← Quay lại trang sách

Chương 3 Con Đường Thứ Hai-

Một bên là hiện thực tầm thường, một bên là lời nói dối đẹp đẽ, bạn chọn bên nào?-Bộ phim điện ảnh “Cá lớn”

Khi Tiêu Vấn Thiên mở cửa ra, liền nhìn thấy ba ông cháu đang ngồi trong phòng khách cười rôm rả.

“Bố và hai thằng nhóc này cười gì vậy?” Tiêu Vấn Thiên mỉm cười thay giày. Tâm trạng u ám cả một ngày hôm nay đã được tiếng cười ấm áp trong gia đình phá tan đi không ít.

“Không còn là cậu nhóc nữa đâu.” Bác Nguyên Mạn giơ đôi tay ra xoa đầu hai cậu cháu trai, “Đều là các chàng trai rồi đấy! Con xem chúng ta liệu không già nổi không?”

“Không già không già, ông còn phải chuẩn bị tốt cho việc chăm sóc chắt nữa.” Tiêu Lãng đúng là rất biết ăn nói, khiến cho ông Bác cười tươi rói.

Bác Nguyên Mạn nói: “Còn không già nữa! Bộ não này của ta chuyển động chậm hơn hai tên nhóc này nhiều lắm rồi! Già rồi, thật sự không làm được việc gì nữa rồi!”.

Tiêu Vấn Thiên bước vào trong phòng khách, thấy ba ông cháu đang chơi trò Tam quốc sát, Bác Nguyên Mạn bị âm mưu quỷ kế của Tiêu Lãng lừa cho mất sạch.

“Các con về phòng đọc sách đi.” Tiêu Vấn Thiên nói, Bố và ông ngoại các con có chuyện cần bàn.”

“Lão Tiêu, liệu có thể đừng dùng mãi khẩu khí ra lệnh như vậy được không?” Tiêu Lãng nói chẳng hề có trên có dưới gì cả, “Mặc dù bố là giám đốc sở, nhưng bố cũng không thể quản được con là nhà khảo cổ học này đâu, cho dù bố có thể quản được anh, ra mệnh lệnh gì đó, cũng cần phải thông qua hội ủy viên nghiên cứu chứ nhỉ?. Đây là xã hội pháp trị rồi, đừng sùng bái nhân trị.”

Tiêu Vấn Thiên bị mấy lời của cậu con trai út làm ngẩn người, giơ tay ra gõ vào đầu nó, nói: "Ta quản hai cậu nhóc các con còn cần phải thông qua hội ủy viên nghiên cứu sao?

Tiêu Lãng rụt đầu nói: “Bố là con thỏ sao? Lão Tiêu. bố là con thỏ sao?”

“Bố ơi, mẹ mời chú Đường và Đang Đang buổi tối tới nhà ăn cơm.” Tiêu Vọng giải vây nói.

“Ồ, được." Tiêu Vấn Thiên nhìn nhạc phụ một cái, nói: “Vậy thì, bố à, chúng ta buổi tối trò chuyện một lát, hiện giờ con đang có một vụ án, tình hình khá là phức tạp.”

Ông Bác vẫn nheo mắt nhìn chằm chằm vào lá bài trong tay, không ngước đầu lên, chỉ ừ một tiếng.

Bác Như Hy vừa mới bề món ăn nóng hổi lên bàn, tiếng chuông cửa bèn vang lên.

“Thật ngạc nhiên!” Tiêu Lãng vừa mở cửa, Đường Đặng Đang xách một hộp giữ nhiệt bước vào trong, cười nói: Như Hy, cô đừng nấu canh nữa, cháu đã đặc biệt nấu món canh xương hầm nấm kim châm rồi!”

“Trời ơi! Cậu còn chưa ấn chuông tớ đã ngửi thấy mùi rồi! Có phải là cậu chỉ biết nấu mỗi món này không,?” Tiêu Lãng làm mặt quỷ với Đường Đang Đang.

“Còn chẳng phải là bởi vì có một kẻ nào đó làm loạn, mình mới phải hầm lại lần nữa!” Đường Đang Đang ôm rịt lấy bình giữ nhiệt như bảo vệ báu vật của mình, tươi cười trừng mắt lườm Tiêu Lãng một cái, rồi lon ton bước vào bếp, “Cô Như Hy, cháu giúp cô một tay nhé.”

Bố của Đường Đang Đang - Đường Tuấn đi phía sau, tay xách hoa quả. Ông mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng gạo sạch sẽ, ống tay xắn ngay ngắn. Nhìn thấy Bác Nguyên Man ngồi trong phòng khách liền ngẩn người, sau đó cung kính chào: “Con chào lão tía!”

Bác Nguyên Mạn đặt lá bài xuống, tươi cười đứng dậy bắt tay với Đường Tuấn: “Thế nào làm thầy giáo thoải mái quá phải không?”

“Cháu không thể nào hiểu nổi?” Tiêu Lãng rầu rĩ, “Chú Đường không phải thật sự là chú ruột của cháu chứ? Vậy thì Đường Đang Đang lẽ nào là em họ cháu?”

“Những người gọi ông ngoại cháu là lão tía, năm đó chẳng phải chỉ phải có một mình chú đâu.” Đường Tuấn khẽ cười.

“Không nhắc thì thôi, không nhắc thì thôi.” Ông lão Bác sượng sùng xua tay, nói: “Nào, ngồi đi, lâu lắm không gặp, hôm nay uống với ta mấy chén.”

Bác Như Hy đã nấu một bàn đầy đồ ăn ngon, hình như chỉ có Tiêu Lãng và Đường Đang Đang hồn nhiên ăn uống nhất. Tiêu Vọng vẫn luôn nhớ đến vụ án cần phải nói với bố, khi ăn canh Đường Đang Đang hầm khen ngợi vài câu cũng chỉ qua loa khách sáo. Ba người Đường Tuấn, Tiêu Vấn Thiên, Bác Nguyên Mạn xem ra ai cũng có tâm sự riêng, một chai rượu trắng ở trên bàn, thật không ngờ phần lớn đều là Tiêu Lãng uống trong lúc nô đùa.

Bố, vụ án sáng sớm nay con nói với bố thế nào ạ?” Tiêu Vọng thử dò hỏi.

“Ăn cơm không nói chuyện công việc.” Tâm tư của Tiêu Vân Thiên lúc này đều dồn cả vào vụ án vượt ngục.

“Con trẻ có bầu nhiệt huyết như vậy, không được đả kích.” Bác Nguyên Mạn giáo huấn Tiêu Vấn Thiên một câu, quay sang nói với Tiêu Vọng, “Tiểu Vọng, báo có của cháu ông đã xem rồi, viết tốt lắm. Đợi đến khi bố cháu rảnh, đọc báo cáo của cháu, chắc chắn sẽ tự hào về cháu."

“Lão tía vẫn là lão tía, vẫn luôn quan tâm lo lắng như vậy.” Đường Tuấn giơ chén lên, mời Bác Nguyên Mạn và Tiêu Vấn Thiên: “Nhưng Lão Tiêu à, nói một câu không nên nói, từ khi tôi quen anh đến giờ, anh vẫn luôn miệt mài làm việc. Chúng ta đều không còn trẻ nữa rồi, đến khi nào anh cũng nên học theo tôi, làm một người nhàn rỗi, mặc kệ hết mọi thứ, dù sao cũng được tự do tự tại, vô lo vô nghĩ.”

“Trong cuộc đời con người làm gì có lúc nào là vô lo vô nghĩ chứ?” Tiêu Vấn Thiên cũng nâng chén nói đầy cảm khái: “Lão Đường, cũng giống như lời nói của anh, mỗi người chúng ta đều có cách sống riêng của mình. Tôi có lẽ cả đời này đã được định sẵn là làm cảnh sát rồi, đi đâu làm việc cũng không được thuận lợi giống như ở trên cương vị này”

Đường Tuấn còn định nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói gì cả, nâng chén uống một hơi cạn ly.

Đến cuối bữa cơm, Tiêu Vấn Thiên nhìn Bác Như Hy đang dọn dẹp bàn ăn, nói với Bác Nguyên Mạn: “Bố à, một người bạn An Huy của con đem biểu con một cân trà Hầu Đấu thượng hạng, bố là cao thủ về trà đạo, không biết bố có thể chỉ giáo cho con một chút được không? Hay là, Lão Đường cùng tham gia?”

Những lời nói đầy vẻ khách sáo, dễ dàng nghe ra được Tiêu Vấn Thiên muốn tiễn khách. Lúc này đây trong đầu Tiêu Vấn Thiên chỉ nghĩ đến vụ án vượt ngục, ông suy nghĩ gần cả ngày nay, ngoài những biện pháp vây bắt thông thường, đúng là không có cách nào hay để nhanh chóng bắt được bao nhiêu tên tội phạm như vậy về quy án.

Nhạc phụ của mình là kì tài trên phương diện trinh sát hình sự. Kể từ sau thời kì thành lập nước, nếu bàn về chiến tuyến trinh sát hình sự, thiên phú hơn người, chiến công vượt trội hiểu biết sâu rộng, nhạc phụ của ông có thể coi là đứng đầu. Ngày mai có khả năng sẽ có rất nhiều tin tức được phản hồi, và trước thời điểm đó, ông bắt buộc cần phải có sự chuẩn bị đầy đủ. Ông hy vọng trong vụ việc này, nhạc phụ đã rút khỏi ngành cảnh sát 20 năm nay có thể hỗ trợ ông một phen.

“Được đấy.” Bác Nguyên Mạn vuốt vuốt chòm râu dưới cằm, nheo mắt nói: “Tiểu Đường cũng là người thích trà, có thứ ngon, nhất định phải chia sẻ với mọi người! Khi Tiếu Vọng đi học lớp mẫu giáo đã biết nói như vậy rồi.”

Bác Nguyên Mạn rõ ràng đã chặn đứng lại ý định tiễn khách của Tiêu Vấn Thiên, ông đương nhiên biết được ý tứ của Tiêu Vấn Thiên, nhưng ông có dự định riêng của mình.

Tiên Vấn Thiên biết rất rõ vụ án lớn vượt ngục này là điều tối mật, mặc dù Đường Tuấn cũng từng là một vị tướng tài giỏi trên chiến tuyến trinh sát hình sự, nhưng du sao bây giờ đã rút lui khỏi hệ thống công an. Theo như kĩ luật, sự kiện có mức độ cơ mật cao như thế này, đương nhiên không cho phép người ngoài như ông tham gia vào.

Ông Bác là người đại trí giả ngu hay là còn muốn giở chiêu trò gì? Dù sao thì cũng là nhạc phụ của mình, Tiêu Vấn Thiên động đậy môi, nhưng không nói gì.

“Được đấy." Đường Tuấn cũng không phản đối, cười nói: “Hầu Đẩu của Thái Bình, lâu lắm chưa được thưởng thức rồi.”

“Vừa hay. Dạo này anh đang chơi một trò game trên máy tính, nhưng mãi không qua được cửa đó. Cậu nhóc này, em là cao thủ game, Đang Đang em cũng là cao thủ vi tính, hai người các em liên thủ với nhau, chắc chắn có thể giúp anh qua được cửa bí.” Tiêu Vọng tưởng Bác Nguyên Mạn sẽ đưa bản báo cáo suốt một đêm mình khổ công viết nên cho Tiêu Vấn Thiên, vội vàng kéo hai em vào phòng mình, để cho người lớn có không gian.

“Anh còn chơi game sao?” Tiêu Lãng tỏ ra kinh ngạc, “Anh à, em không nghe nhầm đó chứ?”

“Game gì vậy ạ? Anh Tiêu Vọng, cậu ấy không giúp anh thì em sẽ giúp anh." Đường Đang Đang mặt hớn hở, như vội vàng theo sát Tiêu Vọng.

Tiêu Vấn Thiên nhìn thấy ba đứa trẻ ồn ào nhí nhố bước vào phòng ngủ của Tiêu Vọng, dẫn Bác Nguyên Mạn và Đường Tuấn bước vào thư phòng của mình.

Trên bàn trà trong thư phòng, Tiêu Vấn Thiên bật công tắc của ấm trà điện, rồi lại đặt vào trong ẩm trà mấy lá trà.

Bố à, thật sự con không dám giấu, Con gặp phải chuyện khó rồi." Tiêu Vấn Thiên nhìn Đường Tuấn, nói: “Lão Đường, anh cũng đừng để tâm, dù sao thì hiện giờ anh cũng không phải là người trong ngành nữa, tôi vẫn có chút e ngại.”

Hai người cứ thoải mái trò chuyện. Tôi không để ý đến chuyện không liên quan đến mình, chỉ chuyên tâm thưởng thức trà mà thôi.” Đường Tuấn xoa xoa tay, thành thục dùng nước sôi rót vào ấm trà.

“Nếu bố đã cảm thấy không có vấn đề gì, Lão Đường cũng không phải là người ngoài, thì con nói thẳng luôn.” Tiêu Vân Thiên nói.

“Trốn mất bao nhiêu người?” Bác Nguyên Mạn dửng dưng nâng chén trà lên, ngửi mùi hương trà, tỉnh bơ cắt ngang lời Tiêu Vấn Thiên, nói: “Ừm, trà ngon!”.

Lời nói của Bác Nguyên Mạn khiến Tiêu Vấn Thiên kinh ngạc: “Bố à, vụ án gì bố cũng đều biết cả sao?”

Bác Nguyên Mạn nhấp một ngụm trà, nói: “Ta đúng là già rồi, nhưng trái tim của ta không già. Ta đúng là đã cởi bỏ bộ cảnh phục, nhưng ở đây vĩnh viễn chứa đựng chiếc huy hiệu cảnh sát của chúng ta. Nhất cử nhất động trong Công tác của công an, ta vẫn luôn quan sát, vẫn khắc ghi trong tim.”

Nói xong, Bác Nguyên Mạn đập tay vào bên trái lồng ngực. Cụm từ “chúng ta” lại khiến cho trái tim Tiêu Vân Thiên đập rộn ràng, nhưng ông nhanh chóng khôi phục sự bình tĩnh, ông nói: “Tất cả chạy trốn mất 22 nghi phạm, những điều khiến con cảm thấy buồn bực nhất là, phần lớn những người này đều không phải mắc trong tội, cuộc vượt ngục quy mô và tính chất như vậy thật sự rất hiếm gặp.”

“Không những là hiếm gặp, còn rất li kì, có phải vậy không? Bác Nguyên Mạn chen ngang nói, “Con không biết nên bắt đầu từ đâu, cho nên mới nhờ ta giúp đỡ phải không?”

Tiêu Vấn Thiên gật đầu.

Bác Nguyên Mạn cười nói: “Thời đại đã khác rồi. Bây giờ những thứ kỹ thuật công nghệ cao, cái gì mà mạng internet, di động, ta đã hoàn toàn không hiểu được rồi. Ta đây, đã sắp bị thời đại đào thải rồi.”

“Sao có thể như vậy được chứ?” Đường Tuấn vừa pha trà, vừa không kìm được nói chen vào, “Nếu nói là người khác thì còn được, bố dù có tuổi nhưng vẫn rất tráng kiện, sao có thể bị thời đại đào thải được chứ? Trinh sát điều tra phá án, nói cho cùng thì vẫn là thương giáo của chúng ta là có tác dụng nhất.”

“Không phải thế đâu!” Bác Nguyên Mạn nói, “Tội phạm trí tuệ cao, phá án kỹ thuật cao, đã trở thành hiện tượng phổ biến của phá án trinh sát hình sự ngày nay rồi. Ta à, nguyên tắc thì vẫn còn có thể nắm được, chi tiết cụ thể đã không thể nào theo kịp thời đại nữa rồi.”

“Ý của bố là bố cũng không giúp được con nữa à?” Tiêu Vấn Thiên cảm thấy rất thất vọng.

“Đâu chỉ có mình ta, ngay cả cậu ấy, bây giờ quay trở lại đội ngũ, cũng không giúp được con nữa rồi.” Bác Nguyên Mạn chỉ vào Đường Tuấn, nói: “Đáng tiếc, ta thấy Tiểu Vọng rất có năng lực, nhưng bây giờ vẫn còn hơi thiếu kinh nghiệm."

“Nước xa không cứu được lửa gần” Tiêu Vấn Thiên nói, "Muốn bắt lại toàn bộ 22 người này, thật sự là việc khó khăn. Điều con lo lắng nhất chính là những người này tiếp tục gây hại cho mọi người, như vậy thì tội của con thật sự là quá lớn rồi.”

“Trách nhiệm không thuộc về con.” Bác Nguyên Mạn rõ ràng đã hiểu rõ về sự việc này.

“Con dùng người thất sách, trách nhiệm không thể nào thoái thác được.” Tiêu Vấn Thiên nói vẻ chắc nịch.

“Con đừng lo lắng quá, hay là con xem cái này trước đi.” Bác Nguyên Mạn đưa đến trước mặt Tiêu Vấn Thiên một chồng tài liệu ở trên bàn, nói: “Đây chính là “nước xa” - cậu con trai của con viết, sau khi xem xong, hãy nói cho ta biết suy nghĩ của con.”

Ở bìa tập tài liệu, được in ngay ngắn dòng chữ: “Tổng kết, suy nghĩ và kiến nghị bước tiếp theo trong việc điều tra về chuỗi vụ án bắt cóc trẻ em.”

“Tiểu Vọng sáng sớm nay đã nói với con rồi, nhưng bố à, bây giờ con thật sự không thể nào phân tách tinh thần sức lực ra để xử lý vụ án này.” Tiêu Vấn Thiên lật giở sơ qua tập tài liệu, nói: “Trong Sở Công an cũng dốc toàn bộ sức lực vào vụ án vượt ngục này rồi, chúng con thật sự chỉ có thể tạm gác nó lại.”

“Tạm gác lại cũng được.” Bác Nguyên Mạn ôm lấy tách trà, vắt chân chữ ngũ, nhưng bây giờ vẫn có thời gian, ta kiến nghị con cứ nên xem một cách nghiêm túc.”

30 năm nay, Tiêu Vấn Thiên vẫn nghe răm rắp theo lời Bác Nguyên Mạn. Cho nên ông không nói gì, mở trang đầu của tập báo cáo, chậm rãi đọc. Thật không ngờ, mới đọc mà tâm tư đã chìm đắm vào trong.

“Khá lắm, khả năng của tên nhóc này hoàn toàn vượt ra ngoài dự tính của con.” Tiêu Vấn Thiên rất vui mừng “Xem ra bốn năm đại học không chỉ bồi dưỡng cho nó tố chất cảnh sát, còn giúp nó thông qua việc đọc các vụ án, tích lũy được kinh nghiệm phân tích tài liệu trong khối lượng lớn, điều này cũng rất có lợi cho công tác của nó.”

“Đây chính là cảm nghĩ của con sau khi đọc tất cả tài liệu này sao?” Bác Nguyên Mạn nhìn chằm chằm vào Tiêu Vấn Thiên.

“Bố à, Tiểu Vọng viết đúng là rất logic, có căn cứ, cũng bố trí rất hợp lý đối với bước tiếp theo trong công tác điều tra phá án.” Tiêu Vấn Thiên nói, “Con hứa, sau khi vụ án vượt ngục này kết thúc, Con sẽ dốc lực của sở, điều tra chuỗi vụ án bắt cóc trẻ em này. Dù sao Tiểu Vọng cũng tổng kết ra được quy luật một năm gây án một lần, chúng con có lòng tin trước khi tội phạm gây án lần nữa, sẽ phá được vụ án. Nhưng hiện nay tất cả tâm tư của con đều dồn cả vào vụ án vượt ngục.”

“So với vụ án vượt ngục, con không cảm thấy vụ án bắt cóc trẻ em càng li kì khó hiểu sao?” Bác Nguyên Mạn nói, “Nói không chừng, phía sau chuỗi vụ án bắt trộm trẻ em này còn ẩn giấu một âm mưu lớn hơn nguy hiểm hơn và có tính khiêu chiến hơn thì sao?”

“Cho dù là như vậy, con cũng không có thời gian xem xét đến.” Tiêu Vấn Thiên nói.

“Với vai trò là người chủ quản của một cơ quan công an địa phương, con nên suy nghĩ từ góc độ toàn bộ cục diện” Bác Nguyên Mạn nói, “Bất luận khi nào, bất luận phía trước có khó khăn lớn nhường nào, sự cảnh giác nhất định không được lơ là. Trực giác của ta nói cho ta biết, chuỗi vụ án bắt cóc trẻ em này có khả năng sự việc còn nghiêm trọng hơn, chỉ có điều ta cũng vẫn chưa tìm ra được manh mối. Đương nhiên, ta cũng không phải ép con hủy vụ án vượt ngục. Con nói phải, sự việc nào cũng có nặng nhẹ chậm gấp. Bây giờ con toàn tâm muốn phá vụ án vượt ngục là hoàn toàn chính xác, tuy nhiên, vì con đã đến nhờ ta giúp đỡ, cho nên ta có lí do để cho rằng hiện tại con không có cách nào hay cả.”

Tiêu Vấn Thiên gật đầu, lúc này ông đúng là vẫn chưa nghĩ ra được cần phải bố trí công việc ngày mai ra sao mới là thoả đáng nhất.

“Nếu đã không có cách nào tốt, tại sao lại không thử theo kiến nghị của Tiểu Vọng.”.

“Kiến nghị của Tiểu Vọng?" Tiêu Vấn Thiên cố gắng nhớ lại cuộc đối thoại giữa mình và Tiêu Vọng lúc sáng sớm.

Bác Nguyên Mạn chỉ vào hàng chữ cuối cùng viết bằng tay ở bản báo cáo: “Liệu có thể báo cáo với Sở Công an tỉnh, bộ công an thành lập một tiểu tổ hành động chuyên xử lí những vụ án đặc biệt lớn, vụ án khó và cơ mật. Tập trung những anh tài tinh nhuệ và nguồn cảnh sát thành một khối thống nhất, mang lại hiệu quả công việc cao. Như thế vừa có thể tiết kiệm nguồn nhân lực cảnh sát, lại có thể khắc phục được khó khăn.”

Vừa rồi, khi đọc bản báo cáo, Tiêu Vấn Thiên chỉ lướt qua hàng kiến nghị mang tính hình thức này, không hề để tâm giống như Bác Nguyên Mạn. Lúc này đây Tiêu Vấn Thiên rất kinh ngạc trước lời gợi ý của Bác Nguyên Mạn:

“Bố, bố là muốn... là muốn?”

Bác Nguyên Mạn mỉm cười gật đầu.

Trái tim Tiêu Vấn Thiên như co thắt lại, quay sang nhìn Đường Tuấn đang thưởng thức trà. Đường Tuấn rõ ràng cũng có chút thần sắc chấn động, nhưng nhanh chóng khôi phục lại trạng thái bình thường. Xem ra, người giáo sư tâm lý học tự nhận là vô lo vô nghĩ cũng không chỉ một lần suy nghĩ đến vấn đề này. Còn Bác Nguyên Mạn đã âm thầm chịu đựng 20 năm, cuối cùng đã tìm được thời cơ thích hợp, để bùng phát lòng nhiệt huyết trong sâu tận tâm can họ.

Tiêu Vấn Thiên dựa vào ghế, từ từ ngước đầu, nhắm mắt lại.

Những kí ức xa xưa giống như cơn hồng thủy nhấn chìm bờ đê, giống như con dã thú lao vào trong não bộ ông. 20 năm nay, Tiêu Vấn Thiên lựa chọn lãng quên, cự tuyệt bản thân hồi tưởng lại những chuyện xảy ra trong quá khứ, dần dần dường như đã trở thành thói quen, hôm nay, những cuộc nói chuyện này của bố, một hàng chữ của Tiêu Vọng, đã vô tình kéo ông quay trở lại kí ức đầy đau khổ năm xưa.

Tiêu Vấn Thiên lúc đó ngoài 20 tuổi, đứng ở dưới ba chữ lớn “Người gác đêm”, do Bác Nguyên Mạn tự mình trao cho Vấn Thiên một bộ cảnh phục “kiểu 83” mới tinh. Khi bộ sắc phục màu xanh lục quân, huy hiệu trên cổ áo màu đỏ tươi còn có cả huy hiệu trên vai sáng rực đặt vào tay ông, trong lòng ông trào dâng rất nhiều cảm giác thật là thần thánh.

“Đây chính là huy hiệu hành chính đặc biệt mà bộ công An trao tặng. Cảnh sát các vùng nhìn thấy huy hiệu này bắt buộc cần phải dốc sức hợp tác, cung cấp cho các cậu sự thuận lợi nhất.”

Trên tờ giấy chứng nhận, là một huy hiệu sao năm cánh sáng lấp lánh.

Mười năm tham gia vào tổ chức Người gác đêm là mười năm hoàng kim của Tiêu Vấn Thiên. Cũng giống như các thành viên khác của tổ chức Người gác đêm, họ chạy ngược chạy xuôi giữa các vùng trong toàn quốc, tiếp xúc với đủ các loại vụ án lớn, các loại vụ án trọng điểm và vụ án khó. Tận tay phá được vô số các vụ kì án, tận tay bắt được rất nhiều kẻ hung ác. Ý chí của họ được bay cao, tận hưởng sự ngưỡng mộ của các bạn đồng nghiệp trong cả nước, được tận hưởng biết bao ánh mắt cảm kích của nhân dân.

Nhưng, thật không ngờ nội bộ của tổ chức Người gác đêm lại xuất hiện vấn đề. Cùng với sự tăng tốc của tiến trình thực hiện pháp chế, những quan niệm khác nhau đã bắt đầu nảy sinh sự tranh chấp.

Cơn ác mộng bắt đầu từ trên máy bay.

Máy bay chao đảo rung lắc mạnh, đèn nhấp nháy, Tiêu Vấn Thiên liều mạng đập điên cuồng vào cửa nhà vệ sinh, các nữ tiếp viên hàng không sửng sốt trợn tròn mắt... những năm qua, Tiêu Vấn Thiên cố gắng để quên đi những hình ảnh tản mạn vỡ vụn, lúc này đây, chúng lại tàn nhẫn đập mạnh vào trái tim ông.

Tất cả mọi thứ xảy ra lúc đó, không chỉ dập tắt bầu nhiệt huyết trong lòng Tiêu Vấn Thiên, mà chính lúc này đây, lại khiến cho nước mắt ông trào ra.

“Bố biết lúc đó con phải chịu rất nhiều sự ấm ức.” Bác Nguyễn Mạn nghiêng người vô nhẹ vào vai cậu con rể, nói: “Nhưng, tất cả đều là vì sự ổn định của xã hội, vì sự bình yên của mọi người, chút ấm ức này thì có là gì chứ?"

“Cũng không phải là ấm ức.” Tiêu Vấn Thiên sượng sùng lau khoé mắt, “Chỉ là, đã quá lâu không nhắc đến cái tên này rồi. Lâu quá rồi."

“Cho nên, bây giờ ta chính thức nói với các con suy nghĩ của ta.” Bác Nguyên Mạn cố gắng kìm nén sự kích động trong lòng, hai má ông thoáng ửng lên, cằm khẽ rung rung, cuối cùng nói ra mấy chữ đó,“Ta muốn khởi động lại tổ chức Người gác đêm.”

“Bây giờ vấn đề lớn nhất chính là, trong bộ liệu có đồng ý hay không?” Đường Tuấn đưa ra sự nghi ngại đầy lí trí.

“20 năm rồi, mặc dù người trong tổ chức, người thì đã rời bỏ, người thì đã mất tích, người thì đã điều đi, người thì nghỉ hưu. Căn cứ của tổ chức giờ đã hoang phế, chức năng của tổ chức đã không còn ai chấp hành nữa.” Bác Nguyen Mạn nói, “Nhưng trong bộ chưa từng gửi văn bản nội bộ giải tán tổ chức hoặc là yêu cầu miễn nhiệm chức vụ của ta."

“Đó là bởi vì tổ chức vẫn luôn được bảo mật. Tiêu Vấn Thiên nói, “Chỉ có người chủ quản của cảnh sát các vùng mới có quyền biết được tình hình của tổ chức.”

“Không đâu.” Bác Nguyên Mạn cười nói rất tự tin; “Đó là bởi vì lãnh đạo của bộ lo nghĩ sâu xa, họ cho rằng, rồi sẽ có một ngày, huy hiệu của Người gác đêm sẽ lại phát ra luồng ánh sáng. Thật là may mắn, hôm nay cuối cùng đã có cơ hội để được khôi phục lại. Nếu như cứ thế để hoang phí thêm mười năm, tổ chức Người gác đêm sẽ thật sự biến mất khỏi chốn nhân gian.”

“Nhưng, làm thế nào có thể khởi động lại được đây?” Đường Tuấn nói, “Chỉ dựa vào ba ông già chúng ta sao? Cho dù là triệu tập đầy đủ đồng nghiệp năm đó, mọi người cũng đều đã già, đều không còn giữ được sức chiến đấu nữa rồi.”

“Đây chính là lí do vì sao lúc trước ta nói nhiều như vậy.” Bác Nguyên Mạn nói, “Chúng ta đều đã già rồi, sức khỏe là một phần nguyên nhân, nguyên nhân quan trọng hơn nữa chính là chúng ta đã mất đi khả năng thích nghi đối với xã hội hiện nay. Xã hội hiện nay là xã hội của những người trẻ tuổi. Chúng ta bắt buộc phải phát triển một nhóm người trẻ tuổi có sức vóc, có hành vi chính trực, có nhiều phẩm chất thiên phú, có năng lực, họ sẽ trở thành lực lượng để khởi động lại tổ chức Người gác đêm đã bị ngắt quãng 20 năm.”

“Vẫn là câu nói đó.” Tiêu Vấn Thiên nói, “Hiện giờ con đang bị vụ án vượt ngục quấy nhiễu, Người gác đêm mới cũng vẫn là nước xa không cứu được lửa gần.”

“Nói không chừng, vọng mai cũng có thể giải khát.” Bác Nguyên Mạn nói, “Ta suy xét như thế này, dùng việc điều tra phá vụ án vượt ngục để làm điều kiện chọn lọc các thành viên của tổ chức Người gác đêm mới thành lập. Một mặt có thể hỗ trợ cảnh sát Nam An phá án, một mặt có thể chọn lựa, rèn luyện người mới.”

“Đúng là thượng sách.” Đường Tuấn lên tiếng khen ngợi.

Tiêu Vấn Thiên thấy ánh mắt Bác Nguyên Mạn và Đường Tuấn đều nhìn chằm chằm vào mình, rõ ràng là đang trưng cầu ý kiến của ông. Buổi trà đạo này, thật không ngờ lại biến thành cuộc hội nghị quyết sách của ban lãnh đạo cao cấp Người gác đêm.

“Việc đã đến nước này, cũng chỉ có thể đánh liều một phen.”

Tiêu Vấn Thiên gật đầu. “Trong lòng con, cũng không có cách nào tốt hơn, chỉ có thể mượn ngựa chết chữa giống như ngựa sống thôi.”

“Nếu mọi người đều đã đồng ý quan điểm này," Bác Nguyên Mạn nói, “Sáng sớm mai, ta sẽ báo cáo với bộ, khởi động lại chức năng của tổ chức Người gác đêm. Đại bản doanh, vẫn thiết lập trên địa bàn tổ chức người gác đêm của thành phố Nam An; nhân viên, ta xin bộ cho ta thời gian ba tháng, chúng ta sẽ tỉ mỉ chọn lựa ra được lực lượng một nhóm thanh niên trẻ. Điều quan trọng nhất là, trong ba tháng này chính là quãng thời gian chúng ta toàn diện điều tra phá vụ án vượt ngục.”

Ngay cả quân lệnh “thời hạn ba tháng” của Tiêu Vấn Thiên mà Bác Nguyên Mạn cũng đều nắm rõ như lòng bàn tay, điều này khiến cho Tiêu Vấn Thiên vô cùng kinh ngạc và cảm động. Kinh ngạc là vì Bác Nguyên Mạn đã ngoài 70 tuổi mà trong lòng vẫn canh cánh sự nghiệp công an, cảm động là vì quyết sách này của Bác Nguyên Mạn chính là vì Tiêu Vấn Thiên có thể đạt được tỉ lệ phần trăm phá án cao nhất trong khoảng thời gian mà chính mình quy định.

Bộ chắc chắn là vô cùng quan tâm đến vụ án vượt ngục, cho nên con không lo đến việc bộ có ủng hộ suy nghĩ của chúng ta hay không.” Đường Tuấn nói, “Tía à, điều con quan tâm chính là, những người thanh niên trẻ mà tía lựa chọn, từ đâu đến.”

“Ta nghĩ, suốt bao năm qua, không chỉ mình ta là nghĩ đến việc thành lập lại tổ chức Người gác đêm thì phải?” Bác Nguyên Mạn cười vẻ thần bí, nói: “Ta không tin Đường Tuấn con không ngầm phát triển người kế nhiệm mình.”

Đường Tuấn cười ha ha: “Ý của bố là để cho những thành viên lão thành trong tổ chức Người gác đêm đề cử người?”

Bác Nguyên Mạn khẽ gật đầu, nói: “Đây chính là nhiệm vụ giao cho Tiểu Đường con đấy. Trong vòng hai ngày, con thông báo cho tất cả những người đồng nghiệp có thể liên hệ được, yêu cầu họ trong ba ngày sau, dẫn theo người kế nhiệm mà mình đề cử, đến địa điểm tổ chức điểm danh. Mỗi người bắt buộc đề cử một đến ba người! Người đề cử của ta thì ta đã chọn xong rồi. Chính là cậu cháu trai bảo bối của ta - Tiêu Vọng!”

“Này, bố ơi! Thế là bố đã cướp mất Tiêu Vọng, vậy con thì sao? Nỗi khổ não trong lòng Tiêu Vấn Thiên gần như đã bị sự phấn khích trong việc khởi động lại tổ chức xua tan, cười nói.

Anh chẳng phải có hai đứa con trai sao? Việc này mà phải lo lắng sao?” Đường Tuấn đứng dậy bước ra phía bên ngoài thư phòng để đi vệ sinh.

Khi mở cửa ra, một mùi hương thơm ngát ùa tới, Đường Đang Đang bổ nhào vào thư phòng khi cánh cửa bị mở ra.

“Đang Đang? Con ở đây làm gì vậy?" Đường Tuấn vô cùng kinh ngạc.

“Con... con vừa vặn đi qua, định hỏi bố bao giờ về nhà." Đường Đang Đang mặt đỏ bừng cúi đầu nói vẻ e thẹn.

“Đường đại tiểu thư, chẳng phải cậu nói có thể sửa được thuộc tính của game sao? Sao mà chỉ có chút máu thế?” Giọng của Tiêu Lãng từ trong phòng ngủ thoát ra. - “Rõ ràng vẫn còn đang chơi, sao lại nghĩ đến việc về nhà?” Đường Tuấn có chút lo lắng đanh mặt lại, “Đang Đang, nghe lén người khác nói chuyện không phải là việc hay ho gì.”

“Không, không, con không nghe thấy gì cả.” Đường Đang Đang vội vàng xua tay, “A, không phải không phải, con thật sự không nghe lén.”.

Thái độ cuống quýt của Đường Đang Đang khiến cho Bác Nguyên Mạn và Tiêu Vấn Thiên ở trong phòng bạt cười ha ha.

“Con cháu nhà mình, sợ gì.” Bác Nguyên Mạn nói, nói không chừng, con bé sau này cũng là một thành viên chúng ta đấy.

“Này, Lão Tiêu, con vừa mới về nhà, cũng chẳng phạm phải lỗi gì, không cần thiết muộn thế này rồi mà vẫn giáo huấn chứ?” Tiêu Lãng nửa nằm trên ghế vi tính vừa ngáp vừa nói.

“Con ngủ đến tận trưa mới dậy, bây giờ đã lại buồn ngủ rồi, con cần phải ngủ bao nhiêu giấc chứ? Nếu con chỉ cần được một nửa của anh trai con, thì bố đã mãn nguyện lắm rồi.” Tiêu Vấn Thiên không kìm được lên tiếng nói.

Năm 1992, Tiêu Vấn Thiên vốn luôn được Bác Nguyên Mạn coi trọng, ông và Bác Như Hy gặp nhau tại nhà Bác Nguyên Mạn đã yêu nhau ngay từ cái nhìn đầu tiên, đồng thời nhanh chóng kết hôn. Đối với Tiêu Vấn Thiên, Bác Nguyễn Mạn vừa là ân sự và là lãnh đạo của mình, vừa là nhạc phụ và người thân của mình. Bác Nguyên Mạn đã ra chỉ lệnh, một thành viên cũ ít nhất phải đề cử một người, Tiêu Vấn Thiên không thể không nghiêm túc suy nghĩ đến vấn đề này. Trên thực tế, ông đúng là đã nghĩ đến tìm người kế tục. Nhưng, điều ông muốn chính là để con trai kế tục sự nghiệp, tư tưởng và kĩ năng của mình, làm một người giám đốc Sở Công an xuất sắc, thực sự đem lại hạnh phúc cho nhân dân trong vùng.

Chỉ đáng tiếc hai cậu con trai, Tiêu Vọng cần cù hiếu học nhưng cơ thể lại yếu ớt lắm bệnh. Tiêu Lãng tố chất sức vóc rất tốt nhưng lại vốn không muốn làm cảnh sát. Lần đầu tiên ông nhìn thấy cậu con trai út ở trên sân thượng quan sát người bộ hành ở mấy con đường, đã cảm thấy thằng bé là một mầm cây tốt. Thật không ngờ suốt bao năm nay cậu con trai út không những không có chút hứng thú gì đối với sự nghiệp cảnh sát, thậm chí nhất định đối chọi với mình, còn học cái gì mà chuyên ngành khảo cổ. Cũng đã sắp 20 tuổi rồi, mà vẫn không có chút kế hoạch nào đối với cuộc đời của mình. Tiêu Vấn Thiên bực bội con cái không chịu nghe lời, nhưng cũng không có cách nào cả.

Bây giờ, thời gian gấp rút, bố vợ đã đề cử Tiêu Vọng. Hiện nay trước mắt mình người duy nhất có thể nghĩ đến chính là Tiêu Lãng. Nhưng Tiêu Lãng thật sự có thể đào tạo được sao? Tiêu Vấn Thiên thầm nghĩ, bất luận thế nào, mình cũng phải thử đẩy nó về phía trước. Cậu con trai út lông ba lông bông, cuộc đời nó vừa mới bắt đầu, mượn cơ hội này, để nhìn thấy được thế giới rộng lớn, biết đâu có thể khiến cho nó sớm trưởng thành hơn.

Nghĩ đến đây, ông nhìn hai cậu con trai đang ngồi trước mặt mình. Sau khi tiễn khách, ông gọi cả hai vào thư phòng, đóng cửa lại, dự định tương kế tựu kế.

“Các con đã từng nghe nói đến Người gác đêm chưa? Tiêu Vấn Thiên hỏi.

Tiêu Vọng nghiêm túc lắc đầu, Tiêu Lãng chân vắt vẻo, nghịch ngợm móng tay của mình, lười biếng nói một chữ “chưa”.

“Tổ chức Người gác đêm, được sinh ra trước thời kì thành lập đất nước." Tiêu Vấn Thiên chậm rãi nói, “Lúc đó toàn quốc đang chuẩn bị được giải phóng, nhân dân đều chìm đắm trong bầu không khí vui mừng hân hoan. Nhưng lại xảy ra một vụ án lớn khiến ai nấy đều sợ hãi. Lúc đó Bộ công an còn đang trù bị thành lập, Bộ trưởng La họp quyết đoán đưa ra quyết định, yêu cầu cấp dưới của ông điều vị tướng tài Sái Thuận Lễ từ quân đội dã chiến đến nhanh chóng điều tra rõ vụ án, tiêu trừ tâm trạng hoang mang lo lắng của mọi người, bảo đảm sự an toàn cho nhân dân.”

“Sự việc này sao con chưa từng đọc được trong lịch sử ngành công an?” Tiêu Vọng nói, “Nhưng đại danh của những vị tiền bối này thì con đã từng được nghe.”.

Tiêu Vấn Thiên mỉm cười nói: “Dù sao thì thời đó, người của Bộ công an cũng đều là điều động từ quân đội, nên rất lạ lẫm đối với việc trinh sát phá án. Giám đốc Sái đã đưa ra một kì chiêu, từ trong xã hội tìm được một người kể chuyện, một người thầy bói và một người gõ canh đến phá án. Điều này khiến cho rất nhiều người kinh ngạc, lúc đó cũng trở thành đề tài thảo luận một thời.”

“Cuối cùng phá được án sao?” Không biết lúc nào Tiêu Lãng đã bị cuốn hút vào câu chuyện.

Tiêu Vấn Thiên gật đầu nói: “Lúc đó chính là bắt được hung thủ ở thành phố Nam An chúng ta. Vụ án này phá được, bên trong có rất nhiều điều để chúng ta học hỏi, ảnh hưởng rất sâu sắc. Ngay cả đến giờ, công tác trinh sát phá án của ban cảnh sát hình sự vẫn còn có thể nhận được nhiều sự gợi mở từ vụ án này năm đó. Không chỉ có vậy, cuộc điều tra phá án của vụ án này đã làm cho những phần tử tội phạm chấn động sợ hãi, bảo đảm sự yên bình, còn đem lại vinh dự cho Bộ công an của nước Cộng hoà nhân dân Trung Hoa mới được trù bị thành lập không lâu, chính thức tuyên bố thành lập.”

“Ba người này tài giỏi như vậy sao?” Tiêu Lãng bán tín bán nghi, “Họ phá án như thế nào?”

Những câu chuyện này đều là bí mật, bố không thể nói cho con là người ngoài hệ thống công an được.” Tiêu Vân Thiên nói, “Để kỉ niệm vụ án, Bộ Công an sau khi thành lập, lập tức lập nên tổ chức Người gác đêm, đại bản doanh chính là được đặt ở thành phố Nam An chúng ta. Tổ chức này chuyển hợp tác hỗ trợ cơ quan công an các vùng, trinh sát điều tra những vụ án mạng lớn, khó và có ý nghĩa đặc biệt.”

“Người gác đêm? Cái tên này giống như một nhiệm vụ trong thế giới ma thú vậy.” Tiêu Lãng ngắt lời.

Tiêu Vọng lấy khuỷu tay huých vào Tiêu Lãng một cái, để cho cậu ngậm miệng lại. Anh quay sang bố: “Tại sao con chưa bao giờ nhìn thấy cái tên này ở bất cứ bản ghi chép nào? Lẽ nào bây giờ nó vẫn đang tồn tại?"

“Chưa từng nghe thấy là việc rất bình thường. Một là, bởi vì rất nhiều nguyên nhân, tổ chức này đã hơn 20 năm không thực sự hoạt động nữa.” Trong lời nói của Tiêu Vấn Thiên mang theo sự tiếc nuối, “Hai là, tổ chức này thuộc về đơn vị bí mật, chỉ có những người cảnh sát cao cấp ở các vùng mới biết được đội phần.”

“Ồ, con hiểu rồi. Cho nên ông ngoại chính là người đứng đầu của cái tổ chức “Người gác đêm” này chứ gì? Mọi người bí mật trò chuyện lâu như vậy, chính là liên quan đến việc của tổ chức này phải không? Ha, chú Đường chắc chắn cũng là người của tổ chức này nhỉ?” Tiêu Lãng tỏ vẻ đắc ý giống như một đứa trẻ đã tìm ra được đáp án của câu đố.”

“Con đoán đúng rồi đấy." Tiêu Vấn Thiên nói, “Bây giờ, Bộ Công an chuẩn bị khôi phục lại chức năng của tổ chức Người gác đêm, hơn nữa yêu cầu những thành viên cũ xây dựng lại một đội ngũ trinh sát hình sự đặc biệt có tuổi trẻ và sung sức. Bố và ông ngoại các con đã thương lượng rồi, bây giờ có một quyết định.”

“Đợi đã đợi đã, Lão Tiêu, bố đừng nói nữa.” Tiêu Lãng bật dậy như lò xo, nói: “Đây chắc chắn là một cái hố, còn lâu con mới nhảy vào, nhảy vào là sẽ bị chôn ngay.”

“Bố không nói muốn con đi mà. Bố có nói muốn con đi đâu.” Tiêu Vấn Thiên cười ha ha, “Người được đề cử vào tổ chức Người gác đêm không phải là có thể tùy tiện chọn bừa được đâu. Không có đủ năng lực và sự dũng cảm thì không thể làm được Người gác đêm. Quyết định của chúng ta là để cho Tiêu Vọng tham gia.”.

“Cảm ơn bố, con đồng ý tham gia.” Mắt Tiêu Vọng phát sáng, đôi má nhợt nhạt cũng thoáng lên ánh hồng.

“Nguyên nhân mà hôm nay bố gọi cả hai con vào nói chuyện chính là hy vọng Tiểu Lãng cũng có thể biết được Tiêu Vọng đi đâu.” Tiêu Vấn Thiên nói, “Khi đã vào tổ chức, có khả năng rất lâu sẽ không thể về nhà được. Bố là người sĩ quan huấn luyện của tổ chức, sẽ cùng Tiêu Vọng vào sống trong tổ chức, cho nên sự việc này Tiêu Lãng cần phải biết.”

“Vâng." Tiêu Lãng rầu rầu trả lời.

Vừa rồi khi ông ngoại, bố và chú Đường đang bàn luận sự việc này, Đang Đang ở ngoài cửa nghe lén.” Tiêu Vân Thiên nói, “Nếu bố tính toán không nhầm, chú Đường của các con chắc sẽ đề cử Đang Đang tham gia vào tổ chức này, như vậy thì cô bé cũng sẽ ngày ngày ở cùng chúng ta.

“Đang Đang cũng đi ư?” Tiêu Lãng không kìm được,” Đợi một lát, Đang Đang là cô gái yếu ớt như vậy, mọi người bảo cô ấy đi làm trinh sát hình sự, không phù hợp lắm thì phải?”.

Tiêu Vấn Thiên điềm tĩnh nói: “Đang Đang là một cô gái nhỏ, nhưng con bé cũng là một cao thủ máy vi tính, trong tổ chức Người gác đêm vừa vặn cần nhân tài như thế này.”

“Nhưng Đang Đang cô ấy...”

“Tiêu Lãng, không phải là con thích Đang Đang đấy chứ?” Tiêu Vấn Thiên cắt ngang lời.

“Gì cơ? Không có, không có.” Tiêu Lãng nhất thời hơi hoảng, cậu vội vàng nhìn anh trai một cái, nói: “Đang Đang mà, đã thân quen như thế, nói gì mà thích với không thích chứ, cô ấy là hàng xóm của chúng ta, cũng là em gái của chúng ta mà.”

“Vậy thì bố không có gì phải lo lắng nữa rồi.” Tiêu Vấn Thiên nói, “Các thành viên trong Người gác đêm đều là những chàng trai có năng lực xuất sắc giống như anh trai con. Sau khi Đang Đang vào Người gác đêm, nếu như mọi việc thuận lợi, con bé sẽ cùng với mọi người được huấn luyện vài năm. Con gái vào độ tuổi này, rất dễ này sinh thiện cảm đối với những người ngày ngày chung sống bên cạnh mình. Đặc biệt là bên cạnh lại có nhiều người đồng trang lứa xuất sắc như vậy. Bố vốn lo lắng điều đó ảnh hưởng đến mối quan hệ của con với Đang Đang bây giờ thì không có gì phải suy nghĩ nữa rồi. Phải vậy không Tiêu Lãng?

Tiêu Lãng liếm môi.

“Đương nhiên, con cũng không cần phải lo lắng, dù sao thì những người mà được Người gác đêm lựa chọn đều bắt buộc phải có đủ sự gan dạ và năng lực.” Tiêu Vấn Thiên nói tiếp, “Những người được đề cử lần này, cũng chưa chắc cuối cùng đều được lựa chọn. Mặc dù bố đúng là cũng có dư ra một người đề cử, vốn dĩ đúng là cũng đã từng nghĩ đến việc đề cử cho con thử sức, nhưng thấy rằng con không có hứng thú đối với việc này, nếu như đi đến đó, thấy Đang Đang cũng sát hạch qua mà con lại không, e rằng con sẽ mất mặt lắm...”

“Lão Tiêu, những lời nói này con không thích nghe chút nào đâu.” Tiêu Lãng nói vẻ không thoải mái, “Sao bố đoán định là nếu như con đi nhất định sẽ bị rớt? Mặc dù con không học hành giỏi giang như anh con, nhưng con cũng không đến nỗi kém cỏi như thế chứ!”

“Vậy thì con có muốn cá cược với bố không?” Tiêu Vấn Thiên lặng lẽ nhìn cậu con trai.

“Cá cược gì?” Tiêu Lãng hỏi.

“Cá cược con liệu có thể qua được cuộc sát hạch của Người gác đêm hay không.” Tiêu Vấn Thiên nhẹ nhàng nói.

“Nếu như con qua được thì sao?” Tiêu Lãng hỏi ngược lại.

“Đối với việc báo danh trường cảnh sát, con vẫn luôn cảm thấy bố quá nghiêm khắc đối với con, có phải vậy không? Nếu như con có thể thật sự qua được đợt sát hạch của Người gác đêm, con muốn khảo cổ cũng được, muốn nhiếp ảnh cũng được, muốn cả ngày nằm ườn ở nhà để chơi game cũng được, sống cả ngày lông bông cũng được, bố quyết không nói con một lời nào.”

“Thật sao?” Tiêu Lãng rướn lông mày, “Vậy nếu như không qua được thì sao?”

“Nếu như không thông qua được đợt sát hạch thì con hãy ngoan ngoãn nghe lời, trước tiên hãy thôi học ở viện khảo cổ - thứ mà ngay cả bản thân con cũng không hiểu rõ, sau đó ôn tập lại, nghiêm chỉnh thi vào Học viện Cảnh sát. đừng có lãng phí khả năng thiên phú của con."

Tiêu Lãng không lên tiếng, hồi lâu sau cậu ngước đầu lên: “Bố, bố nói phải giữ lời nhé? Nếu như con qua được thì con hoàn toàn tự do, cho dù con lập tức rút khỏi Người gác đêm thì bố cũng không được có ý kiến nhé?”

“Quân tử nhất ngôn." Tiêu Vấn Thiên đứng dậy, giơ một bàn tay ra.

“Tứ mã nan truy." Tiêu Lãng nắm chặt vào lòng bàn tay của bố.

Tiêu Vọng vẫn luôn lặng lẽ quan sát màn này, ngẩn người một lát, dường như ngộ ra điều gì đó, không kìm được cúi đầu mỉm cười.

Đường Đang Đang vừa bước vào nhà, liền đi sau Đường Tuấn hỏi: “Bố ơi, tổ chức Người gác đêm mà mọi người nói đến, những người được đề cử, rốt cuộc là làm gì vậy ạ?”

“Còn nói không nghe lén!” Đường Tuấn bất lực lắc đầu

“Con chỉ là muốn biết, nếu như anh Tiêu Vọng và Tiêu Lãng đều đi, con có thể đi được không? Ông ngoại của Tiêu Lãng cũng đã nói, con cũng có cơ hội trở thành một thành viên của Người gác đêm mà.” Đường Đang Đang cười lấy lòng, “Bố ơi, bố để cho con đi nhé?”

“Ôi.” Đường Tuấn thở dài, vỗ vào ghế sofa ở bên cạnh ý bảo con gái ngồi xuống, vội vàng giải thích: “Con cũng đã nghe thấy rồi, tổ chức Người gác đêm này, thật ra là một tổ chức thuộc Bộ công an. Nói một cách khác, tham gia tổ chức Người gác đêm, là phải làm cảnh sát. Không phải là bố không tin tưởng con, con chưa bao giờ trải qua sự huấn luyện, cứ thế mà làm cảnh sát, quá nguy hiểm. Huống hồ, đây không phải là cảnh sát bình thường, mà cần phải chấp hành nhiệm vụ đặc biệt. Nếu như con thật sự có tổn thất gì, Con nói xem, bố phải ăn nói thế nào với mẹ con đây.”

“Nhưng, bố ơi.” Đường Đang Đang kiên trì, “Con nghe anh Tiêu Vọng nói, bây giờ cảnh sát cũng rất cần những người tinh thông kỹ thuật IT, đặc biệt là loại nhiệm vụ đặc biệt này, có người hiểu về kỹ thuật, bọn anh Tiêu Vọng cũng sẽ có được sự hỗ trợ tốt hơn. Bố cứ luôn cảm thấy con học kỹ thuật hacker không tốt, nhưng nếu như con dùng kỹ thuật của mình để giúp cảnh sát làm việc, vậy chẳng phải vừa vặn lại trở thành người cảnh sát giỏi về khoa học kỹ thuật sao?”

“Người cảnh sát có giỏi về khoa học kỹ thuật hơn nữa, khi đối diện với kẻ xấu xa hung ác, cảnh sát vẫn cần phải tiến lên chống đỡ." Đường Tuấn nói, “Bất luận sau này khoa học phát triển đến mức độ nào, cảnh sát mãi mãi cũng đều cần phải dùng dao thật súng thật, đánh đấm giết chóc."

“Nếu phải đánh nhau thật con cũng không sợ, con có thể học theo bọn anh Tiêu Vọng cách đánh đấm mà.”

“Không phải là vấn đề con có sợ hay không.” Đường Tuấn lắc đầu, “Nếu như mẹ con vẫn còn sống, bố nghĩ cô ấy cũng sẽ ủng hộ quyết định của bố. Bố không hy vọng con gái của mình có bất cứ cơ hội gặp phải mối nguy hiểm nào. Vấn đề này đến đây là kết thúc. Con hãy nghỉ ngơi đi."

Đường Đang Đang vẫn còn định nói gì đó, Đường Tuấn đã đứng dậy bước vào thư phòng. Đúng trong khoảnh khắc cánh cửa thư phòng khép lại, giọt nước mắt ấm ức của Đường Đang Đang đang ầng ậc trong khoang mắt.

Cứ thế để mặc cô con gái yêu quý ở phòng khách, Đường Tuấn cũng có phần không nỡ. Ông ngồi một mình trước máy vi tính, lơ đễnh di con chuột, bất giác ông lại mở cái folder đó ra.

Trong folder chỉ có duy nhất một bức ảnh.

Bức ảnh này chụp từ xa, một cậu bé đầu tóc rối bù bị một đám lâu nhâu vây quanh. Vì muốn chụp rõ khuôn mặt của cậu bé, ông đã điều chỉnh cự li, nhưng do quá vội vàng, ảnh bị nhòa.

Mặc dù vậy, khuôn mặt cậu bé được mở trên màn hình vẫn có thần thái khiến cho người khác chấn động.

Mặc dù ở vào hoàn cảnh nguy hiểm, gương mặt cậu vẫn không hề có chút hoang mang sợ hãi nào, mà chỉ nhìn chằm chằm vào người nào đó trong đám người. Đường Tuấn biết trong khoảnh khắc tiếp theo sau khi chụp tấm ảnh này, cậu bé này đã lao ra khỏi vòng vây, túm lấy một kẻ nào đó trong đám lao nhao này, không phải là đứa nhìn trông có vẻ giống đại ca, mà là đứa thật sự có quyền phát ngôn.

Ông nhớ rất rõ từng chi tiết của cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên đó.

Lão tía nói không sai, ông đúng là đang ngầm bồi dưỡng người kế nhiệm của mình. Khi lần đầu tiên ông nhìn thấy Lăng Mạc, ông đã nhận định Lăng Mạc có tất cả những tố chất tiềm ẩn mà ông hy vọng tìm thấy.

Nhưng liệu ông có thể thật sự tín nhiệm cậu thiếu niên này được không.

Đường Đang Đang lặng lẽ từ phòng khách quay trở về phòng mình, nhoài người ra bàn viết, có cảm giác muốn khóc. Hai người bạn chơi đùa từ bé đến lớn, dường như sắp biến mất rồi, thế nhưng cô lại không được đi cùng với bọn họ. Không biết vì sao bố lại không giống như bác Tiêu ra sức khuyến khích con mình tham gia vào đội ngũ cảnh sát, ngược lại, lại dùng mọi cách để ngăn cản.

Nhìn thấy thái độ tối nay của bố mình, Đường Đang Đang biết muốn thuyết phục bố cho cô tham gia Người gác đêm đã là việc không thể nào thực hiện được. Vậy thì, liệu có còn cách nào khác không? Phải rồi, không được khóc, Cô đã sớm biết khóc không có tác dụng gì cả. Nước mắt không khiến cho thời gian có thể quay ngược trở lại, cô đã từng thử rồi, đã thử khi biết mẹ cô qua đời. Nếu như con đường thứ nhất không đi được, chắc chắn còn có con đường thứ hai. Hãy bình tĩnh, hãy bình tĩnh để suy nghĩ, giống như hồi nhỏ vậy. Lúc đó bố vẫn còn tăng ca ở trường, tối cô ở nhà một mình, tất cả các mã code chính là bạn của cô, cô có thể nắm bắt được những sơ hở ở từng hàng từng hàng con số một cách nhanh nhạy, sau đó lại lần lượt chọc thủng bức tường lửa của những người lạ, cho dù là sau khi chọc thủng chẳng làm gì cả, thứ khoái cảm này cũng đủ để khiến cho cô quên đi nỗi cô độc.

Nếu như bây giờ cô thử xâm nhập vào máy vi tính của bố thì sao?

Trong máy vi tính của mỗi người đều sẽ có một số bí mật. Bố liệu có bí mật như thế nào? Những bí mật đó liệu có thể trở thành con đường thứ hai của cô hay không?

Đường Đang Đang phát hiện, hệ thống bảo mật máy vi tính của bố còn phức tạp hơn sự tưởng tượng của cô.

Cô không hề biết, bố cô đã lén tự học bao nhiêu kỹ thuật từ khi nào. Cô đã từng phá giải rất nhiều bức tường lửa của các cao thủ IT dựng lên, nhưng chưa bao giờ nghĩ được rằng người bố sống bên cạnh mình cũng là một cao thủ. Càng nhiều trở ngại chặng trước mặt, Đường Đang Đang càng cảm thấy hưng phấn. Bố mình chắc chắn là cất giấu bí mật gì đó. Cô vừa đánh thành chiếm đất, vừa thận trọng để không lưu lại bất cứ dấu vết gì.

Cánh cửa cuối cùng cũng đã được mở ra.

Một folder mờ được đặt password xuất hiện trong tầm nhìn của Đường Đang Đang. Điều khiến cho cô vô cùng kinh ngạc chính là bố cô đã bỏ bao nhiêu tâm huyết thiết kế nên đủ các trở ngại, cuối cùng tên của folder này thật không ngờ lại là “thơ Đường Tống từ”.

“Trời ơi, dùng chiêu này để che giấu bí mật cũng quá cũ rồi thì phải.”

Đường Đang Đang bắt đầu tưởng tượng, cái folder bí mật mà khó khăn lắm cô mới công phá được không chừng chỉ là chứa một lô lốc các bộ phim người lớn - nghĩ đến thường ngày ông bố vẫn luôn nho nhã của mình cũng có bí mật thế này, cô không kìm được lén mỉm cười.

Phá giải tầng mật mã đầu tiên của folder không khó. Nhưng sau khi mở ra, Đường Đang Đang phát hiện bên trong có tất cả bốn folder nữa, mỗi folder đều có password. Cô khó khăn lắm mới mở ra được cái folder đầu tiên lại phát hiện ra bên trong chỉ có mỗi một bức ảnh. Đó là một bức ảnh chụp hơi nhòe. Trung tâm bức ảnh là một cậu thiếu niên, nhìn có vẻ như lớn hơn mình một chút, vì góc chụp cho nên chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt nghiêng của cậu. Nhìn từ xa cậu có vẻ cũng như là một cậu chàng điển trai, gương mặt góc cạnh, nhưng khi phóng to ảnh, Đường Đang Đang khẽ kêu lên một tiếng. Trên mặt của cậu thiếu niên này có một vết sẹo rất dài. Mặc dù nhìn từ xa không thấy rõ nhưng khi phóng to lên, vết sẹo gần như dài từ khoé miệng cậu kéo dài đến bên tai. Cậu thiếu niên trong bức ảnh này rốt cuộc đã trải qua sự việc gì?

Đường Đang Đang gần như quên mất mục đích ban đầu của việc mình phá giải máy vi tính của bố, cô tiếp tục mở folder thứ hai. Trong folder này có một file word. Trong file có một vài bức ảnh và câu chữ thông tin. Bên cạnh có ghi chú màu đỏ. Lòng hiếu kỳ thôi thúc Đường Đang Đang xem tiếp xuống dưới.

- Bức ảnh đầu tiên, là một bức ảnh chụp màn hình tài liệu hồ sơ hộ tịch.

Lăng Mạc, nam giới, sinh ngày mùng 1 tháng 1 năm 1995. Phần ghi chú bút đỏ: qua tìm hiểu, hộ khẩu bổ sung, ngày sinh không rõ, năm sinh khi bổ sung hộ khẩu, căn cứ theo độ tuổi của xương để tính toán.

Ngày 4 tháng 1 năm 2004, ở đồn công an Nam Khẩu trong thành phố Nam An ghi chép bổ sung hộ tịch. Ghi chú chữ đỏ: qua điều tra tư liệu hộ khẩu nguyên gốc đăng kí. nguyên nhân ghi chép bổ sung thành “nhận nuôi”. Là vì không thể nào điều tra chính xác được hộ khẩu gốc có tồn tại hay không, trạng thái như thế nào, suy xét đến việc liệu có phải là hộ phạm luật sinh thừa, có khả năng khi sinh ra đã không được đăng kí hộ khẩu. Lúc đó dự đoán cậu bé khoảng 9 tuổi.

Bố, Lăng Vân Trí, sinh năm 1965, là công nhân của công xưởng. Mẹ, Triệu Thúy Hoa, sinh năm 1965, không nghề nghiệp. Chị gái, Lăng Tiêu Tiêu, sinh năm 1990, không nghề nghiệp, đã kết hôn. Ghi chú chữ đỏ: tìm hiểu qua họ hàng hàng xóm và đồng nghiệp, không thu được bất cứ tư liệu liên quan nào của Lăng Mạc. Sự tồn tại của Lăng Mạc quá bình thường hoặc quá thần bí.

Bức ảnh thứ hai là ảnh chụp từ hồ sơ đi học.

Khi Lăng Mạc 9 tuổi, sau khi ghi chép bổ sung hộ khẩu, đi học trường tiểu học Nam Khẩu thành phố Nam An. Sau khi tốt nghiệp tiểu học, đi học trường cấp hai số 27 của thành phố Nam An. Ghi chép chữ đỏ: qua điều tra tư liệu của trường cấp hai này, xuất hiện sự mâu thuẫn, trong danh sách xếp lớp xuất hiện Lăng Mạc, nhưng ở trong hồ sơ học bạ chi tiết thì lại không tìm thấy được. Phân tích người này đã nghỉ học trong giai đoạn từ cấp hai lên cấp ba.

Bức ảnh thứ ba là “mục lục danh sách người phạm pháp," Nhân vật chính là Lăng Mạc. Bức ảnh này rất dài, ghi chép từ năm 2008 đến nay, ghi Lăng Mạc mấy chục lần phạm pháp. Đường Đang Đang đọc tỉ mỉ từ trên xuống dưới một lượt, cơ bản đều là trộm cắp vặt hoặc là tụ tập đánh nhau. “Vi phạm pháp luật”, đúng là rất nhiều, nhưng phạm tội” thì không có. Lần nào cũng đều bị trị an bắt giữ mấy ngày hoặc là bị phạt mấy trăm tệ là xong.

Cho nên, đây chính là hồ sơ của cậu thiếu niên có vết sẹo đó sao?

Qua những gì cậu ta đã trải qua, cậu ta hình như là một kẻ lông bông. Đường Đang Đang nghĩ, tại sao lại phải thu thập tư liệu về cậu ta chứ? Lẽ nào đây là đề tài nghiên cứu tâm lý học của bố? Nhưng nếu như muốn nghiên cứu cũng không đến nỗi phải giấu giấu giếm giếm thế chứ.

Mang theo mối nghi hoặc, Đường Đang Đang mở folder thứ ba.

Folder này trông giống như một bản ghi chép nhật trình tỉ mỉ. Nhân vật chính vẫn là Lăng Mạc, nhưng lần này Lăng Mạc đã chuyển sang thân phận khác, trợ giảng.

Đường Đang Đang rõ ràng không dám tin vào mắt mình, tên lông bông đó, thật không ngờ trở thành người trợ giảng của bố!

Bản ghi chép nhật trình chia làm ba mảng: tình hình huấn luyện thể chất, tình hình huấn luyện kĩ năng và tình hình công tác thường ngày. Điều này kh