← Quay lại trang sách

Chương 5 Sự sai lệch chí mạng-

Thế giới mà bạn nhìn thấy, không hề chân thật, huống hồ là thế giới mà người khác muốn bạn nhìn thấy.-S.J.s Watson

Thứ bảy ngày 16 tháng 7 năm 2016.

Kế hoạch thiết lập lại tổ chức Người gác đêm chính thức khởi động. 24 học viên được đề cử bắt đầu tiến vào vị trí, chính thức gia nhập vào đội điều tra “sự kiện bỏ trốn đặc biệt lớn của trại tạm giam thành phố Nam An ngày 13.7.2016”. Đồng thời, cuộc cạnh tranh trong nội bộ của các học viên cũng chính thức bắt đầu.

Hai tổ hoàn toàn do các học viên tự chọn tổ. Hai anh em nhà họ Tiêu, Đường Đang Đang và Nhiếp Chi Hiên cùng chung chí hướng, đương nhiên cùng vào một tổ, Tiêu Lãng chủ động đặt tên cho tổ mình một cái tên khá bá đạo, gọi là tổ Chiến ưng. Bởi vì trong tổ này chỉ có Tiêu Vọng là tốt nghiệp Học viện Cảnh sát của quốc gia, hơn nữa ngành học lại là trinh sát, cho nên dưới sự đề cử của Nhiếp Chi Hiên và mọi người, Tiêu Vọng đảm nhận chức vụ tổ trưởng của tổ Chiến ưng.

Đường Đang Đang rất tò mò về Lăng Mạc, cũng hy vọng có thể kéo Lăng Mạc về đội của mình, nhưng đề nghị này lập tức bị Tiêu Lãng phủ quyết. Cô gái Trần Tử Mặc tóc ngắn xám đó lúc trước đã chủ động gọi Lăng Mạc tham gia vào tổ bên kia - tổ Chồn lửa. Lăng Mạc rõ ràng chẳng để tâm đến việc phân tổ, thế nên cứ thế gia nhập tổ Chồn lửa. Trong tổ chồn lửa còn có người thanh niên cường tráng lúc trước bị Tiêu Lãng nghịch tay cầm ghế không may đổ nhào, Hàng Trụ. Nghe anh ta nói thì anh ta là người kế nhiệm do Tư Đồ Bá đề cử. Người trong tổ phần lớn vẫn sợ hãi trước bộ dạng Tư Đồ Bá giáo huấn Tiêu Lãng, nghe thấy điều này, lập tức đưa Hàng Trụ lên vị trí tổ trưởng Như vậy, tổ trưởng của hai tổ đều đã quyết định xong xuôi.

Theo như quy định mà Bác Nguyên Mạn đặt ra, mô hình công việc của Người gác đêm là cách thức đồng thời dung hòa, tức là buổi sáng tiến hành bồi dưỡng huấn luyện và học tập, buổi chiều phân tổ tiến hành đọc tài liệu và phân tích suy luận. Nếu như bất cứ tổ nào đưa ra được lời phân tích kết luận, căn cứ theo phân tích kết luận có thể tiến hành công tác điều tra liên quan hoặc công tác điều tra hiện trường ở bước tiếp theo, một khi cơ hội chín muồi là có thể vây bắt. Nhưng công tác điều tra, xem xét và vây bắt, bắt buộc phải được tiến hành dưới sự phối hợp của cảnh sát vùng. Nói một cách chính xác - bọn họ, trong công tác điều tra, xem xét và vây bắt, chỉ có thể đóng vai trò người đứng cạnh để xem nhiều nhất cũng chỉ có tác dụng hỗ trợ, cảnh sát mới là chủ lực.

Buổi sáng của ba ngày đầu tuần là học giáo trình chung buổi sáng bốn ngày sau căn cứ theo chuyên ngành sở trường của mình để tiến hành lựa chọn giáo trình học. Quá trình học tập thì không phân tổ, chỉ khi hành động mới trên hành phân tổ..

Các giáo viên hướng dẫn Người gác đêm cho rằng với vai trò là một người cảnh sát, điều quan trọng nhất là có phải có được khả năng bảo vệ chính mình. Cho nên bố trí giáo trình học kiến thức chung của tuần đầu tiên chính bắn tỉa, đấu tay đôi và chiến thuật lùng bắt phạm nhân ba môn giáo trình thể dục cảnh sát, việc này cũng có thể khiến cho phần lớn các học viên ở đây không ở trên cương vị công an có thể nắm vững được một số bản lĩnh phòng thân.

Đối với ban cảnh sát đặc nhiệm, tổ chức Người gác đêm có được chính sách ưu tiên mà những người cảnh sát khác không thể có được, chính là chỉ cần có thể qua được sự sát hạch của giáo viên hướng dẫn, là có thể lập tức được phát giấy chứng nhận được sử dụng súng, hơn nữa được phát một khẩu súng lục kiểu 92. Một khi bị tổ chức Người gác đêm đào thải, cũng lập tức bị thu hồi súng và giấy chứng nhận được sử dụng súng.

Hầm ngầm của tổng bộ Người gác đêm là một sân tập bắn rất lớn, có hơn 20 bia bắn. Sau khi dùng súng nhựa tiến hành học tập mô phỏng, buổi sáng đầu tiên, Tư Đồ Bá đã phát cho mỗi học viên một khẩu súng, tiến hành thao tác đạn thật.

Đối với một sinh viên xuất sắc đã tốt nghiệp Học viện Cảnh sát hình sự, bắn tỉa đối với Tiêu Vọng là bài học cơ bản, từ khoảnh khắc tiếng súng vang lên, đạn của anh chưa từng bắn ra ngoài vòng tròn thứ 9. Mặc dù lần đầu tiên sờ đến súng, nhưng khả năng thiên phú của Tiêu Lãng về vận động vẫn được thể hiện rất nhanh, bởi vì lòng hiếu kỳ mạnh mẽ, cậu tiến bộ thần tốc. Sau khi bắn ra 10 phát đạn, tất cả đạn đều bắt đầu trúng vào bia; sau khi bắn ra 30 phát đạn, thành tích đã bắt đầu ngang ngửa với Tiêu Vọng. Sự tiến bộ này khiến cho Tư Đồ Bá liên tục gật đầu khen ngợi. Tiêu Lãng và Tiêu Vọng, cũng trở thành học viên được xác định nhận được súng và chứng nhận được sử dụng súng ở ngay tiết học đầu tiên.

Nhưng Nhiếp Chi Hiên và Đường Đang Đang ở vị trí bên cạnh lại không được thuận lợi như vậy. Nhiếp Chi Hiên mặc dù khi ở trường Học viện Cảnh sát hình sự cũng đã được huấn luyện bắn súng, nhưng bởi vì bây giờ tay phải là tay giả, tư thế cầm súng cần phải thích ứng, lúc ban đầu chỉ có thể sử dụng một tay để giữ súng, cho nên đã làm giảm khá nhiều sự cân bằng vững chãi của khẩu súng. Con Đường Đang Đang, từ xưa chưa bao giờ chạm vào súng, sau khi bắn phát đạn đầu tiên, đã bị phản lực rung lắc không biết xoay xở ra sao, cùng với tiếng ù tai, không dám bóp cò nữa. Bất lực thay, dưới sự uy hiếp của Tư Đồ Bá, cô vẫn phải hết sức miễn cưỡng liên tục bắn mười mấy phát đạn, tay run rẩy mạnh, vốn không thể nào nhắm đúng mục tiêu.

“Hai người bắn súng cũng kém quá đi!” Tiêu Lãng vén cái che tai của Đường Đang Đang, nói: “Số vòng của hai người cộng lại còn ít hơn một nửa của tôi và anh trai!”

“Đừng có giễu cợt nữa,” Tiêu Vọng cười nói, “Em có thời gian rảnh thì hãy hướng dẫn cho Đang Đang đi.”

Tiêu Lãng cười toét miệng với anh trai. Cậu nhìn về phía xa, vừa vặn nhìn thấy Lăng Mạc đang ở đầu bên kia của sân bắn. Lăng Mạc dường như không nói chuyện với bất kì ai, chỉ lặng lẽ bắn từng phát súng. Không biết thành tích bắn súng của cậu ta thế nào, Tiêu Lãng nghĩ, khả năng ghi nhớ có giỏi hơn nữa thì so với bắn súng vẫn là hai việc hoàn toàn khác nhau.

Kết quả của bài tập bắn nhanh chóng công bố. Anh em nhà họ Tiêu đứng thứ nhất, tiếp theo sau đó thật không ngờ là Trình Tử Mặc, thành tích vừa được công bố, từ xa đã nghe thấy tiếng huýt sáo đầy đắc ý của cô ta. Còn về Lăng Mạc, thành tích không có gì nổi bật, cũng giống như những người khác rất khó có thể nắm bắt được.

Nếu như nói, Tiêu Lãng trong giờ bắn tỉa vô cùng thuận lợi, vậy thì trong giờ đấu tay đôi lại là cơn ác mộng của cậu.

Trong mắt thầy giáo hướng dẫn Tư Đồ Bá, dường như chỉ có một mình Tiêu Lãng. Cho dù Hàng Trụ là người ông đề cử, trong giờ học Tư Đồ Bá cũng chẳng nhìn cậu ta nhiều hơn, cũng chẳng hề quan tâm và cho cậu ta nhiều cơ hội hơn.

Khi làm động tác mẫu, Tư Đồ Bá gọi Tiêu Lãng làm bia, khi đấu thực chiến Tư Đồ Bá chọn Tiểu Lãng làm đối thủ, thậm chí khi luyện tập vật ngã cũng không dùng người khác mà Tư Đồ Bá trực tiếp vật cho Tiêu Lãng ngã nhào.

Sau một tiết học, cơ thể Tiêu Lãng mặc dù rất cường tráng cũng vẫn cảm thấy sức cùng lực kiệt, cảm thấy toàn thân đau nhức.

“Thầy ấy có phải là đã thích cậu rồi không?” Thời gian nghỉ giữa tiết, Đường Đang Đang uống ngụm nước, cười nói.

“Ý cậu muốn nói ông chú này là cong à?” Tiêu Lãng trợn trừng mắt, “Dọa cho sợ chết khiếp rồi.”

“Cái gì mà cong với thẳng chứ, ý tớ nói là thầy ấy muốn bồi dưỡng cậu.” Đường Đang Đang đậm nhẹ vào Tiêu Lãng một cái, “Trong não cậu đều chứa những thứ gì thế!”

Mặc dù phần lớn thời gian, Tiêu Lãng chỉ là tấm bia, nhưng trong quá trình cậu bị đốn ngã đi đốn ngã lại, cậu cảm thấy mình dường như được mở mang đầu óc ra rất nhiều, cũng có sự hiểu biết sâu thêm một bậc đối với đấu tay đôi. Cách thể hiện trực tiếp nhất của thành quả này chính là trong quá trình làm mẫu thực chiến, cùng đối kháng với Tư Đồ Bá, đã từ chỗ trong vòng một chiêu đã bị khống chế, phát triển đến Tư Đồ Bá mười mấy chiêu cũng không thể khống chế được cậu.

“Ông chú Tư Đồ, chú thấy tôi tiến bộ thế nào?” Sau khi kết thúc bài đấu tay đôi, trên đường đi đến sân tập chiến thuật lùng bắt, Tiêu Lãng ghé sát lại bên cạnh Tư Đồ Bá hỏi.

“Cũng khá đấy, nhưng vẫn thua xa.” Ánh mắt Tư Đồ Bá ẩn giấu sau cặp kính râm, không nhận rõ nét mặt, “Ngã thêm vài lần nữa, ta nghĩ chắc sẽ khá hơn đấy.”

“Đừng mà đừng mà.” Tiêu Lãng vội xua tay, nói vào chủ đề chính, “Chú Tư Đồ, à không thấy Tư Đồ, cổ nhân nói, xén lông cừu cũng không chỉ túm một con cừu, phải vậy không? Tôi cũng không phải mình đồng da sắt, lần sau khi làm mẫu thầy có thể bảo các bạn học viên khác cùng thưởng thức được không?”

“Cái gì mà lộn xộn thể, làm gì có cổ nhân nào nói như vậy?” Tư Đồ Bá nói, “Thế này đi. Sau này cậu hãy chọn tham gia khóa học của tôi, chọn phương hướng chính thành “Người phục kích”, thì tôi sẽ đồng ý điều kiện của cậu.”

- “Tiêu Lãng ngẩn người, kế hoạch ban đầu của cậu chính là mỗi môn học lựa chọn đều đến nghe một chút, tùy hứng học một ít, chỉ cần không bị đào thải là được. Nhưng nếu như mình thật sự chọn môn chính là “Người phục kích”, thành người kế nhiệm của ông chú Tư Đồ này thì rất có khả năng sẽ thật sự “lên thuyền giặc không xuống được nữa”

" Đến lúc đó không chỉ có ông bố luôn mong ngóng cậu làm cảnh sát muốn giữ cậu lại, lại phải có thêm một sư phụ giữ cậu lại. Cậu chỉ muốn lăn lộn thật tốt cho xong ba tháng này, rồi sẽ được tự do hoàn toàn, đâu cần thiết phải có thêm những phiền phức không đáng có như vậy chứ? Thế nên Tiêu Lãng hậm hực nói: “Vậy thì vẫn cứ tiếp tục đốn ngã tôi đi, ông chú ạ.”

Nhà huấn luyện chiến thuật lùng bắt là trong một ngôi nhà nhỏ độc lập, ngôi nhà nhỏ này được phân chia thành nhiều khu vực khác nhau, mỗi khu vực đều được làm mô hình thành những nơi khác nhau, có phòng trong khách sạn, có khu vực đường đi, có trung tâm mua sắm, có ga tàu. Bây giờ rất nhiều trường cảnh sát đã thiết kế nhà huấn luyện chuyên dụng của chiến thuật lùng bắt tương tự giống như chỗ này. Cho nên, mặc dù tất cả những cách bố trí và thiết bị ở trong ngôi nhà này đều rất cũ kĩ, hơn nữa đã lỗi thời, nhưng trong tổ chức Người gác đêm mấy chục năm trước mà đã du nhập loại cách thức huấn luyện tiên tiến như vậy, cũng là điều khiến người ta kinh ngạc.

Tư Đồ Bá dẫn toàn đội đến đại sảnh trung tâm của nhà thi đấu, chỉ vào từng khung cảnh ở phía sau lưng mình, bắt đầu huấn luyện.

Ở những nơi chốn khác nhau, phương pháp lục soát vây bắt cũng không giống nhau.” Tư Đồ Bá nói, “Trong khung cảnh chật chội, làm thế nào để bảo vệ mình không bị thương, trong môi trường đông đúc huyên náo, làm thế nào để có thể bắt được phần tử phạm tội mà không được phép nổ súng, trong hoàn cảnh hiện trường bị đóng chặt, làm thế nào để tiến vào vây bắt. Phần tử phạm tội có một mình thì cần phải vây bắt thế nào, có hai người trở lên thì cần phải vây bắt ra sao, phần tử phạm tội có hành vi ẩn nấp. thì cần vây bắt thế nào, làm thế nào để nhân lúc hắn không phòng bị mà vây bắt, nếu phần tử phạm tội có con tin thì làm gì để vây bắt. Tất cả những điều này đều là học vấn. Đương nhiên, nếu dạy học một cách đơn giản thì không thể nào đủ được, điều này cần các bạn có khả năng thiên phú về công tác lùng bắt, còn phải có khả năng tùy cơ ứng biến và khả năng quyết đoán xử lý.”

Mọi người vừa nghe Tư Đồ giới thiệu vừa hiếu kì nhòm ngó xung quanh.

“Nếu như chỉ dựa vào lý thuyết, thì không thể nào trở thành một chuyên gia chiến thuật lùng bắt được.” Tư Đồ Bá nói, “Chuyên gia chiến thuật lùng bắt thật sự đều là được tập luyện từ trong vô số hành động vây bắt thực tế, vây bắt trong vô số những môi trường, hoàn cảnh khác nhau. Chúng tôi dạy học môn chiến thuật lùng bắt cũng là trên cơ sở thực tiễn. Bây giờ, chúng ta hãy thử đến một mô hình hiện trường vây bắt.”

“Hôm nay hiện trường chúng ta mô phỏng là tình huống trong một cái sân, kẻ bắt cóc đang uy hiếp con tin, trong tình huống này, chúng ta làm thế nào để tiến hành công tác săn lùng vây bắt.

Đương nhiên, dựa vào loại hình của người bị uy hiếp không giống nhau, phương thức tìm cách cứu viện cũng không giống nhau. Nếu như người bị uy hiếp là đồng nghiệp của chúng ta, vậy thì cơ hội của chúng ta sẽ lớn hơn nhiều, có thể khống chế được kẻ bắt cóc hoặc chọn đúng thời cơ để bắn chết hẳn. Tôi sẽ làm mẫu sơ qua trước.”

Nói xong, ánh mắt Tư Đồ Bá lại lướt qua tất cả những gương mặt đang đứng ngay ngắn, như thể đang chọn học viên.

“Tiêu rồi tiêu rồi, lại là tôi rồi.” Tiêu Lãng khẽ nói một câu.

“Tiêu Lãng, đứng ra ngoài hàng!” Tiêu Lãng còn chưa dứt lời, Tư Đồ Bá đã hét lên.

Tư Đồ Bá kề khẩu súng cao su vào cổ Tiêu Lãng, một tay siết chặt cổ Tiêu Lãng, vừa nói vừa diễn giải: “Lúc này, tôi là kẻ bắt cóc, tôi uy hiếp Tiêu Lãng. Nhìn thì có vẻ như tôi đang nắm quyền chủ động, nhưng trên thực tế, quyền chủ động lại nằm trong tay Tiêu Lãng. Khi lực siết của tôi đối với Tiêu Lãng hơi nới lỏng, Tiêu Lãng, cậu có thể hét to một tiếng...”

“Hét!” Tư Đồ Bá còn chưa nói xong, Tiêu Lãng đã hét lên một tiếng. Tất cả học viên đều cười vang.

Tư Đồ Bá lấy súng khẽ đập nhẹ vào đầu Tiêu Lãng: Cùng lúc khi Tiêu Lãng hét lên, cậu ấy cần phải ngồi sụp xuống hoặc nghiêng người né tránh, như vậy thì kẻ cướp sau lưng cậu ấy sẽ bị lộ ra phần đầu và ngực. Các bạn với vai trò là bên giải cứu con tin, thì cần phải tiến hành phán đoán và ngắm chuẩn vị trí của tên cướp trước mặt, cùng lúc khi Tiêu Lãng hét lên một tiếng, các bạn phải nhanh chóng nhằm thẳng vào đầu hoặc ngực của kẻ gây án mà bắn. Quá trình này lát nữa các bạn đều cần phải luyện tập nghiêm túc, ở thời khắc then chốt không được phép xao lãng!”

“Vâng!” Tất cả các học viên đều đồng thanh đáp.

“Nhưng nếu như người bị uy hiếp là người dân bình thường, thì tình thế sẽ tương đối phức tạp. Khi chúng ta thực thi biện pháp giải cứu, không phải tình huống vạn bất đắc dĩ, không hoàn toàn chắc chắn, thì tuyệt đối không được nổ súng. Điều này chính là yêu cầu mọi người cần phải biết tùy cơ ứng biến.” Tư Đồ Bá tiếp tục quét một lượt giữa các học viên, sau đó gật đầu, “Đường Đang Đang, Tiêu Vọng, Lăng Mạc, đứng ra khỏi hàng.”

Ba người đáp lời rồi đứng ra khỏi hàng.

Tư Đồ Bá cầm một khẩu súng sơn, đặt vào tay Tiêu Lãng đang đứng bên cạnh ông, nói với cả bốn người: “Bây giờ, chúng ta hãy làm thử tình huống kẻ cướp uy hiếp hai mẹ con dân thường. Tiêu Lãng, cậu đóng kẻ cướp, Tiêu Vọng, Đường Đang Đang, hai người đóng giả hai mẹ con bị uy hiếp, Lăng Mặc, cậu đóng người cảnh sát tham gia việc giải cứu. Mọi người hãy quan sát thật kĩ, trong tình thế tương đối phức tạp, chúng ta có những cơ hội nào có thể giải cứu con tin thành công.”

Tiêu Lãng cầm khẩu súng cao su, đi đến phía sau Đường Đang Đang và Tiêu Vọng, khẽ siết cổ Đường Đang Đang, cười nói: “Đang Đang à, bây giờ, cậu chính là mẹ của anh trai tôi rồi, vậy thì cũng chính là mẹ của tôi. Mẹ ơi, đắc tội rồi."

Đường Đang Đang phì cười.

Lăng Mạc cũng đón lấy khẩu súng sơn để dùng cho diễn tập.

Cậu ta chần chừ một lát, bước thật chậm đi đến đối diện, do dự từ từ nhấc khẩu súng lên, tư thế dùng hai tay nâng súng, rồi đứng vững.

Buổi diễn tập bắt đầu.

Tiêu Lãng trốn ở phía sau lưng Tiêu Vọng và Đường Đang Đang, dùng súng lúc thì chỉ vào đầu Đường Đang Đang, lúc lại chỉ vào đầu Tiêu Vọng, vô cùng bận bịu. Cậu nhìn thấy Đường Đang Đang và Tiêu Vọng chẳng có mấy phản ứng, vội nhắc nhở khe khẽ: “Ôi, mẹ Đang Đang, mẹ phải nhập tâm vào nhân vật chứ.”

Đường Đang Đang thoáng ngẩn người, “Gì cơ? Mình phải diễn như thế nào?”

“Anh tôi bây giờ chính là con trai cậu, cậu phải bảo vệ con trai.” Tiêu Lãng vừa khẽ nhắc, vừa hét lên với Lăng Mạc phía đối diện, “Này này! Tên đứng đằng kia, đừng Có lại đây, người mà đến đây thì ta sẽ bắn chết hai người bọn họ.”

Đường Đang Đang thấy Tiêu Lãng diễn đạt như vậy, cũng bạo gan hơn, bắt đầu hét lớn kêu cứu: “Cứu tôi với! Mau cứu con trai tôi.”

Khuôn mặt Đường Đang Đang non nớt như mặt búp bê, khi hét ra những lời như vậy, các học viên đều tỏ ra hào hứng.

Tiêu Vọng nhìn thấy Đường Đang Đang mặt đỏ tía tai, biết được cách an ủi tốt nhất lúc này chính là cùng biểu diễn một cách khoa trương với cô, thế nên anh cũng hét theo: “Mẹ ơi cứu con! Chú cảnh sát ơi cứu cháu!”

Tiêu Lãng càng diễn sâu hơn: “Không được nhúc nhích, Còn nhúc nhích ta sẽ bắn chết các ngươi! Tên cảnh sát phía đối diện nghe đây, mau bỏ súng xuống, đem đến cho ta một chiếc máy bay trực thăng, phải là loại Boeing AH - 64 Apache! Nếu không, ta sẽ bắn chết con tin!”

Tất cả các học viên đều vừa cười vừa say sưa xem diễn kịch, có sự phối hợp của hai anh em nhà họ Tiêu, Đường Đang Đang cũng không cảm thấy xấu hổ nữa. Lúc này cô mới nhận ra, mình lại ở gần anh Tiêu Vọng đến như thế. gần đến độ có thể nghe thấy nhịp tim đập của anh. Cô thở dốc, cảm thấy như trái tim mình sắp nhảy ra ngoài.

Thế nhưng, không có ai chú ý đến Lăng Mạc đang đứng phía đối diện ba người, cậu ta đã hoàn toàn thay đổi.

Khi Tiêu Lãng đứng ở đó gào thét, khuôn mặt Lăng Mạc vốn dĩ vẫn luôn bình thản, thật không ngờ lại có sự thay đổi to lớn. Khóe miệng cậu ta co giật, khuôn mặt dần trở nên nhợt nhạt, cắn chặt răng, thật không ngờ không nói ra được câu nào.

Tiêu Lãng tưởng Lăng Mạc nhát gan, không kìm được tỏ ra vô cùng đắc ý về tư thế khống chế và vị trí đứng hoàn mĩ của mình, biểu diễn càng khoa trương hơn: “Này, phía bên kia! Nếu không bỏ súng xuống, ta sẽ bắn chết đứa bé này trước đấy! Nghe chưa, ba... hai...”

“Pằng!” Khẩu súng sơn trong tay Lăng Mạc bắn đạn.

Tiêu Lãng giật nẩy mình. Theo bản năng đưa tay lên che mặt, nhưng cậu không sờ thấy gì cả.

Đường Đang Đang ở bên cạnh lại kêu lên một tiếng đau đớn.

Cậu quay sang nhìn, cú bắn này của Lăng Mạc đã bắn lệch. Viên đạn sơn nổ tung giữa vị trí Tiêu Vọng và Đường Đang Đang, trên mặt hai người đều dính đầy sơn màu. Đường Đang Đang hình như không thể mở được mắt ra.

Tất cả mọi người đều giật mình hoảng hốt. Tư Đồ Bá cũng không thể ngờ được Lăng Mạc lại đột ngột nổ súng như vậy.

“Cậu làm cái quái gì vậy? Bắn súng vào mặt rất nguy hiểm cậu có biết không?” Tiêu Lãng thấy Đường Đang Đang vô cùng lúng túng, chợt nổi giận đùng đùng, thả Đang Đang ra và lao về phía Lăng Mạc, tóm lấy cổ áo của cậu ta, rồi ấn mạnh cậu ta vào tường, “Cậu bị bệnh à?!”

Khẩu súng của Lăng Mạc rơi xuống đất. Cả cơ thể cậu ta cứng đờ như người chết. Cứ thế để mặc cho Tiêu Lãng rung lắc dồn ép, cũng không có bất cứ phản ứng nào. Một lúc sau, sắc mặt cậu ta mới dần dần lấy lại được hơi ẩm, vùng thoát khỏi hai cánh tay của Tiêu Lãng, đi đến bên cạnh Đường Đang Đang, ấp úng nói một câu “xin lỗi”, sau đó quay đầu bước luôn ra bên ngoài. Tiêu Lãng còn muốn lao theo, bị Tiêu Vọng giữ chặt cánh tay lại.

“Được rồi. Bài học sáng hôm nay đến đây là kết thúc." Tư Đồ Bá vô cùng lo lắng, nhìn bóng lưng Lăng Mạc đi xa dần, “Lăng Mạc có lẽ cũng không phải là cố ý. Lát nữa tôi sẽ hỏi cậu ấy để nắm rõ tình hình. Tất cả các học viên không được phép hằn học, đánh nhau cá nhân, nếu không lập tức bị khai trừ. Giải tán.”

Trong nhà thi đấu yên tĩnh vang lên một tràng vỗ tay, mọi người khi tản ra cũng đều vẫn thì thầm bàn tán về biến cố đột ngột xảy ra này, đều bàn tán về biểu hiện của Lăng Mạc.

“Mọi người nói xem, cái tên mặt sẹo đó có tật gì, sợi dây thần kinh nào bị nối nhầm rồi?” Tiêu Lãng nói, “Vừa rồi em không nói sai gì chứ? Sao cậu ta lại phản ứng mạnh như vậy?”

“Việc này đúng là không thể trách em. Cậu ấy thật kì lạ. Nhưng, việc của người khác, chúng ta cũng không hiểu rõ, cho nên cần bao dung với cậu ấy một chút.” Tiêu Vong vừa lấy khăn lau mặt, vừa nhìn Đường Đang Đang mỉm cười, “Chỉ là Đường Đang Đang phải chịu ấm ức rồi, ngày đầu tiên làm cảnh sát, đã bị bại dưới tay của người mình."

Đang Đang phì cười, vừa rồi khi Tiêu Vọng lau cho cô sơn màu mà cô lau sót, cô cảm thấy rất ngọt ngào. Dù là việc gì cũng đều không quan trọng bằng việc này.

Những lời càu nhàu oán thán của Tiêu Lãng phía sau, cô không nghe lọt vào tai một chữ nào cả.

“Người mình, hừ, em chưa bao giờ coi thằng nhóc đó là người mình cả.” Tiêu Lãng nói.

Phân tổ thảo luận được tiến hành trong phòng họp nhỏ. Phòng họp nhỏ khác với phòng họp lớn là thiết kế bàn tròn, mỗi phòng họp nhỏ có thể chứa được hơn 20 người. Trong khoảng thời gian giờ học buổi sáng, Bác Nguyên Mạn đã sai người lắp màn hình LED cho hai phòng họp nhỏ, để tiện cho mọi người tiến hành thảo luận phân tích.

Có một nguyên tắc, không biết mọi người có tán đồng hay không.” Tiêu Vọng với vai trò là tổ trưởng, đi lại lại trước màn hình LED của phòng họp nhỏ, nói “Nhằm triệt để làm rõ được toàn bộ nguyên nhân và kết quả, động cơ phạm tội, phương thức lên kế hoạch của cả vụ án này, chúng ta cần phải cố gắng hết sức để bắt được kẻ lên kế hoạch trước, hoặc là kẻ hiểu rõ được toàn bộ cả phương án kế hoạch, có phải vậy không?”

“Đúng là bắt giặc phải bắt vua trước, nhưng làm được đâu có dễ dàng chứ?” Nhiếp Chi Hiên nói, “Với phương châm đã đặt ra lúc trước, chính là trước tiên cần bắt được vài người, sau đó moi ra được phương án kế hoạch. Kết quả thì sao? Cả ba người đều biết rõ về phương án chạy trốn, nhưng đều phủ nhận tham gia lên kế hoạch, thậm chí còn không có lời giải thích hợp lý đối với việc vì sao mình phải chạy trốn.”

“Đúng vậy, nói là chính bản thân mình cũng không biết vì sao lại hết sức kiên định chạy trốn theo A, B.” Tiêu Lãng nói, “Theo tôi thấy, chúng ta chính là nên vây bắt kẻ lên kế hoạch, A hoặc B, những người khác đều chẳng bõ công.”.

“Việc phá án của cả vụ án vượt ngục này, phần lớn cảnh sát đầu tiến hành xoay quanh việc vây bắt A, B.” Nhiếp Chi Hiên nói, “Bao nhiêu cảnh sát như vậy, còn có cả những thầy giáo hướng dẫn của tổ chức Người gác đêm chúng ta, dạo này tất cả tâm huyết đều đang dồn vào để bắt hai người bọn họ, đều không có chút tiến triển nào. Chỉ dựa vào mấy người chúng ta, không được thực tế cho lắm thì phải?”

Nhưng, bây giờ nhận định A và B là người lên kế hoạch, chắc chắn là đúng sao?” Tiêu Vọng nói.

“Tôi cảm thấy không có vấn đề gì.” Tiêu Lãng nói, “Một là hai người này giết cảnh sát, cướp chìa khoá, hai là hai người này mặc cảnh phục chui ra ngoài cạy lan can của đường ống ngầm thoát nước; ba là ba tên khốn đã bị bắt lại đều nói là hai bọn họ lên kế hoạch; bốn là hai người này là đại ca trong xã hội đen, nhiều thủ đoạn lắm. Nếu như không phải là người lên kế hoạch, bọn chúng có cần thiết phải mạo hiểm lớn như vậy không? Ngốc à?”

Phân tích vừa có lý vừa có căn cứ, mạch lạc rõ ràng.” Nhiếp Chi Hiên khen ngợi.

Tiêu Lãng mỉm cười, hơi ưỡn thẳng ngực.

Tiêu Vọng lắc đầu: “Việc nói rằng rất mạo hiểm có vẻ như không được hợp lý, bởi vì mỗi một người đều phải rất mạo hiểm, bao gồm có một số người có tội danh rất nhẹ. Động cơ của vụ án này rất kì bí khó hiểu, không thể phân tích theo lẽ thường được. Tôi nghĩ như thế này, nếu như A và B là người lên kế hoạch, hai người bọn họ có tội danh đang che giấu không thể không chạy trốn, chỉ cần sau khi giết người thay bộ cảnh phục là có thể tự chạy trốn được rồi. Cầm chìa khóa để cứu người khác ra, rõ ràng là làm tăng thêm độ khó của cả kế hoạch, rõ ràng là khiến cho cá kế hoạch càng dễ bị bại lộ, là một việc được không bằng mất."

“Trượng nghĩa thôi." Tiêu Lãng vắt chân chữ ngũ, “Trong “Truyện lưu manh” đã nói rồi: đại ca xã hội đen muốn được sống thoải mái, tiền đề đầu tiên chính là phải có nghĩa khí.”

“Tiêu Vọng nói cũng phải, đúng là có điểm nghi vấn” Nhiếp Chi Hiên nói, “Nhưng dụng ý thật sự của họ cũng có khả năng lợi dụng những người khác để phân tán tinh lực của cảnh sát, từ đó có thêm được thời gian cho mình chạy trốn.”

“Qua tình hình thực tế, hai người này sau khi chạy trốn hành vi rất quái dị, khiến cho cảnh sát hoàn toàn không thể nào nắm bắt được.” Tiêu Vọng nói, “Họ mạo hiểm thả những người khác ra, mà lại không hề có ích lợi gì đối với họ.”

“Ý của cậu là...? Nhiếp Chi Hiên hỏi.

Tiêu Vọng mở màn hình LED, chỉ vào mấy bức ảnh hình chụp màn hình nói: “Đây là mấy bức ảnh tôi đã chụp lại đoạn video máy camera giám sát tôi xem tối qua. Trong đây có một nghi phạm không rõ thân phận, kí hiệu là V. Anh ta ăn trộm trên xe buýt, bị bắt ngay tại chỗ, thông qua thẩm tra, anh ta từ chối khai ra thân phận của mình, trong kho số liệu DNA những người có tiền án cũng không thấy người này có tiền án tiền sự. Người này khi ở trong trại tạm giam, đặc biệt là trước khi xảy ra vụ việc, cứ luôn nghiêng đầu về một hướng để nhìn. Mọi người hãy nhìn xem, những bức ảnh chụp màn hình này, đều là động tác anh ta nhìn lên phía bên trên bức tường của trại tạm giam.

“Nhìn cái gì nhỉ?” Nhiếp Chi Hiên hỏi.

“Tôi đã xem sơ đồ kết cấu nội bộ của trại tạm giam, trên bức tường của hướng này, treo một chiếc đồng hồ.” Tiêu Vọng nói, “Cũng có nghĩa là, không giống với người khác, trước khi sự việc xảy ra, anh ta luôn quan tâm chú ý đến thời gian.”

“Quan tâm chú ý đến thời gian thì sao, bây giờ em còn nhìn đồng hồ kìa.” Tiêu Lãng giơ cánh tay lên, nói.

“Tôi cảm thấy, kế hoạch của vụ án này có thể nói là vô cùng khéo léo tinh tế.” Tiêu Vọng nói, “Thế nhưng, phần then chốt nhất, chính là sự đảm bảo chắc chắn về khoản thời gian kết hợp giữa bên trong và bên ngoài. Người lên kế hoạch trước khi vào trại chắc chắn đã phối hợp tác chiến với bên ngoài, hẹn sẵn với nhau về mặt thời gian, và việc nắm chắc thời gian quyết định sự thành công hay thất bại. của cả kế hoạch. Đây là suy đoán của tôi. Ngoài ra, V kiên trì không để lộ ra thân phận của mình, cũng là một điểm nghi vấn rất lớn.”

“Bởi vì nhìn đồng hồ mà đoán định anh ta mới là người lên kế hoạch giấu mặt, điều này quá võ đoán rồi.” Nhiếp Chị Hiên nói, “Người này chỉ là tội phạm trộm cắp, còn chưa có tiền án tiền sự, anh ta càng chẳng cần phải dựng lên một kế hoạch vượt ngục lớn như thế này. Hơn nữa, kí hiệu của anh ta là V, chứng tỏ anh ta là người cuối cùng tiến vào trong đường ống ngầm thoát nước để trốn thoát. Nếu như anh ta lợi dụng A và B giết người, sau đó cứu anh ta ra, vậy thì anh ta lẽ ra phải chạy trốn trước tiên chứ? Hơn nữa A và B là những nhân vật hô phong hoán vũ sao lại có thể nghe theo lời của anh ta - một kẻ ăn trộm vặt chứ? Còn về việc anh ta không khai ra thân phận của mình, đây cũng không đáng để trở thành một điểm nghi vấn. Trong thực tế điều tra vụ án, rất nhiều tội phạm trộm cắp đều không khai ra thân phận của mình, muốn trốn tránh sự trù dập. Hơn nữa, trong 22 người chạy trốn này, cũng không chỉ có mỗi mình anh ta là chưa điều tra rõ được thân phận.”

Những điều này, tôi cũng chưa nghĩ kĩ.” Tiêu Vọng nói, “Tối qua tôi cũng nghiên cứu những hành vi liên quan của V, cũng không phát hiện ra điểm then chốt nào có tính đột phá cả.”

“Anh, anh đừng nói với mọi người là anh vẫn chưa xác định được mục tiêu truy bắt tuần này của chúng ta nhé?” Tiêu Lãng hỏi.

Tiêu Vọng gật đầu, nói: “Ban đầu tôi định phân tích kế hoạch vây bắt V, nhưng đúng là không có gì tiến triển cả.”

“Bất luận kẻ lên kế hoạch là ai, trước tiên chúng ta vẫn cần phải truy bắt những người có khả năng lần tìm được dấu vết.” Nhiếp Chi Hiên nói, “Tuần đầu tiên là quan trọng nhất, chúng ta không thể thua được.”

“Nếu chúng ta vẫn còn tranh luận xem kẻ nào là người lên kế hoạch, vậy thì, chúng ta chỉ có thể bắt đầu từ tội phạm mang án nặng.” Tiêu Vọng nói, “Bởi vì tội phạm mang án nặng gây ra mối nguy hại rất lớn cho xã hội, chúng ta có trách nhiệm bắt bọn họ về quy án trong khoảng thời gian nhanh nhất có thể. Tinh thần sức lực của tôi đã dồn cả vào V rồi, không nghiên cứu sâu vào những phạm nhân khác, thưa các vị, không biết mọi người có cao kiến gì không.”

Cả hội trường bỗng chốc yên ắng.

“Đều không có sao?" Tiêu Vọng cảm thấy hơi thất vọng.

Nhiếp Chi Hiên cười, nói: “Tôi làm kỹ thuật hình sự bao năm nay, cảm giác của tôi chính là, khi phân tích vụ án, rất dễ xuất hiện tình trạng “Người mới sợ người cũ, người cũ sợ cao thủ, cao thủ sợ thất thủ”. Bây giờ cần phải có một người ném ra hòn gạch để kéo về viên ngọc.”

“Vậy để tôi đập gạch nào.” Tiêu Lãng đứng bật dậy.

“Là ném gạch! Ngốc chết đi được.” Đường Đang Đang che miệng cười nói.

Việc này khiến Tiêu Vọng cảm thấy rất vui mừng. Câu em trai này của anh, cả ngày chẳng mấy khi nghiêm túc cũng chưa bao giờ thật sự dốc lòng chuyên tâm đối với bất cứ sự việc nào. Trong nghề nghiệp cậu không hề có chút hứng thú này, thật không ngờ lại có thể lên tiếng phát biểu đầu tiên, đúng là không dễ dàng gì. Tiêu Vọng hướng ánh mắt khen ngợi về phía Tiêu Lãng, khẽ hất cằm, ra hiệu cho Tiêu Lãng có thể phát ngôn.

“Thật ra hôm qua tôi cũng chẳng chuẩn bị gì, tôi chỉ là nói bừa thôi, mọi người cứ nghe nhưng đừng quá để tâm. Tôi cũng chính là vừa rồi khi nhìn thấy anh trai tôi mở mấy đoạn ngắn, phát hiện ra một chi tiết nhỏ.” Tiêu Lãng nói, “Hình như, trong mấy cảnh quay, đều có thể nhìn thấy một người đang vẽ lên giấy.”

Hội trường lập tức vang một số tiếng cười thầm.

“Tô tô vẽ vẽ trên giấy rất bình thường thì phải?” Tiêu Vọng do dự phát lại mấy đoạn mà anh trích ra. Quả nhiên luôn có thể nhìn thấy một người mặc áo tù nhân số 06 ngồi cô độc một mình trong góc đang tô viết gì đó. Tiêu Vọng thầm khâm phục khả năng quan sát của Tiêu Lãng

“Tôi cho là, bây giờ đã là thời đại nào rồi chứ? Tiêu Lãng nói, “Cho dù là không lên mạng, không đi tập thể dục, không có di động để lên weibo, vậy thì cũng đọc báo hay xem gì đó chứ. Tô vẽ ở trên giấy, khả năng cao cũng chính là viết thư. Nhưng cũng không thể nào cứ viết thư mãi được, anh ta coi mình là bồ câu đưa thư chắc? Những đoạn video này được trích ra ở những ngày khác nhau, vậy thì, người này không phải là đang viết thư, chắc chắn là đang vẽ.”

“Bồ câu đưa thư lại không viết thư." Đường Đang Đang vẫn cười.

“Trong tài liệu điều tra hiện trường, hình như không phát hiện ra có bức vẽ nào cả.” Tiêu Vọng giở tập hồ sơ ở trên bàn, “Nhưng nếu như người này mỗi lần vẽ xong đều vứt đi, thì tại hiện trường lúc khám xét sẽ không bị phát hiện ra.”

“Phân tích rất có lí.” Nhiếp Chi Hiên nói, “Mọi người đừng cười nữa, tôi cảm thấy đây là một phát hiện lớn. Chúng ta chắc chắn có thể phát hiện được nhiều cảnh anh ta đang tô viết ở trong các máy camera giám sát.”

“Nếu như biết được anh ta đang tô viết cái gì, có lẽ sẽ có được manh mối quan trọng.” Tiêu Vọng hưng phấn vỗ tay xuống bàn, không chỉ là bởi vì họ đã nắm được một manh mối quan trọng, mà điều quan trọng hơn là bởi vì em trai của anh không chỉ là một cậu thanh niên ngờ nghệch hữu dũng vô mưu, em trai có khả năng quan sát xuất chúng như vậy khiến anh vô cùng hưng phấn.

“Có cách nào biết được anh ta đang tô vẽ gì không?" Tiêu Lãng vốn không hiểu gì về nghiệp vụ công an.

Nhiếp Chi Hiên nói: “Bây giờ cách nhanh chóng tiện lợi nhất chính là kỹ thuật xử lý hình ảnh mờ nhòe, trong đoạn video của máy camera giám sát, cần tìm kiếm bức ảnh có bức vẽ tương đối lớn, sau đó xử lý làm rõ hình ảnh. Việc tìm kiếm này rất dễ dàng, mọi người đều có thể làm được,nhưng hạng mục kỹ thuật này thì rất chuyên nghiệp, rất khó, không biết có thể tìm được chuyên gia trên phương diện này hỗ trợ chúng ta hay không.”

“Khó sao?” Đường Đang Đang đang chống cằm lắng nghe chợt buông ra một câu, khiến cho tất cả mọi người đều nhìn về phía cô. Mặt cô lập tức đỏ bừng..

“Đại tiểu thư, cậu có biết làm không?” Tiêu Lãng hỏi.

Đường Đang Đang gật đầu, nói: “Đã từng nghe nói, nhưng chưa thật sự thao tác. Nhưng chắc không quá khó nhỉ? Lúc trước khi xem phim Mỹ, tôi từng nghiên cứu một chút lý thuyết của loại kỹ thuật này. Thật ra là dùng một chút biến đổi Fourier...” Cô nhìn nét mặt mọi người đều mơ hồ, lập tức chuyển sang cách nói đơn giản dễ hiểu, Tóm lại, hãy cho tôi một chút thời gian, tôi nghĩ là mình có thể viết một chương trình nhỏ, xử lý được các bức ảnh.”

“Tốt quá! Thế này đi, chiều và tối nay sẽ giao cho mỗi người chúng ta một nhiệm vụ. Lượng video của hai ngày. Tiêu Vọng nói, “Mỗi người chúng ta cần xem hết tất cả số video giám sát của hai ngày mà mình được phân chia. Trích lấy ra tất cả những hình ảnh có cảnh người này tô viết, sau đó giao cho Đường Đang Đang tiến hành xử lý: Xem xem có thể tìm ra được một số manh mối hay không.”

“Ừm, tôi bổ sung thêm một chút." Nhiếp Chi Hiên lật giở hồ sơ tội phạm, nói xen vào một câu: “Phạm nhân này, kí hiệu là H, là sinh viên năm thứ tư của Đại học Kiến trúc công trình.”

“Sinh viên ư?" Tiêu Lãng hiếu kì, “Anh ta phạm tội gì vậy?”

“Ban đêm trốn trong nhà vệ sinh nữ, cưỡng bức giết người.” Nhiếp Chi Hiên đọc phần ghi chép trong hồ sơ.

Đường Đang Đang trợn tròn mắt.

“Đúng là một tên tội đồ đại ác!” Tiêu Vọng nói, “Loại người này trốn thoát ra ngoài, sẽ gây ra mối nguy hại rất lớn cho xã hội, chúng ta cần phải dốc toàn bộ sức lực nhanh chóng bắt hắn về quy án. Bây giờ chia nhau ra làm việc!”

Lúc này đã là buổi tối ngày thứ hai. Đường Đang Đang vì muốn nhanh chóng tìm ra được manh mối, đã xin Tư Đồ Bá nghỉ mấy tiết học, cả ngày vùi đầu vào máy vi tính.

Mọi người lấy ra được hơn ba nghìn bức ảnh chụp màn hình, phần lớn cô đều không hài lòng. Có bức khá rõ, nhưng hình ảnh quá xa, khi phóng to phần giấy trắng

cạnh tay H, thì chẳng nhìn thấy rõ gì nữa. Có bức mặc dù hình ảnh khá gần, nhưng lại rất nhòe, điều này khiến Đường Đang Đang không thể không căn cứ theo khoảng thời gian của bức ảnh chụp màn hình video máy camera giám sát, tự mình đi tìm, sau đó tự mình nghĩ cách để lấy ra được bức hình rõ nét hơn.

Tiêu Vọng và những thành viên khác cũng không ngồi không, lợi dụng khoảng thời gian trống khi Đường Đang Đang tiến hành xử lý các bức ảnh, tìm kiếm mục tiêu tiếp theo có hy vọng phát hiện ra manh mối hơn. Đây là sắp xếp theo quy hoạch chung, có thể đảm bảo họ vẫn tiếp tục chiếm được ưu thế.

- Thời gian cứ thế trôi đi, quầng thâm mắt đã bắt đầu xuất hiện trên gương mặt Đường Đang Đang. Tiêu Lãng vừa trêu chọc nói cô giống gấu trúc, vừa liên tục mượn cớ chạy tới chạy lui đưa cho cô thứ này thứ khác. Bên bàn để máy vi tính của Đường Đang Đang chất đầy đồ ăn vặt và hoa quả mà Tiêu Lãng đem đến. Nhưng những thứ này Đường Đang Đang chẳng hề động tới.

Cho đến 8 giờ tối, Đường Đang Đang đặt bút lên bàn. cạch một tiếng.

Trong hơn ba nghìn bức ảnh, Đường Đang Đang tìm ra được bảy, tám bức có thể nhìn rõ được hình ảnh ở trên giấy trắng, sau đó dùng kỹ thuật xử lý hình ảnh nhòe mờ để làm cho bảy, tám bức ảnh này được căng nét nhất ở mức có thể. Ở giữa tờ giấy trắng, hoặc là có thể nhìn thấy những đường cung tròn tròn, hoặc là có thể nhìn thấy phía đỉnh vuông vuông. Những hình vẽ này rốt cuộc là ý gì, Đường Đang Đang không tài nào hiểu nổi. Cho đến tận vừa rồi, cô mới chợt nghĩ ra H là sinh viên của trường Đại học Kiến trúc. Những thứ này, rõ ràng là tòa kiến trúc mà!.

Nhưng, Đường Đang Đang lại nghĩ, có vẻ như vẫn không đúng. H đang ở trong thời gian bị giam giữ chờ thẩm vấn, thật không ngờ vẫn còn có tâm tư để thiết kế tòa kiến trúc sao? Cần phải biết rằng, anh ta có 99,99% là bị xử hình phạt nặng nhất. Nếu như trước khi chết muốn để lại thứ gì đó, tại sao mỗi lần vẽ xong đều chỉ nhìn chăm châu vào tờ giấy ngẩn người một hồi, sau đó vo viên và ném đi chứ?

Đường Đang Đang nhất thời không nghĩ ra manh mối nào cả, cô ngẩn người nhìn màn hình, cho đến khi dòng suy nghĩ bị tiếng gõ cửa cắt ngang.

Người đứng trước cửa phòng kí túc là Lăng Mạc.

“Cậu... cậu sao lại đến đây?” Đường Đang Đang hơi bất ngờ.

Trong tay Lăng Mạc xách một túi cam, cậu ta vừa bước vào cửa, đã nhìn thấy trên bàn của Đường Đang Đang chất đầy hoa quả, trên khuôn mặt vẫn luôn lạnh lùng thật không ngờ lại có chút thần sắc ngại ngùng. Cậu ta do dự một lát, đứng ở cửa nói: “Hôm đó, thật sự rất xin lỗi. Có phần hơi mất kiểm soát. Sau đó cậu... không sao chứ?”

Đây là câu nói dài nhất mà Đường Đang Đang nghe thấy Lăng Mạc nói với mình kể từ sau khi quen biết cậu ta. Lăng Mạc mặc dù khuôn mặt vẫn lạnh tanh không chút biểu cảm, nhưng lúc này đây, trong đôi mắt đen láy đó của cậu ta, hình như có thêm một chút thần sắc chân thành dịu dàng.

Đường Đang Đang mềm lòng, đón lấy túi cam từ trong tay cậu ta, cười nói: “Không sao cả, tôi đã ổn rồi.”

Lăng Mạc “ừm” một tiếng, hình như không biết tiếp theo nên làm thế nào. Hai người sượng sùng đứng ở cửa phòng kí túc xá một lúc.

Đường Đang Đang nói: “Hay là... cậu vào ngồi một lát?"

“Ừm, không được tiện lắm thì phải.” Lăng Mạc nói, “Nhưng, chúng ta có thể ra ngoài đi dạo một chút.”

Đường Đang Đang thấy lúc này vẫn còn sớm, sự phân tích của mình lại chẳng có manh mối nào, Lăng Mạc mặc dù rất kiệm lời, nhưng cậu ta cũng không có vẻ là người xấu, lại đặc biệt đến xin lỗi, thế nên không nghĩ ngợi gì mà gật đầu luôn.

Hai người sánh vai bước đi dưới ánh trăng sáng vằng vặc, dạo bước vòng qua sân vận động của tổ chức Người gác đêm. Lăng Mạc đúng là vô cùng kiệm lời. Đường Đang Đang sợ bầu không khí gượng gạo, bèn nói một lượt tất cả những gì mình có thể nghĩ đến. Cô tìm hết mọi đề tài đã nói, nói đến việc huấn luyện của mấy ngày hôm nay, rồi lại nói đến ông bố Đường Tuấn của mình. Đường Đang Đang muốn biết, Lăng Mạc với vai trò là trợ giảng của bố. rốt cuộc cần phải làm những gì. Nhưng Lăng Mạc sau khi nghe xong câu hỏi, cũng chỉ nói qua loa một câu cho xong.

“Không có gì đặc biệt cả, chỉ là những việc mà trợ giảng đại học thường phải làm.”

Hai người đi được một lúc, Đường Đang Đang cũng cảm thấy thấm mệt. Họ bèn ngồi xuống bậc thềm ở bên sân vận động. Sắc trời trong nhà nước, nhìn từ xa, nơi góc sân vận động vẫn còn có những đốm sáng lấp lánh giống như vì sao, hình như là những thành viên của tổ vì áp lực quá lớn nên đã ra ngoài hút thuốc.

Đường Đang Đang gục đầu, nhìn những đốm lửa ở phía xa, thở dài: “Ôi, cảm giác như đã nhiều năm chưa từng phải trải qua cảm giác đầu óc mệt mỏi như mấy ngày hôm nay.”

“Thế à?” Lăng Mạc hỏi, “Cho nên vừa rồi cậu vùi đầu trong đống đồ ăn đó nhưng lại không hề ăn, là bởi vì vụ án sao?”

“Không có cách nào khác cả, mọi người đều đặt kì vọng vào tôi mà.” Đường Đang Đang quấn tóc mình.

“Đặt kì vọng vào cậu? Dùng máy vi tính để điều tra vụ án sao?" Lăng Mạc hỏi vẻ hiếu kỳ.

“Đương nhiên.” Đường Đang Đang đột nhiên nhớ ra, Lăng Mạc không phải ở chung một tổ với mình, định nói nhưng ngừng lại.

Lăng Mạc dường như cũng nhận ra ngay tâm tư của cô, mỉm cười. Chưa bao giờ nhìn thấy cậu ta cười, Đường Đang Đang phát hiện ra, thì ra vết sẹo trên mặt cậu ta, khi nở nụ cười gần như không nhìn thấy nữa. Lăng Mạc bình thản nói: “Thật ra cậu nên biết được tại sao tôi lại đến đây. Giáo sư Đường tin rằng cậu có khả năng tự chăm sóc mình, nhưng ông vẫn hy vọng tôi có thể ở phía sau nơi cậu không nhìn thấy, giúp cậu né tránh nguy hiểm.” Nói đến đây, cậu ta tự cười nhạo mình, “Đương nhiên, nhìn thấy tôi không những không bảo vệ cậu, còn làm cậu bị thương, tôi nghĩ, giáo sư Đường chắc đã hối hận sự lựa chọn của ông rồi nhỉ?”

Đừng nói thế,” Đường Đang Đang vội nói, “Tôi cũng không bị thương gì mấy, đây chẳng phải là... sự cố ngoài ý muốn sao?”

Lăng Mạc lắc đầu: “Không nói điều này nữa. Chúng ta mặc dù không ở cùng một tổ, nhưng hai tổ không có nghĩa và chúng ta cần phải coi nhau là kẻ địch. Bây giờ mục tiêu của hai tổ đã xác định rồi, cũng sẽ không tranh cướp mục nêu của nhau, tôi cũng không cần thiết phải giấu cậu. Tổ chúng tôi đã phát hiện ra một phạm nhân, G, hắn là một thành viên của nhóm xã hội đen. Sau khi hắn bị bắt vào trại tạm giam chưa đến ba ngày, hắn đột nhiên giống như là phát điên, gào thét thảm thiết, mấy cán bộ quản giáo không quản lý được hắn. Hắn lúc thì đâm vào tường, lúc thì tự đánh mình, khiến cho toàn thân đầy thương tích. Sau đó, cán bộ quản giáo phải mất rất nhiều tâm sức mới khuyên nhủ được hắn. Bởi vì có rất nhiều người khi vừa

mới vào trại tạm giam đều có những hành vi tự làm mình bị thương cho nên những người quản giáo cũng không lấy gì làm lạ, cũng không đặc biệt chú ý. Nhưng bọn tôi thông qua quan sát máy camera giám sát, phát hiện ra vào ngày thứ hai sau khi hắn bị bắt, người nhà hắn, cũng chính chị gái hắn đến thăm tù. Đây là việc thăm tù theo lẽ thông thường, hơn nữa hai chị em cũng không nói sự việc gì kì lạ cả. Nhưng, chúng tôi phát hiện ra, từ sau khi chị gái hắn rời khỏi đó, biểu hiện của hắn vô cùng mất tự nhiên, luôn cảm thấy tâm tư nặng nề. Sau đó liền đột nhiên bắt đầu tự làm thương mình. Mới xem thì tưởng rằng đây không hề có chút manh mối gì đáng kể. Nhưng tôi đột nhiên nhớ đến, khi tôi xem tài liệu điều tra về G, hình như phản ánh một phần tính cách lúc trước của G. Những năm trước hắn chưa bao giờ bỏ qua bất cứ khoảng thời gian nào cần đến thăm mộ bố. Thanh minh, Đồng chí, Tết, ngày giỗ, năm nào cũng thế. Những điều tra này thấp thoáng hiện ra trong bản ghi chép lời khai của mấy trăm trang giấy, không hề nổi bật, may mà tôi vẫn nhớ. Thông qua những tài liệu này, có thể nhận định hắn là một người rất hiếu thảo. Lần theo những manh mối này, chúng tôi điều tra được tình hình gia đình của hắn, phát hiện ra mẹ hắn chính là sau khi hắn bị bắt giam, bởi vì tâm trạng ủ dột mà đột qua đời. Chị gái hắn vừa giải quyết việc hậu sự cho mẹ vừa đến thăm tù, hơn nữa còn giấu giếm sự việc với G. Chúng tôi phân tích mặc dù lời nói của chị gái hắn hàm hồ, nhưng dù sao cũng là chị em ruột, chắc chắn sau đó G nhớ lại tất cả những biểu hiện khác thường của chị, đoán định rằng mẹ của hắn đã chết. Một người vô cùng hiếu thuận, nghi ngờ không biết có phải mẹ mình đã vì mình mà chết không, hắn chắc chắn khi cho rằng mình đã an toàn, sẽ mạo hiểm đi đến phần mộ tổ của gia đình để chứng thực. Cho nên khống chế khu mộ của gia đình nhà G là cách tốt nhất để vây bắt được hắn. Những suy nghĩ này, chúng tôi đã phản hồi với cảnh sát rồi, tổ trưởng Hàng Trụ của chúng tôi cũng đi theo dõi rồi.”

“Các cậu tiến triển nhanh quá! Giỏi thật đấy...” Đường Đang Đang vô cùng ngưỡng mộ, cô thấy Lăng Mạc chân thành như vậy, nên cũng mở miệng: “Cậu đã không giấu tôi, tôi cũng không giấu cậu. Chúng tôi tìm thấy một sinh viên học kiến trúc, phát hiện ra anh ta luôn vẽ những tòa kiến trúc rất kì quái, nhưng những tòa kiến trúc này rốt cuộc là gì, đến giờ tôi vẫn chưa điều tra ra được. Cho nên tôi mới băn khoăn rầu rĩ.”

“Những tòa kiến trúc đó trông như thế nào?” Lăng Mạc hỏi.

Đường Đang Đang rút di động ra, mở mục nhật kí lấy ngón tay vẽ ra, vừa vẽ vừa nói: “Có rất nhiều, tổng thể cảm giác đều không phải là tòa kiến trúc thông thường, ngoại hình đều rất kì quặc. Có một cái như thế này, đại khái là hình dạng hình tam giác cân. Ừm, chính là thế này.”

Lăng Mạc nhìn một lát, không lên tiếng, lặng lẽ lôi di động của mình ra, tìm kiếm gì đó.

Đường Đang Đang tưởng rằng Lăng Mạc không mấy hứng thú đối với việc này, thở dài, tiếp tục đung đưa đôi chân mình, nhìn ngắm mặt trăng.

Một lúc sau, Lăng Mạc giơ điện thoại di động màn hình là một bức ảnh, nhân vật chính trong bức ảnh là một con chó hoang bẩn thỉu, nhưng Đường Đang Đang vừa nhìn là đã nhìn thấy, tòa kiến trúc phía sau chú chó hoang đó giống hệt như tòa kiến trúc mà cô vừa vẽ ra. Mặc dù không biết có phải là nguyên nhân góc chụp bức ảnh, tỉ lệ giữa chú chó và tòa kiến trúc trông hơi mất cân đối. nhưng quả thật tòa kiến trúc đó chính là do H vẽ ra.

“A! Chính là cái này, chính là cái này!” Đường Đang Đang nhảy dựng lên, “Cậu tìm thấy ở đâu đấy?”

“Trong ấn tượng của tôi, hình như khi lên mạng đã nhìn thấy bức ảnh của tòa kiến trúc này. Cho nên vừa rồi dựa vào trí nhớ, tìm kiếm ở baidu, quả nhiên tìm thấy.” Lăng Mạc thu lại chiếc di động, nói: “Những bức ảnh này không nói rõ là chụp được ở đâu. Nhưng nếu như tôi nhớ không nhầm, bối cảnh phía sau của tòa kiến trúc này chính là thư viện của Học viện Đông Lâm. Khi tôi còn nhỏ, mẹ tôi đã từng dẫn tôi đi đến Học viện Đông Lâm, tôi có ấn tượng rất sâu sắc với cái thư viện đó. Tôi kiến nghị các cậu mau đi đến Học viện Đông Lâm ở thành phố Đông Hà xem xem, nói không chừng có thể thấy được tung tích của phạm nhân.”

“Cậu muốn nói, anh ta vẽ ra tòa kiến trúc kì quái này là bởi vì muốn đi xem sao?” Đường Đang Đang như bừng tỉnh, “Đây là chấp niệm của những người trước khi chết, bởi vì không có cách nào thực hiện, cho nên mới tự vẽ ra”

“Đúng vậy. Các cậu có thể tìm kiếm một chút về những nơi có thể dừng chân ở cạnh Học viện Đông Lâm. Ví dụ như những nhà nghỉ bất hợp pháp, không cần dùng chứng minh nhân dân đăng kí, cũng không bị cảnh sát phát hiện ra ngay. Nhưng tôi nghĩ, nếu như anh ta muốn ẩn nấp, chắc chắn là ở gần đó.”

“Cảm ơn cậu, Lăng Mạc!” Đường Đang Đang mắt phát sáng, nếu không phải bởi vì cả hai người không được thân quen lắm, thật muốn thơm một cái lên trán Lăng Mạc, “Phải rồi, nếu như tổ chúng tôi thắng, cậu... sẽ không có nguy cơ bị đào thải chứ?”

“Không cần lo lắng cho tôi.” Lăng Mạc cười nhạt.

Đường Đang Đang gật mạnh đầu, chào Lăng Mạc rồi chạy về kí túc xá, vừa chạy vừa gọi điện thoại cho Tiêu Vọng.

Trong phòng họp nhỏ.

“Thực ra nguyên lí của kỹ thuật xử lý hình ảnh nhòe mờ cũng rất đơn giản. Máy quay camera quay bị mờ, có ba nguyên nhân chính, một là tiêu điểm không chuẩn, hai là độ nén quá cao, ba là ánh sáng không đủ. Đối với những vấn đề khác nhau, chúng ta cũng có những cách giải quyết khác nhau.” Đường Đang Đang chỉ vào hình ảnh trên màn hình LED, nói.

“Đại tiểu thư, muộn thế này, cậu gọi chúng tôi dậy để giảng bài à?” Tiêu Lãng vừa ngáp vừa nói..

“Hãy nói trọng điểm đi.” Tiêu Vọng mỉm cười nhìn Đường Đang Đang.

“Trọng điểm ư? Ồ, phải rồi, trọng điểm." Đường Đang Đang cười rạng rỡ nổi bật má lúm đồng tiền, trọng điểm đây! Tôi phát hiện ra H trước khi bị phán quyết, có một chấp niệm sâu sắc, chính là muốn đi đến một số nơi có tòa kiến trúc mà anh ta vẫn chưa nghiên cứu được. Bởi vì trong rất nhiều các bức ảnh, tôi phát hiện ra có một tòa kiến trúc có đặc trưng trùng khớp với tòa kiến trúc bên cạnh Học viện Đông Lâm ở thành phố Đông Lâm.”

“Vậy cũng có nghĩa là, theo phân tích tâm lý, H sau khi trốn thoát chắc chắn sẽ đi nghiên cứu tòa kiến trúc đặc biệt này, cho nên, hiện giờ anh ta có lẽ là ở quanh Học viện Đông Lâm?” Tiêu Vọng hỏi.

“Tôi rất chắc chắn." Đường Đang Đang nói.

“Vậy thì sự việc không thể chậm trễ, cần báo cáo ngay cho cảnh sát trong đêm.” Tiêu Vọng nói, “Tôi, Tiêu Lãng, Nhiếp Chi Hiên và Đường Đang Đang sẽ đi cùng cảnh sát lập tức đến thành phố Đông Lâm.”

Một chiếc xe chở lính 17 chỗ có logo của “Cảnh sát đặc nhiệm”, chở hơn 10 người cảnh sát, súng đạn trang bị đầy đủ, sáng sớm đã đến được thành phố Đông Lâm, lập liên lạc với cảnh sát trong vùng, một mặt kiểm tra diện rộng các khách sạn nhà nghỉ gần Học viện Đông Lâm, một mặt đến gần Học viện Đông Lâm để tìm kiếm tòa kiến trúc tương tự.

Hai anh em Tiêu Vọng, Tiêu Lãng và Nhiếp Chi Hiên, Đường Đang Đang suốt một đêm chưa chợp mắt cũng đến phía sau Học viện Đông Lâm, mặc dù nhìn thấy tòa thư viện chính là hình ảnh kiến trúc lờ mờ phía sau hình ảnh trong bức ảnh tương tự trên di động, nhưng phát hiện ra xung quanh ngôi trường này thật không ngờ đều là vùng đất trống, làm gì có tòa kiến trúc đặc trưng nào chứ? Họ người thì lái xe lượn một vòng xung quanh, người thì vào trong trường tìm kiếm, từ sáng sớm cho đến trưa, thật không ngờ không tìm ra tòa kiến trúc đó ở đâu.

Đường Đang Đang vô cùng nóng ruột, bắt đầu ấn số điện thoại di động của Lăng Mạc, nhưng máy luôn ở trong trạng thái không có người nghe. Cuối cùng Đường Đang Đang gọi điện cho Đường T