← Quay lại trang sách

Chương 2 Bóng ma nơi hồ sâu-

Anh hay tôi, chúng ta đều thực sự không thể biết hết được về sự việc đã xảy ra, nhưng chúng ta có thể không chế việc bản thân phản ứng lại với sự việc đó ra sao.-Nick Vujicic

1

Xa xa đường chân trời nhuộm màu trắng đục bụng cá, trong vùng đồng cỏ bát ngát đượm màu u ám, lóe lên hai điểm sáng mơ mơ hồ hồ, trông như những ngọn lửa ma quái lúc ẩn lúc hiện trong luồng ánh sáng sớm mai yếu ớt. Điểm sáng càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, cũng dần dần to ra. Dần dần nhìn đã rõ hơn, có lẽ đó là một cặp đèn xe.

Chiếc xe chạy đến với tốc độ đều đều, vào lúc dường như đã có thể nhìn rõ được hình dáng của chiếc xe, có mấy chấm sáng lao đến nhanh như sao xẹt về phía chiếc xe, vào lúc tiếp xúc với bề mặt chiếc xe, bắn tung lên như pháo hoa. Ánh đèn xe càng ngày càng gần đột nhiên rung lắc vài cái, dường như phương hướng cũng có sự biến đổi nhẹ, nhưng chiếc xe vẫn tiếp tục tiến về phía trước mà không dừng lại, tốc độ của chiếc xe cũng không có bất cứ ảnh hưởng gì. Cứ như thế, chiếc xe với hình dáng đang dần dần rõ nét, dưới sự bao trùm xung quanh bởi những “ngôi sao sáng” đang ngày càng dày đặc, lao thẳng vào bức tường, chấn động đến mức những hình ảnh đều rung lên.

Ba phút sau đó, trong những hình ảnh đã trở lại tĩnh lặng, xuất hiện hai chiếc xe van loại nhỏ nhấp nháy đèn hiệu của cảnh sát. Hai chiếc xe cảnh sát vòng đến từ hai phía trái, phải quây chiếc xe xảy ra sự cố vào bên phía bức tường vây. Ánh đèn xe cảnh sát chiếu sáng vào thân chiếc xe gặp sự cố, đó là một chiếc xe thương vụ Buick GL8, toàn bộ thân xe đầy những vết súng bắn.

Hai đội cảnh sát vũ trang nhảy xuống từ chiếc xe cảnh sát, trong tư thế của chiến thuật trinh sát tiến gần đến chiếc xe Buick xảy ra sự cố.

Những hình ảnh dừng lại.

“Đây là toàn bộ quá trình sự cố xảy ra vào sáng sớm nay.” Một cảnh sát quản lý giám sát tư pháp trong bộ cảnh phục cảnh giám cấp 2 chỉ vào màn hình nói, “Đây là những hình ảnh ghi được từ máy quay giám sát hướng ra bên ngoài được đặt phía trên bức tường vây.”

“Hết rồi, có vậy thôi à?” Tiêu Lãng ngồi dựa vào ghế, hai tay khoanh ra phía sau gáy, nói, “Vị này… vị này… Họ tên ông là gì nhỉ?”

“Giám đốc nhà tù họ Trang.” Lăng Mạc nhắc nhở.

“À, đúng rồi, giám đốc nhà tù họ Trang, đoạn hình ảnh giám sát này cũng quá ngắn đấy?” Tiêu Lãng nói, “Chúng tôi vào được đến bên trong nhà tù phải thực hiện các thủ tục còn dài hơn hình ảnh giám sát này đến mười mấy lần.”

“Công tác canh phòng của nhà tù vốn đã rất nghiêm ngặt, bây giờ lại nhận được lệnh của cấp trên, thông báo giai đoạn khẩn cấp, phòng vệ cảnh giới cấp đặc biệt, đương nhiên sẽ phiền phức hơn một chút.” Giám đốc nhà tù họ Trang có chút không hài lòng với sự tùy tiện của Tiêu Lãng, giọng nói có phần cứng nhắc.

“Rồi sau thì sao? Sau đó như thế nào rồi?” Tiêu Lãng không thấy có gì là bất kính mạo phạm, truy hỏi tiếp.

Giám đốc nhà tù họ Trang chỉ vào một thiếu úy cảnh sát vũ trang, vị thiếu úy đứng lên nói: “Đội tuần tra của chúng tôi đã phát hiện ra chiếc xe đầu tiên. Sau khi gọi to, dùng loa phóng thanh gọi to, rồi bắn súng cảnh báo mà đều không có hiệu quả, nhận được lệnh của trung tâm chỉ huy, chúng tôi đã bắn súng vào chiếc xe tình nghi. Nhưng chúng tôi không nổ súng vào đằng trước chiếc xe, mà chỉ bắn vào bên thành xe và lốp xe. Rồi sau khi chiếc xe dừng lại, theo như đội cảnh vệ của chúng tôi trinh sát được, trong xe không có người nào.”

“Không có người? Không có người thì lái xe thế nào? Lái tự động ư?” Tiêu Lãng ngồi thẳng người lên.

“Sự việc ở trại giam Nam An cũng như vậy, có điều chỗ trại giam có một con đường dốc, còn ở đây là đường bằng.” Lăng Mạc nói.

Vị thiếu úy lấy ra từ dưới gầm bàn một “cây gậy ba toong” bằng thép không gỉ được bọc lại bằng túi nilon, nói: “Là do đồ vật này chặn đứng cố định vô lăng và chân ga lại, nên chiếc xe đã tự động chạy tới.”

“Chẳng lẽ lại giống vụ ở Nam An kia ư? Đều là lợi dụng những chiếc xe không có người lái để thu hút sự chú ý, giương đông kích tây?” Lăng Mạc nói, “Người hiện giờ sao rồi?”

“Bây giờ chúng tôi vẫn chưa thể đoán định được mục tiêu xác định của sự việc xảy ra lần này có phải là Đỗ Xá như các anh nói hay không, cho nên chúng tôi đã tăng cường phòng bị bảo vệ toàn bộ nhà tù, cho đến giờ không có vấn đề gì cả.” Vị cảnh sát tư pháp mang cảnh hàm cảnh giám cấp 2 nói.

“Việc này còn có gì để nghi ngờ nữa chứ, đối tượng chắc chắn chính là Đỗ Xá!” Tiêu Lãng nói, “Chúng tôi đều đã điều tra rất lâu rồi, tuyệt đối không sai.”

“Các đồng nghiệp bên công an sau khi nhận được tin báo, cũng đã tiến hành tìm kiếm ở xung quanh, nhưng không phát hiện điều gì.” Vị cảnh giám cấp 2 nói.

“Con vịt đến tay lại bay đi rồi.” Tiêu Lãng nghiến răng nói.

“Mà lại là ‘con vịt luộc chín rồi’.” Trình Tử Mặc vừa nhai kẹo cao su vừa trêu Tiêu Lãng.

“Chúng tôi có thể xem qua một chút về sơ đồ kết cấu của nhà tù không?” Lăng Mạc hỏi.

Vị cảnh giám cấp 2 đưa mắt lên nhìn giám đốc nhà tù họ Trang, người đó khẽ gật đầu, vị cảnh giám cấp 2 bèn quay người đi ra. Không lâu sau, ông quay trở lại phòng họp, trải ra trên bàn họp một tấm bản đồ.

‘Theo như quy định, bản đồ giấy không được phép điện tử hóa.” Vị cảnh giám cấp 2 nói, “Chỉ được xem bản giấy gốc.”

Đó là một tấm bản đồ rất lớn bằng giấy dày dặn đã ngả sang màu vàng, là bản thảo chốt lại cuối cùng của bản đồ thiết kế kiến trúc khi lên kế hoạch xây dựng nhà tù Kim Ninh năm đó. Trên tấm bản đồ ngoài các tham số cơ bản như kích cỡ, phân chia các khu vực chức năng, yêu cầu về vật liệu xây dựng ra, còn có rất nhiều bản đồ chi tiết bổ sung.

“Cái này giải thích ra thì khá là phức tạp.” Vị cảnh giám cấp 2 nói, “Tuy rằng nhà tù của chúng tôi được thiết kế mấy chục năm trước, song với ý tưởng thiết kế vượt tầm thời đại, tư duy thiết kế chu đáo tỉ mỉ, cho nên bao nhiêu năm nay, chưa từng xảy ra bất kỳ một sự việc lớn nhỏ nào. Vụ việc sáng sớm hôm nay là lần đầu tiên xảy ra, cũng chưa xảy ra bất cứ một hậu quả xấu nào.”

“Chúng tôi chỉ muốn biết là, nhà tù Kim Ninh có điểm gì không giống với các nhà tù khác?” Lăng Mạc nói.

“Điểm không giống chính là công tác phòng vệ của chúng tôi cẩn mật nhất.” Vị cảnh giám cấp 2 tự tin nói, “Còn nữa, bởi vì chỗ chúng tôi còn giam giữ cả những người mắc bệnh tâm thần bị hạn chế về năng lực trách nhiệm hình sự, cho nên chúng tôi còn cần có một lối đi và cơ chế điều trị và cấp cứu hàng ngày. À, những bệnh nhân mắc chứng bệnh rối loạn tâm thần này thường xuyên có những triệu chứng tự hủy hoại bản thân. Song do có cơ chế cấp cứu nên chưa từng xảy ra sự việc tội phạm bị tử vong.”

“Lối đi cấp cứu ở chỗ nào vậy?” Tiêu Lãng hoa mắt chóng mặt trước tấm bản đồ lớn như vậy.

“Ở chỗ này.” Lăng Mạc chỉ vào một tấm bản đồ chi tiết trong đó.

“Do không thể để cho các y bác sĩ thường trú trong nhà tù, cho nên chúng tôi đã sắp xếp một cơ chế điều trị định kỳ. Mỗi tuần đều có thời gian trong nửa ngày để các bác sĩ tâm lý và y tá vào trong nhà tù, tiến hành điều trị tâm lý cho các bệnh nhân tâm thần. Thời gian còn lại, thì do các quản giáo tuân theo dặn dò cùa bác sĩ giám sát đốc thúc tội phạm uống thuốc.” Vị cảnh giám cấp 2 nói, “Cho nên, có rất nhiều tội phạm khi vào đây có bệnh, nhưng khi ra khỏi đây thì đã chữa khỏi bệnh. Điều này cũng cho thấy công tác quản lý giam giữ tư pháp của chúng tôi thể hiện tinh thần nhân đạo chủ nghĩa rất rõ rệt.”

“Ở đây có lối đi ưu tiên dành cho xe cấp cứu, có thể từ cổng phía tây của nhà tù đi thẳng đến trung tâm khống chế và điều trị bệnh tâm thần. Đây là phòng điều trị, đây là khu vực chờ đợi sau khi phạm nhân được áp giải ra từ khu vực giam giữ.” Lăng Mạc đưa ngón tay chỉ theo khoảng không lối đi trên tấm bản đồ nhà tù, “Vào lúc điều trị, có quản giáo giám sát hay không?”

“Điều trị tâm lý không giống với điều trị các loại bệnh thông thường khác, có người lạ bên cạnh sẽ khiến việc điều trị không đạt được hiệu quả tốt.” Vị cảnh giám cấp 2 nói, “Song có camera giám sát toàn bộ quá trình thì không có vấn đề gì.”

Lăng Mạc gật đầu, chỉ vào các điểm ghi chú đánh dấu màu đỏ trong khu vực chờ đợi và trong phòng điều trị, hỏi tiếp: “Đây là cái gì?”

“Hệ thống xử lý nước thải.” Vị cảnh giám cấp 2 nói, “Ồ, có nối liền với toàn bộ hệ thống thoát nước ngầm của nhà tù.”

“Đường thoát nước ngầm?” Mắt Tiêu Lãng sáng lên.

“Sự việc xảy ra ở trại giam Nam An, tuyến đường bỏ trốn của các đào phạm cũng chính là đường thoát nước ngầm.” Lăng Mạc nói, “Nếu như thủ đoạn gây án của đối thủ là giống nhau, và bọn chúng đã lấy được tấm bản đồ, thì chắc chắn sẽ chú ý đến hệ thống thoát nước ngầm ở đây.”

“Khu vực giam giữ và khu vực chờ đợi có cách ly, khu vực chờ đợi và khu điều trị có cách ly, chỗ này nếu như bị đột phá, lực lượng chi viện đông đảo từ khu vực giam giữ muốn chạy kịp đến đây, cũng sẽ rất mất thời gian.” Trình Tử Mặc nói.

“Nếu mà là cô?” Lăng Mạc quay đầu nhìn sang phía Trình Tử Mặc.

Trình Tử Mặc gật đầu một cách kiên định, nói: “Tôi đã xem xong địa hình ở đây, chỗ này chính là điểm đột phá duy nhất.”

“Bên phía bác sĩ, việc thẩm tra có nghiêm ngặt không?” Lăng Mạc hỏi.

Vị cảnh giám cấp 2 gật đầu, nói: “Điều này là đương nhiên, mấy chục năm nay chúng tôi đều hợp tác với bệnh viện tâm thần của tỉnh, các bác sĩ sau khi được thẩm tra thân phận mới được cấp phát thẻ ra vào nhà tù.”

“Đường thoát nước ngầm chỗ này, lối ra vào đều có khóa cả bên trong và bên ngoài đúng không?” Trình Tử Mặc hỏi.

“Việc này là đương nhiên, lối vào có hai chìa khóa, một ở trong tay quản giáo khu vực quản lý, một ở trong tay trưởng khu giam giữ. Chìa khóa lối ra chỉ có giám đốc nhà tù được phép đụng đến.”

“Quả thật là đều do Cầu Tuấn Kiệt thiết kế, phong cách thiết kế giống y hệt nhau.” Tiêu Lãng nói.

“Xem ra, cho dù là có được tấm bản đồ, phát hiện ra điểm đột phá này, song với thiết kế cẩn mật và việc canh phòng nghiêm ngặt như thế này, với một người bình thường mà nói cũng không có cách gì có thể đột phá được cả.” Lăng Mạc vừa cắn cán bút trong tay vừa nói.

Vị cảnh giám cấp 2 thấy các thành viên của Người gác đêm đánh giá rất cao về việc canh phòng nghiêm ngặt của nhà tù Kim Ninh, mỉm cười hài lòng.

“Nhưng vấn đề đặt ra là, bọn chúng cho xe lao đâm vào tường nhằm mục đích gì?” Lăng Mạc nói, “Sự việc xảy ra ở trại tạm giam Nam An, sở dĩ bọn chúng cho xe đâm vào tường, là do có thể biết được rằng trưởng trại tạm giam là một người mới rất bảo thủ và cố chấp, hơn nữa bọn chúng đã cho người xâm nhập vào trong trại giam. Như vậy, hành vi đâm vào bức tường chính là nhằm giương đông kích tây, thu hút sự chú ý. Chú còn chiêu thức thực sự đằng sau chính là ở trong khu vực giam giữ. Chẳng lẽ, bọn chúng cũng đã cho người xâm nhập vào nhà tù rồi ư?”

“Điều này là không thể nào, sau khi chúng tôi nhận được thông báo từ cấp trên, đã tiến hành thẩm tra tất cả hơn 1000 tên tội phạm trong khu vực giam giữ, đều không phát hiện ra điều gì đặc biệt cả.” Vị cảnh giám cấp 2 nói.

“Trong tình hình bình thường, thì không có vấn đề gì, song các cậu ấy cũng đã giới thiệu rồi, đối thủ của chúng ta, có thể không phải là những kẻ bình thường.” Giám đốc nhà tù họ Trang nói.

“Có điều, tôi đã xem bản đồ của các ông rồi, vị trí hệ thống thoát nước ngầm ở đây thiết kế hợp lý hơn nhiều so với trại giam Nam An. Sơ hở duy nhất chính là đường thoát nước ngầm ở khu vực chờ đợi và phòng điều trị.” Lăng Mạc nói, “Nhưng sáng sớm hôm nay khu vực chờ đợi và phòng điều trị không mở cửa, không thể có người vào, vậy thì bọn chúng đâm vào tường là vì lý do gì?”

“Hoàn toàn không hiểu.” Tiêu Lãng khua tay.

“Nếu như có thể phân tích được động cơ của đối thủ, thì mọi việc đều dễ xử lý. Còn nếu không thể, thì rất đáng lo ngại.” Giám đốc nhà tù họ Trang ngừng lại giây lát, rồi nói tiếp, “Nếu như đối thủ đã nắm được ‘sơ hở’ của chúng ta, thì chúng ta cần phải tính đến mọi khả năng. Tôi nhớ là các cậu đã tóm được một kẻ tình nghi biết ‘thay đổi dung mạo’?”

“Cũng không đến mức là thay đổi dung mạo, mà là có thể điều chỉnh chút ít về dung mạo, điều chỉnh chút ít.” Tiêu Lãng nói.

“Cho nên, mọi sự việc mà chúng ta cảm thấy không thể giải thích được theo lý lẽ thông thường, đều có khả năng xảy ra.” Giám đốc nhà tù họ Trang nói, “Tấm bản đồ nếu như đã bị lộ ra rồi, đối thủ đã bắt đầu ra tay, vậy tôi đề nghị phải nhanh chóng di chuyển Đỗ Xá.”

“Sao cơ? Di chuyển?” Tiêu Lãng ngạc nhiên, “Di chuyển đi đâu chứ?”

“Nhà tù khác.”

“Chẳng phải ông vừa nói là, công tác phòng vệ của nhà tù các ông là tốt nhất hay sao?” Tiêu Lãng bật lại một câu.

“Điều đó là chắc chắn. Đỗ Xá hiện giờ vẫn đang trong tình trạng an toàn, chính là do công tác phòng vệ của chúng tôi chắc chắn đến mức một giọt nước cũng không lọt qua được, cho nên bất luận đối thủ có nghĩ ra biện pháp gì, thì cũng không thể nào thực hiện được.” Vị cảnh giám cấp 2 vẫn đầy vẻ tự tin.

“Vậy chẳng phải là được rồi sao, cứ tiếp tục canh giữ nghiêm ngặt là được rồi.” Tiêu Lãng nói.

“Canh giữ nghiêm ngặt thì có thể, song các nhân tố nguy hiểm thì quá nhiều.” Giám đốc nhà tù họ Trang nói, “Đối thủ có thể có những siêu năng lực mà chúng ta không có cách gì biết trước được, lại có được trong tay tấm bản đồ của chúng ta. Vậy thì, tiếp theo đây công tác thu nhận giam giữ và điều trị như thường lệ của chúng ta có thể đều gặp nguy hiểm.”

“Không phải siêu năng lực gì, nhiều nhất cũng chỉ là có năng lực biến đổi thôi.” Lăng Mạc cải chính.

“Việc đó thì có liên quan gì?” Tiêu Lãng vẫn không tán đồng, “Bắt đầu từ bây giờ dừng lại công việc thu nhận giam giữ, điều trị, chẳng phải là được rồi sao?”

“Bắt đầu từ bây giờ? Vậy thì đến khi nào mới kết thúc?” Giám đốc nhà tù họ Trang cười nhạt một tiếng, hỏi lại.

“Đương nhiên là cho đến lúc chúng tôi bắt được bọn chúng.” Tiêu Lãng trả lời.

“Cũng có nghĩa là, các cậu một ngày chưa bắt được, trật tự hàng ngày của nhà tù chúng tôi cũng sẽ bị phá bỏ một ngày. Nếu như một năm chưa bắt được, thì sẽ bị phá bỏ một năm. Mười năm chưa bắt được, thì nhà tù của chúng tôi đóng cửa luôn cho xong?” Giám đốc nhà tù họ Trang giễu cợt.

“Sao có thể như vậy được? Chúng tôi sẽ nhanh chóng phá được vụ án này.” Tiêu Lãng nói, “Chúng tôi đã tóm được đuôi bọn chúng rồi.”

“Nhanh chóng là bao lâu?”

“Nhanh chóng tức là… tóm lại thì cũng sẽ rất nhanh thôi.” Tiêu Lãng lắc đầu, nói, “Dù sao thì cũng không được di chuyển, vào thời điểm này di chuyển đi đâu cũng đều không an toàn. Ông có dám đảm bảo rằng quá trình di chuyển sẽ không xảy ra sự cố gì không? Nhà tù chuyển đến có thể đảm bảo được an toàn tuyệt đối hay không?”

“Điểm đến mà chúng tôi di chuyển đến tuyệt đối cũng sẽ là một nhà tù rất an toàn.” Giám đốc nhà tù họ Trang nói, “Cho dù nói thế nào, ít nhất thì đối thủ sẽ không có được bản đồ của điểm đến đó. Quãng đường di chuyển cũng sẽ có những mạo hiểm rủi ro, nhưng thà đau một lần còn hơn là đau mãi. Chắc chắn chúng tôi sẽ phải lựa chọn phương án có tỷ lệ rủi ro thấp nhất.”

“Đúng thế, phương án ít rủi ro nhất, chính là địch bất động thì ta cũng bất động.” Tiêu Lãng vẫn kiên quyết với quan điểm của mình.

“Nhưng mà một khi kẻ địch lại tiếp tục ra tay, lúc đó chúng ta mới lại hành động thì không kịp nữa rồi.”

“Ông cho chúng tôi một ít thời gian, chúng tôi sẽ nhanh chóng phá án chẳng phải là được rồi sao?” Tiêu Lãng nói, “Cũng không có ảnh hưởng gì to lớn cả.”

“Sao có thể nói vậy được?” Giám đốc nhà tù họ Trang nói, “Một nhà tù lớn như thế này, lại không thể thu nhận giam giữ nữa; Bên trong lại có hàng trăm bệnh nhân tâm thần không được điều trị; Hàng nghìn cảnh sát nhân dân và cảnh sát vũ trang ngày đêm lo lắng bất an như đang cận kề mối nguy lớn, vậy mà có thể nói là không có ảnh hưởng gì to lớn sao? Tôi là giám đốc nhà tù, tôi tuyệt đối không thể cho phép một vụ án đơn lẻ lại làm ảnh hưởng đến sự an toàn của toàn bộ nhà tù, lại càng không thể bởi vì một người mà làm ảnh hưởng đến danh tiếng mấy chục năm nay của nhà tù Kim Ninh.”

“Ông xem ông xem, là ông nói thật ra rồi đấy nhé.” Tiêu Lãng khinh khi nói, “Đây là ông đang sợ phải gánh vác trách nhiệm. Nếu chẳng may xảy ra chuyện gì, thì không giữ được chiếc mũ ô sa của ông nữa phải không? Ông di chuyển sang cho nhà tù khác, có trách nhiệm gì thì đều do người khác chịu đúng không? Ông làm lãnh đạo mà không thể gánh vác chút trách nhiệm sao?”

“Cậu!” Giám đốc nhà tù họ Trang đập bàn đứng lên, tức giận đến nỗi xanh mặt lại.

“Thằng nhóc như cậu nói năng như thế sao? Bao nhiêu người chúng tôi đây đều đang phối hợp với các cậu, các cậu lại đặt điều dựng chuyện bôi nhọ chúng tôi như vậy à?” Vị cảnh giám cấp 2 cũng tức giận nói, “Một khi nơi quản lý giam giữ không còn an toàn nữa, thì di chuyển tội phạm chính là biện pháp hợp lý nhất. Đây là nguyên tắc trong việc quản lý giam giữ của chúng tôi, cậu có hiểu hay không hả?”

“Không hiểu, tôi là người phục kích của tổ chức Người gác đêm, tôi chỉ lo bắt, tôi còn quản việc giam giữ làm cái gì?” Tiêu Lãng nói, “Ông nói không sai, nhưng ông có căn cứ gì để nói rằng nhà tù của các ông không còn an toàn nữa rồi? Một không gian nhỏ bé đóng kín như vậy, chỉ cần chúng ta chú ý một chút, đối thủ sẽ không gây ra sóng gió gì được.”

“Cậu nói nghe thì đơn giản.” Giám đốc nhà tù họ Trang nói, “Chú ý một chút? Tạm dừng mọi công việc hàng ngày của nhà tù, mà lại là chú ý một chút thôi sao?”

“Nói một cách tổng thể, thì đương nhiên tăng cường phòng vệ là đơn giản nhất.” Tiêu Lãng nói, “Đối thủ ở trong bóng tối, chúng ta ở ngoài chỗ sáng, nhất cử nhất động của chúng ta bọn chúng đều có thể nhìn thấy. Mọi hành động của chúng ta, chúng đều có thể sẽ tìm ra sơ hở. Chỉ có chúng ta bất động đứng im, thì bọn chúng mới không biết phải làm thế nào.”

“Vừa nãy giám đốc nhà tù đã nói rồi, chúng ta bất động, bọn chúng cũng sẽ không án binh bất động.” Vị cảnh giám cấp 2 nói, “Tại sao bọn chúng tốn biết bao tâm sức để lấy được tấm bản đồ nhà tù? Chứng tỏ khi chúng có được tấm bản đồ, thì chúng sẽ có lòng tin là đột phá được phòng tuyến của chúng ta. Phòng tuyến Maginot[*] có kiên cố hay không? Vậy mà vào năm đó chẳng phải vẫn bị vượt qua được đấy thôi?”

“Cái gì với cái gì chứ, tóm lại là các ông không thể di chuyển người được.” Tiêu Lãng nói, “Bây giờ tôi sẽ bảo ông ngoại… Ai da, ông ngoại vẫn đang nằm trên giường bệnh. Bây giờ tôi sẽ bảo anh tôi xin ý kiến chỉ thị của Bộ Công an.”

“Cứ tự nhiên.” Giám đốc nhà tù họ Trang hắng giọng nói, “Nhà tù Kim Ninh là nhà tù trực thuộc và chịu sự quản lý trực tiếp của Bộ Tư pháp, không thuộc quản lý của Bộ Công an các cậu. Tôi là lãnh đạo của nhà tù này, tôi có quyền quyết định đối với mọi công việc của nhà tù, cũng có nghĩa vụ gánh vác trách nhiệm đối với mọi công việc của nhà tù. Cho nên, tôi ra lệnh, các bộ phận tích cực chuẩn bị, trước khi hết giờ làm việc chiều ngày hôm nay phải hoàn thành việc xin chỉ thị của Bộ Tư pháp, lựa chọn nhà tù mục tiêu, hoàn thành mọi công việc chuẩn bị để tổ chức hành động di chuyển. Sáng sớm ngày mai hành động”.

“Này này này, ông thật là lão già cứng đầu!” Tiêu Lãng nhảy dựng lên, “Ông không nghe theo lời cảnh báo chân thành, tự ý hành động, nhất định sẽ phải nhận hậu quả do hành động của mình.”

“Đương nhiên tôi sẽ gánh chịu mọi trách nhiệm của mình.” Giám đốc nhà tù họ Trang trừng mắt lên nhìn Tiêu Lãng.

“Này, cậu không phải là được anh trai tôi giao trách nhiệm chỉ huy hành động hay sao? Cậu câm rồi à?” Tiêu Lãng đẩy mạnh vào người Lăng Mạc đang ngồi bên cạnh.

Lăng Mạc lúc này đang rơi vào trạng thái trầm tư, bị Tiêu Lãng đẩy một cái, vẫn chưa thoát khỏi trạng thái mơ màng. Cậu vẫn đang tiếp tục chau mày, cắn bút, chăm chú nhìn vào tấm bản đồ trên bàn.

“Cậu nói gì đi chứ hả!” Tiêu Lãng sốt ruột, “Tấm bản đồ rách này còn gì hay ho nữa mà xem mãi?”

“Không xem bản đồ thì xem cái gì?” Một tiếng nói từ bên ngoài phòng họp vọng vào, là giọng của Tiêu Vọng.

“Xin chào giám đốc Trang, tôi là Tiêu Vọng - người lập kế hoạch của tổ chức Người gác đêm Cục trinh sát hình sự Bộ Công an.” Tiêu Vọng sau khi bước vào phòng tiến thẳng đến trước mặt giám đốc nhà tù họ Trang, đứng nghiêm hành lễ.

Giám đốc nhà tù họ Trang vẫn còn chưa nguôi cơn giận, miễn cưỡng đáp lễ, bắt tay Tiêu Vọng.

“Thằng nhóc con này, em lại nói năng linh tinh gì thế?” Tiêu Vọng khẽ đập vào gáy cậu em trai, rồi quay mặt lại tựa vào bàn họp xem xét tấm bản đồ.

Lúc này Lăng Mạc đã định thần trở lại, cậu chỉ vào một chỗ trên tấm bản đồ, khẽ nói với Tiêu Vọng điều gì đó.

“Giám đốc nhà tù cứ nhất quyết phải di chuyển Đỗ Xá đi nơi khác, anh nói xem đối thủ không phải chỉ lấy được tấm bản đồ thôi sao? Có gì to tát đáng sợ đâu? Tăng cường phòng vệ chẳng phải là được rồi ư? Lại cứ nhất quyết phải mạo hiểm như vậy.” Tiêu Lãng vẫn cứ lải nhải không thôi vừa xoa xoa gáy vừa lẩm bẩm.

“Để duy trì trật tự của toàn thể nhà tù, đó là biện pháp duy nhất.” Giám đốc nhà tù họ Trang nói, “Tiêu Vọng cậu hãy chuyển lời đến lãnh đạo của các cậu, việc này không bàn bạc gì nữa. Tôi không thể đem toàn bộ sự sống còn của một nhà tù ra để giúp các cậu giăng bẫy một kẻ phạm tội được.”

“Lời nói của ông tôi không thích nghe tẹo nào, sao có thể nói là giăng bẫy tội phạm được chứ?” Tiêu Lãng lại gân cổ lên cứ như con gà trống vậy.

Tiêu Vọng xua tay ra hiệu với em trai, rồi mặt mũi tươi cười nói: “Hãy làm theo chỉ thị của giám đốc! Toàn thể thành viên tổ chức Người gác đêm sẽ phối hợp.”

2

“Em thật không hiểu được! Sao mọi người có thể ủng hộ ý kiến người ngoài như thế chứ? Ông ta rõ ràng là sai mà! Đó thật là một mệnh lệnh ngu ngốc!” Tiêu Lãng lúc này đang nằm trên chiếc giường quân dụng cá nhân cứ ra sức đánh mạnh vào tấm ván giường của giường phía trên.

Lăng Mạc ngồi ở một bên cạnh chiếc bàn làm việc chỉ lắc đầu mỉm cười.

“Cậu cười cái gì mà cười?” Tiêu Lãng bực tức quát ầm lên.

“Tôi cười vì cậu không thông minh như anh trai cậu.” Lăng Mạc vừa lật xem tài liệu trong tay vừa thản nhiên nói.

“Tôi không thông minh như anh ấy?” Tiêu Lãng cảm thấy không phục, “Cậu cứ xem đi rồi cậu sẽ thấy! Đợi cho đến ngày mai, hãy nói ai thông minh, hãy nói quyết sách của ai mới là chính xác nhé!”

“Tôi làm cảnh sát mười mấy năm rồi, vào tù ở, thì đây mới là lần đầu.” Nhiếp Chi Hiên chạm tay vào chiếc giường quân dụng sạch sẽ, nói.

“Đây không gọi là ở tù, đây rõ ràng là ở trong phòng nghỉ của cảnh sát vũ trang.” Tiêu Lãng nói.

“Anh Tiêu Vọng gửi một tin nhắn đến, các anh xem này.” Trình Tử Mặc đang hí hoáy trước chiếc máy tính.

Theo sự sắp xếp của Lão Tía Bác Nguyên Mạn cũng như sự quyết định của Tiêu Vấn Thiên, Đường Đang Đang được thu xếp cho nghỉ ngơi ở nhà, làm như vậy cũng để cho cô ấy có thể điều chỉnh tâm trạng cảm xúc của bản thân tốt hơn. Đường Đang Đang vừa nghỉ phép, thì chiếc máy tính trở thành người bạn đồng hành của Trình Tử Mặc.

“Cái gì thế?” Tiêu Lãng đang nằm liền bật người ngồi thẳng dậy, chạy đến phía trước máy tính của Trình Tử Mặc để xem.

“Sau khi tiến hành kiểm tra đối với chiếc xe xảy ra va chạm, mặc dù không có biển số xe, nhưng thông qua số khung xe có thể tra cứu ra được, đây là một chiếc xe bị đánh cắp.” Trình Tử Mặc nói, “Người chủ chiếc xe vẫn chưa biết rằng chiếc xe của mình đã bị mất trộm.”

“Không chỉ bị mất trộm, bây giờ nó còn trở thành cái sàng lỗ chỗ rồi.” Tiêu Lãng nói.

“Giống hệt như vụ án “Kị sĩ u linh” vậy.” Nhiếp Chi Hiên nói, “Xem ra, cậu cảnh sát hỗ trợ đó nói không sai, Cầu Tuấn Kiệt thực sự bị bọn chúng tóm được rồi.”

Lăng Mạc vẫn không có hành động gì, chỉ cười khẽ một cái, nói: “Hành trình tháo chạy khỏi thành phố Nam An của bọn chúng đã điều tra ra chưa?”

“Các đồng nghiệp của phân đội trinh sát hình ảnh đã điều tra ra rồi.” Trình Tử Mặc nói, “Dọc đường chạy theo đường cao tốc cho đến nhà tù Kim Ninh, cả chặng đường chạy quá tốc độ. Tiếc là, vì lái xe vào ban đêm, không thì chạy vượt tốc độ nghiêm trọng như vậy, vào lúc ở lối ra khỏi đường cao tốc chắc chắn đã bị cảnh sát giao thông chặn lại rồi.”

“Đám đồ đệ liều lĩnh quên chết này ngay đến cả tính mạng còn không cần nữa, huống gì chỉ là việc chạy quá tốc độ chứ.” Tiêu Lãng nói.

“Vậy đầu máy quay đó có thể nhìn rõ được mặt mũi của kẻ ngồi trong xe không?” Lăng Mạc đặt tập tài liệu trong tay xuống, ngẩng đầu lên hỏi.

“Không thể, mấy tấm ảnh cắt ra từ máy quay tôi đều đã xem rồi, cho dù là Đang Đang ở đây, cũng không thể khôi phục lại được.” Trình Tử Mặc xoay màn hình máy tính sang phía Lăng Mạc.

Trong tấm ảnh, bức hình chụp lại mặt trước chiếc xe mơ hồ không rõ, bởi vì tấm chắn nắng bên ghế lái chính và ghế lái phụ đều được lật cả xuống, che mất phần lớn khuôn mặt của lái xe và bên phía ghế lái phụ, cho nên cơ bản là không nhìn thấy mặt những người ngồi hàng ghế trước, đừng nói gì đến người ngồi hàng ghế sau nữa.

“Có sự chuẩn bị đấy chứ.” Lăng Mạc nói, “Giữa đêm khuya khoắt, hành động kỳ quái lật tấm chắn nắng xuống như vậy, mà nhân viên thu phí cao tốc không có cảnh giác gì sao?”

“Sẽ có cảnh giác chứ, nhưng bọn chúng đi qua lối đi ETC[*].” Trình Tử Mặc xòe tay ra, rồi nói tiếp, “Song điều hay ho thú vị lại không phải việc đó. Anh Vọng phát hiện ra hành động kỳ quái đó xong, bèn đề nghị các đồng nghiệp bên trinh sát hình ảnh Nam An tiếp tục tìm kiếm những chiếc xe chạy trong đêm khuya mà lại lật tấm chắn nắng xuống. Kết quả là đã tìm thấy một chiếc xe như vậy thật.”

Trên màn hình máy tính xuất hiện một tấm ảnh khác, là một chiếc xe tải đầu bằng chở hàng. Đằng trước ghế lái xe và ghế lái phụ đều lật tấm chắn nắng xuống giống y như vậy, che khuất phần lớn khuôn mặt những người ngồi ở hàng trước, hơn nữa cũng đi theo lối ETC.

“Nếu như là đồng bọn với nhau, vậy thì đối thủ của chúng ta không hề ít đâu.” Tiêu Lãng giơ ngón tay lên tính, “Nếu như ngồi đầy xe, là 11 người cơ đấy.”

“Đường đi của hai chiếc xe này có giống nhau không?” Lăng Mạc hỏi.

Trình Tử Mặc không trả lời, đợi một hồi lâu sau, bên phía Tiêu Vọng lại gửi đến tin nhắn: “Qua kiểm tra, hai chiếc xe không khởi hành cùng nhau, mà chạy chiếc trước chiếc sau, nhưng đều ra khỏi đường cao tốc ở cùng một lối ra, sau khi ra khỏi đường cao tốc thì không còn tìm thấy dấu vết đâu nữa.”

“Vậy cần gì phải nói nữa.” Tiêu Lãng búng tay tách một cái, “Không có chuyện trùng hợp như vậy, cùng vào đường cao tốc ở Nam An, cùng chạy cả nghìn ki-lô-mét, cùng đến một chỗ này, cùng lật tấm chắn nắng xuống, hiển nhiên là cùng một giuộc.”

Lời nói của cậu vừa dứt, Tiêu Vọng lại lần nữa gửi tin đến: “Chiếc xe chở hàng có ảnh chụp biển số, kiểm tra rồi, là xe bị đánh cắp.”

“Xem ra, thật sự chúng ta phải lên tinh thần đến 200% mất.” Nhiếp Chi Hiên có chút lo lắng nói.

“Tôi đã nói là không thể di chuyển mà, không thể di chuyển, cố thủ mới là biện pháp tốt nhất!” Tiêu Lãng lại gào lên.

Lăng Mạc lắc đầu, nói: “Điều mà tôi đang nghĩ đến là, nếu như bọn chúng có hai chiếc xe, tại sao chúng lại chọn dùng chiếc xe nhỏ để gây chuyện? Mà không phải là dùng chiếc xe tải chở hàng?”

“Đúng vậy, trong vụ án “Kị sĩ u linh”, rõ ràng chúng dùng chiếc xe tải chở hàng.” Nhiếp Chi Hiên nói.

“Trừ phi, chiếc xe chở hàng của bọn chúng còn có mục đích sử dụng khác.” Tiêu Lãng nói.

Mọi người lập tức rơi vào trạng thái trầm lặng, một lúc lâu sau, Lăng Mạc lẩm bẩm nói: “Dùng chiếc xe chở hàng vào việc gì đây?”

“Bây giờ nói gì cũng vô dụng, vẫn còn phải đợi anh trai tôi đem sơ đồ tuyến đường di chuyển ngày mai về để xem xem.” Tiêu Lãng nằm lại xuống giường, đập tay vào ván giường nói, “Chẳng nghe lời mình gì cả, chà!”

“Cậu cứ yên lặng một lúc đi, lúc nữa Tiêu Vọng sẽ họp xong và quay về đây rồi.” Nhiếp Chi Hiên nói.

“Họp thôi mà cũng không cho chúng ta đi, có gì mà bí bí mật mật như vậy chứ.” Tiêu Lãng không đập tay vào ván giường nữa, nằm ôm tay, bắt tréo chân trên chiếc giường quân dụng, “A Bố đâu? A Bố đi đâu rồi nhỉ?”

“Ghi chép ở cuộc họp.” Lăng Mạc vừa xem tài liệu vừa tiện mồm trả lời.

Một lúc sau, Tiêu Vọng cầm theo một tấm sơ đồ đẩy cửa bước vào. Không linh tinh nhiều lời, anh trực tiếp trải tấm sơ đồ lên trên bàn làm việc, nói luôn vào nội dung chính: “Quyết định cho đến giờ là sẽ di chuyển Đỗ Xá đến trại tạm giam số 2 Kim Ninh ở gần đây nhất.”

“Trại tạm giam?” Tiêu Lãng lại một lần nữa nhảy dựng lên trên giường, “Em đã nói là mấy lão già bên tư pháp này muốn chối bỏ trách nhiệm rồi mà? Muốn di chuyển thì cũng phải di chuyển đến một nhà tù chứ, dựa vào cái gì mà lại đẩy củ khoai nóng trong tay sang cho công an chứ?”

Tiêu Vọng trừng mắt nhìn em trai, nói: “Trại tạm giam này mới được xây dựng, trang thiết bị bảo vệ cũng là hoàn thiện nhất, lại càng không có khe hở nào có thể chui lọt, cho nên là nơi an toàn nhất. Tuy rằng việc giam giữ ở trại tạm giam không phải là phương án lâu dài, nhưng là lựa chọn tốt nhất cho lúc này. Quãng đường từ nhà tù đến trại tạm giam là 50 ki-lô-mét toàn bộ là đường quốc lộ, lượng xe cộ trên đường cũng không nhiều, cả tuyến đường tương đối dễ đi. Nhà tù đã phân công xe đi dọc theo con đường tiến hành khảo sát một lần nữa và hiệu đính chỉnh sửa lại sơ đồ, đảm bảo toàn bộ chặng đường không có góc chết.”

“Cái gì?” Tiêu Lãng trợn tròn mắt, “Phân công xe đi khảo sát? Cũng có nghĩa là, nếu như bây giờ có đôi mắt đang chăm chú nhìn chúng ta chằm chằm, thì có khác gì chúng ta báo trước cho bọn chúng biết tuyến đường hành động của chúng ta? Đang đùa hay sao chứ? Nào nào nào, Lăng Mạc, vừa nãy chẳng phải cậu nói là anh trai tôi thông minh hơn tôi sao? Cậu thử đánh giá hành động lần này của anh ấy xem nào.”

Lăng Mạc vẫn cúi đầu lật tài liệu hồ sơ, chẳng để ý gì đến câu hỏi của Tiêu Lãng.

Song Tiêu Vọng lại nhìn Tiêu Lãng với ánh mắt rất phức tạp, không rõ là bực tức hay là tán đồng, anh cười nói: “Dù gì cũng chỉ là một phạm nhân thông thường, cho nên bên tư pháp rút ra một đội cảnh sát vũ trang hộ tống.”

“Vô lý quá! Thật là vô lý hết sức!” Tiêu Lãng lắc đầu nói, “Cái gì mà phạm nhân thông thường chứ? Việc này có liên quan đến hành động của tổ chức đối thủ của chúng ta cơ mà! Một đội? Bảy người ư?”

“Chẳng phải còn có những người chúng ta đây sao?” Tiêu Vọng chỉ vào mọi người.

“Phía cảnh sát không có ai hay sao?” Nhiếp Chi Hiên hỏi.

“Áp giải phạm nhân vốn không phải chức trách của bên cảnh sát, quyền quản lý là ở bên tư pháp.” Tiêu Vọng nói, “Có điều tính đến nhân tố giao thông, nên phía cảnh sát cử 3 cảnh sát mô tô đi mở đường.”

“Nói nhiều như vậy chẳng có tác dụng gì, chỉ còn cách là phải dựa vào bản thân chúng ta thôi.” Lăng Mạc đặt tài liệu xuống đi đến bên cạnh tấm sơ đồ, chau mày xem xét.

“Địa hình thực ra cũng không tệ lắm.” Trình Tử Mặc dùng ngón tay thon nhỏ của mình di chuyển chậm rãi dọc theo hướng đi của con đường trên tấm sơ đồ, “Toàn bộ là đường quốc lộ, hai bên đều là khoảng không rộng lớn. Cho dù là có nguy hiểm gì, cũng đều có thể đoán biết trước được. Hơn nữa, cho dù bọn chúng có cướp tù thành công, cũng vẫn ở trong phạm vi hỏa lực của cảnh sát vũ trang, muốn tránh cũng không thể tránh đi đâu được.”

“Ngoại trừ một chỗ này.” Lăng Mạc chỉ vào tấm bản đồ.

Đó là một điểm ở cách nhà tù Kim Ninh 20 ki-lô-mét, bên phía nam của đường quốc lộ là một vùng ao hồ rộng lớn, còn bên phía bắc có mấy ngọn núi nhỏ. Theo mức độ xanh hóa được phản ánh từ những hình ảnh chụp từ vệ tinh thì có thể thấy, thảm thực vật ở đây rất phong phú.

“Đoạn đường này cũng chỉ khoảng 2 ki-lô-mét, chạy xe hai phút là đi qua thôi, có lẽ không phải vấn đề lớn.” Trình Tử Mặc nói.

“Phía nam con đường chính là mặt hồ, chỉ có bên phía bắc là có thể đi qua được, muốn gây chuyện ở đây, độ khó cũng sẽ lớn hơn nhiều.” Nhiếp Chi Hiên nói.

“Tôi biết là chuyện như thế nào rồi!” Tiêu Lãng đột nhiên nói chen vào một câu không đầu không cuối, khiến mọi người đều quay hết sang nhìn cậu.

“Mọi người đã xem “Nhiệm vụ bất khả thi 6” chưa vậy? Trong đó có đoạn dùng một chiếc xe tải chở hàng nấp trong một chỗ kín đáo, đợi đoàn xe đi đến một cái, thì chiếc xe tải sẽ lao thật nhanh tới, đâm vào chiếc xe mục tiêu khiến cho nó lao xuống hồ nước bên cạnh đường, rồi sau đó sẽ thực hiện bắt giữ dưới nước.” Tiêu Lãng nói, “Vừa nãy có nói là bọn chúng còn lấy trộm một chiếc xe tải chở hàng đúng không? Hơn nữa cũng không biết tại sao bọn chúng không dùng chiếc xe tài chở hàng để đâm vào tường nhà tù, mà lại dùng chiếc xe nhỏ! Giờ thì biết rồi đấy!”

“Ngay từ đầu bọn chúng cũng không biết được kế hoạch di chuyển của chúng ta, không thể nào chưa bốc quẻ mà lại có thể biết trước được.” Trình Tử Mặc nói.

“Quan trọng là giờ các anh đi khảo sát tuyến đường một cái, bọn chúng sẽ biết được thôi, biện pháp mà tôi nói đến khả năng cao nhất sẽ được bọn chúng sử dụng!” Tiêu Lãng nói một cách tự tin.

“Học theo biện pháp trong phim, đó cũng không phải là không có khả năng.” Lăng Mạc gật đầu nói, “Hơn nữa, đoạn đường trong hai phút này quả thực là nguy hiểm nhất, cũng là đoạn đường mà chúng ta cần đề phòng nhất.”

“Việc này dễ giải quyết. Trình Tử Mặc, cô phụ trách điều khiển máy bay không người lái để bên trong chiếc xe Pikachu mà tôi lái đến, khi chúng ta tiếp cận đến gần đoạn đường mục tiêu, sẽ cho máy bay không người lái bay lên không trung trước để trinh sát, nếu như có xe nấp trong rừng cây, thì kiểu gì chúng ta cũng có thể phát hiện ra.” Tiêu Vọng nói.

Mọi người đều gật đầu đồng ý.

“Tối nay đều đi nghỉ ngơi cho sớm, để mai còn có tinh thần chút.” Tiêu Vọng nói, “Bây giờ tôi sẽ nói qua về kế hoạch hành động của chúng ta, và phân công công việc.”

Sáu giờ rưỡi sáng, trời mới tờ mờ sáng, đèn báo của mấy chiếc xe cảnh sát đang nhấp nháy sáng, khiến cho cánh cổng lớn của nhà tù Kim Ninh được chiếu sáng trưng.

Xe mở đường của đoàn xe, là ba chiếc xe mô tô cảnh sát kết hợp thành thế trận ba góc, chiếc Pikachu và chiếc Đỉnh Vạn Cân đi liền theo sau đó. Tiêu Vọng lái chiếc Pikachu, đem theo Trình Tử Mặc đang ôm chiếc máy bay không người lái; Tiêu Lãng lái chiếc Đỉnh Vạn Cân. Phía sau là chiếc xe chở tù nhân đang nhốt Đỗ Xá, để phòng tránh sự cố rủi ro, Tiêu Vọng để Lăng Mạc ngồi ở ghế lái phụ của chiếc xe chở tù nhân, phối hợp cùng người lái xe bên cơ quan tư pháp, còn Nhiếp Chi Hiên được thu xếp ngồi trong thùng xe nhốt tù nhân phía sau ngay cạnh Đỗ Xá. Phía sau cùng chốt trận, là một chiếc xe bọc thép của cảnh sát vũ trang, trên xe chở một đội các chiến sĩ cảnh sát vũ trang được trang bị đầy đủ.

Không lâu sau, cánh cổng lớn chắc nịch của nhà tù mở ra một lối đi hẹp. Nhiếp Chi Hiên cùng với một chiến sĩ cảnh sát vũ trang áp giải một nam giới gầy gò ốm yếu đi ra. Người nam giới mặc chiếc áo khoác gilê của nhà tù, trùm lấy phần đầu bằng một chiếc túi vải màu đen, bị còng tay và xích chân, từng bước từng bước xê dịch về phía chiếc xe chở tù nhân.

Phần da duy nhất bị lộ ra của người nam giới, chính là đôi tay khẳng khiu như hai cành cây khô. Phần cổ tay thâm đen, khô nứt mà thô ráp, gân guốc nổi lên tím ngắt, chiếc còng tay khóa chặt trên hai cổ tay, phía dưới chiếc còng tay có bảy vết sẹo tròn màu nâu nhạt, do tổ chức sẹo tăng sinh nên lồi hết cả lên trên bề mặt da, ở giữa lại có những vết sẹo sọc nối liền với nhau, nhìn như một con rết đang bò trên mu bàn tay, trông mà khiếp sợ.

“Mẹ ơi, mấy vết sẹo thuốc lá đó…” Giọng nói của Tiêu Lãng vọng đến từ trong tai nghe, nhưng nhanh chóng đã bị Tiêu Vọng ngắt lời.

“Bắt đầu hành động!”

Sau khi Đỗ Xá bị áp giải lên chiếc xe chờ tù nhân, liền ngay sau đó cánh cửa chiếc xe chở tù nhân đóng lại cạch một tiếng, mấy chiếc xe cảnh sát đồng thời nổ máy, rồi đoàn xe khởi hành trong tiếng hú còi cảnh sát của ba chiếc xe mô tô đi đầu.

“Sao nào? Tôi thấy thế trận này càng nhìn lại càng thấy giống những hình ảnh trong phim “Nhiệm vụ bất khả thi 6“.” Tiêu Lãng đang lái chiếc Đỉnh Vạn Cân truyền đạt tới mọi người thông qua tai nghe.

“Đừng nói mấy lời linh tinh suốt nữa, tập trung.” Lăng Mạc đang ngồi bên ghế lái phụ của chiếc xe chở tù nhân đáp lại.

“Đã đến đoạn đường mục tiêu đâu chứ, căng thẳng như vậy làm gì?” Tiêu Lãng không mấy để tâm.

Đoạn đường nửa giờ đồng hồ phía trước quả nhiên trôi qua rất thuận lợi, xe cộ trên đường rất ít, nên đến cả đối tượng để mọi người phải cảnh giác cũng không có. Cho đến khi đoàn xe càng ngày càng gần với đoạn đường mục tiêu, mọi người mới lại một lần nữa nắm chặt tay lái.

Đoàn xe đã chạy đến bên cạnh hồ Kim Ninh, phía bên trái là một vùng đồng cỏ rộng lớn, nhưng những ngọn núi nhỏ nối liền nhau phía trái trước mặt cũng đã dần dần hiện ra trong tầm mắt.

“Tử Mặc điều chỉnh máy bay không người lái, sau khoảng ba phút nữa cho bay lên không trung.” Tiếng của Tiêu Vọng.

“Đằng trước có một chiếc xe bus trường học nhé, mọi người lái chậm lại, để chiếc xe bus trường học đi qua trước.” Ngồi trên chiếc Đỉnh Vạn Cân nên tầm nhìn của Tiêu Vọng cao hơn cả so với chiếc Pikachu và xe mô tô cảnh sát, anh nhìn thấy điểm vàng ở phía xa, nên e ngại nếu có sự việc gì xảy ra ở đoạn đường mục tiêu thì sẽ liên lụy đến chiếc xe bus trường học.

Sau khi được Tiêu Vọng cho phép, xe mô tô phía trước bắt đầu giảm tốc độ đi chậm lại, chờ đợi để sẽ gặp chiếc xe bus trường học ở đoạn phía trước của đoạn đường mục tiêu. Nhưng, đúng vào lúc chiếc xe bus trường học đang chuẩn bị đi ngang qua đoàn xe, thì không hiểu đã xảy ra chuyện gì, chiếc xe đột nhiên đánh tay lái cực mạnh, lật nghiêng một cái, rồi đổ nghiêng xuống ngay phía trước đoàn xe, hơn nữa còn trượt theo mặt cắt ngang của con đường từ phía bắc sang phía nam rồi trực tiếp lao thẳng xuống hồ nước.

“Thôi chết! Xảy ra sự cố rồi! Mau cứu người!” Tiêu Lãng nhấn mạnh phanh xe, rồi từ trên chiếc Đỉnh Vạn Cân nhảy xuống.

“Liệu có bẫy không?” Lăng Mạc bên trong chiếc xe đang theo sát phía sau cũng do phanh gấp mà suýt chút nữa va phải kính chắn gió.

“Không thể nào! Tôi nghe thấy rất nhiều đứa trẻ đang kêu gào!” Tiêu Lãng vừa chạy về phía hồ vừa nói, “Thà tin là có chứ không thể tin là không có! Tính mạng bọn trẻ không đợi được!”

“Tuyệt đối không phải là ghi âm.” Tiêu Lãng vừa chạy vừa bổ sung.

“Tiêu Lãng nghe không nhầm được.” Tiêu Vọng nhất thời cũng có chút hoảng hốt, “Đám người này không lẽ lấy tính mạng trẻ con ra để đổi lấy Đỗ Xá ư?!”

“Chắc chắn là như vậy! Có tiếng kêu gào của mấy đứa trẻ con!” Tiêu Lãng lúc này đã cởi bỏ máy bộ đàm và áo chống đạn, trực tiếp lao thẳng xuống nước.

“Các đồng chí cảnh sát vũ trang lập tức xuống xe đến bảo vệ xung quanh chiếc xe chở tù nhân, toàn bộ súng ống lên đạn sẵn sàng.” Tiêu Vọng ra lệnh.

“Lăng Mạc và tôi cùng xuống nước cứu người, Trình Tử Mặc cho máy bay không người lái bay lên không trung, anh Nhiếp cầm vũ khí ở bên trong xe bảo vệ Đỗ Xá!”

Mệnh lệnh vừa đưa ra, tất cả mọi người lập tức hành động ngay. Mấy cảnh sát vũ trang tay cầm khẩu súng trường đột kích đời 95 chạy đến bên cạnh chiếc xe chở tù nhân, người lái chiếc xe chở tù nhân cũng kéo mạnh phanh xe, xuống xe cầm súng phòng bị. Một chiếc máy bay không người lái trinh sát cũng nhanh chóng bay lên.

Ngay sau khi Tiêu Vọng và Lăng Mạc nhảy xuống dưới hồ, trong tai nghe lập tức truyền đến giọng nói của Trình Tử Mặc: “Chú ý, chú ý, phía sau chúng ta có một chiếc xe tải đầu bằng chở hàng đang tiến lại gần! Tất cả phòng bị! Tất cả phòng bị!”

Nhưng lúc đó Tiêu Vọng đã không còn đem theo bộ đàm, không có ai tiếp tục bố trí hành động bước tiếp theo.

“Nếu như tiếp tục tiến gần, chúng ta sẽ tấn công!” Đội trưởng đội cảnh sát vũ trang đứng quỳ chân bên cạnh chiếc xe, giơ súng ngắm thẳng mục tiêu.

“Nó đổi hướng rồi, nó đổi hướng rồi, không lao vào chúng ta, mà muốn vượt qua.” Một chiến sĩ cảnh sát vũ trang nói.

Dưới góc nhìn của các cảnh sát vũ trang, chiếc xe này đang trong tình trạng vận hành bình thường thì gặp phải đoàn xe đang dừng lại, cho nên đổi hướng để vượt qua, đó chính là phản ứng thông thường. Song bọn họ không biết rằng là, trong hai chiếc xe bị lấy trộm ở Nam An, có một chiếc là xe tải đầu bằng chở hàng.

Chiếc xe tải chở hàng đi vượt qua chiếc xe bọc thép, vào lúc đầu xe chạy qua chiếc xe chờ tù nhân, mọi người mới phát hiện có một người đàn ông vô cùng cao lớn đang quỳ xổm trong thùng xe phía sau xe tải chờ hàng, hắn đang giơ cao một đồ vật đen sì sì, nhếch miệng cười với các cảnh sát vũ trang.

Mọi người còn chưa kịp phản ứng lại, cũng chỉ trong tích tắc mà thôi, người đó ném món đồ đen sì kia sang phía chiếc xe chở tù nhân.

Một tiếng động lớn vang lên, cái thứ đen sì kia dính chặt vào cạnh bên thùng xe của chiếc xe chờ tù nhân. Cùng lúc đó, súng ống của các cảnh sát vũ trang cũng ngay lập tức bị hút dính vào bên trên món đồ đen sì sì đó.

“Nam châm! Là nam châm!” Một cảnh sát vũ trang bị sức hút rất mạnh của miếng nam châm nhưng kiên quyết không buông khẩu súng trong tay cho nên bị lực hút kéo ngã.

“Tránh ra, tránh ra!” Đội trưởng đội cảnh sát vũ trang phát hiện phía sau miếng nam châm còn kéo theo một sợi dây thép, nên lập tức ý thức được sự nguy hiểm. Bị chiếc xe bọc thép chở tù nhân này đè bẹp thì hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi.

Chiếc xe tải chở hàng chạy tăng tốc độ, sợi dây thép lập tức bị kéo thẳng. Chiếc xe chở tù nhân lúc này trông giống như một con chó nhỏ đang không muốn trở về nhà vậy, cho dù bốn bánh xe bất động, cũng vẫn bị chiếc xe tải kéo theo thành ra chuyển hướng, bị kéo nghiêng tiến về phía trước. Chiếc xe chở tù va vào chiếc Đỉnh Vạn Cân, chiếc Pikachu và cả ba chiếc xe mô tô, song tốc độ vẫn không hề giảm đi chút nào, cứ hùng hổ lao về phía trước.

Ba người lái xe mô tô đều bị đuôi xe quẹt phải và bị thương, người duy nhất còn khả năng phản kháng là Trình Tử Mặc lúc này lôi khẩu súng lục đem theo bên người ra bắn theo, nhưng vì hỏa lực không đủ nên chẳng có tác dụng gì, chỉ biết tức giận giậm chân nhìn theo.

Rất may là Tiêu Vọng, Tiêu Lãng và Lăng Mạc đã nhanh chóng ngoi lên khỏi mặt nước.

Thì ra, vào lúc ba người họ bơi đến bên cạnh chiếc xe bus trường học thì đã biết mình bị mắc lừa. Trong xe không có một ai. Tiêu Lãng đã nghe thấy tiếng kêu gào của bọn trẻ con, chứng tỏ đó là một cái bẫy cố ý để cho bọn họ nghe thấy tiếng kêu. Tiêu Lãng không chỉ cảm thấy phiền muộn, mà còn rất bồn chồn, cậu chắc chắn rằng âm thanh mà bản thân mình nghe thấy tuyệt đối không phải là từ máy ghi âm, mà là tiếng người kêu vô cùng chân thật, vậy mà tại sao lại là một cái bẫy chứ?

Phía bên dưới mặt nước hồ nhìn không được rõ nét, nhưng Tiêu Lãng có thể cảm thấy được, có một bóng người chui ra khỏi chiếc xe bus trường học, rồi lao vút đi trong làn nước như một con cá với tốc độ rất nhanh. Tiêu Lãng định thử bơi đuổi theo xem sao, nhưng đối phương dường như không chỉ bơi đi với tốc độ rất nhanh, mà còn càng ngày càng bơi sâu xuống, dường như không cần cả lấy hơi nữa.

Tiêu Lãng biết với khả năng của bản thân thì không thể đuổi kịp hắn ta nữa rồi, hơn thế nữa tiếng va chạm cực lớn trên bờ khiến cậu biết rằng đã xây ra chuyện lớn, cho nên cậu đã lên trên bờ cùng với Tiêu Vọng và Lăng Mạc.

“Phải làm sao đây? Làm thế nào bây giờ?” Trình Tử Mặc lúc này đang ôm chiếc máy bay không người lái và thiết bị điều khiển từ xa, tay cầm cả khẩu súng lục mà đang không biết phải làm gì nữa.

“Đuổi theo!” Tiêu Lãng nhìn thấy chiếc xe tải chở hàng ở đằng xa đang tiếp tục chạy dọc theo hướng đường quốc lộ, bèn chạy đến bên chiếc xe mô tô, dựng chiếc xe mô tô lên rồi bắt đầu đuổi theo. Lăng Mạc cũng chở theo Trình Tử Mặc, cùng với Tiêu Vọng mỗi người lái một chiếc mô tô nhanh chóng lao đi.

3

Ba chiếc xe mô tô bật đèn cảnh sát nhấp nháy, lao vút đi trong làn bụi đất đang bốc lên mù mịt. Song do con đường có những đoạn rẽ, sau khi bọn họ chạy xe được hơn một cây số, thì không còn nhìn thấy bóng dáng chiếc xe chở tù bị đánh cắp đâu nữa.

Tiêu Vọng đang chạy xe dẫn đầu phanh gấp cho chiếc xe dừng lại, nói: “Không thể truy đuổi một cách không có mục đích được, Tử Mặc cho máy bay không người lái bay lên đi.”

Lời nói vừa dứt, chiếc máy bay không người lái cũng lập tức bay lên không trung.

Không còn tiếng động cơ của xe mô tô, Tiêu Lãng dường như lại phát hiện ra điều gì, cậu nghiêng tai lắng nghe.

Chiếc máy bay không người lái bay lên không trung, song bay về phía trước một đoạn không xa phía trên của một khu rừng núi rậm rạp thì đột nhiên không điều khiển được nữa, cứ lao thẳng xuống, bịch một tiếng rơi xuống đám cỏ rậm rạp.

“Sao thế?” Tiêu Vọng cảnh giác hỏi.

“Không biết được nữa!” Trình Tử Mặc dùng sức ấn vào từng nút một trên thiết bị điều khiển từ xa, “Rõ ràng vẫn còn ở trong phạm vi điều khiển cơ mà.”

“Hay là do hết pin rồi?” Tiêu Vọng hỏi.

“Không thế nào, vừa nãy trên màn hình hiển thị vẫn còn hiển thị hai vạch cơ!”

“Suỵt!” Tiêu Lãng giơ tay ra hiệu im lặng, đợi thêm một lúc rồi nói, “Đi, bên trái phía trước, tôi nghe thấy giọng của anh Nhiếp rồi!”

Câu nói giống như một liều thuốc trợ tim vậy, một lần nữa vực dậy tinh thần của mọi người, tất cả chạy theo sau mô tô của Tiêu Lãng tiến thẳng vào bên trong khu rùng rậm ở bên đường. Không lâu sau, chiếc xe tải đâu bằng chở hàng và chiếc xe chở tù nhân nó kéo theo với phần đầu xe đã bị va đập đến biến dạng đã xuất hiện ở trong chính giữa khu rừng. Cùng xuất hiện vào lúc đó, còn có tiếng rên rỉ không rõ ràng của Nhiếp Chi Hiên.

Vừa đậu chiếc mô tô lại, Tiêu Vọng đã lao như một mũi tên về phía chiếc xe bọc thép chở tù nhân.

Nhiếp Chi Hiên ngồi trên ghế trong xe chở tù nhân, nghiêng người tựa vào thành xe, những giọt mồ hôi to tướng không ngừng rơi xuống. Đến gần nhìn mới biết, do sức hút cực mạnh của miếng nam châm, phần chi giả của Nhiếp Chi Hiên bị hút chặt vào thành xe, không thể động đậy được. Có thể là do lực hút xuất hiện quá nhanh và mạnh, hoặc là do Nhiếp Chi Hiên giằng co vật lộn, khiến cho chỗ kết nối giữa cơ thể anh với phần chi giả bị nứt tách ra. Máu chảy ra nhuộm đỏ cả chiếc áo sơ mi của Nhiếp Chi Hiên, cơn đau dữ dội cũng khiến cho ý thức của anh dần dần không còn tỉnh táo nữa.

“Anh Nhiếp, anh Nhiếp, anh không sao chứ?” Tiêu Vọng tiến lên phía trước kiểm tra tình hình sức khỏe của Nhiếp Chi Hiên, cũng may là xem ra không có nguy hiểm gì đến tính mạng.

“Tôi không sao, không sao, mau, mau đi cứu người.” Nhiếp Chi Hiên chỉ tay về phía bắc, nói: “Tên Tai sứt, tôi đã nhìn thấy tên Tai sứt, hắn ta đã lên xe mở khóa xích chân cho Đỗ Xá, người bị… bị bắt cóc đi rồi. Đi về… về phía kia.”

“Tử Mặc, Tử Mặc, mau gọi xe cấp cứu, đồng thời gọi cứu viện luôn!” Tiêu Vọng ra lệnh. Lúc này, chỉ có Trình Tử Mặc là còn đang đeo theo bộ đàm, những người khác đều đã tháo bỏ bộ đàm trước lúc xuống hồ để cứu người mất rồi.

“Gọi trung tâm chỉ huy, gọi trung tâm chỉ huy.” Trình Tử Mặc nói to vào bộ đàm, song không có bất cứ lời hồi đáp nào.