← Quay lại trang sách

Chương 4 Bé gái bị kim châm-

Luồng ánh sáng khiến mắt chúng ta mờ đi, chính là bóng tối của chúng ta.-Khi chúng ta tỉnh ngộ, ánh bình minh mới bừng sáng lên.-Thoreau (Mỹ)

1

Bên chiếc tủ cách ly tại Phòng kiểm nghiệm kiểm tra vật chứng của Sở Công an thành phố Nam An, Lăng Mạc đang nghiên cứu chiếc áo khoác len nữ màu đen có họa tiết hình hoa mẫu đơn.

Cậu ngồi ngay bên ngoài chiếc tủ cách ly, hai tay đưa vào tủ cách ly qua lỗ thao tác, cẩn thận chút một kéo một phần của chiếc áo len ra, rồi sau đó dùng chiếc nhíp gắp ra một sợi màu đen nhỏ mắc giữa các sợi áo, đoạn để lên trên một tờ giấy trắng bằng phẳng.

Trên tờ giấy trắng đó đã có khoảng chục sợi màu đen như vậy.

Cho tới giờ đối với vật chứng quan trọng trong vụ án Tào Doãn - chiếc áo khoác len này, cảnh sát đã thực hiện được một khối lượng lớn công việc, nhất là tiến hành điều tra tất cả những ai liên quan tới chiếc áo len. Có điều, sau khi Bác Như Hy và nhóm của cô thực hiện lấy mẫu DNA, đã không tìm thấy mẫu DNA mà có thể tiến hành phân biệt chính xác ở trên chiếc áo.

Do đó, nội bộ phía cảnh sát cũng có những ý kiến khác nhau về chiếc áo này. Có người cho rằng đây là chiếc áo mới mua, được mặc trong một thời gian ngắn, cho nên không có mẫu DNA dính theo. Có người cho rằng chỉ cần giặt giũ sạch sẽ phần cổ áo và ống tay áo là những chỗ dễ dính theo mẫu DNA trên trang phục, thì việc không tìm thấy mẫu DNA trên chiếc áo khoác này cũng là chuyện bình thường.

Sau đó, Nhiếp Chi Hiên và Bác Như Hy đã tìm thấy những sợi màu đen lẫn trong các sợi len của chiếc áo.

Nhiếp Chi Hiên cũng đã mất không ít công sức tìm hiểu xem những sợi màu đen này rốt cuộc là cái gì. Sau đó, dưới kính hiển vi, Nhiếp Chi Hiên phát hiện ra rằng sợi màu đen có cấu trúc gồm lớp biểu bì sừng và lõi tủy, xung quanh nó được bao bọc bằng lớp vảy sù sì giống như những mảnh sừng nhỏ. Do vậy có thể xác định đây là những sợi tóc. Những sợi tóc này có dạng hình trụ, lớp biểu bì dạng vảy mỏng, vân hoa trên bề mặt nhỏ mảnh, sắp xếp không đều, các lớp vân đa dạng chồng chéo lên nhau. Trông chúng khác hẳn với lông động vật và các phần lông mao khác trên cơ thể người. Cho nên Nhiếp Chi Hiên xác định đây có thể là đoạn cuối sợi tóc của con người.

Chỉ tiếc là với công nghệ kỹ thuật DNA hiện tại không thể định hình mẫu gen DNA bằng tóc nếu không có nang lông ở chân tóc. Do đó, phần tóc này không thể dùng làm mẫu xét nghiệm DNA để xác định kẻ tình nghi gây án là Tào Doãn.

Có điều chiếc áo không phải áo mới mà là một chiếc áo cũ đã được giặt sạch. Điều này cũng coi như là đã gián tiếp chứng minh rằng không có ai đã mua một chiếc áo mới để ngụy trang quá trình gây án, đánh lạc hướng chú ý của cảnh sát. Chính vì vậy, cảnh sát tin rằng việc Tào Doãn vứt lại quần áo trong phòng thay đồ có tính xác thực tương đối cao.

Sau khi tuyên bố kết thúc vụ án Tào Doãn, chiếc áo đã được chuyển giao về kho bảo quản vật chứng của Cảnh sát Nam An cùng với các chứng cứ vật chứng khác của vụ án.

Dựa trên những suy luận trước đó, Lăng Mạc cho rằng trong vụ án giết hại “Kị sĩ u linh” vẫn còn tồn tại khá nhiều khúc mắc, và rất có khả năng có kẻ khác đang lợi dụng Tào Doãn gây án. Góc độ không giống nhau, những thông tin tiềm ẩn bên trong mà Lăng Mạc nhìn thấy so với phía cảnh sát cũng không giống nhau: Nếu đúng là như vậy, nếu như chiếc áo này đã từng được giặt sạch sẽ, thì cũng có nghĩa là chiếc áo này chắc chắn không phải của chính Tào Doãn. Bằng không, nếu đã muốn giáng họa cho cô ta, thì càng lưu giữ lại dấu vết DNA càng có ý nghĩa hơn.

Do đó, tất cả các manh mối từ chiếc áo này có thể đều sẽ hữu ích trong việc tìm ra hung thủ giết người thực sự. Lăng Mạc đã từng đến trung tâm lưu giữ vật chứng lấy chiếc áo này để quan sát kỹ hơn. Cậu đã phát hiện ra trên chiếc áo không chỉ dính có một đoạn tóc nhỏ đó mà là dính rất nhiều tóc. Tiếc là không có cách nào xác định mẫu DNA từ tóc, cho nên dù có suy luận gì khác thì cậu cũng chỉ có thể tạm thời để đó.

Mãi cho tới khi cảnh sát bắt được Cố Tinh, Lăng Mạc vô tình nhìn thấy rất nhiều mảnh vụn tóc dính trên mặt hắn, linh cảm trong lòng đột nhiên bùng phát, cho nên cậu đã ngay lập tức chạy đến Trung tâm bảo quản vật chứng Sở Công an thành phố Nam An, lấy ra chiếc áo len đã bị phủ lên một lớp bụi này, mượn phòng thí nghiệm của Bác Như Hy rồi bắt đầu công việc.

Những sợi tóc vốn đã nhỏ nhẹ dễ bay, hơn nữa đây chỉ là một đoạn cắt nhỏ của sợi tóc, lại càng dễ dàng bị bầu không khí lưu động thổi bay. Do đó, Lăng Mạc cẩn thận thu lượm từng sợi tóc bám giữa các sợi áo len bên trong chiếc tủ cách ly với bầu không khí hoàn toàn tĩnh lặng. Mặc dù Lăng Mạc hiện giờ còn chưa biết liệu mình làm như vậy có ý nghĩa gì, nhưng có một niềm tin đang thôi thúc động viên cậu nhất định phải hoàn thành việc này.

Tìm kiếm sợi tóc trong một chiếc áo len cũng là chất sợi vốn đã là một việc rất khó khăn, thêm vào đó sợi tóc thì ngắn nhỏ, chiếc áo len lại có màu đen gây cản trở thêm, rồi việc quan sát gián tiếp qua lớp tủ cách ly càng thêm bất tiện, khiến cho công việc này đã khó khăn lại càng thêm khó khăn hơn. Lăng Mạc phải dừng lại dụi mắt mấy lần liền. Trong lòng cậu thầm nghĩ nếu như có Tiêu Lãng cậu chàng có giác quan siêu việt ở đây thì tốt biết mấy, nếu như việc này giao cho cậu ta làm, có lẽ sẽ đơn giản hơn rất nhiều rồi. Tuy nhiên, lúc này Tiêu Lãng đang phối hợp với phía cảnh sát khẩn trương thẩm vấn bọn Cố Tinh, e rằng không có thời gian để giúp cậu.

Lăng Mạc cẩn thận từng chút một đặt tờ giấy trắng bên trên có hàng chục sợi tóc vụn vào một cái khay nhựa trong suốt, dùng một chiếc nắp đậy lại, đưa ra khỏi chiếc tủ cách ly rồi để bên cạnh kính hiển vi.

Công việc bây giờ của cậu là quan sát và tìm ra những điểm giống nhau và khác nhau của những sợi tóc này.

Mặc dù quan sát bằng kính hiển vi không phải là sở trường của Lăng Mạc, nhưng cậu vẫn cố mò mẫm tìm ra sự khác biệt giữa từng sợi tóc. Cậu phát hiện có sợi thô có sợi mỏng, có sợi suôn thẳng có sợi cong queo, có sợi xỉn màu nhưng cũng có sợi sáng bóng.

Một nụ cười từ từ hiện ra trên khóe miệng của Lăng Mạc.

“Nếu không phải là mẹ tôi nói cho biết, tôi thực sự không thể tìm thấy cậu!” Tiêu Lãng không biết từ khi nào đã đứng ngay sau lưng Lăng Mạc, vỗ mạnh vào vai cậu một cái.

“Cậu đi kiểu gì mà không nghe thấy tiếng thế?” Lăng Mạc giật mình.

“Vì thính giác của tôi nhạy chứ sao, cho nên đã cố gắng bước chân thật khẽ, người khác đương nhiên không nghe thấy rồi.” Tiêu Lãng tự hào nói, “Cậu biết gì không? Cố Tinh khai cả rồi, hắn ta khai ra cả quá trình giống hệt như phân tích của chúng ta! Giờ tôi cảm thấy chúng ta sau này đừng có dùng cái tên Người gác đêm gì nữa, mà phải gọi là liên minh phá án như thần!

“Đừng có đắc ý quá đáng.” Lăng Mạc nói, “Bác lão tía nói rằng Người gác đêm không chỉ là tên một tổ chức, mà còn là niềm tin và tín ngưỡng đấy.”

“Món gì đây thế này?” Tiêu Lãng cầm cái khay trên bàn lên và hỏi. Lúc cậu nói, hơi thở bật ra thổi những sợi tóc vụn trong khay dạt cả sang một góc.

“Này, đừng có thổi tung các vật chứng đi.” Lăng Mạc đưa tay ra chộp lấy cái khay.

“Đây có phải là tóc không?” Tiêu Lãng nói, “Độ dày và màu sắc đều không giống nhau nhỉ.”

Lăng Mạc vừa nghe Tiêu Lãng nói vậy liền ngây người ra nhìn cậu rồi nói: “Nếu sớm biết mắt cậu lợi hại hơn cả kính hiển vi, tôi đã chẳng phải tốn bao công sức thế này rồi.”

“Chính cậu là người đã để tôi một mình tại hiện trường mà”. Tiêu Lãng dang hai tay ngồi dựa vào chiếc ghế trong phòng vật chứng, “Ai mà biết được cậu vội vàng chạy đi như vậy hóa ra là đến nghiên cứu đống tóc vụn này!”

“Tóc là tóc, không phải tóc vụn.” Lăng Mạc cười mỉm nói, “ít nhất nó mách bảo tôi rằng kẻ giết chết “Kị sĩ u linh” có lẽ là đã cải trang giấu mình trong một tiệm cắt tóc.”

Tiêu Lãng liếc nhìn chiếc áo len đen trong tủ cách ly, nói: “Trên cùng một chiếc áo mà bị lẫn rất nhiều sợi tóc có hình dáng tính chất không giống nhau như vậy, khả năng lớn nhất chỉ có thể là thợ cắt tóc. Mà Tào Doãn chả liên quan gì tới lĩnh vực này cả. Điều này chứng tỏ hung thủ thực sự là một người khác.”

“Đáng tiếc, người hành nghề trong lĩnh vực này quá nhiều, vẫn không biết bắt đầu từ đâu.” Lăng Mạc lặng lẽ đem chiếc áo khoác len cất lại vào trong túi đựng vật chứng.

“Phạm vi đã được thu hẹp rất nhiều.” Tiêu Lãng vỗ vỗ vào vai Lăng Mạc, “So với việc không biết một chút gì như trước kia thì coi như đã tiến được một bước lớn rồi! Nhưng mà, tôi đến tìm cậu, không phải là để nói với cậu mấy chuyện tóc tai vớ vẩn này.”

Lăng Mạc ngước mắt lên nhìn Tiêu Lãng một cách hiếu kỳ.

Tiêu Lãng cười ha ha, nói: “Ông ngoại tôi còn đang sợ chúng ta nhàn cư vi bất thiện kia kìa. Hay là thế này, để anh Nhiếp tìm cho chúng ta vài việc vặt nhé. Có điều, trước khi nhận việc, tôi phải đi gặp mẹ mình trước đã.”

Lăng Mạc ngay lập tức đồng ý: “Vừa hay tôi cũng đang có vài điều muốn hỏi chủ nhiệm Bác. Này, đợi chút đã.”

Tiêu Lãng quay đầu nhìn Lăng Mạc với vẻ mặt khó hiểu. Còn Lăng Mạc lúc đó cầm lên một tờ báo Đô thị Nam An đặt ở đầu bàn thí nghiệm.

“Nam An lại xuất hiện sự việc “biến dị” ở trẻ nhỏ! Lại là do vắc-xin gây họa?” Hàng chữ đen in đậm đầu trang gây sự chú ý của mọi người.

“Đây là cái gì vậy?” Tiêu Lãng ghé đầu qua đọc.

“Cậu còn nhớ đứa bé ở Tân Kiều đó không? Đứa tré đã bị hôn mê sau khi tiêm vắc-xin ấy.” Lăng Mạc hỏi.

“Có vụ đó ư?” Tiêu Lãng chớp chớp mắt suy nghĩ.

“Vào lúc vây bắt Tào Doãn, trong chương trình phát thanh trên chiếc Đỉnh Vạn Cân có nhắc đến.” Lăng Mạc gợi ý.

“Đâu biết đâu.” Tiêu Lãng vẫn mặt mũi ngơ ngác. Lăng Mạc đẩy tờ báo sang cho cậu, rồi nhân lúc Tiêu Lãng đầu óc đang mơ hồ cầm báo đọc, Lăng Mạc cũng nhanh nhẹn lướt đọc tin tức trên điện thoại di động.

“Ôi dào, tiêu đề bài báo này cũng dọa người quá đi. Tôi còn đang tưởng là biến dị gì cơ, thì ra là đứa trẻ đã phát triển quá mức.” Tiêu Lãng băn khoăn giơ tờ báo lên, “Một đứa trẻ năm tuổi, cao hơn một mét tư, quá thừa dinh dưỡng nhỉ?”

Lăng Mạc vẫn nhìn vào điện thoại di động lắc đầu: “Tôi nghĩ nó không đơn giản như vậy. Hiện giờ trên mạng xã hội đều là những thảo luận về hai sự việc này. Đứa trẻ đó sau khi được tiêm vắc-xin lúc 3 tuổi, thì bắt đầu xuất hiện tình trạng phát triển quá mức, vào lúc 5 tuổi, các dấu hiệu giới tính thứ cấp đã xuất hiện các triệu chứng phát dục, thậm chí lông trên cơ thể cũng trở nên quá đen và quá dài, đó hoàn toàn không phải là một hiện tượng bình thường.”

Tiêu Lãng vung tay ra ném tờ báo trở lại bàn: “Cho nên mọi người ào ào đưa con em mình đi kiểm tra phải không? Trong bài báo chẳng phải cũng nói rồi, nhóm điều tra không phát hiện vắc-xin có vấn đề, cũng không có đủ căn cứ chứng minh là có liên quan tới vắc-xin, sự việc vẫn đang trong quá trình điều tra mà. Hơn nữa, lần trước là hôn mê, lần này là phát dục sớm, hai sự việc này có liên quan không? Thôi chúng ta mau đi tìm mẹ tôi trước đã.”

Lăng Mạc trong lòng tràn đầy nghi ngại, nhưng quả thực cũng không biết nói sao, đành cùng Tiêu Lãng rời khỏi phòng thí nghiệm.

Trong lòng Bác Như Hy, nếu mà nói con trai cả là nơi gửi gắm hy vọng của bà, thì Tiêu Lãng chính là nơi đem đến niềm vui cho bà. Dù cậu đã cao lớn tới một mét tám mươi mấy, nhưng mỗi lần gặp cậu Bác Như Hy vẫn không kìm được muốn ôm vào lòng một cái.

“Mẹ, phải cho con chút thể diện chứ!” Tiêu Lãng nhảy sang một bên tránh cái ôm của Bác Như Hy.

“Nghe nói các con đã gặp phải một “thể loạn gen”?” Bác Như Hy lắc lắc đầu cười hỏi.

“Đúng ạ, Chủ nhiệm Bác, cô nghiên cứu về gen. Cô có thể cho chúng cháu biết rốt cuộc thì gen là gì không?” Lăng Mạc hòi.

“Cái này…” Bác Như Hy nhíu mày suy tư rồi nói, “Cô cũng không biết làm thế nào để khái quát cơ bản nhất khái niệm rất rộng này. Tóm lại, gen hỗ trợ cấu trúc cơ bản cũng như chức năng và tính chất của một sinh mệnh, lưu trữ toàn bộ thông tin về các quá trình của sự sống như chủng tộc, nhóm máu, sinh sản, tăng trưởng và diệt vong. Mọi hiện tượng sống của một sinh vật như sinh ra, lớn lên, suy yếu, bệnh tật, lão hóa hay tử vong đều liên quan đến gen.”

“Vậy trong “thể loạn gen” này, những thông tin mọi mặt mà gen biểu hiện ra, là của người anh trai, hay là của người em trai?” Tiêu Lãng hỏi.

“Bất luận có phải là “thể loạn gen” hay không, nếu như trên cùng một lô-cut gen[*] đặc định mà có gen không giống nhau, thì sẽ cho thông tin khác nhau.” Bác Như Hy nói, “Điều này không liên quan gì đến anh trai hay em trai cả.”

“Điều đó có nghĩa là, những đặc điểm và khả năng khác nhau của chúng ta được xác định bởi các gen cụ thể. Nếu gen đột biến khác với người bình thường thì liệu chúng ta sẽ có được siêu năng lực không ạ?” Lăng Mạc hói tiếp.

“Từng có nhà khoa học đã tiến hành kiểm tra trắc nghiệm trình tự gen ở loài báo săn, thấy rằng trong quá trình sinh sản di truyền từ đời này sang đời khác của loài báo đã xuất hiện 11 loại gen đột biến. Chính điều này đã đẩy nhanh tốc độ chạy của con báo.” Bác Như Hy nói, “Tất nhiên, đây chỉ là một kết luận nghiên cứu, nhưng kết luận này có thể hỗ trợ cho những ý tưởng của cháu.”

“Cũng có nghĩa là, cùng với quá trình tiến hóa của mình, năng lực mọi mặt của loài người sẽ ngày càng mạnh lên?” Tiêu Lãng nói.

“Nói đến hai từ “tiến hóa” thì đây lại là một ngành học rồi.” Bác Như Hy nói, “Một số học giả cho rằng, những hiện tượng như là đột biến gen tồn tại trong quá trình phát triển và biến đổi của sinh vật thể, chưa chắc đã là một loại tiến bộ, mà là một loại hiện tượng ngẫu nhiên, không có cái gọi là tiến hóa hay thụt lùi ở đây. Nghiêm Phục còn tự sáng tạo ra từ “thiên diễn”, đó chính là cách lý giải khác nhau về tiến hóa và biến đổi chăng.”

“Cũng có nghĩa là con người không thể kiểm soát được sự biến đổi này?” Lăng Mạc hỏi.

Bác Như Hy gật đầu nói: “Đột biến gen không những có thể tự phát, mà còn có thể do dẫn phát, cho nên hiện nay cũng đã có kỹ thuật đột biến gen lựa chọn. Nhưng mà, khả năng của kỹ thuật này vẫn còn có hạn chế. Ngoài ra, đột biến gen có thể gây hại cho cá thể, cũng có thể có lợi cho cá thể, hoặc là vừa gây hại vừa có lợi, hoặc có thể là một đột biến trung tính vô hại. Cho dù là có cách để thúc đẩy đột biến gen, thì làm thế nào để khống chế các đột biến này chỉ có lợi cho cá thể nữa?”

“Nói cách khác là, ý tưởng kiểm soát đột biến gen nhân tạo nhằm thúc đẩy phát triển năng lực một phương diện nào đó, cũng có khả năng sẽ thành hiện thực.” Tiêu Lãng nói.

“Nhưng rất khó kiểm soát”, Bác Như Hy nói thêm.

“Vậy thì, từ góc độ của pháp y học, nếu như xảy ra hiện tượng đột biến gen, thì nó có gây ra sự thay đổi trực tiếp về đặc điểm của sinh vật thể hay không?” Lăng Mạc nói. “Chính là phát hiện được những bất thường trong quá trình kiểm nghiệm pháp y học?”

“Điều này là có thể.” Bác Như Hy nói, “Ví dụ như ung thư, là do xảy ra sự biến đổi gen tiền ung thư (proto-oncogene) và gen ức chế ung thư (tumor suppressor gene) gây ra, từ đó mà dẫn đến những thay đổi về tính chất trạng thái của sinh vật thể. Nhưng không phải tất cả các biến đổi gen đều có biểu hiện ra phía bên ngoài của sinh vật thể.”

Tất cả mọi người trong phòng thí nghiệm rơi vào trạng thái trầm tư.

“Cậu đang nghĩ gì vậy?” Thấy vẻ mặt Lăng Mạc trầm ngâm, Tiêu Lãng bèn hỏi.

“Tôi nghĩ rằng việc khám nghiệm tử thi của “Kị sĩ u linh” có thể đã hơi đơn giản.” Lăng Mạc nói.

“Này, cậu đã bắt đầu nhúng tay vào công việc pháp y đấy à?” Tiêu Lãng cười nói, “Chỉ đơn giản là trúng độc mà chết, trên người ngoại trừ một vết súng đó của tôi, thì không còn vết thương nào khác, còn cần tiến hành việc khám nghiệm tử thi phức tạp gì nữa?”

“Tôi nghĩ cần phải nói chuyện với anh Nhiếp.” Lăng Mạc vẫn khăng khăng với ý kiến của mình.

“Anh Nhiếp thân mến của chúng ta, còn đang đợi ở tổ chức để giao bài mới cho chúng ta kia kìa! Vụ án trước mắt đang cần gấp, mấy việc đao to búa lớn này của cậu có thể tạm gác lại đây đã.” Tiêu Lãng cố tình làm ra vẻ âu yếm thân mật ôm lấy vai Lăng Mạc nhưng bị Lăng Mạc né tránh.

Trong phòng họp lớn của tổ chức Người gác đêm, Nhiếp Chi Hiên đứng trên bục diễn thuyết và đang gõ lên bàn phím bằng bàn tay giả của mình.

Tiêu Lãng cùng Lăng Mạc bước vào phòng họp, thấy Bác Nguyên Mạn lúc này đã yên vị, bèn ngồi vào chỗ của mình và chờ đợi Nhiếp Chi Hiên bắt đầu giới thiệu tình hình vụ án.

“Đây là vụ án thuộc thẩm quyền xử lý của đơn vị sở tại năm ngoái của tôi.” Nhiếp Chi Hiên nói, “Tổ chức vừa nhận được mệnh lệnh từ Cục trinh sát hình sự Bộ Công an, yêu cầu tôi thành lập một tổ chuyên án tham gia vào vụ án còn nhiều khúc mắc chưa được giải quyết này, hỗ trợ cảnh sát phá án.”

Vừa mới kết thúc một vụ điều tra phá án, còn chưa kịp nghỉ ngơi chỉnh đốn đã lập tức bắt tay vào một vụ án tiếp theo, nhưng các thành viên của tổ chức không hề cảm thấy mệt mỏi, ngược lại ai ai cũng phấn chấn tinh thần lắng nghe báo cáo của Nhiếp Chi Hiên.

“Tôi xin giới thiệu vụ án theo trình tự thời gian. Điểm khởi đầu của vụ án này là có một báo án về vụ mất tích, người báo án là một cô gái trẻ có tên là Doãn Chiêu Đệ. Tất cả thông số tuổi tác đều được dựa theo số liệu của năm ngoái.” Nhiếp Chi Hiên mở một sơ đồ cây mô tả mối quan hệ gia đình.

Đây là một gia đình năm người. Chủ hộ là Doãn Kiệt, nam, 44 tuổi, khi còn trẻ từng học võ thuật, hiện đang làm bảo vệ trong một nhà máy ở thị trấn; Vợ anh ta tên là Mạnh Giao Giao, nữ, 40 tuổi, là một phụ nữ tương đối chăm chỉ, mặc dù đã sinh ba đứa con, nhưng cứ mỗi khi hết ở cữ là lại ra thành phố làm thuê, chủ yếu là làm mấy công việc giúp việc gia đình. Trong ba đứa trẻ, Doãn Chiêu Đệ là chị cả, tròn 16 tuổi, đã bỏ học sau khi học xong trung học cơ sở, công việc đồng áng trong nhà về cơ bản do một mình cô bé lo toan; Đứa thứ hai Doãn Tráng Tráng tròn 13 tuổi, con trai, ở nội trú tại trường trong thị trấn, học trung học cơ sở năm thứ nhất; Đứa thứ ba là một bé gái mới được 11 tháng tuổi, còn chưa đăng ký nhập hộ khẩu, được mọi người trong nhà gọi là Nguyệt Nguyệt, đang ở nhà chủ yếu do Doãn Kiệt và Doãn Chiêu Đệ chăm sóc.

Và chuyện xảy ra với chính bé gái 11 tháng tuổi có tên là Nguyệt Nguyệt này.

Ngày 17 tháng 8 năm ngoái, cũng là ngày thời tiết nóng nhất trong năm. Vào sáng sớm, Doãn Chiêu Đệ đột nhiên báo rằng em gái mình đã bị đánh cắp, sau đó lập tức cùng cha mình là Doãn Kiệt tìm kiếm khắp làng. Dù gì cũng chỉ là một bé gái vừa mới lẫm chẫm biết đi, không thể tự mình đi xa được, cho nên nghe theo lời khuyên của dân làng, trưa hôm đó Doãn Kiệt và Doãn Chiêu Đệ đã đến đồn công an địa phương để báo án.

Đồn công an thông báo cho cảnh sát đặc nhiệm cử người tiến hành tìm kiếm khu vực xung quanh, đồng thời trinh sát ngôi nhà của Doãn Kiệt, điều tra tình hình cơ bản của vụ án.

Hoàn cảnh gia đình Doãn Kiệt bình thường, sống trong dãy nhà một tầng liền kề ở trong làng. Ngôi nhà xây dựng theo kết cấu phòng khách ở giữa, các phòng khác ở hai bên. Theo lời kể của Doãn Chiêu Đệ, vào đêm hôm xảy ra vụ việc, tức là đêm ngày 16, Doãn Chiêu Đệ như thường lệ đưa Nguyệt Nguyệt đi ngủ ở căn phòng phía tây, và nhanh chóng đi vào giấc ngủ say. Vào khoảng 3 giờ sáng, Doãn Chiêu Đệ cảm thấy như có ai đó đã ôm Nguyệt Nguyệt chạy ra theo đường cửa sổ, song tự cho rằng mình đang nằm mơ nên lại tiếp tục thiếp đi mất một lúc. Một lúc sau, cô đột nhiên bừng tỉnh, rồi đi đến kiểm tra cái nôi cạnh cửa sổ, Nguyệt Nguyệt đã biến mất.

Lúc này, Doãn Chiêu Đệ mới biết vừa nãy không phải là ngủ mơ, bèn trực tiếp giẫm lên bệ cửa sổ nhảy ra phía sau nhà để đuổi theo, dường như nhìn thấy một bóng đen đang chạy trước đó khoảng 300 mét. Doãn Chiêu Đệ cảm thấy rất sợ hãi nên lại quay về nhà, định để kêu Doãn Kiệt dậy, nhưng lúc đó Doãn Kiệt không có ở trong nhà. Vì vậy Doãn Chiêu Đệ đã tìm xung quanh ngôi nhà của mình cho tới khi trời sáng, đều không phát hiện được kẻ tình nghi nào cũng như tung tích của Nguyệt Nguyệt. Doãn Kiệt về nhà vào lúc sáng sớm, rồi sau khi tìm kiếm cùng với Doãn Chiêu Đệ không có kết quả, anh ta đã đến đồn công an báo án.

Đồn công an cũng điều tra hành tung của Doãn Kiệt vào tối hôm đó. Lúc đầu anh ta nói rằng đã đi chơi mạt chược, nhưng do không nói ra được tên bạn chơi bài, lại đổi lời khai là đi trực ban trong thị trấn. Tuy nhiên, phía cảnh sát điều tra ra được anh ta không hề đi làm, thế nên anh ta lại khai là đi chơi gái. Bởi vì Doãn Kiệt khai rằng chơi gái lén lút do tình cờ gặp bên đường, cho nên cảnh sát cũng chưa tìm được ả gái điếm mà Doãn Kiệt khai.

Cảnh sát cũng đã tiến hành điều tra những người hàng xóm xung quanh nhà họ Doãn. Có hàng xóm xác nhận đã nghe thấy tiếng em bé khóc vào đêm khuya, tiếng khóc kéo dài khá lâu, nhưng việc nghe thấy một đứa trẻ quấy khóc vốn không phải là chuyện gì đáng lo ngại, cho nên trong đêm tối như vậy cũng không ai ra khỏi giường để xem xét cả. Còn những người khác, vì lúc đó vào sáng sớm, hàng xóm chưa ai ra khỏi cửa, cũng không có ai gặp kẻ tình nghi nào.

Tình trạng Nguyệt Nguyệt là sống không thấy người, chết không thấy xác, vụ án vì vậy bị kéo dài.

Ba ngày sau, ngày 20 tháng 8, đồn công an nọ một lần nữa lại nhận được báo án. Một gia đình họ Chu báo rằng một bé gái vừa đầy cữ 100 ngày bị sát hại. Họ đã yêu cầu cảnh sát cử người đến bệnh viện thị trấn lập án điều tra.

Theo như lời trần thuật của người nhà họ Chu, vào buổi trưa gia đình nhà họ vừa tổ chức bữa tiệc đầy cữ cho bé gái. Cha mẹ của bé là Chu Tài và Nguyễn Quế Hoa do đã uống rất nhiều rượu nên cả hai đều ngủ say sau khi dỗ bé đi ngủ. Do những mệt mỏi từ việc chăm sóc bé cộng với với tác dụng của rượu nên hai người họ ngủ mê mệt mãi đến tận sẩm tối mới tỉnh giấc, vội vàng tới xem em bé, thì phát hiện bé vẫn đang ngủ say. Dù sao giấc ngủ của một em bé vẫn chưa hình thành quy luật, tuy rằng cả hai vợ chồng suốt buổi chiều hôm đó không bị tiếng khóc của em bé đánh thức, nhưng cũng không để ý gì nhiều rồi liền đi chuẩn bị bữa tối.

Không ngờ, bé gái ngủ một giấc đến tận hơn 8 giờ tối, còn nữa, đứa bé vừa tỉnh dậy liền khóc vang lên. Theo kinh nghiệm của Nguyễn Quế Hoa, đây tuyệt đối không phải tiếng khóc như thường lệ mà là tiếng khóc đến xé ruột xé gan, đứa bé thậm chí còn khóc đến mức tím tái môi miệng và hít thở khó khăn. Nguyễn Quế Hoa không hiểu có chuyện gì xảy ra đã nhanh chóng cởi quần áo của em bé ra và kiêm tra liệu em bé có vấn đề ở đâu không. Kết quả là họ đã phát hiện hai nốt đỏ còn đang rớm máu ở phía bên ngực của đứa trẻ.

Hoảng sợ, Chu Tài và Nguyễn Quế Hoa vội vàng đưa em bé đến bệnh viện thị trấn để kiểm tra. Các bác sĩ cũng lần đầu tiên gặp phải tình huống này, chạm vào những nốt đỏ trên ngực, sẽ lập tức khiến cho em bé khóc vang lên. Không biết làm sao, bác sĩ đề nghị chụp X-quang ngực cho đứa bé. Dù rằng tia X- quang rất có hại cho trẻ sơ sinh, nhưng không tìm ra được nguyên nhân thì cũng không có biện pháp xử lý, hai bố mẹ nhà họ Chu đành nuốt nước mắt đồng ý.

Điều không ngờ là những hình ảnh chụp X-quang được đưa ra sau đó còn khiến cho mọi người càng kinh hoàng hơn. Thì ra, trong lồng ngực của đứa trẻ, tìm thấy hai cây kim nhỏ mảnh, nốt đỏ trên phần da ngực, có lẽ là chỗ đưa cây kim vào trong cơ thể. Tuy là đứa bé bị tràn dịch khí màng phổi bên phải, có dấu hiệu hô hấp khó khăn nhưng may mắn là chiếc kim đã không làm tổn thương đến động mạch chủ và tim. Để tránh việc đi đường xóc nảy làm thay đổi vị trí chiếc kim gây nguy hại đến tính mệnh em bé, bệnh viện thị trấn đã liên lạc khẩn cấp mời đến các bác sĩ ngoại khoa ngực của bệnh viện thành phố, thực hiện phẫu thuật nội soi lồng ngực lấy dị vật ra khỏi cơ thể em bé.

May mắn là ca phẫu thuật đã thành công, tính mạng em bé đã được bảo toàn. Bố mẹ đứa bé lúc này mới nghĩ rằng sự việc thực sự khủng khiếp, nên đã ngay lập tức gọi điện thoại báo cảnh sát.

Vì xác định chắc chắn em bé vẫn ngủ yên trong nôi, cũng không thể là đã rơi rớt lại kim khâu ở trong nôi, hơn nữa chiếc kim được lấy ra từ trong người đứa trẻ cũng không phải là loại kim khâu thông thường, cho nên về cơ bản đây là một vụ án cố ý gây tổn thương cho em bé. Sau khi cảnh sát nắm rõ đầu đuôi sự việc, suy nghĩ đầu tiên là tại sao em bé vẫn cứ ngủ say mà không hề kêu khóc, cho nên đã lấy máu của em bé đem đi xét nghiệm. Vài giờ sau, kết quả xét nghiệm máu cho thấy em bé đã bị cho uống một loại dược phẩm có tác dụng an thần.

Đồn công an ngay sau đó chuyển giao vụ án này cho bên cảnh sát hình sự lập án điều tra.

Ngay lập tức một tổ chuyên án đã được thành lập với thành phần chủ yếu là đội cảnh sát hình sự cùng với sự hỗ trợ thêm của đồn công an. Tổ chuyên án trước tiên kỳ vọng vào bộ phận kỹ thuật hình sự có thể thu thập được tại hiện trường những chứng cứ có liên quan để chứng thực tội phạm, song các vật chứng tại hiện trường từ cửa sổ, cửa ra vào, nền nhà đến chiếc nôi đều rất kém, không thể thu được manh mối có giá trị nào, thậm chí còn không xác định được liệu có ai lẻn vào trong phòng hay không. Vì vậy, tổ chuyên án đã thẩm vấn đôi vợ chồng họ Chu trước tiên. Mặc dù không có bằng chứng thuyết phục để xác thực hay loại trừ là hai vợ chồng họ Chu tự mình gây án, nhưng rõ ràng hai người họ không có đủ động cơ, hơn nữa bằng trực giác của mình các nhân viên điều tra phụ trách thẩm vấn cũng phủ nhận khả năng gây án của họ.

Do đó, đội cảnh sát hình sự đã chuyển hướng phạm vi điều tra sang những người có mâu thuẫn xã hội với nhà họ Chu. Nhưng phải có hận thù tới mức nào mới ra tay tàn độc với một đứa trẻ sơ sinh như vậy? Tổ chuyên án nhất thời cảm thấy rất khó hiểu. Suy cho cùng, con người ta sống trong xã hội này, những mâu thuẫn nhỏ vụn vặt không nói ra thì thôi, một khi nói ra thì có khi liệt kê cả ngày không hết. Do không xác định được mức độ của những mâu thuẫn, cho nên trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, tổ chuyên án cũng không xác định rõ được cần tiến hành điều tra trọng điểm đối với ai.

Tổ chuyên án cũng đang triển khai công việc ở một đầu mối khác, là tập trung vào hai cây kim và thuốc an thần. Sau khi giám định thành phần, xác định hai cây kim này là dạng kim nhỏ mềm chất liệu bằng bạc. Có người nhận định, đây là kim châm nhỏ bằng bạc tương truyền thường được sử dụng trong trị liệu Đông y, chỉ là phần đầu kim đã bị bỏ đi mà thôi. Do đó, tổ chuyên án lại chuyển hướng mục tiêu sang những người có thể đã từng làm về Đông y trong thị trấn, kết quả là cũng không thu được manh mối nào. Ngoài ra, việc giám định loại dược phẩm trong người em bé cho thấy, xác định có một lượng nhỏ barbital, loại dược phẩm an thần thông thường này rất dễ tìm mua trong thị trấn, cho nên việc điều tra về nhóm đối tượng mua thuốc giống như là mò kim đáy biển vậy.

Cũng có cảnh sát trong tổ chuyên án đề xuất việc xem xét trích xuất thiết bị máy quay giám sát khu vực xung quanh, song những cảnh sát thực hiện vụ án đã đi một vòng quanh khu vực hiện trường trong phạm vi vài ki-lô-mét, ngoài mấy camera giám sát giao thông trên đường lớn ra, căn bản là không có sự tồn tại của máy quay giám sát nào trong thôn làng, cơ bản không thể chốt được những hình ảnh xung quanh hiện trường.

Công tác điều tra đã đi vào ngõ cụt, song vợ chồng họ Chu không thể lý giải và chấp nhận được việc một đứa trẻ vừa mới sinh ra bị người khác sát hại nhưng lại không thể phá án. Hầu như mỗi ngày họ đều đến đồn công an để gây chuyện, trút giận một trận. Đồn công an tự biết là ấm ức vô lý nhưng cũng không có cách nào.

Trong lúc này, có cảnh sát thuộc đồn công an đã đề xuất nghi vấn rằng liệu bé gái nhà họ Doãn bị mất tích mấy hôm trước liệu có phải do cùng một hung thủ hạ độc gây ra hay không. Tuy nhiên, không có bất kỳ căn cứ nào để liên kết hai vụ án này, ngoại trừ việc đối tượng bị hại cùng một nhóm tuổi. Hơn nữa, bé gái nhà họ Doãn cho đến giờ vẫn chưa tìm thấy, mẹ ruột của bé gái là Mạnh Giao Giao thậm chí đã từ bỏ công việc ở thành phố, ngày ngày ngồi ở nhà nước mắt giàn giụa, gửi gắm niềm hy vọng vào việc đứa con bị bọn buôn người bắt đi, vẫn còn khả năng còn sống tìm về được.

2

Tổ chuyên án đang nỗ lực cố gắng không ngừng nghỉ, nhưng thiếu cơ sở để sàng lọc, công tác điều tra phá án mãi không có được sự đột phá. Mười ngày như vậy trôi qua, sáng sớm ngày 1 tháng 9, là ngày khai giảng của các trường tiểu học và trung học. Thật không ngờ vừa mới sáng sớm tinh mơ, đã xảy ra một vụ án gây chấn động toàn thị trấn, thậm chí chấn động toàn thành phố.

Một nữ học sinh tiểu học đến trường từ sáng tinh mơ do bố mẹ em phải đi làm sớm. Khoảng 6 giờ 30 phút sáng, lúc cô bé đi đến cổng trường, phát hiện một vật lạ bên ngoài cửa phòng bảo vệ. Đến gần nhìn kĩ hơn cô bé suýt chút nữa sợ phát ngất, thì ra là một bé gái mới sinh đang ngồi tựa trên mặt đất. Nhìn từ đôi môi đã thâm đen, thì bé gái này đã tử vong nhiều giờ trước rồi.

Tiếng kêu thất thanh của cô bé học sinh đánh thức các bảo vệ trong phòng bảo vệ, họ vội vàng chạy ra xem xét, và cũng bị một phen hoảng sợ. Đây là một bé gái mới hơn một tuổi, tóc tai rối bù được đặt tựa vào bức tường ngoài phòng bảo vệ, cái đầu nhỏ gục xuống. Nhân viên bao vệ lấy gan chạm vào thì thấy cơ thể cô bé đã lạnh toát và cứng đơ.

Sau khi gọi 110, nhân viên bảo vệ nhanh chóng xem lại camera giám sát tại cổng trường. Tiếc là, một trường tiểu học thị trấn cho dù có cài đặt camera giám sát, cũng chỉ là loại camera giám sát với chất lượng tệ nhất. Trong bóng đêm bao trùm, chỉ có thể nhìn thấy một bóng đen đang ôm một túi đồ lớn đi đến cổng trường vào lúc ba giờ rưỡi sáng, sau đó dừng lại ở cổng trường chỗ góc phòng bảo vệ một lúc, rồi liền rời đi. Đáng tiếc là hoàn toàn không có cách nào phân biệt được vóc người và dáng đi của kẻ tình nghi này, chỉ có thể xác định được thời gian gây án.

Sự việc lớn như vậy nên tin tức lan truyền một cách nhanh chóng. Khi cảnh sát đến hiện trường, xung quanh hiện trường đã đông kín người dân đứng xem quây lại thành một vòng lớn. Mặc dù trường học đã tạm thời quyết định nghỉ học ngày hôm đó, nhưng vẫn không thể sơ tán được đám đông vây quanh hiện trường. Số người tụ tập lại ngày càng nhiều hơn. Ngay sau đó một cặp vợ chồng họ Trang cũng chạy đến hiện trường, họ lên tiếng rằng khi mình vừa tỉnh giấc, thì phát hiện đứa con đang nằm ngủ trong nôi đặt bên cạnh giường lớn đã biến mất. Cặp vợ chồng họ Trang vừa chạy ra ngoài tìm con, thì nghe thấy hàng xóm nói ở cổng trường tiểu học có một bé gái đã tử vong, họ bèn vội vã chạy đến nơi. Đứa bé gái này hiển nhiên đúng là con của cặp vợ chồng họ Trang. Đôi vợ chồng này xông vào đường dây cảnh giới, nhào đến bên cạnh thi thể khóc lóc không ngừng.

Cảnh sát của đồn công an đã nhanh chóng gọi đội cảnh sát hình sự. Vụ án này không giống với vụ án mất tích và vụ án kim châm trước đó, bóng đen được camera giám sát ghi lại đã đủ để chứng minh tất cả. Mặc dù bé gái không có bất kỳ chấn thương nào bên ngoài, nhưng cũng có thể thấy đây rõ ràng là một vụ án hình sự.

Cảnh sát kỹ thuật đã tiến hành khám xét tìm kiếm xung quanh hiện trường, nhưng dấu vết tại hiện trường tiếc là đã bị đám đông vây quanh phá hủy từ lâu. Trong âm thanh người nói ồn ào náo nhiệt, đột nhiên có một tiếng hô hoán, đám đông bắt đầu di chuyển về phía tây. Trong lúc các cảnh sát còn chưa hiểu đang có chuyện gì xảy ra, thì đồn công an và đội cảnh sát hình sự đồng thời nhận được mệnh lệnh từ 110.

Có một thi thể nổi lên ở trong một cái ao cách trường tiểu học thị trấn 3 ki-lô-mét về phía tây. Thi thể là một bé gái, chưa đầy một tuổi, căn cứ theo quần áo để phán đoán, chính là đứa bé gái mất tích hơn mười ngày trước của nhà họ Doãn. Xác chết đã bị phân hủy mạnh thành một đám xanh đen, phù thũng trương to, cảnh tượng vô cùng khủng khiếp, mùi hôi thối bốc lên nồng nặc.

Đối với một thị trấn nhỏ với dân số chỉ hơn bốn mươi nghìn người, trong mấy ngày liền liên tiếp xảy ra các vụ án xâm hại bé gái, đương nhiên đã lan truyền rất nhiều tin đồn. Một số lời đồn đại còn quá mức hình dung, lôi ra cả những liên quan về một loại nghi thức cúng tế nào đó.

Cảnh sát đồn công an cũng không chấp nhận liên kết mấy vụ án đó lại với nhau. Dù sao một vụ án liên hoàn phức tạp hơn nhiều so với các vụ án đơn lẻ ngẫu nhiên. Nhưng chẳng bao lâu sau, kết luận pháp y đã đập tan hy vọng của cảnh sát.

Bé gái nhà họ Trang trên người không có bất kỳ dấu vết ngoại thương nào, nhưng bộ phận kiểm nghiệm độc tố đã nhanh chóng tìm thấy thành phần của barbital trong máu của cô bé, giống như thành phần dược phẩm trong cơ thể bé gái nhà họ Chu. Rõ ràng là các bé đều đã bị mất đi khả năng gào khóc và phản kháng do tác dụng của loại dược phẩm an thần này. Đồng thời, các bác sĩ pháp y cuối cùng đã tìm ra nguyên nhân cái chết sau khi mở hộp sọ của em bé họ Trang: Một cây kim bạc mảnh nhỏ cắm vào đầu đứa bé từ phần thóp[*] trên đỉnh đầu, trực tiếp đâm thẳng vào hành não[*]. Chỉ trong giây lát, nó trực tiếp tổn hại đến trung khu tuần hoàn, hô hấp của đứa bé dẫn đến tử vong. Ngay cả công cụ gây sát thương cũng giống nhau, khỏi phải nói, hai vụ án này có thể hợp án được rồi.

Nhưng ở đứa bé sơ sinh họ Doãn lại có một số điểm không giống nhau. Mặc dù bé gái đó chắc chắn là do một ngoại lực xâm hại cho tới chết, nhưng không phải là chết đuối sau khi bị ném xuống ao, mà là tử vong do bị bóp ngạt rồi sau đó bị vứt bỏ xuống ao. Do không tìm thấy dấu hiệu bị chèn ép hiển thị ở phần cổ em bé, cho nên bác sĩ pháp y nghiêng về hướng em bé bị chặn kín phần mũi miệng rồi ngạt thở dẫn đến tử vong. Có điều, bộ phận kiểm nghiệm độc tố tiến hành hóa nghiệm chất độc trong gan em bé đã loại trừ khả năng đứa bé từng chịu tác động của thuốc an thần, Nhiếp Chi Hiên dẫn theo các bác sĩ pháp y cộng sự thông qua khám nghiệm tử thi một cách tỉ mỉ cũng không tìm thấy kim bạc trong người đứa trẻ. Để đảm bảo không có một sơ sót nào, Nhiếp Chi Hiên thậm chí đã thực hiện quét X-quang đa chiều toàn bộ cơ thể đã bị phân hủy của bé gái, xác định trong cơ thể của bé không có kim bạc loại tương tự như trong cơ thể hai bé họ Chu và họ Trang. Có điều Nhiếp Chi Hiên vốn không chịu bỏ cuộc và đã phát hiện dấu hiệu khác lạ trên thi thể: phần lưng và tay chân của bé gái dường như có một vài lỗ tròn nhỏ. Mặc dù thi thể đã bị phân hủy rất nghiêm trọng, không thể xác định được hình dạng đặc tính của nó, nhưng dù thi thể bị phân hủy như nào thì cũng khó mà tạo ra những lỗ tròn kỳ lạ này ở tầng da thật, thậm chí cả ở tổ chức dưới da. Lại kết hợp với cả hai vụ án trước đó, Nhiếp Chi Hiên quả quyết xác định rằng những lỗ tròn này là do những chiếc kim bạc kỳ lạ đó đâm vào gây ra. Những đứa trẻ đã phải chịu đựng những giày vò khủng khiếp của kẻ phạm tội trước khi chết. Đây là một vụ án bạo hành trẻ em liên hoàn vô cùng thương tâm.

Sau khi bộ phận pháp y do Nhiếp Chi Hiên dẫn đầu báo cáo tình hình khám nghiệm tử thi cho tổ chuyên án, tổ chuyên án đã không chút do dự lập tức hợp ba vụ án làm một để tiến hành điều tra.

Ba vụ án, khiến cho ba đứa trẻ hai tử vong, một bị thương. Đừng nói đây là một vụ việc kỳ lạ dị thường trong cái thị trấn cơ hồ rất ít khi xảy ra các vụ án hình sự này, mà thậm chí trong toàn thành phố cũng như toàn tỉnh đều đã gây chấn động một thời. Có một giai đoạn, khắp thị trấn ai ai cũng trong tâm trạng kinh hoàng bất an, nơm nớp lo sợ. Đặc biệt là những gia đình có trẻ nhỏ trong nhà, càng ngay lập tức thay đổi tình trạng đêm không đóng cửa trước kia, trong những ngày hè nóng nực, cũng phải khóa chặt cửa nẻo, tuyệt đối không để trẻ con ngủ một mình trong nôi. Dù trời có nóng đến mấy, cũng phải ôm đứa trẻ trong lòng trước khi đi ngủ. Thậm chí đứa trẻ nhà nào chỉ cần gào khóc một cái, bố mẹ đã vội vội vàng vàng tìm kiếm nốt kim châm trên người đứa bé. Nếu mà cứ khóc lâu lâu không ngừng, bố mẹ sẽ ôm đứa trẻ đi đến bệnh viện yêu cầu các bác sĩ chụp X-quang cho bé.

Vụ án đã gây ra một ảnh hưởng xã hội sâu rộng, áp lực của các cơ quan công an cũng vô cùng to lớn. Nhưng hiện trường vụ án đã bị đám đông vây quanh phá hoại, không thể phát hiện dù chỉ một chút dấu vết vật chứng có giá trị nào. Đây chính là ngay từ đầu đã bị mất đi các manh mối phá án, các manh mối và chứng cứ xác định phần tử phạm tội, công tác điều tra phá án nhất thời rơi vào tình trạng bế tắc.

Sở Công an tỉnh và thành phố đã thành lập các nhóm chuyên gia, chuyên nghiên cứu về vụ án này.

Hy vọng ban đầu vẫn ở việc khám nghiệm hiện trường tại nhà nạn nhân. Mặc dù cách thời điểm xảy ra sự việc của gia đình họ Doãn và họ Chu đã mười mấy ngày, song các nhân viên khám nghiệm hiện trường của tổ chuyên án vẫn tiến hành khám xét chi tiết cả cửa sổ và cửa ra vào của hai nhà, đồng thời, cũng xem xét lại hình ảnh và video của đợt điều tra đầu tiên.

Căn nhà của hai gia đình đều là dạng một tầng liền kề có lối ra vào khá phức tạp. Tuy nhiên, theo như trần thuật của hai gia đình, thì họ đều đóng cửa ra vào trong khi ngủ. Do đang là mùa hè oi bức, cho nên để tiết kiệm chi phí điện điều hòa, nên họ đều bật quạt điện và mở cửa sổ khi ngủ, vậy thì, lối vào hiện trường duy nhất của bọn tội phạm chỉ có khả năng là cửa sổ. Song sau khi khám xét, đều không phát hiện được dấu vết nào có thể lợi dụng ở trên cửa sổ, khung cửa sổ và bệ cửa sổ. Sau khi xem xét lại, các kỹ thuật viên cho rằng điều này không phải chỉ là do vật dẫn không tốt, bởi vì cho dù rằng vật dẫn không tốt, cũng sẽ lưu lại dấu vết trầy xước hay trèo qua, song ở cả hai bên hiện trường đều không tìm được những dấu vết này. Nói cách khác, không thể phán đoán được lối xâm nhập của phần tử tội phạm.

Kẻ tội phạm xâm nhập vào hiện trường theo con đường nào? Nhất thời cũng bị dân chúng đồn đại là xuất quỷ nhập thần, thậm chí xuất hiện cả những tin đồn nào là yêu quái, bộ tộc ăn thịt người, người ngoài hành tinh.

Một nhóm điều tra viên khác do Nhiếp Chi Hiên dẫn đầu đã tiến hành điều tra theo manh mối em bé nhà họ Trang cũng như tuyến đường đi vứt xác. Tương tự, trong vụ em bé nhà họ Trang, lối vào duy nhất có thể xảy ra cũng chính là cửa sổ, nhưng lại không tìm được bất cứ dấu vết khả nghi nào ở đó. Nhiếp Chi Hiên còn xem xét lối cửa ra vào và tường bao xung quanh nhà họ Trang, khóa cửa ra vào vẫn bình thường, không có dấu hiệu của việc phá khóa, tường bao quanh cũng không có dấu vết trèo qua. Lại một lần nữa xuất hiện tình trạng không thể phân tích được hung thủ ra vào theo lối nào.

Từ bỏ việc tìm kiếm vật chứng trong nhà họ Trang, Nhiếp Chi Hiên dẫn nhóm của mình đi dọc theo các con đường, đi mấy vòng từ nhà họ Trang đến hiện trường trường tiểu học. Bởi vì đây là một thị trấn bình thường, cho nên chỉ cần thông thuộc thị trấn, thì rất dễ dàng tránh qua tất cả các máy quay giám sát, cho nên hướng điều tra qua camera giám sát cũng không thông rồi. May ở chỗ, Nhiếp Chi Hiên vốn tính tỉ mỉ cẩn thận đã ghi nhớ được rằng, thi thể cương cứng của em bé được phát hiện ở trong trạng thái co tròn, điều này cho thấy sau khi đứa trẻ tử vong, trong quá trình thi thể bị đưa đi, có lẽ đã ở vào thế bị cuốn tròn. Mà bất luận là bị ôm ngang, cõng trên lưng hay vác trên vai, thi thể đều không thể nào ở tư thế bị cuốn tròn được. Cho nên Nhiếp Chi Hiên nhận định rằng em bé có lẽ là bị cuốn tròn trong một vật bọc gói nào đó trong quá trình bị đưa đi. Bởi vậy trong quá trình tìm kiếm dọc trên đường đi, Nhiếp Chi Hiên luôn để tâm tìm kiếm những thứ có thể dùng để bọc gói lại được.

Trời không phụ lòng người có tâm, Nhiếp Chi Hiên quả nhiên đã tìm thấy món đồ để bọc gói này. Trên một số tuyến đường, Nhiếp Chi Hiên hầu như cứ gặp thùng rác là đều bới ra tìm kiếm. Những đồng nghiệp không hiểu dụng ý của anh, trong lòng đều nghĩ thằng cha này có cánh tay giả cho nên không sợ bẩn chăng? Tuy nhiên, khi Nhiếp Chi Hiên kéo một miếng vải màu vàng từ trong một thùng rác ra, mọi người cuối cùng cũng đã nhận ra dụng ý của anh.

Đây là một mảnh vải không biết được dùng vào mục đích gì, bên trên có vài lỗ do thuốc lá đốt cháy gây ra. Sau khi đưa cho nhiều người nhận dạng mà vẫn chưa tìm ra chủ nhân của tấm vải. Nhiếp Chi Hiên đã chuyển tấm vải về Trung tâm kiểm định vật chứng Sở Công an thành phố để tiến hành tìm kiếm chứng cứ, quả thật đã tìm thấy mẫu máu của bé gái họ Trang trên tấm vải, đây có lẽ là lượng máu ít ỏi thấm ra từ vết kim đâm trên đầu em bé đã dính lên trên tấm vải. Đáng tiếc là, bộ phận vật chứng không thể tìm thấy thêm DNA của người thứ hai trên tấm vải, vật chứng duy nhất mà có thể lấy được chứng cứ trực tiếp hướng đến phần tử tội phạm cũng không có rồi. Có điều, bộ phận vật chứng đã tìm thấy một số thành phần dầu mỡ trên tấm vải, có thành phần mỡ động vật, cũng có thành phần dầu thực vật. Do đó họ phân tích đây có thể là một chiếc khăn trải bàn ăn.

Một lần nữa con đường thông qua vật chứng lại đi vào ngõ cụt, tổ chuyên án một lần nữa đành phải ngồi lại nghiên cứu về động cơ gây án của kẻ tội phạm.

Những vụ án xâm hại trẻ nhỏ, động cơ gây án không nằm ngoài mấy dạng như: Dạng phổ biến nhất, chính là do cha mẹ gây tổn thương, sát hại con cái của chính mình. Nhưng cả ba vụ án này xảy ra ở ba gia đình khác nhau nên có thể loại trừ tình huống này. Tiếp nữa chính là dạng vụ án tấn công tình dục và lạm dụng tình dục trẻ sơ sinh và trẻ nhỏ. Nhưng cơ quan sinh dục của nạn nhân trong ba vụ án đều không có dấu hiệu tổn thương do gặp phải xâm hại, cho nên cũng không giống lắm. Tiếp đó chính là dạng mua bán trẻ sơ sinh, ba vụ án này rõ ràng cũng không phải. Còn có một dạng khả năng nữa chính là có thâm thù với bố mẹ của ba đứa trẻ, và đây là hành vi trả thù. Nhưng sau một cuộc điều tra dài đến một tháng của phía cảnh sát với số người được hỏi lên đến hơn ngàn người, xác định giữa ba gia đình này không tồn tại bất cứ mối liên hệ nào, càng không có vấn đề mâu thuẫn chung gì, mà trong cái thị trấn có mấy vạn dân này, gia đình có trẻ nhỏ vốn không hề ít, ba gia đình bị hại này có lẽ đều là bị lựa chọn ngẫu nhiên mà thôi. Bởi thế dạng động cơ này cũng lập tức bị loại trừ. Dạng cuối cùng chính là giết người do bị bệnh thần kinh. Phía cảnh sát lại mất thời gian một tháng trời, điều tra một lượt tất cả những người bệnh tâm thần, hoặc là những người có dấu hiệu bị bệnh tâm thần trong thị trấn, tiếc là do thiếu cơ sở sàng lọc, cho nên cũng không thu hoạch được kết quả gì.

Công tác trinh sát điều tra vụ án dường như lại mất phương hướng, phải tìm kiếm theo những hướng khác.

Cảnh sát cũng từng có suy nghĩ muốn điều tra xoay quanh nguồn gốc của chiếc kim bạc, song qua sự xác định của các chuyên gia, những chiếc kim bạc này chỉ là dạng kim châm cứu mỏng dùng trong Đông y rất thông dụng, chỉ bỏ đi phần đầu kim mà thôi. Muốn có được loại kim bạc như vậy thực sự là chuyện đơn giản. Tuy nhiên, phía cảnh sát tóm chặt sợi rơm cứu mạng này, tiếp tục tiến hành một đợt điều tra sâu rộng. Tất cả các đối tượng có liên quan đến Đông y trong thị trấn, cũng như những người xung quanh thị trấn có đặt mua kim châm cứu trên mạng, đều bị điều tra một lượt, đến mức mà rất nhiều người trong nhà có để kim bạc đều phải lén lút đem giấu kim đi, nói dối rằng không có, tránh phiền phức khi bị cảnh sát hỏi đến.

Tổ phụ trách hình ảnh cũng là “không có bột để gột lên hồ”, camera giám sát giao thông trong thị trấn ít đến thảm thương, máy quay giám sát dân dụng lại càng hiếm hoi. Ngay cả những hình ảnh hiếm hoi thu được từ các camera có hạn cũng do rất nhiều nguyên nhân nên không có giá trị gì.

Cuối cùng, tổ chuyên án đã chuyển mục tiêu trinh sát điều tra quay lại hai hướng.

Thứ nhất là tập trung vào nhóm người có thể có vấn đề về thần kinh hoặc vấn đề tâm lý; Thứ hai là lập luận do người thân gây án mà Nhiếp Chi Hiên đưa ra. Theo cuốn “Bị hại nhân học” do Bộ Công an nghiên cứu tổng kết, hầu hết trẻ sơ sinh và trẻ nhỏ bị hãm hại đều do chính cha mẹ và người thân trực hệ của các bé gây ra. Nhiếp Chi Hiên đề xuất ra một hướng khả năng, nếu như là một kẻ nào đó sau khi ra tay với con của chính mình, sinh ra bệnh rồi, thì sẽ tìm kiếm các mục tiêu khác để gây án. Như vậy, theo dòng thời gian, vụ việc phát sinh sớm nhất có lẽ là vụ án của gia đình họ Doãn, mà trùng hợp là Doãn Kiệt không thể giải thích rõ ràng nơi ở của anh ta vào tối hôm đó.

Có cảnh sát tin rằng Doãn Kiệt thực sự đáng ngờ, sau khi trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, anh ta vẫn liên tục nói dối cảnh sát. Tuy rằng có khả năng do anh ta ra ngoài chơi gái cho nên không thể nói thật được, nhưng rốt cuộc lời khai cuối cùng “đi chơi gái” của anh ta cũng không được chứng thực. Như vậy thì có thể cho rằng anh ta có đủ thời gian gây án.

Đã có đối tượng khả nghi và những manh mối mới, phía cảnh sát như là đặt cược vậy, gửi gắm hết hy vọng vào đó.

May là lúc này mới trải qua có mấy tháng, mọi người đều còn ghi nhớ rõ ràng sự việc xảy ra của mấy tháng trước. Trải qua điều tra, sự nghi ngờ đối với Doãn Kiệt bắt đầu ngày càng tăng lên. Ba ngày sau khi bé gái nhà họ Doãn mất tích, cũng chính là buổi chiều hôm em bé của gia đình họ Chu bị hại, Doãn Kiệt chơi bài cửu tại nhà người anh em họ ở cổng phía đông của làng. Mặc dù được người anh em họ và những bạn chơi từ nhỏ làm chứng anh ta không có mặt tại hiện trường, nhưng phía cảnh sát cho rằng, những người này đều có quan hệ lợi ích rõ rệt với Doãn Kiệt, không thể loại trừ khả năng bọn họ tạo chứng cứ giả. Hơn thế, ba ngày sau khi cô con gái nhỏ của mình mất tích, trong khi người vợ từ bên ngoài vội vã quay trở về tìm kiếm con gái khắp nơi, anh ta lại đi đánh bạc, điều này khiến người ta rất khó lý giải.

Mười ngày sau, cũng chính là đêm mà em bé nhà họ Trang bị hại, chính là ngày Doãn Kiệt đi làm. Có điều, trực ban bảo vệ công xưởng thường chỉ có một người trong ca trực, cứ hai tiếng lại đi tuần tra một lần rồi ký tên ở các địa điểm nhất định. Mặc dù đêm hôm đó Doãn Kiệt đều có ký tên tại các địa điểm, nhưng thời điểm đối tượng phạm tội xuất hiện trong camera giám sát của trường học là 3:30 sáng, mà thời điểm này, chính là trong khoảng thời gian giữa hai lần ký tên lúc 2 giờ đến 4 giờ sáng. Nếu như Doãn Kiệt hành động nhanh nhẹn một chút, hoàn toàn có thể lợi dụng khoảng thời gian này để chuồn khỏi nhà máy, hoàn thành toàn bộ quá trình gây án.

Vấn đề lớn nhất ở chỗ, Doãn Kiệt đã từng luyện võ, đối với việc anh ta liệu có thể lợi dụng một phương thức không bình thường nào đó để đột nhập vào trong phòng, thì chí ít anh ta có khả năng lớn hơn nhiều so với những người khác. Hơn nữa, Doãn Kiệt hút thuốc, cũng hội tụ điều kiện để lại vết cháy trên khăn trài bàn.

Như vậy có thể thấy, tồn tại khả năng mà Nhiếp Chi Hiên đã phân tích đó là “sau khi gây án với người nhà mình, nhận thấy phương thức này có thể kích thích khoái cảm của anh ta, nên đã tiếp tục gây án”. Những nghi ngờ đối với Doãn Kiệt vì thế mà ngày càng nổi cộm.

Do thiếu chứng cứ hiệu quả để xin lệnh lục soát, cảnh sát đã cử một nhóm trinh sát lấy cớ là để phỏng vấn điều tra, tới nhà Doãn Kiệt bí mật khám xét. Trọng tâm khám xét một là tìm kiếm những chiếc kim bạc tương tự, hai là xác định trong nhà của Doãn Kiệt có khăn trải bàn hay không, hoặc là có thay khăn trải bàn mới không.

Đáng tiếc lần khám xét bí mật này đã thất bại. Nhân viên điều tra thậm chí đã sử dụng cả thiết bị dò tìm kim loại, cũng không thể tìm được chiếc kim bạc nào như vậy trong nhà Doãn Kiệt. Hơn nữa, khăn trải bàn của nhà Doãn Kiệt rất cũ, rõ ràng là đã phủ lên trên chiếc bàn rất lâu rồi mà chưa được thay. Cả hai điều kiện có thể được sử dụng làm bằng chứng gián tiếp này đều không thỏa mãn, Doãn Kiệt có phải là nghi phạm hay không, tổ chuyên án cũng không dám khẳng định nữa rồi.

Thời gian trôi đi nhanh chóng, chẳng mấy đã đến giữa năm, Nhiếp Chi Hiên lúc này đã được điều chuyển đến tổ chức Người gác đêm bắt đầu công việc mới. Tuy nhiên, trong lúc làm việc anh vẫn thường xuyên hỏi thăm tình hình tiến triển của vụ án “em bé bị kim châm”. Theo như Nhiếp Chi Hiên được biết, phía cảnh sát cuối cùng đã hết cách, đành phải đặt cược lần cuối cùng bắt gọn Doãn Kiệt. Mặc dù gặp phải sự kháng cự quyết liệt từ phía Doãn Kiệt lúc vây bắt anh ta, nhưng sau khi bắt về Doãn Kiệt lại có thái độ rất tốt. Cho dù thái độ tốt, song anh ta kiên quyết phủ nhận vụ án. Sau khi bị giam giữ vài ngày với tội danh tụ tập đánh bạc, Doãn Kiệt đã được thả về nhà.

Vụ án cuối cùng cũng vẫn chìm xuống đáy biển.

May mắn là trong vài tháng qua, không xảy ra thêm một vụ án làm hại bé gái nào khác trong thị trấn. Một mặt có thể do ý thức phòng ngừa phạm tội của các bậc cha mẹ đã tăng lên, một mặt khác cũng có thể là do sức ép lớn liên tục từ phía cảnh sát khiến cho kẻ phạm tội không có cơ hội tiếp tục gây án.

Sau khi tổ chứ