← Quay lại trang sách

Chương 7 Tro cốt màu máu-

Tôi muốn làm việc thiện, nhưng chỉ vì hiểu biết hạn hẹp nên đã làm hại tính mạng bản thân, gặp phải báo ứng.-Ngụ ngôn Aesop

1

“Con khỉ một chân.” Lăng Mạc trầm tư nói, lúc này trong đầu cậu có vô số suy nghĩ đang không ngừng tuôn chảy, giống như chiếc máy tính đang kết thúc tính toán cuối cùng, Lăng Mặc đột nhiên nói, “Tôi biết rồi, không phải là bàn chải đánh răng Tam Tiếu gì cả, mà là Sơn Tiêu.”

“Sơn Tiêu là cái quỷ gì?” Tiêu Lãng hỏi.

“Đúng, Sơn Tiếu chính là một loại quỷ.” Lăng Mạc nói, “Trong truyền thuyết, Sơn Tiêu là con quỷ một chân. Trong “Sơn Hải Kinh”[*] đã từng nhắc tới. Còn theo dân gian truyền miệng, Sơn Tiêu một chân, mặt người mình khỉ, có thể thay đổi dung mạo.”

“Trời ơi! Điều này chứng tỏ cô ta quả thực biết thay đổi dung mạo!” Tiêu Lãng nói, “Nếu không thì đã không xăm hình một con quỷ lên người, còn gọi bằng cái tên đó!”

“Đúng, phán đoán trước kia của chúng ta đều chính xác.” Lăng Mạc nói.

“Có thể tìm một số manh mối từ kho thông tin về tội phạm liên quan đến ma túy của Cục phòng chống ma túy Bộ Công an không?” Trình Tử Mặc hỏi.

Lăng Mạc lắc đầu, nói: “Không, tôi thấy không phải cô ta dùng ma túy. Thứ nhất, nghiện ma túy thì không thể trong một tuần không dùng đến nó, thứ hai, không cần thiết sử dụng đến bơm tiêm có kim tiêm hình 3 góc. Cho dù cô ta đang tiêm cái gì, mũi kim tiêm hình 3 góc này là mấu chốt có thể chứng minh cô ta có liên quan đến vụ mưu sát “Kị sĩ u linh”.”

“Có kết quả rồi.” Nhiếp Chi Hiên đẩy cửa bước vào, nói: “DNA nữ lấy được trên hộp mì mà Tiêu Lãng đem về giống với DNA nữ chúng ta thu được ở hiện trường vụ án sát hại Triệu Nguyên.”

“Được rồi! Tóm gọn cô ta là không sai!” Tiêu Lãng đập bàn, “Các phân tích trước kia của chúng ta toàn bộ đều đúng, cô ta không chỉ biết thay đổi dung mạo, không chỉ có liên quan đến vụ án “Kị sĩ u linh” bị giết, mà còn sát hại năm người ở nhà Triệu Nguyên. Có phải là có thể xin phát lệnh truy nã được rồi?”

“Nếu chỉ là kẻ gây án phạm tội rồi bỏ trốn đơn thuần, phát lệnh truy nã tất nhiên không có vấn đề gì.” Lăng Mạc nói, “Có điều, lại có liên quan tới “Kị sĩ u linh”, tôi nghĩ chúng ta tạm thời không nên đánh rắn động cỏ. Phải thả cần câu dài, bắt con cá lớn.”

“Cô ta dùng điện thoại Nokia, hình như có nguồn gốc giống với “Kị sĩ u linh”, nhưng tại sao lại đi giết hại “Kị sĩ u linh” chứ?” Tiêu Lãng nói.

“Đoạn thu âm hai người mang về, tôi đã nghe rồi.” Lăng Mạc nói, “Cậu còn nhớ không? Cô gái đó nói vào cuối tháng 10, đầu tháng 11, Sơn Tiêu có một hôm tinh thần đột nhiên không tốt, còn dùng kim tiêm đâm vào giát giường?”

“Nhớ chứ!” Tiêu Lãng nói.

“Khoảng thời gian đó, chẳng phải chính là thời gian “Kị sĩ u linh” bị giết hại?” Lăng Mạc nói.

“A! Tôi hiểu rồi! Phạm tội có tổ chức! Diệt khẩu!” Tiêu Lãng lại hào hứng nhảy cẫng lên.

“Xét từ góc độ tâm lý học, khả năng này là lớn nhất.” Lăng Mạc gật đầu.

“Đây có lẽ là diện mạo thật của cô ta rồi.” Đường Đang Đang chỉ vào màn hình. Trụ sở công an khu vực đã xin “Thông báo thu thập vật chứng”, lấy camera trong tiệm cắt tóc Mỹ Phu. Theo chỉ dẫn của Trình Tử Mặc, Đường Đang Đang đã khoanh vùng hình ảnh của Sơn Tiêu, đồng thời tận dụng kỹ thuật xử lý hình ảnh để trích xuất khuôn mặt chính diện tương đối rõ của Sơn Tiêu.

Lần trinh sát này có thể nói là thu hoạch được rất lớn, nhiều nghi vấn đã được chứng thực, cũng làm rõ được mối quan hệ mơ hồ giữa Sơn Tiêu và “Kị sĩ u linh”, thậm chí còn tìm thấy khuôn mặt thật của Sơn Tiêu. Tuy hiện tại chưa rõ tung tích của cô ta, nhưng bất luận thế nào, kết quá vụ việc lần này đã tạo điều kiện tiên quyết cần thiết cho bước giăng thiên la địa võng tiếp theo.

Nhiếp Chi Hiên hết nhìn sang trái lại nhìn phải, mỗi người một câu, khiến anh không chen nổi câu nào. Khi thấy mọi người đều đã nói hết, anh liền bổ sung: “À, không tìm thấy DNA của người trên món đồ lau lỗ kim mà Tử Mặc mang về, vật chứng vi lượng cũng thật là rất ít, hiện tại đang xem xét trong vật chất vi lượng có thể bao gồm những thành phần như là cây Oka.”

“Là cái gì vậy?” Lăng Mạc hói.

“Hiện tại chỉ là xem xét, chưa thể xác định. Đây là một loại độc, chính là để tiêu diệt các con vi rút.” Nhiếp Chi Hiên nói, “Trong vắc-xin phòng thủy đậu - nổi mụn nước có loại này.”

“Vắc-xin?” Lăng Mạc đột nhiên nhảy dựng lên trên ghế.

“Cậu làm gì vậy?” Tiêu Lãng giật nảy mình, “Cậu lại muốn liên hệ đến tin tức thời sự trước đây chứ gì? Chị Thôi kia chẳng phải đã nói là không có liên quan gì đến vắc-xin rồi sao? Nếu không thì các bộ phận có liên quan đã sớm tìm ra rồi, phải không? “

Dứt lời, Tiêu Lãng còn nháy nháy mắt cười tinh nghịch. Cậu đã ngấm ngầm thay “cô Thôi” thành “chị Thôi”, để trêu chọc Lăng Mạc.

“Đương nhiên, ở vị trí này phát hiện ra thành phần của vắc-xin chắc chắn không hợp lý, bên kiểm nghiệm vật chứng vi lượng cũng nhấn mạnh lượng vật chứng quá ít, họ chỉ phỏng đoán, chứ chưa thể kết luận xác nhận được.” Nhiếp Chi Hiên không rõ sự tình, liền giải thích.

Lăng Mạc im lặng, trầm tư suy nghĩ.

Đúng lúc đó, Đường Tuấn đẩy cửa bước vào phòng thực nghiệm dữ liệu.

“Mọi người nhìn xem, tôi đưa ai về cho mọi người đây?” Đường Tuấn nói to.

Tất cả đều quay đầu lại nhìn. Ở của xuất hiện một thanh niên vóc dáng thư sinh, khôi ngô tuấn tú, mặc quân phục gọn gàng, ngực cài huy hiệu tổ chức Người gác đêm sáng lấp lánh, tay ôm một cặp tài liệu, đang tươi cười nhìn mọi người.

Đây chẳng phải Tiêu Vọng thì còn là ai được nữa?

Người có phản ứng đầu tiên chính là Đường Đang Đang, cô đứng bật dậy, thậm chí suýt làm lật bàn phím. Khuôn mặt Đường Đang Đang đỏ ửng, môi mím chặt, nước mắt dâng tràn mi. Tiêu Lãng tất nhiên để ý đến những đổi thay trong tinh thần của Đường Đang Đang, Tiêu Vọng kẹp cặp tài liệu vào nách, giơ tay phải ra xoa đầu Đường Đang Đang, cười nói: “Bạn Đang Đang làm sao thế?”

Đường Đang Đang rốt cuộc không khống chế được cảm xúc, trong chốc lát nước mắt cứ thế tuôn rơi.

“Anh, anh về rồi à?” Tiêu Lãng đang ngồi dưới chân bàn liền đứng bật dậy, cũng vui mừng khôn xiết, “Đại tiểu thư mừng đến rơi lệ!”

“Cậu văn vẻ quá.” Nhiếp Chi Hiên khoanh tay cười.

“Đương nhiên rồi! Phải vậy chứ!” Tiêu Lãng bất giác chỉnh lại ngay ngắn huy hiệu Người gác đêm đeo ở trước ngực.

Tiêu Vọng chú ý tới động tác nhỏ này của Tiêu Lãng, vui vẻ nói: “Cừ lắm, nhóc con, nghe nói ở đây em tiến bộ nhất.”

“Em á? Đâu có?” Tiêu Lãng gãi đầu ngại ngùng nói: “Gần đây Lăng Mạc chỉ đâu chúng em đánh đó.”

“Đó chỉ là yêu cầu tạm thời thôi.” Lăng Mạc nói, “Thầy Đường đều đã giới thiệu qua với chúng tôi, kể từ việc chỉnh lý và phát hiện vụ án trộm trẻ sơ sinh, người lập kế hoạch chính, phải nói tới anh của cậu.”

“Tiêu Lãng cũng biết khiêm tốn cơ đấy!” Trình Tử Mặc hóm hỉnh.

Tiêu Lãng cười khì khì.

Tiêu Vọng đỡ Đường Đang Đang, đưa cho cô tờ khăn giấy, và nói: “Bản lĩnh của đại tiểu thư của chúng ta bây giờ coi như đã có đất dụng võ rồi, anh nghe tổ trưởng nói, các điểm mấu chốt của mấy vụ án đều có bước đột phá ở chỗ Đang Đang.”

“Đều do Lăng Mạc chỉ đạo.” Đường Đang Đang lau nước mắt nói.

Tiêu Vọng tiến về phía trước vài bước, đến trước mặt Lăng Mạc. Hai người có chiều cao, vóc dáng tựa như nhau, khi đứng ngang bằng, bốn mắt nhìn đối diện. Tiêu Vọng nói với Lăng Mạc với ánh mắt khẳng định: “Tôi cũng nghe thầy Đường nói, trí nhớ của cậu hơn người thường, khả năng phân tích logic phi phàm, có dũng khí và trí tuệ, còn có khả năng phân tích tâm lý, những tố chất tiềm tàng này đều rất cần thiết đối với một người cảnh sát hình sự, theo cách nói của thầy Lôi Mễ của tôi ở Học viện cảnh sát hình sự, cậu đúng là một cảnh sát hình sự thiên bẩm, tôi cảm thấy tự hào thay cho cậu.”

“Anh Vọng, xin lỗi anh, những sai lầm trước kia của em đã suýt khiến Người gác đêm bị mất anh.” Lăng Mạc áy náy nói.

“Cậu nói gì vậy, người một nhà không nói lời khách khí.” Tiêu Vọng vỗ vai Lăng Mạc.

“Anh, anh vừa nói gì vậy? Cái gì mà tố chất tiềm tàng cần thiết nhất? Tố chất cần thiết nhất chẳng phải là trung thành sao?” Tiêu Lãng cố ý nói lạc đề, làm ra vẻ trịnh trọng: “Trung với Đảng, trung với Tổ quốc, trung với nhân dân, trung với pháp luật.”

“Tốt, nhớ rất rõ lời tuyên thệ.” Tiêu Vọng hài lòng nhìn em nói: “Vậy em có trung thành không?”

“Anh còn phải hỏi nữa!” Tiêu Lãng vỗ vào ngực mình, nhưng chợt nhận ra anh trai có ý nhắc đến việc trước kia mình gia nhập đội ngũ này do đánh cược, vậy là ngại ngần thu tay lại, “Thực ra, là em nghĩ đến những lời Lão Tiêu nói rất chí lý, với tính cách và thể chất như em, không làm cảnh sát thì hơi phí, anh cũng biết từ nhỏ em sợ nhất là lãng phí mà.”

“Em dừng được rồi đấy.” Tiêu Vọng cười nói.

“Đang Đang, mấy tháng không gặp Tiêu Vọng, sao giờ lại khóc mãi thế? Không muốn nói gì à?” Đường Tuấn trìu mến ôm con gái vào lòng.

Đường Đang Đang ban đầu không ngờ Tiêu Vọng được bố mình dẫn tới, lúc này cảm thấy mình quả thực hơi thất lễ, vậy nên đỏ mặt, nghẹn ngào lắc đầu.

“Tiêu Vọng, mấy tháng qua cậu đi đâu?” Nhiếp Chi Hiên hói chính vào điều mà trong lòng mọi người muốn hỏi nhất.

Tiêu Vọng ngước nhìn Đường Tuấn, cười nói: “Việc này, một hai câu không thể nói rõ được. Nếu có thể viết thành tiểu thuyết, thì phải dành hằn một chương để nói. Có điều, cho dù muốn nói, cũng phải đợi tới chương sau, bởi bây giờ chúng ta e là còn có nhiệm vụ cấp thiết hơn.”

“Lại có nhiệm vụ nữa? Anh đến vì nhiệm vụ này à?” Tiêu Lãng nói, “Nhưng, cô Tam Tiếu biết thay đổi dung mạo, à không, Sơn Tiêu, bọn em vẫn chưa bắt được.”

“E là không dễ gì bắt được.” Lăng Mạc nói.

“Cũng không phải đến vì nhiệm vụ này.” Tiêu Vọng khẽ nhìn Đường Tuấn, rồi chỉ vào cặp tài liệu mình mang tới, nói: “Chỉ vì manh mối của tôi tạm thời không thể tiếp tục được, bên chỗ tôi cũng xảy ra chút việc, nên tổ trưởng suy xét nhiều mặt, triệu tập tôi về. Tôi về đúng lúc gặp phải vụ án này.”

“Vụ án tích từ năm cũ? Không phải chứ.” Tiêu Lãng lật bìa mặt tập hồ sơ nói.

“Không, vừa xảy ra hai ngày trước, vụ án mất tích.” Tiêu Vọng đập đập vào cặp hồ sơ trả lời.

“À, tôi biết rồi, có phải là nữ MC xinh đẹp không?” Trình Tử Mặc nói với Tiêu Vọng.

“Đúng, nếu không phải vì gây ảnh hưởng nhất định trong xã hội thì cũng không khiến tổ trưởng phải chú ý đến đâu.” Tiêu Vọng nói.

“Nữ MC xinh đẹp á?” Tiêu Lãng rõ ràng không biết về việc này, “Ông ngoại chú ý đến việc này? Ông ngoại cũng xem nữ MC xinh đẹp á?”

“Nhóc con, nói linh tinh gì thế.” Tiêu Vọng gõ vào đầu Tiêu Lãng, nói: “Việc này, chỉ có thể tạm thời xử lý như một vụ án mất tích, không thể lập hồ sơ án hình sự. Nhưng, do có ảnh hưởng xã hội nhất định, nếu không làm rõ, thì khó đối mặt với dân mạng. Hơn nữa, lúc khám nghiệm hiện trường, cũng đã phát hiện ra những điều bất thường, điều này mới khiến tổ trưởng quyết tâm nhận phá án.”

“Người này là một MC khá nổi tiếng, nên đã lên bản tin được đọc nhiều nhất hôm qua trên Weibo.” Trình Tử Mặc nói, “Tôi cũng liếc qua Weibo trong lúc cảm thấy vô vị khi xem camera giám sát. Hình ảnh livestream đó quả thực khá khủng khiếp, hơn nữa, trong phần bình luận cũng có muôn hình vạn trạng tưởng tượng, nhưng cũng không nhận thấy điều gì, cũng không có gì bất thường.”

“Em lại thích xem những gì khủng khiếp.” Tiêu Lãng nói, “Vậy còn đợi gì nữa? Nhanh nói cho chúng em biết đi!”

Trong hình ảnh là một căn phòng ngủ nhỏ hẹp, ngoài một chiếc giường và tủ quần áo đơn giản ra, không còn đồ vật nào khác, có thể đoán ống kính máy quay và máy tính được đặt trên chiếc bàn đối diện với giường. Căn phòng tuy nhỏ hẹp, nhưng lại được bài trí theo phong cách thục nữ, với tông hồng phủ khắp, điểm xuyết vài thứ đồ chơi hoạt hình, mang lại cảm giác khuê phòng của một thiếu nữ.

Một thiếu nữ có làn da trắng mịn, trang điểm xinh đẹp mặc chiếc váy ngủ màu hồng đang ngồi trên giường, đối diện với ống kính máy quay. Cổ áo ngủ khoét sâu hình chữ V dường như làm lộ ra nửa bộ ngực, trên cổ đeo một chiếc dây chuyền hình cây thánh giá màu đen, đung đưa trước bộ ngực trắng nõn nà, vì thế mà càng trở nên gợi cảm. Đôi lúc, cô co hai chân lên, vô tình để lộ ra chiếc quần lót mặc bên trong. Sau khi điều chỉnh xong góc độ ống kính máy quay ở trước bàn, cô liền bắt đầu uốn éo tạo dáng vừa khẽ ngâm nga một điệu nhạc, vừa nói chuyện với dân mạng đang xem livestream. Cuộc nói chuyện dường như là các câu trả lời ngắn, không có ý chính. Tuy nhiên, từ hình ảnh máy quay cho thấy, luôn có các “món quà” ảo hiện lên trên màn hình. Mỗi khi có “quà lớn” hiện ra, người đẹp lại thể hiện vẻ mặt đầy mê mẩn: “Ôi, Lamborghini này, cám ơn anh, anh Đại Trụ, hôn anh trăm cái, muah muah.”

Giọng nói ỏn ẻn giả tạo khiến Tiêu Lãng cảm thấy phát buồn nôn.

“Lúc nào mới xem được phần chính?” Tiêu Lãng đành bịt tai lại, “Tử Mặc nói không sai, đúng là quá khủng khiếp.”

“Sắp tới rồi, tôi nói không phải là loại khủng khiếp này.” Trình Tử Mặc xua xua tay.

Vừa nói dứt lời, màn hình bỗng phụt tắt.

“Xong rồi à? Cái gì vậy?” Nhiếp Chi Hiên ngơ ngác hỏi.

“Mọi người nói tới cái bóng ở bên phải dưới màn hình phải không?” Tiêu Lãng lơ đãng chỉ vào màn hình đang được tua lại.

“Giỏi lắm, nhóc con, anh phải xem các bình luận trên mạng mới phát hiện ra được.” Tiêu Vọng nói xong, bèn tua chậm lại một lần nữa từng hình ảnh trong đoạn cuối.

Trong hình ảnh tua chậm, dường như có thể nhìn thấy một bóng người đang giơ tay ra từ trong gầm giường, thò lên bàn, sau đó, màn hình phụt tắt.

“Cái này không cần xử lý hình ảnh cũng biết, một người nấp dưới gầm giường, thò tay ra tắt nguồn điện máy tính.” Đường Đang Đang nói.

Tiêu Lãng gật gật đầu.

“Chỉ vậy thôi à? Đại tiểu thư còn không thấy khủng khiếp, cậu thấy khủng khiếp cái gì?” Tiêu Lãng hất mặt hỏi Trình Tử Mặc.

“Đâu có, là do phỏng đoán trong bình luận hơi khủng khiếp thôi.” Trình Tử Mặc tỏ ý khinh thường liếc nhìn Tiêu Lãng, “Những gì cậu thấy không khủng khiếp, tôi cũng thấy không khủng khiếp.”

“Xong rồi à? Việc này có liên quan gì đến bọn em?” Tiêu Lãng nhìn Tiêu Vọng đang dường như không có động tác gì tiếp theo, thất vọng nói.

“Người trong hình ảnh, là một trong những MC livestream có số người ở địa phương theo dõi cao nhất.” Tiêu Vọng nói, “Tên trên mạng là Thỏ non, tên thật là Triệu Kim Hoa.”

“Trái ngược nhiều quá.” Tiêu Lãng ôm mặt bật cười.

“Sau khi livestream bị dừng, vài người thường tặng tiền cho nữ MC đã thử liên hệ với cô, nhưng đều không được.” Tiêu Vọng nói tiếp, “Thế là, một người hâm mộ trung thành đã báo cảnh sát.”

“Báo cảnh sát là đúng rồi.” Nhiếp Chi Hiên khoanh tay gật đầu.

“Bên cảnh sát Nam An đã nhanh chóng thẩm tra lý lịch của Triệu Kim Hoa.” Tiêu Vọng chiếu một tấm ảnh lên màn hình.

Người phụ nữ trong tấm ảnh tầm hơn 30 tuổi, làn da nhợt nhạt vàng, mí sụp, mũi gẫy, hai bên má thậm chí còn có mấy vết đốm, đeo một sợi dây chuyền cây thánh giá màu đen.

“Đây… là cùng một người á?” Tiêu Lãng sững người, “không thể nào.”

“Ánh mắt giống nhau.” Lăng Mạc giơ tay chỉ.

“Đã trang điểm, máy quay còn có ống kính lọc màu hỗ trợ, nên có chút thay đổi là bình thường.” Trình Tử Mặc vừa nhai kẹo cao su vừa nói, “Các cậu chẳng qua ít gặp nên mới thấy lạ.”

“Đây, đây, đây mà gọi là thay đổi “một chút” á?” Tiêu Lãng tò ra không thể tin nổi, “đám ngốc kia nếu như nhìn thấy bộ mặt thật của cô ta, có còn tặng tiền nữa không? Phải tố cáo cô ta lừa đảo!”

“Triệu Kim Hoa, nữ, 28 tuổi, ở thôn số 1 thị trấn An Sơn, huyện An Kiều.” Tiêu Vọng không để ý đến Tiêu Lãng, tiếp tục giới thiệu về tình hình của đương sự, “Đã kết hôn, chồng là người cùng thôn, nhỏ hơn 6 tuổi, có một con gái chung, năm nay 3 tuổi. Hai năm trước, cũng chính là một năm sau khi Triệu Kim Hoa sinh con, đã đến thành phố Nam An làm thuê, sống một mình, để chồng và con ở quê.”

“Mười tháng trước, Triệu Kim Hoa bắt đầu dùng các phần mềm livestream để tiến hành livestream, và sống nhờ vào đó.” Tiêu Vọng nói, “Theo phản ánh của hàng xóm, thời gian gần đây, Triệu Kim Hoa thường đưa đàn ông lạ về sống chung, cũng không giấu giếm gì, quan hệ nam nữ rất bừa bãi. Khi cảnh sát về quê điều tra theo hộ khẩu của đương sự, cũng đã nghe được không ít lời đồn về Triệu Kim Hoa.”

“Chưa nhìn thấy dung nhan thật thì còn chưa vỡ mộng, xem ra kỹ thuật trang điểm rất cừ, không hề kém Sơn Tiêu nhỉ?” Tiêu Lãng vẫn không ngừng ca thán về tướng mạo của Triệu Kim Hoa.

“Sau khi Triệu Kim Hoa được xác nhận đã bị mất tích, phía cảnh sát đã tiến hành điều tra chồng và con gái.” Tiêu Vọng nói, “Bề ngoài thì không thấy điều gì bất thường, nhưng chồng của cô ta lại thổ lộ rằng một tháng trước Triệu Kim Hoa đã đưa ra đề nghị ly hôn, và đồng ý tất cả nhà cửa và con đều thuộc về chồng, nhưng cô không chịu trách nhiệm phải đưa chi phí nuôi dưỡng con. Chồng cô ta chưa đồng ý vì nghĩ đến tình cảm vợ chồng gắn bó nhiều năm, vậy là việc này tạm thời ngừng lại. Phía cảnh sát điều tra tài khoản livestream của cô ta, phát hiện mỗi tháng ngoài khoản tiền cô ta rút ra để sinh sống, tất cả các khoản tiền được tặng khác đều còn nguyên, vẫn tồn tại dưới dạng tiền ảo. Khoản tiền được tặng trong tài khoản nếu quy đổi thành tiền thật, phải đến 5 triệu nhân dân tệ.”

“Năm triệu!” Tiêu Lãng ngạc nhiên đến mức không khép được miệng, “Thu nhập mỗi tháng hơn 5 trăm nghìn nhân dân tệ! Xem ra đám ngốc không ít.”

“Tôi cũng giống Tiêu Lãng, xem không hiểu. Kiểu livestream này là ngồi ở một chỗ nói chuyện phiếm, vậy nhờ vào cái gì mà kiếm được nhiều tiền vậy? Chẳng khác gì ngôi mát mà ăn bát vàng à? Do những kẻ nhàn rỗi của nước ta quá nhiều chăng? Hay là một loại bệnh xã hội?” Nhiếp Chi Hiên nói, “Hoàn toàn không thể hiểu được loại livestream này có thể đáp ứng được những người thưởng tiền điều gì?”

“Cũng không thể vơ đũa cả nắm được.” Trình Tử Mặc nói, “Có một số livestream rất có giá trị và chính đáng, những người có tài năng, có học thức quảng bá thế giới quan, giá trị quan, nhân sinh quan và học vấn của họ thông qua kênh livestream, được nhận thù lao tương xứng, việc này rất tốt. Nhưng quả thực rất nhiều kênh livestream không có ý nghĩa, có những kênh để thu hút người xem, làm những động tác uốn éo, thậm chí vi phạm pháp luật, làm loạn kỷ cương. Lĩnh vực livestream này, tốt xấu lẫn lộn, tất nhiên, xấu nhiều, tốt ít.”

“Không phải chúng tôi nói livestream không tốt, chỉ thắc mắc với kênh livestream vô vị, biến thái như vậy sao lại có thị trường rộng lớn sẵn sàng bỏ tiền túi ra thế. Thời gian đó dành để đọc sách có tốt hơn không?” Nhiếp Chi Hiên lắc đầu.

“Tôi thì cảm thấy, hành vi cô ta không rút tiền được tặng tương đối thú vị.” Lăng Mạc nói, “Tôi phân tích trên góc độ cô ta đã kiên quyết ly hôn, không muốn bị gây rắc rối trong thủ tục ly hôn vì 5 triệu tệ, nên đã không rút ra quy đổi. Nhưng rốt cuộc, tiền ảo là tiền ẩn, hơn nữa về mặt pháp luật, không dễ phân định rõ tiền ảo thuộc về ai.”

“Ý của cậu là chồng của cô ta có thể sẽ làm những việc bất chấp pháp luật với cô ta?” Tiêu Lãng nói.

“Không loại trừ.” Lăng Mạc nhún vai.

“Động cơ mà Lăng Mạc phân tích cũng là điểm chúng tôi nghi vấn. Thực ra, khám nghiệm hiện trường cũng có một số bất thường.” Khi mọi người bàn luận về kênh livestream, Tiêu Vọng không nói câu nào, bây giờ mới bắt đầu giới thiệu tiếp, “Trước khi về điều tra ở quê của Triệu Kim Hoa, phía cảnh sát trước tiên đã tìm đến nơi ở tạm thời của cô ta ở thành phố Nam An, là một căn hộ cô ta tự thuê, căn phòng chúng ta nhìn thấy trong hình ảnh là phòng ngủ. Có thể nhìn thấy, Triệu Kim Hoa là một người rất giữ gìn vệ sinh, nên khi cảnh sát khám xét hiện trường nhà cô ta, ngoài rác trong sọt, không phát hiện ra thêm bất cứ dấu vết vật chứng nào.”

2

“Trong sọt rác có gì?” Tiêu Lãng hỏi.

“Có giấy vệ sinh và bao cao su, tìm ra DNA của sáu người đàn ông khác nhau.” Tiêu Vọng nhún vai nói, “Nhưng việc này không làm rõ điều gì, chúng tôi đã nói trước là cuộc sống riêng của cô ta rất phức tạp.”

“Vậy thì đâu có gì bất thường?” Tiêu Lãng chưa thể lý giải.

“Đừng vội, do phía cảnh sát xác nhận cửa ra vào chỉ có một lối duy nhất.” Tiêu Vọng nói, “Khóa của cửa đó hoàn toàn không có dấu vết bị cạy, nhưng dây khóa bảo hiểm phía bên trong cửa lại bị đứt.”

“Khi kẻ tình nghi lẻn vào nhà, Triệu Kim Hoa chắc phải ở trong, mới có thể cài dây khóa bảo hiểm được.” Lăng Mạc nói, “Kẻ tình nghi rất thông thạo nếp sinh hoạt của Triệu Kim Hoa, nên lẻn vào nhân lúc cô ta tắm và trang điểm, trốn dưới gầm giường, nhằm tấn công lúc cô ta không phòng bị. Do không ngờ Triệu Kim Hoa vào phòng ngủ liền bật màn hình luôn, nên hắn phải tắt màn hình đi mới có thể phạm tội?”

“Đại khái chính là như vậy.” Tiêu Lãng gật đầu tán thưởng.

“Liệu dây khóa bảo hiểm có phải vốn đã bị đứt không? Chưa chắc đã có người đi vào?” Tiêu Lãng nói, “Trong màn hình chỉ lấp loáng một bóng người, đều do dân mạng đoán mò, không phải là chứng cứ xác thực.”

“Dấu vết đứt ở dây khóa bảo hiểm còn rất mới.” Tiêu Vọng nói, “Bộ phận kiểm tra dấu vết đã mang đi kiểm nghiệm, nhưng không xác định được dụng cụ dùng để chặt đứt khóa bảo hiểm, cuối cùng nghiêng về ý đó là do răng.”

“Răng?” Tất cả mọi người cùng ngạc nhiên đồng thanh.

“Tại sao cần phải điều tra chồng của Triệu Kim Hoa là Nguyên Phong, bởi qua điều tra, chìa khóa nhà của Triệu Kim Hoa không ai có ngoài anh ta.” Tiêu Vọng chưa trả lời chủ đề về răng mà tiếp tục nói, “Khóa cửa tuy không bị phá hỏng, rất có thể kẻ tình nghi có khóa. Đáng tiếc, cảnh sát không có cách nào nắm được tình hình của Nguyên Phong lúc xảy ra sự việc.”

“Răng của chồng cô ta rất tốt chăng?” Nhiếp Chi Hiên vẫn chưa thoát được khỏi những nghi vấn của mình.

“Điểm này không chắc chắn, răng dù tốt đến mấy, thì dây khóa bảo hiểm bằng kim loại, không thể dùng răng cắn đứt được.” Lăng Mạc nói.

“Còn có người dùng răng kéo máy bay cơ mà!” Tiêu Lãng tỏ vẻ không đồng tình.

“Nhưng, rốt cuộc liệu có phải là do răng cắn đứt dây khóa không, răng rốt cuộc có thể cắn đứt kim loại không, răng của Nguyên Phong rốt cuộc có tốt không, tất cả các vấn đề này đều không có căn cứ để dựa vào.” Tiêu Vọng nói, “Có điều, đây rõ ràng là “điểm bất thường”, tổ chức Người gác đêm của chúng ta kể từ khi thành lập, đã chuyên tham gia một số vụ án bất thường, nên mới có nhiều kinh nghiệm phá các vụ án đó. Mọi việc xảy ra tất có nguyên nhân, nếu đã có điểm bất thường, tự khắc sẽ khiến tổ chức chúng ta chú ý. Đây là câu nói của tổ trưởng.”

“Quy tắc cũ, có điểm bất thường, thì phải đi vòng quanh.” Lăng Mạc nói.

“Vậy xung quanh có camera giám sát không?” Đường Đang Đang hỏi.

“Camera giám sát đều rất mờ, không thể xác định rõ thân phận.” Tiêu Vọng nói, “Hơn nữa, vụ án này không phát hiện đã xảy ra hành vi phạm tội, cho nên không thể lập án.”

“Ừm, có hành vi phạm tội, cần truy cứu trách nhiệm hình sự, có quyền quản lý, đó là điều kiện lập án, em nhớ vậy.” Tiêu Lãng nói.

“Từ khi bắt đầu lập án, là đã phải dựa trên tinh thần pháp trị.” Tiêu Vọng gật đầu tán đồng, “Nên cũng cần tổ chức Người gác đêm chúng ta có thể phát hiện được vấn đề bằng quyền được thu thập các camera có liên quan.”

“Camera mờ cũng không lo, các cậu ấy sẽ xem dáng đi, từ dáng đi sẽ biết tâm lý.” Tiêu Lãng chỉ vào Lăng Mạc và Trình Tử Mặc.

“Tôi đã nghe nói về các phân tích phán đoán của mọi người trước đây, rất giỏi, nên, rất cần mọi người xem tư liệu hình ảnh của vụ án này.” Tiêu Vọng lấy từ trong cặp ra một văn bản, là mệnh lệnh cho phép tổ chức Người gác đêm trích xuất dữ liệu các camera ở xung quanh hiện trường.

“Vậy còn đợi gì nữa, nhanh lên thôi.” Tiêu Lãng chộp lấy tờ văn bản xem, hai tay kéo Đường Đang Đang và Trình Tử Mặc vào chiếc ghế xoay trước máy tính.

“Lại xem màn hình, mờ hết mắt rồi.” Trình Tử Mặc dụi mắt nói.

Triệu Kim Hoa thuê nhà ở một tiểu khu cũ kĩ xập xệ. Quả thực không thể nghĩ ra được khu cũ nát như vậy lại có một đại gia sở hữu hàng triệu nhân dân tệ sinh sống.

Vì là tiểu khu cũ kĩ, nên ban quản lý khu đó không lắp camera giám sát. Đường Đang Đang dùng số chứng nhận mở kho dữ liệu của Sở Công an khu vực, thu thập camera trên đường trong khoảng thời gian xảy ra vụ án. Từ vị trí camera ở ngoài đường, tuy không nhìn thấy cửa của khu nhà, nhưng may thay, hai đầu đường đều có camera, cũng có nghĩa là, cho dù là ai đi vào khu nhà này, chỉ cần không biết bay thì đều phải đi qua camera giám sát ở hai đầu đường.

Nhưng khó khăn ở chỗ, giữa hai camera có nhiều hộ dân sinh sống, nhân khẩu đông, tìm thấy Triệu Kim Hoa trong nhóm người đông đúc đã rất khó, phát hiện ra kẻ tình nghi lại càng khó hơn.

Có điều, trong dòng người tấp nập đó, Trình Tử Mặc vẫn phát hiện ra điều khác thường.

“Chờ chút, mọi người xem người này.” Trình Tử Mặc chỉ vào bóng đen ở góc camera.

Do người này đi sát chân tường, nên khoảng cách với ống kính của camera tương đối xa. Lại thêm vào buổi tối, màu sắc thay đổi nhiều, càng không thể thấy rõ dung mạo, nên chỉ có thể nói đó là một bóng đen, không rõ mặc quần áo màu gì. Bóng đen kéo theo một chiếc vali to, đi về hướng khu nhà nhỏ.

“Người đi sát chân tường, hoặc tính cách cô độc, thiếu cảm giác an toàn, hoặc tâm lý đang bất ổn.” Lăng Mạc bổ sung.

“Tôi lại cảm thấy anh ta hơi giống với hình ảnh Nguyên Phong bước đi mà cảnh sát chụp lại trước đó”. Trình Tử Mặc nói.

“Nhanh hơn một chút, xem anh ta có đi ra không.” Tiêu Lãng chộp lấy con chuột, di chuyển vào nút tua nhanh.

Tua nhanh khoảng nửa tiếng, quả nhiên nhìn thấy một bóng đen tương tự, vẫn kéo theo vali to đi ra.

“Sao đã kéo vali vào, rồi lại kéo vali ra?” Tiêu Lãng nói, “Nhìn đã thấy khả nghi.”

“Nếu Tử Mặc không phát hiện ra, cậu có phát hiện được không?” Nhiếp Chi Hiên cười nói với Tiêu Lãng.

Tiêu Lãng xoa xoa gáy ngại ngùng nói: “Quả thực không tìm thấy, người hơi đông.”

“Tôi đối chiếu thời gian ở camera, người này đi vào nửa tiếng trước khi xảy ra vụ án, một tiếng sau vụ án thì bước ra. Thời gian rất trùng khớp.” Đường Đang Đang gật đầu xác nhận.

“Tốt lắm.” Tiêu Vọng lặng lẽ đứng sau mọi người quan sát hình ảnh lên tiếng, “Mọi người có chú ý không, con đường này khấp khểnh không bằng phẳng, vali người này kéo lúc đi vào mỗi khi đến chỗ xóc đều nghiêng ngả nảy lên, nhưng lúc đi ra, thì rất chắc chắn không còn nảy lên nữa.

“Lúc vào vali trống, bỏ người vào đó kéo ra!” Tiêu Lãng nhận ra ý của anh trai, “thằng cha này, chính là hắn rồi!”

“Đáng tiếc, cho dù như vậy, vẫn chưa có chứng cứ xác thực.” Lăng Mạc nói, “Cảnh sát vẫn chưa đủ điều kiện để lập hồ sơ vụ án.”

“Vậy chúng ta phải tiếp tục tìm dấu vết.” Tiêu Lãng ngầm ra hiệu cho Đường Đang Đang tiếp tục lần theo hướng đi của bóng đen, thu thập thêm camera ở đường tiếp theo. Nhưng, trong tất cả các camera mà bóng đen có thể đi qua, đều không tìm thấy bóng đen nào kéo theo chiếc vali.

“Xem bản đồ, chẳng phải không có đường khác để vào và ra được sao?” Tiêu Vọng mở bản đồ điện tử. Nhìn trên bản đồ, camera giám sát trên đường có lẽ đã phủ khắp tất cả các con đường có khả năng phải đi qua.

“Biết bay thật à?” Tiêu Lãng đứng ngẩn người.

“Sao thế được?” Tiêu Vọng cười và nói: “Hắn bắt xe hoặc lái xe. Nhưng, hắn không có xe riêng, nên khả năng lớn là bắt xe.”

“Bước tiếp theo làm thế nào?” Tiêu Lãng hỏi, “Thằng cha này kéo vali vào, rõ ràng có âm mưu gây án rồi!”

“Biết được có âm mưu gây án thực ra cũng không có tác dụng gì lắm.” Lăng Mạc nói, “Chúng ta không thể xác định bóng đen này chính là Nguyên Phong, cho dù có thể xác định là Nguyên Phong, chúng ta cũng không thể xác định được bên trong vali là Triệu Kim Hoa.”

“Ở trong vali, có thể vùng vẫy được mà?” Đường Đang Đang hỏi khẽ.

“Đại tiểu thư, nếu đã có âm mưu tỉ mỉ như vậy, chắc chắn sẽ giết chết rồi mới nhét vào vali.” Tiêu Lãng nói.

“Là án mạng?” Đường Đang Đang nói.

“Bây giờ là đang nghĩ như vậy.” Tiêu Vọng ủng hộ quan điểm của em trai, “Nhưng không có bất kỳ chứng cứ nào, nên bước tiếp theo, cách tốt nhất của chúng ta là tìm ra các xe taxi qua lại trong quãng đường giữa hai camera vào khoảng thời gian quanh vụ án, sau đó đến hỏi thăm.”

“Đúng, để lái xe taxi nhớ mặt một người khách không dễ, nhưng nhớ khách kéo theo một chiếc vali to, chắc vẫn có hy vọng.” Lăng Mạc nói, “Dù sao sự việc mới xảy ra được hai ngày.”

“Đang Đang, trong hai tiếng, em có thể xử lý tìm ra biển số của các xe taxi xuất hiện trong quãng đường giữa hai camera vào thời gian quanh vụ án không?”

“Một tiếng rưỡi, đúng một tiếng rưỡi! Đại tiểu thư đã làm như thế nào vậy?” Tiêu Lãng cầm tờ giấy in 73 biển số xe và nói, “Camera mờ như thế mà lại nhanh chóng tìm ra nhiều thế này! Đại tiểu thư nhà chúng ta quả thực quá cừ!”

“Đại tiểu thư nhà ai? Em ấy chắc không phải của nhà chúng ta.” Tiêu Vọng cười hăm hở lái Đỉnh Vạn Cân đến công ty taxi.

“Tôi thì thấy, cũng chỉ là chuyện sớm muộn thôi.” Nhiếp Chi Hiên ngồi hàng sau, cầm hai tấm ảnh chụp sợi dây kim loại bị đứt rời, chăm chú quan sát.

“Tôi thích nghe câu này đấy.” Tiêu Lãng vui mừng ngồi vắt chéo chân, nhưng chợt nghĩ lại, ý của Nhiếp Chi Hiên dường như không giống với ý của cậu, trong chốc lát khuôn mặt bỗng trở nên ủ dột.

Khi đến công ty taxi, đúng vào thời gian giao ca. Tiêu Vọng đưa số biển xe cho mấy người, yêu cầu mọi người chia nhau đi liên lạc với các lái xe taxi, sau khi phát hiện ra manh mối, phải tìm đến chính người lái taxi đó, hỏi rõ tình hình cụ thể.

Công việc tường chừng đơn giản, nhưng trên thực tế lại không hề dễ dàng. Thứ nhất, trí nhớ của mỗi người khác nhau, muốn lái xe taxi nhớ lại tình hình của hai ngày trước, ngay bản thân họ cũng không nhớ hết toàn bộ. Thứ hai, lái xe taxi vốn không ưa gì cảnh sát, muốn có được sự hợp tác chặt chẽ từ họ, muốn họ quay về công ty để hỏi han vào thời gian tan tầm cao điểm sắp đến, dường như là việc không thể.

Vài người chia nhau đi hỏi một vòng, không thấy chút manh mối nào, đành tập hợp nhau ở chỗ đỗ xe. Họ đợi mãi vẫn chưa thấy Tiêu Lãng đâu.

Cho đến khi trời sắp tối, mới nhìn thấy từ xa Tiêu Lãng đang kéo một bóng người gầy gầy đi tới. Bóng người không ngừng ngọ nguậy dưới tay của Tiêu Lãng, nhưng không tài nào thoát ra khỏi.

“Lão Vương, anh không đồng ý đến, tôi đành phải cưỡng chế anh đến.” Tiêu Lãng ấn Lão Vương vào ghế xe.

“Có ai làm cảnh sát như cậu không? Đây gọi là bắt cóc!” Lão Vương oan ức nói nhỏ.

“Cậu như vậy là vi phạm kỷ luật đấy.” Nhiếp Chi Hiên nhắc nhở nhỏ Tiêu Lãng.

“Anh ta nói hình như anh ta kéo một chiếc vali to, vali rất nặng, hai người bọn họ cùng nhau bê vali vào thùng xe.” Tiêu Lãng liếc mắt ra hiệu cho Nhiếp Chi Hiên, rồi nói tiếp: “Như vậy có coi là đồng phạm không?”

“Oan cho tôi quá! Tôi đâu có biết trong vali có gì!” Lão Vương nhảy dựng lên kêu oan.

“Vậy tôi làm sao biết anh có biết hay không? Nếu không phải là đồng phạm, sao anh lại che giấu cho anh ta?” Tiêu Lãng rút ra một chiếc còng số 8, vứt lên mặt bàn nhỏ trong xe.

“Tôi không che giấu, anh hỏi, tôi nhớ đã nói cho các anh rồi!” Lão Vương nghe thấy tiếng còng rơi cộp lên bàn, sợ đến nỗi run lấy bẩy.

“Có phải là anh ta không?” Tiêu Vọng đưa tấm ảnh của Nguyên Phong cho Lão Vương xem.

Lão Vương nheo mắt nhìn rất lâu và nói: “Không chắc chắn, hơi giống.”

“Anh đón được anh ta ở gần tiểu khu Tam Nguyên, sau đó đi đâu?” Tiêu Vọng hỏi.

“Một nơi ở trong huyện An Kiều ngoại thành hoang vu, tôi không biết, anh ta chỉ đường, tôi còn phải dùng phần mềm chỉ đường để quay về.” Lão Vương nói.

“Điện thoại.” Tiêu Vọng giơ tay ra, Lão Vương ngoan ngoãn đưa cho Tiêu Vọng điện thoại, Tiêu Vọng tìm kiếm một lúc, rồi trả lại điện thoại cho Lão Vương, nói: “Cám ơn sự hợp tác của anh, phối hợp với cảnh sát phá án, trừ gian diệt ác, là nghĩa vụ của mỗi công dân.”

Lão Vương sợ sệt nhìn hai anh em Tiêu Vọng, Tiêu Lãng, cầm lấy điện thoại gật gật đầu, ỉu xìu xuống xe rồi đi mất.

“Anh, lợi hại quá.” Tiêu Lãng cười nhìn theo Lão Vương, và nói: “Em dùng thể lực ép hắn, anh dùng khí chất.”

Tiêu Vọng không để ý đến Tiêu Lãng, mở bản đồ huyện An Kiều ra, dùng bút đỏ đánh dấu một địa điểm trên bản đồ, nói: “Chính xác, ở đây nằm giữa hai thôn, đều là ruộng đất, kẻ tình nghi đến đó làm gì?”

“Còn phải nói nữa, chôn thi thể.” Tiêu Lãng nói.

Tiêu Vọng lắc đầu nói: “Kẻ tình nghi có lẽ không mang theo dụng cụ bên mình, cho dù có mang theo, gần đây thời tiết hanh khô, đất rất khó đào, muốn chôn thi thể rất khó. Trên ti vi thấy dễ dàng đào một cái hố, thực ra không đúng với thực tế.”

Lăng Mạc gật đầu xác nhận, nói: “Nhìn trên bản đồ, khu xung quanh điểm đỏ đều là đất ruộng, chứ không phải đất hoang. Không lý nào lại chọn đất ruộng có chủ mà không chọn mảnh đất hoang vô chủ.”

“Gần đó lại không có xe buýt, taxi, nhà hắn cũng không ở gần đó, hành động này vẫn rất khả nghi.” Nhiếp Chi Hiên gật đầu nói.

Đứng bên ngoài công ty taxi thảo luận lên thảo luận xuống cũng chưa này ra được ý tưởng gì, mọi người lại lái xe về tổ chức Người gác đêm.

Không cam tâm, Tiêu Vọng mở bản đồ vệ tinh, muốn tìm một số manh mối từ bản đồ vệ tinh. Khi bản đồ được phóng to dần lên, tuy độ phân giải ngày càng thấp, nhưng dường như vẫn nhìn thấy khu vực gần điểm đỏ có một mái nhà to, mái nhà to đó có màu đỏ, nhìn giống như trạm xăng.

“Không đúng, trên bản đồ điện tử, ở đó không có trạm xăng.” Tiêu Lãng mở phần mềm chỉ đường trên điện thoại, tìm kiếm trên bản đồ.

“Vậy thì đúng rồi! Đây đúng là chỗ kẻ tình nghi muốn đến.” Tiêu Vọng như đã có dự liệu từ trước, chỉ vào chỗ trạm xăng.

“Đốt thi thể?” Lăng Mạc rất nhanh hiểu được ý của Tiêu Vọng.

Tiêu Vọng gật gật đầu, nói: “Xử lý thi thể, cũng chỉ có mấy cách như vậy. Đã không thể nghiền nát, không thể quẳng đi, không thể chôn, vậy thì khả năng lớn là đốt. Đến trạm xăng, là để mua nhiên liệu. Mà các trạm xăng lớn nghiêm chỉnh, nếu không có Sở công an chứng nhận thì không thể bán xăng lẻ được, nên hắn muốn đến trạm xăng do thôn xóm tự kinh doanh.”

“Đã hiểu.” Tiêu Lãng nói, “Đến trạm xăng điều tra.”

“Trạm xăng sẽ không hợp tác đâu.” Tiêu Vọng do dự lắc đầu.

“Tại sao lại không? Lái xe taxi ban nãy chẳng phải cũng không hợp tác đấy thôi, vẫn bị em giáo huấn cho thành khẩn rồi.” Tiêu Lãng không chịu thua.

“Thứ nhất, lái xe taxi là người ngoài cuộc, chẳng qua do sợ phiền hà, mới không muốn kiếm chuyện. Nếu em đã tìm đến gây rối, ông ta tự khắc không cần giấu giếm nữa. Thứ hai, đó là hành động vi phạm kỷ luật của em, còn muốn lặp đi lặp lại như vậy nữa không?” Tiêu Vọng gõ vào đầu em.

“Tự ý bán xăng lẻ là vi phạm pháp luật.” Lăng Mạc nói, “Nên trạm xăng sẽ sống chết không thừa nhận đâu.”

“Ý các anh là hắn đã mua xăng, đổ vào vali rồi đốt?” Nhiếp Chi Hiên cúi đầu suy nghĩ.

“Cũng khó nói, dẫu sao kẻ tình nghi đều có dự liệu cho tất cả mọi hành động rồi.” Tiêu Vọng nói, “không biết chừng gần đó còn có chỗ nào hoặc dụng cụ có thể dùng để đốt xác, mà không khiến mọi người chú ý. Nhưng, nhất định là ở gần. Với điều kiện ở đó, nếu không có phương tiện giao thông công cộng, chỉ đi bộ, kéo chiếc vali to như vậy, lại còn xách theo xăng, sẽ không thể đi xa được.”

“Ngày mai ban ngày có thể đến đó xem, không biết chừng sẽ có phát hiện.” Tiêu Lãng nói.

“Anh Nhiếp, còn có một vấn đề.” Lăng Mạc lúc này đột nhiên lên tiếng, “Sau khi dùng xăng đốt, có phải toàn bộ thi thể sẽ cháy thành tro xám không?”

“À, cũng khó nói.” Nhiếp Chi Hiên bổ sung thêm, “Lò hỏa táng ở đài hóa thân đều gần 1000°C, hơn nữa do được thực hiện trong không gian kín, nên lượng nhiệt rất cao. Dù như vậy, hỏa táng một thi thể cũng phải mất bốn mươi phút. Nếu ở môi trường mở, không dùng lớp ngoài cùng của ngọn lửa thiêu xác, thì một thùng xăng khó có thể đốt xác thành tro cốt được.”

“Tuy có hiệu ứng sợi bấc[*] trong các vụ thi thể cháy, thời gian tự cháy sẽ rất dài, nhưng do nhiệt độ chưa đủ, nên lượng nhiệt rất thấp, rất khó để thiêu cháy toàn bộ thi thể thành tro xám.” Tiêu Vọng nói, “Hơn nữa kẻ tình nghi nhiều nhất cũng chỉ có thể xách được 20 lít xăng, rồi có thể đốt được trong bao lâu nữa?”

“Trình độ văn hóa của Nguyên Phong như thế nào?” Lăng Mạc hỏi.

Trình Tử Mặc vừa nhai kẹo cao su vừa lật hồ sơ, nói: “Còn chưa tốt nghiệp cấp 2.”

“Với trình độ văn hóa như vậy, liệu có phải cơ bản không nghĩ tới kết quả của việc đốt xác?” Lăng Mạc quay mặt sang nhìn Tiêu Vọng.

Tiêu Vọng khoanh tay một lúc rồi nói: “Điều đó quả thực là một tin tức tốt đối với chúng ta.”

“Đáng tiếc bây giờ vẫn chưa đủ điều kiện để lập hồ sơ vụ án,” Lăng Mạc nói, “Xét cho cùng hiện thực không phải là viết tiểu thuyết, nếu viết tiểu thuyết, với tình hình này thì có thể bắt tội phạm được rồi.”

“Quy trình chính nghĩa là tiền đề.” Tiêu Vọng nói, “Chúng ta vẫn cần nhiều chứng cứ hơn.”

“Các cháu, ban nãy ta đã đứng bên ngoài nghe các cháu nói, cháy thành tro rất khó phải không?” Bác Nguyên Mạn đột nhiên đẩy cửa bước vào, khuôn mặt tươi cười nói, “Việc này làm ta đột nhiên nhớ lại một vụ án cũ cách đây mấy chục năm… để ta kể cho các cháu nghe.”

3

Năm 1983, tổ chức Người gác đêm thành lập được 34 năm, cũng là một năm tổ chức Người gác đêm lập được nhiều chiến công, được các lãnh đạo bộ rất khen ngợi. Vào năm đó, người chuẩn bị tiếp nhận vị trí phụ trách tổ chức Người gác đêm là Bác Nguyên Mạn, 39 tuổi, và trợ thủ đắc lực nhất cho ông là Đổng Liên Hoa, 37 tuổi.

Năm đó, do Bác Nguyên Mạn bận dốc sức phối hợp với phía cảnh sát hành động truy bắt tội phạm quy mô lớn, nên người phụ trách vụ án đó là Đổng Liên Hoa. Luôn là một “người hòa giải” tốt tính cho các thành viên trong tổ chức - Đổng Liên Hoa cũng chính vì vụ án này đã chứng minh được thực lực của bản thân, bước ra khỏi cái bóng khổng lồ của Bác Nguyên Mạn, nhận được sự công nhận của mọi người.

Trong khi cảnh sát bận tối mắt tối mũi xử lý các vụ án hình sự, thì một bài báo trong tờ Nam An buổi tối đã gây nổi sóng ở thành phố Nam An. Vào thời đại đó, không có phương tiện truyền thông mới, không có kênh truyền thông cá nhân, tivi còn là một thứ xa xỉ, nên mọi người chủ yếu tiếp nhận thông tin xã hội từ báo chí, đó cũng là thời đại báo chí có sức ảnh hưởng và hiệu triệu lớn nhất. Dưới sự ảnh hưởng của việc cảnh sát nghiêm khắc truy bắt tội phạm, xã hội khi đó hầu như có thể được hình dung là “không nhặt đồ đánh rơi, đêm không cần khóa cửa”. Nên thông tin gây xôn xao dư luận được đăng trên tờ báo lớn nhất của thành phố Nam An đã nhanh chóng trở thành đề tài bàn tán vào thời gian rảnh rỗi ở khắp các hang cùng ngõ hẻm của người dân thành phố.

Việc này trùng hợp xảy ra với đúng một phóng viên tin tức xã hội của tờ báo Nam An buổi tối.

Phóng viên đó tên là Hà Lão Tam, tuy tên nghe mang hơi hướng nông thôn, nhưng lại là một trí thức chính cống, cũng là một phóng viên có thâm niên. Vào ngày tết Thanh minh, Hà Lão Tam đưa cả nhà đến nghĩa trang cúng lễ phụ thân qua đời đã lâu, nhưng phát hiện ra điều bất thường ở chỗ gửi tro cốt.

Tuy vào năm 1956, nhà nước đã bắt đầu tiến hành cải cách việc tang lễ, hy vọng có thể thay đổi từ địa táng sang hỏa táng, nhưng, mãi đến năm 1985, Quốc vụ viện mới ban bố quy định, lần đầu tiên quy định phổ biến hỏa táng ở những nơi dân số tập trung đông, đất canh tác ít, giao thông thuận tiện, và có điều khoản mang tính cưỡng chế. Nhưng vào năm 1983, ý thức về hỏa táng đã ăn sâu trong tiềm thức của người dân Nam An. Do vẫn chưa có hình thức quản lý mộ tập trung, nên một số người dân thành phố không có đất riêng, sau khi hỏa táng sẽ gửi tro cốt tại nghĩa trang. Tuy người Trung Quốc rất cầu kỳ với bình đựng tro cốt, nhưng do điều kiện kinh tế eo hẹp lúc bấy giờ, đa số bình tro cốt của đại đa số người dân cũng chỉ là một chiếc hộp bằng gỗ. Hộp không đắt, tro cốt càng khiến người ta tránh xa, nên đã không phải là đồ quý giá gì, nghĩa trang cũng không thể bố trí một chiếc tủ an toàn để gửi tro cốt.

Trên thực tế, nghĩa trang xây một bức tường, trên tường treo hàng chục, hàng trăm chiếc bàn thờ dùng để đặt bình tro cốt. Các gia đình gửi bình tro cốt có thể thuê một bàn thờ, đặt một bài vị lên đó, đặt bình tro cốt lên bàn thờ, như vậy vừa thể hiện sự trang trọng nghiêm túc, vừa tiện cho việc cúng lễ.

Nơi gửi bình tro vốn trông đã âm u lạnh lẽo, lại thêm sự mê tín phong kiến từ hàng nghìn năm nay, nên không ai rảnh rỗi đến mức phát cuồng, đến kiếm chuyện ở chỗ đó.

Vậy mà một người cẩn thận như Hà Lão Tam lại phát hiện ra điều bất thường ở chỗ gửi tro cốt của cha mình.

Ban đầu, điều khiến Hà Lão Tam chú ý là xung quanh bàn đựng bình tro cốt của bố, rõ ràng có dấu hiệu bụi bị lau đi, bình đựng tro cốt hình như hơi lệch. Thực ra cũng không vấn đề gì, Hà Lão Tam cũng không mê tín đến mức cho rằng bố mình linh thiêng hiện về, bởi lúc những người khác đặt tro cốt, quả thực có khả năng chạm vào bình tro cốt của bố ông. Nhưng chính vì hiện tượng bất thường này, nên Hà Lão Tam đã kiễng chân lên để nhìn bình tro cốt của bố. Việc này xem ra rất bình thường, nhưng lại làm Hà Lão Tam giật mình hoảng hốt, bởi nắp bình tro được bịt kín dường như đã bị mở ra, ở trong khe hở của nắp xuất hiện một sợi màu đỏ như màu máu.

Tất nhiên, Hà Lão Tam cũng là một trí thức, không thể cho rằng tro cốt của bố mình chảy máu. Ông nhận thức rất rõ rằng sợi màu đó đó có lẽ là túi nilon màu đỏ, nhưng ai lại dùng túi nilon đựng tro? Làm như vậy chẳng phải quá bất kính hay sao? Rõ ràng, đây là một hiện tượng rất bất thường.

Quá kinh ngạc, Hà Lão Tam cũng không nghĩ đến việc bố mình linh thiêng liệu có nổi giận hay không, quả quyết mở nắp bình tro. Quả nhiên, trong bình, phía trên lớp tro màu trắng xám có một chiếc túi nilon màu đỏ, không phải là túi rỗng mà bên trong chứa đầy những mảnh vụn màu trắng, có vẻ cũng là tro cốt.

Nhà ai mà lại không mua nổi bình đựng tro, lại lợi dụng khoảng trống trong bình tro cốt của nhà họ Hà? Đây rõ ràng không phải lý do để giải thích cho hiện tượng bất hợp lý này.

Hôm đó là ngày tết Thanh minh, người đến nghĩa trang cúng lễ không chỉ có mỗi nhà Hà Lão Tam. Sau khi Hà Lão Tam phát hiện ra hiện tượng bất thường này, rất nhiều người lo sợ ông cha mình cũng bị mạo phạm, nên lần lượt mở nắp bình tro ra xem. Quả thực, cái bình vốn không phải quá to, nếu để hai bộ tro thì quá là oan ức cho người quá cố, không biết chừng sẽ làm họ tức giận mà tìm về oán trách con cháu. Đây là tư tưởng truyền thống của người Trung Quốc.

Lần kiểm tra này thực sự đã tìm ra vấn đề rất phức tạp, có năm nhà đều phát hiện ra trong bình tro cốt của người nhà mình xuất hiện thêm một chiếc túi nilon đựng đầy mảnh vụn như tro xám.

Ai mà lại to gan như vậy, chia tro cốt của người nhà mình đặt vào bình của năm nhà khác nhau, như vậy chẳng phải muốn cướp địa bàn ở âm tào địa phủ hay sao?

Hà Lão Tam lập tức báo cảnh sát. Nhưng, với tình hình thiếu thốn kỹ thuật khi đó, thứ trong túi nilon rốt cuộc là cái gì, căn bản không thể xác định được thông qua kiểm nghiệm. Đã không thể xác định được, vậy thì không biết định danh gì để điều tra. Thế là, Hà Lão Tam dựa vào lợi thế của bản thân, đăng một tin xã hội trên tờ Nam An buổi tối. Tin vừa đăng lên, mọi người lũ lượt kéo nhau đến nghĩa trang kiểm tra bình tro cốt của nhà mình, vậy là ở nghĩa trang xuất hiện cảnh tượng kỳ quái: hàng trăm người xếp hàng ở trước chỗ gửi bình tro, lần lượt vào kiểm tra bình của nhà mình.

“A Di Đà Phật, bình nhà tôi không sao.”

“Ôi? Tôi nhớ năm đó không đựng đầy như vậy.”

“Bố, bố an nghỉ nhé, không ai làm phiền bố.”

“Trời ơi, ai mà thất đức như vậy! Đúng là có túi nilon!”

…..

Cứ như vậy, lại có thêm hai nhà nữa phát hiện ra túi nilon.

Phía cảnh sát không thể cắt cử một lực lượng lớn đi điều tra việc này được, nhưng đối với các vụ án có ảnh hưởng xã hội lớn, các vụ án khó điều tra, kỳ án thì tổ chức Người gác đêm không thể khoanh tay đứng nhìn. Cho nên, dưới sự gợi ý của Bác Nguyên Mạn, người thu thập tin Đổng Liên Hoa và tổ điều tra nhỏ của ông đã tham gia điều tra vụ án.

Khi đó không có công cụ phá án hữu hiệu là camera, nghĩa trang lại nằm ở giữa vùng núi hoang ít người qua lại, muốn thu thập hình ảnh trực tiếp hoặc chứng cứ dường như là không thể. Nên manh mối để tổ điều tra tiến hành công việc chính là các mảnh vụn, tro vụn khả nghi trong bảy chiếc túi.

Nếu nói rằng ghép các bộ phận thi thể là khó thì ghép tro cốt là một việc không thể hoàn thành được. Với bảy chiếc túi trước mặt, Lão Đổng cũng không có biện pháp nào. Vậy là, ông liền gọi người tìm dấu vết tinh thông pháp y là Chu Lực Sơn đến giúp. Năm đó, Chu Lực Sơn chưa bị Parkinson không thể tham gia điều tra vụ án như bây giờ, Chu Lực Sơn khi đó là một chàng hai mới 30 tuổi, tràn đầy sức lực.

Chu Lực Sơn nhận nhiệm vụ cùng với Lão Đổng trải bằng các mảnh vụn và tro trong bảy túi nilon lên trên bàn của phòng thí nghiệm. Sau đó, bắt đầu tìm kiếm, phân biệt từ những mảnh vụn lớn, hy vọng có thể tìm thấy manh mối trong đó. Quá trình lật lên tìm kiếm làm bay lên các lớp bụi mỏng, Lão Đổng và Chu Lực Sơn không tránh khỏi bị hít vào trong phổi, cứ nghĩ đến các bụi đó chưa biết chừng là tro cốt, Lão Đổng thậm chí đôi lúc có cảm giác buồn nôn.

“Màu đen, là dấu vết của khói hun, màu trắng mới là qua lửa[*].” Chu Lực Sơn vừa tìm các mảnh vụn, vừa giải thích với Lão Đổng.

“Từ bề mặt của hai mảnh vụn lớn này cho thấy, mảnh này chưa cháy hết.” Lão Đổng giơ hai mảnh vụn lên xem, nhìn từ đường viền của mảnh vụn, đó chính là một mảnh, “ở giữa có thể nhìn thấy kết cấu của xương, có thể là xương người thật.”

“Có cái chưa cháy hết sao?” Chu Lực Sơn cầm lấy hai mảnh vụn chăm chú quan sát, quả nhiên, trên mặt cắt đoạn gẫy, có thể nhìn thấy gờ tế bào cấu trúc xương rất rõ, “theo thuật ngữ pháp y của chúng tôi chính là tĩnh mạch tủy xương của xương sọ.”

“Có phải là chỉ xương sọ của người mới có tĩnh mạch tủy xương?” Lão Đổng liền hỏi ngay.

Chu Lực Sơn lắc đầu. Thực ra họ cũng không xác định được đây phải chăng có người đốt xác động vật để làm ra tội ác này.

“Nhưng ít nhất chúng ta cũng có thể tìm ra, những tro xám này là tro cốt.” Lão Đổng đang tư lự, “Hơn nữa, hai mảnh vụn này ít nhất vẫn có thể cho thấy rõ một vấn đề.”

“Vấn đề gì?” Chu Lực Sơn dường như cũng tìm thấy một mảnh xương vụn có giá trị, để trên tay ngắm nghía tỉ mỉ.

“Xương sau khi qua lửa sẽ bị giòn, rất dễ bị gãy vỡ.” Lão Đổng nói, “Nhưng mảnh xương sọ lớn này, đã không cháy qua lửa, nên không bị giòn, vậy thì tại sao nó lại bị vỡ?”

“Đúng, xương sọ là một loại tương đối cứng trong các loại xương, khó có thể bị vỡ dễ như vậy.” Chu Lực Sơn đặt mảnh vụn trong tay mình xuống, cầm hai mảnh xương sọ đó lên, cẩn thận thử tách một mảnh vụn ra, nhưng không