Chương 6 Cuộc Đào Thải Tàn Khốc-Thật ra người cũng giống như cây cối vậy, càng hướng lên ánh mặt trời trên cao, rễ của nó lại càng phải cắm sâu xuống dưới lòng đất tăm tối.-Nietzsche - Đức
Sau khi trở về tổ chức Người gác đêm, Tiêu Vọng bảo mọi người nhanh chóng trở về nghỉ ngơi, để chuẩn bị cho cuộc thi vòng tiếp theo. Còn mình đi thẳng đến bộ chỉ huy để nhận lệnh.
Trong căn cứ tổ chức đông vui náo nhiệt, các thành viên của tổ Chồn lửa rõ ràng cũng đã quay về rồi, qua nét mặt vui mừng hớn hở của họ không khó có thể nhận ra, nhiệm vụ của họ đã hoàn thành rất xuất sắc, thậm chí có thể vượt qua tổ Chiến ưng.
Đường Đang Đang rất không phục, nếu như không phải là mình dễ dàng tin vào phán đoán của Lăng Mạc mà chính cậu ta cũng không chắc chắn, bọn họ hoàn toàn có khả năng phát hiện ra dấu vết hoạt động và nơi ẩn nấp của nạn nhân H sớm hơn. Không chỉ vượt qua tổ Chồn lửa về mặt thời gian, điều quan trọng hơn là có thể bắt sống được đào phạm, giành được sự vinh dự to lớn hơn. Cứ nghĩ mãi như vậy, Đường Đang Đang lật đi trở lại trên giường, không thể nào chìm vào giấc ngủ. Thật sự là bởi vì mô hình tòa kiến trúc mục tiêu và thư viện ở Học viện Đông Lâm được xếp gần nhau, mới khiến cho Lăng Mạc cũng phán đoán nhầm về khu vực sao? Nhưng Lăng Mạc sao lại có thể tìm thấy bức ảnh đó ở trên baidu chứ? Cô nghĩ đi nghĩ lại, đột nhiên nhớ ra, cô đã từng xem thông tin của Lăng Mạc ở trong máy vi tính của bố. Lăng Mạc rõ ràng là người ở khu Nam Khẩu thành phố Nam An, mà mô hình các tòa kiến trúc đó chính là ở khu Nam Khẩu! Lẽ nào Lăng Mạc biết khu mô hình các tòa kiến trúc này, mà cố tình gợi ý sai cho cô sao? Cô thật sự không dám tin người học sinh mà bố mình dẫn dắt thật không ngờ lại có thể bỉ ổi đến độ lợi dụng cô để giành được lợi ích. Trí nhớ của Lăng Mạc xuất sắc nổi bật là điều tất cả mọi người đều nhìn thấy, ngay cả cậu ta cũng chưa bao giờ né tránh. Bất luận là môn nào gần như thầy giáo nói một lần là Lăng Mạc có thể lập tức học thuộc lòng, điều này khiến cho anh Tiêu Vọng vô cùng ngưỡng mộ. Nếu như cậu ta thật sự ghi nhớ thư viện của Học viện Đông Lâm, vậy thì cậu ta lẽ ra cũng cần phải nhớ gần đó chỉ là vùng đất hoang chứ không hề có những kiến trúc nào khác cả! Đường Đang Đang thật sự buồn rầu khó chịu, cuối cùng, cô vẫn quyết định đứng dậy đi đến khu kí túc xá nam sinh để tìm Lăng Mạc đổi chất.
Cuộc nói chuyện vào tối hôm kia khiến cho hình tượng của Lăng Mạc trong lòng Đường Đang Đang không hề tệ. Nói khoa trương một chút, gương mặt sạch sẽ đó của Lăng Mạc, vết sẹo bí ẩn đó và cả ngữ khí bình thản, thậm chí còn gây nên khá nhiều thiện cảm đối với Đường Đang Đang.
Trong lòng Đường Đang Đang vẫn cứ cho rằng Lăng Mạc có lẽ không phải cố ý lừa cô, chắc chắn là sự trùng lập của tòa nhà mẫu tương tự cũng làm cho Lăng Mạc nhầm lẫn, hơn nữa, Lăng Mạc hiện giờ chắc chắn có cảm giác rất áy náy với cô. Do đó, Đường Đang Đang nóng lòng ngồi chờ đợi ở dưới lầu tòa kí túc xá. Tổ chức Người gác đêm, không hề có quy định nữ sinh không được vào phòng của nam sinh, nhưng Đường Đang Đang vẫn chọn lựa gặp mặt ở sân vận động.
Lăng Mạc xuất hiện trong tầm nhìn của cô, gương mặt cậu ta vẫn bình tĩnh như mọi khi, chẳng hề có chút sắc thái áy náy nào cả.
“Lăng Mạc, tại sao cậu lại lừa tôi, tại sao cậu lại phải lừa tôi?” Nhìn thấy bộ dạng Lăng Mạc có vẻ như không có chuyện gì xảy ra, Đường Đang Đang bỗng chốc liền cảm thấy bực mình. Cô không muốn giấu giếm, thế nên liền hỏi thẳng luôn.
“Sao vậy?” Lăng Mạc mơ hồ.
“Cậu nói tòa kiến trúc ở bên cạnh Học viện Đông Lâm thành phố Đông Lâm, kết quả thì sao, đó rõ ràng là ở khu Nam Khẩu thành phố Nam An chúng ta!” Đường Đang Đang càng nói càng oan ức, “Cậu hại chúng tôi bị lỡ mất thời gian, hơn nữa, bởi vì chúng tôi đến muộn một ngày, phạm nhân đã bị giết hại rồi!”
“Gì cơ? Không thể nào chứ! Nhưng tòa nhà phía sau rõ ràng là thư viện của Học viện Đông Lâm mà?” Khuôn mặt Lăng Mạc chợt hiện lên sự kinh ngạc, trông có vẻ như không giống như đang diễn kịch.
“Đúng vậy, cuối cùng chúng tôi đã tìm thấy được một khu vực mô hình của các tòa kiến trúc. Phía sau của tòa kiến trúc mục tiêu chính là mô hình của kiến trúc thư viện.” Đường Đang Đang nhất thời không biết cần phải “thẩm vấn” Lăng Mạc như thế nào, “Cậu làm thế nào mà tìm thấy bức ảnh này ở trong điện thoại di động được chứ?”
“Tôi, tôi chỉ nhớ hình như từng nhìn thấy bức ảnh đó, Có ấn tượng sâu sắc đối với con chó hoang, cho nên có thể tìm được trên baidu." Lăng Mạc giải thích rất chân thành, nhưng lại không đưa ra được chứng cứ có sức thuyết phục để chứng minh cho mình, “Bởi vì hình ảnh trong ảnh là mô hình, cho nên mới khiến tôi hiểu nhầm tưởng rằng tòa kiến trúc đó nằm ở bên cạnh kiến trúc thư viện thật.”
“Chẳng phải là đến tận bây giờ cậu đều tự coi mình là người có trí nhớ siêu phàm sao?" Gương mặt Đường Đang Đang đỏ lựng, “Lẽ nào cậu chỉ nhớ được hình dáng của thư viện, lại không nhớ được xung quanh thư viện đều là đất hoang, không có tòa kiến trúc nào cả sao?”.
Lăng Mạc nói: “Tôi đi đến Học viện Đông Lâm từ lúc còn nhỏ, lúc đó đúng là xung quanh đều là đất hoang. Nhưng tôi tưởng rằng sau này ở bên cạnh thư viện lại xây thêm tòa kiến trúc này, dù sao thì cũng đã bao năm trôi qua rồi.”
Đường Đang Đang nhất thời không biết cần phải nói sâu tiếp về vấn đề này như thế nào, chỉ có thể nói: “Vậy thì cậu cũng cần nói cho tôi biết điểm nghi vấn của cậu, chứ không phải là nói một cách chắc nịch rằng đó là ở bên cạnh Học viện Đông Lâm! Huống hồ, huống hồ, tôi đã xem thông tin của cậu, cậu vốn chưa từng đến thành phố Đông Lâm có phải không? Cậu... Có phải vì cậu muốn thắng mới cố tình lừa tôi phải không?”
Lăng Mạc tỏ ra bất lực: “Tôi không biết phải giải thích thế nào, nhưng tôi không lừa cậu.”
Đầu óc Đường Đang Đang hoàn toàn hỗn loạn, cô càng nói càng cuống, thậm chí nước mắt đã lấp lánh trong khoang mắt: “Nếu như cậu không lừa tôi, cậu... cậu có chứng cứ gì chứng minh không?”
Lăng Mạc thấy cô cuống lên, ngược lại, lại trở nên bình tĩnh. Cậu ta lặng lẽ nhìn Đường Đang Đang, trầm mặc một hồi sau đó nói: “Tôi không thể chứng minh. Bất luận cậu tin cũng được, không tin cũng được, tôi không lừa cậu. Nếu như không có việc gì, cậu nên đi về và bình tĩnh lại đi. Tôi đi trước đây.”
“Không được đi!” Đường Đang Đang hét lên.
Lăng Mạc đã quay người, dần dần biến mất vào giữa khoảng tối trong lối đi vào khu kí túc xá nam sinh.
Nước mắt ầng ậng trong khoang mắt của Đường Đang Đang, cô nhất thời không biết nên làm thế nào. Lẽ nào mình thật sự đã nghi oan cho Lăng Mạc? Nếu không sao cậu ta lại có thể có thái độ hùng hồn như vậy chứ?
Tiêu Vọng đi đến bộ chỉ huy để hội báo tình hình, khi đi đến cửa bộ chỉ huy đã nghe thấy Hàng Trụ - tổ trưởng tổ Chồn lửa đang hội báo tình hình với bộ chỉ huy. Nhiệm vụ lần này của tổ Chồn lửa đơn giản rõ ràng, làm một mạch xong xuôi. Lăng Mạc mặc dù trong giờ chiến thuật lùng bắt của buổi học đầu tiên đột nhiên phản ứng dị thường, thậm chí đã làm Đường Đang Đang bị thương, hơn nữa sau khi sự việc xảy ra không hề có lời giải thích hợp lí đối với hành động này, nhưng cậu ta trong buổi nghiên cứu phân tích sau đó lại lợi dụng được trí nhớ siêu phàm của mình, phát hiện ra đặc trưng tính cách của nghi phạm G, căn cứ vào đặc trưng tính cách này để chỉ ra được hướng đi tiếp theo của G. Và trong quá trình vây bắt, đội cảnh sát chọn dùng hình thức ôm cây đợi thỏ, là có thể dễ dàng bắt được G.
Điều không may chính là, vốn cứ tưởng G cùng là thành viên của đội xã hội đen, thế nhưng lại không hề hay biết gì về việc thủ lĩnh đã lên kế hoạch thế nào, kế hoạch xúi giục cuộc đào tẩu lần này ra sao. Mấy chuyên gia thẩm vấn khi thẩm vấn suốt một buổi sáng cũng không thể làm cho G mở miệng. Thậm chí cuối cùng tổ chuyên án đã dùng đến kỹ thuật trắc nghiệm nói dối, không ngờ đưa ra kết quả là G hoàn toàn không hề hay biết gì về kế hoạch chạy trốn.
Điều này khiến cho sự kiện chạy trốn càng trở nên li kì khó hiểu. Nếu như nói mấy phạm nhân trước chỉ là phục tùng một cách mù quáng, đây là tên đàn em lâu la của kẻ lên kế hoạch, tuyệt đối lẽ ra không thể nào không biết được phương án và ngọn nguồn của kế hoạch.
Mặc dù ngọn nguồn vẫn chưa được mọi người trong tổ chức Người gác đêm tìm ra được, nhưng bởi vì thân phận đặc biệt của G khiến cho đối sách công tác truy bắt của Người gác đêm đối với kẻ lên kế hoạch A, B có manh mối mới.
Căn cứ theo lời khai của G, phạm nhân A rất yêu thương B - em trai mình, cũng rất mê tín. Theo như nghe nói hắn bất luận là chuyện lớn chuyện nhỏ, chỉ cần khó có thể đưa ra quyết định, bèn đi tìm một vị đạo sĩ có tên là đạo trưởng Thông Tuệ để xem bói. Mọi người trong băng đảng đều biết rất rõ, vị đạo trưởng này chẳng qua cũng chỉ là một kê lừa đảo chốn giang hồ, bởi vì lần nào ông ta cũng đều có thể nhận được rất nhiều lợi lộc từ A, hơn nữa chủ ý mà ông ta đưa ra thường là những thứ nói nhăng nói cuội khiến người ta sợ hãi. Ví dụ như có một tà thuật cực đoan, cần phải uống máu của người khoẻ mạnh cường tráng để chữa trị bệnh liệt dương, dùng cách nuốt sống con giun để chữa trị bệnh táo bón gì đó. Nhưng, A vẫn luôn một mực làm theo ý mình, không có ai dám nói trái ý A. A đã hoàn toàn dựa dẫm vào cái người đạo trưởng Thông Tuệ này. Còn về cụ thể thông tin hoặc cách thức của đạo trưởng Thông Tuệ thì không ai biết được, mọi người đều cảm thấy ông ta vô cùng thần bí. Dù sao thì đây cũng là tác phong của những kẻ lừa đảo giang hồ.
Phạm nhân B cũng có một đặc trưng rất quan trọng. Hắn thật ra là một kẻ mắc bệnh liệt dương do huyết quản, nếu như muốn duy trì đời sống tình dục bình thường, thì buộc phải uống thuốc trong thời gian dài. Nhưng manh mối này, chỉ có G là người khá thân thiết mới biết, dù sao thì cũng là một căn bệnh rất tổn hại đến lòng tự tôn của đàn ông. Hơn nữa, phạm nhân B không tin vào tây y, chỉ tin vào đông y, nếu uống thuốc thì chỉ uống một số thuốc đông y điều tiết thường thấy. Mặc dù bệnh tình của hắn ngày càng nghiêm trọng, nhưng trước mắt vẫn có thể dựa vào đông y để miễn cưỡng duy trì đời sống tình dục. B cũng cho biết, sau khi thuốc đông y vô hiệu, hắn sẽ thử một chút cách thức của đạo trưởng Thông Tuệ. Mặc dù A quả thực đã nuốt sống giun mấy lần, khiến cho những người xung quanh phát buồn nôn mấy ngày liền, nhưng may mà lấy lượng máu lớn của người thì bắt buộc giết người, A cũng không dễ dàng vì em trai mà phạm một tội lớn tày đình.
A và B chỉ là thủ lĩnh của thế lực xã hội đen, bọn thuộc hạ mặc dù đều không nghĩ bọn họ gánh án mạng nào đó, nhưng cũng không dám hoàn toàn phủ định. Nếu bọn họ thật sự có gánh án mạng, nhưng lại vì người nhà người chết không báo án hoặc là thi thể bị giấu kín nên không phát hiện ra vụ án, việc này cũng không phải là không có khả năng xảy ra. Nếu như thật sự tồn tại loại tình huống này, thì có thể giải thích được động cơ ban đầu của việc bọn họ lên kế hoạch chạy trốn. Nhưng hai người bọn họ tại sao lại không tự chạy trốn riêng mà lại phải lên kế hoạch hành động vượt ngục quy mô lớn như vậy, điều này vẫn không thể nào giải thích cho trọn vẹn được.
Các thầy giáo hướng dẫn của Người gác đêm đều cho rằng những manh mối này vô cùng hữu dụng, nhất định chia sẻ những thông tin này cho hai tổ. Nhưng họ cũng thống nhất không kiến nghị học viên của hai tổ triển khai điều tra A và B. Bất luận trước đây bọn họ có gây ra vụ án mạng nào không, dù sao thì hai người này cũng đã giết hại cảnh sát, lên kế hoạch chạy trốn, là những kẻ vô cùng độc ác, hung hãn, rất có khả năng sẽ tạo thành uy hiếp đối với sự an toàn của các học viên. Các thầy giáo hướng dẫn quyết định đề nghị cảnh sát điều lực lượng cảnh sát tinh nhuệ lập thành đội hành động đặc biệt, dựa vào manh mối kể trên, tiến hành truy lùng tung tích của hai phạm nhân này.
Tiêu Vọng nghe rất chăm chú, đào sâu suy nghĩ, thậm chí khi Hàng Trụ bước ra ngoài vỗ vào lưng anh, anh cũng không kịp phản ứng lại.
Tiêu Vọng chỉnh lại trang phục của mình hắng giọng ưỡn ngực thẳng lưng bước vào bộ chỉ huy. Các thành viên cũ của Người gác đêm đang ngồi thành một hàng trên bục diễn thuyết, ai nấy đều đang viết gì đó vào máy tính xách tay của mình.
Qua nét mặt của ông ngoại và bố, Tiêu Vọng đã đoán được kết quả cuối cùng. Nhưng anh không vội nản lòng ngay, giọng nói vẫn dõng dạc miêu tả lại rất sinh động toàn bộ quá trình tổ Chiến ưng phân tích vây bắt.
“Mặc dù kết quả phân tích lúc đầu chuẩn xác không chút sai lầm, hơn nữa rất xuất sắc, nhưng do sự thiếu sót ra tôi, đã chưa xác minh trước khi tiến hành hành động vây bắt, nóng lòng muốn thành công, cuối cùng bởi vì do thời gian vây bắt bị lỡ nên dẫn đến kết quả nghi phạm bị kẻ khác giết chết trước khi tìm được anh ta. Tôi xin chịu trách nhiệm đối với việc không hoàn thành tốt nhiệm vụ lần này.” Tiêu Vọng tổng kết một câu.
“Vì sao lại phán đoán sai địa điểm?” Tiêu Vấn Thiên hỏi.
“Là vì sai lầm trong việc phán đoán và chỉ huy của tôi.” Tiêu Vọng giấu giếm chi tiết Lăng Mạc gợi ý nhầm.
“Cho nên, kết quả này con biết rồi chứ?” Trong giọng nói của Tiêu Vấn Thiên tràn ngập sự tiếc nuối.
Tiêu Vọng gật đầu, nói: “So với tổ Chồn lửa, quá trình hoàn thành nhiệm vụ của chúng tôi có vết rạn, kết quả không được thập toàn thập mĩ. Chúng tôi thua rồi.”
“Nếu con đã không có ý kiến gì khác đối với kết quả này, vậy thì con hãy về đội, làm theo quy tắc cuộc chơi, tiến hành bỏ phiếu thành viên bị đào thải trong lượt này trong nội bộ tổ.” Tiêu Vấn Thiên nói, “Hôm nay trước khi trời tối, hãy báo lên quyết định đào thải của các bạn.”
“Bọn con đã quyết định rồi.” Tiêu Vọng nói, “Học viên Chúng con đào thải trong lượt này là con.”
“Gi cơ?” Bác Nguyên Mạn và Tiêu Vấn Thiên vô cùng kinh ngạc.
“Cậu quyết định, lượt đào thải đầu tiên của các cậu lại chính là đội trưởng? Tư Đồ Bá cũng rất ngạc nhiên.
“Đúng vậy." Tiêu Vọng quả quyết nói.
“Tại sao?" Giọng nói của Tiêu Vấn Thiên chợt nâng cao, trong ánh mắt tràn ngập sự thất vọng.
“Ta cảm thấy, cho dù là đào thải, Đang Đang cũng cần phải trước cháu. Theo như ta biết, bởi vì sự võ đoán của Đang Đang mới chỉ nhầm hướng.” Đường Tuấn cảm nhận sâu sắc tâm trạng của Tiêu Vấn Thiên, nhưng điều khác biệt là bởi vì do sự cứu trợ lúc trước của Đường Đang Đang nên Đường Tuấn biết rất rõ, nguyên nhân thất bại của tổ Chiến ưng trong vòng đua này rốt cuộc là gì. Tiêu Vọng đã có ý bảo vệ Đường Đang Đang và Lăng Mạc, ông cũng không tiện nói toạc ra. Đương nhiên, những lời nói này của ông cũng có chút ý đồ cá nhân của mình, dù sao thì ông vẫn không nỡ để cho cô con gái cục cưng của mình chịu khổ trong tổ chức.
Tiêu Vọng nhìn Đường Tuấn với ánh mắt kiên định, tỏ ý muốn nói với ông, đừng vạch trần sự việc. “Ít nhất, Tiêu Lãng cũng cần phải bị đào thải trước con.” Tiêu Vân Thiên bổ sung thêm: “Trong vòng này nó có thành tích gì không?”
“Không đâu. Con vừa mới nói rồi, sự thất bại của tổ trong vòng này là do con chỉ huy thất sách.” Tiêu Vọng bình thản nói, “Trong vòng này Tiêu Lãng có tác dụng then chốt nhất, bởi vì cậu ấy đã phát hiện ra đặc trưng hành vi đặc biệt của nghi phạm. Đường Đang Đang trong vòng này cũng có tác dụng mang tính quyết định, nhờ kỹ thuật của cô ấy đã phá giải được vấn đề nan giải cuối cùng. Hai người bọn họ là công thần.”
“Vậy những người khác thì sao?” Phùng Kiến Quốc nói.
“Những người khác mặc dù không có công nhưng cũng không có lỗi.” Tiêu Vọng nói vẻ kiên định.
“Bố cho rằng, suy nghĩ cho về lâu về dài, con mới là học viên có tiềm lực nhất của tổ này, con không thể vì cảm xúc nhất thời, cuối cùng để cho tổ Chiến ưng thua thê thảm được.” Tiêu Vấn Thiên vẫn ra sức níu giữ.
Tiêu Vọng mỉm cười vẻ tự trào, nói: “Qua toàn bộ quá trình của nhiệm vụ này, có thể thấy con không hề phát huy được bất cứ tác dụng gì. Cho nên con đã phụ sự kì vọng và kí thác của bố, không biểu hiện ra được dáng vẻ của người “có tiềm lực nhất”. Con cảm thấy Tiêu Lãng và Đang Đang mới là niềm tự hào của tổ Chiến ưng.”
“Ta cảm thấy cháu vẫn nên quay về trưng cầu ý kiến của các thành viên trong tổ thì hay hơn, chúng ta cần một kết luận dân chủ.” Bác Nguyên Mạn rầu rầu nói.
“Cháu cho rằng đã là cuộc chơi, thì cần phải có quy tắc của cuộc chơi, cháu không có công mà lại có lỗi, đương nhiên là cháu bị đào thải.” Tiêu Vọng nói, “Nếu như các thầy giáo bởi vì tình thân hoặc là vì những nguyên nhân khác, để cháu đào thải những học viên khác, vậy thì đó mới là phá hỏng quy tắc của cuộc chơi. Không có quy tắc thì cuộc thi đấu này còn có ý nghĩa sao?”
Tiêu Vấn Thiên há miệng, vẫn còn muốn nói gì đó, bị Bác Nguyên Mạn xua tay ngăn lại. Bác Nguyên Mạn biết, những lời Tiêu Vọng vừa nói có căn cứ có lí lẽ, nếu như mình cứ nhất định kiên trì, e sẽ bị nghi ngờ là không công bằng. Hơn nữa, ông đã nhận ra, Tiêu Vọng đã quyết ý, có giữ lại cũng không có ý nghĩa gì.
“Được. Tôn trọng quyết định của cháu. Bác Nguyên Mạn nói, “Mười phút sau, dán bản công bố. Tiêu Vọng thu dọn hành trang, trước buổi chiều, giao lại huy hiệu, súng và các vật phẩm, nghỉ học.”
Khi nói đến hai chữ “nghỉ học”, giọng nói của ông thật không ngờ lại run rẩy.
Tiêu Vọng nhìn ông ngoại đầy vẻ quan tâm.
Bầu không khí trong bộ chỉ huy vô cùng nặng nề, mấy người thầy giáo khác thu máy tính xách tay của mình lại, lần lượt rời khỏi đó, chỉ để lại Tiêu Vấn Thiên và Bác Nguyên Mạn. Họ biết, hai người lão thành của tổ chức Người gác đêm này cần có không gian để nói chuyện nghiêm túc với đối tượng trọng điểm mà họ cần bồi dưỡng.
“Tại sao lại kiên quyết như vậy?" Thấy những người khác lần lượt rời đi, Tiêu Vấn Thiên rầu rầu nói.
Tiêu Vọng nói như thể an ủi: “Bố ơi, không ở trong Người gác đêm, Con cũng sẽ là một người cảnh sát tốt, chẳng phải vậy sao?”
“Nhưng con có biết không? Con là sự kì vọng chung của bố và ông ngoại con!” Khoé mắt Tiêu Vấn Thiên ươn ướt, “Chúng ta hy vọng con có thể kế tục sự nghiệp của chúng ta, chúng ta hy vọng con có thể gánh được trách nhiệm nặng nề phục hưng tổ chức.”
“Tiêu Lãng cũng làm được!” Tiêu Vọng nói. “Nó ư? Nó có bằng lòng làm cảnh sát không? Nó đến đây là do bố vừa dỗ vừa lừa mới đến! Ba tháng sau, ba tháng sau, ai biết được nó sẽ có quyết định gì!” Tiêu Vấn Thiên buồn bã nói.
“Vĩnh viễn chớ nên dùng ánh mắt cố định để nhìn nhận Tiêu Lãng.” Tiêu Vọng an ủi người bố đang có phần mất kiểm soát tâm trạng, “Ít nhất, biểu hiện của Tiêu Lãng trong vòng này khiến con rất ngạc nhiên.”
Tiêu Vấn Thiên không nói gì.
Vẫn là Bác Nguyên Mạn nghĩ thoáng hơn một chút, ông cười nói: “Trở về làm thật tốt, sau này vẫn có hy vọng được vào Người gác đêm mà.”
“Vâng! Chắc chắn, thưa ông ngoại. Bất luận ở cương vị nào, Tiểu Vọng sẽ không làm ông phải thất vọng.” Tiêu Vọng nói.
Tiêu Lãng vốn không ngủ được sau khi chạy xong mấy vòng ở trên sân vận động, người đầm đìa mồ hôi trở về kí túc xá, nhìn thấy Tiêu Vọng đang sắp xếp hành lý.
“Sao vậy anh? Lại có nhiệm vụ phải đi công tác à?” Tiêu Lãng vừa lau mồ hôi vừa hỏi.
“Em thật sự không muốn làm cảnh sát sao?” Tiêu Vọng chuyển đề tài, nói.
“Sao lại hỏi đến vấn đề này?” Tiêu Lãng cởi chiếc áo may ô ướt đẫm mồ hôi, để lưng trần, nói: “Em vẫn khao khát cuộc sống vô lo vô nghĩ hơn. Trong nhà chúng ta, có anh người kế nhiệm của “Người lập kế hoạch” kế thừa gia nghiệp là được rồi ha ha.”
“Không có ai thân thiết hơn, giống nhau hơn chúng ta, chúng ta là được truyền từ đời này sang đời khác " Tiêu Vọng nhìn em trai với ánh mắt tràn ngập yêu thương.
“Vậy thì em là biến dị gen rồi sao?” Tiêu Lãng không biết tại sao Tiêu Vọng lại rầu rầu như vậy, muốn trêu chọc anh trai, “Hoặc là em là do mẹ được tặng khi nạp thẻ điện. thoại đấy?”
“Với tài trí của em, có thể tiếp tục kế thừa niềm vinh dự của Tiêu gia chúng ta.” Tiêu Vọng không cười.
“Này, đại ca, hôm nay anh làm sao vậy? Đừng có tỏ ra như thể là lời trăng trối cuối cùng trước lúc lâm chung có được không!” Tiêu Lãng nói, “Nhà chúng ta có anh, anh là anh cả, anh hãy kế thừa.”
Lời vừa nói xong, cánh cửa phòng chợt bị đẩy ra, Đường Đang Đang thở hổn hển đang đứng ở cửa. Tiêu Lãng nhìn thấy Đang Đang, vội vàng túm lấy áo để che đi phần ngực trần của mình, hét lên: “Này, đại tiểu thư! Cậu làm gì vậy! Nam nữ thụ thụ bất thân! Cậu, cậu, cậu đừng có lại đây đấy!”
Đường Đang Đang hoàn toàn không để ý đến Tiêu Lãng, kéo lấy tay Tiêu Vọng đang sắp xếp quần áo vào trong vali, giọng nói có vẻ hơi sụt sịt: “Tại sao người bị đao thải lại là anh chứ?”
“Cái gì?” Tiêu Lãng chợt hiểu ra, “Các ông già này chẳng phải là tào lao sao! Dựa vào cái gì mà đào thải anh? Vòng này là do Lăng Mạc lừa lọc, người cần phải đào thế là cậu ta mới phải!”
“Anh càng muốn tin rằng Lăng Mạc không có ý lừa dối sự việc này anh cũng không nói với các thầy giáo. Hơn nữa, đào thải anh, chính là do anh tự quyết định.” Tiêu Vọng vỗ vào vai Tiêu Lãng, nói: “Bằng lòng thi đấu, vui vẻ nhận thua.”
“Vậy thì anh cũng không thể bị đào thải.”
Đường Đang Đăng nói, “Em đi là được rồi, dù sao bố em cũng không đồng ý cho em làm cảnh sát.”
Cả hai người đều đừng khách sáo nữa, em đi.” Tiêu Lãng ném quần áo trở lại giường.
“Hai em đều là công thần, có lí nào công thần lại bị đào thải chứ? Hơn nữa, hai em cứ thế mà đi, chẳng phải là đã nhận thua Lăng Mạc sao? Nói em đấy, Tiêu Lãng, em chẳng phải cứ luôn không phục tên nhóc đó sao?” Tiêu Vọng cười dịu dàng, “Cũng có phải là sinh li tử biệt đâu, hai đứa các em không đến nỗi thế chứ? Các em đấy, phải thay anh biểu hiện thật tốt, cố gắng cuối cùng đánh bại tổ Chồn lửa.”
“Nhưng anh Tiêu Vọng, em thật sự không muốn... không muốn anh đi!” Đường Đang Đang mắt đỏ hoe.
Tiêu Vọng kéo hai em ngồi xuống bên giường, khẽ nói:
“Thực ra, anh rời khỏi đây không hẳn đã là việc xấu. Vẫn còn nhớ phạm nhân V đó chứ? Anh vẫn luôn nghi ngờ anh ta mới là kẻ lên kế hoạch. Cho nên, cho dù rời khỏi Người gác đêm, trong kì nghỉ dài hạn ba tháng này, anh cũng sẽ không quay về đơn vị làm việc, anh muốn lợi dụng thời ban ba tháng này để bắt được V. Nếu như anh dự đoán không nhầm, anh chắc chắn sẽ lập được công, đã lập được công rồi, thì còn sợ tổ chức Người gác đêm không gọi anh trở về sao? Cho nên, nếu như hai đứa bọn em còn muốn làm việc chung với anh, thì phải biểu hiện thật tốt, đừng để bị đào thải, đợi anh trở về.”
Tiêu Lãng và Đường Đang Đang nghe Tiêu Vọng nói như vậy, mới cảm thấy được an ủi phần nào.
Tiêu Lãng hỏi: “Nhưng tên V đó, lúc vào ngục ngay cả thân phận còn chưa điều tra rõ ràng được, vậy thì anh là thế nào để tìm được anh ta?”
“Mấy ngày hôm nay, anh đã tranh thủ thời gian đi tìm gặp cảnh sát của đồn công an khu vực quản hạt hỏi rồi.” Tiêu Vọng nói, “Tên V này lúc đó bởi vì ăn trộm trên xe buýt bị bắt ngay tại chỗ, sau khi về đồn công an đã nói rất nhiều, nhưng chỉ có điều không tiết lộ thân phận của mình. Qua khẩu âm của người này rõ ràng là khẩu âm của vùng Đông Bắc, hơn nữa là khu vực gần Thẩm Dương.”
“Cho nên anh sẽ đi đến Đông Bắc để tìm anh ta ư?” Tiêu Lãng tập theo giọng Đông Bắc nói, “Ở đó có hàng chục triệu người, tìm thế nào đây?”
“Anh đương nhiên có cách của mình.” Tiêu Vọng cười vẻ bí ẩn, “Các em không phải lo, anh sẽ thường xuyên gọi điện thoại để kiểm tra tình hình học tập của hai em! Hãy biểu hiện thật tốt cho anh.”
Hai người khẽ gật đầu.
“Còn nữa, Tiêu Lãng, em phải hứa với anh.” Tiêu Vọng nói: “Đang Đang giống như là em gái ruột của chúng ta, dù sao đây là tổ chức chiến đấu tuyến đầu, bất cứ lúc nào cũng có khả năng gặp nguy hiểm. Anh yêu cầu em, Tiêu Lãng, dốc hết sức mình để bảo vệ chu toàn cho Đang Đang, đợi khi chúng ta gặp lại nhau, em ấy nếu như thiếu mất sợi tóc nào, anh sẽ hỏi tội em đấy!”
“Yên tâm đi, không thiếu được đâu.” Tiêu Lãng cho dù là lúc tâm trạng nặng nề, vẫn không thay đổi được tính cách tinh nghịch của mình, “Nhưng trước tiên anh cần phải đếm rõ xem cô ấy có bao nhiêu sợi tóc.”
Tiêu Vọng cười ha ha, Đường Đang Đang mím chặt môi, rồi lại sợ Tiêu Vọng chê cười, bèn gắng sức nuốt nước mắt vào trong: “Anh Tiêu Vọng, anh phải sớm quay lại đấy nhé!”
Tiêu Vọng lại an ủi hai em thêm mấy câu, rồi xách vali hành lý bước ra khỏi kí túc xá.
Ở cổng kí túc xá, 9 thành viên trong tổ lặng lẽ xếp thành một hàng, như thể là tiền biệt Tiêu Vọng, ngay cả Nhiếp Chị Hiên vốn ở lại Sở Công an thành phố để hỗ trợ việc phẫu thuật thi thể cũng nghe tin vội vàng quay trở về căn cứ, lặng lẽ đứng ở cuối đội. Tiêu Vọng vô cùng cảm động, đi đến ôm từng tổ viên. Mặc dù chỉ có khoảng thời gian một tuần sống cạnh nhau, nhưng giữa họ đã xây dựng được thứ tình cảm vô cùng sâu sắc.
Khi ôm chào tạm biệt Nhiếp Chị Hiên, Tiêu Lãng khẽ nói: “Giúp tôi chăm sóc em trai em gái nhé.”
Nhiếp Chi Hiên gật đầu vẻ kiên định.
Tiêu Vọng từ từ đi đến cửa sảnh lớn của tổ chức Người gác đêm, đi đến phía bên dưới chiếc huy hiệu khổng lồ của tổ chức Người gác đêm. Anh từ từ giơ bàn tay phải ra, sờ lên chiếc huy hiệu tổ chức Người gác đêm vẫn đang lấp lánh, anh ngẩng đầu nhìn lên ba chữ lớn “Người gác đêm” ở trên tường, nét mặt lưu luyến không nỡ rời xa Hồi lâu sau, Tiêu Vọng như thể hạ quyết tâm, đi thẳng ra khỏi cổng chính mà không hề quay đầu lại.
Đường Đang Đang lặng lẽ chăm chú nhìn theo bóng lưng của Tiêu Vọng, cho đến tận khi Tiêu Lãng đi đến vỗ vào vai cô.
Tiêu Lãng và Đường Đang Đang cùng đi đến bên ghế đá ở cạnh sân vận động và ngồi xuống.
“Được rồi, Đang Đang, chẳng phải là vẫn còn tôi sao?” Tiêu Lãng vỗ vào lưng Đường Đang Đang.
“Đều tại tớ, có khả năng tớ đã hủy hoại chí hướng cả đời của anh Vọng rồi.”
“Làm gì mà khoa trương đến thế.” Tiêu Lãng nói, “Anh tôi giỏi lắm, chỉ cần vẫn ở trong ngành cảnh sát, sẽ luôn phát sáng thôi. Nói không chừng còn có thể thành lập nên Người gác nhật, Người gác nguyệt gì đó.”
“Tớ vẫn cảm thấy tớ quá ngốc.” Đường Đang Đang hích khuỷu tay vào Tiêu Lãng một cái, trách cậu không nên đùa cợt vào lúc này.
“Cậu không phải là ngốc, là đơn thuần.” Tiêu Lãng nói, “Với ai cũng có thể tâm sự được. Chỉ có thể trách tên Lăng Mạc quá bỉ ổi, ngay cả cô gái đơn thuần như cậu đây mà cũng lừa gạt.”
“Nhưng, Lăng Mạc nói bức ảnh cậu ấy tìm được là mô hình, mà cậu ấy lại nhớ là tòa kiến trúc thật, cho nên cậu ấy nói cậu ấy cũng bị nhầm lẫn.” Đường Đang Đang nói,
‘Lúc đó cậu ấy đưa cho tớ nhìn bức ảnh là một con chó hoang, con chó hoang đứng ngay bên cạnh nhóm mô hình kiến trúc. Cậu ấy nói cậu ấy nhớ con chó hoang, cho nên có thể tìm ra bức ảnh này, nhưng không hề biết được phần phía sau của bức ảnh là nhóm mô hình chứ không phải là tòa kiến trúc thật.”
“Cậu vẫn còn tin cậu ta ư?” Tiêu Lãng nói, “Tên này không có câu nói nào là thật cả! Cậu ta chắc chắn biết rõ lịch sử của nhóm mô hình kiến trúc của Nam Khẩu đó, mới có thể tìm được từ trên baidu! Thông qua một con chó có thể tìm được bức ảnh ư? Lừa ai chứ?”
“Đúng vậy! Cậu không nói đến, sao tớ lại quên mất!” Đường Đang Đang đột nhiên nhớ ra gì nói: “Hộ khẩu của Lăng Mạc chính là ở khu Nam Khẩu! Hơn nữa, khi cậu ấy 9 tuổi đã đến Nam Khẩu rồi! Cậu ấy chắc chắn biết được vị trí của nhóm mô hình đó chứ!”
“Cậu, sao cậu lại biết được cậu ta khi 9 tuổi đã đến?” Tiêu Lãng lấy làm lạ.
Đường Đang Đang không trả lời Tiêu Lãng, luôn miệng nói: “Tớ thật ngốc! Tớ thật ngốc! Cậu ta 9 tuổi đã đến Nam Khẩu, sau đó khi học cấp hai đã bỏ học rồi! Cậu ấy còn nói với tớ, khi cậu ấy nhỏ từng đi qua thành phố Đông Lâm! Trong hồ sơ vốn không hề ghi chép lại!”.
Học sinh cấp hai đi làm cảnh sát ư?" Tiêu Lãng mở to mắt, “Có nhầm không đấy?”.
“Bởi vì thân phận hiện tại của cậu ta bây giờ là trợ giảng của bố tớ”. Đường Đang Đang nói, “Con người này trước đây thành tích xấu xa, chính là một tên lưu manh chốn chợ búa.”
“Sao bố cậu lại để mắt tới một kẻ cặn bã như vậy?"
Đường Đang Đang lắc đầu.
Tiêu Lãng hỏi thăm dò: “Nhưng sao cậu lại biết nhiều về Lăng Mạc như vậy chứ?”
Đường Đang Đang cúi đầu, trầm tư hồi lâu, nói: “Tớ đã hack vào máy tính của bố tớ, nhìn thấy một folder, folder đó viết gì mà thơ Đường Tống Từ như kiểu ở đây không có bạc, còn ẩn giấu nữa. Folder bị cài password, trong đó chính là tài liệu thông tin của Lăng Mạc. Nói ra cũng thật kì lạ, ngay cả bố tớ là người thần thông quảng đại như vậy cũng không điều tra được thân thế của Lăng Mạc. Ngoài ghi chép một chút về hộ khẩu, thì không có những manh mối khác nữa.
Tớ không biết tại sao bố lại có hứng thú đối với Lăng Mạc như vậy, nhưng qua phần ghi chép có thể thấy, bố tớ đã rất dụng tâm để điều tra Lăng Mạc, chỉ có điều ông cũng không điều tra ra được.”
“Cậu ta là trợ giảng của bố cậu, bố cậu lẽ nào không hỏi cậu ta sao?”
“Chắc chắn đã từng hỏi, nhưng xem ra, cậu ta cũng giấu giếm thân thế với bố tớ." Đường Đang Đang nói, “Tóm lại, người này vô cùng kì quặc. Bố tớ có khả năng chính là thích cái cảm giác bí ẩn đó thì phải, còn bí mật tiến hành bồi dưỡng huấn luyện cho cậu ta, có cả ghi chép huấn luyện nữa cơ!”
“Vậy thì cậu ta là cao thủ sao? Tôi lại muốn lĩnh giáo chút đây.” Tiêu Lãng nắm chặt tay lại, nói: “Với vai trò là thầy giáo hướng dẫn, bố cậu cứ công khai điều tra cậu ta là được rồi, tại sao lại phải tiến hành bí mật chứ?".
Đường Đang Đang lắc đầu, nhìn về phía cổng lớn nơi bóng lưng Tiêu Vọng đã khuất từ lâu rồi.
“Nói ra thật là, cậu và Lăng Mạc coi như là đồng môn, kết quả lại bị cậu ta bán đứng.” Tiêu Lãng nói, “Xem ra tên này rất biết nắm bắt tâm lý người khác đấy.”
Đường Đang Đang gật mạnh đầu, nói: “Lúc ban đầu tớ cũng đề phòng cậu ta, không định nói cho cậu ta tiến triển tình hình nghiên cứu lúc đó của tớ, và cả sự khổ não của tớ trong công tác điều tra bước tiếp theo. Kết quả cậu ta đã dịu dàng nói, tổ của bọn họ đã có mục tiêu rõ ràng, còn nói hết cho tớ cả quá trình phân tích. Hơn nữa bởi vì cậu ta đã làm tớ bị thương trong giờ học, đặc biệt đến xin lỗi tớ. Tớ thấy cậu ta rất chân thành, hơn nữa còn nói cho tớ biết trước tiến triển của tổ bọn họ, cho nên tớ đã có bệnh tin bừa thầy thuốc, muốn tiện thể nhờ cậu ta giúp tớ nghĩ cách.”
“Tên tiểu tử này thật là có tâm cơ đấy.” Tiêu Lãng nghiến răng nói, “Cậu ta, dịu dàng? Cái khuôn mặt sẹo đó mà có thể dịu dàng được sao? Lẽ nào cậu ta học diễn xuất ra à?”
Đường Đang Đang lúc này lại nhớ đến Tiêu Vọng nói:
“Chúng ta ít nhất ba tháng không được nhìn thấy anh Vọng rồi! Anh Vọng không ở đây, chúng ta có thể học tốt được không?”
Tiêu Lãng trông có vẻ ruột để ngoài da, nhớ lại cảnh tượng lúc Tiêu Vọng chuẩn bị rời đi, chợt cảm thấy trong lồng ngực như có thứ gì đó đè nén khó chịu. Cộng thêm bộ dạng đáng thương của Đường Đang Đang xuất hiện ngay trước mắt, một dòng máu nóng chợt trào dâng lên lồng ngực Tiêu Lãng. Cậu nắm chặt tay, lặng lẽ đưa Đường Đang Đang về kí túc xá, còn mình thì đi đến thẳng phòng kí túc xá của Lăng Mạc.
Lăng Mạc nằm trên giường đọc hồ sơ vụ án, Hàng Trụ cùng phòng đang nói lèo nhèo gì đó với Lăng Mạc, Lăng Mạc chỉ ầm ừ qua chuyện.
Tiêu Lãng đạp mạnh vào cửa phòng rồi lao vào túm lấy cổ áo của Lăng Mạc, xách Lăng Mạc ra khỏi giường, trực tiếp đốn ngã, Lăng Mạc nằm bò dưới đất hồi lâu không đứng dậy nổi.
“Đứng dậy!” Tiêu Lãng đỏ mắt, khẽ gầm lên, “Là thằng đàn ông thì đứng dậy.”
Hàng Trụ chạy đến muốn ngăn cản Tiêu Lãng, bị ánh mắt hằn học hung dữ của Tiêu Lãng làm cho sợ hãi thụt lại, anh ta nhìn tình thế không ổn, nghiêng người đi qua Tiêu Lãng chuồn ra ngoài cửa.
Lăng Mạc bị cú ngã này làm cho đơ người, bò lồm cồm dưới đất mất một phút, mới lảo đảo đứng dậy, khuôn mặt vẫn lạnh lùng như cũ.
Tiêu Lãng lại lao đến tóm lấy Lăng Mạc, Lăng Mạc lùi lại, tránh đòn thoát được một chiêu. Không ngờ Tiêu Lãng lại lập tức tung ra một cú đá quét, trực tiếp đá vào bắp chân của Lăng Mạc, Lăng Mạc loạng choạng, mặt của cậu ta vừa vặn bị đón lấy một cú đấm rất mạnh của Tiêu Lãng: Lăng Mạc ngã ngửa ra, máu mũi chảy đầm đìa.
Lại một lúc lâu nữa, Lăng Mạc mới bò được dậy thân hình cậu ta không được vững lắm, nhưng lại quả quyết lao về phía Tiêu Lãng. Trong khoảnh khắc Tiêu Lãng né tránh, Lăng Mạc chợt tăng tốc muốn đi qua người Tiêu Lãng để lao ra khỏi phòng. Thật không ngờ, trong lúc lướt qua Tiêu Lãng, Tiêu Lãng lại tung một cú đấm, vào giữa mặt Lăng Mac. Lăng Mạc ngã xuống giường, ga giường trắng tinh bị máu mồm máu mũi trào ra nhuộm đỏ au.
“Đồ tiểu nhân bỉ ổi, thế mà cô gái ngốc nghếch Đường Đang Đang lại tin tưởng mày như thế.” Tiêu Lãng vừa nói vừa giơ chân lên định đá vào Lăng Mạc đang dựa ở bên giường.
“Dừng tay!”
Một tiếng gầm vang lên bên ngoài phòng kí túc xá khiến chân Tiêu Lãng lơ lửng dừng lại giữa không trung.
“Ba chiêu khống chế địch, khá lắm.” Tư Đồ Bá cười nói. Tiếng gầm vừa rồi rõ ràng không phải là của ông.
Người đi phía sau Tư Đồ Bá, là “Người lên kế hoạch” của tổ chức Người gác đêm, bố đẻ của Tiêu Lãng, Tiêu Vấn Thiên. Tiêu Vấn Thiên lúc này vẫn chưa hết u buồn bởi việc cậu con trai lớn chủ động rời khỏi tổ chức, cậu con trai út lại xảy ra chuyện này. Ông tức giận đến nỗi toàn thân run rẩy, một tay kéo Tiêu Lãng lại, rồi vung tay giáng một cái tát.
Thật không ngờ Tiêu Lãng vội lùi lại, tránh được cú tát này. Khi Tiêu Vấn Thiên lại giơ cánh tay lên định tát lần nữa, bị Tư Đồ Bá ngăn lại: “Tổ trưởng Tiêu, việc công không tiện dùng tư hình.”
“Đồ khốn khiếp!” Tiêu Vấn Thiên giận dữ hét lên, “Tao giữ mày lại ở đây để ê mặt à? Xem ra tao đã sai rồi! Nếu giữ mày lại, danh tiếng của Người gác đêm sớm muộn cũng bị mày huỷ hoại!
Nhưng ba chiêu vừa rồi của tên tiểu tử này tung ra cũng đẹp ra trò đấy.” Tư Đồ Bá cười tít mắt nói.
“Theo như quy định của tổ chức Người gác đêm, trong nội bộ học viên vì đánh nhau, đuổi học!” Mặt Tiêu Vân Thiên đỏ bừng bừng, “Tiêu Lãng, mày thua rồi! Theo như lời hẹn của cuộc cá cược, sau này cần phải phục tùng tạo vô điều kiện! Quay về chuẩn bị học lại, năm sau báo danh thi trường cảnh sát! Còn muốn tự do tự tại chơi bời liêu lổng ư, không có cửa đâu!”
Tiêu Lãng cứng họng, không nói gì.
Tư Đồ Bá chỉ vào Hàng Trụ đang nấp ở phía sau, nói: “Bốn mươi mấy năm trước, khi ta vẫn còn học tiểu học, ghét nhất là những đứa bạn thích mách lẻo. Cậu không thử cố gắng ngăn cản cuộc ẩu đả, ngược lại lại đi mách lẻo, đã đi ngược lại với phong cách của Tư Đồ Bá ta đây. Bây giờ ta thu lại lời đề cử cậu, cậu mau thu dọn đồ, rồi biến đi!”
Hàng Trụ vừa rồi vẫn còn hớn hở như lập được công trạng chợt ngẩn người.
“Không thể được! Cậu ấy báo cáo hành vi phạm quy của học viên không hề sai!” Tiêu Vấn Thiên nói.
“Tôi vốn muốn để cậu ta kế thừa “Người phục kích của tôi, làm một “Người phục kích”, còn là tổ trưởng của một tiểu tổ học viên, gặp tình huống này, không dám ra tay ngăn cản, chỉ dám mách lẻo sao? Sắp làm ê cả cái mặt già này của tôi rồi! Tôi thu hồi lại lời đề nghị, huỷ tư cách của cậu ta, cũng không có gì sai chứ?" Khi Tư Đồ Bá kiên trì thì cũng không nể mặt chút nào, “Còn không mau thu dọn đi? Đợi để ăn tết à?”
Hàng Trụ mặt đỏ bừng, bắt đầu thu dọn hành trang.
Tư Đồ Bá quay sang, đột nhiên cười tít mắt nói với Tiêu Lãng: “Trong giờ học, ta thấy quan hệ của hai cậu chẳng phải rất tốt sao? Tiêu Lãng, cậu ôn luyện những thứ mà ta dạy cho cậu với người bạn thân của mình thì không sai, nhưng ít ra cũng phải phân biệt thời gian địa điểm chứ. Ở đây không thi triển được tay chân, cuộc ôn luyện như vậy là không công bằng, có phải vậy không Lăng Mạc, không công bằng.”
Tiêu Vấn Thiên biết Tư Đồ Bá đã chú ý đến tố chất tiềm ẩn của Tiêu Lãng, đang kiếm cớ thoát tội cho Tiêu Lãng. Nhưng, Tiêu Vấn Thiên càng biết Tiêu Lãng là con trai của mình, cho nên bản thân mình càng cần phải thiết diện vô tư. Ông cắt ngang lời Tư Đồ Bá, nói: “Không có quy tắc thì không nên người. Tiêu Lãng, nộp lại huy hiệu và súng, nghỉ học!”
Tiêu Lãng bực bội quay người định bước đi.
Lăng Mạc đột nhiên kéo cánh tay Tiêu Lãng lại, nói: Tiêu Lãng, lần này tôi thua rồi, đợi tôi luyện tập thêm chúng ta lại thực hành.”
Hành động này của Lăng Mạc khiến Tiêu Lãng vô cùng kinh ngạc.
Tư Đồ Bá thấy Lăng Mạc cũng hùa theo cớ của ông, cười nói vẻ hài lòng: “Lão Tiêu, anh xem, tôi đã nói rồi mà, Hai đứa này đang ôn tập bài tôi giao về nhà mà.”.
Cơn tức giận của Tiêu Vấn Thiên vẫn chưa giảm, nói: “Nói bừa! Ôn luyện mà có thể đánh đến nỗi cả mặt đầy máu thế sao? Ôn luyện có thể ở trong kí túc xá sao? Mày có thể đối xử với huynh đệ sinh tử của mình như vậy sao? Các người đừng có tìm cớ thoát tội cho nó!”
“Thầy Tiêu, chúng em thực sự là đang luyện tập.” Lăng Mạc đứng thẳng người, nói vẻ rất thành khẩn, “Luyện tập chiến thuật đấu tay đôi, không bị tính là phạm quy chứ ạ” Em đây chỉ là bị chút vết thương ngoài da, cũng là tại ở phòng kí túc chật chội, em không cẩn thận nên đã tự ngã đấy ạ.”
Tiêu Vấn Thiên nhất thời không biết nên trả lời như thế nào. Khuôn mặt Tiêu Lãng lại càng ngơ ngác hơn. Cái người vừa mới bị mình giáo huấn cho một trận tơi bời, lúc này đây thật không ngờ lại nói đỡ cho mình. Lăng Mạc quyết không phải là một kẻ lấy đức báo oán, cậu ta có thể dùng thủ đoạn bỉ ổi để đối phó với Đang Đang, thì có thể dùng thủ đoạn bỉ ổi hơn nữa để đối đãi với mình! Sự thay đổi trước mắt diễn ra quá nhanh, Tiêu Lãng nhất thời không kịp phản ứng lại là chuyện gì, lẽ nào Lăng Mạc lại muốn giở trò gì để làm hại mình sao? Không phải chứ, lúc này chỉ cần cậu ta không nói gì, bản thân mình chắc chắn sẽ bị đuổi học rồi, điều này lẽ nào còn không phải là sự báo thù nghiêm trọng nhất sao?
“Vậy, vậy, tôi thì sao?” Hàng Trụ yếu ớt lên tiếng hỏi một câu, phá vỡ cục diện sượng sùng.
“Cậu ư? Cậu còn đợi để tôi giúp cậu thu dọn hành y nữa à?” Tư Đồ Bá hỏi ngược lại.
Lăng Mạc rõ ràng cũng không có chút tình cảm nào với Hàng Trụ, không hề đứng ra nói đỡ giúp anh ta.
Hàng Trụ nhìn trước ngó sau, nét mặt oan ức khoác ba lô lên vai hậm hực rời khỏi đó.
“Tổ trưởng Tiêu, anh xem, sự việc này đã điều tra rõ rồi, hay là, cứ thế nhé?” Tư Đồ Bá nói đỡ, “Các cậu đừng chỉ luyện tập thân thể, đầu óc còn quan trọng hơn! Đi đi đi, mau đi làm việc đi! Còn mười mấy phạm nhân còn chưa bắt về được đấy.”.
Tiêu Vấn Thiên thấy bậc xuống đã được lót đường, thế nên bèn thuận đà bước xuống, hất ống tay áo, hừ một tiếng, quay người bước đi. Tư Đồ Bá cũng bước theo, tiện tay đóng cửa lại.
Ở trong phòng chỉ còn lại hai người Tiêu Lãng và Lăng Mạc. Tiêu Lãng quay sang nhìn Lăng Mạc đang ngồi trên giường lau máu mũi, hỏi: “Mày có ý gì vậy?”.
Trên mặt Lăng Mạc lại khôi phục lại sự lạnh lùng vốn có, cậu ta tỏ ra như không nghe thấy câu hỏi của Tiêu Lãng.
Lúc này đây, Tiêu Lãng cảm thấy rất hối hận đối với hành vi vừa rồi của mình. Chẳng phải là cậu cảm kích gì Lăng Mạc vì đã che giấu tội lỗi giúp cậu, cậu biết, bản thân mình ngay từ đầu đã không hề có chút thiện cảm nào đối với cái tên mặt sẹo này. Cậu hối hận là bởi vì bên tai cậu chợt vang lên giọng nói của anh trai. Nửa giờ đồng hồ trước, trước khi anh trai đi, còn yêu cầu cậu cố gắng công tác, biểu hiện thật tốt, hơn nữa những lời nói đó của anh trai, như thể kí thác toàn bộ sự kì vọng của cả gia tộc. Cậu biết, ngày mà anh trai quay trở lại, chính là ngày cậu được giải phóng. Nhưng vì lời dặn dò của anh trai, cậu cũng cần phải biểu hiện xuất sắc trong tổ chức Người gác đêm, chứ Không phải là cư xử bừa bãi. Anh trai đã không còn trong tổ chức nữa, nên niềm vinh dự của Tiêu gia cũng đương nhiên đè nặng lên người cậu.
Lời hướng dẫn sai của Lăng Mạc khiến anh trai bị đào thải, khiến Đường Đang Đang bị tổn thương, cho nên Tiêu Lãng mới đùng đùng nổi giận như vậy. Nhất thời kích động, xém chút nữa khiến cậu phải đối mặt với việc bị đuổi học, vậy thì những lời ân cần tha thiết của anh trai, cậu làm thế nào để hồi đáp lại được chứ? Anh trai bảo cậu chăm sóc Đang Đang thật chu đáo, cậu cần phải ăn nói lại thế nào?
Nghĩ đến đây, Tiêu Lãng chợt toát mồ hôi lạnh. Lần này, thật là đại nạn không chết, xem ra sau này tính cách nóng nảy này của mình cần phải thay đổi thôi. Cậu nhìn Lăng Mạc, Lăng Mạc vẫn giữ gương mặt lạnh lùng không chút biểu cảm. Như thể tất cả mọi việc diễn ra vừa rồi chưa từng xảy ra. Tiêu Lãng không lên tiếng, đứng dậy, cứ thế ra về.
Buổi tối, tổ Chiến ưng mở cuộc họp ở trong phòng họp.
“Mặc dù vòng đầu tiên chúng ta bị thua, nhưng Tiêu Lãng chó ngáp phải ruồi lại khiến cho tổ Chồn lửa cũng bị tổn thất tổ trưởng.” Nhiếp Chi Hiên nói, “Xem ra, bọn họ cũng không chiếm được ưu thế gì.”
“Nhưng tổ trưởng của chúng ta thật ra xuất sắc hơn. Các tổ viên tỏ ra hơi ủ rũ.
“Cho nên hiện giờ, chúng ta cần phải tìm ngay ra được một người có khả năng để dẫn dắt toàn đội.” Nhiếp Chi Hiên nói, “Quần Long Vô Thủ là không được đâu.”
Mọi người đều nhìn nhau, nhưng không có ai có đủ tự tin để lên làm tổ trưởng.
Nhiếp Chi Hiên nhìn một lượt tất cả mọi người, nói;
“Tôi đề nghị Tiêu Lãng.”
Tiêu Lãng đang dùng bấm để cắt móng tay mình, nghe Nhiếp Chị Hiền nói vậy, giật nảy mình: “Đừng đùa nữa! Tôi làm gì có bản lĩnh đó chứ, tôi cảm thấy anh thích hợp lắm đấy.”
“Tôi thích hợp tham mưu lên kế hoạch, không thích hợp làm tổ trưởng.” Nhiếp Chi Hiên cười, “Hơn nữa trong tuần đầu tiên, bọn chúng tôi đây đều không có cống hiến gì thực chất cả, chỉ có cậu và Đang Đang biểu hiện xuất sắc.”
“Đúng vậy, tôi ủng hộ.”
“Đúng vậy, tôi ủng hộ.”
“Đúng vậy, tôi ủng hộ.”
Một loạt những tiếng ủng hộ vang lên khiến Tiêu Lãng cảm thấy hơi mất tự nhiên, nói: “Thật ra, tôi cũng không muốn giấu giếm gì tất cả các anh em cả, dốc lòng tâm sự. Tôi đến đây chỉ là bình vôi thôi, qua được ba tháng, tôi sẽ đi hưởng thụ thế giới tươi đẹp của mình.”
“Bất luận sau này thế nào, cậu có năng lực, có biện pháp, cho nên bây giờ, mọi người đều cần cậu.” Nhiếp Chi Hiện nói.
“Đừng mà, các anh thế này là có bệnh tìm bừa thầy thuốc đấy.” Tiêu Lãng vội xua tay, “Tôi từ nhỏ đã không thích làm chức vụ gì, cái gì mà tiểu đội trưởng, trung đội trường hay gì gì đó đều chưa bao giờ làm cả, mọi người hãy tha cho tôi đi!”
Bầu không khí của hội trường bỗng chốc trở nên yên ắng, mọi người nhất thời không biết nên làm thế nào.
“Vừa rồi mình đã hỏi Trần Tử Mặc của đội Chồn lửa, cô ấy nói bọn họ vừa mới chọn Lăng Mạc làm tổ trưởng mới”. Lúc này Đường Đang Đang đột nhiên lên tiếng.
Tiêu Lãng liền khựng lại. Qua mấy chục giây sau, cậu liền đứng dậy, nói: “Được, nếu đã như vậy, thì tôi không khách sáo nữa. Tôi làm tổ trưởng.”
Mọi người đều thoáng ngẩn người, sau đó cười thầm cùng lần lượt vỗ tay.
Nhiếp Chi Hiên phì cười thành tiếng, hướng về Đường Đang Đang ngồi ở trong góc giơ ngón tay cái lên. Xem ra, vẫn là người bạn thanh mai trúc mã nô đùa từ nhỏ này mới hiểu Tiêu Lãng nhất, mới có thể ra một đòn trúng đích luôn.
Thấy Nhiếp Chi Hiên bật cười, Tiêu Lãng thấy cũng hơi ngượng ngùng. Cậu đứng lên trên bục, khẽ hắng giọng, tập theo khẩu khí của lãnh đạo, nói: “Vòng trước, đội Chồn lửa dùng thủ đoạn bỉ ổi may mắn giành chiến thắng. Thế nhưng qua quá trình phân tích có thể thấy, độ khó của họ và của chúng ta rõ ràng có sự khác biệt rất lớn. Tóm lại, thực lực tổng thể của chúng ta hoàn toàn vượt xa Chồn lửa, hạ được bọn họ cũng chỉ là việc cần chút thời gian thôi. Bây giờ, chúng ta hãy xem xem, trong vòng mới này, chúng ta sẽ bắt đầu từ đâu.”.
“Tôi có một ý này.” Nhiếp Chi Hiên thu lại nụ cười, giờ cánh tay giả của anh lên.
Tiêu Lãng đứng trên bục diễn thuyết với vai trò là đội trưởng, thân hình cao lớn vạm vỡ hơn Tiêu Vọng, nhưng lại thiếu mất sự điềm tĩnh và tự nhiên của Tiêu Vọng.
Rốt cuộc Nhiếp Chi Hiên nói gì đó, Đường Đang Đang hình như không hề nghe lọt vào tai. Trong trí não cô lúc này đang tua lại những hình ảnh tỉ mỉ của Tiêu Vọng lúc rời khỏi Người gác đêm. Anh vuốt ve huy hiệu, anh chăm chú nhìn vào tấm biển hiệu, anh rời khỏi đó mà không ngoái lại nhìn. Cô không thể nào khống chế được mình không liên tục nghĩ lại những chi tiết này. Những kí ức trào đến còn có cả khoảng thời gian trong một tuần ngắn ngủi cô và anh Tiêu Vọng được ở bên cạnh nhau. Cô đã từng đứng sát gần anh đến nỗi có thể nghe được nhịp đập trái tim anh, thế mà bây giờ, tất cả đều đã trở nên xa xôi diệu vợi.
Tiêu Lãng đứng trên bục không phải là không chú ý thấy sự lơ đễnh mơ màng của Đường Đang Đang, nhưng lúc này đây, trong đầu cậu chỉ có một ý nghĩ mãnh liệt: phải thắng. Đúng rồi, tuyệt đối không thể thua tên đó được. Ý chí chiến đấu của Tiêu Lãng bốc cháy ngùn ngụt, cậu nhanh chóng bị thu hút vào lời suy luận tiếp theo của Nhiếp Chi Hiên.
Nhiếp Chi Hiên nói: “Các bạn nói xem, những người này sau khi trốn ra ngoài, việc quan trọng nhất là gi?”
“Ấn nấp.” Có học viên nói.
“Tôi thì lại cho rằng có lẽ là mưu sinh.” Nhiếp Chi Hiên nói, “ Điều kiện tiền đề của việc có thể ẩn thân là phải tiếp tục sống. Những người này chạy ra ngoài, không dám đến ngân hàng rút tiền, trên người lại không có tiền mặt, vậy thì điều quan trọng nhất chính là làm thế nào để sống sót. Đặc biệt là bây giờ họ đã trốn ra được hơn một tuần rồi. nếu như họ không bị chết đói, vậy thì mỗi người bọn họ phải có các thủ đoạn để mưu sinh.”
“Mưu sinh không khó lắm thì phải?” Tiêu Lãng nói. “Mượn tiền của bạn, ăn trộm tiền đều có khả năng."
“Đúng vậy, chủ ý của tôi chính là, chúng ta phải phân tích xem bọn họ có khả năng có những thủ đoạn mưu sinh nào, sau đó bắt tay từ những thủ đoạn đó, xem xem có thể tìm kiếm được một số cách thức có tính đột phá.” Nhiếp Chi Hiên nói xong, ngừng một lát, thấy mọi người đều đang suy ngẫm, thế nên nói tiếp, “Tôi cũng không vòng vo nữa, hai hôm nay tôi vẫn luôn suy nghĩ vấn đề này. Tôi cảm thấy thế này, thủ đoạn mưu sinh của những người này chủ yếu có mấy loại: một, họ tiếp tục thực hiện các hành vi phạm tội để chiếm đoạt tài sản như trộm cắp, lừa đảo hoặc cướp giật; hai là, có được sự hỗ trợ kinh tế từ bạn bè hay người thân, ba là, che giấu thân phận. Có phải là chỉ có ba loại này thôi sao?”
“Cũng không loại trừ những người này sẽ mạo hiểm đến ngân hàng rút tiền.” Có học viên nói.
“Cảnh sát đã sớm tiến hành đóng băng và đánh dấu tất cả những tài khoản ngân hàng của những người này rồi. Tiêu Lãng nói, “Hai hôm trước trong giờ học thầy giáo đã nói rồi mà. Chỉ cần bọn họ dám đến ngân hàng, một không lấy được tiền, hai là sẽ tự động báo cảnh sát. Tôi cảm thấy thủ đoạn mưu sinh của bọn họ, cũng chẳng có cách nào khác ngoài ba cách mà anh Hiên nói.”
Thật ra cũng chưa hắn, cũng còn cách thứ tư.” Nhiếp Chi Hiện nói, “Có ai từng nghĩ đến, công năng thanh toán của smart phone không.”
“Đó chẳng phải là cũng bị gắn chặt vào ngân hàng sao?"
“Nếu như trong kênh thanh toán có số dư thì sao? Hơn nữa tài khoản của kênh thanh toán được bí mật, phía cảnh sát không hề nắm được.” Nhiếp Chi Hiên nói, “Vậy thì, chỉ cần bọn họ có được một chiếc di động smart phone là có thể có được khả năng thanh toán rồi. Đây là thời đại tin tức hoá, làm gì mà không được chứ.”
“Ồ, đây cũng là một hướng suy nghĩ.” Tiêu Lãng nói, “Sau đó thì sao?”
“Theo như tôi biết, việc phạm nhân M phạm tội là có liên quan đến cái này." Nhiếp Chi Hiên bật máy chi