Chương 3 Bóng ma cao tốc-Ta cao giọng gọi lớn, gọi cả họ lẫn tên. Tiếng gọi rơi vào vùng cỏ cây rộng lớn, dường như bị nuốt trọn lấy vậy, không lưu lại chút ít âm hưởng dù là mơ hồ nào.-Dương Giảng (Trung Quốc)
Bác Nguyên Mạn đứng trên bục diễn thuyết, khôi phục lại dáng vẻ uy nghiêm, ông nhìn khắp một lượt, ra hiệu cho mọi người ngồi xuống, rồi nói: “Qua kì thi lần này, các bạn có ý kiến gì về vụ án này không?”
“Cảnh sát cơ sở thật không dễ dàng.” Tiêu Lãng làm ra vẻ thâm trầm.
“Tổ trưởng hiển nhiên là không hỏi việc đó.” Nhiếp Chi Hiên ngồi một bên Tiêu Lãng cười nói.
“Nguyên nhân lật nghiêng là rất quan trọng ạ.” Lăng Mạc nói.
“Vậy các bạn có nhận xét gì không? Bác Nguyên Mạn hỏi lại.
“Rất lạ kì.” Tiêu Lãng nói, “Trên đường không hề có điều gì dị thường.”
“Trước lúc bị lật nghiêng, kính chắn gió đằng trước xe lóe sáng lên một cái, liệu có phải là chiếc xe có vấn đề không?” Tiêu Lãng nói.
“Không đâu.” Lăng Mạc tiếp lời, “Tôi đã xem phía dưới gầm xe, không có vấn đề, lốp xe cũng không có vấn đề. Cần số xe cũng trong vị trí hộp số, vô lăng xe bẻ lái hết sang phải. Tình huống như vậy, thường là chỉ xuất hiện khi nhường đường cho người đi bộ.”
“Nhưng mà không hề có người đi qua.” Tiêu Lãng nói, “Về điểm này, trên hình ảnh giám sát có thể thấy được rõ ràng. Hay là người lái xe nghịch điện thoại chăng?”
Lăng Mạc nhún vai không nói.
“Nếu có thể khôi phục lại camera hành trình, không chừng sẽ có một chút manh mối.” Giọng nói rất khẽ của Đường Đang Đang suýt chút nữa bị mấy chàng thanh niên này át đi.
“Nhưng camera hành trình chỉ có thể quay được hướng đằng trước, mà tình hình phía trước chiếc xe, từ những hình ảnh giám sát đã có thể thấy được rất rõ ràng rồi.” Tiêu Lãng nói, “Camera hành trình không thể ghi lại được tình hình bên trong xe đâu.”
“Có loại camera có ghi âm.” Lăng Mạc nói, “Trước mắt, đó là cách làm đáng tin cậy nhất.”
Vốn có chút khó xử sau khi bị Tiêu Lãng phủ định, Đường Đang Đang quay sang Lăng Mạc gật đầu ghi nhận và cảm kích, còn Tiêu Lãng lại trợn mắt với Lăng Mạc một cái.
“Các vấn đề khác thì sao?” Bác Nguyên Mạn cắt đứt dòng thảo luận về nguyên nhân lật xe.
“Trong xe không chỉ có một người.” Lăng Mạc nói xong, lấy từ trong túi ra một tờ giấy, “Tôi đã phác họa lại tình trạng vật chứng bên trong xe ở đây, xem ra là những món đồ không thuộc sở hữu của cùng một người.”
Trên tờ giấy đánh dấu cẩn thận những vị trí đồ đạc bị rơi trong xe, trong đám đồ vật có hai chiếc mắt kính rơi ra, cốc uống trà và ví da để ở vị trí cũng không giống nhau, cho thấy ít nhất là có ba người ngồi ở hàng ghế sau chiếc Coaster.
“Nhưng lái xe có thể khẳng định được chính là người đã tử vong.” Nhiếp Chi Hiên nói, “Người chết treo cổ trong khu rừng đó, chính là lái xe, điều này có thể xác định được từ tổn thương do vô lăng điển hình trên cơ thể người chết.”
“Trong xe nếu như có cả người khác, lại đã mất tích, còn lái xe chết do treo cổ, vậy điều này có thể nói lên điều gì nữa?” Bác Nguyên Mạn hỏi.
“Nói lên điều gì thì còn chưa nói chắc được, nhưng có thể khẳng định đây không phải là một sự cố đơn giản.” Lăng Mạc nói, “Bởi vì sau khi sự việc xảy ra, hiện trường bên ngoài xe còn có người khác nữa.”
“Cụ thể ra sao?” Bác Nguyên Mạn mỉm cười gật đầu.
“Vào lúc mà chiếc xe bị lật nghiêng, cửa xe đã bị hư hỏng, chỉ có thể mở được ra từ bên ngoài, từ bên trong không thể mở được.” Lăng Mạc nói, “Còn cửa sổ xe thì đều khóa chặt từ bên trong, không thấy có dấu hiệu mở cửa sổ. Vậy thì, người bên trong xe đã ra bên ngoài bằng cách nào?”
“Chỉ có một cách, đó là có người mở cửa xe từ bên ngoài.” Tiêu Lãng giơ một ngón tay lên, cướp lời nói.
“May mà cửa mở ra, nếu không há chẳng phải đều chôn thân dưới lớp đất đá sao?” Trình Tử Mặc nói.
Tiêu Lãng lắc đầu, “Mở cửa sổ là được rồi, chính là mình đã mở cửa sổ để chui ra đây.”
“Cậu làm vậy là phá cửa, đâu phải là mở cửa sổ chứ?” Đường Đang Đang che miệng cười.
“Giết người, hay là cứu người?” Bác Nguyên Mạn hỏi, “Giữa vùng núi non heo hút, người ở bên ngoài xe là ai?”
Mọi người đều trở nên trầm mặc, nhất thời không biết phải trả lời ra sao.
“Một chiếc xe vô duyên vô cớ lật nghiêng, cách thức rời khỏi chiếc xe vô cùng khó hiểu, nhiều người mất tích không có nguyên nhân, cái chết của lái xe cũng không hiểu ra sao cả.” Bác Nguyên Mạn giơ đầu ngón tay ra đếm, “Vậy thì, nếu cần phải giải đáp những câu đố này, giả sử là các cháu, nên tiến hành điều tra ra sao?”
“Lượng thông tin có được ít ỏi quá nhỉ, như này cũng làm khó chúng cháu rồi.” Tiêu Lãng nói, “Chiếc xe này thế nào cũng phải có ảnh chụp lại tại điểm chốt[*] lúc vào đường cao tốc chứ ạ? Còn nữa, thân phận hành khách trên xe cũng có thể tìm hiểu rõ ràng chứ ạ?”
“Tôi nhìn thấy biển số xe là “Nam A232G2”, chắc sẽ nhanh chóng tìm được nguồn gốc.” Lăng Mạc nói.
“Câu hỏi rất tốt.” Bác Nguyên Mạn nói, “Thực ra, đây là một vụ án thật sự đã xảy ra hai ngày trước, do Cục trinh sát hình sự Bộ Công an đã chỉ thị xuống, yêu cầu Người gác đêm chúng ta phối hợp hỗ trợ phía cảnh sát điều tra rõ chân tướng sự việc, cho nên các giáo viên hướng dẫn chúng tôi đã quyết định, từ những manh mối hiện nay phía cảnh sát đã thu thập được tạo dựng thành những hình ảnh mô phòng trong sa bàn, lấy làm nội dung sát hạch. Một là xem xem phản ứng chân thực của các bạn khi đối diện với hiện trường vụ án, hai là cũng có thể cảm nhận một cách trực quan hơn tình hình lúc xảy ra sự việc.”
“Vụ sạt lở đất đá cũng là thật ạ?” Trình Tử Mặc giơ tay lên hỏi.
Bác Nguyên Mạn gật đầu nặng nề, “Lúc này, trên màn hình sau lưng tôi có hai bức ảnh chân dung hai người, là hai chiến sĩ cảnh sát giao thông cơ sở đã hy sinh trong quá trình xử lý vụ án này. Xin mời tất cả đứng lên, chúng ta dành một phút mặc niệm.”
Trên màn hình là hai gương mặt trẻ trung tươi cười, mặc trang phục cảnh sát chỉnh tề, chiếc huy hiệu cảnh sát trên mũ phát sáng lấp lánh.
Mười một thành viên tổ chức Người gác đêm, cùng với những giáo viên hướng dẫn có thể đứng dậy được tất cả đều đứng lên, bỏ mũ xuống cầm trên tay trái, cúi đầu mặc niệm trong một phút.
“Bây giờ, tôi sẽ giới thiệu cụ thể về những tình hình liên quan đến sự việc lần này.” Bác Nguyên Mạn ra hiệu mọi người ngồi xuống.
Hai ngày trước, là ngày Hiệp hội doanh nghiệp Khoáng sản thành phố Nam An tổ chức hội nghị hàng năm. Mấy huyện ở xung quanh thành phố Nam An có nguồn tài nguyên than khoáng sản, ngoài những mỏ than của nhà nước ra, còn có một số tư nhân bao thầu những mỏ than nhỏ. Những ông chủ mỏ tư nhân này đã cùng nhau thành lập một “Hiệp hội doanh nghiệp Khoáng sản thành phố Nam An”, lấy làm nơi giao lưu trao đổi kỹ thuật, đàm phán kinh doanh, giới thiệu kinh nghiệm.
Sáu tháng cuối hàng năm, trưởng thư ký hiệp hội đều sẽ triệu tập các đơn vị thành viên ở các huyện đến họp, năm nay cũng không ngoại lệ. Theo như điều tra, hội nghị năm nay cũng được tổ chức một cách bình thường, không có bất cứ khác thường nào.
Sau khi kết thúc bữa tiệc tối vào ngày diễn ra hội nghị, trưởng thư ký hiệp hội đã thuê bảy chiếc xe khách Toyota Coaster để đưa các đại biểu tham dự hội nghị của bảy huyện lần lượt trở về các huyện. Bảy chiếc xe và bảy lái xe đều thuộc công ty cho thuê xe Long Ngạn Nam An, đây là công ty cho thuê xe có quy mô lớn nhất của Nam An, người lái đều là những lái xe chuyên nghiệp trên 40 tuổi.
Đoạn đường xảy ra sự việc là đường cao tốc từ thành phố Nam An đi đến huyện An Kiều. Huyện An Kiều trực thuộc thành phố Nam An, do có ba con đường quốc lộ khác chạy thẳng đến khu vực trung tâm thành phố, cho nên đoạn đường cao tốc không liên tỉnh và thành phố này khá vắng vẻ. Tuyệt đại đa số những lái xe không vội về mặt thời gian, và để tiết kiệm 30 tệ phí đường cao tốc thì đều sẽ lựa chọn đi đường quốc lộ.
Theo điều tra, đoạn đường cao tốc này vắng vẻ vì còn có một nguyên nhân khác, có lái xe trên đoạn đường này từng gặp phải hiện tượng “bị ma ám”, kể rằng khi mình đi đến đoạn đường cao tốc chạy qua hai ngọn núi, thì không đi thoát được nữa, cuối cùng đã lái vòng vèo hơn hai tiếng đồng hồ, mới ra khỏi đoạn đường giữa hai ngọn núi. Mà thời gian hơn hai tiếng đồng hồ, đủ để lái xe đi một lượt từ thành phố Nam An đến huyện An Kiều rồi quay ngược trở lại. Do lời đồn đại như vậy, rất nhiều lái xe càng không muốn đi đường cao tốc đó nữa.
Những đồn đại này cũng khiến cho phía cảnh sát chú ý đến, đoạn đường cao tốc đi qua hai ngọn núi được lắp đặt thiết bị máy quay giám sát. Có điều, trong khoảng thời gian hơn hai tháng sau khi lắp đặt máy quay, chưa hề phát hiện ra điều gì dị thường.
Vậy mà, sự cố hai ngày trước đây, lại đã xảy ra ở chính đoạn đường giữa hai ngọn núi.
Tối hôm xảy ra vụ án, một nhân viên ban thư ký hiệp hội chịu trách nhiệm tiễn đoàn xe. Sau khi ăn tối xong, năm ông chủ mỏ than của huyện An Kiều đã say lướt khướt được người nhân viên tiễn lên chiếc xe Coaster. Theo sự nhớ lại của nhân viên này, năm ông chủ lần lượt ngồi ở hàng ghế thứ hai và thứ ba của chiếc Coaster. Năm người này do đã uống không ít, cho nên vừa ngồi lên xe là đã ở trong trạng thái nhắm mắt nghỉ ngơi. Người nhân viên nhắc nhở lái xe mấy câu đơn giản, sau đó thì dõi mắt nhìn theo chiếc Coaster rời đi.
Theo thuật lại của người nhân viên, nội dung trao đổi với lái xe đại khái là, anh ta yêu cầu người lái xe sau khi đưa năm ông chủ trên về đến trung tâm huyện thì lần lượt đưa họ về tiểu khu của mỗi người. Lái xe nói trời đang mưa to, khi anh ta đến được huyện An Kiều cũng sẽ khá muộn rồi, để đảm bảo an toàn, anh ta hy vọng bên thuê xe có thể giải quyết cho anh ta chi phí lưu trú một đêm tại huyện An Kiều. Dù gì Hiệp hội doanh nghiệp Khoáng sản cũng dư dả tiền bạc, nên người nhân viên đã đáp ứng yêu cầu của lái xe. Ngoài ra, một trong những ông chủ kiến nghị, đêm khuya lại mưa lớn chạy xe trên đường quốc lộ sẽ có rất nhiều nguy cơ hiểm họa, nên muốn có thể đi đường cao tốc; Lái xe cũng tập tức bày tỏ mong muốn hy vọng bên thuê xe thanh toán cho lộ phí đi qua đường cao tốc. Để bảo đảm an toàn, người nhân viên cũng đồng ý với đề nghị này.
Mặc dù trời đổ mưa to như trút nước, song dù gì cũng do lái xe lão luyện đã có 20 năm kinh nghiệm cầm lái, nên chiếc Coaster chỉ cần đến nửa giờ đồng hồ đã ra khỏi được trung tâm thành phố Nam An đông đúc, tiếp đó chạy đến trạm thu phí đường cao tốc từ Nam An đến An Kiều. Từ những hình ảnh sau này phía cảnh sát truy xuất ra, có thể thấy lái xe đi qua lối đi phát thẻ tự động, lấy thẻ, tiến vào đường cao tốc một cách bình thường. Do kính chắn gió đằng trước của chiếc Coaster khá lớn, từ hình ảnh của camera giám sát có thể thấy được ghế lái phụ không có người ngồi, còn ghế sau thì có người ngồi, phù hợp đúng như những gì người nhân viên đã khai.
Từ những hình ảnh của mấy chiếc camera giám sát sau đó chụp lại được cho thấy, trong thời tiết mưa lớn chiếc Coaster chạy đều đều với tốc độ 100 km/h, trạng thái mọi thứ đều bình thường. Cho đến khi chiếc Coaster đi đến đoạn giữa hai ngọn núi, tiến vào phạm vi tầm nhìn của camera giám sát mới được lắp đặt, thì đột ngột chuyển hướng, toàn bộ xe do mất trọng tâm nên bị lật nghiêng, lao trực tiếp ra khỏi dải phân cách, ra khỏi tầm nhìn của máy quay, biến mất phía dưới triền núi.
Đoạn video giám sát này, được các giáo viên hướng dẫn của tổ chức Người gác đêm trực tiếp sao lưu về, tạo thành hình ảnh mô phỏng trong sa bàn, chính là đoạn phim thứ nhất trong nội dung sát hạch các học viên.
Đoạn đường cao tốc từ Nam An đến An Kiều, thực ra là đoạn kéo dài của đường cao tốc từ Nam An đến Thượng Hải, toàn bộ phân đường cao tốc nằm trong địa phận quản hạt của thành phố Nam An, đều do phân đội cảnh sát giao thông cao tốc Sở Công an thành phố Nam An trực tiếp quản lý. Do điểm giám sát trên cả đoạn đường cao tốc rất nhiều, không thể nào mỗi một máy quay đều có người trực tiếp xem xét, cho nên trong vòng nửa tiếng sau khi xảy ra sự cố, không hề có ai phát hiện và cảnh báo về sự việc. May mà người cảnh sát tại phòng chỉ huy của phân đội cảnh sát giao thông đêm hôm ấy đã rất có trách nhiệm, sau khi nhận ca trực, đã bắt đầu tiến hành xem nhanh lại những hình ảnh của từng máy quay giám sát đã ghi lại lúc trước, vô hình trung đã nhìn thấy sự cố đó.
Do trong khoảng thời gian hơn nửa giờ đồng hồ sau khi xảy ra sự cố, không có chiếc xe nào khác đi qua đoạn đường xảy ra tai nạn, cho nên nếu không phải là người cảnh sát giao thông này phát hiện ra, có thể vụ tai nạn này đã bị ẩn giấu đi như vậy.
Người cảnh sát ở phòng chỉ huy sau khi phát hiện sự cố, lập tức thông báo cho đại đội mô tô trực thuộc phân đội cảnh sát giao thông cao tốc cử người hỏa tốc chạy đến hiện trường xác nhận tình hình, đồng thời thông báo cho 120 cử người chạy đến hiện trường cấp cứu người bị thương. Trong tình hình thời tiết mưa lớn, chạy đến hiện trường đường cao tốc ở nơi xa xôi hẻo lánh, lực lượng cảnh sát cơ động đã triệt để phát huy được tính cơ động của mình. Hai người cảnh sát điều khiển hai chiếc mô tô từ lối vào gần nhất chạy lên đường cao tốc, cả quãng đường bật đèn cảnh báo chạy tới hiện trường.
Sau khi đến được hiện trường, hai cảnh sát tiến hành quan sát xung quanh chiếc Coaster, lập tức phát hiện ra điều bất thường - trong xe không có một ai. Đối với cảnh sát giao thông mà nói, phản ứng đầu tiên của họ chính là có khả năng tồn tại tình huống lái xe điều khiển xe sau khi uống rượu, cho nên sau khi chiếc xe xảy ra sự cố đã bỏ trốn khỏi hiện trường. Cho nên, hai người cảnh sát đã hủy bỏ mệnh lệnh cử 120 đến, rồi báo cáo về trung tâm chỉ huy, đề nghị cho phép tiến vào trong xe điều tra, với mong muốn có thể tìm được những chứng cứ có liên quan sớm nhất, chứng minh người lái xe có thể tồn tại hành vi vi phạm hoặc phạm tội. Sau khi trung tâm chỉ huy gửi xuống mệnh lệnh đồng ý, người cảnh sát luống tuổi đã tiến vào bên trong xe xem xét, người cảnh sát trẻ hơn bước đầu tiến hành tìm kiếm khu vực xung quanh.
Tiếng điện đài: “Trung tâm chỉ huy, cảnh sát mô tô số 027 đề nghị tra cứu thông tin chiếc xe.”
Tiếng người: “Nghe rõ.”
Tiếng điện đài: “Biển số xe: Nam A232G2, nhắc lại, Nam A232G2, có lẽ là biển số thật, ốc vít chống giả trên biển bình thường.”
Tiếng người: “Chiếc xe thuộc về công ty cho thuê xe Long Ngạn Nam An, đã thông báo đến cảnh sát khu vực quản lý cử người truy tìm nguồn gốc.”
Tiếng điện đài: “Nghe rõ, số 027 đang tuần tra xung quanh hiện trường.”
Tiếng điện đài: “Trung tâm chỉ huy, cảnh sát mô tô số 013 đã tiến vào bên trong chiếc xe, xác nhận trong xe không có người.”
Tiếng người: “Đề nghị xác nhận tình trạng đồ vật trong xe và tình hình tổn hại của xe.”
Tiếng điện đài: “Trong xe có một số vật dụng cá nhân, ví da, sổ ghi chép, cốc uống trà, mắt kính v.v…, xem ra không chỉ có một mình người lái xe.”
Tiếng người: “Số 013, anh có đang bật máy quay ghi lại hiện trường hay không?”
Tiếng điện đài: “Đã bật lên, đang ghi lại vị trí cụ thể của các đồ vật.”
Tiếng người: “Tiếp tục xác nhận tình hình chiếc xe.”
Tiếng điện đài: “Chiếc xe đang vào số, chìa khóa đang ở vị trí, vô lăng bẻ lái hết sang phải, kính cửa sổ xe còn nguyên vẹn.”
Trải qua thời gian khoảng năm phút sau, xuất hiện tiếng điện đài vô cũng cấp bách: “Báo cáo trung tâm chỉ huy, trong khu rừng cách hiện trường trung tâm khoảng 20 mét phát hiện một thi thể! Một thi thể nam giới! Đề nghị nghe rõ trả lời, nghe rõ trả lời!”
Tiếng người: “Nghe rõ, đề nghị bảo vệ hiện trường chu đáo, chúng tôi lập tức thông báo phân đội cảnh sát hình sự cử người đến hiện trường.”
Lại một lúc nữa trôi qua, điện đài một lần nữa phát ra âm thanh, lần này đã bắt đầu có những âm thanh xen kẽ bên ngoài, cùng với cả tiếng thở gấp gáp của cảnh sát mô tô số 027: “Trung tâm chỉ huy, đột nhiên xảy ra lở núi, chân tôi bị đá lăn xuống va trúng, không thể di chuyển.”
Tiếng người cấp thiết: “Số 013, lập tức chạy đến cứu viện.”
Âm thanh vội vã trong điện đài: “Số 013 nghe rõ!”
Tiếng điện đài bị ảnh hưởng nghiêm trọng do điện tử can thiệp cùng với những âm thanh xen tạp mạnh mẽ: “Không được rồi, sạt lở rồi, số 013 mau chạy đi! Mẹ nhà cậu, Vương Kỳ mau chạy đi! Mau!”
Cạch một tiếng, tiếng điện đài bị gián đoạn.
Tiếng người vội vàng: “Số 027! Trung tâm chỉ huy gọi số 027, đề nghị đáp lại.”
Tiếng điện đài: “Cánh cửa chiếc xe ở hiện trường bị hỏng, tôi không ra ngoài được, tôi sẽ thử phía cửa sổ!”
Tiếng người vô cùng kích động: “Lập tức rời khỏi chiếc xe! Lập tức!”
Điện đài kêu lên những tiếng tút tút một lúc, sau đó không phát ra âm thanh nữa. Lúc này người ở trung tâm chỉ huy đập bàn gào to: “Nhanh! Thông báo cho phòng cháy chữa cháy, đồn công an, 120 gần nhất, tất cả đến cho tôi! Nhanh!”
Tiếng người bực bội: “Số 013! Trả lời!”
Điện đài một lần nữa kêu lên, tiếng người ở bên trong không còn vội vàng nữa, giọng nói đã trở nên bi thương: “Cửa sổ xe bị đất đá rơi lấp kín, tôi không ra ngoài được rồi. Chiếc xe sắp sập xuống, xin tổ chức hãy chăm sóc người nhà của tôi.”
“Không được từ bỏ! Hãy tìm góc chết trốn vào!” Tiếng người ở trung tâm chỉ huy đã hoàn toàn lạc đi, “Mẹ mày, Triệu Cường Sinh, mày phải cố lên cho tao! Cứu viện lập tức đến ngay! Lập tức đến ngay!”
Không có âm thanh trở lại.
“Cố lên! Cố lên cho tao!”
Tiếng người ở trung tâm chỉ huy dường như đã biến thành tiếng gào khóc.
Mười phút tiếp theo, tiếng điện đài của cảnh sát mô tô không còn kêu lên nữa, chỉ còn nghe thấy tiếng người ở trung tâm chỉ huy mỗi lúc mỗi lúc lại khóc to gào lên: “013, 027, nghe rõ trả lời! Nghe rõ trả lời!”
Mười phút sau, điện đài một lần nữa kêu lên, nhưng không phải là đến từ hai người cảnh sát mô tô.
“Trung tâm chỉ huy, trung đội 1 đại đội 2 phân đội phòng cháy chữa cháy đã đến hiện trường sự cố, sạt lở núi đã dừng lại, hiện trường đã bị, bị lấp kín hoàn toàn, hai người đồng sự, e là, không thể sống sót trở về nữa.”
Lại cạch một tiếng, nghe như là tiếng vị chỉ huy trưởng ngã gục xuống trên ghế.
Hồi lâu, tiếng người chậm rãi và nặng nhọc vang lên: “Toàn lực đào bới! Toàn lực cứu viện!”
Một tiếng “tách” vang lên, âm thanh bao trùm trong hội trường đột ngột tắt ngấm. Bác Nguyên Mạn tắt loa xong rồi từ phía sau bục diễn thuyết chậm rãi đứng lên, nói: “Đó chính là đoạn ghi âm những giờ phút cuối cùng của hai người chiến hữu.”
Bầu không khí vô cùng nặng nề bao trùm toàn hội trường, sắc mặt mỗi người đều trĩu nặng, hai mắt thất thần, đôi mắt Trình Tử Mặc nhòe ướt, còn Đường Đang Đang lúc này đã không ngăn được nước mắt giàn giụa chảy ra.
“Hiện trường bị vụ sạt lở núi, mưa to và công tác đào bới cứu viện phá hủy hoàn toàn, chiếc xe và thi thể được tìm thấy đều đã bị vỡ nát tả tơi.” Bác Nguyên Mạn nói, “Nhưng điều khiến cho chúng ta tôn kính đó là, trước khi ra đi, hai người chiến hữu đã sống chết bảo vệ chiếc máy quay ghi lại hiện trường gắn trên vai họ. Cũng có nghĩa là, tuy rằng thi thể đã bị vụ lở núi làm cho hư hại, nhưng chúng ta đã lấy được nguvên vẹn đoạn quay trong máy quay ghi lại hiện trường của hai chiến hữu. Hình ảnh các bạn nhìn thấy trong quá trình sát hạch lúc trước, đều là căn cứ theo hình ảnh ghi lại từ máy quay ghi lại hiện trường của hai chiến hữu mà tạo dựng nên. Để lại cho chúng ta những manh mối quan trọng, cũng chính là ở trong hai đoạn video này.”
Bác Nguyên Mạn nói liền một mạch, tâm trạng mọi người càng thêm bi thương, bầu không khí trong hội trường càng nặng nề hơn.
“Người mất cũng đã mất rồi.” Bác Nguyên Mạn thở dài một tiếng, “Nhưng chúng ta không thể để chiến hữu hy sinh một cách vô ích! Chức trách của chúng ta, chính là điều tra rõ ràng chân tướng toàn bộ sự việc, báo cáo với anh linh hai chiến hữu trên kia! Các bạn, có đủ tự tin không?”
“Có!” Những giọng nói nhất tề một loạt vang vọng trong hội trường, giọng của Tiêu Lãng to nhất.
“Hiện giờ công tác đào bới cứu hộ đã kết thúc.” Bác Nguyên Mạn nói, “Phần hư hại của chiếc xe, thi thể hai chiến hữu và người lái xe đang được bảo quản tại nhà kho và nhà tang lễ gần đó. Các công tác giám định kiểm nghiệm có liên quan đang được Sở Công an thành phố Nam An khẩn trương triển khai một cách tuần tự. Lúc này cần lực lượng của chúng ta phối hợp với lực lượng cảnh sát, cùng tìm kiếm chân tướng sự việc!”
2Bởi vì trong tổ chức Người gác đêm hiện nay tạm thời thiếu Người lập kế hoạch, cho nên Bác Nguyên Mạn đích thân ra trận chỉ huy công tác điều tra vụ án này.
Mệnh lệnh đầu tiên các thành viên tổ chức Người gác đêm nhận được, chính là đi đến hiện trường xảy ra vụ án thực sự để tự mình thể nghiệm sự việc, quan sát thi thể và vật chứng, tiếp nhận tư liệu chứng cứ cần thiết, sau đó lại quay trở lại tổ chức tiến hành phân tích toàn diện.
Trên thực tế, đoạn cao tốc này không hề khủng khiếp như trong tưởng tượng, vào lúc ban ngày đến bên đoạn đường cao tốc, phát hiện ra nó không có khác biệt gì so với những đoạn cao tốc khác. Có điều do nó nằm tại vị trí yết hầu giữa hai ngọn núi, tầm nhìn xung quanh bị cản trở bởi dáng núi nên không đủ rộng lớn mà thôi.
Công tác đào bới tại hiện trường đã hoàn tất, máy xúc đã được đưa đi, để lại bên dưới mặt đường cao tốc những vết xích xe, và một cái hố rộng lớn do máy xúc đào lên. Công tác đào bới bằng máy móc đã hoàn thành, nhưng công tác tìm kiếm bằng nhân lực vẫn đang tiếp tục, mấy kỹ thuật viên của Sở Công an thành phố Nam An trang bị chỉnh tề đang tiến hành sàng lọc rà soát cẩn thận vùng đất ở xung quanh khu vực hố rộng. Dù gì chiếc xe đã bị đá vụn, bùn đất đè bẹp, rất nhiều vật chứng trong lúc xảy ra sự cố và trong lúc thực hiện đào bới đã bị văng ra bên ngoài xe, nằm rải rác ở vùng đất xung quanh.
May mà máy quay ghi lại hiện trường của người cảnh sát mô tô số 013 bị hy sinh đã ghi lại được tình hình bên trong xe, nên không đến mức có vật chứng bị bỏ sót.
Và để phòng tránh bi kịch một lần nữa lại xảy ra, cơ quan chính quyền thành phố đã sắp xếp nhân công đến khu vực triền núi hai bên đường cao tốc tiến hành tác nghiệp, phun bắn xi măng tạo thành lớp bảo vệ theo triền núi, để tránh việc sạt lở núi một lần nữa xuất hiện.
Khu vực xung quanh ngọn núi đều đã bị đá tảng và bùn đất hủy hoại thành một đám hỗn độn, con đường vốn ở một phía khác của ngọn núi cũng đã bị che phủ, không nhìn rõ dấu vết. Nhưng Trình Tử Mặc vẫn không nghe theo lời khuyên nhủ, leo lên trên triền núi đang được thi công tác nghiệp, đứng trên chỗ cao, xem xét địa hình xung quanh.
Hiện trường đã bị hủy hoại hoàn toàn, không còn giá trị gì hơn nữa rồi.
Chiếc Đỉnh Vạn Cân và chiếc Pikachu đưa các thành viên của tổ chức đến nhà tang lễ. Ngay sát cạnh nhà tang lễ, là một xưởng sửa chữa xe hơi, phía cảnh sát đã thuê nhà kho của xưởng sửa chữa làm nơi bảo quản các mảnh vỡ của chiếc ô tô cũng như những vật chứng liên quan.
Chiếc xe đã bị những hòn đá lớn phá hỏng, thân xe rời rạc tan nát, gầm xe cũng đã bị biến dạng. Cảnh sát lật chiếc xe đứng thẳng lên, đồng thời đem những vật chứng được tìm thấy trong xe đặt lên sườn xe theo thứ tự, để tiện cho việc nhận biết và kiểm nghiệm.
“Tình hình của chiếc xe cơ bản là như vậy.” Tiêu Vấn Thiên đích thân ra trận giới thiệu tình hình cho các thành viên, “Kính chắn gió phía trước xe đã được lắp thay thế bằng loại kính đã gia cố chắc chắn hơn, căn cứ theo máy quay ghi lại hiện trường của người cảnh sát đã hy sinh, chiếc xe sau khi xảy ra lật nghiêng, kính xe vẫn nguyên vẹn không hư hỏng, chỉ có phần đầu xe bị biến dạng. Do trời lạnh, khi chiếc xe lên đường cao tốc, trong xe có thể đã bật điều hòa ấm, cửa sổ xe đều được khóa chặt từ bên trong. Có điều, sau khi xảy ra sạt lở núi, mặt kính bốn phía của chiếc xe đều đã bị vỡ vụn, nhân viên kỹ thuật đang căn cứ vào hình dạng của kính để tiến hành xếp lại từ những mảnh kính vỡ vụn được tìm thấy từ trong đống đổ nát.”
Bốn phía chiếc xe, có một số tấm kính được khôi phục gần như nguyên dạng, được xếp lại bằng những mảnh kính vỡ giống như là xếp hình, tuy còn có khuyết thiếu, song đại đa số đều đã xếp lại hoàn chỉnh.
Tiêu Vấn Thiên đi đến vị trí hàng ghế thứ hai bên trái chiếc xe, nói: “Trên phần bọc ghế ở ghế ngồi sát bên trái dãy ghế trái hàng ghế thứ hai, vương lại những sợi tóc có chân tóc, bằng nhận định DNA, sợi tóc này thuộc về ông chủ mỏ than tên là Trần Man Tử; Trong chiếc túi ở mé bên cạnh tay ghế ở ghế ngồi bên phải dãy ghế trái hàng ghế thứ hai, để một chiếc ví da, căn cứ vào kiểm tra những vật dụng trong ví, thuộc về một ông chủ mỏ than có tên Diệp Chiếu Khôn; Trên ghế ngồi đơn lẻ dãy ghế phải hàng ghế thứ hai, có một cặp kính mắt, thông qua điều tra, thuộc về một ông chủ mỏ than có tên Cố Tinh; Dãy ghế trái hàng ghế thứ ba có thể là có hai người ngồi, bởi vì trước mặt họ, cũng chính là ở trong túi chứa đồ đằng sau ghế ngồi của hàng ghế thứ hai, lần lượt đặt hai cốc uống trà bảo ôn bằng inox, sau khi tiến hành kiểm nghiệm DNA đối với miệng cốc, đối chiếu với DNA của người nhà đương sự, hai chiếc cốc đều được chứng thực, một của người tên là Vương Thập Nhị, một của người tên là Lục Thất Hoa, đều là các ông chủ mỏ than lên xe ngày hôm đó.
“Bố chỉ cần nói đơn giản thôi mà, thân phận của năm người mất tích, cũng như vị trí ghế ngồi lần lượt của họ đều đã điều tra rõ rồi, đúng không?” Tiêu Lãng hỏi.
“Sau đó chúng tôi đã tiến hành xác nhận lại một lần nữa với người nhân viên tiễn xe, anh ta cũng cho rằng vị tri ngồi xác định như vậy không có gì sai.” Tiêu Vấn Thiên tiếp tục nói mà không đoái hoài đến cậu con hai út, “Ngoài ra, trong xe còn có sổ ghi chép và túi xách nằm tản mạn ở những vị trí khác nữa, đều đã tìm ra được người sở hữu. Có thể là trong quá trình lật nghiêng xe, đồ vật bị dịch chuyển vị trí, dẫn đến nằm phân tán ở những nơi khác.”
“Không có nghi vấn gì đúng không?” Tiêu Lãng hỏi.
Lăng Mạc lắc lắc đầu, trâm ngâm nói: “Tôi nhớ là, trên phần kính chắn gió chỗ ghế lái phụ có vết máu phun bắn ra.”
“Vậy có khả năng là người ngồi hàng ghế sau phun lên đằng trước, hoặc là người lái xe phun sang không vậy?” Bị Lăng Mạc đối lại, Tiêu Lãng có phần vội vã.
“Cái thằng nhóc này, con so với Lăng Mạc kia hãy còn kém xa đấy.” Tiêu Vấn Thiên trừng mắt nhìn Tiêu Lãng.
“Nào, kỹ thuật nghiệp vụ mỗi người một thế mạnh, năng lực và sở trường mỗi người một khác, không được dập tắt tính tích cực của mỗi thành viên chúng ta.” Bác Nguyên Mạn kịp thời xông ra đỡ hộ cháu trai.
Tiêu Vấn Thiên không nói gì nữa, đi đến đằng trước chiếc xe đổ nát, chỉ vào phía trên mặt đất nói: “Đây là kính chắn gió phía trước của xe đã được lắp ghép lại. Tuy rằng sau khi mặt kính bị vỡ, có nước ngấm vào phía bên trong mặt kính, song vẫn có thể nhìn rõ nghi là phương hướng bắn ra của vết máu.”
Nhiếp Chi Hiên quỳ gối ngồi trước tấm kính chắn gió đã được lắp ghép lại, nói: “Ừm, vết máu rất ít, nằm trên vị trí kính sát phía bên phải, phun theo hướng từ dưới lên trên. Nếu như là của người lái xe, vết máu phải là theo hướng từ trái sang phải; Nếu như là của người ngồi ở ghế phía sau, do có một khoảng cách như vậy, vết máu phun bắn ra sẽ phải đi theo đường cong, bắn lên trên kính phải theo hướng từ trên xuống dưới. Cho nên, đây chắc chắn là vết máu bắn ra do bị thương nhẹ của người ngồi ở vị trí ghế lái phụ.”
“Quả nhiên là có 7 người ngồi trên xe!” Lăng Mạc nói.
“Điều đó cũng không hẳn, nói không chừng là người ngồi ở hàng ghế sau, dịch chuyển lên ngồi trên hàng ghế trước thì sao? Cứ nhất định là phải có thêm người mới sao?” Tiêu Lãng khẩu khí không phục.
“Phía cảnh sát sau khi phân tích DNA vết máu, xác định được vết máu bắn ra này không phải là của người lái xe; tiến hành xác định người thân với vợ con của năm người mất tích, cũng đã bị loại trừ.” Tiêu Vấn Thiên nhìn Tiêu Lãng nói.
Trước mặt bố ruột của mình, đặc biệt là trước mặt Đường Đang Đang, Tiêu Lãng liên tục bị “vả vào mặt”, ức chế đến đỏ gay mặt mũi.
“Nếu quả thật là có người khác lên xe.” Lăng Mạc nói, “Lại còn lên xe sau khi chiếc xe đã đi qua trạm chốt vào đường cao tốc, bởi vì bức ảnh chụp lại ở trạm chốt vào đường cao tốc cho thấy, trên ghế phụ xe không hề có người ngồi.”
“Người nào mà lại đứng bên đường cao tốc vẫy tay gọi xe chứ?” Trình Tử Mặc vừa nhai kẹo cao su vừa nghĩ ngợi.
“Cho dù là có người ngồi trên ghế phụ xe, vậy có liên quan gì với việc lật xe, với vụ mất tích?” Tiêu Lãng tiếp tục xen vào.
“Tiêu Lãng đề cập rất hay.” Bác Nguyên Mạn “nâng đỡ” Tiêu Lãng lần nữa, “Nếu như chúng ta đến cả tính chất, động cơ, cũng như nguyên nhân lật nghiêng xe đều không nắm rõ, ngồi đây phân tích trên xe có mấy người, chẳng có ý nghĩa gì.”
Tiêu Lãng ưỡn thẳng ngực lên.
“Đúng, động cơ cũng không rõ.” Tiêu Vấn Thiên nói, “Phía cảnh sát hiện nay đang thẩm tra toàn diện các mối quan hệ mâu thuẫn xã hội của năm nhà doanh nghiệp, cũng như những mâu thuẫn xã hội có liên quan đến người lái xe. Nhưng mà, ngành nghề khai thác than khoáng sản quả thực có mối quan hệ đan xen phức tạp, rất khó để điều tra ra đầu mối gì.”
“Sống không nhìn người, chết không nhìn thấy, có thể là động cơ nào đây?” Nhiếp Chi Hiên chỉnh lại cái chân giả của mình.
“Nếu như là giết người do thù hận, thì không đến mức ra tay sát hại toàn bộ, lại còn đem thi thể đi mất chứ?” Tiêu Lãng nói, “Nếu như là giết người cướp của, sao trong xe lại vẫn còn ví da có tiền bên trong, chỉ riêng chiếc ví da này thôi cũng đã đáng giá không ít tiền rồi. Còn nếu như là bắt cóc đòi chuộc, cho đến giờ người nhà vẫn chưa nhận được bất cứ cú điện thoại sách nhiễu nào.”
“Tài khoản ngân hàng dưới tên những người này đều đã được cảnh sát kiểm soát ngay rồi chứ?” Lăng Mạc nói.
Tiêu Vấn Thiên gật đầu: “Đúng vậy, hai ngày hôm nay đều không có động tĩnh gì.”
“Liệu có thể những thi thể của mấy người này đều đang trong khu rừng không? Bị núi sạt lở che lấp rồi?” Tiêu Lãng tiếp tục phán đoán.
“Cảnh sát đã đến hiện trường trong vòng bốn mươi phút sau khi sự cố xảy ra, cũng đã tiến hành rà soát trong khu rừng.” Tiêu Vấn Thiên nói, “Nếu như là đào hố chôn năm thi thể, thì không đủ thời gian, nếu như không chôn lấp đi, thì sẽ dễ bị phát hiện, hơn nữa việc đem người chết đưa ra bên ngoài xe xử lý không có ý nghĩa gì cả. Thêm vào đó, về sau chúng ta cũng đã tiến hành đào bới khu vực hiện trường, nếu như có thi thể thì đã phát hiện ra rồi. Phán đoán của con là không có khả năng.”
“Lão Tiêu! Mọi thứ không thể nói một cách quá tuyệt đối được.” Tiêu Lãng kháng nghị.
“Tôi đã từng xem bản tin thời sự, nói là có người đặt đinh trên đường cao tốc, để đâm thủng lốp xe, ép xe cộ dừng lại thực hiện cướp bóc.” Trình Tử Mặc nói.
“Không thể nào, lốp xe và gầm xe đều không hề hấn gì.” Lăng Mạc nói.
“Trên đường cao tốc cũng không có gì.” Tiêu Lãng nói.
“Liệu có phải trời mưa đường trơn dẫn đến lật nghiêng không?” Nhiếp Chi Hiên nói.
“Hoặc có thể là, người ngồi trên ghế lái phụ đã giằng lấy vô lăng?” Trình Tử Mặc nói.
“Không đâu, không đâu.” Tiêu Lãng lắc đầu, “Lái xe, tôi đã có kinh nghiệm rồi. Cho dù là chiếc xe gặp nước trơn trượt, hay là có người giằng lấy vô lăng, hoặc giả người lái xe buồn ngủ, trước khi chiếc xe gặp phải sự cố đều sẽ lắc lư chao đảo bất định. Điều đó là vì bất luận xảy ra tình huống nào nêu trên, lái xe đều sẽ có chủ ý đánh lái về phía ngược lại, để khống chế độ ổn định của xe. Nếu như không khống chế được, sẽ xuất hiện tình trạng phương hướng liên tục nghiêng sang trái rồi lại nghiêng sang phải, chiếc xe xoay đi xoay lại, thậm chí lật xe. Còn ở vụ án này, qua những hình ảnh giám sát chúng ta có thể thấy được, chiếc xe rõ ràng là đã chủ động đánh lái gấp về bên phải, tình huống này sẽ xảy ra khi muốn tránh một vật gì đó. Kì quái là kì quái ở chỗ, qua camera giám sát chúng ta thấy trên đường cao tốc không có gì để mà phải tránh cả.”
“Tiêu Lãng nói rất đúng.” Tiêu Vấn Thiên nói.
“Ồ, đúng rồi, lão Tiêu à, cuối cùng cũng chịu gật đầu rồi.” Tiêu Lãng ngang ngạnh nói, “Phê bình xong thì bố đã có cải tiến rồi, rất tốt, rất tốt.”
Tiêu Vấn Thiên trừng mắt nhìn Tiêu Lãng, có điều lúc này mọi người đang mải mê trao đổi suy nghĩ, ông không có thời gian dạy dỗ thằng nhóc con không biết lớn bé này.
“Người lái xe này có vấn đề gì hay không?” Nhiếp Chi Hiên đi lại cộp cộp với chiếc chân giả.
“Theo điều tra cho thấy dường như không có vấn đề.” Tiêu Vấn Thiên nói, “Quan hệ xã hội, quan hệ gia đình bình thường, cũng không có kẻ thù nào; Không có thói quen xấu, trạng thái tinh thần rất tốt, kinh nghiệm lái xe cũng vô cùng phong phú; Thái độ làm việc chăm chỉ cẩn thận. À, vào tối hôm xảy ra sự việc, người lái xe cũng không uống rượu, cũng đã nghỉ ngơi đầy đủ.”
“Nếu không phải là vấn đề từ người lái xe, thì vụ lật nghiêng này đúng thật là khó mà giải thích được.” Nhiếp Chi Hiên giơ cánh tay giả lên chỉ về phía phòng giải phẫu, “Bác sĩ pháp y Sở Công an thành phố đang tiến hành khám nghiệm tử thi, tôi cũng qua xem xem, xem có thể phát hiện ra manh mối gì từ trên thi thể hay không.”
“Tốt lắm, việc đó rất quan trọng.” Bác Nguyên Mạn nói.
Nhìn theo Nhiếp Chi Hiên rời đi, Bác Nguyên Mạn nói: “Phân tích đi, phân tích lại, về tính chất và động cơ sự việc, cũng như nguyên nhân chiếc xe lật nghiêng, chúng ta đều không nắm rõ được tình hình. Mà hai điểm này lại là mấu chốt quan trọng nhất trong việc xử lý vụ án lần này. Những thông tin cần biết chúng ta đều đã biết, nếu chúng ta vẫn chưa có đầu mối gì, e là khó ăn nói.”
“Còn có một thông tin.” Đường Đang Đang nãy giờ không nói gì giơ tay phải lên, nói, “Không phải nói là, camera hành trình của chiếc xe cần cháu khôi phục sao?”
Từ nhà tang lễ quay trở về, các thành viên bèn phân nhóm hoạt động.
Nhiếp Chi Hiên ở lại phòng giải phẫu cũng với các bác sĩ pháp y Sở Công an thành phố tiến hành khám nghiệm thi thể, do Đường Đang Đang sau khi nghe xong câu chuyện đường cao tốc khủng khiếp, có phần sợ hãi. Tiêu Lãng hăng hái xung phong nhận nhiệm vụ đồng hành cùng với Đường Đang Đang ngồi trong chiếc xe Pikachu sửa lại bảng mạch điện tử của camera hành trình, đồng thời khôi phục lại số liệu; Lăng Mạc và Trình Tử Mặc thì đưa ra quyết định đến khu vực xung quanh hiện trường xem xét, quan sát thêm.
Đường Đang Đang gần đây do thường xuyên lo lắng cho Tiêu Vọng, nên ngày càng gầy gò tiều tụy. Tiêu Lãng thấy vậy rất xót thương cô, cũng rất lo lắng cho anh trai mình. Nhưng cậu vẫn luôn cảm nhận được là anh trai sẽ không sao. Từ nhỏ đến lớn, trong mắt cậu anh trai luôn là hình tượng một người trưởng thành nhỏ bé, Tiêu Lãng tin rằng, anh trai nhất định sẽ bảo vệ tốt bản thân. Có điều, bất luận Tiêu Lãng an ủi Đang Đang thế nào đi nữa, cũng đều khiến cô khóc lóc nước mắt rơi lã chã. Điều này làm cho Tiêu Lãng phiền não. Bởi vậy, chỉ cần Đường Đang Đang không chủ động nhắc đến, Tiêu Lãng cũng quyết định không đề cập đến anh trai, cả hai trong lòng đều hiểu mà không nói ra.
Đường Đang Đang là một cô gái rất giản đơn, chỉ cần cô bước vào trạng thái công việc, là có thể tạm thời quên đi sự lo lắng về Tiêu Vọng. Điều này Tiêu Lãng cũng biết được, cho nên cậu rất vui vẻ cùng làm việc với cô.
Cả một buổi chiều, Đường Đang Đang đều nỗ lực vật lộn với công việc khó khăn này. Cần phải làm sao để hàn nối được các vi mạch điện tử, đây là một nhiệm vụ rất gian nan. May mà có sự giúp đỡ của Tiêu Lãng, chàng trai này có năng lực thị giác vượt trội hơn người thường, có thể khôi phục những linh kiện điện tử nhỏ bé vào đúng vị trí ban đầu một cách chuẩn xác, điều này nâng cao hiệu quả công việc của Đường Đang Đang lên rất nhiều.
Việc mà Đường Đang Đang thấy còn khó hơn lên trời, Tiêu Lãng vừa làm vừa quậy chỉ trong mấy phút là hoàn thành. Tiêu Lãng nói cậu có thể nhìn thấy rõ ràng từng vết nứt trên mỗi linh kiện điện tử, vì thế nên cũng có thể kết nối chúng lại với nhau về nguyên trạng thái ban đầu một cách dễ dàng. Mới đầu Đường Đang Đang cũng không tin tưởng, nhưng sau khi Tiêu Lãng khôi phục lại được mấy linh kiện điện tử, thì Đường Đang Đang đã bị thuyết phục hoàn toàn.
Làm việc liên tục cho đến tận khuya, toàn bộ chiếc camera hành trình đã được khôi phục nguyên trạng, sau khi kết nối điện, có thể sử dụng bình thường được rồi. Có điều, do các linh kiện điện tử đã bị hư hại, một phần dữ liệu bị tự động xóa đi, công việc tiếp theo chính là nhờ vào cao thủ vật chứng điện tử là Đường Đang Đang để khôi phục lại những dữ liệu đã mất.
Nhiệm vụ của Tiêu Lãng đã hoàn thành, cũng mệt nữa, nhất là ngồi trong chiếc xe bốn bề tối đen này, tiếng gõ bàn phím lách cách của Đường Đang Đang lại càng thêm ru ngủ, nếu như lúc này còn không ngủ, thì không phải là Tiêu Lãng nữa rồi.
Tiêu Lãng nghĩ vậy, rồi tự nhiên ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
Cũng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, trên màn hình hiển thị máy tính mã số chương trình bị khuyết thiếu đã được Đường Đang Đang dần dần phục hồi. Cô tự mình chạy thử chương trình hết lần này đến lần khác, không ngừng thay đổi và bổ sung các số liệu, cuối cùng, giao diện hình ảnh đã bừng sáng.
Đường Đang Đang hào hứng “Yeah” lên một tiếng, có điều âm thanh chưa đến mức khiến Tiêu Lãng đang ngủ say giật mình tỉnh dậy.
Khi đoạn video bắt đầu chạy, Đường Đang Đang mới biết được là chiếc camera hành trình này không thiết lập chức năng ghi âm, cho nên mọi hình ảnh đều diễn ra trong im lặng. Tuy là điều đáng tiếc, song có thể xem được đoạn phim ghi lại thời điểm xảy ra sự cố, đã quá đủ rồi.
Đoạn phim bắt đầu ghi lại từ lúc người lái xe đưa xe ra khỏi gara của công ty cho thuê. Có thể thấy được rằng, đây là một công ty cho thuê làm việc chỉn chu, mỗi khi xe quay về, sẽ copy lại số liệu trong camera hành trình, đồng thời xóa sạch dữ liệu trong camera. Đoạn video vừa được khôi phục, cũng chính là đoạn phim từ lúc bắt đầu cho thuê xe lần này.
Ống kính máy quay góc rộng, thời gian ghi chú là 18:00 ngày 7 tháng 11 năm 2017. Chiếc xe từ trong gara chạy ra, cả quãng đường ổn định chạy đến khách sạn quốc tế Nam An nơi diễn ra hội nghị hàng năm của Hiệp hội doanh nghiệp Khoáng sản.
19:03, chiếc xe chạy vào bãi đỗ xe của khách sạn quốc tế Nam An, sau khi dừng xe, camera hành trình vẫn tiếp tục hoạt động, xem ra, lúc này người lái xe không hề tắt động cơ.
20:21, sau khi chờ đợi hơn một giờ đồng hồ, phía trước đầu xe xuất hiện bóng dáng người nhân viên tiễn xe. Người nhân viên đi đến gần chiếc Coaster, đồng thời từ bên ngoài của ghế lái phụ trao đổi ngắn gọn với người lái xe. Lúc này, những hình ảnh ghi lại từ máy quay bắt đầu không ngừng rung lắc, chứng tỏ có người đang lên xe.
Sau khi người nhân viên và người lái xe trao đổi xong, người nhân viên đi qua khu vực ống kính máy quay, đi đến cửa lên xe ô tô phía bên phải. Máy quay camera một lần nữa lại rung lắc, cho thấy người nhân viên đã lên xe để kiểm tra số người.
Không lâu sau, người nhân viên một lần nữa xuất hiện ở một bên máy quay, đồng thời vẫy tay ra hiệu cho chiếc xe có thể khởi hành.
20:30, thành phố Nam An trong trận mưa lớn, tình hình giao thông không đến nỗi tệ. Chiếc Coaster chạy ổn định trên cả quãng đường đến trạm thu phí cao tốc, dừng lại 15 giây ở lối vào phát thẻ. Lúc này, từ trong video có thể nhìn thấy lái xe đưa tay ra lấy thẻ. Rồi rất nhanh chiếc xe lại tiếp tục ổn định chạy trên đường cao tốc.
Đường Đang Đang biết rằng, trước thời điểm này, có lẽ mọi thứ của chiếc xe đều bình thường. Bây giờ điều cô cần phải theo dõi cẩn thận là, chiếc xe dừng lại cho người lên ở đâu, máy quay có ghi lại được hình dáng tư thế của người lên xe hay không; Còn nữa, chiếc xe tại sao lại bị lật nghiêng.
Thế nên, sau khi chiếc xe chạy vào đường cao tốc, Đường Đang Đang để video phóng to ở mức cao nhất, nhăn mày nhíu trán, chăm chú nhìn không chớp mắt lên phía màn hình.
Chiếc xe chạy trên đường mà không dừng lại, thời gian cũng không ngừng chuyển động.
Đường Đang Đang đã sớm ước tính, từ lối vào đường cao tốc chạy khoảng 30 phút là sẽ đến đoạn đường xảy ra sự cố.
Thời gian đang trôi qua từng giây từng phút, Đường Đang Đang thậm chí không dám tua nhanh tốc độ chạy phim vì sợ bỏ lỡ mất điều gì. Nhưng thời gian đã trôi qua hơn 30 phút rồi, chiếc xe vẫn tiếp tục chạy trong mưa lớn với tốc độ đều đều, cơ bản không hề thấy dấu hiệu dừng xe lần nào.
Từ những hình ảnh trong video có thể thấy, chiếc xe đang từng chút một tiến gần đến đoạn đường xảy ra sự cố rồi, nhưng trong cả quá trình, không hề dừng xe để người khác lên.
“Không lẽ có người lên xe trong lúc chiếc xe vẫn đang chạy?” Đường Đang Đang thầm nghĩ, nhưng cô nhanh chóng ý thức lại được rằng, tình tiết đó chỉ xảy ra trong phim ảnh Mỹ, không thể diễn ra trong thực tế ngoài đời được.
Đột nhiên, một bóng trắng lướt qua tầm nhìn máy quay từ bên trái sang bên phải.
Dùng từ “lướt” chưa thật sự chuẩn xác, bởi vì tốc độ của cái bóng trắng đó cũng không nhanh lắm, coi như là “bay” vào tầm nhìn máy quay vậy.
Do tốc độ không nhanh, Đường Đang Đang có thể nhìn thấy cái bóng trắng một cách rõ ràng: Đó là một vật hình người không nhìn rõ thân thể hay chân tay, mọi bộ phận được ôm trọn bên trong cái bóng trắng. Cái bóng trắng với mái tóc rối tung bù xù, khuôn mặt trắng bệch nhưng không hoàn chỉnh - một khuôn mặt rách nát khuyết thiếu.
Bất luận là nhìn như thế nào cũng không thể là một con người được.
Đường Đang Đang tập trung cao độ sự chú ý vào màn hình, sợ hãi hét lên một tiếng, suýt chút nữa ném bay chiếc camera vừa sửa được ra bên ngoài.
3Tiếng hét thất thanh khiến Tiêu Lãng đang trong giấc ngủ giật mình tỉnh giấc, nhảy dựng lên như chiếc lò xo, đụng đầu vào nóc xe vang lên tiếng “binh” to tướng.
“Ôi… chiếc xe của tổ chức chúng ta sớm muộn cũng bị mình làm cho bay nóc mất thôi.” Tiêu Lãng xoa xoa đầu, nhìn sang màn hình máy tính của Đường Đang Đang, lúc này màn hình đã hoàn toàn tối đen. Tiêu Lãng vỗ nhẹ vào khuôn mặt nhỏ nhắn đang trắng bệch của Đường Đang Đang, hỏi: “Đại tiểu thư, cô làm sao thế?”
Đường Đang Đang túm chặt cánh tay của Tiêu Lãng, ngoảnh đầu sang một bên, giơ tay ra một cách miễn cưỡng rồi chỉ chỉ vào màn hình máy tính.
“Đại tiểu thư, có đến mức vậy không chứ?” Tiêu Lãng tỏ ý không tán đồng kéo thanh tiến trình chạy ngược trở lại một chút.
Chiếc xe lao đi trong cơn mưa lớn, không lâu sau, một cái bóng trắng rõ mồn một xuất hiện trước tấm kính chắn gió của chiếc Coaster theo hướng từ trái sang phải.
“Á à.” Tiêu Lãng kêu lên một tiếng, “Đồ quỷ này không biết là trên đường cao tốc không được phép đi ngang qua đường sao?”
Gần như là đồng thời cùng lúc cái bóng trắng xuất hiện, hình ảnh đằng trước chiếc xe nhanh chóng thay đổi liên tục, điều này chứng tỏ chiếc xe đã bẻ vô lăng hết cỡ sang phải, theo đó dần dần mất đi trọng tâm rồi gây ra lật nghiêng. Vào lúc chiếc xe còn chưa bị lật nghiêng hoàn toàn, màn hình đột nhiên tối om. Điều này chứng tỏ trong quá trình chiếc xe lật nghiêng, giắc cắm điện của camera hành trình đã rời ra, do bị ngắt điện nên camera đã ngừng quay.
“Nhìn thấy chưa, nhìn thấy chưa?” Tiêu Lãng hào hứng nói, “Mình phân tích quá chuẩn phải không? Nguyên nhân lật nghiêng chính là do nhìn thấy quỷ rồi! Lái xe đấy là vì tránh quỷ mà! Một lái xe lão luyện nắm vững rất đầy đủ kỹ thuật lái xe, mới có thể phân tích được nguyên nhân xảy ra sự cố một cách chính xác như vậy!”
“Cậu không sợ à?” Đường Đang Đang miễn cưỡng quay đầu lại, nhìn Tiêu Lãng, giọng nói vẫn còn hơi run rẩy.
“Cái này có gì đáng sợ chứ?” Tiêu Lãng hỉ hả một lần nữa lại kéo thanh tiến trình chạy ngược trở lại, đợi đến lúc cái bóng trắng lại xuất hiện, cậu liên tục ẩn nút chụp lại màn hình.
“Mờ mờ ảo ảo, đại tiểu thư, cậu có thể làm cho bức ảnh rõ nét hơn một chút không?” Tiêu Lãng nói.
“Mình… mình không dám.” Đường Đang Đang dùng mu bàn tay chắn phía trước mắt, nói nhỏ.
“Vậy cậu có thể dạy mình làm không?” Tiêu Lãng chống cằm, đôi mắt làm điệu bộ chăm chú nhìn Đường Đang Đang.
“Cậu ngốc như vậy.” Dáng điệu của Tiêu Lãng làm Đường Đang Đang buồn cười, bỏ tay che mắt xuống, hít một hơi thật sâu, nói, “Để đấy mình làm cho.”
“Có thế chứ, cái này có gì đáng sợ đâu? Mình ở bên cạnh đây cậu còn sợ gì? Ma đến giết ma, quỷ đến giết quỷ.” Tiêu Lãng làm bộ nói.
“Cậu đừng nói nữa, càng nói mình càng sợ.” Nói thì nói vậy, nhưng những ngón tay linh hoạt của Đường Đang Đang đã thoăn thoắt như đang nhảy múa trên bàn phím.
Hình ảnh trên màn hình càng ngày càng rõ nét, thậm chí đã có thể nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt “quỷ” rồi - Đó là một nam giới trang phục trắng muốt có khuôn mặt quỷ không còn toàn vẹn, đang nhe nanh trợn mắt.
Trong lúc Đường Đang Đang đã lấy hết mọi dũng khí rồi, một lần nữa lại quay đầu đi, thì Tiêu Lãng đang cười lăn cười lộn.
“Cái gì mà kém thế, học người ta giả ma giả quỷ cũng phải có chút mới mẻ, có chút sáng tạo có phải hay không chứ!” Tiêu Lãng ôm bụng nói, “Đây hoàn toàn là mô phỏng bắt chước dáng vẻ của thuyền trưởng Salazar trong phim Cướp biển vùng Caribe 5, nhưng mà, cái này nhìn cũng rởm quá đi, ha ha ha!”
“Cháu định nói, đây là đang “giả ma giả quỷ”?” Bác Nguyên Mạn hỏi.
“Ông ngoại, không phải ông thực sự tin rằng trên đời này có ma quỷ gì chứ?” Tiêu Lãng vẫn đang cười không dừng lại được.
Tổ chức Người gác đêm nghe nói Đường Đang Đang đã khôi phục được dữ liệu trong camera hành trình, liền triệu tập họp khẩn cấp ngay trong đêm khuya, để nghiên cứu công việc bước tiếp theo.
“Vậy cháu thử nói xem, vụ “giả ma giả quỷ” này đã được thực hiện ra sao?” Bác Nguyên Mạn hỏi.
Tiếng cười của Tiêu Lãng lập tức chấm dứt: “Ồ, cũng là một vấn đề đấy.”
“Giả ma trên đường cao tốc, quá là nguy hiểm.” Lăng Mạc nói, “Hơn nữa trong máy quay giám sát không hề nhìn thấy một bóng ma nào.”
Những hình ảnh trong camera hành trình trên màn hình máy tính đã chạy hết, cuối cùng dừng lại ở bức ảnh chính diện “con ma” vừa được Đường Đang Đang xử lý.
Vấn đề sắc bén, nên trong một lúc nhất thời không ai có thể trả lời được, mọi người mỗi người một dáng vẻ ngồi tại vị trí của mình suy nghĩ tính toán các loại khả năng.
Ở một thế giới không có ma quỷ, vậy tại sao lại xuất hiện một khuôn mặt quỷ như vậy chứ?
“Tấm ảnh này xem kỹ ra, trên khuôn mặt quỷ phía đông thiếu một chút, phía tây bớt một chút, sao có thể làm được như vậy?” Bác Nguyên Mạn tiếp tục đặt câu hỏi.
“Hóa trang tạo hiệu quả đặc biệt rất khó thực hiện.” Đường Đang Đang nói, “Cháu đoán là đã được xử lý hậu kỳ tạo hiệu quả đặc biệt bằng máy tính, giống như là nguyên lý sản xuất phim ảnh vậy.”
“Hả?” Tiêu Lãng ngồi thẳng người lên, nói, “Nếu đúng như cậu nói đây là sản phẩm được làm ra nhờ xử lý hậu kỳ tạo hiệu quả đặc biệt, vậy thì liệu có giống như phim không, đây cũng chỉ là một hình ảnh, chứ không phải là một vật gì thực sự đã ở đó?”
“Trình chiếu công nghệ 3D?” Đường Đang Đang và Lăng Mạc không hẹn mà cùng đồng thanh nói.
“Liệu có phải không?” Tiêu Lãng nói.
“Công nghệ 3D (Holographic) hiện giờ đã rất quen thuộc rồi.” Đường Đang Đang nói, “Có điều, như vậy cần một chiếc máy chiếu công nghệ 3D, phản chiếu lên trên mặt phẳng phim, mới có thể tạo ra được hình ảnh nổi ba chiều giống y như thật. Ở một không gian nhỏ hẹp như bên trong xe ô tô, rất khó để có thể thực hiện được.”
“Trước đây mình đã từng chơi một trò chơi có hình ảnh không gian ảo ba chiều.” Tiêu Lãng nói, “Kỳ thực cái gọi là mặt phẳng phim, tự mình dùng một miếng nhựa là có thể làm được rồi. Cho nên, tôi nghĩ là, nếu như ở phía trước của một chiếc má