Chương 8 Đồng hồ đếm ngược của xương và bụi-Chiều của thời gian đã bị phá vỡ, Chúng ta chỉ có thể yêu và ngẫm nghĩ trong những mảnh vỡ của thời gian, Mỗi một mảnh vỡ thời gian đều vận hành theo quỹ đạo của chính nó, và rồi nhanh chóng biến mất.-Italo
“Gã đầu trọc này vẽ rất giống, nếu phần cơ Delta hai bên này vẽ căng thêm một chút thì còn giống hơn, có điều cũng không ảnh hưởng tới phán đoán nhỉ.” Tiêu Lãng kinh ngạc nói, “Bức họa tên đầu trọc này rất giống thì có thể hiểu được, vì mình còn nhớ rất rõ. Nhưng mà, bao nhiêu người khác nữa như vậy, thì làm thế nào cậu có thể phác họa ra được chứ?”
Trên chiếc bàn tại phòng họp có khoảng mấy chục tờ giấy vẽ, trên mỗi tờ giấy, đều có một bức phác họa, là từng khuôn mặt người. Trên tay của Tiêu Lãng cầm bức chân dung khuôn mặt của một gã đầu trọc, là chân dung phác họa của tên Đại lực sĩ.
“Theo như những điều chúng ta nắm được hiện giờ, thành viên của Người gác đêm đen tối ít nhất còn có Thanh Ưu, Đại lực sĩ, tên Phóng điện, tên Phá sóng. Nhưng rõ ràng, thành viên Người gác đêm đen tối không chỉ có những tên này.” Tiêu Vọng căn cứ vào đặc trưng, lần lượt ghi chú ký hiệu cho từng thành viên Gác đen đã từng giao đấu trước đó, rồi nói tiếp, “Nếu nói những đứa trẻ bị bắt cóc sinh trước năm 2000 đều đã tham gia hành động, vậy thì số còn lại cũng phải còn đến cỡ chục tên nữa, còn nếu tính thêm cả những đứa trẻ bị bắt cóc mà chúng ta chưa nắm được nữa, thì số lượng sẽ còn nhiều hơn. Từ hang ổ của Người gác đêm đen tối có thể thấy, bao gồm khoảng chục người. Mà bao nhiêu tên như vậy, chúng ta chỉ biết được mỗi tướng mạo của tên Đại lực sĩ.”
“Đúng vậy, hôm qua A Bố đã phác họa lại theo như những miêu tả của em, em cảm thấy rất giống.” Tiêu Lãng nói.
“Vậy còn những bức phác họa khác thì dựa vào đâu mà vẽ ra?” Lăng Mạc hỏi.
“Cái này, tôi cũng chỉ là thử xem sao thôi, đằng nào thì chúng ta cũng đâu có gì trong tay, cũng không ngại chuyện vẽ không giống gây lạc hướng điều tra. Thế nên còn chỗ nào tát chỗ ấy, thử một cơ hội cuối xem sao.” A Bố nói.
“Nhưng cũng không thể cứ vẽ bừa chứ.” Tiêu Lãng vừa lật xem từng bức phác họa chân dung vừa nói.
“Là thế này, chị Bác không phải đã xây dựng một kho dữ liệu DNA nhỏ về những đứa trẻ bị nghi ngờ có liên quan tới những vụ án trẻ em bị bắt cóc hay sao? Tôi bèn cho rằng, nếu như có chân dung phác họa thì chẳng phải sẽ càng có tác dụng hơn ư?” A Bố nói, “Thế nên tôi bèn tìm kiếm tất cả các bức ảnh của những đứa trẻ bị thất lạc có đăng ký mất tích khi đó, có ảnh nghệ thuật, cũng có ảnh chụp cả gia đình. Dù sao những năm 90 cũng đã có trào lưu ra hiệu ảnh chụp hình lưu niệm rồi mà, thế nên hầu hết các đối tượng đó đều có ảnh chụp cả. Sau đó tôi đưa ra đối chiếu một chút, từ Sơn Tiêu đã bị bắt, rồi đến một số kẻ đã chết như “Kị sĩ u linh”, tên “Tai sứt”, tên Da nhân tạo thì thấy rằng, tuy ảnh chụp thời nhỏ của bọn chúng không rõ lắm, nhưng vẫn có thể nhìn ra được dung mạo của bọn chúng sau khi lớn lên. Thế nên, tôi cho rằng, tuy là từ khi còn nhỏ cho đến khi trưởng thành sẽ có sự thay đổi diện mạo rất lớn, nhưng mọi sự thay đổi to lớn đến mấy đều không tách rời với những đặc điểm bản chất cơ bản. Do vậy, tôi đã căn cứ vào dáng vẻ của những đứa trẻ bị bắt cóc khác, để phác thảo chân dung của chúng sau khi trưởng thành.”
“Vậy cũng được à?” Tiêu Lãng bán tín bán nghi.
“Ngoài tên Đại lực sĩ là cậu đã từng gặp qua, và có sự miêu tả của cậu ra, những tên khác đều được tôi vẽ ra căn cứ vào ảnh của bọn chúng khi còn nhỏ. Tuy không biết bọn chúng lần lượt có những năng lực biến đổi gì, nhưng ít ra thì cũng có thể coi đây là một tham khảo.” A Bố nói, “Dù sao chân dung phác họa cũng không phải là ảnh chụp, còn phải kết hợp đặc trưng nổi bật của người này được họa sĩ phác họa ra, cộng thêm với sự tưởng tượng trong đầu của bản thân người nhận biết, thì mới có thể tiến hành đối chiếu xác nhận, cho nên, tôi cảm thấy có những phác họa này dù sao vẫn còn tốt hơn là không có gì.”
“Vậy có mang dán những bức phác họa này ra ngoài hay không?” Tiêu Lãng hõi.
“Vẫn chưa. Đây là một lá bài trong tay chúng ta, xuất ra quá sớm vào lúc này, e rằng sẽ khiến cho đối phương càng có tâm lý phòng vệ.” Tiêu Vọng nói, “Lúc này chỉ dán bức chân dung phác họa của tên Đại Lực sĩ, đăng thông báo treo thưởng.”
“Những kẻ này hành động bí hiểm, người khác rất khó phát hiện. Thế nên, chúng ta vẫn còn phải nghĩ cách khác nữa. Bước tiếp theo của đám người này sẽ là làm gì đây?” Lăng Mạc nói.
“Mục đích hành động của bọn chúng đều xoay quanh việc tìm Đỗ Xá để báo thù, phải chăng bọn chúng vẫn sẽ tiếp tục ra tay đối với Đỗ Xá?” Nhiếp Chi Hiên nói.
Tiêu Vọng lắc lắc đầu, nói: “Nếu mà tiếp tục xoay quanh Đỗ Xá, vậy thì bọn chúng còn quay về Nam An làm gì? Rõ ràng, chuyện báo thù Đỗ Xá thì phải nghĩ cách từ phía nhà tù Kim Ninh chứ, nhưng bọn chúng lại quay về đây rồi.”
“Hay là chúng lại đến tìm Cầu Tuấn Kiệt nhỉ?” Tiêu Lãng cắn đầu bút hỏi.
“Khả năng này không cao lắm.” Tiêu Vọng trầm tư nói, “Thứ nhất là khả năng Cầu Tuấn Kiệt đang ở Nam An không lớn. Thứ hai là bọn chúng đã đánh rắn động cỏ, có lẽ biết được nhà tù Kim Ninh tập trung cải tạo lại những lỗ hổng trong thiết kế, cho dù bọn chúng có lại lấy được sơ đồ đi chăng nữa thì cũng không còn nhiều tác dụng rồi.”
“Vậy tất cả hành động của bọn chúng là vì điều gì đây?” Nhiếp Chi Hiên tỏ ý băn khoăn không hiểu.
“Hiểu biết của bọn chúng về vụ án Đỗ Xá, có lẽ đều bắt nguồn từ bản hồ sơ vụ án điện tử ở chỗ thầy Đường.” Tiêu Lãng nói, “Trong bộ hồ sơ đó, liệu có còn người nào mà bọn chúng chưa tìm đến để báo thù không?”
“Mấy hôm nay tôi vẫn nghĩ ngợi đến chuyện này.” Lăng Mạc nói: “Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại thì thấy, những người được đề cập tới trong bộ hồ sơ, có lẽ không còn mục tiêu nào mà bọn chúng muốn tiếp tục báo thù nữa.”
“Như thế thì kỳ lạ quá, vậy bọn chúng quay về đây, chẳng phải là muốn trực tiếp đối đầu ‘cương’ với chúng ta sao?” Tiêu Lãng hỏi.
“Cũng không loại trừ khả năng này.” Tiêu Vọng nói, “Trước giờ bọn chúng luôn có động thái là che giấu mọi hành tung của mình, nhưng từ vụ án mạng trong khu rừng có thể thấy, bọn chúng đã không còn tiếp tục che giấu hành tung nữa rồi. Sau này tới vụ Chu Thúy, bọn chúng cũng không có ý che giấu thi thể, mà là muốn khiến cho chúng ta bị lạc hướng, chỉ có điều là đã bị một lực lượng thứ ba can dự vào mà thôi.”
“Được thôi, tới đây mà ‘cương’ đi! Xem ai sợ ai!” Tiêu Lãng nghiến răng nói.
“Nếu thực sự là muốn đến để đối đầu trực tiếp, thì ít ra lại là chuyện hay, chí ít sẽ không còn có quần chúng vô tội nào bị tổn hại nữa.” Tiêu Vọng như có điều gì suy nghĩ.
Đúng lúc này, Trình Tử Mặc đẩy cửa bước vào. Trước đó, Trình Tử Mặc đã được Tiêu Vọng cử đi làm nhiệm vụ điều tra với tư cách người thu thập tin của tổ chức Người gác đêm. Mà mục đích điều tra chính là tìm ra những người đã từng nhìn thấy tên Đại lực sĩ trong cái thành phố Nam An dân cư đông đúc này, từ đó tìm ra hành tung của Người gác đêm đen tối, tóm được đuôi của bọn chúng.
Chỉ là mọi người đều không ngờ được rằng, một bức chân dung phác họa bằng bút chì lại đã mau chóng có ngay phản hồi.
Trình Tử Mặc nói: “Thông cáo treo thưởng đã được thông báo ra ngoài rồi, có người đã từng gặp tên Đại lực sĩ!”
“Ai? Ở đâu?” Tiêu Lãng bật người khỏi ghế.
Trình Tử Mặc không trả lời, đi phăm phăm thẳng tới trước máy tính, mở máy tính và máy chiếu ra, trên màn hình hiện lên bản đồ Nam An, sau đó cô nhanh chóng phóng to tới một khu vực trong bản đồ.
“Đây là khu vực tiếp giáp giữa ngoại ô phía Bắc thành phố Nam An và huyện An Kiều, là khu vực ven sông Nam An, dân cư ở khu vực này chủ yếu quanh năm sinh sống trên mặt nước.” Trình Tử Mặc nói, “Người báo cảnh sát tên là Hà Đại Long, ngày thường vẫn hay giúp mọi người vận chuyển đồ bằng đường thủy, kiếm chút tiền lẻ mưu sinh. Theo như lời anh ta nói, tối hôm qua, thuyền của anh ta đã được tên Đại lực sĩ thuê đi rồi.”
“Thuê?” Tiêu Lãng hỏi.
“Đúng vậy,” Trình Tử Mặc nói, “Anh ta nói là người trong bức phác họa, vào lúc chiều tối hôm qua đã đưa cho anh ta hai vạn tệ, rồi thuê thuyền đem đi. Hai vạn tệ này là tiền đặt cọc, qua mấy hôm nữa khi trả thuyền thì sẽ hoàn trả lại. Tiền thuê là hai nghìn tệ một ngày. Đây là một cái giá tương đối cao, hơn thế, chiếc thuyền nhỏ của Hà Đại Long có giá trị cũng không quá hai vạn tệ, thế nên anh ta đã vui vẻ đồng ý cho thuê rồi.”
“Có chắc là tên Đại lực sĩ không?” Tiêu Vọng hỏi.
“Đúng vậy, anh ta rất chắc chắn.” Trình Tử Mặc nói.
Tiêu Vọng đi đến trước màn hình trình chiếu, chắp tay sau lưng nhìn tấm bản đồ lớn trước mặt, chau mày suy nghĩ.
“Thuê thuyền để làm gì?” Tiêu Lãng hỏi, “Có tận mấy cái cầu bắc qua sông Nam An, không bắt buộc phải đi thuyền qua sông mà. Chẳng lẽ là, để vận chuyển hàng? Vậy cũng không nhất thiết nhỉ, chẳng phải bọn chúng còn biết ăn cắp xe sao? Ăn cắp một chiếc xe tải còn có thể vận chuyển được nhiều hơn một chiếc thuyền nhỏ như vậy, mà lại còn đi nhanh hơn.”
“Giờ thuyền ở đâu? Có thể tìm được không?” Tiêu Vọng hỏi.
“Thuyền của Hà Đại Long là loại thuyền máy thân sắt kiểu đơn giản nhất, không có định vị GPS.” Trình Tử Mặc nói, “Tôi đã thông báo đến Sở Công an thành phố Nam An, bọn họ sẽ cử ca nô trinh sát và máy bay không người lái của phân đội cảnh sát đường thủy tìm kiếm dọc theo sông Nam An. Có điều, không dễ tìm đâu. Dù sao hai bên bờ sông đều là lau sậy cao gấp đôi người, mùa này lau sậy tuy khô nhưng vẫn có tác dụng cho việc che giấu. Hơn thế, mấy hôm nay sương mù giăng dày đặc trên mặt sông.”
“Tại sao lại là thuyền, cái này chắc chắn là có nguyên nhân.” Lăng Mạc trầm ngâm xem xét bản đồ, chỉ vào một khu vực nói, “Tử Mặc, cậu thử nhìn xem khu vực trống không trên bản đồ này, liệu có phải là một khu đất cao không?”
Đúng vậy, bản đồ chỉ rõ, ở đây có lẽ là một ngọn núi nhỏ giáp bên sông, độ cao xem chừng cỡ hai chục mét. Bên mặt phía giáp bờ sông, là vách đá dốc.” Trình Tử Mặc điều chỉnh một chút góc độ của tấm bản đồ 3D rồi nói.
“Tại sao lại trống không vậy? Không có chú thích đơn vị địa chỉ gì cả?” Lăng Mạc hỏi.
Trình Tử Mặc lắc lắc đầu.
Đường Đang Đang nói xen vào: “Mình tra rồi, nơi này có lẽ là địa phận thuộc về tập đoàn khai thác khoáng sản huyện An Kiều.”
“Khoáng sản An Kiều? Đó chẳng phải chính là doanh nghiệp đương sự trong vụ án Bóng ma cao tốc đó hay sao?” Tiêu Lãng hỏi.
“Đúng.” Đường Đang Đang vừa gõ bàn phím một cách thuần thục vừa nói, “Lúc đó mấy ông chủ mỏ than có liên quan đến sự việc tuy đều đã bảo toàn được tính mạng, nhưng do doanh nghiệp của bọn họ vi phạm quy định của pháp luật, cho nên đều đã bị truy cứu trách nhiệm hình sự. Bởi vậy, nơi này đã bị thu hồi quy thành tài sản quốc hữu rồi, hiện giờ công ty khai thác khoáng sản An Kiều là doanh nghiệp quốc doanh.”
“Khoáng sản, trên bản đồ không thấy có chú thích.” Lăng Mạc trầm ngâm một hồi, rồi nói bằng giọng kinh ngạc, “Có thể ở đây là kho thuốc nổ!”
Là một tập đoàn khai thác khoáng sản, tất nhiên buộc phải sử dụng lượng lớn thuốc nổ. Mà thuốc nổ là hàng hóa được nhà nước quản lý rất chặt chẽ, cho nên kho thuốc nổ của các doanh nghiệp quốc doanh thông thường đều được trông giữ vô cùng nghiêm ngặt. Ngọn núi nhỏ trên tấm bản đồ này, sừng sững dựa vào một bên sông, nằm ở vị trí hẻo lánh, địa hình hiểm trở, là nơi hoàn hảo cho việc xây dựng kho chứa thuốc nổ. Bởi vì sẽ không phải lo đến mặt phía sau ngọn núi, cho nên chỉ cần canh gác chặt chẽ đằng cổng trước là có thể đảm bảo sự an toàn cho kho thuốc nổ rồi. Như vậy vừa tăng thêm độ đảm bảo, lại vừa giảm thiểu chi phí bảo vệ kho.
Đương nhiên, một kho thuốc nổ thì không thể được phép hiển thị tên kho và địa chỉ trên bản đồ điện tử. Thế nên sau khi Lăng Mạc đưa ra suy đoán của mình, mọi người đều hoàn toàn nhất trí.
“Có thể tìm thấy ảnh chụp xung quanh khu vực này không?” Tiêu Vọng quay đầu sang hỏi Đường Đang Đang.
Đường Đang Đang mím môi, tìm kiếm trên mạng một hồi. Không lâu sau, trên màn hình hiển thị một bức tranh phong cảnh hoàng hôn của sông Nam An, ở một góc trên bức hình chính là ngọn núi nhỏ đang nghi là có kho thuốc nổ.
“Mọi người xem, trên đỉnh núi là một tòa kiến trúc, hơn thế nữa tòa kiến trúc có tường xây bằng xi măng rất cao, trên đỉnh bức tường lại có hàng rào dây thép gai bẻ cong hướng ra bên ngoài.” Tiêu Vọng dùng bút laser thuyết trình chỉ vào bức hình rồi nói, “Bẻ cong hướng ra bên ngoài, chính là để phòng chống có người bên ngoài leo lên. Những khối kiến trúc có hàng rào dây thép gai bao quanh, ngoài nhà tù ra, e rằng chỉ có một số kho chứa hàng hóa đặc biệt nữa mà thôi.”
“Lăng Mạc suy đoán không sai.” Nhiếp Chi Hiên nói.
“Mọi người xem, nếu như phía cổng trước được canh giữ nghiêm ngặt, muốn vào được bên trong bức tường cao cỡ mười mét thế này, thì chỉ còn cách tiến đến từ phía sông Nam An tới chân vách núi cheo leo, sau đó leo lên vách núi cao hai mươi mét lồi lõm không được bằng phẳng này, rồi lại tiếp tục leo lên bức tường xi măng cao mười mét trơn trượt kia, cuối cùng lên tới được đỉnh bức tường, cắt đứt hàng rào thép gai để đột nhập vào.” Tiêu Vọng nói.
“Điều này là không thể được.” Tiêu Lãng nói, “Em cũng thích leo núi, nhưng leo lên được vách núi cheo leo như thế này là việc họa chăng chỉ có siêu nhân mới thực hiện được, càng không cần nói đến bức tường xi măng cao như kia, cơ bản là không có chỗ nào để bám tay bám chân cả.”
“Trông thì có vẻ như vậy, nhưng đừng quên rằng, không thể dùng tư duy của người bình thường để phán đoán về đối thủ của chúng ta được.” Tiêu Vọng nói, “Chúng ta cũng không biết được liệu trong đội ngủ của bọn chúng có cao thủ leo trèo nào khác biệt với người bình thường hay không.”
“Nói tóm lại, nếu như muốn đột nhập vào kho thuốc nổ lấy trộm thuốc nổ, vậy thì chỉ có cách đột nhập vào từ phía sau kho.” Lăng Mạc nói, “Nếu như không phải là kẻ có khả năng bơi lặn và chịu lạnh rất giỏi, thì chỉ còn cách đi bằng thuyền tới phía sau núi.”
“E rằng đây là lý do hợp lý nhất để giải thích cho việc tại sao phải thuê thuyền của chúng rồi.” Tiêu Vọng đặt bút laser thuyết trình xuống mặt bàn, nói, “Đối thủ của chúng ta e là đang muốn chuyển từ kẻ báo thù sang phần từ khủng bố rồi. Đây chính là nguyên nhân bọn chúng cần phải kiềm chế chúng ta, tranh thủ thời gian để thực hiện kế hoạch thứ hai. Sự việc không thể chần chừ thêm nữa, để thuốc nổ không thể bùng phát tại Nam An, bây giờ chúng ta phải nhanh chóng tới kho thuốc nổ để tìm kiếm manh mối dấu vết.”
Đỉnh Vạn Cân và Pikachu phải đi vòng vèo rất lâu mới tìm thấy con đường nhỏ hướng đến kho thuốc nổ. Biển cảnh báo hai bên đường đều có dòng chữ “Địa phận cảnh giới, không nhiệm vụ miễn vào”, điều này cho thấy họ đã tìm đúng nơi. Đi dọc theo con đường nhỏ, tới điểm lưng chùng núi, sẽ nhìn thấy những vạch mắt võng màu vàng được kẻ trên mặt đường xi măng và cánh cửa cổng xếp tự động. Đỉnh Vạn Cân và Pikachu vừa dừng lại, một chiếc loa to treo trên lùm cây nhỏ bên đường đã vang lên tiếng nói rất to: “Dừng xe, đây là khu vực cảnh giới, không được phép vào trong.”
Hóa ra, hai bên cửa cổng xếp tự động đều có camera giám sát liên tục và vạch cảm ứng hồng ngoại. Phòng bảo vệ trên núi đã phát hiện thấy chiếc Đỉnh Vạn Cân, cho nên mới phát ra chỉ lệnh cho họ.
Tiêu Lãng nhảy xuống xe, nhìn ngó xung quanh, rồi nhìn thấy đầu quay camera giám sát ở phía trên chiếc loa, liền lôi ra tờ giấy giới thiệu được cấp bởi đội quản lý phòng chống cháy nổ trực thuộc phân đội Trị an Sở Công an thành phố Nam An, giơ lên xuất trình trước đầu máy quay giám sát. Không lâu sau, hai nhân viên bảo vệ có trang bị súng lái một chiếc xe điện loại nhỏ chuyên dùng trong nhà xưởng tới phía sau cửa cổng xếp tự động.
“Có việc gì?” Nhân viên bảo vệ hỏi.
“Chúng tôi không vào kho, chỉ tìm hiểu tình hình chút thôi.” Nhiếp Chi Hiên thò đầu ra từ phía cửa sổ xe nói.
Hai nhân viên bảo vệ nhìn nhau rồi ấn chiếc điều khiển từ xa trong tay.
Cửa cổng xếp tự động được mở ra.
Đỉnh Vạn Cân và Pikachu tiếp tục đi dọc theo con đường nhỏ xuyên qua rừng cây, đến kho thuốc nổ trên đỉnh núi. Thảm thực vật trên đỉnh núi đều đã bị san phẳng, dành toàn bộ không gian trên đỉnh núi cho kho thuốc nổ không hề nhỏ này. Ba mặt kho đều là vách núi, hơn nữa phía bên trên vách núi còn dựng lên những bức tường cao đến mười mét, trên đỉnh bức tường là những tấm lưới sắt cao cỡ một mét. Có thể nói là việc canh phòng vô cùng nghiêm ngặt.
Mặt còn lại của kho chính là cổng ra vào, đằng trước cổng có một khoảng đất trống không, có thể tránh việc có người muốn ẩn nấp ở xung quanh. Cổng lớn là một cánh cổng cao có kết cấu bằng thép, lúc này đang được mở ra, hai nhân viên bảo vệ có trang bị súng lái chiếc xe điện chuyên dùng trong nhà xưởng cùng với hai chiếc Đỉnh Vạn Cân và Pikachu quay về cổng kho thuốc nổ.
“Chỉ có hai bảo vệ thôi à? Bọn họ cứ để cửa thế mà đi xuống à? Cổng ở đây thì mở ra như thế này?” Tiêu Lãng hỏi.
“Không sao đâu, cậu xem, cửa cổng đang mở chỉ là cửa bên ngoài sân, bên trong vẫn còn một lớp cửa nữa.” Trình Tử Mặc chỉ về phía kho thuốc nổ nói.
Đi qua cánh cổng lớn, có thể nhìn thấy ngay phía bên trong là một khoảng sân nhỏ, một nữa diện tích khoảng sân nhỏ chính là phòng bảo vệ, còn phía sau khoảng sân chính là kho thuốc nổ hoàn toàn kín mít. Kho thuốc nổ còn có một lớp cửa lớn nữa, cửa khóa im ỉm, xem ra ngay cả con ruồi cũng không bay qua được. Phòng bảo vệ chỉ như một cái “nhân bánh” kẹp giữa hai tầng cửa lớn.
Nhìn thấy sự phòng bị nghiêm ngặt như vậy, mọi người đều thầm cảm thấy yên tâm hơn một chút.
Mấy thành viên Người gác đêm từ trên Đỉnh Vạn Cân bước xuống, đi tới cánh cửa lớn, Tiêu Vọng nói, “Theo thông tin đường dây mật báo của phía cảnh sát chúng tôi, có thể có người đang muốn tới kho thuốc nổ với mưu đồ bất chính, cho nên chúng tôi đến để hỏi xem có tình hình gì khác thường hay không. Mấy hôm nay đều là hai vị trực ban chứ?”
Nhân viên bảo vệ gật gật đầu, nói, “ở đây chúng tôi thay phiên nhau trực ban, mỗi ca trực có hai người, mỗi lần luân phiên trực một tuần, ăn uống nghỉ ngơi tại đây luôn.”
“Mấy hôm nay có thấy tình hình gì bất thường không?” Tiêu Lãng hỏi.
Nhân viên bảo vệ lắc đầu nói: “Ngoài những người quen đến lấy thuốc nổ theo thủ tục thông thường ra, thì không có tình hình gì bất thường cả.”
“Về việc ăn uống của các anh, có người đưa cơm tới chứ?” Lăng Mạc hỏi.
Nhân viên bảo vệ lắc đầu, nói: “Không, chúng tôi tự mang đồ ăn đến, đều là tự nấu ăn cả. Người khác đưa tới không an toàn. Khà khà, các anh cũng biết mà, làm cái nghề như chúng tôi, nguy hiểm cũng không ít hơn các anh đâu.”
“Chúng tôi, có thể vào trong xem không?” Tiêu Vọng hỏi và chỉ về phía sân.
Nhân viên bao vệ nghĩ ngợi rồi nói, “Trong kho thì tuyệt đối không thể vào, cùng lắm thì chỉ có thể vào xem trong sân và phòng bảo vệ của chúng tôi thôi.”
Tiêu Vọng gật đầu đồng ý, rồi cùng mấy người bước vào, xem xét xung quanh.
“Hệ thống bảo vệ của chúng tôi ở đây vô cùng khoa học.” Nhân viên bảo vệ nói, “Xung quanh đây bốn phía đều trống trải, hầu như không có vật che chắn, thế nên không kẻ nào có thể ẩn náu. Hai tầng cửa ra vào, ở giữa là phòng bảo vệ của chúng tôi, cho dù có thể lọt qua được tầng cửa thứ nhất, cũng không thể vào được tầng cửa thứ hai. Bốn phía đều có camera giám sát 360 độ không có một góc chết nào. Đầu đường phía con đường núi còn có thiết bị cảm ứng tia hồng ngoại, chỉ cần qua đường chắc chắn sẽ bị tia hồng ngoại quét được. Bốn phía đều là vách núi cheo leo, không thể leo lên vách núi để lên đến đây. Trên người hai chúng tôi đều có thiết bị cảnh báo, chỉ cần có nguy hiểm, ấn nút báo động là sẽ có tăng viện ngay.”
“Vậy nếu như không đi bằng lối đường lớn, mà đi theo đường rừng men theo bên đường, thì có phải là sẽ không bị tia hồng ngoại quét phải?” Lăng Mạc hỏi.
“Việc này thì cũng không còn cách gì khác, không thể lắp đặt tia hồng ngoại cho cả ngọn núi này được. Có điều, đường rừng rất khó đi, hơn thế có lên được đến đây, thì chẳng phải vẫn phải đi qua hai tầng cửa này của chúng tôi sao?” Nhân viên bảo vệ nói với vẻ đắc ý.
“Các anh nắm rõ về số lượng thuốc nổ chứ?” Lăng Mạc hỏi.
“Điều đó là chắc chắn, ở đây chúng tôi đều có các thủ tục, hơn nữa hàng ngày vào đúng 7 giờ sáng sẽ kiểm tra đối chiếu.” Nhân viên bảo vệ nói, “Khi kiểm tra, chúng tôi phải đảm bảo rằng tầng cửa thứ nhất được đóng kín, bên trong sân không có một ai mới được mở tầng cửa thứ hai. Đương nhiên, có người đến lấy thuốc nổ thì cũng như vậy, bọn họ chỉ có thể đứng đợi bên ngoài tầng cửa thứ nhất. Vậy nên cách thức thực hiện của chúng tôi vô cùng khoa học. Ồ, sáng sớm nay chúng tôi cũng đã kiểm tra rồi, không có vấn đề gì.”
“Trình tự kiểm tra được thực hiện ra sao?” Lăng Mạc hỏi.
“Ồ, mở cánh cửa thứ hai này ra, hai bên cánh cửa lớn là hai dãy giá hàng đựng thuốc nổ chạy thẳng vào bên trong cùng.” Nhân viên bảo vệ nói, “Trên các giá hàng đều có đánh số ký hiệu. Chúng tôi một người bên trái một người bên phải, bắt đầu từ phía cửa vào, đối chiếu từng mã số một, cứ như thế đối chiếu cho đến tận bên trong cùng. Sau khi xác nhận không có gì sai sót, thì sẽ quay trở ra và khóa cửa lại. Đương nhiên, trong cả quá trình này, cửa lớn bên ngoài đều phải đóng kín, không ai có thể vào đây được.”
Lăng Mạc gật gật đầu, đi vào trong phòng bảo vệ.
Diện tích phòng bảo vệ không hề nhỏ, ngoài hai chiếc giường quân dụng, một chiếc bếp, một chiếc tivi màn hình tinh thể lòng, một máy vi tính và một chiếc tủ đông đang hoạt động ra, không còn có bất cứ đồ đạc gì khác. Có thể nói, chỉ cần bước vào phòng bảo vệ là có thể bao quát toàn bộ bên trong căn phòng, chứ không có bất cứ ngóc ngách nào để có thể ấn nấp được.
Lăng Mạc đi một vòng quanh phòng bảo vệ, sau khi xác định không có nơi nào có thể ẩn nấp cả, mới tới bên chiếc tủ đông lạnh.
“Chúng tôi mang đồ ăn tới đều trữ đông trong đó. Hàng ngày sẽ nấu cơm vào buổi tối, nấu luôn cho cả bữa sáng và bữa trưa ngày hôm sau.” Nhân viên bảo vệ chỉ chiếc tủ đông rồi nói, “Để khỏi phải giao cơm đến một cách phiền phức, tập đoàn vừa mới mua chiếc tủ đông này, trữ đông bảo quản ở âm 18 độ, các anh có cần xem không?”
Lăng Mạc không nói gì, nín thở lấy sức đẩy nắp tủ đông ra. Không gian bên trong không hề nhỏ, để một ít rau xanh và thịt đông, còn lại không thấy có thêm đồ gì khác. Lăng Mạc bèn lịch sự khoát tay, nhận thấy trong phòng bảo vệ cũng không còn gì để kiểm tra nữa nên lui ra ngoài.
Thế mà Tiêu Lãng trong lúc đang kiểm tra ở ngoài sân dường như lại phát hiện được điều gì đó. Cậu ngẩng đầu lên nhìn về phía đoạn kết nối của bức tường bao quanh sân với bức tường của kho thuốc nổ, nói: “Tại sao hàng rào dây thép gai chỗ kia lại có độ cong khác với những chỗ khác nhỉ?”
2“Có thật không?” Nhiếp Chi Hiên bán tín bán nghi nhìn về phía chỗ hàng rào dây thép gai. Do lúc này có ánh mặt trời chiếu xuyên qua nên hơi chói mắt, nhìn không được chân thực cho lắm.
“Chắc chắn là có.” Tiêu Lãng nghiến răng, nhìn ngó xung quanh muốn tìm thứ gì đó để trèo lên xem cho kĩ. Nhưng, bên trong sân quả thực ngoài bức tường bao quanh ra không có gì nữa cả, muốn trèo lên bức tường cao mười mét căn bản là việc không tưởng.
“Để tôi.“Trình Tử Mặc lấy từ trong túi ra chiếc máy bay không người lái, điều khiển nó bay lên cao đến gần chỗ hàng rào dây thép gai. Đầu máy quay camera trên chiếc máy bay không người lái chụp lại những hình ảnh chi tiết của hàng rào dây thép.
“Đúng thật, chỗ hàng rào dây thép gai đó bị đứt.” Tiêu Lãng nhảy lên, kêu to, “Đã có kẻ vào đây!”
Nhân viên bảo vệ mới đầu bị một trận hoảng hồn, nhưng ngay sau đó liền trấn tĩnh lại, cười nói: “Không thể nào, từ đây vào thì cũng chỉ có thể vào được đến sân, không thể vào trong kho thuốc nổ được, mà vào đến sân là chúng tôi sẽ phát hiện ra ngay. Hơn thế, sáng sớm hôm nay kiểm tra cũng không có bất cứ vấn đề gì.”
“Đúng rồi, đừng lo lắng. Đó cũng chỉ là một đoạn dây thép gai bị đứt mà thôi.” Tiêu Vọng nhìn kĩ tấm ảnh chụp chi tiết, rồi nói, “Kết cấu của hàng rào dây thép gai cũng chưa hề bị phá hỏng, cho dù là có thể co thân lại, cũng không thể chui vào được.”
“Cái này, có thể thực sự là do người nào đó thực hiện.” Nhiếp Chi Hiên chỉ tấm ảnh, nói, “Trên chỗ bị cắt đứt của hàng rào dây thép gai, có vết sơn màu xanh, chứng tỏ nó mới bị cắt bằng dụng cụ có màu xanh trong khoảng thời gian gần đây thôi. Tuy rằng việc hàng rào dây thép gai bị cắt đứt không có ý nghĩa gì lớn, nhưng chúng ta vẫn cần phải chú ý tới nó.”
“Thực sự là có kẻ có thể leo lên đây từ phía vách núi dựng đứng, rồi lại có thể chỉ leo bằng tay mà lên được bức tường cao này ư?” Lăng Mạc mí mắt cụp xuống trầm tư nghĩ ngợi.
“Có kẻ bỏ ra chừng ấy công sức cắt đứt hàng rào dây thép gai của chúng tôi để làm gì chứ? Mà cũng không thể vào được kho thuốc nổ.” Nét mặt nhân viên bảo vệ lộ vẻ khó hiểu.
“Các anh thử nghĩ lại xem, mấy hôm nay có thật là không có tình hình gì bất thường hay không?” Tiêu Lãng hỏi.
Hai nhân viên bảo vệ nhìn nhau, như có gì đó nghĩ ngợi, rồi nói: “Nếu như nhất định phải nói là có, vậy thì… vậy thì chắc là tối hôm qua rồi.”
“Tối hôm qua làm sao?” Giọng điệu ấp a ấp úng của nhân viên bảo vệ khiến Tiêu Lãng sốt ruột phát điên.
“Tối qua tầm khoáng 9 giờ rưỡi, sau khi thiết bị hồng ngoại phát ra tín hiệu có tiếp xúc, cũng giống như hôm nay, chúng tôi đã đi xuống lưng chừng núi để xem xét.” Nhân viên bảo vệ nói, “ở đó có một chiếc xe ô tô con màu trắng bạc đang đỗ.”
“Trên xe có người không? Có mấy người?” Tiêu Lãng hỏi.
“Không biết là trong xe có mấy người, nhưng chỉ có người lái xe đang đứng bên ngoài xe. Sau khi chúng tôi đến nơi, anh ta liền hỏi chúng tôi cái gì đó bằng giọng địa phương cực kỳ khó hiểu.” Nhân viên bảo vệ nói.
“Là hỏi đường, anh ta cầm một tấm bản đồ.” Nhân viên bảo vệ thứ hai bổ sung.
“Sau đó thì sao?” Tiêu Lãng hỏi.
“Sau đó chúng tôi đã mất rất nhiều thời gian mới hiểu rõ anh ta nói gì, rồi thì chỉ đường cho anh ta.” Nhân viên bảo vệ nói, “Sau đó thì không còn sau đó nữa. Đó có được coi là tình huống bất thường hay không? Có người bị lạc đường ở đây thì cũng là chuyện rất bình thường, dù sao nơi này cũng không hiển thị đường đi trên bản đồ hay trên điện thoại.”
A Bố lấy từ trong ba lô ra một tập chân dung phác thảo, bày trên nền đất, nói: “Vậy các anh nhìn xem, trong số này có kẻ hỏi đường đó không?”
Hai nhân viên bảo vệ quỳ xuống nền sân, xem xét rất lâu. Rồi một người trong đó lấy từ trong những bức ảnh ra một tấm, nói: “Người này, có vẻ giống, có điều kiểu tóc thì không giống, người hỏi đường kia để tóc rẽ ngôi.”
“Kiểu tóc không quan trọng.” A Bố phấn khởi nói, “Vậy là tôi vẽ trúng rồi.”
“Thu hút sự chú ý, sau đó đột nhập qua tường vây.” Lăng Mạc nói, “Nhưng mà, tại sao còn chưa cắt rời hàng rào ra đã bỏ đi rồi?”
“Nếu bọn chúng đã hỏi đường, vậy thì hỏi đi đâu?” Tiêu Vọng hỏi.
“Nói đi nói lại mãi một thôi một hồi mới hiểu là họ muốn tới đại học Kiến trúc.” Một nhân viên bảo vệ nói, “Từ đây phải đi về phía bắc rồi qua cầu.”
“Kiến trúc?” Lăng Mạc chau mày nói, “Không lẽ bọn chúng muốn tìm Cầu Tuấn Kiệt?”
“Cho chúng tôi xem lại hình ảnh camera ở đây của các anh.” Tiêu Vọng nói, “Hiện giờ chúng tôi nghi ngờ có một nhóm phần tử phạm tội đang nhắm vào kho thuốc nổ của các anh, các anh cần phải tuyệt đối thận trọng.”
“Máy vi tính ở chỗ chúng tôi chỉ giám sát trực tiếp tại chỗ, chứ không lưu lại, bởi vì không phải là máy chủ mà, hơn nữa một việc lớn như lưu trữ dữ liệu, trong công ty cũng không yên tâm giao cho hai nhân viên tốt nghiệp trung cấp như chúng tôi.” Nhân viên bảo vệ vò đầu, nói với vẻ ngại ngùng, “Dữ liệu được lưu giữ ở văn phòng công ty khoáng sản chúng tôi. Từ đây xuống núi, đi về phía bắc một cây số là tới.”
“Được, manh mối của các anh rất quan trọng, đây là số điện thoại của tôi, nếu như có phát hiện gì, kịp thời liên lạc ngay cho chúng tôi nhé.” Tiêu Vọng gật đầu với người nhân viên bảo vệ rồi nói, “Tôi đề nghị các anh hãy kiểm tra lại kho thuốc nổ thêm một lần nữa, đề phòng nhỡ ra có chuyện gì.”
“Việc này thì có thể, có điều…” Nhân viên bảo vệ nhìn Tiêu Vọng, dùng tay ra dấu “xin mời”, rồi nói, “Chúng tôi phải thực hiện theo quy định.”
“Được, sau khi chúng tôi đi khỏi thì các anh hãy kiểm tra.” Tiêu Vọng hiểu ý, quay đầu nhìn các thành viên trong đội của mình, nói, “Cuối cùng chúng ta lại tóm được đuôi của đối phương, bây giờ cần phải chia nhau ra hành động. Đang Đang, em và Tử Mặc phụ trách đi đến văn phòng công ty khoáng sản kiểm tra camera giám sát, anh chịu trách nhiệm dẫn đội tới kiểm tra xung quanh khu đại học Kiến trúc.”
“Em sẽ đi cùng đại tiểu thư.” Tiêu Lãng xung phong.
“Được, có khả năng sẽ có nguy hiểm, có Tiêu Lãng đi cùng các em cũng tốt hơn.” Tiêu Vọng đồng ý với đề nghị của Tiêu Lãng.
Đội quân Người gác đêm chia thành hai hướng, Tiêu Lãng lái chiếc xe Pikachu phóng hết tốc lực đưa Đường Đang Đang và Trình Tử Mặc tới nơi làm việc của tập đoàn khoáng sản cách đó không xa để kiểm tra camera giám sát.
Tại nơi làm việc chỉ có một nhân viên trực ban đang nhàn rỗi ngồi ngả người trên ghế nghịch điện thoại di động. Sau khi xem chứng nhận cảnh sát của Tiêu Lãng, nhân viên trực ban cũng không hỏi han gì thêm liền đưa ba người tới phòng giám sát hình ảnh ở tầng 2 tại một tòa nhà nhỏ. Đường Đang Đang lập tức ngồi vào trước máy tính, thuần thục gõ bàn phím, trích xuất hình ảnh từ camera giám sát của tối ngày hôm qua.
Từ những hình ảnh trong camera giám sát cho thấy, cả kho thuốc nổ quả thật đều nằm trong phạm vi giám sát của camera 360 độ, không có lấy một góc chết. Nhìn thấy việc giám sát chặt chẽ như vậy, Tiêu Lãng càng yên tâm hơn. Đường Đang Đang nhanh chóng trích xuất những hình ảnh giám sát ở mấy vị trí trọng điểm xung quanh kho thuốc nổ, rồi nhanh chóng cho chiếu lên bắt đầu từ khoảng thời gian 7 giờ tối hôm trước.
Khoảng thời gian từ đúng 7 giờ tối, cho đến 11h đêm, được xem đi xem lại rất nhiều lần, song những hình ảnh ghi được của máy camera giám sát đều không có bất cứ điều gì bất thường.
” Không có người à, thậm chí ngay cả kẻ hỏi đường kia cũng không nhìn thấy luôn.” Đường Đang Đang nói với vẻ ngạc nhiên kỳ lạ.
“Sao có thể như vậy nhỉ?” Tiêu Lãng không có việc gì đang đi đi lại lại trong phòng và ban công tầng 2, chạy tới bên cạnh Đường Đang Đang nói, “Cậu xem lại ở khoảng thời gian trước và sau 9 giờ 30 xem sao.”
Trong những hình ảnh giám sát vào buổi tối ghi lại con đường núi và kho thuốc nổ tĩnh lặng, qua thực không thấy có bất cứ sự thay đổi nào.
“Không đúng! Cậu nhìn thời gian kìa.” Tiêu Lãng phát hiện ra vấn đề đầu tiên. Thời gian hiển thị trên camera, từ 9 giờ 17 phút trực tiếp nhảy vọt sang 9 giờ 32 phút.
“Thời gian bị nhảy à?” Trình Tử Mặc nói, “Trong khoảng thời gian 15 phút xen giữa, không có hình ảnh được ghi lại! Ôi, camera giám sát của sáng ngày hôm nay cũng bị nhảy mất mấy lần, mỗi lần đều mất mấy phút liền.”
“Đối thủ đã lén xâm nhập hệ thống? Xóa mất những hình ảnh giám sát ở đoạn thời gian quan trọng nhất?” Tiêu Lãng lo lắng tới nỗi trên trán vã mồ hôi hột.
“Không, không phải.” Đường Đang Đang thao tác máy tính vào phần chương trình quản lý của camera giám sát, nói: “Không có dấu vết xâm nhập của hacker.”
“Vậy thì là chuyện gì?” Tiêu Lãng lôi người nhân viên trực ban đang chơi điện thoại ở bên cạnh lại, hỏi.
Nhân viên trực ban bị lôi mạnh một cái, đau điếng người, bèn nói: “Ôi, ôi, ôi, sao lại thô lỗ vậy chứ, nhẹ tay một chút không được sao?”
“Nói mau lên!”
“Hệ thống máy quay giám sát của chúng tôi ở đây đều là thông qua đường truyền 4G, vị trí nơi này xa xôi, trạm thu phát sóng ít, có lúc tín hiệu không được tốt lắm, thì hình ảnh sẽ bị treo, bị mất hoặc có lúc chập chờn, đứt đoạn là chuyện bình thường, chuyện thường.” Nhân viên trực ban không mấy bận tâm.
“Bình thường cái con khỉ ấy!” Tiêu Lãng sốt ruột nói, “Sớm không mất, muộn không mất, sao lại mất đúng vào lúc quan trọng nhất chứ? Anh lừa ai chứ tính lừa được tôi sao? Nói! Mật mã của hệ thống này có phải là chỉ mình anh có hay không? Có phải là anh đã câu kết với những phần tử phạm tội hay không?”
“Này, này, này, anh cảnh sát, có một số thứ không thể nói bừa được đâu! Cẩn thận không tôi sẽ tố cáo anh tội phỉ báng người khác đấy!” Nhân viên trực ban trừng mắt đáp trả.
“Đúng vậy đấy, là đường truyền không dây.” Đường Đang Đang kiểm tra thiết bị máy chủ rồi nói, “Có lẽ là vấn đề về tín hiệu của đường truyền không dây.”
Vừa nói xong, Tiêu Lãng dường như nghe được cái gì đó, cậu lao nhanh như tên bắn ra phía ban công tầng 2 rồi nhìn xuống phía dưới. Một chiếc xe ô tô con màu trắng bạc đang phi nhanh dọc theo con đường cái, chạy thẳng về hướng đông bắc.
“Đi, đi, đi thôi, không quan tâm việc ở đây nữa.” Tiêu Lãng vội vàng kéo Đường Đang Đang và Trình Tử Mặc xuống lầu, lái chiếc Pikachu chạy đuổi theo.
“Cậu lại bị chập sợi dây thần kinh nào nữa thế?” Trình Tử Mặc bị kéo lên xe, khuôn mặt hoảng hốt vẫn còn chưa định thần lại, ngơ ngác không hiểu gì cả.
“Chiếc xe phía trước có vấn đề.” Tiêu Lãng nói ngắn gọn.
“Có vấn đề gì?” Trình Tử Mặc lôi từ trong túi ra một viên kẹo cao su, cân bằng lại một chút nhịp tim đang đập nhanh thình thịch của mình.
“Nói ra thì dài dòng, lúc đó khi đang đối kháng trực tiếp trong vụ án cướp tù nhân, mình đã nghe thấy một tên có giọng nói không ra nam cũng chẳng ra nữ rít lên the thé. Vừa nãy, mình lại nghe thấy, tuy rằng không biết hắn ta rít lên cái gì.” Tiêu Lãng nói.
“Là vậy sao? Liệu cậu có nghe nhầm không?” Đường Đang Đang hỏi.
“Khi đó các cậu đã phân tích là trong hang núi có 5 người, kẻ phát ra tiếng rít có lẽ là tên cầm đầu.” Trình Tử Mặc nói, “Chẳng lẽ là Thôi Chấn đang ở trong xe?”
Tiêu Lãng có chút sốt ruột giải thích: “Các cậu đừng quên là, hai nhân viên bảo vệ kia đã nói rằng, những kẻ hỏi đường đó đi chiếc xe ô tô con màu trắng bạc!”
Tiêu Lãng vừa khống chế tốc độ xe, vừa bám theo phía sau chiếc xe ô tô con ở một khoảng cách xa.
Tiêu Lãng nói: “Không tin hả? Không tin các cậu thử kiểm tra biển số đó xem, chắc chắn là có vấn đề.”
Đường Đang Đang mở máy tính xách tay, chuẩn bị vào hệ thống nội bộ tra biển số xe, nhưng, trang web toàn hiển thị dòng chữ “Không có kết nối mạng”.
“Không có tín hiệu.” Đường Đang Đang nói.
“Để mình gọi điện thoại.” Trình Tử Mặc lấy điện thoại di động ra, nhưng di động cũng hiển thị không có tín hiệu.
“Điều này căn bản đã xác định rõ suy đoán của mình.” Tiêu Lãng nói, “Trong lần chiến đấu đối kháng trước, tất cả các tín hiệu di động của chúng ta đều bị chặn mất. Còn nữa, tại sao camera giám sát lại mất tín hiệu đúng vào thời điểm then chốt nhất? Chính là do ảnh hưởng của tên Phá sóng gây ra, phá hoại đường truyền 4G, mới khiến cho những hình ảnh giám sát quan trọng đều bị mất!”
“Đúng vậy, tên Phá sóng này có năng lực rất mạnh mẽ, trong lần đối kháng trước, máy bay không người lái của chúng ta cũng không thể điều khiển được.” Trình Tử Mặc nói, “Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?”
“Còn làm sao được nữa?” Tiêu Lãng nói, “Chỉ còn cách bám theo thôi, xem xem bọn chúng rốt cuộc là muốn làm gì.”
“Bọn chúng có thuốc nổ.” Đường Đang Đang nói.
“Vậy thì cũng phải bám theo bọn chúng.” Tiêu Lãng đạp mạnh chân ga, theo sát chiếc xe màu trắng bạc.
Chạy xe khoảng một tiếng đồng hồ, chiếc xe ô tô con lại quay ngược trở lại khu ngoại ô thành phố, rồi dừng lại trước một tòa nhà bốn tầng ở ngoại ô. Ba người từ trên xe bước xuống, một người trong số đó xách theo một chiếc túi lớn màu đen, đi thẳng vào trong tòa nhà.
“Đại lực sĩ!” Tiêu Lãng nói.
“Là tên cầm chiếc túi đó sao?” Trình Tử Mặc ngoái đầu nhìn theo, “Xem ra phân tích của cậu chính xác rồi.”
“Đây là nơi nào?” Tiêu Lãng dẫn hai cô gái cũng xuống xe theo, sau khi đi vào tòa nhà từ lối cửa bên, lập tức liền giấu mình trong góc rẽ chỗ cầu thang.
“Không biết nữa, trước đây chưa từng đến, bên ngoài hình như cũng không có biển hiệu.” Đường Đang Đang lộ rõ vẻ căng thẳng.
Đúng vào lúc này, đèn đóm trong tòa nhà đột nhiên nhấp nháy vài cái, liền ngay sau đó là mấy tiếng “pằng pằng” liên tiếp.
“Sao thế nhỉ?” Tiêu Lãng dường như nghe thấy tiếng kêu thét, nhưng dù sao thì trong tòa nhà không nhỏ này lại chẳng thấy bóng dáng ai cả, cho nên cũng không có cách nào hỏi thăm sự tình ra sao.
Trình Tử Mặc nhìn xung quanh, nói: “Không xong rồi, tất cả cửa thoát hiểm của tòa nhà đều đã bị đóng lại, chúng ta bị giam lại rồi.”
“Di động vẫn chưa có tín hiệu.” Tiêu Lãng lôi di động ra xem, nói: “Tên Phá sóng vẫn không ngừng gây nhiễu sóng. Để mình đi lôi hắn ta ra!”
Lần này, Đường Đang Đang không kịp ngăn Tiêu Lãng. Có điều, Tiêu Lãng vừa mới đi ra chưa được bao lâu lại vòng lại ngay, ngại ngùng nói: “Không xong rồi, người ở bên ngoài có súng. Mà mình thì lại không mang theo súng”.
“Em cứ luôn cảm thấy có vấn đề.” Lăng Mạc ngồi trên ghế lái phụ của Đỉnh Vạn Cân, nghĩ ngợi giây lát rồi quay đầu sang nói với Tiêu Vọng đang lái xe.
“Vấn đề gì?”
“Hành tung của đối thủ quá kỳ lạ, khiến người ta cảm thấy khó hiểu.” Lăng Mạc nói, “Hơn nữa, em cứ nghĩ đi nghĩ lại, và cảm thấy việc thiết kế quy trình ở kho thuốc nổ cũng vẫn còn có lỗ hổng.”
“Trên thế giới này ấy mà, làm gì có quy trình nào là không có lỗ hổng chứ.” Nhiếp Chi Hiên nói “Thế nhưng giám sát là phần cốt lõi rồi. Nếu như camera giám sát phát hiện ra vấn đề, hội Tiêu Lãng sẽ sớm liên lạc với chúng ta thôi.”
“Không nói tới việc giám sát, các anh thử nghĩ lại xem.” Lăng Mạc nói, “Giả sử có một tình huống, chiếc xe màu trắng bạc kia tới để thu hút sự chú ý của nhân viên bảo vệ, rồi có một kẻ khác leo lên từ phía khu rừng bên cạnh con đường lên núi. Vào lúc này thì cánh cửa cổng lớn bên ngoài đang để mở, hắn ta có thể vào bên trong phòng bảo vệ ẩn náu một cách thuận lợi. Rồi vào sáng sớm ngày hôm nay khi nhân viên bảo vệ tiến hành kiểm kê số thuốc nổ, do quá trình kiểm kê này được thực hiện từ ngoài vào trong, cho nên hắn ta có thể đợi đến lúc nhân viên bảo vệ kiểm đếm thuốc nổ ở phía trong, để lẻn vào lấy đi số thuốc nổ đã được kiểm đếm ở phía ngoài, sau đó lại quay về phòng bảo vệ ẩn náu. Đợi cho đến lúc chúng ta tới đó, nhân viên bảo vệ đi xuống chỗ lưng chừng núi đón chúng ta, kẻ đó sẽ có thể bỏ trốn từ phía khu rừng. Nếu lấy phòng bảo vệ là điểm trung chuyển, thì đã có thể giải quyết một cách hoàn hảo vấn đề phiền phức khi phải thông qua hai lớp cửa lớn rồi.”
“Một là có camera giám sát, hai là chẳng phải cậu cũng đã kiểm tra trong phòng bảo vệ rồi sao? Làm gì có chỗ nào để náu mình ở đó chứ.” Nhiếp Chi Hiên nói.
Lăng Mạc lòng đầy lo lắng, đáp lại: “Thứ nhất, camera chỉ giám sát tại chỗ, hay nói cách khác là phải có người ở đó mới phát hiện ra điều khác thường. Mà mấy mấu chốt thời gian em vừa nói tới, đều không có nhân viên bảo vệ ở đó theo dõi camera giám sát. Thứ hai, phòng bảo vệ không phải là không có chỗ để náu mình, tuy rằng chỉ đưa mắt một cái là thấy được toàn bộ căn phòng, nhưng mà vẫn có nơi để ẩn náu, ví dụ như là trong cái tủ đông đó.”
“Cái tủ đông với nhiệt độ âm 18 độ? Trốn trong đó cả một đêm ư?” Nhiếp Chi Hiên không tin, “Khi lượng tản nhiệt của cơ thể vượt quá xa so với lượng sinh nhiệt, cơ thể nhanh chóng xảy ra hiện tượng rối loạn chuyển hóa và biến đổi tế bào, và rất nhanh sau đó sẽ bị chết cóng.”
“Đừng quên rằng, những đối thủ của chúng ta không thể dùng cách giải thích như đối với khả năng của người bình thường. Chúng ta không thể loại trừ sự biến đổi năng lực về khả năng chịu lạnh.” Lăng Mạc nói, “Vả lại, nếu thực sự là như vậy, nhân viên bảo vệ chỉ mở tủ trữ đông để lấy đồ ăn vào trước bữa tối, cho nên cả đêm và cả buổi sáng đều sẽ không phát hiện ra trong tủ đông có người. Khi chúng ta tới đó, cũng đã kiểm tra ở tù đông, nhưng lúc này có lẽ hắn ta đã tẩu thoát rồi.”
“Nhưng, nếu như vậy, thì tại sao còn phải phí bao công sức leo lên cắt hàng rào dây thép gai chứ?” Nhiếp Chi Hiên hỏi.
“Chuyện này em cũng chưa hiểu rõ.” Lăng Mạc nói, “Nói không chừng đây là kế hoạch bảo toàn của bọn chúng. Ví dụ như kế hoạch ban đầu là cắt hàng rào dây thép gai để vào được bên trong, sau khi thất bại thì đổi sang phương án thứ hai. Hoặc cũng có thể là leo lên trên đó để thám thính địa hình?”
“Bất luận nói thế nào, cũng không thể tránh được camera giám sát.” Tiêu Vọng nói, “Hiện giờ hội Đang Đang có lẽ đã thu được kết quả rồi, các cậu gọi điện thoại hỏi xem thế nào.”
Lăng Mạc lấy điện thoại ra, gọi liền cho cả ba số điện thoại, nhưng đều thấy báo “Số điện thoại này tạm thời không liên lạc được.”
“Đều không gọi được?” Lăng Mạc vô cùng lo lắng hỏi, “Không phải đã xảy ra chuyện gì chứ?”
“Không đâu, Tiêu Lãng không chỉ thông minh mà còn biết đánh đấm nữa.” Nhiếp Chi Hiên nói thì nói như vậy, nhưng trong lòng cũng có chút lo lắng như mọi người.
Tất cả đều trầm tư trong phút chốc, chuông điện thoại di động của Tiêu Vọng đột nhiên vang lên, là một số điện thoại lạ. Một điềm báo chẳng lành dội lên trong tim Tiêu Vọng. Anh dừng xe vào sát bên lề đường, sau đó nhận cuộc gọi.
“A lô? Cảnh sát Tiêu phải không?” Một giọng nói không xa lạ lắm vang lên đây lo lắng, “Tôi là nhân viên bảo vệ của kho thuốc nổ vừa rồi. Tôi… giờ tôi muốn báo án.”
“Sao vậy?” Tim Tiêu Vọng thắt lại.
“Thực sự là rất kỳ lạ.” Nhân viên bảo vệ nói, “Sáng sớm hôm nay rõ ràng chúng tôi đã kiểm đếm thuốc nổ không thấy có gì sai sót, vừa rồi chúng tôi lại xem lại một lần nữa, thiếu mất 12 ki-lô-gam thuốc nổ nhũ tương chứa Amoni Nitrat.”
“Cái gì?” Tiêu Vọng nhìn sang phía Lăng Mạc. Anh biết rằng, lỗ hổng mà Lăng Mạc phát hiện ra này, rất có khả năng đã bị tổ chức Người gác đêm đen tối lợi dụng mất rồi. Quá trình gây án mà Lăng Mạc suy đoán, cũng rất có khả năng đã trở thành hiện thực.
“Ngoài thuốc nổ ra,” nhân viên bảo vệ nói thêm với giọng đầy tuyệt vọng, “còn thiếu mất hai khẩu súng trang bị cho nhân viên trực ban ca sau nữa.”
3“Đây là nơi quái quỷ gì vậy? Có khác gì nhà tù đâu, cửa sổ xung quanh đều có song sắt quây kín.” Tiêu Lãng lén la lén lút thò đầu ra ngoài ngó nghiêng rồi nói, “Cho dù thế nào, chúng ta cũng phải tìm một nơi an toàn đã. Nếu như bọn chúng đi lại qua đây, sẽ phát hiện ra chúng ta mất.”
Đường Đang Đang lộ rõ vẻ lo lắng, gật đầu lia lịa. Trình Tử Mặc dường như lại có phần bình tĩnh hơn, miệng vẫn đang nhai kẹo cao su, tay đưa ra cầm lấy bộ quần áo trông như là trang phục đánh số dành cho bệnh nhân trong bệnh viện đang phơi ở đoạn giữa hai cầu thang, nói: “Đi thẳng lên lầu, tầng 2 có lẽ là chia các phòng, không giống như tầng 1 là cả một đại sảnh như thế này.”
Cả ba người cùng trao đổi qua ánh mắt, rồi rón rén nín thở đi lên tầng trên. Quả đúng như lời Trình Tử Mặc nói, trên tầng 2 là từng căn phòng nằm sát nhau.
“Ở đằng kia có một tấm biển, thị lực của cậu tốt, có nhìn thấy gì không?” Trình Tử Mặc chỉ về góc trong cùng ở đầu hành lang đằng kia, nói.
Tiêu Lãng đưa mắt lên nhìn theo, phía tận cùng hành lang quả thực có treo một tấm biển kim loại, trên đó có một chiếc huy hiệu đảng, phía dưới huy hiệu đảng là một dòng chữ nhỏ.
“Chi bộ đảng trung tâm Tâm Kiều Thác, Hội liên hiệp người tàn tật thành phố Nam An.” Tiêu Lãng lẩm nhẩm đọc, “Tâm Kiều Thác, là cái quái gì vậy?”
“Chưa nghe thấy bao giờ.” Trình Tử Mặc lắc lắc đầu, nói, “Sao lối cầu thang từ tầng 2 lên tầng 3 lại có cánh cửa sắt ngăn lại vậy? Chỗ này thật là rất kỳ lạ.”
“Cánh cửa sắt không khóa, chúng ta đi lên tiếp hay là tìm một phòng ẩn nấp ở dưới này?” Tiêu Lãng bước lên vài bậc, nhìn vào ổ khóa trên cánh cửa sắt rồi nói.
“Ở dưới này,” Trình Tử Mặc nói giọng chắc chắn, “phía dưới này nhìn có vẻ như là khu vực văn phòng, đó là khu vực bình thường. Còn phía trên nếu như có khóa, chắc chắn là khu vực không bình thường. Đi nào, vào trong kia xem tình hình thế nào.”
Cả ba người đi vào khu vực hành lang tầng 2, phát hiện dưới đại sảnh tầng 1 có một tên cao gầy đang cầm một khẩu súng bắn đạn ghém đi đi lại lại, giống như đang đi tuần tra, thế là cả bọn lại càng rón rén cúi khom người di chuyển về phía trước.
“Cửa các phòng làm việc đều mở, nhưng không có người.” Tiêu Lãng nói nhỏ, “Phòng giám định? Sao ở đây lại có phòng giám định?”
“Cậu cho rằng giám định chỉ là giám định pháp y thôi à? Còn có nhiều loại giám định khác nữa.” Trình Tử Mặc nói, “Các phòng làm việc ở đây không ổn, chỉ cần mở cửa ra là sẽ bị lộ, đến một chỗ ẩn nấp cũng không có.”
“Ở đây, ở đây.” Tiêu Lãng đã đi đến căn phòng ở tận cùng hành lang gần ngay tấm biển, nói nhỏ, “Căn phòng này phía trên viết là phòng máy, không biết là phòng máy gì, có điều cửa lại bị khóa. Phía dưới lại có người, cũng không thể đạp cửa mở ra được.”
“Cậu lúc nào cũng chỉ thô lỗ giản đơn như vậy.” Trình Tử Mặc lắc lắc đầu, lấy từ trong túi ra hai sợi dây thép, một phút sau khóa cửa đã được mở ra.
“Ôi trời, may mà cậu không phải là kẻ trộm.” Tiêu Lãng nói giọng đầy hâm mộ.
Ba người mở cửa, phát hiện trong phòng là hai dãy máy chủ đang vận hành. Do căn phòng quá kín, hơn nữa hệ thống máy chủ vận hành cũng sinh nhiệt, ô cửa sổ duy nhất cũng chính là một ô cửa sổ thông gió rộng khoảng 50 cen-ti-mét, trong phòng không bật điều hòa, cho nên nhiệt độ vẫn tương đối cao.
“Ở đây đi, không có người, cũng không lạnh, còn có thể náu mình được.” Tiêu Lãng hộ tống hai cô gái đi vào căn phòng, sau đó tự mình đi vào rồi khe khẽ đóng cửa lại.
“Ở đây tốt đấy chứ.” Đường Đang Đang đi giữa hai dãy máy chủ, nhìn sang hai bên nói, “Các đường dây mạng internet, thông tin liên lạc và hệ thống giám sát gì đó đều bắt đầu từ đây cả.”
“Ồ! Vậy tốt quá rồi, cậu mau kết nối mạng thử xem, để họ mang súng tới cho mình. Không thì mình ở đây cũng thấy bí bách quá.” Tiêu Lãng nói.
Đường Đang Đang tìm kiếm từng sợi dây điện trong đống dây điện, sau đó lấy từ trong túi ra chiếc máy tính xách tay, sau khi dùng kẹp cá sấu[*] thử kết nối mấy sợi dây điện xong, cô nói: “Đường dây mạng internet và mạng điện thoại ở đây đều không kết nối được, có lẽ là đã bị ngắt kết nối ở bên ngoài rồi.”
“Ngắt mất rồi? Vậy phải làm thế nào? Có đường dây thì không kết nối được, không dây cũng không kết nối được. Hội Lăng Mạc dù có ba đầu sáu tay cũng không thể nghĩ ra được mà đến cái nơi khi ho cò gáy này để tìm kiếm chúng ta!” Tiêu Lãng nói bằng giọng ảo não.
Đường Đang Đang không trả lời, đôi tay khéo léo vẫn thoăn thoắt tìm kiếm gì đó trong đống dây điện.
Tiêu Lãng nhìn trước ngó sau, nhìn thấy một chiếc bút đánh dấu bên trên một bộ máy chủ liền cầm lên, thò nửa người phía trên ra ngoài cửa sổ, nói: “Cái cửa sổ bé tí như thế này cũng phải lắp cửa trống trộm, lại còn bằng sắt nữa, chỗ này rốt cuộc là nơi quái quỷ nào thế không biết!”
“Ở đây có tên đầy đ?