← Quay lại trang sách

Chương 8 Tai trái của hắn-

Bản năng của con người là theo đuổi những gì đã rời xa mình, nhưng lại trốn tránh theo đuổi những gì thuộc về bản thân.-François (Pháp)

1

Rất rõ ràng, trước tiên Nguyên Phong dùng sức quẳng xác xuống ao, sợ cái chậu sẽ nổi lên mặt nước, nên từ từ úp ngược cái chậu dìm xuống ao. Như vậy mới có thể khiến thi thể trôi ra xa bờ, còn chậu lại chìm ở gần bờ.

Đứng ở trên bờ, Tiêu Vọng lại một lần nữa bắt đầu khâm phục thể chất của em trai mình, cậu chàng không chỉ xuống nước một cách thoải mái vào thời điểm lạnh nhất trong năm, mà còn có thể hoạt động theo ý muốn trong nước giá buốt.

Nếu không thể hoạt động theo ý muốn, thì rất khó tìm thấy các mảnh xác đã bị thiêu cháy đen, hơn nữa, màu sắc của chúng không khác gì màu của bùn ở dưới ao.

Tiêu Vọng không biết Tiêu Lãng đã làm thế nào ở dưới nước, nhưng kết quả thực tế là cậu đã dùng một mảnh nilon lớn, gói các mảnh thi thể lại, vác lên bờ, trên quần còn cài theo một cái búa.

Thành viên tổ chức Người gác đêm thắng lợi trở về.

Cho dù là nhận xét của phía cảnh sát, hay là sự khen ngợi của các thầy, về cơ bản đều nhận định chung một điểm. Đám trẻ này, trải qua mấy tháng tập trung huấn luyện, cộng thêm thực tế chiến đấu, bây giờ đã trở thành một đội chiến đấu bất khả chiến bại, không gì ngăn cản.

Một vụ án xem chừng tưởng như vụ mất tích thông thường, dưới sự truy tìm của Người gác đêm đã lộ ra chân tướng. Phía cảnh sát đã tiếp nhận toàn bộ chứng cứ mà tổ chức Người gác đêm nắm giữ, và xin lệnh tạm giam, chính thức áp dụng tạm giam hình sự với Nguyên Phong. Công tác điều tra và giải quyết tiếp theo của vụ án được giao cho phía cảnh sát tiến hành.

Tiêu Vọng đại diện cho các thành viên, báo cáo với các thầy về quá trình điều tra và tình hình hàng loạt chứng cứ nắm giữ được của vụ án.

Các thành viên tổ chức Người gác đêm cho rằng, vụ án này sự thực rõ ràng, chứng cứ rành rành. Xét về động cơ của vụ án, các hành vi ngỗ ngược của Triệu Kim Hoa đã khiến Nguyên Phong bị người trong thôn chế nhạo. Bây giờ, Triệu Kim Hoa lại muốn ly hôn, Nguyên Phong rất dễ nảy sinh tâm lý “không ăn được thì đạp đổ”. Từ tình hình điều tra hiện trường vụ án cho thấy, hung thủ đã chọn thời cơ thích hợp để vào hiện trường, và có động tác mai phục, nhân cơ hội nạn nhân không đề phòng để gây án nhưng lại không dám gây án trực tiếp, cho thấy hung thủ có tâm lý bất lợi đối với nạn nhân, việc này hoàn toàn trùng khớp với những gì cảnh sát điều tra về quan hệ gia đình của Nguyên Phong và Triệu Kim Hoa. Ổ khóa tại hiện trường không hỏng, mà dây khóa bảo hiểm lại bị đứt, cho thấy hung thủ có chìa khóa nhà của nạn nhân, theo điều tra và kiểm tra sau đó, Nguyên Phong quả thực có chìa khóa.

Trong thời gian xảy ra vụ án, bóng dáng Nguyên Phong xuất hiện ở gần hiện trường, tuy không thể xác định nhân thân qua bóng dáng, nhưng có thể căn cứ vào người kéo theo chiếc vali to sau đó để nhận định thống nhất. Nên, về thời gian gây án là hoàn toàn trùng khớp.

Trên đường bỏ trốn, tuy lái xe taxi không thể nhận ra tướng mạo của Nguyên Phong, nhưng thực tế chứng minh, Nguyên Phong xuất hiện ở siêu thị gần hiện trường, và đã mua chậu, búa và xăng. Tất cả những vật chứng này đều được tìm thấy ở trong ao vứt xác nạn nhân sau khi đã thiêu xong. Qua kiểm tra DNA sau đó, các dấu vết dính vào thi thể, chậu và búa đều có DNA giống với Nguyên Phong và mẹ của con trai hắn, cho thấy nạn nhân chính là Triệu Kim Hoa.

“Tôi cho rằng vụ án này sự thực đã rõ ràng, chứng cứ xác thực.” Tiêu Vọng nói, “Cho dù Nguyên Phong kiên quyết không khai, chúng ta cũng đã có đủ chứng cứ để khởi tố anh ta.”

Bác Nguyên Mạn nhìn đứa cháu ngoại với thân hình cao gầy trên bục, ánh mắt trìu mến tràn đầy yêu thương, ông cười và nói: “Rất vui mừng, các cháu đã có được gợi ý từ vụ án năm xưa của Lão Đổng, thật đáng quý, các cháu thấy hai vụ án này có điểm gì giống và khác nhau không?”

“Xét về tình hình tổng thể của vụ án, thì rất tương đồng.” Tiêu Vọng nói, trước kia ông đã từng nói, Lão Đổng có thể thông qua cách gây án để phán đoán đó là một vụ giết người thân. Mà vụ án này, tài sản không bị mất, không có dấu hiệu bị xâm hại tình dục, trong khi quan hệ mâu thuẫn xã hội của nạn nhân lại tập trung vào chuyện tình cảm, nên kết quả cuối cùng cũng đã chứng minh được đây là một vụ án giết người thân. Xét về phân loại và động cơ, hai vụ án này tương tự nhau.”

“Hơn nữa đều là thiêu xác.” Tiêu Lãng ở dưới bục nói chêm vào.

“Đã là vụ án giết người thân, phần tử phạm tội đều rất sợ thi thể bị phát hiện, nên đều muốn thiêu thi thể xóa dấu vết. Sự thực, hai vụ án đều có quá trình dùng xăng dầu hỗ trợ thiêu thi thể, nên, cả hai vụ án đều gặp khó khăn là thi thể đã bị hủy hoại.” Tiêu Vọng nói, “Điều khác nhau là, vụ án của Lão Đổng, hung thủ do có nơi kín đáo, nên đã có điều kiện thuận lợi để thiêu xác, tình hình xác bị hủy hoại nghiêm trọng hơn vụ án của chúng cháu. Tuy hung thủ trong vụ án của chúng cháu cũng có quá trình giấu xác, nhưng chỉ cần thi thể không biến mất khỏi thế giới này, những gì còn sót lại, tất sẽ đều là vật chứng. Còn có một điểm khác biệt nữa, cùng với sự phát triển của khoa học kỹ thuật, đừng nói là vụ án của chúng cháu vẫn còn các mảnh thi thể, cho dù xác bị thiêu thành tro hoàn toàn như trong vụ án của Lão Đổng chúng cháu cũng có thể tìm thấy các mảnh xương chưa bị thiêu để tiến hành kiểm tra DNA, xác định nhân thân của nạn nhân.”

“Kỹ thuật phát triển, chỉ đạo phá án, đó là trọng điểm.” Bác Nguyên Mạn cười, “Vậy thì, các cháu liệu có thể kết luận vụ án của Lão Đổng được chưa? Có nghi vấn gì không?”

“Câu chuyện của ông vẫn chưa hết ạ?” Tiêu Lãng hỏi.

“Đúng, ý của ông là, vụ án này của chúng ta có thể xác định được nạn nhân, nên có thể hình thành bộ chứng cứ hoàn chỉnh. Nhưng ba mươi năm trước, khi chưa có kỹ thuật DNA, không thể xác định được nạn nhân, thì làm sao để hình thành bộ chúng cứ hoàn chỉnh được?” Tiêu Vọng nói, “cho dù là giám định nhóm máu A B O, cũng chỉ là để loại trừ, không thể xác định.”

“Ông muốn nói đến chính là câu này của Tiêu Vọng - chuỗi chứng cứ.” Bác Nguyên Mạn hài lòng gật đầu, “Rất nhiều người cho rằng, vào thời đó, không cần bộ chứng cứ, chỉ cần khẩu cung, là có thể kết tội. Ông không phủ nhận, vào thời đó có xảy ra án oan, nhưng những vụ án mà tổ chức Người gác đêm của chúng ta làm, đều là đúng, rất minh bạch. Bây giờ ông sẽ kể cho các cháu về vụ án đó.”

Nếu nói rằng thời nay việc truy bắt một người hoàn toàn dựa vào phương pháp khoa học kỹ thuật, thì vào năm 1983, lại hoàn toàn dựa vào sự điều tra của cảnh sát. Vào thời không có camera giám sát, đi xe không cần phải đăng ký chứng minh thư, truy bắt tội phạm trong biển người tấp nập quả thực không có lối tắt nào trợ giúp.

Vấn đề là, một vụ án vẫn chưa hình thành, chỉ dựa vào lực lượng mỏng của tổ chức Người gác đêm chúng ta, thì không thể triển khai điều tra trên diện rộng được. Do thiếu chứng cứ then chốt, càng không thể phát lệnh truy nã.

Lão Đổng chỉ đơn thương độc mã, phải nghĩ ra con đường đi hiệu quả cho mình.

Hôm đó đã là ngày 11 tháng 4 năm 1983, gần một tuần sau khi báo chí đăng tin về vụ việc tro cốt. Lão Đổng biết, hung thủ sau khi gây án, thiêu xác, chắc chắn việc đầu tiên sẽ là giấu xác. Theo điều tra chủ nhiệm lớp của Đỗ Xá, vào thứ bảy ngày 2 tháng 4, cậu bé không đi học[*]. Đỗ Xá là một học sinh chăm ngoan, không thể có hiện tượng trốn học. Nên từ đó có thể phán đoán, Diệp Phượng Viên đã gây án vào khoảng ngày 1 tháng 4, nhưng không thể biết được trong hai ngày một đêm Diệp Phượng Viên thiêu xác, Đỗ Xá có tiếp tục đi học hay không. Tuy vậy, có thể xác nhận một điểm, một số ngày sau khi Diệp Phượng Viên gây án, cô ta và Đỗ Xá vẫn ở thành phố Nam An. Chỉ là, theo kết quả trinh sát khi cải trang của Lão Đổng, hai mẹ con họ không còn ở trong nhà.

Nhưng, nguyên nhân gì khiến cô ta đột nhiên trở về nhà? Cô ta liệu có còn quay về hay không? Rốt cuộc cô ta về để làm gì? Tất cả những điều này đều không biết được, trừ khi, có thể phát hiện được thêm manh mối từ nhà của cô ta.

Với suy nghĩ này, Lão Đổng đã xin lệnh khám xét đặc biệt, tối ngày 11 lại một lần nữa thâm nhập vào nhà của Diệp Phượng Viên. Vào buổi đêm trời đen gió lộng, Lão Đổng ngậm đèn pin trong miệng, lại dùng kỹ thuật mở khóa để lẻn vào sân nhà Diệp Phượng Viên. Khác với lần trước, phòng để thiêu xác dường như đã được dọn dẹp, tro rơm bị đốt và những vật chất bị nghi là giống tro cốt ở xung quanh cũng đều được dọn sạch sẽ, chỉ có dấu vết hun đen trên trần nhà và tường là không có cách nào xóa được.

Lão Đổng giật mình, rõ ràng, ông đã bứt dây động rừng, may mà lần trước đến, ông đã chụp ảnh hiện trường, hơn nữa đã lấy mấy mảnh giống như tro cốt, một phần tro rơm và chiếc búa có dính tro để làm chứng cứ.

Tuy kho đã được dọn sạch sẽ, nhưng vẫn có thể nhận thấy Diệp Phượng Viên đã rất hoảng loạn khi về nhà, thậm chí, lúc ra đi, cô ta còn quên khóa cửa gian phòng chính. Việc này coi như thời cơ cho Lão Đổng, bởi ổ khóa rời mở khó hơn rất nhiều ổ khóa gắn với cửa.

Lão Đổng đẩy cửa bước vào, đây là một phòng ở thông thường, không có dấu vết bị lục lọi. Nhưng khi Lão Đông đi vào phòng ngủ, phát hiện phòng ngủ hơi bị xáo động, cửa tủ đang mở, nhìn đống quần áo còn sót lại có thể thấy Diệp Phượng Viên đã rời đi sau khi lấy đi rất nhiều quần áo trong tủ.

“Lẽ nào, cô ta bỏ trốn thật sao?” Lão Đổng đang hỏi mình.

Tuy trong lòng có chút kinh ngạc, nhưng Lão Đổng vẫn rất bình tĩnh tiếp tục khám xét phòng ngủ. Quả đúng vậy, ngoài quần áo đã bị lấy đi, Diệp Phượng Viên còn để lại rất nhiều manh mối.

Đầu giường ở phòng ngủ, có một cái tủ, nó hầu như không bị di chuyển, nhưng trên tủ có một quyển sổ đang mở, đúng trang mở ra đã bị xé. Rõ ràng, Diệp Phượng Viên về nhà để làm một việc khác, hơn nữa, việc này quan trọng hơn là lấy quần áo. Cô ta rốt cuộc đã xé cái gì?

Lão Đổng cầm quyển sổ lên, chăm chú quan sát, đột nhiên, ông phát hiện ra trang giấy trắng phía sau trang đã bị xé dường như có vài vết bút hằn lên mờ mờ, những vết hằn này rõ ràng là cứu cánh cho Lão Đổng. Ông nhanh chóng rút trong túi áo ra một chiếc bút chì, tô theo vết bút hằn.

Sự thực chứng minh, viết chữ có lực ấn, quả thực không phải là một việc tốt. Sau khi tô xong, vết hằn dần dần hiện rõ - đó là một dãy số điện thoại. Xem khu vực, là số điện thoại của thành phố Bắc An nằm cách thành phố Nam An 300 ki-lô-mét.

Diệp Phượng Viên đã bất chấp nguy hiểm có thể bị bắt để quay về nhà, dọn dẹp hiện trường, đồng thời sau khi lấy được số điện thoại ngoại tỉnh đó thì bỏ trốn. Rõ ràng, Diệp Phượng Viên đã phát hiện ra công an đang điều tra cô ta, vậy là sợ tội bỏ trốn.

Trong khi vui mừng vì đã có được manh mối để bắt hung thủ, Lão Đổng đồng thời cũng nảy sinh nhiều nghi vấn, mà những nghi vấn này khi vụ án được phá cũng vẫn chưa được giải đáp. Do vụ án chưa được lập án, từ khi bắt đầu đến khi kết thúc, phía cảnh sát đều không tiến hành điều tra quy mô lớn với nạn nhân và Diệp Phượng Viên, chỉ có mình Lão Đổng cải trang trinh sát. Ngoài thời gian hỏi thăm chủ nhiệm lớp, để thể hiện sự tôn trọng với bộ phận an ninh của trường, Lão Đổng đành phải để lộ thân phận, còn đối với những người được điều tra khác, đều không biết Lão Đổng là cảnh sát, chỉ cho rằng ông chẳng qua là một người thu gom phế liệu hào phóng. Mà khi Lão Đổng điều tra chủ nhiệm lớp, Đỗ Xá đã không đến lớp, tin tức này cũng không thể do chủ nhiệm lớp tiết lộ được. Vậy thì Diệp Phượng Viên sao lại phát giác ra được?

Nếu Diệp Phượng Viên ẩn náu ở Nam An, thì khả năng bắt được cô ta quả thực sẽ dễ hơn bây giờ rất nhiều. Nhưng bây giờ đi truy tìm con đường rò rỉ thông tin, dường như không còn ý nghĩa gì nữa, việc duy nhất Lão Đổng muốn làm bây giờ, chính là tìm thấy dấu vết của Diệp Phượng Viên thông qua dãy số điện thoại.

Lão Đổng không hổ danh là thành viên xuất sắc trong tổ chức Người gác đêm, ông nghe ngóng thông tin của Diệp Phượng Viên để hành động, dự đoán cô ta cho dù có bị bắt, cũng sẽ rất ngoan cố. Dù gì, Diệp Phượng Viên đã có nhiều ngày để chuẩn bị cho lời khai của mình, và cũng có đủ thời gian để dạy cho đứa con 8 tuổi của cô cách ứng phó với cảnh sát. Vậy là, Lão Đổng đã bố trí Chu Lực Sơn làm ba việc, ba việc này đóng vai trò quyết định đối với việc thẩm vấn sau này.

“Là ba việc nào?” Tiêu Lãng nóng lòng hỏi.

“Đừng vội, để ông từ từ kể.” Bác Nguyên Mạn tiếp tục với câu chuyện.

Lão Đổng không vội vàng ấn gọi số điện thoại đó. Vào thời gian năm 1983, tuy gọi điện thoại nội đô có bước phát triển nhất định, nhưng điện thoại đường dài vẫn rất phiền phức. Hơn nữa, không nhiều nhà lắp điện thoại, đều là chung một chiếc lắp ở đầu đường, và gọi nhau mỗi khi có điện thoại. Do vậy, nếu chỉ biết số điện thoại cũng chưa thể xác định được rõ là của ai.

Để thận trọng, lão Đổng đích thân đến thành phố Bắc An, với sự phối hợp của cảnh sát địa phương, đã tìm thấy một chiếc điện thoại để bàn quay số màu đen, dãy số điện thoại được tô lại bằng bút chì kia chính là của chiếc điện thoại này. Nó được đặt ở một con ngõ, nơi có 21 hộ dân sinh sống.

Nếu Diệp Phượng Viên đã ghi số điện thoại vào sổ cá nhân, vậy thì người cô ta liên hệ có lẽ là một trong số hai mươi mốt hộ dân. Đó có thể là họ hàng, cũng có thể là bạn bè của cô ta.

Lão Đổng tìm đến trụ sở công an khu vực, tìm hiểu về 21 hộ dân. Đáng tiếc, kết quả tìm hiểu thực tế không được như ý: không ai trong số 21 hộ dân có liên hệ với thành phố Nam An, cũng không ai có người thân sống ở thành phố Nam An.

Chưa có hướng đi tiếp theo, không còn cách nào khác, Lão Đổng lựa chọn nằm vùng ở ngõ đó. Và lần này, đã nằm vùng những bảy ngày. May thay khí hậu trong những ngày đó rất dễ chịu, Lão Đổng ôm cây đợi thỏ cũng không cảm thấy vô vị. Vào thời đó, trong hồ sơ hộ khẩu của công an khu vực, không có ảnh của đương sự, trong nhà của Diệp Phượng Viên cũng không có tấm nào. Nên hình dáng Diệp Phượng Viên và Đỗ Xá ra sao, chỉ do Lão Đổng tự tưởng tượng ra dựa vào những lời bằng chứng điều tra được.

Vậy là, vấn đề đặt ra trước mặt Lão Đổng chính là trong số những người ra vào ngõ hàng ngày, ai là Diệp Phượng Viên? Là một người thu thập tin, Lão Đổng tràn đầy tin tưởng mình có thể nhận ra cô ta. Một người đầy hốt hoảng, ăn nhờ ở đậu sau khi giết người, nhất định sẽ có thái độ cảnh giác cao độ mỗi khi bước chân ra ngoài. Nhưng trong bảy ngày, không xuất hiện người nào như thế. Do vậy, Lão Đổng có thể phán đoán, vào thời điểm quan trọng tránh đầu ngọn gió, Diệp Phượng Viên đã quyết định không xuất hiện ra ngoài.

Vào những năm đầu thời kỳ cải cách mở cửa, điều kiện kinh tế còn khó khăn, không thể giống như Lăng Mạc bám theo anh chàng bán hàng rong để truy tìm mục tiêu. Nhưng, Lão Đổng đã chọn cách tương tự như vậy.

Lão Đổng tận dụng mối quan hệ với sở công an, tìm được một chiếc xe đẩy hàng, sau đó biến nó thành chiếc xe chở đầy đồ chơi trẻ con. Như một ông già Noel, Lão Đổng vừa rao hàng, vừa đi qua đi lại trong ngõ, thu hút mười mấy đứa trẻ con bám theo vui đùa. Vào thời đó, trẻ con đâu được nhìn thấy chiếc xe đồ chơi rực rỡ muôn màu như vậy!

Chỉ có một đứa trẻ, đứng ở cổng nhà do dự. Rõ ràng, đồ chơi ở xe có sức hút mãnh liệt với cậu bé, nhưng có chuyện gì trong lòng đã ngăn bước chân của cậu. Đứa bé này, không phải là Đỗ Xá, thì còn là ai nữa?

Khi Diệp Phượng Viên phát hiện ra Đỗ Xá đứng ở cửa, thì đã muộn. Lão Đổng phi như tên bắn về phía đằng trước, chặn bước chân của Diệp Phượng Viên quay trở vào, và xuất trình giấy triệu tập. Diệp Phượng Viên cũng không ngoan ngoãn chấp hành, mà đột nhiên tấn công Lão Đổng. Nhưng, một người phụ nữ nông thôn chân yếu tay mềm, làm sao có thể là đối thủ của một anh tài trong tổ chức Người gác đêm? Cho dù trong quá trình bắt giữ, Lão Đổng bị Đỗ Xá dùng gạch đập vào đầu, máu chảy đầy mặt, nhưng ông vẫn rất dễ dàng khống chế được Diệp Phượng Viên.

Dùng ngôn ngữ thịnh hành bây giờ, Lão Đổng là một cảnh sát hình sự tâm Phật. Tuy ông rất băn khoăn về chuyện một đứa trẻ 8 tuổi sao có thể nhặt một cục gạch nặng gần 3 ki-lô-gam, sau đó nhẫn tâm đập vào đầu ông, nhưng để bảo vệ cậu bé, ông vẫn giấu kín chuyện này. Đối với Lão Đổng, mẹ giết chết cha, đồng nghĩa với việc Đỗ Xá sẽ sớm trở thành một đứa trẻ mồ côi.

Để Lão Đổng không trở thành trò cười trong tổ chức, Bác Nguyên Mạn sau đó đã hỏi han cặn kẽ nguyên nhân đầu của Lão Đổng bị thương. Nếu không phải Bác Nguyên Mạn nhạy bén, chi tiết này e rằng sẽ mãi là một bí mật. Sau khi nói ra chi tiết này, Lão Đổng thuận nước đẩy thuyền đề nghị với Bác Nguyên Mạn, sắp xếp cho Đỗ Xá một chỗ ở Viện phúc lợi của thành phố Nam An, chính ông sẽ hỗ trợ kinh tế để cậu bé tiếp tục sinh sống. Lão Đổng hy vọng, với sự giúp đỡ của ông, Đỗ Xá có thể thoát ra khỏi bóng đen trong cuộc đời, bước trên con đường chính nghĩa.

Ngoài ra, Lão Đổng cũng giấu kín gia đình đã che giấu mẹ con Diệp Phượng Viên. Họ là một cặp vợ chồng bình thường, quen biết Diệp Phượng Viên qua giới thiệu làm thuê, khi đó cũng vì thương cho mẹ con Diệp Phượng Viên nên mới bao che cho họ mà không hỏi nguyên do.

Các buổi thẩm vấn sau đó đúng như Lão Đổng dự liệu. Diệp Phượng Viên sau nhiều ngày suy nghĩ, đã chuẩn bị rất nhiều lý do thoái thác. Chỉ có điều, một người dự tính trước các việc như Lão Đổng đã chặn mọi con đường giảo hoạt của cô ta.

Ban đầu, Diệp Phượng Viên ngụy biện cô chỉ đốt một ít rác ở trong kho. Được Lão Đổng dặn dò, Chu Lực Sơn đã mài các mảnh vụn được tìm thấy trong nhà kho, soi dưới kính hiển vi, trong mảnh vụn được mài rõ ràng có thể nhìn thấy xương Havers, hơn nữa còn mang rõ đặc trưng của người, cũng có thể nói, đã tìm thấy tro cốt của người ở đám tro trong kho. Đây là việc thứ nhất mà Chu Lực Sơn làm theo sự sắp xếp của Lão Đổng.

“Ông ơi, đợi đã, xương Havers là cái gì?” Tiêu Lãng một lần nữa ngắt lời kể chuyện.

“Xương đều là hình trụ, những lá xương đồng tâm quây chung quanh một ống nhỏ ở giữa, đó chính là ống Havers. Hình dáng của ống Havers là một tiêu chí quan trọng để thông qua kính hiển vi phân biệt liệu đó có phải là xương và xương người hay không. Tất nhiên, đây là phương pháp giám định của những năm đó, bây giờ đều giám định qua DNA.” Nhiếp Chi Hiên giải thích ngắn gọn xong, quay sang Bác Nguyên Mạn khẽ gật đầu tỏ ý ông có thể tiếp tục câu chuyện.

Nhưng, Diệp Phượng Viên đã sớm tính đến phát hiện này, nên cô ta liền bắt đầu nói ngụy biện rằng không biết trong kho đã từng thiêu thi thể, chồng của cô ta cũng chưa chết, chỉ là đi làm thuê ở nơi khác. Lão Đổng tất nhiên không nghe theo lời ngụy biện của cô ta mà đi tìm Đỗ Cường, bởi khi ông nằm vùng truy bắt Diệp Phượng Viên, Chu Lực Sơn đã dẫn đầu đội tiến hành khám xét lần thứ ba nhà cô ta, đây cũng là việc thứ hai Lão Đổng bố trí. Chu Lực Sơn đã tìm thấy một phim chụp X-Quang. Kỹ thuật kiểm tra X-Quang vào thập niên 70 đã được các bệnh viện bắt đầu đưa vào sử dụng, vào năm 1983, các bệnh viện cấp thành phố đều đã được lắp thiết bị kiểm tra X-Quang. Vào thời đó, chụp phim X-Quang không hề rẻ, người chụp thường “cất giữ” phim chụp đắt tiền này. Chính nhờ sự cất giấu đó của Đỗ Cường mà vụ án mới có manh mối quan trọng, bởi tình trạng mỏm khuỷu ở xương tay bị gãy trong phim X-Quang hoàn toàn trùng khớp với tình trạng mỏm khuỷu gãy được Chu Lực Sơn tìm thấy trong đống tro. Sự trùng khớp này có thể tiến hành cùng một loại xác định. Có nghĩa là, lần đó xương tay của Đỗ Cường bị gãy đã đến bệnh viện chụp phim, và lưu phim lại.

Trên phim có ghi rõ họ tên, người chết chính là Đỗ Cường, không còn nghi ngờ gì.

Phao cứu sinh cuối cùng của Diệp Phượng Viên chính là không phải cô ta giết và thiêu xác của Đỗ Cường, mà là một người khác đến nhà gây án. Theo suy luận thông thường, người ngoài không thể sau khi giết người lại đem thiêu xác trong chính nhà của nạn nhân được; càng không thể trèo đèo lội suối mang tro cốt đi gửi. Nhưng, suy luận thông thường vẫn chỉ là suy luận, mà không phải là chứng cứ. May thay, Lão Đổng đã bố trí cho Chu Lực Sơn tiến hành kiểm tra cái búa còn sót lại ở hiện trường.

Vào thời chưa có DNA, kỹ thuật so sánh dấu vân tay đã rất phát triển, việc thứ ba Lão Đổng bố trí Chu Lực Sơn làm chính là tìm dấu vân tay của Diệp Phượng Viên ở trên búa, hơn nữa còn là dấu vân tay có dính vôi.

Đến lúc này, Diệp Phượng Viên hết đường chối cãi.

Chỉ sau một thời gian ngắn ngoan cố, Diệp Phượng Viên đã phải khai ra toàn bộ quá trình gây án của mình, và lấy đó làm điều kiện trao đổi với mong muốn Lão Đổng có thể sắp xếp ổn thỏa cho Đỗ Xá.

Đỗ Cường là một người đàn ông bỏ đi, ngoài cờ bạc rượu chè, thì chỉ biết đánh vợ con. Mỗi lần uống nhiều rượu, hắn luôn thượng cẳng chân hạ cẳng tay với vợ con. Một hôm, Đỗ Cường lại uống say mềm, khi đến gần hố vôi, hắn bị ngã một cái, cả người dính đầy vôi. Đúng lúc đang loạng choạng đứng dậy thì hắn thấy vợ đang chạy ra tìm chồng. Vậy là, cơn tức giận vì bị ngã đã hoàn toàn trút xuống đầu Diệp Phượng Viên. Nhưng do quá say, hắn không thể đánh trúng vợ, mà lại ngã sõng soài cạnh hố vôi, ngất lịm đi. Diệp Phượng Viên biết, đợi hắn tỉnh lại, mình và con trai có thể sẽ bị một trận tơi tả. Nỗi sợ hãi cộng thêm oan ức dồn nén bấy lâu, Diệp Phượng Viên thừa cơ đẩy Đỗ Cường xuống hố vôi.

Về phần Diệp Phượng Viên, cô rất hối hận vì đã không rải tro cốt xuống hố vôi, như vậy vụ án sẽ mãi mãi không bao giờ bại lộ. Cô hối hận không phải vì sợ chết, mà là lo lắng cho đứa con trai 8 tuổi.

Nhưng cho dù như thế nào, vụ án cũng đã khép lại như vậy.

2

“Xác định trùng khớp hoàn hảo”. Trình Tử Mặc thốt lên.

“Quả là tuyệt vời.” Lăng Mạc nói, “Xem ra có rất nhiều yếu tố may mắn trong đó. Nhưng chúng ta phá án, đâu cứ phải tận dụng các loại trùng khớp và vận may? Nếu chúng ta tìm kiếm kỹ lưỡng, nhất định có thể tìm thấy các manh mối, cho dù là các chứng cứ và manh mối do trùng khớp và may mắn mang lại, nhưng nếu bỏ qua bất cứ manh mối nhỏ nào, thì tất nhiên cũng chẳng có sự trùng khớp và may mắn nào hết. Nói thẳng, tưởng như là trùng khớp, nhưng thực tế là tất nhiên.”

“Điều ông nhấn mạnh là với trình tự phá án và yêu cầu về chứng cứ như hiện nay, những vụ án kiểu như vậy không còn là vụ án thép nữa.” Tiêu Vọng nói.

“Không phải, rất rắn đấy chứ.” Tiêu Lãng nói.

“Nếu Diệp Phượng Viên vẫn ngoan cố nói Đỗ Cường tự mình ngã xuống hố vôi, nhiều nhất cũng chỉ bị kết tội xâm phạm thi thể.” Lăng Mạc nói.

“Nhưng tự mình ngã chết, sao lại cần thiêu xác?” Tiêu Lãng nói.

“Đấy là cậu suy luận thông thường, trước kia tổ trưởng đã từng nói, suy luận không phải là chứng cứ.” Lăng Mạc phản bác.

Bác Nguyên Mạn vẫn tươi cười nhìn đám trẻ trước mặt, im lặng không lên tiếng.

Tiêu Vọng trầm ngâm suy nghĩ, trong đầu đang tái hiện lại toàn bộ quá trình phá án, đồng thời, anh thử đưa mình vào vị trí của kẻ tình nghi phạm tội, đang muốn tìm mọi cách để ngụy biện. Do ngụy biện theo suy nghĩ chủ quan, nên rất có thể sẽ trở thành “hoài nghi hợp lý” của kẻ tình nghi.

Cứ miên man suy nghĩ, quả thật đã khiến Tiêu Vọng nghĩ ra một “hoài nghi hợp lý”.

“Đã rõ rồi, vụ án của chúng ta, cũng có lỗ hổng.” Tiêu Vọng nói.

Nét mặt của Bác Nguyên Mạn hơi dãn ra như trút được gánh nặng, trong lòng ông, đã hoàn toàn yên tâm và tin tưởng tuyệt đối vào cậu cháu ngoại ưu tú này.

“Nguyên nhân cái chết?” Tiêu Lãng hỏi.

“Đúng, nếu không xác định được nguyên nhân cái chết, thì không thể xác định được Nguyên Phong đã giết Triệu Kim Hoa. Đây là chứng cứ đầu tiên, cơ bản nhất, chúng ta lại bỏ qua.” Tiêu Vọng nói.

“Việc này có gì đâu.” Tiêu Lãng nói, “Nguyên Phong kéo theo vali vào nhà Triệu Kim Hoa, không phải đi giết người, lẽ nào đi nhặt phế liệu?”

“Nếu anh ta nói mình đi nhặt phế liệu, liệu có phải là hoài nghi hợp lý không?” Lăng Mạc hỏi lại Tiêu Lãng, “Cậu lại bị những suy đoán thông thường đưa vào ngõ cụt rồi.”

Tiêu Lãng nhất thời cứng họng.

“Để ngăn chặn Nguyên Phong ngụy biện, thì cần xác định nguyên nhân cái chết của Triệu Kim Hoa, còn cần căn cứ vào việc đó để xác định tính chất tử vong.” Tiêu Vọng nói, “Như vậy, mới coi là khép kín hoàn toàn chuỗi căn cứ.”

“Nói hay lắm.” Bác Nguyên Mạn nói, “Cho dù là chứng cứ khách quan có thể nhìn thấy được, hay là chứng cứ chủ quan do chúng ta phán đoán, bất cứ chứng cứ đơn lẻ nào cũng không thể định tội cho hành vi phạm tội được. Việc chúng ta cần làm là xâu chuỗi toàn bộ chứng cứ khách quan và chủ quan, móc từng mắt xích, không được để sót. Chỉ có một chuỗi chứng cứ hoàn chỉnh, thì chân tướng chúng ta tìm ra mới là chân tướng thực sự; chính nghĩa mà pháp luật thể hiện mới là chính nghĩa chân chính.”

“Cháu đã rõ, đến lúc anh Nhiếp ra tay rồi.” Tiêu Vọng đưa mắt tìm Nhiếp Chi Hiên.

“Trong lúc các cháu báo cáo, ông đã để Nhiếp Chi Hiên đi làm việc đó rồi.” Bác Nguyên Mạn cười nói, “Tuy vụ án sắp được phá, nhưng chúng ta vẫn cần tranh thủ từng phút từng giây giải quyết tất cả các việc trước. Kẻ tình nghi phạm tội đã có mấy ngày để suy tính sẽ trốn tránh khỏi sự trừng trị của pháp luật thế nào, nếu chúng ta đã nắm chắc hệ thống chứng cứ hoàn chỉnh, cho dù hung thủ chối cãi, cũng không có tác dụng gì. Chúng ta có chứng cứ, người thẩm vấn có lòng tin, công tác điều tra phá án mới tiến triển thuận lợi.”

“Nhất định sẽ tiến triển thuận lợi.” Nhiếp Chi Hiên đẩy cửa bước vào phòng họp, “Sừng lớn ở xương móng của nạn nhân bị gãy, chỗ xương gãy có phản ứng sống[*]. Tuy thi thể đã bị cháy hoàn toàn, nhưng qua mở hộp sọ, chúng ta vẫn có thể nhìn thấy hiện tượng nạn nhân ngừng thở, xương mỏm thái dương chảy máu. Từ đó có thể phán đoán, nạn nhân bị kẻ tình nghi bóp cổ dẫn đến ngạt thở tử vong.”

“Trước kia thầy Chu đã từng dạy chúng ta, trong các loại tử vong, chỉ có chết do bị bóp nghẹt là không phải do bản thân làm, nên cứ thấy hiện tượng này thì nhất định là người khác giết.” Lăng Mạc bổ sung.

“Đến đây, vụ án này đã được phá một cách thành công. Chúc mừng các cháu!” Bác Nguyên Mạn đứng dậy vỗ tay chúc mừng các bạn trẻ.

“Đúng rồi, tổ trưởng.” Nhiếp Chi Hiên nói, “Sau khi giải phẫu, Nguyên Phong đã cúi đầu nhận tội rồi. Tôi cũng tham gia thẩm vấn, và hỏi anh ta đã làm đứt dây khóa bảo hiểm kim loại như thế nào.”

“Ôi, tôi suýt nữa quên việc này.” Tiêu Lãng nhảy dựng lên.

“Anh ta nói, sau khi thay hết răng sữa, anh ta có thể tùy ý dùng răng cắn đứt kim loại.” Nhiếp Chi Hiên nói, “Đây rõ ràng là khả năng con người không thể có được.”

“Răng cứng chắc khác thường.” Bác Nguyên Mạn phân vân, “Có thể do gen quyết định.”

Nghe đến chữ “gen”, Tiêu Lãng và Lăng Mạc đưa mắt nhìn nhau.

“Đáng tiếc, chúng ta không thể nghiên cứu răng của một con người tại sao lại có thể cứng chắc đến như vậy.” Bác Nguyên Mạn nói, “Hơn nữa, việc này không phải là chứng cứ quan trọng nhất trong vụ án. Chúng ta chỉ cần biết trên thế giới này, quả thực có rất nhiều hiện tượng cá biệt khác thường mà khoa học tạm thời chưa thể lý giải hoàn chỉnh được, nhưng ông không cho rằng đó là những năng lực siêu nhiên.”

“Đúng, đó không phải là năng lực siêu nhiên.” Lăng Mạc nói khẽ, “Đó là “người biến đổi”.”

Cuộc họp đã tan, nhưng Tiêu Vọng lại rất hứng thú với câu nói nhỏ sau cùng của Lăng Mạc, vậy là anh mời mọi người đến quán ăn gần đó chúc mừng cho thắng lợi.

Nói là “chúc mừng thắng lợi”, chính xác hơn, phải gọi là giao lưu trao đổi thêm. Không khí trên bàn ăn cũng nghiêm túc hơn rất nhiều so với các cuộc tụ họp thông thường, chủ đề của mọi người về cơ bản đều xoay quanh “người biến đổi.”

Lăng Mạc giới thiệu kỹ về quá trình phán đoán của họ: bắt đầu từ “Kị sĩ u linh”, khả năng thôi miên của hắn đã vượt qua lý giải thông thường của chúng ta, mà nguyên nhân gây ra mọi việc đó, chính là do chất protein khác thường - là kết quả của đột biến gen Nhiếp Chi Hiên đã phát hiện ra trong não của hắn. Có đôi có cặp, ngoài “Kị sĩ u linh”, dường như Sơn Tiêu cũng có “khả năng siêu nhiên” mà khoa học thông thường chưa thể giải thích được. Nếu chỉ một người thì là do trùng hợp, nhưng hai người chính là lẽ tất nhiên. Được sự gợi ý từ “Chimera di truyền học[*]”, Lăng Mạc và Tiêu Lãng đã hiểu mối quan hệ giữa gen, đột biến gen, tiến hóa gen và biến đối gen. Họ phân tích, hai người này hoặc có thể nói, còn có một số người khác mà họ không biết hoặc chưa xác định được, đều có thay đổi khác thường do biến đổi gen, nếu lợi dụng sự thay đổi này để đi gây án thì sẽ gây không ít phiền phức cho phía cảnh sát.

Không thể phủ nhận, trong biển người bao la, luôn có một số người với năng lực siêu nhiên khác thường, tuy không khoa trương như trong phim X-men, nhưng các khả năng biểu hiện khác cũng có thể khiến người ta trố mắt kinh ngạc. Trên truyền hình cũng có một chương trình như vậy, các khách mời của chương trình đều là những người bình thường, nhưng lại có khả năng đặc biệt. Tuy những khả năng này có loại do bẩm sinh, có loại do rèn luyện, nhưng xét cho cùng, đều có giới hạn, khoa học đều có thể giải thích được. Những người này tại sao lại có năng lực như vậy? Tất nhiên là do yếu tố gen, nhưng những khả năng này có thể không gây ảnh hưởng gì với cuộc sống đời thường của họ, hoặc một số có thể giúp họ trở thành những con người vượt trội trong lĩnh vực nào đó, chỉ như vậy thôi.

Tiêu Lãng đại khái đã rõ về giải thích của Tiêu Vọng và Lăng Mạc, anh hỏi: “Rốt cuộc liệu có người đã lợi dụng phương pháp này để thúc đẩy “tiến hóa” của loài người chưa?”

Tiêu Vọng trả lời ngay: “Rõ ràng là không thể.”

Lăng Mạc nói: “Đúng, trước tiên cần làm rõ một khái niệm, biến đổi mãi mãi không phải là tiến hóa.”

Tiêu Lãng thấy Lăng Mạc nói chêm vào, liền vội vàng giải thích: “Cùng với kỹ thuật gen đang thay đổi từng ngày, quả thực khả năng có người sẽ chuyển nghiên cứu về tiến hóa gen. Nhưng, để đảm bảo gen tiến hóa, tạo ra “năng lực siêu nhiên” thì tuyệt đối chưa thể thực hiện được. Bởi cho dù là chuyện thúc đẩy đột biến gen, cũng không thể đảm bảo hướng biến đổi, “tiến hóa” có thể, vậy thì “thoái hóa”, “thay đổi” đều có thể. Ái chà, tóm lại một cách nôm na, vốn muốn tạo ra một năng lực khác thường, lại rất có khả năng gây ra ung thư. Hơn nữa, mọi người vẫn không thể đảm bảo chắc chắn biến đổi gen gây ảnh hưởng lên các chức năng khác của con người như thế nào.”

Tiêu Vọng chăm chú lắng nghe Tiêu Lãng.

“Em giải thích rõ ràng như vậy, mà anh vẫn không hiểu à?” Tiêu Lãng ngạc nhiên.

Tiêu Vọng cười, tổng kết lại: “Bởi vậy, khả năng tạo ra năng lực siêu nhiên và tổ chức họ thành tập đoàn phạm tội là không thể.”

“Đúng.” Tiêu Lãng và Lăng Mạc đồng thời gật đầu.

Cho dù Lăng Mạc và Tiêu Lãng đã miêu tả quá trình này phức tạp đến thế nào, Tiêu Vọng vẫn hiểu được. Rất nhanh, anh lại chìm trong suy nghĩ. Trước khi Lăng Mạc và Tiêu Lãng nghi ngờ về đột biến gen, anh đã từng nghĩ về chuyện do “gen” mà này sinh động cơ gây án - chọn lựa gen.

Khi Tiêu Vọng điều tra vụ án bắt cóc hàng loạt trẻ sơ sinh, phân tích cho thấy các bố mẹ bị mất con hầu như đều có một chút sở trường nào đó. Ví như gia đình mất con gần đây có sở trường về thể thao; trước đây còn có gia đình làm về khoa học cũng mất con. Nên, Tiêu Vọng đã từng suy đoán về hiện tượng này, phải chăng có người đang lựa chọn gen, tìm bắt cóc con những gia đình ưu tú và huấn luyện chúng trở thành “tay chân” trong tập đoàn phạm tội.

Suy nghĩ này của Tiêu Vọng không phải vô lý. Nếu không lợi dụng các thủ đoạn để thúc đẩy nhân loại “biến đổi”, mà thông qua phương pháp chọn lựa gen để tìm “người biến đổi” có khả năng, từ đó tổ chức thành tập đoàn tội phạm, chuyên tiến hành các hoạt động phạm tội, việc này lại rất có thể thực hiện được.

“Vậy tốt nhất là trực tiếp bắt cóc những người trong chương trình đó của truyền hình.” Câu nói này của Tiêu Lãng đã làm giảm tính khả thi của phán đoán trên.

Nhưng, dù gì những người tham gia chương trình đều có tiếng, hơn nữa đều đã trưởng thành, rất khó khống chế, nên tất nhiên không thể áp dụng cách trên được. Có điều, nếu chọn trẻ sơ sinh dưới 2 tuổi thì rất mạo hiểm. Xét cho cùng, không thể nói rằng con trai của quán quân điền kinh nhất định sẽ là quán quân giống bố mẹ, con gái của người bắn tỉa sẽ chắc chắn là người bắn tỉa, nên việc chọn lựa gen không có căn cứ lý luận y học chắc chắn.

Nói tóm lại, đoán lên đoán xuống, mọi người đều rõ việc này nhất định là có liên quan mật thiết với hàng loạt những từ khoá như là “đột biến gen” gây ra cơ thể “biến đổi”, biểu hiện ở việc một khả năng nào đó vượt trội về chất. Nhưng, rốt cuộc đã dùng cách nào để thực hiện mục tiêu này, mọi người vẫn chưa có được lời giải đáp đáng tin cậy.

Lăng Mạc lại đưa ra một vấn đề, nếu quả thực có một tổ chức tội phạm như vậy, thì động cơ gây án của họ sẽ là gì? “Kị sĩ u linh” ra kế hoạch vượt ngục, sau đó giết người, dường như đang “thay trời hành đạo”, nhưng người có vẻ như cũng tổ chức với “Kị sĩ u linh” là Sơn Tiêu lại có hành động khiến người khác khó hiểu.

Nếu cho rằng Sơn Tiêu giết hại “Kị sĩ u linh” là diệt khẩu, tránh để lộ thông tin của tổ chức, vậy thì việc cô ta giết chết hai vợ chồng chủ quán trọ Triệu Nguyên cùng mấy người khách họ ba năm trước lại hoàn toàn không thể lý giải được. Khi bắt đầu giải quyết vụ án, phía cảnh sát đã điều tra tường tận hoàn cảnh, nhân thân của gia đình Triệu Nguyên và các vị khách, nên chớ cho rằng mấy người đó là “kẻ tình nghi phạm tội đang trốn tránh pháp luật”, cuộc sống của họ phẳng lặng tới mức dường như không gợn chút sóng nào. Nếu mục tiêu gây án khác với “Kị sĩ u linh”, vậy thì hành động của Sơn Tiêu quá là khiến người ta khó hiểu.

Hơn nữa, nếu tin rằng Sơn Tiêu là người giết hại “Kị sĩ u linh”, vậy thì cô ta nhét vào trong tay hắn mẩu giấy ghi dòng chữ “Người gác đêm” là có ý gì? Muốn khiêu khích? Hay nguyền rủa?

Mấy năm gần đầy, tình hình an ninh trong nước ổn định. Tuy nói rằng hàng năm vẫn có vụ án mạng cá biệt chưa thể phá được, nhưng đại đa số đều do trùng hợp ở hiện trường không còn sót lại manh mối nào có giá trị, hoặc đã rõ kẻ tình nghi phạm tội nhưng lại không bắt được. Giống như mấy vụ án của “Kị sĩ u linh” và Sơn Tiêu, rõ ràng khác lạ so với các hiện tượng thông thường, quả thực vẫn chưa thể phát hiện được. Vậy thì, tổ chức thần bí này, mục đích của họ và mục tiêu gây án rốt cuộc là gì, bây giờ vẫn chưa có căn cứ đầy đủ để giải đáp. Hơn nữa, thành viên của tổ chức Người gác đêm cũng mới chỉ phát hiện ra tung tích của “Kị sĩ u linh” và Sơn Tiêu.

Đương nhiên, Lăng Mạc đã nói ra nỗi lo lắng của cậu trong cuộc họp, chính là mấy vụ án có liên quan đến vắc-xin. Mấy ngày nay, Lăng Mạc đã tranh thủ thời gian rảnh đọc rất nhiều tài liệu liên quan đến vắc-xin, quả thực, không có tác dụng phụ như trong vụ án đề cập đến. Quan trọng hơn, những vấn đề do vắc-xin gây nên đều là có quy mô lớn, bởi vắc-xin được sản xuất theo lô, trẻ em đều cần phải tiêm. Nếu xét về điểm này, thì không đủ căn cứ để nói ba đứa trẻ được gọi là “bị ảnh hưởng của vắc-xin” chắc chắn do tác dụng của vắc-xin, hơn nữa, bộ phận hóa lý quả thực không thể có được căn cứ mang tính quyết định từ trong các vật chứng vi lượng. Rất có thể, đây chỉ là sự trùng hợp, cũng có thể, mọi người đều chịu ảnh hưởng từ báo cáo đầu tiên.

Nếu bản thân Lăng Mạc đã không có lòng tin đối với manh mối này, chủ đề của mọi người lại quay về nhân thân của “Kị sĩ u linh” và Sơn Tiêu.

Tuy DNA của hai kẻ tình nghi phạm tội đều đã được tổ chức Người gác đêm tìm thấy, nhưng trong hệ thống kho dữ liệu DNA của những người từng có tiền án, không phát hiện ra dấu vết của họ. Hơn nữa, dường như cũng chưa được đối chiếu với những người bị mất tích. Khuôn mặt của hai người sau này cũng đã trải qua nhận dạng khuôn mặt, nhưng rõ ràng trong hệ thống lại không có thông tin cá nhân chính xác.

Vậy thì, hai người này từ đâu đến?

Tiêu Vọng quả quyết vụ án bắt cóc trẻ sơ sinh chắc chắn có liên quan đến tổ chức tội phạm thần bí này. Nhưng tất cả DNA của những đứa trẻ đó cùng bố mẹ chúng đều đã được đưa vào hệ thống, nếu hai người này chính là trẻ bị bắt cóc, thì đã được phát hiện ra từ lâu rồi. Nếu đã không phát hiện ra được, mọi người đều cho rằng chắc chắn phỏng đoán của Tiêu Vọng có một lỗ hổng nào đó.

Nhưng, sao Tiêu Vọng lại quả quyết như thế?

Do vậy, trọng tâm câu chuyện lại quay về vấn đề mà Tiêu Vọng vẫn chưa trả lời.

Trong bốn, năm tháng qua, Tiêu Vọng đã đi đâu?

3

Câu chuyện được bắt đầu một tuần sau khi tổ chức Người gác đêm tập kết, Tiêu Vọng phải lựa chọn “chủ động bị loại bỏ” theo quy định của cuộc thi.

Khi đó, Tiêu Vọng kiên quyết chịu trách nhiệm thay cho các đồng đội trong nhóm, chủ động rút ra khỏi tổ chức Người gác đêm, mà theo “quy định của cuộc chơi”, các thầy hướng dẫn cũng không thể làm gì để giữ anh lại. Thực ra, các thầy “nhìn xa trông rộng” đã có dự định riêng, Bác Nguyên Mạn biết Tiêu Vọng luôn nghi ngờ kẻ tình nghi V (cũng chính là “Kị sĩ u linh” sau này), hơn nữa suy nghĩ của anh cũng rất có sức thuyết phục, thay vì loại bỏ, chi bằng cho anh một cơ hội, âm thầm hành sự. Vậy là, các thầy đã giao cho Tiêu Vọng một “nhiệm vụ bí mật”.

Trong tuần đầu tiên nghiên cứu tình hình vụ án, Tiêu Vọng đã căn cứ vào hành động nhỏ của án phạm V luôn chú ý đến thời gian, anh phán đoán người lập ra kế hoạch vượt ngục chính là V. Tuy sự thật sau đó đã kiểm chứng cho suy đoán của Tiêu Vọng, nhưng vào lúc đó, chứng cứ vẫn chưa đầy đủ. Khi đó, Tiêu Vấn Thiên không đặt nhiều hy vọng vào cậu con trai thứ Tiêu Lãng, mà lại đầy kỳ vọng vào người anh cả Tiêu Vọng, mong cậu có thể trở thành trụ cột của Người gác đêm. Cử Tiêu Vọng đi làm nhiệm vụ, mặt khác cũng là mở ra một lối thoát cho bản thân ông và Tiêu Vọng, một lối thoát có thể giúp Tiêu Vọng quay trở lại.

Bất kể thái độ các thầy hướng dẫn và phía cảnh sát khi đó đối với nhân vật V ra sao, bắt được V đã trở thành nhiệm vụ duy nhất của một mình Tiêu Vọng. Còn đối với Tiêu Vọng, liệu có thể quay về tổ chức Người gác đêm hay không, còn phải xem kết quả công việc của anh ra sao. Mấy tháng trôi qua rất nhanh, cho dù “Kị sĩ u linh” đã phải đền tội, Tiêu Vọng cũng vẫn chưa quay về, nên các thành viên đều biết, tưởng như Tiêu Vọng tay không quay về, kỳ thực lại mang theo rất nhiều manh mối quan trọng.

Tình hình thực tế cũng như vậy. Đối với Bác Nguyên Mạn, quân cờ bị mất đi trước kia, lại mang về rất nhiều thu hoạch ngoài dự kiến.

“Kị sĩ u linh” trong thời gian bị giam giữ, ngoài đặc điểm thường xuyên chú ý đến thời gian, thì không để lộ bất cứ đặc trưng tâm lý nào khác. Hơn nữa, trong khoang thời gian dài từ lúc bị bắt tới khi vượt ngục, hắn luôn im lặng không nói về tất cả thông tin của mình, cơ quan công an không biết chút gì về thân phận thật của hắn. Đương nhiên, một kẻ phạm tội ăn trộm nhỏ như vậy, cũng không ai bỏ công bỏ sức ra điều tra lai lịch của hắn làm gì.

Nhưng, việc này đối với Tiêu Vọng, những thông tin có được đã ít lại càng ít hơn, điều duy nhất anh có được trong tay chính là tấm ảnh chụp chính diện khi “Kị sĩ u linh” bị bắt, nhưng dùng tấm ảnh đó để truy tìm một kẻ cố tình trốn tránh sự truy lùng của cảnh sát trong hàng triệu nhân khẩu của thành phố Nam An, quả là một nhiệm vụ bất khả thi. Huống hồ, sau khi “Kị sĩ u linh” trốn thoát, hoàn toàn có khả năng rời xa khỏi thành phố Nam An.

Vậy mà Tiêu Vọng lần đầu tiên tóm được đuôi của “Kị sĩ u linh” lại là một cơ hội hoàn toàn ngẫu nhiên.

Trước tình hình không nắm được bất cứ thông tin hiệu quả nào, Tiêu Vọng muốn đi tìm hiểu chi tiết vụ án ăn trộm của “Kị sĩ u linh”.

Thực ra, đây chỉ là một vụ án ăn trộm rất đơn giản, rất phổ biến. Sở dĩ không tạm giam, không phạt tiền, là bởi số tiền liên quan trong vụ án vượt quá mức xử phạt trị an, hơn nữa sau khi ra tòa, chống cự điều tra, dứt khoát không khai rõ thân phận thật của bản thân. Cho dù không điều tra rõ thân phận thật, vẫn có thể truy cứu trách nhiệm hình sự, nên sau khi điều tra kết thúc, “Kị sĩ u linh” bị đưa vào trại tạm giam chờ thẩm vấn.

Vụ án ăn trộm vốn diễn ra như sau: hôm đó, vào giờ đi làm cao điểm buổi sáng, “Kị sĩ u linh” chen lên chiếc xe buýt chật ních người. Ở trên xe, hắn dùng dao rọc giấy rạch túi của một người phụ nữ trung niên, lấy trộm di động và ví tiền, theo tính toán của cảnh sát sau đó, tổng trị giá hơn một vạn nhân dân tệ. Theo những lời làm chứng của vụ án sau đó cho thấy, ở hiện trường vốn không ít người nhìn thấy quá trình gây án của “Kị sĩ u linh”, nhưng họ lại bàng quan, giữ im lặng. Sau khi “Kị sĩ u linh” ra tay, hắn cầm chiếc di động trên tay và kẹp ví tiền vào nách, chen ra chỗ của sau xe buýt, có lẽ để chuẩn bị xuống xe ở trạm tiếp theo. Nhưng, chỗ cửa sau lại đúng vào tầm quan sát của người phụ nữ bị ăn trộm. Người phụ nữ đó phát hiện ra “Kị sĩ u linh” đang kẹp cái ví tiền của mình, nên đã hô to “ăn trộm”, đồng thời ra sức giữ hắn lại. Sau đó, tài xế xe buýt đã lái xe vào đồn công an, “Kị sĩ u linh” đành phải giơ tay chịu tội.

Đây là diễn biến một vụ trộm rất thú vị. Nhìn tưởng như là quá trình một tên trộm vụng về bị bắt tại chỗ, nhưng dưới con mắt của Tiêu Vọng lại không hề như vậy. Cậu cho rằng, hành động của “Kị sĩ u linh” chắc chắn là muốn để lộ bản thân, và mục đích thực sự của việc đó chính là để vào tù.

Nắm được toàn bộ diễn biến của vụ án ăn trộm, không chỉ khiến Tiêu Vọng tăng thêm lòng tin vào phán đoán “Kị sĩ u linh” chính là kẻ cầm đầu, mà từ một phát hiện không mấy lưu tâm đã khiến cậu tóm được đuôi của “Kị sĩ u linh”.

Theo lời thuật lại của cảnh sát điều tra vụ án, khi cảnh sát mở cửa xe buýt, ấn “Kị sĩ u linh” xuống đất, hắn đột nhiên lên cơn co giật dữ dội, mồm sùi bọt mép.

Đây không phải chuyện gì mới mẻ. Cảnh sát thường ngày bắt giữ tội phạm kiểu này, đừng nói là gặp phải trường hợp giả làm người bị động kinh, mà còn lợi dụng dao giấu sẵn trong người để tự làm thương bản thân rất phổ biến. Mục đích của phần tử phạm tội chính là dùng khổ nhục kế để trốn khỏi sự áp giải.

Đối với người bình thường, đây chẳng qua là một câu tường thuật đơn giản, nhưng lại khiến Tiêu Vọng đặc biệt chú ý. Một tên trộm cố ý làm lộ bản thân để vào tù, tại sao lại đột nhiên giả lên cơn động kinh để tránh bị áp giải? Hành vi của hắn quả thực rất mâu thuẫn, trừ phi, bệnh động kinh của hắn không phải giả, mà là thật.

Khi nói đến đây, Nhiếp Chi Hiên liền xen vào: “Đây chính là không hẹn mà gặp. Sau này tôi đã tiến hành khám nghiệm pháp y, phát hiện ra vỏ não của “Kị sĩ u linh” có vùng nhũn não, hơn nữa vùng nhũn não này rất có khả năng khiến não kích hoạt các cơn sóng điện đột ngột và gây ra những cơn co giật động kinh. Nếu nói não của hắn kích hoạt điện quá độ là cơ chế chính để thôi miên tập thể, thì các cơn co giật động kinh thường xuyên chính là đặc điểm của hắn, và đã trở thành bệnh. Tuy trong thời gian ngắn ở chỗ tạm giam không phát hiện ra được bệnh động kinh của hắn, nhưng rất có thể bệnh phát ra do có liên quan đến yếu tố kích thích bên ngoài, xảy ra bất ngờ, ngắt quãng.”

Tiêu Vọng tất nhiên rất đồng tình với suy nghĩ của Nhiếp Chi Hiên, bởi manh mối này quả thực rất quan trọng.

Khi đó, vụ án vượt ngục mới bắt đầu, thành phố Nam An dường như huy động toàn bộ lực lượng cảnh sát. Tất nhiên, đa số lực lượng cảnh sát được bố trí ở các con đường cao tốc, đường quốc lộ, đường tuyến huyện. Hàng trăm chốt chặn được canh phòng nghiêm ngặt, đề phòng hơn 20 tù nhân trốn thoát khỏi thành phố Nam An. Cả thành phố Nam An giống như một chiếc túi bị tóm chặt miệng, gió cũng không thể chui lọt qua. Một số cảnh sát được bố trí điều tra ở các bến xe, trạm taxi, tại những nơi cần chứng minh thư mới có thể mua được vé như sân bay, ga tàu thì lực lượng cảnh sát lại không được hùng hậu bằng. Nhưng, ngoài “Kị sĩ u linh”, thông tin của các tù nhân vượt ngục khác đều đã được đưa vào hệ thống hỗ trợ điều tra, chỉ cần người xuất hiện, thì trung tâm chỉ huy 110 sẽ ngay lập tức báo cáo.

Nhưng, “Kị sĩ u linh” lại là người mà phía cảnh sát không có một chút thông tin nào.

Tiêu Vọng tất nhiên biết việc này, và cũng biết phía cảnh sát không bỏ ra quá nhiều công sức chỉ để điều tra về một tên trộm ăn cắp vặt. Nên, anh đã đến ga tàu và sân bay để tự mình tìm kiếm.

Lần tìm kiếm này không vội vã, nên manh mối đã xuất hiện. Một người bán vé tại ga tàu đã cung cấp manh mối quan trọng: Một tuần trước, có một người đàn ông đến mua vé, khi cầm lấy vé tàu, đột nhiên ngã lăn ra đất co giật, mồm sùi bọt mép. Với sự giúp đỡ của mấy người tốt bụng, người đàn ông đó đã dần dần tỉnh dậy, sau đó anh ta cầm vé tàu đi thẳng mà không nói lời nào.

Đây chẳng phải là manh mối trời cho hay sao, Tiêu Vọng phấn khởi trích xuất camera giám sát của một tuần trước. Người bị động kinh ngã lăn ra đất, không phải là “Kị sĩ u linh” thì còn là ai được nữa?

Thông tin “Kị sĩ u linh” dùng để mua vé tàu là một người có tên “Lỗ Thành Tài”, đáng tiếc, Lỗ Thành Tài thực sự lại không phát hiện ra mình bị mất chứng minh thư vào thời điểm “Kị sĩ u linh” mua vé. “Kị sĩ u linh” vẫn là một kẻ bí ẩn không rõ thân phận, hắn cầm chứng minh thư ăn trộm được đi mua vé tàu đến ga Bắc của Thẩm Dương.

Hắn đi Thẩm Dương làm gì không quan trọng, bởi con đường điều tra của Tiêu Vọng đột nhiên có chút ánh sáng.

Thời gian không đợi chờ ai, đã hơn một tuần trôi qua kể từ ngày các tù nhân vượt ngục, Tiêu Vọng lập tức mua vé máy bay đến Thẩm Dương, và ngay đêm hôm đó, đã đặt chân đến Thẩm Dương.

Cảnh sát Thẩm Dương đã phối hợp rất chặt chẽ với Tiêu Vọng.

Thân phận thật của “Kị sĩ u linh” vẫn là một ẩn số, hơn nữa lúc này, Lỗ Thành Tài đã báo mất chứng minh thư, “Kị sĩ u linh” không thể sử dụng chứng minh thư đó nữa, nên điều tra ở thành phố Thẩm Dương lại quay về thời điểm ban đầu. Cảnh sát thành phố Thẩm Dương có ý kiến trích xuất hình ảnh camera quan sát góc rộng ở ga Bắc Thẩm Dương, tìm ra manh mối của “Kị sĩ u linh”.

Ở trên tòa tháp ở quảng trường trước ga Bắc Thẩm Dương có lắp một chiếc camera quan sát góc rộng kèm chụp ảnh, cứ cách một phút, sẽ chụp lại tấm ảnh rõ nét toàn bộ quảng trường. Do ảnh sắc nét, nên Tiêu Vọng có thể phóng to lên để tìm rõ khuôn mặt của bất cứ người nào.

Theo thông tin về “Kị sĩ u linh” mua có được từ ga tàu thành phố Nam An, Tiêu Vọng rất dễ tính ra được thời gian hắn ra khỏi ga Bắc Thẩm Dương sau khi tàu đến nơi, và trích xuất ra khoảng chục tấm ảnh được chụp ở góc rộng, mỗi tấm hơn 10G.

Nói thì đơn giản, nhưng tìm một kẻ tình nghi trong quảng trường người đi lại như mắc cửi quả không dễ dàng.

Tiêu Vọng một mình dành cả ngày, mắt mờ cả đi, may thay anh đã tìm thấy hành tung của “Kị sĩ u linh”. Vào khoảnh khắc phát hiện ra “Kị sĩ u linh”, Tiêu Vọng như vỡ òa với cảm giác chiến thắng, mọi cố gắng trước đây đều đã có thành quả.

Hình ảnh cho thấy, sau khi xuống tàu, “Kị sĩ u linh” không ra điểm đón taxi hay bến xe buýt, cũng không lên tuyến số 2 tàu điện ngầm, mà lại đi loanh quanh ở quảng trường phía nam ga Bắc. Không lâu sau đó, một người phụ nữ tiến đến nói chuyện với “Kị sĩ u linh”, và đưa hắn vào một cửa hàng mát-xa chân cách ga Bắc không xa.

Tiêu Vọng lập tức đề nghị cảnh sát Thẩm Dương cùng phối hợp, bao vây cửa hàng mát-xa chân, khám xét và đã tìm thấy người phụ nữ tiếp cận với “Kị sĩ u linh” ngày hôm đó.

Tuy nhiên, điều tra tiếp theo lại khiến công tác truy bắt rơi vào bế tắc. Thật đáng tiếc, người phụ nữ này không phải là người chỉ đạo sau lưng như Tiêu Vọng đã từng nghĩ, mà chỉ là một nhân viên mát-xa chân bình thường. Qua nhiều lần nhận diện ảnh, người phụ nữ này rốt cuộc cũng nhớ ra lần tiếp xúc với “Kị sĩ u linh”, bởi hàng ngày cô đều phải ra quảng trường mời khách theo yêu cầu của chủ, sau đó đưa về cửa hàng, một người khách bình thường như bao người khác khiế