Chương 6 Con khỉ một chân-Bởi đại đa số mọi người trên thế gian đều không tin vào sự thật, mà lại chủ động đi tin vào những thứ mình hy vọng là sự thật. Những người như vậy, cho dù hai mắt mở to đến đâu, trên thực tế cũng đều không nhìn thấy gì.-Murak
“Ý cậu là để Tử Mặc đi xem dáng đi phải không?” Tiêu Lãng khoác tay lên vai Lăng Mạc, nói: “Trước đây cậu căn cứ theo dáng đi suy đoán rằng ba người đó không phải là hung thủ, quả thực cậu đã đúng. Bây giờ ba người này coi như được giải thoát, cuối cùng không bị công an chúng ta “gây rối” nữa.”
“Dáng đi chưa chắc có thể giải quyết được”. Lăng Mạc lặng lẽ né khỏi cánh tay của Tiêu Lãng, nói “Đã là một vụ gây án được tính toán kỹ lưỡng, khi bắt đầu thăm dò, do không rõ chỗ nào có camera giám sát an ninh, nên hung thủ tất sẽ làm giả dáng đi. Vì vậy, tôi vừa mới nói, là dựa vào trực giác của Tử Mặc. “
“Trực giác là cái gì?” Tiêu Lãng tỏ vẻ khó tin.
“Trực giác, hay là giác quan thứ sáu, có vẻ như là một thứ không sờ, không nhìn thấy được, nhưng lại rất hữu dựng”. Lăng Mạc nói, “ít nhất là lần bị sạt lở núi, trực giác của Tử Mặc đã phát huy tác dụng. Tuy hiện nay khoa học của chúng ta vẫn chưa thể hoàn toàn có căn cứ để giải thích về trực giác, nhưng nó thực sự có thật. Những hiện tượng khoa học ngày nay chưa thể giải thích được, vẫn luôn tồn tại.”
“Dựa vào trực giác để phá án, tôi luôn cảm thấy không đáng tin”. Tiêu Lãng nói.
“Đương nhiên không đáng tin”. Lăng Mạc nói, “Chúng ta cũng không chỉ dựa vào trực giác để phá án, mà dựa vào nó để tìm manh mối, sau cũng tận dụng manh mối tìm ra chứng cứ để phá án. Rất nhiều cảnh sát hình sự đều có trực giác tốt, rất nhiều vụ án được phá với manh mối ban đầu cũng bắt nguồn từ trực giác của cảnh sát, sau này, cậu đọc nhiều hồ sơ vụ án hình sự sẽ rõ. Có điều, trực giác của Tử Mặc không giống chúng ta, trực giác của cô ấy phạm vi rộng hơn, nhạy bén hơn”.
“Nghe cậu nói thần bí quá, tôi chỉ muốn xem có gì khác nhau thôi.” Tiêu Lãng lơ đãng nói, “Cậu nói, đã có người vu oan, hắn sẽ nhận định phía cảnh sát kết án cho ba người đó?”
“Không biết.” Lăng Mạc nói, “Có thể là cho rằng phía cảnh sát sẽ bức cung, chẳng phải trên mạng có nhiều người mặc nhận rằng cảnh sát chắc chắn sẽ bức cung hay sao?”
“Hoặc có thể là không có khẩu cung”. Tiêu Lãng nhếch miệng gật đầu nói.
“Các vụ án kết tội không khẩu cung sẽ có yêu cầu rất nghiêm ngặt về chứng cứ, cần có bộ chứng cứ hoàn chỉnh.” Lăng Mạc nói, “Tiến trình pháp trị của chúng ta hiện nay đã không có vấn đề gì đối với việc kết tội các vụ án không có khẩu cung, rất ít xuất hiện án oan do không có khẩu cung, nhưng cần phía cảnh sát dốc sức kết nối các chứng cứ.”
“Chỉ là mong muốn của phía hung thủ? Cho rằng Bộ Công an, Viện kiểm sát, toà án sẽ kết án đại khái”. Tiêu Lãng nói một cách khinh thường.
“Đúng vậy, công tố viên, thẩm phán hiện nay đều chịu trách nhiệm đến hết đời đối với các vụ án, tất nhiên sẽ không kết án đại khái. Không có bộ căn cứ hoàn chỉnh, có bất kỳ chút nghi ngờ nào, thẩm phán đều không phán quyết kết tội.” Lăng Mạc nói.
“Xem ra cũng đúng như trên mạng nói, cái gì mà pháp luật đều bảo vệ cho người phạm tội”. Tiêu Lãng lắc lắc đầu.
“Không thể bảo vệ quyền lợi hợp pháp cho người bị nghi ngờ phạm tội, thì không thể bảo vệ cho lợi ích hợp pháp của người dân vô tội.” Lăng Mạc nói, “Muốn tư pháp công minh, trước tiên cần đưa quyền lực của tư pháp vào trong một cái lồng, các quyền lực bên ngoài lồng, đều phải đi vào vực thẳm đen tối.”
“Sao có cảm giác như cậu sắp trở thành nhà thơ vậy”. Tiêu Lãng gãi gãi đầu, nói.
Trong khi nói chuyện, hai người đã bước đến cổng lớn của phòng thực nghiệm dữ liệu tổ chức Người gác đêm.
“Đang Đang, thế nào rồi?” Lăng Mạc đẩy cửa, Đường Đang Đang ngồi một mình trước bàn điều khiển có mười mấy màn hình, di chuyển nhanh con chuột.
“Lại gọi thẳng là Đang Đang, Đang Đang là cậu gọi à?” Tiêu Lãng ấm ức lấy tay che miệng Lăng Mạc, quay đầu cười nói với Đường Đang Đang: “Tốc độ tay của Đang Đang qua là nhanh hiếm có! Cậu không tham gia đấu game quả thật rất đáng tiếc! Nếu cậu chơi LOL[*], thì làm gì có việc cho mấy đội chiến kia!”
Lăng Mạc khó khăn đẩy bàn tay to của Tiêu Lãng ra khỏi miệng mình, lấy tờ giấy ăn trên bàn lau lau miệng, hỏi: “Có phải dữ liệu hơi nhiều không?”
Đường Đang Đang cúi đầu trả lời: “Nhiều hơn tôi tưởng. Hiện tại, ngoài camera trong nhà Triệu Nguyên, còn có 11 camera giám sát an ninh. Do không biết đường đi của hung thủ, nên phải phân tích giám sát 11 con đường. Ngoài ra, dữ liệu trong camera của nhà Triệu Nguyên cũng rất nhiều. Nhà họ có hàng chục người đến hỏi thăm mỗi ngày, nên rất khó.”
“Cái này, đúng vậy.” Lăng Mạc nói, “Nếu nói là thăm dò, thời gian kéo dài đến một tháng là chắc chắn nhất.”
“Một tháng thì không có cách nào.” Đường Đang Đang nói, “Để tôi xem một chút, ngoài dữ liệu hai tháng gần đây của camera nhà Triệu Nguyên, camera an ninh do không phải là camera chụp ảnh của cảnh sát giao thông, mà là loại camera giám sát trị an, tự động phủ khắp, nên chỉ có dữ liệu của khoảng 23 ngày. Có thể lấy dữ liệu của 23 ngày trước khi phát hiện vụ án, còn trước đó nữa thì không có.”
“Tôi thấy 23 ngày là tạm đủ rồi.” Lăng Mạc nói, “Nếu hành động của hung thủ nhanh, một tuần là đủ. Nhưng, để đảm bảo nhất, cậu vẫn nên quan sát tất cả 23 ngày.”
“Đúng, như vậy lượng dữ liệu vẫn rất nhiều.” Đường Đang Đang dừng tay, khuôn mặt tỏ vẻ khó khăn, “Cậu có cách nào không?”
“Cậu luôn nói thăm dò, vậy tìm những bọn đầu trộm đuôi cướp ý.” Tiêu Lãng cười rất to ở bên cạnh.
“Cậu lại nói linh tinh rồi.” Đường Đang Đang tức giận…
Lăng Mạc trầm tư một lúc rồi nói: “Không, Tiêu Lãng không nói linh tinh đâu.”
Kết luận này thậm chí khiến Tiêu Lãng bất ngờ, cậu ngại ngùng gãi gãi sau gáy.
“Người thăm dò, tất nhiên không giống với những người khác. Hắn vừa muốn kiếm được thông tin, vừa không muốn để lộ bản thân, tâm lý này tất sẽ thể hiện trên dáng vẻ và nét mặt của hắn.” Lăng Mạc nói.
“Việc này, nói ra cũng như không, ai giống cậu, có thể đọc được tâm tư người khác? Hay cậu xem thay cho Đang Đang đi, Đang Đang xem máy tính nhiều hại mắt lắm.” Tiêu Lãng nói.
“Nếu camera an ninh không thể xem được nét mặt và dáng vẻ, vậy thì chúng ta sẽ bắt đầu từ camera giám sát của nhà Triệu Nguyên chụp ở cự ly gần.” Lăng Mạc nói với Đường Đang Đang, “Cậu nói mỗi ngày có hàng chục người đến hỏi han ở nhà Triệu Nguyên, vậy cho dù lùi về một tháng trước, tổng cộng cũng không quá nhiều người. Để phòng trừ hung thủ hóa trang thăm dò, việc cậu nên làm chính là tìm những người trông giống nhau, trang phục tương tự nhau hoặc mắt trước mắt sau, trông rất vội vàng. Trong những người đó, sẽ có người nhìn thấy camera, hoặc ngẩng đầu nhìn về hướng camera.”
“Cậu nói như vậy, thì hóa ra vẫn để Đang Đang xem màn hình à?” Tiêu Lãng ấm ức nói, “Thật lười quá! Vậy tiếp theo cậu định làm gì? Điều tra các mối quan hệ mâu thuẫn của Triệu Nguyên à?”
“Quan hệ mâu thuẫn e rằng không dễ điều tra.” Lăng Mạc xòe tay, nói: “Tôi đã xem bản ghi chép, trong ba năm nay, để loại trừ khả năng những người khác, động cơ khác gây án, phía cảnh sát đã bỏ ra rất nhiều công sức, đã điều tra 1503 người, không ai phản ánh vợ chồng Triệu Nguyên từng phát sinh mâu thuẫn với những người khác. Dân chúng tinh lắm, Triệu Nguyên có lẽ là một người tốt, vụ án dẫn đến mưu sát giết người này nhất định do một việc rất nhỏ mà mọi người không chú ý tới.”
“Vậy thì cậu đến xem camera giám sát đi, để đại tiểu thư nhà chúng ta nghỉ ngơi một lát.” Tiêu Lãng nói.
“Không, nhiều dữ liệu hình ảnh như vậy, chỉ có tôi mới xử lý có hiệu quả cao nhất!” Hai tay của Đường Đang Đang lại đặt lên con chuột và bàn phím.
“Chúng ta còn có nhiệm vụ quan trọng hơn, một lát nữa để Tử Mặc đến giúp Đang Đang.” Lăng Mạc chỉ vào Tiêu Lãng, “Chúng ta đi Bắc An.”
“Ôi, cậu muốn đi thật à?” Tiêu Lãng phấn khích nói, “Món mì cá viên ở đó ngon nhất, đại tiểu thư, chúng ta cùng đi ăn nhé!”
“Chúng ta không phải đi ăn.” Lăng Mạc lắc đầu rời khỏi phòng dữ liệu trước tiên, Đường Đang Đang lại cắm cúi gõ nhanh trên bàn phím.
Tiêu Lãng nhìn trái, nhìn phải, nói với Đường Đang Đang: “Đại tiểu thư, không phải lo, tớ sẽ gói mang về cho cậu.”
Phòng Vật chứng, bộ phận nghiên cứu kỹ thuật khoa học hình sự đội cảnh sát hình sự Sở Công an thành phố Bắc An.
Bàn tay giả của Nhiếp Chi Hiên cầm một cái bút laser, đang chỉ lên trên một tấm bảng trắng vẽ đầy bản đồ: “Cách chúng tôi lấy vật chứng thường chính là phân tích, phục dựng thông qua hiện trường, khôi phục lại quỹ đạo hành động của phần tử phạm tội, sau đó thu thập vật chứng từ những nơi có thể còn sót lại dấu vết trên quỹ đạo hành động đó. Đối với vụ án Triệu Nguyên, ban đầu cũng tiến hành thu thập vật chứng theo cách này, nhưng không phát hiện ra dấu vết vật chứng có giá trị. Nhưng, bây giờ chúng tôi đã có suy nghĩ hoàn toàn mới đối với vụ án này, chúng tôi cũng cần phải rà soát lại quy trình lấy vật chứng ban đầu.”
“Vấn đề lớn nhất hiện nay là khu vực hiện trường đã bị dỡ bỏ hoàn toàn.” Bác sĩ pháp y Hạng Minh của Sở Công an thành phố Bắc An nói, “Nếu Người gác đêm có thể sớm tham gia vào vụ án thì tốt biết mấy. Chúng tôi đã giữ hiện trường của vụ án được gần hai năm, nhưng cuối cùng vẫn phải bỏ mong muốn tiếp tục bảo lưu hiện trường do yêu cầu giải phóng mặt bằng tổng thể của chính quyền. “
“Đây quả thực là vấn đề hạn chế chúng ta khi bắt đầu lại công việc.” Lăng Mạc nói, “Chúng ta chỉ có thể bắt đầu từ những vật chứng thu được trong phòng vật chứng từ ban đầu, hy vọng có thể tìm ra phát hiện mới.”
“Cho dù thế nào, cứ thử đã.” Trước mặt Tiêu Lãng bày ra một chiếc hộp giấy, chứa đầy mì cá viên, vừa cho mì vào mồm, vừa nói một cách mơ hồ.
“Bây giờ tôi sẽ rà soát lại hướng đi mới của chúng ta.” Nhiếp Chi Hiên nói, “Hung thủ sau khi thăm dò nhiều lần, đã rõ được tình hình hiện trường và tình hình giám sát. Hắn chọn thời gian vào 6 giờ rưỡi chiều thứ 3, thời gian này vừa không có hàng xóm, khách qua lại cũng vắng. Hung thủ trước tiên nấp ở chỗ bảng hiệu đèn LED, sau khi xác định xung quanh không còn ai, liền cắt đứt dây điện ở bảng hiệu. Khi đó, bảng hiệu và camera đều ngừng hoạt động, nhưng lại không ảnh hưởng đến nguồn điện trong nhà nghỉ, do vậy không khiến người bị hại chú ý. Tiếp đó, hung thủ đi vào sân trong nhà nghỉ, lừa mở cửa lớn với lý do đến thuê phòng, và nhân lúc không ai đề phòng, lợi dụng hung khí khống chế vợ chồng Triệu Nguyên. Sau khi uy hiếp Phương Khắc Hà trói Triệu Nguyên lại, thì tự mình trói Phương Khắc Hà. Trói hai người xong, Phùng Khởi đột nhiên sớm quay lại nhà nghỉ, hung thủ khi đó không có cách nào giấu mình liền xảy ra cuộc vật lộn với Phùng Khởi. Nhưng rốt cuộc do trong tay có hung khí, và có thể do thể lực, võ nghệ tốt hơn nên Phùng Khởi cũng bị khống chế. Tình huống xuất hiện ngoài dự kiến khiến hung thủ bị kích động mạnh, hắn điên cuồng dùng băng dính trói Phùng Khởi lại, nhưng chưa trói xong thì vợ chồng Lý Giang Giang lần lượt trở về. Hung thủ khống chế được hai vợ chồng bằng cách như đối với Phùng Khởi, và lại điên cuồng trói họ. Nhưng sau khi trói xong, hung thủ không biết nên xử lý thế nào. Bởi dấu hiệu ngạt thở chỉ xuất hiện sau khi cơ thể người rơi vào trạng thái thiếu oxy mấy phút, trong mấy phút này, hung thủ không có động thái nào khác. Cuối cũng, do nguyên nhân nào đó, hắn quyết định giết người diệt khẩu. Sau khi cắt cổ năm người, hắn thu nhặt tài sản của bọn họ ở trong phòng và trên người, đem vứt ở nơi nào đó. Ở điểm vứt tài sản không xa, hung thủ ẩn nấp ngầm quan sát, cho đến khi nhìn thấy có ba người đi ngang qua, và nhặt chia nhau chỗ tài sản. Sau đó, hung thủ quay trở lại hiện trường, dùng găng tay của mình và ba đôi dép đẫm máu có ở hiện trường đi đi lại lại, dựng hiện trường giả ba người đi dép trong hiện trường lục tìm tài sản. Sau khi hoàn tất, hung thủ rời khỏi hiện trường.”
“Trong cả quá trình, dấu vết vật chứng có khả năng còn sót lại là…”, bác sĩ pháp y Hạng cắn cán bút nói, “là chỗ dây điện bị cắt ở bảng hiệu đèn LED, nhưng chúng tôi đã đem bảng hiệu về, rõ ràng có rất nhiều dấu găng tay mờ trên lớp bụi, hung thủ đã đeo găng tay để thực hiện hành động này. Thứ hai là dấu vết cuộc vật lộn, đi lại và tìm kiếm tại hiện trường, nhưng đáng tiếc hiện trường đã bị dỡ bỏ, cho dù chúng tôi đã đem về rèm cửa và khung rèm bị rơi xuống do cuộc vật lộn, nhưng do vật dẫn không tốt, cũng không có đủ điều kiện thu thập vật chứng. Thứ ba, là cái túi chứa tài sản bị mất, khi đó, sau khi ba người phân chia tài sản, đã vứt lại cái túi, chúng tôi đã tổ chức tìm kiếm ở các bãi rác xung quanh, cũng không tìm thấy. Thứ tư, là dây băng dính trói nạn nhân ở hiện trường, cái này đã đưa cho tổ chức Người gác đêm các anh rồi.”
“Tôi đã xem rồi, không có dấu vết vật chứng gì có giá trị cả.” Lăng Mạc nói.
“Còn nữa, là dép ở hiện trường.” Bác sĩ pháp y Hạng nói, “Có điều, theo kết quả kiểm nghiệm của phòng xét nghiệm DNA của chúng tôi ban đầu, cũng không phát hiện ra điểm nghi ngờ nào.”
“Lần này chúng tôi đến, chủ yếu là vì những chiếc dép.” Lăng Mạc nói, “Bộ phận kiểm tra DNA ban đầu không phát hiện ra DNA của ba kẻ tình nghi, do vậy báo cáo và ảnh tư liệu không có bản đính kèm.”
“Chỗ chúng tôi có hồ sơ lưu trữ”. Bác sĩ pháp y Hạng nói.
Lăng Mạc gật gật đầu: “Tôi muốn nói là, kết luận xét nghiệm DNA năm đó là không phát hiện ra DNA của ba người bị tình nghi, chứ không phải không phát hiện ra DNA, hai việc này có khác biệt về bản chất.”
“Việc này quả thực, đã ba năm rồi, chúng tôi đều không nghi ngờ bất cứ ai khác, trong lòng luôn nghĩ rằng do ba người này gây ra.”
“Nếu có DNA của người khác, chẳng phải sẽ có manh mối hay sao?” Lăng Mạc nói, “Ai cũng đều ra mồ hôi chân, đặc biệt là sau khi hoạt động đi lại nhiều tại hiện trường, chắc chắn sẽ có dấu vết của DNA.”
“Lý thuyết là vậy,” bác sĩ pháp y Hạng nói, “Nhưng xét nghiệm DNA không thể được kết luận dựa trên lý thuyết. Chúng tôi tìm thấy DNA, thì chứng tỏ phần tử phạm tội đã lưu lại dấu vết DNA, nếu không tìm thấy, có nghĩa là hắn không để lại. Chứ không thể nói là, về lý thuyết có lưu lại, thì nhất định sẽ có.”
“Vậy, rốt cuộc là có tìm thấy DNA của người khác ngoài những người đã chết hay không?” Tiêu Lãng ngừng nhai, sốt ruột hỏi.
“Có.” Bác sĩ pháp y Hạng nói, “Ba đôi dép đều là dép vải cũ, để cho khách dùng, loại dép này không thể rửa sạch giống như dép nhựa được, nên trên mỗi đôi dép, chúng tôi đều thu thập được DNA dạng tổng hợp của không biết bao nhiêu người.”
“Phân tích DNA dạng tổng hợp quả thực rất khó”. Nhiếp Chi Hiên nói, “Chúng tôi rất khó lần lượt tách rời nhiều dữ liệu DNA phức tạp như vậy, hơn nữa cho dù tách rời ra được, cũng không biết được ai mới là hung thủ.”
“Đúng vậy, chỉ có thể tìm được DNA của người bị tình nghi trong dữ liệu của những DNA phức tạp này, từ đó có tác dụng loại trừ.” Bác sĩ pháp y Hạng nói.
“Nếu tìm ra ai là hung thủ trên một đôi dép, điều đó là không thể.” Lăng Mạc cười, “nhưng, hung thủ của chúng ta lại tự đi ba đôi dép, và mỗi đôi dép đi lại không ít.”
“À, tôi hiểu rồi.” Nhiếp Chi Hiên như bừng tỉnh, “Suy nghĩ của Lăng Mạc rất đúng, trong số dữ liệu DNA phức tạp có trong ba đôi dép, tìm ra điểm giống nhau. Nếu chọn ra tất cả các điểm giống nhau, đặc trưng sinh học của hung thủ sẽ được sáng tỏ!”
“Đúng là cách làm tốt! Sao tôi lại không nghĩ tới nhỉ?” Bác sĩ pháp y Hạng vỗ trán nói.
“Lăng Mạc thông minh thật.” Khuôn mặt Tiêu Lãng đầy mong đợi, rồi lại tiếp tục yên tâm thưởng thức nốt phần mì của cậu.
“Dữ liệu năm đó, chúng tôi đều có ở trong kho dữ liệu.” Bác sĩ pháp y Hạng nói, “Bây giờ chỉ cần lấy dữ liệu ra, tôi và bác sĩ Nhiếp sẽ cần một ít thời gian phân tích là có kết quả.”
“Vậy nhờ các anh nhé.” Lăng Mạc huých vào tay Tiêu Lãng, nói “Bây giờ nhờ mấy đồng chí nắm rõ vụ án, đưa chúng tôi ra xem hiện trường một chút.”
“Hiện trường bây giờ chỉ là một đống gạch đổ nát.” Bác sĩ pháp y Hạng nói.
“Đúng vậy, tôi vẫn chưa ăn hết, còn nhiều thế này lãng phí quá!” Tiêu Lãng dừng khua đũa, tiếc nuối nói.
“Tôi cũng không biết có thể phát hiện ra điều gì không, nhưng đã đến đây rồi, cũng nên tự mình ra đó xem sao.” Lăng Mạc nói.
“Vậy cũng được, tôi sẽ chuẩn bị xe ngay đây.” Bác sĩ pháp y Hạng nói, “Địa thế ở đó phức tạp, xe chúng tôi hơi nặng, e là sẽ không thuận tiện.”
“Này, tới rồi, tỉnh dậy đi.” Lăng Mạc lay lay Tiêu Lãng đang ngủ ngon bên mình dậy.
“Hả, tới rồi à?” Tiêu Lãng lau nước miếng bên khóe miệng, nói: “Ăn no xong, buồn ngủ quá.”
“Diện tích thành phố Bắc An chúng tôi là hơn 11 nghìn km2, từ Sở của chúng tôi đến bệnh viện thành phố gần 40 kilômét.” Đồng chí cảnh sát lái xe của Sở Công an thành phố Bắc An nói, “Gần như đi từ phía bắc sang phía nam thành phố.”
“Ở đây, phá dỡ được bao lâu rồi?” Lăng Mạc ngồi im trên chiếc xe đã dừng lại, đưa mắt nhìn đống đổ nát ở ngoài của xe.
“Từ sau khi vụ án mạng xảy ra, đã bắt đầu kế hoạch giải phóng mặt bằng rồi.” Đồng chí cảnh sát chỉ về phía đông của bệnh viện do thành phố lập nên ở phía xa xa, nói, “Cậu nhìn xem, kia chính là khu tái định cư mới xây, năm ngoái mới xây xong, các cư dân ở đây được phân nhà đền bù đều dọn sang đó. Ở đây bắt đầu phá dỡ, cũng chính vào đầu năm nay.”
“Còn mấy ngày nữa là năm 2018, như vậy là ở đây đã phá dỡ được một năm rồi.” Lăng Mạc nói.
“Đúng vậy, ở đây có thể được chính phủ dùng để xây dựng trung tâm hành chính.” Đồng chí cảnh sát nói, “Đã từng xảy ra án mạng ở đây, thì các nhà đầu tư cũng không thể đưa ra giá cao được.”
Lăng Mạc gật gật đầu, mở cửa bước xuống xe, một cơn gió lạnh thổi tới, khiến Lăng Mạc bất giác rùng mình. Có thể nhìn thấy, khu rộng lớn này quả thực cách bệnh viện một con đường, nhưng giờ đây chỉ còn là một đống đổ nát, không còn “cảnh nhộn nhịp tấp nập” như năm nào. Nếu có nhà cửa, thì còn có thể nhìn thấy giới hạn của cả khu, nhưng giờ đây đã trở thành một đống đổ nát, không thấy rõ ranh giới của nó nữa. Lăng Mạc biết, với tình hình này, quả thực không thể yêu cầu đồng chí cảnh sát chỉ cho vị trí cụ thể của hiện trường vụ án năm nào.
“Đã phá dỡ được một năm, mà vẫn còn có người nấu cơm à?” Tiêu Lãng chỉ tay về phía xa, nói, “Đằng kia có khói kìa.”
“Sao có thể thế được?” Vị cảnh sát bật cười.
“Anh không tin ư? Không tin thì lái xe lại đó xem.” Tiêu Lãng thấy đồng chí cảnh sát không tin, cảm thấy không phục, quay đầu lại kéo Lăng Mạc lên xe. Lăng Mạc đang cảm thấy buồn vì đến hiện trường mà không làm được gì, đột nhiên nghe Tiêu Lãng nói vậy, cậu khá tin vào giác quan của Tiêu Lãng, nên cũng coi như ló ra một tia hy vọng, vậy là nhanh chóng giục đồng chí cảnh sát lái xe về hướng Tiêu Lãng chỉ.
Thật may là đội cảnh sát hình sự đã điều một chiếc xe đường trường, nên sau mười mấy phút lắc lư điên cuồng trên đống đổ nát, cuối cùng xe cũng đứng lại theo yêu cầu “dừng xe” của Tiêu Lãng.
Tiêu Lãng nhảy xuống xe đầu tiên, nhìn ngó xung quanh một hồi, sau đó giúp đồng chí cảnh sát mở cửa xe, kéo anh ta xuống, nói; “Anh thấy chưa? Thấy chưa? Cỏ ở đằng kia cháy một mảng lớn kia kìa.”
“Ôi, đúng thật, quá lợi hại, khâm phục khâm phục.” Đồng chí cảnh sát bị Tiêu Lãng kéo xềnh xệch xuống xe lúc này không ngớt lời thán phục.
2Lăng Mạc lại không chú ý đến đám cỏ đang bị đốt cháy, mà tập trung vào bên cạnh đám cỏ, ở đó có mấy chục đống tro xám trông rất gọn ghẽ. Đưa mắt nhìn sẽ không thấy đống tro cuối, không chú ý thì thôi, nếu đã để ý rồi thì thấy rất hoành tráng.
“Những đống tro gọn ghẽ này là sao nhỉ?” Lăng Mạc chỉ vào đống tro, sau đó cúi xuống lấy một ít tro vê trên đầu ngón tay, nói: “Thời gian đốt không phải là dài.”
Đồng chí cảnh sát đứng ngây người ra, sau đó như hiểu ra: “À, chuyện là như thế này. Cho dù ở Bắc An chúng tôi hay Nam An chỗ các anh, phong tục tập quán vẫn luôn coi trọng Thanh minh hơn Đông chí. Theo phong tục, Đông chí cũng là ngày đốt vàng mã, cúng lễ tổ tiên.”
“Anh nói đám tro bụi này là cúng lễ ư?” Tiêu Lãng ngạc nhiên hỏi, “cúng lễ thì phải ra tảo mộ chứ?”
Đồng chí cảnh sát cười, nhặt một cành trúc từ dưới đất lên, gẩy gẩy đám tro ở phía trước, nói: “Anh nhìn xem, trong đống tro này còn có cá, cơm được đốt theo, chẳng phải là cúng lễ sao? Cư dân ở đây, vốn đều hộ khẩu ở nông thôn, người thân qua đời sau khi hỏa táng, đều chôn ở trong ruộng vườn nhà mình. Sau đó, chính quyền thu lại những mảnh ruộng vườn này, chính quyền cũng tổ chức cho nhân viên chuyên môn di dời các ngôi mộ ở đó. Đáng tiếc, phía nam thành phố Bắc An không có khu mộ tập trung, nên các ngôi mộ được di dời đến khu mộ tập trung ở núi Tiếu Văn ở phía tây, cách đây cũng đến 30 ki-lô-mét.”
“Rõ rồi.” Tiêu Lãng nói, “Bởi vì quá xa, nên mới đốt vàng mã gần.”
“Đúng, ngoài tết Thanh minh, hàng năm người dân ở đây sẽ đi tảo mộ, cứ đến tết Trung nguyên, Đông chí…, thì sẽ đốt mấy xếp vàng mã, cúng mấy đĩa thức ăn nhỏ ở chân tường gần đây. Sau khi đốt vàng mã xong, sẽ đem thức ăn đổ vào đám lửa, rồi đốt thêm một băng pháo nhỏ, buổi cúng lễ kết thúc.” Đồng chí cảnh sát giới thiệu.
“Đúng, quả thực như vậy.” Lăng Mạc nói, “Ở Nam An, có rất nhiều người ở các nơi khác đến, cũng cúng lễ tổ tiên như vậy. Hàng năm có mấy vụ hỏa hoạn vì việc này.”
“Không sai, may là ở đây đã trở thành đất hoang, nên cho dù đốt cỏ khô, đốt mấy ngày cũng không nguy hiểm gì.” Đồng chí cảnh sát nói.
“Đông chí, vậy là vào tuần trước.” Tiêu Lãng bấm đốt ngón tay tính rồi nói, “Cách đây 5 ngày, hay 4 ngày? Khoảng 4,5 ngày.”
“Đông chí là một tiết khí, nhưng cúng lễ trước, sau Đông chí hay đúng ngày đó, mỗi nhà đều có thói quen khác nhau, nên trước và sau Đông chí hai ba ngày, đều sẽ có người đến đây đốt vàng mã.” Đồng chí cảnh sát nói, “À, phải rồi, hai năm trước khi nơi này bị phá dỡ, vào mỗi dịp Thanh minh, Đông chí đều có người đến chân tường gần hiện trường đốt vàng mã. Điều này cho thấy, hai vợ chồng nhà Triệu Nguyên vẫn có dư luận tốt.”
“Đốt vàng mã cho vợ chồng Triệu Nguyên?” Lăng Mạc cảnh giác hỏi.
“Đúng, luôn có người đốt cho mấy mạng người bị chết oan.” Đồng chí cảnh sát nói.
“Tôi biết là rất khó, nhưng bây giờ vẫn rất muốn nhờ anh tìm giúp vị trí cụ thể của nhà Triệu Nguyên hồi trước.” Lăng Mạc nói với viên cảnh sát, “Nói chính xác hơn là bây giờ chúng ta tìm chỗ đống đổ nát của nhà Triệu Nguyên.”
“Vị trí cụ thể rất khó, nhưng đại khái thì tôi nghĩ là có thể tìm thấy được”. Đồng chí cảnh sát nói, “Ba năm trước, chúng tôi lăn lộn ở đây hàng ngày, những ba tháng trời.”
“Vậy thì tốt quá, có vị trí đại khái là được rồi.” Lăng Mạc nhìn bóng tối đang dần kéo đến che phủ khắp bầu trời, “Nhưng phải nhanh lên một chút, nếu không con mắt vạn lý của chúng ta có thể sẽ không còn tác dụng.”
“Mắt vạn lý? Nói tôi hả?” Tiêu Lãng chỉ vào mũi mình hỏi.
“Đợi đồng chí đây chỉ cho chúng ta vị trí đại thể, thì có thể nhờ cậu tìm chỗ chất đống tro xám.” Lăng Mạc dứt lời, liền kéo Tiêu Lãng đi theo đồng chí cảnh sát. Người cảnh sát lúc này đã xác định rõ phương hướng, bước thấp bước cao tiến sâu về phía gạch đổ nát.
“Chất đống tro? Chẳng phải ở đây rồi sao? Này này, đừng có kéo tôi, trọng tâm của tôi cao, không dễ thăng bằng.” Tiêu Lãng hét lên.
“Nếu tôi không nhớ nhầm, có lẽ ở khoảng chỗ này.” Sau khi đi lại năm phút trên đống gạch vỡ, đồng chí cảnh sát đứng lại nói.
“Có không?” Lăng Mạc hỏi Tiêu Lãng đứng ở bên.
“Có, kia không phải sao?” Tiêu Lãng chỉ về phía tây.
Một trăm mét về phía tây, dường như đúng là có một đống tro vun vào có màu tro tàn. Lăng Mạc tiếp tục đi về phía trước, đi đến bên cạnh đống tro trơ trọi, cậu quỳ xuống, học cách giống viên cảnh sát đã làm, dùng thanh tre gẩy gẩy lớp tro, bên trong không có đồ cúng lễ. Đám tro được đốt rất kỹ, không nhìn rõ hình dáng vật được đốt. Lăng Mạc dùng tay miết một chút tro, để vào bên mũi của Tiêu Lãng, nói: “Cậu nghĩ là đã đốt được mấy ngày rồi?”.
“Tôi không phải là chó nghiệp vụ!” Tiêu Lãng đẩy tay của Lăng Mạc ra, nói, “Tôi nghĩ khoảng 3 ngày. Đoán bừa thôi, dù gì cũng chỉ mấy ngày.”
“Trước Đông chí một ngày thì trời mưa, nhưng đống tro này lại không có hiện tượng bị ướt.” Đồng chí cảnh sát nói, “Xem ra cũng không phải mới, nên khẳng định được đốt trong khoảng thời gian đúng ngày Đông chí cho tới hôm qua, đúng như Tiêu Lãng nói.”
“Không có camera giám sát ở đây, phải không?” Lăng Mạc nói.
“Dù gì thì đi vào khu này, nếu không có phương tiện giao thông, chắc chắn trước tiên phải đến bến xe buýt chỗ cổng bệnh viện, ở đó có camera giám sát.” Đồng chí cảnh sát nói.
“Dù sao cũng có chút hy vọng.” Lăng Mạc tự tin cười, “Tôi cần dữ liệu camera giám sát của trạm xe buýt từ đúng ngày Đông chí cho tới hôm qua.”
“Ý cậu là, đã chứng thực được chính là hung thủ đốt vàng mã?” Tiêu Lãng hỏi Lăng Mạc.
“Tôi nghĩ vậy.” Lăng Mạc trả lời ngắn gọn dứt khoát.
“Đúng thật.” Tiêu Lãng tán đồng, “cậu nói những người khác cúng lễ cũng chỉ đến bên đống đổ nát cúng một lúc là được, dù gì mộ cũng không còn ở đó, đốt vàng mã ở đâu mà chẳng giống nhau. Ở đây lại chỉ có đúng một đống tro tàn trơ trọi, không phải để cúng lễ cho người bị hại, thì là gì nữa?”
“Nhưng chỗ này cách hiện trường thực khoảng 100 mét” Đồng chí cảnh sát nói, “Hơn nữa liệu có phải do người nhà nạn nhân đến không?”
“Chính bởi có khoảng cách, mới cho thấy người cúng lễ chỉ biết đại khái về vị trí cụ thể của hiện trường.” Lăng Mạc nói, “Còn người nhà, nếu tôi không nhớ nhầm, hai vợ chồng Triệu Nguyên không có con đúng không, cũng không có họ hàng thân thích gì.”
“Hai vợ chồng nhà này luôn rất tốt với mọi người, liệu có phải là…” Đồng chí cảnh sát nói.
“Cho dù có phải hung thủ không, cứ làm sáng tỏ manh mối đã.” Tiêu Lãng có phần khó chịu với sự dài dòng của viên cảnh sát, “Đã nói là ló ra chút hy vọng rồi mà.”
“Thực ra phân tích trước kia của chúng ta là, sau khi hung thủ khống chế vợ chồng Triệu Nguyên, sẽ lần lượt khống chế ba người khác.” Lăng Mạc ngắt lời của Tiêu Lãng, giống như đang giảng hòa, nhẫn nại giải thích, “Ba người này đột nhiên xuất hiện, là điều hung thủ không ngờ tới. Nên, trong cách trói các nạn nhân, hung thủ bộc lộc rõ tâm lý kinh sợ, đó là điểm thứ nhất. Thứ hai, mấy phút sau khi trói xong năm nạn nhân, hung thủ mới giết chết họ, cho thấy hắn phải trải qua quá trình giằng co tâm lý. Kết hợp hai điểm này, hung thủ sẽ thấy áy náy với ba người ngoài vợ chồng nhà Triệu Nguyên, nếu đã có tâm lý áy náy như vậy, sẽ có khả năng đến cúng lễ, đó là phân tích tâm lý theo lẽ thường tình.”
“Hung thủ cho rằng, hàng năm đều có rất nhiều người đến đây cúng lễ, hắn sẽ không bị phát hiện.” Tiêu Lãng bổ sung thêm.
“Nếu đã như vậy, tôi sẽ sắp xếp đi lấy dữ liệu camare giám sát.” Đồng chí cảnh sát ngại ngùng nói, “Chắc không vấn đề gì, may là camera giám sát an ninh của chúng tôi thường lưu dữ liệu hơn nửa tháng về trước.”
“Là 23 ngày.” Lăng Mạc cười, “Lại vất vả cho anh. Trời cũng đã tối rồi, chúng ta quay về xem anh Nhiếp và bác sĩ Hạng làm việc tới đâu rồi.”
Khi Lăng Mạc và Tiêu Lãng đẩy cửa bước vào phòng thực nghiệm DNA đội cảnh sát hình sự Sở Công an thành phố Bắc An, máy tính trước mặt Nhiếp Chi Hiên đang in ra một bản dữ liệu rất dài. Nhiếp Chi Hiên dùng bàn tay giả đỡ một đoạn bản dữ liệu, tay còn lại thành thạo gỡ phần đuôi của bản dữ liệu chạy từ trong máy in ra.
“Xem ra các anh làm xong rồi à?” Lăng Mạc sải bước nhanh về phía sau Nhiếp Chi Hiên.
Nhiếp Chi Hiên nhíu màu xem rất lâu tờ dữ liệu, nói: “Không ngoài dự doán, đây chính là DNA của người mà chúng ta tình nghi.”
“Nói cách khác, mẫu DNA này đều có trên ba đôi dép ở hiện trường phải không?” Tiêu Lãng hỏi. Nhiếp Chi Hiên gật đầu.
“Vậy chẳng phải xong rồi sao?” Tiêu Lãng nhảy lên, “Hiện trường có mười mấy đôi dép để ở trong tủ, ba đôi có liên quan đến vụ án đều có DNA của người này, đó lại không phải là Triệu Nguyên và vợ, vậy chẳng phải là hung thủ thì còn ai nữa?”
“Đúng vậy, dùng cách này phát hiện ra mẫu DNA, khả năng lớn có thể chính là hung thủ.” Nhiếp Chi Hiên nói, “Nhưng…”
“Nhưng sao?” Tiêu Lãng thu người lại, nhìn ánh mắt của Nhiếp Chi Hiên, sốt ruột hỏi.
“Nhưng, người này là phụ nữ.” Nhiếp Chi Hiên nói.
Hai chữ “phụ nữ” được thốt ra từ miệng Nhiếp Chi Hiên, văng vẳng trong tai của Lăng Mạc, không hiểu sao, hai chữ này lại khiến Lăng Mạc bỗng chốc lóe lên trong đầu về chiếc áo len kiểu nữ có bông hoa mẫu đơn to.
“Phụ nữ? Không thể nào là nữ được.” Tiêu Lãng nói, “Một mình giết năm người, mà còn khống chế rồi mới giết, nữ sao lại khỏe giống nam giới vậy?”
“Cô ta có hung khí, hơn nữa chưa biết chừng đã từng được trải qua huấn luyện đặc biệt, không thể vì giới tính mà phủ nhận kết quả khách quan.” Lăng Mạc nói, “Xét về khách quan, không có cách nào lý giải nổi sự thực ba đôi dép đều xuất hiện DNA của người phụ nữ đó.”
“Đối thủ của chúng ta lại là một phụ nữ.” Tiêu Lãng gập các ngón tay kêu răng rắc.
“Có cần gọi điện thoại cho bên Đường Đang Đang không?” Nhiếp Chi Hiên hỏi, “Như vậy có thể thu hẹp phạm vi điều tra của các cô ấy.”
“Không, chúng ta cần các cô ấy kiểm tra kỹ hơn, mới có thể xác nhận được kết luận này.” Lăng Mạc nói.
“Tôi thấy cậu bề ngoài lúc nào cũng Đang Đang, Đang Đang, ra chừng thân thiết lắm, đến lúc cần chăm sóc cô ấy thì lại nhẫn tâm như vậy, có bản lĩnh thì cậu xem màn hình đi!” Tiêu Lãng giơ giơ nắm đấm phản đối.
Lăng Mạc không để ý đến Tiêu Lãng, cười và bắt tay bác sĩ Hạng: “Đã tối rồi, chúng tôi cũng phải về thôi, lần này đến đây quả thực được rất nhiều thu hoạch, cám ơn các anh đã hỗ trợ.”
“Không không, đây rõ ràng là các anh đang hỗ trợ chúng tôi.” Bác sĩ Hạng vội vàng nói, “Cái xương cá này hóc trong miệng chúng tôi đã ba năm nay rồi, bây giờ thấy có khả năng được nhổ ra, quả thực rất mong đợi.”
“Chúng ta cùng cố gắng nhé.” Nhiếp Chi Hiên nói, “Để tội phạm không chỗ dung thân.”
“Ăn cơm rồi hãy về.” Bác sĩ Hạng mới gặp Nhiếp Chi Hiên mà đã như thân quen từ lâu, nhiệt tình níu giữ.
“Vậy cũng được.” Tiêu Lãng liền quay lại ghế ngồi, “Món mì cá viên ở dưới tầng của các anh rất ngon, không cần cầu kỳ gì, mời chúng tôi món đó cũng được.”
“Đã ba năm trôi qua rồi, bây giờ chúng tôi không thể đợi được nữa.” Lăng Mạc đưa tay ra kéo Tiêu Lãng đi, “Về sớm đi, chúng ta còn ngồi xe ba tiếng nữa cơ.”
“Cũng chỉ mất mười mấy phút thôi mà.” Tiêu Lãng kháng nghị.
“Chẳng phải cậu vừa ăn sao?” Nhiếp Chi Hiên nói.
“Ăn cách đây mấy tiếng rồi, anh là bác sĩ pháp y mà không biết à? Mấy tiếng sau dạ dày lại trống không ấy nhỉ?” Tiêu Lãng nói.
“Tôi đi mua ngay đây.” Bác sĩ Hạng tìm ví tiền trong ngăn kéo.
“Anh Hạng, anh đừng nghe cậu ấy, cả ngày chẳng lúc nào nghiêm túc cả.” Nhiếp Chi Hiên cười và gõ vào sau đầu Tiêu Lãng.
“Sao tôi lại không nghiêm túc chứ?” Tiêu Lãng bị Lăng Mạc và Nhiếp Chi Hiên lôi từ trên ghế đứng dậy, không cam tâm bước đi, “Vậy các anh đợi tôi năm phút được không, tôi xuống mua về hai bát mì.”
Lăng Mạc và Nhiếp Chi Hiên cuối cùng cũng phải chịu Tiêu Lãng, chờ cậu năm phút để đi mua mì cá viên. Tiêu Lãng mặt mày rạng rõ ôm hai hộp mì cá viên trong lòng, ngồi trên Đỉnh Vạn Cân quay trở về, nói: “Tôi nói cho hai người biết, các anh không ăn, chắc chắn sẽ hối hận. Mì cá viên ở đây không chỉ ngon, mà phục vụ cũng tuyệt đỉnh! Các anh xem hộp gói suất mang về, dày như thế này, lại còn có thể giữ nhiệt được nữa. Tôi nói các anh tin không, trời lạnh như hôm nay, tôi mang về không cần dùng lò vi sóng cũng có thể ăn được.”
“Không phải chúng tôi không ăn, mà là cậu không mua cho chúng tôi ăn.” Nhiếp Chi Hiên ngôi bên cạnh ghế lái, cười nói.
“Tôi không đói.” Lăng Mạc nói.
“Tôi làm sao mà bì với cậu được, cậu quá phi phàm.” Tiêu Lãng toét miệng cười và quay đầu nói với Nhiếp Chi Hiên, “Nhưng không phải tôi keo kiệt, anh chàng này nói không đói, nếu không tôi chắc chắn sẽ mua cho hai người. Tuy những 50 tệ một bát, không rẻ chút nào, nhưng với tính cách trượng nghĩa như tôi, sẽ nhất định mua cho hai người.”
Nhiếp Chi Hiên lắc lắc đầu bật cười.
“Nói nhiều quá, lo mà ôm mì đi, sánh đổ ra ngoài đừng trách tôi.” Lăng Mạc lái xe phóng vù vù trên đường cao tốc.
Lăng Mạc đánh giá thấp khả năng đóng gói mì cá viên Bắc An. Khi lái chiếc Đỉnh Vạn Cân vào nhà xe của tổ chức Người gác đêm, Lăng Mạc phát hiện ra Tiêu Lãng ngồi đằng sau đã ngủ say đến mức dang hết tay chân. Hộp mì trong lòng cậu cũng rơi xuống sàn xe. Tiêu Lãng bị Lăng Mạc gọi dậy cuống cuồng nhấc hết chân lên, nhưng rất nhanh phát hiện ra mì trong hộp còn nguyên, và vẫn còn ấm.
Bước vào sân của tổ chức Người gác đêm, ba người trong đoàn của Lăng Mạc nhìn thấy tầng trên cùng của tòa nhà đỏ vẫn còn sáng đèn, Đường Đang Đang và Trình Tử Mặc lại tiếp tục làm thêm do dữ liệu hình ảnh quá nhiều.
Tiêu Lãng định giở trò đùa cợt xách cái túi đựng đồ ăn, rụt đầu đi về phía của phòng thực nghiệm, rón rén tiến lại gần phía hai cô gái.
Lúc này, hai cô gái đã dừng công việc, Đường Đang Đang tay chống cằm lặng lẽ nhìn chăm chăm vào các bức ảnh trên màn hình; còn Trình Tử Mặc dựa trên chiếc ghế xoay, hai chân gác lên bàn điều khiển, mắt nhắm, tay khe khẽ vuốt cánh mũi.
Khi Tiêu Lãng tiến lại gần Đường Đang Đang, Trình Tử Mặc vẫn nhắm mắt, nhưng hé miệng nói: “Đang Đang, Tiêu Lãng muốn dọa cô kìa.”
Đường Đang Đang quay đầu liếc nhìn Tiêu Lãng, rồi trở lại chuyên tâm chăm chú nhìn màn hình. Tiêu Lãng bỗng thấy vô vị, may trên tay còn xách hai hộp mì cá viên.
“Đến giờ ăn đêm rồi!” Tiêu Lãng đặt túi đựng mì trước mặt Đường Đang Đang, mặt đầy hài lòng, “Tớ giữ lời đúng không?”
Đường Đang Đang vui mừng lấy mì từ trong túi ra, đưa cho Trình Tử Mặc một hộp, rồi mình cũng mở hộp mì ra, nói: “Đúng lúc tớ đang đói.”
“Tôi cũng đói, cảm ơn Tiêu Lãng.” Không kịp đợi Tiêu Lãng có phản ứng gì, Trình Tử Mặc đã và một miếng mì vào mồm, “Ôi, ngon quá!”
Tiêu Lãng giơ mãi cánh tay định ngăn Tử Mặc, nuốt nước bọt, nói: “Ơ, đó là, của tôi…”
“Cậu chẳng phải ăn no rồi sao?” Lăng Mạc đập vào cánh tay của Tiêu Lãng, nói với hai cô gái đang ăn ngon lành, “Mau ăn đi, ăn xong chúng ta sẽ đối chiếu tình hình nhé.”
3“Tôi quả thực là mắt sắp mờ hết rồi, bây giờ có thể cảm nhận được Đang Đang đã khó khăn thế nào.” Trình Tử Mặc ăn xong mì, quay trở về tư thế ban đầu.
“Không thừa chút canh nào à? Muốn làm một cô gái tinh tế, phải ăn ít đi một chút chứ.” Tiêu Lãng nhìn vào hộp mì, thất vọng nói.
“Tử Mặc, kết luận của cậu là gì?” Lăng Mạc hỏi.
Trình Tử Mặc mở to mắt, nhìn Lăng Mạc, trong giây lát, cả hai người cùng đồng thanh: “Phụ nữ.”
“Tốt rồi, bổ sung thêm quan điểm của cậu như vậy, về cơ bản cho thấy phán đoán của chúng ta là chính xác.” Lăng Mạc có chút phấn khích.
“Sao cậu có thể nhìn ra được?” Tiêu Lãng tò mò.
“Nhưng…”, Trình Tử Mặc dường như không yên tâm về phát hiện của mình, tỏ ra hơi do dự.
“Cậu cứ nói thẳng ra, không phải do dự.” Lăng Mạc nói.
“Nếu đế tôi đưa ra kết luận bây giờ, e rằng tôi chỉ có thể nói “Phụ nữ”.” Trình Tử Mặc nói, “Nhìn màn hình lâu như vậy, tôi đã bắt đầu hoài nghi chính phán đoán của mình.”
“Là bởi, không phải là một người.” Lăng Mạc cười.
“Sao cậu biết?” Trình Tử Mặc có chút ngạc nhiên, “Cậu đều biết rồi à?”
“Tôi cũng không biết, chỉ là trước kia chúng ta đã có chút phán đoán về điểm này.” Lăng Mạc nói, “Cậu nói xem.”
“Theo cách Tiêu Lãng nói, trước tiên chúng tôi bắt đầu xem camera giám sát nhà Triệu Nguyên.” Trình Tử Mặc từ từ nói, “Khi xem đến ngày thứ ba trước hôm xảy ra vụ án, thì có chút manh mối. Bởi có một người phụ nữ khi nói chuyện với Triệu Nguyên bên cửa sổ, rõ ràng có động tác né tránh ống kính camera. Theo manh mối đó, tôi tiếp tục xem dữ liệu của nửa tháng trước đó, quả nhiên, phát hiện ra có mấy người cũng đều có động tác nhìn trước ngó sau. Nếu rà soát lại động tác của những người này theo trình tự thời gian thì lần thứ nhất là đến dò la tình hình trong nhà, lần thứ hai là xem tình hình bên trong sân, lần thứ ba là tìm cái gì đó ở hiện trường, lần thứ tư rõ ràng lúc nhìn trước ngó sau thì phát hiện ra ống kính camera ở trên mái nhà, lần thứ năm có lẽ để xác nhận liệu có phải chỉ có một camera, lần thứ sáu chắc để xác nhận đường dây camera nối ra bên ngoài phòng. Tôi đã lưu lại khuôn mặt của sáu người này, cậu nhìn xem.”
Trên màn hình xuất hiện khuôn mặt của sáu người phụ nữ, tướng mạo hoàn toàn khác nhau.
“Á, tập đoàn tội phạm à? Cử sáu người đến dò la, sau đó chỉ một người đến giết?” Tiêu Lãng nói.
“Tôi đã từng nghĩ đến vấn đề này.” Trình Tử Mặc nghịch hộp kẹo cao su của cô và nói, “Đang Đang của chúng ta quả thực thông minh tuyệt đỉnh, khi tôi tìm khuôn mặt của những người này, Đang Đang đã dựa vào quần áo của sáu người, tìm trong dữ liệu camera giám sát an ninh đường đi của họ. Có điều thú vị là đường đi của sáu người giống hệt nhau, và đều bị ba camera an ninh ghi hình lại. Tôi thấy đó chỉ là một người.”
“Một người?” Tiêu Lãng ngạc nhiên.
“Nếu là sáu người khác nhau, đến một nơi có đường trên lối dưới như vậy, không thể tất cả đều có đường đi giống hệt nhau.” Lăng Mạc tổng kết, “Đây là tư duy theo thói quen trong tiềm thức của một người.”
“Để tôi cho cậu xem hình dáng của sáu người này.” Đường Đang Đang mở ra hơn mười cửa sổ trên màn hình lớn. Sau khi Đường Đang Đang nhanh chóng lướt ngón tay trên bàn phím, hình ảnh dần hiện ra trên mười cửa sổ. Nhìn từ quần áo, trong hình có sáu người phụ nữ, có người tóc ngắn, có người tóc dài, có người tết đuôi sam, lại có người để xõa. Cả sáu người đều một mình đi qua camera an ninh, mỗi lần chỉ tầm vài phút.
“Sau khi xem xong những hình ảnh này, tôi cảm thấy đó chỉ là một người.” Trình Tử Mặc nói.
“Đâu có phải chỉ là một người?” Tiêu Lãng nói, “Cậu nhìn xem người mặc áo gió màu vàng, rõ ràng là người bị thọt chân.”
“Trước đây tôi từng nói, đã là đi dò la nhiều lần, không loại trừ khả năng ngụy trang dáng đi.” Lăng Mạc nói, “Người mặc áo gió màu vàng đến dò la lần thứ năm, rất có thể đã nắm được tình hình camera an ninh, nên cố ý ngụy trang, cậu không thấy dáng đi của người thọt chân rất không tự nhiên à?”
“Đại tiểu thư, cậu có nhìn ra đó chỉ là một người không?” Tiêu Lãng vẫn chưa phục.
“Tớ không biết.” Đường Đang Đang ấp úng, “Nhưng hình dáng của sáu người này, chiều cao quả thực tương đương.”
“Tôi cũng không có căn cứ gì, chỉ là trực giác.” Trình Tử Mặc nói.
“Lại là trực giác.” Tiêu Lãng xòe tay, tỏ ý không tin tưởng.
“Cho chiếu lại đi!” Lăng Mạc xoa cằm nói.
Màn hình chiếu đi phát lại hai mươi lần mười mấy cửa sổ hình ảnh, mắt của Lăng Mạc đảo lên đảo xuống.
“Tôi ủng hộ phán đoán của Tử Mặc.” Lăng Mạc phá vỡ bầu không khí im lặng.
Bỏ qua dung mạo, dáng vẻ của sáu người trong màn hình tuy kiểu tóc khác nhau, nhưng hình thể lại rất giống nhau. Hình dáng tương ứng với quần áo, dáng đi của hai lần xuất hiện đầu tiên trong camera nhà Triệu Nguyên đều giống nhau. Còn hình dáng bốn lần sau, tuy dáng đi có khác biệt, nhưng có thể thấy rõ dấu vết ngụy trang.
Đây là kết luận của Lăng Mạc. Tổng hợp các tình hình có từ trước, Lăng Mạc có thể đưa ra phán đoán về mặt vĩ mô.
“Phân tích dáng đi đã là một môn khoa học cũ, căn cứ theo hai mươi yếu tố, cuối cùng xác nhận tình hình dáng đi của một người, có thể là đặc điểm dáng đi của cá nhân, có thể là dáng đi sinh lý hoặc bệnh lý, cũng có thể phản ánh tâm lý của một người,” Lăng Mạc nói. “Tuy tôi đã từng được học với thầy, nhưng không thông thạo lắm. Tuy vậy, điều tối thiểu nhất là có ngụy trang hay không tôi có thể nhận ra được.”
“Vậy dáng đi được ngụy trang, ngoài việc có thể phát hiện ra, liệu có thể nhận định được dáng đi thông thường không?” Trình Tử Mặc hỏi.
Lăng Mạc lắc đầu, nói: “Cho dù muốn so sánh, cũng cần hình ảnh đi lại một đoạn có khoảng cách dài, hiện tại dữ liệu hình ảnh trong tay chúng ta quá ngắn.”
“Nói thực, tôi vẫn cảm thấy mơ hồ.” Tiêu Lãng vẫn tỏ ra không tin, “Sáu người đó rõ ràng là sáu kiểu khuôn mặt, sáu kiểu ngũ quan đúng không nào? Hoá trang về cơ bản không thể đạt đến hiệu quả thay đổi cả khuôn mặt và dáng vẻ được. Không thể là “thuật thay đổi dung mạo” lại tái xuất giang hồ chứ?”
Ánh mắt của Lăng Mạc đột nhiên lóe sáng.
“Còn nhớ mấy vụ án trước kia chúng ta đã từng gặp không?” Lăng Mạc nói, “Xe chạy thẳng không thể có người lên ở giữa hành trình, nếu đã có vết máu của người khác, trừ phi một người có hai loại DNA; hiện trường không có lối cho kẻ phạm tội ra vào, trừ khi có người có sức bật phi thường nhảy trực tiếp vào từ cửa sổ, mà không chạm vào khung cửa. Hai vụ án này quả thực ngoài sức tưởng tượng, nhưng nhìn vào những chỗ dường như không thể xảy ra, thì lại đều là đáp án sau cùng.”
“Thay đổi dung mạo? Thay đổi dung mạo không giống với trước kia chứ?” Nhiếp Chi Hiên nói, “Thay đổi dung mạo trong tiểu thuyết đều là giả, đeo một lớp da lên mặt, sao có thể biến thành một người khác? Kiểu khuôn mặt đều không giống nhau, cho dù dùng hóa trang đặc hiệu, cũng có thể nhận ra được manh mối.”
“Tôi cũng không tin có người có thể tùy ý biến thành người khác, nhưng thay đổi tướng mạo bản thân theo tình huống, mà không phải là giả mạo, vẫn có một chút khả năng xảy ra. Tuy tôi cũng không thể nói theo căn cứ khoa học được, nhưng tôi cảm thấy so với hai vụ án ngày trước, khả năng này còn nhiều hơn.” Lăng Mạc nói, “Đã không có lựa chọn nào khác, chi bằng chúng ta cứ chọn thử theo khả năng phán đoán không thể thực hiện được. “
“Nếu quả thực có người có thể thay đổi được dung mạo của mình, vậy thì cho dù chúng ta biết hung thủ có hành vi dò la nhiều lần, cho dù có dữ liệu camera tại hiện trường, cũng không có cách nào tìm được chân tướng của cô ta trong camera. Nếu như vậy, hung thủ quả thực không cần để ý đến camera.” Trình Tử Mặc nói, “Đây cũng chính là nguyên nhân hung thủ không phá hỏng máy tính tại hiện trường: sẽ không làm lộ bản thân, lại có thể đánh lạc hướng cảnh sát.”
“Tuy vấn đề này xem ra không thể giải thích được, nhưng tôi tin rốt cuộc sẽ có khoa học giải thích.” Lăng Mạc nói, “Kết hợp với các vụ án mà chúng ta từng làm ngày trước, kỹ thuật khoa học hình sự bây giờ phát triển như vậy, khi đến tay chúng ta, đều là các vụ án xem chừng không thể dùng cách lý giải thông thường được, đều là các kỳ án. Nhưng thực ra khi tổng kết, chỉ cần chúng ta kiên trì với bản chất vấn đề, xoay quanh các yếu tố có thể thay đổi được, cho dù không phù hợp với thông thường cũng vẫn tiếp tục con đường điều tra, thì có thể phá được án. Bởi đối thủ của chúng ta không giống nhau, cách làm của chúng ta cũng đương nhiên phải khác đi.”
“Vậy không đắn đo vấn đề mang tính khoa học “thay đổi dung mạo” nữa.” Trình Tử Mặc hỏi, “Chúng ta sao có thể biết được là phụ nữ?”
“DNA.” Lăng Mạc giải thích ngắn gọn.
“Các cậu đã phát hiện ra DNA của hung thủ rồi à?” Đường Đang Đang vui mừng.
“Không ngoài dự đoán, đó chính là DNA của hung thủ.” Lăng Mạc gật đầu.
“Còn nữa, chúng tôi đã lấy được một số dữ liệu hình ảnh. Chúng tôi cảm thấy, hung thủ có thể thấy tội lỗi với người đã chết, nên mấy ngày trước và sau Đông chí, đã đến hiện trường cúng lễ.” Nhiếp Chi Hiên đưa USB cho Đường Đang Đang.
“Lại xem dữ liệu hình ảnh.” Trình Tử Mặc nói với bộ mặt thiểu não.
“Lần này có thu hẹp thời gian rồi.” Nhiếp Chi Hiên cười, “Hôm Đông chí và hai ngày trước đó, dữ liệu của hai, ba ngày thôi.”
“Tớ xem cùng cậu.” Tiêu Lãng đẩy ghế lên phía trước, nói với Đường Đang Đang.
Hình ảnh dữ liệu của hai camera trước và sau trạm giao thông công cộng đồng thời hiện ra trên hai màn hình, Đường Đang Đang sử dụng tốc độ 1200kb/s để phát dữ liệu hình ảnh của mấy ngày. Rất nhanh, trong dữ liệu hình ảnh của tối ngày Đông chí, xuất hiện một người phụ nữ tóc ngắn đang gọi điện thoại, cô ta vừa gọi điện thoại, vừa bước xuống khỏi xe buýt.
“Đợi chút.” Sau khi nhìn thấy đoạn hình ảnh này, Tiêu Lãng và Trình Tử Mặc dường như kêu lên cũng lúc.
Việc này quả thực ngoài dự đoán của Lăng Mạc, Lăng Mạc ra hiệu cho Đường Đang Đang phát lại đoạn hình ảnh này, và phát chậm. Một người phụ nữ tóc ngắn mặc chiếc áo lông vũ dài màu cam, đi đôi giày màu xanh lam đậm, một tay xách chiếc túi nilon màu đỏ, tay kia cầm điện thoại, bước xuống khỏi chiếc xe tuyến số 7, sau khi xuống xe đứng ở trạm xe nhìn về phía gạch đổ nát một lúc, rồi đi về phía đó. Rất may đèn của trạm xe buýt vừa đủ, không bị lóa và thay đổi màu sắc.
“Ý của mọi người là, người này không biết đống đổ nát này bị dỡ bỏ, sau khi xuống xe thấy ngỡ ngàng, sau đó xác định phương hướng rồi mới đi về phía hiện trường?” Lăng Mạc hỏi.
“Không nhìn thấy vẻ mặt, việc này không dám khẳng định.” Trình Tử Mặc nói, “Tôi chỉ đơn giản cảm thấy, cảm giác về người này giống với kẻ tình nghi của chúng ta.”
“Lại là trực giác à?” Tiêu Lãng cười.
Trình Tử Mặc gật đầu một cách nghiêm túc.
“Cái túi nilon màu đỏ liệu có phải dùng để đựng các đồ cúng lễ không?” Nhiếp Chi Hiên hỏi.
“Được rồi, bây giờ tôi đã tin vào trực giác của cậu.” Tiêu Lãng không trả lời Nhiếp Chi Hiên, trực tiếp nói với Trình Tử Mặc.
“Cậu lại phát hiện ra điều gì à?” Nhiếp Chi Hiên vỗ vào vai Tiêu Lãng.
“Đang Đang, cậu phóng to cánh tay phải của người này lên.” Tiêu Lãng nói.
Người phụ nữ trong hình, tay phải cầm điện thoại, đang đặt ở bên tai nghe điện thoại. Hình ảnh được Đường Đang Đang phóng to lên, dường như mờ dần đi. Khi góc khuôn mặt và tay phải được phóng to ra hết cả màn hình, gần như không nhìn thấy gì cả.
“Ôi? Sao lại mờ như vậy? Không đúng chút nào.” Tiêu Lãng nói.
“Không đủ độ phân giải.” Đường Đang Đang thu nhỏ hình ảnh lại.
“Dừng dừng dừng!” Tiêu Lãng kêu lên khi bức hình được thu nhỏ đến một mức độ nhất định.
“Sao thế?” Lăng Mạc chăm chú nhìn vào bức hình.
“Điện thoại ánh lên màu gì kia?” Tiêu Lãng hỏi, “Mọi người có nhìn thấy rõ không?”
“Màu xanh, mắt cậu tinh thật.” Đường Đang Đang nói một cách khâm phục.
“Điện thoại to cỡ bao nhiêu?” Tiêu Lãng lại hỏi.
Không có ai trả lời.
Tiêu Lãng rút điện thoại từ trong túi ra, so sánh và nói: “Bây giờ là thời đại nào rồi, sắp tới năm 2018 rồi! Sao lại có người vẫn dùng loại điện thoại cũ đó? Hơn nữa cho dù người phụ nữ này thay đổi dung mạo ra sao, cũng không thể nào quá cao tuổi được? Lăng Mạc, cậu nói xem, từ dáng đi liệu có thể đoán được tu?