← Quay lại trang sách

Chương 5 Thi thể vô danh trong rừng-

Đến nửa đường đời, Tôi thấy mình lạc trong rừng tối: Lạc mất đường chính đạo!-Dante

1

Thành phố Nam An bao trùm bởi bầu trời âm u mây mù, trông không khác gì so với mọi khi, yên tĩnh và hiền hòa.

Tuy nhiên lực lượng công an cảnh sát toàn thành phố đã hai ngày nay được huy động đến mức không cả ngủ nghỉ rồi, bởi vì có mệnh lệnh đưa xuống từ Tiêu Vấn Thiên, Sở Công an thành phố Nam An đặt vào tình trạng cần vụ cấp 1. Nói một cách khác thì, mọi cảnh sát phải chấm dứt việc nghỉ phép, trong thời gian làm việc, tất cả lực lượng đều phải có mặt ở các vị trí công tác; Không trong thời gian làm việc, thì cũng phải có một nửa lực lượng cảnh sát có mặt tại vị trí công tác.

Nhằm có thể tìm kiếm tung tích của tổ chức Người gác đêm đen tối một cách triệt để, toàn thể lực lượng công an làm việc theo hai ca, ở mọi cửa ngõ trên toàn thành phố thiết lập các điểm tìm kiếm kiểm tra các loại xe cộ và người đi đường khả nghi, đối với từng khu vực dân cư quy hoạch thành khu rà soát kiểm tra lượng nhân khẩu lưu động, ở các địa điểm như khách sạn, nhà tắm công cộng thực hiện việc quản lý khống chế tìm kiếm có trọng điểm. Tóm lại là, ai ai cũng bận đến tối mắt tối mũi.

Tuy là ngay cả những bác sĩ pháp y, chuyên gia xét nghiệm DNA không ở trong ca làm việc cũng đều được cử ra ngoài chấp hành nhiệm vụ tuần tra tìm kiếm, nhưng ở phía hậu đài phụ trách phòng thí nghiệm là Bác Như Hy thì lại không bị cử đi thực hiện nhiệm vụ bên ngoài, là vì bà cần phải ở lại chấp hành “chế độ phụ trách lãnh đạo” của phòng thí nghiệm. Chỉ có điều mệnh lệnh cần vụ cấp 1 đang treo ở đấy, bà không thể về nhà ngủ nghỉ, cả ngày phải có mặt tại phòng thí nghiệm và phòng trực ban chờ đợi. Nghĩ cũng phải, Tiêu Vấn Thiên thân là giám đốc Sở Công an nên không thể về nhà, cha bà đang ở bệnh viện và được mẹ bà chăm sóc, hai cậu con trai đều đang bên ngoài chấp hành nhiệm vụ, đối với Bác Như Hy mà nói, chi bằng trực tiếp chờ đợi ở phòng trực ban thực sự còn thiết thực hơn. Đương nhiên, Bác Như Hy giữa đêm hôm phải tăng ca ở phòng làm việc nhưng bà cũng không ở đó ngồi rảnh rỗi. Dù sao cũng đều là tăng ca, chi bằng đem những vụ án đang xếp hàng chờ đợi để thực hiện kiểm tra DNA kia ra lần lượt làm từng cái một. Một là để giúp đơn vị làm án có thể sớm kết thúc vụ án, hai là cũng coi như tận dụng triệt để được thời gian tăng ca, chứ không đến nỗi không có việc gì để làm.

Lấy mẫu, tách chiết mẫu, khuếch đại, giải trình tự, phân tích số liệu, cả một quy trình này đối với Bác Như Hy mà nói đã quá mức quen thuộc, mọi thứ đều nhẹ nhàng thành thạo. Bác Như Hy biết cách làm thế nào để tận dụng thời gian hợp lý nhất có thể, khi thiết bị khuếch đại mẫu gen và thiết bị giải trình tự mẫu gen đang hoạt động, bà sẽ tận dụng thời gian để tách chiết mẫu của các mẫu vật xét nghiệm đợt tiếp theo. Thiết bị khuếch đại mẫu gen mỗi giờ đồng hồ khuếch đại hoàn tất được 96 mẫu vật xét nghiệm, thiết bị giải trình tự mẫu gen mỗi nửa giờ đồng hồ giải trình tự được 24 mẫu vật xét nghiệm. Những thiết bị máy móc tiên tiến này lúc nào bắt đầu hoạt động, lúc nào sẽ kết thúc công việc, Bác Như Hy đều nắm rõ.

Làm việc bận rộn cho đến nửa đêm, cùng với tiếng nhắc nhở “tít tít tít” của thiết bị giải trình tự, mọi mẫu vật xét nghiệm của những vụ án đang tồn đọng trong tay Bác Nhu Hy đều đã cho ra số liệu.

Bác Như Hy sắp xếp lại những sơ đồ biểu mẫu mà máy in vừa in ra, rồi bà chậm rãi vươn vai một cái, trong lòng thầm nghĩ bận rộn thêm khoảng hai giờ đồng hồ nữa, thì có lẽ cũng có thể đến phòng trực ban chợp mắt một lúc rồi. Tuy rằng bây giờ đã không còn trẻ trung nữa, sau khi bận rộn làm việc mấy giờ đồng hồ liền như vậy, lưng vai đều nhức mỏi hết cả, song nghĩ đến việc những vụ án đang xếp hàng tồn đọng giờ đã xét nghiệm xong toàn bộ, nghĩ đến tâm trạng vui mừng cảm kích của những nhân viên làm án vào ngày mai, trong lòng bà vẫn trỗi lên một cảm giác hài lòng.

Một chiếc máy tính, một cốc trà nhạt, trong phòng thí nghiệm tĩnh lặng, Bác Như Hy đã hoàn thành xong công việc kiểm nghiệm giai đoạn đầu, giờ đã có thể tập trung hoàn toàn vào việc phân tích số liệu rồi. Thời điểm này là không gian cũng như tâm thế mà bà yêu thích nhất.

Một tay cầm tài liệu đăng ký ủy thác, một tay cầm sơ đồ gen, bà cẩn thận tiến hành đối chiếu. Sau khi đối chiếu hoàn tất, bà sẽ sử dụng mẫu kiểm định thử có trên máy tính để viết lại lần lượt từng hạng mục ủy thác, từng mẫu vật xét nghiệm được gửi đến kiểm tra, sau đó lại điền vào bảng biểu số liệu ở phía sau các số liệu kiểm nghiệm tương ứng, cuối cùng sẽ hoàn tất phần kết luận của bản báo cáo kiểm nghiệm.

Mỗi lúc hoàn thành xong một bản báo cáo kiểm nghiệm, trong lòng Bác Như Hy đều thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Hoàn thành xong mười mấy bản báo cáo kiểm nghiệm, sắp thấy được công việc hoàn thành thắng lợi đến nơi rồi, thì công việc của Bác Như Hy bị ngưng trệ lại. Nguyên nhân ngưng lại đó là vì bà đã phát hiện ra có vấn đề.

Đây là mẫu vật xét nghiệm được bác sĩ pháp y Tiểu Trang ở bộ phận công an kiểm lâm Nam An đem đến trước giờ tan làm buổi chiều ngày hôm nay, một mảnh vải có dính máu. Trên bản ủy thác viết rằng chiều ngày hôm nay tại khu rừng rậm phía Bắc Nam An phát hiện được một thi thể vô danh, nam giới, tuổi tác không rõ, đã hoàn tất kiểm nghiệm bề ngoài thi thể, không có vết thương bên ngoài mang tính chí mạng rõ rệt. Tiến hành kiểm nghiệm DNA là để nhập số liệu vào kho tin tức DNA của những thi thể chưa biết danh tính, hoàn tất trình tự công việc của phía cảnh sát mà thôi.

Đối với bộ phận công an kiểm lâm mà nói, những thi thể không biết danh tính như thế này rất thường gặp. Cả một vùng rừng rậm rộng lớn như vậy, gần như là bao phủ hết toàn bộ vùng ngoại ô phía bắc thành phố Nam An, thường xuyên có những gã lang thang lạc bước vào trong rừng rồi bị lạc đường, cuối cùng là chết vì đói với khát. Đối với những thi thể không biết danh tính này, bộ phận pháp y của công an kiểm lâm đã không còn lấy làm lạ lẫm nữa. Chỉ cần là kiểm tra bên ngoài thi thể không có dấu vết ngoại thương nào rõ rệt, thì chỉ cơ bản là lấy mẫu máu, gửi đi xét nghiệm, là hết việc.

Nhưng vụ án này lại không giống như vậy, bởi vì mẫu vật xét nghiệm vết máu mà Bác Nhu Hy tiến hành tách chiết mẫu, sau khi chạy kiểm nghiệm trên thiết bị DNA cho thấy, đó là của một nữ giới.

Thực ra đó cũng không phải là chuyện gì to tát, dù sao thì lực lượng cảnh sát thiếu thốn, lượng công việc của cảnh sát lớn khủng khiếp, trên bản ủy thác gửi đi xét nghiệm có viết sai cái tên, hay viết sai giới tính hoặc là viết sai số thẻ căn cước, cũng không phải là việc chưa từng xảy ra. Chỉ cần sau khi xác nhận lại thông tin, đến phòng xét nghiệm DNA thực hiện thủ tục sửa sai là được. Nhưng mà, hiện nay đang đúng vào giai đoạn căng thẳng, phàm là có chuyện gì đều phải lưu tâm lại, nói không chừng một chút sơ sót, có thể để lọt cả một manh mối, lỡ mất một cơ hội tốt, khiến cho chồng và con trai bà phải đi thêm bao đoạn đường vòng. Cho nên, Bác Như Hy đã rất chú tâm đến sai sót này.

Đầu óc tỉ mỉ cẩn thận như Bác Như Hy trước tiên là kiểm tra lại quá trình kiểm nghiệm của mình, chắc chắn rằng không phải là do quá trình kiểm nghiệm của mình dẫn đến ô nhiễm mẫu vật xét nghiệm. Sau đó, bà lại đem những số liệu này nhập lại vào kho dữ liệu để tiến hành đối chiếu dữ liệu, xem xem liệu có khả năng đối chiếu trùng khớp với một người nào bị mất tích, mẫu vật xét nghiệm của vụ án hoặc là một số liệu của mẫu vật xét nghiệm đã từng làm trước đó trong phòng thí nghiệm của bà hay không. Dù sao thì phòng thí nghiệm hàng ngày đều phải đảm nhiệm lượng xét nghiệm lớn như vậy, khó đảm bảo rằng sẽ không có các mẫu vật xét nghiệm trước đó ô nhiễm đến thiết bị máy móc, khiến cho số liệu bị sai lệch.

Sau khi hoàn thành xong các báo cáo xét nghiệm còn lại, Bác Như Hy đến trước chiếc máy tính có kho số liệu. Công tác đối chiếu đã hoàn thành, không có đối chiếu trùng khớp với bất cứ số liệu nào. Cũng có nghĩa là, chủ nhân của vết máu, người phụ nữ này, DNA của cô ta chưa từng được nhập vào hệ thống. Để phòng xa, Bác Như Hy còn cẩn thận đem số liệu này đối chiếu với rất nhiều các số liệu của những vụ án bắt cóc trẻ em. Trong giai đoạn này, Bác Như Hy cũng không biết làm thế nào mới có thể giúp đỡ cho chồng và con trai của mình, cho nên bà đã sớm sắp xếp lại các số liệu DNA của những đứa trẻ bị mất tích vào ngày 8 tháng 6 âm lịch từ trong kho dữ liệu DNA những người mất tích toàn quốc, rồi thiết lập một “kho dữ liệu nhỏ” trên hệ thống mạng nội bộ của Sở Công an thành phố Nam An, để tiện cho việc phát hiện manh mối đạt được hiệu quả cao nhất.

Song, vẫn không có đối chiếu trùng khớp.

Bác Như Hy cũng coi như là đã yên tâm phần nào, nhưng bà vẫn trăn trở nghĩ ngợi hồi lâu, rồi vẫn quyết định gọi điện thoại cho bác sĩ pháp y Tiểu Trang.

“Mẫu vật xét nghiệm cậu đưa đến chiều nay đã làm xong rồi.” Bác Như Hy nói, “Muộn như thế này còn gọi điện cho cậu, là bởi vì trên bản ủy thác của cậu có sai sót, mai cậu đến làm thủ tục sửa sai một chút nhé.”

“Chị Bác quả thật lợi hại, nhanh như vậy đã làm xong rồi!” Giọng nói của Tiểu Trang có phần mệt mỏi, hiển nhiên là đã bị cuộc điện thoại khiến cho bị tỉnh giấc. Dù sao thì công an kiểm lâm cũng không thuộc quyền quản lý của công an địa phương, mệnh lệnh cần vụ cấp 1 của Tiêu Vấn Thiên không có hiệu lực gì đối với công an kiểm lâm bọn họ.

“Tôi muốn nói là, bản ủy thác của cậu có vấn đề.” Bác Như Hy nhấn mạnh vào trọng tâm vấn đề.

“Sao cơ? Có vấn đề gì ạ?” Bác sĩ pháp y Tiểu Trang hình như vừa trở mình, nói: “Chắc lại là một kẻ “chết đường”[*] mà thôi.”

“Ủy thác này của cậu, giới tính bị viết sai rồi, cậu viết là nam giới, số liệu mà tôi làm ra lại là nữ giới.” Bác Như Hy vừa nhìn vào sơ đồ vừa nói.

“Sao cơ? Không thể nào, không thể nào.” Bác sĩ pháp y Tiểu Trang dường như tỉnh táo ra đôi chút, “Chính tôi đã đi đến hiện trường, rõ rành rành là một nam giới.”

“Nhưng mẫu vật xét nghiệm mà cậu đem đến, là máu của phụ nữ.” Bác Như Hy nói.

Đầu dây điện thoại bên kia lặng yên một hồi lâu, bác sĩ pháp y Tiểu Trang mới ngập ngừng nói: “Chị Bác, liệu có phải là vấn đề ở bên chỗ chị hay không? Bên tôi khẳng định chắc chắn đó là một nam giới, là một bác sĩ pháp y, tôi không thể nào lại có thể không nhận rõ được cả giới tính của một thi thể mới chết được.”

Trong đầu Bác Như Hy lại nhanh chóng rà soát lại một lượt quá trình kiểm nghiệm, thấy rằng bản thân mình không để xảy ra sai sót ở một khâu nào cả, bà bèn nói: “Các cậu lấy mẫu vật xét nghiệm như thế nào? Thiết bị cũng không có vấn đề gì chứ?”

Bác sĩ pháp y Tiểu Trang dường như nhớ ra điều gì đó, một lần nữa lại ngập ngừng nói: “Ồ… tôi biết rồi, tôi đã lấy mẫu máu ở trên quần áo của hắn ta.”

“Lấy DNA để tiến hành nhận biết cá thể, sao lại có thể lấy mẫu máu ở trên quần áo chứ!” Bác Như Hy dường như đã hiểu ra đôi chút vấn đề nằm ở đâu.

“Ồ, à, là như thế này.” Bác sĩ pháp y Tiểu Trang nói, “Tôi đã thử dùng kim tiêm, nhưng do gần đây có thể do vấn đề thời tiết nên không khí quá khô, cho nên phần da trên cơ thể đều bị khô hóa rất cứng, kim tiêm của tôi không đâm vào được. Tôi thấy trước ngực áo của hắn có dấu vết máu phun, có thể là đường hô hấp xuất huyết, cho nên tôi đã cắt một miếng.”

“Cậu thật là biết đùa đấy! Cậu thao tác như vậy là đã vi phạm quy định nghiêm trọng rồi!” Đôi lông mày nhỏ của Bác Như Hy nhíu lại.

Bác Như Hy thường ngày vốn dịu dàng nhã nhặn, song khi gặp phải những vấn đề về nguyên tắc trong công việc, bà tuyệt đối không nhượng bộ. Bác sĩ pháp y hiện trường lấy mẫu vật xét nghiệm mà thao tác vi phạm quy định, sẽ khiến cho phương hướng của toàn bộ vụ án xảy ra sai sót, cho nên đối với hành vi như vậy của người thanh niên trẻ, Bác Như Hy phê bình không chút nương nhẹ.

“Nhưng mà…”

“Đừng có nhưng mà!” Bác Như Hy nói, “Thao tác như vậy có thể gây ra hậu quả như thế nào, cậu đã từng nghĩ đến chưa? Nếu như để xảy ra kết quả nghiêm trọng, cậu có chịu trách nhiệm nổi không? Đây là một mạng người nhé! Cậu lại là một bác sĩ pháp y! Ở trường học các giáo viên không dạy cậu phải tôn trọng người đã khuất như thế nào hay sao?”

“Nói thay lời người đã khuất, là cách tốt nhất để tôn trọng người đã khuất.” Bác sĩ pháp y Tiêu Trang nói như là học thuộc lòng.

“Thế còn hành vi của cậu thì sao?” Bác Như Hy lần này tức giận thực sự.

Bác sĩ pháp y Tiểu Trang không biết là do sợ hãi sau sự việc xảy ra, hay là do ăn năn hối hận, một hồi lâu không trả lời được.

“Trước mắt không nói nhiều nữa, giờ phải sửa chữa ra sao?” Bác Như Hy hỏi.

“Nhưng ở hiện trường không còn vết máu hay là thi thể nào khác nữa, cũng không thể có khả năng là hắn ta đã bị chết sau khi giết hại người khác, cho nên tôi cho rằng đó là máu của chính hắn ta.” Tiểu Trang vẫn tìm cách giải thích về sai sót của mình, sau đó cậu nói, “Tôi sai rồi, lần này may nhờ có chị Bác phát hiện ra vấn đề, không thì tôi thật sự là không gánh vác nổi trách nhiệm. Tôi sai rồi, tôi sẽ đi sửa chữa ngay.”

Đầu dây điện thoại bên kia truyền đến âm thanh mặc quần áo và rời khỏi giường.

Bác Như Hy nhìn ra bầu trời tối đen bên ngoài cửa sổ, trong lòng nghĩ lúc này mà chạy đến nhà tang lễ đế lấy mẫu vật xét nghiệm lại, thực sự là có chút làm khó cho người khác rồi, nhưng mà, nếu như không để cho người thanh niên trẻ này có một ấn tượng thật sâu sắc, sau này cậu ta sẽ còn phạm lỗi.

Bác sĩ pháp y Tiểu Trang cảm thấy lo sợ và áy náy sau sự việc nên ngay trong đêm đã chạy đến nhà tang lễ, đánh thức người trực ban ở nhà tang lễ đang ngủ say, dưới sự giám sát của máy camera quay lại toàn bộ quá trình, lấy mẫu lau khoang miệng của người chết, còn chưa yên tâm, lại lấy thêm mấy sợi tóc có chân nang tóc. Sau đó đưa đến phòng xét nghiệm DNA cua Sở Công an thành phố Nam An ngay trong đêm.

Đương nhiên, Bác Như Hy lúc đó cũng không còn tâm ý cho việc nghỉ ngơi. Người nhạy cảm như bà, mơ hồ cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy. Đây chắc chắn không phải là một vụ “chết đường” đơn giản. Cho nên, bà dường như không cảm thấy mệt mỏi, chờ đợi bác sĩ pháp y Tiểu Trang lấy được mẫu vật xét nghiệm đem về. Sau khi nhận được mẫu vật xét nghiệm, bà lập tức bắt đầu thực hiện tách chiết mẫu từ mẫu vật xét nghiệm.

Lại mấy giờ đồng hồ trôi qua, bác sĩ pháp y Tiểu Trang cố gắng chống đỡ hai mí mắt đang cứ trực sụp xuống, ở lại cùng tham gia với Bác Như Hy trong cả quá trình kiểm nghiệm. Mặc dù Bác Như Hy mấy lần bảo cậu cứ về trước để nghỉ ngơi, chờ đợi kết quả, nhưng cậu còn mặt mũi đâu để có thể tự mình bỏ ra về trước được chứ.

Kiểm nghiệm cho ra kết quả, Bác Như Hy mới ý thức được rằng cả đêm thức trắng của bà không hề vô ích, sự “hà khắc” lần này của bà cũng là điều đáng phải làm. Bởi vì, người chết này là một trong những đứa trẻ bị đánh cắp.

“Người chết tên là Văn Thiên Hỷ, sinh ngày mùng 7 tháng 3 năm 1998.” Bác Như Hy đứng trên bục phát biểu tại phòng tác chiến kết hợp của Sở Công an thành phố đang chỉ vào những số liệu trên màn hình lớn để báo cáo với các thành viên Người gác đêm, “Ngày mùng 9 tháng 7 năm 2000, chính là ngày mùng 8 tháng 6 âm lịch, đã bị mất tích bên bờ sông tại khu vực dòng sông ngoại ô phía nam thành phố Nam An. Ồ, bố mẹ anh ta là ngư dân, một năm thì có đến thời gian cả nửa năm đưa anh ta lên sống trên con thuyền tại bờ sông.”

“Thiên Hỷ, Thiên Hỷ, lại mất tích đúng vào năm thiên hỷ.” Tiêu Lãng ngồi tựa lưng vào ghế, nói theo.

Bác Như Hy liếc nhìn Tiêu Lãng một cái, nói: “Trên đây là những công việc mẹ đã làm từ tối hôm qua đến hôm nay, và cả những manh mối đã phát hiện ra nữa. Theo chỉ thị của lão Tiêu, triệu hồi các con quay lại, sau đó báo cáo ngay tình hình tới các con, bởi vì có chứng cứ cho thấy rằng, thành viên của tổ chức Người gác đêm đen tối có thể đã quay trở lại Nam An rồi.”

“Mẹ thật lợi hại quá đi, mẹ lợi hại nhất luôn, nếu mẹ cũng là Người gác đêm, thì vị trí của lão Tiêu chắc chắn là của mẹ rồi.” Tiêu Lãng vừa vỗ tay vừa nịnh mẹ.

“Huấn luyện cả nửa năm trời rồi, con vẫn cứ không nghiêm chỉnh như vậy!” Bác Như Hy giả bộ mắng mỏ con trai.

Đối với cậu con trai nhỏ mà bà yêu thương nhất này, cho dù biết là cậu không nên không nghiêm chỉnh như vậy trong hoàn cảnh nghiêm túc này, bà cũng thực sự không thể làm mặt nghiêm để mắng mỏ được.

“Sao lại không nghiêm chỉnh chứ? Con nói là sự thật mà! Manh mối bị cắt đứt hết cả, giờ lại được nối lại nhờ có công việc chỗ mẹ.” Tiêu Lãng nói, “Người này đích thị là tên Da nhân tạo đã bị con bắn một phát vào đầu đây!”

“Một phát trúng đầu?” Bác Như Hy hiển nhiên là đã không nhận được báo cáo về kết quả chiến đấu lần này của các con trai.

“Đúng ạ, một phát bắn trúng đầu, không chết.” Tiêu Lãng vô tư nói.

Trước vẻ nghi hoặc của Bác Như Hy, Nhiếp Chi Hiên mỉm cười giải thích: “Chúng tôi đã phân tích thấy kẻ biến đổi này có thể là do cấu tạo tổ chức da dị thường, đã hình thành lớp bảo vệ tự nhiên, nói như cách trong truyện kiếm hiệp thì, chính là ‘kim chung trảo thiết bố sam’ mình đồng da sắt.”

“Chẳng trách Tiểu Trang nói lúc lấy mẫu máu, đầu kim không đâm được vào người hắn ta.” Bác Như Hy giờ đã hiểu ra sự việc.

“Vấn đề nằm ở chỗ, hắn ta không có tổn thương bên ngoài rõ rệt gì mà lại chết, không thể nào lại là đột tử chết chứ?” Nhiếp Chi Hiên nói.

“Còn nữa, trên quần áo của hắn ta còn có vết máu của nữ giới.” Tiêu Vọng trầm ngâm nói, “Liệu có phải bọn chúng lại giết người hay không?”

“Về việc này, sáng sớm nay đề nghị hỗ trợ điều tra của chúng ta đã được gửi đi rồi.” Bác Như Hy nói, “Các thành phố xung quanh sẽ tiến hành đối chiếu số liệu với các thi thể không biết danh tính hoặc là các vụ án hiện đang điều tra[*], nếu như có kết quả, bây giờ có lẽ cũng đến rồi.”

“Không có thi thể, không có vụ án, vậy máu từ đâu mà ra?” Nhiếp Chi Hiên nói, “Tiếc là DNA của người phụ nữ này không có trong kho số liệu của chúng ta.”

“Tuy rằng bây giờ đã có manh mối điều tra, nhưng vẫn chưa làm rõ được đầu đuôi sự việc, những điều chưa biết được quá nhiều.” Tiêu Vọng lắc đầu, bôn ba cả mấy ngày trời, khiến cậu có chút mệt mỏi mất sức.

Bác Như Hy nhìn những đứa con lòng đầy thương xót.

“Chí ít thì chúng ta còn có thể tìm được nguyên nhân tại sao bọn chúng lại xuất hiện trong khu rừng đó.” Trình Tử Mặc nói.

Trong lúc Bác Như Hy đang giới thiệu cho mọi người tình hình cụ thể diễn ra của vụ án, Trình Tử Mặc ngồi ở một góc bàn hội nghị, một mình ôm một tờ bản đồ thành phố Nam An nghiên cứu. Nếu như Lăng Mạc có mặt ở đây, cậu ấy có lẽ sẽ nhanh chóng đưa ra phán đoán về những thông tin trên bản đồ, nhưng hôm nay chỗ ngồi của cậu đang để trống. Trình Tử Mặc lặng im chăm chú nhìn những đường thẳng và hình ảnh biểu tượng trên tấm bản đồ, thường ngày nhai kẹo cao su không ngừng thì lúc này cũng không buồn nhai nữa, một lúc sau, cuối cùng cô đã nghiên cứu ra kết quả.

“Mọi người xem này, từ tâm bản đồ này có thể nhìn ra được hệ thống tuyến đường giao thông của thành phố Nam An chúng ta.” Trình Tử Mặc nói, “Vừa nãy tôi đã lấy được những tư liệu về điểm thiết lập chốt của chúng ta, tôi đều đã dùng bút đỏ đánh dấu lại. Rõ ràng là, người của tổ chức Gác đen biết được chúng ta đều có thiết lập chốt chặn kiểm tra ở mọi tuyến đường giao thông trọng yếu, cho nên bọn chúng nếu như muốn quay về Nam An, thì chắc chắn phải tốn chút công sức rồi.”

Vừa mới nhìn vào tấm bản đồ, mọi người đều bị hình ảnh những con đường với đủ mọi màu sắc xoay cho chóng mặt. Không đợi mọi người kịp định thần trở lại, Trình Tử Mặc tổng kết: “Nói đơn giản hơn một chút thì, nếu như muốn quay về Nam An, lại cũng không muốn bị phát hiện ở các điểm chốt, thì nhìn vào địa hình có thể thấy, tuyến đường tốt nhất chính là đi xe đến Bến xe phía Nam Bắc An, sau đó dọc theo bến xe phía Nam đi thẳng về phía nam, là đến khu vực phía bắc khu rừng. Từ bắc sang nam đi xuyên qua rừng rậm, thì có thể vào được khu vực nội đô thuộc thành phố Nam An. Chỉ cần vào được nội đô, vậy thì các điểm chốt giao thông của chúng ta đều không tác dụng gì nữa rồi.”

“Đi bộ ư?” Tiêu Lãng kinh ngạc nói.

“Chỉ có cách đi bộ.” Trình Tử Mặc nói.

“Vậy thì có vấn đề ở đây rồi, nếu như quả thật là tên Da nhân tạo một mình quay về, cho dù là ngồi xe khách, điểm chốt giao thông của chúng ta cũng chưa chắc có thể phát hiện ra, bởi vì chúng ta căn bản không nắm rõ được đặc điểm dung mạo của bọn chúng. Thiết lập chốt cũng là để tìm mọi cách phát hiện điều khả nghi, chứ không có tiêu chí phân biệt rõ ràng nào.” Tiêu Vọng nói.

“Đúng, tôi đồng ý với quan điểm của Tiêu Vọng.” Nhiếp Chi Hiên nói, “Chính là bởi vì bọn chúng nhất loạt tất cả trở về thành phố, cho nên mục tiêu rất lớn. Để không bị tốn thất thêm quân số, bọn chúng thà rằng đi bộ tập thể về Nam An cùng lúc với nhau, chứ cũng không muốn chia nhỏ quân số ra rồi mạo hiểm vượt chốt.”

“Nhưng bọn chúng vẫn bị tổn thất quân số rồi, tuy rằng là chúng ta còn chưa biết được nguyên nhân khiến bọn chúng bị tổn thất.” Tiêu Vọng nói.

“Muốn biết được nguyên nhân, cách trực tiếp nhất hiện giờ là bắt tay vào tìm hiểu thi thể.” Nhiếp Chi Hiên nói.

“Cậu muốn tự mình khám nghiệm tử thi ư?” Bác Như Hy hỏi.

“Giám đốc Tiêu có thể điều đình thu xếp giúp được không?” Nhiếp Chi Hiên ngẩng đầu lên hỏi.

“Điều này chắc chắn không vấn đề gì, cho dù là công an địa phương, hay là công an kiểm lâm, mục tiêu đều giống nhau cả.” Bác Như Hy nói.

“Vậy tốt rồi, nếu như có thể thu xếp ổn thỏa, sáng sớm mai chúng ta sẽ khám nghiệm tử thi.” Nhiếp Chi Hiên nói.

“‘Chúng ta’? Bọn em cũng phải đi à?” Tiêu Lãng có chút kinh ngạc, nhưng cũng có chút hào hứng hỏi.

2

Làm một người cảnh sát, việc tiếp xúc với thi thể không phải là chuyện hiếm gặp gì. Nhưng mà, đối với Tiêu Lãng mà nói, giải phẫu tử thi lại là chuyện khiến cho người ta hào hứng. Con người cậu chính là như vậy, có thể không có hiểu biết gì về một việc nào đó, song chỉ dựa vào trí tưởng tượng của bản thân, cũng có thể xác định được sở thích của mình. Cũng giống như năm đó cậu lựa chọn đăng ký thi vào ngành Khảo cổ học vậy.

Sáng sớm ngày hôm sau, vượt ra ngoài dự tính của mọi người, Tiêu Lãng trở thành thành viên thức dậy sớm nhất trong tổ chức Người gác đêm. Nhiếp Chi Hiên nói, trong ấn tượng của anh, đây là lần “sớm nhất” đầu tiên của Tiêu Lãng.

Dưới sự điều đình của Tiêu Vấn Thiên, công an kiểm lâm đã ủy thác theo đúng trình tự pháp luật công tác kiểm nghiệm giải phẫu tử thi của vụ án này sang cho Sở Công an thành phố Nam An tiến hành, Sở Công an thành phố Nam An lại đề nghị tổ chức Người gác đêm tham gia hội chẩn theo đúng trình tự quy định của pháp luật. Và như vậy, trình tự thủ tục để Nhiếp Chi Hiên trở thành bác sĩ pháp y kiểm định chính đã được thu xếp ổn thỏa.

Tên Da nhân tạo im lìm nằm trên bàn giải phẫu, ngoại trừ làn da ngăm đen ra, thì nhìn không khác gì so với người bình thường.

“Người này mới mười mấy hai mươi tuổi sao?” Tiêu Lãng kinh ngạc nói, “Già đi nhanh như thế này cũng hơi quá vội thì phải? Anh xem xem, so với em, hắn ta có thể làm chú em được đấy.”

Nhiếp Chi Hiên khẽ mỉm cười, không đáp lời lại, cầm cánh tay của thi thể tách ra, nói: “Đã hình thành tình trạng thi thể co cứng hoàn toàn, toàn bộ các khớp xương lớn co cứng ở trạng thái cứng chắc nhất, có lẽ đã tử vong trong khoảng 24 giờ đồng hồ.”

“Sự việc xảy ra sáng ngày hôm qua rồi.” Đứng đối diện với Nhiếp Chi Hiên, là bác sĩ pháp y Đổng Kỳ Binh của Sở Công an thành phố Nam An. Anh ta nói mà sắc mặt không biểu lộ cảm xúc gì.

“Việc này cũng có thể ư?” Tiêu Lãng cũng đang khoác trên người trang phục giải phẫu đưa tay ra rồi cũng bẻ thử các khớp của thi thể.

Nhiếp Chi Hiên và Đổng Kỳ Binh cùng hợp sức phá bỏ tình trạng co cứng của các khớp phần chi trên của thi thể, đồng thời bắt đầu cởi bỏ quần áo của thi thể.

“Bác sĩ pháp y còn phải biết cởi bỏ quần áo của thi thể à? Đây cũng là công việc kỹ thuật.” Tiêu Lãng nhìn hai người thành thạo thao tác nhấc phần chi trên của thi thể lên, cởi bỏ phần tay áo trên thi thể ra, bèn nói.

“Khám nghiệm tử thi chủ yếu chia loại thành khám nghiệm trang phục bên ngoài, khám nghiệm trên bề mặt thi thể, khám nghiệm giải phẫu thi thể và khám nghiệm bệnh lý học các tổ chức trong thi thể.” Nhiếp Chi Hiên vừa cởi bỏ quần áo của người chết vừa nói, “Mỗi một bước đều rất quan trọng, đều có thể phát hiện ra những manh mối không giống nhau.”

“Vậy là hôm nay em đã được mở mang kiến thức chút ít rồi.” Tiêu Lãng ôm cánh tay đứng ở một bên quan sát, “Khám nghiệm trang phục bên ngoài là để xem người này có chịu lạnh được không à? Có điều hắn ta thực sự là chịu lạnh rất được đấy, còn tốt hơn cả em, trời lạnh như thế này, chỉ mặc mỗi chiếc áo khoác nỉ, bên trong còn không mặc thêm gì khác nữa cơ. Quần áo thu đông đều không mặc, lợi hại thật.”

Nhiếp Chi Hiên dùng ngón tay trên bàn tay giả thao tác một cách thành thạo chiếc kẹp cầm máu, dùng đầu kẹp ấn lên lớp da của thi thể, nói: “Da của người này quả thật là dị thường, giống như loại da nhân tạo hóa mà chúng ta thường gặp vậy. Có lẽ là bởi vì lớp da bị cứng lại, tế bào thần kinh trên da không mẫn cảm, cho nên không hề sợ lạnh. Phần thân áo đằng trước có thể nhìn thấy dấu vết máu dạng chấm giọt và dạng phun tia, không có tổn hại trên quần áo.”

Nghe Nhiếp Chi Hiên nói vậy, bác sĩ pháp y Lý Phi của Sở Công an thành phố Nam An đang đứng ở một bên phụ trách việc ghi chép vội vàng sột soạt ghi lại trên sổ ghi chép.

“Đây là gì vậy? Tay này dở hơi hay sao? Mặc quần thể thao lại thắt dây lưng da?” Tiêu Lãng rút từ trên chiếc quần của thi thể ra một sợi dây lưng da.

“Dây lưng da?” Nhiếp Chi Hiên hỏi.

“Đợi chút đợi chút, vừa nãy nó có kêu tít tít một tiếng!” Tiêu Lãng nói.

“Đâu có tiếng kêu gì đâu?” Đổng Kỳ Binh thấy khó hiểu trước sự nhạy cảm của Tiêu Lãng.

Ngược lại thì Nhiếp Chi Hiên khá là tin tưởng ở giác quan nhạy cảm của Tiêu Lãng, anh cầm lấy sợi dây lưng da, phát hiện thấy chiếc chốt dây lưng quá thật có thiết kế tạo hình khá độc đáo, hơn nữa còn dày dặn chắn chắn hơn những chốt dây lưng da thông thường.

“Ồ, đây liệu có phải là công cụ liên lạc…” Tiêu Lãng chợt hiểu ra. Chưa nói dứt lời, chốt dây lưng da phát ra tiếng kêu “bụp” một cái, một làn khói xanh bay tỏa ra từ chỗ đầu nối.

“Ai da, trời ạ, thế là lại tự hủy rồi, không phải anh đã nói là chỉ có mở nắp sau ra thì mới tự hủy sao?” Tiêu Lãng nói.

“Thú vị thật đấy, công cụ liên lạc của bọn chúng căn cứ theo những sở thích cá nhân không giống nhau, nên hình thức tồn tại cũng không giống nhau.” Nhiếp Chi Hiên để chiếc chốt dây lưng da vẫn còn đang bốc khói vào trong một túi đựng vật chứng trong suốt, nói tiếp, “Vì thế, chu trình tự hủy của mỗi loại cũng không giống nhau, chuyện này không có gì là kỳ lạ cả.”

“Nhìn thấy chưa, khám nghiệm trang phục bên ngoài không chỉ có mỗi việc là xem xem người chết có chịu lạnh được hay không.” Đổng Kỳ Binh lạnh lùng nói, hiển nhiên là cậu có chút bất mãn vì những “từ ngữ mạo phạm” lúc trước của Tiêu Lãng.

Cởi bỏ xong quần áo trên thi thể, Nhiếp Chi Hiên bắt đầu tiến hành khám nghiệm bề mặt bên ngoài thi thể theo đúng trình tự khám nghiệm từ thi.

“Bác sĩ pháp y Tiểu Trang còn thiếu sót kinh nghiệm quá, đây rõ ràng không phải là dấu vết máu phun bắn ra từ khoang mũi miệng.” Sau khi kiểm tra xong kết mạc mí mắt của thi thể, Nhiếp Chi Hiên kiểm tra khoang mũi miệng của thi thể, sau khi dùng tăm bông kiểm tra xong, trên tăm bông không hề có dính vết máu. Cũng có nghĩa là, khoang mũi miệng của thi thể không hề có dấu vết máu, vậy thì kết luận của bác sĩ pháp y Tiểu Trang về việc xuất huyết có tính tự phát là sai lầm.

“Như thế này, xem đi xem lại, bề mặt thi thể của hắn ta có được coi như là không có thương tích gì?” Tiêu Lãng hỏi. Cậu vốn cho rằng, bị thương hay không bị thương, thì chỉ cần nhìn một cái là có thể thấy được. Sau rồi mới thấy rằng, đủ loại dấu vết trên thi thể, rốt cuộc thì loại nào là vết thương, loại nào không phải là vết thương, nếu như không có kiến thức về pháp y học, thì thật sự là rất khó phán đoán.

Nhiếp Chi Hiên không nói gì cả, bởi vì với một người có kiến thức pháp y học như anh, cũng là lần đầu tiên khám nghiệm một thi thể có dạng da như vậy. Tính nghiêm cẩn của nghề nghiệp bảo anh rằng, trước khi chưa có kết luận chính xác, thì không thể tùy tiện phát ngôn đưa ra kết luận được.

Nhiếp Chi Hiên dùng tay trái cầm chắc chiếc kính phóng đại, cánh tay giả bên phải cầm chiếc kẹp cầm máu kẹp một cục bông gòn tẩm cồn, vừa lau vừa quan sát, lau miết một lượt các dấu vết nhìn thì có vẻ rất nhỏ bé vẫn còn lưu dấu trên thi thể, quan sát một hồi xong mới nói: “Tổn thương thực ra là có, nhưng đều là những tổn thương rất nhẹ.”

“Ở đâu? Ở đâu?” Tiêu Lãng xúm đầu tới nhìn.

“Đây là vết thương hình thành do viên đạn của cậu.” Nhiếp Chi Hiên chỉ vào một vết lõm hình tròn trên da đầu của người chết.

“Là em bắn chết hắn?” Tiêu Lãng hỏi.

“Hiển nhiên là không phải.” Nhiếp Chi Hiên nói, “Hắn ta không có triệu chứng của chấn thương sọ não. Tổn thương trọng yếu nhất, có lẽ là ở đây.”

“Ở đâu?”

“Cậu xem, những dấu vết rạn nhỏ này, xuất hiện dày đặc, sắp xếp song song đều nhau ở phần bụng trên của hắn ta, có nhìn ra được gì không?” Nhiếp Chi Hiên dùng kính phóng đại chiếu vào, chỉ cho Tiêu Lãng xem.

Tiêu Lãng bối rối lắc đầu.

“Mọi dấu vết, chỉ có thể nói là dấu vết thôi, bởi vì không hề đâm xuyên qua lớp da.” Nhiếp Chi Hiên nói, “Chúng đều có hình trăng khuyết.”

“Rồi sao?” Tiêu Lãng vẫn không hiểu mấy.

“Dấu vết hình trăng khuyết, thông thường được nhận biết là dấu móng tay.” Bác sĩ pháp y họ Đổng nói.

“Móng tay sắc nhọn thật.” Tiêu Lãng kêu lên cảm thán.

Câu nói này dường như đã nhắc nhở Nhiếp Chi Hiên điều gì đó, anh sững lại giây lát, đoạn nói tiếp: “Mọi dấu vết, từ góc độ đến trường độ đều giống nhau, cho nên có lẽ là do cùng một đầu móng tay, hoặc là do móng của một ngón tay trên mỗi bên bàn tay gây ra. Bởi vì những dấu vết được hình thành rất dày đặc, song song nhau, cho nên có thể nghĩ tới việc do tác động của cùng một vị trí cơ thể cố định gây ra.”

“Như vậy lại có ý nghĩa gì?” Tiêu Lãng bị Nhiếp Chi Hiên xoay cho chóng mặt.

Nhiếp Chi Hiên không trả lời vào câu hỏi, mà lại cầm cánh tay phải của thi thể lên, chỉ vào vùng hổ khẩu, nói: “Ở chỗ này cũng có in lại dấu vết, nhưng không giống lắm so với dấu vết in lại ở vùng bụng trên. Có lẽ là tổn thương do một đồ vật rất sắc nhọn đâm phải. Có điều cũng tương tự với nhau là, lớp da cũng không hề bị đâm xuyên qua, cho nên không thấy xuất hiện tổn thương mở, cũng không chảy máu.”

“Những điều này đều chứng tỏ cái gì vậy? Nguyên nhân gây ra cái chết là gì thế?” Tiêu Lãng lại sốt ruột hỏi.

“Không biết.” Nhiếp Chi Hiên thật thà trả lời.

“Vậy anh mau giải phẫu đi thôi.” Tiêu Lãng nóng ruột vội vàng cầm lấy con dao phẫu thuật từ trong khay thiết bị, rồi đưa nó cho Nhiếp Chi Hiên, tỏ ý bảo anh hãy khẩn trương vào việc. Theo như Tiêu Lãng thấy, mấy thể loại công việc vô tác dụng phía trước này thật quá nhiều.

Nhiếp Chi Hiên mỉm cười ái ngại, nhận lấy con dao giải phẫu từ tay Tiêu Lãng bắt đầu công việc giải phẫu tử thi.

Nhưng mà, khi lưỡi dao phẫu thuật phản chiếu ánh sáng sắc lạnh tiếp xúc tới lớp da, đồng thời dưới lực ấn của ngón tay Nhiếp Chi Hiên gây áp lực xuống bề mặt da, chỉ nghe “cạch” một tiếng, lưỡi dao gãy luôn.

Lưỡi dao phẫu thuật tuy là sắc nhọn, song cũng rất mỏng, cho nên khi các bác sĩ pháp y thực hiện mở khung xương sườn, thì cũng thường xuyên gặp phải tình trạng lưỡi dao phẫu thuật bị nứt gãy. Song bị nứt gãy khi mổ rạch lớp da, thì lại là việc chưa từng chứng kiến.

Nhiếp Chi Hiên lại sững người giây lát, đoạn chớp mắt nhìn lại dấu vết nơi lưỡi dao phẫu thuật vừa mới rạch qua, chuẩn xác mà nói, không có dấu vết gì cả.

“Vụ này phiền phức rồi đây, rạch không được thế này, khám nghiệm thế nào được chứ?” Tiêu Lãng cũng nhìn ra vấn đề nan giải, nên cậu có chút sốt ruột.

“Đừng nóng vội, công việc pháp y bản thân nó vốn đòi hỏi sự tỉ mỉ chi tiết.” Nhiếp Chi Hiên nói, “Những thi thể trong đám cháy, lớp da và cơ thịt do bị mất nước nên trở nên cứng đơ, cũng rất khó dùng dao như thế này, nhưng chúng tôi vẫn cứ cần phải khám nghiệm tỉ mỉ kỹ càng. Bởi vì chúng tôi còn có cái này.”

Nói xong, Nhiếp Chi Hiên lấy ra món đồ nhìn như cái chùy lớn có kéo theo dây điện.

“Đây là cái gì vậy?”

“Cưa điện mở hộp sọ.” Nhiếp Chi Hiên mỉm cười nói, “Đối với những tổ chức mô mềm trên cơ thể, thì chiếc cưa này cơ hồ không có tác dụng, chỉ có thể dùng để cưa xương. Nhưng, đối với phần da bị nhân tạo hóa, thì cũng có thể có hiệu quả đấy.”

Nguyên lý cấu tạo của cưa điện mở hộp sọ, là ở phía trước của một mô tơ xoay, lắp đặt một lưỡi cưa hình cánh quạt, lợi dụng lực xoay đi xoay lại của mô tơ, điều khiển lưỡi cưa không ngừng cắt đi cắt lại. Bởi vì phần tổ chức mô mềm trên cơ thể vốn mềm, cho nên sự ma sát quét đi quét lại cũng sẽ không cắt đứt được phần tổ chức mô mềm đó. Thế còn lớp da của thi thể trước mắt đây lại là dạng bị cứng hóa, nên có thể phát huy tác dụng cắt rời được.

Cùng với tiếng kêu của chiếc cưa mở hộp sọ, cũng như tiếng cọ xát chói tai của lưỡi cưa vào lớp da nhân tạo hóa đã bị cứng lại, khoang bụng và khoang ngực của tên Da nhân tạo đã được cắt mở ra. Khoang ngực thì không có vấn đề gì, còn khoang bụng toàn là một màu vàng khè.

“Trời ạ, trong khoang bụng là những gì vậy? Mỡ à?” Bác sĩ pháp y Lý Phi kinh hãi nói, “Nhưng màu sắc lại hơi thiên về màu hồng nhạt, không giống màu vàng thuần của mỡ nhỉ.”

Những lời nói của bác sĩ pháp y họ Lý làm cho Tiêu Lãng phát buồn nôn.

Nhiếp Chi Hiên vẫn không trực tiếp đáp lại, mà chỉ cầm lấy chiếc kẹp cầm máu lật đi lật lại những vật thể bên trong khoang bụng thi thể, nói: “Không, không phải là mỡ, mà là chất dịch chyme ở bên trong đường ruột.”

“Do ăn quá nhiều phải không?” Khuôn mặt Tiêu Lãng cũng đầy vẻ kinh ngạc.

“Hiển nhiên là không phải.” Nhiếp Chi Hiên nói, “Dịch chyme tràn ra nhiều như vậy, chắc chắn không phải là thủng vỡ đường ruột dạng đơn thuần, mà là dạng đa phát.”

“Anh có thể nói nôm na dễ hiểu hơn chút không.” Tiêu Lãng càng thêm sốt ruột.

Nhiếp Chi Hiên cười cười rồi nói: “Tìm ra nguyên nhân gây ra cái chết rồi. Thủng vỡ đường ruột dạng đa phát, khiến cho chất dịch chyme tràn ra ngoài, gây ra viêm phúc mạc dạng khuếch tán dẫn đến sốc tử vong.”

Tiêu Lãng thè lưỡi ra làm bộ dạng ngất xỉu.

Nhiếp Chi Hiên vừa dùng vải bông gạc lau dọn khoang bụng của thi thể, chậm rãi dọn sạch sẽ chất dịch chyme tràn lan khắp nơi ra khỏi khoang bụng, để lộ ra thành ruột một lần nữa đã khôi phục lại vẻ bóng sạch, vừa lau vừa giải thích: “Nói một cách nôm na, chính là đường tiêu hóa bị vỡ, vật chất bên trong bị tràn ra ngoài, phúc mạc bị viêm, đau đớn khôn cùng, sau đó đau đớn mà chết thôi.”

“Quá trình này có cần rất nhiều thời gian không?” Tiêu Lãng hỏi lại.

“Có người có thể sẽ rất nhanh, có người có thể sẽ chậm hơn một chút.” Nhiếp Chi Hiên nói, “Thể trạng cá nhân mỗi người không giống nhau, quá trình tử vong cũng sẽ không thể tương đồng được. Nhưng với dạng tổn thương thủng vỡ dạng đa phát này, ước tính cho dù có kiên cường chống chọi đến mấy cũng không chịu nổi qua hai giờ đồng hồ. Đó hẳn phải là sụ đau đớn đến xé ruột xé gan! Không có biện pháp cấp cứu kịp thời, có lẽ trò chơi sẽ nhanh chóng kết thúc thôi.”

“Nguyên nhân cái chết đã được tìm thấy, nhưng nguyên nhân gây thủng vỡ đường ruột vẫn chưa tìm ra.” Bác sĩ pháp y họ Đổng nghiêm mặt nói.

“Quả thực, đối với bác sĩ pháp y mà nói, thủng vỡ đường tiêu hóa dạng đa phát đều là rất hiếm khi gặp phải.” Nhiếp Chi Hiên lật xem đường ruột của thi thể, nói, “Cũng không nhìn ra được có bệnh tật gì rõ rệt, lại càng không có dấu vết gì của tổn thương bên ngoài. Chẳng lẽ là tự phát sao?”

“Không phải là bị giết sao? Là sự cố ngoài ý muốn ư?” Từ nãy đến giờ Tiêu Lãng đi hết từ ngạc nhiên này đến kinh ngạc khác.

“Chuyện này thực sự tôi nghĩ không ra.” Nhiếp Chi Hiên dùng ngón tay có đeo găng sờ vào dấu vết lưu lại ở trên phần da thành bụng người chết, hình như là chợt nghĩ ra chuyện gì, “Vừa nãy Tiêu Lãng nói cũng có lý.”

“Em có nói gì cơ?” Tiêu Lãng hỏi.

Nhiếp Chi Hiên không đáp lại, chú tâm tập trung vừa xem xét vị trí các lỗ thủng trên đường ruột, vừa xem xét dấu vết lưu lại trên thành bụng, giây lát sau anh nói: “Như vậy, chúng ta sẽ lấy mẫu vật xét nghiệm bệnh lý học một số tổ chức cơ thể, đem về tiến hành kiểm nghiệm, nói không chừng sẽ có phát hiện gì đó.”

“Vậy rồi lại thế nào?” Tiêu Lãng sốt ruột rồi, “Thời gian có lâu không?”

“Kiểm nghiệm bệnh lý học tổ chức của cơ thể chính là đem phần tổ chức lấy mẫu được tiến hành xử lý trước, rồi quan sát kết cấu tế bào của chúng dưới kính hiển vi.” Bác sĩ pháp y họ Lý giải thích, “Thông thường, cần thời gian một tháng.”

“Một tháng!” Tiêu Lãng suýt chút nữa nhảy dựng lên, “Đến lúc đó hoa hiên vàng đều khô cả rồi!”

“Không sao đâu.” Nhiếp Chi Hiên an ủi cậu, “Cần có thời gian một tháng, là bởi vì chúng ta bắt buộc phải lưu lại mẫu vật xét nghiệm, dùng làm chứng cứ tại tòa. Như thế thì công tác xử lý cố định trước cần phải có thời gian rất dài. Nhưng chúng ta có thể lấy hai phần mẫu vật xét nghiệm, một phần xử lý từ từ, dùng để lưu lại; Một phần lợi dụng kỹ thuật cắt lát đông lạnh lập tức xử lý luôn, tuy là không thể bảo quản lưu lại, nhưng có thể nhanh chóng cho ra kết quả. Khoảng chiều muộn hôm nay cậu có thể biết được kết quả rồi.”

“Vậy còn tạm được chứ, anh mau lấy mẫu đi.” Tiêu Lãng giục giã.

Nhiếp Chi Hiên tìm ra một cây kéo sắc nhọn, cắt lấy một số tổ chức thành dạ dày và tổ chức thành ruột, mấy việc này thì rất dễ dàng. Nhưng đến khi cắt lấy mẫu da, thì lại có chút tốn sức. Cánh tay giả của Nhiếp Chi Hiên gần như là dùng lực ấn mạnh nhất có thể, mới cắt được một mảnh da có dấu vết lưu lại hình mặt trăng khuyết từ vết mô chỗ lưỡi cưa cắt mở ra khi nãy.

“Được rồi.” Nhiếp Chi Hiên nói với bác sĩ pháp y họ Đổng, “Kim của chúng ta không thể xuyên qua lớp da của hắn ta, việc khâu thi thể lại vì thế cũng không có cách nào hoàn thành được, dùng keo dán cường lực dán lại vậy. Việc này nhờ anh vất vả một chút nhé, giờ chúng tôi về trước để đến phòng thực nghiệm bệnh lý của Sở Công an thành phố, tiến hành xử lý mẫu vật xét nghiệm.”

Quá trình xử lý trước bằng kỹ thuật cắt lát đông lạnh được thực hiện rất nhanh, hơn nữa điều Nhiếp Chi Hiên lo lắng trước đó… sợ là máy cắt lát không thể cắt rời lớp da… cũng là lo thừa. Lưỡi dao của máy cắt lát là đồ đặc chế, tuy rằng có chút khó khăn, nhưng vẫn cắt được phần tổ chức da lấy mẫu về thành những lát nhỏ.

Ở bên ngoài phòng thực nghiệm Tiêu Lãng đã chờ đợi sốt ruột đến mức sắp cáu gắt đến nơi, cuối cùng vào lúc trước khi mặt trời xuống núi, cậu cũng đã đợi được Nhiếp Chi Hiên từ trong phòng thực nghiệm bước ra.

“Thế nào rồi, thế nào rồi?” Tiêu Lãng sốt ruột hỏi.

“Là nhờ cậu nhắc nhở tôi đấy.” Nhiếp Chi Hiên nét mặt đầy vẻ hài lòng, xem ra có lẽ là có kết quả rồi.

“Em có nói gì đâu nhỉ.” Tiêu Lãng u mơ đầu óc bối rối không hiểu gì cả.

“Không, câu nói của cậu rất quan trọng.” Nhiếp Chi Hiên nhìn Tiêu Lãng tán thưởng, “Dao phẫu thuật còn rất khó lưu lại dấu vết trên thân thể của tên Da nhân tạo, vậy thì móng tay sao lại có thể lưu lại vết cào được chứ?”

“Đúng vậy, nhưng mà trên thực tế nó quả thực đã lưu lại vết cào xước đấy thôi.” Tiêu Lãng nói.

“Điều đó không quan trọng. Bây giờ tôi đã xem xong các lát cắt, cuối cùng biết được là, dấu vết móng tay lưu lại đó, không phải là vết cào xước. Tôi đã cắt lát lớp da của hắn ta, phát hiện ra người này có cấu tạo lớp da vô cùng chắc chắn dày đặc, chắc gấp mười mấy lần so với người bình thường, lớp biểu bì cũng rất dày, đây cũng là đặc trưng cơ thể của hắn ta. Có điều, phàm là lớp biểu bì trên da ở những chỗ có vết móng tay lưu lại thì đều hoại tử, tế bào biểu bì xuất hiện hiện tượng phân cực, bào thể và nguyên tử bị kéo dài, biến đối thành có dạng sọc dài như chấn song.” Nhiếp Chi Hiên cẩn thận giải thích, chỉ có điều mọi người có mặt tại đấy đều không ai hiểu cả.

Nhiếp Chi Hiên cười rồi giải thích tiếp: “Cũng có nghĩa là, những dấu vết này, là vết điện lưu.”

“Vết điện lưu ư? Tại sao lại có vết điện lưu ở đây?” Trình Tử Mặc chịu không nổi nữa bèn hỏi trước.

“Nếu như miêu tả một cách chuẩn xác hơn nữa, có lẽ phải gọi là dấu vết lưu lại của dòng điện. Cũng có nghĩa là vật dẫn đem theo điện sau khi tiếp xúc với da, do tác dụng của dòng nhiệt Joule, đốt cháy lớp da, lưu lại trên da vết in y hệt như dấu vết trên mặt tiếp xúc.” Nhiếp Chi Hiên nói, “Hay có thể nói là, ngón tay tiếp xúc đó, có dẫn điện.”

“Hình như em hiểu rồi.” Tiêu Lãng như chợt hiểu ra, “Có một thành viên của Người gác đêm đen tối mà chúng ta chưa nắm rõ, năng lực biến đổi của hắn ta chính là cơ thể có thể dẫn điện.”

“Đó là giải thích duy nhất.” Nhiếp Chi Hiên mỉm cười nói, “Tôi cũng đã tiến hành cắt lát tổ chức thành đường ruột của tên Da nhân tạo, phát hiện ra người này tuy là lớp da rất dày, song tổ chức thành đường ruột lại mỏng đến ghê người.”

“Cũng có nghĩa là, có điểm mạnh tất sẽ có điểm yếu.” Tiêu Vọng trầm ngâm nói, “Hầu như mỗi người trong bọn chúng đều mang một loại bệnh chí mạng. “Kị sĩ u linh” có chứng động kinh, Sơn Tiêu mắc chứng xơ vữa động mạch cảnh và huyết khối, tên “Tai sứt”thì bị phình động mạch não.”

“Đúng vậy, không phát tác thì không sao, một khi phát tác ra thì đều nguy hiểm đến tính mạng cả.” Nhiếp Chi Hiên nới, “Tên Da nhân tạo sở dĩ tử vong sau khi bị điện giật, tôi phân tích rằng dòng điện cũng không phải là rất lớn, mà nguyên nhân là đường tiêu hóa của hắn quá mỏng yếu, sau khi bị điện giật, co thắt một cái là bị vỡ luôn rồi. Chất dịch chyme tràn vào khoang bụng, khiến cho hắn ta phải chết theo một cách cực kỳ đau đớn.”

“Nói một cách khác, chính bọn chúng dẫn điện giật chết người của mình!” Tiêu Lãng tóm lại bản chất sự việc, nói, “Liệu có phải là ngộ sát không?”

“Điều này thì bác sĩ pháp y chúng tôi không nhìn ra được rồi.” Nhiểp Chi Hiên gỡ bỏ găng tay, nhún vai đáp lại.

“Cần phải đi khám nghiệm hiện trường.” Trình Tử Mặc nói, “Nhưng mà, bác sĩ pháp y Tiêu Trang đã nói, hiện trường không có dấu vết máu, rất là bình thường.”

Nhiếp Chi Hiên lại cúi đầu suy nghĩ một hồi, rồi nói: “Bình thường hay không bình thường, thì vẫn cứ phải đi xem tận mắt mới biết sự thật được.”

“Anh định vào rừng kiểm tra hay sao?” Tiêu Vọng nhìn màn đêm đang chuẩn bị buông xuống trên bầu trời.

“Đúng thế, chúng ta sẽ kiểm tra ngay trong đêm.” Nhiếp Chi Hiên nói, “Lợi dụng thiết bị phát hiện mẫu xét nghiệm sinh vật để tìm kiếm một số dấu vết có dính máu, thì trời tối có điều kiện tốt hơn ban ngày nhiều.”

3

Dưới sự dẫn đường của bác sĩ pháp y Tiêu Trang, cả đoàn người rì rầm sột soạt đi xuyên qua khu rừng. Thời tiết vốn đã rất lạnh rồi, nhiệt độ bên trong khu rừng còn thấp hơn trong thành phố đến hai độ C. Thảng hoặc từ xa xa vọng đến nghe như tiếng kêu gào của một loài muông thú nào đó, càng khiến cho mọi người thêm rợn tóc gáy.

Sắc mặt bác sĩ pháp y Tiểu Trang không có vẻ gì là cam tâm tình nguyện, dù là làm một cảnh sát kiểm lâm, cậu cũng rất ít khi giữa đêm hôm đi vào nơi hoang vắng không một bóng người như thế này. Có điều, do cậu phạm phải sai lầm trước, cho nên sau khi Người gác đêm đưa ra đề nghị, cậu cũng không tiện khước từ.

Cũng không biết đã đi được bao lâu, bọn họ cuối cùng đã đến được giữa một khu rừng cây thủy sam. Bác sĩ pháp y Tiểu Trang dùng đèn pin cầm tay ánh sáng mạnh chuyên dụng của cảnh sát soi chiếu một lượt bốn phía xung quanh, xác nhận: “Chỗ này, chính là ở đây rồi, thi thể thì như thế này, đầu hướng về phía bắc, chân hướng về phía nam, nằm ngửa trên mặt đất. Xung quanh đều bị lá rụng và cành cây rơi che phủ lên, tôi đã xem xét kĩ lưỡng, không có bất cứ dấu vết máu hay là dấu vết ẩu đả.”

Nhiếp Chi Hiên gật đầu, đeo mắt kính tia tím lên, sau đó sử dụng thiết bị phát hiện mẫu xét nghiệm sinh vật trong tay soi chiếu lên mặt đất. Nếu như trên mặt đất có tế bào của cơ thể người rơi xuống, thì dưới ánh sáng soi chiếu như vậy sẽ phát ra ánh huỳnh quang, sau đó thông qua khúc xạ của mắt kính để con người có thể phát hiện ra.

“Như vậy cũng được à? Hướng đông nam tây bắc anh cũng có thể phân biệt rõ ràng?” Tiêu Lãng nhìn quanh bốn phía, cảm khái nói.

“Đây là phía bắc.” Trình Tử Mặc cũng đeo mắt kính lên, nhân tiện thuận tay chỉ một phương hướng.

“Thật giỏi.” Tiêu Lãng lắc lắc đầu, đi đi lại lại xung quanh. Theo như cậu thấy, hiện trường trung tâm đã có người kiểm tra rồi, cậu cảm thấy có chút thừa thãi. Chu Lực Sơn trong lúc giảng bài từng nói, hiện trường vòng ngoài có lúc thậm chí còn có giá trị hơn cả hiện trường trung tâm, cho nên cậu dự định đi một vòng xung quanh tìm kiếm sự may mắn.

“Này, Tiêu Lãng cậu đừng có đi lạc mất đấy, ở đây ngay cả tín hiệu điện thoại di động cũng không có đâu.” Nhiếp Chi Hiên nhắc nhở.

“Sợ gì chứ, lạc thì cứ để lạc chứ sao, cùng lắm ngủ một giấc.” Tiêu Lãng không mấy bận tâm đi về hướng phía đông.

Tiêu Lãng nhặt từ dưới đất lên một cành cây dài độ hơn một mét, vừa bước đi cậu vừa dùng cành cây gạt ra những bụi cây và đám lá rơi rụng trên mặt đất, hy vọng có thể phát hiện chút gì đó. Tuy nhiên cậu biết tìm kiếm một cách không có mục đích như vậy, xác suất có thể tìm được manh mối là rất thấp, nhưng cậu vẫn hy vọng cứ thử xem sao.

Đi ra được khoảng 500 mét, Tiêu Lãng với thính giác vốn rất nhạy bén dường như nghe thấy một chút âm thanh gì đó. Cậu lập tức tắt đèn pin, giơ cành cây lên, khom người lại nhảy vượt qua, rồi nấp sau một thân cây thủy sam to lớn. Động tác liên hoàn như vậy, song diễn ra không đến một giây, đều là nhờ sự huấn luyện quái quỷ thường ngày của Tư Đồ Bá đã rèn luyện trau dồi cho cậu.

Âm thanh tựa hồ biến mất trong một phút, sau đó lại tiếp tục kêu lên, ở phía đông nam của Tiêu Lãng. Cậu nheo mắt lại, nhìn về phía nơi phát ra âm thanh. Lúc này, bốn bề tối mịt, nhưng nhờ có ánh trăng sáng, Tiêu Lãng vẫn có thể nhìn ra ở khoảng cách hơn mấy chục mét, có một bóng đen mơ hồ đang di chuyển.

Vốn chỉ muốn tìm kiếm một ít vật chứng, giờ không ngờ lại còn tìm được một vật sống nữa. Tiêu Lãng vui như mở cờ trong bụng, cậu khe khẽ rón rén di chuyển về phía bóng đen, mỗi một bước chân dẫm xuống hầu như không phát ra bất cứ âm thanh nào. Thính giác nhạy bén của chính bản thân cậu mà còn không nghe thấy âm thanh gì, càng không phải nói là người bình thường ở khoảng cách xa hơn mấy chục mét.

Nhưng khi Tiêu Lãng ở cách bóng đen càng ngày càng gần, thì bóng đen đó trở nên cảnh giác, nó đột nhiên quay đầu lại, loạt soạt loạt soạt rồi biến mất vào trong những lùm cây. Cơ mà chỉ trong một giây lát như vậy thôi, Tiêu Lãng đã kịp nhìn thấy, đó căn bản không phải là một con người, mà là một động vật bốn chân, là chó hay là sói gì đấy. Điều đó cũng đủ để an ủi tâm trạng của Tiêu Lãng lúc này, với khả năng của cậu, nếu là con người thì tuyệt đối không thể cảnh giác như vậy được, đằng này là một con sói, thì thôi cũng là hợp lý.

Nhìn thấy thú dữ, Tiêu Lãng cũng không có vẻ gì là sợ hãi, cậu vẫn tiếp tục tiến về phía nơi bón