Chương 5 Ngôi nhà thảm sát-Điều khó thực hiện nhất của con người là trước sau như một, dễ thực hiện nhất là biến đổi vô thường.-Michel de Montaigne (Pháp)
Vụ án tiến triển suôn sẻ và nhanh chóng, khiến cho tiếng tăm của tổ chức Người gác đêm càng thêm vang dội. Đối với việc Người gác đêm sử dụng chiến thuật vu hồi, vẽ ra một con đường khác, tìm ra được hướng đột phá mới để phá án trước những hiện tượng bất thường của vụ án, cũng đã khiến cho phía cảnh sát phục sát đất.
Tuy vụ án đã được phá giải, nhưng các thành viên trong tổ chức vẫn phải làm việc đến đêm để bàn giao vật chứng, giải thích rõ tình hình vụ án và triển khai công việc thẩm vấn.
Vừa về đến nhà, Tiêu Lãng đã lăn ra ngủ, nhưng ngủ không được bao lâu, thì đã bị một hồi gõ cửa thúc giục làm tỉnh giấc. Ngoài cửa, Lăng Mạc đã chải chuốt áo quần tươm tất.
“Trời mới vừa sáng mà cậu lại lên cơn gì đấy?” Tiêu Lãng vò đầu bứt tóc.
“Hôm qua mình đã hẹn là cũng đi gặp chuyên gia tâm lý rồi mà, cậu quên rồi sao?” Lăng Mạc chán nản lắc đầu.
“Tôi là Người phục kích, tham gia vào chuyện Người phân tích các cậu làm gì.” Tiêu Lãng chui phắt vào trong mền.
“Bọn tôi không có xe.” Lăng Mạc nói.
“Vậy thì liên quan gì đến tôi?” Giọng nói ồm ồm của Tiêu Lãng từ bên trong mền truyền ra ngoài.
“Bởi vì cậu cũng thấy vụ án “Kị sĩ u linh” có điểm đáng ngờ như chúng tôi.”
“Bây giờ thì hết thấy khả nghi rồi, so với việc ngủ thì chẳng có cái gì quan trọng cả.” Tiêu Lãng nói.
“Tốt thôi.” Lăng Mạc giả bộ định đóng cửa, “Tôi và Đang Đang bắt xe đi vậy.”
“Đợi đã, đợi đã.” Tiêu Lãng ngồi chồm dậy, “Đang Đang cũng đi à?”
Lăng Mạc gật đầu cười thầm.
“Đợi tôi năm phút, tôi lái xe.” Tiêu Lãng với vội chiếc quần và mặc xong trong vòng ba giây, “Chỗ này xa như vậy, bắt xe làm gì, tốn kém lắm.”
Chưa đầy năm phút, chiếc Chery của Tiêu Lãng đã nổ máy.
“Thật là không hiểu nổi, bây giờ mới có 7 giờ! Chuyên gia tâm lý gì mà làm việc sớm vậy?” Tuy Đường Đang Đang đang ngồi ở phía sau, nhưng Tiêu Lãng vẫn canh cánh trong lòng chuyện mình bị đánh thức giữa chừng.
“Chịu thôi, người ta chỉ có thời gian vào buổi sáng.” Lăng Mạc nói.
“Tôi cũng không hiểu nổi các cậu, thầy Đường không phải là chuyên gia tâm lý sao? Còn phải tốn công tốn sức đi tìm người khác làm gì?” Tiêu Lãng cứ luyên thuyên mãi không thôi.
“Bố tớ là chuyên gia phân tích tâm lý, chứ không phải là chuyên gia chữa trị tâm lý, đối với thuật thôi miên thì cô Tường này chuyên nghiệp hơn nhiều.”
Đường Đang Đang nói, “Tớ cũng không hiểu nổi, sao cậu lắm cái không hiểu vậy? Nếu cậu không muốn đi thì bây giờ tắt máy xe vẫn còn kịp đấy.”
“Đi chứ! Tớ đã xuống giường rồi, không đi thì chả phí quá à.” Tiêu Lãng nói, “Đại tiểu thư chỉ đâu thì tớ đánh đó.”
“Hứ.” Đường Đang Đang trừng mắt nhìn Tiêu Lãng.
“Đúng rồi Đang Đang, thấy có quen ai làm bên y học dự phòng không?” Lăng Mạc bỗng dưng hỏi.
“Y học dự phòng?” Đường Đang Đang cảm thấy khó hiểu.
“Đại loại như Trung tâm phòng chống dịch bệnh, trạm phòng dịch, công ty vắc-xin?” Lăng Mạc giải thích.
“Ồ, Lăng Mạc, cậu lại để chó bắt chuột.” Tiêu Lãng chen mồm vào.
“Có đấy, cô Thôi không phải là người trong công ty nghiên cứu chế tạo vắc xin sao?” Đường Đang Đang nói.
“Cô Thôi là ai?” Lăng Mạc ngẫm nghĩ một lát, phát hiện bản thân không hề biết người này.
“Cô Thôi Chấn chứ ai nữa.” Đường Đang Đang nghiêng đầu, nói, “Ồ, có lẽ cậu không biết thật. Cô ấy là bạn tốt của bố tớ, trước kia hay đến nhà chơi lắm.”
“Cậu có thể gọi điện thoại cho cô ấy không? Tôi có một vấn đề muốn hỏi.” Lăng Mạc nói.
Đường Đang Đang gật đầu, nhấn một dãy số. Sau khi điện thoại kết nối, cô nói vài câu sau đó chuyển máy cho Lăng Mạc.
Đầu dây điện thoại bên kia truyền đến giọng nói của một phụ nữ trung niên.
“Xin chào.”
“Chào cô, em là học trò của thầy Đường Tuấn, Lăng Mạc.” Lăng Mạc nói, “Em tìm cô là muốn hỏi một vấn đề. Không biết là cô có quan tâm đến hai sự kiện về vắc-xin mấy ngày trước không ạ?”
“Ừ, cô có biết chuyện đó.” Ở đầu dây điện thoại bên kia tiếng cười của Thôi Chấn hơi khựng lại, rồi nói tiếp, “Mấy ngày nay liên tục đứng đầu trên bảng tìm kiếm, nói kiểu gì cũng có, còn có người nói là vắc-xin sắp biến loài người trở thành Zombie hết rồi kia. Thế nhưng, nói thật thì, nỗi sợ hãi này chẳng có cơ sở gì cả. Tổ điều tra đã đến công ty cô lấy mẫu mấy lần, kết quả kiểm nghiệm cho thấy, vắc-xin đều đạt tiêu chuẩn cả, không có bất cứ vấn đề gì. Thực ra thì đứng dưới góc độ y học mà nói, bất kì loại vắc-xin nào cũng không thể gây nên những tác dụng phụ như là, phát triển quá mức hoặc hôn mê nặng. Nếu như nói tin tức về vụ việc đầu tiên là một sự trùng hợp, vậy thì người trong cuộc của vụ việc thứ hai, chắc chắn là bị ảnh hưởng tâm lý ở một mức độ nào đó mà thôi, trên thực tế thì chẳng liên quan gì đến vắc-xin cả.”
“Nhưng mà, gần đây có một người bạn của em, cô ấy cũng nói đã từng bị liệt một thời gian sau khi tiêm vắc-xin, sau khi hồi phục thì lại xuất hiện tình trạng sức bật nhảy tăng mạnh khủng khiếp. Điều này…” Lăng Mạc tiếp tục hỏi một cách khó hiểu.
Đầu dây điện thoại bên kia truyền đến giọng nói của Thôi Chấn: “Tình trạng của bạn cậu nghe có vẻ thần kỳ thực sự. Nếu cậu cảm thấy không yên tâm thì có thể bảo cô ấy liên lạc với tôi, tôi có thể thu xếp nhờ đồng nghiệp kiểm tra giúp cô ấy. Sau khi hai mẩu tin này lên báo, chúng tôi nhận được rất nhiều mẫu yêu cầu kiểm nghiệm, có một lượng lớn người bị ảnh hưởng bởi nguồn tin này, nghi ngờ bản thân xuất hiện phản ứng xấu. Nhưng trước mắt, vẫn chưa có người nào là có vấn đề thực sự cả. Tôi cho rằng, đây cũng được coi là một dạng của hiệu ứng bầy cừu[*]. Đương nhiên, thầy Đường Tuấn của cậu là chuyên gia tâm lý, có lẽ cách ông ấy giải thích nghe sẽ chuyên nghiệp hơn tôi rất nhiều.” Thôi Chấn cười dịu dàng.
“Vâng ạ.” Lăng Mạc tựa như trút được gánh nặng trong lòng, cám ơn Thôi Chấn rồi ngắt máy.
Cho dù có xuất phát từ lúc 7 giờ đúng, thì cũng không thể thoát được giờ cao điểm buổi sáng của thành phố Nam An. Chiếc Chery chạy rồi dừng, dừng rồi chạy, mất hơn một tiếng mới đến được trước cổng một tòa nhà văn phòng, muộn hơn so với lịch hẹn của Lăng Mạc mười lăm phút.
Ba người sánh vai bước vào thang máy lên tầng 19, cửa thang máy vừa mở ra đã nhìn thấy một quầy lễ tân hình vòng cung, phía sau là tấm biển có dòng chữ “Văn phòng tư vấn tâm lý Tưởng Kỳ”.
Một cô gái trẻ đẹp, ăn mặc thời trang ra khỏi quầy lễ tân tiếp đón nhiệt tình: “Xin hỏi có phải là anh Lăng, chị Đường không ạ? Cô Tưởng đã ở bên trong đợi từ lâu rồi ạ.”
Tiêu Lãng chen vào: “Còn có anh Tiêu nữa. Trông cô đẹp thật đấy, nhưng hơi kém tinh tế một chút, cô không thấy còn có một anh Tiêu đang đứng đây nữa sao?”
Cô gái không để bụng, dùng tư thế tiếp đón tiêu chuẩn để dẫn đường cho bọn họ vào bên trong.
Tiêu Lãng tưởng rằng Đường Đang Đang đã nghe thấy cậu khen cô gái kia rồi, nên vào đến hành lang liền giải thích ngay với Đường Đang Đang: “Tuy cô ta trông cũng không đến nỗi tệ, nhưng so với đại tiểu thư nhà chúng ta mà nói, thì cách xa một trời một vực.”
Đường Đang Đang chẳng hiểu mô tê gì.
Tưởng Kỳ nghe thấy tiếng bước chân ở bên ngoài, mở cửa ra đón tiếp: “Lăng Mạc đến rồi à. Ồ, mấy năm không gặp mà Đang Đang nhà mình nay đã duyên dáng đáng yêu, ra dáng thiếu nữ thế này rồi cơ à.”
“Cháu chào cô.” Đường Đang Đang nắm lấy tay của Tưởng Kỳ.
“Đại tiểu thư à, cậu không thấy là gọi cô ấy là cô không được phù hợp cho lắm sao? Cùng lắm thì chỉ gọi là chị thôi.” Tiêu Lãng nói.
Tưởng Kỳ khoác trên mình một bộ đồ làm việc, thân hình đầy đặn nở nang, uyển chuyên thướt tha. Tuy cô ấy trông cũng không còn trẻ nữa, nhưng khí chất vẫn rất cao quý, đoan trang nhã nhặn.
“Cậu nhóc này là?” Tưởng Kỳ cười hỏi.
“Ồ, đồng nghiệp của cháu, Tiêu Lãng.” Đường Đang Đang nói.
“Đồng nghiệp?” Tiêu Lãng rất không hài lòng với cách xưng hô này.
“Cậu Tiêu rất biết cách nói chuyện đấy.” Tưởng Kỳ nói, “Vào trong đi.”
Sau khi ngồi vào trong phòng làm việc của Tưởng Kỳ, Lăng Mạc đi thẳng vào vấn đề chính: “Thành thật xin lỗi cô Tưởng, vì chúng em đã đến muộn. Thời gian của cô rất quý báu, nên em sẽ nói ngắn gọn thôi. Lần trước, tài liệu mà em đưa cho cô, cô đã xem chưa ạ?”
Tất nhiên, Lăng Mạc đã đưa những tài liệu có liên quan đến “Kị sĩ u linh” cho Tưởng Kỳ.
Tưởng Kỳ gật gật đầu: “Các em muốn hỏi điều gì?”
“Vấn đề rất đơn giản, trên thực tế, một người có thể thôi miên một lúc cho hơn 20 người không ạ?” Lăng Mạc hỏi, “Hoặc cũng có thể nói là, mống mắt của hắn có màu khác thường, nên đã giúp cho hắn có được năng lực này?”
“Thôi miên là một dạng ám thị.” Tưởng Kỳ nói, “Khiến cho người ta rơi vào một trạng thái mơ hồ đặc biệt, sau đó dựa theo mệnh lệnh của người thôi miên, làm ra hành động chỉ thị đặc biệt hoặc sẽ xuất hiện những cảm nhận đặc biệt. Trong phân loại thôi miên, đúng là có loại “Thôi miên tập thể” thật, và cũng có người có năng lực thôi miên cùng lúc hơn trăm người. Còn về việc mống mắt khác màu của hắn có giúp ích được gì cho thuật thôi miên hay không, điều này không chắc chắn được. Bởi người có thể thôi miên tập thể kia, cũng chỉ là một người bình thường.”
“Chuyện này đúng thật là khó bề tưởng tượng thật, một mình mà lại có thể khống chế được nhiều người như vậy ư? Vậy nếu những thầy thôi miên này mà ra chiến trường, thì sẽ đáng sợ như thế nào.” Lăng Mạc nói.
“Ồ, chuyện đó không giống như cậu tưởng tượng đâu.” Tưởng Kỳ nói, “Cho dù là thôi miên cá thể hay thôi miên tập thể, đều cần có sự phối hợp của người được thôi miên, hoặc cần có điều kiện môi trường và quá trình thôi miên đặc biệt.”
“Vậy vụ việc mà em đưa cho cô xem, có điều kiện môi trường đặc biệt không? Có quá trình thôi miên riêng biệt không? Có khả năng các nạn nhân chủ động phối hợp hay không?” Lăng Mạc hỏi.
“Không có, không có.” Tiêu Lãng nói, “Lúc tôi quyết đấu với hắn thì hắn đã thôi miên tôi rồi, tôi thì làm sao có thể chủ động phối hợp với hắn ta được, vả lại hôm đó trời không trăng, gió lại lớn, có thể có điều kiện môi trường gì chứ?”
“Điều này cũng là điều mà hôm nay tôi muốn nói tới.” Tưởng Kỳ nói, “Vụ án này vẫn có rất nhiều điểm khả nghi. Thôi miên, thực ra chính là một sự dẫn dắt của nhà thôi miên. Trong tình trạng hơn chục người không chịu hợp tác, lợi dụng thuật thôi miên để khiến cho hơn chục người đó phục tùng mệnh lệnh, làm ra những chuyện gan hùm mật báo như vậy, quan trọng là những chuyện này đều rất phức tạp, xong việc lại không hề hay biết gì về những chuyện mình đã làm, điều này, tôi cảm thấy với thuật thôi miên như hiện nay thì chưa thể đạt đến trình độ này được.”
“Cũng có nghĩa là, hiện tại vẫn chưa có biện pháp để hoàn thành quá trình này.” Lăng Mạc nói, “Vậy thì, em có thể lý giải rằng, bản thân người thầy thôi miên này, có đặc điểm khác so với những người khác hay không?”
“Cái mống mắt khác màu mà cậu nói đến có thể là điểm khác thường này.” Tiêu Lãng nói, “Lúc đó tôi nhìn vào mắt hắn ta không thấy tròng trắng đâu cả, ngay sau đó đã bị thôi miên luôn rồi.”
“Đương nhiên, điều này chắc chắn không phải là điều mấu chốt.” Tưởng Kỳ cười, nói tiếp, “Tròng trắng của loài chó cũng không dễ nhìn thấy, vậy khi cậu nhìn vào mắt chó có bị thôi miên không?”
“Vả lại ban nãy người đẹp nói cần phải có môi trường và quá trình đặc biệt, tôi gần như là bị hắn ta thôi miên chỉ bằng một câu nói.” Tiêu Lãng nói.
“Không biết lớn nhỏ gì cả.” Đường Đang Đang trách mắng.
“Cho nên, thôi miên là một bộ môn kĩ thuật do con người tạo nên, một bộ môn kĩ thuật tâm lý học.” Tưởng Kỳ nói, “Nói đến cùng, thì nó hoàn thành dựa vào sự can thiệp tâm lý của con người, kỹ thuật này chẳng liên quan gì đến sinh lý cả.”
“Ý của cô là, thủ đoạn của người này, không phải là thôi miên?” Lăng Mạc hói.
Tưởng Kỳ lắc đầu, nói: “Khiến cho một người rơi vào trạng thái ý thức mơ hồ, ngoan ngoãn chấp hành mệnh lệnh của người khác, và sau khi làm xong lại không nhớ gì về những việc mình đã làm, đó là thôi miên. Ý tôi là, nếu có sự bất thường về mặt sinh lý, yếu tố bất thường này có thể khiến quá trình thôi miên trở nên nhanh gọn hơn, thậm chí còn khiến việc thôi miên đạt hiệu quả lớn hơn, vậy thì sẽ có thể đạt đến hiệu quả cuối cùng như vụ việc này. Nếu không thì, từ góc độ cơ chế thôi miên mà nói, vụ việc như thế này chỉ có thể là vô căn cứ mà thôi.”
“Nguyên nhân về mặt sinh lý sẽ tăng cường, ưu hóa kỹ thuật tâm lý, là ý này sao?” Lăng Mạc hỏi.
Tưởng Kỳ gật đầu.
“Nhưng mà, rốt cuộc là nguyên nhân về mặt sinh lý nào có thể tăng cường và ưu hóa thôi miên đây?” Lăng Mạc cúi đầu nhíu mày.
“Chuyện này thì phải hỏi chuyên gia y học rồi.” Tưởng Kỳ nói, “Nhưng tôi tin rằng, đây chắc chắn là một trường hợp cực kỳ đặc biệt, không phải là hiện tượng thường gặp.”
“Tôi đã nói là kết quả kiểm nghiệm của anh Nhiếp sơ sài rồi còn gì.” Lăng Mặc day huyệt thái dương.
Tiêu Lãng nghịch ngợm mở Wechat ra, gửi cho anh Nhiếp một đoạn tin nhắn thoại: “Anh Nhiếp, Lăng Mạc nói xấu anh kìa.”
Rất nhanh, anh Nhiếp đã trả lời lại: “Tôi thấy cậu nói xấu tôi thì đúng hơn.”
“Thật mà, cậu ta nói việc anh đã lơ là trong việc giải phẫu “Kị sĩ u linh”.”
“Ai nói tôi lơ là? Tôi còn đang định tìm các cậu đây này!” Giọng nói của Nhiếp Chi Hiên nghe có vẻ gấp gáp, “Các cậu đang ở đâu? Bây giờ đến Sở Công an thành phố Nam An có tiện không?”
Trong phòng xét nghiệm DNA của Sở Công an thành phố Nam An, Nhiếp Chi Hiên và Bác Như Hy đang xem một tờ xét nghiệm DNA. Trông thấy Lăng Mạc và Tiêu Lãng đi vào, Nhiếp Chi Hiên bật máy tính lên, trên màn hình xuất hiện một bức ảnh giải phẫu não người.
“Đây là của “Kị sĩ u linh” à?” Không kịp đợi thang máy, Lăng Mạc vừa chạy một mạch chín tầng lầu nên vẫn còn đang thở hồng hộc.
“Thể lực kém quá đấy.” Tiêu Lãng kéo một chiếc ghế xoay thí nghiệm lại, đặt vào dưới mông. Leo chín tầng lầu đối với Tiêu Lãng mà nói thì chẳng ảnh hưởng gì đến nhịp tim và huyết áp của cậu cả.
“Có phát hiện gì không?” Nhiếp Chi Hiên mỉm cười hỏi Lăng Mạc và Tiêu Lãng.
“Ầy da, sau này không ăn nổi óc heo nữa rồi, giống quá đi mất.” Tiêu Lãng nhíu mày nói.
“Nhìn không ra, hình như chẳng có gì cả.” Lăng Mạc cũng lắc đầu nói.
Nhiếp Chi Hiên lăn chuột, dùng phần mềm chú thích hình ảnh khoanh đỏ một vùng trên bức ảnh: “Nhìn vào đây.”
“Có chút trắng?” Tiêu Lãng hỏi.
“Không, thuật ngữ chuyên môn là “nếp gấp hệ thống cục bộ não bị mờ”.” Nhiếp Chi Hiên nói. Tuy lớp huấn luyện của tổ chức Người gác đêm cũng có lớp pháp y, nhưng bộ môn pháp y này đúng thật là quá uyên sâu, vả lại cần phải có căn bản về y học, cho nên không thể nào huấn luyện một cách đầy đủ được. Loại kiến thức mang tính chi tiết và thao tác thực tế này, đối với một người không phải là sinh viên ngành y mà nói, vẫn không cách nào nắm bắt được.
“Anh Nhiếp, anh đừng vòng vo nữa có được không, nói thẳng đi, bên phía cảnh sát xử án sai rồi đúng không?” Tiêu Lãng nói.
“Đừng nói tầm bậy, chỉ là có điểm khả nghi, sao có thể nói là xử sai được?” Bác Như Hy cười trách Tiêu Lãng.
“Mẹ con là đúng, phía cảnh sát sai, đúng không?”
“Chuyện này chẳng liên quan gì đến việc ai giết chết “Kị sĩ u linh” cả.” Nhiếp Chi Hiên nói, “Tuy nhiên, gần như có chút tác dụng ám chỉ về thân thế của “Kị sĩ u linh”. Nhưng mà, cụ thể là ám chỉ điều gì, tôi vẫn chưa nghĩ ra.”
“Việc nếp gấp bị mờ giải thích như thế nào?” Lăng Mạc quay lại chủ đề chính.
“Đúng vậy đúng vậy, lúc phẫu thuật anh đã phát hiện ra điểm bất thường rồi, vậy tại sao không báo cáo với phía cảnh sát ngay lúc ấy?” Tiêu Lãng hỏi.
Nhiếp Chi Hiên đã quá hiểu tính cách lỗ mãng của Tiêu Lãng, nên cũng chẳng để bụng chuyện cậu ta nói năng vô lễ với mình. Anh cười nói: “Thực ra, trong pháp y mà nói, khu vực bất thường này chẳng có nghĩa lý gì cả. Trong lúc giải phẫu, pháp y đã loại trừ rõ ràng những nguyên nhân tử vong khác của “Kị sĩ u linh”, nguyên nhân tử vong của hắn là do trúng độc bởi tiêm chất oxy hóa vào tĩnh mạch dẫn đến chết. Vì đốt sống cổ thứ ba của hắn bị vỡ do bị đạn bắn trúng, dẫn đến tủy sống cổ tương ứng bị tổn thương, hiệu ứng khoang trống lỗ đạn[*] dẫn đến các mạch máu và hệ thần kinh khác ở cổ bị tổn thương, sau đó rơi vào trạng thái người thực vật. Cho nên, tình trạng trúng độc này là do hành vi của người khác, là người khác giết. Đây là tất cả những việc mà pháp y có thể làm rồi, cho dù là não bộ có một vùng bất thường như vậy, nhưng đối với vụ án “Kị sĩ u linh” bị giết thì chẳng có ý nghĩa gì, vì suy cho cùng thì đây không phải là vết thương mới.”
“Nhưng anh đã chú ý tới nó.” Lăng Mạc nói.
Cánh tay giả của Nhiếp Chi Hiên cữ động lách cách, anh nhấc cốc trà lên nhấp một ngụm, tiếp tục nói: “Lúc đó, tôi cho rằng khu vực này là một vùng nhũn não[*]. Nếu như là nhũn não, tuy không ảnh hưởng gì đến tình tiết vụ án hắn ta bị giết, nhưng nói không chừng là sẽ có thể có chút tác dụng ám chỉ về lý lịch và thân thế của hắn.”
“Tác dụng ám chỉ gì?” Tiêu Lãng ngồi thẳng người dậy.
“Các cậu xem này, vùng tổ chức não biến đổi bất thường, nằm ở một mé phía bên trên của liềm đại não[*].” Nhiếp Chi Hiên khựng lại, nghĩ bụng nói như vậy chuyên môn quá, bọn họ cũng chẳng hiểu, nên đã nói lái sang theo một cách khác, “Nói trắng ra là, vùng biến đổi bất thường này ảnh hưởng đến chức năng lớp vỏ đại não, có thể dẫn đến trình trạng đại não phóng điện bất thường, nảy sinh động kinh.”
“Biết được chuyện anh ta có chứng động kinh thì có tác dụng gì chứ?” Tiêu Lãng nói.
“Dù sao, thân thế thực sự và hợp pháp của “Kị sĩ u linh” vẫn chưa được làm rõ.” Nhiếp Chi Hiên nói, “Tôi cho rằng, điều này ít nhất có thể sẽ trở thành một căn cứ cho công việc điều tra thân phận thực sự của “Kị sĩ u linh” sau này.”
“Phóng điện bất thường.” Lăng Mạc lẩm bẩm.
“Đúng đúng đúng.” Tiêu Lãng không hề để ý đến điều Lăng Mạc đang quan tâm, nói, “Nguyên nhân hình thành nhũn não cũng có thể trở thành căn cứ đúng không?”
“Có rất nhiều nguyên nhân dẫn đến nhũn não.” Nhiếp Chi Hiên nói, “Có thể là do vết thương bên ngoài để lại, cũng có thể do mô não chết để lại, hoặc là ảnh hưởng của thuốc, và cũng có thể là biến dị bẩm sinh. Cho nên, rốt cuộc là do đâu thì cũng không thể nào phán đoán được.”
“Vậy rốt cuộc có phải là nhũn não không?” Tiêu Lãng nói.
Nhiếp Chi Hiên lại mở một bức ảnh lên, bức ảnh này không phải là ảnh khám nghiệm tử thi, mà là một bức ảnh có nền đỏ nhạt, bên trong có chấm nhỏ màu xanh lam. Lăng Mạc và Tiêu Lãng đều có kiến thức căn bản về sinh vật nên đồng thanh nói: “Ồ, lát cắt bệnh lý.”
“Đây là một lát cắt màu quy chuẩn của tổ chức não bộ.” Nhiếp Chi Hiên nói, sau khi tôi phẫu thuật và phát hiện vấn đề, đã gỡ mảng biến dị này ra mang về để làm bệnh lý. Từ lát cắt này có thể thấy rằng, đây vốn không phải là nhũn não, nhưng cụ thể là gì, tôi đã hỏi rất nhiều chuyên gia về vấn đề này, họ đều nói rằng chưa thấy bao giờ. Trong khu vực mảng não này của “Kị sĩ u linh”, mạch máu tế bào não xung quanh lỏng lẻo, nhân tế bào thần kinh đại não co cứng, nơ-ron thần kinh bành trướng, biến dạng. Rốt cuộc là do nguyên nhân gì dẫn đến sự thay đổi này thì chưa rõ.”
“Chẳng lẽ là ung thư não?” Tiêu Lãng chen lời.
“Đúng, lúc đó tôi cũng nghĩ là vậy.” Nhiếp Chi Hiên nói, “Sau đó, tôi đã tiến hành hóa mô miễn dịch (IHC) cho mảng tế bào này. Hóa mô miễn dịch là gì thì các cậu không cần phải biết. Kết quả là, khi tôi sử dụng một loại chất protein chỉ điểm ung thư tiến hành nhận dạng, lại phát hiện ra một hình thái protein mà trước giờ chưa từng gặp. Đương nhiên, tôi cũng đã đi hỏi các chuyên gia trong lĩnh vực này, các chuyên gia cũng chưa từng thấy loại protein này bao giờ.”
“Có nghĩa là trong não của “Kị sĩ u linh” có một tế bào dị thường chưa từng xuất hiện trước đây?” Tiêu Lãng nói tóm lại.
Nhiếp Chi Hiên gật đầu liên tục, nói: “Lúc này, tôi nghe chị Bác nói, các cậu đã từng đến từ vấn về vấn đề gen, cũng có liên quan đến “Kị sĩ u linh”, nên đã nhanh trí nhờ chị Bác tiến hành giải trình tự gen cho mảng tế bào não này của “Kị sĩ u linh”. Kết quả là, mảng tế bào này, là do bản thân “Kị sĩ u linh” tự phát sinh đột biến gen dẫn đến, còn về phương hướng đột biến, trước mắt vẫn chưa có tiền lệ, cho nên cũng hoàn toàn không biết rằng mảng đột biến này sẽ khiến “Kị sĩ u linh” phát sinh những biến đổi gì.”
“Cô Bác! Chứ không phải là chị Bác!” Tiêu Lãng sửa lại cách xưng hô, “Cũng có nghĩa là, chức năng của vùng bị đột biến này chắc chắn cũng có sự biến đổi? Trước đó anh Nhiếp từng nói bộ phận gì gì đó của đại não có chức năng gì gì đó, bây giờ đã biết chính xác là bộ phận nào rồi, chẳng lẽ vẫn không thể đưa ra kết luận là chức năng nào đã bị biến đổi sao?”
Nhiếp Chi Hiên đưa tay làm động tác “Mời”, có ý mời Bác Như Hy giảng giải.
“Loài người có 23 cặp nhiễm sắc thể, tổ hợp gen của loài người hoàn chỉnh bao gồm khoảng 3 tỉ phân tử ADN, dao động từ 25.000 đến 30.000 gen, trình tự của tổ hợp gen quyết định đến hình dáng, đặc điểm và chức năng của con người.” Bác Như Hy mỉm cười nhìn cậu con trai yêu quý của mình, nói: “Trước mắt, vẫn chưa thể làm rõ được mối quan hệ phức tạp giữa đại đa số trình tự tổ hợp gen và hình dáng, đặc điểm, chức năng của loài người.”
“Chức năng phân khu đại não có lẽ là chúng tôi biết, nhưng sau khi đột biến sẽ ảnh hưởng đến chức năng gì thì không thể làm rõ hoàn toàn được.” Nhiếp Chi Hiên nói.
“Ban nãy anh có nhắc đến phóng điện bất thường.” Lăng Mạc nói, “Chúng tôi đã tìm chuyên gia tâm lý để tư vấn. Cô ấy cho rằng, thuật thôi miên của “Kị sĩ u linh” không phải là thôi miên bình thường, mà rất có thể là có nhân tố sinh học ảnh hưởng đến thủ đoạn can thiệp tâm lý này.”
“Nhưng mà, điện não đồ của não người là một loại sóng sinh học cực kỳ yếu ớt.” Nhiếp Chi Hiên nói, “Theo lý mà nói thì không thể nào làm ảnh hưởng đến người khác dựa vào sự tăng mạnh của loại sóng sinh học này, trừ phi…”
“Trừ phi cái gì?” Tiêu Lãng vội vàng hỏi.
“Nếu như điện não đồ của hắn tăng mạnh gấp mấy trăm lần nhờ vào loại đột biến gen này, thì có thể ảnh hưởng đến tế bào thần kinh gương của người khác.” Nhiếp Chi Hiên nói.
“Tế bào thần kinh gương là cái gì? Anh Nhiếp, anh đừng dài dòng nữa, nói nhanh lên, nhanh lên.”
“Loài người có một nhóm tế bào thần kinh gọi là “Tế bào thần kinh gương”, khích lệ tổ tiên nguyên thủy của chúng ta từng bước tiến hóa từ loài vượn. Chức năng của nó chính là phản ánh hành vi của người khác, khiến cho loài người học cách mô phỏng từ đơn giản đến phức tạp, từ đó dần dần phát triển những năng lực như ngôn ngữ, âm nhạc, nghệ thuật, sử dụng công cụ v.v… Đây là một trong những bước tiến bộ vĩ đại nhất của loài người.”
“Cũng có nghĩa là, nếu như điện não đồ đặc biệt nào đó của “Kị sĩ u linh” thay đổi, ảnh hưởng đến tế bào thần kinh gương của người khác, thì sẽ có thể xui khiến người đó mô phỏng theo động tác của hắn.” Lăng Mạc nói, “Cộng thêm với biện pháp thôi miên, sẽ có thể hoàn thành toàn bộ quá trình.”
“Chuyện này là tôi đoán bừa đấy, chứ chẳng có căn cứ khoa học nào có thể chứng minh cả.” Nhiếp Chi Hiên xua tay.
“Vậy có khi nào có ai đó tiến hành cải tạo gen cho “Kị sĩ u linh”, khiến gen của hắn tiến hóa có được năng lực như vậy?” Tiêu Lãng hỏi.
“Ban nãy tôi nói rồi, mối quan hệ phức tạp giữa chức năng và trình tự gen vẫn chưa được làm rõ. Cho dù là những chỗ đã rõ rồi, cũng không thể tùy tiện thay đổi theo ý bằng hành vi của con người được. Tuy kỹ thuật thúc đẩy đột biến gen dành cho người có thể làm đột biến gen, nhưng vẫn chưa hoàn toàn làm rõ được bộ phận trình tự đặc biệt nào có liên quan đến loại chức năng nào, càng không thể khiến loại chức năng nào đó “tiến hóa” tuyệt đối được, vì sự đột biến của gen cũng có thể dẫn đến “thoái hóa” và “biến hóa”; Vả lại cho dù biến đổi một tế bào thì cũng khó có thể biến đối toàn bộ tế bào của một bộ phận. Cho nên việc thúc đẩy biến đổi gen có mục đích để tăng cường chức năng loài người vẫn chưa thể thực hiện.” Bác Như Hy nói, “Lúc trước tôi có nói đến sự khác biệt của “biến đổi” và “tiến hóa”, các cậu còn nhớ không?”
“Xem ra chúng ta đã lo xa rồi.” Lăng Mạc nói, “Khoa học hiện đại, không thể nào thúc đẩy người khác tiến hóa và tổ chức đội quân người tiến hóa.”
“Suy nghĩ này của cậu dễ khiến người khác nổi da gà lắm đấy.” Nhiếp Chi Hiên nói.
“Tôi đã có sự nghi ngờ này từ rất lâu rồi.” Lăng Mạc dường như vẫn chưa buông bỏ ý tưởng đó của mình, “Dù sao thì sau lưng “Kị sĩ u linh” có thể có tồn tại một tổ chức nào đó, nghĩ như vậy cũng không phải là không có căn cứ.”
“Vậy nếu như có người chuyên môn đi tìm nhũng người có “năng lực đặc biệt” này, rồi tổ chức thành một đội ngũ thì sao?” Tiêu Lãng nói.
“Không thể nào.” Nhiếp Chi Hiên nói, “Nếu như “Kị sĩ u linh” không được huấn luyện đặc biệt, cho dù hắn có năng lực bẩm sinh, cũng không thể phát huy tác dụng. Nếu không phát huy được tác dụng, vậy thì người khác làm sao biết được hắn có năng lực đặc biệt, đây là một nút thắt chết. Vả lại, nếu như trong tế bào não của hắn đã xuất hiện loại protein mà trước nay chưa từng thấy, vậy thì tôi vẫn cảm thấy có bàn tay can thiệp của con người ở đây.”
“Hoặc là, đúng thật là đã có người nghiên cứu ra biện pháp thay đổi gen của loài người có mục đích, khiến cho loài người tiến hóa thì sao?” Tiêu Lãng nói.
“Nếu quả thật là như vậy, thì kỹ thuật này có thể sử dụng rộng rãi trong nhiều ngành nghề, nó sẽ là cuộc cách mạng sinh học trước nay chưa từng có. Người nghiên cứu ra nó có thể nói là hô mưa được mưa, hô gió được gió, vậy sao còn phải tổ chức ra một đội ngũ như vậy chuyên để vượt ngục giết người?” Bác Như Hy nói.
“Bất kể là như thế nào, chúng ta đã có được bước tiến triển mới.” Lăng Mạc nói, “Rồi sẽ có một ngày, chúng ta sẽ có thể lột được tấm mặt nạ của “Kị sĩ u linh” và những người phía sau hắn.”
2“Cái hôm nay chúng ta phải xem, là một vụ án thảm sát.” Bác Nguyên Mạn bước về phía sau bục giảng, thao tác máy tính mở ra một file PPT (slide) phân tích vụ án do Sở Công an thành phố Bắc An thực hiện.
Vừa nghe được đây là vụ án thảm sát, các thành viên trong Người gác đêm đều bất giác ngồi thẳng người lên.
Là một thành phố lân cận thành phố Nam An, thành phố Bắc An hễ có động tĩnh gì, là bên Nam An cũng đều biết đến hết. Dù sao thì thời đại này, xác suất xảy ra án mạng đã giảm xuống thấp nhất trong lịch sử, cộng thêm hiệu ứng truyền thông của báo chí, nên vụ án giết hại cả gia đình tàn bạo này vừa xảy ra, đã nhanh chóng được lan truyền rộng rãi.
Tuy rằng vụ án xảy ra vào ba năm trước, lúc đó các thành viên Người gác đêm vẫn còn là những sinh viên bình thường trong các trường học, nhưng họ đều có nghe nói đến vụ án giết cả nhà 5 người rùng rợn này. Vả lại, mọi người đều biết, sau khi vụ án xảy ra không lâu thì đã có tin đồn vụ án đã được phá giải rồi.
Vụ án được truyền bá rộng rãi như vậy, vả lại giai đoạn trinh sát, khởi tố vụ án đều xuất hiện những vấn đề chí mạng, nên sau khi vụ án kéo dài ba năm mà vẫn chưa khởi tố thuận lợi, đã được giao vào tay tổ chức Người gác đêm.
“Vụ án này không phải là đã phá rồi sao?” Tiêu Lãng nói.
“Phá án mà chúng ta thường nói, thông thường là chỉ ban ngành công an bắt được kẻ tội phạm tình nghi về quy án, đồng thời có chứng cứ rõ ràng chứng minh hành vi phạm tội của kẻ tình nghi.” Bác Nguyên Mạn nói, “Nhưng, sau khi phá án, có thể thuận lợi khởi tố, thẩm án, định tội hay không, thì vẫn còn tồn tại biến số. Luôn có xác suất một phần vạn như thế, sẽ có những vụ án không rõ sự thật, chứng cứ không đủ mà không thể khởi tố, hoặc phán quyết vô tội. Đương nhiên, những vụ án không thể khởi tố, phán quyết vô tội này không có nghĩa rằng những kẻ phạm tội tình nghi ấy là vô tội thực sự. Phán quyết vô tội không đồng nghĩa với việc thực sự vô tội.”
“Điều này cháu hiểu.” Tiêu Lãng nói, “Đây là tôn chỉ của pháp trị.”
“Chứng cứ của vụ án này cũng có vấn đề sao ạ?” Lăng Mạc hỏi.
Bác Nguyên Mạn nhíu mày, nói: “Thực ra vụ án này, trông thì có vẻ chứng cứ rất đầy đủ, nhưng trên thực tế thì còn rất nhiều điểm nghi vấn. Cho nên, việc phá án mà các cháu nghe đến trước đây đều là tin đồn từ dân chúng, cơ quan công an chưa từng công bố phá án bao giờ cả. Thậm chí trong quá trình điều tra, cơ quan công an đã mời cơ quan kiểm sát can thiệp vào trước, nhưng kết quả là, vụ án này không rõ sự tình, chứng cứ không đủ, không đủ điều kiện để khởi tố.”
“Vậy chúng ta cùng nghe thử xem nào.” Nhiếp Chi Hiên nói một cách đầy hứng thú.
Dựa theo trình tự PPT mà phía Công an thành phố Bắc An xây dựng, Bác Nguyên Mạn đã giới thiệu tường tận nguyên nhân kết quả của vụ án một lượt. Hiển nhiên, Sở Công an địa phương đã từng đến báo cáo với ông về vụ án này, vì trong PPT chỉ trần thuật lại sự thật khách quan, mà không có bất cứ quan điểm có tính phương hướng nào.
Vụ án xảy ra vào ba năm về trước.
Vào mùa xuân ấm áp năm 2014, tại một nhà nghỉ trái phép đã xảy ra một vụ án đẫm máu kinh hoàng.
Hiện trường xảy ra vụ án là trong một khu “nhà ổ chuột” ở ngoại ô thành phố Bắc An. Vì địa chỉ cũ của Bệnh viện thành phố Bắc An nằm ở trung tâm thành phố, dẫn đến tình trạng ùn tắc mỗi ngày tại khu vực đó, nên chính phủ và bệnh viện đã bàn bạc chuyển bệnh viện về phía nam ngoại ô, chính phủ đã tài trợ để xây dựng khu bệnh viện thành phố mới này. Sau khi bệnh viện được xây dựng xong, giá nhà tăng vọt, dẫn đến việc nguyên khu nhà cấp 4 ở đối diện bệnh viện, không chịu thỏa thuận bồi thường đất đai, nên không thể di dời. Những chủ hộ của khu nhà này dựa vào bệnh viện để làm ăn. Có người kinh doanh đồ ăn vặt, đồ ăn sáng, có người mở quán ăn, người thì bán đồ dùng hàng ngày trong bệnh viện, cũng có người mở nhà nghỉ trái phép.
Hiện trường vụ án nằm giữa khu nhà cấp 4 này, ông chủ tên Triệu Nguyên, 63 tuổi.
Tuy nói là nhà nghỉ trái phép, cũng chỉ là kinh doanh không giấy phép mà thôi, ông chủ không phải người xấu. Hai vợ chồng Triệu Nguyên thật thà lương thiện, thường xuyên giúp đỡ người khác, có tiếng tăm rất tốt trong “khu ổ chuột” này. Nói là “khu ổ chuột”, thực ra nó chỉ là khu nhà cấp 4 nằm giữa ranh giới thành phố và nông thôn, được xây bởi chính tay những người nông dân sinh sống gần mấy chục năm tại nơi này. Khu vực này dân số tập trung đông đúc, nhà cửa chen chúc, đường sá chật hẹp, vẫn luôn là mối hiểm họa lớn nhất từ trước tới giờ của thành phố Bắc An. Nhưng cũng bởi vì số tiền đền bù di dời của người dân nơi đây cao đến tận trời, nên không có một nhà đầu tư nào dám đụng đến. Là một đơn vị “đại gia” như Bệnh viện thành phố, sau khi giành được một miếng đất, cũng đã hao tổn quá nhiều, muốn giành thêm một khu nữa, nhưng cũng đành lực bất tòng tâm.
Nhằm để răn đe tội phạm, ban ngành công an cũng lắp đặt rất nhiều camera ở khu vực này, nhưng bao năm trở lại đây, những chiếc camera này bị người dân ở đây phá hỏng chỉ còn sót lại vài chiếc. Cũng may là mọi người đều là xóm giềng trong khu, nên không có trường hợp phạm tội đại ác, cùng lắm thì cũng chỉ là ăn cắp vặt.
Chính giữa khu nhà, trước đây là địa bàn của vợ chồng Triệu Nguyên, họ xây 8 gian nhà cấp 4, tuy không phải là người có tài sản nhiều nhất trong khu, nhưng cũng dư sức xây một căn nhà nghỉ ở nơi này. Người dân ở đây kinh doanh dựa vào bệnh viện là chính, quy định của Bệnh viện thành phố là buổi tối không cho phép người nhà ở lại. Giao thông ở khu này vô cùng bất tiện, những người nhà bệnh nhân đến từ các khu, các huyện khác, vì để tiện cho việc đi lại nên thường ở lại nhà nghỉ ở khu nhà cấp 4 đối diện. Nên người nhà của bệnh nhân đến ở nhà nghỉ thường đều ở hơn chục ngày, để tiện chăm sóc người bệnh.
Nhà nghỉ trái phép kinh doanh tốt nhất trong khu nhà ổ chuột này có lẽ là những nhà nằm ở phía rìa, ngay đối diện bệnh viện, dù sao thì khoảng cách cũng gần nhất. Nhà nghỉ Triệu Nguyên nằm chính giữa khu, kinh doanh không tốt lắm. Nhưng những nhà hàng xóm trong khu đều nói, dù sao thì lân cận bệnh viện cũng không có nhiều khách quen, nếu như làm ăn mà dựa vào khách quen, thì nhà Triệu Nguyên chắc hẳn sẽ là nhà làm ăn được nhất. Bởi vì Triệu Nguyên đối xử rất tốt với khách đến ở trọ nhà mình, ngoài việc giúp khách dọn dẹp vệ sinh phòng ở mỗi ngày, tặng trái cây, còn thường xuyên giúp khách giặt giũ, nấu cơm, chất lượng phục vụ tốt như vậy nên khách ở trọ đều giơ tay tán thưởng.
Nguyên văn lời Triệu Nguyên nói, “Những người thân đến chăm sóc người bệnh, đều là người có hiếu cả. Nhất là những thanh niên trẻ đến chăm sóc cha mẹ, vào thời đại này mà nói là rất đáng quý.” Cho nên, những khách trọ càng trẻ tuổi, Triệu Nguyên càng chăm sóc chu đáo hơn. Đương nhiên, cũng xuất phát từ việc con trai duy nhất của ông ta đã mất do tai nạn xe cách đây mười năm, hai vợ chồng sống dựa vào nhau, trông thấy những người trẻ tuổi trong lòng sẽ cảm thấy ấm áp hơn nhiều.
Nhưng, án mạng lại rơi đúng vào nhà con người hiền lành này.
Người báo án là một bà cụ 70 tuổi tên là Triệu Đại Hoa. Triệu Đại Hoa cũng được coi là bà con xa của Triệu Nguyên, nên chỗ ở cũng gần nhau. Triệu Đại Hoa ngày nào cũng ngồi nghe đài trước cửa nhà mình, đã ngồi là ngồi nguyên cả buổi. Chỉ có vào thứ ba mỗi tuần, Triệu Đại Hoa sẽ vào thành phố dọn dẹp nhà cửa cho con trai. Trước cửa nhà Triệu Đại Hoa, thực ra cũng chính là cửa nhà Triệu Nguyên, cho nên bất cứ động tĩnh gì trong nhà Triệu Nguyên, Triệu Đại Hoa đều nắm rõ trong lòng bàn tay, nhưng không ngờ rằng, ngày xảy ra vụ án lại rơi trúng vào thứ ba.
Sáng sớm hôm thứ tư, lúc Triệu Đại Hoa trở về từ thành phố, phát hiện cổng nhà Triệu Nguyên mở toang, chiếc đèn hộp có đề chữ “Nhà nghỉ Triệu Nguyên” đã bị xê dịch vị trí. Xuất phát từ lòng quan tâm, Triệu Đại Hoa gọi tên Triệu Nguyên mấy lần, nhưng đều không có tiếng đáp lại. Chuyện này rất ít khi xảy ra, vì nếu Triệu Nguyên không có ở nhà, vợ của Triệu Nguyên là Phương Khắc Hà ở nhà cũng sẽ đáp lại bà ấy. Triệu Đại Hoa sinh nghi, đẩy cửa bước vào sân nhà Triệu Nguyên.
Nhà Triệu Nguyên là một khu biệt viện nhỏ, nói là biệt viện cũng không chính xác lắm, bởi vì vốn chẳng có khu vườn cho ra hồn nào ở đây cả. Tám gian chia đôi mỗi bên bốn căn đối diện với nhau, phân bố hai bên của một lối đi nhỏ rộng 2 mét, các phòng cũng liền sát với nhau. Như vậy, tám gian nhà cùng với cổng trước và tường vây phía sau tạo thành một khu nhà riêng biệt nho nhỏ. Vợ chồng Triệu Nguyên sống ở căn nhà ngay cổng trước, có một ô cửa song sắt đối diện với cổng chính, cũng tạm được coi là nơi tiếp đón. Đây cũng giống như một khu nhà khách, ở cổng chính thường sẽ có một nơi như vậy, khách trọ có thể đẩy cánh cửa tự động vào bên trong, sau khi nói chuyện với Triệu Nguyên xong sẽ trả tiền, nhận chìa khóa và tự về phòng của mình.
Trong tám gian phòng của nhà nghỉ, trừ một gian vợ chồng Triệu Nguyên đang ở ra, căn đối diện được ngăn ra làm nhà vệ sinh, nhà tắm và nhà bếp công cộng. Trong tám gian phòng thì cũng chỉ có hai gian này có diện tích lớn nhất, mỗi gian rộng khoảng 40m2, còn những gian dành cho khách trọ còn lại, mỗi gian cũng chỉ được 20m2.
Bước vào khu nhà của Triệu Nguyên, Triệu Đại Hoa đã có dự cảm chẳng lành. Vì trên lối đi nằm giữa khu nhà dường như có thể nhìn thấy vài dấu vết màu đỏ, trông như vết máu.
Dù sao thì cũng mới sáng sớm, ánh sáng mặt trời xen kẽ qua khe cửa sổ, rọi thẳng vào trong phòng. Triệu Đại Hoa phát hiện, tấm rèm cửa trên cửa ra vào đã bị kéo rơi xuống sàn, trên sàn nhà nơi Triệu Nguyên ở, vết máu đỏ chảy khắp sàn nhà, tất cả những đồ vật có thể chứa đồ trong phòng đều đã bị lật tung lên, hộp tiền bật tung nằm trên mặt đất, được ánh sáng mặt trời buổi sáng phản chiếu vào vô cùng nhức mắt. Trong bóng tối chỗ phía sau cánh cửa và góc tường, dường như có cái gì đó, nhưng Triệu Đại Hoa lúc này đã không còn đủ gan dạ để bước đến xem nữa, bà hoảng loạn chạy về nhà mình, dùng điện thoại cố định để báo cảnh sát.
Đầu tiên là nhóm cảnh sát ở đồn công an khu vực đến xác minh tình hình, hoàn toàn không ngờ rằng trong khu vực quản lý của mình lại có thể xảy ra một vụ án lớn như vậy. Trong vụ án này, tổng cộng có năm người chết. Ngoài việc số người chết nhiều, hành vi gây án cũng rất khủng khiếp, vì toàn thân năm người này đều bị quấn băng dính khắp người, vả lại, mỗi nạn nhân đều bị thực hiện hành vi “cắt cổ”.
Trung tâm hiện trường là ở trong gian phòng 40m2 mà hai vợ chồng Triệu Nguyên sinh sống, gian phòng vốn gọn gàng sạch sẽ trước kia đã bị bới tung lên hết, trên nền gạch trắng tinh, khắp nơi đều là vết máu. Bên dưới năm thi thể, đều có một vũng máu lớn.
Năm người chết lần lượt là: Triệu Nguyên, Phương Khắc Hà, và ba người khách trọ. Trong ba người khách trọ, có một người đàn ông trung niên hơn 50 tuổi tên Phùng Khởi, vì vợ mắc căn bệnh ung thư vú phải nằm viện nên đã trọ ở đây. Phùng Khởi là nhân viên về hưu của công ty bất động sản huyện Bắc Uyển thành phố Bắc An, sau khi về hưu thì làm thuê tại một trang trại chăn nuôi gà, thu nhập không tốt lắm. Hai người khách trọ còn lại là một cặp vợ chồng trẻ hơn 20 tuổi, nam tên Lý Giang Giang, nữ tên Trình Nguyên. Cặp vợ chồng này là nông dân ở khu ngoại ô thành phố Bắc An, nhưng bình thường làm thuê ở trong thành phố. Mẹ của Lý Giang Giang phải nằm viện vì xuất huyết não, một mình Lý Giang Giang chăm sóc không xuể, nên đã cùng vợ xin nghỉ việc ở công trường, đến bệnh viện chăm sóc mẹ.
Trên người năm người bọn họ đều bị quấn đầy băng dính, xếp ngay ngắn trên sàn trung tâm hiện trường, trông giống như năm con kén, hình dáng rất đáng sợ. Nhìn kỹ, có thể phát hiện giữa cổ bọn họ đều có một vết cắt lớn, hầu hết những vết máu ở hiện trường là từ ở đây ra.
Vụ án man rợ như vậy, đối với hai người cảnh sát vừa đến từ đồn cảnh sát này mà nói, có lẽ cả đời này chưa gặp bao giờ, nên đã lập tức niêm phong hiện trường lại, đồng thời thông báo với đội hình sự đến hiện trường tiếp viện.
Đối với cảnh sát hình sự mà nói, sợ nhất là những vụ án cướp của giết người gây án xong đào tẩu. Tuy những vụ án như vậy xác suất phá án cực kỳ cao, nhưng cần phải tốn rất nhiều sức lực. Cho nên, khi vừa bước vào hiện trường án mạng, cái mà họ quan tâm nhất là vụ án này có phải là người quen gây án hay không.
Tuy rằng loại bối cảnh hiện trường này, tình hình hiện trường bị lục lọi nghiêm trọng như vậy, thường thấy trong những vụ án giết người cướp của, song các cảnh sát kĩ thuật hình sự đã nhanh chóng cho các cảnh sát hình sự một liều thuốc an thần. Tuy hiện trường có số lượng vết máu nhiều, đã che phủ mất dấu vết lồi do bụi[*], nhưng tất cả những dấu chân máu tại hiện trường đều là dấu dép lê, mà tất cả những dấu dép lê ấy đều không phải là của năm nạn nhân. Hơn nữa, ba đôi dép lê để lại dấu dép đều vẫn nằm trước cửa gian nhà sát cổng. Manh mối như vậy có thể nói là cực kỳ có giá trị, ít nhất cũng nói lên được bốn vấn đề: Một là, hung thủ đi lại sau khi gây án, đã dùng dép lê, sau khi rời khỏi thì thay dép ở gian nhà sát cổng. Hai là, hung thủ có thể gồm ba người. Ba là, vì thay dép trước cổng, nên không phải là khách trọ của nhà nghỉ. Bốn là, khi năm nạn nhân bị khống chế, vẫn chưa mất nhiều máu.
Hung thủ như thế nào mà khi cướp của vẫn phải thay giày?
Một nhóm nhân viên kỹ thuật hình sự khác cũng nhanh chóng đưa ra kết luận.
Nhiệm vụ khám nghiệm hiện trường của nhóm cảnh sát này là tìm kiếm những camera vẫn còn sử dụng được ở xung quanh. Tuy khu vực lân cận hiện trường không có camera, nhưng có một cảnh sát kỹ tính vẫn phát hiện trên một góc mái trạm gác cổng có gắn một chiếc camera. Chiếc camera này hướng thẳng về phía cửa sổ của trạm gác này, cũng có nghĩa là, nếu có người đứng lại, hỏi thăm hay trả tiền gì đó trước cửa sổ, đều sẽ được ghi hình lại. Điểm phát hiện này quả thực cực kì có giá trị. Qua điều tra, camera này kết nối với máy tính của gian nhà ngoài cổng, nhưng sau khi cảnh sát tiến hành kiểm tra máy tính, phát hiện lịch sử ghi hình của chiếc camera này đã dừng lại ở 6 rưỡi chiều ngày thứ 3, cũng có nghĩa là, trước khi xảy ra vụ án, đã có người ngắt camera.
Vì dùng dây điện nổi, nên cảnh sát rất dễ phát hiện, dây điện của camera nối với hộp đèn trước cổng, sau đó cả hai nối dây đấu điện ở bên trong nhà. Nếu như có người cắt dây điện của hộp đèn trước cổng thì camera cũng sẽ ngưng hoạt động. Cảnh sát không hiểu tại sao Triệu Nguyên lại sử dụng biện pháp ngốc nghếch như vậy để nối dây, nhưng cảnh sát đã biết tại sao hộp đèn của nhà nghỉ Triệu Nguyên lại có dấu vết bị di chuyển.
Tuy dấu vết của lớp bụi trên hộp đèn đã ám chỉ hung thủ có đeo găng tay, không thể lấy được mẫu dấu vân tay và DNA nào, nhưng ít nhất có thể nói rõ một điều rằng, hung thủ rất quen thuộc với hiện trường, đối với vị trí đặt camera, cách nối dây đều nắm trong lòng bàn tay. Lịch sử của camera ghi hình dừng lại ở lúc 6 rưỡi chiều, mà những lịch sử ghi hình trước đó đều vẫn còn trong máy tính, hung thủ không hề phá hỏng máy tính, chứng minh rằng hắn chắc chắn rằng mình sẽ không xuất hiện trong dữ liệu ghi hình này. Không xuất hiện trước trạm gác để “dò la”, quen thuộc với hoàn cảnh hiện trường, đồng thời hiểu rất rõ về tình hình camera, vậy thì chắc chắn là người quen gây án.
Mối quan hệ trong đời sống của Triệu Nguyên rất hạn hẹp, cũng chỉ loanh quanh trong khu vực; Hung thủ lại có những ba người. Hai điều kiện có tính hạn chế này, giúp ích rất nhiều cho công cuộc phá án.
3Bộ phận trinh sát sau đó chia làm hai nhóm, một nhóm tiến hành điều tra lần lượt gần nghìn người sống ở khu vực này, nhóm còn lại tiến hành điều tra vài chiếc camera an ninh còn sót lại trong khu vực.
Rất nhanh chóng, vụ án đã có một bước ngoặt mới. Nhân viên trinh sát đã phát hiện trong một camera ghi hình ở góc đường, phát hiện bóng dáng ba người đi cùng nhau. Tuy camera ở góc đường này không thể xác định rõ là ba người này đang đi từ ngoài tiến vào khu, hay từ khu đi ra bên ngoài, nhưng đặc điểm ba người đi cùng nhau này, đã khơi dậy sự chú ý từ phía cảnh sát.
Vào lúc 7 rưỡi tối thứ ba, ba người này xuất hiện vào khung hình góc quay của camera. Đây là một khoảng thời gian khá nhạy cảm, nếu như hung thủ đã ngắt camera vào 6 rưỡi chiều hôm ấy, sau đó bắt đầu gây án, vậy thì 7 rưỡi cũng đã có thể hoàn thành toàn bộ quá trình gây án.
Điều quan trọng nhất là, phía cảnh sát thông qua dáng người và đặc điểm trang phục mơ hồ của ba người này, đã nhanh chóng xác định được mục tiêu, đó là hai hộ trong khu vực này. Hai cha con nhà họ Dương - Dương Tráng 51 tuổi và Dương Thiên Kỳ 23 tuổi, còn có cả Triệu Khuông 30 tuổi của nhà họ Triệu hàng xóm đối diện nhà họ Dương. Ba người này có quan hệ rất thân thiết với nhau, thường xuyên đi lại cùng nhau, rảnh rỗi không có việc gì làm, cờ bạc nhậu nhẹt chơi gái không có gì là không dính. Nhất là có người phản ánh, ba người này không có công việc chính thức, nên thường nhận làm những việc lặt vặt ở công trường và bệnh viện để duy trì cuộc sống. Bọn họ vì túng thiếu, nên thường hay làm những chuyện đầu trộm đuôi cướp, tuy vẫn chưa bị công an xử phạt lần nào, chưa có tiền án tiền sự, nhưng tiếng tăm trong vùng thì rất xấu.
Nhưng, hai vợ chồng Triệu Nguyên vốn lương thiện, đối xử rất tốt với ba người này. Triệu Đại Hoa kể lại, năm nào Triệu Nguyên làm thịt muối và lạp xưởng cũng đều chia cho ba người họ một ít. Manh mối quan trọng nhất là, ba người này, thỉnh thoảng sẽ đến nhà Triệu Nguyên, ngồi đánh mạt chược ở gian nhà Triệu Nguyên sinh sống, cũng là nơi trung tâm hiện trường vụ án, và ở nơi ở của Triệu Nguyên đúng thật là có đặt một cái bàn mạt chược tự động. Triệu Đại Hoa nói tiếp, Triệu Nguyên không có sở thích gì đặc biệt, chỉ có thỉnh thoảng sẽ đánh mạt chược cùng bạn bè. Cho dù cũng có chút tính chất cờ bạc, nhưng họ cược cũng rất nhỏ, một ván bài cũng chỉ cược một hai tệ, đánh cả buổi chiều, thắng thua cũng chẳng vượt quá trăm tệ, cho nên, không thể nào là do tranh chấp về tiền cá độ được.
Cho dù là ba người này xuất phát từ động cơ nào mà cướp của, ba người đi cùng nhau, cực kỳ quen thuộc với nhà nạn nhân, thỉnh thoảng ra vào nhà nạn nhân, dựa vào ba điểm này, cảnh sát cũng đủ để nghi ngờ họ rồi.
Bác Nguyên Mạn bắt đầu trình chiếu hình ảnh ba người này đi qua camera qua màn hình phía sau lưng. Trong ảnh, Triệu Khuông có dáng người cao đi phía ngoài rìa, cánh tay đặt lên vai Dương Thiên Kỳ, Dương Tráng ở bên cạnh nhét tay vào túi quần, đi cúi đầu.
“Bọn họ có thể không phải là hung thủ.” Lăng Mạc lẩm bẩm một mình.
Nhưng người có thính giác xuất chúng như Tiêu Lãng đã nghe thấy, Tiêu Lãng nói: “Sao cậu biết họ không phải là hung thủ?”
“Nếu 7 rưỡi đã gây án xong, mà hình dáng bước đi lại thong thả bình thường như vậy, không phù hợp với quan điểm của tâm lý học phạm tội.” Lăng Mạc nói.
“Vậy nếu đó là giả bộ thì sao!” Tiêu Lãng nói, “Dù sao thì cũng chỉ có mấy giây ghi hình.”
“Cho nên tôi nói “có thể”, mà không phải là “chắc chắn”.” Lăng Mạc nói, “Trên người hung thủ rất có khả năng sẽ dính máu, vào lúc 7 rưỡi, trời cũng mới vừa tối, đi lại ở nơi khắp nơi đều là người quen, không có lý do nào lại không cố ý che đi vết máu có thể dính trên quần áo.”
Bác Nguyên Mạn đứng trên bục giảng, vẫn tiếp tục giới thiệu tình tiết vụ án, tựa như không nghe thấy cuộc đối thoại giữa Lăng Mạc và Tiêu Lãng.
Phía cảnh sát sau khi nắm được tình báo quan trọng này, lập tức tiến hành hành động, đã lập tức khống chế ba người còn đang ngáy ngủ trong nhà ngay trong buổi tối hôm ấy. Sau khi xin được lệnh khám xét, nhân viên điều tra hiện trường đã tiến hành lục soát nơi ở của hai gia đình của ba người này.
Rất nhanh, phía cảnh sát đã lục soát được ở trong nhà của Triệu Khuông có hai chiếc điện thoại iphone và một chiếc điện thoại Huawei, sau khi kiểm tra, ba chiếc điện thoại lần lượt thuộc về người bị hại Lý Giang Giang, Trình Nguyên và Phùng Khởi. Cảnh sát tiến hành lục soát nhà họ Dương cũng tìm thấy một sợi dây chuyền và một chiếc nhẫn vàng, sau khi xác nhận, lần lượt thuộc về người bị hại Trình Nguyên và Phương Khắc Hà.
Cảnh sát phụ trách điều tra hiện trường không hề cảm thấy hài lòng khi đã tìm được vật chứng quan trọng, họ tiếp tục lục soát kỹ càng hai căn nhà này, tổng cộng lục ra được số tiền mặt khoảng một vạn nhân dân tệ. Mà trên một vài tờ tiền, dường như vẫn còn dính vài vết máu.
Ba người bị cảnh sát bắt giữ và đưa vào ba căn phòng thẩm tra khác nhau, đều lần lượt kêu oan, đều nói rằng bản thân đã mấy ngày rồi không đến nhà Triệu Nguyên, cũng không gặp Triệu Nguyên, chứ đừng nói đến là giết người. Đối với chứng cứ ngoại phạm chiều thứ ba, ba người đều không cung cấp được. Theo như họ nói, chiều hôm ấy, ba người họ đều ngủ ở nhà, ba người đều có thể chứng minh cho nhau, không có ai khác có thể chứng minh. Ngủ một mạch đến 7 giờ tối, ba người hẹn nhau đi ăn cơm, sau đó đến một sòng bạc nhỏ ở thị trấn bên cạnh thử vận may, buổi tối hôm ấy bọn họ đã chơi thâu đêm, còn thắng được không ít tiền. Chỉ vậy mà thôi, căn bản là không thể giết người.
Vào lúc không thể tiếp tục thẩm tra thêm được nữa, phía cảnh sát đưa ra ba chứng cứ cho họ. Một là nhữn