← Quay lại trang sách

Chương 9 Hai Loại Thân Phận-

Trong cuộc sống chỉ có hai dạng bi kịch: một là không đạt được thứ bạn mong muốn, cái còn lại là đạt được thứ bạn mong muốn.-Oscar Wilde - Anh

Tiêu Lãng dẫn theo đội viên của mình và mười cảnh sát đặc nhiệm đi men theo đường cái gập ghềnh khúc khuỷu đến được chân ngọn núi lớn, ngước mắt lên nhìn thấy màu xanh ngút ngàn.

Mấy chục người vũ trang chỉnh tề, đi men theo đường núi nhằm thẳng vào thôn nhỏ nằm ở giữa lưng chừng núi. Ngay từ xa, Tiêu Lãng đã nhìn thấy nét đẹp tươi tắn rạng ngời. Dưới ánh mặt trời, ráng chiều tà ánh hồng lên những ngôi nhà ở phía xa, những mảnh ngói đen đang phát sáng lấp lánh. Cây thúy liễu hai bên đường núi đang nở rộ, những nhành liễu đang đung đưa theo gió. Ở giữa các cây liễu đan xen những nhành hoa đỏ, điểm màu đỏ tươi giữa những hàng liễu xanh biếc. Từ xa nhìn lại, ở giữa ngọn núi lớn còn có cả một “thiên trì”, là một mặt hồ diện tích không hề nhỏ, sáng trong lấp lánh dưới ánh chiều tà. Không chỉ một mình Tiêu Lãng, tất cả mọi người đều nảy sinh cảm giác tâm hồn rộng mở thần thái vui tươi.

Theo như phản ánh của những người cảnh sát trong đồn công an khu vực quản hạt, khu vực này hầu như mỗi ngọn núi lớn đều có những thôn nhỏ trồng chè, tình hình trị an rất tốt, không hề có va chạm xô xát, không có trộm cắp. Từng gia đình trong thôn hàng năm có những ngày cố định đi xuống chợ phiên của thị trấn ở dưới chân núi để bán lá chè, mua những đồ nhu yếu phẩm, gần như sống một cuộc sống tự cung tự cấp cách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài. Ngoài những công việc quản lý hộ tịch thông thường, người của đồn công an đều không hề đến đó.

Từ xa nhìn lại thôn trang, Tiêu Lãng kiên định lòng tin của mình. Lúc đầu khi cậu nhìn thấy cuốn sổ nhật kí của K, cảnh tượng xuất hiện trong trí não cậu thực sự rất giống với cảnh tượng trước mắt cậu lúc này. Cậu cũng không thể ngờ được rằng, giữa ngọn núi mênh mông này lại thực sự có một nơi duy mỹ như vậy.

Vòng ngoài của khu vực núi và vòng ngoài của thôn trang đều đã phái nhân viên giám sát theo dõi, cho dù K có nhìn thấy họ đường hoàng tiến vào thôn trang, cũng mọc cánh khó bay, Tiêu Lãng rất có lòng tin đối với sự bố trí của mình. Nhưng điều cậu không thể ngờ được chính là, ở vị trí cách thôn trang 500 mét, thị lực của đôi mắt cậu tinh tường hơn người khác rất nhiều đã nhìn thấy cổng thôn, cũng chính là lối đi duy nhất từ trong thôn thông ra thế giới bên ngoài, hình như có rất nhiều người đang đứng. Ngoài ra, bên cạnh mỗi người dường như đều có thứ gì phát quang dưới ánh chiều tà. Đó có lẽ đều là phản quang của những đồ kim loại.

Trong lòng Tiêu Lãng chợt thấp thỏm lo lắng, những người này làm gì vậy chứ? Từ thôn trang ở vị trí lưng chừng núi đúng là rất dễ dàng nhìn xuống phía dưới chân núi, bọn họ bao nhiêu người cùng tiến vào trong thôn sơn, chắc chắn khi đi đường núi tiến vào đã có thể bị quan sát thấy rồi. Nhưng, những người này đang làm gì vậy? Lẽ nào bọn họ cho rằng Tiêu Lãng và những người khác là “thổ phỉ”? Cho nên đến phản kháng? Không phải chứ, bởi vì quan sát thấy đoàn xe của bọn họ thì lẽ ra phải biết rằng đó chính là đoàn xe của cảnh sát chứ.

Mang theo mối nghi hoặc, đội ngũ của Tiêu Lãng khi đi đến vị trí cách cổng thôn 50 mét thì dừng lại. Nguyên nhân lo lắng chính là mối lo ngại trong lòng Tiêu Lãng đã thành sự thật. Ở cổng thôn có mấy chục người dân, trong tay ai cũng cầm nông cụ, sau khi nhìn thấy Tiêu Lãng, mọi người đều lần lượt giơ nông cụ lên, bày ra tư thế thề chết kháng cự.

Nhìn thấy khí thế này, mấy người cảnh sát đặc nhiệm cũng thận trọng giơ súng lên. Tiêu Lãng vội vàng xua tay ngăn cản, bảo đồn trưởng đồn công an đang đứng bên cạnh đi lên trước để nói chuyện.

Đồn trưởng đồn công an rõ ràng là quen biết với trưởng thôn, thế nên đi lên trước mấy bước, tươi cười với trưởng thôn đang đứng đầu đội ngũ của đối phương: “Lão Nghiêm, các ông đang làm gì vậy?”

Trưởng thôn dùng giọng nói nồng hậu đậm chất thôn quê phản đòn: “Các anh đang làm gì vậy?”

“Chúng tôi có manh mối, trong thôn các ông có đào phạm, tạo nên mối uy hiếp đối với sự an toàn của các ông, cho nên chúng tôi phải thực thi chức trách.” Đồn trưởng đồn công an nhanh ý, nói với giọng điệu an ủi.

“Thôn chúng tôi không có đào phạm.” Trưởng thôn nói.

“Bất luận có đào phạm hay không, chúng tôi đều phải tiến vào lục soát, đây là thủ tục lục soát.” Đội trưởng đội cảnh sát đặc nhiệm tỏ ra hơi nôn nóng, rút ra một tờ lệnh

lục soát.

“Vậy thì cứ thử xem. Cái gì mà thủ tục, ở chỗ chúng tôi đều không dễ sai khiến đâu.” Trưởng thôn giơ lưỡi liềm đang cầm trong tay.

“Các ông có phải là xã hội cũ đâu, Có cần thiết phải như vậy không hả ông lão?” Tiêu Lãng hét lên.

Trưởng thôn không lên tiếng.

“Sao lại không có chứ?” Đồn trưởng đồn công an xem ra vẫn kịp thời nắm bắt khống chế được tình hình nói: “Đắc Thắng ở thôn các ông mấy hôm trước còn gặp tôi ở phiên chợ còn nói Nghiêm Tam Nhi nhận một đứa con trai. Các ông xem xem có phải là anh ta không? Anh ta tên là Ngô Đức Triều.”

Nói xong, đồn trưởng đồn công an rút ra một tờ thông cáo treo thưởng lớn, chỉ vào bức ảnh khuôn mặt K ở trên thông cáo, nói: “Các ông xem lệnh truy nã của chính phủ ban ra, liệu có thể là giả được sao?”

Trưởng thôn trầm mặc một lát, ngẩng cao đầu, nói vẻ hùng dũng: “Nó bây giờ gọi là Nghiêm Đức Triều.”

Mặc dù khoảng cách quá xa, trưởng thôn không thể nào nhìn rõ được khuôn mặt trong bức ảnh, những câu nói này của ông ta rõ ràng đã mặc nhận K thực sự đã ẩn nấp trong thôn. Mặc dù một chuỗi những suy đoán của Tiêu Lãng cuối cùng đã được chứng thực là hoàn toàn chuẩn xác, nhưng tâm trạng lúc này của cậu vô cùng thấp thỏm bất an.

Tiêu Lãng tranh thủ thời gian đồn trưởng đồn công an nói chuyện với trưởng thôn, lần lượt quan sát tất cả những người dân đang đứng chặn ở cửa thôn, K không hề có mặt trong số đó. Có thể thấy rằng, K không chỉ ẩn nấp ở trong thôn trong khoảng thời gian một tháng, còn nhận một người đàn ông nhiều tuổi không vợ con làm bố. Thậm chí trong hơn một tháng nay, đã nảy sinh tình cảm sâu sắc với người dân trong thôn. Khi người dân trong thôn phát hiện ra có một lực lượng cảnh sát lớn bao vây thôn trang, K đương nhiên biết rằng họ đến để bắt anh ta, bèn nói với bố nuôi của mình là Nghiêm Tam Nhi. Mà Nghiêm Tam Nhi thì “về già có được đứa con”. Chắc chắn sẽ không dễ dàng giao đứa con nuôi ra, cho nên xúi giục hành động đối kháng lần này của người dân trong thôn. Nếu không có điều bất ngờ gì xảy ra, lúc này đây K đang ẩn nấp ở trong thôn.

Điều khiến Tiêu Lãng thấp thỏm không yên không phải là lo lắng không bắt được K mà lo lắng bị người dân trong thôn làm lỡ thời gian, liệu có để tạo thời cơ “Kị sĩ u linh” giết chết K trước hay không. Hơn nữa, bây giờ sự chú ý của toàn bộ người dân trong thôn đều dồn vào cảnh sát, cũng không có ai chú ý được K có nguy hiểm hay không. Tất cả mọi người đều tranh thủ từng giờ từng phút đi trên đường để đến đây thật nhanh, thời gian giành giật lại thật không ngờ cứ thế mà bị lãng phí như thế này.

Đồn trưởng đồn công an hiểu rất rõ về tính cách của trưởng thôn, vẫn luôn từ tốn để làm công tác tư tưởng với trưởng thôn. Có thể là đứng đã mỏi chân rồi, cũng có thể là bị tất cả những lời nói hợp tình hợp lý của đồn trưởng, đồn công an làm cho xúc động, thái độ của trưởng thôn bắt đầu có sự thay đổi, từ thái độ thề chết không để cho cảnh sát tiến vào trong thôn, bắt đầu quay sang trưng cầu ý kiến của những người xung quanh.

Không cần hỏi cũng biết, người ở bên cạnh trưởng thôn chính là Nghiêm Tam Nhi, người mà K nhận làm bố nuôi.

Tiêu Lãng thấy trưởng thôn đã có sự nhún nhường đột nhiên nhớ ra trên đường đi lên núi, có một ngôi miếu nhỏ do người dân trong thôn tự xây dựng nên hương khói nghi ngút, biết được người dân trong thôn vẫn rất tin Phật. Đối với đối thủ tin vào Đức Phật, chính mình thì lại đứng về phía chính nghĩa, việc này để giải quyết rồi. Tiêu Lãng lẩm nhẩm mấy lượt, sau đó nói vẻ nghiêm túc: “Phật pháp vô biên, chúng tôi đến là để giúp cho anh ta buông con dao tàn sát xuống, để cho anh ta lập tức thành Phật.”

Câu nói này dường như đã làm sụp đổ tuyến tâm lý phòng ngự của trưởng thôn, ông nói thầm với Nghiêm Tam Nhi mấy câu. Nghiêm Tam Nhi sắc mặt hoảng hốt, hồi lâu, đứng ra nói: “Nếu đã là ý trời, vậy thì, vậy thì các anh cứ vào mà tìm, tìm..., tìm không được thì đừng trách tôi, ý trời để cho các anh không tìm thấy, các anh cũng đừng miễn cưỡng.”

Được sự cho phép, những người cảnh sát ào ào tiến vào trong thôn, một nửa số người lục soát nhà Nghiêm Tam Nhi, số còn lại lục soát nhà của những người khác.

Tiêu Lãng dẫn đầu, cảnh sát tìm một lượt trong nhà Nghiêm Tam Nhi, có mừng có lo. Mừng là vì trong căn nhà ba gian của Nghiêm Tam Nhi có hai gian có giường chiếu, điều này, đối với một người đàn ông độc thân trung niên sống một mình hơn 40 năm thì đây chắc chắn là việc không bình thường, tên K chắc chắn đã sống cố định ở trong nhà Nghiêm Tam Nhi. Điều lo lắng chính là K hiện giờ không có mặt ở nhà Nghiêm Tam Nhi.

Trải qua hơn nửa giờ đồng hồ lục soát, kết quả vẫn không thu được gì.

Trái tim Tiêu Lãng như thể bị rơi xuống vực sâu, cậu lo sợ “Kị sĩ u linh” đã tranh trước cậu một bước để giết chết K rồi, nhưng khi nhìn thấy nét mặt dương dương tự đắc của Nghiêm Tam Nhi đứng ở bên cửa, lại có vẻ như ông ta đã giấu K vào một nơi ẩn nấp thỏa đáng nào đó,

May mà có một câu nói thầm của đồn trưởng đồn công an khiến cho Tiêu Lãng lại thắp lên hy vọng.

Ông nói: “Hãy tìm xem có hầm ngầm hay không.”

Hầm ngầm? Không phải thời kì chiến tranh, còn chơi trò đường hầm dưới đất sao? Tiêu Lãng nhất thời không nghĩ ra được nhưng đây là hy vọng duy nhất. Thế nên cậu bắt đầu tỉ mỉ gõ vào các bức tường trong nhà Nghiêm Tam Nhi, muốn phát hiện ra dấu vết của huyệt địa được giấu kín.

Một khi đã tập trung tính lực vào khả năng có thể xảy ra, sẽ nhanh chóng phát hiện ra manh mối. Trong bếp nhà Nghiêm Tam Nhi, Nhiếp Chi Hiên nhanh chóng phát hiện ra một chỗ có vết tích. Đây là một vết tích được hình thành do phía sau của chạn bếp di chuyển ở trên nền bếp hình thành nên, sự di chuyển của chạn bếp khiến cho nền nhà những vị trí được sắp đặt ban đầu hoàn toàn bại lộ, rõ ràng có rất ít bụi, chắc chắn chạn bếp vừa mới được dịch chuyển

không lâu.

Tiêu Lãng và Nhiếp Chi Hiên nhìn nhau mỉm cười, hợp lực đẩy chạn bếp trở lại vị trí ban đầu. Quả nhiên trên mặt đất xuất hiện ra một miếng gỗ đóng lên cửa ra vào hầm ngầm.

“Có biết không? Nếu như ông biết rõ anh ta phạm tội còn chủ động che giấu anh ta thì sẽ cấu thành tội bao che” Tiêu Lãng nghiêm giọng nói với Nghiêm Tam Nhi đang hoảng loạn xong, lôi ra khẩu súng và đèn pin, bước thẳng xuống dưới hầm ngầm.

Ánh sáng đèn pin chiếu rọi khắp hầm ngầm, Tiêu Lãng nhanh chóng phát hiện ra trên một cái bệ ở trong góc hình như đặt một bộ tóc giả. Tóc giả? Đầu trọc? Lẽ nào K vì muốn mô phỏng chồng của cô bạn cùng phòng nên đã cạo trọc đầu.

Nghĩ đến đây, Tiêu Lãng giữ súng đi về phía cái bệ. Vào khoảnh khắc tiến lại gần, Tiêu Lãng mới biết đó vốn không phải tóc giả gì cả, mà là K đang trốn giữa vị trí giữa cái bệ và bức tường, chỉ lộ ra mái tóc, hơn nữa lúc này đây trên tay K còn cầm một con dao phay.

“Tôi đầu hàng, tôi đầu hàng!” May mà K không lựa chọn phản kháng, mà ngoan ngoãn giơ tay chịu trói. Lúc này, Tiêu Lãng chợt thở phào nhẹ nhõm. Không phải bởi vì K không lao đến chém cậu, mà là lần này “Kị sĩ u linh” chậm hơn cảnh sát, hoặc là hắn vốn không ngờ ở đây còn có hầm ngầm, thế là cũng đã bắt sống được một tên tội phạm trong tội.

Mặc dù vẫn còn có rất nhiều người dân cầm vũ khí đứng xung quanh, mặc dù Nghiêm Tam Nhi ở trong nhà gào thét chống đối, nhưng trưởng thôn vẫn luôn trầm mặc không nói gì, cho nên khi cảnh sát áp giải K, không hề gặp phải sự phản kháng bạo lực nào của người dân trong thôn.

Trên đường, Tiêu Lãng hào hứng hỏi đồn trưởng sao lại biết được trong nhà Nghiêm Tam Nhi có hầm ngầm. Đồn trưởng nói với Tiêu Lãng, trong khu vực này đều là nông dân trồng chè, hơn nữa hồng trà của vùng bắt buộc phải lên men, và sau khi lắng cặn mới có thể bán được giá tốt. Đối với công nghệ lên men phải lắng cặn của hồng trà, thường thì đều cần phải để số chè hái về ở trong nhà kho khô ráo thoáng gió để khiến cho nó từ từ thay đổi, như vậy thì hồng trà mới có hương thơm ngát, hơn nữa có công dụng tăng cường sức khoẻ, đây gọi là kho trữ khô. Nhưng hồng trà ở trong kho trữ khô này tốc độ lên men rất chậm, có lúc không kịp thời cung ứng nhu cầu, cho nên một số nông dân trồng chè vì muốn kiếm lợi nhanh, đã áp dụng cách đào hầm ngầm, khiến cho lá chè ở trong môi trường ẩm ướt nhanh chóng lên men, gọi là kho trữ ướt. Cách thức này mặc dù khiến cho tốc độ nhanh hơn nhiều lần, nhưng lại dễ bị mốc, tạo thành mối nguy hại đối với sức khoẻ của con người. Vì muốn kiếm được nhiều tiền hơn, trong nhà nhiều nông dân trồng chè ngoài có kho khô còn có cả hầm ngầm kho ướt. Đồn trưởng đồn công an biết rõ điều này, đương nhiên cũng nghĩ được đến vấn đề hầm ngầm.

Suốt cả đường đi K đều lẩm nhẩm một mình, không đợi được cô ấy rồi, không đợi được cô ấy rồi.

Điều này khiến cho Tiêu Lãng rất không thoải mái, cậu đã từng nghe: “Cuộc sống không chỉ là sự tạm bợ qua loa còn có cả ý thơ và tương lai.” Xem ra câu nói này nói rất chuẩn, một người không có văn hoá như vậy có thể vì tình yêu trong lòng mình, có thể vì chút tình điệu và ý vị như vậy mà thay đổi tính cách. Nhưng, kết cục của sự si tình không ngờ lại như vậy, đúng thật không thể nào biết tình là gì.

Lăng Mạc tương tự cũng xuất phát vào buổi chiều, cũng lựa chọn cách thức bao vây trước rồi lục soát. Nếu so với mục tiêu của tổ Chiến ưng, mục tiêu của tổ Chồn lửa vừa có ưu thế vừa có nhược thế. Ưu thế chính là ở trong thành phố, chỉ cần phong toả tất cả các tuyến đường trọng yếu, là đã hoàn thành được việc bao vây, nhược thế nằm ở chỗ thành phố nhân khẩu khá đông đúc, trong biết bao nhiêu người như vậy muốn tìm kiếm mục tiêu R không phải là một việc dễ dàng.

Để cho R không bị lọt lưới, Lăng Mạc vẫn cứ yêu cầu những người cảnh sát đặc nhiệm phụ trách việc bao vây trong tay ai cũng cầm một bức ảnh của R, tỉ mỉ kiểm tra những người qua lại, để đề phòng R nhân lúc lộn xộn mà chạy thoát. Lăng Mạc cảm thấy thời gian cho công tác chuẩn bị không hề làm lỡ tiến độ công việc, cho nên họ đã sử dụng một bức bản đồ chi tiết của bên trong khu vực đã bao vây, bỏ ra thời gian hơn một giờ đồng hồ, nghiên cứu ra được nơi R có khả năng ẩn nấp.

Khu vực này cũng khá phức tạp, có công xưởng cửa hàng buôn bán, công viên, đất hoang, còn có cả những hộ nông dân tản mạn còn chưa bị tháo dỡ di dời. Nhưng điều khiến Lăng Mạc chú ý nhất chính là một tiểu khu tái định cư bỏ hoang nằm ở vị trí trung tâm của khu vực này. Chủ đầu tư phụ trách xây dựng tiểu khu này bởi vì thiếu vốn, cuối cùng đã ôm tiền bỏ chạy. Chính phủ vừa phát truy nã chủ đầu tư này, vừa tích cực tìm kiếm người tiếp quản. Hiện thời tiểu khu tái định cư này vẫn nằm trong trạng thái dở dang.

Lăng Mạc chú ý đến khu vực này bởi vì: Một là vị trí này vừa vặn nằm chính giữa khu vực, xét từ nguyên lí phân chia khu vực tình nghi, địa điểm này cách các vị trí mà R xuất hiện đều khá gần, cho nên có khả năng là nơi ẩn nấp nhất, hai là nếu như R chế tạo công cụ phóng hỏa, tiền đề là cần có một không gian trong phòng độc lập và kín đáo, khu vực này có nhà có cửa nhưng không có người là sự lựa chọn tốt nhất.

Nhưng, trong tiểu khu này có tới mười mấy tòa nhà đang dở dang, tòa cao thì mười mấy tầng, tầng thấp cũng bốn năm tầng, hơn nửa tiểu khu lại không có tường vây quanh. Nếu như ồn ào tiến vào lục soát, làm kinh động R, R sẽ dễ dàng trốn thoát khỏi tiểu khu này. Mặc dù khu vực lớn bên ngoài đã bị bao vây phong tỏa, nhưng sau khi R trốn thoát rồi lại ẩn nấp ở một chỗ kín đáo nào đó, để lại tìm ra được là việc tương đối khó khăn. Hơn nữa, bao vây đường phố đồng nghĩa với việc làm ảnh hưởng đến người dân, cũng không thể nào kéo dài quá lâu được. Cho nên, Lăng Mạc quyết định mọi người mặc thường phục tiến vào khu vực, ba người một nhóm, hết sức lặng lẽ đồng thời tiến vào từng tòa nhà để lục soát.

Sau khi đưa ra mệnh lệnh, mấy chục người mặc thường phục mang theo súng đồng thời tiến vào tòa nhà.

Khoảng nửa giờ đồng hồ, trong máy bộ đàm truyền tới giọng nói của Trần Tử Mặc trong nhóm Chồn lửa, tại tầng năm của một tòa nhà đang xây dở trong số đó phát hiện ra một số đồ dùng dụng cụ sửa chữa và cả một thứ đồ chế tạo không rõ là gì, còn có một chiếc giường gấp và một số đồ dùng hàng ngày. Nhưng sau khi đã lục soát, trong tòa nhà này không có ai cả.

Phát hiện này đã khẳng định sự suy đoán của Lăng Mạc, quả nhiên R ẩn nấp ở nơi đây, hơn nữa cái tên nghiện phóng hỏa này thật sự đang lên một kế hoạch phạm tội còn đáng sợ hơn nữa. Lăng Mạc cho rằng R rất có khả năng vừa vặn đang rời khỏi nơi ở, thế nên yêu cầu đại bộ phận cảnh sát đặc nhiệm lặng lẽ rời khỏi tiểu khu, mai phục ở xung quanh, chỉ để lại năm sáu người đến ẩn nấp trong tòa lầu hiện trường, chuẩn bị kế hoạch ôm cây đợi thỏ.

Thời gian chờ đợi, Lăng Mạc một mình đi lại trong tòa lầu. Một mình đi thong thả từng tầng một. Thời gian cứ thế trôi đi, mặt trời đã lặn về đằng tây, Lăng Mạc cũng đã bước lên đến sân thượng. Tòa nhà này mặc dù đã xây xong phần sân thượng, nhưng trên sân thượng chất một lượng bùn cát lớn, trải qua trận mưa rào hai ngày trước, cả khu vực sân thượng đều đã bị bùn cát che phủ. Cho dù hôm nay đã nắng suốt một ngày, nhưng bùn cát vẫn ở trong trạng thái mềm ướt.

Lăng Mạc quỳ xổm xuống trước cánh cửa nhỏ tiến vào sân thượng, nghiêng đầu nhìn, mắt chợt loé sáng.

“Tử Mặc, mau lên trên sân thượng xem.” Lăng Mạc cuống quýt hét vào máy bộ đàm.

Một lát sau, Trần Tử Mặc trèo lên được sân thượng: Liền một mạch leo mười tầng, Trần Tử Mặc có phần hơi quá sức, tay chống thắt lưng dựa vào tường thở dốc,

"Đó là dấu vết gì vậy?" Lăng Mạc chỉ vào dưới sàn ở đằng xa hỏi.

Trần Tử Mặc ngồi xổm xuống, nhíu mày nhìn chăm chú

. “Trên bùn cát có dấu giẫm lên, trên dấu vết không bị bùn cát che lấp, cũng không có dấu hiệu bị nước mưa xóa nhòa, đây hình như là dấu vết giẫm lên rất mới.”

“R lên sân thượng làm gì, liệu có phải là phát hiện ra chúng ta, sau đó chạy trốn trước khi chúng ta bao vây rồi không?” Lăng Mạc vô cùng lo lắng.

“Chắc không phải đâu.” Trần Tử Mặc vừa rút một chiếc kẹo cao su trong túi ra nhai vừa nói: “Khi chúng ta đi đến gần tiểu khu này đã trực tiếp phong tỏa cổng chính của tất cả các tòa nhà. Nếu như lúc đó hắn vẫn còn ở trong tòa nhà, chắc chắn là bị chúng ta chặn ở trong tòa lâu rồi.”

“Đúng vậy." Lăng Mạc nói, “Chắc không đến nỗi bị chúng ta ép đến độ nhảy lầu chứ nhỉ?”

“Không đâu. Cao như thế này, nếu như chúng ta ở gần đó, có người nhảy xuống, chắc chắn là nghe thấy âm thanh.”

Lăng Mạc chậm rãi gật đầu nhưng vẫn không yên tâm, nói: “Đi nào, chúng ta đi xuống dưới lầu xem xem.”

“Gì cơ? Lại phải đi xuống à?" Trần Tử Mặc thổi một quả bong bóng kẹo cao su, nét mặt tỏ ra không vui.

Ở tầng trệt của tòa nhà đang xây dở này là một đống rác thải xây dựng, chất cao đến hơn một mét. Ở giữa đống rác đã bị lõm xuống, từ xung quanh nhìn thì không thấy có gì khác thường. Nhưng một khi đã tiến sát đến bên cạnh rìa đống rác, liền có thể nhận ra, trạng thái tích tụ của đống gạch đá phế thải ở giữa đó là bị một cái xác phá hỏng. Thi thể cuộn lại ở chỗ lõm xuống ở giữa đống rác, thậm chí còn bị bụi vôi vữa che lấp một phần, xung quanh không có vết máu tươi nào cả. Khi Lăng Mạc phát hiện ra thi thể ở dưới lầu, Trần Tử Mặc còn chưa kịp bám theo, lúc này đây Lăng Mạc vô cùng ủ dột. Cuộc thi đấu đã gần đến hồi kết, xem ra cậu ta lại thua nữa rồi. Không bắt được “Kị sĩ u linh" ngược lại lại bị “Kị sĩ u linh” lại một lần nữa giành trước một bước. Đội Chồn lửa giờ đã không còn lại bao nhiêu người, nhiệm vụ tiếp theo đây cần phải tiến hành như thế nào?

Thi thể chính là của R.

“Hoen tử thi vừa mới bắt đầu xuất hiện, độ cương cứng của thi thể cũng chỉ mới xuất hiện ở các khớp nhỏ. Thật đáng tiếc, chúng ta chỉ đến muộn ba giờ đồng hồ. Tôi còn nói tại sao không nghe thấy tiếng rơi xuống lầu, thì ra trước khi chúng ta đến, “Kị sĩ u linh” đã hoàn thành nhiệm vụ của hắn rồi.” Sau khi nhìn thấy thi thể, Trần Tử Mặc không nhai kẹo cao su nữa. Kiểm tra thi thể khiến cho cô ta cảm thấy hưng phấn gấp trăm lần so với kẹo cao su.

“Khi chúng ta bố trí bao vây khu vực này, “Kị sĩ u linh” đã bắt đầu ra tay rồi. Đáng tiếc là chúng ta chỉ bố trí để tìm ra R, mà lại không nghĩ đến dặn những người cảnh sát để ý cảnh giác “Kị sĩ u linh”, đây là sơ suất của tôi. Lúc này đây! “Kị sĩ u linh” chắc chắn đã chạy thoát khỏi vòng bao vây rồi.” Lăng Mạc nói, “Chúng ta vẫn chậm khá nhiều. Cô có thể nhận ra hắn đã chết như thế nào không?”

“Không cần giải phẫu cũng có thể nhận ra được, nhiều chỗ hình thành khớp giả, những chỗ da bị rách chảy máu rất ít, bạo lực cực đại gây nên cái chết nhanh chóng. Nạn nhân chết do ngã từ trên cao xuống, không có vấn đề gì khác.” Trần Tử Mặc nói.

“Thủ pháp thường dùng của “Kị sĩ u linh”, dùng thủ pháp có vẻ như tai nạn ngoài mong muốn, tự sát để giết người.” Lăng Mạc nói, “Có phải là lúc còn sống hắn không phản kháng? Không phải! Hắn có phản kháng!”.

Lăng Mạc nhớ đến dấu vết giằng co lưu lại trên bùn cát.

“Liệu cô có thể loại trừ dấu vết mấy người chúng ta tiến vào hiện trường rồi tiến hành khám xét điều tra dấu vết của R và “Kị sĩ u linh”, sau đó dựa theo kết quả khám xét để tiến hành tái hiện lại hiện trường được không?” Lăng Mạc nói, “Tôi chỉ muốn biết một số chi tiết, chính là chi tiết “Kị sĩ u linh” đã giết hại R như thế nào, còn nữa tại sao R lại có sự phản kháng khác với những người khác.”

“Cũng có thể được đấy, nhưng tôi cần phải có sự phối hợp của bộ phận kỹ thuật Sở Công an thành phố.” Trần Tử Mặc nói.

“Thế thì chắc chắn không có vấn đề gì.” Lăng Mạc cố xốc lại tinh thần của mình, nói: “Đây là một vụ án mạng Sở Công an thành phố mới có quyền trực tiếp quản hạt và điều tra phá án.”

Cũng giống như những người khác, tên K này cũng không rõ vì sao mình lại vượt ngục, theo lời nói của anh ta, trong khoảnh khắc đó anh ta không kiểm soát được đôi chân của mình, không kiểm soát được tư tưởng của mình, nhất nhất cảm thấy chỉ có vượt ngục mới có thể được gặp lại cô bạn cùng bàn, mới có thể được chung sống với cô ấy, như vậy thì hành vi giết người của anh ta mới có ý nghĩa.” Mặc dù ở trong phòng họp của các thầy hướng dẫn, Tiêu Lãng trần thuật lại cuộc thẩm vấn thất bại, nhưng lại tỏ ra dồi dào năng lượng, diễu võ giương oai, dù sao thì trong vòng đấu này, đội Chiến ưng đã giành thắng lợi, hơn nữa đã bắt về được một trong bốn tội phạm mắc trong tội, là bắt sống.

“Đây là một vụ án đặc biệt bởi vì tội phạm sau khi trốn thoát đã ẩn nấp, rồi tuyệt vọng, sau đó giết người để chịu tội thay, cuối cùng, bởi vì sự kích thích của thế giới bên ngoài mà chuyển sang quay về với cuộc sống mưu sinh.” Bác Nguyên Mạn lẩm nhẩm, nhưng mọi người đều không nghe được ông lão đang nói gì.

Lúc này Lăng Mạc đã lấy lại tinh thần, mặc dù đội Chồn lửa của họ lại vừa mới bị đào thải một thành viên, sức chiến đấu lại một lần nữa bị giảm đi trầm trọng. Lăng Mạc nói: “Bây giờ còn thừa lại chỉ có hai người A và B - kẻ lên kế hoạch chạy trốn, còn có V - tội trạng trộm cắp không biết tên nữa. Bây giờ chỉ còn thời gian hai tuần, cháu cho rằng chúng ta không cần thiết phải ở đây để tổng kết hội báo, lãng phí thời gian nữa, hãy để chúng cháu tiếp tục nghiên cứu đặc trưng hành vi của A và B. Chỉ cần bắt được hai người bọn họ về, việc gì cũng đều sẽ rõ ràng cả.

“Đừng nóng vội, mặc dù thời gian không nhiều, nhưng không giấu gì cháu, đối với A và B, trong lòng ta đã có hướng giải quyết rồi.” Bác Nguyên Mạn vuốt ve chòm râu bạc dưới cằm, nói: “Điều ta quan tâm hơn vẫn là tên “Kị sĩ u linh" xuất hiện ở khắp mọi nơi đó. Nghe nói các cháu đã nắm được một số manh mối, dấu vết của “Kị sĩ u linh”. Lãng Mạc, cháu không nên giữ cho riêng mình, hãy đem ra để chúng ta cùng phân tích."

“Cháu chẳng có thời gian mà giữ riêng những thông tin vô thưởng vô phạt đó. Hơn nữa, Sở Công an thành phố chẳng phải cũng đều đã nắm được rồi sao?” Lăng Mạc cười nhạt, nói: “Chỉ là những dấu vết mà chúng ta nắm được không thể nói lên được bất cứ điều gì, cháu cảm thấy chẳng có ý nghĩa gì cả.”

“Tập trung nhiều người suy nghĩ sẽ thu được lợi ích lớn hơn.” Bác Nguyên Mạn nói, “Không chừng chúng ta lại có được điểm đột phá gì thì sao?”

Lăng Mạc ra hiệu bằng mắt với Trần Tử Mặc, Trần Tử Mặc gật đầu cho phép, thái độ lạnh lùng bật máy chiếu bắt đầu báo cáo lời phân tích của cô ta.

Đối với chuyên gia kiểm tra dấu vết mà nói, bề mặt xuất hiện ở hiện trường là nơi để lấy được vật chứng tốt nhất. Nên hiện trường đều là nền xi măng trơn nhẵn, bên trên tích một lớp bụi vôi vữa dày, một khi có người giẫm lên, chắc chắn sẽ để lại dấu chân trên lớp bụi”, bởi vì rất lâu không có ai tiến vào hiện trường, cho nên có rất ít dấu chân, dễ dàng phân biệt.

Nhìn thấy từng dấu vết đế giày rõ nét hiện lên trên máy chiếu, Tiêu Lãng cười ha ha: “Thì ra “Kị sĩ u linh” ngươi cũng là một người bình thường à, ngươi cũng phải dùng hai chân để đi trên mặt đất à, ta còn cứ tưởng người bay kia đấy.”

Dựa vào chiếc giày trên thi thể, trước tiên Trần Tử Mặc xác định dấu vết hoạt động của R, sau đó căn cứ vào dấu vết hiện trường, Trần Tử Mặc xác định để giày hoa văn của “Kị sĩ u linh” vẫn luôn theo sát dấu giày của R. Như vậy thì cũng đã xác định R thật sự là bị “Kị sĩ u linh” đẩy xuống dưới lầu, chứ không phải là R gặp sự cố hay là tự nhảy lầu.

Giữa “Kị sĩ u linh” và R thật sự đã xảy ra giằng co giao đấu, nhưng không phải là giao đấu ngay từ đầu. Qua dấu vết hiện trường có thể thấy, trước địa điểm mà “Kị sĩ u linh” và R tiếp xúc với nhau chính là ở nơi R ẩn nấp, trong một căn phòng ở tầng 5. Lúc đó R có lẽ là đang nghịch ngợm đống đồ dụng cụ sửa chữa, sau khi nghe thấy tiếng bước chân của “Kị sĩ u linh”, bèn đi ra cửa. Điều kì lạ là, R lúc này không hề trực tiếp xảy ra giằng co với “Kị sĩ u linh”, mà hai người cùng đi vào trong phòng. Qua dầu chân có thể thấy, hai người bọn họ sau khi di chuyển trong phạm vi nhỏ ở bên chiếc giường đơn của R, R có lẽ là đã bị mất đi khả năng làm chủ.. Lúc này ở trên mặt đất chỉ có dấu vết một mình “Kị sĩ u linh” đi ra ngoài phòng, dấu vết phía sau chính là một vệt kéo dài. Đối với loại dấu vết này, Trần Tử Mặc và Nhiếp Chi Hiên có chung một kết luận, lúc này R đã bị “Kị sĩ u linh” dùng cách thức nào đó làm cho ngất xỉu, dấu vết này chính là dấu vết mà “Kị sĩ u linh” cõng R đi về phía sân thượng, R bị cõng trên lưng, mũi chân kéo lê đã để lại dấu vết này.

“Nếu như chỉ mới di chuyển mấy bước nhỏ mà đã mất đi ý thức, chứng tỏ “Kị sĩ u linh” có khả năng chiến đấu rất mạnh, thể lực của hai người có sự chênh lệch quá lớn.” Tiêu Lãng nói.

“Điều duy nhất tôi có hứng chính là, liệu R có quen với “Kị sĩ u linh” hay không, nếu không thì đã giao đấu ngay ở cửa rồi.” Lăng Mạc ôm cánh tay, nhắm mắt nói.

Tiêu Lãng lườm Lăng Mạc một cái.

Trần Tử Mặc gióng theo dấu vết tiếp tục nói.

Sau khi “Kị sĩ u linh” cõng R lên sân thượng, có thể là muốn giải quyết tên này, nhưng không biết vì nguyên nhân gì, R đột nhiên tỉnh lại, điều này cũng khiến cho “Kị sĩ u linh” vô cùng bất ngờ. R có niềm ham sống mãnh liệt đã xảy ra cuộc giằng co kịch liệt với “Kị sĩ u linh” ở trên sân thượng, R cũng nhiều lần bị ngã.

Trên nền sân thượng của hiện trường phủ một lớp bùn cát rất dày, sau khi trải qua trận mưa lớn, những vật chất này đã trộn lẫn với nhau tạo thành chất bùn nhão dính chắc. Bởi vì “Kị sĩ u linh” không thể nào ngờ được hoặc là bởi vì hắn nóng vội giết chết R, cho nên trong quá trình di chuyển, chiếc giày bên phải của “Kị sĩ u linh” đã bị lún vào trong bùn rồi tuột ra. Thế nên ở hiện trường xuất hiện ra dấu vết một chân có giày một chân đi tất cùng vết giày của R cho đến tận viền sân thượng. Bởi vì lan can bảo vệ xung quanh sân thượng vẫn chưa được lắp xong, cho nên R dễ dàng bị “Kị sĩ u linh” đẩy ngã xuống dưới.

Lúc này đây, tổ Chồn lửa vẫn đang tiến hành bố trí bao vây vòng ngoài hiện trường.

Sau khi hoàn thành cả quá trình, “Kị sĩ u linh” quay trở lại vị trí bị rơi giày, lấy ra chiếc giày bị lún xuống bùn, đi vào, ung dung rời khỏi hiện trường.

“Không biết thông tin của các phóng viên sao lại nhạy bén thế” Đường Đang Đang ngồi ở một góc, nói “Bây giờ ở trên mạng đã công bố tin tức “Kị sĩ u linh” lại một lần nữa gây án, lại là những lời khen ngợi. Thậm chí còn có người nói hắn là “người dập lửa”, “người cứu vớt cô dâu”."

“Người công bố thông tin, hiểu rất rõ về nội tình đấy." Bác Nguyễn Mạn nói, “Hãy đi điều tra về người này xem làm thế nào mà anh ta biết được những thông tin này."

“Trước đây đã điều tra rồi, nói là phần mềm Unblock, nhìn thấy ở ngoài trang mạng. Chứng tỏ người biết rõ tình hình cố tình công bố thông tin, hiện thời chúng ta vẫn không thể theo dõi giám sát những trang mạng này được.” Đường Tuấn nhún vai, nói.

“Những vết chân này, có khả năng lần theo điều tra được không?” Tiêu Lãng hỏi.

Nhiếp Chị Hiên cắn môi lắc đầu, nói: “Không thể nào, hoa văn dưới đế giày của loại giày lính này là phổ biến nhất, đâu đâu cũng có bán.”

Lăng Mạc gật đầu tán thành.

“Khó khăn lắm mới để lại chút dấu vết, thế mà lại không thể phát hiện ra chút manh mối gì sao? Đáng tiếc quá.” Nhiếp Chi Hiên nói.

“Đợi đã.” Tiêu Lãng chợt lên cao giọng, “Bức ảnh trước, phóng to ra một chút, phóng to ra một chút.”

Bức ảnh trước là bức ảnh sau khi tiến hành lấy mẫu bằng thạch cao đối với vết tắt của “Kị sĩ u linh” lưu lại trên bùn ở hiện trường, là bức ảnh chụp mô hình khôi phục lại toàn bộ phần bàn chân của hắn.

1 2 3, 4, 5, 6!” Ánh mắt của Tiêu Lãng luôn phát hiện ra chi tiết trước người khác một bước, cậu càng đếm càng kích động, “Kị sĩ u linh” chính là V! Anh trai đã nói đúng! Trực giác của anh trai là đúng! Mặc dù dấu chân ở hiện trường là dấu tất, cũng không được rõ ràng lắm, nhưng sau khi trải qua lấy mẫu bằng thạch cao, khoảng cách mới hồ giữa các ngón chân cũng đã hiện ra. Như vậy, dấu chân ở hiện trường là “sáu ngón chân” cũng không khó để phán đoán ra được.

Đường Đang Đang phản ứng nhanh nhất, vội vàng rút điện thoại di động ra, nóng lòng ấn số máy điện thoại di động của Tiêu Vọng.

“Xin chào, số điện thoại bạn vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau.”

Ấn gọi mấy lần vẫn đều chung một trạng thái như vậy.

“Sao thế nhỉ, sao điện thoại của anh Vọng lại không kết nối được?” Đường Đang Đang vô cùng lo lắng.

“Cũng là bình thường mà.” Tiêu Lãng nói, “Chỉ khi nào anh trai chủ động liên hệ với chúng ta thì mới mở máy. Anh ấy bây giờ đang chuyên tâm tập trung tinh lực, sợ bị làm phiền, đặc biệt là đang theo dõi, sao có thể mở điện thoại di động được chứ.”

Đúng vậy, Đang Đang đừng cuống.” Nhiếp Chi Hiên cười hiền hoà, Tiêu Vọng gọi điện thoại về vẫn luôn rất có quy luật, hai tuần gọi một lần, cậu ấy có lẽ là ba ngày nữa mới liên hệ với chúng ta. Đến lúc đó chúng ta nói với cậu ấy cũng chưa muộn. “Kị sĩ u linh” lại một lần nữa xuất hiện, tôi cảm thấy lần tới khi cậu ấy liên hệ với chúng ta chính là nói cho chúng ta biết tin tức “Kị sĩ u linh” đã bị bắt rồi!”

Đường Đang Đang tạm thời yên tâm: “Mong là như vậy.”

Ở bên này, người của tổ Chiến ưng đang reo hò hân hoan, vô cùng kích động. Ở phía bên kia, người của tổ Chồn lửa ai nấy đều ngơ ngác nhìn nhau, không hiểu chuyện gì. Nhiếp Chi Hiên thấy các bạn chiến hữu, cũng chính là đối thủ cạnh tranh của mình mặt đang ngơ ngác, bật cười, ghé sang nói thầm với Lăng Mạc đang ngồi bên cạnh về tình hình họ nắm được.

Lăng Mạc bừng hiểu ra: “Tất cả điều này đều có thể giải thích được rồi, V vào trại tạm giam chính là vì kế hoạch bỏ trốn lần này. Mà kế hoạch bỏ trốn thật không ngờ lại là sự bắt đầu của một đợt “hành động săn bắt”.

“Quan điểm săn bắt này là của chúng ta đưa ra.” Tiêu Lãng cướp lời, nói: “Lẽ nào hắn tưởng rằng hắn là “tổ Đi săn” của chúng ta sao?”

Bác Nguyên Mạn nhìn Tiêu Lãng, mỉm cười không nói gì. Cậu chàng này từ trước tới nay vẫn đều chống đối việc trở thành cảnh sát, đến giờ thì đã quy nạp mình vào trong “tổ Đi săn” rồi.

Lăng Mạc cười nhạt, nói tiếp: “Khi “Kị sĩ u linh” vào ngục, cố tình che giấu thân phận, để cảnh sát không có cách nào điều tra ra được, hắn thả các nghi phạm ra, rồi lại giết từng người một, chỉ vì cái gọi là “chính nghĩa” ư? Đáng sợ quá, một kế hoạch quá khủng khiếp. Nhưng, như vậy thì đã có thể giải thích được câu hỏi vừa rồi, vì sao R khi nhìn thấy “Kị sĩ u linh” lại không trực tiếp giao đấu, mà lại trò chuyện! Họ chính là bạn tù mà!”.

Lăng Mạc chậm rãi nói ra động cơ gây án của “Kị sĩ u linh”, có mấy người học viên đều cảm thấy vô cùng chấn đông. Nhưng lúc này đây, trong lòng Lăng Mạc và Tiêu Lãng hình như đều rất khâm phục Bác Nguyên Mạn. Mặc dù vừa mới biết được thân phận của “Kị sĩ u linh” và động cơ kế hoạch của hắn, nhưng trước đó không lâu cuộc trò chuyện mà Bác Nguyễn Mạn bí mật tìm gặp Tiêu Lãng và Lăng Mạc vẫn khiến cho hai cậu thanh niên vô cùng băn khoăn khó hiểu. Nhưng lúc này đây, cuối cùng hai người cũng đã biết được dụng ý của Bác Nguyên Mạn, lẽ nào trong lòng ông lão, đã có được những thứ gì đó mà hai cậu thanh niên chưa biết?

Bác Nguyên Mạn vẫn luôn trầm ngâm suy nghĩ nãy giờ rõ ràng cũng rất kinh ngạc. Ông lão tự suy ngẫm một mình một lúc khá lâu, sau đó quay sang nhìn Tiêu Vấn Thiên ở bên cạnh. Lúc này đây, Tiêu Vấn Thiên cũng đang nhìn ông lão. Nhạc phụ và con rể, như thể có một thứ thần giao cách cảm. Khi ánh mắt hai người chạm vào nhau, dường như đều nhìn thấu được suy nghĩ tâm tư của nhau. Hơn nữa, những thứ mà trong lòng hai người suy nghĩ lúc này, chắc có lẽ cũng hoàn toàn nhất quán. Hai người khẽ gật đầu, động tác này không bị ai phát hiện ra.

Bác Nguyên Mạn khẽ hắng giọng, đứng dậy cắt ngang cuộc thảo luận của mọi người, nói: “Đây là một phát hiện trọng đại, cũng là một sự hợp tác rất tốt. Hai tổ đưa ra những thông tin mà mình nắm được thật không ngờ đã Phát hiện ra thân phận của “Kị sĩ u linh”. Bây giờ chúng ta cũng rất có lòng tin để bắt được “Kị sĩ u linh” rồi. Chúng ta có vết giày của hắn, cũng có DNA lấy được của hắn khi vào ngục, hắn chạy không thoát được đâu. Nhưng ta cảm thấy nhiệm vụ cấp bách trước mắt không phải là “Kị sĩ u linh” mà là phải nhanh chóng tìm thấy được hai tên tội phạm mắc trọng tội cuối cùng. Hai kẻ đó chắc chắn là mục tiêu cuối cùng của “Kị sĩ u linh”, chúng ta không thể để cho “Kị sĩ u linh” lại giết người nữa. Chỉ cần chúng ta bắt được A và B, vậy thì “Kị sĩ u linh” cũng sẽ không lâu nữa.

“Tôi tán thành." Tiêu Vấn Thiên nói, “Hiện giờ chúng ta vây bắt A và B, không chỉ là bởi vì hai người bọn họ ổn định hơn “Kị sĩ u linh”, càng dễ dàng vây bắt, mà bởi vì, khi các bạn hành động, chúng tôi đã căn cứ theo những kinh nghiệm thành công lúc trước của các bạn, cũng tiến hành một chuỗi suy luận. Ít nhất, đối với A, trong lòng chúng tôi cũng đã có đáp án rồi.”

Thật không ngờ Bác Nguyên Mạn lại cho rằng tạm thời nên gác việc vây bắt “Kị sĩ u linh”, quan điểm này rõ ràng không nhận được sự tán đồng của Tiêu Lãng và Lăng Mạc. Trong lòng họ vẫn đang ngầm đọ sức với nhau, Lăng Mạc tuyệt đối không muốn bị Tiêu Lãng đào thải ra khỏi Người gác đêm, Tiêu Lãng càng không muốn tất cả những nỗi vất vả mình đã chịu đựng suốt hơn hai tháng nay cuối cùng lại trở thành công cốc. Nhưng, Tiêu Vấn Thiên đã nói rồi, đã có kế hoạch vây bắt cụ thể đối với A rồi, hai người cũng không nêu ra ý kiến gì khác.

- Sau khi trưng cầu ý kiến của Bác Nguyên Mạn, Tiêu Vấn Thiên đứng thẳng người, chỉnh lại trang phục, lớn giọng nói: “Cho đến hôm nay, sự phân tích suy luận và phương hướng vây bắt mà tổ chức Người gác đêm chúng ta đưa ra, thành công vây bắt được 14 đào phạm, và trong đó có chín người là xuất sắc nhất. Lần trước khi các bạn hành động, các thầy giáo chúng tôi đã tiến hành phân tích tổng hợp quỹ tích tâm lý của chín tên đào phạm này. Hiện giờ tôi sẽ nói cho các bạn nghe.”

Trải qua hơn hai tháng dốc sức giao đấu, học viên của hai tổ Người gác đêm đã bị đào thải gần một nửa. Vốn dĩ căn phòng họp này có thể ngồi được 20, 30 học viên, lúc này đây chỉ còn lại 13 học viên, cho nên rất nhiều chỗ trống. Nhưng nghe thấy Tiêu Vấn Thiên nói như vậy, mọi người liền vô cùng hào hứng, lần lượt ngồi thẳng người, tập trung tinh thần.

Tiêu Vấn Thiên mắt sáng như chim ưng quét một lượt nói: “Trong tất cả các quá trình vây bắt, mọi người chúng ta đều hiểu rất rõ rồi, tôi cũng không muốn lặp lại nữa. Bây giờ điều tôi muốn nói chính là lời phân tích về quỹ tích tâm lý. Mặc dù có nhiều đào phạm như vậy, tính cách mỗi người lại khác nhau, hành vi phạm tội cũng khác nhau, điều kiện khác nhau, nhưng chúng tôi phát hiện ra, quỹ tích tâm lý của bọn họ vẫn có tính quy luật. Sự truy bắt đầu tiên với ba đào phạm N, O, P, bởi vì thời gian cách vụ án vượt ngục ngắn, cho nên ba người hoặc là hoảng loạn không chọn lựa được đường đi, hoặc là ẩn nấp vào một chỗ mà mình tự cho rằng đáng tin nhất, nhưng trong tâm lý của ba kẻ đó đều là vì “lẩn trốn”. Cùng với khoảng thời gian kéo dần ra, các phạm nhân mặc dù không còn lẩn trốn, nhưng bắt đầu suy ngẫm lại về hành vi của mình, H và G, một người là hoàn thành chấp niệm trong lòng mình, một người là đến viếng mộ, nói thẳng ra, trong lòng họ, đều là sự “tuyệt vọng” đối với tương lai, hoàn thành nguyện vọng trước lúc lâm chung. Sau khi tuyệt vọng, vẫn chưa bị bắt, vậy thì tâm lý những người đào phạm này sẽ xảy ra sự thay đổi, thậm chí có hy vọng được làm lại cuộc đời, vậy thì họ có khả năng sẽ muốn nghĩ cách để “mưu sinh”, ví dụ như M buôn bán online. Một khi họ đã sống sót, họ sẽ nghĩ cách “tháo gỡ những nút thắt tâm lý trước đây”, lúc này hành vi của họ sẽ có sự trù tính một cách cẩn mật, hành vi mang tính mục đích sẽ càng rõ ràng hơn, ví dụ như S chuẩn bị giết hại đối tượng theo lời đồn đại, R tiếp tục tìm kiếm khoái cảm phóng hỏa, còn cả K tìm được cảnh bồng lai tiên cảnh trong lòng mình.”

Tiêu Vân Thiên vừa nói, mọi người vừa lật giở cuốn sổ ghi chép phá án lúc trước.

Tiêu Vấn Thiên nói tiếp: “Từ “lẩn trốn” đến “tuyệt vọng”, rồi lại đến “mưu sinh”, sau đó “cởi nút thắt trong lòng”. Chúng ta có thể nhìn thấy một quỹ tích tâm lý rõ nét. Vậy thì, một khi nút thắt tâm lý lúc trước đã được tháo bỏ, tâm lý tiếp theo của phạm nhân sẽ là như thế nào nhỉ?”

Không có ai lên tiếng, mọi người đều đang chờ đợi câu trả lời của Tiêu Vấn Thiên.

Khoé miệng Tiêu Vấn Thiên khẽ nhếch lên, “Tôi cho rằng, ngay khi nút thắt tâm lý được mở ra, họ sẽ nhìn mọi thứ rất thoáng, vậy thì họ sẽ thoải mái tuỳ tiện để phạm tội.”

Mọi người lần lượt gật đầu, lần lượt tán thành.

“Ngoài “kị sĩ u linh”, chúng ta vẫn còn lại hai người phạm nhân cuối cùng, cũng là tội phạm mắc trong tội, A và B.” Tiêu Vấn Thiên giơ ngón tay trỏ và ngón tay giữa lên, nói; “Họ đã giết chết cảnh sát cai ngục, đã từng bị chúng ta luận nhầm thành người lên kế hoạch. Mặc dù họ đã

chịu tiếng xấu cho “Kị sĩ u linh”, nhưng dù sao họ vẫn là “đại ca xã hội đen”, nền tảng của họ trước khi vào ngục rất vững chắc, cho nên vẫn ung dung ngoài vòng pháp luật. Bon ho có khả năng cũng trải qua quá trình tâm lý như vừa nêu trên, nhưng điều kiện để họ sống sót được và hoàn cảnh nơi họ sinh sống đương nhiên tốt hơn những người khác nhiều. Thế nên, chúng tôi bắt đầu suy đoán, nếu như bây giờ họ đã bắt đầu “muốn gì làm nấy" rồi, vậy thì họ sẽ muốn gì làm nấy thế nào đây?”

Tất cả các học viên đều bắt đầu chau mày. Nhưng nút thắt này của Tiêu Vấn Thiên không hề gây khó dễ được cho Tiêu Lãng và Lăng Mạc. Hai người gần như đồng thanh nói ra hai chữ: “Đạo sĩ”.

“Đúng vậy." Tiêu Vấn Thiên mở lời, “Điểm then chốt chính là người đạo sĩ này. Căn cứ theo lời khai của các đào phạm xã hội đen bắt được lúc trước, người đạo sĩ này cũng không phải là đạo sĩ nghiêm chỉnh gì, ông ta hoàn toàn là một kẻ mượn áo đạo sĩ mà làm những việc tà giáo. Ông ta thường xuyên chủ trương dùng “uống máu người” để chữa trị bệnh tật, cũng từng nói về việc chữa trị bệnh liệt dương của B rằng cách tốt nhất chính là uống thật nhiều máu của nam giới, dùng “dương khí” trong máu của nam giới để đẩy lùi “âm khí” quá nhiều trong cơ thể B. Hơn nữa, A lại rất yêu thương chăm sóc em trai của hắn, nếu như hắn muốn làm gì tùy ý, vậy thì chắc chắn sẽ giết người lấy máu, để chữa bệnh cho em trai hắn.”

“Cho nên, bước tiếp theo là tìm kiếm chỗ nào tập trung xảy ra vụ án mạng phải không?” Có học viên lên tiếng hỏi.

“Ban đầu chúng tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng thông qua điều tra hệ thống vụ án mạng trong toàn quốc, sau khi xảy ra vụ án vượt ngục, không hề xảy ra vụ án mạng tập trung nào.” Tiêu Vân Thiên nói, “Dù sao thì đất nước của chúng ta là một đất nước vô cùng an toàn.”

“Vậy thì tìm sự mất tích tập trung nhỉ?” Tiêu Lãng hỏi.

Hơn hai tháng nay, Tiêu Vấn Thiên nhìn thấy sự trưởng thành của cậu con trai út của mình, nhìn thấy thiên phú của thằng bé, cảm thấy vô cùng kinh ngạc và hân hoan, thế nên ông dịu dàng nói: “Đúng vậy, đây chính là điểm then chốt. Mặc dù qua sự hỗ trợ điều tra, tỉnh của chúng ta và các tỉnh lân cận đều không xảy ra vụ án mất tích tập trung, nhưng chúng tôi vẫn nhận được một tin tức tình báo: ở thành phố Biển, bắt đầu từ hai tuần trước, đột nhiên mất tích rất nhiều đàn ông lang thang. Sự việc này được cảnh sát của một đồn công an phát hiện ra, ban đầu cậu ấy tưởng rằng đây là hành vi của trạm thu nhận, cho nên cũng không để ý, nhưng sau khi nhìn thấy thông báo hỗ trợ điều tra của chúng ta, đến trạm thu nhận kiểm chứng, phát hiện ra nhóm đàn ông lang thang này không ở đó, cảm thấy rất kì lạ, thế nên đã thông báo cho chúng tôi. Nhưng, dù sao cũng là những người đàn ông lang thang, hơn nữa đều không có thân phận, cho nên không có cách nào để triển khai điều tra liên quan, chỉ có thể phân tích từ những ấn tượng thường ngày của những người cảnh sát. Nếu như không có sự sai lệch về trí nhớ, những người mất tích đều là những người nam giới lang thang, điều này rất khả nghi.”

“Nhưng thành phố Biển lượng người lớn như vậy, biết bắt đầu từ đâu đây?” Tiêu Lãng nói.

Cùng lúc với việc công bố điều tra hỗ trợ các vụ án tử vong, mất tích tập thể, chúng tôi còn tiến hành hỗ trợ điều tra trên phương diện “máu”. Tiêu Vấn Thiên nói, “Có một lời hồi đáp rất có giá trị. Đây là một vụ án xảy ra ở thành phố Dương Bắc của tỉnh lân cận chúng ta. Năm ngày trước, cảnh sát giao thông ở lối ra đường cao tốc khi kiểm tra một chiếc xe con, bị người ở trong chiếc xe con đó lấy súng tấn công, may mà không có thương vong. Trong quá trình cảnh sát giao thông và cảnh sát đặc nhiệm chặn đường vây bắt, hai phần tử tội phạm có súng kháng cự đã bị bắn chết tại chỗ. Cảnh sát đặc nhiệm kiểm tra được từ trong xe một lượng túi máu để đông lạnh rất lớn, vô cùng kinh ngạc. Qua kiểm tra DNA, phát hiện chắc chắn trong những túi máu này đều là máu của người, hơn nữa nguồn máu không dưới 10 cá thể. Nhưng đưa những số liệu DNA này nhập vào trong kho nhân khẩu mất tích, không có kết quả trùng khớp nào. Lúc đó cảnh sát Dương Bắc cho rằng đây không phải là vụ án nghiêm trọng, mà tiến hành điều tra theo vụ án dính líu đến việc buôn bán “trạm máu đen”. Thông qua năm ngày điều tra, lợi dụng xe và bối cảnh của người bị bắn chết, bước đầu phán đoán “trạm máu đen” này có khả năng được đặt ở xưởng sản xuất thuốc Hoa Từ - thành phố Biển. Nhưng, chúng ta có lẽ đã biết, đây rõ ràng không phải là “trạm máu đen, mà là một địa ngục khủng khiếp. May mà họ vẫn chưa đánh rắn động cỏ, họ vẫn luôn bí mật trinh sát điều tra, bên xưởng sản xuất thuốc vẫn không biết chiếc xe con đã bị cảnh sát thu giữ. Nếu như không phải là có thông báo hỗ trợ điều tra của chúng ta bọn họ cũng chuẩn bị mấy hôm nữa sẽ đến thành phố Biển để ra tay phá án.

“Chúng ta giống như một lò phản ứng, tin tức ở hai thành phố đều chảy về chỗ chúng ta, lên men một cách thần kì! Luồng thông tin có vẻ như không liên quan, khi xâu chuỗi lại, thì trực tiếp chỉ ra chỗ của phần tử tội phạm." Lăng Mạc nói đầy cảm thán.

“Có thể nhận thấy rằng tin tức hóa có tác dụng vô cùng quan trọng đối với việc phá án. Tiêu Vấn Thiên nói, “Đã xác định được vị trí, chúng tôi đã thông báo cho chi đội cảnh sát đặc nhiệm, ngoài những người trực ban, dồn toàn bộ nguồn lực cảnh sát, tối nay nhanh chóng đến thành phố Biển dốc toàn lực để vây bắt đào phạm A và cả tên đạo sĩ giả đó, loại bỏ thể lực tà ác tàn dư của A, đồng thời hy vọng có thể giải cứu được những người đàn ông lang thang còn chưa bị giết hại. Các đồng chí, kì hạn ba tháng cũng sắp đến rồi, đối với cảnh sát, đối với Người gác đêm, bắt được tất cả các đào phạm là một mệnh lệnh cần phải kiên trì đến cùng! Và hôm nay, sẽ là một cuộc chiến mang tính dấu mốc lịch sử, liên quan đến sự vinh dự của cảnh sát, liên quan đến số phận của Người gác đêm, liên quan đến sự an toàn của nhân dân! Tôi cho mọi người thời gian nửa giờ đồng hồ để ăn cơm, chuẩn bị, nửa giờ đồng hồ sau trang phục chỉnh tề xuất phát!”

Mười một học viên đều vô cùng hưng phấn, lập tức đứng lên rời khỏi đó. Lăng Mạc thì lại ngồi yên hồi lâu trên ghế của mình, rồi mới từ từ đứng dậy bước đi. Tiêu Lãng vẫn chờ đợi đến khi Lăng Mạc và các thầy giáo đều rời khỏi hội trường, mới nói: “Ông ngoại, ông đợi một lát. Cháu có chút việc nhà muốn nói chuyện với ông.”

Trong phòng họp vắng vẻ, hai ông cháu ngồi đối diện nhau.

Bác Nguyên Mạn vắt chân chữ ngũ, mỉm cười nhìn cháu ngoại mình. Qua nét mặt của ông lão, ông lão hình như đã đoán ra được cậu cháu ngoại định bàn luận chuyện gì với mình.

Tiêu Lãng cúi đầu suy ngẫm, sắp xếp câu từ, sau đó ngẩng đầu lên hỏi: “Ông ngoại, có một cơ hội một mũi tên trúng hai đích, ông có muốn nghe một chút không?”

“Ồ?” Bác Nguyên Mạn nhìn đồng hồ đeo tay nói: “Cho dù cháu không ăn cơm tối, để bụng đói đi thực hiện nhiệm vụ cũng chỉ còn nửa giờ đồng hồ thôi, tại sao lại không chờ quay trở về hãy nói?”. Việc không thể chậm trễ được ông ạ.” Tiêu Lãng cũng nhìn xuống đồng hồ đeo tay.

“Xa cách mấy ngày mà đã hoàn toàn thay đổi, câu nói này không sai chút nào.” Bác Nguyễn Mạn nheo mắt nhìn Tiêu Lãng nói: “Hai tháng trước đối với cháu mà nói, những việc phá án này cháu không hề lo lắng chút nào phải không? Bây giờ thì đã bắt đầu sốt sắng lo lắng về việc phá án rồi, thật không dễ dàng gì.”

“Cháu không muốn thua lão Tiêu thôi.” Tiêu Lãng cố tình tỏ vẻ tỉnh bơ bất cần, nói: “Vậy cháu nói nhé.”

Bác Nguyên Mạn vẫn nheo mắt, gật đầu.

Tiêu Lãng đưa cho Bác Nguyên Mạn một tệp tài liệu, nói: “Đây là tài liệu cháu vừa mới chỉnh lý được từ hồ sơ vụ án, ông vừa nghe vừa xem. Cháu nghĩ như thế này, A đã thích gì làm nấy gây ra một vụ án không hề nhỏ như thế này, dụng tâm của hắn hoàn toàn đều là vì chữa trị cho B - em trai của hắn. Suy xét về vấn đề an toàn, A và B lúc này rất có khả năng không cùng ẩn nấp chung một chỗ. Chiếc xe con bị chặn ở Thành phố Dương Bắc - cách thành phố Biển tận 500 ki-lô-mét đã chứng thực điều này. Hơn nữa, địa điểm chặn bắt chính là lối ra vào của đường cao tốc. Lối ra vào của đường cao tốc thường đều là con đường bắt buộc phải đi qua nếu muốn đi được đến đích. Nói một cách đơn giản, cháu cho rằng B chắc chắn đang ẩn nấp ở thành phố Dương