé kia không đủ tốt, mà là ba mẹ thích nghề nghiệp ổn định, làm nhà nước, có thời gian cho gia đình thì càng tốt. Em hiểu mà! Sự khác biệt về vùng miền cũng là sự cách trở đó em.

Chị cũng chỉ biết nói với em như vậy, quyền quyết định vẫn là ở em. Nhưng mọi mối quan hệ trên đời này dù thân thiết đến đâu cũng không thể thay thế cho gia đình được. Bất kể ba mẹ hay chị nói gì cũng vì muốn tốt cho em. Chị hơn em gần hai tuổi, chúng ta cùng lớn lên suy nghĩ, cũng không có khác biệt quá nhiều. Chị mong em suy nghĩ thật kỹ, nếu chưa lún quá sâu thì hãy dừng lại. Tốt cho cô gái kia, tốt cho cả em. Đừng để đến lúc vì một quyết định không đúng đắn mà làm tổn thương tất cả mọi người. Mà mọi người ở đây đều là những người thương em, yêu em.”