CHƯƠNG 22 TÌNH YÊU LÀ BÍ MẬT KHÔNG GIỮ ĐƯỢC RIÊNG MÌNH
Một đề nghị không báo trước của sếp đến vào cuối chiều khiến Hải Lâm bối rối.
Anh biết mình không thể từ chối bởi đó là công việc nhưng có một suy nghĩ khác đang xâm chiếm tâm trí của anh lúc này... Ngọc Uyển đang ở đây, và những điều xa lạ có thể khiến tâm trạng cô trở nên suy sụp. Anh linh cảm được sự yếu đuối trong tâm hồn cô, một cô gái yếu đuối sẽ luôn thấy hoang mang khi ở thành phố lạ, lạc lõng với cả bước chân của chính bản thân mình.
Dường như nhìn thấy những bất an của Lâm, Huệ gõ nhẹ vài tiếng trước bàn làm việc của anh, giọng cô thì thầm:
- Phi vụ làm ăn này sếp đặc biệt dành riêng cho em đó. Lẽ nào không muốn?
Hải Lâm khẽ thở dài:
“Em biết chứ. Nhưng cả ngày nay em bỏ mặc Ngọc Uyển, không biết cô ấy xoay sở ra sao nữa!” Tỏ ý đã hiểu, Huệ cười:
- Chị tưởng cô bé ấy đến Rice nghiên cứu thị trường giúp em? Hay là cả ngày không thấy nhau nên cảm giác nhớ nhung đeo bám?
- Ngọc Uyển muốn tìm hiểu Hà Nội vài ngày rồi mới bắt tay vào công việc. Em sợ cô ấy ở đây một mình không quen, chứ nhớ nhung gì đâu! Chị thật là giỏi suy diễn!
- Thật sao? Chưa nhớ nhung mà đã lo lắng đến mức này. Không hiểu nếu nhớ nhung thì chắc bỏ việc luôn quá.
- Chị thật là! Em đang không biết phải nói với cô ấy thế nào đây! Từ chối sếp thì chắc không được rồi.
- Có gì đâu! Em sợ cô bé một mình đúng không? Vậy thì em cứ yên tâm lo công việc của em đi, để cô bé cho chị.
- Giao trứng cho ác sao? Liệu chị có mang bạn em bán đi không đó?
Huệ bật cười, cô nhìn Lâm lém lỉnh:
- Sao lại không nhỉ? Nếu được giá thì có thể lắm. Ai bảo em không biết quý trọng!
- Vậy em trông cậy vào chị đấy! Tính cô ấy hơi trầm nên chị đừng dẫn cô ấy đi gặp hội ngũ long công chúa của chị là được. Nếu tan tiệc sớm em sẽ đến tìm hai người.
Ngọc Uyển bước chầm chậm ra khỏi căn gác liền kề trong con phố sách Đinh Lễ, cảm giác như chính bản thân mình vừa bước ra từ những thước phim lịch sử. Quay đầu nhìn lại một lần nữa, cô thấy những mái ngói đỏ ẩn mình trên những tán xà cừ vàng lá. Dưới chân cô là những viên đá cổ được lát đan xen nhau. Hà Nội cổ kính từ những con đường. Thật đẹp! Cô nghĩ như vậy và lại lạc thỏm giữa đám đông đang dịch chuyển trong cung đường ôm trọn lấy hồ. Một bức tranh mùa thu quá đỗi nên thơ và tuyệt diệu hơn khi nó được vẽ lên bởi bàn tay tạo hóa.
Thỉnh thoảng lại có người tiến tới gần cô và mời chụp hình, cô lắc đầu cười rồi đi tiếp bỏ lại họ ở phía sau với ánh nhìn không vui. Chiếc điện thoại của cô bất chợt đổ chuông, là Huệ gọi:
- Chị đang đứng ngay trước đền Ngọc Sơn, em ra đây chưa?
- Dạ chị. Em đang lại gần chỗ cây cầu sơn đỏ, còn mấy bước chân nữa chị.
Ngọc Uyển đưa mắt kiếm tìm, không khó để cô thấy Huệ đang đưa tay vẫy mình. Trong ấn tượng của cô, Huệ là một cô gái rất xinh, cao, với mái tóc vàng, xoăn tít, dài qua vai. Chị mặc một chiếc váy xanh coban bó sát eo với thắt lưng to bản. Phong cách Vintage rất hợp với chị, ở chị mọi thứ đều toát lên vẻ sành điệu. Thấy cô, Huệ nhoẻn cười:
- Đi một mình mà không sợ bị trai Hà Nội bắt cóc sao?
Ngọc Uyển ngượng ngùng, cô nhỏ giọng:
- Dạ không chị. Em nguyện ý đi theo mà chẳng có anh chàng nào chịu hết á. Lúc anh Lâm gọi, em còn đang trong phố sách, không nghĩ chị tới nhanh vậy!
- Chị đi với tốc độ của tên lửa mà!
Đưa mũ bảo hiểm cho Ngọc Uyển, Huệ nói tiếp: “Lên xe đi, chị sẽ đưa công chúa đi khám phá Hà thành.”
- Dạ. Thật may vì có chị!
Khi xe vừa lăn bánh, Ngọc Uyển có chút xuýt xoa khi cơn gió lạnh thổi tới đột ngột. Huệ thì thản nhiên với thời tiết của thành phố này, bởi với cô đó vốn là một phần cuộc sống. Cô nghiêng đầu nói vọng về phía sau:
- Em muốn ăn gì, cô gái?
- Dạ, em dễ ăn lắm. Tùy chị chọn ạ!
- Vậy chị em mình đi ăn đồ nướng nhé. Chị biết một chỗ quen, rất được!
Huệ vòng xe vào khu trung tâm phố cổ, cô đã quá quen với việc tự mình làm chủ chơi gì, ăn gì, ở đâu. Trước khi quen Trọng, câu nói “em không biết, tùy anh chọn” luôn là câu nói cửa miệng của cô. Ngọc Uyển khiến cô nhớ lại mình của ba năm về trước, cô đã từng như vậy! Sau này, Trọng đã dạy cô luôn phải đưa ra những quyết định, anh nói chỉ khi người phụ nữ độc lập về suy nghĩ thì hạnh phúc mới có thể tự tìm đến với mình. Cô đã trở thành cô gái độc lập, kiên cường nhưng lại chẳng thể định đoạt được trái tim, chẳng thể ngăn nổi những cơn sóng của dòng sông cảm xúc. Và mối quan hệ của cô cùng anh suy cho cùng vẫn do anh làm chủ. Không biết có phải do linh cảm dẫn đường hay không mà ngay khi cô dừng xe trước tiệm ăn quen thì cuộc gọi của Trọng vừa đến.
- Tan làm chưa em? Anh qua đón đi ăn.” “Để mai vậy, em đi cùng bạn gái Lâm rồi.
- Oh. Em có vẻ nhiệt tình với người bạn mới này nhỉ?
- Em đi ăn với con gái mà cũng khiến anh ghen à?
- Anh tưởng Lâm là đàn ông chứ?
- Vậy mà em vẫn nghĩ anh không coi Lâm là đàn ông đấy! Nhưng hôm nay Lâm bận, có em và Ngọc Uyển đi cùng nhau thôi. Bọn em đang ở Gogi House này! Mai gặp anh sau nhé!
Không chờ Trọng nói thêm, Huệ chủ động tắt máy. Ngọc Uyển nhìn cô ái ngại:
- Có phải tại em khiến chị lỡ hẹn với anh chàng đẹp trai không? Em phiền chị quá!
- Phiền gì! Ông Trọng ấy mà. Chị và ông ấy gần như ngày nào cũng gặp nhau đến chán rồi.
- Thiệt sao? Nhưng em thấy ánh mắt chị đang nói rằng không phải vậy nhé!
Mặt Huệ đỏ lựng, cô đưa tay áp lên má và cười: “Rõ ràng đến vậy sao?”
- Dạ, rất rõ là đằng khác. Chị biết không, tình yêu vốn là bí mật không bao giờ giữ được cho riêng mình!
- Vậy thì chị cũng biết bí mật của em rồi đấy!
Lần này, đến phiên Ngọc Uyển giật mình vì những gì Huệ nói!
Gogi House là một tiệm ăn Hàn Quốc nằm trên đường Hai Bà Trưng, Huệ có dùng bữa với khách hàng ở đây vài lần nên cảm thấy khá ổn. Chọn một bàn trống ngay gần cửa ra vào, Huệ đẩy menu về phía Ngọc Uyển và cất lời:
- Em chọn đồ trước đi, đừng nói với chị là tùy chị đấy! Chị không thích vậy đâu!
Ngọc Uyển mỉm cười, cô quan sát một lượt rồi nhỏ giọng nói với nhân viên. Đợi Uyển chọn xong, Huệ mỉm cười và nói một câu ngắn gọn:
- Của chị như cô bé này, chỉ là thay đồ uống bằng trà quế!
Đợi nhân viên đi rồi, Huệ với tay cầm lấy cuốn sách Ngọc Uyển mang theo, cô hỏi:
- Em lượm được ở Đinh Lễ đây à?
- Dạ. Em bị thích nhan đề và bìa sách nên mua thử coi.
- Níu tay ngày cũ - thật lãng mạn nhưng không biết có dịu ngọt hay không? Chị hình như đã già để tin vào những điều lãng mạn!
- Chị làm quá vậy! Em thấy chị trẻ và đẹp quá trời. Chắc em là chị sẽ đi thi hoa hậu luôn không cần đắn đo.
- Thôi thôi, em đừng cho chị lên Sao Hỏa nữa, để chị trở về mặt đất đi.
- Thiệt mà. Chị không thấy xung quanh đây không có ai đẹp hơn chị sao? Mà nhìn quanh mới thấy em quê quá vậy! Cả ngày nay khám phá Hà Nội, em thấy so với con gái Hà Nội sao mình ngốc ngếch và tẻ nhạt quá trời!
- Sao em không nghĩ con gái Hà Nội thiệt tình làm màu quá vậy?
- Không có đâu! Em thấy đẹp mà. Chị có thấy từ lúc bước vào, bao nhiêu ánh mắt đều dồn hết lên người chị không?
- Không. Thấy đâu? Chị toàn thấy họ nhìn em thôi. Nhìn em như một cô bé mười tám tuổi, trong sáng và ngây thơ.
- Ôi! Ai mà nghe thấy hai chị em mình nói chuyện chắc họ mắc cười quá. Còn em sẽ mắc cỡ không thôi....
- Tâm nguyện của em đã được ông trời nghe thấy rồi kìa. Có vẻ như chị em mình hôm nay không thể có khoảng không riêng tư rồi!
Ngọc Uyển quay người về phía Huệ đang nhìn, trái tim cô như bị ai đó siết chặt khi thấy Xuân Vinh. Sao lại là anh? Thật sự là anh? Chỉ cô biết cả người mình đang run rẩy...