Chương 2 Kẻ Vong Mệnh-Làm đổ sữa, khóc cũng chẳng có tác dụng gì, bởi vì tất cả mọi lực lượng trong vũ trụ này đều đang rắp tâm làm đổ sữa.-Maugham - Anh
Tiêu Vọng nhón tay nhón chân khẽ khàng mở cổng chính nhà anh.
Tầng 1 tối đen hun hút, sắc trời bên ngoài cửa sổ đã ánh lên ánh bạc, nhưng không chiếu được vào trong phòng khách.
Trước cửa xếp ngăn nắp mấy đôi giày. Của bố, của mẹ, còn cả đôi giày đá bóng của thằng ôn đó. Thằng ôn con đi đôi giày số 45. Nó nói nghe hay ho lắm, chân to mới có thể giữ trọng tâm vững vàng.
Trong nhà vô cùng yên ắng. Xem ra, cách một năm, tên nhóc này cuối cùng cũng hòa bình với bố mẹ như xưa rồi. Chắc chắn đây chính là công lao của Đường Đang Đang, có dịp nhất định phải cảm ơn em ấy mới được.
Tiêu Vọng đặt tập tài liệu lên tủ giày, sau đó bắt đầu thay giày.
Cánh cửa phòng ngủ chính ở tầng 2 chợt vang lên tiếng động, tiếp đến là tiếng bước chân quen thuộc của bố đang bước xuống cầu thang.
“Con chào bố!” Tiêu Vọng nói.
Tiêu Vấn Thiên nhíu mày, ngước nhìn Tiêu Vọng, giọng khàn khàn: “Ồ, giờ mới về à?”.
“Bố ơi, tối qua con đến Sở Công an tỉnh tìm bác Lâm đấy." Hai ngày hai đêm không được nghỉ ngơi, nhưng Tiêu Vọng tinh thần vẫn rất dồi dào, “Sau đó, con đã phát hiện ra một sự việc quan trọng.” Đôi lông mày nhíu chặt của Tiêu Vấn Thiên vẫn chưa dãn ra, ông vừa vội vàng thu xếp cặp táp của mình vừa không ngẩng đầu lên, chỉ hỏi: “Có phát hiện quan trọng gì?"
“Liên quan đến sự việc về vụ án đột nhập bắt cóc trẻ em trong khu vực chúng con quản hạt vào tối hôm kia.”
“Ồ, khá lắm!” Mặc dù Tiêu Vấn Thiên không mấy mặn mà đối với thông tin này, nhưng ông vẫn miễn cưỡng khen ngợi cậu con trai. Vừa bước vào ngành cảnh sát, bầu nhiệt huyết trào dâng, nhất định phải liên tục khích lệ động viên để bầu nhiệt huyết đó không bị giảm sút.
“Bố có thời gian để nghe chút không?” Tiêu Vọng hỏi thăm dò.
“Hôm nay thì không được rồi, để bố tranh thủ lúc nào rảnh. Con có thể hội báo trước với đồn trưởng của các con.” Tiêu Vấn Thiên nhìn đồng hồ treo tường trong phòng khách, “Chú Tiểu Lưu con đã đợi bố ở dưới lầu rồi.
Chú Tiểu Lưu tên Lưu Bình An, là Phó giám đốc Sở Công an thành phố Nam An kiêm Đội trưởng đội cảnh sát hình sự.
“Hôm nay bố đi làm sớm thế sao?” Tiêu Vọng nhìn đồng hồ treo tường, lấy làm ngạc nhiên.
“Ừm." Tiêu Vấn Thiên nghĩ một lát, dù sao Tiêu Vọng đã tham gia vào đội ngũ cảnh sát, không cần phải giữ bí mật với con trai nữa,“Trại tạm giam, có người vượt ngục,”
“Vượt ngục?” Tiêu Vọng kinh ngạc, “Mấy người ạ?”
“Hai mươi mấy người.” Tiêu Vấn Thiên thở dài.
“Gì cơ ạ?” Tiêu Vọng trợn trừng mắt, “Kể từ khi lập nước đến nay, sự kiện vượt ngục với quy mô lớn thế này rất hiếm gặp. Nhà giam của Trung Quốc trong ngoài đều
được phòng bị cẩn mật, cùng giám sát, phân khu vực quản lý, trong ngoài có sự khác biệt, có thể nói là cơ chế quản lý
tiên tiến nhất thế giới. Ngay cả sự kiện vượt ngục 17.10 xảy ra mấy năm trước ở Huhhot, và cả vụ vượt ngục trong trại tạm giam ở huyện Diên Thọ thuộc Cáp Nhĩ Tân, cũng chỉ có ba, bốn người. Đây những hơn 20 người, là khái niệm gì? Cả xã hội quốc tế cũng đều phải bị rúng động mất.”
“Sự việc này nếu không giải quyết thỏa đáng, thì không có cách nào ăn nói với Đảng và nhân dân được.” Tiêu Vấn Thiên cầm cặp táp lên, soi gương, chỉnh lại cổ áo cảnh phục, chuẩn bị thay giày. Mặc dù tình hình khẩn cấp, nhưng ông vẫn cảm thấy được an ủi. Xem ra, cậu con trai Tiêu Vọng học bốn năm trong trường Cảnh sát đã đọc rất nhiều tài liệu, nắm rất rõ về các vụ án điển hình kể từ khi nước Trung Quốc mới thành lập; cũng nắm cụ thể về cơ chế công tác, phương pháp, sách lược của công an nước mình. Bất luận thế nào, mặc dù nghề công an là một công việc có tính thực tiễn rất cao, nhưng sự tìm tòi và tâm huyết của các bậc tiền bối, vẫn là nền tảng cơ bản tốt nhất cho công tác công an hiện đại.
“Bố ơi, không có thời gian xem bản báo cáo của con ạ?" Tiêu Vọng nói “Sự việc con phát hiện được, cũng không phải là một việc đơn giản.”
“Để lúc khác đi.” Tiêu Vấn Thiên lại nhìn đồng hồ treo tường.
“Nhưng, vụ án những đứa trẻ bị bắt trộm này, rất kì lạ” Tiêu Vọng nói với tốc độ nhanh nhất có thể “Hơn nữa, chắc chắn là gây án có hệ thống, từ năm 1995 đã bắt đầu rồi, con sắp xếp một chút, chỉ riêng tỉnh chúng ta, đã có 31 đứa trẻ bị bắt trộm. Nếu như chúng vẫn còn sống, đứa lớn nhất năm nay còn lớn hơn cả con.”
“Phàm việc gì đều cũng có mức độ nặng nhẹ gấp chậm khác nhau.” Tiêu Vấn Thiên, “Hành vi phạm tội hiện nay chúng ta đang phải đối diện còn nghiêm trọng hơn việc buôn bán bắt cóc trẻ em cả trăm lần.”
“Con lại không cho là như vậy.” Tiêu Vọng nói, phía sau 31 đứa bé này chính là 31 gia đình. Tạm thời không nói đến vụ án mang tính hệ thống này có phải là vụ án buôn bán bắt cóc trẻ em hay không, cho dù là như vậy đi, con cảm thấy việc bắt cóc buôn bán trẻ em chính là một trong những hành vi tội ác tồi tệ nhất. Chúng làm nguy hại đến 31 gia đình! Những gia đình này, rất có thể bao nhiêu năm nay vẫn ngày ngày đầm đìa nước mắt. Vụ án này không phá được, thì chúng ta sao có thể ăn nói được với nhân dân chứ?
Mặc dù Tiêu Vọng phản bác quan điểm của Tiêu Vấn Thiên, nhưng Tiêu Vấn Thiên vẫn cảm thấy vui mừng trước một Tiêu Vọng đầy chính nghĩa. Ông vỗ vào vai con trai.
Con trai đã lớn khôn rồi, thậm chí còn cao hơn ông một chút. Nhưng con trai thừa hưởng gen của vợ ông mặc dù cơ thể gầy yếu hơn ông, nhưng tư duy logic và tâm tư sâu sắc còn vượt qua ông.
Tiêu Vấn Thiên mở cửa, nói: “Con trai, con yên tâm, bố và 5000 người cảnh sát trong toàn thành phố, bất cứ lúc nào cũng luôn dốc hết tâm huyết. Mặc dù tỉ lệ phá án của chúng ta vẫn chưa đạt đến mức kì vọng của người dân, nhưng hàng năm chúng ta đều phá được 20 đến 30 nghìn vụ án hình sự, giải quyết hơn hàng trăm nghìn các vụ án trị an, và còn cả rất nhiều công tác phòng chống khác. Chúng ta có thể nói là không hổ thẹn với lòng mình! Đội ngũ công an cần những người như con, bố cũng hy vọng hậu sinh khả úy, có thể làm được nhiều việc hơn nữa cho nhân dân, để ngày càng có nhiều người dân tin tưởng chúng ta, yêu mến chúng ta. Bây giờ đã 5 giờ 40 phút rồi, đã hơn nửa giờ đồng hồ kể từ khi trại tạm giam phát hiện ra sự kiện vượt ngục, có khả năng những kẻ gây án đã có ba, bốn giờ đồng hồ để tháo chạy, không được phép chậm trễ giây phút nào nữa! Bố biết, 31 gia đình này đều mong ngóng chúng ta có thể phá án, nhưng nếu như hai mươi mấy tên tội phạm này lẩn trốn trong nhân dân, liệu sẽ gây nên mối nguy hại cho bao nhiêu gia đình đây? Sẽ khiến cho bao nhiêu người dân cảm thấy sợ hãi hoang mang đây? Con nói xem, việc nào nặng việc nào nhẹ, việc nào chậm việc nào gấp?”
Những lời Tiêu Vọng định nói đã bị lời nói của Tiêu Vấn Thiên chặn lại, nhưng anh cũng vô cùng cảm động và cảm thấy được khích lệ bởi những câu nói này. Anh gật đầu nói: “Bố nhớ chú ý an toàn.”
Trong mỗi một gia đình, những lời chuyện trò giữa cha và con đều rất đa dạng, chỉ có trong gia đình của cảnh sát, gần như đều chỉ có một câu: “chú ý an toàn.”
- Tiêu Vấn Thiên nhìn con trai, gật đầu.
Mặc dù sự việc ở trại tạm giam khiến ông vô cùng lo lắng, nhưng lúc này đây, ông lại cảm thấy vô cùng ấm áp. Con trai mình chính trực, cứng cỏi, cả cơ thể tràn đầy năng lượng chính nghĩa, đây là điều ông mong đợi nhất. Thêm mười năm nữa, mình sẽ nghỉ hưu, đến lúc đấy, có con trai tiếp quản khẩu súng trong tay mình, ông cũng có thể thật sự yên tâm được rồi.
Đột nhiên, ông vô cùng thấu hiểu tâm trạng của nhạc phụ mình. Nhạc phụ Bác Nguyên Mạn là một cảnh sát hình sự nổi tiếng đời trước, nhưng cô con gái độc nhất Như Hy lại kiên trì muốn học kỹ thuật sinh vật. Mặc dù sau đó Như Hy cũng vẫn tham gia vào đội ngũ cảnh sát, nhưng dù sao cũng chỉ đứng ở cương vị nhân viên kỹ thuật kiểm tra DNA, làm một vị anh hùng thầm lặng. Do đó, từ cái ngày mà Tiêu Vấn Thiên và Bác Như Hy gặp phải tiếng sét ái tình, Bác Nguyên Mạn đã vô cùng quan tâm đến Tiêu Vấn Thiên. Ông rất coi trọng việc phát triển sự nghiệp của Tiên Vấn Thiên, hỗ trợ dạy dỗ nâng đỡ Tiêu Vấn Thiên rất nhiều. Cho dù hai người bọn họ đã trải qua sự việc mà không ai muốn hồi tưởng lại, nhưng cuối cùng Tiêu Vấn Thiên vẫn làm việc ở Sở Công an thành phố Nam An, vẫn dựa vào nền tảng thực lực của mình từ từ ngoi lên được vị trí giám đốc Sở Công an. Công việc trước khi được định chức, là cơ sở để ông tích luỹ, nhưng ông cũng không muốn hồi tưởng lại, ngay cả tên của tổ chức, ông cũng không dám nhớ lại, Chỉ cần nghĩ đến, ông đã cảm thấy xót xa.
Ông biết cả một đời nhạc phụ, hoàn toàn cống hiến cho sự nghiệp công an. Nhưng vào cái ngày nhạc phụ nghĩ hưu, lại cười rất tươi từ tận đáy lòng. Nói thế nào nhỉ, đó chính là thứ cảm giác có người kế tục.
Bố đã đóng cửa lại, nhưng Tiêu Vọng vẫn cứ đứng yên trong phòng khách.
Theo như kinh nghiệm của anh, vụ án vượt ngục lớn như vậy, chắc chắn phải huy động tất cả cảnh sát và cảnh sát vũ trang trong toàn thành phố. Vậy thì, những vụ án trẻ em bị bắt cóc này tạm thời cũng không thể nào đưa vào lịch trình được.
Nếu như có thể có một ban đặc biệt, có quyền hạn cao nhất, có nhân tài xuất sắc trong giới cảnh sát, chuyên để xử lí những vụ án khó dạng này, thì tốt quá. Không cần chiếm dụng quá nhiều nguồn lực cảnh sát, lại có thể làm được nhiều việc huy hoàng.
Cho dù có loại phòng ban này, cũng sẽ chẳng nghe theo lời kiến nghị của một người cảnh sát thực tập ở đồn công an như anh thế này đâu nhỉ?
Tiêu Vọng cười khổ não lắc đầu, vỗ vào tập tài liệu để trên tủ để giày. Anh rút từ trong túi áo ra một chiếc bút, viết ngay ngắn suy nghĩ có vẻ như ngây ngô này vào dưới cùng của bản báo cáo.
“Vọng Vọng.” Bác Như Hy mặc bộ đồ ngủ, đứng ở cầu thang tầng 2.
“Mẹ.” Tiêu Vọng mỉm cười nhìn mẹ.
Bác Như Hy bước nhanh xuống dưới, đi đến trước mặt cậu con trai, ngước đầu nhìn con trai, giơ bàn tay yêu thương vuốt ve khuôn mặt cậu, nói: “Vọng Vọng, mấy hôm nay con đi đâu vậy?”
“Ô, trong đồn có vụ án, rất phức tạp, đồn trưởng yêu câu bọn con đều phải tăng ca." Tiêu Vọng xoa xoa tay mẹ.
“Hai ngày hai đêm con không được chợp mắt à?" Bác Như Hy vuốt ve quầng thâm mắt của Tiêu Vọng, nói;”Con còn trẻ thế này, sao lại có thể không biết yêu quý sức khỏe của mình thế?”.
“Không sao đâu ạ, con sắp xếp một số tài liệu, cảm thấy rất có thu hoạch.” Tiêu Vọng vỗ vào tập liệu đó, nói; “Những thứ này đều là chuẩn bị để cho bố xem, nhưng bố đang bận có vụ án khác.”
“Ôi, xảy ra chuyện lớn rồi.” Bác Như Hy rõ ràng cũng biết vụ án vượt ngục nghiêm trọng, “Mấy ngày này, con cũng cần phải cẩn thận một chút.”
“Không sao đâu mẹ ạ.” Tiếu Vọng lại vỗ nhẹ vào mu bàn tay Bác Như Hy, để thể hiện sự an ủi, “Phải rồi, mẹ ơi, phòng thí nghiệm DNA của mẹ có phải là cũng có nhiệm vụ chống buôn bán bắt cóc trẻ em phải không?”
“Đúng vậy. Bọn mẹ có một hệ thống kiểm tra, chính là làm kho số liệu cho những vụ án buôn bán bắt cóc.
“Vậy thì, quy trình làm việc của bọn mẹ là những gì?” Tiêu Vọng hỏi vẻ hiếu kỳ.
“Con cứ đi ngủ trước đi!” Bác Như Hy ra lệnh, Lúc còn trẻ thức thông đếm, đến khi về già thì sẽ hứng chịu cả đấy.”
“Mẹ cứ nói cho con trước đi, thì con sẽ đi ngủ ngay.” Tiêu Vọng cười tinh nghịch.
Bác Như Hy lắc đầu, cười nói: "Thật không biết làm thế nào với con cả. Quy trình công tác của phòng thực nghiệm không hề phức tạp. Trước tiên, các đồn cảnh sát và đội cảnh sát hình sự khi phát hiện ra được một số trẻ em khả nghi bị bắt cóc buôn bán, ví dụ như trẻ em đi ăn xin, trẻ em bị đi lạc sẽ lấy máu, đưa đến để tiến hành kiểm tra DNA. Đồng thời, người nhà sau khi báo tin trẻ em bị mất tích, bố mẹ đứa trẻ sẽ được lấy máu để đưa đi xét nghiệm. Con biết đấy, DNA của đứa trẻ xuất phát từ tự kết hợp của DNA của bố mẹ, từ trên số liệu DNA, có thể tính toán ra được tỉ lệ quan hệ ruột thịt của đứa bé và bố mẹ. DNA của đứa bé và DNA của bố mẹ đều được dùng dưới hình thức thuần con số, nhập vào trong kho số liệu chống buôn bán bắt cóc. Kho số liệu sẽ tự động tiến hành đối chiếu tất cả lượng số liệu khổng lồ, sau đó tính toán ra được một số trường hợp có khả năng cao là mối quan hệ ruột thịt, rồi lại tiến hành đối chiếu thủ công do con người thực hiện. Cuối cùng, bọn mẹ sẽ dựa vào hình thức xác suất con số, đưa ra được báo cáo giám định cụ thể.”
“Vậy cũng có nghĩa là, chỉ cần DNA của đứa bé và bố mẹ đều được nhập vào hệ thống là có hy vọng phát hiện được ra?” Tiêu Vọng hỏi.
Bác Như Hy gật đầu, nói: “Chắc chắn là phát hiện được. Trong phòng thí nghiệm của bọn mẹ hàng năm cũng đối chiếu được không ít những người thân bị thất lạc.”
“Vậy thì, đồn bọn con...”
“Vụ án hôm kia trong khu vực đồn các con quản hạt, nếu mẹ nhớ không nhầm, bố mẹ đứa bé tên là Triệu Kiện và Lý Hiểu Hồng thì phải? Bác Như Hy cười vẻ bí ẩn, “Sáng hôm qua bọn mẹ đã nhập kho rồi.”
“Những đứa bé vẫn chưa được cảnh sát phát hiện ra, vẫn là không được.” Tiêu Vọng cúi đầu, nói: “Nếu như cảnh sát phát hiện ra thi thể của một đứa bé, liệu có nhập kho để đối chiếu không?"
“Đều sẽ đối chiếu.”
Đã bao nhiêu năm qua, chưa từng đối chiếu khớp với số DNA của những vụ án mà Tiêu Vọng tổng kết được, điều này chứng tỏ nạn nhân của những vụ án này hoặc là chưa bao giờ xuất hiện, hoặc là đến giờ vẫn chưa phát hiện ra thi thể của người bị hại.
Xem ra càng lúc càng li kì bí ẩn, bao nhiêu người như vậy, đã đi đâu cả rồi?
Tiêu Vọng thầm hỏi chính mình.
“Phải rồi, Tiêu Lãng cuối cùng cũng chịu về nhà rồi.” Bác Như Hy nét mặt hài lòng, “Thật ra một năm nay, ngày nào mẹ cũng phải làm công tác tư tưởng với bố con. Có một đứa con trai làm cảnh sát chẳng phải là đã được rồi sao? Tiểu Lãng làm ở vị trí khác, cũng chắc chắn có thể làm tốt giống như Vọng Vọng con mà.”
Tiêu Vọng gật đầu, cười nói: “Tên nhóc đó, quái đản lắm."
“Nhưng bố con thì con cũng biết tính rồi đấy, cứ nhất định không chịu đặt xuống.” Bác Như Hy nói, “May mà lần này Tiểu Lãng biểu hiện khá tốt, lại cộng thêm với sự hỗ trợ của Đang Đang, hai người đã bắt tay dàn hòa rồi.
“Đang Đang cũng rất khôn khéo thông minh.” Tiêu Vọng nói, đợi hai việc trước mắt này trôi qua, nhà mình mời gia đình chú Đường đến ăn bữa cơm.”
Bác Như Hy gật đầu. Cuộc đoàn tụ cả gia đình khiến cho bà cảm thấy vô cùng ấm áp.
“Không biết bố con khi nào mới có thể về nhà.” Tiêu Vọng nhìn vào tập tài liệu nói: “Sau khi trở về, chắc là bố vào thư phòng đầu tiên nhỉ?”
“Căn phòng đó chính là bảo địa của bố con.” Bác Như Hy bật cười, “Có hôm nào trở về nhà mà ông ấy không vào căn phòng đó để ngắm những cuốn sách bảo bối của ông ấy chứ? Được rồi, Vọng Vọng, con không được thức nữa, bắt buộc phải đi ngủ ngay.”
Vọng Vọng ngoan ngoãn gật đầu, ôm lấy tài liệu đi lên lầu, bước vào thư phòng.
Anh tỉ mỉ đặt từng tập tài liệu sắp xếp đúng theo thứ tự, đặt lên chiếc bàn lớn ở trong thư phòng, sau đó đặt tập tài liệu tổng hợp mà anh viết được ở vị trí trung tâm bắt mắt nhất trên bàn. Anh còn ngoái đi ngoái lại mấy lượt như thể không được yên tâm lắm, Tiêu Vọng rời khỏi thư phòng, dù sao thì mẹ vẫn luôn đứng ở đằng sau giám sát anh.
Bác Như Hy bảo Tiêu Vọng uống một cốc sữa tươi, ăn chút bánh quy, sau khi dõi theo anh chui vào trong chăn, nhìn thấy anh nhịp thở đều đặn, mới lặng lẽ tắt di động của anh, khép cửa phòng anh lại.
Sau khi bận bịu nấu vài món ăn, Bác Như Hy để lại tờ giấy viết cho hai cậu con trai thân yêu của mình ở phòng khách, nói với chúng bà đã nấu mấy món ăn mà chúng thích nhất, để ở trong tủ lạnh, bảo bọn chúng tự hâm nóng là có thể ăn được. Cậu em không được tham lam ăn phần của anh trai.
Thấy sắp bị muộn, Bác Như Hy vội vàng thay cảnh phục, khi mở cửa bước xuống, thì lại phát hiện ra bố mình. đang chắp tay sau lưng đứng ở cổng.
“Bố, sao bố lại đến đây?”
Bác Nguyên Mạn tóc bạc trắng, nhưng sắc mặt hồng hào, tinh thần rắn rỏi. Dù đã hơn 70 tuổi rồi, ông lão vẫn đứng thẳng lưng, vẫn có thể đi bộ vài ki-lô-mét mà không hề thở dốc.
“Con đi làm à?” Bác Nguyên Mạn hắng giọng, “Vấn Thiên đi đến trại tạm giam rồi à?”
“Bố biết cả rồi ạ?” Bác Như Hy mặt rầu rĩ, “Chuyện lớn như vậy, chắc là anh ấy sẽ mệt lắm đây.”
“Bố đến thăm hai đứa cháu ngoại của mình.” Bác Nguyên Mạn che giấu sự sượng sùng của mình.
Bác Như Hy biết, Tiêu Lãng một năm nay không gặp, ở nhà ông có mấy hôm đã về nhà, điều này khiến cho ông càng giống như nhìn mơ giải khát, càng nhớ mong cháu hơn. Cho nên ông mới sáng sớm đã đến đây thăm cháu ngoại, nhưng lại ngại không dám gõ cửa. Không biết vì sao, mặc dù Tiêu Vọng kế tục ông và Tiêu Vấn Thiên, nhưng ông lại yêu quý cậu cháu trai Tiêu Lãng suốt ngày lêu lổng đó hơn.
“Hai đứa chúng nó đều đang ngủ.” Bác Như Hy ra hiệu bằng tay, nói: “Vọng Vọng hai ngày hai đêm thức trắng, vừa mới đi nghỉ. Thói quen của Tiểu Lãng là trước buổi trưa thì sẽ không tỉnh giấc."
Bác Nguyên Mạn gật đầu, chỉ vào trong nhà, nói: “Bố sẽ không làm phiền hai đứa. Bố vào thư phòng của Vấn Thiên đọc sách nhé?"
Bác Như Hy nghiêng người để bố đẻ bước vào, nói; “Vậy thì tốt quá, khi nào hai thằng bé tỉnh dậy, bố giúp con hâm nóng thức ăn cho chúng. Bọn trẻ thế hệ 9X bây giờ, chẳng biết tự làm gì cả.”
Bác Nguyên Mạn thay giày, tay phải sờ lên ngực, hơi cúi người, nói: “Vui lòng dốc sức.”.
Thấy bố mình đã nhiều tuổi như vậy, mà vẫn hành động như trẻ thơ, khiến cho Bác Như Hy đang đi vội xuống dưới lầu cũng không kìm được bật cười.
Bác Nguyên Mạn bước thẳng vào trong thư phòng, dựa vào ghế ngồi mềm mại, nhắm mắt dưỡng thần, chuẩn bị đợi hai đứa cháu trai tỉnh dậy, sẽ nói chuyện với chúng, để tận hưởng niềm vui gia đình.
Vô tình, ông lão liếc nhìn thấy tập tài liệu được đặt ngay ngắn ở trên bàn, lòng hiếu kì thôi thúc ông lão cầm lấy bản báo cáo tổng hợp lên xem. Thật không ngờ, sự phân tích rành rọt rõ ràng của Tiêu Vọng và cả lời tường thuật mạch lạc nhanh chóng thu hút ông lão. Ông lão vừa đọc báo cáo vừa lật giở từng tập hồ sơ photo.
Bác Nguyên Mạn là nhân vật nổi tiếng trong giới trinh sát hình sự, cả cuộc đời đã cống hiến cho tổ chức huy hoàng nhưng lại bí mật đó, nhưng lại chưa bao giờ làm việc ở phòng ban cảnh sát hình sự thuộc cơ quan công an các cấp, cho nên, đều rất xa lạ với những tập hồ sơ này.
Những vụ án này không chỉ thu hút sự chú ý của Bác Nguyên Mạn, mà quan trọng hơn nữa là khiến cho ông lão có cái nhìn khác đối với cháu ngoại của mình. Đúng là hậu sinh khả úy, Tiêu Vọng đúng là có khả năng thiên bẩm để làm một cảnh sát hình sự!
Báo cáo phân tích vụ án khiến Bác Nguyên Mạn quay trở về thế giới trinh thám hình sự, khuấy động lòng nhiệt huyết được cất giấu trong trái tim ông lão suốt bao năm qua.
Đặc biệt là hàng chữ viết bằng bút máy rắn rỏi cuối cùng bản báo cáo: “Liệu có thể báo cáo với Sở Công an tỉnh, bộ công an thành lập một tổ chức hành động nhỏ chuyên để giải quyết những vụ án đặc biệt lớn, khó và bí mật. Tập trung những nhân tài tinh anh và nguồn tài nguyên ưu thế của ngành cảnh sát trở thành một thể thống nhất, mang lại hiệu quả công việc cao. Như vậy có thể tiết kiệm được nguồn lực cảnh sát, lại có thể khắc phục được khó khăn.”
Hàng chữ này khiến cho sống mũi ông lão cay cay, nếu không phải do ông lão gắng hết sức để kiềm chế, e rằng đã có một ông lão đầm đìa nước mắt đứng ở trong thư phòng ánh đèn tờ mờ này rồi.
Ông lão nhìn hàng chữ đó, lẩm nhẩm: “Cháu ngoan, đương nhiên cháu không biết, cũng từng có một tổ chức như vậy, hủy diệt tội ác, khắc phục khó khăn, chiến công hiển hách! Thế nhưng tổ chức bí mật dọc ngang trong ngành cảnh sát mấy chục năm này lại bị chôn vùi ở trong tay ta - ông ngoại của các cháu.”
Bác Nguyên Mạn lại dựa vào ghế, nhắm đôi mắt ầng ậc nước.
Thời gian dường như quay trở lại hơn 50 năm trước, người giới thiệu ông dẫn ông bước vào trong một góc bí mật dưới lòng đất của thành phố Nam An. Mặc dù thành phố Nam An chỉ là một thành phố ở tuyến thứ hai tỉnh hội, nhưng bắt đầu từ khi thành lập đất nước, vẫn luôn là đại bản doanh của tổ chức.
Bác Nguyên Mạn nhớ, năm 1966, lúc đó ông mới hơn 20 tuổi, khi bước vào cánh cổng lớn, không kìm nén được sự kích động trong lòng mình.
Đó là một căn phòng xây gạch đỏ, từ bên ngoài nhìn vào, hoàn toàn không biết được đây chính là đại bản doanh của đội ngũ tinh nhuệ nhất trực thuộc Bộ công an, thậm chí đều không biết được, tòa nhà nhỏ này và cơ quan công an rốt cuộc có mối quan hệ gì.
Cổng tòa nhà nhỏ này không hề lớn, cũng không hề có quốc hiệu cảnh hiệu gì, cũng không có số nhà, càng không có biển đơn vị.
Chỉ có ở trên tường phía ngoài cổng treo một biểu tượng hình tròn, ừm, ở thời đại bây giờ, có thể gọi thứ đó là “logo” thì phải.
Đây là một biểu tượng hình tròn, thiết kế vô cùng đơn giản. Ở giữa là một hình ngôi sao sáu cánh chắc chắn, sáu đường màu trắng bắt đầu từ giữa ngôi sao kéo dài ra, đỡ | lấy cả hình tròn, sáng lấp lánh.
Bác Nguyên Mạn nhớ, trong cả tòa nhà nhỏ gạch đỏ, không hề có những biểu ngữ mà lúc đó Cơ quan công an bắt buộc phải treo lên như “Vì nhân dân phục vụ”, “Khai nhận được khoan hồng, chống đối bị xử nặng”, chỉ có bên trong sảnh ở trên bức tường trắng toát có ba chữ lớn “Người” “gác” “đêm”.
Bác Nguyên Mạn nhớ, người đứng đầu tổ chức người gác đêm lúc đó chính là lão Trịnh, nhìn thấy ông và Đổng Liên Hòa cùng gia nhập tổ chức với ông, câu nói đầu tiên chính là: “Các cậu có biết, biểu tượng này của chúng ta mang hàm nghĩa gì không?”
Ông và Đổng Liên Hòa cùng lắc đầu.
“Ngôi sao chính là chúng ta.” Lão Trịnh nghiêm trang nói. “Chúng ta chính là người bảo vệ cho muôn nhà, là người gác đêm có thể khiến cho bách tính muôn dân, ngủ một giấc an lành.”
Bác Nguyên Mạn nhớ, lão Trịnh và hai người bọn họ đã nói chuyện thật lâu, đã kể lại cho hai người bọn họ mười mấy năm lịch sử của tổ chức Người gác đêm, kể rõ lí do thành lập tổ chức Người gác đêm. Trong khi nói chuyện, ông đã bị thu hút bởi “vụ án cửu đầu” xảy ra trước thời kì kiến quốc, bị hoàn toàn khuất phục trước tài năng của ba vị sư tổ thành lập nên tổ chức Người gác đêm.
Bác Nguyên Mạn nhớ, khi ông đón nhận bộ cảnh phục màu xanh lá cây từ tay lão Trịnh, cảm giác đó thật là thần thánh đến nhường nào. Lúc đó bộ công an vừa mới thay đổi cảnh phục kiểu 66, bộ cảnh phục này gần giống với bộ quân phục, chứa đựng lòng nhiệt huyết của bao nhiêu thanh niên. Huy hiệu đỏ tươi nơi bộ áo cảnh phục và ngôi sao năm cánh sáng lấp lánh trên mũ đã dấy lên niềm tự hào to lớn trong lòng Bác Nguyên Mạn.
Bác Nguyên Mạn nhớ, ông vượt qua bao khó khăn gian khổ suốt 20 năm, cuối cùng cũng ngồi được vào vị trí mà lão Trịnh để lại. Nhưng khi ông hoạt động chưa đầy mười năm, tất cả lí tưởng này đều đột ngột ngừng lại. thậm chí, lí tưởng của ông đều không thể nào được tiếp nối.
Bác Nguyên Mạn không nỡ hồi tưởng lại, rút từ trên giá sách ra một cuốn tiểu thuyết của Hải Nham “Trường am đạo”, và bắt đầu đọc.
Chiếc xe hơi của phó giám đốc Sở Công an Lưu An Bình lao nhanh như bay.
Khi Tiêu Vấn Thiên bước vào trong phòng họp trại tạm giam, lúc này kim đồng hồ chỉ 5 giờ 45 phút.
Trong phòng họp, gần như đã ngồi chật kín người.
Trại trưởng trại tạm giam Vương Tiểu Minh nhìn thấy Tiêu Vấn Thiến bước vào phòng họp vội bước dậy, kéo ghế ngồi cho Tiêu Vấn Thiên, dặn dò cấp dưới rót trà cho giám đốc Tiêu.
“Rót khỉ gì!” Tiêu Vấn Thiên không kiềm chế được sự phẫn nộ trong lòng mình, “Bước trở lại ghế ngồi của cậu mau."
Vương Tiểu Minh ủ rũ quay trở lại ghế ngồi của mình, bộ dạng trông rất vô tội.
“Là chuyện gì vậy? Ai đứng lên hội báo cho tôi?” Tiêu Vấn Thiên ném mạnh chiếc cặp táp xuống bàn họp.
Tất cả mọi người đều hướng ánh mắt về phía Tần Triệu Quốc.
Tần Triệu Quốc cúi đầu, giọng khàn đặc: “Tôi xin được hội báo với Đảng ủy sở sự lơ là chức trách nghiêm trọng của chúng tôi. Khoảng 1 giờ 30 sáng ngày hôm nay, bức
tường phía đông của trại chúng tôi đã bị một chiếc xe tải cỡ lớn màu xanh lam đâm vào. Sau khi va chạm, toàn bộ cảnh sát đến cửa trước tập hợp, chuẩn bị đối ứng với tình hình đột ngột nảy sinh. Sau khi cảnh sát trên chòi canh và những người cảnh sát trong khu vực ở phòng giam thăm dò chiếc xe tải khoảng 10 phút, đội cảnh sát đặc nhiệm đã đến tiếp viện. Sau khi lục soát toàn bộ chiếc xe tải, không hề phát hiện ra người và vật gây nổ.”
“Có hai vấn đề.” Tiêu Vấn Thiên cắt ngang lời của Tần Triệu Quốc, “Một là, ai bảo cảnh sát khu vực phòng giam tham gia nhiệm vụ đối ứng? Có một dải cảnh sát vũ trang còn không đủ sao? Hai là, người trên xe đi đâu rồi?"
“Là trại trưởng Vương ra lệnh cho cảnh sát khu vực phòng giam đến cổng trước để tiếp viện.” Tần Triệu Quốc nói, “Qua lục soát hiện trường, đội cảnh sát đặc nhiệm cho rằng chiếc xe ở trong tình trạng không có người điều khiển đã bị tuột dốc từ trên dốc ở phía đông trại tạm giam, do quán tính tăng tốc, cuối cùng đã đâm vào tường vây của trại chúng tôi.”
“Nói bừa!” Tiêu Vấn Thiên hét lên, “Cậu không hiểu mà không biết hỏi sao?"
“Quyết định này là đã trưng cầu đầy đủ ý kiến của trại phó Tần rồi.” Vương Tiểu Minh yếu ớt nói.
Tần Triệu Quốc ngước nhìn Vương Tiểu Minh một cái không hề phản bác, mà nói tiếp: “Sau khi chiếc xe tải bị kéo đi, trung tâm chỉ huy vẫn luôn tìm kiếm người tài xế của chiếc xe tải. Khoảng 3 giờ 30 phút đã liên hệ được tài xế của chiếc xe, phát hiện ra chiếc xe này đã bị ăn cắp vào tối hôm đó. Trung tâm chỉ huy lúc đó đã liên hệ với tôi, nhưng tôi nhớ ra, sau khi xảy ra sự việc va chạm đó, tôi đã lập tức đến phòng điều khiển trung tâm để xem máy quay camera giám sát, nhưng không hề phát hiện ra điều gì khác thường, cho nên lúc đó tôi chỉ đơn giản cho rằng đây là một sự cố ngoài mong muốn. Sự việc này là tôi đã lơ là sơ suất, tôi cần phải chịu toàn bộ trách nhiệm.”
“Ai chịu trách nhiệm không phải là điều cậu có thể quyết định được, nếu đúng là trách nhiệm của cậu thì cậu có chạy cũng không thoát đâu.” Tiêu Vấn Thiên bực bội nói.
“Sau đó khi tôi đang ngủ mơ màng, đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn.” Tần Triệu Quốc nói “Khoảng 4 giờ 30 phút tôi bèn chạy đến phòng điều khiển trung tâm để lấy nội dung trong máy quay camera giám sát của các phòng giam. Phát hiện ra 22 phạm nhân trong khu vực phòng giam số 6 đã không cánh mà bay. Sau đó tôi dẫn theo cảnh sát vũ trang lao vào trong khu vực phòng giam, phát hiện ra hai người cảnh sát nằm ở góc văn phòng làm việc của cảnh sát khu vực phòng giam số 6. Một người đã hy sinh, còn một người nghẹt thở do bị sốc nặng, hiện tại vẫn đang trong trạng thái hôn mê.”
“Sao có thể như vậy được chứ? Lối đi trong khu vực các phòng giam đều có máy quay camera giám sát, bọn họ đi như thế nào được?” Tiếu Vấn Thiên hỏi.
“Trước mắt tôi cũng vẫn chưa nghĩ ra được là chuyện gì.” Tần Triệu Quốc nói, “Nhưng, có một vấn đề, tôi, tôi vẫn cần phải nói rõ."
“Nói đi.”
“Khi tiến hành phòng thủ đối ứng đối với cổng trước, tôi phát hiện ra cảnh sát quản lý của cửa lối đi chính là cảnh sát của phòng điều khiển trung tâm.” Tần Triệu Quốc nói, “Như vậy có nghĩa là, sau khi chiếc xe đâm vào bức tường vây trại tạm giam, hai người cảnh sát của phòng điều khiển trung tâm đã bị chuyển dời đến cổng lối đi tiến hành phòng thủ, trong khoảng thời gian này, phòng điều khiển trung tâm không có người.”
“Cái gì? Đúng là chuyện hoang đường! Tại sao có hai vị trí mà lại chỉ có một tổ cảnh sát?”
“Trại trưởng Vương nói là cần phải định chức định biên, cần phải tiến hành kết hợp một số chức vụ rườm rà. Anh ấy cho rằng buổi tối ở cổng lối đi không có người ra vào, cho nên cổng lối đi không cần thiết phải điều người canh gác.” Tần Triệu Quốc nói, “Thế nên, hai vị trí này đã được kết hợp lại.”
“Khốn khiếp!” Tiêu Vấn Thiên cố gắng kiềm chế để không chửi tục, “Ai cho các cậu làm như vậy? Đã hội báo với Đảng ủy Sở chưa?”
Nói xong, Tiêu Vấn Thiên nhìn Phó giám đốc sở Phương Vệ Quốc - quản lý nghiệp vụ trại giam bằng ánh mắt trách móc. Lúc đầu, Tiêu Vấn Thiên kịch liệt phản đối những cán bộ chưa được trải qua rèn luyện mà đã được trực tiếp đảm nhiệm vai trò chủ quản của ban chấp pháp tuyến đầu. Nhưng Phương Vệ Quốc lại ra sức đề cử Vương Tiểu Minh, trong cuộc họp Đảng ủy Sở thì ăn nói rất hùng hồn, cuối cùng tiểu số phục tùng đa số đã trực tiếp đưa Vương Tiểu Minh ngồi vào vị trí trại trưởng trại tạm giam vô cùng quan trọng này.
Tiêu Vấn Thiên đã từng dự liệu có khả năng sẽ xây chuyện, nhưng hoàn toàn không thể nào ngờ được lại xảy ra chuyện lớn đến nhường này.
“Định chức định biên là xu thế lớn, là giữ được sự nhất quán đối với Trung ương Đảng.” Vương Tiểu Minh nói, “Đây cũng là quyết định chung của ban lãnh đạo trại tạm giam chúng ta.”
“Dù sao thì tôi cũng không biết việc này.” Tần Triệu Quốc không kìm được phản bác một câu.
“Anh, anh sao lại không biết? A, phải rồi, có phải là hôm đó anh xin nghỉ không? Việc riêng thì phải?" Vương Tiểu Minh đứng dậy chỉ vào Tân Triệu Quốc nói.
“Cổng lối đi có mở ra không?” Tiêu Vấn Thiên trừng mắt nhìn Vương Tiểu Minh một cái, Vương Tiểu Minh rụt đầu ngồi trở lại vị trí.
“Có mở ra." Tần Triệu Quốc nói, “Sau khi đội cảnh sát đặc nhiệm tiến hành lục soát hiện trường vi quan xong xuôi, rút quân, trại trưởng Vương hạ lệnh tất cả những người cảnh sát của khu vực phòng giam và cảnh sát vũ trang trực gác đều phải đến bức tường vây phía bên ngoài trại tạm giam để tiến hành kiểm tra. Sau khi kiểm tra xong, những người cảnh sát đều quay trở về.”
“Những người ra vào đều chỉ có cảnh sát thôi sao?” Tiêu Vấn Thiên hỏi.
“Đó là điều chắc chắn.” Tần Triệu Quốc nói, “Mọi người đều mặc cảnh phục. Mặc dù buổi tối không nhìn rõ lắm, nhưng tôi nghĩ không thể nào những người đi ra đều là phạm nhân được chứ? Ồ, huống hồ sau đó mọi người đều quay trở lại mà.”.
Máy quay camera giám sát thì sao? Đoạn video máy quay camera có ai theo dõi không?” Tiêu Vấn Thiên nói.
“Vào lúc 6 giờ chiều qua, sau lần điểm danh cuối cùng của các nghi phạm thì ai nấy đều quay về trong khu vực phòng giam của mình. Hiện nay chúng tôi đang cử người xem video ở máy quay camera giám sát của khu vực phòng giam số 6 và đường đi trọng điểm bên cạnh khu vực phòng giam số 6 từ 6 giờ chiều trở đi. Bây giờ vẫn đang xem." Phương Vệ Quốc nói.
“Những người bị nhốt trong phòng giam số 6 là những người như thế nào?”
“Tất cả có 22 người, toàn bộ đều đã chạy trốn.” Tần Triệu Quốc nói, “Trong đó không thiếu các tội phạm hình sự nghiêm trọng. Tôi đã xem tất cả hồ sơ của các phạm nhân, có 7 người là nghi phạm dính líu đến tội phạm xã hội đen, còn có mấy người là nghi phạm liên quan đến tội cố ý giết người và cố ý gây thương tích, còn có một người liên quan đến tội hiếp dâm, một người liên quan đến phóng hỏa. Ồ, còn có mấy người liên quan đến tội ngộ sát và tội trộm cắp.”
“Trộm cắp?" Tiêu Vấn Thiên nói, “Tội danh nhẹ như vậy, mà cũng chạy trốn sao? Hắn không biết tội trốn trại chính là một tội lớn sao?”
"Sự việc này chúng tôi cũng rất băn khoăn.” Tần Triệu Quốc nói. “Thường thì không thể nào gây ra được tình trạng tất cả những nghi phạm với các tội danh khác nhau cùng cấu kết để vượt ngục, bởi vì lòng người đâu có thống nhất như vậy chứ? Một người tiết lộ bí mật thì những người này đều tiêu tùng. Cho nên sự việc này thật sự rất li kì khó hiểu. Tôi nghi ngờ khả năng lớn nhất chính là bảy người của xã hội đen xúi giục, bởi vì trong số như này, có hai người là nhân vật trùm sò của xã hội đen, cũng có chút tiếng tăm trong giới xã hội đen. Họ dùng điều này để dọa dẫm, cho dù tội có nhẹ đi nữa cũng không dám làm trái ý bọn họ, cho nên cùng vượt ngục với họ luôn.”
“Hãy lấy sơ đồ của trại tạm giam ra đây." Tiêu Vấn Thiện ra lệnh.
Một bức sơ đồ kết cấu của trại tạm giam to đùng được chiếu lên bức tường. Tiêu Vấn Thiên bước lại gần bức tường, tỉ mỉ quan sát, đôi lông mày nhíu chặt lại.
“Ngay lập tức lấy ra đoạn video giám sát lúc cổng lối đi bị mở ra.” Tiêu Vấn Thiên nói.
“Ngay lập tức, máy chiếu bắt đầu bật lên hình ảnh của cửa lối đi bị mở ra lúc đó. Một nhóm cảnh sát tản mạn đi qua cổng lối đi bước ra khỏi trại tạm giam. Tiêu Vấn Thiên thầm đếm con số.
Một lúc sau, máy chiếu lại bắt đầu bật hình ảnh video những người cảnh sát quay trở về trại tạm giam. Tiêu Vấn Thiên vẫn đếm thầm con số.
“Chúng ta có tất cả 17 khu phòng giam, buổi tối hàng ngày, mỗi tối khu phòng giam có hai người cảnh sát canh giữ.” Tiêu Vấn Thiên nói, “Vừa rồi tôi đã đếm, đúng là có 34 người cảnh sát đi ra khỏi cổng. Nhưng, khi quay lại chỉ - Có 32 người.”
“Cái gì?" Tất cả mọi người đều thốt lên. “Việc này, việc này không thể trách tôi được chứ!”. Vương Tiểu Minh kêu lên, “Những bọn cặn bã xã hội này đã có âm mưu từ trước! Tôi không có trách nhiệm! Tôi không thể nào có trách nhiệm đâu!”
“Có trách nhiệm hay không, không phải cậu nói là được.” Tiêu Vấn Thiên nói, “Ai đang xem máy giám sát?”.
“Viện kiểm sát, ban đôn đốc kiểm tra của Sở chúng tôi phối hợp.” Giám đốc Lưu hạ giọng nói.
“Trước khi họ xem xong hết máy quay camera giám sát để tôi nói cho các bạn biết những kẻ nghi phạm này đã trốn thoát như thế nào.”
Tiêu Vân Thiên giận dữ nói, “Mở sơ đồ kết cấu trại tạm giam.”
Người cảnh sát phụ trách máy chiếu giật mình sợ hãi vội vàng chuyển ảnh.
“Hai người cảnh sát bị hại, một người chết một người bị thương. Thế nhưng số người ra khỏi khu vực phòng giam lại không thiếu một ai, kết hợp với việc khi trở về thiếu mất hai người, điều này chứng tỏ có hai phạm nhân đã trà trộn vào trong ba mươi mấy người cảnh sát này.” Tiêu Vân Thiên nói, “Tôi muốn biết, tại sao có hai phạm nhân trà trộn vào đội ngũ các cậu mà các cậu không ai hay biết cả “
“Lúc đó các thiết bị chiếu sáng đều hướng ra phía bên ngoài bức tường vây, cho nên ở bên trong đều tối đen" Một người cảnh sát khu vực phòng giam nói, “Hơn nữa, nói thật, chúng tôi bao nhiêu khu vực phòng giam mỗi khu vực phòng giam đều tương đối độc lập, cũng có những đồng nghiệp không hề biết nhau. Trong nhóm nhìn thấy mấy khuôn mặt lạ, cũng không ai để ý đến chuyện đó.”
“Được, vậy thì tôi sẽ nói tiếp." Tiêu Vấn Thiên nói, “Tại sao có hai phạm nhân đi ra từ cổng chính, 20 người khác ở trong cùng phòng giam lại cũng chẳng thấy đâu cả? Không thể nào hai người đó nhét tất cả mọi người vào trong túi áo mang đi được chứ?”
Mọi người đều đờ đẫn lắc đầu.
Tiêu Vấn Thiên nói: “Trước khi bức tường vây bị chiếc xe đâm vào, hai tên hung thủ đã có mặt ở trong văn phòng làm việc của cảnh sát khu phòng giam số 6 rồi. Bởi vì máy camera giám sát của phòng điều khiển trung tâm hiển thị tất cả những lối đi then chốt, cho nên văn phòng làm việc của cảnh sát không hề có máy camera giám sát. Một là bởi vì trại tạm giam đã quy định rõ, sau khi tù nhân đã về phòng vào buổi tối, không cho phép bất cứ ai dẫn phạm nhân ra ngoài. Hai là cảnh sát phòng điều khiển trung tâm thường không muốn thăm dò việc cá nhân của các cảnh sát khác. Nhưng có đôi khi có cảnh sát vì nóng vội lập công, chỉ cần phạm nhân nói mình có vấn đề cần khai báo, bất luận là thời điểm nào đều tự mình thẩm vấn. Thậm chí có một số cảnh sát đã vì muốn được thuận lợi cho mình, trong lúc thẩm vấn đã không làm theo quy định mà bỏ gông cùm cho nạn nhân! Đã có lệnh cấm rất nhiều lần, nhưng vẫn không hề thay đổi!”.
Mấy người cảnh sát xấu hổ cúi đầu.
Tiêu Vấn Thiên nói, “Trước khi xảy ra cuộc va chạm, hai người cảnh sát đều đã bị hai phạm nhân đề nghị thẩm vấn tấn công. Cuối cùng trong một góc khuất tại văn phòng làm việc mà máy camera không quay tới được, lấy chìa khoá của cảnh sát, thay bộ cảnh phục để trong tủ quần áo. Sau khi xảy ra cuộc va chạm, thông qua máy bộ đàm, phạm nhân biết được tất cả cảnh sát đều phải tập hợp ở sân trước. Nhân lúc hỗn loạn, chúng đã mở cửa ba buồng giam của khu phòng giam số 6, sau đó giả mạo cảnh sát để đến sân trước, đồng thời rời khỏi từ sân trước. Vì sao phải lên kế hoạch như vậy?”.
Mấy người lắc đầu.
“Những phạm nhân này nếu muốn trốn thoát khỏi khu vực trại giam thiên la địa võng này, con đường duy nhất chính là đường ống thoát nước!” Tiếu Vấn Thiên nói. “Tất cả đường ống thoát nước của trại tạm giam đều có phương thức phòng hộ. Phòng hộ như thế nào nhỉ? Tôi biết! Phía trong của trại có ba hàng rào lan can chắn. Để thuận tiện cho việc quét dọn, cảnh sát khu vực phòng giam đều có chìa khoá. Nhưng vì để ngăn cản có khả năng trong ngoài cấu kết với nhau, lối ra của những đường ống thoát nước này cũng có một lan can đóng chặt, cánh cửa này, chỉ có lãnh đạo chi đội quản lý trại giam mới có chìa khoá. Lan can bịt chặt lối ra ngoài, đường ống thoát nước rất nhỏ hẹp, từ phía trong ống thoát nước không thể nào có cách để phá hoại được. Cho dù là cảnh sát của trại tạm giam cũng không thể nào thoát khỏi trại tạm giam từ đường ống nước được.”
Mọi người đều trầm mặc.
Tiêu Vấn Thiên nói tiếp: “Vậy thì, hai phạm nhân mặc cảnh phục chuồn ra khỏi cửa, mục đích của hắn chính là đi đến phía bên ngoài cống đường ống thoát nước, phá dỡ hàng rào lan can, để cho tất cả những người đi qua đường ống thoát nước được trở lại bầu trời tự do.”.
Tất cả mọi người đều tỏ ra vô cùng kinh ngạc, gật đầu nghĩ: đúng vậy, đây là cách duy nhất có thể giải thích cho thông suốt được. Nhưng cách thức này, tất cả các mắt xích đều rất nguy hiểm, môi mắt xích bắt buộc phải kết hợp một cách kín kẽ, hơn nữa phải chấp nhận sự mạo hiểm bị phòng điều khiển trung tâm phát hiện ra.
“Từ khi xảy ra sự việc va chạm đến khi phòng điều khiển trung tâm khôi phục lại trực gác, mất bao nhiêu thời gian?” Tiêu Vấn Thiên hỏi.
Sau khi va vào tường, khoảng 10 phút thì cảnh sát đặc nhiệm đến. Khoảng 15 phút sau, đội cảnh sát đặc nhiệm rút quân.” Tần Triệu Quốc nhìn vào quyển sổ ghi chép của mình, rõ ràng anh đã ghi chép lại tường tận cả quá trình, “Sau khi đội cảnh sát đặc nhiệm thu quân, mọi người đều nhận được mệnh lệnh, yêu cầu ra khỏi trại để lục soát. Lúc này, tôi phát hiện ra người cảnh sát mở cổng lối đi chính là cảnh sát của phòng điều khiển trung tâm, liền lập tức lao đến phòng điều khiển trung tâm. Lúc này, tất cả mọi thứ đã khôi phục lại như bình thường. Khoảng thời gian này, chắc là 2 phút. Nếu cộng tất cả lại thì khoảng 25 phút.”
“Khoảng thời gian này hoàn toàn đủ cho những kẻ có âm mưu vượt ngục từ trước triển khai thực thi.” Tiêu Vấn Thiên nói, “Dù sao thì 25 phút này cũng chỉ cần toàn bộ mọi người tiến vào được đường ống thoát nước, hơn nữa đóng được đường ống thoát nước là đủ rồi.”
Vậy thì, trách nhiệm của sự việc này... Phương Vệ Quốc có cảm giác thấp thỏm lo lắng.
Tiêu Vấn Thiên nói: “Nếu như phòng luôn có người, vậy thì sẽ không có khả năng để cho bao nhiêu người dưới sự giám sát chặt chẽ của máy quay camera có thể tiến vào được đường ống thoát nước. Nếu như cảnh sát trong khu vực phòng giam không bị điều động ra bên ngoài trại, hai tên phạm nhân cũng không thể nào trà trộn lẻn ra ngoài được, để từ bên ngoài mở lan can, vậy thì những nhân ở trong đường ống thoát nước cũng không thể nào có khả năng chui ra khỏi đường ống thoát nước đó được. Tại sao phòng điều khiển trung tâm lại không có người?, Tại sao phạm nhân lại có thể lén ra ngoài được? Trách nhiệm của hai mắt xích này là ai, người cần phải chịu trách nhiệm với toàn bộ sự việc này là ai? Ngoài ra cảnh sát không tuân thủ quy định, nửa đêm thẩm vấn, tất cả những lãnh đạo của trại đều cần phải chịu trách nhiệm của lãnh đạo. Bản thân tôi bởi vì dùng người lơ là chưa đốc thúc cũng cần phải chịu trách nhiệm của lãnh đạo.”.
Cả phòng họp im phăng phắc.
Một lúc sau cửa phòng họp bật mở.
Hai người mặc sắc phục kiểm sát viên và hai cảnh sát trước ngực treo phù hiệu giám sát cùng bước vào trong phòng họp..
“Căn cứ từ cuộn băng video giám sát và tình hình điều tra," một vị kiểm sát viên nói, “hai vị trại trưởng trại phó đương nhiệm của trại tạm giam Vương Tiêu Minh, Tần Triệu Quốc, do dính líu đến tội không làm tròn chức trách, tội lơ là thiếu trách nhiệm, thông qua sự phê chuẩn của Viện kiểm sát nhân dân thành phố Nam An, bây giờ sẽ tiến hành bắt giữ hình sự đối với hai người này, đây là lệnh tạm giam.”
Vương Tiểu Minh mềm nhũn người ra trên ghế. Tần Triệu Quốc tỏ vẻ áy náy, đứng dậy, kí tên vào giấy tạm giam, đồng thời còn chủ động giờ hai tay ra.
Tần Triệu Quốc nói với Tiêu Vấn Thiên: “Giám đốc Tiêu, tôi có lỗi với sự bồi dưỡng dạy dỗ của anh, tôi có lỗi với nhân dân, có lỗi với huy hiệu cảnh sát đang mang trên người.”
Tiêu Vấn Thiên không buồn nhìn anh ta, nói với tất cả mọi người: “Giám đốc Phương là người quản lý chi nhánh trại giam, chịu trách nhiệm của lãnh đạo, ngay lập tức đình chỉ công việc, tiếp nhận điều tra. Còn sự xử phạt đối với tôi, tôi đợi Sở Công an tỉnh, ủy ban thành phố quyết định. Trước khi đưa ra quyết định xử phạt, tạm thời vẫn do tôi chỉ huy phá vụ án này. Một khi tôi bị đình chỉ công tác, sẽ do Phó giám đốc Lưu An Bình tiếp nhận chức vụ tổ trưởng tổ chuyên án."
Tổ chuyên án nhanh chóng được thành lập, do những người phụ trách ban trinh sát hình sự, cảnh sát đặc nhiệm, cảnh sát vũ trang tổ hợp thành.
Trên máy chiếu đang phát đoạn video camera giám sát buổi tối hôm đó.
Đúng y hệt như lời suy đoán của Tiêu Vấn Thiên. Tôi hôm đó vào lúc 12 giờ, hai người cảnh sát của khu vực phòng giam số 6 dẫn hai nghi phạm, thông qua lối đi trong khu vực phòng giam, bước vào trong văn phòng làm việc của cảnh sát. Trong văn phòng, hai tên nghi phạm ngồi trên ghế thẩm vấn, và luôn miệng nói gì đó với cảnh sát. Cho đến lúc 12 giờ 30 phút, có khả năng là theo yêu cầu của nghi phạm, một người cảnh sát mở còng tay cho hai tên nghi phạm. Vào lúc 1 giờ sáng, kẻ nghi phạm đang đối thoại đột nhiên tấn công cảnh sát, sau đó dồn ép cảnh sát vào vị trí góc chết của máy quay camera.
Khoảng 10 phút sau, hai tên nghi phạm lôi ra bộ cảnh phục ở trong tủ quần áo tại văn phòng và thay đồ, rồi lại đi đến góc chết của máy quay camera. Vào lúc khoản 1 giờ 30 phút sáng, chắc là ở trong máy bộ đàm vang lên lệnh của Vương Tiêu Minh. Hai người lập tức rời khỏi văn phòng làm việc, đi qua lối đi khu vực phòng gian, cánh cửa của ba buồng giam.
Đúng lúc này, tất cả các nghi phạm đều đã đứng đợi ở của các buồng giam, rõ ràng đã có âm mưu từ trước.
Sau khi cánh cửa mở ra, tất cả mọi người nhận lấy chìa khóa từ tay hai tên nghi phạm, đi đến cổng đường ống thoát nước, lần lượt mở tẩm hàng rào lan can. 20 tên tội phạm lần lượt tiến vào trong đường ống thoát nước, hơn nữa còn từ phía trong khóa các hàng rào lan can lại.
Cả quá trình này, chỉ mất 12 phút.
Từ đó, cả một khoảng yên tĩnh. Cho đến 4 giờ 45 phút sáng, Tần Triệu Quốc dẫn theo cảnh sát vũ trang lao vào trong khu phòng giam số 6.
“Sau khi xem xong, tôi vô cùng nghi hoặc” Tiêu Vấn Thiên nói, “Tất cả những sơ hở này, đều là sự chỉ huy sai lầm ngay thời điểm đó của Vương Tiểu Minh gây nên. Vậy thì những kẻ nghi phạm này làm thế nào để có thể biết trước được sai lầm của Vương Tiểu Minh đây?”
“Không thể không nghi ngờ, Vương Tiểu Minh rất có khả năng cấu kết với những tên tội phạm này.” Giám đốc Lưu nói.
Tiêu Vấn Thiên lắc đầu, nói: “Tôi khá hiểu về con người cậu Vương Tiểu Minh này. Mặc dù thông qua sự việc này có thể nhận ra là một kẻ bù nhìn, nhưng tội trạng hành vi nghiêm trọng thế này thì cậu ta không dám làm đâu. Hơn nữa, sự việc này xảy ra thì mọi người đều sẽ nghi ngờ cậu ta, cậu ta cũng không phải là thằng ngốc, lại gây ra hành vi phạm tội rõ ràng như vậy.”
“Nhưng, triệu tập những người canh gác, yêu cầu những người canh gác rời khỏi trại, phòng điều khiển trung tâm không có ai, tất cả những việc này đều không thể nào biết trước được”. Giám đốc Lưu nói.
Tiêu Vấn Thiên chau mày, nói: “Phòng điều khiển trung tâm trong trường hợp khẩn cấp không có ai, chế độ này sau khi bị tự ý thay đổi, rất có khả năng có nhiều người biết được việc này. Nếu như biết được cái gọi là định vị định chức của trại tạm giam, thì sẽ biết được trong tình hình khẩn cấp, cảnh sát ở phòng điều khiển trung tâm sẽ đi canh giữ cổng lối đi, vậy thì sẽ không có ai theo dõi máy quay camera nữa.”
“Việc này có thể giải thích.” Giám đốc Lưu nói, “Cảnh sát của chúng ta, tội phạm tìm hiểu được tình hình nội bộ đều có khả năng biết được việc này. Nhưng triệu tập những người canh gác ra khỏi trại thì sao?”
“Triệu tập hay không triệu tập những người canh gác, đối với kế hoạch vượt ngục lần này của bọn chúng thì không hề ảnh hưởng." Tiêu Vấn Thiên nói, “Hai người cảnh sát của khu phòng giam số 6 đều đã gặp nạn. Những người cảnh sát của các khu phòng giam khác cũng sẽ không đến. Nếu như Vương Tiểu Minh không ra lệnh lập tức ra khỏi trại, bọn chúng cũng có cơ hội khi trời sáng hoặc là tìm lí do nào khác để lẻn ra khỏi trại. Dù sao thì, chỉ cần mọi người đều vào được đến đường ống thoát nước, thì có thể chờ ở đó. Một khi hai người này chui được ra ngoài thì lập tức có thể chạy trốn được.”.
“Qua đoạn video của máy camera giám sát.” Giám đốc Lưu nói, “Hai tên hung thủ trốn ở góc khuất máy quay, hình như chính là đang đợi mệnh lệnh của Vương Tiểu Minh. Chứng tỏ bọn chúng rất có khả năng biết được chiếc xe tải sắp đâm vào tường để gây nên sự hỗn loạn."
“Điều này là chắc chắn rồi.” Tiêu Vấn Thiên nói, “Sự việc trùng hợp như thế này, chắc chắn là đã có âm mưu từ trước. Trong ngoài cùng kết hợp lại.”
“Nhưng, chúng tôi đã điều tra rồi, 22 người này kể từ sau khi tiến vào trại tạm giam, không có bất cứ ai có mối liên hệ khác thường nào với thế giới bên ngoài.” Người phụ trách ban kỹ thuật nói, “Cũng có nghĩa là, người lập nên toàn bộ kế hoạch này, rất có khả năng trước khi bị bắt vào đây đã lập mưu từ trước.”
“Về việc này thì không nói chắc được.” Tiêu Vân Thiên nói, “Người bình thường thông thường có khả năng không biết là phải vào trại, cho dù là biết sẽ phải vào, cũng không đến nỗi trước đó đã bàn tính trước với người ở bên ngoài, ngày nào giờ nào bắt đầu kế hoạch vượt ngục. Việc này thật sự khó có thể giải thích được.”
“Cho nên vụ án này vẫn còn có rất nhiều điều bí ẩn,” Giám đốc Lưu châm một điếu thuốc, hít một hơi thật sâu.
“Vẫn còn có chỗ tôi nghĩ mãi không ra.” Tiêu Vấn Thiên nói. “Trong số những người này có người cá biệt khả năng đã bị xử án tử hình, nhưng phần lớn tội danh đều không bị xử quá nặng. Bảy người dính líu đến xã hội đen, chúng tôi suy đoán cũng chỉ bị tù từ 5 đến 10 năm, mấy người tội cố ý gây thương tích cho người khác nặng nhất cũng chỉ 7 năm thôi, có hai người thậm chí có thể được hoãn thi hành án. Tội hiếp dâm cũng chỉ 5 đến 10 năm, tội trộm cắp thì còn nhẹ hơn nữa. Những người này cần phải biết rằng, tội tổ chức vượt ngục hoặc là bạo lực vượt ngục đều là tội rất nghiêm trọng. Vì lí do gì mà họ lại phải có quyết định mạo hiểm như vậy?”
“Khả năng duy nhất chính là kẻ lên kế hoạch cho cuộc vượt ngục này rất biết tẩy não." Giám đốc Lưu nói, “Qua việc cả hai mươi mấy người này về cùng một giuộc với nhau có thể thấy, chiến thuật tâm lý của con người này không hề đơn giản.”
“Xét từ phương diện hình thức, kẻ có khả năng là kẻ lên kế hoạch nhất chính là hai kẻ đã sát hại hai người cảnh sát.” Tiêu Vấn Thiên nói, “Nếu không phải là kẻ lên kế hoạch, chắc không dễ mà bị lợi dụng để giết người. Hơn nữa hai người n?