← Quay lại trang sách

Chương 7 Truy Sát Trong Bóng Đêm-

Một khi chết đi sẽ không bao giờ phải mất đi thứ gì nữa, đây chính là điểm khởi đầu của cái chết.-Haruki Murakami - Nhật

Đã gần một tuần nay, Lăng Mạc chưa được ngủ một giấc ngon lành nào, nhưng lúc này đây, tinh thần cậu ta rất phấn chấn.

Ba hôm trước, khi bọn họ báo cáo kết quả phân tích lên thầy giáo Người gác đêm, đồng thời xin cảnh sát chi viện, họ đã bị các thầy giáo hướng dẫn tạt một gáo nước lạnh. Cách thức gần như giống y hệt với hành động vây bắt lần trước, sao chép lại, ôm cây đợi thỏ, đã bị thầy giáo hướng dẫn trực tiếp bác bỏ hoàn toàn.

Một tuần nay, mục tiêu đội Chồn lửa lựa chọn chính là phạm nhân S. Còn về việc vì sao lại chọn anh ta, thì phải nói bắt đầu từ khi phạm nhân này chưa phạm tội.

S là một tài xế công xưởng bình thường, đặc điểm lớn nhất của anh ta chính là thật thà. Nói một cách chính xác, có lẽ nên coi là hình tượng một người đàn ông tốt bụng nhút nhát. Trong tất cả phần ghi chép lời khai mà cảnh sát cung cấp, có thể nhận ra, S vẫn luôn sống rất đơn giản, trong đơn vị, nghiêm chỉnh tuân thủ mọi nhiệm vụ cấp trên giao phó, rất nhún nhường đồng nghiệp, ai yêu cầu gì cũng đều đáp ứng. Bất luận giữa các đồng nghiệp xảy ra mâu thuẫn gì, anh ta đều là người đứng ra hòa giải, hoặc nếu không thì làm con rùa rụt cổ. Tóm lại, nguyên tắc sống của anh ta chính là, thà bị ức hiếp trăm nghìn lần, cũng không đắc tội với một ai. Ngoài làm việc ở đơn vị, cuộc sống thường ngày của S cũng rất theo khuôn khổ, chuẩn giờ đi làm, chuẩn giờ đi chợ, chuẩn giờ về nhà.

Trong xưởng, rất nhiều đồng nghiệp đều coi S là đối tượng để trêu chọc mua vui, cho dù là những câu đùa ác ý quá đáng, S cũng chỉ cười cho qua, chưa bao giờ truy cứu.

Chính vì lý do này, khi S xảy ra hiềm nghi dính líu đến vụ án do sơ suất gây nên tử vong, gần như tất cả lãnh đạo và đồng nghiệp đều sửng sốt kinh ngạc. Trong suy nghĩ của họ, một người còn chưa từng nói câu nào hằn học, một người hành sự luôn tỉ mỉ thận trọng, sao lại có thể lỗ mãng gây nên cái chết của một người được? Thực sự khiến người ta không tài nào hiểu nổi.

Quá trình S phạm tội rất đơn giản. S và nạn nhân Lâm Vĩnh là tài xế cùng một phòng ban, thường ngày ngoài lái xe, còn phụ trách sửa chữa bảo dưỡng mấy chiếc xe matiz và xe tải cũ của công xưởng. Một lần, chiếc xe tải nhỏ của công xưởng xảy ra sự cố, ông chủ công xưởng như trước đây vì muốn giảm thiểu chi phí, sai S và Lâm Vĩnh sửa chữa chiếc xe đó. Trong lúc sửa chữa, trong phân xưởng sửa chữa chỉ có hai người S và Lâm Vĩnh.

Theo lời khai của S, bởi vì trong phân xưởng không có cầu nâng chuyên dụng sửa chữa ô tô, cho nên công nhân sửa chữa chỉ có thể chui xuống dưới gầm xe để tiến hành sửa chữa. Bởi vì S là công nhân của phòng sửa chữa, còn Lâm Vĩnh là phó phòng, cho nên đương nhiên là S phải chui xuống gầm xe để tiến hành sửa chữa cơ bản ban đầu. Nhưng công tác sửa chữa hình như không có tiến triển gì, cho nên Lâm Vĩnh lại đổi chỗ cho S, chui vào gầm xe để tiến hành sửa chữa. Theo như lời khai của S, anh ta làm theo yêu cầu của Lâm Vĩnh, tiến vào trong buồng lái chiếc xe, muốn thử tiến hành khởi động động cơ trong trạng thái xe số mo, thử nghiệm kết quả sửa chữa. Nhưng thật không ngờ, vốn dĩ chiếc xe đang chạy ở tốc độ thường (D) thì xảy ra sự cố, lúc này đây lại đột nhiên khôi phục lại, nên lao về phía trước. Cho dù S đã giẫm phanh ngay lập tức, nhưng lốp xe vẫn cứ nghiến qua đầu Lâm Vĩnh. Lâm Vĩnh chết ngay tại chỗ.

Đương nhiên, đây đều là lời khai từ một phía của S, cảnh sát cũng bán tín bán nghi. Nhưng qua điều tra thăm dò phỏng vấn, một là đúng là do ông chủ công xưởng ra lệnh đến sửa xe, chiếc xe xảy ra sự cố cần sửa chữa và cả việc sửa chữa thành công đều là điều không thể biết trước và bất cứ lúc nào cũng có khả năng xảy ra; hai là mối quan hệ giữa S và Lâm Vĩnh khá tốt, chưa từng xảy ra mâu thuẫn nào rõ rệt; ba là tính tình S ôn hòa, không tồn tại đặc trưng tâm lý và động cơ giết người; bốn là thông qua kiểm tra khám xét hiện trường, đúng là Lâm Vĩnh tự mình chui vào gầm xe, không tồn tại dấu hiệu bị người khác ép buộc, uy hiếp; năm là sau khi chiếc xe đột nhiên lao về phía trước, S đúng là rõ ràng có động tác phanh xe.

Tổng hợp mấy điểm nêu trên, cảnh sát phán đoán, lời khai của S có lẽ là khách quan, đáng tin.

Cơ quan công an thông qua điều tra giai đoạn đầu nhận định rằng, S không tồn tại chủ quan cố ý giết người. Nhưng anh ta cần phải dự liệu được có người đang nằm dưới gầm xe tiến hành sửa chữa mà mình vẫn khởi động xe là tiềm ẩn mối nguy hiểm, thế nhưng anh ta lại không dự liệu được kết quả này, để xảy ra kết quả nghiêm trọng là gây nên cái chết của Lâm Vĩnh. Hành vi của S đã bị hiềm nghi bởi vì lơ là sơ suất đã gây nên tội danh ngộ sát. Cho nên, trước khi xảy ra vụ án đào tẩu nghiêm trọng, S đang bị nhốt ở trại tạm giam chờ xét xử.

Sau khi kiểm tra tình hình thăm hỏi của S từ khi vào trại, các thành viên của đội Chồn lửa phát hiện ra S là một nghi phạm được thăm nom nhiều nhất, hơn nữa lần nào cũng là vợ anh ta. Qua đoạn video của máy quay camera, có thể nhận thấy S và vợ anh ta vô cùng ân ái, lần nào gặp mặt nhìn nhau qua ô cửa cũng khóc lóc thảm thiết.

Điều này gây nên sự chú ý của Lăng Mạc. Phạm nhân G lần trước, chính Lăng Mạc đã tìm thấy được manh mối liên quan đến việc hắn rất hiếu thuận giữa bao nhiêu tư liệu hồ sơ. Cho nên mới gợi ra được ý tưởng điều tra gia đình G, mới phát hiện ra mẹ của M đã qua đời, nên đã bắt được M

thời điểm đặc biệt, ở nơi chốn đặc biệt. Nếu như hành vi yêu vợ của S cũng trở thành một kiểu chấp niệm, vậy thì liệu có phải cũng có thể copy được lại sự thành công của vụ án lần trước hay không?

Lăng Mạc vốn giỏi lăn lộn chốn phố phường, thế nên cậu ta đã hóa trang kĩ lưỡng, dùng thời gian một ngày để đi hỏi thăm phỏng vấn hàng xóm và bạn bè của S. Quả đúng như dự liệu, trong tiểu khu dân cư mà M sinh sống gần như ai cũng đều biết hai người bọn họ là một cặp vợ chồng mẫu mực. Những người già khi dạy dỗ con cái mình thậm chí còn lấy vợ chồng S làm tấm gương tiêu biểu.

Mặc dù lúc này vợ S vẫn đang ở nhà, nhưng Lăng Mạc trải qua một ngày nằm vùng chờ đợi, cũng không thấy S xuất hiện ở xung quanh. Dù là như vậy, Lăng Mạc vẫn cho rằng mình đã nắm vững được manh mối quan trọng, nên vội vàng trở về căn cứ để báo cáo.

Lăng Mạc cho rằng, chỉ cần tiến hành bố trí khống chế và chờ đợi ở chỗ ở của S, tiến hành giám sát 24/24 đối với vợ của S thì S sẽ bại lộ, đồng thời bị bắt về quy án. Nhưng gáo nước lạnh này lại chính là bị giội ở đây.

Đường Tuấn sau khi nghe xong báo cáo của Lăng Mạc, lạnh lùng nói với cậu ta, có đôi khi thành công còn dựa vào vận may, thế nhưng cách thức tương tự có thể sao chép lại, nhưng vận may tương tự thì lại rất khó có thể sao chép được. Thực ra, cảnh sát đã chú ý đến điểm mà Lăng Mạc phát hiện ra từ lâu rồi, đồng thời một tuần trước đã tiến hành giám sát vợ S toàn bộ thời gian. Cho đến nay, S vẫn chưa từng xuất hiện, cũng không có chút tin tức nào cả. Qua đây có thể nhận thấy rằng, cách thức phân tích này không thể nào tiếp tục được nữa.

Đây là một đòn đả kích không hề nhỏ đối với Lăng Mạc, kết quả của việc cậu ta vất vả suốt khoảng thời gian nửa tuần thật không ngờ lại bị phủ định hoàn toàn như vậy. Nếu như khởi động mới lại hướng phân tích, rõ ràng là không kịp nữa rồi. May mà Lăng Mạc có trí nhớ siêu đẳng, cậu ta nằm trên giường, trong trí óc có thể hiện lên những hình ảnh của đoạn bằng video mà cậu ta từng xem. Liệu có thể phát hiện được ra chút manh mối từ trong đoạn video Camera giám sát được không nhỉ? Nhớ mãi nhớ mãi, đột nhiên Lăng Mạc nhớ ra mấy đoạn hình ảnh, có vẻ như hơi khác thường, nhưng khác thường ở đâu thì Lăng Mạc nhất thời cũng không nắm rõ.

Để kiểm chứng trí nhớ của mình không xảy ra sai sót, khoảng thời gian tiếp theo, Lăng Mạc dùng để kiểm chứng đoạn video trong máy quay.

Mặc dù đội Chồn lửa cũng có 11 người, nhưng khoảng thời gian cần xem ở máy quay rất dài. Mười một người đóng cửa không ra khỏi phòng, ngày ngày ngồi trong phòng họp, dùng máy vi tính của mình bật mở những đoạn video từ các máy camera ở các góc quay khác nhau.

Thực ra, trong giai đoạn bắt đầu cuộc đọ sức, hầu như mỗi đoạn video mọi người đều đã từng xem, chỉ là không đi sâu nghiên cứu. Hôm nay, có mục tiêu trọng điểm, quan sát kĩ lại thì cũng không đến nỗi quá khô khan.

Đêm khuya, Lăng Mạc thông qua máy camera giám sát, cuối cùng cũng đã chứng thực được trí nhớ và sự nghi hoặc của mình.

Trong video quay đến hình ảnh một buổi trưa, tất cả những người trong phòng giam đều đi đến sân vận động, chỉ có một mình S ở lại phòng dọn vệ sinh. Khi S dọn nhà xí trong phòng giam, anh ta rõ ràng có động tác dáo dác nhìn xung quanh, sau đó, lấy một vật gì đó ở bệ rửa, đạt vào trong bệ xí quay một vòng, rồi lại đặt về vị trí củ.

Hành động này rất mau lẹ, trong quá trình tua nhanh nếu không nhìn kĩ thì dễ dàng bỏ sót. Không phải hành động quét dọn vệ sinh của S gây nên sự chú ý của Lăng Mạc, mà là hành vi thò đầu dáo dác nhìn khiến cho Lăng Mạc cảnh giác.

Lăng Mạc tua chậm lại đoạn video, bật từng cảnh từng cảnh, vào thời điểm then chốt thì chụp màn hình lại, và phóng to.

Bởi vì là ban ngày, ánh sáng tốt, nên độ phân giải của máy camera cũng cao. Qua những bức ảnh chụp màn hình, Lăng Mạc có thể nhận ra, S lấy một chiếc bàn chải đánh răng từ trên bệ rửa, chà vào bệ xí rồi lại đặt bàn chải về vị trí ban đầu.

Khi phát hiện ra chi tiết này, Lăng Mạc cảm thấy buồn nôn.

Nhưng, tất cả những việc này, là vì sao? S muốn đỡ mất công, lấy bàn chải đánh răng của người khác để chà bệ xí sao? Nói không thông chút nào. Trại tạm giam có yêu cầu cao về vệ sinh, sao có thể không cấp bàn chải chà bệ xí chứ?

Mang theo mối nghi ngờ này, Lăng Mạc tua nhanh trở lại đoạn video quay sáng sớm hôm đó. Theo như vị trí của chiếc bàn chải đó, phát hiện ra chiếc bàn chải đó có lẽ thuộc về phạm nhân A, cũng chính là cái tên nổi tiếng ác bá. Lăng Mạc cảm thấy vô cùng hiếu kì, bèn tua nhanh đoạn video đến buổi sáng sớm ngày hôm sau, A cầm bàn chải đánh răng rất sảng khoái, không hề phát hiện ra điều khác thường nào cả.

Vậy thì, lẽ nào tên ác bá và S đã xảy ra mâu thuẫn gì sao? Có vẻ không thể nào, một nhân vật vô danh tiểu tốt thật thà chất phác, sao có thể dám, sao có thể xảy ra mâu thuẫn gì với một nhân vật ác bá “khét tiếng giang hồ” được chứ? Sự suy đoán này chính xác không?

Lăng Mạc xem lại những đoạn video ở khoảng thời gian xung quanh từ các góc máy quay khác, cậu ta nhanh chóng phát hiện ra một chi tiết mà những thành viên khác trong tổ không phát hiện ra. Hai ngày trước khi xảy ra sự việc dùng bàn chải đánh răng chà bệ xí, cũng là thời gian ăn cơm trưa, A giơ bát của mình, bắt S liếm (A với vai trò là kẻ ác bá, thủ lĩnh trong trại, bắt những phạm nhân khác trong phòng phục vụ cũng là điều hết sức bình thường), S sau khi liếm xong bát cháo, trong khoảnh khắc quay người lại, có động tác cúi đầu.

Sau khi Lăng Mạc xem xét tỉ mỉ, có lẽ là S nhổ một bãi nước bọt vào trong bát.

Lăng Mạc thực sự cảm thấy buồn nôn cực độ.

Điều này quyết không thể nào là sự trùng hợp ngẫu nhiên, chắc chắn là A và S có khúc mắc.

Thế nhưng, một ngày nữa lại trôi qua, sau khi xem tất cả các máy camera giám sát, Lăng Mạc và các thành viên trong tổ của cậu ta đều không phát hiện ra A và S rốt cuộc có sự va chạm tay chân hay cãi vã gì rõ rệt cả. Khi A sai khiến các thành viên trong phòng giam phục vụ hắn, và khi mát xa cho hắn, cũng không sai khiến S ít hơn hay nhiều hơn so với các thành viên khác. Tổng kết lại là, tất cả đều bình thường. Nghĩ lại cũng phải, một người chỉ biết vâng vâng dạ dạ, sao có thể dám đối chọi lại một tên đại ca trùm sò xã hội đen chứ?

Điểm nghi vấn duy nhất chính là, có một lần khi S mát xa cho A, có thể là hơi quá tay, A đẩy vào đầu S một cái. Nhưng lúc đó, S khom lưng cúi đầu, bộ dạng khúm núm cung kính.

Lăng Mạc cảm thấy, điều khúc mắc trong lòng S, rất có khả năng chính là ở đây. Nếu như giả thiết này được thành lập, thì chứng tỏ S là một con người bề ngoài thật thà hồn hậu, nhưng tâm địa lại vô cùng hẹp hòi. Nếu như anh ta là kẻ có thù tất báo, lại không dám trở mặt ngay trước mặt đối phương, thì chỉ có thể dùng chiêu hạ đẳng này thôi. Mặc dù không gây nên sự nguy hại thực chất nào đối với A, nhưng ít nhất S cũng được an ủi nhiều trên phương diện tâm lý.

Nhưng, cho dù chứng minh được S có tâm lý đen tối, nhưng điều này thì có mối liên quan gì đến việc sau khi S trốn thoát ra ngoài không hề liên hệ với vợ của anh ta chứ?

Đột nhiên, Lăng Mạc như bừng tỉnh, sắp xếp lại hướng tư duy vẫn luôn tích tụ trong lòng cậu ta. Với khả năng ghi nhớ của mình, Lăng Mạc có thể nhớ rõ được từng chi tiết trong hồ sơ vụ án của S. Nếu như lúc đầu Lâm Vinh vì một chuyện nhỏ nhặt nào đó mà đắc tội với S, mà S lại lòng dạ hẹp hòi, liệu có dàn dựng nên câu chuyện “nhỡ tay sơ suất để giết hại Lâm Vĩnh hay không?

Nhưng, qua tình hình điều tra có thể nhận thấy, quan hệ của Lâm Vĩnh và S rất tốt, ít nhất là người khác thấy vậy, hai người bọn họ chưa từng có mâu thuẫn nào rõ ràng cả. Nhưng khi xảy ra vụ án, chỉ có S và Lâm Vĩnh ở phân xưởng, hoàn toàn không thể loại trừ có thể tồn tại khả năng này.

Nếu đúng là tồn tại mâu thuẫn, thì chắc là mâu thuẫn rất nhỏ, mặc dù những người xung quanh không chú ý, nhưng là mâu thuẫn kích động rất nghiêm trọng đến lòng tự tôn của S. Nếu như mâu thuẫn này liên quan đến người vợ yêu của S, liệu S có muốn giải quyết vấn đề này trước không?

Nhưng Lâm Vinh là nguyên nhân khiến cho S vào nhà lao, lúc này đây xương cốt đã lạnh, việc báo thù phải bắt đầu từ đâu đây? Lãnh đạo và các đồng nghiệp của anh ta, trong quá trình điều tra dò hỏi đều nói tốt về anh ta, cho rằng anh ta sẽ không báo thù người khác.

Xem ra, vấn đề vẫn cần phải tìm kiếm từ mâu thuẫn. giữa Lâm Vinh và S, mâu thuẫn liên quan đến vơ S.

Nghĩ đến đây, Lăng Mạc quyết định thức trắng thêm một đêm nữa, tỉ mỉ nghiên cứu tất cả những hồ sơ điều tra ghi chép lời khai của vụ án S bị tình nghi sơ suất dẫn đến ngộ sát. Đó là một chồng hồ sơ xếp cao đến nửa người, Nhằm đề phòng S tồn tại “cố ý chủ quan” giết người, cảnh sát đã thực hiện lượng công việc rất lớn.

Cần phải tìm kiếm từng chút một về mối quan hệ giữa Lâm Vĩnh và S trong cả chồng tài liệu thế này, thực sự là việc không hề dễ dàng.

Đặc biệt là vào ngày mai, cả tổ Chiến ưng sẽ xuất phát, cảnh tượng họ tiến hành hành động vây bắt, rõ ràng lại là một đòn đả kích đối với tâm lý từng thành viên tổ Chồn lửa.

Lăng Mạc biết, dục tốc bất đạt, cậu ta biết khống chế tâm trạng của mình, để mình có thể đọc hồ sơ vụ án trong trạng thái tâm lý bình ổn. Chỉ có giữ được đầu óc hoàn toàn tỉnh táo mới tìm được chiếc kim vàng vô cùng quan trọng đối với bọn họ giữa biển rộng mênh mông.

Khả năng thiên phú chỉ nhìn một lần là ghi nhớ lúc này đã dần dần phát huy được tác dụng thật sự. Khi đọc bản ghi chép lời khai, Lăng Mạc luôn có thể ghi nhớ được báo chi tiết vụng vặt, truy tìm theo manh mối của những vụng vặt này, Lăng Mạc hy vọng có thể phát hiện một số thứ mà cậu ta cảm thấy hứng thú. Trong rất nhiều tài liệu ghi chép lời khai, đều ghi lại một số chuyện vụng vặt giữa S và những người khác. Rõ ràng, những chuyện vụng vặt này không có gì to tát cả, lời đánh giá của những người được hỏi về S cũng đều là “lúc đó anh ấy chỉ mỉm cười”. Tương tự, những chuyện vụng vặt này cũng không gây nên sự chú ý của Lăng Mạc. Dù sao thì bất cứ người bình thường nào, trong cuộc sống đều không thể thiếu những chuyện vụng vặt. Nhưng, cuối cùng Lăng Mạc vẫn tìm thấy một tia hy vọng, trong tất cả tài liệu, cũng chỉ có một chút hy vọng này thôi.

Đây là một bản ghi chép lời khai của một người tên Tiêu Tường, thân phận của anh ta là bảo vệ công xưởng.

Tiêu Tường nói, S tuyệt đối không nảy sinh mâu thuẫn với bất cứ ai, cho dù là mâu thuẫn của người khác, anh ấy cũng luôn trở thành người hoà giải. Nếu như nhất định muốn hỏi ai đã từng đắc tội với S, hoặc là đặc biệt nhấn mạnh Lâm Vinh từng đắc tội với S khi nào, thì chỉ có duy nhất một lần. Đó là khoảng thời gian nửa tháng trước khi xảy ra vụ án Lâm Vĩnh tử vong, đó là buổi liên hoan công nhân viên công xưởng, mọi người đều uống khá nhiều. Lúc đó Lâm Vĩnh bèn trêu đùa, nói S vừa lùn vừa béo, mà lại lấy được một cô vợ xinh đẹp như vậy, đúng là ông trời không công bằng. Dù thế nào thì cô vợ xinh đẹp như vậy cũng nên ghép đôi với anh chàng đẹp trai như Tiêu Tường mới phải chứ. Lâm Vĩnh còn nói, buổi liên hoan lần trước, Tiêu Tường còn đưa mày liếc mắt với vợ S, hay là S nhường vợ cho Tiêu Tường luôn đi. Nhưng sau khi trêu chọc xong, Lâm Vĩnh cũng nhận ra S và vợ rất yêu thương nhau, trêu đùa như vậy có phần hơi quá đà, liền xin lỗi ngay. Lúc đó, S chỉ mỉm cười cho qua. Sau khi kết thúc buổi liên hoan, Lâm Vinh còn khoác vai S cùng ra về mà. Cho nên, cho dù có sự tồn tại của lời đùa cợt này, nhưng không thể trở thành động cơ S giết hại Lâm Vĩnh.

Đoạn ghi chép này gây nên sự chú ý của Lăng Mạc là bởi vì đây là “mâu thuẫn” duy nhất có liên quan đến vợ yêu của S. Lăng Mạc cho rằng, nếu như S lòng dạ hẹp hòi. có thù tất báo, nếu như anh ta ghi thù sự việc này, vậy thì, anh ta không chỉ dàn dựng “ngộ sát” Lâm Vĩnh, cũng có khả năng sau khi trốn thoát sẽ nghĩ cách để loại trừ cái tên Tiêu Tường biết đâu thật sự “có gì” với vợ yêu của anh ta.

Việc này biết đâu lại chính là lí do mà suốt nửa tháng nay S không hề trở về nhà tìm vợ.

Vào giờ ngọ hôm đó, Lăng Mạc quyết định bắt tay từ Tiêu Tường để truy bắt S.

Bởi vì lo lắng S sẽ đến trước bọn họ một bước, Lăng Mạc hóa trang thành một người bán bảo hiểm, sau khi được thầy giáo hướng dẫn Đường Tuấn cho phép, lập tức đến ngay nhà Tiêu Tường. Bởi vì trong bản tờ khai ghi chép có địa chỉ cụ thể và cách thức liên lạc với Tiêu Tường, cho nên đã giảm đi rất nhiều công tác tìm kiếm anh ta.

Lăng Mạc thấp thỏm không yên, chỉ sợ mình lại đến muộn. Nếu như cậu ta phân tích đúng, nếu như S thật sự muốn giết hại Tiêu Tường, đến chậm một bước là một mạng người đấy! Cho nên suốt chặng đường Lăng Mạc vô cùng gấp rút, kịp đến được nơi ở của Tiêu Tường vào buổi trưa. May mà lúc này Tiêu Tường vừa vặn về nhà ăn cơm trưa.

Dù sao thì Lăng Mạc đã từng lăn lộn chốn phố phường mười mấy năm, cậu ta rất tự tin vào khả năng hóa trang của mình.

Mặc dù những người đến tận nhà chào bán bảo hiểm thông thường đều gây nên sự phản cảm và cảnh giác của người khác, nhưng qua bản ghi chép lời khai, Lăng Mạc đã nắm rõ được tính cách của Tiêu Tường, cộng thêm với khả năng diễn xuất thành thạo của cậu ta, Lăng Mạc nhanh chóng dùng miệng lưỡi khéo léo và khả năng diễn xuất xuất sắc của anh ta mà nhận được sự tín nhiệm của Tiêu Tường. Tiêu Tường không chỉ nhiệt tình mời Lăng Mạc ở lại ăn cơm, thậm chí còn bắt đầu trò chuyện tâm tình với Lăng Mạc.

“Bảo vệ không thuộc về ngành nghề nguy hiểm, anh phù hợp điều kiện để mua bảo hiểm mệnh giá cao nhất để bảo hiểm sự cố của công ty chúng tôi, hiện nay có những gói có rất nhiều lợi ích”. Lăng Mạc nói trước để làm bước đệm, sau đó hỏi với mưu đồ khác, “Phải rồi, tôi thấy trên người anh chẳng có lấy vết sẹo nào, có phải là từ nhỏ đến lớn đều không gặp phải chuyện gì nguy hiểm phải không?”

“Tôi phúc lớn mệnh lớn.” Tiêu Tường nhai thức ăn, nói: A, sự việc ngay tối hôm qua cũng coi như là có chút nguy hiểm thì phải.”

Mắt Lăng Mạc loé sáng, cố gắng kiềm chế sự hưng phấn trong lòng, nói: “Tối hôm qua à? Nguy hiểm sao? Có thể nói cho tôi biết là chuyện gì không? Đương nhiên, đều này tuyệt đối không ảnh hưởng đến điều kiện anh tham gia bảo hiểm.".

Có thể là người đó đã uống quá nhiều thì phải." Tiêu tường gãi đầu, nói: “Tôi thấy chiếc xe đó đi không được bình thường, cứ thế lao thẳng về phía tôi. May mà tôi nhanh nhẹn, nhảy sang bên cạnh, trốn ở phía sau cây cột điện. Chiếc xe đó cứ thế lao thẳng vào cây cột điện. Chiếc xe đó hình như đâm cũng không mạnh lắm, nhưng đối với tôi thì cũng thật là nguy hiểm đấy, dù sao thì lẽ ra cũng phải đi xuống mở lời xin lỗi gì chứ nhỉ? Kết quả là người tài xế chiếc xe đó không thèm đi xuống, tôi lúc đó liền thấy bực bội, đi đến định gõ cửa xe, kết quả là chưa kịp đợi tôi gõ cửa, chiếc xe đó đã đi lùi lại, sau đó lại đi luôn.”

“Chắc là say rượu lái xe, thật may mắn.” Lăng Mạc cố tình tỏ ra trấn tĩnh, nói: “Chiếc xe đó trông như thế nào vậy?”

“Hình như là một chiếc Satana” Tiêu Tường hoàn toàn không phát giác ra sự khác lạ của Lăng Mạc.

“Màu gì vậy?" “Màu đen.” “Có nhớ biển số xe không?”.

“Là của thành phố này, cụ thể thì không nhớ nữa rồi, dù sao cũng không gây nên tổn hại gì cho tôi.”

Ra khỏi nhà Tiêu Tường, Lăng Mạc lập tức gọi điện thoại cho Đường Tuấn, yêu cầu Đường Tuấn giúp đỡ nhờ trung tâm chỉ huy Sở Công an thành phố hỗ trợ, kiểm tra xem có chiếc xe hơi Satana màu đen nào bị mất trong mấy ngày gần đây. Nếu như biết được biển số xe thì càng dễ điều tra.

S là tài xế chuyên nghiệp, còn có khả năng sửa chữa xe ô tô, ăn trộm một chiếc xe Satana gây án là phong cách hành sự của anh ta, hơn nữa không hề khó đối với anh ta. Xem ra chuối suy đoán này của Lăng Mạc đã được sự thật chứng minh rồi!

Vừa đợi câu trả lời của Đường Tuấn, Lăng Mạc vừa chỉ huy các thành viên trong đội mình giăng lưới tìm kiếm chiếc xe Satana đầu xe có lẽ là bị đâm lõm một mảng ở khu vực xung quanh nhà Tiêu Tường.

Cảnh sát cũng điều một đội cảnh sát đặc nhiệm đến hỗ trợ lục soát.

Chập tối Đường Tuấn gọi điện thoại tới, điều tra không có kết quả, xem ra chủ xe vẫn còn chưa phát hiện ra xe của mình đã bị ăn trộm vài ngày rồi.

Cho dù là cuộc điện thoại không có kết quả, nhưng không hề khiến cho Lăng Mạc ủ dột. Bởi vì khi đội Chồn lửa mở rộng phạm vi lục soát bán kính quanh nhà Tiêu Tường 5 ki-lô-mét, họ phát hiện ra một đầm nước ở chỗ vắng vẻ.

Cái đầm nằm ngay bên cạnh con đường trong thôn, diện tích không rộng, xung quanh cỏ hoang mọc um tùm, nhưng họ có thể nhìn thấy ở giữa đám cỏ hoang bên cạnh đầm đang có một đám khói đen bốc lên.

Một thứ dự cảm không lành chợt trào dâng trong lòng Lăng Mạc. Cậu ta nghĩ đến việc một tuần trước tổ Chiến ưng thất bại trở về, cậu ta nghĩ đến buổi trưa vừa mới hay tin mục tiêu của tổ Chiến ưng lại một lần nữa bị kẻ khác giết hại trước.

Nếu không nằm ngoài sự suy đoán, lần này mục tiêu của họ cũng chết rồi, chết ở trong cái đầm này.

Phần đuôi của chiếc xe Satana màu đen ẩn giấu trong đám cỏ hoang. Nói một cách chính xác, có lẽ là một phần đuôi xe đã bị đâm đến độ biến dạng. Thậm chí, phần đuôi chiếc xe đã bị đâm biến dạng này vẫn còn đang bốc khói đen, xem ra vụ tai nạn này mới xảy ra cách đây không lâu. Đáng tiếc là, trên con đường này gần như chẳng có mấy người và xe cộ qua lại, cho dù là giữa ban ngày cũng tuyệt đối không thể nào tìm được người tận mắt chứng kiến.

Nửa phần phía trước xe đã hoàn toàn chìm xuống dưới nước, không nhìn rõ được. Lăng Mạc vô cùng nôn nóng, cũng không kịp cởi quần áo, cứ thế nhảy xuống cái đầm vẩn đục, lặn xuống dưới nước, muốn xem có gì trong xe.

Quả đúng như dự liệu, thông qua cửa xe ở bên hông, Lăng Mạc nhìn thấy trong buồng lái một xác người dường như đã bị nước ngâm trắng ởn. Cho dù đã chết rồi, nhưng qua trang phục và diện mạo có thể xác định chắc chắn đây chính là nạn nhân S.

Lăng Mạc sau khi sử dụng hết dưỡng khí tích trữ ở phổi, ủ dột trèo lên bờ. Không chỉ bởi vì lần này tổ Chồn lửa chắc chắn thua cuộc, mà điều quan trọng hơn là vì kết quả mà mình vất vả lắm mới phân tích ra được chưa kịp hoàn toàn nhận được sự xác thực của đương sự, đương sự đã cứ thể lặng lẽ chết đi. Rốt cuộc S thật sự là ngộ sát Lâm Vĩnh hay là cố ý giết hại anh ta, vĩnh viễn không thể nào biết được nữa rồi.

Lập tức nhận được sự điều hành của trung tâm chỉ huy, phòng ban tai nạn của cảnh sát giao thông và bác sĩ pháp y của cảnh sát hình sự đều nhanh chóng đến hiện trường. Với sự giúp đỡ của đội cảnh sát đặc nhiệm, họ dùng xe kéo trực tiếp kéo chiếc xe và cả thi thể ở trong xe lên khỏi cái đầm.

Đây là một nơi vắng vẻ, cảnh sát gây chấn động như vậy mà thậm chí cũng không có lấy một người đến xem. Trong chiếc xe Satana đầy nước đục ngầu, thi thể do tác dụng sức nổi của nước đang đung đưa trong buồng lái. Khi chiếc xe được vớt ra khỏi mặt nước, nước tích tụ ở trong buồng lái cũng dần dần chảy đi, thi thể đổ nhào vào vô lăng, chiếc xe phát ra tiếng kêu não nề.

“Anh ta có bị đánh đòn chí mạng nào không? Nguyên nhân gây ra cái chết là gì? Lăng Mạc không kịp đi hỏi các bác sĩ pháp y đang tiến hành kiểm tra thi thể quay sang hỏi luôn Trần Tử Mặc người cùng tổ với mình. Nghe nói Trần Tử Mặc vốn là một bác sĩ, bởi vì cảm thấy cứ phải giao tiếp với người sống quá phiền phức, cho nên chủ động đăng kí chuyển sang học chuyên ngành bác sĩ pháp y. Cô vốn đã hiểu biết một chút về những kiến thức pháp y, sau khi được huấn luyện đặc biệt những ngày vừa qua, càng có tiến bộ vượt bậc, ngay cả Nhiếp Chi Hiên cùng tham gia huấn luyện cũng hết lời khen ngợi cô. Trần Tử Mặc ngoài có ưu thế thiên phú về chuyên ngành pháp y, tuy nhiên, đối với chuyên ngành kiểm tra vật chứng khác cũng học tập tiến bộ rất nhanh. Chu Lực Sơn vẫn luôn cho rằng Trần Tử Mặc chính là một trong những “Người tìm kiếm” xuất sắc nhất, không thua kém gì Nhiếp Chi Hiên. Nhưng Trần Tử

Mặc vốn có tính cách hơi nam tính thì lại có hứng thú đối với giáo trình học của tổ Đi săn, trong suy nghĩ của cô, làm một “Người nắm tin” hoặc là “Người phục kích đều rất tuyệt.

“Trông có vẻ như không có tổn thương gì rõ rệt.” Trần Tử Mặc vừa nhai kẹo cao su vừa thong thả nói, “Nạn nhân có dấu hiệu nghẹt thở rõ ràng, miệng mũi đầy nấm, hình dạng bong bóng, rõ ràng anh ta bị chết đuối.”

“Chết đuối?” Lăng Mạc nói, “Lẽ nào đây thật sự là một vụ tai nạn giao thông?”

Khả năng là vụ tai nạn giao thông cũng khá lớn đấy." Cảnh sát của phòng tai nạn đội cảnh sát giao thông phụ trách điều tra khám xét hiện trường nghe thấy lời Lăng Mạc nói, bèn chỉ vào vết phanh xe ở trên mặt đường, trên mặt đường có dấu vết phanh xe rất rõ, căn cứ theo độ rộng của bánh xe và cả khoảng cách giữa các bánh, rõ ràng không phải là của chiếc xe Satana này, mà là của một chiếc xe tải chở hàng.

“Xe tải đâm vào đuôi, sau đó rơi xuống nước sao?” Lăng Mạc nói, “Là sự cố ngoài ý muốn?”

Cảnh sát giao thông gật đầu, nói: “Qua dấu vết, có thể nói là như vậy, sau đó xe tải chọn lựa bỏ trốn.”

“Nhưng vụ án này vẫn còn có rất nhiều điểm nghi vấn." Một vị bác sĩ pháp y ở phía bên kia đã kết thúc phần kiểm tra khám nghiệm thi thể, đi đến nói: “Trước tiên, vị trí cần số xe của chiếc xe Satana đang để ở số mo (N), rõ ràng không phải đang ở trong trạng thái vận hành. Thứ hai, những vụ đâm vào đuôi xe chúng ta thường thấy đều khiến cho chiếc xe đằng trước đi về phía trước, và trên cả một đoạn đường dài như thế này, thật không ngờ chiếc xe Satana lại có thể chuẩn xác lao vào cái đầm nhỏ xíu này. Thêm nữa, chúng tôi nhìn thấy buồng lái không hề có bất có dấu hiệu gì của sự giãy giụa, thi thể cứ thế ngoan ngoãn ngồi yên ở ghế lái, chẳng hề nhúc nhích mà cứ thế chờ bị chết đuối. Cuối cùng, cũng là điểm then chốt nhất, cửa xe không hề bị khoá, cái đầm này nước cũng không sâu, trong tình trạng áp lực nước không lớn, nạn nhân hoàn toàn có thể mở cửa xe để thoát ra ngoài, nhưng anh ta đã không làm như vậy.”

“Tôi cũng cảm thấy vô cùng khó hiểu.” Lăng Mạc nói, “Theo như tình hình công tác giai đoạn đầu của tổ điều tra chúng tôi, kết hợp với việc hai đào phạm lần trước bị giết, tên đào phạm thứ ba này cũng chết trước khi chúng ta bắt được hắn, hơn nữa, đều có sự ngụy tạo, thật sự không thể dùng sự trùng hợp ngẫu nhiên để giải thích được. Xem ra khi anh ta đang ở trong trạng thái hôn mê thì bị chiếc xe tải đâm rơi xuống đầm. Nhưng, tại sao anh ta lại hôn mê chứ?”

Trong con mắt của những người cảnh sát thông thường trong khu vực, bọn Lăng Mạc, Tiêu Lãng chỉ là một số thanh niên được Sở Công an thành phố chiêu nạp để tiến hành bồi dưỡng đồng thời thành lập một tổ điều tra vụ án lớn, đều không hề biết đến sự tồn tại của tổ chức Người gác đêm, cho nên Lăng Mạc cũng vẫn tuân theo quy tắc của Người gác đêm, nói với cảnh sát là “tổ điều tra chúng tôi”, chứ không phải là “Người gác đêm chúng tôi”, che giấu thân phận của mình.

Các nhân tố có thể gây nên sự hôn mê đối với con người không ngoài mấy loại sau.” Bác sĩ pháp y nói, “Ngoại thương phần sọ, nghẹt thở, trúng độc hoặc đột nhiên phát bệnh. Qua kiểm tra thi thể thấy rằng, không hề phát hiện ra những chứng cứ xác minh sự tồn tại của những nhân tố này. Nhưng, chúng tôi sẽ tiến hành kiểm tra giải phẫu thi thể, từ đó có thể xác định chắc chắn những suy đoán lúc trước.”

Trần Tử Mặc gật đầu xác nhận.

“Vậy thì, có hy vọng tìm được chiếc xe tải này không?" Lăng Mạc quay sang hỏi cảnh sát giao thông.

“Con đường này không có máy quay camera giám sát.” Cảnh sát giao thông nói, “Nếu như hung thủ thông thạo con đường quanh khu vực này, có thể lợi dụng điểm mù của máy quay để rời khỏi hiện trường. Nếu như hắn lại có khả năng sửa chữa, sửa được chỗ đâm xe thì thật sự không có dấu vết gì để lần tìm được cả. Nếu như quả thật đúng như lời bác sĩ pháp y nói, tên hung thủ này vì cố ý giết người đã làm rất sạch sẽ nhanh gọn. Chúng tôi sẽ tận dụng thời gian nhanh chóng điều tra loại trừ những chiếc xe khả nghi ở khu vực xung quanh, xem xem có thể phát hiện ra manh mối gì không.”

Kết quả này khiến Lăng Mạc rất khó chịu. Cậu ta không chỉ để cho hung thủ giết hại S trước khi cậu ta đến, bây giờ ngay cả hung thủ dùng thủ đoạn gì để giết hại S, đều không hay biết.

Lăng Mạc không cam tâm, đi theo bác sĩ pháp y cùng đến phòng giải phẫu thi thể trong nhà tang lễ thành phố muốn hiểu tường tận vấn đề.

Lăng Mạc lần đầu tiên nhìn thấy giải phẫu, tâm lý chấn động cực độ. Đã lăn lộn chốn phố phường mười mấy năm, cậu ta tự nhận đã từng gặp gió to sóng cả, nhưng cảnh tượng đồng loại của mình bị rạch bụng hiện ra trước mắt, vẫn không thể nào nhìn trực diện được. Trần Tử Mặc thì không như vậy, nếu không phải là bác sĩ pháp y kiên quyết nói rằng cô vẫn chưa có tư chất giám định, cô chắc chắn cũng đã cầm dao để mổ rồi.

Bác sĩ pháp y lần lượt loại bỏ các khả năng. Loại bỏ tổn thương phần não và tổn thương cột sống, loại bỏ trúng độc, loại bỏ tự thân nạn nhân tồn tại bệnh tật chí mạng hoặc gây ra hôn mê, loại bỏ nhân tố bị nghẹt thở do yếu tố con người gây nên. Kết luận cuối cùng, nạn nhân có khả năng không phải là bị rơi xuống nước trong trạng thái hôn mê, mà là ở trong một loại trạng thái tự nguyện, cho nên không hề triển khai hành động tự cứu mình. Hoặc là, nạn nhân dừng xe ở bên đường ngủ, trong khoảnh khắc rơi xuống nước, bởi vì nước lạnh kích thích gây nên sự mất ý thức tạm thời.

Bác sĩ pháp y cũng biết, cho dù là trầm mình xuống nước tự sát, nhiều người cũng sẽ vô tình có hành động tự cứu mình theo bản năng. Nhưng trong tình huống khoa học gần như không thể giải thích được, cũng chỉ có thể có hai cách giải thích.

Hai cách giải thích này đại diện cho hai loại kết luận, một loại là bị người khác giết hại, một loại là sự cố. Bác sĩ Pháp y không thể nào phát hiện ra manh mối qua dấu hiệu của thi thể hoặc là điều tra khám xét hiện trường.

Lúc kết thúc cuộc giải phẫu thi thể đã là nửa đêm.

Lăng Mạc thất thần rời khỏi đó, sau khi tập hợp với các thành viên trong tổ bèn quay trở về căn cứ tổ chức để nhân lệnh.

Các thầy giáo nghe nói Lăng Mạc quay trở về, lần lượt thức giấc, trong phòng họp lắng nghe nội dung hành động của tổ Chồn lửa, và cả kết quả cuối cùng. Mặc dù hành động của tuần này, tổ Chồn lửa phân tích rất xuất sắc, vượt qua tổ Chiến ưng, nhưng cũng giống như tuần trước, các thầy giáo hướng dẫn không chỉ suy xét đến quá trình, mà quan trọng hơn là suy xét đến kết quả.

Kết quả công việc tuần này của cả hai tổ đều là chưa thể thành công vây bắt được phần tử phạm tội, nhưng đều đã tìm ra được tung tích của phạm nhân. Bất luận là phạm nhân có chết hay không, chỉ cần sống nhìn thấy người hoặc là chết nhìn thấy xác, đối với việc xử lý vụ án bỏ trốn đều là kết quả có thể đưa ra kết luận. Cho nên trong tuần này cả hai đội đều đã đạt được thành tích đáng kể. Nếu kết quả giống nhau, vậy thì thời gian trở thành chỉ tiêu để kết luận thắng thua. Tổ Chiến ưng phát hiện ra thi thể của M vào khoảng 12 giờ trưa, còn tổ Chồn lửa chậm hơn tổ Chiến ưng đúng sáu tiếng đồng hồ. Cho nên, ngoài Đường Tuấn, những thầy giáo hướng dẫn khác đều thống nhất quyết định cuộc thi vòng này tổ Chiến ưng giành thắng lợi. Theo như quy tắc của trò chơi, tổ Chồn lửa cần phải thông qua phương thức bỏ phiếu hoặc là tổ trưởng chỉ định, đào thải một học viên có biểu hiện kém nhất.

Lăng Mạc nhận được sự ủy thác lớn của Đường Tuấn đương nhiên sẽ không giống như Tiêu Vọng tự hy sinh bản thân mình, lại không tiện trực tiếp chỉ định đào thải ai. Cho nên cậu ta quyết định dùng hình thức bỏ phiếu để đào thải một học viên. Nghi thức bỏ phiếu vẫn còn chưa tiến hành, đã có một học viên đứng lên. Anh ta tự thấy rằng mình chẳng có bất cứ ý kiến hay câu nói nào trong cả quá trình hành động, cho nên anh ta chính là học viên có biểu hiện kém nhất, anh ta tự xin rút lui.

Công tác đào thải cũng trở nên không đến nỗi quá tuyệt tình, mọi người đều ôm lấy người học viên bị đào thải với vẻ đầy cảm kích, dõi theo anh ta thu dọn hành lý và biến mất giữa màn đêm.

Lúc này đây Lăng Mạc đã không còn sức lực để thương xót hay tiếc nuối, trong đầu cậu ta tràn ngập sự nghi hoặc. Cậu ta nắm chặt tay, tự thề với lòng mình, nhất định phải điều tra rõ sự việc này, nhất định phải bắt được kẻ sát nhân chịu trói trước pháp luật, mặc dù những kẻ mà tên hung thủ này giết hại cũng chẳng phải tốt đẹp gì.

Sáng sớm hôm sau, sau khi các học viên của tổ Chiến ưng nghe nói bọn họ đã giành thắng lợi trong vòng hai này, không hề có tiếng reo hò hân hoan. Giống như Lăng Mạc, trong lòng mỗi người bọn họ đều tràn ngập sự nghi hoặc và lo lắng. Họ hoàn toàn không biết động cơ giết người của hung thủ là gì, hoàn toàn không nắm được đuôi của hung thủ, công việc tiếp theo của họ không biết sẽ gặp phải tình hình nào?

Làm dịu tâm trạng của mọi người chính là một cuộc điện thoại hai ngày sau của Tiêu Vọng.

Khi điện thoại gọi đến, Tiêu Lãng đang mở cuộc họp trong phòng họp cùng với mọi người, cậu thấy anh trai gọi điện thoại tới, vô cùng hưng phấn, vội vàng bật loa ngoài của điện thoại di động để mọi người đều có thể nghe được giọng nói của anh trai. Đặc biệt là Đường Đang Đang, mấy ngày gần đây cô gần như đã gầy đi khá nhiều, cũng kiệm lời hơn, nhưng vừa nghe thấy giọng Tiêu Vọng lập tức khôi phục bản sắc hoạt bát, má lúm đồng tiền lâu ngày mới lại hiện ra.

“Các bạn vẫn ổn chứ? Tiêu Lãng, nghe nói em làm tổ trưởng, phải làm thật tốt vào đấy!” Giọng nói của Tiêu Vọng vẫn ấm áp dễ thương như vậy.

“Ổn!”

“Ổn!”

“Ổn!”

Các học viên tranh nhau trả lời.

“Hiện nay tôi đang ở Đông Bắc." Tiêu Vọng nói, “Tôi gần như đã tóm được đuôi của V rồi!”

“Anh đã điều tra rõ thân phận của hắn rồi à?”

“Vẫn chưa, con người này cứ như thể là một người vô hình không có thân phận.” Tiêu Vọng nói, “Càng điều tra, tôi càng cảm thấy hắn thần bí dị thường. Trong điện thoại nói không rõ được, đợi đợt này tôi kết thúc điều tra thì sẽ quay về nói chi tiết với các bạn. Về cơ bản tôi đã biết được đặc trưng hình dáng của hắn rồi, ở đây có người đã nhận thấy hắn sau khi xảy ra vụ án.”

“Vậy cũng có nghĩa là hắn thật sự là người ở vùng đó à?” Tiêu Lãng nói.

Giọng nói của Tiêu Vọng tràn ngập sự tự tin: Đúng vậy, anh dùng đặc trưng hình dáng gương mặt của phạm nhân tiến hành tìm kiếm trong khu vực mà hắn có khả năng xuất hiện, không bao lâu, đã phát hiện ra manh mối. Người cung cấp manh mối cho anh chính là một nhân viên của cửa hàng dịch vụ rửa chân. Cô gái này có ấn tượng sâu sắc đối với V như vậy, là bởi vì khi rửa chân cho hắn, phát hiện ra bàn chân phải của hắn có sáu ngón. Thường trên bàn tay có sáu ngón thì cũng không đến nỗi hiếm gặp, nhưng bàn chân có sáu ngón thì đây là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy.

“Sáu ngón chân?” Tiêu Lãng hỏi đầy hào hứng, nhưng sao trong ghi chép kiểm tra thân thể của trại tạm giam lúc vào trại lại không nhắc đến nhỉ? Thân phận của hắn không rõ, điều này có thể trở thành căn cứ để phân biệt cá thể mà."

Tiêu Vọng vui vẻ nói: “Một tuần không gặp, em tiến bộ nhiều đấy, nhóc ạ. Anh có thể hiểu được nhân viên xử lý vụ án, họ cũng sẽ chú ý đến những đặc trưng nhận biết cá thể này. Nhưng đặc trưng sáu ngón chân này thật sự quá ẩn khuất, không phát hiện ra cũng là rất bình thường. Tóm lại, bây giờ anh đã có chút manh mối rồi, anh sẽ tiếp tục điều tra. Chỗ các em thế nào rồi?”

“Chỗ bọn em thì lại ngày càng li kì.” Tiêu Lãng nói, “Cho đến thời điểm hiện tại, đã có ba tên xui xẻo bị sát hại rồi. Điều khoa trương chính là, thật không ngờ bọn em hoàn toàn không nắm được bất cứ manh mối gì của tên hung thủ này."

“Vậy sao? Điều này cũng thật là khó mà tưởng tượng nói.” Tiêu Vọng trầm ngâm một lát, nói: “Cho dù là V cũng bị giết, anh cũng phải tìm được thi thể của hắn.”

“Anh một mình ở bên ngoài, phải chú ý an toàn đấy, anh Vọng!” Đường Đang Đang tha thiết dặn dò.

“Anh biết rồi, Đang Đang, em yên tâm đi! Anh có võ mà.” Tiêu Vọng cười nói.

Vừa gác điện thoại, mọi người đều rôm rả thảo luận sự việc của V. Mặc dù hắn chỉ là một tên trộm vặt không rõ tên tuổi, không có bất cứ ảnh hưởng nào đối với hướng tư duy trinh sát phá án của toàn bộ vụ án, nhưng mọi người đều tha thiết mong mỏi Tiêu Vọng thông qua sức lực của một mình anh mà có thể bắt về được một tên đào phạm, như vậy thì mọi người lại có thể đoàn tụ rồi.

Cho dù chỉ ở bên nhau khoảng thời gian một tuần, Tiêu Vọng thật sự đã để lại cho mọi người ấn tượng vô cùng tốt đẹp.

Cả hội trường ồn ào huyên náo một hồi, chỉ vì một câu nói của Đường Đang Đang mà khôi phục lại sự yên tĩnh.

Đường Đang Đang nãy giờ vẫn ngồi ở một góc xem điện thoại di động, đột nhiên thốt lên một câu: “Giới truyền thông đã bắt đầu quan tâm đến việc này của chúng ta rồi.”

“Gì cơ?” Tiêu Lãng vô cùng kinh ngạc.

Điều khiến cậu ngạc nhiên không chỉ là thông tin mà Đường Đang Đang nói ra, điều quan trọng hơn chính là bởi vì Đường Đang Đang sau khi nhận được một cuộc điện thoại của Tiêu Vọng đã lập tức khôi phục được ý chí chiến đấu. Trong cảm giác kinh ngạc còn kèm theo cả chút ghen tị.

Đường Đang Đang mở vị tính ra, kết nối với máy chiếu sau đó dùng mạng wifi kết nối với trang Weibo. Trên màn chiếu nhanh chóng xuất hiện một hình ảnh của weibo.

“Trại tạm giam thành phố Nam An xảy ra sự kiện vượt ngục, nhân vật u linh thần bí truy sát các phạm nhân trốn thoát.”

Đây là tiêu đề bản tin hiển thị trên weibo. Kích chuột vào đọc nội dung, nội dung bên trong càng tỉ mỉ hơn.

Bởi vì lúc trước đã có bài báo viết về vụ án vượt ngục, cho nên bút mực của bài viết này gần như đều viết về “nhân vật u linh thần bí”.

Bài báo nói rằng, có một nhân vật u linh thần bí luôn ra tay giết chết phạm nhân trốn thoát trước khi cảnh sát kịp đến. Thủ pháp gây án quái dị nhưng đều vô cùng tàn nhẫn. Ví dụ như tội phạm cưỡng dâm thì có hành động xâm hại cơ quan sinh dục của hắn, đây là mô phỏng theo “cung hình” của thời cổ đại, dùng để trừng phạt kẻ phạm tội tình dục.

Bài viết thậm chí còn miêu tả sâu hơn, nói “nhân vật u linh thần bí” thường đều lái một chiếc xe máy hình dáng đời cổ, du đãng khắp các nơi trong thành phố, tìm kiếm tung tích của những kẻ chạy trốn, một khi phát hiện ra tung tích, lập tức giết chết người đó. Điều cổ quái chính là, chỉ cần “nhân vật u linh thần bí” này xuất hiện, người trốn thoát sẽ không có bất cứ sự phản kháng nào, ngoan ngoãn chịu chết. Có thể thấy rằng, “nhân vật u linh thần bí” này rất có khả năng có một năng lực thần kì nào đó.

Phần cuối cùng của bài viết, phóng viên còn đặt cho “nhân vật u linh thần bí” này một danh hiệu, bởi vì anh ta thoắt ẩn thoắt hiện, hơn nữa thường xuyên cưỡi xe máy đi gây án, cho nên gọi anh ta là “Kị sĩ u linh”.

“Thật đúng là một bài viết không phân biệt phải trái trắng đen gì cả, đây chẳng phải là hành vi dẫn dụ dư luận đi theo hướng sai lầm sao?” Tiêu Lãng nhún vai, nói.

Đối với cảnh sát, đây là một bản tin phản diện. Nhưng đối với cái người được gọi là “Kị sĩ u linh” này thì lại không phải là bản tin phản diện. Cậu xem xem phần chia sẻ và bình luận phía dưới bài viết này.” Nhiếp Chi Hiên nói.

“Bản tin trên weibo này từ lúc đăng tải cho đến giờ mới chỉ có hai tiếng đồng hồ, mà đã có hơn 30.000 lượt chia sẻ và hơn 60.000 comment bình luận, thậm chí còn có hơn 100.000 like. Có thể nói hoàn toàn đứng vững ở vị trí đầu bảng tin hot trên weibo.

Thế nhưng những chia sẻ và bình luận này thật không ngờ nhất loạt khen ngợi “Kị sĩ u linh”.

“Toàn thân toát ra sức mạnh của chính nghĩa, khiến cho tà ác không dám phản kháng.”

“Ra tay đẹp lắm, đối với những loại rác rưởi này, thì cần phải kịp thời trừ khử.”

“Còn dứt khoát mau lẹ hơn cảnh sát nhiều.”

“Có “Kị sĩ u linh”, đột nhiên tôi cảm thấy an toàn hơn nhiều.”

“Kị sĩ chính là hóa thân của chính nghĩa, anh ấy có một kĩ năng gọi là chiếc búa trừng phạt, còn có một kĩ năng gọi là “ăn năn” đều có thể khiến cho đối thủ không nhúc nhích được, không thể phản kháng được. “Kị sĩ u linh” thật không hổ thẹn cho danh hiệu “Kị sĩ u linh” này! Đặt tên hay lắm!”

“Kị sĩ u linh” cố lên, giết hết toàn bộ bọn chúng đi!”

“Cung hình gì đó thật là kích thích, kiến nghị trong luật pháp cũng cho thêm mục này.”

“Người thực thi hình phạt như thế này có thể đại diện cho chúng tôi.”

“Được đấy, thế là trở thành anh hùng trong thần thoại rồi, giống như người dơi, người nhện, siêu nhân gì đó rồi!” Tiêu Lãng nói, “Hoặc là Tôn Ngộ Không?”

“Mặc dù nói, dư luận này, thật sự không được tốt lắm, nhưng cũng lại gợi ý cho chúng ta, chẳng phải vậy sao?” Nhiếp Chi Hiên nhìn Tiêu Lãng nói, “Tôi cảm thấy, cậu tổ trưởng cần phải suy nghĩ một chút, người phóng viên này, hoặc là những điều mà cư dân mạng nói có lí hay không. Ví dụ như, từ cụm từ “truy sát” này dùng rất thú vị đấy chứ.”

Tiêu Lãng chau mày không nói gì.

“Nhưng, bài viết tỉ mỉ như vậy, tin tức của người phóng viên này từ đâu mà có chứ?” Đường Đang Đang nói.

“Không có bức tường nào không lọt gió.” Nhiếp Chi Hiên nói, “thời đại thông tin hoá rồi, không có gì có thể che giấu được. Nhưng, những chi tiết liên quan đến điều tra vụ án này nếu tiết lộ ra ngoài là vi phạm kỷ luật đấy.”

“Cái xe máy phục cổ gì đó có phải là xuyên tạc hay không?” Đường Đang Đang hỏi, “Nghe có vẻ rất có phong cách, cưỡi một chiếc xe như vậy, khoác chiếc áo gió gì đó, đi khắp nơi “hành hiệp trượng nghĩa”.

“Đúng là không phải nói bừa đâu.” Nhiếp Chi Hiên nói, “Lần trước sau khi chúng ta rời khỏi tiểu khu, cảnh sát đã tiến hành xem xét tất cả các máy quay camera giám sát trong tiểu khu. Trong khoảng thời gian nhất định, có rất nhiều xe hai bánh ra vào. Nhưng, chỉ có một chiếc xe máy gây nên sự chú ý của nhân viên trinh sát. Không phải bởi vì xe có tạo hình độc đáo, phong cách phục cổ, mà là bởi vì người lái xe đội mũ bảo hiểm trùm kín đầu, hành tung có vẻ khả nghi. Thật đáng tiếc, tiến hành lục soát xung quanh thì không tìm thấy chiếc xe máy này, phân tích đoạn băng video cũng không tìm ra được bất cứ manh mối nào có giá trị, bởi vì đầu đội mũ giáp, nên không thể nhìn rõ được tướng mạo của nhân vật khả nghi; tiến hành truy lùng theo dấu vết lái xe của chiếc máy đó, phát hiện ra nó luôn đi vào những con đường nhỏ không có máy camera, nhanh chóng thoát khỏi tầm nhìn của cảnh sát. Hiện thời, việc truy tìm tung tích của chiếc xe máy này vẫn đang được tiến hành.”

“Thông tin quan trọng như vậy, sao phóng viên cũng có thể nắm giữ được?” Tiêu Lãng nói.

“Còn nữa, chính là các nạn nhân thực sự trước khi gặp nạn đều không hề có bất cứ sự phản kháng nào.” Nhiếp Chi Hiên nói, “Điều này lẽ ra chỉ có người trong ngành mới biết, nhưng phóng viên lại có thể nắm tường tận được như vậy.”

“Bất luận phóng viên viết như thế nào, chúng ta cũng phải có bản lĩnh bắt được cái tên “Kị sĩ u linh” này về, như vậy mới có thể ăn nói được với mọi người.” Tiêu Lãng: "Qua sự gợi ý của cư dân mạng, tôi dường như có chút ý tưởng đối với động cơ gây án của nhân vật “Kị sĩ u linh” này đấy.”

“Nói ra xem nào!” Nhiếp Chị Hiên cười nói, “Xem có giống cách nghĩ của tôi hay không?”

“Tổ trưởng, thầy Bác triệu tập một mình anh đến phòng họp của giáo viên.” Một học viên bước vào, nói xen ngang, “Hình như nói là mở cuộc họp khẩn cấp.”

Tiêu Lãng trong lòng thấp thỏm đẩy cửa bước vào phòng họp giáo viên. Trong phòng họp chỉ có hai người đang ngồi, một người là ông ngoại mình - Bác Nguyên Mạn, người còn lại chính là kẻ “đối đầu” của mình - Lăng Mạc. Tiếng đẩy cửa cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người, hai người đều quay đầu nhìn Tiêu Lãng.

Bác Nguyên Mạn nhìn thấy cháu ngoại mình bèn nở nụ cười hiếm hoi, chòm râu bạc dưới cằm cũng vểnh lên. Còn Lăng Mạc thì vẫn giữ bộ mặt lạnh lùng vốn có, không nhận ra được cảm xúc vui buồn của cậu ta. Dưới ánh đèn, vết sẹo trên mặt cậu ta dường như trông có vẻ gớm ghiếc.

Nhìn thấy nụ cười của ông ngoại, Tiêu Lãng liền cảm thấy yên lòng, cậu hùng dũng đi đến bên cạnh ông ngoại rồi ngồi xuống, dựa vào ghế, nét mặt rất thoải mái.

“Ta gọi hai tổ trưởng các cháu tới là muốn nghe suy nghĩ hiện giờ của các cháu.” Bác Nguyên Mạn mở lời.

“Ông ngoại, à không, lão tía, suy nghĩ mà lão tía nói là chỉ...?" Tiêu Lãng cười hỏi.

“Là chỉ sự phân tích động cơ gây án của nghi phạm đã giết hại nhiều đào phạm hiện nay và cả trọng điểm công việc bước tiếp theo.” Lăng Mạc chen ngang.

“Tôi có hỏi cậu đâu.” Tiêu Lãng lườm Lăng Mạc một cái.

Mặc dù trong lòng Tiêu Lãng vẫn không có chút thiện cảm nào đối với Lăng Mạc, nhưng không biết tại sao, lần này Tiêu Lãng lại không hề tức giận. Bản thân cậu cũng lấy làm lạ, có thể là sự bồi dưỡng huấn luyện và công việc trong hai tuần qua đã thay đổi tính cách của cậu? Hoặc có thể là cái tên Lăng Mạc luôn tỏ ra lạnh lùng này khiến cậu không còn quá ghét nữa?

“Lăng Mạc nói đúng đấy.” Bác Nguyên Mạn cười nói: “Trước tiên, ta muốn hỏi, các cháu phân tích như thế nào về động cơ gây án của “Kị sĩ u linh”.”

Đây có lẽ là một cơ hội biểu hiện. Tổ trưởng của hai đội rốt cuộc ai giỏi ai kém, có thể là một hạng mục kiểm tra khảo sát của tổ giáo viên hướng dẫn.

Tiêu Lãng tuyệt đối không thể bỏ lỡ cơ hội này, cậu nói: “Trong giờ trinh sát thầy giáo đã nói rồi, sự phân tích đối với chuỗi vụ án, điều quan trọng nhất là xâu chuỗi vụ án lại. Cháu cảm thấy, trước tiên phải xâu chuỗi ba vụ án mạng này lại, có phải là một người gây ra hay không? Nếu chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên, vậy thì chúng ta còn phân tích đi phân tích lại chẳng phải là rất buồn cười sao?

“Cháu cảm thấy có thể xâu chuỗi vụ án lại để điều tra. Lăng Mạc nói, “Qua việc nhằm vào mục tiêu, và đối tượng không hề phản kháng chắc chắn là có đủ điều kiện để xâu chuỗi vụ án lại.”

Cháu cảm thấy có thể ghép vụ án lại cùng phá án.” Lăng Mạc nói, “Xét từ mục tiêu đối tượng được nhắm tới, trên phương diện đối tượng không hề phản kháng, chắc chắn có đủ điều kiện để ghép các vụ án lại.”

“Cháu cũng cảm thấy đúng như vậy.” Tiêu Lãng nói, “Hơn nữa, ít ra có hai vụ có thể phán đoán hung thủ cưỡi xe hai bánh.”

Nhận được sự tán đồng của Tiêu Lãng, Lăng Mạc khẽ mỉm cười.

“Tôi không phải là thừa nhận cậu đâu, cậu đừng có tưởng bở, tôi chỉ là có sao nói vậy thôi.” Tiêu Lãng nhìn thấy Lăng Mạc mỉm cười, vội bổ sung thêm một câu.

“Nếu đã có thể xâu chuỗi các vụ án, vậy thì động cơ gây án là gì?” Bác Nguyên Mạn hỏi, “Ta cũng nói luôn cho các cháu biết. Tình hình hiện nay là, giữa các thầy giáo hướng dẫn cũng có hai cách nhìn đối với sự phán đoán về động cơ gây án. Một l