← Quay lại trang sách

Chương 4 Nguy Cơ Rình Rập Khắp Nơi-

Sự nguy hiểm lớn nhất là không hành động gì cả.-Kennedy - Mỹ

Hai anh em nhà Tiêu gia và Đường Đang Đang cùng ngồi trong xe hơi của Tiêu Vấn Thiên, hướng về khu ngoại ô phía tây thành phố Nam An. Ba người mặc dù đều mặc thường phục, nhưng trên ngực đều treo một chiếc huy hiệu màu đen. Trên huy hiệu có hình ngôi sao sáu cánh nhấp nháy phát sáng. Phía bên dưới của huy hiệu là năm chữ màu vàng rất nổi bật “Học viện Người gác đêm”. Suốt cả dọc đường, ba người đều trò chuyện, rõ ràng vô cùng hưng phấn.

Chiếc xe đi ra khỏi con đường phồn hoa náo nhiệt, rời khỏi khu vực trung tâm thành phố càng lúc càng xa.

Ba người nói chuyện đến độ thấm mệt, lặng lẽ nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ. Tiêu Vọng bất giác vuốt ve tấm huy hiệu trước ngực, cảm giác như mình đang nằm mơ. Anh rất nóng lòng muốn biết sắp tới sẽ như thế nào. Hoàn cảnh môi trường mới sẽ ra sao? Những người đồng nghiệp mới sẽ là những người như thế nào? Có thể sẽ học được những bản lĩnh gì hơn người? Có thể tiếp xúc được những vụ án lớn li kì cổ quái thế nào? Vụ án bắt cóc trẻ em mà bản thân mình luôn canh cánh trong lòng liệu có được đưa ra thảo luận trong cuộc họp... Tất cả những câu hỏi này, quay vòng trong trí não Tiêu Vọng, khiến cho khuôn mặt nhợt nhạt của anh có thêm nhiều sức sống.

Đường Đang Đang ngồi ở trên ghế phụ, cô lặng lẽ quan sát Tiêu Vọng qua gương chiếu hậu, nghĩ đến trong khoảng thời gian ba tháng sắp tới, sẽ được ngày ngày ở bên cạnh anh Tiêu Vọng, đôi má núm đồng tiền của cô như có thể tiết ra được mật ngọt vậy. Nghĩ đến cuộc trò chuyện với bố trước khi xuất phát, cô lại cảm thấy thất thần. Đã đến rồi thì cô không thể để cho bố thất vọng.

Tiêu Lãng thì không nghĩ nhiều như thế, sự hưng phấn lúc bắt đầu dần dần bị chuyển thành cơn buồn ngủ bởi chặng đường đi khá dài. Cậu dựa vào vai anh trai, rồi từ từ chìm vào giấc ngủ. Cho đến khi Tiêu Vọng lay cậu dậy, cậu mới phát hiện ra họ đã đi đến giữa một vùng núi hoang vu.

Ở cách đó không xa, mấy ngôi nhà gạch đỏ đang chờ đợi họ.

Ở tòa kiến trúc trung tâm, treo một chiếc huy hiệu của quân đội. Rõ ràng, đây là vùng quản hạt của quân đội. Bởi vì tổ chức Người gác đêm thành lập đã lâu, mà vào thời kì vừa mới xây dựng đất nước, công an thuộc về quân đội, cho nên tổ chức Người gác đêm được xây dựng bên cạnh khu quản hạt của quân đội cũng là điều đương nhiên. Tiêu Vấn Thiên lái xe vòng qua bức tường vây màu xanh lục của khu quân đội quản hạt, lái đến một cánh cổng tòa nhà phía bắc, cánh cổng vẫn là cánh cổng song sắt cũ kĩ. Tiêu Vấn Thiên lặng lẽ dừng xe.

“Đến rồi.” Tiêu Vấn Thiên chỉ ra bên ngoài xe.

Cổng tòa lầu trước mặt được xây bằng gạch đỏ, trên cơ một cán cờ đã bạc màu, có thể thấy tòa kiến trúc nhà được xây dựng rất lâu rồi. Cổng lớn đã mở sẵn, trên những song sắt đang ánh lên màu sơn bạc vừa mới quét, bên trong cánh cửa mọi thứ vô cùng yên tĩnh.

“Chúng ta đến hơi sớm.” Tiêu Vấn Thiến day day huyệt thái dương, thở dài, “Hơn 20 năm chưa quay trở lại, vẫn giống như hồi trước.”

Tiêu Lãng không biết vì sao bố mình quay trở về nơi xưa mà lại có thái độ tiêu cực như vậy, cậu thầm nghĩ, nói không chừng, ba tháng tiếp theo đây chính bản thân mình sẽ phải đối diện với cuộc huấn luyện kiểu “ma quỷ”, rồi lại nghĩ theo chiều hướng xấu, nói không chừng, mình đã lên thuyền “giặc” thì không xuống được nữa, vậy thì đúng là được không bằng mất rồi. Nhưng, cho dù là cảnh sát cũng không thể nào trói người ta lại không cho rời khỏi chứ?

Trong lúc Tiêu Lãng đang suy nghĩ vẩn vơ, bốn người đã lần lượt xuống xe, bước vào trong cổng. Đi vào trong sân là thấy ở một ngôi nhà ba tầng gạch đỏ, bên ngoài tường mọc đầy rêu, nhưng khi bước vào trong ngôi nhà, bên trong lại không hề có chút bụi nào. Tất cả những cánh cửa gỗ đều đã được quét một lớp sơn mới, bàn ghế cũng được bày biện ngay ngắn, mặc dù cũ kĩ nhưng rất sạch sẽ. Rõ ràng, trong hai ngày nay, Bác Nguyên Mạn đã sai người dọn dẹp tu sửa ngôi nhà nhỏ đã bị bỏ hoang hơn 20 năm này.

“Bố đi đến phòng sĩ quan huấn luyện để gặp những người chiến hữu cũ trước đây, các con cứ thoải mái tham quan, đúng 9 giờ tập hợp ở phòng họp tầng 1. Tiêu Vấn Thiên chỉ vào một cánh cửa màu đỏ, sau đó giơ tay lên xem đồng hồ đeo tay, nói: “Các con có khoảng thời gian một giờ đồng hồ.”

Có được khoảng thời gian tự do, có thể tham quan nơi thần bí này, điều này khiến cho ba bạn trẻ càng hưng phấn.

Ba người hào hứng bắt đầu đi thăm quan tầng 1.

Ở trên tường đại sảnh, treo một chiếc huy hiệu khổng lộ hình ảnh thì giống hệt như huy hiệu trên ngực ho, chỉ là năm chữ lớn biến thành ba chữ: “Người” “Gác” “Đêm”.

Huy hiệu rõ ràng đã được lau chùi tỉ mỉ, nhưng có thể nhìn thấy những dấu vết hoen ố để lại do năm tháng. Nó lặng lẽ treo ở đây, chứng kiến rất nhiều sự kiện lịch sử xảy ra? Chứng kiến rất nhiều vinh dự và bão táp mưa sa?

Ba bạn trẻ đứng ngẩn người trước tấm huy hiệu, nhất thời thật không ngờ đều lặng yên không nói. Tấm huy hiệu này toát ra một thứ cảm giác trang nghiêm không nói được thành lời, khiến cho trong lòng mấy bạn trẻ này cũng trào dâng lên sự tĩnh mịch.

Sau khi rời khỏi đại sảnh, tầng 1 ngoài phòng họp, còn có hai gian phòng sĩ quan huấn luyện đều đóng chặt cửa. Ba người không muốn nghe lén chuyện bí mật, thế nên men theo cánh cửa gỗ nhỏ ở mé bên đại sảnh đi ra khỏi ngôi nhà gạch đỏ.

Đây là một thứ cảm giác sáng bừng rực rỡ.

Phía sau ngôi nhà thì ra là một sân vận động vô cùng thoáng rộng, nhưng sân vận động không giống như những sân vận động ở trong trường học. Xung quanh sân vận động có một đường chạy được đắp bằng than xí mà ở thời đại này rất khó có thể nhìn thấy, ở giữa là một khu việt dã bố trí chướng ngại được phân khu, mỗi khu chướng ngại đều có rất nhiều thiết bị chướng ngại cao có thấp có, hình thái khác nhau nhưng đều đã được quét sơn mới.

Nhìn thấy sân vận động này, Tiêu Lãng là người cảm thấy hứng thú đầu tiên. Cậu chạy vào trong sân vận động, bắt đầu từ “khu huấn luyện thể chất, bật tường, nhảy xa, nhảy qua hàng rào, chưa đầy ba phút đã chạy hết một vòng quay về, thậm chí còn chẳng thở dốc chút nào.

“Đây có gì đâu, đối với em chỉ là chuyện cỏn con." Tiêu Lãng thực hiện vài động tác vận động lồng ngực, nói.

“Giỏi quá, giỏi quá!” Đường Đang Đang vỗ tay reo hò.

Tiêu Vọng tỏ ra vô cùng ngưỡng mộ, nghĩ thầm nếu như mình cũng có được thể chất như của em trai thì thật sự như hổ mọc thêm cánh rồi.

Tiêu Lãng không hề dừng lại, cậu lại chạy đến khu vực thứ hai, là “khu vực huấn luyện mở rộng”, mặc dù thiết bị huấn luyện của khu vực này nguy hiểm hơn nhiều, bình diện hành động đều cách mặt đất một khoảng nhất định, nơi cao nhất thậm chí phải đến hai mét, nhưng điều này cũng không hề ảnh hưởng đến bước chân của Tiêu Lãng. Cậu treo tường lưới, chui qua lưới sắt, đi cầu độc mộc, nhảy trụ gỗ, cũng chỉ mất khoảng thời gian năm, sáu phút là đã hoàn thành toàn bộ quá trình.

Lúc này đã có một số những học viên tổ chức Người gác đêm được đề cử cũng lục đục đến khu vực này, nhìn thấy Tiêu Lãng dễ dàng hoàn thành được bài huấn luyện việt dã khó khăn như vậy, ngay tại hiện trường lập tức vang lên những tiếng vỗ tay giòn giã.

Tiêu Vọng thấy những người này cổ vũ cho em mình, trong lòng cũng không kìm được trào dâng cảm giác tự hào. Anh nhìn về phía tiếng vỗ tay, thấy một người nam giới thân hình cao lớn khỏe mạnh chừng 1,8m đang mỉm cười vỗ tay. Người đàn ông này khuôn mặt sạch sẽ, mặc một bộ đồ tây cắt rất khéo, mái tóc ngắn hơi xoăn tự nhiên. nhìn trông có vẻ như một ông chú già dặn. Động tác vỗ tay có vẻ như hơi gượng nhưng sắc mặt lại rất hiền hoà..

Tiêu Vọng rất muốn kết giao được với những người bạn mới, thế nên chủ động đi đến, giơ tay phải ra: “Chào tiền bối, tôi tên Tiêu Vọng, là cảnh sát thực tập của đồn công an khu đại học Nam An, tốt nghiệp khoa trinh sát hình sự của Học viện Cảnh sát hình sự Trung Quốc.

Người đàn ông không hề tỏ ra kinh ngạc hay khinh thường, bởi vì Tiêu Vọng đến từ đồn cảnh sát cấp thấp nhất, anh cũng nhiệt tình giơ tay phải ra để bắt tay với Tiêu Vọng: “Khách sáo rồi, Nhiếp Chi Hiên, bác sĩ pháp y, cũng tốt nghiệp từ Học viện Cảnh sát, nếu tính ra, cậu có lẽ là sinh viên khoá dưới của tôi rồi.”

Trong khoảnh khắc hai tay nắm vào nhau, Tiêu Vọng chợt rùng mình, bởi vì anh cảm giác mình không phải là nắm lấy lòng bàn tay ấm áp to rộng, bàn tay phải của Nhiếp Chi Hiên lạnh giá và cứng nhắc, không hề có chút đàn hồi, cứng đơ giống như cương thi. Cộng thêm với lời anh ấy tự giới thiệu “pháp y khiến cho Tiêu Vọng giật nảy mình.

Nhiếp Chị Hiên rõ ràng nhận ra được sự khác thường của Tiêu Vọng, nhưng không hề ngạc nhiên, mà mỉm cười; “Khiến cậu chê cười rồi, cánh tay này của tôi là tay giả,”

Câu nói này càng khiến cho Tiêu Vọng kinh ngạc tự “Anh đã từng bị thương sao?”

- Nhiếp Chi Hiên gật đầu, thản nhiên xắn ống tay áo sơ mi lên, không giống như với những cánh tay giả khác, ngoài bộ phận lòng bàn tay mô phỏng theo làn da của con người, phần cánh tay của anh ấy hoàn toàn để lộ ra kết cấu máy móc. Anh ấy mỉm cười: “Xem ra cũng không quá tệ chứ. Năm năm trước, lúc tuổi trẻ hừng hực, xuất hiện tại hiện trường của một vụ án tử vong dị thường, rõ ràng nghi ngờ nạn nhân bị giật điện chết, nhưng tôi lại sơ ý không tiến hành bất cứ biện pháp phòng hộ nào. Khi lật thi thể, phía bên phải có thể tiếp xúc với dòng điện cao áp, sản sinh ra nhiệt lượng cực lớn, phần chi bên phải bỗng chốc bị nhiệt độ cao đốt bỏng, và tôi cũng lập tức ngất lịm. May mà đồng nghiệp ở bên cạnh kịp thời cứu chữa, tôi mới nhặt lại được cái mạng này về, nhưng, cánh tay phải và phần lớn đùi bởi vì tổ chức bị hoại tử không có khả năng phục hồi, cho nên chỉ có thể cắt bỏ.”

“Gì cơ?” Tiêu Vọng không kìm được nhìn xuống chân bên phải của Nhiếp Chi Hiên. Nhiếp Chi Hiên quan sát thấy ánh mắt của Tiêu Vọng, bèn tiện đà khẽ nhảy mấy cái, cười nói: “Vị trí chân bị cắt cũng không cao lắm, từ đầu gối trở xuống là chân giả. May mà bây giờ kỹ thuật phát triển, làm đùi máy cũng không có gì khó khăn.”.

“Đúng là điều may mắn trong nỗi bất hạnh.” Mặc dù Nhiếp Chi Hiên miêu tả nhẹ nhàng tỉnh bơ như vậy, nhưng Tiêu Vọng từ nhỏ đã trải qua nhiều nỗi đau bệnh tật, hoàn toàn có thể tưởng tượng được ra quá trình này khó khăn gian nan đến nhường nào.

“Đúng vậy.” Nhiếp Chi Hiên nói, “May mà không phải là điện áp thấp, điện lưu cũng không đi qua tim, nếu điện lưu mà đi qua tim thì sẽ tác động đến hệ thống truyền dẫn của tim, gây nên nhịp tim thất thường, tâm thất rối loạn thậm chí tim ngừng đập. Nếu vậy thì cũng sẽ làm tê liệt khả năng hô hấp dẫn đến tử vong do nghẹt thở. Còn điện áp cao, bởi vì có thể ngay trong khoảnh khắc hình thành cao điện trở trong cơ thể người, không đến nỗi ảnh hưởng đến tim, chỉ là nhiệt lượng quá cao thường gây ra tàn tật nặng. Tôi như thế này, được coi là may mắn lắm rồi.”

Một loạt những từ chuyên ngành, Nhiếp Chi Hiên nói rất hào hứng và trôi chảy, cảm giác người bác sĩ pháp y anh đây thật không hổ thẹn chút nào. Tiêu Vọng mặc dù không nghe hiểu hết những thuật ngữ chuyên ngành này cụ thể là ý gì, nhưng anh có thể nhận định rằng, Nhiếp Chi Hiên có thể tham gia vào đội ngũ đề cử của Người gác đêm, chắc chắn có liên quan đến sự giỏi giang trong chuyên ngành của anh ấy.

Bởi vì đều học cùng trường, hoặc có thể là sự quý mến giữa những nam giới cùng chí hướng, Tiêu Vọng và Nhiếp Chi Hiên có cảm giác vừa gặp mà như đã thân quen từ lâu. Họ vừa đi vừa nói chuyện, đến chỗ xà đơn xà kép ở bên cạnh khu sân tập, từ xa nhìn thấy những người mới lục đục tiến vào.

“Sư huynh, vậy tay của anh... có ảnh hưởng đến kiểm tra thi thể không?” Tiêu Vọng ngập ngừng một lát, nhưng vẫn đưa ra câu hỏi tò mò trong lòng.

“Cũng tạm ổn.” Nhiếp Chị Hiên cười, “Lúc ban đầu tôi thử huấn luyện mình trở thành người thuận tay trái. Sau đó quen dần, cả hai tay đều không có sự khác biệt lớn,”

“Trong lòng có dao, dùng cái gì cũng đều là dao.” Tiêu Vọng nói.

Nhiếp Chị Hiên bật cười ha ha: “Đây là lời mà cậu em học cùng trường tôi viết vào trong “Người giải mã tử thi”.

“Anh muốn nói đến Tần Minh phải không? Tác phẩm “Người giải mã tử thi” của anh ấy trong thư viện trường tôi cũng có, tôi đã đọc sách của anh ấy rồi, cũng đã nghe anh ấy giảng, thu hoạch được rất nhiều.” Tiêu Vọng nói.

Nhiếp Chi Hiên gật đầu, nói: “Cậu ấy cũng là học sinh khoá sau cùng trường Học viện Cảnh sát hình sự của chúng ta. Mặc dù tôi học trên cậu ấy mấy khoá liền, nhưng trong công việc cũng có mối liên kết, cùng làm việc với nhau mấy lần, là một người rất thú vị.”

“Đúng vậy. Cho nên tôi cảm thấy nghề bác sĩ pháp y của các anh thật không dễ dàng gì.” Tiêu Vọng nói, “Bất luận là môi trường làm việc hay là đối tượng làm việc, đều không phải là thứ mà người bình thường có thể chịu đựng được. Còn chưa nói đến có bao nhiêu sự nguy hiểm trong nghề nữa. Sư huynh, anh làm thế nào có thể kiên trì được đến cùng vậy?”

“Kiên trì?” Nhiếp Chi Hiên nhìn ra xa, trên mặt thoáng nở nụ cười, “Tôi cảm thấy, cả một thời gian dài ép buộc mình, làm việc mà mình không thích, mới gọi là kiên trì. Bác sĩ pháp y, là một nghề khiến người ta say mê. Đối với tôi, không có sự kiên trì, chỉ có bị nghiện mà thôi.”

“Bị nghiện ư?”

Tiêu Vọng thầm suy ngẫm về câu chữ này, lời nói của Nhiếp Chi Hiên đã cắm sâu vào một thứ gì đó ở trong lòng anh.

Trên sân vận động, Tiêu Lãng đã dẫn Đường Đang Đang đi đến khu sân tập thứ ba. Nhìn thấy kỹ thuật điện luyện của Tiêu Lãng qua hai vòng, Đường Đang Đang cũng trở nên hưng phấn, Tiêu Lãng nhìn xung quanh, gãi đầu nở nụ cười tinh quái, nói: “Đang Đang, hay là câu thử xem sao? Tôi thấy anh Tiêu Vọng ở đằng kia vẫn luôn nhìn chúng ta đấy, hay là cậu cũng biểu hiện một chút xem sao? Đương nhiên rồi, cậu là một cô gái nhỏ, nếu mà chạy không được thì cũng không xấu hổ đâu, dù sao thì không phải ai cũng đều giống như tớ được...”

Còn chưa nói xong, Đường Đang Đang đã lao thẳng ra.

Cô nín thở, bắt đầu chạy từ điểm xuất phát, chạy lên bậc, qua cầu độc mộc, chui qua lỗ trên tường, mặc dù cảm giác khu sân tập này chật chội hơn khu sân tập lúc trước Tiêu Lãng chạy khá nhiều, động tác cũng chậm hơn Tiêu Lãng rất nhiều, nhưng cuối cùng vẫn cứ cắn chặt răng, liền một mạch chạy đến điểm cuối cùng, rồi lại đắc ý quay trở lại điểm xuất phát.

“Thế nào?” Đường Đang Đang vừa thở hổn hển vừa hất cằm, nhìn Tiêu Lãng với vẻ đắc ý, “Đừng có coi thường con gái, việc này đối với mình cũng chỉ là chuyện vặt thôi.

Thật không ngờ Tiêu Lãng phì cười, thậm chí ôm bụng cười, nghiêng ngả ngồi xuống dưới đất.

“Cậu làm gì thế? Này, Tiêu Lãng! Sao lại cười như thế chứ? Uống nhầm thuốc rồi à?” Đường Đang Đang cảm thấy rất mơ hồ.

“Ha ha ha, cậu, cậu, cậu làm mình buồn cười chết đi được, cậu, cậu thật là..." Tiêu Lãng chỉ vào một tấm biển nhỏ ở đằng xa khu sân tập, cười đến độ nói không nên lời.

Đường Đang Đang nhìn theo hướng ngón tay chỉ của Tiêu Lãng. Tấm biển rất xa, rất nhỏ, nhìn không rõ, cô đành phải tiến lại gần hơn, mới nhìn rõ được trên tấm biển này ghi rõ: “Khu vực huấn luyện chó nghiệp vụ”.

“Tiêu Lãng! Tớ hận cậu!" Đường Đang Đang thấy bên cạnh sân vận động vẫn có những cậu con trai khác đang nhìn, tức đến độ mặt đỏ bừng, chạy trở lại đá cho Tiêu Lãng đang cười nghiêng ngả lăn lộn dưới đất, “Thị lực cậu tốt thì ghê gớm lắm à! Ức hiếp người quá đáng! Tớ phải nói với anh Tiêu Vọng, xem anh Tiêu Vọng sẽ dạy dỗ cậu như thế nào!”

“Chưa được sự cho phép, không được phép tiến vào sân huấn luyện! Hai người đang đứng ở giữa, lập tức lui khỏi sân huấn luyện!” Ở bên cạnh sân vận động vang lên giọng nam giới rắn rỏi.

Đường Đang Đang sợ hãi giật nảy mình, vội vàng lùi ra.

Đây là một người đàn ông trung niên đeo cảnh hàm cấp ba, không rõ độ tuổi, nhưng hình dáng cơ thể rất khoẻ mạnh rắn rỏi.

Ông đội một chiếc mũ dành cho người huấn luyện của cảnh sát, trên dưới chiếc mũ được đội ngay ngắn là một cặp kính râm, che mất nửa khuôn mặt. Qua vết nhăn lộ ra phía bên ngoài mắt kính, có thể nhận ra ông không còn trẻ nữa. Người đàn ông mặc một bộ trang phục huấn luyện của cảnh sát màu đen rất vừa người và phẳng phiu, phía sau lưng của bộ trang phục huấn luyện viết ba chữ lớn “T.B.M”, bông lúa mạch trên quân hàm sáng lấp lánh. Ở phần thắt lưng của ông thắt một chiếc thắt lưng vũ trang chuyên dụng của cảnh sát, trên dây thắt lưng da đó có một chiếc còng tay, một chiếc gậy gập chuyên dụng của cảnh sát, súng, đèn pin, bình xịt cay. Ống quần ông cho vào trong đôi bốt cao cổ chuyên dụng của cảnh sát đặc nhiệm đã được đánh sáng bóng, trông rất sạch sẽ gọn gàng. Mặc dù người nam giới không cao lắm, còn thấp hơn Tiêu Lãng - cao 1,85 mét - một cái đầu, ông đứng chắp tay sau lưng ở bên sân vận động, dáng vẻ nhỏ bé nhưng lại uy phong lẫm liệt, khí thế áp đảo người khác.

Đường Đang Đang khẽ lè lưỡi, vội vàng vòng qua bên cạnh ông, còn ông thì không hề nhúc nhích, cứ thế nhìn chằm chằm vào Tiêu Lãng vẫn đang ở trên sân vận động.

Tiêu Lãng đang cười nghiêng ngả, không chú ý hiệu lệnh gì cả, phủi bụi dính trên người, miệng vẫn đang cười tươi rói.

“Rời khỏi sân huấn luyện! Động tác nhanh lên một chút!” Người đàn ông lớn tiếng thét lên.

Tiêu Lãng đành phải đi đến chỗ người đàn ông đó với vẻ khó chịu.

“Nghiêm!” Khi Tiêu Lãng ra đến bên cạnh sân vận động, người đàn ông chặn đường của Tiêu Lãng lại, nói: “Trong tổ chức Người gác đêm, chấp hành loại mệnh lệnh này, chỉ có khoảng thời gian 10 giây để hoàn thành, thế mà cậu đã dùng mất 33 giây.”

Tiêu Lãng thẹn thùng gãi đầu, nghĩ thầm ông có dùng máy đếm giờ đâu, lẽ nào ông tự có công năng tính giây?

“Theo như kỉ luật của chúng ta, chậm 3 giây, 10 cái chống đẩy, cho nên cậu phải chống đẩy 230 cái. Người đàn ông nói, “Cô gái vừa rồi, chậm mất 3 giây, chống đẩy 30 cái.”

“Đừng đừng đừng, phạt tôi là được rồi, tôi chống đẩy thay cô ấy còn không được sao?” Tiêu Lãng lập tức kêu lên.

“Trong tổ chức Người gác đêm, chỉ có tinh thần cùng giúp đỡ nhau, không có quy tắc chịu phạt thay.” Người đàn ông nói, “Nói ít thôi, mau thực hiện đi!”

Uy lực của người này khiến cho những học viên đứng xung quanh xem chợt im bặt. Tiêu Vọng và Nhiếp Chi Hiên nghe tin cũng vội vàng chạy đến.

“Tôi nói này, ông chú này, à không, sĩ quan huấn luyện, thầy giáo.” Tiêu Lãng thấy tình thế không ổn, lập tức bày ra khuôn mặt hiền lành hối lỗi, vừa tiến lại gần người đàn ông đó vừa cầu xin: “Về sự việc này, đều là do tôi gây nên, nếu không phải là tội lừa cô ấy, cô ấy cũng sẽ không tiến vào sân huấn luyện. Sự việc này tuyệt đối, chắc chắn, tất nhiên là tôi đã sai, thầy muốn trừng phạt tôi, tôi tâm phục khẩu phục! Nhưng cô ấy thật sự là bị tội lừa vào trong đó, tôi chịu phạt thay cho cô ấy, cũng là hợp lý, thầy nói xem có đúng... kh...ông...!

Người đàn ông thấy Tiêu Lãng càng lúc càng tiến lại gần, khi gần đến sát người mình, trực tiếp ra đòn bắt gọn, quật ngã Tiêu Lãng, ấn cậu xuống dưới đất. Cả quá trình động tác này vô cùng nhanh gọn, chưa dùng đến một giây. Động tác đột ngột này khiến cho tất cả các học viên đứng xung quanh đang quan sát kêu lên kinh ngạc.

Người đàn ông nói: “Đòn này chính là nói cho cậu biết, trong tổ chức Người gác đêm, chỉ có kỉ luật, không có xin xỏ.”

Tiêu Lãng từ nhỏ đã thích đánh nhau, cũng chưa bao giờ bị chịu thiệt, nỗi nhục nhã lớn nhường này, cậu sao có thể nhẫn nhịn được chứ? Nhưng cậu thật sự không thể ngờ được, ông chú có dáng vẻ nhỏ con này chỉ tiện tay làm một động tác mà đã có thể trực tiếp đốn đổ cậu, hơn nữa còn khiến cậu không thể nhúc nhích nỗi.

“Ối ối ối, ông chú này, chúng ta nói chuyện nghiêm chỉnh nào, chú đánh đột kích thế này thì ra gì chứ?” Tiêu Lãng vô cùng tức giận, nhanh chóng lướt nhìn quân hàm cảnh sát của người này, mặc dù ít hơn lão Tiêu một ngôi sao, nhưng rõ ràng cũng là cảnh sát cấp cao. Xem ra người này chắc phải là lãnh đạo của tổ chức Người gác đêm. Thế thì sao chứ, lãnh đạo cũng không thể ức hiếp người khác mà! Cậu muốn giãy giụa, nhưng lại bị đè chặt cứng, đành phải kêu lên: “Muốn đánh nhau phải không? Không phải nhân cơ hội người khác không phòng bị, có bản lĩnh, thì chúng ta hãy quyết đấu công bằng!”

Người đàn ông cười khẩy một tiếng, buông tay ra, nói: “Được. Có gan, có chí khí. Vậy thì tôi cho cậu thêm một cơ hội, đấu đôi công bằng, cậu mà thắng, 260 cái chống đây sẽ được miễn hoàn toàn, nếu cậu thua, hai cô cậu đều phải tăng gấp đôi.”

“Ông nói đấy nhé, không được ăn gian đâu.” Tiêu Lãng đứng dậy, nghĩ thầm mình ít nhiều cũng đã đánh đấm từ nhỏ, cộng thêm ưu thế về độ tuổi, ưu thế về thân hình cuộc giao đấu mặt đối mặt, mình chưa chắc đã thua. Có dù có thua, cũng không đến nỗi khó coi như vừa rồi.

Tiêu Lãng học theo cách những người võ sĩ đấm bốc quyền anh khởi động cánh tay và xoa nắm đấm, nhảy lên nhảy xuống, nói: “Ông chú này, tôi cứ nói trước nhé, khi thật sự đánh nhau, tôi sẽ không nương tay đâu, đến lúc đó nếu ông thua, đừng có nói là tôi không tôn trọng bề trên!”

Người đàn ông lạnh lùng nói: “Có thể bắt đầu được chưa?”

“Bắt đầu!... Ôi? Ao!”

Lại là một thể đòn nhanh như chớp, những người xung quanh thậm chí còn chưa kịp nhìn rõ người đàn ông đó đã dùng thủ pháp gì, Tiêu Lãng đã lại một lần nữa ngã xuống đất, bị người đàn ông thít chặt cổ, khoá chặt đôi tay.

“Vừa rồi không tính! Tôi vẫn chưa kịp chuẩn bị xong... Làm lại!” Tiêu Lãng bị đè ở bên dưới, vẫn cứng họng.

Thế nhưng cho dù Tiêu Lãng đã nín thở tập trung, lần thứ hai cậu vẫn bị tư thế tương tự kiềm chặt. Lần này, người đàn ông hình như muốn để cho cậu phải hứng chút đòn, nên tay dồn lực hơn một chút. Cổ Tiêu Lãng bị thất chặt, mặt đỏ bừng, đành phải nín thở hét lên: “...ông chú... buông tay, nếu không buông tay, sẽ tiêu đời...”

Người đàn ông không nói gì. Đường Đang Đang cuống quá muốn lao lên giúp Tiêu Lãng, nhưng lại không biết làm thế nào. Cô tự giận mình trước khi đi sao lại không lên mạng tìm kiếm một chút chiến lược liên quan đến cách can đánh nhau. Lúc này, Tiêu Lãng mặt đỏ bừng bừng, cuối cùng cũng thốt ra mấy chữ qua kẽ răng: “Tôi, tôi nhận thua...”

Sau khi nói ra hai chữ “nhận thua”, Tiêu Lãng cảm thấy cổ mình được nới lỏng. Bầu không khí tươi mới tràn vào trong lồng ngực. Cậu thở dốc, cảm thấy mình vừa mới từ quỷ môn quan lượn một vòng. Đường Đang Đang thở phào, đi đến đỡ cậu đứng dậy. Tiêu Lãng xoa xoa cổ họng mình, xác nhận nó vẫn chưa bị siết.

“Bây giờ còn 20 phút mới đến giờ học, trước lúc đó, hai cô cậu phải chống đẩy xong phần của mình.” Người đàn ông phủi tay đứng thẳng dậy, chỉ xuống đất, lạnh lùng nói.

Tiêu Lãng thua một cách tâm phục khẩu phục, đành phải cùng với Đường Đang Đang ngoan ngoãn nằm dưới đất, bắt đầu chống đẩy. Tiêu Vọng và Nhiếp Chi Hiên đứng bên cười không thành tiếng, tìm một chỗ ở gần hai đứa em ngồi xuống, đếm hộ chúng. Người đàn ông vóc dáng nhỏ bé đáng sợ đó đứng ở cách đó khoảng 10 mét, vẫn chắp tay sau lưng giữ nguyên tư thế đứng nghiêm, giám sát bọn trẻ.

“Đang Đang...”, Tiêu Lãng cảm thấy rất áy náy, đang định nói gì đó, bị Đường Đang Đang cắt ngang: “đừng nói nữa, để dành sức đi.” Đường Đang Đang cắn môi, miên cưỡng hoàn thành được động tác, nhưng rõ ràng càng lúc càng chậm, rồi nhanh chóng, bên má lúm đồng tiền đã nhỏ giọt mồ hôi xuống. Đối với Tiêu Lãng chống đẩy này chẳng là gì cả, nhưng đối với cô, một cô gái vẫn chưa trải qua sự huấn luyện thì đúng là hơi khó.

“Cậu nhóc thối...", Tiêu Vọng đứng bên vừa đếm vừa cảm thán. “Em đấy, khi nào có thể thay đổi được tính tình nóng vội hiếu thắng thì tốt. Em có biết chữ cái sau lưng của người đó là ý gì không, mà còn dám đấu tay đôi với ông ấy."

“Đó... là ý gì?” Đường Đang Đang đang rầu rĩ đẩy lại hiếu kì trước, cô nhớ lại, ba chữ cái đó hình như là TBM, hình như không giống như tên viết tắt của Người gác đêm mà.

“Là ý gì?” Tiêu Lãng một tay chống đỡ cơ thể, một tay gãi đầu, “A, không phải là viết tắt của “đặc biệt mạnh” chứ? Ông chú này cũng quá là ngông cuồng, đến nỗi muốn cho cả thế giới muốn biết mình đặc biệt mạnh cơ đấy!”

Đường Đang Đang không kìm được phì cười, hơi thở không kịp nín lại, nằm xẹp xuống dưới đất.

“Cái này không tính.” Người đàn ông đứng đằng xa hét lên.

Đường Đang Đang đành phải lại một lần nữa vất vả nâng người lên, khẽ càu nhàu: “Tớ hận cậu, Tiêu Lãng!”

Nghe thấy câu mắng mỏ quen thuộc này, Tiêu Lãng biết rằng Đường Đang Đang không còn giận mình nữa. Động tác của cậu cũng nhanh nhẹn hơn, nghe thấy anh trai tiếp tục giải thích: “cái gì mà “đặc biệt mạnh” chứ, TBM là viết tắt của Training Base Ministry, có nghĩa là “Căn cứ huấn luyện kĩ năng chiến thuật cảnh vụ Bộ Công an”. Cơ quan này chuyên bồi dưỡng những người sĩ quan huấn luyện tài giỏi kĩ năng cảnh vụ, những người từ cơ quan này ra, đều là những nhân vật vô cùng lợi hại. Anh vẫn luôn rất thích nơi này, nhưng đáng tiếc là tố chất cơ thể không qua được. Cái người vừa rồi, có thể vào được tổ chức Người gác đêm, còn mang quân hàm cao như vậy, lại mặc cảnh phục TBM, Có lẽ ông ấy là người sĩ quan huấn luyện cao cấp của TBM. Ngay cả sĩ quan huấn luyện cao cấp của TBM mà em cũng dám khiêu chiến, cậu nhóc em đúng là đã ăn phải gan hùm mật gấu rồi.”

“Ừm, thảo nào ông ta ra tay nhanh như vậy. Theo em thấy ông ta không phải TBM, mà là MTN.” Tiêu Lãng nói

“MTN?” Tiêu Vọng không hiểu gì cả.

“Manh từ người.” Tiêu Lãng thè đầu lưỡi ra giống quỷ chết treo.

Đường Đang Đang lại một lần nữa nằm xẹp xuống đất.

Theo cách nói của quan chức cao cấp TBM, trong quân đội, những binh sĩ sức khoẻ tốt, có người có thể liên tục chống đẩy được hơn 2000 cái, khi bộ đội đấu võ, cũng lấy mốc 500 cái chống đẩy để làm chỉ tiêu sát hạch. Hơn 400 cái chống đẩy, đối với một số thành viên trong tổ chức Người gác đêm thì cũng chỉ là một con số đạt tiêu chuẩn.

Những lời này khiến cho Tiêu Lãng và Đường Đang Đang khó khăn lắm mới hoàn thành xong nhiệm vụ của mình vô cùng kinh ngạc. May mà Đường Đang Đang lại nghe nói, người quan chức cao cấp TBM này chỉ là phụ trách bồi dưỡng nhân tài ở một phương diện nào đó, đen khi mỗi người đều căn cứ vào sở trường của mình, sẽ được tiến hành bồi dưỡng huấn luyện sâu ở những hướng khác nhau, Đường Đang Đang cũng cảm thấy yên tâm phần nào. Dù sao thì, nếu nói đến lĩnh vực IT, tự mình cũng yên tâm hơn nhiều.

Lịch trình du ngoạn còn chưa bắt đầu, đã bị coi là tự hợp phản diện bị trừng phạt, điều này khiến Tiêu Lãng. Đường Đang Đang cảm thấy buồn rầu. Nhiếp Chí Hiên không biết mua được cho hai người bọn họ nước từ đâu về, cũng giống như anh trai, Tiêu Lãng và Đường Đang Đang ngay lập tức nảy sinh môi thiện cảm với Nhiếp Chi Hiên. Đem so với sự rầu rĩ lúc nãy, chính lúc này đây bọn họ càng cảm thấy hiếu kì đối với tương lai. Thấy sắp đến thời gian họp, hai người vội đi theo Tiêu Vọng và Nhiếp Chi Hiên, cùng bước vào trong phòng họp ở tầng 1 của ngôi nhà đỏ.

Đây là phòng họp được xây dựng từ thời kì đầu lập nước, sau đó chắc chắn là đã được sửa chữa. Phòng hội nghị sắp xếp vị trí ngồi theo hình dạng cầu thang vòng cung và bàn ghế mặc dù cũ kĩ, nhưng tổng thể kết cấu lại giống như một rạp chiếu phim màn ảnh rộng, hơn nữa vị trí của tất cả các ghế ngồi đều có nút điều khiển. Chỗ ngồi có thể điều chỉnh vị trí trước sau và độ dựa lưng, mặt bên của ghế ngồi còn có cả chiếc bàn gấp nhỏ. Phòng họp có thể đồng thời dung nạp 50 người, hội trường phân thành mấy khu vực chỗ ngồi, khu vực chỗ ngồi trung tâm nhất rõ ràng là chỗ mà họ chuẩn bị vào ngồi, ở lưng ghế của mỗi chỗ ngồi đều đã dán tên, trông rất ngay ngắn và có quy hoạch.

Những chỗ ngồi này đã được quét dọn tỉ mỉ, sạch bong không chút bụi. Chiếc bảng đen ở phía trước phòng họp đã bị tháo ra, lỗ định bị tháo ra vẫn còn rất mới, hình viền chiếc bảng đen ban đầu cũng vẫn còn thấp thoáng, thay vào đó là một màn hình LED rất lớn.

Khi bọn Tiêu Vọng bước vào trong phòng họp, trong khu vực ghế ngồi trung tâm đã có một số người ngồi. Mấy người vừa đi men theo bậc cầu thang của phòng họp đi xuống dưới vừa dáo dác tìm kiếm tên của mình.

Tiêu Lãng tinh mắt, phát hiện ra ngay tên của hai anh em họ Tiêu và Đường Đang Đang nằm ở chính trung tâm của hàng ghế thứ hai. Nhiếp Chi Hiên ở hàng ghế thứ ba, anh lên tiếng chào rồi đi tới đó.

“Đi nhờ đi nhờ.” Tiêu Lãng đi đầu, dáng người cậu cao lớn, đi xuyên qua giữa những hàng ghế có vẻ hơi chật chội. không may làm đổ chai nước đang cầm trong tay chưa đóng chặt nắp vào cổ của một người nam sinh nào đó ở hàng ghế trước.

Người nam sinh đó quay đầu lại. Tiêu Lãng đang định lên tiếng xin lỗi, nhưng lại hít vào một hơi thở lạnh.

Cậu nhìn thấy trên mặt người đó có một vết sẹo vô cùng quái dị, từ khoé miệng kéo đến tận bên tai. Mặc dù vết sẹo này đã khá lâu rồi, người bình thường nhìn thấy cũng không quá rõ nét, nhưng thị giác của Tiêu Lãng lại quá xuất sắc ngược lại khiến cho chính bản thân cậu giật mình sợ hãi. Cậu há miệng, nhất thời không thốt nên lời.

Cậu nam sinh đó thì lại có vẻ như đã quá quen với sự việc này, lạnh lùng nhìn Tiêu Lãng một cái, lấy tay khẽ phủi nước ở trên vai.

“Vừa rồi thật ngại quá, tôi tên Tiêu Vọng.” Tiêu Vọng giải vây cho em trai, thân thiện chào hỏi.

Cậu nam sinh đó nhìn ba người, ánh mắt khẽ dừng lại vài giây trên gương mặt Đường Đang Đang nhưng lại không tiếp lời, chỉ quay đầu trở lại.

“Con người kì cục!” Tiêu Lãng khẽ làu bàu, ngồi vào vị trí của mình.

“Đợi đã..." Đường Đang Đang lẩm bẩm, ‘Hình như mình nhìn thấy người này rồi... Phải rồi!” Cô khẽ vỗ vào vai cậu nam sinh ngồi hàng ghế trước, hỏi về thân thiện: “Cậu là Lăng Mạc, có phải không? Tôi tên Đường Đang Đang, bố tôi là Đường Tuấn, có phải bố tôi đề cử cậu đến không?”

Cậu nam sinh đó bị vỗ vai, vai khẽ động đậy nhưng lại không quay đầu lại. Cậu ta khẽ gật đầu coi như mặc nhận, hình như không hề có ý định làm quen với Đường Đang Đang.

“Thật là... nói một câu thì chết sao? Con người này thật thú vị." Tiêu Lãng không kìm được nói, “Liệu cậu ta có phải bị câm không nhỉ?”

Đường Đang Đang không hề nghĩ đến chiều hướng này, mặt ngơ ngác. Tiêu Vọng thì lại cảm thấy ngượng ngùng trước sự đường đột của cậu em trai mình, dùng cùi chỏ huých vào Tiêu Lãng một cái, ra hiệu cho cậu đừng nói linh tinh.

Đúng lúc này, Lăng Mạc quay đầu lại. Cậu ta nhìn Đường Đang Đang, rồi lại nhìn Tiêu Lãng, nói: “Không nói sẽ không chết người, nói nhiều một câu lại có thể hại chết người. Đường Đang Đang phải không? Nếu như cô muốn bớt đỡ bị chống đẩy, kiến nghị cô vẫn nên tránh xa cái người nói nhiều một chút.”

Tiêu Lãng đứng bật dậy, nắm chặt tay: “Cậu có ý gì?

“Ngồi xuống!” Tiêu Vọng trầm giọng nói, “Còn muốn gây bao nhiêu phiền toái, ngày đầu tiên đã muốn bị đào thải rồi à?"

Tiêu Lãng hậm hực ngồi trở lại ghế, chân vắt vẻo, lôi điện thoại di động ra xem weibo. Lăng Mạc nói xong bèn quay đầu lại, như thể cuộc đối thoại vừa rồi chưa từng xảy ra. Đường Đang Đang nhìn phía sau gáy của Lăng Mặc, trong lòng tràn ngập nỗi nghi hoặc: “Sự sắp xếp của bố rốt cuộc là có dụng ý gì nhỉ?”

Một lát sau, tất cả các chỗ ngồi được dán tên trong hội trường đều đã chật kín. Tiêu Lãng nhẩm đếm, tất cả 24 người, 18 nam sinh, 6 nữ sinh. Ngoài Nhiếp Chi Hiên, phần lớn mọi người đều tầm 20 tuổi, bởi vì đều mặc thường phục, cho nên phong cách của mỗi người đều rất rõ ràng. Có người nhìn non choẹt, có người trẻ nhưng cũng có người như ông cụ non, có người nhìn khoẻ mạnh rắn rỏi, cũng có người nhìn trông yếu ớt; có người ăn mặc nghiêm túc bảo thủ, cũng có người nhai kẹo cao su, nhuộm tóc. Xem ra đây không giống như là căn cứ bồi dưỡng huấn luyện tinh anh của giới cảnh sát, mà giống như một nhóm đoàn thể xã hội trong trường đại học. Nghĩ đến đây, Tiêu Vọng không kìm được bật cười, với vai trò là cảnh sát, không nên nhìn gương mặt mà đánh giá con người là bài học đầu tiên anh được học, những người muôn màu muôn vẻ trước mắt anh đây, không chừng ai nấy cũng đều có những tuyệt kĩ của mình.

Đúng 9 giờ, cánh cửa phòng họp mở ra, một ông lão tóc bạc trắng đi lên bục diễn giả. Mặc dù ông đã nhiều tuổi, nhưng đôi mắt lại tinh anh. Ông lão này chính là Bác Nguyên Mạn.

Bác Nguyên Mạn nhìn xung quanh một lượt, trong ánh mắt tràn ngập sự tự tin. Khi ánh mắt của ông lướt đến hai đứa cháu ngoại, khuôn mặt ông lộ ra nụ cười từ ái và kì vọng.

Từ khi có thể ghi nhớ, đây là lần đầu tiên hai anh em nhà họ Tiêu nhìn thấy ông ngoại mặc bộ cảnh phục cấp hai. Mắt Tiêu Vọng chợt sáng rực. Tiêu Lãng cũng quên đi sự khó chịu bởi lời đối thoại của Lăng Mạc vừa rồi, cậu cảm thấy mình đã được về nhà, tâm trạng có chút căng thẳng lập tức trở nên thả lỏng.

Bác Nguyên Mạn khẽ di con chuột trên bục diễn thuyết, màn hình lớn ở phía sau liền bật sáng. Trên màn hình là một huy hiệu tổ chức Người gác đêm khổng lồ.

“Mỗi người các bạn đều được phát một chiếc huy hiệu thế này. Các bạn có biết chiếc huy hiệu này có ngụ ý gì không?” Giọng nói sang sảng của Bác Nguyên Mạn vang vọng trong phòng họp, “Vô số ngôi sao lấp lánh trên bầu trời đêm. Chúng ta chính là những ngôi sao bình thường nhất ở trong đó, nhưng chúng ta lại canh giữ cho đèn điện của vạn ngôi nhà, không để cho bóng tối xâm phạm sự yên tĩnh của ban đêm. Đây chính là nguồn gốc của cái tên tổ chức Người gác đêm. Tôi tên Bác Nguyên Mạn, là người tổng phụ trách hiện thời của tổ chức Người gác đêm. Các bạn có thể gọi tôi là thầy Bác, cũng có thể gọi tôi là lão tía giống như những thành viên trước đây. Đương nhiên, đối với các bạn, có lẽ gọi là ông thì phù hợp hơn.” Bác Nguyên Mạn mỉm cười, nhìn những khuôn mặt trẻ trung của mọi người, nét mặt ông lại trở nên nghiêm nghị.

“Tổ chức Người gác đêm cùng tuổi với tổ quốc, lịch sử lâu dài, nhưng đường đi lại rất trắc trở. Không giấu mọi người, các thành viên cũ của tổ chức Người gác đêm chúng tôi, cho dù có trẻ hơn tôi, cũng đều đã ngoài 50 tuổi. Chúng tôi đã trải qua rất nhiều mưa dông bão táp, cũng trải qua khoảng thời gian đông lạnh kéo dài đến hơn 20 năm. Trong khoảng thời gian này chúng tôi tản mạn ở các ngành các nghề, nhưng vẫn cùng canh cánh trong lòng một nguyện vọng, đó chính là xây dựng lại Người gác đêm, để cho tổ chức Người gác đêm lại một lần nữa khôi phục sự huy hoàng của ngày xưa.”

“Hôm nay, nguyện vọng này đã thực hiện được nửa đầu, còn nửa sau thì còn phải dựa vào các bạn đang ngồi đây giúp chúng tôi thực hiện. Chúng tôi đã già rồi, không làm được việc gì nữa. Cơm, tôi cũng có thể ăn được, nhưng muốn ăn thật hào hứng đã không dễ dàng nữa rồi.”

Phía bên dưới vang lên những tiếng cười khe khẽ. Tiêu Lãng từ lâu đã quen với câu nói đùa của ông ngoại, cậu vừa nghe vừa thoải mái dựa vào ghế, tiện tay nghịch ngợm phần tay cầm của ghế ngồi.

“24 bạn trẻ đang ngồi đây, đều là người được những thành viên lão thành của tổ chức Người gác đêm đề cử. Mọi người đều có khả năng thiên phú độc đáo của mình, nhưng ở đây, chỉ có thiên phú thôi thì vẫn chưa đủ, nếu như bạn không biết làm thế nào để vận dụng khả năng thiên phú của mình, bạn vẫn có khả năng sẽ bị đào thải ra khỏi đợt huấn luyện.” Bác Nguyên Mạn chậm rãi nói, “Tôi tin rằng, các bạn trẻ có thể đến được đây, đều tràn ngập lòng nhiệt huyết, cũng có những trách nhiệm sâu xa. Ở lại, các bạn có thể tận hưởng được một cuộc đời khác với những người khác, rời khỏi đây các bạn cũng có một quãng hồi ức thật khó quên. Nhưng, tổ chức Người gác đêm dù sao vẫn là một tổ chức bí mật.

Quãng thời gian này cho dù là hồi ức thì chúng ta cũng đều phải coi nó là điều cơ mật, chính là điều cơ mật giữa chúng ta có được không?”

Nói xong, Bác Nguyên Mạn dùng ánh mắt như thể trưng cầu ý kiến nhìn chằm chằm xuống chỗ ngồi phía dưới. Các học viên lần lượt gật đầu thể hiện đồng ý. Còn có mấy tiếng “vâng” non nớt phát ra từ miệng mấy học viên.

Tiêu Lãng vừa gật đầu vừa lơ đễnh điều khiển tay cầm trên ghế, muốn điều chỉnh ghế ngồi của mình được thoải mái hơn. Thật không ngờ, tay cầm cũ kĩ phát ra tiếng cót két, một người thanh niên cường tráng ngồi ở phía bên trái chỗ ngồi của Tiêu Lãng đột ngột ngã ngửa người về phía sau trong tư thế không chuẩn bị chút nào.

“Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, tôi cứ tưởng tôi điều khiển ghế ngồi của mình.” Tiêu Lãng thấy đã điều chỉnh tay cầm nhầm, vội vàng xin lỗi người thanh niên cường tráng đang bừng bừng tức giận nhưng lại không biết phải xử trí ra sao.

Tất cả học viên cười nghiêng ngả.

“Theo như quy định, khi đang trong giờ mà làm việc riêng, chống đẩy 200 cái.” Bác Nguyên Mạn thu lại nét hiền từ, nghiêm mặt nói: “Tiêu Lãng đi lên bục, 200 cái chống đẩy.”

“Ông ngoại! Lại chống đẩy sao? Cháu, cháu..." Tiêu Lãng xoa xoa cánh tay cuống lên.

“Ở đây không có ông ngoại.” Bác Nguyên Mạn nói, Cháu không phải là phạm lỗi lần đầu à? Vậy thì 300 cái.”

Tiêu Lãng không có cách nào khác, đành phải bước lên bục giữa bao con mắt chăm chú của mọi người. Cậu nhìn thấy Đường Đang Đang đang che miệng vui mừng, đang định toét miệng cười, lại liếc nhìn thấy thần sắc khuôn mặt lạnh lùng của Lăng Mạc ngồi hàng ghế trước, liền cụt hứng, thu lại nụ cười, lặng thinh chống đẩy.

Sự khởi động lại của tổ chức Người gác đêm được xây dựng trên sự kiện vượt ngục tập thể của thành phố Nam An chúng ta.” Bác Nguyên Mạn mặc kệ Tiêu Lãng: “Chúng ta không có thời gian để tiến hành cuộc huấn luyện tập thể thường ngày, cho nên, chỉ có thể dùng vụ án thay cho tập luyện. Gọi là dùng vụ án thay cho tập luyện chính là chúng ta - tất cả những người đang có mặt ở đây đều cần. phải thực tế tham gia xử lí sự kiện vượt ngục này, tham gia toàn bộ quá trình. Nhiệm vụ của cảnh sát là trong vòng ba tháng bắt được toàn bộ 22 tên này trở về. Đây tương tự cũng là nhiệm vụ của chúng ta.”

Phía ghế ngồi bên dưới bắt đầu có một số tiếng bàn luận.

“Đương nhiên, chúng ta cần phải phối hợp mật thiết với cảnh sát.” Bác Nguyên Mạn nói tiếp, Sở Công an thành phố Nam An hiện nay đã điều động hơn 2000 cảnh sát để điều tra phá vụ án này, còn chúng ta, lại trở thành đôi cánh của con hổ, đôi mắt của chim ưng, giúp cho cảnh sát kịp thời phá án. 22 phạm nhân đào tẩu này, ít nhất cần phải có một nhóm người, thông qua sự suy đoán của chúng ta trực tiếp tìm thấy được.”

Tiếng bàn luận bắt đầu dần dần to lên.

“Đương nhiên, để cho mọi người có thể được thích nghi được tốt hơn, phát huy được tiềm năng của mình, cùng lúc với việc phá án, chúng tôi cũng sẽ bố trí bài học bồi dưỡng huấn luyện nghiêm ngặt, giúp cho phần lớn các học viên chưa có kinh nghiệm phá án thực tiễn nhanh chóng làm tốt phần việc của mình. Tôi tin rằng, dưới áp lực con người sẽ phát huy ra được tiềm năng lớn nhất của mình. Cho nên, trong khoảng thời gian sát hạch ba tháng, mỗi tuần đều có khả năng sẽ có một người bị đào thải. Cũng có nghĩa là trong những người ngồi ở đây lúc này, ít nhất sẽ có một nửa số người rời khỏi căn phòng này.”

Tiếng thảo luận biến thành tiếng than đầy lo lắng.

“Sau khi tan học, 24 người ngồi đây, dựa theo ý nguyện cá nhân, tự động phân thành hai tổ, mỗi tổ tự chọn tổ trưởng, sau đó nộp danh sách từng tổ lên chỗ tôi. Bắt đầu từ ngày mai, tôi sẽ phát cho mọi người một bản thời gian biểu. Mỗi buổi sáng, tất cả mọi người đều phải tập luyện. Mỗi tuần bảy ngày, ba ngày đầu tập luyện giáo trình học nền tảng cơ sở chung, bốn ngày sau căn cứ theo phương hướng sở trường của mọi người, tiếp nhận bồi dưỡng đặc biệt khác nhau. Vào mỗi buổi chiều, hai tổ ở hai phòng học nhỏ tiến hành phân tích và thảo luận việc vây bắt của vụ án vượt ngục.”

“Bác... Bác lão tía.” Có một cô gái chợt giơ tay lên. Cô chính là cô gái mà lúc trước Tiêu Vọng nhìn thấy nhai kẹo cao su. Cô ta mặc một chiếc váy yếm bò, bên trong là chiếc áo lộ vai, trên cổ đeo một sợi dây chuyền ngắn sát cổ, tóc ngắn một cách khác thường, nhuộm light màu sáng. Tiêu Vọng cảm thấy cô ta lẽ ra nên xuất hiện ở nơi tổ chức âm nhạc chứ không phải ở đây.

“Gì vậy?" Bác Nguyên Mạn rất nhẫn nại.

“Cháu muốn biết, nếu như một tuần học bảy ngày, vậy thì chúng cháu còn có ngày nghỉ không?

Bác Nguyên Mạn hít thở một hơi thật sâu, những đứa trẻ này còn phải đi chặng đường rất dài nữa.

“Chỉ cần đào phạm vẫn còn ở bên ngoài, thì vĩnh viễn sẽ có người không dám ngủ. Trước khi chúng ta bắt hết đào phạm, không có ngày nghỉ.”

“Vậy chúng ta cần phải bắt bọn họ như thế nào?” Cô gái tóc ngắn không cam tâm, tiếp tục hỏi.

“Công việc của các bạn chính là cố gắng hết sức có thể thu thập được nhiều thông tin, tiến hành phân tích và suy luận, cung cấp hướng vây bắt cho cảnh sát. Chúng tôi không hy vọng các bạn mỗi tuần bắt được một đào phạm, nhưng chúng tôi sẽ tiến hành tổng hợp đánh giá và sát hạch đối với sự tiến triển hàng tuần của các bạn. Mỗi tuần chúng tôi đều sẽ chọn ra một tổ chiến thắng, những thành viên của tổ chiến thắng có thể được ở lại đến tuần sau, nhưng thành viên của tổ còn lại sẽ bị đào thải một người. Người bị đào thải sẽ kết hợp giữa việc bỏ phiếu trong nội bộ và ý kiến của giáo viên hướng dẫn, học viên bị đào thải sẽ được đưa trở lại đơn vị ban đầu hoặc là trường học, Người gác đêm sẽ trở thành kí ức mãi mãi đối với họ.”

“Đội nào nếu như bị thua, thì sẽ bị thiếu một người, thiếu đi một phần sức lực. Như vậy, thực lực tổng thể sẽ bị giảm đi. Nếu như không may tiếp tục bị thua tiếp, chẳng phải là sẽ giống như hiệu ứng bài Domino, vòng tuần hoàn ác tính, cứ thể thua mãi sao?” Nhiếp Chị Hiền vẫn luc chăm chú lắng nghe, lúc này đây chợt giơ tay, lên tiếng hỏi.

Bác Nguyên Mạn gật đầu, nói: “Không loại trừ khả năng này, cho nên cuộc chơi này, cần mọi người đều dốc hết tinh thần. Ba tháng, 12 tuần, có thể sẽ đào thải 12 người, có thể còn nhiều hơn nữa, có khả năng cả một tổ sẽ hoàn toàn bị xoá sổ. Bản thân mình ở trong nghịch cảnh, cần phải phản kích ra sao, cũng là khảo nghiệm mà các bạn cần phải trải qua. Nhưng, thầy giáo hướng dẫn của chúng tôi không chỉ là người giám sát cuộc thi của các bạn, sẽ phân tổ giúp đỡ các bạn phân tích, cảnh sát cũng sẽ gánh vác chức năng điều tra loại trừ và vây bắt then chốt nhất. Tôi muốn nhắc nhở mọi người một chút, bởi vì mọi người đều là học viên, vẫn chưa có quyền chấp pháp, cho nên tất cả mọi hành động bắt buộc phải báo cáo với người phụ trách của tổ chức Người gác đêm, cũng chính là ta. Ta sẽ giúp các bạn điều tiết với cảnh sát, cùng tham gia hành động cùng các bạn.”

“Bây giờ, ta chưa nhớ hết tên của các bạn, nhưng ta tin rằng, ba tháng sau, những người cuối cùng có thể được ở lại, sau này chắc chắn sẽ trở thành những người tinh anh trong ngành cảnh sát, sẽ là những ngọn lửa sao đêm của tổ chức Người gác đêm. Tổ chức sẽ căn cứ vào sở trường và đặc điểm của từng người để tiến hành thêm nhiều sự bồi dưỡng huấn luyện chuyên sâu, sẽ bồi dưỡng các bạn trở thành người xuất sắc trong một lĩnh vực nào đó. Những người có thể được ở lại sẽ tiếp nhận cuộc sát hạch trực tiếp và sự thẩm tra chính trị của Bộ Công an, cuối cùng sẽ được tham gia vào ngành cảnh sát với danh nghĩa tuyển dụng đặc biệt, trở thành thành viên chính thức của Người gác đêm, thật sự gác đêm cho bách tính. Các bạn đã chuẩn bị xong chưa?”

“Chuẩn bị xong rồi!” Các học viên dị khẩu đồng thanh, Cơ chế đào thải này quả nhiên đã kích thích ý chí chiến đấu mãnh liệt của họ.

“Ông ngoại, ông học ở đâu được quy tắc cuộc chơi vậy. còn thú vị hơn nhiều so với tưởng tượng của cháu.” Tiêu Lãng chống đẩy ở phía sau lưng Bác Nguyên Mạn, nhưng miệng vẫn không chịu để yên.

Bác Nguyên Mạn không thèm để tâm đến Tiêu Lãng, nói tiếp: “Phía bên dưới ghế ngồi của mỗi học viên các bạn đều đặt một chiếc máy tính xách tay, bên trong có toàn bộ tư liệu mà trại tạm giam thành phố Nam An thu thập được cho đến thời điểm này về sự kiện bỏ trốn.” Mọi người lần lượt bắt đầu lấy laptop mở ra, Bác Nguyên Mạn tiếp tục nói, “Trong máy không chỉ có toàn bộ diễn biến quá trình của sự kiện bỏ trốn, và cả bản đồ địa hình xung quanh trại tạm giam, còn có cả đoạn video của máy quay camera giám sát về hoạt động, cuộc sống gần đây ở trong trại tạm giam. Ngoài ra, còn có một số tài liệu của nghi phạm đã được chứng thực.”.

“Các bạn cần phải đọc hết toàn bộ số tài liệu này, từ đó nắm được các thông tin khái quát của vụ án, sau đó mới tổ lại căn cứ theo suy nghĩ của tổ mình, quyết định mục tiêu các bạn muốn vây bắt. 22 người chạy trốn, phần lớn tài liệu của hầu hết nghi phạm đều có ở đây. Còn có mấy người, khi vào trại tạm giam vẫn chưa xác định chính xác thân phận. Phía cảnh sát đang tiến hành điều tra sâu thêm về thông tin thân phận của những người đã nắm được, Kết quả điều tra sẽ kịp thời cập nhật phản hồi. Một khi phân hồi đến chỗ ta, ta sẽ thông qua mạng nội bộ để gửi cho từng người các bạn.”

“Vậy có nghĩa là, mỗi tổ chúng cháu được tự quyết mục tiêu của mình sao?” Tiêu Vọng giơ tay lên hỏi

Bác Nguyên Mạn gật đầu, nói: “Các bạn có quyền tự quyết hoàn toàn.”

“Giao một vụ án lớn như vậy vào tay mấy người chúng cháu, tổ chức yên tâm được sao ạ?”

Đường Đang Đang cũng giơ tay lên phát biểu.

Bác Nguyên Mạn mỉm cười, nói: “Đây chỉ là cuộc khảo sát đối với các bạn. Chúng tôi mặc dù đặc biệt kì vọng rất cao vào các bạn, nhưng quyết không phải là duy nhất dồn tất cả vào các bạn. Đừng quên là vẫn còn những cụ già chúng tôi đây. Bây giờ, tôi sẽ giới thiệu cho các bạn 10 thành viên cũ vừa mới triệu tập lại được của tổ chức Người gác đêm, bao gồm cả tôi. Đương nhiên, họ cũng chính là những người đề cử các bạn.

Nói xong, Tiêu Vấn Thiên, Đường Tuấn, TBM, và mấy người sĩ quan huấn luyện đứng xếp thành một hàng đi vào trong phòng họp, lần lượt ngồi xuống bên cạnh Bác Nguyên Mạn ở vị trí khán đài chủ tịch.

Những người sĩ quan huấn luyện này nhìn đều có vẻ luống tuổi, cho dù là không phải tóc bạc trắng, cũng đã ngoài 40. Đám học viên không kìm được phát ra những tiếng bàn tán.

“Trước khi giới thiệu với mọi người những thầy giáo hướng dẫn, ta giới thiệu trước với các bạn một chút về cơ cấu thành của Người gác đêm. Tầng lớp đưa ra quyết sách của Người gác đêm do những vị tiền bối dày dặn kinh nghiệm tổ hợp thành, là đại não, dưới sự chỉ huy của đại não còn có hai loại tổ. Một là “tổ Thiên nhãn” tương đương Với cảm quan của tổ chức. “tổ Thiên nhãn” chính là bộ phận đảm bảo cho tổ chức lấy được những tin tức tình báo, chứng cứ, manh mối, chủ yếu do bác sĩ pháp y, nhân viên kiểm tra dấu vết, phân tích vật chứng và những nhân viên kỹ thuật truyền thống “Người tìm kiếm” hợp thành và do nhân viên kỹ thuật hacker, kỹ thuật vật chứng điện tử và các nhân viên kỹ thuật hiện đại “Người lần dấu” hơn. thành. Vị này, chính là “Người lần dấu của tổ Thiên nhãn trước đây của chúng tôi, là hacker mạng nổi tiếng trong nước: thầy giáo Phùng Kiến Quốc. Anh ấy cũng sẽ phụ trách bồi dưỡng huấn luyện lần tìm dấu vết mạng và kỹ thuật tấn công hacker cho các cháu.”

Đường Đang Đang nhìn với vẻ vô cùng ngưỡng mộ.

“Một loại tổ chức khác, có tên là “tổ Đi săn”. Thường thì, trong nội bộ Người gác đêm sẽ có hai đến ba “tổ Đi săn”. Toàn bộ thành viên của “tổ Đi săn” đều bắt buộc phải có tố chất thể chất khoẻ mạnh và có khả năng đấu tay đôi, bắn tỉa, lùng bắt tội phạm, hơn nữa còn cần một người tổ trưởng tổng hợp tố chất cực kỳ nổi trội, sẽ được gọi là “Người lập kế hoạch”. Người này cần phải đồng thời có khả năng trù tính chung và năng lực phán đoán, phụ trách điều tiết trù tính chung, lên kế hoạch chỉ huy hành động đặc chủng cụ thể. Giống như là giám đốc Tiêu Vấn Thiên mà các bạn đều đã biết, trước đây chính là “Người lập kế hoạch” tốt nhất của ta.”

Tiêu Vấn Thiên đứng dậy hành