← Quay lại trang sách

Chương 7 Điểm mù-

Một chiếc lá che mắt, không nhìn thấy núi Thái Sơn.-”Hát Quán Tử - Thiên Tắc”

1

“Trời ơi, cậu đừng có đi đi lại lại như thế nữa, vòng quanh đến nỗi tôi hoa mắt chóng mặt hết cả rồi.” Trình Tử Mặc đang ngồi trước cửa phòng xét nghiệm kiểm định DNA Sở Công an thành phố Nam An, nhìn Tiêu Lãng rồi nói.

“Mà này, trời cũng đã tối.” Tiêu Lãng sốt ruột không chịu được, “Anh Nhiếp cũng vào trong đó giúp một tay rồi, mà sao mãi vẫn không thấy có động tĩnh gì nhỉ? Có làm được hay không thì cũng phải bảo trước với mình một câu chứ!”

“Hừ, cậu cho rằng mình đang đợi ở cửa phòng phẫu thuật đấy à?” Trình Tử Mặc cười nói, “Cái tính nóng vội sốt ruột của cậu ấy, sao không sửa được hả?”

“Từ bé cậu ấy đã vậy rồi.” Đường Đang Đang cũng tỏ vẻ bất lực.

“Đừng sốt ruột, vốn dĩ việc xét nghiệm DNA qua xương cốt đã là một việc rất khó.” Trình Tử Mặc nói, “Thời gian khuếch đại và giải trình tự trong quá trình xét nghiệm DNA đều được xác định cả, nhưng thời gian xử lý mẫu vật xét nghiệm trước đó thì lại có sự khác biệt rất lớn. Nếu đơn giản thì chỉ mất mấy chục phút là xong, nếu gặp ca khó thì phải mất mấy ngày. Xử lý từ xương cốt là khó rồi.”

“Còn phải đợi mấy ngày ư?” Tiêu Lãng sắp bùng nổ đến nơi.

“Chị Bác có trình độ cao, lại có anh Nhiếp giúp nữa, chắc chắn không cần phải đợi lâu như vậy.” Trình Tử Mặc vừa nhai kẹo cao su vừa chơi điện thoại, chẳng có vẻ gì là sốt ruột.

“Các cậu cứ xưng hô kiểu gì vậy? Phải gọi cô! Cô chứ!” Tiêu Lãng nhấn mạnh.

“Ôi dào.” Trình Tử Mặc thuận miệng đáp lại.

Tiêu Lãng trợn tròn mắt, còn chưa kịp nói thêm gì, cửa phòng xét nghiệm DNA đã mở ra.

“Sao rồi ạ? Sao rồi ạ?” Tiêu Lãng vội vàng hỏi Nhiếp Chi Hiên.

Nhiếp Chi Hiên bật cười một tiếng, nói: “Chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi.”

“Chuyện quái quỷ gì thế?” Tiêu Lãng còn chưa hiểu câu nói của Nhiếp Chi Hiên có ý đùa vui gì, vội hỏi, “Chẳng lẽ không xét nghiệm ra được à?”

“Làm ra rồi!” Nhiếp Chi Hiên vừa cười vừa đưa bán báo cáo xét nghiệm DNA trên tay cho Tiêu Lãng, rồi nói, “Trình độ của chị Bác cao lắm, đã xử lý xong rồi, cho ra một sơ đồ gen hoàn chỉnh.”

“Thế đã đối chiếu trùng khớp chưa? Đối chiếu đúng chưa?” Tiêu Lãng dù sao đọc cũng đâu hiểu được nội dung báo cáo DNA, bèn trực tiếp hỏi luôn kết quả.

Hóa ra, Tiêu Vọng đã nghĩ ra ngay một biện pháp sau khi khai quật hài cốt thầy Đổng. Mối quan hệ xã giao của thầy không nhiều, người có thể báo thù cho ông ấy, nếu không phải họ hàng thân thích, thì chỉ có thế là đồng nghiệp. Mà nếu như là người thân, vậy thì việc xét nghiệm DNA có thể sẽ phát hiện ra được quan hệ ruột thịt. Dù sao thì tổ chức Người gác đêm đã nắm được trong tay dấu vết máu của kẻ cầm đầu Người gác đêm đen tối. Thế nên, sau khi xét nghiệm lấy ra được kiểu gen của thầy Đổng, Tiêu Vọng đã yêu cầu Nhiếp Chi Hiên ngay lập tức tiến hành đối chiếu xác định quan hệ ruột thịt giữa kiểu gen này của thầy Đống với kiểu gen của vết máu dạng phun bắn thu được trong khu rừng kia.

“Đối chiếu rồi, có mối quan hệ ruột thịt”. Nhiếp Chi Hiên trịnh trọng nói.

“Đó chính là con gái ông ấy, đúng không ạ?” Tiêu Lãng hỏi.

“Cái này, thì không thể xác định được.” Nhiếp Chi Hiên nói, “Chỉ có thể nói đây là một nữ giới có mối quan hệ ruột thịt với thầy Đổng. Bởi vì tất cả các giám định quan hệ cha con, đều phải gồm đủ bộ ba mẫu gen mà chúng tôi vẫn thường nói, cũng có nghĩa là phải có ba người cùng huyết thống, mới có thể xác định được mối quan hệ cha con. Ví dụ, cơ quan giám định tư pháp xã hội khi thụ lý nhiệm vụ giám định mối quan hệ cha con, thông thường mẫu vật xét nghiệm cần có nhất định phải gồm mẫu vật từ ba người trong một gia đình. Nếu lấy mẫu của một người lớn và hai trẻ con thì chi phí sẽ cao hơn một chút. Trong trường hợp chỉ có hai mẫu gen, thì đương nhiên, vẫn có thế tìm được mối quan hệ ruột thịt, song không thể xác định chắc chắn, cũng không thể nói là con gái hay con trai được.”

“Ồ, như vậy có nghĩa là, đây có thể là chị em hay cháu gái thầy Đổng đều đúng phải không ạ?” Tiêu Lãng hỏi.

Nhiếp Chi Hiên gật gật đầu.

“Nhưng mà, chẳng phải mọi người đều nói thầy Đổng không có bạn bè thân thích gì sao?” Tiêu Lãng chau mày, “Chả nhẽ ông ấy lại có con gái riêng hay gì đó?”

“Xem xét từ góc độ chứng cứ, thì có rất nhiều tình huống không thể loại trừ. Dù sao thì kết quả điều tra không thể được coi là chứng cứ xác thực 100%.” Nhiếp Chi Hiên dừng lại một chút rồi nói tiếp, “Cho dù có nói rằng đó là con gái ông ấy, thì từ tình hình điều tra có thể thấy, cũng vẫn còn có điểm chưa thuyết phục được. Lăng Mạc đã sớm kiểm tra lại các ghi chép về việc xuất nhập cảnh, con gái duy nhất của thầy Đổng là Đổng Quân, đã ra nước ngoài từ ba mươi mấy năm trước, và cũng không thấy có ghi chép về việc đã quay về nước.”

“Đúng vậy, nếu như thầy Đổng có tình huống bí mật gì đó, vậy thì phiền phức rồi đây.” Tiêu Lãng sốt ruột cứ liên tục xoa xoa hai tay vào nhau.

“Không sao, một lát nữa Tiêu Vọng sẽ về tới đây.” Nhiếp Chi Hiên nói.

Chưa nói dứt lời đã thấy Tiêu Vọng đẩy cửa bước vào, đầu tóc mặt mũi còn bám đầy bụi đất, ngay cả mái tóc anh cũng phủ đầy bụi. Anh giơ chiếc túi đựng vật chứng trong tay lên, nói: “Tìm thấy rồi!”

“Tìm thấy gì đấy ạ?” Tiêu Lãng vừa giúp anh trai phủi bay lớp bụi đất trên tóc và trên hai vai, vừa hỏi.

“Mọi người có còn nhớ không, năm đó khi Đổng Lạc giết người ở trên máy bay, khi rứt đứt đoạn dây điện phía sau bảng điều khiển hệ thống chiếu sáng, hắn đã bị dây đồng cứa đứt tay và để lại trên sợi đồng một vết máu.” Tiêu Vọng hứng khởi nói, “Tuy rằng lúc đó kỹ thuật xét nghiệm DNA vẫn chưa hoàn thiện, nhưng tôi đã đến phòng bảo quản vật chứng Sở Công an thành phố Nam An và tìm thấy vật chứng của năm đó.”

“Máu cùa Đổng Lạc?” Tiêu Lãng nhìn túi đựng vật chứng.

Tiêu Vọng gật gật đầu nói, “Là sợi dây đồng năm đó.”

“Vậy tốt quá rồi.” Nhiếp Chi Hiên nhận lấy túi đựng vật chứng, nói, “Chúng ta cần thời gian khoảng ba giờ đồng hồ nữa là có thể chắc chắn rồi. Có bộ ba mẫu gen là có thể đưa ra kết luận một cách chính xác rồi.”

“Cái gì? Lại phải đợi ba giờ đồng hồ nữa?” Tiêu Lãng nhảy dựng lên, “Vậy làm sao mà đợi nổi?”

Ba tiếng đồng hồ nhanh chóng trôi qua, Tiêu Lãng không còn sốt ruột không chịu đựng được như lúc đầu nữa vì cậu đã kịp dựa vào hàng ghế băng ngủ ngon lành, còn bị Trình Tử Mặc cười giễu là tiếng ngáy hơi vang.

Thế mà, ngay lúc Nhiếp Chi Hiên đẩy cửa phòng thí nghiệm bước ra, Tiêu Lãng đã đứng bật dậy cứ như dưới mông cậu có gắn lò xo vậy: “Thế nào rồi? Thế nào rồi?”

“Cậu được đấy, đang ngủ say sưa thoắt cái chuyển sang hỏi han ngay được rồi.” Trình Tử Mặc cười nói.

“Mối nghi ngờ lúc trước quả không sai, nữ thủ lĩnh này chính là con gái của thầy Đổng.” Nhiếp Chi Hiên cười nói.

“Thật thế ạ? Không phải là đã ra nước ngoài rồi sao? Có phải là con gái riêng gì đó không?” Tiêu Lãng hỏi.

“Chúng tôi đã làm xét nghiệm với bộ ba mẫu gen của thầy Đồng, Đổng Lạc và nữ thủ lĩnh này, và đã xét nghiệm ra được mối quan hệ ruột thịt, điều đó chứng tỏ nữ thủ lĩnh này và Đổng Lạc là cùng cha cùng mẹ, và cha đẻ của họ chính là Đổng Liên Hoa.” Nhiếp Chi Hiên kiên nhẫn giải thích, “Nói một cách khác là, nếu như không có gì bất ngờ trong quá trình điều tra nữa, vậy thì có thể khẳng định chắc chắn nữ thủ lĩnh này chính là Đổng Quân!”

“Tốt quá, vậy là có thể bắt người rồi.” Tiêu Lãng làm động tác xoa nắm tay khởi động.

“Bắt người? Đi đâu để bắt thế?” Lăng Mạc đẩy cửa tiến vào, “Tôi đã xác nhận lại một lần nữa, khẳng định Đổng Quân đã di dân sang Thái Lan vào năm 1983, từ sau đó không có ghi chép xuất nhập cảnh cho thấy cô ta đã trở về nước lần nào. Hơn thế nữa, lúc đó khi ra nước ngoài không cần đăng ký thông tin DNA, cũng không có kỹ thuật DNA, cho nên không có cách nào sàng lọc được.”

“Tên tiểu từ nhà cậu lại chơi trò mất tích.” Tiêu Lãng nói.

“Đâu có, tôi cùng các đồng nghiệp khác phối hợp cùng nhau điều tra lại về tất cả các mối quan hệ của thầy Đổng. Sau khi điều tra đối chiếu đã loại trừ các đối tượng tình nghi khác, giờ chỉ còn mỗi Đổng Quân là chưa có cách gì xác minh được tung tích thôi.” Lăng Mạc nói, “Thực ra ngay từ lúc đầu tôi đã có dự cảm rằng nữ thủ lĩnh này rất có thể chính là Đổng Quân.”

“Cậu đã xác định được tung tích của cô ta rồi, đúng không?” Tiêu Lãng vội vàng hỏi.

Lăng Mạc không trả lời mà nhìn chăm chăm vào Tiêu Lãng.

Tiêu Lãng cũng nhìn thẳng vào mắt Lăng Mạc, từ ánh mắt khó hiểu của cậu ta, Tiêu Lãng đã dần dần hiểu ra ý của Lăng Mạc. Tiêu Lãng vừa cười vừa nói: “Được rồi, được rồi, cậu đã đúng rồi, nhưng mà mình cũng có sai đâu, đúng không nào? Mục tiêu của chúng ta giống nhau, đều là nhằm tìm ra chân tướng sự việc, điều mà chúng ta tôn trọng chỉ có sự thực và chân tướng.”

“Đó chính là tinh thần pháp trị mà cậu nói hay sao?” Lăng Mạc hỏi.

“Đúng vậy. Cái gọi là tinh thần pháp trị, chính là phải có tinh thần nghiêm túc. Tất cả các hành vi chấp pháp đều phải được tiến hành trong khuôn khổ luật pháp; Phải có tinh thần giám sát đốc thúc, mọi chứng cứ mà những người chấp pháp thu thập được đều phải tập hợp thành chuỗi móc xích chứng cứ hoàn chỉnh chỉ hướng đến hành vi phạm tội; Còn phải có tinh thần công bằng chính trực, cho dù đối phương là ai, đều được đối xử công bằng, kiên trì bảo vệ nhân quyền; Càng phải có tinh thần khách quan, chỉ tin tưởng vào những chứng cớ khách quan, và không để bất cứ nhân tố bên ngoài nào tác động ảnh hưởng đến.” Tiêu Lãng nói liền một tràng dài như bắn súng liên thanh.

“Thế nên, ngay từ đầu, cậu đã chủ quan coi trọng yếu tố đầu tiên, rồi mới bị chính những suy nghi tư tưởng của bản thân trói buộc chân tay lại.” Lăng Mạc rất tán thành với cách nói của Tiêu Lãng, nên tiếp lời.

Tiêu Lãng xoa xoa sau gáy, nói: “Đúng vậy, tôi thừa nhận. Ban đầu tôi còn cho rằng không phải tất cả ‘nghi ngờ’ đều được coi là ‘suy đoán’ trong ‘suy đoán vô tội’. Kỳ thực, chỉ cần có thể giải thích một cách hợp lý phương hướng của mọi chứng cứ, thì những dạng ‘nghi ngờ’ này đã có thể được coi là một dạng ‘suy đoán’ rồi. Còn đối với những trường hợp ngụy biện, việc duy nhất mà người chấp pháp có thể làm, đó chính là tiếp tục thu thập chứng cứ, hóa giải những điều được coi là ‘nghi ngờ’. Thế nên, đối với những sự thực mà chúng ta đã chắc chắn, chúng ta cần phải không ngừng tìm kiếm manh mối, chứ không phải là đi trách móc người khác ngụy biện.”

“Nói hay lắm.” Tiêu Vọng nhìn em trai bằng ánh mắt hài lòng.

“Thế nên, bây giờ em tán đồng với quan điểm của Lăng Mạc, bởi vì rất nhiều chứng cứ mà cậu ấy và chúng ta tìm thấy được, đều cùng chỉ hướng tới phán đoán trước đó của Lăng Mạc.” Tiêu Lãng nói.

Lăng Mạc cũng mỉm cười gật đầu.

“Mọi người đang nói gì vậy? Sao mình nghe chẳng hiểu gì cả?” Đường Đang Đang nãy giờ vẫn ngồi lặng yên trên ghế băng, lúc này mới cất tiếng hỏi.

“Có nói gì đâu.” Tiêu Lãng và Lăng Mạc vội vàng đáp lại cùng một lúc.

Trình Tử Mặc ngồi gác chân lên trên ghế băng, miệng vẫn đang nhai kẹo cao su, cười nhếch mép.

“Hụ hụ.” Tiêu Lãng bối rối húng hắng vài tiếng rồi nói, “Ý mình là, không biết Lăng Mạc đã tìm ra tung tích của Đổng Quân hay chưa?”

“À, thực ra vô cùng phức tạp.” Lăng Mạc cũng vội vàng đón lời, nói: “Năm đó vợ thầy Đổng đưa theo con gái cùng ra nước ngoài, là vì bà ta đã kết hôn với một người Thái Lan, sau đó đã trực tiếp nhập quốc tịch Thái Lan, rồi di dân qua đó. Do thời gian cũng quá lâu rồi, mọi việc cũng đều đổi thay, hiện giờ muốn tìm kiếm tung tích của Đổng Quân và mẹ cô ta, chúng ta cần thông qua Interpol liên lạc với phía cảnh sát Thái Lan để tiến hành điều tra.”

“Thực ra không còn cần thiết phải điều tra nữa chứ nhỉ? Vụ án này rõ ràng là do Đổng Quân gây ra mà.” Tiêu Lãng nói.

“Cậu xem, cậu xem, vừa rồi vẫn còn nói.” Lăng Mạc đính chính, “Anh Nhiếp đã nói rồi, là chị em cùng cha cùng mẹ với Đổng Lạc, nhưng giả sử như thầy Đổng còn có một cô con gái mà mọi người đều không hề biết đến, tình huống này còn chưa được điều tra rõ ràng, vậy phải làm thế nào? Như vậy chẳng phải chúng ta đã làm sai hết rồi sao?”

“Lúc đó còn chưa thực hiện kế hoạch hóa gia đình, có thêm con gái thì làm sao phải giấu giếm?” Tiêu Lãng vẫn không cho là như vậy.

“Năm 1980 đã bắt đầu thực hiện kế hoạch hóa gia đình rồi. Cậu có dám đảm bảo rằng, trong khoảng thời gian từ năm 1980 đến năm 1983, thầy Đổng không bí mật sinh thêm một cô con gái không?” Nhiếp Chi Hiên nói xen vào.

“Ồ, cũng phải.” Tiêu Lãng lại đưa tay ra xoa sau gáy.

“Hơn nữa, cho dù nữ thủ lĩnh chính là Đổng Quân đi nữa, việc chúng ta tìm hiểu rõ ràng mọi hành động của Đổng Quân sau khi ra nước ngoài, thì cũng càng có lợi hơn trong việc giúp chúng ta điều tra rõ ràng về thân phận hiện giờ của cô ta, từ đó mà phá được vụ án.” Lăng Mạc bổ sung thêm.

“Đúng vậy đấy. Nếu như Đổng Quân thực sự đã bí mật về nước, chắc chắn cũng sẽ không dùng thân phận của chính cô ta để sinh sống ở thành phố Nam An đâu. Cô ta chắc chắn sẽ tạo cho mình một thân phận mới, thay tên đổi họ.” Tiêu Lãng nói, “Ngay cả khi xác định được chính là Đổng Quân đi nữa, cũng còn cả một quãng đường dài phải đi. Vậy phía cảnh sát hình sự quốc tế đã trả lời thế nào?”

Lăng Mạc cười khô lắc đầu nói: “Nói là chúng ta cứ đợi đã, cần phải có thủ tục và quy trình rất phức tạp mới có thể tiến hành được. Cậu biết đấy, cảnh sát nước ngoài thường không có hiệu suất làm việc cao như cảnh sát Trung Quốc chúng ta được. Nghe nói ít nhất phải mất một tháng.”

“Lâu thế thì hoa hiên vàng cũng nguội lạnh cả rồi!” Tiêu Lãng kêu lên.

“Có điều, các đồng nghiệp bên xuất nhập cảnh đang cố gắng thử giúp chúng ta thu thập dữ liệu xuất nhập cảnh năm đó.” Lăng Mạc nói, “ít nhất sẽ có một ít tư liệu liên quan đến đặc điểm thân nhân của Đổng Quân. Thời kỳ đó còn chưa có mạng Internet, lại càng không có máy tính hay mạng nội bộ, cho nên chúng ta cần phải đến phòng lưu trữ hồ sơ từ từ kiểm tra lại.”

“Một mình cậu không làm nổi, nên đến xin cứu viện, đúng không?” Tiêu Lãng vừa cười nhăn nhở vừa nói.

“Mọi người có đi hay không?” Lăng Mạc lạnh lùng hỏi.

“Đương nhiên!” Hầu như tất cả mọi người đều đồng thanh đáp lại.

Phòng Lưu trữ hồ sơ của Sở Công an thành phố Nam An nằm trong một tòa nhà phụ ngay cạnh tòa nhà trụ sở chính của Sở Công an thành phố. Do hướng trước mặt của tòa nhà quanh năm hầu như không có ánh nắng chiếu vào, cho nên ngay khi bước chân vào tòa nhà đã có thể cảm nhận được sự ẩm thấp và lạnh lẽo. Đang vào thời điểm mùa đông lạnh giá như thế này, cảm giác đó càng rõ rệt hơn.

Do vấn đề di dời của phòng Lưu trữ hồ sơ, nên những hồ sơ từ sau năm 1990 đều đã được phòng lưu trữ hồ sơ của Sở Công an thành phố Nam An sắp xếp lại. Thế còn, tất cả hồ sơ tài liệu của thời kỳ đầu cải cách mở cửa từ năm 1983 đều chưa kịp sắp xếp, vẫn đang buộc thành từng bó chất đống trong phòng Lưu trữ hồ sơ. Do chưa được phân loại theo năm, cho nên toàn bộ hồ sơ giấy tờ trong khoảng thời gian mấy chục năm kể từ khi thành lập nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa cho đến năm 1990 đều được chất đống lại một chỗ, khiến cho việc tìm kiếm hồ sơ theo từng năm nhất định, từng tình huống vụ án cụ thể là việc vô cùng khó khăn.

Trước đó Lăng Mạc đã tới phòng Lưu trữ hồ sơ một lần, biết rằng chỉ dựa vào sức của một mình cậu thì sẽ không thể hoàn thành nhiệm vụ tìm được hồ sơ xuất nhập cảnh năm đó, thế nên cậu mới quay về tìm kiếm sự giúp đỡ của mọi người.

Để mọi người có thể tiếp tục duy trì công việc, nên tối hôm trước, Tiêu Vọng đã yêu cầu mọi người phải nghỉ ngơi thật tốt.

Sáng sớm ngày hôm sau, đứng trong căn phòng lưu trữ hồ sơ rộng lớn, nhìn hàng chồng hồ sơ chất đống, Tiêu Vọng cũng thấy phát ngốt. Tuy rằng rất khó khăn, nhưng dù sao vẫn còn cảm thấy khá dĩ hơn nhiều so với chuyện phải đợi một tháng nữa mới nhận được tư liệu điều tra của Interpol cung cấp. Nếu thao tác nhanh, số may mắn nữa, thì có lẽ trước khi trời tối là có thể hoàn thành công việc này rồi.

Tiêu Vọng chia số hồ sơ trong phòng ra thành ba khu vực, cứ hai người phụ trách một khu, một người lo dở túi, một người mở hồ sơ ra xem. Dù gì thì thứ mà mọi người cần tìm kiếm cũng chỉ là những hồ sơ quản lý xuất nhập cảnh mà thôi, cho nên nếu gặp phải những hồ sơ vụ án hình sự hay hồ sơ hành chính đã được lưu giữ lâu năm khác, thì có thể trực tiếp bỏ qua luôn.

Các thành vỉên trẻ tuổi của tổ chức Người gác đêm, vốn không phải những siêu nhân với tư chất thiên bẩm, con đường đi tới thành công của họ chính là suy nghĩ gắn liền với hành động thực tế cộng với hiệu suất cực cao. Cũng giống với câu nói hành trình thiên lý, đều bắt đầu ngay dưới chân ta, chỉ cần kiên trì tiến bước, không gì có thể gọi là ‘núi không thể dời hay bể không thể lấp’ được. Vậy nên, cho dù phải đối mặt với một căn phòng tràn ngập hồ sơ, nhưng không ai có cảm giác ngần ngại chán nản. Sau khi Tiêu Vọng phân nhóm, tất cả liền bắt tay ngay vào công việc.

Trong căn phòng lúc này, ngoài tiếng dao rạch mở túi hồ sơ ra, chỉ còn tiếng loạt soạt lật xem hồ sơ. Ai cũng cố gắng hết sức, muốn nhanh chóng tìm ra chân tướng sự việc. Cho dù công việc vất vả nặng nhọc này, cũng chỉ là để làm rõ chân tướng sự việc từ đó vén lên một góc tấm màn che kín mà thôi.

Vốn lẽ phải là nam phụ trách dỡ túi hồ sơ, nữ giữ nhiệm vụ lướt xem hồ sơ, nhưng trong nhóm nhỏ của Lăng Mạc và Trình Tử Mặc lại đổi vai trò cho nhau. Trình Tử Mặc nói mình từ nhỏ đã không thích đọc sách, tốc độ đọc hiểu cũng có hạn, cho nên cô đã chủ động nhận lấy nhiệm vụ mất nhiều sức lực hơn là dỡ túi hồ sơ. Đừng tưởng trông cô như một nữ sinh nhỏ nhắn yếu đuối, vậy mà khi bắt tay vào công việc nặng nhọc này lại không hề kém cạnh chút nào. Ngay cả Lăng Mạc là người có tốc độ đọc hiểu siêu nhanh, dường như có lúc cũng không theo kịp tốc độ làm việc của cô.

“Này này này, bên cạnh cậu đã xếp đến hai chồng hồ sơ rồi đấy, tại sao cậu vẫn ngồi ngây ra đó thế? Hay cậu tìm thấy rồi à?”. Trình Tử Mặc đầu mướt mồ hôi, vai đau lưng mỏi. Thấy Lăng Mạc cứ như là ngồi trên một đống hồ sơ, bất động hồi lâu, cô bèn nhấc người đứng lên, xoa xoa đấm đấm hai bên eo lưng, rồi nói, “Ôi, già rồi, lưng không chịu được nữa rồi.”

Một lúc sau, vẫn thấy Lăng Mạc ngồi im lìm như một pho tượng, Trình Tử Mặc nổi tính hiếu kỳ, khẽ khàng rón rén đi tới phía sau lưng cậu.

“Này!” Trình Tử Mặc bất thình lình giậm chân, kêu lên một tiếng.

Lăng Mạc trái lại không hề bị giật mình như Trình Tử Mặc vẫn tưởng, cậu vẫn tiếp tục lật xem tập hồ sơ trên tay, điềm nhiên nói: “Cậu mới mấy tuổi hay sao? Vẫn còn chơi cái trò vô vị đó.”

“Phải, cậu già, cậu trưởng thành, được chưa? Đang xem cái gì vậy? Tìm thấy rồi à?” Trình Tử Mặc thò đầu ra nhìn vào tập hồ sơ trên tay Lăng Mạc.

Đây là một bộ hồ sơ cũ kĩ đã ố vàng theo thời gian, ký hiệu trên bìa cứng bên ngoài cũng không giống như những hồ sơ hiện giờ. Trên bìa là một dòng chữ viết tay bằng bút mực với thể chữ khải tiêu chuẩn “Vụ án chín mạng người thành phố Nam An”.

Trong hồ sơ là mấy tờ giấy ghi chép bằng tay cũ kĩ, còn có mấy tấm ảnh đen trắng. Những bức ảnh rất mờ nhạt, thậm chí mới nhìn qua còn không nhìn rõ được trong ảnh là những hình gì.

“Vụ án chín mạng người?” Trình Tử Mặc hiếu kỳ hỏi.

“Tôi nhớ là tổ trưởng đã từng nhắc đến vụ án này.” Lăng Mạc chỉ vào mốc thời gian lập hồ sơ ghi trên tập hồ sơ, rồi nói, “Bộ hồ sơ này rất không hoàn chỉnh, chỉ có một số ghi chép bằng tay mà thôi, ngoài ra không có thông tin gì khác nữa. Có điều, đây là một vụ án lớn rất nổi tiếng xảy ra trong thời kỳ đầu thành lập nước Cộng hòa Nhân Dân Trung Hoa, trong kho hồ sơ lưu trữ của Người gác đêm chúng ta, tôi… à, tôi đã từng nhìn thấy bộ hồ sơ có liên quan đến vụ án này.”

“Có liên quan gì tới vụ án này của chúng ta không?” Trình Tử Mặc hỏi.

Lăng Mạc lắc lắc đầu, như suy nghĩ điều gì đó rồi nói: “Cậu nói đúng, giờ không phải là lúc nghiên cứu các vụ án cũ. Chúng ta tiếp tục thôi.”

Nói xong, Lăng Mạc kiếm một chỗ dễ nhìn trên giá đựng hồ sơ rồi cất bộ hồ sơ vào đấy, sau đó quay về chỗ ngồi vừa nãy, tiếp tục mở xem các hồ sơ khác.

Ngoại trừ bữa ăn trưa với đồ ăn nhanh đơn giản, tất cả thời gian còn lại, mọi người đều vùi đầu vào công việc. Tuy là làm việc trong phòng, nhưng khối lượng công việc quả thực không nhỏ. Mãi cho tới lúc trời sắp tối, Tiêu Lãng mới tìm ra được điểm đột phá.

Tiêu Lãng và Nhiếp Chi Hiên được phân công vào một nhóm. Vốn là người nhanh nhẹn khỏe mạnh, nên mỗi khi Nhiếp Chi Hiên xem xong được nửa bó hồ sơ, thì Tiêu Lãng đã mở xong ba bó. Do đó, sau khi cậu đã rạch mở hết toàn bộ số hồ sơ bên cạnh mình, thì thấy Nhiếp Chi Hiên đã sắp bị ngập trong đống hồ sơ được mở ra đến nơi. Thế nên, Tiêu Lãng cũng chỉ biết tạm dừng lại, hỗ trợ đọc cùng với Nhiếp Chi Hiên. Có điều, chuyện tưởng như không mấy quan trọng ấy, thực sự lại đã khiến cậu phát hiện ra manh mối.

Có thể là do số may chăng, Tiêu Lãng còn chưa xem được mấy tập hồ sơ, thì đã nhìn thấy một bộ hồ sơ có kèm theo tiếng Anh, cậu lập tức trở nên căng thẳng. Nhìn kĩ lại lần nữa, cậu phát hiện đây là bộ hồ sơ quản lý xuất nhập cảnh năm 1979, năm này khá gần điểm thời gian mục tiêu. Thế là, cậu lập tức lao vào tìm kiếm trong đống hồ sơ này, tìm những bộ hồ sơ có bìa tương tự như vậy. Quả nhiên như vậy, rất nhanh sau đó Tiêu Lãng đã tìm thấy bộ hồ sơ quản lý xuất nhập cảnh của năm 1983.

Vừa mới giở được vài trang, hai chữ in hoa ĐỔNG QUÂN đã hiện ra ngay trước mắt.

2

Tiêu Lãng ngồi bên bàn họp, hai chân bắt tréo đầy vẻ dương dương tự đắc. Cậu vừa đưa tập hồ sơ tài liệu trong tay cho mọi người chuyền nhau đọc vừa nói: “Anh, lần này công lao của em có lớn không? Có định mời em ăn bữa đồ nướng không nhỉ?”

Tiêu Vọng cúi đầu xem một tờ khai đăng ký xuất nhập cảnh, nói: “Đây là chủ ý của Lăng Mạc, để yên cho bọn anh xem hồ sơ có được không?”

“Vậy thì mỗi người một bữa?” Tiêu Lãng nói.

Hồ sơ truyền đến tay Lăng Mạc, mắt cậu liền sáng lên.

Trên tờ khai đăng ký trước mặt, dán một bức ảnh đen trắng kích cỡ 4x6, trên ảnh là khuôn mặt của một bé gái ngây thơ trong sáng. Cô bé buộc tóc bím hai bên, ánh mắt đầy vẻ xa xăm, rất không phù hợp với lứa tuổi của cô.

“Đổng Quân, nữ, sinh ngày mùng 4 tháng 7 năm 1976 tại thành phố Nam An.” Lăng Mạc trầm giọng đọc, “Như vậy cũng có nghĩa là, tất cả các sự việc, đều đã xâu chuỗi lại với nhau.”

“Xâu chuỗi với nhau? Cái gì xâu chuỗi lại với nhau chứ?” Tiêu Lãng bỏ chân xuống, giật lấy tờ khai xem lại một lượt, “Là sao? Cậu quen cô ta à?”

“Không quen.” Lăng Mạc nói.

“Hả, không quen thì cậu xâu chuỗi cái gì chứ?” Tiêu Lãng lại ngồi bắt tréo chân như cũ.

“Ngày mùng 4 tháng 7 năm 1976,” Lăng Mạc cầm lại tờ khai, nhìn chăm chú vào bé gái trong hình, nói, “là ngày mùng 8 tháng 6 âm lịch.”

Tiêu Lãng lập tức nhảy dựng lên khỏi ghế, nói: “Thật không đấy? Tôi phải tra lịch ở điện thoại di động đã.”

“Không cần tra.” Lăng Mạc nói, “Hai hôm trước khi lập lại lịch trình sinh hoạt của thầy, tiện thể xem lại quãng thời gian ngày mùng 8 tháng 6 âm lịch hàng năm trước khi xảy ra các vụ án bắt cóc trẻ em, thế nên tôi vẫn còn nhớ.”

Đường Đang Đang ngẩng đầu lên nhìn Lăng Mạc, song không có vẻ gì là kinh ngạc mấy, rồi lại tiếp tục cúi đầu xuống.

Tiêu Lãng lo lắng nhìn Đường Đang Đang, cũng không biết nên giải thích hay an ủi cô như thế nào, bèn tiếp lời Lăng Mạc, nói: “Cũng có nghĩa là, mỗi năm vào dịp sinh nhật mình thì Đổng Quân lại đi bắt cóc trẻ em sao? Thế thì cũng biến thái quá rồi!”

“Hơn thế nữa, theo như tôi điều tra, vụ mất tích trẻ con vào ngày mùng 8 tháng 6 âm lịch sớm nhất là năm 1996, mà lúc đó Đổng Quân mới tròn 20 tuổi.” Tiêu Vọng chau mày nói, “Một cô gái mới hai mươi tuổi, mà đã có tư duy chính xác tỉ mỉ như vậy, có năng lực mạnh mẽ như vậy ư? Không chỉ là bắt cóc trẻ em, mà còn có mục tiêu to lớn là gây dụng tổ chức Người gác đêm đen tối theo như ý nguyện của cha ruột mình nữa?”

Mọi người đều lặng im, những người ngồi đây đều đang ở lứa tuổi hai mươi tương tự, nhưng không ai dám nói bản thân mình có đủ bản lĩnh để thực hiện một công trình to lớn như vậy.

“Thời gian quả thực đã trùng khớp.” Nhiếp Chi Hiên nói, “Nếu tôi nhớ không lầm thì Đổng Lạc bị phán xử tử hình và bị tước bỏ quyền lợi chính trị suốt đời vào tháng 1 năm 1995. Còn thời gian thầy Đổng bị hại có sớm hơn một chút. Như vậy, sau khoảng thời gian mười mấy tháng chuẩn bị, Đổng Quân đã bắt đầu kế hoạch báo thù của mình. Cũng không phải là không có khả năng này.”

“Nói thì nói như vậy.” Tiêu Vọng tiếp tục nói, “Nhưng mà, bản thân việc bắt cóc trẻ em vốn chỉ là một hành vi, song bản chất của nó lại không đơn giản như vậy. Cô ta đã lựa chọn những đứa trẻ đó như thế nào? Rồi đã thực hiện cải tạo gen của chúng ra sao? Một cô gái 20 tuổi, lại có thể có năng lực bắt cóc, tố chất cơ thể và năng lực nghiên cứu khoa học lớn mạnh như vậy hay sao?”

“Ý anh muốn nói là, cô ta không phải là đơn thương độc mã?” Tiêu Lãng hỏi.

“Rõ ràng là không phải.” Tiêu Vọng khẳng định như đinh đóng cột, “Tuy rằng từ việc tái hiện lại hiện trường vụ án mạng trong rừng cho thấy, cô ta thực sự là kẻ cầm đầu của Người gác đêm đen tối. Nhưng mà, chúng ta cũng đừng quên rằng, tại sao lại xảy ra vụ án mạng trong rừng? Là bởi vì nội bộ tổ chức của bọn chúng đã có sự nổi loạn, đã có kẻ tạo phản. Tại sao lại tạo phản? Liệu có phải là có chỉ thị của người khác hay không? Bao gồm tên Da nhân tạo, bao gồm cả tên ‘Bác sĩ’ mắc hội chứng Down, liệu có phải đều là người của một phe phái khác trong nội bộ tổ chức của bọn chúng hay không?”

“Đó là chuyện để bàn sau rồi.” Lăng Mạc nói, “Lúc này tìm thấy Đổng Quân mới là điều quan trọng nhất.”

“Đã xác định là cô ta rồi, lại còn không tìm được sao?” Tiêu Lãng nói, “Đúng rồi, tại sao không thấy ghi chép gì về việc về nước của cô ta nhỉ? Cô ta về nước lúc nào mà chúng ta đều không biết chứ.”

“Thái Lan rất gần chúng ta, nếu muốn về thì vượt biên là được.” Nhiếp Chi Hiên nói, “Có điều, cô ta quay về lúc nào, thì điều này thực sự rất khó nói.”

“Tháng 7 năm 1993.” Lăng Mạc điềm nhiên nói.

“Trời đất, việc này cậu cũng biết rồi? Sao cậu cái gì cùng biết thế?” Tiêu Lãng hiếu kỳ hỏi, “Làm sao cậu biết vậy?”

“Không biết mọi người có còn nhớ không, Đổng Lạc đã bị giám đốc Tiêu bắt được ra sao?” Lăng Mạc ngước mắt lên nhìn mọi người.

Hồ sơ vụ án Đổng Lạc cố ý giết người, mọi người đều đã cùng xem và đều đã nắm rõ toàn bộ quá trình vụ án. Tuy nhiên, không mấy ai để ý quá nhiều đến chi tiết Tiêu Vấn Thiên tìm bắt Đổng Lạc. Chỉ biết rằng Tiêu Vấn Thiên tìm được DNA của Đổng Lạc trên máy bay, cho nên mới xác định chắc chắn là cậu ta.

“Hồ sơ lúc đó có ghi chép rằng, sau khi xác định chắc chắn là Đổng Lạc, nhưng cũng không bắt được cậu ta ngay. Bởi vì Đổng Lạc đã trốn mất rồi. Có điều, theo như điều tra, Đổng Lạc có chuyển tiền định kỳ vào một tài khoản, thông qua việc xác định thời gian chuyển tiền và địa điểm chuyển tiền, mới bắt giữ được cậu ta.” Lăng Mạc nói, “Chuyện này nghe ra thì dường như không mấy quan trọng, nhưng hồi đó sau khi tôi đọc được trong hồ sơ vụ án, trong lòng vẫn luôn tồn tại nghi vấn. Tại sao Đổng Lạc lại phải chuyển tiền? Tiền được chuyển cho ai? Thế nên, hai hôm trước tôi cũng đã lần theo manh mối này để tiến hành điều tra.”

“À, thì ra cậu ta vẫn luôn chuyển tiền cho Đổng Quân!” Tiêu Lãng đã hiểu rõ sự việc.

“Đúng vậy.” Lăng Mạc nói, “Tôi đã tìm thấy hồ sơ điều tra xử lý vụ án Đổng Lạc, trong đó có miêu tả chi tiết hơn nữa về việc chuyển tiền này. Lần chuyển tiền đầu tiên là tháng 7 năm 1993. Bây giờ xem lại, có lẽ là vào năm tròn 17 tuổi, Đổng Quân đã lén lút vượt biên về nước. Đổng Lạc có thế đã giúp đỡ cô ta vượt biên trái phép đồng thời tạo cho cô ta một thân phận mới. Dù sao thì thời đó việc quản lý hộ tịch vẫn còn rất nhiều lỗ hổng, mà Đổng Lạc thì cũng suýt soát được coi là người trong ngành. Đã về nước rồi, lại có thân phận mới rồi, trước khi cô ta còn chưa có khả năng tự lực cánh sinh, thân là anh trai ruột, Đổng Lạc vẫn luôn hỗ trợ em gái mình. Đây là điều hoàn toàn có thể hiểu được. Nếu không thì, Đổng Lạc vốn không có bạn gái, cũng không có người thân nào khác, vô duyên vô cớ chuyển tiền như vậy, điểm này thật khó mà giải thích cho xuôi. Giờ thì mọi thứ đều đã hợp logic rồi.”

“Thế Đổng Lạc gửi tiền bằng cách nào?” Tiêu Lãng nói, “Chuyển tiền thì thường phải có người nhận tiền chứ? Tên là gì? Bây giờ mà tìm chẳng phải sẽ tìm được luôn sao?”

“Rất tiếc, thời đó sử dụng phương thức chuyển tiền qua bưu điện, mà trên biên lai chuyển tiền, chỉ có tên và địa chỉ của người chuyển tiền.” Lăng Mạc nói, “Dù sao cũng là thời đại mà mạng Internet còn chưa phổ cập, mọi thứ đều chỉ dựa vào một tờ hóa đơn chuyển tiền bằng giấy đó mà thôi. Cho nên, về căn bản không biết được tên của người nhận tiền.”

“Thế chẳng phải là vẫn không biết được thân phận mới của Đổng Quân hay sao?” Tiêu Lãng hỏi.

“Đúng.” Lăng Mạc trả lời ngắn gọn, “Có điều, trên một tờ hóa đơn chuyển tiền, có viết địa chi cư trú của Đổng Quân lúc đó. Tôi cũng đã đi xem rồi, hiện giờ chỗ đó cũng đã bị phá dỡ từ lâu, trở thành quảng trường nhân dân thành phố rồi.”

“Ồ, những năm 90 của thế kỷ 20, khu đó có lẽ được gọi là phố Hồng Cảng Khu Nam Thị, đúng không nhỉ?” Nhiếp Chi Hiên thể hiện ưu thế về tuổi tác của mình.

“Đúng vậy, nhưng hiện giờ đã không còn tồn tại nữa.” Lăng Mạc nói.

“Vẫn cứ trắng tay.” Tiêu Lãng giơ hai tay ra tỏ vẻ thất vọng nói.

“Hiện giờ còn có một vấn đề cần phải làm rõ, nói không chừng sẽ có được những gợi ý cho chúng ta.” Lăng Mạc quay đầu nhìn sang Đường Đang Đang, nói: “Đang Đang, hai chúng ta thử nhớ lại một chút xem, lúc còn sống thầy có đi lại gần gũi với người phụ nữ nào không.”

Đường Đang Đang ngẩng mặt lên nhìn Lăng Mạc, lắc lắc đầu.

“Mình biết, nhìn bề ngoài, sau khi sư mẫu qua đời, thầy đã không có đời sống tình cảm nữa.” Lăng Mạc nói, “Nhưng đó chỉ là phía bề ngoài, hiện giờ mình đang vô cùng hoài nghi rằng thầy và cái cô Đổng Quân này có mối quan hệ tiếp xúc rất thân thiết, thậm chí đó là mối quan hệ tình cảm.”

“Không thể nào, bố không hề lại yêu thêm một ai khác.” Đường Đang Đang trả lời một cách kiên định.

“Nhìn bề ngoài thì không có, nhưng không có nghĩa là trên thực tế không có.” Lăng Mạc nhìn thẳng vào mắt Đường Đang Đang, nói một cách khích lệ.

“Ý cậu muốn nói là chuyện tặng chiếc vòng đeo tay đó à?” Tiêu Lãng nói, “Điều đó không thể chứng minh được điều gì cả biết không? Là bạn bè thông thường, tặng nhau món quà cũng là việc rất bình thường mà. À, hay ý cậu muốn nói là thầy Đường luôn luôn đeo chiếc vòng đó đúng không? Đó cũng là việc rất bình thường mà, đồ vật hữu dụng, sao lại không thể luôn mang theo bên mình chứ?”

“Không, chắc chắn là mối quan hệ tình cảm.” Lăng Mạc vẫn nhìn thẳng vào Đường Đang Đang, nói, “Tuy mình giống cậu, cũng không có một chút ấn tượng nào về điều này, nhưng điều đó không có nghĩa là mối tình âm thầm bí mật này không tồn tại.”

“Cậu nói tuyệt đối quá rồi, không đủ căn cứ, không đủ căn cứ.” Tiêu Lãng vội vàng nói đỡ cho Đường Đang Đang.

“Đang Đang, cậu còn nhớ mật khẩu điện thoại di động của thầy không?” Lăng Mạc nói, “Lúc đó vì cậu biết mật khẩu của thầy nên chúng ta mới có thể mở được điện thoại di động của ông ấy.”

“7674.” Đường Đang Đang lập tức nói.

“Ngày 4 tháng 7 năm 1976.” Lăng Mạc nói, “Ngày sinh của Đổng Quân.”

“Cái này, liệu có phải là trùng hợp không?” Tiêu Lãng trợn mắt sững sờ, hỏi lại.

“Đây chính là nguyên nhân tại sao mình lại nói mọi chuyện đã được xâu chuỗi lại với nhau. Hiện giờ chân tướng sự việc đã rõ ràng, chúng ta không thể không tin được.” Lăng Mạc quay đầu sang nhìn Tiêu Lãng vẫn đang ngây người ra, tiếp tục nói, “Chúng ta cũng không thể dùng từ ‘trùng hợp’ để giải thích cho tất cả những sự việc xem ra vô cùng khó tin này.”

“Vậy, mối quan hệ cha con giữa thầy Đổng và Đổng Quân, liệu có phải thầy Đổng đã nói cho thầy Đường biết vào lúc Đổng Quân về nước hay không?” Tiêu Vọng hỏi.

Lăng Mạc lắc đầu, nói: “Việc này thì khó mà kiểm chứng được. Dù sao lúc còn sống thầy cũng rất ít khi nói chuyện về sự việc của thầy Đổng. Cho nên, mối quan hệ của họ có gần gũi đến mức độ ấy không, thực sự rất khó nói.”

Tiêu Lãng nói xen vào: “Hơn thế, hơn thế mọi người có để ý thấy không, người vẫn luôn chuyển tiền cho Đổng Quân là Đổng Lạc. Em đang nghĩ, với một người có tính cách thuộc thế hệ cũ như thầy Đổng, thì có lẽ sẽ không cho phép con trai của chính mình tạo dựng cho con gái mình một thân phận giả phi pháp như vậy được. Thế nên, ngay cả thầy Đổng có thể cũng không biết được rằng con gái mình đã quay về, chứ đừng nói tới thầy Đường nữa.”

“Đúng vậy, hiện giờ không có căn cứ chứng minh thầy Đổng biết rằng Đổng Quân đã về nước.” Lăng Mạc nói, “Thế nên, tôi cho rằng một khả năng rất lớn là sau khi thầy Đổng và Đổng Lạc lần lượt xảy ra chuyện, thì thầy Đường mới quen biết Đổng Quân. Bởi vì trong tình huống cực đoan như vậy, xác suất bọn họ có thể tiếp xúc với nhau càng tăng lên.”

Tiêu Vọng trầm ngâm: “Thời điểm đó, thầy Đường 30 tuổi, Đang Đang còn chưa ra đời. Có lẽ lúc đó thầy và Đổng Quân mới chỉ là quen biết nhau thôi, sau khi cô Đỗ qua đời, Đổng Quân nhân cơ hội đó an ủi thầy Đường, nên mới thúc đẩy thành mối quan hệ tình cảm này. Thầy Đường là vì Đang Đang, cũng để tránh việc bại lộ thân phận của Đổng Quân, nên mới luôn luôn giữ kín mối quan hệ tình cảm này. Ồ, cô Đỗ, Đỗ Hiếu Nhân là mẹ ruột của Đang Đang.”

“Khi mẹ qua đời em còn chưa được 5 tuổi. Bố và Đổng Quân, thực sự có mối quan hệ như vậy sao?” Sắc mặt Đường Đang Đang choáng váng kinh ngạc.

Tiêu Lãng đau lòng khôn xiết, vội vã sải bước tiến đến phía sau Đường Đang Đang, vỗ nhè nhẹ vào lưng cô.

Tâm trạng Lăng Mạc cũng có phần hoảng hốt trước lời nói của Đường Đang Đang, cậu cố gắng trấn tĩnh tinh thần, nói: “Thế nên, mình và Đang Đang vẫn cần phải suy nghĩ cẩn thận lại xem. Nghĩ lại xem dù chỉ là chút manh mối nhỏ như sợi tơ con kiến, nghĩ lại những hành vi ám muội mà chúng ta đã không mấy chú ý đến.”

“Mình thấy… mình thấy là có lẽ phải tìm kiếm manh mối ngay tại nhà mình xem sao.” Đường Đang Đang sau một hồi trầm mặc mới cố gắng để nói hết câu.

“Mọi người đã vất vả cả ngày rồi, giờ về nghỉ ngơi đi đã.” Tiêu Vọng nói, “Đang Đang, anh đưa em về nhà, em thử tìm ở nhà xem sao, xem có thể tìm được chút ít manh mối nào hay không.”

“Tôi cũng sẽ tới ký túc của trường và văn phòng của thầy tìm thử xem sao.” Lăng Mạc nói.

Tuy rằng Đường Đang Đang hiện giờ đã trở thành mồ côi, nhưng nhà của một cô gái, người khác cũng không thể tùy tiện lục lọi tìm kiếm được. Cho nên, hai anh em Tiêu Vọng và Tiêu Lãng cùng lặng yên ngồi trong phòng khách nhà Đường Đang Đang, chờ đợi Đường Đang Đang lật tung hòm tủ trong phòng của bố mình để tìm kiếm manh mối.

Đường Tuấn là người nho nhã lịch thiệp, phàm là việc gì cũng luôn chỉn chu cẩn thận, đồ đạc trong phòng ông luôn được xếp đặt ngăn nắp gọn gàng đâu ra đấy. Không hay là, một khi có đồ bỏ đi, Đường Tuấn sẽ không giữ lại để tránh chiếm dụng không gian mà đều đem vứt hết. Nếu như thế, đừng nói là tài liệu bỏ đi của hơn hai mươi năm trước, mà ngay cả tài liệu cũ của năm ngoái thôi, hầu như đều không tìm được gì cả.

Đường Đang Đang tìm đi tìm lại, dường như cũng chẳng tìm thấy căn cứ gì có thể giúp cho bọn họ xác định manh mối. Cuối cùng, cô ôm ra một chiếc hộp giấy, trong hộp đựng đầy các loại giấy tờ, văn bản bỏ đi.

“Thực sự không có manh mối có giá trị gì cả.” Đường Đang Đang nói, “Lúc còn sống bố em tính tình thoải mái phóng khoáng, cũng không có công việc mang tính chất bí mật gì hết. Thế nên, bình thường cứ đầy một thùng giấy loại là ông ấy mang đi tiêu hủy. Em đã xem qua rồi, giấy tờ tài liệu ở trong này, lâu nhất là từ hồi tháng ba tháng tư năm ngoái. Ngoài ra, những đồ vật khác đều không có bất cứ giá trị nào cả.”

Tiêu Lãng đón lấy hộp giấy, tiện thể lấy ra một tập tài liệu ở bên trong, xem qua rồi nói: “Tổng kết công tác quý 1 học viện Luật”? “Báo cáo tình hình về việc triển khai công tác ‘hỗ trợ’ của học viện Luật”? Cái này, cái này đều là những tài liệu bỏ đi mà, làm thế nào để tìm ra người có mối quan hệ thân mật chứ? Không có đồ đạc cá nhân riêng tư nào sao?”

Đường Đang Đang lắc lắc đầu.

“Không biết bên chỗ Lăng Mạc có phát hiện gì hay không.” Tiêu Lãng có chút thất vọng.

“Phòng làm việc và ký túc của bố mình ở trường đều không phải là phòng riêng.” Đường Đang Đang nói, “Có đồ đạc gì riêng tư bí mật, nếu không để ở nhà thì càng không có khả năng để ở trường đâu.”

“Đây là cái gì?” Tiêu Lãng cầm lên một mẩu giấy hình vuông, nói, “Liên này khách hàng lưu giữ?”

“Hóa đơn gì gì đó thôi.” Đường Đang Đang nói.

“Làm gì có hóa đơn nào mà bên trên chỉ viết mỗi một dòng chữ như thế này?” Tiêu Lãng tiếp tục lục tìm dưới đáy thùng giấy, nói, “Này, cậu xem, còn có đến mười mấy tờ giấy kiểu liên dành cho khách hàng lưu giữ như vậy.”

Tiêu Lãng cầm lấy mảnh giấy màu trắng có kích cỡ như một tấm danh thiếp, bên trên có một dãy mã số và một mã QR, còn lại là dòng chữ “Liên này khách hàng lưu giữ”, ngoài ra không còn thông tin khác.

“Không hiểu thì hỏi mạng Internet.” Tiêu Lãng lấy di động trong túi ra, quét thử mã QR.

Trên màn hình điện thoại di động hiển thị lên hai dòng chữ in hoa và một biểu tượng logo. Dòng ở trên có nội dung là “Chuyển phát nhanh Nam Phong” cùng với logo của công ty, dòng phía dưới là “Bạn không có quyền truy cập thông tin cụ thể”.

“Đây là hóa đơn chuyển phát nhanh à!” Tiêu Lãng nói, “Không chừng có thể phát hiện manh mối nào đó trong hóa đơn chuyến phát nhanh cũng nên? Cậu có thể giải mã những mật khẩu kiểu này được không, đại tiểu thư?”

Đường Đang Đang ngó đầu nhìn một cái rồi quay người đi vào trong phòng.

“Ê này, được hay là không được thế?” Tiêu Lãng không hiểu ý hỏi lại.

Ngay sau đó, Đường Đang Đang cầm ra một chiếc điện thoại di động, mọi người đều biết đó là chiếc điện thoại di động Đường Tuấn vẫn dùng khi còn sống.

“Đã có di động của người gửi bưu phẩm, thì còn đòi giải mã làm gì? Ngốc thật.” Đường Đang Đang mở di động lên, quét mã QR.

Quả nhiên, trên điện thoại di động xuất hiện thông tin gửi đồ. Phần thông tin gửi đồ này xem ra không có gì khác thường, chỉ là tài liệu gửi cho một giáo sư nào đó ở Đại học Khoa học Tự nhiên Nam An.

“Có lẽ đều là những thông tin gửi bưu phẩm thông thường, rất khó phát hiện ra điều gì.” Đường Đang Đang lắc đầu nói.

Tiêu Lãng ngược lại không muốn bỏ cuộc, cậu cầm lấy chiếc di động, bắt đầu quét mã từng tờ hóa đơn một.

Khi quét mã đến khoảng tờ thứ 10, Tiêu Lãng đã phát hiện có điều không giống nhau nữa, cậu nói: “Mọi người xem, mọi người xem này, trên hóa đơn gửi đồ này, không phải là gửi tài liệu, mà là gửi đồ ăn.”

“Đồ ăn?” Tiêu Vọng cũng cảm thấy có chút khó tin, “Gửi đồ ăn cho ai?”

“Ồ, này, này, có vấn đề, có vấn đề!” Tiêu Lãng hứng chí reo to, “Bưu phẩm này gửi hôm mùng 4 tháng 7! Là sinh nhật của Đổng Quân!”

“Đối phương tên gì? Địa chỉ điện thoại có không?” Tiêu Vọng đang bắt đầu cảm thấy uể oải buồn ngủ lúc này cũng phấn chấn hẳn lên.

“Cái này chắc chắn có vấn đề, tên người nhận lại để trống! Chỉ có số điện thoại di động và địa chỉ, địa chỉ này xem ra cũng rất lộn xộn.” Tiêu Lãng hơi thất vọng, nói, “Số 37 đường Bắc Viện khu kinh tế mới thành phố Nam An? Đang Đang cậu có biết đây là chỗ nào không?”

Đang Đang cố gắng nghĩ ngợi một hồi, rồi lắc đầu không hiểu.

Đột nhiên, một hồi những tiếng gõ cửa vội vã vang lên. Tiêu Lãng vừa mở cửa ra đã nhìn thấy Lăng Mạc đầu mướt mồ hôi đứng ở trước cửa.

“Phát hiện ra vấn đề rồi!” Lăng Mạc khua khua một tờ giấy trong tay, nói: “Trong ký túc của thầy, mình tìm thấy một tờ hóa đơn mua hàng, là ngày mùng 4 tháng 7 năm ngoái, thầy đã mua một gói Mylikes lớn ở siêu thị trong trường! Đang Đang, có đúng là cậu chưa từng ăn cái này bao giờ không?”

“Mình còn không biết món này là cái gì.” Đường Đang Đang nói.

“Mylikes?” Tiêu Lãng không hiểu gì cả, “Cái quái gì vậy?”

“Mọi người không biết đâu, khi tôi thẩm vấn Đỗ Xá, hắn ta đã vô tình nhắc đến một câu, nói là thầy Đổng đã mua khá nhiều Mylikes cho hắn ta ăn. Hắn ta còn cảm thấy rất khó hiểu, ai lại đi mua chocolate Mylikes cho một người đàn ông trưởng thành chứ?” Lăng Mạc nói, “Giờ xem ra, rất có khả năng là Đổng Quân thích ăn món này, thầy Đổng cũng đã biết cô ta đã trở về nước rồi, nên muốn mua cho cô ta ăn. Tuy nhiên vì lúc đó đang ở lứa tuổi nổi loạn, cho nên cô ta đã không chấp nhận thầy Đổng. Vậy là, thầy Đổng đã đem mấy món này cho Đỗ Xá. Đó là thời kỳ mà đồ ăn thức uống còn chưa được phong phú, một gói Mylikes cũng không ít tiền đâu.”

“Rất phù hợp với trạng thái của thời kỳ phản nghịch… có tâm trạng bất mãn với người bố đã ly hôn với mẹ ruột mình, nhưng lại cư xử rất tốt với anh trai.” Tiêu Vọng nói.

“Thầy mua món này chắc chắn không phải để bản thân ăn, cũng không phải là mua cho Đang Đang, vậy là mua cho ai?” Lăng Mạc hào hứng nói, “Hơn thế, lại vào ngày mùng 4 tháng 7!”

Tiêu Vọng trầm ngâm: “Lúc đó, mấy vụ án vượt ngục hay vụ án bắt cóc trẻ em đều còn chưa xảy ra.”

“Lúc đó xem ra tất cả mọi thứ đều đang ở trạng thái trời yên biển lặng, thầy đã mua món này, sau đó tặng cho Đổng Quân làm quà sinh nhật!” Lăng Mạc nói.

“Lý do thầy Đường không lưu tâm tới ngày mùng 8 tháng 6 âm lịch, là vì thầy vẫn nhớ ngày sinh dương lịch của Đổng Quân, cho nên không mấy chú ý đến ngày sinh theo âm lịch.” Tiêu Vọng tiếp lời, “Có điều, thầy ấy đã không trực tiếp mang tặng mà là gửi tặng cho cô ta.”

3

“Hóa đơn chuyển phát nhanh này càng chứng thực cho toàn bộ suy luận của chúng ta.” Lăng Mạc hứng khởi nói, “Không có tên cũng không sao, Đang Đang, cậu nhập số điện thoại di động này vào di động của thầy, có lẽ sẽ biết được thôi.”

Đường Đang Đang cảm thấy đây là biện pháp hay, liền nhập số điện thoại vào di động của Đường Tuấn, màn hình điện thoại lập tức nhảy ra hai chữ lớn “Thôi Chấn”.

“Thôi Chấn? Sao nghe như tên của đàn ông thế?” Tiêu Lãng nói với vẻ mặt khó hiểu. Song ánh mắt của cả Đường Đang Đang và Lăng Mạc lúc này đều bỗng chốc sáng bừng lên bởi cái tên đó.

“Thôi Chấn chính là cô Thôi!” Đường Đang Đang nói rất nhanh, “Lăng Mạc, cậu còn nhớ hồi đó đã từng nhờ cô ấy tư vấn về chuyện y tế dự phòng không?”

Lăng Mạc gật đầu, không giấu nổi cảm giác hào hứng nói ra suy luận trong lòng mình: “Không sai, Thôi Chấn chính là Đổng Quân!”

“Vậy là xác định được rồi sao? Căn cứ vào một số điện thoại ư?” Tiêu Lãng vẫn còn có chút nghi ngại.

Lăng Mạc không nói gì, nhập ngay địa chỉ “số 37 đường Bắc Viện khu kinh tế mới thành phố Nam An” vào trong điện thoại di động, hiện ra tên của một công ty là “Công ty trách nhiệm hữu hạn bào chế sinh học Hồng Cảng thành phố Nam An”. Sau đó, Lăng Mạc lại nhập tên công ty vào trong điện thoại di động, liền thấy hiển thị một thông tin, công ty này được thành lập năm 1987, địa chỉ ban đầu là đường Hồng Cảng thành phố Nam An.

“Còn nhớ địa chỉ chuyển tiền của Đổng Lạc không?” Lăng Mạc nói, “Chính là ở đây! Hơn thế nữa, mình vẫn luôn thấy khó hiểu về cách sàng lọc lựa chọn trẻ em của Người gác đêm đen tối, và cũng rất quan tâm tới sự kiện vắc xin bùng phát cách đây không lâu. Giờ xem lại, Đổng Quân chính là đã lợi dụng thân phận Thôi Chấn này của mình để núp bóng tại công ty bào chế sinh học, sau đó đã bỏ một dạng vật chất nào đó vào trong vắc xin, như là một loại chất dẫn khiến cho đứa trẻ xuất hiện hiện tượng biến đổi năng lực. Rồi sau đó, căn cứ vào quan sát thực tế, sàng lọc lựa chọn những đứa trẻ cần bắt cóc! Bắt cóc chúng về để tiếp tục tiến hành cải tạo gen.”

“Vắc xin?” Tiêu Vọng hỏi.

“Vâng! Cách đây không lâu xuất hiện hai luồng dư luận rất ồn ào, đều có liên quan đến tình trạng khác thường xảy ra sau khi tiêm vắc xin ở trẻ em.” Lăng Mạc nói, “Hơn thế, trong vụ án bé gái bị kim châm mà chúng ta đã điều tra phá án, hung thủ khi còn nhỏ cũng đã từng xảy ra tình trạng bị liệt tạm thời sau khi tiêm vắc xin, rồi sau đó đột nhiên lại có khả năng bật nhảy cao rất tốt. Những điều này chẳng phải đều đã làm sáng tỏ được vấn đề rồi hay sao?”

“Tất cả các manh mối đều đã được kết nối với nhau.” Tiêu Lãng ưỡn thẳng ngực, nói, “Để mình đi tìm bố mình, phải ngay lập tức cử người bao vây công ty này lại!”

“Đừng vội, hình như sau khi xảy ra sự kiện vắc xin lần trước, công ty trách nhiệm hữu hạn bào chế sinh học này đã bị các cơ quan ban ngành có liên quan lấy mẫu vắc xin để kiểm tra.” Tiêu Vọng kiểm tra trên di động rồi nói, “Lúc đó đã không điều tra ra vấn đề gì.”

“Em cho rằng, không điều tra ra là chuyện bình thường.” Lăng Mạc nói, “Thứ nhất, Thôi Chấn chỉ cho chất dẫn vào một số lô vắc xin cụ thể chứ không thể cho vào toàn bộ số vắc xin. Thứ hai, em đoán rằng, dạng chất dẫn này bản thân nó cũng không chứa quá nhiều chất nguy hại, chỉ là một loại protein có thể dẫn đến sự biến đổi của gen. Còn việc lấy mẫu vắc xin để điều tra, chủ yếu là để kiểm tra xem trong vắc xin có những thành phần độc hại hay không, còn đối với vắc xin có bản chất vốn là một loại protein và chất dẫn là một loại protein đặc biệt, thì khó mà phân biệt được.”

“Thế thì, có một vấn đề là, chúng ta căn cứ vào đâu để bao vây lục soát một công ty kinh doanh hợp pháp của người ta?” Tiêu Vọng hỏi.

“Đối tượng tình nghi phạm tội số 1 của chúng ta đang ở trong công ty của họ mà!” Tiêu Lãng đưa tay giơ lên phần mềm hệ thống quản lý thông tin cảnh vụ, nói: “Thông tin đăng ký hộ tịch của Thôi Chấn cũng là địa chỉ của công ty này”.

“Trông thật trẻ trung nhỉ.” Lăng Mạc chụm đầu vào liếc nhìn tấm ảnh hộ tịch của Thôi Chấn. Trong ảnh là một khuôn mặt hình trái xoan thanh tú, mái tóc ngắn, nhìn như mới ngoài 30 tuổi. Cậu phát hiện Đường Đang Đang cũng đang chăm chú nhìn vào bức ảnh. Đối với cô mà nói, Thôi Chấn không phải là người lạ lẫm gì, song cô chưa từng phát giác được rằng giữa bố mình và cô Thôi lại có mối quan hệ ràng buộc sâu sắc đến như vậy… Bao nhiêu năm nay, bố đã giấu mình làm những chuyện gì đây?

Cảm thấy ánh mắt quan sát của Lăng Mạc, Đường Đang Đang ngẩng đầu lên, vẻ thản nhiên như không có chuyện gì, tiếp tục quay trở lại dõi theo cuộc thảo luận của anh em nhà họ Tiêu.

“Nhưng mà, em nghĩ xem. Sơn Tiêu đã bị bắt hơn 10 ngày nay rồi. Trong khoảng thời gian hơn 10 ngày đó, Thôi Chấn đã tự mình tổ chức hoạt động cướp tù nhân, sau đó t