← Quay lại trang sách

Chương 6 Những mảnh thi thể dưới đường cống ngầm-

Bản chất con người có nhiều mặt. Đằng sau mỗi một khuôn mặt bình thường kia có thể đều đang ẩn giấu một miền hoang dại đang nảy nở sinh sôi, có một không hai.-J. K. Rowling

1

“Theo như kết quả điều tra cũng như khám nghiệm của các cậu, thì kẻ cầm đầu bên phía đối phương quả thực là một người phụ nữ.” Lăng Mạc ngồi khoanh tay trên ghế lái phụ, một tay đưa lên xoa xoa cằm, lông mày rủ xuống đầy suy tư.

Trên đường đi, Lăng Mạc và Tiêu Lãng cùng trao đổi bổ sung thông tin cho nhau, lần lượt thuật lại một lượt các kết quả điều tra của bản thân. Sau khi gọi điện thoại cho Tiêu Vọng, tổ chức đã quyết định đồng ý để Đường Đang Đang quay trở lại đội tham gia điều tra phá án, thế là giữa bọn họ cũng không còn vướng mắc ngần ngại nữa, thẳng thắn trao đổi với Đường Đang Đang một lượt thống nhất tất cả các thông tin có ích cho đến thời điểm ngày hôm nay.

“Cái bảng lịch trình đó của cậu, có đáng tin cậy không?” Tiêu Lãng hạ thấp giọng hỏi Lăng Mạc.

Lăng Mạc nhún nhún đôi vai, nói: “Là ký ức chủ quan của tôi, cũng không có nhiều hiệu lực minh chứng lắm.”

Tiêu Lãng nhìn Đường Đang Đang ở hàng ghế phía sau, vẫn là khuôn mặt không chút biểu cảm, có vẻ như cô đang suy nghĩ điều gì đó.

“Cậu tập trung lái xe đi.” Lăng Mạc biết trong lòng Tiêu Lãng đang nghĩ gì, liền thay đổi chủ đề.

“Này, cậu nói xem, nếu chiếc vòng đeo tay của thầy Đường là do người khác tặng, thì đó chắc chắn phải là người có mối quan hệ rất thân thiết với thầy.” Tiêu Lãng lại ngẩng đầu lên nhìn vào gương chiếu hậu, nói to hơn, “Đang Đang, bố cậu có những mối quan hệ thân mật nào không, cậu có nhớ ra được ai không?”

Đường Đang Đang thở dài một hồi, rồi lắc đầu nói: “Ngoài mình ra, bố mình không còn người thân nào nữa. Bây giờ, mình cũng chẳng còn người thân nào nữa.”

Mấy lời phía sau của cô nói ra khiến cả ba người nhất thời trở nên trầm mặc.

“Nào, cậu đang nói cái gì thế hả!” Tiêu Lãng tìm cách an ủi Đường Đang Đang. “Từ nhỏ mỗi lần bố cậu trực ban thì cậu đều ở bên nhà mình, sau này cậu cũng vẫn ở nhà mình đấy thôi. Bố mẹ mình chính là bố mẹ cậu, anh trai mình cũng là anh trai cậu, ông ngoại mình là ông ngoại cậu, sao cậu lại không còn người thân nào nữa? Có mà đúng chứ!”

Nhưng ngay sau đó Tiêu Lãng lại chớp mắt nghĩ ngợi, cảm thấy những lời an ủi của mình nghe ra hình như có hàm nghĩa khác, nên vội vàng giải thích tiếp: “Ý của mình là mọi người đều là người thân của cậu, người đã mất rồi thì không thể sống lại được, đừng nghĩ ngợi quá nhiều. Mình nghĩ thầy Đường trên trời có linh thiêng chắc chắn cũng muốn nhìn thấy cậu sống tốt, đúng không?”

Thấy Đường Đang Đang không trả lời, Tiêu Lãng tiếp tục quay sang quấy nhiễu Lăng Mạc: “Tôi bảo này, cậu và thầy của cậu tiếp xúc bao nhiêu năm trời như thế, ông ấy có quan hệ thân thiết hơn một chút với người nào, mà cậu cũng không biết hả?”

“Quân tử chi giao đạm nhược thủy.”[*] Lăng Mạc trả lời ngắn gọn, “Thầy là bậc nho tướng, thầy ấy đối xử với ai cũng tốt đẹp hòa nhã, mà cũng không đến nỗi thân thiết quá mức như vậy.”

“Có hỏi cũng bằng không.” Tiêu Lãng ủ dột khẽ đập vào vô lăng.

“Bố với mẹ tình sâu nghĩa nặng, sau khi mẹ qua đời, ông ấy cũng chưa từng có mối quan hệ thân thiết với một phụ nữ nào khác.” Đường Đang Đang bắt trúng được điểm nghi vấn của Tiêu Lãng, bèn đáp lời, vẫn là một câu trả lời không mang lại đáp án, nhưng Tiêu Lãng nhận thấy, tâm trạng Đường Đang Đang đã khôi phục lại được sự kiên định sau những đau khổ tột cùng, thì cũng thấy yên tâm hơn nhiều, thế nên cậu mỉm cười tiếp tục lái xe, không nói thêm câu nào nữa.

Im lặng chưa được bao lâu, Đỉnh Vạn Cân đã chạy vào đến sân của phân đội cảnh sát hình sự Sở Công an thành phố Nam An. Tiêu Lãng dẫn theo Lăng Mạc và Đường Đang Đang vội vàng lao thẳng lên tầng 3, nhanh chóng mở cánh cửa lớn của phòng hội nghị ra.

“Ten ten ten tèn, đại tiểu thư giá lâm!” Tiêu Lãng còn chưa bước vào tới cửa đã cao giọng “thông báo”. Cậu biết, mọi người đã nhiều ngày không gặp nên tận trong đáy lòng đều rất lo lắng cho tâm trạng cùa Đường Đang Đang. Giờ đây gặp được cô như thế này, nhất định mọi người sẽ vô cùng vui vẻ.

Thế mà, cả căn phòng họp rộng thênh thang không một bóng người. Trên bàn tài liệu giấy tờ vẫn đang bày lộn xộn cả đó, trà nóng trong cốc vẫn đang bốc hơi nghi ngút.

Tiêu Lãng đưa tay ra kiểm tra độ nóng của cốc trà rồi nói: “Vẫn chưa chạy xa đâu, đuổi theo!”

“Đuổi theo ai? Đuổi đi đâu?” Lăng Mạc cảm thấy khó hiểu trước phản ứng đầu tiên của Tiêu Lãng.

Tiêu Lãng xoa xoa gáy, nói, “Ái chà, mẹ kiếp! Thế là giải tán rồi à? Chuyện còn chưa nói năng rõ ràng nữa mà.”

“Không đâu, chắc chắn là có nhiệm vụ khẩn cấp thôi.” Lăng Mạc phân tích.

Còn chưa dứt lời, điện thoại bên chỗ Tiêu Lãng đã được kết nối: “Anh, mọi người đi đâu cả rồi?”

“Lại xảy ra vụ án mới.” Trong giọng Tiêu Vọng ẩn chứa sự mệt mỏi, “Bọn em ra cầu cảng số tám sông Nam An đi.”

“Đang Đang.” Nhìn thấy Đường Đang Đang từ phía xa, Tiêu Vọng từ trên đê sông nhanh chóng sải bước đi xuống.

“Anh Vọng.” Đường Đang Đang nhìn thấy Tiêu Vọng, liền có cảm giác yên tâm kỳ lạ, nhìn theo bóng dáng quen thuộc đang ngày càng tiến lại gần mình, trong lòng cô có biết bao lời muốn nói, nhưng cuối cùng lại chỉ thể hiện ra bằng một nụ cười.

Bước đến bên cạnh Đường Đang Đang, Tiêu Vọng mới ý thức được rằng cô em gái hàng xóm này đã không còn là cô bé con non nớt đáng yêu thuở nào. Trong nụ cười của cô, anh thấy được một nỗi bi thương đang ẩn giấu, nhưng nhiều hơn cả lại là một khát vọng chiến đấu. Tiêu Vọng khẽ vỗ vai Đường Đang Đang, như một sự chào đón cô quay trở lại đội.

“Lại xảy ra vụ án nào vậy?” Tiêu Lãng hỏi xen vào, “Bọn chúng lại giết người nữa sao?”

Tiêu Vọng đã bình tĩnh trở lại sau những giây phút xúc động vui mừng, anh lắc lắc đầu, nói: “Kẻ cầm đầu của Người gác đêm đen tối đã chết rồi.”

“Mất quá nhiều máu phải không ạ?” Tiêu Lãng cũng không rõ tâm trạng của mình lúc này là vui mừng hay lo lắng, vội vàng hỏi lại, “Có phải chính là người phụ nữ bị thương ở trong rừng đó không?”

Tiêu Vọng gật gật đầu khẳng định rồi nói thêm: “Thi thể còn bị chặt thành nhiều mảnh.”

Tiêu Lãng lập tức nhanh chóng xác định được tâm trạng của mình lúc này là lo lắng. Xem ra, tuy rằng nữ thủ lĩnh kia đã chết rồi, nhưng bọn họ vẫn còn rất nhiều công việc đang dang dở cần phải hoàn thành.

“Nào, giờ qua xem hiện trường.” Tiêu Vọng dẫn ba người đi lên trên đê sông, chỉ vào mỏm đá có sóng nước đang vỗ rập rờn phía dưới chân, nói: “Cách đây không lâu, có người phát hiện phần thân của một thi thể nữ giới ở ngay bên cạnh mỏm đá này.”

“Đã xác định được DNA rồi chứ?” Lăng Mạc hỏi.

“Xác định rồi.” Tiêu Vọng nói, “Mẹ tôi làm xét nghiệm DNA xong, liền nhập vào kho dữ liệu các chuyên án để tiến hành đối chiếu, đã xác định DNA của người chết trùng khớp với DNA của vết máu tìm thấy tại khu rừng.”

“Nước con sông này bị ô nhiễm nặng ghê, quả thực rất thối.” Tiêu Lãng nói.

“Còn nhớ Đổng Liên Hoa, thầy Đổng chứ, thi thể của thầy Đổng bị ném xuống vùng thượng nguồn của chính dòng sông này, là chuyện của mấy chục năm trước rồi.” Nhiếp Chi Hiên nói, “Hiện giờ việc xử lý đã tốt hơn rất nhiều, chỉ có điều mũi cậu thính, nên mới cảm thấy rất hôi thối mà thôi.”

“Đúng vậy, sông Nam An bây giờ đã tốt hơn nhiều lần so với thời đó rồi, trên dòng sông giờ còn có rất nhiều cá nữa.” Tiêu Vọng nói, “Nghe nói, trên phần thi thể này còn lưu lại không ít vết thương sau khi đã tử vong do bị cá rỉa, phần lớn lớp da ở vùng ngực đã không còn nữa.”

“Thời gian rất lâu rồi sao?” Tiêu Lãng hỏi.

Nhiếp Chi Hiên lắc lắc đầu, nói: “Tôi chưa nhìn thấy thi thể nên chưa xác định được. Nhà tang lễ cách đây không xa, chúng tôi muốn đến hiện trường xem xét trước rồi mới đi xem thi thể sau.”

“Lại phải xem giải phẫu nữa ạ?” Tiêu Lãng nhún nhún vai, nói: “Công việc gần đây cũng thực sự dồn dập ghê.”

“Em không đi đâu, em sẽ phụ trách việc kiểm tra camera giám sát ở hai phía bờ sông Nam An.” Đường Đang Đang nói.

Hoàn toàn có thể hiểu được, Đường Đang Đang vừa mới trải qua nỗi đau mất cha, chắc chắn lúc này cô không thể nhìn vào những thi thể được nữa, càng không cần nói đến những thi thể bị cắt rời không được toàn vẹn như vậy.

Người luôn thấu hiểu người khác là Tiêu Vọng đã hiểu ngay vấn đề, anh nói: “Được, tôi, Lăng Mạc và Tử Mặc sẽ hỗ trợ Đang Đang kiểm tra camera giám sát, xung quanh đây không có camera giám sát trên không chuyên dụng, nên cần phải tìm rất nhiều camera giám sát giao thông, camera trị an và camera nhà dân, khối lượng công việc cũng không ít đâu.”

“Cậu quay lại rồi, thật tuyệt.” Nghe Tiêu Vọng phân công nhiệm vụ xong, Trình Tử Mặc mỉm cười khẽ đập vào tay Đường Đang Đang, “Lúc cậu không có ở đây, mình phải kiểm tra camera giám sát nhiều tới mức mắt sắp mờ đi cả rồi, trước đây sao cậu lại có thể làm được vậy chứ?”

Đường Đang Đang nhìn vào Trình Tử Mặc, rồi cũng mỉm cười kéo lấy tay của cô bạn.

“Thế còn em thì sao? Em lại phải đi hỗ trợ khám nghiệm tử thi à?” Tiêu Lãng chỉ vào mũi của mình, nói: “Em cũng có phải là người tìm kiếm đâu.”

“Cậu học chuyên ngành khảo cổ, cũng na ná như vậy.” Trình Tử Mặc hài hước trêu.

“Chúng tôi cần cậu kịp thời trao đổi thông tin giữa hai bên khám nghiệm và điều tra.” Nhiếp Chi Hiên nói, “Đừng lãng phí thời gian nữa, khẩn trương vào việc thôi.”

Phần thi thể không còn nguyên vẹn nằm lạnh băng cô độc trên bàn giải phẫu, nhìn trông vô cùng kỳ quái.

Đây là phần thân của một cơ thể người, bộ phận tứ chi đã bị cắt rời từ các khớp vai, khớp háng, phân đầu cơ thể liền với phân cổ cũng đã bị cắt bỏ.

Tiêu Lãng nhanh chóng phát hiện ra điểm nghi vấn, nói: “Này, anh Nhiếp, lúc trước chẳng phải anh đã phán đoán là tên Da nhân tạo chỉ bằng một nhát dao đã đâm từ trên xương quai xanh xuống tận lồng ngực đó ư? Phần xương quai xanh của người này không bị làm sao cả.”

Nhiếp Chi Hiên dường như cũng đã phát hiện ra điều này, bèn nói: “Đúng vậy, lúc đó tôi đã căn cứ vào tình trạng vết máu phun bắn tại hiện trường cũng như tình trạng những vết trầy xước trên thân cây nên đã đưa ra kết luận là như vậy.”

“Vậy chuyện cụ thể là như thế nào?” Tiêu Lãng hỏi: “Người này tử vong do mất máu hay sao?”

“Có lẽ là như vậy, cậu xem, trên thi thể dường như không nhìn thấy bất cứ dấu hiệu hồ máu tử thi nào, da cũng trắng bệch.” Nhiếp Chi Hiên nói, “Nếu nói như vậy thì, chẳng lẽ người này bị đâm vỡ động mạch cảnh sao?

“Đúng thế, tại sao lại không thể là đâm vỡ động mạch cảnh, mà lại là bị dao đâm vào hõm xương quai xanh?” Tiêu Lãng trầm ngâm nói.

“Bởi vì chỗ hõm xương quai xanh này có thể có những động mạnh bị rách vỡ không đồng nhất, lượng xuất huyết mới tương xứng với ở hiện trường.” Nhiếp Chi Hiên nói, “Nếu như là động mạch cảnh bị vỡ, thì lượng xuất huyết chắc chắc sẽ không thể nào chỉ có một chút ít như tại hiện trường được, hơn thế nữa, quá trình tử vong sẽ xảy ra rất nhanh. Trước mắt không nghĩ nhiều như vậy nữa, dù sao đó cũng chỉ là suy luận mà thôi, hiện giờ có thi thể ở đây rồi, chúng ta cần phải căn cứ vào tình trạng phản ánh của thi thể để đưa ra kết luận.”

Trong lúc nói chuyện, Nhiếp Chi Hiên và bác sĩ pháp y họ Đổng thuộc Sở Công an thành phố Nam An đã bắt đầu khám nghiệm bên ngoài tử thi.

“Phần thân người của nữ giới, chiều cao cơ thể tầm 1m60, trọng lượng cơ thể khoảng 50 kg. Các dấu hiệu hồ máu tử thi vô cùng mờ nhạt, có thể do động mạch chủ bị vỡ khiến cho mất máu cấp tính quá nhiều dẫn tới tử vong.” Nhiếp Chi Hiên vừa lật xem thi thể vừa nói.

“Cái này, cái này mà anh cũng có thể nhìn ra được sao?” Tiêu Lãng kinh ngạc nói, “Chỉ bằng mỗi phần thân này thôi!”

“Xem nhiều mãi rồi, tự nhiên sẽ có kinh nghiệm thôi.” Nhiếp Chi Hiên cười cười rồi nói, “Đương nhiên, những điều này đều chỉ là dự đoán dựa theo kinh nghiệm, sẽ có sai số tương đối lớn.”

“Thế còn tuổi tác thì sao?” Tiêu Lãng hỏi.

“Phần chi dưới của người chết đã bị cắt rời trực tiếp từ khớp háng, thế nên bề mặt khớp mu của cô ta không bị tổn hại, một lát nữa chúng ta sẽ cưa rời phần khớp mu, thì sẽ có thể phán đoán sơ bộ được rồi.” Nhiếp Chi Hiên nói, “Tiêu Vọng nói đúng, vùng ngực của người chết phần da đã bị tổn hại, có thể là do động vật gây ra… À, chính là bị cá rỉa đấy.”

“Chính là những phần bị thương diện rộng màu vàng này hả?” Tiêu Lãng chỉ vào phần ngực của mảnh thi thể.

“Đúng vậy, những phần da bị tổn hại này đều không có phản ứng sống[*], hơn thế nữa xung quanh vết thương tròn đều, có dạng bị xé rách, rõ ràng là dạng tổn thương do động vật gây ra sau khi chết.” Nhiếp Chi Hiên nói, “Phần màu vàng đều là phần mô tuyến sữa và mô mỡ dưới da. Mất đi lớp da, nên không biết được phần ngực của cô ta có những tổn thương chi tiết nào hay không. Có điều, chắc chắn không phải do dao đâm, bởi vì vết thương hở lớn như vậy, phần da dù có bị tiêu hủy thì cũng có thể nhìn thấy dấu vết ở những tổ chức dưới da.”

“Như vậy xem ra, thực sự là bị cắt cổ ạ?” Tiêu Lãng hỏi.

“Cái đó thì cũng không nhất định, phần động mạch chủ cũng không phải chỉ có ở mỗi phần cổ. Động mạch đùi cũng có thể mà.” Bác sĩ pháp y họ Đổng chỉ vào phần bên dưới trống không của mảnh thân thể, sau đó nói với Nhiếp Chi Hiên, “Bắt đầu mổ chứ?”

Còn chưa để Nhiếp Chi Hiên kịp trả lời, thì Tiêu Lãng đã hét lên trước: “Đợi chút, đợi chút, anh xem dưới nách cô ta dính cái gì thế?”

Tiêu Lãng tìm kiếm xung quanh rồi cầm lấy chiếc kẹp cầm máu, vụng về dùng kẹp lấy ra một miếng vật chất màu đen giống như bùn từ phần dưới nách của thi thể, xen lẫn trong đó có những hạt màu trắng, sau đó cậu lại đưa lên mũi ngửi rồi chau mày nói, “Eo ôi, mùi gì vậy, mùi benzene à?”

Phát hiện này không ngờ lại rất có giá trị, Nhiếp Chi Hiên vội vàng kiểm tra lại các mặt cắt rời ở năm vị trí của thi thể. Tuy mặt cắt rất hoàn chỉnh gọn gàng, nhưng các phần tổ chức mô mềm sau khi bị cắt rời ra, thường vẫn còn có các khoang nang lưu lại, thế nên anh lại lấy ra từ trong các khoang nang tại những mắt cắt khác nhau ba miếng dị vật có hình dạng tương tự, đưa lên ngửi qua rồi nói, “Đây có lẽ là thể trung gian của hệ benzene.”

“Là thứ gì vậy?” Tiêu Lãng hỏi.

“Là sản phẩm công nghiệp hóa chất đó.” Nhiếp Chi Hiên nói, “Thường được dùng trong khâu sản xuất tại các xưởng nhuộm, là chất thải trong công nghiệp hóa chất.”

“Ồ, là thứ nằm dưới đáy sông Nam An ạ?” Tiêu Lãng không mấy để ý.

“Không thể nào.” Nhiếp Chi Hiên nói, “Thứ nhất, các nhà máy công nghiệp hai bên bờ sông Nam An hiện giờ đều có sự quản lý khống chế, chất thải công nghiệp chưa qua xử lý thì không được phép trực tiếp xả thải ô nhiễm vào sông Nam An. Thứ hai, những thể trung gian này thường là có tính hòa tan, cho dù là dạng không hòa tan trong nước, thì một khi thải vào dòng sông rộng lớn như vậy, cũng sẽ không thể nào tồn tại dưới dạng thành miếng như thế này được.”

“Vậy thì sự việc là như thế nào đây?” Bác sĩ pháp y họ Đổng cũng dấy lên lòng hiếu kỳ.

“Theo như tôi thấy, phần thi thể này có lẽ được cất giấu trong hệ thống đường ống xử lý nước thải của một xưởng nhuộm nào đó. Chỉ có điều không hiểu vì nguyên nhân gì, phần thân lại bị trôi vào lòng sông Nam An.” Nhiếp Chi Hiên nói, “Nếu tình huống đúng là như vậy, nói không chừng phần tứ chi và phần đầu của thi thể vẫn còn nằm trong đường ống đó!”

“Chà, vụ này ly kỳ đây!” Tiêu Lãng nói, “Xưởng nhuộm phải không ạ? Giờ em sẽ bảo mọi người đi tìm xem thế nào.”

“Cậu thấy chưa, vai trò của cậu khi tham gia vào việc khám nghiệm tử thi đã được phát huy mạnh rồi đấy!” Nhiếp Chi Hiên gật đầu hài lòng rồi quay sang nói với bác sĩ pháp y họ Đổng, “Mổ thôi.”

Con dao phẫu thuật chuyển động trên thi thể, chỗ chính giữa phần thân của thi thể theo đó bị rạch ra một đường hở lớn, sau khi loại bỏ phần xương, các cơ quan nội tạng phần bụng và ngực đã hoàn toàn phơi bày ra trước mặt mọi người.

“Trên màng ngoài tim có nốt kim tiêm?” Nhiếp Chi Hiên nghiêng người, để ánh nắng chiếu thẳng vào khoang ngực của thi thể, xuyên qua ánh sáng có thể nhìn thấy rất rõ trên màng ngoài tim của người chết có ba lỗ nhỏ. Bởi vì lớp màng ngoài tim rất mỏng, cho nên không thể nhìn ra được xung quanh các nốt nhỏ có dấu hiệu xuất huyết hay không, cũng không thể phán đoán được có phải chúng được hình thành trước khi chết hay không. Có điều, do bác sĩ pháp y họ Đổng sau khi phát hiện phần thân của thi thể này, đã sử dụng phương pháp lấy máu từ tim để có thể tiến hành xét nghiệm DNA của người chết trước, cho nên việc này dường như không có gì kỳ lạ. Song lấy máu thì cũng đâu cần thiết phải đâm tới ba mũi kim chứ. Nhiếp Chi Hiên không tiện hỏi thẳng, vội vàng dùng kéo cắt rời màng tim, đề lộ ra toàn bộ phần tim bên trong.

“Không đúng rồi, tôi chỉ đâm có một mũi tiêm, lấy ra một chút máu thôi! Tại sao lại có những ba lỗ? Không lẽ còn có tổn thương nào khác?” Bác sĩ pháp y họ Đổng vừa nói vừa chụp ảnh cố định vị trí.

“Không nhẽ thực sự là bị tử vong do vỡ tim hay sao?” Tiêu Lãng hỏi.

Nhiếp Chi Hiên lắc đầu, nói: “Không đâu. Có thể cậu không biết, có một cách tiêm gọi là ‘tiêm trong tim’. Chỉ có điều bây giờ không còn được sử dụng nửa. Trước kia, với những bệnh nhân có triệu chứng ngừng tuần hoàn tim, trước khi ống thông tĩnh mạch chưa được mở ra, thì người ta thường dùng phương thức tiêm trong tim để tiến hành cấp cứu. Nói một cách khác, những lỗ kim như thế này cũng không thể khiến cô ta tử vong được. Hơn nữa không chỉ có vậy, từ hai vết kim tiêm ở trên tim này có thể thấy, chúng không hề có phản ứng sống, cho nên chúng đã được tạo ra sau khi tử vong.”

“Lấy máu sau khi chết ư?” Tiêu Lãng nói, “Có điều chẳng phải bác sĩ pháp y họ Đổng đã nói chỉ tiêm có một mũi hay sao? Một mũi tiêm lại có thể đâm tới ba lỗ ư?”

“Đối với những phần cơ tim không có nếp nhăn mà nói, ở trên một bên vách tim có ba lỗ châm, thì chắc chắn là đã tiêm ba mũi.” Nhiếp Chi Hiên nhìn sang bác sĩ pháp y họ Đổng nói bằng giọng khẳng định, “Ngoài anh ra, còn có người khác đã châm kim vào đó.”

“Người khác cũng muốn lấy máu sao?” Tiêu Lãng hỏi.

Nhiếp Chi Hiên như đang suy nghĩ điều gì: “Giả sử như tiêm trong tim thì sao? Chỉ có điều là người thì đã chết mất rồi, không cứu được nữa, thế nên mới không có phản ứng sống.”

“Cũng chỉ còn có khả năng là như vậy thôi.” Tiêu Lãng nói, “Nữ thủ lĩnh này có thuộc hạ mà, bọn chúng chắc chắn không thể để cô ta dễ dàng chết đi như vậy được, chắc chắn phải tìm cách cấp cứu. Có điều không có phương pháp ưu việt gì hết, nên đành phải áp dụng phương pháp cũ kĩ lạc hậu mà anh nói kia.”

“Trước mắt chỉ có thể giải thích như vậy thôi.” Nhiếp Chi Hiên quan sát các phần nội tạng khác rồi nói, “Những bộ phận khác không có vấn đề gì, cơ quan nội tạng thiếu huyết sắc, trong khoang tim, ồ, ngoại trừ phần tâm thất trái ra, các khoang tim khác đều trống không, trong tâm thất trái vẫn còn lại một ít máu.”

“Vị trí tôi cắm kim tiêm cũng là tâm thất trái.” Bác sĩ pháp y họ Đống nói, “Kim tiêm cắm vào rồi rút ra ngay, chỉ lấy tầm khoảng 5ml máu.”

“Cưa rời khớp mu để chẩn đoán tuổi rồi sau đó khâu lại thôi.” Nhiếp Chi Hiên sắp xếp công việc cho bác sĩ pháp y họ Đổng, còn bản thân anh lại tiếp tục quan sát cẩn thận phần mặt cắt ở các chỗ cắt rời phần đầu và tứ chi của thi thể.

“Các vết dao cắt được thực hiện rất gọn ghẽ, y như thực hiện phẫu thuật vậy.” Nhiếp Chi Hiên lẩm bẩm, “Phần cổ cũng bị cắt rời sát theo đĩa đệm đốt sống cổ.”

“Có thể nhìn ra vấn đề gì không?” Tiêu Lãng thấy khó chịu bởi âm thanh ồn ào khi bác sĩ pháp y họ Đổng dùng chiếc cưa mở hộp sọ để cưa phần khớp mu, cậu bịt tai lại để xem động tác của Nhiếp Chi Hiên.

“Sử dụng loại dao rất mỏng, giống như dao phẫu thuật, tay nghề rất thành thục, có lẽ là đã từng học qua y thuật.” Nhiếp Chi Hiên nói, “Hơn thế cậu nhìn vị trí đoạn vai áo này xem, toàn bộ vết cắt đều thuận theo các khớp xương, lưỡi dao đều cắt vào phía bên trong khớp xương, có điều cũng có sơ sót nhỏ, cậu nhìn xem vết cắt vào phần xương ở chỗ này, có thể thấy là do dao phẫu thuật gây ra.”

“Nhìn không ra, nhìn không ra.” Tiêu Lãng bịt tai cũng vẫn có thể nghe thấy tiếng lẩm bẩm của Nhiếp Chi Hiên, “Bọn chúng bao nhiêu người như vậy, chắc chắn có kẻ rành nghề chơi dao như anh, điều này có tác dụng gì đâu chứ.”

Vừa nói dứt lời, chuông điện thoại di động của Tiêu Lãng vang lên.

“A lô, anh ạ, sao rồi? Cái gì? Tìm thấy phần đầu và tứ chi rồi à? Có phải là ở trong trạm xử lý nước thải không? Thế nào? Thấy em có giỏi không?” Tiêu Lãng nhảy cẫng lên, “Được rồi, được rồi, em và anh Nhiếp sẽ qua đó ngay đây.”

Đây quả thực là một tin vô cùng tốt lành. Nghe Tiêu Lãng nói như vậy, Nhiếp Chi Hiên cũng bắt đầu cởi bỏ trang phục giải phẫu tử thi của mình, rồi quay sang nói với bác sĩ pháp y họ Đổng: “Anh Đổng, bây giờ bọn tôi phải qua bên hiện trường, nói không chừng sẽ có nhiều phát hiện hơn nữa. Anh ở đây sau khi cưa rời phần khớp mu thì đun lên, để xem xem tuổi của người chết là bao nhiêu. Ồ, còn nữa, căn cứ theo quy trình, lấy mẫu phần sụn sườn của người chết để thực hiện xét nghiệm DNA lần nữa nhé.”

“Được rồi, cứ giao cho tôi. Các cậu đi đi.” Đổng Kỳ Binh không ngẩng đâu lên, tay vẫn cầm chiếc cưa mở hộp sọ tiếp tục cưa phần khớp mu.

2

Trạm xử lý nước thải ngầm của xưởng nhuộm Hoa Tường thành phố Nam An.

“Xử lý nước thải như thế này là làm cho có vậy á?” Tiêu Lãng quỳ ở miệng đường cống ngầm, nhìn vào phía trong quan sát.

Bên dưới miệng đường cống ngầm, là một không gian kín bưng bưng, nhiệt độ cao hơn bên ngoài trời tới tận mấy độ C, dưới nền không gian cống ngầm bùn đất tích đầy đến quá đầu gối. Đây là trạm xử lý nước thải ngầm do xưởng nhuộm xây dựng chuyên biệt nhằm để đối phó với công tác kiểm tra bảo vệ môi trường. Đầu tiên tất cả nguồn nước thải đều được xả vào không gian này, thông qua quá trình xử lý hóa học, sau đó mới được thải vào sông Nam An thông qua đường ống xả thải ra bên ngoài của trạm xử lý.

“Đó là việc của bộ phận quản lý giám sát bảo vệ môi trường, không phải là chức trách và chuyên môn của chúng ta, chúng ta cũng đâu có hiểu. Nói tóm lại, hung thủ đã vứt các phần thi thể xuống đây.” Trình Tử Mặc nói.

“Sao lại chỉ có mỗi mình cậu?” Tiêu Lãng nhìn ngó xung quanh, cũng không thấy bóng dáng Đường Đang Đang đâu cả, nên hỏi, “Hội anh trai mình, bọn họ đâu rồi?”

“Anh Vọng tới đây đầu tiên và đã phát hiện ra chỗ này, từ xa cũng có thể nhìn thấy rõ ở phía dưới kia có một túm tóc với mấy ngón tay.” Trình Tử Mặc chỉ vào trạm xử lý nước thải phía bên dưới, nói, “Anh ấy đã cơ bản xác định được đây là hiện trường ban đầu của vụ án vứt thi thể, cho nên đã cùng Đang Đang đi thu thập dữ liệu camera giám sát khu vực xung quanh đây rồi. Dù sao, phần thi thể này đã thu hẹp phạm vi tìm kiếm xuống chỉ còn 1% so với ban đầu. Còn Lăng Mạc á, tôi cũng không biết là cậu ta đang bận rộn làm gì. Còn tôi thì được cử đi quanh đây xem xét địa hình, kiểm tra vị trí các camera giám sát, để thu hẹp hơn nữa phạm vi tìm kiếm.”

“Vậy cậu có phát hiện gì không?” Tiêu Lãng vừa chăm chú quan sát Nhiếp Chi Hiên đang bận rộn bên trong trạm xử lý nước thải vừa hỏi.

Trình Tử Mặc giơ tay nhún vai, đoạn bỏ vào trong miệng một miếng kẹo cao su màu sắc, rồi nói: “Cũng không có cách nào, địa hình ở đây quá phức tạp, lại còn xa xôi hẻo lánh, ít nhất có tới mười mấy con đường có thể vòng tránh qua vị trí có camera giám sát để tới chỗ này vứt thi thể. Có điều, trên con đường buộc phải đi qua, tại chỗ ngang qua nhà xưởng, thì cũng có một camera giám sát, tiếc là đầu máy quay lại hướng vào phía bên trong nhà xưởng chứ không chiếu ra phía ngoài đường.”

“Tóm lại là không trông chờ được gì ở camera giám sát phải không?” Tiêu Lãng tổng kết.

“Cũng không hẳn, Đang Đang nói cô ấy đang tìm cách, cho nên đã cùng với anh Vọng đi đến phòng trinh sát hình ảnh Sở Công an thành phố rồi.” Trình Tử Mặc nhóp nhép nhai kẹo cao su, ngồi xổm bên miệng đường cống ngầm quan sát Nhiếp Chi Hiên đang bận rộn với công việc ở bên dưới.

“Anh Nhiếp, anh cảm thấy thế nào ạ?” Tiêu Lãng gọi to một câu vọng vào bên trong trạm xử lý nước thải, mấy tiếng vang dội ngược trở lại.

“Còn đang kiểm tra, chỉ có điều là nóng quá, lại còn rất khó ngửi nữa. Ở đây tính a xít rất mạnh, tôi e là bộ quần áo cao su tôi đang mặc sẽ không thể chống chọi nổi.” Giọng Nhiếp Chi Hiên vang lên ậm ừ phía sau tấm mặt nạ chống độc, nếu không phải Tiêu Lãng có thính giác nhạy bén thì cơ bản không thể nghe rõ anh ấy đang nói gì.

“Hay là để em xuống?” Tiêu Lãng nóng lòng muốn xuống thử.

“Không sao, sắp xong rồi, tôi vớt ngay lên bây giờ đây, rồi xem kỹ sau.” Nhiếp Chi Hiên trả lời.

“Hung thủ cũng giỏi thật, tính toán đâu ra đó.” Trình Tử Mặc ngồi ngay cạnh miệng đường cống ngầm, hai chân vừa đung đưa vừa nói: “Hắn biết rằng, cho dù vứt thi thể ở chỗ nào, thì trong cái thành phố dân cư đông đúc này, đều sẽ rất dễ bị phát hiện, cũng sẽ rất dễ bị camera giám sát chụp ảnh lại được. Chỉ có cách đem đến chỗ này, không những camera giám sát rất ít, hơn nữa cơ bản sẽ không có ai phát hiện ra. Những trạm xử lý nước thải kiểu này, cả chục năm cũng không biết có được dọn dẹp xử lý bùn đất một lần hay không, cứ nhìn lớp chất thải bùn đất tích tụ bên phía dưới kia thì biết. Hơn thế nữa, lớp bùn thải tích tụ lâu ngày có tính a xít mạnh, tốc độ phân hủy thi thể cũng sẽ nhanh hơn, phần xương còn lại cũng sẽ nhanh chóng bị mềm hóa. Nếu mà như vậy thì, cho dù có dọn dẹp xử lý bùn thải, cũng vẫn chẳng thể nào phát hiện ra xương cốt thi thể được. Phải gọi là thần không biết, quỷ không hay nhỉ!”

“Nhưng chẳng phải vẫn bị chúng ta phát hiện ra sao?” Tiêu Lãng nói.

“Việc chúng ta phát hiện ra, thực sự có một phần trùng hợp may mắn ở trong đó.” Trình Tử Mặc nói, “Vốn dĩ hành động vứt xác ở đây có thể coi là hoàn hảo không một kẽ hở, hiện giờ đang là mùa đông, thời tiết hanh khô, cũng không phải lo chuyện nước sông Nam An tràn ngược vào đây từ đường ống xả thải rồi khiến cho thi thể bị trôi đi. Đợi đến mùa nước lên, thì thi thể đã sớm trở thành đống xương trắng từ lâu rồi, lúc đó có muốn trôi cũng không thể trôi đi đâu được. Nhưng ai mà ngờ được rằng lại trùng hợp như vậy chứ, tối hôm qua, phía thượng nguồn dòng sông mở van xả nước, nước từ dòng Nam An quả thực đã tràn ngược vào trong đường cống. Phần thân của thi thể do có nhiều cơ quan nội tạng thể rỗng, vì thế tỉ trọng nhỏ, nên đã bị đẩy trôi ra ngoài. Phần đầu và tứ chi của thi thể bị giữ lại đây.”

“Cậu nói xem bọn chúng tại sao lại phải hao tổn tâm sức để che giấu thi thể như vậy chứ?” Tiêu Lãng vừa hỏi vừa lo lắng nhìn về phía Nhiếp Chi Hiên.

“Thì sợ chúng ta truy lùng tìm kiếm ra chứ sao.” Trình Tử Mặc nói, “Cậu nghĩ xem nhé, hiện giờ manh mối duy nhất của chúng ta, chính là mối liên hệ giữa nữ thủ lĩnh này và thầy Đổng. Nếu mà nữ thủ lĩnh này đã chết, lại còn ở tình trạng sống không thấy người, chết không thấy xác, thì chẳng phải là đã chặt đứt manh mối liên hệ duy nhất giữa chúng ta với Người gác đêm đen tối hay sao? Chúng ta còn có thể làm thế nào để tìm ra bọn chúng nữa đây? Một chút manh mối cũng chả còn nữa. Có điều, còn có vấn đề mà tôi vẫn chưa nghĩ ra, nếu như nữ thủ lĩnh này đã chết rồi, thì có phải chúng ta sẽ có thể kết thúc vụ án rồi không? Cậu nghĩ mà xem, “Kị sĩ u linh” kẻ đã giết phạm nhân và tổ chức vượt ngục đã chết rồi; Sơn Tiêu kẻ giết hại “Kị sĩ u linh”, ông chủ nhà trọ và người hiệu trưởng đã bị bắt rồi; Tên “Tai sứt”sát hại thầy Đường cũng đã chết rồi; Tên Da nhân tạo gây thương tích cho nữ thủ lĩnh cũng mất mạng rồi; Hiện giờ nữ thủ lĩnh của tổ chức phạm tội cũng chết nốt. Tất cả những kẻ có hành vi phạm tội nếu không chết thì cũng đã bị bắt hết cả, như vậy có phải là chúng ta đã hoàn thành nhiệm vụ rồi không?”

“Cậu đừng có làm mình chóng hết cả mặt như thế.” Tiêu Lãng xua xua ngón tay, nói, “Người gác đêm đen tối nếu thực sự tồn tại, chưa nói tới việc tiềm tàng những hiểm họa khó lường, thì ý đồ cướp xe chở tù nhân của bọn chúng vẫn còn chưa bị truy cứu trách nhiệm đâu đấy! Đấy mới là tội lớn! Không nhẹ hơn tội giết người đâu!”

“Cậu nói xem, kẻ cầm đầu của bọn chúng chết cả rồi. Bây giờ liệu bọn chúng sẽ lựa chọn tiếp tục gây án, hay là từ giờ giải tán cả đám luôn?” Trình Tử Mặc nghiêng đâu hỏi Tiêu Lãng.

Tiêu Lãng nghĩ ngợi rồi nói: “Đám người này đều là những kẻ biến đổi có những khả năng khác biệt so với người bình thường, hơn thế từ nhỏ chúng đã được giáo dục về cái gọi là ‘chính nghĩa’ theo cách đi ngược lại với đạo lý và pháp luật thông thường. Tuy bọn chúng đều mang trong mình những căn bệnh chí mạng, có thể gây tử vong bất cứ lúc nào, nhưng tôi cảm thấy chỉ cần bọn chúng còn sống, cho dù có hay không người cầm đầu tổ chức thực hiện các hoạt động phạm tội, thì chúng cũng vẫn sẽ gây hại cho xã hội. Cho nên, chúng ta phải quăng một mẻ lưới bắt sạch bọn chúng, diệt cỏ phải diệt trừ tận gốc.”

Trình Tử Mặc đưa mắt lên nhìn Tiêu Lãng, cười nói: “Nếu như không phải là xác định khuôn mặt của người đang nói những lời này trước mắt tôi chính là khuôn mặt của cậu đây, thì tôi thực sự đang cho rằng đó là những lời mà anh Vọng nói cơ.”

“Này cậu đang khen mình, hay giễu mình thế?” Tiêu Lãng hỏi.

“Được rồi, kéo tôi lên đi nào.” Nhiếp Chi Hiên nói, “Mau lên.”

Nghe thấy giọng Nhiếp Chi Hiên có vẻ sốt ruột, Tiêu Lãng vội vàng bắt đầu kéo sợi dây thừng bên cạnh. Không lâu sau, Nhiếp Chi Hiên đã được Tiêu Lãng kéo ra khỏi trạm xử lý nước thải. Cùng lúc được kéo lên theo, còn có phần đầu và tứ chi thi thể được bọc gói bằng chiếc túi đựng tử thi ở trong tay Nhiếp Chi Hiên.

Khi Nhiếp Chi Hiên quay trở lại mặt đất, mọi người mới phát hiện ra phần trang phục cao su khoác phía ngoài phần chi giả của anh đã bị ăn mòn rách hết, thậm chí đã có chút dung dịch ăn mòn dính cả vào chiếc quần anh đang mặc.

Tiêu Lãng là người nhìn thấy đầu tiên, cậu vội vàng lấy chỗ nước khoáng đang cầm trên tay xối sạch cho Nhiếp Chi Hiên, nói: “Anh, anh không sao chứ?”

“Không sao.” Nhiếp Chi Hiên cười thản nhiên, anh xắn ống quần vén lên, đề lộ ra chiếc chân giả, rồi nói, “Cũng may là đồ giả. Cho nên là, trong họa có phúc là như vậy, nếu mà là các cậu xuống dưới đó, để dung dịch a xít dính phải rồi nhiễm vào da thì còn phải tới bệnh viện xử lý nữa cơ. Tôi như thế này lại thuận tiện hơn nhiều, chỉ cần lau vài cái là xong.”

Lời nói của Nhiếp Chi Hiên có vẻ rất nhẹ nhàng, nhưng lại khiến người nghe cảm thấy rất xót xa. Trong lòng Tiêu Lãng có chút buồn thương, nhưng nhiều hơn cả lại là sự phấn chấn về mặt tinh thần.

“Thế nào ạ? Có phát hiện gì không?” Tiêu Lãng giúp Nhiếp Chi Hiên mở túi đựng thi thể ra.

Nhiếp Chi Hiên nói: “Xác định rồi, phần cổ có vết cắt, là động mạch cảnh bị cắt đứt hoàn toàn khiến cho mất máu gây ra từ vong. Còn nữa, bởi vì những phần tổ chức thi thể này nằm trong lớp bùn đất có tính a xít lâu hơn so với phần thân của thi thể, cho nên mức độ bị phân hủy cũng nghiêm trọng hơn rất nhiều. Phần da mặt đã hoàn toàn bị phá hủy, phần tay cũng bị ăn mòn rất nghiêm trọng.”

“Nói cách khác là, tướng mạo cũng như vân tay đều không thể xác định được nữa đúng không? Anh có xác định được đó không phải là hành vi cố ý của hung thủ chứ?” Tiêu Lãng hỏi.

Suy nghĩ này của Tiêu Lãng, hiển nhiên là Nhiếp Chi Hiên chưa từng nghĩ tới, anh kiểm tra lại một chút lớp da trên phần đầu và phần tay của người chết, rồi lắc đầu nói: “Cái này thực sự rất khó phán đoán, chất hóa học ăn mòn dẫn đến tổn thương bề mặt da, điều này là có thể xác định. Tuy nhiên, là hành vi phá hủy thi thể trước khi đem vứt, hay là hiện tượng ăn mòn bị phá hủy tự nhiên sau khi vứt thi thể, điều này, thực sự rất khó phán đoán.”

“Có vật dụng tùy thân gì không ạ?” Tiêu Lãng nhìn thấy thi thể toàn thân lõa lồ, không có bất cứ quần áo hay vật dụng tùy thân gì, liền hỏi.

“Tôi đã kiểm tra toàn bộ phía dưới rồi, còn dùng cả máy dò tìm kim loại để thăm dò thử xem sao nữa, không có gì đâu.” Nhiếp Chi Hiên nói.

“Không thể nào lại khéo trùng hợp thế chứ, ngay cả tướng mạo và vân tay cũng bị hủy hoại hết nữa?” Tiêu Lãng hỏi một cách hồ nghi.

“Nếu như đó là hành động của hung thủ, thì cũng có thể lý giải được.” Trình Tử Mặc nói xen vào, “Vừa nãy tôi đã nói rồi, nếu như chúng ta không thể điều tra ra được thân phận của nữ thủ lĩnh này, thì càng không thể nào thiết lập lại manh mối để truy tìm những thành viên khác được nữa.”

“Anh, anh xem cái này xem.” Tiêu Lãng chỉ vào cánh tay của người chết, nói, “Người phụ nữ này thuộc loại đặc biệt rất dễ bị bắt nắng, nhưng lại rất khó khôi phục lại màu da. Trên cánh tay cô ta có sự chênh lệch về màu da, giống kiểu như là mặc một chiếc áo T-shirt vậy, hiển nhiên là bị bắt nắng do mùa hè mặc áo T-shirt mà ra.”

“Đúng vậy, điều này có ý nghĩa gì không?” Nhiếp Chi Hiên hỏi.

“Nhưng hai bên cổ tay của cô ta đều không thấy có sự khác biệt về màu da.” Tiêu Lãng nói, “Chứng tỏ người này không đeo đồng hồ, cũng không đeo vòng tay.”

Nhiếp Chi Hiên nhất thời chưa có phản ứng gì.

“Ý của em là, phần đầu và cánh tay này liệu có phải là của nữ thủ lĩnh kia hay không?” Tiêu Lãng tiếp tục nói.

Nhiếp Chi Hiên lắc lắc đầu, nói: “Nếu xem xét từ vết cắt, thì có lẽ là trùng khớp với phần thân của thi thể kia. Cũng không sao cả đâu, tuy không nhận dạng được tướng mạo và vân tay, nhưng đây chẳng phải vẫn còn DNA mà.”

Tiêu Lãng không trả lời Nhiếp Chi Hiên mà tiếp tục đưa ra câu hỏi của mình: “Từng thành viên tổ chức Người gác đêm đen tối tuy đều có sự biến đổi năng lực về một phương diện nào đó, nhưng đồng thời trong cơ thể bọn chúng cũng đều tiềm ẩn những căn bệnh đe dọa đến tính mạng. Chứng bệnh của nữ thủ lĩnh này, có phải các anh vẫn chưa phát hiện ra đúng không?”

“Vẫn chưa giải phẫu phần đầu thi thể, cần phải giải phẫu xong thì mới có thể biết được.” Nhiếp Chi Hiên kéo miệng chiếc túi đựng thi thể lại rồi nói, “Bây giờ tôi đi kiểm tra luôn đây. Có điều, căn cứ vào đối chiếu của chị Bác, kẻ cầm đầu này cũng không phải là trẻ bị bắt cóc, như vậy có khả năng cô ta cũng không phải là một kẻ biến đổi, mà chỉ là một người bình thường.”

“Vậy anh Nhiếp, anh tiếp tục kiểm tra thêm phần đầu của thi thể đi nhé, em sẽ mang mẫu xét nghiệm DNA anh lấy được từ những phần đầu và tứ chi này về Sở Công an thành phố xét nghiệm.” Tiêu Lãng vẫn luôn cảm thấy những nghi ngờ của bản thân chưa được giải thích một cách triệt để, cậu nói, “Rồi em đến phòng trinh sát hình ảnh của Sở Công an thành phố tìm anh trai em nói chuyện xem thế nào.”

“Nếu thực sự thông qua xét nghiệm DNA có kết luận phần đầu và tứ chi là của cùng một người, thì sẽ không còn điểm nghi vấn nào nữa.” Tiêu Vọng nghe xong Tiêu Lãng thuật lại sự việc liền nói, “Hiện giờ manh mối duy nhất của chúng ta, vẫn là video này.”

“Anh Vọng, có phát hiện.” Đường Dang Đang ngồi quay lưng về phía hai anh em, cũng không để ý hai người họ đang nói chuyện gì, mà chỉ chuyên tâm tập trung vào màn hình phía trước mắt cô.

Tập trung hoàn toàn cho công việc, dường như cũng khiến cho những đau khổ mất mát của Đường Đang Đang vợi bớt đi phần nào. Sau khi phát hiện được một số manh mối, trong giọng nói của cô có chút mừng rỡ và phấn khởi. Tâm trạng như vậy, đã lâu lắm rồi mọi người không nhìn thấy được trên khuôn mặt Đường Đang Đang.

“Gì thế?” Hai anh em họ Tiêu đi đến ngay sau lưng Đường Đang Đang, thấy cô đang cắt ra một đoạn video ngắn.

“Video giám sát trên những con đường khác đều đã cơ bản được xem lại hết rồi, không có manh mối nào có giá trị cả. Chúng ta cũng không có căn cứ để sàng lọc, hơn nữa có quá nhiều con đường có thể vòng tránh qua camera giám sát để đến hiện trường.” Đường Đang Đang nói, “Thế nên trọng điểm của em, chính là tìm kiếm từ đầu máy quay hướng vào phía bên trong khu nhà xưởng này. Theo như điều tra, mấy hôm nay có lẽ là không có nhân viên nào đến chỗ nhà xưởng này cả, hơn thế nữa, khu nhà xưởng nằm ở nơi xa xôi hẻo lánh, những người đến chỗ này, có khả năng rất lớn là đối tượng tình nghi phạm tội. Vừa rồi em xem thấy, hôm qua vào lúc hơn 4 giờ chiều, ở trên tấm cửa sổ kính của khu nhà xưởng, có sự biến đổi về bóng ánh sáng, nên em đã cắt video tải xuống để kiểm tra, các anh xem có thể phát hiện được gì hay không?”

Đoạn video dài ba giây đồng hồ được phát đi phát lại ba lần, Tiêu Lãng nói: “Có kẻ nào đó đi ngang qua cửa sổ, có bóng phản chiếu ngược lên trên cửa kính.”

“Đúng vậy!” Đường Đang Đang cho dừng hình ảnh lại, dường như có hình ảnh phản chiếu của một dáng người trên bề mặt kính trong video.

“Nhưng mà, đây lại là mặt kính trong suốt, chứ không phải là gương, dạng bóng phản chiếu như thế này, liệu có tác dụng gì không?” Tiêu Lãng hói.

“Trước đây hồi còn đi học, em đã làm một chương trình phần mềm nhỏ để chơi, chính là làm cho những hình ảnh phản chiếu ngược lại ở dưới nước hay ở trên bề mặt kính trở nên rõ nét hơn.” Đường Đang Đang nói, “Có thể thử xem sao.”

“Ồ, đại tiểu thư lợi hại, còn biết thiết kế phần mềm nữa.” Tiêu Lãng thấy tâm trạng của Đường Đang Đang đã bình phục lại, rất lấy làm vui mừng, liền vội vàng cất giọng nịnh nọt.

“Cái này, có đáng tin cậy không?” Tiêu Vọng thấy không yên tâm cho lắm.

“Anh Vọng anh thử nghĩ xem, sở trường của A Bố là gì? Là vẽ chân dung mô phỏng. Vẽ chân dung mô phỏng chính là từ những lời mô tả trần thuật của nhân chứng về những hình ảnh cảnh tượng mà trong đầu họ nhớ được, sau đó người họa sĩ sẽ căn cứ vào những thông tin đó để tổ hợp lại. Đây đều là khoa học cả, càng không cần nói tới việc chúng ta ở đây là trực tiếp phục nguyên lại luôn những hình ảnh không được rõ nét mà không cần phải thông qua trần thuật lại.” Đường Đang Đang nói, “Tướng mạo của con người được tổ hợp thành từ hình dạng khuôn mặt, kiểu tóc và ngũ quan, mà bất luận là dáng vẻ khuôn mặt, kiểu tóc hay là ngũ quan, thì đều phát triển tuân theo một quy luật cả. Nói một cách đơn giản, duy nhất có hình dạng của ngũ quan, là có phân loại, nhưng mà khoảng cách khác biệt không lớn. Những chi tiết này sắp xếp tổ hợp lại, mới tạo ra được những khuôn mặt với nhiều dáng vẻ không giống nhau.”

“Có lý, có lý, vậy cậu nhanh nhanh lên.” Tiêu Lãng cất giọng thúc giục.

Đường Đang Đang khẩn trương làm việc với chiếc máy tính, những ngón tay linh hoạt như mười chú thỏ con đang chạy nhảy múa may trên bàn phím. Một hình ảnh được cắt lấy ra từ trong video, cùng với tiếng gõ bàn phím lách cách không ngừng của Đường Đang Đang, đang mỗi lúc một trở nên rõ nét hơn. Cùng lúc đó, vì Đường Đang Đang đã kết nối với kho dữ liệu các chân dung mô phỏng mà A Bố hiện có, nên máy tính sẽ tự động đối chiếu so sánh những đường nét ngũ quan không rõ nét phản chiếu trong kính với những thông số ngũ quan cơ thể người trong kho dữ liệu, tiếp đó lựa chọn ra kiểu dáng tương đối giống nhất, dán lên trên một khuôn mặt.

Cứ như vậy bất giác đã đến lúc trời tối, sau mấy tiếng đồng hồ Đường Đang Đang làm việc liên tục, một khuôn mặt người cuối cùng cũng đã hiển thị lên ở chính giữa màn hình máy tính.

“Xong rồi!” Đường Đang Đang tâm trạng phấn khởi chỉ vào khuôn mặt người trên màn hình nói, “Tuy không thể thông qua bức ảnh tổ hợp này để thực hiện việc tìm kiếm trong kho dữ liệu nhận dạng chân dung, nhưng mà một khi có đối tượng tình nghi phạm tội, thì hoàn toàn hội đủ điều kiện để tiến hành sàng lọc nhận dạng rồi.”

“Quá giỏi luôn! Đại tiểu thư quá lợi hại!” Tiêu Lãng vỗ tay nói.

“Tại sao, người này trông cứ quái quái thế nào ấy nhỉ?” Tiêu Vọng khoanh tay nhìn chăm chú vào bức ảnh rồi nói, “Cứ có cảm giác hình dạng đặc trưng của khuôn mặt này cứ như là đã từng quen biết rồi ấy.”

“Khuôn mặt của những người mắc hội chứng Down.” Giọng nói của Nhiếp Chi Hiên đột nhiên vang lên, “Đây là đặc điểm khuôn mặt đặc trưng vốn có của những người mắc phải hội chứng Down, khoảng cách giữa hai mắt lớn, sống mũi tẹt, khe mắt nhỏ, xếch lên như hình chữ bát ngược, tai ngoài nhỏ, lưỡi to dày và thường thè ra ngoài miệng. Người này là một kẻ mắc phải hội chứng Down.”

“Hội chứng Down?” Tiêu Lãng hỏi.

Nhiếp Chi Hiên không biết đã vào trong phòng trinh sát hình ảnh từ lúc nào, anh đứng ngay sau lưng mọi người. Khuôn mặt anh hết sức nghiêm túc, gật đầu nói: “Đúng, là một chứng bệnh do sự bất thường của nhiễm sắc thể gây ra, là dạng bệnh bẩm sinh, bị thiểu năng trí tuệ, gặp trở ngại trong quá trình phát triển.”

“Trong những đứa trẻ bị bắt cóc, hình như không có đứa trẻ nào mắc phải hội chứng Down.” Điều mà Tiêu Vọng quan tâm dường như không giống lắm so với mọi người.

“Chuyện bình thường, có một số gia đình cho rằng nhũng đứa trẻ mắc hội chứng Down là nỗi mệt nhọc và gánh nặng cho gia đình.” Nhiếp Chi Hiên nói, “Có khả năng đây là một đứa trẻ bị bỏ rơi, hoặc sau khi bị bắt cóc, người nhà đã không báo án.”

“Có lý.” Tiêu Vọng gật đầu công nhận.

“Thiểu năng trí tuệ, vậy thì sao có thể trở thành thành viên của Người gác đêm đen tối chứ?” Tiêu Lãng hỏi, “Chẳng phải bọn chúng đều có năng lực biến đổi ở một phương diện nào đó sao? Hơn thế, người thiểu năng trí tuệ, mà lại biết phân thây vứt xác sao?”

“Điều này cũng khó nói, dù sao thì đối thủ của chúng ta không giống như người bình thường. Dù cho là kẻ mắc hội chứng Down, cũng không thể xác định được hắn có giống như những người mắc hội chứng Down thông thường hay không.” Nhiếp Chi Hiên nói, “Chỉ có thể nói rằng, dạng khuôn mặt đặc thù này, sẽ là một căn cứ rất tốt để phân biệt sàng lọc phần tử phạm tội. Có điều, toàn bộ câu chuyện này, không hề đơn giản như những gì mà chúng ta tưởng tượng.”

“Nghĩa là sao ạ?” Lúc này Tiêu Lãng mới nhận thấy tâm trạng bất thường của Nhiếp Chi Hiên, liền hỏi, “Có phải là em đoán đúng rồi phải không? Phần đầu và tứ chi của thi thể đều không phải là của nữ thủ lĩnh kia?”

Nhiếp Chi Hiên quả nhiên gật gật đầu, nói: “Chính xác, không chỉ phần đầu và tứ chi đều không phải là của nữ thủ lĩnh, mà ngay cả phân thân thi thể kia cũng không phải.”

3

“Sao cơ?” Tiêu Lãng gần như là đứng bật dậy khỏi ghế của mình, “Kết quả xét nghiệm DNA mẹ em làm sai rồi sao?”

“Không, không sai.” Nhiếp Chi Hiên nói, “Chỉ là tôi vẫn chưa hoàn toàn hiểu rõ chuyện này ra làm sao cả.”

“Đừng vội, anh Nhiếp, anh miêu tả lại quá trình xem nào.” Tiêu Vọng kéo Nhiếp Chi Hiên ngồi xuống ghế.

“Là như thế này.” Nhiếp Chi Hiên uống một hụm nước rồi chậm rãi kể, “Vừa rồi ở nhà xác, tôi đã tiến hành ghép những mảnh thi thể lại với nhau, xác định các vết cắt là hoàn toàn trùng khớp. Tất cả phần thân, tứ chi và đầu thi thể đều là của cùng một người. Công việc giải phẫu khám nghiệm cũng đều đã hoàn tất, xác định người chết tầm khoảng trên dưới bốn mươi tuổi, ngoài ra không phát hiện thêm điều gì khác. Thế nên, tôi đã thu dọn đồ đạc rồi quay về đây. Nhưng rồi tôi gặp chị Bác ở phòng DNA, thấy chị ấy đang tất bật toát mồ hôi với công việc ở đó. Tôi thấy tình hình có vẻ không ổn, bèn hỏi chị ấy xem tình hình thế nào, chị ấy nói DNA đối chiếu không trùng khớp. Lúc mới phát hiện ra phần thân của thi thể, bác sĩ pháp y họ Đổng đã lấy mẫu máu từ tim của người chết, kết quả xét nghiệm DNA làm ra trùng khớp với DNA lấy được của nữ thủ lĩnh ở vụ án trong khu rừng trước đó. Thế nhưng, sau đó tôi đã gửi mẫu xét nghiệm phần sụn sườn của người chết, còn có cả mẫu xét nghiệm lấy từ tổ chức mô mềm ở phần đầu và tứ chi mà cậu đưa tới sau đó nữa, kết quả xét nghiệm làm ra lại đều là DNA của một người phụ nữ khác.”

“Cái gì? Lại kiểu người gì mà thể loạn gen Chimera gì gì đó nữa à?” Tiêu Lãng hỏi.

“Không thể nào. Thể loạn gen Chimera là dạng người mà các hệ trong cơ thể không thống nhất với nhau do được phát triển từ các phôi thai khác nhau. Hay có thể nói là, hệ sinh dục có thể là thuộc của một con người, còn hệ tuần hoàn thì lại thuộc của một người khác.” Nhiếp Chi Hiên nói, “Nhưng mà người chết này thì không giống như vậy. Ngoài mẫu máu mà bác sĩ pháp y họ Đổng đã lấy về ra, thì tất cả những mẫu vật xét nghiệm còn lại, đều là của một người khác.”

“Vậy chuyện đó là như thế nào đây?” Tiêu Lãng cảm thấy tóc tai cậu dựng ngược cả lên.

“Liệu có phải là do truyền máu hay không?” Tiêu Vọng nói, “Em nghe nói việc truyền máu cũng có thể khiến cho DNA trong dung dịch máu không đồng nhất với DNA từ các tổ chức khác trong cơ thể.”

“Đúng vậy, cho dù là truyền máu hay là ghép tủy, thì đều có khả năng khiến cho DNA trong dung dịch máu không đồng nhất.” Nhiếp Chi Hiên nói, “Song chúng tôi đã kiểm tra các vị trí như cổ tay, cố chân và tĩnh mạch khuỷu tay của người chết, đều không thấy có dấu vết hay hiện tượng của việc tiêm truyền qua đường tĩnh mạch. Cũng có thể nói là, không thể có chuyện truyền máu mà không thông qua đường tĩnh mạch. Cũng không có dấu vết phẫu thuật của việc ghép tủy trên cơ thể người chết. Cho nên, không thể có tình huống truyền máu hay ghép tuy ở đây. Hơn thế nữa, bản thân nữ thủ lĩnh này có lẽ cũng từng bị mất rất nhiều máu, cô ta làm sao còn có thể truyền máu cho người khác được chứ?”

“Anh Nhiếp, đường gì cơ? Liệu có phải là tiêm trong tim không?” Tiêu Lãng nói, “Anh có còn nhớ không? Trên màng ngoài tim của người chết có ba nốt kim châm! Mà chỉ có một nốt trong đó là do bác sĩ pháp y họ Đổng thực hiện.”

Câu nói này khiến cho Nhiếp Chi Hiên lại chìm sâu trong suy tư, mãi lâu sau, anh ngẩng đầu lên nói: “Thực hiện việc tiêm trong tim có mục đích là khử rung tim[*], thứ được tiêm vào tim là thuốc chứ không phải là máu. Tiêm chút dung dịch máu vào tim bằng phương pháp tiêm trong tim thì có tác dụng gì chứ?”

“Hơn nữa, nếu như tiêm dung dịch máu vào khoang tim, thì liệu có phải là DNA xét nghiệm ra có thể sẽ ở dạng DNA hỗn hợp hay không?” Tiêu Vọng hỏi.

“Điều này cũng không hoàn toàn là như vậy.” Nhiếp Chi Hiên nói, “Tiền đề của việc xét nghiệm ra DNA dạng hỗn hợp phải là, số lượng của hai vật dẫn mang DNA có sự chênh lệch không lớn. Ví dụ như có hai giọt máu khác loại hòa lẫn vào với nhau, thì DNA làm ra sẽ là DNA dạng hỗn hợp. Nhưng, nếu như nhổ một bãi đờm vào trong một vũng máu, thì chỉ có thể xét nghiệm ra DNA từ mẫu máu, còn DNA từ mẫu đờm đã bị ô nhiễm bao phủ đi rồi, không thể xét nghiệm ra được nữa. Có điều, các cậu nói rất đúng. Nguyên nhân tử vong của người chết là do mất máu cấp tính quá nhiều sau khi động mạch cảnh bị cắt đứt hoàn toàn, bên trong các khoang tim có lẽ là đã hoàn toàn trống rỗng. Nếu lúc đó có truyền mấy chục mi-li-lít máu vào trong tim, thì DNA trong dung dịch máu bên pháp y chúng tôi lấy được có thể đã che phủ đi DNA của bàn thân người chết.”

“Đúng vậy đấy! Cái giả thiết về tiêm trong tim mà anh phán đoán không mang tính thuyết phục, chỉ có nói như thế này mới có thể giải thích rõ ràng hết được về tình trạng DNA không trùng khớp thôi.” Tiêu Lãng nói, “Sau khi người này chết đi, đã có kẻ tiêm vào trong tim cô ta máu của nữ thủ lĩnh kia. Anh xem, anh xem, em đã cảm thấy ngay người chết này không phải là nử thủ lĩnh mà, em đoán đúng rồi chứ?”

“Đúng vậy, trong lúc giải phẫu thi thể, thực ra cũng đã có rất nhiều điểm nghi vấn và phương hướng phán đoán rồ