Chương 3 Một phần tư của máu tanh-Ở khởi đầu của sự bất hạnh, thường sẽ có một sự cố ngoài ý muốn.-Jean Baudrillard
“Anh giải thích một chút cho em nghe này.” Tiêu Vọng nhìn Tiêu Lãng một cái, rồi nói, “Việc giăng bẫy tội phạm mà chúng ta nói đến, cũng chính là việc gài bẫy thực thi pháp luật được nói đến ở trong hệ thống pháp luật của Anh, Mỹ. Về mặt pháp lý mà nói, đương sự vốn dĩ không hề có ý đồ phạm pháp, do sự dụ dỗ của nhân viên thực thi pháp luật, mới gây ra các hoạt động vi phạm pháp luật. Giăng bẫy tội phạm là hành vi phạm lỗi nghiêm trọng của người thực thi pháp luật, là biểu hiện tất yếu của việc đạo đức chính trị hủy hoại đạo đức con người. Đương nhiên, hệ thống pháp luật đại lục chúng ta cũng đặc biệt hạn chế việc này. Vì mục đích tìm kiếm chứng cứ, dụ dỗ đương sự nảy sinh ý đồ vi phạm pháp luật, đó là hành vi biểu hiện của việc quyền lực công quốc gia xâm phạm đến quyền tự giác kỷ luật cá nhân của đương sự. Cho nên, những chứng cứ có được từ việc giăng bẫy tội phạm thì không thể được coi là chứng cứ; Giăng bẫy tội phạm để dụ dỗ đương sự phạm tội, thì đương sự có thể sẽ được miễn trừ trách nhiệm hình sự.”
“Chẳng phải là chỉ có trường hợp phòng vệ chính đáng mới được miễn trừ trách nhiệm hình sự sao?” Tiêu Lãng nói, “Điều này thì em không thể hiểu được, cho dù là ai dụ dỗ, chỉ cần anh ta phạm tội, vẫn có thể được miễn trừ trách nhiệm hình sự ư?”
“Buộc phải miễn trừ trách nhiệm hình sự.” Tiêu Vọng nói, “Đây là biểu hiện của pháp trị.”
“Pháp trị thì pháp trị chứ, nhưng cũng không thể nào dung túng bỏ qua cho việc vi phạm pháp luật chứ.” Tiêu Lãng có phần không hài lòng.
“Pháp trị chính là tuyệt đối không cho phép việc dụ dỗ hay hãm hại.” Nhiếp Chi Hiên nói, “Bộ phận thực thi pháp luật giả trang thành hành khách để tóm bắt xe đen, cảnh sát âm thầm câu kết với gái mại dâm dụ dỗ bán dâm, mục đích để bắt phạt, những hành vi như vậy mới là vi phạm pháp luật. Trong nước cũng đã có những trường hợp vụ án điển hình kiểu như vậy, và cảnh sát đã bị kết án.”
“Xe đen vốn dĩ là vi phạm pháp luật rồi, nhân viên thực thi pháp luật có dụ dỗ hay không dụ dỗ bọn chúng, thì chúng vẫn chở khách mà.” Tiêu Lãng nói, “Những người này là đã có ý đồ vi phạm pháp luật rồi.”
“Nếu như anh đã thiết lập bẫy, vậy sẽ không có cách nào xác định được lúc anh không cài bẫy thì người khác có hay không có ý đồ vi phạm pháp luật.” Lăng Mạc nói, “Không thể quy kết có tội.”
“Vậy cậu nói xem hành động lần này của chúng ta có phải là giăng bẫy hay không?” Tiêu Lãng tỏ ý không phục.
“Chúng ta không phải là giăng bẫy.” Tiêu Vọng tiếp tục nói, “Đối phương đã thực hiện một loạt hành động, mục đích chính là để ép chúng ta phải di chuyển Đỗ Xá. Cho nên, chúng ta chỉ là xuất phát từ yếu tố an toàn, để A Bố thay thế cho Đỗ Xá, mục đích là để bảo vệ Đỗ Xá. Hành vi của đối phương không phải là do chúng ta dụ dỗ, đối phương vốn dĩ đã có ý đồ phạm tội, còn toàn bộ hành động đều do phía cảnh sát chúng ta hoàn thành. Cùng lắm thì có thể nói là, kế hoạch hành động mà chúng ta thiết kế, chẳng qua chỉ là một dạng bẫy trong bẫy mà thôi.”
“Cũng có nghĩa là, đối phương vẫn cứ luôn luôn tìm cách khiêu khích chúng ta, ép chúng ta phải di chuyển Đỗ Xá? Hơn nữa, ngay từ đầu anh đã biết tỏng mưu mô của đối phương?” Tiêu Lãng nhìn sang anh trai.
Tiêu Vọng cười cười và gật đầu với cậu em trai.
“Bởi vì trước giờ nhiệm vụ của anh là tìm kiếm Cầu Tuấn Kiệt, cho nên đối với vụ việc lần này, anh có trực giác chính xác hơn so với mọi người.” Tiêu Vọng nói, “Ngay từ lúc nhận được tin báo của người cảnh sát hỗ trợ, anh đã bắt đầu nghi ngờ rồi.”
“Người cảnh sát hỗ trợ đó có vấn đề ư?” Tiêu Lãng hỏi.
Tiêu Vọng lắc đầu, nói: “Anh cũng đã từng nghi ngờ người cảnh sát hỗ trợ này có vấn đề, nhưng sau đó báo cáo điều tra về cậu ta cho thấy, cậu ta không hề có vấn đề gì cả. Nghi ngờ lúc ban đầu của anh, lại là bắt nguồn từ vấn đề thời điểm Cầu Tuấn Kiệt ‘bị bắt cóc’.”
“À, Sơn Tiêu vừa mới bị bắt, Cầu Tuấn Kiệt cũng bị tóm luôn.” Lăng Mạc đáp lời một cách ngắn gọn.
“Đúng vậy, mọi người có thể không biết, rằng trước đó anh đã tốn bao nhiêu công sức để tìm kiếm nhân vật Cầu Tuấn Kiệt này.” Tiêu Vọng nói, “Bây giờ đã là thời đại thông tin hóa rồi, nếu như cảnh sát muốn tìm kiếm một người, thì thật sự không phải là một việc khó khăn. Nhưng, anh gần như đã phải huy động đến mọi nguồn lực của công an, vậy mà đều không thể tìm được anh ta. Cho nên anh cho rằng, Gác đen cũng không thể nào mà dễ dàng tìm được anh ta. Vậy mà lại đúng vào lúc sau khi một loạt sự kiện xảy ra, đó là Sơn Tiêu bị bắt, thầy Đường phát hiện được những manh mối nào đó, tổ chức Gác đen đối mặt trước nguy cơ bị bại lộ, thầy Đường bị sát hại, thì Cầu Tuấn Kiệt đột nhiên được tìm thấy. Thời điểm này, có phải là có chút trùng hợp quá hay không?”
“Có chút hàm ý là chó cùng rứt giậu.” Lăng Mạc nói.
“Vào thời điểm mấu chốt này, đột nhiên lại tìm được Cầu Tuấn Kiệt, còn bị chúng ta biết được nữa, như vậy có phải là có chút đặc biệt thái quá hay không?” Tiêu Vọng mỉm cười một cái, nói, “Nhưng dù gì cũng chỉ là suy đoán, nếu như bọn chúng thực sự đã tìm được Cầu Tuấn Kiệt, Trung Quốc thì rộng lớn và nhiều người như vậy, cũng thực sự là có thể bị người ta nhìn thấy, rồi sau đó báo cảnh sát, rồi bị chúng ta biết được. Cho nên, anh cần tìm kiếm thêm các chứng cứ khác nữa.”
“Điều tra người cảnh sát hỗ trợ sao?” Tiêu Lãng hỏi.
“Không, còn chưa đến lúc đó.” Tiêu Vọng nói, “Sau đó khi chúng ta đã cùng đi đến đồn công an, tìm hiểu được tình hình của vụ án, anh lại phát hiện ra mấy tình huống không thể giải thích được. Đầu tiên là, địa điểm được phát hiện là một căn phòng trống trước giờ vốn không có ai thuê để ở trên gác của nhà người cảnh sát hỗ trợ. Điều này đã rất thú vị rồi. Em nghĩ thử xem, một nơi rộng lớn như thành phố Nam An này, rất nhiều nơi bỏ hoang, rất nhiều nơi kín đáo bí mật. Có chỗ nào lại không thể tra hỏi được chứ? Lại cứ phải nhất định bỏ tiền ra thuê một căn phòng trống để mà tra hỏi? Hãy khoan nói đến các việc khác, chỉ xét đến việc bọn chúng rút đi nhanh như vậy, camera giám sát cũng không phát hiện ra người đi đường bất thường nào, mọi người đã phân tích rằng bọn chúng có xe ô tô. Được rồi, vậy tại sao lại không thể thẩm vấn ở bên trong xe chứ? Mà cứ phải loay hoay tìm cách thuê một căn phòng?”
“Nói không chừng bọn chúng đã có sự chuẩn bị cho kế hoạch lâu dài thì sao? Cũng cần có một nơi để nghỉ ngơi, hoặc là luân phiên làm việc chứ?” Tiêu Lãng phán đoán nói.
“Được, điểm này coi như là đã có thể giải thích xong một cách khiên cưỡng.” Tiêu Vọng nói, “Vậy thì vấn đề thứ hai lại khá khó giải thích rồi. Mọi người có thấy, theo như miêu tả của người cảnh sát hỗ trợ, anh ta dường như nghe thấy những âm thanh như là ‘Cầu Tuấn Kiệt’, ‘tấm bản đồ’, cùng với cả những tiếng đánh đấm tra hỏi. Việc này cho thấy dụng ý cũng quá đặc biệt nữa, không lẽ cả một quá trình tra hỏi lại chỉ nói hai từ đó thôi?”
“Những câu khác không nghe rõ chăng, người cánh sát hỗ trợ đã nói như vậy.” Tiêu Lãng nói.
Tiêu Vọng cười rồi nói: “Những điều khác đều không nghe rõ, chỉ hai từ trọng điểm quan trọng như vậy, có thể khiến cho cả một hệ thống phía cảnh sát bao gồm cả toàn thể tổ chức Người gác đêm đều cảnh giác thì lại nghe rõ? Còn nữa, ở đây có một vấn đề về logic, mọi người nghĩ xem. Trong cả quá trình tra hỏi, từ ngữ trọng yếu như ‘tấm bản đồ’ thì chắc chắn là xuất hiện rồi, không có gì lạ cả. Nhưng mà ba chữ ‘Cầu Tuấn Kiệt’ cũng xuất hiện nữa, thì lại khó lý giải rồi. Người của tổ chức Gác đen khi tiến hành tra hỏi lẽ ra phải hỏi trực tiếp kiểu như là ‘Tấm bản đồ ở đâu’ hay gì đó, chứ không ai lại nói ‘Cầu Tuấn Kiệt, mày cho tao biết tấm bản đồ ở đâu’, không cần thiết phải như vậy chứ nhỉ, dù sao thì cũng chỉ có một ‘phạm nhân’. Hơn nữa trong cả quá trình bị tra hỏi, bản thân Cầu Tuấn Kiệt lại càng không xưng hô cả tên họ của mình ra như thế. Vậy thì, mấy chữ then chốt ‘Cầu Tuấn Kiệt’ này đã truyền đến tai của người cảnh sát hỗ trợ như thế nào đây?”
“Cho nên em mới nói là liệu có phải người cảnh sát hỗ trợ có vấn đề không?” Tiêu Lãng tiếp lời.
“Đúng thế, đây cũng là nguyên nhân khiến cho lúc đầu anh đã nghi ngờ người cảnh sát hỗ trợ.” Tiêu Vọng nói, “Cho nên việc đầu tiên mà anh thực hiện, đó là đề nghị giám đốc Tiêu cử người điều tra người cảnh sát hỗ trợ. Nền tảng của người cảnh sát hỗ trợ này rất đơn giản, rất đơn thuần, điều tra hết rồi, không có vấn đề gì. Cho nên, anh đã quyết định đến hiện trường để xem xét.”
“Chúng ta cũng đều đã xem xét ở hiện trường, không có gì bất thường cả. Có cảm giác như là thuê một căn phòng để tra hỏi, công cụ vẫn còn ở đó.” Lăng Mạc nói.
“Đúng, nhìn thì có vẻ đúng là như vậy.” Tiêu Vọng nói, “Nhưng có một vấn đề quan trọng là, cách âm của tòa nhà này ra sao.”
Tiêu Lãng và Lăng Mạc đều trở nên trầm ngâm, trước giờ quả thực chưa từng nghĩ đến vấn đề này.
“Vừa hay lúc đó cũng đúng vào đêm khuya yên ắng, anh đã cho người đi đến hiện trường ở căn hộ phía trên gác của nhà người cảnh sát hỗ trợ, còn mình thì đi đến phòng ngủ của nhà cậu ta, thực hiện một thực nghiệm điều tra[*].” Tiêu Vọng nói, “Kết quả của thực nghiệm điều tra không nằm ngoài dự đoán, cho dù là người đồng nghiệp đó kêu gào như thế nào ở hiện trường, thì ở dưới tầng anh cũng chỉ có thế nghe được một chút ít động tĩnh mà thôi. Bất kể là một từ ngữ quan trọng nào, đều không thể truyền đạt xuống bên dưới được.”
“Vậy thì sự việc là như thế nào đây?” Tiêu Lãng ngạc nhiên hỏi, “Cho dù là người của tổ chức Gác đen có muốn làm giả, thì tương tự cũng không có cách nào truyền đạt xuống được phải không?”
“Đương nhiên, nếu như đối phương thay đổi tần suất âm thanh, khiến cho tần suất âm thanh vượt quá tần suất phát ra của một người bình thường, thì cũng có khả năng thực hiện được.” Tiêu Vọng nói, “Lúc đó, vì nghi ngờ đến năng lực biến đổi, cho nên anh suy đoán đến khả năng như vậy. Song anh cũng chưa nghĩ đến mức độ sâu hơn. Anh chỉ nghĩ đến việc có người có thể đã thay đổi tần suất âm thanh, chứ không hề tính đến tình huống người này có thể còn biết mô phỏng âm thanh. Cho nên, lúc Tiêu Lãng nghe thấy những tiếng kêu cứu của trẻ con trong chiếc xe bus trường học, ở vào tình trạng khẩn cấp, anh đã không nghĩ đến điểm này.”
“Nghĩ đến cũng không có tác dụng. Chúng ta là cảnh sát, cho dù là chỉ có một phần vạn khả năng xảy ra, một khi có người gặp phải tình huống nguy hiểm đến tính mạng, chúng ta cũng không thể không cứu.” Lăng Mạc điềm nhiên nói.
Tiêu Vọng hướng sang Lăng Mạc gật đầu, có ý như cảm ơn sự an ủi của cậu. Tiêu Vọng nói tiếp: “Vì là âm thanh có điểm bất thường, vụ việc này đã có điểm khả nghi rồi, cho nên trong khoảng thời gian ngay sau đó, anh đã đi tìm gặp mẹ mình.”
“Làm DNA sao? Hiện trường này sao có thể làm DNA được chứ?” Tiêu Lãng nói, “Không phải mẹ đã từng nói à, ở trong một không gian khá rộng, không thể nào rà soát khắp mọi nơi một lượt để tìm kiếm DNA được. Vật dẫn lớn thì rất khó tìm được DNA.”
“Không cần phải tìm khắp toàn bộ căn phòng.” Tiêu Vọng nói, “Chẳng phải ở hiện trường tìm thấy một chiếc roi da sao?”
“Anh muốn tìm DNA của người cầm chiếc roi da sao?” Lăng Mạc hỏi.
Tiêu Vọng lắc lắc đầu, nói: “Không, ở phần tay cầm của chiếc roi da ngay cả dấu vân tay cũng không có, nói gì đến DNA nữa. Có điều, cho dù là bọn chúng cố tình không để lại vật chứng dấu vết, thì cũng sẽ chỉ chú ý đến việc xóa bỏ dấu vết vật chứng của chính bản thân bọn chúng. Việc xóa bỏ vật chứng dấu vết của người bị tra hỏi là không cần thiết phải không?”
“Ồ, đúng vậy, chiếc roi da là để đánh người. Đánh người sẽ dẫn đến tổn thương, tổn thương rồi sẽ có DNA dính lại trên chiếc roi da!” Tiêu Lãng nói.
Tiêu Vọng cười cười gật đầu, nói: “Vấn đề chính là ở đây, trên chiếc roi da chẳng có gì cả.”
“Thì ra việc đó cũng là giả.” Tiêu Lãng ngồi dựa vào thành ghế, điều chỉnh lại tư thế ngồi khiến cậu thấy thoái mái nhất.
“Người của Người gác đêm đen tối đã điều tra được rằng trên gác của nhà người cảnh sát hỗ trợ có căn hộ để trống, cho nên đã thuê lại, rồi sau đó diễn một màn kịch tại căn hộ thuê được này, mục đích chính là để cho chúng ta tin rằng Cầu Tuấn Kiệt đã bị tóm.” Lăng Mạc tổng kết lại.
“Bất luận là nhìn từ góc độ nào, cũng đều là như vậy.” Tiêu Vọng nói, “Vạn sự sẽ có trùng hợp, nhưng không thể nào việc gì cũng trùng hợp được. Cho nên lúc đó anh cũng đã có nhận định như quan điểm vừa rồi của Lăng Mạc. Vậy giờ vấn đề đã xuất hiện rồi, đám người này lao tâm khổ tứ diễn một vở kịch như vậy, mục đích là gì? Ít nhất là ở thời điểm đó, anh đã suy nghĩ rất nhiều mà không lý giải được điều này. Bởi vì bọn chúng làm như vậy, sẽ chỉ khiến cho chúng ta càng cảnh giác và tăng cường phòng vệ hơn mà thôi, như vậy chẳng có lợi ích gì cho hành động của bọn chúng cả?”
“Đầu óc bọn chúng tính toán cũng thật là cặn kẽ.” Lăng Mạc nói.
Tiêu Lãng xua xua tay, nói: “Thay vì nói bọn chúng có tầm nhìn xa, chi bằng hãy nói là bọn chúng nắm rất rõ về hệ thống tư pháp. Hiểu được bản chất của đám lão già tư pháp kia cứ mỗi khi gặp chuyện gì là sẽ tìm cách đẩy việc đi, bản thân thì sợ phải gánh vác trách nhiệm.”
“Nói như vậy là không đúng.” Tiêu Vọng cải chính, “Căn cứ theo quy trình quản lý của nhà tù, nếu như gặp phải sự việc rất có khả năng sẽ gây nên một vụ vượt ngục, hoặc là tình huống mà phạm nhân có thể gặp phải nguy hiểm đến tính mạng, thì việc di chuyển đến khu vực quan lý giam giữ an toàn là sự lựa chọn tốt nhất.”
“Cách nghề cách nghiệp như cách núi cách sông, đừng có mà bôi nhọ người khác.” Lăng Mạc nói.
Tiêu Lãng trừng mắt nhìn Lăng Mạc, không nói gì nữa.
“Đương nhiên, không trách Tiêu Lãng không biết, cũng mãi về sau này anh mới biết là như vậy. Chí ít thì cho đến lúc đó, anh cơ bản không hiểu rõ bọn chúng làm như vậy có mục đích gì.” Tiêu Vọng nói, “Cho nên, anh đã vô cùng hiếu kỳ về đám người ‘mưu cao kế sâu’ này. Lúc đó anh cho rằng cách nhanh nhất để có thể tìm được bọn chúng, chính là trinh sát hình ảnh. Anh đã đến phân đội trinh sát hình ảnh, muốn xem xem tiến triển của bọn họ ra sao. Kết quả phát hiện ra mình quả thật là ngây thơ, xe cộ đầy trên màn hình, cần phải rà soát kiểm tra từng chiếc một.”
“Ừm, không có đặc trưng nào để có thể phân biệt.” Lăng Mạc nói.
“Đúng thế, khó khăn chính là ở đó.” Tiêu Vọng nói, “Vốn dĩ anh cho rằng lượng xe lúc đêm muộn sẽ không nhiều, kết quả phát hiện ra lượng xe quả thực không hề ít. Hơn nữa, chúng ta chỉ có thể căn cứ theo một quãng thời gian đại khái để rà soát, ngoài ra không hề còn bất cứ căn cứ nào để dựa vào. Các đồng sự ở phân đội trinh sát hình ảnh đã áp dụng biện pháp đi hai bước, bước thứ nhất là tiến hành chụp ảnh từ clip phóng to quan sát từng chiếc xe một, xem xem liệu có điểm nào khả nghi. Bước thứ hai là gọi điện liên hệ với chủ của chiếc xe khả nghi, xem xem có tình huống bất thường không. Đương nhiên, nếu như có người bị mất xe, báo án, thì sẽ nhanh chóng có phản ánh trong hệ thống trinh sát hình ảnh. Đáng tiếc, những tình huống đó đều không có.”
“Đặc trưng rất rõ rệt chứ, hai chiếc xe đều lật tấm chắn nắng xuống mà.” Tiêu Lãng nói.
“Hiện giờ xem ra thì là như vậy, nhưng lúc đó bởi vì số lượng xe cộ quá lớn, căn bản chỉ là dựa vào may mắn để mà sàng lọc.” Tiêu Vọng nói, “Song vận may của chúng ta không ra gì, không trích xuất được hình ảnh lúc trước khi lên xuống đường cao tốc của bọn chúng.”
“Vậy thì trinh sát hình ảnh thành ra vô tác dụng hay sao? Nhưng mà Tào Doãn khi đó bị chúng ta tóm được chính là bằng cách này mà.” Tiêu Lãng tỏ ý nghi ngờ.
“Đúng thế, em không đến phân đội trinh sát hình ảnh để xem, cho nên em không thể hiểu được.” Tiêu Vọng nói, “Anh đã đến xem rồi, nên vô cùng thấu hiểu. Bởi vì anh biết rằng, cho dù là Đang Đang lúc này có thể quay về đội, thêm vào đó mời đến cả Trình Tử Nghiên chuyên gia kỹ thuật trinh sát hình ảnh của Long Phiên đi nữa, nếu thiếu một chút may mắn, không có thời gian là hai ngày thì cũng không tìm ra manh mối được. Cho nên, lúc đó anh cũng cảm thấy rất thất vọng, cơ bản là không có hy vọng gì nhiều vào việc có thể tìm được bọn chúng thông qua trinh sát hình ảnh.”
“Sau đó, anh lại đặt hy vọng ở phía người chủ cho thuê căn hộ. Đối phương nếu như đã thuê căn hộ, chắc chắn phải hẹn gặp với chủ nhà, vậy thì chủ nhà có lẽ có thể cung cấp một vài manh mối về bọn chúng.” Tiêu Vọng tiếp tục nói, “Thế là, cho dù là đêm hôm khuya khoắt, anh vẫn phải trơ mặt ra mà liên hệ với người chủ nhà. Chủ nhà là một phụ nữ lớn tuổi, cho nên bà ấy rất dè dặt với việc bị làm phiền vào giữa đêm. Bởi thế sau khi hỏi đi hỏi lại, ngoài việc biết được hai thông tin rằng đến tìm bà ta để thuê phòng là một phụ nữ khoảng trên dưới 40 tuổi, và vừa mới thuê căn phòng lúc ban ngày hôm đó, còn lại chẳng hỏi được gì hơn nữa.”
“Phụ nữ! Kẻ tấn công người cảnh sát hỗ trợ đó cũng là một phụ nữ.” Lăng Mạc nói, “Xem ra trong tổ chức đối thủ của chúng ta ít nhất còn có một phụ nữ.”
“Sau khi anh nghe được tin tức nhà tù Kim Ninh bị tấn công, anh đã lo lắng tột cùng. Tuy rằng lúc đó Đỗ Xá bình an vô sự, nhưng anh không thể đảm bảo rằng hắn ta luôn luôn bình an, bởi vì anh căn bản không biết được đối thủ muốn làm gì, đó là một việc vô cùng đau khổ.” Tiêu Vọng nói, “Cho nên anh đã dùng biện pháp nhanh nhất để chạy đến nhà tù Kim Ninh. Và mọi nghi vấn trong lòng chính vào lúc đó đã được giải đáp, anh nghe được cuộc tranh luận giữa Tiêu Lãng và giám đốc nhà tù họ Trang, bất giác anh đã đoán được mục đích của đối thủ.”
“Là bởi vì anh đã xem tấm bản đồ.” Lăng Mạc nói.
Tiêu Vọng gật gật đầu, nói: “Đúng, anh đã xem tấm bản đồ, hỏi Tử Mặc một vài vấn đề. Anh biết được rằng, nơi yếu thế nhất của nhà tù không phải là nơi mà bọn chúng tấn công. Hơn nữa, nếu như bọn chúng có được những năng lực biến đổi tương ứng, vậy thì phải có khả năng là có thể thiết kế ra được một cuộc vượt ngục bắt cóc Đỗ Xá. Nhưng bọn chúng lại chọn cách làm tương tự như vụ án “Kị sĩ u linh”, hiển nhiên là có chút không phù hợp.”
“Cho nên anh biết được bọn chúng làm tất cả những việc này, đều là để khiến cho nhà tù phát sinh đề cao cảnh giác, rồi sau đó theo quy trình mà di chuyển Đỗ Xá.” Lăng Mạc nhận xét đầy vẻ tán thưởng.
“Đúng, biết được mục đích của đối phương thì rất dễ xử lý rồi.” Tiêu Vọng nói, “Tiêu Lãng kỳ thực cũng đã ý thức đến sự mạo hiểm của việc di chuyển phạm nhân, nhưng anh lại nghĩ nếu đã như vậy, tại sao lại không thể dụ rắn ra khỏi hang chứ? Dù sao thì bọn chúng cũng sẽ không ra tay ở trên đường, mục đích cứu người trước rồi mới giết người sau của bọn chúng rất rõ ràng, có thể là vì một dạng ‘nghi thức’ nào đó chăng. Cho nên, sau khi mọi người đi khỏi, anh đã thuyết phục giám đốc nhà tù họ Trang, dùng A Bố thay cho Đỗ Xá, dụ cho đối phương hiện hình, sau đó tung một mẻ lưới tóm gọn tất cả. Chiêu này coi như là tương kế tựu kế đi.”
“A Bố rất thông thạo về hóa trang hiệu quả đặc biệt và mô phỏng hình ảnh, mức độ hiểu biết về cơ thể người chỉ đứng sau anh Nhiếp mà thôi.” Lăng Mạc cười mỉm.
“Cho nên, anh đã bảo A Bố dành thời gian một buổi tối để ‘biến’ thành Đỗ Xá.” Tiêu Vọng nói, “Ngoài ra, việc khảo sát tuyến đường di chuyển cũng có hai mục đích. Một là cố ý để lộ tuyến đường di chuyển cho phía đối phương, hai là thay đổi vị trí để suy nghĩ, nếu như chúng ta là đối phương, vậy thì chúng ta sẽ lựa chọn địa điểm nào trên tuyến đường này để ra tay. Kết quả cũng giống với kết luận của Tử Mặc, chính là ở nơi những ngọn núi nhỏ trải dài nối liền nhau. Cho nên anh đã dự đoán trước để bố trí một đội cảnh sát đặc nhiệm canh giữ ở phía bắc dãy núi.”
“Ồ, hèn gì anh có thể huy động lực lượng chi viện đến nhanh như thế.” Tiêu Lãng bỗng nhiên hiểu ra, “Anh còn có thể điều động cả cảnh sát địa phương, vậy mà sao không đề nghị thêm vài người nữa?”
“Người nhiều thì sẽ bị phát hiện, không có hiệu quả nữa.” Lăng Mạc nói.
“Kỳ thực, ở dưới nước cũng có người ếch của chúng ta.” Tiêu Vọng nói, “Đáng tiếc, địa điểm mai phục của người ếch của chúng ta không chuẩn xác, là ở phía chính diện đối diện với dãy núi, cách chỗ chiếc bus trường học rơi xuống cả một đoạn không nhỏ.”
“Vậy người ếch có nhìn thấy con ‘cá trê’ đó không?” Tiêu Lãng hỏi.
“Không, khoảng cách quá xa.” Tiêu Vọng lắc đầu vẻ thất vọng, nói, “Hơn nữa chúng ta đã không nghĩ đến chuyện là, hệ thống vô tuyến điện ở xung quanh đều bị chặn sóng, mọi sự liên hệ giữa các nhóm nhỏ đều bị cắt đứt hoàn toàn.”
“Vốn dĩ kế hoạch lần này thực sự là hoàn hảo không một kẽ hở, đáng tiếc bởi vì chỉ biết mình mà không biết người, cho nên mới thất bại.” Lăng Mạc cảm thán.
“Đối thủ lớn mạnh hơn nhiều so với trong tưởng tượng của chúng ta, cho nên, nhiệm vụ của chúng ta còn nặng nề, đường đi của chúng ta còn dài.” Tiêu Vọng nói, “Manh mối tuy một lần nữa lại đứt đoạn, song đối thủ cũng chẳng thu hoạch được gì hay ho cả, giờ chúng ta cần phải nghỉ ngơi, sau này còn phải đánh những trận kịch liệt.”
2Sáng sớm ngày hôm sau, tuy không ai đi triệu tập họp cả, song mọi người đều không hẹn mà cùng nhau đến phòng họp tại khu vực tiếp đón. Xem ra, người nào cũng có quầng thâm ở mắt. Rõ ràng vì sự thất bại của hành động lần này nên mọi người đều không thể ngủ ngon được.
“Cả đêm hôm qua, tìm kiếm camera giám sát của khu vực xung quanh.” Giọng nói của Tiêu Vọng rất ủ dột, cho nên mọi người cũng có thể đoán được ra kết quả, “Dù sao là ở khu vực ngoại ô, camera giám sát quá ít, hoặc có lẽ là bọn chúng nắm rõ vị trí lắp đặt các camera trên không ở xung quanh, cho nên đã cố tình tránh khỏi, cũng có thể là sau đó bọn chúng đã đổi xe, hoặc đổi sang đi bộ rời khỏi hiện trường.”
“Thời điểm vàng để tìm được bọn chúng đã qua mất rồi.” Lãng Mạc nói.
“Đúng thế, gần như không còn hy vọng gì rồi.” Tiêu Vọng lắc lắc đầu, nói, “À, anh Nhiếp đã xin được lệnh giải phẫu, cùng với phía cảnh sát địa phương vừa đi đến phòng giải phẫu, đi tìm hiểu xem trên người tên “Tai sứt” có manh mối gì không.”
“Manh mối ở đâu ra, trên thi thể thì có manh mối gì?” Tiêu Lãng có chút sốt ruột, “Vậy bước tiếp theo đây chúng ta làm thế nào? Không thể nào cứ nhàn rỗi như thế này chứ.”
“Kỳ thực tôi đang nghĩ, liệu chúng ta có thể tìm kiếm chút manh mối từ chỗ Đỗ Xá hay không?” Tiêu Vọng trầm ngâm nói, “Dù sao thì việc cởi nút cũng cần người thắt nút nữa.”
“Tôi đi hỏi.” Lăng Mạc nói.
“Hỏi cái gì? Hỏi một bệnh nhân tâm thần à?” Tiêu Lãng nói, “Hắn ta không bị xử tử hình, chính là vì bị hạn chế năng lực trách nhiệm hình sự phải không?”
“Hắn ta bị chứng bệnh rối loạn tâm thần.” Lăng Mạc nói, “Nên bị phán xử không thời hạn.”
“Vậy cũng là bệnh tâm thần rồi, hỏi thế nào?” Tiêu Lãng nói, “Hơn nữa quản giáo cũng đều nói rồi, người này bị giam giữ đã hơn hai mươi năm, không nói được mấy câu. Cậu định hỏi thế nào?”
“Tôi sẽ nghĩ cách.” Lăng Mạc cũng có chút không đủ tự tin ở bản thân.
“Hơn nữa là, cậu hỏi ra được kết quả, cũng không có tác dụng gì đâu.” Tiêu Lãng nói.
“Chỉ có thể thử xem sao, hơn nữa cần có chút ít thời gian để chuẩn bị.” Lăng Mạc nhìn thẳng vào mắt Tiêu Lãng, đáp lại.
“Làm vậy chỉ lãng phí thời gian.” Tiêu Lãng đưa hai tay ra túm tóc của mình, rồi lại dụi đôi mắt còn đỏ hoe.
Chiếc điện thoại di động của Tiêu Vọng đang để trên bàn họp đột nhiên kêu lên, tiếng chuông điện thoại kêu nhanh bất giác phá vỡ bầu không khí đang căng thẳng trong phòng. Cả mấy người gần như đồng thời cùng đứng bật dậy khỏi ghế. Mọi người biết rằng, vào thời điểm mấu chốt này, bất cứ cuộc điện thoại nào cũng đều có thể sẽ cung cấp một manh mối quan trọng.
Trên màn hình điện thoại đang sáng hiển thị lên hai chữ lớn - “Đang Đang”.
Tiêu Lãng phản ứng nhanh nhất, cậu đưa tay ra với lấy chiếc điện thoại di động, ấn nút nghe: “Alo, alo, đại tiểu thư, cậu vẫn ổn chứ?”
Đường Đang Đang không ngạc nhiên, cô nói: “Anh Vọng đâu rồi?”
Lúc này nghe được giọng nói của Đường Đang Đang truyền tới, đem đến cho Tiêu Lãng sự an ủi lớn lao. Tuy người mà Đường Đang Đang trực tiếp tìm là anh trai, song bản thân cậu cũng không vì vậy mà trái ý, cậu nghe theo đưa điện thoại cho Tiêu Vọng.
Tiêu Vọng rất hiểu em trai, anh mỉm cười để điện thoại ở trạng thái loa ngoài.
Đường Đang Đang vào lúc này dường như đã phần nào ổn định trở lại từ trong nỗi đau mất cha, tuy trong giọng nói của cô vẫn đầy vẻ mệt mỏi và bi thương, nhưng biểu đạt vẫn vô cùng rõ ràng. Ngoài những điều đó ra, trong giọng nói của cô lại còn có thêm cả sự kiên cường.
“Anh Vọng, hai ngày nay em ở nhà không có việc gì, nên đã tìm hiểu các file dự phòng được lưu trong máy tính của bố.” Đường Đang Đang nói, “Em nhớ là ông có một tập dữ liệu được bảo mật, bên trong gồm bốn tập dữ liệu nhỏ nữa. Trước đây ba trong số đó đều đã bị em phá giải mật khẩu, và đều có liên quan đến Lăng Mạc.”
Lăng Mạc không hề kinh ngạc, xem ra cậu dường như biết được việc Đường Tuấn từng thực hiện điều tra chuyên sâu về mình.
“Nhưng lúc đó khi em chuẩn bị mở được tập dữ liệu thứ tư, thì bị bố phát hiện. Hơn nữa lúc đó em cũng để ý thấy, mức độ bảo mật của tập dữ liệu này còn cao hơn nữa.” Đường Đang Đang nói, “Cho nên gần đây em đã mất thời gian là một ngày một đêm để phá giải được mật khẩu của tập dữ liệu này.”
“Vậy ư? Có những nội dung gì vậy?” Tiêu Lãng hỏi to, đồng thời cũng không quên quan tâm mấy câu, “Đừng có chỉ lo cho công việc, sức khỏe là quan trọng.”
Đường Đang Đang nghe thấy giọng nói của Tiêu Lãng, song không ngừng lại, cô tiếp tục nói: “Anh Vọng, anh dùng phần mềm hệ thống quản lý thông tin cảnh vụ trên điện thoại di động của mình để kết nối với mạng nội bộ đi, em sẽ gửi tài liệu cho anh qua kênh bảo mật của mạng nội bộ, mọi người xem đi rồi sẽ biết.”
“Đại tiêu thư nhớ phải giữ gìn sức khỏe nhé.” Trước lúc ngắt cuộc gọi, Tiêu Lãng vẫn không quên nhắc nhở một câu.
“Mình biết rồi, mọi người cũng chú ý an toàn.” Đường Đang Đang chu đáo đáp lại.
Hai phút sau, điện thoại di động của Tiêu Vọng nhận được tài liệu do Đường Đang Đang chuyển qua. Nghe được giọng nói của Đường Đang Đang, Tiêu Lãng cảm thấy vô cùng phấn khởi, cậu nhanh nhẹn kết nối với máy chiếu qua Bluetooth, giúp anh trai trình chiếu các văn bản trong điện thoại di động lên trên màn hình.
“Toàn bộ là ảnh.” Tiêu Vọng nói ngắn gọn.
“Nhìn ngày tháng là các bản chụp lại các loại ghi chép trong khoảng thời gian từ tháng 2 đến tháng 5 năm 1994, thời điểm đó kỹ thuật thông tin mạng còn chưa phổ cập.” Trình Tử Mặc nói, “Thời đó đều chỉ dựa vào ghi chép viết tay, những tấm ảnh này có lẽ cũng là những tài liệu nhằm để lưu trữ lại nên đã được chụp lại bằng máy ảnh kỹ thuật số về sau này, thời đó một chiếc máy ảnh kỹ thuật số cũng là hàng hiếm rồi.”
“Tài liệu Đang Đang chuyển qua bên trong bao gồm ba tập dữ liệu, tập dữ liệu thứ nhất có tên là ‘DLPA’, tập dữ liệu thứ hai có tên là ‘DLNB’, tập dữ liệu thứ ba có tên là ‘file’. Tiêu Vọng vừa nói vừa lần lượt mở từng tập dữ liệu, lướt xem một lượt các hình ảnh thu nhỏ của các file ảnh JPG.
“Trong tập dữ liệu thứ nhất, đều là nét chữ của thầy.” Lời nói của Lăng Mạc có chút không tự nhiên lắm, “Còn nét chữ ghi chép trong tập tài liệu thứ hai không phải của thầy.”
Nét chữ không giống nhau trong hai tập tài liệu, thì mọi người đều có thể nhận ra điều này. Nhưng mà, trong các ghi chép đều là những khoanh với chấm, gạch với ô, thêm vào đó là những từ ngữ và câu chữ lộn xộn khó hiểu, khiến cho mọi người không biết đâu mà lần. Ghi chép thông thường là dạng viết nhanh ghi lại hoạt động trong não của một người, người khác nếu như muốn đọc hiểu được, còn cần phải có một quá trình làm quen.
“Chả trách đại tiểu thư phải chuyển đến cho chúng ta, mấy thứ này chúng ta xem cũng không hiểu được là vẽ cái gì nữa.” Tiêu Lãng vò đầu, trợn mắt, hóp bụng lè lưỡi.
Theo yêu cầu của Lăng Mạc, Tiêu Vọng lần lượt mở ra từng bức ảnh trong tập tài liệu thứ nhất, để Lăng Mạc thử tìm hiểu rồi phân tích phán đoán. Có mười mấy tấm ảnh, Lăng Mạc đã xem trong hơn nửa giờ đồng hồ, rồi nói: “Tôi đã hiểu được đại khái là chuyện ra sao rồi.”
“Vậy mà cũng làm được?” Tiêu Lãng cũng xem hơn nửa giờ đồng hồ tương tự như Lăng Mạc mà vẫn không tìm ra bất cứ manh mối nào nên có phần cảm phục Lăng Mạc.
“Trước tiên hãy xem tên tập tài liệu. Đánh giá tâm lý trong tiếng Anh dùng từ: Psychological Assessment. Cho nên tôi cho rằng trong tập tài liệu thứ nhất là những ghi chép đánh giá tâm lý về ‘DL’.” Lãng Mạc nói một cách chắn chắn.
“DL là ai?” Tiêu Lãng hỏi.
“Đổng Lạc, con trai của Đổng Liên Hoa.” Lăng Mạc nói.
“Ồ?” Nghe thấy có liên quan tới lão Đổng, Tiêu Lãng lại ngồi thẳng người lên.
“Mười mấy tờ giấy này, là những nội dung ghi chép của thầy được lần lượt ghi lại trong khoảng thời gian từ tháng 2 đến tháng 5 năm 1994, toàn bộ là những thuật ngữ chuyên ngành về đánh giá tâm lý và một số từ viết tắt mà thầy quen dùng.” Lăng Mạc nói, “Tuy là không hề ghi rõ họ tên của người được đánh giá, nhưng từ mốc thời gian, tên của tập tài liệu và nội dung tổng hợp mà phán đoán, đây chính là đánh giá tâm lý đối với Đổng Lạc.”
“Ừm, thầy Đổng bị Đỗ Xá sát hại vào tháng 2 năm 1994, còn Đổng Lạc thì bị bắt giữ hình sự do nghi ngờ phạm tội cố ý giết người vào tháng 11 năm 1994.” Tiêu Vọng lật giờ cuốn sổ ghi chép của bản thân rồi nói.
“Vậy cũng có thể nói là, thầy Đường có lẽ đã biết việc Đổng Lạc định giết người?” Tiêu Lãng giơ đầu ngón tay tính toán.
“Không, có thể nói là thầy có lẽ đã có sự nghi ngờ về trạng thái tâm lý của Đổng Lạc.” Lăng Mạc nói, “Cho nên để ngăn chặn việc cậu ấy báo thù, việc trước tiên là thực hiện đánh giá tâm lý đối với cậu ấy, từ đó mới có thể dự phòng trước được.”
“Vậy mà chẳng phải cũng không dự phòng nổi?” Tiêu Lãng nói.
Lăng Mạc muốn nói gì đó mà lại thôi, dường như đang muốn kiềm chế sự bất bình trong lòng.
“Đại khái sự việc như thế nào, Lăng Mạc cậu có thể phân tích một chút được không?” Tiêu Vọng nói.
Lăng Mạc gật gật đầu, đưa ra mấy tấm ảnh xếp hàng ngang chính giữa màn hình, nói: “Mấy tấm ảnh này, là những phân tích về nhân cách cơ bản của Đổng Lạc. Tấm ảnh thứ nhất, nói rằng Đồng Lạc có khả năng học tập và khả năng giao tiếp với người hoàn toàn bình thường, các loại hành động đều có tính mục tiêu, hơn nữa còn có tính che giấu, điều này xác định được rằng phương diện tinh thần của Đổng Lạc là bình thường.”
“Mấy điều này chẳng phải nói ra vô ích à.” Tiêu Lãng có chút sốt ruột.
“Sao lại là nói ra vô ích? Trước khi phân tích nhân cách của bất cứ ai, đều bắt buộc phải tiến hành loại trừ đối với một số nhân cách nguy hiểm, cho dù có đơn giản, cũng không được phép đưa ra kết luận một cách vội vàng nhanh chóng. Không thể chủ quan đánh giá coi yếu tố đầu tiên là đúng được!” Lăng Mạc nói lại mà có hơi cao giọng lên một chút.
“Mình chỉ là tiện mồm nói thôi, mình không hiểu mà.” Tiêu Lãng biết lỗi.
Tiêu Vọng hướng sang phía Lăng Mạc đưa tay ra hiệu xoa dịu. Lăng Mạc tiếp tục nói: “Tấm ảnh thứ hai, thầy đã chỉnh lý lại những tài liệu về quá trình sinh sống trưởng thành từ nhỏ đến lớn của Đổng Lạc, nhận định rằng Đổng Lạc không tồn tại điều kiện tiên quyết của dạng nhân cách phạm tội. Ở, nhân cách phạm tội là chỉ cá thể trong quá trình xã hội hóa do di truyền và ảnh hưởng của môi trường xã hội mà hình thành nên các đặc trưng tâm lý như là sai lệch về nhận thức, sai lệch về nhu cầu, sai lệch về tình cảm v.v. mà không phù hợp với những quy phạm xã hội chủ yếu và có thể thúc đẩy khiến cho cá thể thực hiện hành vi phạm tội phản xã hội. Tấm ảnh thứ ba, thông qua các biểu hiện như sự chăm sóc của Đổng Lạc đối với cha ruột, sự tự trách cứ bản thân, sự quan tâm tới đối phương ở những lần va chạm giao thông mà Đổng Lạc biểu hiện ra, thầy đã nhận định cậu ấy chắc chắn không phải là dạng nhân cách phản xã hội. Nhân cách phản xã hội đều biết cả rồi chứ, chính là các đặc trưng nhân cách tồn tại phổ biến trong hành vi của con người như là coi thường và xâm phạm quyền lợi của người khác. Tấm ảnh thứ tư, là thông qua quá trình một vài lần tiếp xúc, giao tiếp giữa thầy và Đổng Lạc, hành vi và lời nói của Đổng Lạc có phán đoán đạo đức và năng lực nhận biết sai lầm rõ ràng, cho nên thầy đã phán đoán Đổng Lạc không phải là dạng nhân cách khuyết thiếu. Nhân cách khuyết thiếu thường là dạng trở ngại về mặt nhân cách ‘duy ngã độc tôn’ do bố mẹ quá yêu chiều mà hình thành nên. Đổng Lạc từ nhỏ đã sớm không có mẹ ruột ở bên cạnh, cha ruột thì bận rộn công việc, nhân cách khuyết thiếu kỳ thực về cơ bản là không có khả năng hình thành.”
“Thầy Đường viết nhiều như vậy, phân tích nhiều như vây, chính là để chứng minh rằng nhân cách của Đổng Lạc là bình thường, ngoại trừ ở trạng thái bị kích động tâm lý ra, thì sẽ không có âm mưu phạm tội đúng không?” Tiêu Lãng hỏi.
“Không.” Lăng Mạc nói, “Những biểu hiện ở trên, đều là những dạng nhân cách đặc trưng mà chúng ta nói đến như ‘kẻ phạm tội bẩm sinh’, ‘kẻ phạm tội tất nhiên do hình thành sau này’, ‘kẻ phạm tội mức độ nguy hiểm cao’, cũng chính là những nhân cách nguy hiểm. Song cho dù là dạng nhân cách bình thường, có lúc cũng sẽ có âm mưu phạm tội, đây chính là ‘nút thắt nguy hiểm’ mà thầy vốn thường xuyên nhấn mạnh với tôi.”
“Những điều Lăng Mạc vừa nói, tôi cùng đã từng được nghe trong giờ giảng bài của giáo sư Lý Mai Cẩn.” Tiêu Vọng nói, “Nếu như tôi nhớ không nhầm thì, cái gọi là nút thắt nguy hiểm, là chỉ việc trong quá trình tâm lý trải qua một sự kích động từ bên ngoài nào đó mà hình thành tổn thương tâm lý và từ đó xảy ra hiện tượng thắt nút do bị ám ảnh bởi tổn thương tâm lý đó.”
“Ồ, việc thầy Đổng bị sát hại, chính là nút thắt!” Tiêu Lãng nói.
“Là ý như vậy.” Lăng Mạc nói, “Sự hình thành nên nút thắt nguy hiểm cần có hai điều kiện bắt buộc: Một là tổn thương tâm lý cực đại, Đổng Lạc có yếu tố này; Hai là trải nghiệm cá nhân, Đổng Lạc từ nhỏ đều do cha ruột nuôi nấng trưởng thành, cha ruột bị giết hại tàn bạo, thi thể không được lưu giữ toàn vẹn, trải nghiệm cá nhân này cậu ấy cũng có, cho nên Đổng Lạc rất có khả năng hình thành nên nút thắt nguy hiểm. Nhưng nút thắt nguy hiểm cũng bao gồm nhiều loại. Do vụ án của thầy Đổng có chứng cứ xác đáng, sự việc rõ ràng, khiến Đống Lạc bị kích động rất rõ rệt, không tồn tại vấn đề ‘ức chế ý thức’[*] hay ‘ức chế tình cảm’. Mấy tấm ảnh phía sau, thông qua những lời nói và cử chỉ thường ngày của Đổng Lạc thầy đã nhận định, Đổng Lạc có tồn tại khả năng ‘nhận thức lệch lạc.”
Thấy mọi người vẫn vẻ mặt hoang mang, Lăng Mạc giải thích tiếp: “Cái gọi là ‘nhận thức lệch lạc’, là chỉ những hiện tượng nhận thức sai lệch và cố chấp xuất hiện do sự hạn hẹp về cảm nhận và sự sai lệch về tư duy. Cô Lý Mai Cẩn từng lấy một ví dụ, một người nữ bị một người nam làm hại, thì sẽ cho rằng nam giới đều là loại không ra gì, đó chính là dạng nhận thức lệch lạc.”
“Nam giới có loại ra gì hay sao?” Trình Tử Mặc đang nhai kẹo cao su buột miệng nói một câu.
Lăng Mạc lườm cô một cái, tiếp tục mở lại mấy tấm ảnh, nói tiếp: “Thông thường những người tồn tại nhận thức lệch lạc có mấy đặc trưng sau, chính là đầu óc rất bình thường, hoặc là ưu tú hơn người bình thường, giác quan nhạy bén, tư duy cố chấp, thiếu sự hài hước, không biết nhượng bộ. Căn cứ vào những đặc điểm này, thầy cũng đã tiến hành nghiên cứu trên nhiều phương diện về Đổng Lạc. Có một số nghiên cứu, từ những tấm ảnh phức tạp này, thì tôi cũng chưa nhìn ra được sự tất nhiên của nó, nhưng mà có một số nghiên cứu thì có thể nhìn thấy rất rõ ràng. Ví dụ chuyện thầy giáo ghi chép lại về một lần Đổng Lạc xảy ra mâu thuẫn tranh cãi với người khác ở trường cảnh sát, chỉ là sự việc nhỏ mà không bỏ qua, luôn nhấn mạnh bản thân mới là người có lý; Còn có một lần trong cuộc thi về cảnh vụ, thì thể hiện ra cậu ấy có cảm nhận cá nhân rất tốt, tự tôn quá mức, cho nên đã quy kết việc thua cuộc trong cuộc thi là do quy định của cuộc thi. Những điều này đều chứng minh rằng trong nhân cách của Đổng Lạc có tồn tại tính cố chấp, nhận thức về con người và xã hội của cậu ấy có sự hạn hẹp nhất định. Cũng có nghĩa là, thông qua sự việc thầy Đổng bị giết hại, khả năng hình thành nút thắt nguy hiểm ở Đổng Lạc là vô cùng lớn.”
“Thầy Đường đã đoán định trước được việc Đổng Lạc có nguy cơ phạm tội.” Tiêu Vọng gật đầu nói.
“Sau khi thầy đưa ra những kết luận như vậy, thầy ấy đã lựa chọn những hành động như thế nào để dự phòng cho việc Đổng Lạc phạm tội, hẳn chúng ta đều đã được biết rồi.” Lăng Mạc nói, “Nhưng mà, từ đó về sau, cho đến tận lúc trước khi Đổng Lạc phạm tội, thầy đều luôn dõi theo Đổng Lạc. Từ những tấm ảnh cuối cùng có thể thấy rằng, thầy ấy vô cùng quan tâm đến từng lời nói và hành động của Đổng Lạc.”
“Liên tục ra vào thư viện.” Tiêu Lãng đọc những chữ trên tấm ảnh.
“Đúng thế, thầy thấy Đổng Lạc thường xuyên ra vào thư viện, nên đã đến thư viện tìm hiểu về các loại sách mà Đổng Lạc mượn đọc.” Lăng Mạc nói, “Còn chu đáo ghi lại cả danh mục sách, có thể thấy được, toàn bộ đều là các loại sách hỗ trợ về nghiên cứu bệnh tâm thần học, pháp y bệnh tâm thần học.”
“Nhìn vào ngày tháng thì thấy, lúc đó kết luận về giám định pháp y bệnh tâm thần của Đỗ Xá đã được đưa ra, nhưng mà vẫn chưa tuyên án.” Tiêu Vọng nói.
“Đổng Lạc không bằng lòng với giám định đó mà.” Tiêu Lãng kết luận.
“Ở đây còn có một số ghi chép về vi phản ứng. Sau khi Đỗ Xá bị phán xử án tù vô thời hạn, thầy không yên tâm về Đổng Lạc, nên đã cẩn thận tìm Đổng Lạc để nói chuyện một lần, sau đó ghi chép lại những vi phản ứng này.” Lăng Mạc nói, “Thầy đã dùng kết quả giám định của Đỗ Xá để kích thích Đổng Lạc, và đối phương đã thể hiện rõ ràng ‘phản ứng chiến đấu’ là cổ trở nên thô to, hơi thở nhanh hơn, khuôn mặt căng cứng, điều đó chứng tỏ Đổng Lạc phẫn nộ một cách bất thường về kết quả giám định và phán xử này. Song khi nói đến bước tiếp theo nên làm thế nào, thì Đổng Lạc lại xuất hiện ‘phản ứng trốn tránh’ là đầu và cơ thể ngả về phía sau, hơi thở sâu v.v…, chứng tỏ anh ấy chưa có kế hoạch và chưa chắc chắn cho lần hành động tiếp theo của bản thân. Khi thầy tiết lộ rằng bản thân ông đã biết việc Đổng Lạc đang nghiên cứu về bệnh tâm thần học, đồng thời phán đoán rằng anh ấy có thể có những ghi chép nghiên cứu, thì Đổng Lạc xuất hiện ‘phản ứng đông cứng’ như nín thở, mở to mắt, chứng tỏ anh ấy rất kinh ngạc về những điều tra của thầy, cũng chứng minh cho sự phán đoán của thầy là đúng. Đặc biệt là vào lúc thầy khuyên nhủ anh ấy, anh ấy đã xuất hiện ‘phản ứng an ủi’ như là di chuyển hướng nhìn, chớp mắt liên tục, sờ mặt v.v… Điều này chứng tỏ trong lòng anh ấy rất không thoải mái và ức chế.”
“Kết luận là gì?” Tiêu Lãng nôn nóng không thể nhẫn nại hơn, cắt đứt dòng giải thích của Lăng Mạc.
“Từ một loạt những phân tích này cho thấy, Đổng Lạc đã tồn tại nút thắt nguy hiểm bởi sự việc này. Bởi vì anh ấy không chấp nhận kết quả giám định và kết quả phán quyết, cố chấp cho rằng bản thân mình mới là đúng.” Lăng Mạc nói, “Nhưng, cho dù là không chấp nhận kết quả phán quyết, cũng vẫn còn nhiều phương án giải quyết nữa, hoặc có thể nói là Đổng Lạc vẫn còn rất nhiều con đường có thể đi được. Thông qua lần nói chuyện này, thầy nhận định rằng Đổng Lạc vẫn chưa hề có sự chuẩn bị và kế hoạch đối với việc lựa chọn con đường nào tiếp theo đây, đối với sự khuyên nhủ của thầy, tuy là có xung đột mâu thuẫn, song cũng không phản đối.”
“Bởi vậy mới nói, mức độ nguy hiểm không cao.” Tiêu Vọng tổng kết lại.
“Đúng thế.” Lăng Mạc nói, “Kết quả nghiên cứu của thầy là, Đổng Lạc chỉ là có tồn tại nút thắt nguy hiểm, còn chưa đủ để phạm tội. Đề phòng không may, thầy còn tác thành để Đổng Lạc trở thành đối tượng bồi dưỡng của bản thân, vào năm thứ ba đại học anh ấy được vào thực tập trong tổ chức Người gác đêm. Mục đích là để Đổng Lạc ở bên cạnh mình, từng bước tiến hành giải tỏa về mặt tâm lý.”
“Nghiên cứu của thầy Đường không hề sai, vậy thì tại sao lại xuất hiện kết quả cuối cùng?” Trình Tử Mặc hỏi, “Là bởi vì thầy Đường của hai mươi mấy năm về trước còn chưa đủ lợi hại hay sao?”
“Thầy Đường có thể nghiên cứu anh ấy, song không thể khống chế anh ấy.” Tiêu Vọng giơ tay ra, nói một cách tiếc nuối.
“Thực ra, nhìn từ những nội dung ghi chép, có lẽ cũng đã rất rõ ràng rồi.” Lăng Mạc nói, “Nhưng thầy cũng không thể xác định rằng những biểu hiện đó của Đổng Lạc có phải là cố tình tạo ra hay không. Hoặc giả là một nhân tố nào đó đã kích động đến Đổng Lạc, khiến cho anh ấy đột nhiên xác định rõ ý đồ phạm tội. Nút thắt nguy hiểm quả thực có khả năng gây ra việc phạm tội nằm ngoài dự đoán, điều này không ai có thể phòng tránh được.”
“Nhưng từ những ghi chép này có thể thấy được rằng, thầy Đường đã chủ động can thiệp vào tâm lý cúa Đổng Lạc, có đúng vậy không?” Tiêu Vọng hỏi.
“Đúng thế.” Lãng Mạc phóng to tấm ảnh cuối cùng, nói, “Trong này có rất nhiều những thuật ngữ chuyên ngành, thực ra đều là những phương án can thiệp tâm lý tới nút thắt nguy hiểm của Đổng Lạc. Ví dụ như là phối hợp với giáo viên trường cảnh sát để tăng cường sự quan tâm và chỉ đạo trong học tập và sinh hoạt của Đổng Lạc; Hoặc là đưa Đổng Lạc đi du lịch, hoặc là thường xuyên hẹn gặp anh ấy nói chuyện, điều tiết tâm tư của anh ấy; Còn nữa, thầy còn mua một số tài liệu sách vở về tâm lý học sức khỏe tặng cho Đổng Lạc. Những việc này kỳ thực đều là để phòng chống sự bùng phát của nút thắt nguy hiểm. Tiếc là, vẫn cứ bùng phát rồi. Chỉ có điều, mồi lửa dẫn đến sự bùng phát đó, chúng ta không có cách nào để biết được nữa thôi.”
3Bầu không khí trong hội trường lặng yên trong vài phút. Mọi người đều đang suy nghĩ, có thể đều đang nghĩ rằng, nếu như năm đó thầy Đường thực sự khống chế thành công nút thắt nguy hiểm của Đổng Lạc, thì giờ đây có lẽ đã là một cảnh tượng khác rồi chăng. Mọi người đều đã từng nghe tổ trưởng Bác Nguyên Mạn nói rằng, mọi vấn đề về sau này của tổ chức Người gác đêm, đều bắt đầu từ vụ án lão Đổng. Nói một cách chính xác, là bắt đầu từ khi Đổng Lạc bị phán xử tử hình.
“Chúng ta hãy tiếp tục xem tập dữ liệu thứ hai nào.” Tiêu Vọng phóng to tập dữ liệu thứ hai có tên “DLNB” lên trên màn hình lớn.
“Cái này có nghĩa là gì?” Tiêu Lãng chau mày nói, “Đổng Lạc Ngầu Boy?”
Trình Tử Mặc bật cười lên một tiếng, thổi bay miếng kẹo cao su ra rõ xa: “Cậu có thể nghiêm túc một chút không?”
“Mình đang rất nghiêm túc đấy chứ.” Tiêu Lãng nói với vẻ oan ức.
“NB có lẽ là viết tắt của notebook.” Lăng Mạc nói, “Ở đây là những bút tích xa lạ, nhưng những nội dung ghi chép lại toàn bộ đều có liên quan đến Đỗ Xá, cho nên tôi phân tích rằng có lẽ là một số ghi chép điều tra về Đỗ Xá của Đổng Lạc. Từ những ghi chép của thầy có thể thấy được, thầy dường như hoàn toàn không biết gì về việc Đổng Lạc tự mình điều tra riêng về Đỗ Xá cả.”
“Ừ, thời gian chụp lại tài liệu là tháng 2 năm 1995. Vào lúc đó Đổng Lạc đã bị tuyên án tử hình rồi. Xem ra rất có khả năng là thầy Đường đã phát hiện ra việc này vào lúc sắp xếp di vật của cha con nhà họ Đổng về sau này, hơn thế còn chụp ảnh lại để lưu giữ nữa.” Tiêu Vọng nói.
“Lẽ nào đây chính là đánh giá tâm lý học đối với Đỗ Xá của Đổng Lạc ư?” Tiêu Lãng hỏi.
“Xem ra thì không loại trừ tình huống như vậy.” Lăng Mạc xem xét những từ ngữ lộn xộn trên cuốn sổ ghi chép, nói, “Chúng ta không phải chủ nhân của những ghi chép, cho nên rất khó để hiểu được một cách hoàn chỉnh nội dung ghi chép này, chỉ có thể thông qua một số từ ngữ rời rạc để phán đoán tình hình khi đó mà thôi.”
“Có thể đoán ra điều gì không?” Những thuật ngữ chuyên ngành khiến cho người ta không biết đường nào mà lần hiển thị trên màn hình khiến Tiêu Lãng chỉ có thể thở dài ngao ngán.
Trong cuốn sổ ghi chép này của Đổng Lạc, có mấy trang dùng ghim cài giấy cài kèm theo mấy bức ảnh. Ở vào thời đó độ nét của ảnh chụp còn có hạn, hơn thế lại còn được chụp lại một lần nữa, nên nhìn lại càng không được rõ nét, song đại khái vấn đề được phản ánh đến thì vẫn có thể hiểu được. Có mấy tấm ảnh, là giấy giám định pháp y bệnh tâm thần của Đỗ Xá, trên tấm ảnh đó bị Đổng Lạc khoanh khoanh chấm chấm đánh dấu ra không ít nội dung, có thể thấy được rằng cậu ấy có bất đồng rõ ràng đối với ý kiến giám định của tờ giấy giám định này. Còn có mấy tấm ảnh giống như là ảnh chụp trong một căn phòng đóng kín, rối tung lộn xộn, nhưng lại có mấy tấm ảnh chụp sách vở tài liệu đặc tả về “bệnh tâm thần học”. Lăng Mạc mạnh dạn phán đoán rằng, đây là Đổng Lạc đã đi đến bên trong nơi ở tại viện phúc lợi nơi trước kia Đỗ Xá sinh sống để tiến hành “điều tra” về nơi ở của hắn ta, dựa theo những tài liệu sách vở này, Đổng Lạc cho rằng Đỗ Xá đã có sự chuẩn bị tương ứng để đóng giả thành một bệnh nhân tâm thần.
Tấm ảnh được cài ghim ở trang cuối cùng là một chiếc phong bì và công văn - một bức “Thư gửi trả lại” do viện kiểm sát nhân dân thành phố Nam An gửi đến. Điều này chứng tỏ sau khi Đổng Lạc thu thập được một số “chứng cứ”, đã gửi đề xuất ý kiến của bản thân mình lên viện kiểm sát nhân dân, hy vọng viện kiểm sát nhân dân có thể kháng án, tiến hành thẩm tra lại tình trạng tâm thần của Đỗ Xá. Nhưng các kiểm sát viên cho rằng cái gọi là “chứng cứ” của Đổng Lạc có tính thiên lệch rõ ràng, không có giá trị làm chứng, hơn nữa cách anh ấy thu thập chứng cứ cũng là vi phạm pháp luật, cho nên đã không tiếp nhận nội dung của bức thư.
“Rất có khả năng, bức thư gửi trả lại này, chính là nguyên nhân châm ngòi bùng phát nút thắt nguy hiểm của Đổng Lạc.” Lăng Mạc trầm ngâm nói, “Nếu như pháp luật đã không thể giải quyết được vấn đề, thì anh ấy sẽ tự mình đi giải quyết vấn đề thôi. Tôi đoán, đây chính là suy nghĩ trong lòng của Đổng Lạc năm đó chăng.”
“Vậy thì có khác biệt gì với “Kị sĩ u linh”?” Tiêu Lãng nói.
Lăng Mạc lắc lắc đầu, nói: “Điểm khác biệt duy nhất, chính là kết quả nghiên cứu của Đổng Lạc còn có sức thuyết phục, tôi nghĩ rằng nếu như các kiểm sát viên năm đó nếu thực sự rất coi trọng bức thư trình báo này, có thể còn có chút cứu vãn.”
“Cậu muốn nói, cậu tán đồng với kết luận của Đổng Lạc?” Tiêu Vọng nói.
Lăng Mạc giữ im lặng một lúc, rồi nói: “Có thể nói như vậy. Các anh xem, Đổng Lạc vì việc này thực sự đã nghiên cứu tìm đọc rất nhiều sách tâm lý học, cho nên những ghi chép của anh ấy cũng vô cùng chuyên nghiệp. Lúc bị bắt, Đỗ Xá quả th