← Quay lại trang sách

Chương 2 Sa bàn kinh hồn-

Trừ phi anh có đủ dũng khí để đến một nơi không còn nhìn thấy bờ, còn không anh sẽ không bao giờ có thể vượt đại dương.-Colombo (Italia)

1

“Ông ngoại, cháu thực sự cảm thấy là có điểm nghi vấn, Lăng Mạc cũng cảm thấy thế.” Tiêu Lãng nói.

“Vâng, không đơn giản như vậy.” Lăng Mạc gật đầu tán đồng.

Tại văn phòng điều hành của tổ chức Người gác đêm, Bác Nguyên Mạn ngồi dựa nhẹ vào lưng ghế, đối diện ông là Lăng Mạc và Tiêu Lãng quần áo chỉnh tề đang ngồi ngay ngắn.

“Nhưng phía cảnh sát đã kết thúc vụ án rồi.” Bác Nguyên Mạn mỉm cười nhìn hai cậu thanh niên trước mặt, “Còn nữa, từ báo cáo cho thấy, các mắt xích chứng cứ là rất hoàn thiện.”

“Vậy… báo cáo của cảnh sát viết như nào ạ?” Tiêu Lãng hỏi.

Bác Nguyên Mạn vẫn giữ nguyên khuôn mặt mỉm cười, lật xem tập tài liệu bên cạnh mình, nói: “Phía cảnh sát trước hết là cần phải phân tích động cơ gây án. Tào Doãn từ nhỏ đã cùng với Tào Cương dựa vào nhau mà sống, tự mình không tiếc nuối mà bán thân để đổi lấy tiền học phí cho Tào Cương, kết quả là, Tào Cương bị bắt, bị giết. Ngay cả hai sinh viên đại học làm nhân chứng đều bị Tào Doãn sát hại tàn nhẫn, thì cô ta sao lại có thể không đi sát hại “Kị sĩ u linh” kẻ trực tiếp giết chết em trai chứ? Hơn nữa tay “Kị sĩ u linh” này dùng “cung hình” vô cùng tàn nhẫn rồi lại thiêu cháy Tào Cương đến chết. Ông nghĩ, điều đó chẳng khác gì đã nghiền nát trái tim của Tào Doãn cả? Đúng rồi, vụ án Tào Doãn giết chết hai sinh viên đại học, các cháu cảm thấy có vấn đề gì không? Cô ta là một phụ nữ rất tàn bạo, điều này không có vấn đề chứ?”

“Không vấn đề.” Tiêu Lãng gật đầu một cách kiên định, “Vụ án sát hại sinh viên đại học đó chứng cứ đã rõ ràng đầy đủ, không còn nghi vấn nào nữa; Tào Doãn giết người không chớp mắt cháu cũng công nhận. Thậm chí cháu còn hoài nghi rằng, cô chú của Tào Doãn và Tào Cương đều là bị Tào Doãn hạ độc sát hại. Chính là vì đã có kinh nghiệm giết người, sau này cô ta gây án mới không mảy may do dự.”

“Vậy thì tốt.” Bác Nguyên Mạn nói, “Động cơ là điểm khởi đầu của mọi bản án. Nhưng vẻn vẹn có mỗi động cơ thì cũng chỉ có thể là nghi ngờ. Song cảnh sát cho rằng động cơ này đã được chứng thực bởi rất nhiều chứng cứ rồi. Ví dụ như, thông qua truy tìm dấu vết từ máy quay giám sát, có thể xác định là Tào Doãn ngồi trên chiếc xe ô tô gây ra vụ va chạm giao thông; Hai người lái xe đen cũng đều xác nhận qua ảnh là chính Tào Doãn lên kế hoạch vụ đâm xe này.”

“Điều này cháu cũng công nhận.” Lăng Mạc gật đầu đồng ý.

“Căn cứ vào hình ảnh máy quay giám sát, sau khi Tào Doãn đi xe đến bệnh viện, thì không nhìn thấy tung tích cô ta đâu nữa.” Bác Nguyên Mạn nói, “Trong vòng năm phút sau đó, “Kị sĩ u linh” bị giết hại. Từ hiện trường vụ sát hại “Kị sĩ u linh”, các cháu tìm thấy được một vết kim tiêm hình 3 góc và dấu vết mồ hôi da người. Thông qua kiểm nghiệm DNA, có thể xác định chứng cứ dấu vết mồ hôi lưu lại bên cạnh vết kim tiêm đó, chính là của Tào Doãn người đã giết hại hai sinh viên đại học khi trước.”

“Vâng.” Tiêu Lãng nói, “Tuy camera giám sát ở bệnh viện không nhìn rõ hình dạng của hung thủ, song nhìn phần mắt thì thấy đó chính là Tào Doãn. Hơn nữa, chiếc áo khoác len Lăng Mạc tìm thấy trong phòng thay đồ do hung thủ thay ra để lại, chính là chiếc áo Tào Doãn mặc xuất hiện trong các hình ảnh camera, chiếc áo này cũng được hai người lái xe đen xác nhận là chính xác rồi.”

“Đúng, đây cũng là một trong những chứng cứ quan trọng.” Bác Nguyên Mạn nói, “Tại hiện trường nơi các cháu bắn hạ Tào Doãn, phát hiện được một lượng lớn những bức ảnh chụp thị sát ở bệnh viện, phát hiện được chiếc xi lanh có đầu kim tiêm hình 3 góc giống y hệt như đã tìm thấy ở hiện trường xảy ra vụ án. Bất luận là từ phân tích động cơ, chứng cứ hình ảnh giám sát từ máy quay, chứng cứ DNA, các vật chứng khác hay là từ lời khai của các nhân chứng, vụ án này hoàn toàn có thể hình thành một chuỗi chứng cứ hoàn chỉnh rồi. Hơn nữa, theo ông được biết, tại hiện trường vụ bắt giữ, Tào Doãn hình như cũng đã thông qua lời nói của mình mà nhận tội rồi nhỉ.”

“Suy nghĩ thực sự chính là bắt đầu từ đây ạ.” Lăng Mạc chậm rãi đáp lại, “Tiêu Lãng, cậu còn nhớ cô ta đã nói gì chứ?”

“Hai kẻ đó đáng chết! Các người đừng có truy sát dồn tôi đến đường cùng! Tôi không nhận được tin tức, bằng không thì tôi với các người đều sẽ bị tiêu diệt!” Tiêu Lãng học theo giọng điệu của Tào Doãn trả lời.

“Ừm, không sai một chữ!” Lăng Mạc nói, “Trong câu nói của cô ta, có hai thông tin, một là, cô ta chỉ giết hại hai người, chính là hai sinh viên đại học kia, mà không phải là ba người; Hai là, cô ta dường như đang đợi chờ tin tức gì đó.”

“Ừm, cháu nói tiếp đi.” Bác Nguyên Mạn không có vẻ gì là kinh ngạc, vẫn giữ nguyên vẻ mặt mỉm cười.

“Đúng đấy, đúng đấy.” Tiêu Lãng nói, “Cho đến lúc nghe thấy câu nói đó của Tào Doãn, cháu mới cơ bản xác định được, việc này có điều kỳ quái. Kỳ thực, điểm nghi vấn sớm nhất, là Lăng Mạc nói với cháu, đường đi nước bước của Tào Doãn ở bệnh viện có vấn đề. Cô ta xuất phát từ chỗ đậu xe, chạy thẳng đến lối đi nội bộ cho nhân viên, lên tầng hai, thay quần áo, lấy thẻ ra vào, rồi lại vào phòng ICU, hoàn tất một loạt thao tác kết nối dây điện ở thiết bị, tiêm truyền khiến “Kị sĩ u linh” thiệt mạng, rồi lại tháo chạy, cả một quá trình vậy mà chỉ hết có năm phút, gần như là không thể được. Cho dù là người vô cùng quen thuộc vị trí của phòng thay đồ hay nơi đặt thẻ ra vào, cũng rất khó hoàn thành.”

“Xem ảnh thì thấy, vào ban ngày có lẽ cô ta đã tiến hành khảo sát ở bệnh viện, thậm chí đã thực hiện diễn tập, cho nên quen thuộc đường đi lối lại chăng?” Bác Nguyên Mạn nói.

Lăng Mạc gật gật đầu, nói: “Thực ra đây chỉ là một trong những điểm nghi vấn. Nếu như nói những chứng cứ mà ông vừa nói khi nãy đều là chứng cứ chủ yếu chứng minh Tào Doãn giết người, vậy thì những chứng cứ này lần lượt đều có điểm nghi ngờ.”

“Ông muốn được nghe cụ thể.” Bác Nguyên Mạn nói.

Tiêu Lãng búng tay, cướp lời nói: “Mấy điểm nghi vấn này cháu cũng biết! Bắt đầu nói từ vật chứng, trong vụ án này chúng ta nắm được hai vật chứng quan trọng, chính là chiếc áo khoác len và vết kim tiêm hình 3 góc cũng như chứng cứ DNA bên cạnh vết kim tiêm. Chúng ta nói về cái áo khoác len trước, bản thân nó đã đầy rẫy nghi vấn. Khi lấy được chiếc áo khoác len này về, bọn cháu đã lập tức đem nó đến chỗ mẹ cháu tiến hành giám định DNA. Chúng ta biết rằng, trên chiếc áo khoác mà người ta thường xuyên mặc, rất có khả năng phát hiện được DNA của người mặc áo ở chỗ cổ áo hay tay áo. Song mẹ cháu nói, trên chiếc áo không phát hiện được chứng cứ DNA. Hoặc là chiếc áo này vừa mới được giặt sạch, hoặc đây là chiếc áo còn mới.”

“Đúng vậy, thời gian mặc áo không dài, điều này hoàn toàn có thể giải thích được chứ.” Bác Nguyên Mạn nói.

“Nhưng nếu như Tào Doãn mặc chiếc áo này bôn ba cả chặng đường dài mấy chục ki-lô-mét, xác suất không lưu lại bất cứ dấu vết DNA nào thực sự rất nhỏ. Đương nhiên đây chỉ là một phần trong số những nghi vấn.” Lăng Mạc tiếp lời bổ sung, “Cháu đến bệnh viện tìm hiểu kết cấu của phòng thay đồ và lối đi nhân viên nội bộ, thấy lối đi và phòng thay đồ liền với nhau, rất thuận đường. Tuyến đường hung thủ trốn chạy cũng chính là lối đi nhân viên nội bộ, bởi vì ở đó không có thiết bị giám sát, vậy thì, cô ta đã cẩn thận vạch ra kế hoạch ám sát không một khe hở như vậy, tại sao lại có một sơ suất là bỏ quên chiếc áo quan trọng? Cô ta hoàn toàn có thể thay áo khoác rồi rời đi, hoặc là cầm theo áo khoác rời đi, tại sao lại để lại cho cảnh sát một chứng cứ quan trọng hơn cả những hình ảnh máy quay? Còn nữa, hiện giờ là đâu mùa đông, thời tiết đã chuyển lạnh, chiếc áo khoác len này không hề rộng rãi, cũng không chiếm chỗ để, tại sao hung thủ nhất định phải cởi bỏ áo khoác ngoài để thay sang trang phục y tá, mà không phải là trực tiếp mặc trang phục y tá ra bên ngoài? Cháu thấy y tá trong bệnh viện rất nhiều người đều là khoác bộ quần áo y tá ở bên ngoài, trừ phi là mặc mấy loại áo khoác rộng, áo gió, thì sẽ có quá trình thay quần áo.”

“Ừm, ý kiến này rất thú vị.” Bác Nguyên Mạn mặt vẫn mỉm cười, tay xoa chòm râu dưới cằm, đáp lại.

“Còn cả vết kim tiêm hình 3 góc kia.” Tiêu Lãng tiếp tục nói, “Lỗ kim về bản chất không có nghi vấn gì, đây rất có thể là kẻ phạm tội ngẫu nhiên mua phải loại kim có đặc trưng riêng, chứ không phải là chủ định. Nhưng mà, vị trí vết kim tiêm lại rất quái lạ. Chúng ta biết, “Kị sĩ u linh” lúc đó nằm trong phòng bệnh ICU, để tiện cho việc truyền dịch, y tá đã mở đường tĩnh mạch của hắn ta và cố định sẵn kim luồn[*]. Một đầu của kim luồn là bọt biển, cũng có nghĩa là, chỉ cần cắm kim có độc vào kim luồn, nếu bọt biển co lại, căn bản là sẽ không nhìn ra được dấu vết cắm kim. Vậy mà hung thủ lại cắm kim ở vị trí dễ nhìn thấy nhất trên bình truyền, vừa hay lỗ kim lại còn đặc biệt nữa, có thể nhận định dùng để làm bằng chứng, đó không phải là ngốc sao?”

“Ý của cháu là, hung thủ kỳ thực chỉ sợ một điều là phía cảnh sát không phát hiện được lỗ kim, nên đã cố tình lưu lại chứng cứ?” Bác Nguyên Mạn hỏi, “Vậy còn dấu vết có tính tiếp xúc bên cạnh vết kim tiêm thì sao?”

“Cái này…” Lời nói của Tiêu Lãng tắc lại.

Lăng Mạc đón lời nói tiếp: “Chứng cứ DNA lưu lại này càng kỳ lạ hơn, cháu đã đem cho Trình Tử Mặc xem qua, sau đó không yên tâm, sau khi anh Nhiếp từ phòng cấm túc được ra, cháu lại bảo anh ấy xem nữa, kết luận của hai người họ là giống nhau: Cái chứng cứ DNA chỗ này, lại không hề có dấu vết của vân da. Cũng có nghĩa là, nó không có vẻ là vết tiếp xúc của da người lưu lại trên đó. Vậy thì chúng ta không thể không suy đoán rằng, liệu có phải là có người cố ý đem chứng cứ DNA của Tào Doãn bôi lên trên đó hay không? Dù sao thì đây chỉ là vết tiếp xúc, chứ không phải là dấu vân tay khó mà di chuyển.”

“Ồ, thành phần trong ống tiêm tuy rất ít, nhưng cũng khá là phức tạp.” Tiêu Lãng nói, “Anh Nhiếp cùng với Sở Công an thành phố đang tiến hành kiểm nghiệm.”

“Còn cả khẩu cung.” Lăng Mạc nói.

Tiêu Lãng cướp lời nói: “Đúng đúng đúng, còn cả khẩu cung. Theo lời hai người lái xe đen nói, Tào Doãn đưa bọn họ 5 vạn tệ, đúng chứ? Chỗ này lại lạ lùng rồi, nếu như cháu nhớ không nhầm, trước đó khi cảnh sát tiến hành điều tra về Tào Doãn, xác định được tiền cô ta kiếm được một phần dùng để em trai đi học, một phần khác gửi ở tài khoản đứng tên em trai, mà sau khi Tào Doãn sát hại hai sinh viên đại học, cảnh sát đã phong tỏa số tiền này. Vậy thì, Tào Doãn lấy số tiền đó từ đâu ra?”

“Có lẽ không phải toàn bộ đều gửi dưới tên Tào Cương chăng?” Bác Nguyên Mạn nói.

Lăng Mạc gật đầu, nói: “Đúng, đó thực sự là một dạng khả năng. Nhưng cảnh sát lúc trước đã tiến hành điều tra toàn diện tình hình kinh tế của Tào Doãn, không phát hiện được cô ta có tài khoản nào khác. Thêm nữa, người này vốn không có thu nhập ổn định, liệu có tiên đoán trước được sự việc mà giữ lại bên mình một khoản tiền lớn như thế không? Điều này không bình thường.”

“Điều này miễn cưỡng cũng có thể coi như là một nghi vấn.” Bác Nguyên Mạn nói.

“Nghi vấn này không hề miễn cưỡng đâu, ông ngoại!” Tiêu Lãng nói, “Vậy ông hãy xem lúc vây bắt. Lúc vây bắt cô ta, chúng cháu phát hiện được ở nhà Tào Doãn rất nhiều ảnh về bệnh viện. Xem ra, cô ta sau khi tiến hành điều tra kĩ lưỡng về bệnh viện, mới có thể thông thạo đường đi lối lại như vậy, điều này về mặt logic mà nói có thể hiểu được. Nhưng mà, ông ngoại có biết không? Để tìm kiếm Tào Doãn qua hệ thống máy quay giám sát, bọn cháu thậm chí còn mời cả chị gái Trình Tử Mặc đến, mới miễn cưỡng tìm được một vài bức ảnh và đầu mối rời rạc. Nếu như trước đó Tào Doãn từng đến bệnh viện để tìm hiểu địa hình, vậy tại sao chúng cháu không tìm được thêm những hình ảnh đó? Nếu như không tìm hiểu địa hình, vậy tại sao lại có những bức ảnh?”

“Liệu có khả năng cô ta bỏ tiền ra thuê người đến tìm hiểu địa hình không?” Bác Nguyên Mạn nói.

“Thôi được, ông lại bảo điều này cũng miễn cưỡng có thể coi như là một nghi vấn.” Tiêu Lãng nói, “Nhưng mà những bức ảnh Lăng Mạc lấy về được từ trong đám cháy của nhà Tào Doãn, qua phán đoán của anh Nhiếp thì thấy, trên đó chắc chắn không phát hiện ra bất cứ dấu vân tay nào. Ông nghĩ xem, một hung thủ khi nghiên cứu quá trình phạm tội tại nhà lại còn đeo găng tay nữa sao?”

“Ý cháu là có người đeo găng tay đặt những bức ảnh ở đó để vu tội ư?” Cặp mắt Bác Nguyên Mạn hơi mở to ra một chút.

Lăng Mạc cũng công nhận, nói: “Rất có khả năng. Ngoài ra, trong nhà của Tào Doãn, lại còn có cả “bom trọng lực”. Đây là một thiết bị lắp đặt có kết cấu vô cùng phức tạp, ông cho rằng một phụ nữ bắt đầu bỏ học từ cấp hai lại có thể có được kỹ năng này hay sao?”

“Nói không chừng là sau đó đã trải qua huấn luyện chăng?”

“Vâng, cho dù là sau đó đã trải qua huấn luyện đi nữa, song quả bom này của cô ta được lắp đặt rất không hợp lý.” Tiêu Lãng nói, “Tấm chịu lực ở hành lang một khi chịu trọng lực hơn 60 ki-lô-gam trở lên tác động, sẽ khởi động thiết bị điện tử được kết nối, thiết bị điện tử này sẽ truyền tải một dòng điện đến tủ quản áo trong phòng ngủ. Bên dưới đống chăn trong tủ quần áo đặt các thùng nhựa chứa đầy xăng, một khi nhận được tác động nhiệt của dòng điện, thì sẽ xảy ra cháy nổ, rồi sau đó dẫn cháy sang đám chăn, gây ra hỏa hoạn trong toàn phòng ngủ. Các vị trí khác trong phòng ngủ cũng chứa các thùng xăng, tiếp đó sẽ gây cháy nổ lần hai. Nhưng bộ máy phá hoại này lại không dẫn ra đến hành lang và cửa ra vào, bọn cháu xem xét, rồi nhận thấy thiết bị này mục đích là để tự hủy diệt hoặc là tự sát, chứ không phải là để sát thương cảnh sát. Lúc bọn cháu phá cửa ra, Tào Doãn lại đang ẩn náu trong chính điểm phát nổ thứ nhất - bên trong tủ quần áo, cũng có nghĩa là, chỉ cần bọn cháu bước chân vào lối đi, cô ta sẽ lập tức bị thiêu chết. Một thiết bị có kiểu dạng như vậy, nếu như đem đặt cùng với hành vi chuẩn bị sát hại Tử Mặc của Tào Doãn, và cả những lời nói không cam tâm chịu chết của cô ta lúc đó, có phải là rất mâu thuẫn hay không?”

“Một người mà xem ra không hề muốn chết vào lúc này, lại chế tạo một thiết bị kiểu tự hủy tự diệt.” Bác Nguyên Mạn cuộn tập tài liệu trong tay thành một cái ống giấy, kê xuống dưới cằm, nói, “Nghe cháu phân tích như vậy, quả thực là có vấn đề.”

“Cháu cảm thấy, lắp đặt thiết bị này để khiến Tào Doãn phải chết, đồng thời cũng hủy hết mọi vật chứng trong phòng.” Tiêu Lãng thấy Bác Nguyên Mạn dường như sắp bị thuyết phục, bất giác thêm hào hứng, “Nói đến việc Tào Doãn có kiến thức chuyên môn hay không, cháu cần phải bổ sung một chút. Một khâu quan trọng trong quá trình giết hại “Kị sĩ u linh” đó là tiếp nối tín hiệu giả vào thiết bị giám sát sự sống, việc này cháu còn không biết, Tào Doãn có thể biết?”

“Những thứ cháu không biết còn nhiều lắm.” Bác Nguyên Mạn cầm ống giấy trên tay gõ vào đầu Tiêu Lãng.

“Mấy điểm nghi vấn Tiêu Lãng nói đều rất then chốt, bây giờ nhìn lại vấn đề, mỗi một chứng cứ mà phía cảnh sát xác lập gần như đều trở nên không còn chắc chắn nữa rồi.” Lăng Mạc nói, “Còn nữa, toàn bộ vụ án nhìn một cách vĩ mô mà nói, cũng còn có rất nhiều nghi vấn.”

“Ồ? Vĩ mô?” Trong ánh mắt của Bác Nguyên Mạn tràn đầy hài lòng và tán thưởng, “Vậy cháu hãy nói xem nào, làm thế nào để phán đoán ở góc độ vĩ mô.”

“Nói một cách tổng thể, điềm nghi vấn lớn nhất của vụ án này kỳ thực là…” Lăng Mạc cố ý dừng lại một lúc, “Nhìn toàn cảnh thì thấy, hung thủ đã có sự hoạch định kế hoạch tỉ mỉ, biết được tình hình cụ thể của bệnh viện, biết được ở địa điểm đặc thù đó nhất định sẽ có xe ba bánh quá tải trọng, chuẩn bị đầy đủ trước khi thực hiện sự vụ, cải tạo chỗ ở của mình cũng rất cao cấp, tất cả những việc này có thể đều là nhằm để né tránh sự truy xét của phía cảnh sát. Nhưng mà, chúng ta lại không hề tốn nhiều công sức mà đã khóa chặt được cô ta, cũng không hề tốn nhiều công sức mà tìm được cô ta. Hoạch định tỉ mỉ, lại dễ bị vạch trần, điều này không hề có nghĩa rằng kẻ địch của chúng ta quá ngu ngốc, mà rất có thể chính là một chiêu tung hỏa mù.”

“Rất tốt, cháu nói tiếp đi.” Bác Nguyên Mạn trải phẳng lại tập tài liệu.

“Tiếp đó là những suy luận trước đây của chúng ta.” Lăng Mạc nói, “Ban đầu chúng cháu cảm thấy có rất nhiều người hỗ trợ hung thủ sát hại “Kị sĩ u linh”, chứng tỏ sau lưng hung thủ có một tổ chức thần bí mà chúng ta chưa nắm rõ đang thao túng. Nhưng sau khi phá án, chúng cháu phát hiện ra, nhiều người như vậy, kỳ thực đều đơn giản là bị lợi dụng và mua chuộc bằng tiền bạc, chẳng hề có cái gọi là tổ chức thần bí.”

“Cảnh sát cũng xác định đúng như vậy.” Bác Nguyên Mạn nói, “Không hề có cái gọi là tổ chức, mà là hành vi cá nhân của Tào Doãn, là bản thân cô ta để trả thù riêng đã gây ra một loạt hành vi phạm tội.”

“Được, đã không có tổ chức nào, vậy thì phối hợp với “Kị sĩ u linh” dùng xe tải loại lớn đâm vào tường bao bên ngoài trại giam là ai? Lại là ai đi đến bên ngoài đường cống ngầm của trại giam, từ bên ngoài mở của hàng rào phòng hộ?” Tiêu Lãng lật lại vụ án cũ để hỏi.

“Vậy có thể chỉ sau lưng “Kị sĩ u linh” là có tổ chức.” Bác Nguyên Mạn nói, “Còn Tào Doãn thì không.”

“Sự việc nhất định không đơn giản như vậy, bởi vì chúng ta không thể quên rằng, trong tay “Kị sĩ u linh” nắm chặt mẩu giấy có viết dòng chữ “Người gác đêm“ Lăng Mạc nói, “Cháu không biết giữa tổ chức Người gác đêm và “Kị sĩ u linh” có quan hệ gì, song điều đó ít nhất cho thấy kẻ sát hại “Kị sĩ u linh” và tổ chức Người gác đêm có mối liên hệ phức tạp khó đoán. Nếu nhận định Tào Doãn là hung thủ, và nếu như Tào Doãn không có tổ chức, vậy làm thế nào để có mối liên hệ phức tạp khó đoán với chúng ta đây?”

“Đúng thế.” Tiêu Lãng chen miệng nói, “Nếu như hung thủ là Tào Doãn, vậy thì hành vi nhét mẩu giấy vào trong lòng bàn tay “Kị sĩ u linh” đó, căn bản là khiến người ta không thể lý giải được mà!”

“Được, hai cháu đã hiếm khi mà có được ý kiến thống nhất như vậy, bây giờ hai đứa mạnh dạn phân tích thêm một chút, các cháu cho rằng quá trình gây án thực sự là như thế nào?” Bác Nguyên Mạn nói.

Lăng Mạc nhìn sang Tiêu Lãng, Tiêu Lãng không hề khách khí cướp lời nói trước: “Cháu cho rằng, kẻ sát hại “Kị sĩ u linh” là một người khác, hơn nữa phía sau người này có thể có một tổ chức, tổ chức này cũng có khả năng chính là tổ chức đã cử người đến giúp đỡ “Kị sĩ u linh” vượt ngục, cũng là tổ chức để lại mẩu giấy nhắn khiêu khích Người gác đêm chúng ta. Nhưng mà, tại sao tổ chức này lại tiêu diệt “Kị sĩ u linh”, đến giờ cháu vẫn chưa mò ra được đầu mối. Người này ngay từ lúc bắt đầu hoạch định hành động sát hại “Kị sĩ u linh”, đã sớm nghĩ được việc đánh lạc hướng điều tra của cảnh sát sang phía đối tượng tình nghi phạm tội đang bỏ trốn là Tào Doãn, bởi vì Tào Doãn có động cơ thực tế để giết “Kị sĩ u linh”. Bọn họ chuẩn bị hai bộ trang phục giống hệt nhau, chuẩn bị sẵn một món tiền lớn, rồi bảo Tào Doãn mặc bộ trang phục đó thuê chiếc xe đen đi đâm chiếc xe ba bánh, sau đó chờ dịp gây ra vụ lộn xộn ở bệnh viện. Sau khi chiếc ô tô con đi đến bệnh viện, Tào Doãn xuống xe không phải là đi giết người, mà là trực tiếp đi trốn chạy, ở khu vực phòng ICU trên tầng 2 bệnh viện, hung thủ kỳ thực đã sớm thay đổi xong trang phục, cũng đã đem chiếc áo khoác len vốn không hề mặc đặt vào trong phòng thay đồ, thậm chí đã lấy được thẻ ra vào, chỉ còn chờ đợi vụ lộn xộn xảy ra. Như vậy đã có thể giải thích được nghi vấn về trang phục và thời gian rồi.”

“Ừm.” Bác Nguyên Mạn dần dần thu lại nụ cười.

Tiêu Lãng tiếp tục nói: “Hung thủ sau khi tiến vào phòng ICU, thành thạo kết nối các dây dẫn, để lại vết kim tiêm chất độc ở chỗ bắt mắt nhất, đồng thời đem vật thể có dính mẫu DNA của Tào Doãn tiếp xúc với bình tiêm truyền, khiến cho chứng cứ trở nên xác thực. Cùng lúc đó, một nhóm người khác đi đến nơi ở của Tào Doãn tiến hành cải tạo, bố trí các thùng đựng xăng có thể hủy hoại hiện trường và hại chết Tào Doãn, chỉ cần cảnh sát tiến vào hiện trường, Tào Doãn chắc chắn sẽ nhanh chóng chôn thân trong biển lửa, chết không đối chứng, còn cho người ta cảm giác sợ bị chịu tội mà tự sát. Do ngọn lửa lớn bùng cháy mang tính giai đoạn, nên trước khi ngọn lửa lớn hoàn toàn nuốt trọn hiện trường, cảnh sát rất có thể sẽ chú ý đến những bức ảnh và chiếc xi lanh, nếu như có những cảnh sát dũng cảm mạnh mẽ, như cháu chẳng hạn, có thể lấy được những chứng cứ này, thì lại càng thêm chứng tỏ sự nghi ngờ rằng Tào Doãn giết người; Cho dù không cứu được những chứng cứ này, thì những chứng cứ hiện có cũng đủ để định tội Tào Doãn. Đương nhiên, trong tổ chức này còn có người đã đưa cho Tào Doãn một khẩu súng dài khi cô ta bỏ chạy, còn chỉ cho cô ta một tuyến đường có thể bị máy quay giám sát ghi hình lại để cô ta về nhà. Ừm, nói không chừng, còn bảo với cô ta, để cô ta ở nhà chờ một tin tức tốt đẹp nào đó mà cô ta mong đợi. Nếu như cháu là hung thủ, cháu sẽ dùng tin tức giết hại “Kị sĩ u linh” để dụ cô ta. Bởi vậy, trước khi chết Tào Doãn nói tin tức cô ta đang chờ đợi, chính là tin “Kị sĩ u linh” đã bị sát hại thành công. Nhưng tổ chức này hiển nhiên là không định cho cô ta biết được tin tức này, bởi vì Tào Doãn chỉ là một quân cờ thôi.”

“Bản thân Tào Doãn vốn đã có mong muốn đi giết “Kị sĩ u linh”, vậy tại sao không để cô ta trực tiếp đi giết hại “Kị sĩ u linh”, mà lại phải lao tâm khổ tứ như vậy để giáng họa cho Tào Doãn chứ?” Bác Nguyên Mạn hỏi.

“Do sự canh phòng nghiêm ngặt của Người gác đêm chúng ta cũng như của phía cảnh sát, với năng lực của Tào Doãn cơ bản là không đủ điều kiện để sát hại “Kị sĩ u linh” rồi bảo toàn mà rút lui.” Lăng Mạc nói, “Suy cho cùng mọi tin tức cũng như manh mối về việc Tào Cương thiệt mạng và “Kị sĩ u linh” đều là do tổ chức thần bí này tiết lộ cho Tào Doãn, bọn họ đương nhiên không thể để cho Tào Doãn còn sống đi đến đồn công an được.”

“Rất tốt.” Bác Nguyên Mạn gật đầu hài lòng, “Một vấn đề cuối cùng. Cháu đã nói tổ chức này đã giúp “Kị sĩ u linh” vượt ngục, vậy tại sao lại phải giết hắn ta?”

“Bởi vì “Kị sĩ u linh” đã nằm trong tay chúng ta, tổ chức này không muốn bị bại lộ, dù cho họ biết rằng bị bắn vào phần cổ, may mắn thì có thể tiếp tục sống trở thành người thực vật cũng là may, nhưng họ cũng tuyệt đối không muốn mạo hiểm như vậy.” Tiêu Lãng nói.

“Đã không muốn bại lộ, không muốn đối đầu với Người gác đêm chúng ta hay với cảnh sát,” Bác Nguyên Mạn cười tinh quái, “vậy tại sao còn để lại mẩu giấy ghi chữ “Người gác đêm”? Còn nữa, camera giám sát ở phòng ICU trong bệnh viện ghi lại hình dáng khuôn mặt, phần mắt của hung thủ, nhìn ra chính là Tào Doãn, nếu như hung thủ thật sự và kẻ chịu tội thay có động cơ gây án là chính Tào Doãn lại giống nhau đến vậy, điều này có phải là quá trùng hợp hay không?”

Trước vấn đề Bác Nguyên Mạn đưa ra, cả Tiêu Lãng và Lăng Mạc đều không nghĩ được trả lời ra sao, nên là đều giữ im lặng. Nhưng cả hai đều biết, chỉ có suy luận như vậy, mới có thể kết nối lại được mọi thông tin hiện có, mới là một suy luận khoa học nhất, có căn cứ nhất. Tuy họ không biết được tổ chức thần bí này rốt cuộc có mục đích gì, và có quan hệ sâu xa gì với tổ chức Người gác đêm, nhưng trong lòng họ đều đang thầm tự khẳng định rằng, thời gian tới đây, bọn họ phải dốc hết sức lục để lôi tổ chức thần bí này ra ánh sáng. Tuy vụ án “Kị sĩ u linh” đã khép lại, phía cảnh sát cũng không có thêm nhiều chứng cứ hơn để chứng minh sự tồn tại của tổ chức thần bí này, thậm chí “Kị sĩ u linh” cũng có thể đã lợi dụng tiền bạc để mua chuộc người khác hỗ trợ vượt ngục, nhưng Tiêu Lãng và Lăng Mạc đều tin rằng dựa vào những thành viên đội ngũ Người gác đêm bọn họ, nhất định có thể giải được bài toán đố này.

Bác Nguyên Mạn không hề có ý ép bọn họ trả lời vấn đề này, thậm chí khích lệ bọn họ có thể tiến hành những điều tra có liên quan song song với việc hoàn thành các nhiệm vụ thường ngày, việc này khiến hai người vô cùng phấn chấn. Bởi vì họ biết rằng, Bác Nguyên Mạn là người sáng suốt tinh khôn, chính là vì tán đồng quan điểm của họ mới ngầm cho phép bọn họ hành động.

Phấn khởi xong rồi, Tiêu Lãng lại chưa hề có ý tưởng gì cho bước thực hiện tiếp theo.

Có điều theo Lăng Mạc nhìn nhận, mấu chốt chủ yếu để lôi tổ chức thần bí này ra, hiện giờ có một đầu mối vô cùng quan trọng.

Vừa nãy hai người có cuộc nói chuyện luận bàn “thao thao bất tuyệt” gần một giờ đồng hồ, giờ đây Lăng Mạc đột nhiên khôi phục lại vẻ mặt lạnh lùng. Cậu quay mặt sang nhìn Tiêu Lãng, nói: “Cậu, có thể tránh đi một lát không?”

“Tránh… tránh đi?” Tiêu Lãng có chút bất ngờ, “Tại sao phải tránh đi? Cậu có gì phải giấu tôi? À, tôi biết rồi! Cậu lại đang nghi ngờ anh trai tôi là nội gián có đúng không?”

“Cậu đã đoán ra rồi, vậy thì không cần tránh đi nữa.” Lăng Mạc quay mặt sang nhìn thẳng vào mắt của Bác Nguyên Mạn.

Bác Nguyên Mạn và Lăng Mạc nhìn nhau trong mười giây đồng hồ, rồi đột nhiên ông cười lớn lên, nói: “Ha ha, lần này thì cậu lại có căn cứ gì đây?”

“Lần này không cần căn cứ.” Lăng Mạc nói, “Biến mất mấy tháng liền, liên lạc ít ỏi, sự vụ cơ mật trong tổ chức liên tục bị tiết lộ, theo phán đoán trực giác của cháu, Tiêu Vọng đáng bị nghi ngờ nhất.”

Tiêu Lãng nghiến răng giơ giơ nắm đấm, nói: “Có phải là lại muốn đánh nhau không?”

“Không phải bởi vì ta là ông ngoại của hai đứa nó.” Bác Nguyên Mạn cười lớn, nói, “Mà ta lấy nhân cách của chính mình ra đảm bảo, Tiêu Vọng không phải là nội gián. Có điều thông qua biểu hiện lần này của hai đứa, ta tin tưởng các cháu cũng giống như đã tin tưởng Tiêu Vọng.”

“Vậy?” Tiêu Lãng xông tới túm lấy tay áo Bác Nguyên Mạn, nói, “Ông ngoại có phải là biết tung tích của anh trai cháu không? Phải không?”

Bác Nguyên Mạn ngắm hai chàng thanh niên trước mặt một lúc lâu, giống như là đưa ra một quyết định, ông lấy tay nhẹ nhàng gỡ tay Tiêu Lãng ra, nói: “Ta chỉ có thể nói cho hai cháu biết, Tiêu Vọng hiện giờ an toàn, đang chấp hành nhiệm vụ bí mật. Ừm, cấp độ bí mật, tối cao.”

“Cháu biết mà!” Tiêu Lãng búng tay mạnh một cái.

Lăng Mạc vẻ mặt trầm ngâm, một lúc sau nói: “Được, vậy là cháu đa nghi rồi.”

“Rất nhiều sự việc, không cần nóng vội, ắt sẽ có lúc chân tướng rõ ràng.” Bác Nguyên Mạn đứng dậy, đi đến bên cạnh Lăng Mạc, vỗ vai cậu rồi nói, “Lúc này không cần nghĩ nhiều như vậy. Người gác đêm có chức trách, nhiệm vụ và quy tắc làm việc của Người gác đêm, dần dần rồi các cháu sẽ rõ. Cũng không còn sớm nữa, đến lúc chúng ta phải họp rồi!”

Lăng Mạc và Tiêu Lãng gật đầu rồi đi ra, Bác Nguyên Mạn khuôn mặt mỉm cười ép phẳng lại tập tài liệu vừa cuốn thành ống giấy tròn khi nãy, đặt lên trên bàn.

Đây là một tập báo cáo tổng thể về “Vụ án bắt cóc trẻ em hàng loạt tại thành phố Nam An” mà mấy tháng trước Tiêu Vọng tổng kết lại. Phần sau bản báo cáo vốn có kèm theo những tài liệu cơ bản về tất cả những đứa trẻ bị mất tích, nhưng giờ đây, phần sau bản báo cáo chỉ kèm theo hồ sơ của một trong những đứa trẻ bị bắt cóc. Trong tài liệu bức ảnh chụp thường ngày của đứa trẻ được phóng to lên gấp nhiều lần, hình ảnh tập trung vào phía tai trái của nhân vật. Đó là một đứa trẻ ở tai bị dị tật co rút bẩm sinh, tai trái của nó chỉ bé bằng một phần ba tai phải, phần còn lại giống như là một mẩu thịt thừa hình chữ u treo bên trái đầu.

Phần cuối cùng của bản báo cáo, còn có hai bức ảnh. Một bức có bối cảnh phía sau là quảng trường ga Bắc Thẩm Dương, trên quảng trường, có bóng một người đàn ông đội mũ lưỡi trai, tuy không nhìn rõ mặt, nhưng mơ hồ vẫn có thể nhìn thấy phía đầu bên trái của anh ta, không hề có vành tai bình thường giống như phía bên phải, ở bức ảnh tiếp theo, là hình ảnh phóng to đặc tả phần đầu của người đàn ông. Từ bức ảnh này có thể thấy được, tai trái của anh ta bị co rút lại thành mẩu thịt hình chữ u. Trên tấm ảnh, tai trái của người đàn ông được khoanh tròn lại bằng bút đỏ, bên cạnh ghi ba chữ “chiếc tai sứt”.

Nét chữ của ba từ này, cùng với nét chữ viết trên bản báo cáo tổng kết “Liệu có thể báo cáo lên Sở Công an tỉnh, Bộ Công an thành lập một tiểu tổ hành động chuyên xử lý những vụ án đặc biệt lớn, vụ án khó và cơ mật? Tập trung những anh tài tinh nhuệ và nguồn lực cảnh sát thành một khối thống nhất, mang lại hiệu quả công việc cao. Như vậy vừa có thể tiết kiệm nguồn nhân lực cảnh sát, lại có thể khắc phục được khó khăn”, là hoàn toàn như nhau, đều do Tiêu Vọng chính tay viết.

2

Trải qua ba tháng chọn lựa sàng lọc, hàng ghế đầu phòng họp lớn của tổ chức Người gác đêm, 11 học viên còn lại giờ đây đang ngồi ngay ngắn. Các học viên trước khi bắt đầu cuộc họp đã được gọi vào phòng thay đồ của tổ chức, trong tủ đồ của mỗi người, đều đang đặt một bộ thường phục cảnh sát xuân thu kiểu 99 chỉnh tề. Do thời gian công tác không giống nhau, nên mỗi người cũng sẽ có quân hàm không giống nhau. Ngoài ra, trong mỗi chiếc tủ đều có một chiếc huy hiệu hình sáu cánh màu đen, ở giữa chiếc huy hiệu ghi ba chữ “Người gác đêm” màu vàng.

Mười một người mặc trang phục cảnh sát biết rằng bản thân mình đã được trúng tuyển vào tổ chức Người gác đêm, ai nấy tinh thần phấn chấn, ý chí chiến đấu dâng cao.

Không lâu sau, cánh cửa nhỏ phía sau bục diễn giả mở ra, Bác Nguyên Mạn vẫn với bộ cảnh phục cấp 2 bước ra.

Bác Nguyên Mạn bước lên bục diễn giả, tay cầm một tập túi hồ sơ, ánh mắt sáng rực.

“Tôi tin tưởng rằng,” Bác Nguyên Mạn nói, “các bạn sẽ là niềm tự hào của tổ chức Người gác đêm.”

“Cục trinh sát hình sự Bộ Công an đã rất thận trọng, trước khi tuyển dụng các bạn, đã tiến hành điều tra đầy đủ về các bạn, còn tìm xem cả thành tích huấn luyện ba tháng trước của các bạn tại tổ chức Người gác đêm.” Bác Nguyên Mạn nói, “Tôi hy vọng các bạn đều sẽ trân trọng quãng thời gian ở Người gác đêm, tích cực hoàn thành các nhiệm vụ cấp trên giao cho.”

“Kiên quyết hoàn thành các nhiệm vụ cấp trên giao cho, bảo vệ ánh sáng đem đêm bình an đến cho vạn nhà.” Âm thanh tuy chưa chỉnh tề lắm nhưng đã rất hào hùng.

Bác Nguyên Mạn giơ tay ra hiệu cho mọi người lại ngồi xuống, nói: “Tôi giới thiệu lại một lần nữa cơ cấu của tổ chức Người gác đêm. Tổ chức của chúng ta, về số lượng đội viên sẽ không ngừng tăng lên, nhưng về cơ bản căn cứ theo sở trường của mọi người để chia thành sáu loại hình chuyên môn là Người lập kế hoạch, Người thu thập tin, Người phân tích, Người phục kích, Người tìm kiếm và Người lần dấu. Bốn loại hình chuyên môn trước tập hợp thành Tổ Đi săn của tổ chức Người gác đêm; Hai loại hình chuyên môn sau tập hợp thành Tổ Thiên nhãn của tổ chức Người gác đêm. Hiện nay, tổ chức của chúng ta hoạt động bí mật đối với người dân thường và cảnh sát phổ thông, chỉ thực hiện nhiệm vụ đặc biệt. Những nhiệm vụ đặc biệt này, chủ yếu là chỉ việc tham gia điều tra triệt phá những vụ án hiện tại đặc biệt lớn, án khó phức tạp, án có tầm ảnh hưởng xã hội rộng lớn, hoặc là theo yêu cầu của tổ chức điều tra những vụ án trước đây chưa triệt phá được đang bị tồn lại. Tất nhiên, sau này tổ chức của chúng ta được đánh giá như thế nào, là do quyền hành của cấp trên. Sau khi chấp hành xong nhiệm vụ đặc biệt đã định, chúng tôi sẽ phân công các bạn đến làm việc tại các phòng ban, sở, đội cơ sở của Bộ Công an. Khi tổ chức cần, sẽ công bố lệnh điều chuyển tạm thời, điều các bạn trở về tổ chức.”

Lời nói của Bác Nguyên Mạn kiên định mà khí thế, khiến cho cả mười một người ngồi bên dưới tâm trạng phấn chấn.

Bác Nguyên Mạn nói tiếp: “Tổ chức chúng ta là đơn vị trực thuộc Cục trinh sát hình sự Bộ Công an, các bạn ngồi ở đây, đều là tinh anh của ngành cảnh sát, cũng là cảnh sát phổ thông. Chúng ta luôn luôn phải nhắc nhở bản thân tuân theo kỷ luật cảnh sát, bởi vì các bạn đại diện cho tổ chức thần thánh của chúng ta; Bên cạnh đó, tổ chức Người gác đêm chúng ta cũng có những yêu cầu và tiêu chuẩn cao hơn nữa, đều đã viết trong “Kỷ luật tổ chức Người gác đêm” và phát cho mọi người, đề nghị học tập cẩn thận. Bây giờ, chúng ta có hai việc cần làm.”

Nghe nói không phải là trực tiếp được phân công đến các phòng ban, sở, đội mà lại có nhiệm vụ, tinh thần mọi người càng lên cao.

“Việc thứ nhất, chúng ta gia nhập tổ chức Người gác đêm là được đặc cách phê chuẩn, nhưng đặc cách không phải là được miễn thi.” Bác Nguyên Mạn nói, “Thời gian tới đây, chúng tôi sẽ có đợt sát hạch đột xuất đối với mọi người. Sát hạch chỉ nhằm hai mục đích, một là, xem xem các bạn rốt cuộc có đủ điều kiện ở lại tổ chức Người gác đêm hay không; Hai là, chúng tôi cần phải căn cứ vào sở trường của các bạn, từ đó mà tiến hành xác định chuyên môn vị trí của các bạn. Đương nhiên, khi xác định chuyên môn của các bạn, cũng sẽ kết hợp với cả nguyện vọng của các bạn.”

Vừa mới nghe nói đến kiểm tra, Tiêu Lãng lập tức xịu mặt xuống.

“Việc thứ hai, cũng rất quan trọng.” Bác Nguyên Mạn đột nhiên cao giọng, “Tất cả đứng lên.”

Mười một học viên đều đã trải qua rèn luyện, nhất tề ngay ngắn đứng lên.

Màn hình LED rộng lớn phía trên bục diễn thuyết đột nhiên sáng lên, hiện lên tấm huy hiệu cảnh sát lấp lánh sáng choang.

“Bây giờ, mời các bạn giơ nắm đấm tay phải lên, cùng tôi thực hiện tuyên thệ gia nhập hàng ngũ cảnh sát.” Bác Nguyên Mạn nói.

Các thành viên lục tục giơ nắm đấm tay phải của mình lên, đặt cạnh huyệt thái dương.

“Tôi tuyên thệ: Tôi xin nguyện trở thành người cảnh sát nhân dân nước Cộng hòa nhân dân Trung Hoa, nguyện đem thân mình cống hiến cho sự nghiệp công an nhân dân cao cả, kiên quyết trung thành với Đảng, phục vụ nhân dân, chấp pháp công bằng, kỷ luật nghiêm minh, xin thề quyết chí làm người xây dựng, người bảo vệ cho sự nghiệp xã hội chủ nghĩa đặc sắc Trung Quốc, nỗ lực phấn đấu để bảo vệ cục diện xã hội ổn định, thúc đẩy xã hội công bằng chính nghĩa, đảm bảo người dân an cư lạc nghiệp!”

Tuy rằng chỉ có giọng nói của hơn mười người, nhưng âm thanh vô cùng lớn mạnh, vô cùng kiên định, vang vọng mãi trong phòng họp lớn của tổ chức Người gác đêm.

Bác Nguyên Mạn đứng quay lưng lại với mười một người, sau khi đọc xong lời thề rất lâu vẫn chưa quay người lại, lợi dụng lúc hạ nắm đấm tay phải xuống, ông lén dùng ống tay áo lau nhẹ khóe mắt, quay lưng về phía các thành viên hạ lệnh: “Nghỉ giải lao mười phút, sau đó tập hợp tại cổng sa bàn lớn, giải tán.”

Mười một người lục tục đi ra khỏi hội trường, trên má vẫn còn nét hồng hào lưu lại do phấn chấn.

“Tiêu Lãng, cậu nói xem, chúng ta đều đã trở thành thành viên chính thức của Người gác đêm rồi, lâu như vậy rồi rốt cuộc anh Vọng đã đi đâu? Anh Vọng còn có thể quay trở lại tổ chức nữa không?” Nhìn những thành viên khác đang hào hứng, Đường Đang Đang ngược lại hơi có chút xuống tinh thần.

Tiêu Lãng cười một cái an ủi cô, nói khẽ: “Đang Đang, hiện giờ mình chỉ có thể đảm bảo với cậu là, anh trai mình rất an toàn, rồi sẽ có một ngày, anh ấy sẽ đứng cạnh chúng ta cùng phấn đấu!” Tiêu Lãng tuy thường ngày vốn không đáng tin tưởng, song lời hứa vào lúc này lại trở nên trịnh trọng như vậy, Đường Đang Đang tuy không biết cậu ta rốt cuộc đã nắm được tin tức gì, nhưng cũng cảm thấy yên tâm phần nào. Cô ngẩng đầu lên hỏi Tiêu Lãng: “Còn cậu thì sao? Ba tháng qua rồi, cậu có chuẩn bị ở lại Người gác đêm không?”

Tiêu Lãng sững lại. Cậu không biết bản thân mình rốt cuộc là như thế nào nữa, vốn là một người mười mấy năm nay kiên quyết không muốn trở thành cảnh sát, vậy mà lần này cậu hẳn nhiên lại một mình một ngựa dẫn đầu tham gia phá án, còn hào hứng vui vẻ khoác lên mình bộ cảnh phục rất vừa thân, hơn nữa còn trơn tru lưu loát cùng mọi người đọc to lời tuyên thệ. Nếu không phải là nghe nói sẽ lập tức có kỳ thi, cậu có khả năng còn hứng khởi hơn nữa.

Lời thề đã đọc, liệu có phải là không thể đánh trống bỏ dùi giữa đường nữa không? Câu hỏi của Đương Đang Đang lôi Tiêu Lãng quay lại thực tại, cậu do dự sờ tay ra sau gáy, nói: “Tạm thời vậy, tạm thời vậy, không phải anh trai mình còn chưa quay lại sao, không ai chăm sóc cậu sao được chứ?”

“Hi hi.” Đường Đang Đang bất giác mỉm cười, nói “Thật mong bây giờ có thể nhìn thấy bóng dáng anh Vọng, lâu lắm không gặp, mình sắp quên mất anh ấy trông thế nào rồi.”

“Hì, cậu cứ chịu khó ngắm mình nhiều vào, sau đó tưởng tượng một chút, là ra anh trai mình thôi.” Tiêu Lãng mặt dày trêu bạn.

“Đừng nhiều chuyện nữa, phải qua được sát hạch trước đã.” Đường Đang Đang nói, “Không qua được sát hạch, cậu còn phải cởi bỏ bộ cảnh phục của cậu kìa.”

Tòa nhà huấn luyện thể chất cảnh sát của tổ chức Người gác đêm sừng sững một góc bên cạnh sân huấn luyện, nằm ở phía sau tòa nhà huấn luyện chiến thuật nơi trước kia các thành viên thường xuyên tiến hành huấn luyện chiến thuật. Nhìn từ bên ngoài, bức tường phía ngoài tòa nhà huấn luyện thể chất cũ kĩ hơn cả tòa nhà huấn luyện chiến thuật, nhưng mặt bằng diện tích lại lớn gấp đôi tòa nhà huấn luyện chiến thuật.

Trước kia, do thời gian dài đóng kín cửa, đối với các thành viên của tổ chức Người gác đêm mà nói, tòa nhà huấn luyện thể chất cảnh sát này tồn tại như một nơi thần bí.

Khi cánh cửa lớn của tòa nhà thể chất mở ra, các thành viên biết rằng, trong vòng ba tháng nay, tòa nhà này cũng đã được tu sửa lại cẩn thận, các thiết bị bên trong được trang bị đầy đủ.

Tòa nhà huấn luyện thể chất cảnh sát như một khu nhà xưởng cực lớn có kết cấu khung giá, phía trong men theo bốn bức tường dựng lên các gian nhỏ nằm cạnh nhau như phòng giải lao, phòng uống nước, phòng giám sát, phòng sát hạch, phòng máy, phòng kho. Nhưng kết cấu chính của nó chính là khoảng trống rộng rãi hơn tám nghìn mét vuông ở chính giữa. Một không gian trong nhà rộng lớn như vậy, không chỉ có thể cho phép học viên tập luyện trong bất kì thời tiết nào, còn đảm bảo tính bí mật nhất định của việc tập luyện.

Nóc tòa nhà huấn luyện thể chất cao đến mười mét, trên đỉnh tòa nhà là hệ thống trượt có kết cấu phức tạp, trên đường trượt lắp đặt các thiết bị cần cẩu tự động. Thông qua chương trình lập trên máy tính, có thể điều khiển các thiết bị cần cẩu này nhanh chóng tạo dựng nên một mô hình ngoài trời mô phỏng, giúp các thành viên huấn luyện sử dụng. Không chỉ như vậy, hệ thống thiết bị này thậm chí có thể trong vòng một giờ đồng hồ dựng lên một hiện trường mô phỏng dựa theo mẫu mô hình hiện trường xác định, được sử dụng như một sa bàn.

Cho nên Bác Nguyên Mạn gọi nhà huấn luyện thể chất này là “Sa bàn lớn”.

Lúc này đây mặt đất của sa bàn lớn đang chất đống các loại đồ vật chất liệu gỗ, sắt thép, thiết bị cần cẩu đang thao tác một cách bận rộn. Mười một thành viên xếp hàng được Bác Nguyên Mạn trực tiếp dẫn vào phòng giải lao ở một bên.

“Thời đại bây giờ đều khoa học kỹ thuật cao rồi, mấy cái này ta cũng không hiểu gì, cho nên ta đã mời giáo sư Đường Tuấn đến để giảng giải cho các bạn cách sử dụng các thiết bị.” Bác Nguyên Mạn nói xong, gật đầu mỉm cười với Đường Tuấn đang đứng phía sau.

Đường Tuấn gật đầu đáp lại ông, sau đó bước lên phía trước đội ngũ, một tay xách theo thiết bị giống như là chiếc kính lặn, tay kia cầm chiếc áo khoác gi-lê có gắn dây điện.

“Đây là thiết bị chúng ta bắt buộc phải trang bị để sử dụng sa bàn lớn.” Đường Tuấn nói, “Mời A Bố lên đây, tôi sẽ làm mẫu cho mọi người thấy.”

A Bố là thành viên có năng khiếu về vẽ tranh trong số mười một thành viên tổ chức Người gác đêm, trước kia trong quá trình điều tra phá vụ án “Kị sĩ u linh” bị giết, cậu ta căn cứ vào hình ảnh máy quay giám sát, dùng bút vẽ phác họa hình dáng của Tào Doãn sinh động như thật, điều đó cũng khiến cho hội Tiêu Lãng lúc nhìn thấy Tào Doãn lần đầu tiên, đã xác định được thân phận của cô ta.

A Bố là một thanh niên nhỏ con, chính vì vậy, việc Đường Tuấn to cao thử khoác trang bị lên người cậu ta cũng có phần dễ dàng hơn rất nhiều, nếu mà để Tiêu Lãng mặc thử, Đường Tuấn còn phải nhón mũi chân nữa.

“Trước tiên, sau khi chúng ta mặc áo khoác gi-lê vào, thì phải dính chặt miếng dán kim loại chỗ cổ áo gi-lê vào vị trí da động mạch cổ đối ứng.” Đường Tuấn nói, “Miếng dán kim loại này sẽ trực tiếp truyền tải về hệ thống của chúng tôi các chỉ tiêu, chỉ số cơ thể trong cả quá trình huấn luyện của các bạn. Ngoài ra, nút ấn màu đỏ chỗ eo áo khoác cũng phải bật lên. Bật cái nút đỏ lên, có nghĩa là hệ thống này sẽ tiến hành quay phim 3D toàn bộ quá trình huấn luyện của các bạn.”

Đường Tuấn đeo kính vào cho A Bố, nói: “Sau khi đeo kính lên, cần phải cắm đầu dây điện riêng này vào đầu cắm của thiết bị tiếp nhận trên áo gi-lê, có như vậy thì kính và áo mới kết nối với nhau. Trung tâm chỉ huy chúng tôi sẽ phát thông tin đến thiết bị tiếp nhận trên áo gi-lê, nhìn qua mắt kính sẽ hiển thị cảnh tượng không giống như hiện thực, kết hợp với cả sa bàn mô phỏng mà chúng tôi dựng lên, coi như là đã hoàn thành quá trình mô phỏng tái hiện lại hiện trường. Các bạn cần phải mang lên người bộ trang bị này, hoàn thành nhiệm vụ các bạn cần phải làm trong hiện trường mô phỏng.”

A Bố đang đeo chiếc kính, nhìn giống như một người ếch. Có thể do độ trong của kính có hạn, A Bố không ngừng ngọ ngoạy đầu để điều chỉnh góc độ, hy vọng có thể nhìn thấy biểu cảm của các thành viên đang đứng đối diện.

“Bây giờ, chúng ta thử nhé.” Đường Tuấn nói xong, dùng con chuột nhấp vào một vị trí trên màn hình máy tính.

“Ối trời ơi!” A Bố lập tức kêu lên.

“Các cậu xem, các chỉ số sinh tồn của cậu ấy đều đang dao động. Nhịp tim và huyết áp đều hơi cao lên, lượng Adrenaline cũng tăng cao đột biến.” Đường Tuấn chỉ vào một sơ đồ trên máy tính, trong sơ đồ các đường gấp khúc mọi màu sắc đang không ngừng thay đổi và đan xen với nhau.

“Á, cái gì vậy! Tôi sợ ong bắp cày nhất rồi! Có thể dừng lại chút không? Dừng một chút!” A Bố hai tay không ngừng khua khoắng trước mắt, giống như là muốn đuổi cái gì đó đi.

Các thành viên nhìn thấy A Bố chân tay quờ quạng đều không nhịn được cười.

“Giống thật đến vậy sao? Đường Đang Đang sắc mặt lộ vẻ khó xử, “Mỗi người đều phải thử nghiệm ư?”

Tiêu Lãng nghe Đường Đang Đang nói vậy, đang đứng cười nghiêng ngà lập tức trấn tĩnh trở lại, làm ra vẻ một người anh lớn, vỗ vỗ vào vai Đường Đang Đang rồi bảo: “Thật buồn cười chết đi được, đây chẳng phải là mắt kính VR sao? Cậu chơi trò chơi VR chưa? Trò này có gì ly kỳ đâu? Càng chẳng có gì đáng sợ cả biết không!”

Đường Tuấn hiển nhiên là nghe được lời nói của Tiêu Lãng từ trong những tiếng cười, ông ấn nút dừng trò “giày vò” với A Bố, nói: “Tiêu Lãng nói rất đúng, đây chính là “hệ thống sa bàn mô phỏng chuyên dụng cảnh sát” do phòng nghiên cứu số 1 và số 2 Bộ Công an cùng phối hợp nghiên cứu chế tạo ra dựa trên cơ sở kỹ thuật VR hiện nay. Có điều, hệ thống này bất luận là xét về tính thao tác, độ chân thực, hay là tính thực dụng mà nói, so với trò chơi VR thông thường đều cao cấp hơn không chỉ một bậc. Một lúc nữa đợi cho việc tạo dựng hiện trường hoàn tất, chúng ta mới có thể xách theo thiết bị ra khỏi căn phòng này, với một hiện trường mô phỏng lạ lẫm, việc huấn luyện mới càng hiệu quả hơn.”

3

“Vậy thì, ai lên trước?” Đường Tuấn mỉm cười giơ cao thiết bị cầm trong tay.

“Để cháu trước, cháu làm trước. Chú không nói sớm là kiểm tra như này chứ! Hại cháu một phen lo lắng vớ vẩn!” Tiêu Lãng là người đầu tiên xông lên phía trước, cầm ngay lấy thiết bị trong tay Đường Tuấn. Sau đó, cậu lại nhìn thấy Đường Đang Đang nép người đứng phía sau đội ngũ, bèn nói, “Đúng rồi, có bắt buộc từng người một vào không?”

“Cái này thì không bắt buộc, các cháu có thể tự do lập nhóm.” Bác Nguyên Mạn cười nói, “Chủ yếu là xem xem phản ứng đầu tiên sau khi các cháu tiến vào hiện trường liệu có phải là phản ứng cần có của một trinh sát viên ưu tú hay không.”

“Vậy cháu cùng vào với Đang Đang.” Tiêu Lãng tiến vào trong hàng ngũ, nắm lấy tay Đang Đang, cùng giơ cao lên.

“Vậy cháu cũng vào cùng nữa.” Lăng Mạc giơ tay lên.

“Ha ha ha, cậu góp vui vớ vẩn gì thế.” Tiêu Lãng túm cánh tay Lăng Mạc đang giơ cao kéo thấp xuống, nói nhỏ, “Cậu lượt sau, lượt sau, cậu có hiểu thế giới hai người hay không hả?”

Đường Đang Đang nghe thấy đối thoại giữa Tiêu Lãng và Lăng Mạc, bèn lườm Tiêu Lãng một cái, song cô không đưa ra ý kiến phản đối.

Lăng Mạc không còn cách nào đành phải lui một bước.

Tiêu Lãng trước tiên giúp Đường Đang Đang khoác áo gi- lê lên người, đeo kính vào, sau đó bản thân cậu cũng nhanh nhẹn trang bị xong xuôi, dắt theo Đường Đang Đang đi đến cổng ra vào của sa bàn.

“Chuẩn bị xong rồi, ông ngoại, à, không, tổ trưởng.” Tiêu Lãng dõng dạc nói.

Cánh cổng lớn ở lối vào sa bàn vẫn đóng chặt như cũ. Tiêu Lãng nhìn Đường Đang Đang một cái, lúc này mắt kính VR còn chưa khởi động, vẫn đang ở trạng thái mắt kính thông thường, Tiêu Lãng thấy Đường Đang Đang lo lắng đến mức toàn thân có chút cứng đơ, bèn cười nói: “Đại tiểu thư, có tôi bên cạnh, hơn nữa đều là trò chơi cả, sợ gì chứ?”

Đường Đang Đang ho nhẹ một tiếng, nói: “Ai bảo mình sợ chứ, cậu sợ thì có.”

Tiếp đó, Đường Đang Đang hắng giọng, nói dõng dạc: “Chuẩn bị xong rồi, tổ trưởng.”

Tiếng lách cách vang lên, cánh cửa lớn ở lối vào sa bàn được mở ra.

Hai bên mắt kính VR của hai người đột nhiên hiển thị hai luồng sáng mạnh, lối vào được chiếu sáng trưng. Cùng lúc đó, mắt kính của kính VR cũng bắt đầu phản chiếu ra hình ảnh, Tiêu Lãng và Đường Đang Đang biết rằng, trải nghiệm bắt đầu rồi. Chỉ có điều họ không ngờ được rằng, chiếc kính VR phản chiếu ra những hình ảnh lại chân thực đến như vậy, khiến họ trong phút chốc bỗng cảm thấy bản thân lâm vào cảnh ngộ thực luôn rồi.

Hiện trường là một con đường cao tốc, hai bên đường là những núi đồi không lấy làm cao lắm, hiển nhiên đây là con đường cao tốc được san núi dựng nên, vị trí của nó đúng vào điểm yết hầu của ngọn núi nhỏ.

Hiện trường đang có cơn mưa to xối xả, nhìn những cây nhỏ hai bên đường nghiêng ngả lắc lư, có thể thấy sức gió cũng không hề nhỏ. Có điều, Tiêu Lãng và Đường Đang Đang lúc này đang ở vị trí “góc nhìn thượng đế”, nên không hề cảm nhận trực tiếp mưa to và gió lớn ra sao.

Hình ảnh con đường cao tốc trước mặt họ rất tối tăm, hiển nhiên là được quay chụp vào ban đêm. Ngoài vạch phân cách màu trắng trên đường là có thể nhìn rõ ra, dải phân cách hai bên đường chỉ có thể nhìn thấy cái bóng mà thôi. Trên đường không có xe cộ qua lại, nhưng lại có thể nghe thấy âm thanh u u, giống như tiếng ác quỷ đang gào khóc vậy; Hàng cây nhỏ bên đường không ngừng lay động, giống như lũ ác ma đang nhảy múa loạn xị.

Cứ như vậy có đến mười mấy giây trôi qua, âm thanh u u ở hiện trường càng thêm rõ rệt, dọa Đường Đang Đang sợ đến mức bất giác nép sát vào người Tiêu Lãng. Tiêu Lãng lúc này đầu óc âm u đang quan sát tình hình phía trước, cảm nhận được Đường Đang Đang nép vào mình, bèn giơ một tay ra ôm lấy vai cô, vỗ nhè nhẹ.

Lại mười mấy giây nữa trôi qua, mặt đường đột nhiên bắt đầu sáng lên, đèn phản quang của dải phân cách hai bên đường cũng phát ra ánh sáng vàng cam nhàn nhạt, vạch phân cách màu trắng càng thêm rõ nét.

“Có xe đến rồi.” Tiêu Lãng cơ bắp toàn thân đều căng cứng lại, nói, “Có điều, góc nhìn của chúng ta là ở trên trời rồi, có phải là không cần tránh đi nữa?”

Lời nói vừa dứt, một chiếc Toyota Coaster màu vàng xuất hiện trong tầm mắt, đan