Chương 8 Nỗi Sợ Hãi Dâng Trào-Phần lớn thời gian, bất luận là con người điên dại hay tỉnh táo, đều loạng choạng trong đêm tối, giơ đôi bàn tay ra để tìm kiếm những thứ mà họ không hề biết có cần thiết hay không.-Claire Keegan - Ireland
Thời gian trôi nhanh như bay, ngày tháng thoi đưa, thế mà đã trôi qua một tháng rưỡi, đã hết một nửa thời hạn quy định.
Tiêu Lãng và Lăng Mạc, hai cậu tổ trưởng của hai tổ lại một lần nữa xuất hiện ở phòng họp của giáo viên. Không giống với lần trước, lần này, trong phòng họp có đầy đủ tất cả giáo viên, không thiếu một ai.
Suốt một tháng rưỡi nay, các thầy giáo càng lúc càng giống như kiến nằm trong chảo nóng, thời gian ngủ và nghỉ ngơi càng lúc càng ít, áp lực càng lúc càng lớn. Mặc dù dưới sự hỗ trợ của các thầy giáo và học viên trong tổ chức Người gác đêm, cùng với sự nỗ lực của cảnh sát, tuần nào cũng đều có tội phạm bỏ trốn bị lọt lưới, số người chạy trốn càng lúc càng ít, nhưng bốn tên tội phạm nghiêm trọng vẫn không hề có chút tung tích nào cả. Thậm chí ngay cả tên “Kị sĩ u linh” hung hăng hống hách đó cũng triệt để mất hút. Cho dù là Người gác đêm vẫn có thể giữ được tốc độ mỗi tuần bắt được một người còn lại, vậy thì muốn bắt đủ bốn tên tội phạm nghiêm trọng, “Kị sĩ u linh” và hai tên tội phạm nhẹ, cũng sẽ vượt quá thời gian.
Tiêu Vấn Thiên mang tâm trạng lo lắng nhất. Đối với ông, việc hạ lệnh “phá án trong vòng ba tháng” trước mặt các nhân viên cấp dưới giờ đây có vẻ như càng khó khăn hơn. “Tự kiểm điểm bằng hình thức xin từ chức” là việc nhỏ, làm bẽ mặt ngành cảnh sát là việc lớn. Ông không biết mấy tên tội phạm nghiêm trọng, còn cả Hồ Đại, Hồ Nhị - kẻ lên toàn bộ kế hoạch chạy trốn rốt cuộc có còn sống hay không, liệu có phải đã bị “Kị sĩ u linh" giải quyết rồi hay không, hoặc là ẩn nấp đến một chỗ mà họ không thể nào chạm tới? Những điều này đều không thể nào hay biết được. Nhưng bất luận thế nào, ông cũng nói với chính mình và cả nhân viên cấp dưới, những người này, sống phải nhìn thấy người, chết phải nhìn thấy xác.
Tâm trạng của Bác Nguyên Mạn cũng chẳng khá hơn chút nào. Vụ án lớn trốn trại vốn dĩ là một tiêu chuẩn quan trọng để tổ chức quyết định xem Người gác đêm có thể được khởi động lại hay không. Thật không ngờ, nửa đường lại xuất hiện ra một tên “Kị sĩ u linh”. Không còn nghi ngờ gì nữa, đây lại là một thử thách lớn đối với việc khởi động lại Người gác đêm. Nếu như không bắt lại được toàn bộ những kẻ trốn thoát, không bắt tên “Kị sĩ u linh” phải chịu tội trước pháp luật, sao còn có thể bàn đến việc khởi động Người gác đêm được chứ? Đối diện với lãnh đạo, khuôn mặt già cả này của ông biết đặt vào đâu?
Những người thầy giáo và các học viên khác cũng có tâm trạng tương tự. Ngộ nhỡ bận rộn suốt ba tháng trời, mà tổ chức vẫn không được khởi động lại, bất luận đối với ai, cũng đều trở thành một lần thất bại to lớn của lòng tự tin.
Các thầy giáo vốn dĩ có mục tiêu “tội phạm nghiêm trọng làm chủ đạo, nhưng cũng không bỏ qua tội phạm nhẹ”, trước tiên lấy việc khảo sát học viên làm chính. Sau đó bởi vì thời gian gấp rút, họ thậm chí hoàn toàn hòa nhập vào công tác phân tích với học viên. Trong số những tên đào phạm bắt về, có tám phần đều có công lao của học viên và giáo viên của tổ chức Người gác đêm. Chính bởi vì sự hợp tác chân thành, cảnh sát đã bắt được bảy phần đào phạm, cho nên phía cảnh sát cũng không đến nỗi khó ăn nói.
Trong khoảng thời gian còn lại, là lúc các thầy giáo Người gác đêm bận rộn nhất. Một là phải sắp xếp, phân tích tài liệu của những tội phạm nghiêm trọng còn lại và cả dạo này chúng có dấu hiệu ló mặt hay không. Hai là phải khích lệ ủng hộ cảnh sát và học viên tiếp tục tiến hành trinh sát đối với hành tung của “Kị sĩ u linh”. Ba là, hai tên tội phạm nhẹ cũng cần phải nhanh chóng bắt giữ. Ba hạng mục công việc xem ra có vẻ như tương tự, nhưng thực chất lại có sự khác biệt lớn. Mặc dù công việc của hai hạng mục đầu vô cùng phức tạp, đến trước khi Tiêu Lãng và Lăng Mạc lại một lần nữa xuất hiện ở phòng họp của giáo viên, có vẻ như vẫn chưa có tiến triển gì, nhưng may mà công việc của hạng mục ba tiến triển khá thuận lợi, hy vọng nhanh chóng hoàn thành là khá lớn.
Trong hai tên tội phạm nhẹ, có một tên đã bị cảnh sát tóm được đuôi, lên kế hoạch sau khi lục soát loại trừ toàn diện trên quy mô lớn ở khu vực chỉ định, đương nhiên sẽ sa lưới. Và một tên tội phạm nhẹ V chưa rõ thân phận thì đã bị Tiêu Vọng rời khỏi tổ chức Người gác đêm theo dõi từ lâu rồi, hy vọng bắt được hắn cũng rất lớn.
Cứ hai tuần, Tiêu Vọng lại gọi điện thoại về, nói về tình hình mình bám theo V. Rõ ràng, tên V này vô cùng xảo quyệt, dù là đã bị Tiêu Vọng tìm được tung tích, nhưng lại luôn có thể trốn thoát được sự truy bắt của Tiêu Vọng
Theo như lời Tiêu Vọng nói, kết luận tên V này có “sáu ngón chân” cơ bản đã có thể xác định chắc chắn, chỉ có điều nghi phạm trộm cắp ngoài 20 tuổi này có gương mặt thực sự quá phổ biến, không có bất cứ đặc điểm gì ấn tượng có thể khiến cho người khác vừa nhìn là khó có thể quên được. Nhưng Tiêu Vọng phát hiện ra, tên V này có một đặc trưng tương đối rõ, chính là thích tắm gội, mát xa chân, cho dù là bị các nhân viên mát xa ghi nhớ, và họ đều nói người này không giữ gìn vệ sinh cho lắm.
Mỗi lần sau khi Tiêu Vọng phát hiện ra manh mối đồng thời liên lạc với cảnh sát, đều tiến hành một loạt các hành động truy bắt. Nhưng tên V xảo quyệt này lần nào cũng đều có thể trốn thoát được sự truy bắt của cảnh sát. Một lần gần đây nhất, thậm chí V vừa rời khỏi cửa hiệu mát xa chân thì cảnh sát liền lao vào. Nhưng chính vì lần vây bắt đó, phía cảnh sát bố trí theo dõi khắp thành phố Nam An không còn nhìn thấy V xuất hiện ở những nơi tương tự nữa.
Nhưng Tiêu Vọng tin rằng, chắc chắn sẽ có cơ hội lại nhìn thấy dấu vết của hắn, đồng thời bắt giữ được hắn
Vào ngày mỗi nửa tháng Tiêu Vọng gọi điện thoại về, đối với Đường Đang Đang đều là ngày lễ. Cuộc điện thoại của Tiêu Vọng giống như là trạm tiếp nhiên liệu của Đường Đang Đang, một cuộc điện thoại có thể khích lệ động viên Đang Đang kiên trì được hai tuần, thời gian cũng cứ thế trôi đi từng ngày.
Tiêu Vọng điều tra ra, khi anh đi đến Đông Bắc, “Kị sĩ u linh” cũng đã quay trở về thành phố Nam An, sau đó có lẽ sẽ hoạt động ở thành phố Nam An và khu vực xung quanh, sẽ không đi xa. Cho nên, Tiêu Vọng cũng vẫn luôn mai phục ở nơi nào đó trong thành phố Nam An. Vì tính bảo mật của hành động, Tiêu Vọng cũng không nói cho mọi người biết địa điểm ẩn nấp của mình. Mỗi lần nghĩ đến anh Vọng vẫn ở cùng một thành phố với mình, Đường Đang Đang đã cảm thấy vô cùng ngọt ngào. Đây là chỗ dựa tinh thần để cô mỗi tối đều có thể chìm vào giấc ngủ đúng giờ.
Các thầy giáo đều có thể chú ý thấy, Tiêu Lãng và Lăng Mạc trong mấy đợt hành động truy bắt trước đây đều có biểu hiện xuất sắc. Mặc dù đã nói rõ là cần phải nghiên cứu sâu về mấy tên tội phạm nghiêm trọng, nhưng trong khoảng thời gian này, hai người bọn họ dường như hơi lơi là tiêu cực.
Trên thực tế, Tiêu Lãng và Lăng Mạc là vì vụ cá cược đó.
Nếu như các thầy giáo biết được Tiêu Lãng và Lăng Mạc không chỉ dẫn đầu các thành viên trong tổ nghiên cứu tội phạm nghiêm trọng và không để sót việc truy bắt tội phạm nhẹ, mà còn phải tranh thủ thời gian rảnh của mình để điều tra “Kị sĩ u linh”, các thầy chắc chắn sẽ cảm thấy rất vui mừng. Trong tình hình lực lượng cảnh sát bị hạn chế trầm trọng, có thể cùng lúc triển khai điều tra ba tuyến công việc thực sự không hề dễ dàng.
Tiêu Lãng và Lăng Mạc cứ thế bí mật tự tiến hành cuộc chiến của mình. Hơn nữa, cả hai người đều có sự tiến triển không hề nhỏ.
Không có chỗ dựa vững chãi là Tiêu Vọng, khoảng thời gian này, Tiêu Lãng luôn cảm thấy thấp thỏm lo lắng. Cậu trước nay vốn vẫn luôn tự phụ, giờ cũng bắt đầu biết lo lắng và mong đợi, cũng trải nghiệm được tâm trạng lúc lên lúc xuống. May mà có sự bầu bạn của Đường Đang
Đang khiến cho Tiêu Lãng cảm thấy yên lòng hơn rất nhiều. Bất luận công việc có bận rộn đến đâu, Tiêu Lãng cũng luôn nghĩ cách để trêu chọc Đường Đang Đang, cũng là một niềm vui.
Nhưng điều khiến cậu cảm thấy cô đơn chính là trong lòng Đường Đang Đang, anh Tiêu Vọng không có mặt đây hình như luôn khiến cô nhớ nhung hơn Tiêu Lãng luôn ở bên cạnh. Trong mấy ngày Tiêu Vọng chuẩn bị gọi điện thoại về, Đường Đang Đang ngay cả bước đi cũng trở nên nhẹ nhàng thanh thoát hơn. Tiêu Lãng cũng bất lực, chỉ có thể vùi đầu tiếp tục coi việc truy bắt “Kị sĩ u linh” là mục tiêu lớn nhất trong cuộc sống của mình. Nhìn thấy tinh thần hăng hái, hào hứng và nghiêm túc của Đường Đang Đang toát ra khi tham gia thảo luận vụ án, Tiêu Lãng bất giác cũng bị lây nhiễm. Trong phần lớn thời gian, mọi người đều ở trong phòng họp của tiểu tổ, cùng nhau thảo luận từng chút manh mối dấu tích. Thời gian cứ thế trôi đi một cách lặng lẽ và nhanh chóng.
Tiêu Lãng đã định phương hướng cho mình, chính là bắt đầu điều tra từ chiếc xe máy hình dạng “phong cách phục cổ” đó.
Thông qua mối quan hệ với Sở Công an, Tiêu Lãng tìm thấy được bức ảnh chụp màn hình duy nhất đó. Đó là video quay một nam giới khả nghi, lái một chiếc xe máy “phong cách phục cổ”, ra vào trong tiểu khu Kiều Hồng. Đối chiếu về thời gian, rất phù hợp với khoảng thời gian giết hại phạm nhân trốn trại M. Hơn nữa, thời tiết nóng nực thế này, người lái xe lại chọn một chiếc mũ bảo hiểm trùm kín đầu, còn có một chiếc áo khoác gió rộng hơn hẳn cơ thể anh ta. Rõ ràng là anh ta đề phòng khuôn mặt và vóc dáng của mình bị máy quay camera quay lại được. Lúc đầu cảnh sát xác định anh ta là nghi phạm giết hại M cũng chính vì lý do này.
Dưới sự giúp đỡ của Đường Đang Đang, chiếc xe máy trong bức ảnh chụp màn hình đã hoàn toàn bị “moi” ra. Qua các thao tác xử lý hình ảnh nhòe mờ, ngoại hình cơ bản của chiếc xe máy này đã hiện ra. Chiếc xe máy này to hơn những chiếc xe gắn máy thông thường khác, nhưng nhà phân phối vì muốn né tránh khâu kiểm duyệt nên đã hạn chế phân khối của chiếc xe. Cho nên đây được coi là một chiếc xe gắn máy phân khối cực nhỏ có thể tích cực lớn, trông có vẻ mới, thời gian sử dụng chắc chưa quá một năm. Bởi vì rất khó quản lý đối với xe gắn máy phân khối cực nhỏ, cho nên chiếc xe này giống với phần lớn các xe gắn máy phân khối cực nhỏ khác ở trên đường, không hề treo biển số xe.
Bởi vì chiếc xe này khi ra vào tiểu khu dân cư có tốc độ di chuyển nhất định, hơn nữa khoảng cách với máy camera khá xa, cho nên cho dù Đường Đang Đang đã dốc hết sức, vẫn không thể nào nhìn rõ được nhãn hiệu của chiếc xe. Nhưng hình dáng và màu sắc thì đã nhìn thấy rõ rồi.
Công việc tiếp theo vẫn là Tiêu Lãng đưa ra yêu cầu nhờ Đường Đang Đang hỗ trợ về phương diện kỹ thuật.
Đúng là không phải người trong ngành nghề nên không hiểu biết, một khi xâm nhập tìm hiểu sâu mới rõ, thị trường xe gắn máy phân khối cực nhỏ lại rộng lớn đến như vậy. Loại hình dáng và màu sắc xe gắn máy phân khối cực nhỏ này, thật không ngờ có tới bảy hãng sản xuất, ngoại hình gần như giống hệt nhau. Cho dù là có sự khác biệt thật tinh tế, thì trong bức ảnh chụp màn hình mờ nhòe thế, cũng không thể nào nhận diện được. Cho nên, Tiêu Lãng không còn sự lựa chọn nào khác, cũng không có con đường nào để đi cả, chỉ có thể điều tra lần lượt từng hãng.
Tiêu Lãng chọn tổng đại lý của các hãng ở khu vực Hoa Bắc làm trung tâm, trọng điểm điều tra các cửa hàng đại diện của các hãng ở thành phố Nam An và mấy thành phố lân cận, điều tra các cách thức và số lượng tiêu thụ loại xe gắn máy phân khối cực nhỏ có “phong cách phục cổ” và màu sắc tương tự trong vòng khoảng một năm nay.
Không điều tra thì không biết, vừa điều tra đã giật nảy mình, chính là loại xe y hệt, mỗi hãng ở khu vực chỉ định cũng đã bán gần một trăm chiếc. Đối với Tiêu Lãng, đây thực là một con số không hề nhỏ.
Con số chỉ là một vấn đề, vấn đề nghiêm trọng nói chính là không có thông tin then chốt để phân biệt? “Kị sĩ u linh”. Cho dù là Tiêu Lãng biết được chiếc xe này bán cho ai, nhưng ai mới là “Kị sĩ u linh” đây? Vấn đề này khiến cho Tiêu Lãng vô cùng khổ não.
Chính vào thời khắc then chốt này, Đường Đào lại gợi ý cho Tiêu Lãng.
“Cái mũ bảo hiểm trùm kín đầu này của anh ta, hình như rất rẻ thì phải đấy." Đường Đang Đang nói.
“Đúng vậy, trong “Trinh sát học” có nói, nếu như một tuyến manh mối không thể thuận lợi đạt đến điểm cuối cùng, vậy thì chúng ta cần phải tìm kiếm càng nhiều manh mối hơn. Cho dù là một tuyến manh mối đều không thể nào hoàn thành được mục tiêu, nhưng điểm giao nhau của bao nhiêu tuyển manh mối này, chính là chỗ gần chân tướng sự thật nhất.” Tiêu Lãng quy nạp khái niệm khái quát trong “Trinh sát học” trở nên đơn giản dễ hiểu hơn nhiều.
Thế nên, Tiêu Lãng và Đường Đang Đang lại tiếp tục điều tra về chiếc mũ bảo hiểm trùm kín đầu. Gần như dùng cách thức tương tự, Đường Đang Đang đã tái hiện lại hình dạng của chiếc mũ bảo hiểm của “Kị sĩ u linh”, sau đó dựa vào hình ảnh phỏng đoán ra chất liệu và cả hình dạng, màu sắc, tiến hành cuộc điều tra toàn diện trên mạng. Nhưng không thu được kết quả gì..
Cùng với tiến triển trong công tác điều tra mạng, Tiêu Lãng đột nhiên nảy ra một sự suy đoán mới. Loại mũ bảo hiểm này mặc dù là trùm kín cả đầu, nhưng chất liệu lại thuộc loại rẻ tiền, thường là được tặng khi mua xe gắn máy phân khối cực nhỏ. Đặc biệt là trên mũ thấp thoáng hiện lên mấy chữ, có vẻ giống như hình thức nhà phân phối in lên để quảng cáo.
Lập nên xưởng sản xuất xe gắn máy phân khối cực nhỏ, lập nên khu vực tiêu thụ, lập nên thời gian mua hàng, thậm chí lập nên quà tặng kèm theo. Với trình độ vi tính của
Đường Đang Đang, cô nhanh chóng điều tra ra được một nhà phân phối.
Sau khi điều tra ra được nhà phân phối, Tiêu Lãng vội lao đến cửa hàng, hẹn gặp giám đốc.
Nghe Tiêu Lãng nói cần ông ta nhớ lại trong một năm qua, cửa hàng đã bán ra bao nhiêu chiếc xe gắn máy phân khối cực nhỏ có “phong cách phục cổ”, sau đó lại nhớ thêm những người mua đó có những đặc điểm nào. Điều này khiến cho ông giám đốc vô cùng kinh ngạc. Người có trí nhớ tốt đến đâu, cũng không thể nào có khả năng ghi nhớ rõ ràng được tất cả chi tiết xảy ra trong một năm. Huống hồ, trong cửa hàng lại không có máy quay camera giám sát, cho dù có thì cũng không thể nào truy ngược lại một năm trước.
Ông giám đốc không biết thân phận của Tiêu Lãng, nên vô cùng cảnh giác đối với cậu. Tiêu Lãng với vai trò là học viên, lại không có giấy tờ chứng nhận gì có thể khiến cho ông giám đốc ngoan ngoãn phối hợp. Trong tình thế cấp bách, Tiêu Lãng chỉ có thể giở trò vô lại, đứng ở ngay cửa cửa hàng kêu thét ầm ĩ, việc này không chỉ xua đuổi tất cả các vị khách có ý định đến xem xe, mà còn khiến cho mọi người đi đường nhìn ngó săm soi.
Ông giám đốc bị Tiêu Lãng quấy rầy như vậy thì vô cùng hoang mang. Trước đây, khi gặp phải tình huống tương tự có thể sai bảo những nhân viên bán hàng trong cửa hàng ra tay. Nhưng đứng trước mặt Tiêu Lãng thân hình cao lớn, thái độ ngông cuồng ngang ngược, ông giám đốc không thể không nghiêm túc suy xét đến cách giải quyết, để đối phó với Tiêu Lãng, khiến cho cậu sớm rời khỏi đây.
Thế nên, ông giám đốc lấy ra một quyển sổ ghi chép bán hàng cất ở trong tủ. Bởi vì trong cuốn sổ ghi chép bán hàng này ghi tỉ mỉ giá thành của từng chiếc xe, cho nên cuốn sổ này rất cơ mật. Ông giám đốc cũng là bởi vì bị dồn ép không còn cách nào khác, mới đưa cuốn sổ ghi chép này cho Tiêu Lãng.
Không xem thì thôi, vừa xem đã khiến cho Tiêu Lãng đau đầu chóng mặt. Hàng trăm bản ghi chép về khách hàng, phần lớn đều có thông tin chi tiết của người mua, ho dù không có thông tin đầy đủ, thì cũng có phương thức liên lạc cụ thể. Ghi chép những thứ này, chủ yếu là để giúp đỡ khách hàng làm thủ tục cấp biển số xe cho xe gắn máy phân khối nhỏ và cả nhu cầu hậu mãi.
Bao nhiêu người thế này, ai mới là “Kị sĩ u linh” đây? Tiêu Lãng hoàn toàn không biết bắt đầu từ đâu.
Tiêu Lãng cứ thế lật giở cuốn sổ ghi chép bán hàng, đại não gần như đã đến bên bờ sụp đổ. Đột nhiên, trước mắt cậu chợt bừng sáng.
Đây là ghi chép bán hàng của một chiếc xe gắn máy phân khối cực nhỏ “phong cách phục cổ” bán cách đây một năm, trên cột đăng kí thông tin chỉ có một cái tên: “Ngụy Chinh Nghĩa. Những thông tin khác như địa chỉ, đơn vị, điện thoại, số QQ hay gì khác đều để trắng. Đây là một khách hàng đã chủ động từ bỏ hậu mãi, cũng là vị khách hàng có cái tên đồng âm có thể đọc thành “Vì Chính Nghĩa”. Hắn không phải là cái tên “Kị sĩ u linh” tự huênh hoang mình hành động vì chính nghĩa, còn có thể là ai được chứ?
Chỉ trong một khoảnh khắc, Tiêu Lãng cảm thấy “Kị sĩ u linh” đã ở ngay trước mắt, ở vị trí chỉ cần giơ tay ra là có thể chạm tới được.
“Mau, mau, ông mau cho tôi xem người này, ông có thể nhớ được anh ta trông như thế nào không?” Tiếu Lãng kéo ông giám đốc lại, chỉ vào quyển số bán hàng nói “Nhất định phải nhớ được ra!”.
“Không nhầm đấy chứ!” Giám đốc trợn tròn mắt, “Tận một năm trước đây! Cậu nghĩ tôi là thần thánh à! Câu mà còn gây phiền hà nữa, tôi sẽ báo cảnh sát đấy!”.
“Tôi chính là cảnh sát, ông có báo cũng chỉ mất công mà thôi!” Tiêu Lãng phe phẩy tà áo sơ mi, để lộ ra báng súng giắt ở thắt lưng, “Mau nghĩ xem, đây là người nào!”
Ông giám đốc nhìn thấy báng súng lộ ra, thực sự giật mình sợ hãi, nghĩ thầm dám cầm súng giữa thanh thiên bạch nhật không phải là cảnh sát thì chính là bọn người xấu. Thế nên đành phải giả vờ như đang suy nghĩ.
Giám đốc vẫn còn chưa nghĩ ra được gì, nhưng nhân viên bán hàng lại nhớ ra trước.
“Có phải là Nokia đó không?” Nhân viên bán hàng nói.
“Ồ, hình như là đúng, hình như là đúng.” Ông giám đốc gật đầu lia lịa.
“Cái gì mà Nokia?” Tiêu Lãng hỏi.
Cho dù là có một chút ấn tượng, nhân viên bán hình cũng chỉ có thể ghi nhớ, cái người tên “Ngụy Chính Nghĩa” khi mua xe đã lôi ra một chiếc điện thoại Nokia khi có người gọi điện đến. Đây là thời đại các loại điện thoại smartphone phổ biến khắp nơi, một chàng trai mới ngoài 20 tuổi vẫn còn dùng loại đồ cổ như vậy, khiến cho viên bán hàng chú ý hơn một chút, thế nên đã ghi nhớ được chi tiết này.
Ngoài đặc điểm hơn 20 tuổi và dùng điện thoại di động Nokia, ông giám đốc và nhân viên bán hàng thật sự không nghĩ ra được đặc trưng nào khác, thậm chí bây giờ có bắt “Kị sĩ u linh” đến trước mặt, họ cũng không thể nào nhận diện ra được.
Tiêu Lãng cố ép thêm nữa cũng không có tác dụng gì, bèn để lại số điện thoại rồi rời khỏi đó. Cũng coi như không đến đây một cách vô ích, ít nhiều cũng có ít manh mối mới, cũng có được phương hướng để cố gắng.
Phương hướng của Lăng Mạc không giống với Tiêu Lãng. Từ sau khi cuộc đánh cược có hiệu lực, cậu liền một mình đi đến Sở Công an, tìm gặp giám đốc Sở Công an Lưu An Bình, đồng thời nói ra thân phận Người gác đêm của mình. Bởi vì giám đốc Lưu là lãnh đạo của Sở Công an thành phố nên biết được sự tồn tại của tổ chức “Người gác đêm”, cũng nhìn thấy cậu thanh niên có vết sẹo này vào dịp lần trước ông vội vàng đến căn cứ tổ chức để tuyên bố tình hình phá án, cho nên luôn bật đèn xanh cho cậu ta, tiến hành đào sâu tìm hiểu về vụ án chiếc xe Satana bị đâm.
Dưới sự phối hợp của cảnh sát giao thông, cảnh sát thành phố Nam An nhanh chóng tìm được chiếc xe chở hàng cỡ nhỏ đâm vào chiếc Satana đó, điều này đã nằm ngoài dự liệu của các thầy giáo trong “tổ chức Người gác đêm”. “Kị sĩ u linh” không hề sửa chữa chiếc xe đó, mà trực tiếp vứt bỏ nó lại ở phía bên dưới một ngọn núi nhỏ cách địa điểm xảy ra tai nạn 20 ki-lô-mét. Lí do vứt bỏ có lẽ là đã cạn sạch xăng rồi.
Chiếc xe chở hàng cỡ nhỏ là một chiếc xe cũ kĩ không có biển số xe, qua số hiệu của khung xe thì có thể thấy, chiếc xe này là một chiếc xe đã bị thu giữ nhiều năm mà không có ai đến nhận, bị cảnh sát giao thông đưa đến xưởng tiêu hủy xe. Ban kỹ thuật hình sự lập tức tiến hành kiểm tra toàn diện đối với chiếc xe chở hàng cỡ nhỏ này, nhưng không thể kiểm tra ra được dấu vân tay và DNA. Xem ra “Kị sĩ u linh” sau khi ăn trộm chiếc xe này, nạp nhiên liệu cho nó, sau đó lái xe rời khỏi xưởng, sau khi gây án xong “Kị sĩ u linh” đã tỉ mỉ dọn dẹp chiếc xe này, không để lại chứng cứ gì.
Thật đáng tiếc, cổng chính của xưởng xe luôn luôn mở, hơn nữa không có nhân viên chuyên phụ trách nhiệm vụ canh giữ. Thông qua máy quay camera giám sát ở cổng xưởng xe, chỉ có thể nhìn thấy chiếc xe đã bị lái ra ngoài, nhưng không nhìn thấy “Kị sĩ u linh” đã tiến vào xưởng xe như thế nào. Nếu không ngoài dự liệu, hắn chắc là bật tường vào.
Sau khi biết được những thông tin này, Lăng Mạc một mình đi đến xưởng tiêu huỷ xe, tiến hành kiểm tra khám xét thực địa trong xưởng xe..
Xưởng xe cỏ dại mọc um tùm, khắp nơi đầy bùn đất nhão nhoét, bên trong chất mười mấy chiếc xe chờ tiêu hủy. Lăng Mạc không có hứng thú đối với những chiếc xe cũ nát này và cả những vết xe và vết chân khắc trên mặt đất, bởi vì những thứ này đều đã bị cảnh sát thành phố Nam An kiểm tra khám xét vô số lần rồi. Thực ra, Lăng Mạc vốn dĩ cũng không ôm chút hy vọng gì đối với dấu chân lưu ở xưởng xe. Trong đầu cậu ta vẫn luôn suy nghĩ, “Kị sĩ u linh” đã nạp nhiên liệu cho chiếc xe cũ nát như thế nào, bắt buộc phải tự mang xăng vào? Xách theo một can xăng thì làm thế nào bật được qua bức tường vây cao hơn hai mét này chứ?”
Cho nên, điều Lăng Mạc hứng thú chính là trong xưởng xe cũ nát không nên xuất hiện những đồ đựng hoặc là túi đựng đồ.
Thùng đựng dầu cũ vương vãi khắp nơi, không có giá trị tìm kiếm. Nhưng Lăng Mạc nhanh chóng nhìn thấy một chiếc túi da rắn, trắng tinh, nhìn rất nổi bật giữa đám cỏ dại.
Túi da rắn rất phổ biến, nhưng sợi dây nilon buộc hai đầu thì lại không bình thường. Có thể rõ ràng nhận thấy đây là do có người đã đặc biệt chế tác thêm để trở thành một công cụ mang theo. Có thể đặt bất cứ đồ vật nào vào trong túi da rắn, sau đó lợi dụng sợi nilon dễ dàng buộc vào túi da rắn rồi khoác trên lưng. Như vậy thì sẽ dễ dàng bật tường vào bên trong.
Nghĩ đến đây, Lăng Mạc vô cùng hưng phấn.
Sau khi tiến hành kiểm tra xung quanh chiếc túi da rắn, Lăng Mạc nhanh chóng tìm thấy được một can đựng xăng trông rất bình thường, càng chứng thực suy nghĩ của cậu ta.
Nhưng điều khiển Lăng Mạc càng thấy hứng thú hơn chính là ở giữa đám cỏ hoang lại có lẫn một số vật phẩm. Có vỏ hộp sữa, nước tăng lực Redbull, có gói sữa giấy, sữa tươi cho trẻ em, có vỏ chai nhựa, đồ uống giải khát... còn có một miếng bìa các tông củ.
Tất cả những thứ này đều là những đồ vật thường thấy, dùng những đồ vật này để tìm người, rõ ràng rất không thực tế. Nhưng, cần phải lợi dụng những thứ vốn lẽ ra không nên xuất hiện ở xưởng xe này, suy đoán ra thân phận của “Kị sĩ u linh chứ?
Đối với những người khác, e là không đưa ra được kết luận gì.
Nhưng đối với Lăng Mạc, người đã lăn lộn ngoài xã hội mười mấy năm, vấn đề này vô cùng đơn giản.
Lăng Mạc cho rằng, “Kị sĩ u linh” đã ẩn nấp trong dân gian dưới thân phận của một người “thu nhặt phế liệu”.
Thiết tưởng, “Kị sĩ u linh” cần một túi đựng đồ để thuận tiện cho việc mang theo can xăng để bật tường, vậy thì hắn sẽ lấy một món đồ thường dùng nhất và dễ tìm nhất. Nếu như thường ngày “Kị sĩ u linh” chính là một người thu nhặt phế liệu, vậy thì chiếc túi da rắn này chính là sự lựa chọn tốt nhất, không chỉ có thể đựng mà còn có thể ngụy trang. Thực ra đó chính là chiếc túi mà thường ngày người thu nhặt phế liệu vẫn thường đeo ở trên lưng, dùng chiếc túi to như vậy đựng can xăng đương nhiên không vấn đề gì, chỉ có điều chiếc túi quá lớn, bên trong khó tránh khỏi việc để lại những đồ thường ngày khi thu nhặt phế thải còn sót lại.
Sau khi “Kị sĩ u linh” tiến vào lấy trộm xe, khi dốc can xăng khỏi chiếc túi da rắn, những thứ phế thải còn lưu lại ở trong túi cũng bị đổ ra bãi cỏ dại.
Căn cứ vào những điều này, Lăng Mạc đã dùng một quãng thời gian lớn, thâm nhập vào tầng lớp dưới đáy xã hội, tiến hành điều tra và quan sát toàn bộ nhóm người thu nhặt phế liệu ở trong cả thành phố Nam An; nhưng muốn tìm kiếm được một người thu nhặt phế liệu không có đặc trưng gì nổi bật giữa một thành phố hàng triệu nhân khẩu này, dường như là mò kim đáy biển. Lăng Mạc lao tâm khổ hộ dành khoảng thời gian một tháng để sắp xếp lại hướng tư duy, điều tra, nhưng vẫn không có kết quả.
Nhưng cậu ta tin tưởng chắc chắn, đã có được suy đoán này “Kị sĩ u linh” chạy không xa, trốn không lâu được nữa đâu.
Lần này Tiêu Lãng và Lăng Mạc cùng lúc hẹn gặp thầy giáo “tổ chức Người gác đêm”, đều không phải là vì việc của “Kị sĩ u linh”.
Họ là đều đồng thời tiến hành phán đoán về hành tung của hai tên đào phạm trong tội, yêu cầu các thầy giáo “tổ chức Người gác đêm” hỗ trợ, điều động cảnh sát, để có hành động vây bắt.
Trong bốn phạm nhân mắc trọng tội, mặc dù hai người A và B lên kế hoạch chạy trốn vẫn chưa hề có tin tức gì, nhưng trong khoảng thời gian vô cùng căng thẳng này, Tiêu Lãng và Lăng Mạc mỗi người đã nắm chắc được một tên phạm nhân mắc trong tội. Đối với các thầy giáo mà nói, Có thể dùng cụm từ “hạn lâu gặp cam lộ” để hình dung.
Cho nên, các thầy giáo không một ai vắng mặt, lắng nghe hai cậu lần lượt báo cáo.
Tiêu Lãng và tổ Chiến ưng của cậu đã nắm chắc được phạm nhân K, có lẽ là từ hai hôm trước, bắt đầu từ một cuộc điện thoại của Bác Như Hy- mẹ của Tiêu Lãng
Còn về câu chuyện liên quan đến K, thì phải nói bắt đầu từ hai vụ án cố ý gây thương tích xảy ra một tháng trước.
Một tháng trước, ở huyện An Bắc thuộc địa phận quản hạt của thành phố Nam An đã xảy ra một vụ án cố ý gây thương tích. Buổi sáng hôm đó, một người nam giới sống ở
trong khu kí túc xá của bệnh viện Trung Y huyện An Bắc mặt đầy máu me chạy vào trong đồn công an, nói là có người cướp giật, yêu cầu cảnh sát giúp đỡ anh ta. Đồn công an lập tức phái một số cảnh sát đến trợ giúp, đồng thời yêu cầu trung tâm chỉ huy điều cảnh sát đặc nhiệm đến hỗ trợ. Tiến hành bố trí giám sát đối với khu vực xung quanh nơi xảy ra vụ án.
Người nam giới báo cảnh sát nói rằng, hung thủ là một người đàn ông nhỏ bé, vừa nhìn là đã biết có ý định phạm tội, bởi vì trời nóng nực như vậy mà anh ta vẫn còn đội mũ, còn che khuất nửa khuôn mặt, chiếc mũ đó rất nổi bật, là chiếc mũ lưỡi trai len đã không còn dấu vết từ lâu trong thành phố này rồi. Hung thủ mặc một chiếc áo sơ mi kẻ ca rô, tay cầm một con dao phay, vừa nhìn thấy anh ta là đã chém. Bởi vì anh ta không hề có chút đề phòng nào cả, cho nên nhiều chỗ trên đầu đã bị thương, may mà không gây nên vỡ sọ hoặc là tổn thương não bộ.
Hung thủ sau khi chém người báo án lập tức trốn chạy khỏi hiện trường, biến mất tăm mất dạng..
Qua lời miêu tả của người báo án, mục đích chính của hung thủ chính là chém người, chứ không phải là cướp giật tài sản của anh ta. Cho nên đồn công an cho rằng, đây không phải là một vụ án cướp giật, mà có lẽ là một vụ án cố ý gây thương tích thông thường xảy ra do mâu thuẫn. Với vai trò là đồn công an khu vực, vụ án thế này cũng không phải là hiếm gặp.
Nhưng người báo án kiên quyết nói rằng bản thân mình không hề tồn tại bất cứ điều gì có thể gọi là mâu thuẫn được. Có người chém anh ta, chỉ có thể là để cướp giật. Chỉ là bởi vì anh ta sống chết cũng giữ chặt túi của mình, hung thủ mới không đạt được mục đích.
Cảnh sát cho rằng, còn có một loại khả năng, chính là hung thủ đã chém nhầm người.
Sau khi tiến hành lục soát xung quanh hiện trường vụ án mà không thu lại được kết quả gì, chiều ngày hôm đó, trung tâm chỉ huy 110 lại nhận được một vụ báo án, nói rằng mình bị một người nam giới chém bị thương vào mặt. Sau khi người báo án và hung thủ xảy ra cuộc giằng co vật lộn ngắn ngủi, hung thủ đã chạy trốn khỏi hiện trường.
Mặc dù đối với một huyện, vụ án đánh nhau gây thương tích là vụ án thường xuyên xảy ra, nhưng trong cùng một ngày liên tục xảy ra hai vụ án gây thương tích mà lại không có nguồn cơn rõ ràng, vẫn gây nên sự chú ý của trung tâm chỉ huy. Cho nên, cho dù hai vụ án này xảy ra ở hai đồn Công an của hai khu vực khác nhau, nhưng trung tâm chí huy vẫn kịp thời tập hợp thông tin đến Sở Công an huyện.
Quả nhiên, hai vụ án này đã thuận lợi được ghép lại để cùng phá án.
Người báo cảnh sát trong vụ án gây thương tích thứ hai miêu tả về hung thủ cũng là đội một chiếc mũ, che khuất nữa khuôn mặt, chiếc mũ đó là loại mũ len lưỡi trai đã sớm không còn dấu vết gì trong thành phố này. Hung thủ mặc một chiếc áo sơ mi kẻ ca rô, trong tay cầm một con phay, nhìn thấy anh ta liền lao đến chém. Người báo án thứ hai này không mang bất cứ một thứ đồ vật nào theo cả. Cho nên, định tính về vụ án cướp giật trên thành phố rõ ràng là không được thành lập.
Nhưng, hai người báo án lại cùng có một đặc trưng nổi bật gây nên sự chú ý của cảnh sát. Cả hai người đều trọc đầu.
Có được manh mối này, cảnh sát bước đầu nhận định rằng, đây là một chuỗi vụ án cố ý gây thương tích xảy ra do mâu thuẫn. Mặc dù, giữa hai người báo án không hề có bất cứ mối quan hệ xã hội nào, nhưng đặc trưng trọc đầu này đã gợi ra một vấn đề: hung thủ rất có khả năng có mâu thuẫn đối với một người trọc đầu, hoặc là nhận được sự xúi giục từ người khác, cần phải chém người đầu trọc. Bởi vì đặc trưng không rõ ràng, cho nên liên tiếp hai lần đều chém nhầm đối tượng. Có sự suy đoán này, cảnh sát lập tức đưa ra phương án trinh sát điều tra. Thứ nhất, tiếp tục tiến hành lục soát khu vực giao thoa giữa hai vụ án này; thứ hai, tiến hành giám sát đối với toàn bộ phạm vi cả huyện, đặc biệt là nơi có người nam giới đầu trọc xuất hiện; thứ ba, tiến hành kiểm tra đối với những cửa khẩu giao thông trọng điểm, tìm kiếm một người nam giới độ mũ lưỡi trai len hoặc mặc áo kẻ ca rô, đồng thời tiến hành tra hỏi tỉ mỉ.
Mặt khác, người cảnh sát phụ trách việc thẩm vấn người bị hại, thông qua thẩm vấn phát hiện một chi tiết. Người bị hại thứ hai bởi vì tốt nghiệp khoa Thể dục thể thao ở một trường nào đó, cho nên có năng lực tự vệ khá tốt. Mặc dù anh ta tay không tấc sắt, nhưng trong quá trình giao đấu với hung thủ, anh ta vẫn có đòn phản kích hiệu quả. Nếu không nằm ngoài dự liệu, hung thủ có lẽ cũng đã bị thương.
Thông tin này lập tức được truyền cho ban kỹ thuật hình sự, nhân viên kiểm tra dấu vết do phòng kỹ thuật Sở Công an huyện điều đi đã tiến hành khám xét điều tra hiện trường nạn nhân bị làm hại. Bởi vì phần đầu của người bị hại có rất nhiều vết thương, khiến gây ra hiện tượng chảy rất nhiều máu, cho nên ở hiện trường có thể nhìn thấy những vũng máu khá rộng, nhưng những vết máu này không có ý nghĩa gì lớn. Men theo tuyến đường hung thủ chạy trốn, nhân viên kỹ thuật đã tiến hành khám xét điều tra tỉ mỉ mặt đất, phát hiện ra trên tuyến đường chạy trốn, thỉnh thoảng có thể phát hiện ra một hai vết máu có dạng giọt, những vết máu này kéo dài đến phía sau một rừng cây nhỏ rồi hoàn toàn biến mất.
Mặc dù xét từ kinh nghiệm thực tiễn trong việc phá án, người bị hại không có công cụ tự vệ, hung thủ cũng không có nhiều khả năng bị vết thương hở có thể chảy máu. Cho nên những vết máu này có khả năng là vết máu dính trên hung khí của hung thủ, nên đã nhỏ xuống trên tuyến đường chạy trốn của hung thủ. Nhưng cũng không thể hoàn toàn loại trừ khả năng hung thủ bị thương, mũi bị chảy máu.
Để đề phòng mọi khả năng có thể xảy ra, cảnh sát ở phòng kỹ thuật còn men theo tuyến đường có vết máu tiến hành phân đoạn để thu thập chứng cứ.
Đồng thời, Sở Công an huyện còn điều chó nghiệp vụ tiến hành lần theo dấu vết qua những vết máu rơi trên đường. Chó nghiệp vụ còn lợi hại hơn mắt thường của nhân viên kỹ thuật rất nhiều, chúng lần theo vết máu đến được cánh rừng nhỏ, hơn nữa còn dẫn những người cảnh sát đi xuyên qua cánh rừng nhỏ, lần dấu đi thẳng đến cạnh một tòa kiến trúc ở dưới chân núi
Chó nghiệp vụ lượn đi lượn lại mấy vòng trước cánh cổng chính của một doanh trại không có biển hiệu, ngừng truy lùng dấu vết. Cảnh sát cảm thấy rất áp lực, bởi vì doanh trại này là khu vực do quân đội quân hạt.
Lẽ nào do quân nhân gây án sao?
Cảnh sát lập tức liên hệ được với bộ phận bảo vệ của phía quân đội, nói cho họ biết tình hình cụ thể của vụ án, đồng thời cũng nói cho phía quân đội biết về sự nghi ngại của mình. Nhưng bảo vệ phia quân đội sau khi tiến hành hội báo với thủ trưởng, câu trả lời dành cho cảnh sát như sau; Sau khi đã kiểm tra kĩ lưỡng tất cả các quân nhân, không hề phát hiện ra bất cứ người nào rời khỏi doanh trại trong khoảng thời gian gây án, cho nên không thể nào là người trong nội bộ quân đội gây án được.
Mặc dù phía cảnh sát vẫn giữ mối nghi ngờ, lo lắng bảo vệ phía quân đội chỉ là đang đối phó qua loa với cảnh sát, nhưng lại cũng không thể nói rõ được. Không thể nói được rằng cảnh sát chúng tôi tin tưởng vào chó nghiệp vụ chúng tôi chứ không tin tưởng câu trả lời từ phía quân đội.
Cảnh sát không có kế sách nào để thi triển, chỉ có thể mở rộng phạm vi bố trí giám sát trên toàn huyện, đồng thời thu thập mẫu vết máu đưa đến phòng thí nghiệm DNA của Sở Công an thành phố tiến hành kiểm nghiệm.
Đúng lúc này, tổ chuyên án trực vụ án vượt ngục đang triển khai một cách toàn diện công tác bố trí giám sát điều ra loại trừ với quy mô lớn trong phạm vi toàn thành phố.
Toàn bộ lực lượng cảnh sát tinh nhuệ trong toàn thành phố bao gồm cả huyện An Bắc đều dốc sức tham gia vào công tác trinh sát phá án của vụ án vượt ngục.
Tương tự, phòng thí nghiệm DNA của Sở Công an thành phố, thậm chí phòng thí nghiệm DNA của các thành phố lân cận, toàn bộ máy móc cũng làm việc liên tục suốt ngày đêm để tiến hành phục vụ cho công tác điều tra phá án của vụ án lớn vượt ngục, gần như không thể bớt thời gian để đi kiểm tra nguyên liệu của hai vụ án tương đối nhỏ. Nguyên liệu của hai vụ án cố ý gây thương tích này bị xếp đến tận một tháng sau mới có cơ hội được máy móc tiến hành kiểm tra.
Công tác điều tra phá án của hai vụ án cố ý gây thương tích tạm thời mắc kẹt.
Cho đến tận hai hôm trước, một sự phát hiện tình cờ của Bác Như Hy, đã bắt đầu khởi động lại công tác điều tra phá án hai vụ án cố ý gây thương tích này.
Trong vết máu điều tra khám xét tại hiện trường hai vụ án cố ý gây thương tích này, Bác Như Hy đã kiểm tra ra hai hình ảnh đường gấp khúc không giống với hình ảnh DNA và người bị hại. Bác Như Hy vốn là người vô cùng mẫn cảm đối với hình ảnh DNA, thế nên lập tức thử nhập vào kho số dữ liệu DNA của những người có tiền án tiền sự.
Việc đối chiếu thông tin được tiến hành rất nhanh chóng, chỉ trong vài phút, tiếng chuông thông báo đối chiếu thành công liền vang lên. Kết quả đối chiếu khiến Bác Như Hy vô cùng kinh ngạc, nghi phạm của hai vụ án cố ý gây tích này thật không ngờ lại chính là phạm nhân K trong vụ án vượt ngục!
Pham nhân K từ sau khi trốn thoát khỏi trại tạm giam. nhiều ngày sau, thật không ngờ đã đến huyện An Bắc hơn nữa vô duyên vô cớ đuổi chém hai người trọc đầu. Manh mối này khiến Bác Như Hy cảm thấy vô cùng băn khoăn khó hiểu, thế nên vội vàng nói với chồng mình là Tiêu Vấn Thiên và cậu con trai Tiêu Lãng đang làm tổ trưởng tin tức kiểm tra được.
Tiêu Lãng đang buồn rầu vì không bắt được “Kị sĩ u linh” và lại cũng không tìm thấy được tội phạm trong tội, cậu coi thông tin này giống như một vật báu, lập tức tiến hành tìm hiểu tình hình về tên tội phạm K.
Trước tiên, Tiêu Lãng nhận định rằng, K không thể nào là quân nhân, càng không thể nào chui được vào trong khu quân đội quản hạt và phòng bị nghiêm ngặt đó. Cho nên, phòng bảo vệ của quân đội không phải là đối phó với cảnh sát. Hung thủ không thuộc về quân đội, cũng không thể nào ẩn nấp ở nơi này được. Vậy thì, K tại sao lại biến mất ở chỗ này? Tại sao trong một tháng sau đó lại không xuất hiện để gây án nữa?
Nhất thời nghĩ không ra, Tiêu Lãng chỉ có thể mở tập hồ sơ của phạm nhân K, thu thập tất cả những đồ vật K còn lưu lại ở trại tạm giam, dần dần lật giở ra câu chuyện của anh ta.
Phạm nhân K là một cậu thanh niên ngoài 20 tuổi, tính cách hướng nội, kiệm lời, phản ứng chậm chạp, văn hóa thấp. Thông qua thẩm vấn, phát hiện ra K bị tật nói lắp.
Ngay từ khi anh ta còn nhỏ, bố mẹ đã đến vùng khác để làm công, anh ta được bà nội nuôi dưỡng. Bởi vì từ nhỏ đã không có được cảm giác an toàn, cho nên tính cách nhu nhược yếu đuối. Cuộc điều tra cho thấy, từ trước tới nay anh ta luôn bị người khác ức hiếp, luôn luôn nhẫn nhịn.
Sau khi K học hết cấp ba, bởi vì gia cảnh nghèo khó, cộng thêm thành tích học tập có hạn, nên đã thôi học. Sau khi thôi học, vì mưu sinh, K đã làm thuê cho một sạp hàng bán thịt trong chợ.
Một hôm, một người đàn ông đột nhiên lao vào trong chợ, đánh đập tàn nhân người phụ nữ, qua phản ứng của người phụ nữ có thể nhận ra, người đàn ông này có lẽ là chồng của cô ta, kiểu bạo lực gia đình này cũng thường xuyên xảy ra. Có người đứng xem ở xung quanh nhưng không có ai đứng ra ngăn cản. Việc của hai vợ chồng họ, mọi người đương nhiên cũng không tiện can thiệp vào.
Điều bất ngờ chính là, K đột nhiên phản ứng hoàn toàn ngược lại với trạng thái yếu ớt hàng ngày, xách con dao thái thịt lao vào giữa đám người. K chém một nhát khiến người đàn ông đó gục ngã, hơn nữa còn chém tiếp nhiều nhát vào phần đầu của người đàn ông. Lập tức, người đàn ông chết ngay tại chỗ.
K kéo người phụ nữ đã bị sợ hãi đến đờ đẫn cả người, chạy ra khỏi chợ.
Ba giờ đồng hồ sau, nhờ vào cuộc điện thoại khai báo của người phụ nữ đó, cảnh sát đã bắt được K đang ẩn nấp trong một căn nhà bỏ hoang.
Công tác thẩm vấn tiến hành vô cùng khó khăn, rất khó giao lưu với K, hơn nữa K cũng không muốn giao lưu Nhưng anh ta thừa nhận hành vi giết hại người đàn ông hơn nữa nói ra suy nghĩ muốn đưa người phụ nữ đó bỏ trốn. Chỉ là người phụ nữ này không hề muốn bỏ trốn cùng với anh ta. Không chỉ không bỏ trốn, còn báo cho cảnh sát biết nơi ẩn nấp của anh ta. Trong cả quá trình này, K đều ôm lấy tim mình, thể hiện tâm trạng vô cùng đau đớn xót xa. Cảnh sát còn lo lắng anh ta mắc bệnh tim, mời bác sĩ đến và xác định anh ta hoàn toàn bình thường. Nhìn có vẻ như K đang “hành hiệp trượng nghĩa”, chỉ là cách thức quá đà. Nhưng sau khi điều tra tỉ mỉ, cảnh sát điều tra ra K và người phụ nữ đương sự đó thực ra là bạn học thời cấp ba, hơn nữa còn ngồi cùng bàn một năm. Mặc dù không có chứng cứ chứng minh K liên hệ đơn phương với người phụ nữ này, hoặc là có mối quan hệ ám muội gì, nhưng xét từ tầng quan hệ này, cộng thêm với thủ đoạn giết hại người đàn ông vô cùng tàn nhẫn, đây không phải là một vụ cố ý gây thương tích mà là một vụ giết người vì tình không có âm mưu từ trước.
Cho nên cảnh sát đã chuyển vụ án của anh ta đến Viện kiểm sát khởi tố với tội danh dính líu đến“cố ý giết người.”
Vụ án rất đơn giản, nhưng câu chuyện của đương sự vụ án xem ra lại không hề đơn giản như vậy. Tiêu Lãng tỉ mỉ đọc bản báo cáo điều tra vụ án và các bản báo cáo được viết ra bằng những phương thức trinh thám điều tra khác, cảnh sát đã làm rất nhiều việc xác định chắc chắn người phụ nữ đương sự không hề có mối quan hệ đặc biệt gì với K, bọn họ rất có thể chỉ đơn giản là mối quan hệ bạn học:
Nhưng, Tiêu Lãng vẫn cứ muốn hiểu rõ được câu chuyện của K.
Qua cuốn nhật kí K để lại trong trại trạm giam, Tiêu Lãng đã đọc được mấy đoạn văn ở giữa cuốn số.
“Nhìn thấy cô ấy, nhớ đến chuyện cũ, tất cả bọn ngốc đó đều bắt nạt mình, chỉ có cô ấy, có thể đem đến niềm an ủi cho mình. Bất luận bị đánh chửi thế nào, chỉ cần nhìn thấy nụ cười của cô ấy, nghe thấy giọng nói dịu dàng của cô ấy, mình cảm thấy có thể cho qua tất cả mọi chuyện.”
“Hôm nay cô ấy đến sạp hàng của mình, nhận ra mình. Cô ấy nói cô ấy đã kết hôn rồi. Mình hận bản thân đã không dám nói ra những suy nghĩ trong lòng mình.”.
“Thật không ngờ trên mặt cô ấy lại có vết thương!”
“Gã chồng súc sinh đó của cô ấy lại đánh cô ấy.”
“Vào trong tù hai tháng rồi, cô ấy chưa bao giờ đến thăm mình. Cô ấy không yêu mình.”
Tiêu Lãng tràn đầy tự tin, lật giở hồ sơ điều tra khám xét hiện trường của “vụ án cố ý giết người” mà K dính líu.
Trong những bức ảnh đầy máu me mặc dù phần đầu của nạn nhân đã bị biến dạng, nhưng không khó để nhận ra được, nạn nhân là một người trọc đầu.
Sự việc đến nước này, đã rõ ràng hơn rất nhiều rồi.
K là một người nam giới gánh chịu rất nhiều sự ức hiếp, tính cách yếu đuối tự ti, nhưng trước mặt cô bạn gái ngồi cùng bàn dịu dàng lương thiện đó anh ta đã nhận được sự an ủi. Ở độ tuổi tình cảm rung động đó, cho nên anh ta đã thầm yêu cô ta sâu sắc.
Sau khi nghỉ học, K và cô bạn cùng bàn đã rời xa nhau nhiều năm, nhưng lại gặp lại nhau ở chợ. Khi anh ta biết được người con gái mình yêu sâu sắc thường xuyên phải gánh chịu bạo lực gia đình, anh ta vô cùng phẫn nộ. Cho nên khi cô bạn cùng bàn lại một lần nữa bị ông chồng đánh đập dã man, ngọn lửa căm giận đã hoàn toàn bao phủ toàn thân anh ta, do đó anh ta nhất thời kích động, vung dao, giết chết chồng của cô bạn cùng bàn.
Sau khi chạy thoát khỏi hiện trường giết người, cô bạn cùng bàn không bằng lòng cùng rời đi với anh ta, thậm chí còn khai báo nơi anh ta ẩn nấp. Điều này khiến cho K cảm thấy vô cùng khó hiểu và thất vọng. Đặc biệt là sau khi K vào ngục, cô bạn cùng bàn rõ ràng không hề cảm nhận được tình yêu của anh ta, càng không hề cảm kích đối với anh ta, thậm chí còn chưa từng đến thăm anh ta, điều này khiến cho tâm lý của anh ta vô cùng hụt hẫng, vô cùng ủ dột.
Từ sau khi trốn thoát khỏi trại tạm giam, K vốn lòng đã nguội lạnh quay trở về quê của mình, cũng chính là nơi cô bạn cùng bàn sinh sống. Theo như báo cáo điều tra, sau khi vụ án xảy ra không lâu, người nhà chồng của cô bạn cùng bàn K đã gây áp lực cho cô, khiến cô buộc phải rời khỏi huyện thành An Bắc. K có khả năng là quay trở về để tìm kiếm cô bạn cùng bàn, nhưng không tìm thấy. Đúng lúc này, K mới thật sự hoàn toàn tuyệt vọng. Anh ta dồn tất cả mọi sự oán hận tập trung vào người chồng cô bạn cùng bàn. Nhưng anh ta đã chết rồi, vậy thì những nỗi oán hận này chỉ có trút lên đầu những người có điểm tương đồng với anh ta mà thôi. Mà loại tương đồng này, thứ rõ nét nhất, chính là cái đầu trọc bóng loáng đó.
Đương nhiên, huyện An Bắc có hàng triệu nhân khẩu. không thể nào chỉ có hai người đầu trọc đó. Vậy thì, tại sao sau khi K liên tiếp gây ra hai vụ án đó xong, lại đột nhiên
biến mất chứ? Lẽ nào là tìm thấy được cô bạn cùng bàn của anh ta, hai người đã trùng phùng rồi?
Đây là một loại khả năng lớn nhất có thể xảy ra.
Sau khi Tiêu Lãng đưa ra được kết luận này, đã tiến hành điều tra tình trạng hiện tại của cô bạn cùng bàn của K. Qua điều tra phát hiện ra, cô bạn cùng bàn với vai trò là cô giáo dạy ngữ văn cấp hai, sau khi chồng mình bị “người yêu đơn phương” của mình chém chết, đã bị nhà chồng dồn ép, không thể không rời khỏi thành phố Nam An huyện An Bắc. Lúc này đây cô đang sống ở ngoại tỉnh, trong nhà một người họ xa của mình, tiếp tục dạy môn ngữ văn trong một trường cấp hai.
Tiêu Lãng thông qua mối quan hệ cũ của bố mình, yêu câu cảnh sát khu vực mà hiện nay cô bạn cùng bạn đang tạm trú để hỗ trợ điều tra, tìm kiếm tung tích của K và tìm hiểu xem thời gian gần đây liệu K có liên hệ với cô bạn cùng bàn hay không. Qua trinh sát điều tra, khẳng định trong khoảng thời gian gần đây, K không hề tìm cô, cô cũng không nhìn thấy K.
Nghe nói, khi cảnh sát khu vực điều tra, lúc nhắc đến tên K, cô bạn cùng bàn tỏ ra rất căm ghét. Có thể nhận ra, lúc này đây, cô bạn cùng bàn không những không coi K là "Tôn Ngộ Không cưỡi cân đẩu vân để cứu giúp cô”, ngược lại cô coi K là kẻ xấu xa độc ác đã phá hoại cả cuộc đời êm ấm của cô. Vậy thì, liệu có thể triển khai công tác vây quanh cô bạn cùng bàn được không? Tiêu Lãng cảm thấy không thể thực hiện được. Dù sao thì cô bạn cùng phòng cũng đã rời xa thành phố Nam An, hơn nữa trong thành phố Nam An cũng không có họ hàng thân thích. K không có được năng lực giống như cảnh sát, anh ta không có bất cứ kênh thông tin nào để có được nơi ở của cô bạn cùng bàn. Vậy thì, rất có khả năng bởi vì quá tuyệt vọng, ở trong núi phía sau khu quân đội sợ tội tự sát không?
Cần phải tìm kiếm thế nào đây?
Tiêu Lãng không cam tâm từ bỏ, tiếp tục nghiên cứu cuốn nhật kí dày cộp mà K để lại đó. Trong nhật kí phần lớn ghi chép tất cả những việc vụn vặt, không có chút ý nghĩa nào đối với việc phá án cả. Nhưng chính trong những ghi chép không có chút văn vẻ gì này, Tiêu Lãng tìm thấy một câu có vẻ như là câu miêu tả về một nơi mà mình hằng ao ước, đầy thú vị.
“Dựa sơn kề thủy, mắt tràn màu xanh, khói bếp thơm lừng, gạch đỏ ngói đen. Tà dương chiếu rọi, tiếng ca muôn nhà, sau nhà liễu rủ, trước của hoa hồng. Mình vẫn nhớ rất rõ câu này, đến đâu mới có thể tìm được một chốn như thế này chứ?”
Tiêu Lãng vốn đã từng học vẽ, ngay lập tức trong đầu hiện lên một bức tranh phong cảnh tuyệt đẹp. Nhưng rõ ràng đây không phải là của một người có trình độ văn hoá cấp ba, thành tích rất kém, có thể viết ra được. Nhưng cũng rất rõ ràng, đây không phải là văn thơ cổ đã có từ trước, mà là do chính cá nhân sáng tạo nên.
Đoạn nội dung này được viết ra sau khi K gặp cô bạn cùng bàn, cho nên Tiêu Lãng cho rằng, rất có khả năng do K tức cảnh sinh tình, hồi tưởng lại những sự kì vọng và mơ ước nào đó đối với cô bạn cùng bàn thuở nào. Đây có lẽ là điều mộng tưởng của một cô gái. Cảnh tượng một ngôi nhà nông gia vừa nhàn nhã lại đẹp đẽ. Rất có khả năng, đây chính là chốn bồng lai tiên cảnh trong lòng cô bạn cùng bàn thì phải? Vậy thì, cũng sẽ chính là thế giới mong ước trong lòng K, vì anh ta yêu tha thiết cô bạn cùng bàn. Nghĩ sâu xa thêm một chút, cô bạn cùng bàn tốt nghiệp khoa Trung văn ra.
Tiêu Lãng nhanh ý, bảo Đường Đang Đang bật google map ra, tiến hành quan sát tất cả mọi vị trí của doanh trại quân đội ở dưới chân núi.
Xuyên qua khu rừng nhỏ đó, là đến được trước cổng doanh trại trong khu vực quản hạt của quân đội. Nếu như không đi thẳng vào trong cánh cổng này mà đi vòng qua bức tường vây quanh doanh trại, sẽ đi đến một con sông nhỏ phía sau doanh trại. Vượt qua con sông nhỏ này sẽ đến một ngọn núi lớn. Vượt qua ngọn núi đó, phía bên kia núi, Ở giữa mảng màu xanh rì có thể nhìn thấy một mảng nhỏ màu đen. Xung quanh mảng nhỏ màu đen đó là những cây xanh mọc theo hàng lối ngay ngắn.
Nếu như không có gì bất ngờ, phía bên kia ngọn núi đó Sẽ có một số người nông dân trồng chè sinh sống.
Khứu giác của chó nghiệp vụ bởi vì có sự trở ngại của con sông cho nên bị đứt quãng, điều này khiến cho cảnh sát tưởng rằng nguồn khứu giác đã biến mất ở xung quanh khu vực doanh trại bộ đội, cho nên đã ảnh hưởng cả tiến trình hành động truy lùng dấu vết. Thực ra, K rất có khả năng đã vượt qua con sông nhỏ và tiến vào phía trong ngọn núi lớn.
Rất có khả năng, ban đầu mục tiêu của anh ta chính là để ẩn nấp, sau đó chịu sự tác động của thế giới bên ngoài, anh ta không gây án nữa. Và loại tác động này, rất có khả năng chính là câu chữ đầy thú vị, đã thực hiện được ở trong đời sống thực tế rồi.
Tiêu Lãng là một đứa trẻ hiếu động, từ nhỏ đã thích chạy khắp nơi với các bạn cùng lớp. Cậu biết rằng, trong ngọn núi lớn ở gần thành phố Nam An có một số nông dân trồng chè sinh sống. Những ngôi nhà nông này trông có vẻ như đã thoát ly khỏi xã hội hiện đại, đều rất đẹp, rất thi vị. Ít nhất, hiểu trên bề mặt câu chữ, có sơn có thủy, gạch đỏ ngói đen, cây xanh khắp núi, hoa rừng khắp nơi, những điều kiện này hoàn toàn có thể đáp ứng được. Nếu như K chạy trốn đến đây vào lúc chiều tối, nhìn thấy gió thổi cây dương liễu, nhìn thấy ánh tà dương chiếu rọi mái nhà, nhìn thấy khói bếp bay lên, hoặc là có người nông dân trồng chè đang cất cao tiếng hát. Vậy thì K chắc chắn đã cho rằng mình đã đến được chốn bồng lai tiên cảnh, trái tim tuyệt vọng cũng rất có khả năng đột nhiên được đánh thức, anh ta sẽ cho rằng đây là nơi có thể duy trì cuộc sống, là nơi có thể chờ đợi tình yêu.
Nếu như vậy, không chừng K chính là đang sống ở một trong những căn nhà nhỏ của các nông phu trồng chè, tiếp tục sinh sống để chờ đợi người anh ta yêu cũng tìm đến được nơi tuyệt đẹp này.
Mặc dù vẫn chưa có chứng cứ gì chứng thực quan điểm của Tiêu Lãng, nhưng cậu cảm thấy có thể thử xem sao, cho nên cậu đi đến phòng họp của các thầy giáo hướng dẫn, xin đội cảnh sát đặc nhiệm lập tức tiến hành bao vây thôn nhỏ ở phía sau ngọn núi lớn đó, tìm kiếm tung tích của K.
Nếu như nói Tiêu Lãng đã lật giở từng trang câu chuyện đau xót của K, vậy thì đối với Lăng Mạc, đối tượng vây