Chương 9 Sự im lặng của hiệu trưởng-Gọi là người trong chốn nhân gian, chẳng phải chính là bạn sao?-Dazai Osamu (Nhật Bản)
“Máy móc! Một loại máy đặc biệt!” Sau khi Tiêu Vọng thuật lại sự việc trong thời gian dài, Lăng Mạc đã tóm lấy ý quan trọng, “Lợi dụng máy móc đế tẩu thoát, lợi dụng máy móc để mở cửa, thậm chí lợi dụng máy móc để giả làm tiếng ngáy.”
“Còn cái bạt che bị rơi xuống và sự cố ở cánh của tầng hầm, chưa biết chừng đều do tên đó nhúng tay vào.” Tiêu Lãng bổ sung.
“Đúng”, Tiêu Vọng gật đầu, nói “Tên “Tai sứt” này chắc chắn rất tinh thông về máy móc, hơn nữa hắn còn am hiểu về cách phá án của cảnh sát chúng ta, nên mới có thể xuất ra chiêu này. Tôi nghi ngờ, dấu giày đó có lẽ là giả, và dùng máy để ngụy trang. Rốt cuộc, một nhà xưởng phủ đầy bụi như vậy, nếu có người làm giả dấu giày ở một góc, thì chắc chắn sẽ để lại dấu giày của chính mình.”
“Đáng sợ quá!” Tiêu Lãng cảm thấy kinh ngạc, “Nhưng mục đích của tổ chức tội phạm bắt cóc trẻ con này rốt cuộc là gì?”
“Hơn nữa còn không có dấu vết phạm tội từ trước đó, không điều tra ra được thân thế.” Nhiếp Chi Hiên nói.
“Đợi đã”, Tiêu Vọng đột nhiên nói, “Nếu “Tai sứt” chính là đứa bé bị bắt cóc ngày trước, tại sao “Kị sĩ u linh” và Sơn Tiêu lại đều không phải? Họ có thể đều chung một tổ chức mà.”
“Em thấy vẫn nên hỏi mẹ.” Tiêu Lãng vừa nói, vừa ấn điện thoại.
Vấn đề này chưa gấp gáp nên đúng là phải hỏi cho ra nhẽ. Bởi kho thông tin DNA phạm nhân trước kia của Bộ Công an và kho thông tin DNA của người bị mất tích không liên kết với nhau, cũng có nghĩa là dữ liệu ở hai kho này không đồng nhất. Sau khi lấy DNA của “Kị sĩ u linh” và Sơn Tiêu, đều đã đưa vào kho thông tin DNA của phạm nhân, nhưng không đưa vào kho thông tin DNA của người bị mất tích, tất nhiên chưa chắc đã đối chiếu thành công.
Sau khi phát hiện ra mấu chốt, công việc lại tiếp tục được tiến triển sang trang mới.
Sau khi đối chiếu, “Kị sĩ u linh” và Sơn Tiêu chính là hai đứa trẻ bị bắt cóc 20 năm trước ở vùng lân cận thành phố Nam An.
“Kị sĩ u linh” tên thật là Phương Nhiên, sinh ngày 7 tháng 2 năm 1995, bị bắt cóc vào ngày 12 tháng 7 năm 1997 tại khu Trường Giang thành phố Giang Nam. Bố mẹ đều là nhân viên nghiên cứu kỹ thuật cao.
Sơn Tiêu họ Lý, lúc bị bắt cóc vẫn chưa nhập hộ khẩu nên chưa có tên, sinh ngày 17 tháng 12 năm 1993, bị bắt cóc vào ngày 5 tháng 7 năm 1995 tại huyện An Kiều thành phố Nam An. Bố mẹ đều là nông dân, khi đó không báo cảnh sát, thông tin DNA được bổ sung sau đó.
Tuy vụ án Sơn Tiêu bị bắt cóc không xuất hiện trong hồ sơ “vụ án bắt cóc trẻ con” của Tiêu Lãng, nhưng thật trùng hợp, Sơn Tiêu bị bắt cóc đúng vào ngày mùng 8 tháng 6 âm lịch. Cũng cần phải biết rằng, Tiêu Vọng đã đúc kết ra quy luật quan trọng của các vụ án bắt cóc trẻ em, đó chính là cứ vào mùng 8 tháng 6, kẻ phạm tội lại đi bắt cóc.
Từ đó, Tiêu Vọng còn đưa ra ý kiến, sau mấy tháng nghiên cứu về các vụ án bắt cóc trẻ em, những phán đoán trước kia như lựa chọn gen dường như không chính xác. Bởi quả thực có những gia đình bị mất con rất bình thường, không có gen gì nổi trội, hơn nữa, những gia đình ưu tú có con bị bắt cóc có được thành công là sự do nỗ lực, chứ không liên quan gì tới gen cả.
Nhưng, nếu đã không chọn gen vượt trội, vậy thì tiêu chuẩn của tổ chức bắt cóc trẻ là gì? Tại sao những đứa trẻ bị bắt cóc sau khi trưởng thành lại dường như có một số khả năng mà khoa học không thể giải thích được? “Kị sĩ u linh” có thể thôi miên tập thể, Sơn Tiêu dường như có thể thay đổi diện mạo, còn “Tai sứt” cũng có khả năng tinh thông máy móc và bộ não ưu việt.
Cho dù có liên quan đến gen, thì người thao túng tổ chức tội phạm này sao có thể làm được như vậy?
Tất cả nhũng điều này đều hoàn toàn bí ẩn.
Tổ chức Người gác đêm dường như đã tóm được một chút đuôi của tổ chức tội phạm này, và tấm màn của tất cả những việc này dường như cũng bắt đầu dần dần được hé mở. Nhưng, bước tiếp theo làm thế nào để tìm thấy “Kị sĩ u linh” và Sơn Tiêu, thậm chí lột bộ mặt của tổ chức tội phạm, dường như vẫn chưa có biện pháp hữu hiệu.
Để đảm bảo không có sai sót, Tiêu Vọng để Lăng Mạc âm thầm đi điều tra tư liệu về Cầu Tuấn Kiệt. Điều tra xong mới biết, Cầu Tuấn Kiệt sau khi ra tù mai danh ẩn tích làm nông dân ở vùng núi, với một cuộc sống bình lặng, không làm bất cứ việc gì bất thường, gần đây cũng không có tình hình gì khác lạ.
Nếu đã như vậy, Tiêu Vọng cảm thấy rõ ràng vấn đề đến từ “thiết kế kiệt xuất” của Cầu Tuấn Kiệt. Suy cho cùng, trại tạm giam thành phố Nam An mà “Kị sĩ u linh” vượt ngục do chính Cầu Tuấn Kiệt thiết kế.
Nhưng, cho dù biết điều này, thì bước tiếp theo nên điều tra thế nào?
Lúc này, màn đêm đang dần buông xuống. Tuy thành viên của Người gác đêm đã nhìn thấy ánh sáng lúc rạng đông, nhưng không biết bao giờ ánh mặt trời mới thực sự tới. Nếu tiếp tục thức thâu đêm cũng không có tác dụng gì, nên đành ai về phòng người nấy ngủ.
Tiêu Lãng nằm trên giường, trằn trọc mãi không ngủ được, nhưng kỳ lạ thay, trong đầu cậu không phải đang nghĩ về tổ chức tội phạm thần bí kia, mà ngược lại, thái độ bí mật của ông ngoại khiến cậu cảm thấy không yên. Trong 20 năm qua, cậu chưa từng thấy ông có biểu hiện như vậy.
Khi điều tra vụ án Nguyên Phong cố ý giết người, ông đã kể lại vụ án tương tự xảy ra vào năm 1983. Người điều tra khi đó là người thu thập tin trong tổ chức Người gác đêm - Lão Đổng, Đổng Liên Hoa. Sau khi nói xong về vụ án, Đường Đang Đang có hỏi tại sao họ - những đứa trẻ từ nhỏ đã được nghe ông và bố kể về các câu chuyện phá án, nhưng đều không biết về một Lão Đổng từng hô mưa hoán vũ trong tổ chức Người gác đêm. Đúng vào lúc đó, Bác Nguyên Mạn có biểu hiện khiến Tiêu Lãng cảm thấy rất khó hiểu, một người nhạy cảm như cậu dễ nhận thấy trong việc này chắc có ẩn khuất.
Nếu không gây chuyện thì không phải là Tiêu Lãng.
Nhìn anh trai đã chìm vào giấc ngủ, Tiêu Lãng khe khẽ nhỏm dậy. Đích cậu nhắm đến là tòa nhà màu đỏ nằm phía sau sân tập, ở góc sa bàn lớn. Do cậu đã từng nghe ông nói tòa nhà này vốn là “kho” của tổ chức Người gác đêm. Nói theo cách bây giờ, nó đảm nhận hai chức năng quan trọng là lưu giữ hồ sơ và vật chứng.
Nếu ông không nói, bố không nói, thì hồ sơ lưu trữ sẽ không biết nói dối.
Vượt qua sân tập tối tăm, Tiêu Lãng nhón chân tiến đến gần tòa nhà màu đỏ. Đột nhiên, cửa sổ tầng 2 của tòa nhà chợt lóe lên tia sáng.
Tiêu Lãng bỗng thấy hồi hộp, có người còn vào trước cậu! Lẽ nào, chính là “nội gián” luôn gây phiền nhiễu cho họ? Được, vốn chỉ định âm thầm đi tìm hiểu tình hình, không ngờ cơ hội trời cho lại hiện ra ngay trước mắt. Thân thủ của những người trong tổ chức Người gác đêm, ngoài Tư Đồ Bá, không có ai là đối thủ của Tiêu Lãng.
Tiến lại gần tòa nhà, Tiêu Lãng càng khẳng định phán đoán của mình. Tòa nhà vốn bị khóa bởi một dây xích màu bạc, bởi thường không dùng tới hồ sơ và vật chứng trước kia, nên trong một thời gian dài, Tiêu Lãng chưa từng thấy dây xích được mở ra. Vậy mà, lúc này dây xích bị mở và đặt sang một bên nhờ kỹ thuật mở khóa.
Tiêu Lãng khom người, lên thẳng tầng 2, hướng về phía căn phòng lóe lên tia sáng. Cửa phòng khép hờ, một bóng đen đang lom khom trước chồng hồ sơ, lưng quay ra phía cửa, dùng đèn pin chiếu sáng, chăm chú xem hồ sơ. Tiêu Lãng nín thở, sải bước chân áp sát sau lưng bóng đen, khi bóng đen chưa kịp quay đầu lại, quật ngã bóng đen đè xuống đất.
“Nội gián, cuối cùng ta cũng bắt được mi.” Tiêu Lãng cưỡi lên người bóng đen, khiến bóng đen không thể nhúc nhích.
“Là tôi, tôi đây.” Bóng đen hổn hển kêu lên.
Cho dù là ai, thân quen thế nào, Tiêu Lãng lúc này đều không dễ dàng buông tha. Nhưng nghe thấy tiếng này, Tiêu Lãng vẫn dịch người ra, để bóng đen nhổm ngồi dậy.
“Trời ơi, sao cậu nặng thế!” Là giọng của Lăng Mạc.
Bởi Lăng Mạc là người đã vào sinh ra từ cùng Tiêu Lãng để bắt “Kị sĩ u linh”, chứ nếu là người khác, Tiêu Lãng không thể dễ dàng tin tưởng được. Chính tình đồng đội giữa hai người được hình thành trong trận chiến sinh tử đó, mới khiến họ tin tưởng lẫn nhau, tuy bề ngoài không lấy gì làm hữu hảo.
“Cậu đến đây làm gì?” Tiêu Lãng trách móc.
“Cậu cũng đến còn gì?” Lăng Mạc lồm cồm đứng dậy.
“Tôi… tôi… tôi nhìn thấy có ánh đèn ở trong! Đến để bắt nội gián!” Tiêu Lãng đánh trống lảng.
“Ăn nói lắp bắp, mắt hấp háy, cậu đang nói dối.” Lăng Mạc nói, “Cậu đến để tìm tài liệu về Đổng Liên Hoa.”
Bí mật trong lòng của Tiêu Lãng bị Lăng Mạc nhìn xuyên thấu, Tiêu Lãng chỉ có thể im lặng thay cho câu trả lời.
“Tôi cũng thế, thầy không muốn nhắc tới người đó.” Lăng Mạc quay lại với hồ sơ, nhanh chóng lật tài liệu.
Tiêu Lãng biết, “thầy” mà Lăng Mạc nhắc tới chính là Đường Tuấn - thầy hướng dẫn của cậu ta, tâm tư của Lăng Mạc cũng giống cậu, rất tò mò về Lão Đổng. Xem ra hai người bọn họ quả là một cặp ăn ý, luôn có suy nghĩ giống nhau. Nhưng, bị lật tẩy kể ra cũng xấu hổ, nên Tiêu Lãng đành đứng canh chừng bên cạnh nhắc nhở: “Cậu đọc nhanh như vậy, có nhớ được hết không?”
“Nhớ từng chữ.” Lăng Mạc trả lời ngắn gọn.
“Lão Đổng này sao lại thần bí vậy?” Tiêu Lãng tiện tay vớ một tập hồ sơ trên bàn lên xem, vờ như không có liên quan gì đến Lão Đổng.
“Tôi sắp hiểu rõ vấn đề rồi, cậu không cần xem nữa.” Lăng Mạc nhấc tay Tiêu Lãng ra khỏi tập hồ sơ, thu cũng các tập hồ sơ khác trên bàn đặt về giá lưu trữ.
“Vậy cậu có phát hiện gì chưa?” Tiêu Lãng sốt ruột hỏi.
“Chưa, để tôi nghĩ đã, ngày mai sẽ thảo luận cùng anh Vọng một lát.” Lăng Mạc đứng dậy, đẩy Tiêu Lãng ra khỏi phòng, cẩn thận khóa trái cửa.
Lão Đổng, tên đầy đủ là Đổng Liên Hoa, sinh tháng 11 năm 1946, năm 20 tuổi, được chọn điều động từ quân đội về tổ chức Người gác đêm, nhận nhiệm vụ Người thu thập tin. Năm đó, Bác Nguyên Mạn 22 tuổi gia nhập tổ chức Người gác đêm cùng năm, cùng đợt với Lão Đổng, trở thành nhân vật quan trọng đời thứ hai trong tổ chức Người gác đêm, quan hệ giữa họ rất tốt.
Trong mười mấy năm, Bác Nguyên Mạn với khả năng phán đoán và quan sát phi thường của mình đã đảm nhận vai trò người lập kế hoạch của tổ chức Người gác đêm, số lượng các vụ đại án, nghi án được phá không tài nào kể xiết. Nếu không phải theo quy định của tổ trưởng Lão Trịnh đặt ra từ khi thành lập tổ chức Người gác đêm là tất cả các thành viên sau khi tham gia phá án không được luận công lĩnh thưởng, thì công lao huân huy chương của Bác Nguyên Mạn e là không có chỗ nào treo cho hết. Trăng sáng sao mờ, cùng với sự tỏa sáng của Bác Nguyên Mạn, Lão Đổng có đôi chút bị lu mờ.
Nhưng, Lão Đổng không vì vậy mà mất đi sự nhiệt tình hăng hái trong công việc. Ông vẫn ngày ngày cần mẫn với công việc của mình, tận dụng sở trường để phát huy vai trò trong các lĩnh vực khác. Như vụ án giết người thiêu xác xảy ra vào năm 1983 đã được nhắc tới, có thể nói Lão Đổng xoay chuyển tình thế dựa vào sức của chính mình. Trong chín năm kể từ năm 1983 cho tới khi Lão Đổng mất vào năm 1994, ông bắt đầu dần dần phát huy được sở trường thu thập tin của mình, phối hợp chặt chẽ với Bác Nguyên Mạn, trở thành “cặp bài trùng” số một của Người gác đêm. Chỉ đáng tiếc vị trung thần này chỉ sống đến năm 48 tuối thì qua đời, mà lại là một cái chết rất bi thương.
Bi kịch của ông cũng bắt nguồn từ vụ án giết người thiêu xác.
Năm đó, sau khi Diệp Phượng Viên không còn lối thoát trước những chứng cứ sắc bén do Lão Đổng tìm kiếm, đành phải khai ra quá trình phạm tội của cô ta. Nếu vào thời bây giờ, tòa án sẽ xét đến tình cảnh của toàn bộ vụ án, tuy Diệp Phượng Viên đã phạm phải tội cố ý giết người, hơn nữa còn thêm tình tiết gia tăng mức độ phạm tội là thiêu hủy thi thể, nhưng động cơ là để bảo vệ bản thân và con trai thoát khỏi bạo lực gia đình. Do Đỗ Cường có hành vi bạo lực gia đình trong một thời gian dài, hơn nữa khi ngã xuống hố vôi, vẫn còn có khả năng gây bạo lực, tòa án sẽ xem xét để giảm nhẹ phán quyết đối với Diệp Phượng Viên. Nhưng, luật pháp thời bấy giờ yêu cầu nghiêm khắc, nhanh chóng xử thật nặng tội phạm bạo lực. Diệp Phượng Viên rất nhanh bị tòa án phán quyết xử “tử hình, lập tức thi hành, xóa bỏ quyền lợi chính trị chung thân”[*].
Nói một cách khác, “lập tức thi hành” tức là Diệp Phượng Viên nhanh chóng bị tước đoạt quyền được sống, ngay cả cơ hội nhìn con trai Đỗ Xá lần cuối cũng không có. Giây phút Lão Đổng bắt Diệp Phượng Viên, và bị Đỗ Xá ném gạch vào đầu cũng là thời khắc mẹ con Đỗ Xá mãi mãi biệt ly.
Mà một người làm ở cơ quan điều tra hình sự như Lão Đổng lại không hề nghĩ tới việc xét xử và tình hình chấp hành án của Diệp Phượng Viên. Nhưng những người có chút hiểu biết về pháp luật đều biết, Diệp Phượng Viên nếu không phán quyết tử hình, thì ít nhất cũng là kéo dài thời hạn tử hình hoặc không có hạn định. Đối với một đứa trẻ mất cả cha lẫn mẹ, lại không họ hàng thân thích, quả rất đáng thương. Lão Đổng ly hôn đã nhiều năm, một mình gà trống nuôi con trai là Đổng Lạc trưởng thành, có thể nói là lao tâm khổ tứ. Hơn nữa, Đổng Lạc ra đời năm 1974, chỉ lớn hơn Đỗ Xá một tuổi. Lão Đổng nhìn ánh mắt thơ ngây của cậu bé tuổi xấp xỉ con trai mình, trong lòng tự trào lên nỗi đồng cảm vô bờ.
Lão Đổng khi đó bận rộn sắp xếp cho Đỗ Xá. Vào thời gian đó, hệ thống an sinh xã hội không được hoàn thiện như bây giờ, Lão Đổng lại không đủ điều kiện để nhận nuôi Đỗ Xá, cách duy nhất chính là Viện bảo trợ xã hội thành phố Nam An. Lão Đổng đã huy động rất nhiều mối quan hệ, cuối cùng cũng sắp xếp được cho Đỗ Xá vào viện bảo trợ.
Cho dù là như vậy, nhưng Lão Đổng vẫn chưa yên tâm. Từ kinh nghiệm nuôi con của mình, ông biết những đứa trẻ trong gia đình đơn thân đều có khả năng xuất hiện các vấn đề về tâm lý, càng không nói đến những đứa trẻ bị mất bố mẹ. Viện bảo trợ xã hội có thể đảm bảo tốt cho Đỗ Xá về nơi ăn chốn ở, nhưng sẽ không thể quan tâm đến tâm lý của cậu bé.
Hơn nữa, về tâm lý học, Lão Đổng cũng am hiểu đôi chút. Không còn cách nào khác, ngoài công việc bận rộn và thời gian chăm sóc cho con trai, Lão Đổng luôn dành thời gian đến thăm Đỗ Xá, quan tâm đến tâm lý cậu bé, và mong mỏi với sự ân cần này sẽ giúp gỡ bỏ những nút thắt có thể còn trong tâm lý của cậu. Bên cạnh đó, một người cẩn thận như Lão Đổng vẫn luôn ghi chép ngắn gọn về mỗi lần đến thăm và quá trình chăm sóc Đỗ Xá. Xem ra, ngoài công việc và Đổng Lạc, Đỗ Xá đã trở thành một phần trong cuộc sống của Lão Đổng. Sau khi Lão Đổng qua đời, các đồng nghiệp đã tìm thấy cuốn nhật ký, qua tổng kết, trong thời gian kéo dài 11 năm, Lão Đồng đã đến thăm Đỗ Xá 600 lần, bình quân mỗi tuần đến ít nhất một lần.
Ba năm sau, vào năm 1986, Đường Tuấn 21 tuổi gia nhập tổ chức Người gác đêm. Thiên tài tâm lý học này vừa vào tổ chức đã thể hiện khả năng nắm bắt tâm lý kiệt xuất, tỏa ra năng lượng khiến người khác phải khâm phục. Lão Đổng đương nhiên rất quan tâm đến điểm này, nên trong các lần đến thăm tiếp theo, Lão Đổng thỉnh thoảng nhờ Đường Tuấn đi cùng, điều chỉnh tâm lý cho Đỗ Xá.
Tuy nhiên, thực tế đã chứng minh, hiệu quả không được như ý. Hạt mầm thù hận một khi đã manh nha, muốn nhổ bỏ được quả là khó hơn lên trời.
Tháng 2 năm 1994, vẫn trong thời gian nghỉ Tết. Sau khi sắp xếp cho con trai Đổng Lạc vừa thi đỗ trường cảnh sát về nhà nghỉ Tết, Lão Đổng lại một mình đến viện bảo trợ xã hội. Khi đó Đồ Xá đã 19 tuổi, xét về lý đã trưởng thành và có thể tự mình bước ra ngoài xã hội rồi, nhưng trong viện bảo trợ, thành tích học của Đỗ Xá rất kém, và đã thi trượt đại học, lại không có nơi nào để đi. Bình thường cậu ta cũng trầm lặng ít nói, không muốn rời khỏi viện bảo trợ. Với sự thuyết phục của Lão Đổng, viện bảo trợ tạm thời sắp xếp cho Đỗ Xá một công việc, giúp đỡ viện công việc quản lý thư viện. Các lần ghi chép trước đó của Lão Đổng cho thấy tình hình tinh thần của Đỗ Xá có vấn đề, nổi cáu một cách không nguyên cớ, cho dù vào thời điểm bình tĩnh, cơ thể cũng có thể xuất hiện tình trạng hơi run rẩy. Tất cả những việc này khiến Lão Đổng vô cùng lo lắng.
Theo lời kể lại của Đường Tuấn, vào ngày mất tích, Lão Đổng đã gọi vào máy nhắn tin cho ông. Vào năm 1994, có một máy nhắn tin đã được coi là rất thời thượng. Đáng tiếc, khi đó Đường Tuấn đang đưa vợ về quê chúc Tết, không có điện thoại để gọi lại cho Lão Đổng. Bây giờ phân tích lại, có lẽ Lão Đổng muốn nhờ Đường Tuấn cùng đi đến viện bảo trợ. Đường Tuấn không thể đi cùng Lão Đổng, Lão Đổng cũng không thể quay trở về được nữa.
Đổng Lạc phát hiện ra Lão Đổng mất tích trước tiên, vào buổi tối mùng Một, khi Lão Đổng vẫn chưa về nhà, Đổng Lạc đã đến tìm Bác Nguyên Mạn. Bác Nguyên Mạn đã huy động tất cả bạn bè, đồng nghiệp cũng không tìm thấy Lão Đổng, vào buổi trưa mùng Hai, Đường Tuấn khi quay về Nam An đã chỉ ra nơi mà Lão Đổng có thể đến - viện bảo trợ. Các thành viên Người gác đêm lập tức đi đến viện bảo trợ, phát hiện quả đúng như dự đoán, Đỗ Xá cũng mất tích.
Khi đó, rất nhiều người cho rằng Lão Đổng có thể đưa Đỗ Xá đi đâu đó cho khuây khỏa, hơn nữa khi đó vẫn trong kỳ nghỉ Tết, nhưng Đường Tuấn linh cảm sự việc không như vậy. Với sự kiên trì của Đường Tuấn, cảnh sát ở thành phố Nam An tiếp tục tìm kiếm trên diện rộng, nhưng vẫn không tìm thấy tung tích của Lão Đổng và Đỗ Xá. Khi đó, Đường Tuấn lại đưa ra đề xuất mới.
Vào mùng 4 tháng Giêng, với sự giúp đỡ của Đổng Lạc, Đường Tuấn đã tìm thấy nhật ký Lão Đổng ghi chép quá trình trưởng thành của Đồ Xá. Ông phát hiện ra địa điểm nghi vấn.
Năm đó, sau khi Diệp Phượng Viên bị xử bắn, vấn đề an táng cho cô ta cũng gây ra không ít rắc rối. Không có người thân và bạn bè đứng ra lo việc hậu sự cho Diệp Phượng Viên, mà khi đó Đỗ Xá mới chỉ 8 tuổi, cũng không thể lo việc này. Cuối cùng vẫn là dưới sự giúp đỡ của Lão Đổng, Diệp Phượng Viên được chôn cất ở trên một ngọn núi nhỏ cách viện bảo trợ không xa. Sở dĩ sắp xếp như vậy vì Lão Đống muốn Đỗ Xá mỗi khi rảnh rỗi có thể đến thăm mẹ, thổ lộ mọi nỗi buồn ở trong lòng, coi như tạo một nơi riêng tư cho cậu.
Dưới sự dẫn đầu của Đường Tuấn, cảnh sát đã bao vây quanh núi, và tiến hành tìm kiếm.
Tuy không tìm thấy Lão Đổng, nhưng lại phát hiện ra manh mối quan trọng - cách mộ của mẹ Đỗ Xá không xa có một hốc núi nhỏ. Điều khiến cảnh sát chú ý là trong hốc núi lại có mấy sợi dây thừng, trên dây thừng có các vết đỏ.
Nhân viên nghiệp vụ tiến hành kiểm tra sợi dây, lấy được mẫu là vết máu người, nhóm máu O, mà Lão Đổng cũng có nhóm máu O, còn Đỗ Xá là nhóm máu AB.
Bác Nguyên Mạn luôn túc trực ở tổ chức Người gác đêm để chỉ huy việc tìm kiếm Lão Đổng khi nghe thấy tin này, trong lòng cảm thấy hơi lo sợ, ông lập tức gọi con gái Bác Như Hy đến.
Kỹ thuật DNA ở Trung Quốc, từ năm 1996 mới bắt đầu được dùng vào việc điều tra phá án một cách phổ biến rộng rãi, nhưng một người học di truyền học nhiều năm ở nước ngoài như Bác Như Hy đã sớm biết đến phương pháp này. Nên, sau khi được phân công về Sở Công an thành phố Nam An, Bác Như Hy đã hướng dẫn nhóm nghiên cứu tìm hiểu về vai trò của kỹ thuật xét nghiệm DNA trong điều tra phá án. Giám đốc Sở khi đó nhận thấy rất rõ kỹ thuật này có thể sẽ đem lại thành quả đột phá trong công tác phá án hình sự, nên đã làm báo cáo bỏ ra rất nhiều tiền để đặt mua máy khuếch đại DNA[*].
Đại đa số cảnh sát khi đó cơ bản không biết xét nghiệm DNA có vai trò như thế nào, nhưng khi Bác Như Hy công bố một cách đầy trách nhiệm rằng vết máu trên sợi dây thừng chính là của Lão Đổng thì cả tổ chức Người gác đêm đều bị chấn động.
Khoảng thời gian kéo dài hơn nửa tháng thông báo tìm người có hậu tạ bắt đầu, một mặt để tìm kiếm Lão Đổng, mặt khác cũng để truy lùng Đỗ Xá.
Ở phía sau ngọn núi nhỏ, có một con sông chảy qua, gọi là sông Tam Thủy, phần chảy qua địa phận thành phố Nam An được gọi là sông Nam An. Nước của con sông này do tảo lam xâm lấn nên gây ô nhiễm nghiêm trọng. Khi đó, Đường Tuấn từng có ý muốn tiến hành trục vớt ở con sông này, nhưng do quá khó khăn, hơn nữa đa số mọi người đều tin tưởng vào năng lực của Lão Đổng, cho rằng Lão Đổng không thể bị một thanh niên 19 tuổi giết chết, nên rốt cuộc không tiến hành trục vớt.
Nhưng, nửa tháng sau, trên bờ hạ lưu sông, có người phát hiện ra một cánh tay và một chiếc chân. Ba ngày sau nữa, cánh tay và chân còn lại được phát hiện tiếp.
Qua kiểm nghiệm của Bác Như Hy, bốn phân thi thể này đều là của Lão Đổng.
Cả tổ chức Người gác đêm bỗng chốc chìm trong không khí đau thương và phẫn nộ cực độ. Rõ ràng, Lão Đổng đã bị Đỗ Xá giết hại và tàn nhẫn cắt rời thi thể, sau đó vứt xuống con sông Nam An ô nhiễm. Một người 11 năm như một, cần mẫn dìu dắt Đỗ Xá, lại có kết cục bi thảm như vậy, hơn nữa cuối cùng do không tìm thấy phần thân và đầu của Lão Đổng, nên ông không được an táng toàn thân.
Phẫn nộ biến thành sức mạnh, các thành viên của tổ chức Người gác đêm tìm kiếm Đỗ Xá trong cơn cuồng nộ, cuối cùng một tuần sau, cũng bắt được hắn ở trên ngọn núi lớn ngoại thành Nam Kinh.
Rõ ràng, một đứa trẻ với ánh mắt thơ ngây 11 năm về trước đã gieo trong lòng mầm mống báo thù sâu sắc, nó lớn dần lên trong 11 năm và cuối cùng cũng nảy chồi vươn lên khỏi mặt đất. Hắn thừa nhận đã giết hại Lão Đổng, sau đó vứt ông xuống sông Nam An, đồng thời không có chút hối hận về tất cả những hành động của mình.
Tuy hắn nhất mực không khai báo về hành vi phân chia xác, nhưng tổ chức Người gác đêm phân tích, Lão Đổng bị vứt xuống sông và có thể bị chân vịt của các tàu chở cát chạy trên sông “phân chia”, nên điểm này không có mâu thuẫn với lời khai của Đỗ Xá. Vụ án cứ như vậy được chuyển sang cơ quan kiểm sát khởi tố.
Sự việc đến lúc này lại phát sinh ra bước ngoặt mới.
Cơ quan kiểm sát đề nghị giám định tình hình tinh thần của Đồ Xá theo pháp luật, theo giám định của ủy ban giám định tinh thần thành phố Nam An, Đỗ Xá bị chứng bệnh tâm thân phân liệt, có “khả năng hạn chế trách nhiệm hình sự”. Giám định này vô hình trung là thẻ kim bài miễn tội chết của Đỗ Xá, bởi theo luật, khả năng hạn chế trách nhiệm hình sự có nghĩa là giảm nhẹ phán quyết. Cuối cùng, Đỗ Xá bị xử tử vô thời hạn, hạn chế giảm hình phạt, đưa vào nhà tù Kim Ninh chấp hành và chữa trị cưỡng chế.
Nội bộ tổ chức Người gác đêm nhất loạt xôn xao.
Tất nhiên, xôn xao cũng là điều dễ hiểu. Giám định bệnh tâm thần vốn là một giám định mang tính chủ quan, kết quả của nó phụ thuộc vào khả năng của chính người giám định. Mà việc tiến hành giám định bệnh tâm thần này yêu cầu phải được thực hiện trong bệnh viện tâm thần có chức năng giám định bệnh tâm thần, người giám định không phải là bác sĩ pháp y của cơ quan công an, nên rất nhiều trường hợp, giám định bệnh tâm thần đã trở thành “kim bài miễn tội chết” cho các kẻ tội phạm tình nghi. Thực ra, giám định bệnh tâm thân cần phải tuân theo một tôn chỉ, chính là “tính lợi ích xã hội”. Tính lợi ích xã hội chính là chỉ hành vi giết người nếu có mục đích nhằm để báo thù không nên được liệt kê vào giết người do bệnh tâm thân. Ví dụ, ở vụ án này, giết người nhằm mục đích báo thù, đó chính là tính lợi ích xã hội, cho dù Đỗ Xá quả thực có tiền sử bệnh tâm thần, cũng không được xếp vào hành vi giết người do bệnh tâm thần[*].
Tóm lại, Đỗ Xá không phải chết, hơn nữa thực tế cho thấy hắn vẫn sống cho đến tận bây giờ, 43 tuổi, hiện vẫn đang điều trị cưỡng chế bệnh tâm thần trong nhà tù Kim Ninh.
Tất nhiên, trong khoảng thời đó lại xảy ra một sự việc bi thảm khác. Vào năm 1995, tức một năm sau ngày Lão Đổng mất, Đỗ Xá bị phán quyết chưa lâu, con trai của Lão Đổng là Đổng Lạc bị xử tử hình vì một vụ án “máy bay giết người”.
Lăng Mạc đã tìm kiếm rất lâu, cũng không thấy hồ sơ vụ án Đổng Lạc giết người, nên không nắm được chút thông tin nào về việc này. Nhưng, Lăng Mạc tin chắc rằng vụ án này có liên quan chặt chẽ với vụ án Đỗ Xá giết Lão Đổng, hơn nữa việc tổ chức Người gác đêm sau đó im lìm suốt hơn hai mươi năm, nguyên nhân cũng bắt nguồn trực tiếp từ đây.
Một người trượng nghĩa như Lão Đổng, chỉ vì câu chuyện “lão nông và con rắn” mà mất đi tính mạng của bản thân, còn thêm cả tính mạng của con trai. Xét về khía cạnh nào đó, nhà Lão Đổng coi như tuyệt tự.
Đây có lẽ cũng chính là nguyên nhân khiến cho các thầy trong tổ chức Người gác đêm không muốn nhắc tới chuyện này.
2“Vong ân bội nghĩa!” Tiêu Lãng giận dữ nghiến răng.
“Đợi đã, Lăng Mạc, cậu vừa nói, tên Đỗ Xá đó bị giam ở đâu?” Tiêu Vọng sực bừng tỉnh khỏi sự chìm đắm trong suy nghĩ.
“Nhà tù Kim Ninh, trong hồ sơ viết như vậy”. Lăng Mạc nói.
Tiêu Vọng lập tức mở hệ thống hỗ trợ công an phá án, tìm kiếm về nhà tù Kim Ninh.
Nhà tù Kim Ninh, ở ngoại ô thành phố Thẩm Dương, hoàn thành vào năm 1993, năm 1994 được đưa vào sử dụng, được coi là nhà tù nghiêm ngặt nhất. Do nhà tù này có chức năng điều trị cưỡng chế bệnh tâm thần nên năm đó có rất nhiều tội phạm án nặng có chúng bệnh tâm thần được đưa đến giam giữ ở đây.
“Kim Ninh, chữ Kim trong Kim tử, chữ Ninh trong An Ninh”. Tiêu Vọng nói, “Nhà tù này cũng do Cầu Tuấn Kiệt thiết kế”.
“Lấy bản đồ, để báo thù.” Sau khi chìm trong suy nghĩ thời gian ngắn, Lăng Mạc lên tiếng trước tiên.
“Nhưng, con trai duy nhất của Lão Đổng đã bị xử tử hình rồi, vợ cũng đã ly hôn từ lâu, các thành viên kỳ cựu của Người gác đêm đều có thể dễ dàng tra cứu được, vậy ai có động cơ bày ra âm mưu lớn như vậy suốt hơn hai mươi năm qua?” Tiêu Vọng nói.
“Cũng đúng”. Lăng Mạc cúi đầu suy nghĩ.
“Nhà giam Nam An và nhà tù Kim Ninh đều do Cầu Tuấn Kiệt thiết kế.” Tiêu Vọng nói, “Tất cả những việc này liệu có liên quan đến nhau không?”
Lúc này, trong lòng các thành viên tổ chức Người gác đêm dường như đều bùng lên ngọn đèn rực sáng, họ biết rằng con đường tìm đến đáp án đã không còn xa nữa, nhưng cũng không biết tại sao, vẫn chưa tìm thấy đầu mối.
“Mọi người đang làm gì vậy?” Đường Tuấn đẩy cửa bước vào.
Đây rốt cuộc chỉ là cuộc họp bí mật trong phạm vi nhỏ của các thành viên trẻ tuổi thuộc tổ chức Người gác đêm, các thầy đều không biết. Nên khi Đường Tuấn đột nhiên xuất hiện, mọi người đều giật mình, thậm chí còn có đôi chút luống cuống. May mà Đường Tuấn đến không phải để lột trần họ, mà để phân công nhiệm vụ mới, hơn nữa xem ra Đường Tuấn không nghe lén câu chuyện của họ.
“Đây đúng là trang mạng gây náo động mọi người, thật là chuyện này chưa yên đã sang chuyện khác, luôn nghĩ ra mọi cách để giữ độ hot, đây, lại gây chuyện rồi.” Đường Tuấn quăng tập tài liệu xuống bàn.
Tuy các thành viên lúc này vẫn đang đắm chìm trong vụ án của Lão Đổng, nhưng nhiệm vụ trước mắt là số một, nên họ không còn cách nào khác phải thoát ra khỏi suy nghĩ của mình, để xử lý vụ án mới.
Đường Tuấn ban đầu không muốn tiếp nhận nhiệm vụ mới này. Dù gì, ông cũng đã về hưu nhiều năm rồi, ngay cả cảnh sát cũng không phải, chỉ là được đưa lên làm thầy hướng dẫn, nói to tát hơn chính là cố vấn ngoài biên chế. Nhưng, ở giai đoạn quan trọng này, giao nhiệm vụ cho Đường Tuấn sắp xếp phụ trách, thể hiện sự tín nhiệm của Bác Nguyên Mạn với ông, mà ông không thể phụ lòng.
Nhiệm vụ đã nhận, nhưng rốt cục một giáo sư tâm lý học lại không có quyền chấp pháp, nên công tác điều tra thực sự vẫn do các thành viên trẻ tuổi của tổ chức Người gác đêm đảm nhận.
Sự việc bắt đầu từ một mẩu tin đăng trên mạng.
Người viết tin này là một bà mẹ đơn thân có con gái 12 tuổi, vốn không mấy nổi bật trên mạng, nhưng sau khi đăng tin, bỗng nhanh chóng nổi lên như cồn. Tin được đăng không gây xúc động lòng người lắm, nhưng có lẽ do nội dung dễ thu hút, nên không biết tại sao lại nổi lên như vậy.
Nội dung mẩu tin đăng là con gái năm nay 12 tuổi, học năm đầu cấp hai, do công việc quá bận nên đã chọn một ngôi trường trung học dân lập theo hình thức nội trú - trường trung học Quốc Đông Nam An, để con gái theo học. Hình thức nội trú ở đây tức là sau khi học sinh nhập học vào thứ hai, trường sẽ ở trong trạng thái khép kín, học sinh ở trong trường, có người chuyên phụ trách ăn uống ngủ nghỉ, người ngoài, bao gồm cả cha mẹ trừ những trường hợp đặc biệt, đều không được phép vào trường. Như vậy không chỉ làm bớt đi những lo lắng của phụ huynh mà còn có thể bồi dưỡng cho học sinh khả năng tự lập. Do có tỉ lệ học sinh đỗ vào các trường trung học cơ sở trọng điểm rất cao và tỉ lệ các sự cố thấp, nên đây được coi như một ngôi trường có hình thức quản lý ưu tú, hàng năm đều nhận được rất nhiều giải thưởng của Bộ Giáo dục, các phụ huynh đều rất yên tâm.
Sự việc xảy ra vào cuối tuần tức ba hôm trước đây, đó là tuần học cuối cùng trước kỳ nghỉ đông. Thứ sáu là ngày thi học kỳ, sau khi thi xong vào buổi chiều, học sinh sẽ được cha mẹ đón về nhà. Sau khi cô con gái 12 tuổi tên gọi ở nhà là Hoa Hoa lên xe do mẹ lái, thì người mẹ phát hiện ra rõ ràng có điểm gì đó khác thường.
Dùng thuật ngữ chuyên môn, con xuất hiện tình trạng mất điều hòa vận động, thậm chí ngay cả bước đi cũng rất miễn cưỡng, giống như bị say bí tỉ. Do hôm đó tuyết rơi dày, khí hậu rất khắc nghiệt, người mẹ sơ ý tập trung vào lái xe mà không quan tâm nhiều đến việc này. Sau khi lái xe về nhà, dường như con có hồi phục được một chút, sau đó mẹ liền hỏi con có việc gì xảy ra, liệu không phải là học thói xấu, uống rượu sau khi thi xong chứ?
Hoa Hoa ngồi ngẩn người trên ghế sofa nghĩ đi nghĩ lại, cũng không nói rõ được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Cho dù như vậy, vẫn chưa khiến người mẹ chú ý. Mãi cho đến khi ý thức của Hoa Hoa dần trở nên tỉnh táo, đi vào nhà vệ sinh tắm, khi mẹ chuẩn bị giúp cô bé giặt quần áo, mới phát hiện ở đáy quần Hoa Hoa có một vệt máu lớn. Phát hiện này khiến mẹ cô bé suýt ngất đi, Hoa Hoa mới chỉ 12 tuổi!
Lẽ nào cô bé đã có kinh nguyệt lần đầu? Lẽ nào là bạn trai? Vô vàn câu hỏi xoay quanh đầu của người mẹ, do từ trước tới nay, cô chưa từng nghĩ tới trong thế giới yên bình này lại có việc khó có thể tưởng tượng, không bằng loài cầm thú như vậy xuất hiện. Nhưng, là một người mẹ rất hiểu con mình, cô biết dáng vẻ mơ mơ màng màng của cô bé không phải đang cố ý giấu giếm việc gì.
Sau một hồi hỏi han, Hoa Hoa - một lớp trưởng nhớ lại sau khi thi xong, cô bé đi vào phòng làm việc của thầy chủ nhiệm - cũng chính là hiệu trưởng của trường trung học Quốc Đông Nam An, để cất tập bài thi đã được niêm phong. Cô bé láng máng nhớ, thầy hiệu trưởng đã rót cho cô bé một cốc nước.
Người mẹ trong phút chốc không giữ được bình tĩnh nữa.
Ngay tối hôm đó, người mẹ lòng đầy căm phẫn đã không chọn cách báo cảnh sát, mà lại lên trang Weibo cá nhân viết ra nghịch cảnh này, đồng thời yêu cầu nhà trường có câu trả lời. Sau một đêm, sáng sớm hôm sau, cũng không biết do nguyên nhân nào, dòng tin này ngay tức khắc lan truyền khắp nơi. Thậm chí sáng sớm ngày hôm sau, trước khi bà mẹ đến trường yêu cầu đối chất, toàn bộ nhân viên, giáo viên trong trường đều đã biết hết việc này.
Hiệu trưởng nôn nóng thể hiện không hề biết gì về sự việc, và còn thề thốt, chỉ thiếu nước quỳ xuống trước mặt người mẹ để tỏ rõ uy tín của mình. Trong khi sự việc đôi co chưa rõ, có mấy cảnh sát hình sự xuất hiện tại trường. Hóa ra, do sự lan truyền của hệ thống mạng, cảnh sát mạng đã sớm phát hiện ra vụ việc, đồng thời thông qua trung tâm chỉ huy yêu cầu cảnh sát phụ trách khu vực chủ động vào cuộc.
Sau khi xét hỏi, hai bên mỗi người một ý.
Hoa Hoa nhất mực cho rằng mình đi đến phòng hiệu trưởng, uống xong cốc nước, sau đó mất toàn bộ ý thức, đến khi hoàn toàn tỉnh táo thì đã ở nhà. Hiệu trường lại ra sức biện hộ, quả thật sau khi bản thân cầm tập bài thi, có rót nước cho Hoa Hoa, vì muốn thông qua lớp trưởng để tìm hiểu về tình hình các bạn trong lớp. Cả cuộc nói chuyện đều diễn ra rất bình thường, cho đến khi Hoa Hoa rời khỏi văn phòng, không hề có việc gì xảy ra.
Nếu như vậy, trọng trách được giao cho bên kỹ thuật hình sự.
Công an khu Giang Bắc thành phố Nam An liền cử một nữ bác sĩ pháp y đưa Hoa Hoa đến bệnh viện Nhân dân số 1 của thành phố Nam An để kiểm tra phụ khoa, sau khi kiểm tra, xác định màng trinh của Hoa Hoa còn nguyên, vùng kín không có dấu hiệu bị tổn thương.
Vẫn chưa yên tâm, các cảnh sát còn lấy mẫu lau ở vùng kín của Hoa Hoa và chiếc quần có máu đưa đến phòng DNA của Công an khu vực để làm xét nghiệm, kết quả cho thấy DNA ở hai mẫu này đều là của Hoa Hoa, không phát hiện ra mẫu của người khác, đặc biệt là DNA của nam giới. Nếu nói Hoa Hoa tắm ngay hôm đó, có thể mất đi chứng cứ, vậy thì chứng cứ còn ở trên chiếc quần vẫn rất đáng tin.
Chứng cứ không đứng về phán đoán của mẹ Hoa Hoa.
Tất nhiên, phía cảnh sát cũng suy xét đến hai vấn đề. Thứ nhất, vùng kín đã không bị tổn thương, vậy thì tại sao ở quần lại có máu? Không yên tâm với kết quả khám của bác sĩ, cảnh sát liền đưa Hoa Hoa đến bệnh viện trong thành phố kiểm tra lại, lúc kiểm tra, nữ bác sĩ pháp y luôn có mặt bên cạnh, thậm chí còn chụp ảnh và quay lại quá trình kiểm tra. Quả thực, không có bất cứ tổn thương nào. Vậy thì, máu ở đây chỉ có một cách giải thích duy nhất, đó chính là kỳ kinh đầu tiên.
Thứ hai, Hoa Hoa chiều hôm đó cứ luôn ở trong trạng thái mơ màng, tất nhiên không phải do nguyên nhân uống nhiều rượu, rất có thể do chịu ảnh hưởng của một loại thuốc nào đó. Nhưng sau khi phân tích mẫu máu và nước tiểu cảnh sát lấy được, không phát hiện ra bất cứ thành phần thuốc nào. Tất nhiên việc này cũng có thể hiểu được, bởi sự việc đã xảy ra một ngày mới báo cảnh sát, một thiếu niên 12 tuổi, khả năng trao đổi chất rất mạnh, trong một ngày có thể trao đổi gần hết thuốc.
Tuy không có chứng cứ, công tác điều tra vẫn không thể dừng lại. Sau khi điều tra, vị hiệu trưởng tên là Vi Thị Trung, năm nay 58 tuổi, có 36 năm tham gia sự nghiệp giáo dục. 36 năm nay, hiệu trưởng Vi vô cùng tận tụy, từ một thầy giáo làng trở thành thầy giáo ưu tú của cả thành phố, cả khu, và trở thành hiệu trưởng của các trường tiểu học, trung học dân lập, có thể nói là một thầy giáo xuất sắc. Vào năm 55 tuổi, Vi Thị Trung được vào hội đồng trường trung học Quốc Đông, trở thành hiệu trưởng của ngôi trường này, đồng thời đảm nhận công tác chủ nhiệm của một lớp trọng điểm. Sau ba năm công tác, thầy đã đào tạo được khóa học sinh đầu tiên tốt nghiệp, 98% học sinh đỗ vào các trường trung học trọng điểm của tỉnh, có nghĩa là cả lớp cứ năm em thì chỉ có một em đỗ vào trường trọng điểm của thành phố, còn lại đều đỗ vào trọng điểm của tỉnh. Lớp của Hoa Hoa là lớp thứ hai do thầy làm chủ nhiệm.
Cảnh sát tiến hành hỏi han một số đồng nghiệp, lãnh đạo cũ, học sinh và phụ huynh, mọi người đều rất khen ngợi phẩm chất của hiệu trưởng Vi, hiệu trưởng có dư luận rất tốt. Trong các lời nhận xét, ngoài việc nói ông rất dễ nổi nóng ra, không có nhận xét nào tiêu cực.
Vậy thì, chỉ dựa vào lời nói của đương sự, một chiếc quần có máu, thì không thể lập thành một vụ án. Thế nên, đội cảnh sát hình sự đưa cho mẹ của Hoa Hoa “Thông báo không lập thành vụ án”, đồng thời đưa ra thông báo điều tra trên Weibo.
Muốn đòi công bằng nhưng không đòi được, theo ý này của cảnh sát, vậy là báo án giả ư? Mẹ của Hoa Hoa, và một số đông dân mạng hóng tin cảm thấy chưa hài lòng, đua nhau đưa ra chất vấn.
Cho dù có mấy tài khoản Weibo của cảnh sát ra sức cải chính, cập nhật trên mạng, nhưng không có kết quả.
“Nếu không có thuốc, tại sao lại mơ mơ màng màng?”
“Nếu không bị xâm hại tình dục, tại sao lại có vết máu?”
“Nếu chỉ là dâm ô, chứ chưa cưỡng bức, thì liệu có phải sẽ không kiểm tra thấy tổn thương?”
“Nếu tắm rồi thì có phải là sẽ không tìm ra DNA của hắn ta nữa?”
Đây chỉ là đặt câu hỏi, còn có một số “chia sẻ” nữa.
“Nếu quả thực không phải là xâm hại tình dục, thì ai lại lấy con gái ra để kiếm chuyện?”
“Nghe nói lúc mẹ của Hoa Hoa đến trường, hiệu trưởng xém chút nữa là quỳ xuống, không làm những việc thất đức thì sao phải quỳ?”
“Con gái mới 12 tuổi, sao đã biết nói dối? Hồi tôi 12 tuổi chưa từng nói dối.”
“Cốc nước đó chắc chắn có vấn đề, cần phải điều tra tất cả nước ở trong phòng làm việc của hiệu trưởng.”
Còn có một số người hóng tin không ngại thêm thắt vào cho to chuyện.
“Người này đúng là đồ cặn bã!”
“Trường này học phí cao, rất giàu, để cho yên chuyện chưa biết chừng đã mua chuộc cảnh sát rồi.”
“Cảnh sát phải tiến hành kiểm tra phụ khoa, phải công bố ảnh kiểm tra!”
“Phải công bố camera ở phòng làm việc của hiệu trưởng!”
“Yêu cầu cảnh sát công bố danh sách điều tra, chúng ta cũng cần đi điều tra!”
““Lò tôi luyện” bản thực tế!”
Thậm chí còn có một số kẻ thêu dệt thêm.
“Bạn cùng bàn hồi cấp 3 của con trai hàng xóm nhà dì tôi tốt nghiệp trường này, cô ấy cũng từng bị xâm hại.”
“Ông hiệu trưởng này trước đây ở thị trấn, một nửa học sinh nữ ở trường tiểu học của thị trấn đã từng qua tay ông ta.”
Tóm lại, có thể nói cả trang mạng như đang sục sôi, mà không hề tin vào kết quả điều tra của cơ quan công an. Gặp phải sự việc này, cảnh sát thấy rất đau đầu. Thậm chí yêu cầu công khai cả ảnh chụp bộ phận riêng tư của cô bé, đó là điều tuyệt đối không thể, những tấm ảnh đó chỉ được sử dụng làm căn cứ, đừng nói đến những người không có liên quan, mà ngay cả các nhân viên cảnh sát không trực tiếp tham gia phá án cũng không được xem. Công bố danh sách điều tra, cũng là việc không thể, cho dù là người làm chứng nắm được tình hình, cũng cần được cảnh sát bảo vệ thông tin cá nhân, nếu không sẽ bị điện thoại quấy nhiễu liên tục. Còn về camera giám sát, những gì cần thiết cảnh sát đã thu thập, nhưng hiệu trưởng chưa đến mức dự đoán trước được sự việc để lắp camera trong phòng làm việc của mình.
Tất cả các chi tiết phá án và thông tin cá nhân, phía cảnh sát đều nhất mực giữ kín. Nếu chỉ vì không để bị dân mạng nhiếc móc, mà hy sinh sự tôn nghiêm và riêng tư của đương sự, thì không xứng đáng làm cảnh sát.
Nhưng, ngoài những thứ đó ra, tất cả đều là chứng cứ khách quan của phía cảnh sát. Mà những chứng cứ này không có ý nghĩa gì đối với dân mạng, bởi nếu đã không tin tưởng cảnh sát, thì sao có thể tin các kết luận giám định của họ được?
Đây chính là vấn đề tương đối nổi cộm: rất dễ để chứng minh sự việc xuất hiện, nhưng lại rất khó để chứng minh một sự việc không tồn tại.
Khi bộ phận tuyên truyền của công an khu vực bị chỉ trích nặng nề, thì đợt sóng công kích thứ hai lại ào tới.
Trước tiên là tài liệu cá nhân của Vi Thị Trung bị tiết lộ. Tài liệu này có thể nói hết sức tường tận, từ thông tin cá nhân cho tới tình hình gia đình, từ lý lịch cá nhân cho đến các thành tích đạt được, và cả địa chỉ gia đình, thông tin liên lạc của hiệu trưởng Vi, dường như rất đầy đủ. Nếu không phải được lan truyền trên mạng, thì người ta có cảm giác đây chính là bản hồ sơ lý lịch chi tiết của một người.
Tất nhiên, các thông tin này khi lan truyền, thì hiệu trưởng Vi trong giây lát bỗng trở nên rất xui xẻo. Phía cảnh sát biết ông gặp xui xẻo vào ngày thứ hai sau khi thông tin cá nhân bị lộ ra ngoài. Hiệu trưởng Vi đến trụ sở cảnh sát báo cáo. Lúc này tinh thần ông gần như suy sụp. Ông không dám mở điện thoại, bởi hễ mở lên là vô vàn tin nhắn với những lời lẽ xúc phạm, thậm chí cả điện thoại ào tới không ngừng, nếu nghe điện thì là hàng loạt lời hỏi thăm đến tổ tông của ông. Đây vẫn chỉ là điều thứ yếu, quan trọng hơn là ông có nhà mà không thể về, cổng nhà luôn có mấy người lảng vảng, trên cửa nhà bị bôi bẩn bằng sơn với các chữ như “dê già”, “cầm thú”, “bại hoại”. Thậm chí vợ con của hiệu trưởng Vi cũng bị quấy nhiễu, phải tránh đi nơi khác cho yên bình.
Họ hàng, bạn bè thân thích và cả hàng xóm vốn cho rằng hiệu trưởng Vi là một người tốt, vào lúc này cũng không vượt qua được “thử vàng qua búa rìu dư luận”, mà bắt đầu nhìn ông với ánh mắt khác, cảm thấy ý kiến của dân mạng cũng có đôi chút chuẩn xác, và phải tránh xa người này một chút. Điều khiến hiệu trưởng Vi không chịu đựng nổi, đó là người bạn thường ngày hay đi dạo cùng ông nhiều nhất, khi dắt cháu gái đi trên đường nhìn thấy ông, liền ôm cháu vào lòng, sợ hiệu trưởng Vi có hành động gì đó với cháu mình.
Trụ sở công an đã tiếp nhận vụ án, đến gần nhà hiệu trưởng Vi bắt hai người bôi bẩn cửa, giam giữ mấy ngày. Nhưng cảnh sát cũng chỉ có thể làm được vậy.
Thứ hai, là hai đoạn hình ảnh. Một đoạn xảy ra vào chiều hôm đó, Hoa Hoa đội tuyết ôm tập bài thi bước vào cửa tòa nhà văn phòng của hiệu trưởng. Đoạn thứ hai là sau đó 27 phút, Hoa Hoa siêu vẹo bước ra khỏi tòa nhà đó.
Hai đoạn hình ảnh không phải là camera giám sát, mà có người quay lại bằng điện thoại. Cảnh sát đã điều tra, nhưng không tìm ra ai là người cầm máy. Những hình ảnh này càng có cớ cho dân mạng lên tiếng: Cảnh sát các anh xem, nếu không phải hiệu trưởng động chân động tay, thì tình hình hai đoạn hình ảnh trước và sau không giống nhau sẽ giải thích ra sao?
Tiếp theo nữa, là một tấm ảnh. Trong tấm ảnh là lãnh đạo thành phố đang bắt tay thành viên hội đồng trường trong đó có Vi Thị Trung, trông rất thân mật. Đây chỉ là một tấm ảnh được đăng lên trang web của trường, với tiêu đề “Lãnh đạo thành phố ân cần hỏi thăm giáo viên, nhân viên trường ta, biểu dương các giáo viên xuất sắc”, trên tấm ảnh có chủ thích rõ tên lãnh đạo thành phố, Vi Thị Trung với ý tỏ rõ mối quan hệ thân mật giữa hai bên. Dân mạng đều tin rằng “sau lưng” Vi Thị Trung không hề đơn giản, mà không một ai để ý đến xuất xứ của tấm ảnh.
Sau cùng, cũng là nhát dao chí mạng nhất. Một người phụ nữ trung niên có khuôn mặt tròn khóc lóc trước ống kính nói rằng con gái của cô ta khi ở tiểu học, cũng từng bị hiệu trưởng Vi Thị Trung xâm hại và uy hiếp.
Đoạn clip này về cơ bản đã khẳng định “sự thực” hiệu trưởng Vi xâm hại tình dục nữ học sinh. Dân mạng đều cho rằng hiệu trưởng Vi trong thời gian dài lợi dụng “tấm bình phong sau lưng” chắc chắn của mình để làm những việc đồi bại, chính phủ, công an đều là ô dù che chở cho hắn, những gia đình bị hại chỉ vì con mà không dám lên tiếng, nên cho đến bây giờ hắn vẫn ung dung đứng ngoài vòng pháp luật.
Tuy phía cảnh sát đã dốc sức tìm kiếm bà mẹ khóc lóc tố cáo kia, nhưng vẫn không thể tìm thấy tung tích thật của cô ta.
Một phần vì những thứ kỳ lạ gọi là “chứng cứ”, mặt khác cũng xác định không chống đỡ được trước sức ép của dư luận, nên dưới sự tham gia của Sở Công an tỉnh, Sở Công an thành phố Nam An chính thức tiếp nhận vụ án, và tiến hành điều tra lại.
Không ai ngờ, lần điều tra lại này, quả thực điều tra ra vấn đề.
3Các vấn đề được nói đến ở đây, không phải là hiệu trưởng Vi có vấn đề gì.
Sau hai năm tiến hành điều tra lại, bộ phận trinh sát của đội cảnh sát hình sự Sở Công an thành phố dường như tìm được hết tất cả những người có thể làm chứng, thậm chí tìm thấy nhiều người có thể làm chứng cho nhân phẩm của hiệu trưởng Vi. Nhưng trên thực tế không có tác dụng gì, bởi dân mạng có thể nói ông là “đạo đức giả”.
Cảnh sát cũng thử tìm những người cố ý đưa ra những thứ có thể gọi là chứng cứ, người quay Hoa Hoa vào hôm xảy ra chuyện và người mẹ khóc lóc tố cáo trước ống kính, nhưng cũng không có chút manh mối nào.
Điều này thật thú vị, nếu có thể đứng trước ống kính khóc lóc tố cáo con gái mình bị hại, có thể công bố chứng cứ mình tự quay được, tại sao không đi báo cảnh sát? Thậm chí khi cảnh sát đi tìm, cũng không thấy. Quả là rất mâu thuẫn.
Hơn nữa người phát hiện ra quả thực có vấn đề, là mẹ của Tiêu Vọng và Tiêu Lãng - vợ của Tiêu Vấn Thiên - Bác Như Hy.
Rõ ràng, vụ án điều tra lại không thể chỉ điều tra từ đầu. Đề phòng trừ cơ quan công an cấp dưới có hiện tượng làm trái pháp luật, hoặc giám định sai do năng lực có hạn, tất cả các giám định đều phải làm lại hết.
Về điểm vùng kín của Hoa Hoa không bị tổn thương, không có tranh luận gì, vì nữ bác sĩ pháp y của công an khu vực đã ở bệnh viện lúc Hoa Hoa khám phụ khoa, tiến hành chụp ảnh và ghi hình. Nếu quả thực có tổn thương bị che giấu, thì sẽ bị lộ trong hình ảnh ghi được.
Điều đáng tranh luận ở đây, chính là vết máu ở trên quần.
Quy trình công tác của các xét nghiệm viên DNA của công an khu vực như sau: lấy chiếc quần khả nghi, lấy ba mẫu từ vết máu ở trên quần, trực tiếp tiến hành xử lý trước, đồng thời cho vào máy, kết luận có được là không thấy mẫu DNA của nam giới, mẫu DNA thu được đồng nhất với Hoa Hoa.
Theo Bác Như Hy, thao tác như vậy là chưa hoàn thiện.
Sau khi kỹ thuật DNA được phổ biến rộng rãi trong cả nước từ năm 1996, đã nhanh chóng thay thế cho kỹ thuật giám định mẫu máu. Bởi giám định mẫu máu chỉ có thể loại trừ, không thể nhận định, nên mất đi hiệu quả trực tiếp tiến hành đồng nhất nhận định như kỹ thuật xét nghiệm DNA. Nhưng, cũng không thể nói nó hoàn toàn vô dụng.
Trước kia, trước khi có giám định nhóm máu, phải tiến hành thực nghiệm trước, sau khi cho rằng đó là máu, thì mới xác nhận thực nghiệm, xác định mẫu có được là máu, tiếp theo tiến hành các loại xét nghiệm, xác nhận là máu người, cuối cùng mới tiến hành giám định nhóm máu ABO. Còn ngày nay, phòng xét nghiệm DNA đã lược bỏ hầu hết các bước phía trước. Bởi rất đơn giản, nếu không phải là máu, thì không ra DNA, nếu không phải là máu người, thì không cho ra kết quả DNA của người. Nên, xem ra, các bước thừa không có tác dụng gì.
Tiến hành xét nghiệm, xác nhận xét nghiệm các mẫu khả nghi, cơ bản đều là các mẫu bên pháp y phát hiện tại hiện trường, làm xét nghiệm như vậy có thể đảm bảo mẫu được kiểm tra có hiệu quả.
Còn trong vụ án này, chi tiết này đã bị bỏ qua.
Nhân viên phá án đưa mẫu xét nghiệm cho rằng, ở đáy quần không phải là máu thì có thể là gì? Nên không tiến hành xét nghiệm trước. Mà các xét nghiệm viên DNA, lại trực tiếp đem mẫu đặt vào máy làm DNA, cũng xác định cho ra DNA, vậy thì đây không phải là máu còn có thể là gì?
Họ đã bỏ qua một điểm, dịch âm đạo ở trên quần cũng có thể cho ra DNA.
Một người chặt chẽ cẩn thận như Bác Như Hy, vẫn luôn giữ thói quen làm việc rất nghiêm túc. Tuy mẫu được đưa đến cho bà hoàn toàn không có vấn đề gì, nhưng điều đó không khiến bà dễ dàng lược bỏ các bước trong công việc. Bác Như Hy theo tuần tự quy trình công việc, lấy các mẫu nhỏ từ quần, tiến hành xét nghiệm trước mẫu máu, kết quả là, âm tính. Bác Như Hy rất kinh ngạc, liền lấy thêm một mẫu nữa, vẫn âm tính. Xác nhận lại xét nghiệm, vẫn là âm tính.
Nói một cách dễ hiểu, trong quần không có máu.
Kết quả DNA, phần dính ở quần chính là DNA của dịch âm đạo.
Nếu đã không phải là máu, vậy vết đỏ lớn như vậy là cái gì? Bác Như Hy gọi bộ phận hóa lý ngay trong đêm, tiến hành phân tích thành phần của vết đỏ trong quần.
Kết quả là: Glycelin, cồn, formaldehyde, mủ cao su, thuốc chống oxy hóa, phẩm đỏ.
Nói theo cách thông thường, giống như thành phần của màu mực đỏ.
Nên, không có tổn thương, không chảy máu, càng không phải đến kỳ kinh nguyệt như phán đoán trước đây.
Kết luận này tưởng như không có ích gì nhiều với việc phá án, nước mực đỏ không thể giúp phía cảnh sát chứng minh được Hoa Hoa không bị xâm hại.
Nhưng việc xảy ra sau đó còn nghiêm trọng hơn. Nước mực đỏ có từ đâu? Chắc chắn không thể do viết bài vô tình rơi vào? Hơn nữa theo biên bản kiểm tra trong văn phòng của hiệu trưởng Vi, cũng không có nước mực đỏ, đều là bút màu đen hoặc xanh, giờ còn ai dùng nước mực đỏ nữa?
Lẽ nào, đây là một vụ “đổ oan”?
Lẽ nào, mẹ của Hoa Hoa muốn lừa gạt nhà trường?
Rõ ràng không phải vậy, bởi theo điều tra, mẹ của Hoa Hoa là một nữ doanh nhân tương đối thành công, có doanh nghiệp riêng và kiếm được nhiều tiền. Những gia đình cho con theo học các trường trung học dân lập như thế này, chắc chắn không thể dùng cách đổ oan để lừa được ít tiền.
Hoặc, do chính Hoa Hoa tự có ác ý, muốn đạt được mục đích nào đó?
Rõ ràng cũng không thể như vậy, bởi sự việc xảy ra đã lâu, cho dù đã dùng tên gọi ở nhà là “Hoa Hoa”, nhưng còn có rất nhiều người có thể chỉ mặt đặt tên. Việc này đối với một cô bé vừa mới bước vào độ tuổi thanh xuân sẽ chỉ có hại, chứ không được lợi gì.
Vậy chỉ có thể là, vị hiệu trưởng này đã đắc