Chương 9 Con nhím máu-Cuộc đời đầy rẫy những chông gai-Tagore
Nếu không phải là thực sự không nhìn thấy ánh mặt trời thì hôm nay quả thật giống như là một ngày nắng đẹp. Bầu trời xán lạn, tuy sắc trời không thể nói là xanh thẳm, nhưng xem ra chí ít cũng rất trong trẻo. Bầu không khí tuy lạnh lẽo nhưng không tới mức thấu xương cũng không có chút lay động nào, đến ngay cả những bông hoa tuyết nhỏ đang dần dần xuất hiện khắp nơi bắt đầu từ lúc ban trưa, cũng mặc sức bay lượn mà không bị làn gió trói buộc, tự do tự tại múa lượn trong không gian.
Dù đang ở cổng chợ đồ ăn vô cùng huyên náo, nhưng với thời tiết thế này, lại có thể khiến cho người ta cảm thấy rất đỗi yên bình. Những bông tuyết nhè nhẹ rơi xuống mặt đất, mới đầu tan ra rất nhanh, rồi sau đó dần tích tụ thành một lớp “thảm” mỏng trên mặt đất.
Thế mà, do ảnh hướng của điều hòa trong xe và nhiệt độ động cơ nên xung quanh Đỉnh Vạn Cân tỏa nhiệt nóng ran, không một bông hoa tuyết nào có thể đọng lại trên thành xe, cũng giống như tâm trạng của các chàng trai trong xe hiện giờ, trong lòng họ đều đang như lửa đốt.
“Đây là lối ra duy nhất, có lẽ là sẽ đi ra từ đây.” Tiêu Vọng chỉ về phía lối ra duy nhất của khu chợ đồ ăn có mái che nói. Tuy là anh đang nói ra những lời an ủi, nhưng trong giọng nói lại ẩn chứa đầy những lo âu.
Lăng Mạc biết, trong lần truy bắt “Kị sĩ u linh” ở Đông Bắc, Tiêu Vọng cũng đã từng trải qua cuộc truy đuổi trong khu có mái che, lần đó với bản lĩnh của tên “Tai sứt”, Tiêu Vọng đã chịu thất bại, thậm chí còn gây ra chút nguy hiểm cho người dân vô tội xung quanh. Lúc này, Tiêu Vọng lo lắng cũng là chuyện bình thường, anh không dám mạo hiểm xông vào trong chợ cũng là quyết định đúng đắn.
Dù sao thì, trên tay đối thủ vẫn còn 6 ki-lô-gam thuốc nổ Amoni Nitrat.
Thời điểm Đỉnh Vạn Cân kéo được cánh cửa thoát hiểm ở trung tâm Tâm Kiều Thác mở ra, cả Tiêu Vọng và Lăng Mạc đều ngây người ra. Bọn họ biết, đối diện với khát vọng sống sót, bọn họ căn bản không thể khống chế được cục diện, cho dù trước mắt họ hầu hết là bệnh nhân tâm thần và những người bệnh gặp trở ngại về mặt tâm lý, thì cũng vậy thôi. Khi đám người ùa ra khỏi cửa thoát hiểm, rồi lẫn lộn vào cùng với đám đông đang đứng vây xung quanh xem xét, họ đã ý thức được ý nghĩa trong những cảnh báo vừa nãy của Trình Tử Mặc.
Nhưng mà, bốn phía xung quanh toàn là đám đông đang ý thức được sự nguy hiểm và điên cuồng tháo chạy, mấy kẻ thành viên Người gác đêm đen tối đang ở đâu? Không một ai biết cả. Hơn nữa, Tiêu Lãng và Đường Đang Đang lúc này đang ở trong tình huống nguy hiểm, khiến mọi người lo lắng khôn nguôi.
Là người lập kế hoạch, Tiêu Vọng lúc này buộc phải đưa ra được đối sách, giờ phải lên lầu lôi Tiêu Lãng và Đường Đang Đang ra, hay là đuổi theo truy bắt mấy thành viên Người gác đêm đen tối đang trà trộn trong đám đông kia. Sau một thoáng suy nghĩ ngắn ngủi, anh lựa chọn phương án thứ hai.
Tiêu Vọng biết rằng, lúc này cho dù có lên lầu, cũng không thể lôi được cậu em trai Tiêu Lãng ngang ngạnh cố chấp như con trâu kia xuống. Hơn thế, trong quá trình theo học nghiệp vụ với thầy Tư Đồ Bá, Tiêu Lãng cũng đã được học về môn tháo gỡ bom mìn, chỉ là không biết tên tiểu tử này có chuyên tâm học hành đến nơi đến chốn hay không mà thôi. Việc chuyên tâm hay là không chuyên tâm, hậu quả liên đới thực sự rất nghiêm trọng, anh thật sự không dám nghĩ đến việc cùng một lúc lại có thể mất đi cậu em trai, và cả cô em gái cùng lớn lên từ nhỏ.
Bên trong đám đông, dường như có thể nhìn ra được mấy khuôn mặt có nét nhang nhác tương tự mấy bức phác họa của A Bố, nhưng cũng không thể xác định được. Có điều, ngoại hình bắt mắt của tên có cái đầu trọc lốc to đùng kia, thì lại không thoát khỏi tầm mắt của Tiêu Vọng. Bọn họ chắc chắn rằng tên Đại lực sĩ đang ở trong đám người kia, mặc chiếc áo khoác đồng phục màu xanh của trung tâm Tâm Kiều Thác, bên trong chiếc áo khoác rõ ràng là giấu thứ gì đó, nhìn phồng cộm hẳn lên. Hắn dùng tay kéo giữ vạt áo trước ngực, giữ gìn món đồ bên trong áo, xách theo một chiếc túi xách tay màu đen thoắt ẩn thoắt hiện bên trong đám đông.
Tiêu Vọng nghiến răng, quay đầu chiếc Đỉnh Vạn Cân rồi lái xe hướng về phía đám đông đang tản đi để đuổi theo.
Do vô cùng lo lắng cho Tiêu Lãng và Đường Đang Đang nên tâm trí Tiêu Vọng luôn có phần hoảng hốt. Mà chỉ vì chút hoảng hốt này, khiến cho chiếc Đỉnh Vạn Cân đã bị lỡ mất một lối rẽ trong quá trình truy đuổi. Rồi cũng bởi chính một chút sơ suất nhỏ này, đã tạo điều kiện cho tên Đại lực sĩ có cơ hội xoay chuyển tình thế. Trong khoảng thời gian mười mấy giây đồng hồ quá lãng phí đó, tên Đại lực sĩ đã kịp lao vào một con ngõ nhỏ.
Vào lúc này, chiếc Đỉnh Vạn Cân đã rời khỏi trung tâm Tâm Kiều Thác cũng được mười phút. Mà cho tới tận lúc này, cũng vẫn chưa nghe thấy tiếng nổ nào vang lên. Cho dù là nguyên nhân vì thiết bị gây nổ cua bọn Người gác đêm đen tối là đồ giả, hay là vì Tiêu Lãng đã phá giải được bom nổ thành công, ít nhất thì Tiêu Lãng và Đường Đang Đang đều đã an toàn rồi, cảnh sát đặc nhiệm và chuyên gia gỡ bom mìn chắc cũng đã tới nơi, người giám định tư pháp vô tội cũng đã được an toàn. Dù gì cũng là một kết quả mà tất cả mọi người đều vui vẻ hài lòng, tinh thần cũng như tâm trạng của Tiêu Vọng theo đó cũng đã bình tĩnh trở lại.
Tiêu Vọng lái chiếc Đỉnh Vạn Cân, đuổi theo vào trong ngõ mà tên Đại lực sĩ đã lao vào. Còn chưa đến đầu ngõ, thì đã cảm thấy có một bóng đen lao ập tới. Tiêu Vọng không kịp bẻ lái liền đạp mạnh chân phanh. Một chiếc xe Polo từ phía trên lao xuống, nằm chắn ngang ngay đằng trước chiếc Đỉnh Vạn Cân.
“Ôi trời! Hắn ta nhấc được cả một chiếc xe ô tô!” Nhiếp Chi Hiên đầy vẻ bàng hoàng khó tin.
Lăng Mạc thì còn chưa kịp kinh ngạc, ngay tức khắc đã tập trung toàn bộ tinh thần vào cảnh tượng trước mắt, giờ thì con ngõ nhỏ chật hẹp này đã bị một chiếc ô tô chặn kín hoàn toàn, cho dù bọn họ có bản lĩnh gì đi nữa, cũng không có cách nào để lái chiếc Đỉnh Vạn Cân xông ra khỏi vòng vây được.
“Tên Đại lực sĩ ý thức rằng chúng ta chỉ truy bắt mình hắn, và không nắm được thông tin về những thành viên khác. Cho nên hành động vừa rồi của hắn kỳ thực là muốn dẫn dụ chúng ta, để đồng bọn của hắn, nhất là Thôi Chấn có thêm nhiều thời gian tẩu thoát. Bởi vì hắn ta tự tin rằng một mình hắn sẽ dễ dàng có thể chạy thoát.” Tiêu Vọng vừa lùi xe vừa nói, “Mấy con ngõ gần đây đều song song thông suốt với nhau, hắn chặn được một ngõ này, cũng chẳng có tác dụng gì, chúng ta hoàn toàn có thể đi vòng sang đường khác.”
“Cũng không còn cách nào khác, chúng ta không thể căn cứ vào những chân dung phác họa để phán đoán hành tung của từng thành viên của Người gác đêm đen tối. Biện pháp duy nhất của chúng ta chính là tóm được tên Đại lực sĩ, bất luận có phải là hắn ta đang tìm cách dụ chúng ta ra xa hay không, chúng ta cũng chỉ còn cách là để bị dụ đi mà thôi.” Lăng Mạc tay cầm tấm bản đồ điện tử, nói, “Anh rẽ trái vòng qua con ngõ này, đi lên đường lớn sẽ càng gần hơn.”
Khi Đỉnh Vạn Cân vòng ra khỏi con ngõ đi lên đến đường lớn, ngay lập tức liền nhìn thấy tên Đại lực sĩ đang lái một chiếc mô tô chạy phía đằng trước. Lúc này hắn ta đã cởi bỏ chiếc áo khoác ngoài, để lộ ra một chiếc áo gile vải bông bên trong, hai vai để trần. Sau lưng hắn đeo hai khẩu súng bắn đạn ghém đời 97, chiếc xe mô tô cũ không biết cướp được ở đâu phát ra tiếng nổ phành phạch rất lớn trên con đường quốc lộ bằng phẳng.
Tạo hình như vậy nhìn thật giống với nhân vật John McClane trong phim “Đương đầu với thử thách[*]”. Cảnh tượng này đã kích thích Tiêu Vọng, anh nhấn mạnh chân ga, lao thẳng về phía trước đuổi theo.
Đỉnh Vạn Cân không phải là loại xe có ưu thế về tốc độ, thân xe quá nặng đã ảnh hưởng lớn tới động lực xe, cho nên dù đã đuổi theo được mười mấy ki-lô-mét mà vẫn không thể rút ngắn được khoảng cách giữa hai bên. Có điều cũng chỉ trong khoảng thời gian mười phút đó, Tiêu Vọng đã kịp thời liên lạc với bộ chỉ huy phía sau bằng điện đàm trên xe, một trăm cảnh sát đặc nhiệm đã chia ra xuất phát theo mười mấy tuyến đường, tại tất cả các đầu đường đằng trước bọn họ đều đã thiết lập chốt chặn. Thiết nghĩ tên Đại lực sĩ này cho dù có được chắp thêm cánh cũng khó mà bay thoát.
Lại chạy thêm 5 ki-lô-mét nữa, từ trên chiếc Đỉnh Vạn Cân Tiêu Vọng đã nhìn thấy rõ ràng ánh đèn xe cảnh sát đang nhấp nháy ở phía xa, mấy người cảnh sát đặc nhiệm cầm súng đứng ở đằng sau xe, dùng hàng rào chướng ngại và thiết bị rào chắn tyre killer phong tỏa kín con đường lớn này. Các xe đi phía trước bọn họ cũng đang lần lượt bị cảnh sát đặc nhiệm ra tín hiệu tạm thời dừng lại ở bên đường.
Song tên “John nhái” phía trước lại có vẻ như không hề hoảng hốt, hắn lái xe chạy đến lối rẽ hướng vào một con đường nhỏ, rồi phanh gấp một cái, chiếc xe mô tô phát ra một tiếng rít chói tai, đuôi xe xoay tròn, đầu xe quay một góc 90 độ. Tên Đại lực sĩ nhìn về phía chiếc Đỉnh Vạn Cân đang tăng tốc đuổi tới cười nham hiểm, lấy hai khẩu súng bắn đạn ghém từ trên lưng xuống, ném ra giữa đường, sau đó lại tiếp tục xoay tay ga, phóng mô tô lao nhanh vào con đường nhỏ.
Được lắm, lại một chiêu “bỏ súng giữ tướng” đây.
Kỳ thực hành động này của tên Đại lực sĩ rất dễ giải thích. Hai khẩu súng bắn đạn ghém này hầu như không có năng lực tác chiến ở cự li xa, theo như tình hình Tiêu Vọng nắm được từ trước đó, bên trong mỗi khẩu súng chỉ có hai viên đạn, lại đã bắn mất một phát, cơ hồ chỉ có thể coi là “con hổ giấy” mà thôi. Hơn nữa, hai khẩu súng này lại rất dài, rất nặng, không những mang vác theo rất khó khăn, mà còn dễ thu hút sự chú ý. Cứ đeo súng như vậy mà đi tới khu vực đám đông, nếu như không phải là làm bộ ngầu, thì đích thị là kẻ ngốc thực sự.
Thế nhưng, ném hai khẩu súng ra giữa đường xe nơi xe cộ đi đi lại lại, mà không cho Đỉnh Vạn Cân dừng lại để nhặt chúng lên thì cũng không được. Hơn nữa, để lưu giữ chứng cứ, còn không thể “nhặt lên” một cách đơn giản được. Như vậy buộc phải mất thêm thời gian nữa. Trong cuộc truy đuổi sát nút giành giật từng phút từng giây như thế này, hành động đó đủ để khiến cho tên Đại lực sĩ có đủ thời gian chạy thoát.
Cũng không còn biện pháp nào khác, Tiêu Vọng chỉ còn cách là phanh gấp Đỉnh Vạn Cân lại, chờ đợi Nhiếp Chi Hiên xuống xe chụp cố định vật chứng, rồi dùng túi đựng vật chứng thu gom hai khẩu súng bắn đạn ghém lại.
Nhìn lại lối rẽ ở đầu con đường nhỏ, bóng dáng tên Đại lực sĩ đã sớm khuất dạng. Có điều Tiêu Vọng không hề nản chí, dù sao thì mọi đoạn đường ở gần đây đều đã thiết lập xong chốt chặn, tên Đại lực sĩ với ngoại hình “xuất chúng” khác người như vậy, sẽ không thể nào thoát khỏi thiên la địa võng.
Quả đúng vậy, trong lúc Nhiếp Chi Hiên đang thu giữ hai khẩu súng, hai cảnh sát mô tô được tin đuổi theo đã chạy kịp tới nơi, đồng thời dưới sự chỉ dẫn của Tiêu Vọng bèn chạy vào con đường nhỏ gồ ghề.
Thông qua máy bộ đàm, viên cảnh sát mô tô đã báo cáo lại với Tiêu Vọng, chiếc xe mô tô của tên Đại lực sĩ được phát hiện ra ở gần một khu chợ phiên, thông qua hỏi thăm tại hiện trường được biết, tên Đại lực sĩ đã đi vào trong chợ. Phân tích cho rằng hành động này của tên Đại lực sĩ là muốn tránh né sự truy đuổi, vượt qua những chốt chặn quanh đây. Có điều, khu chợ phiên này chỉ có một lối ra vào, cho nên thắt chặt cái miệng túi này lại, thì hắn ta sẽ không còn đường thoát. Cảnh sát mô tô đồng thời cũng xin thêm chi viện từ phía bộ phận cảnh sát đặc nhiệm.
Đúng vào lúc chiếc Đỉnh Vạn Cân vượt qua con đường nhỏ gồ ghề chạy tới trước cửa khu chợ phiên, Tiêu Vọng một lần nữa nhận được thông báo từ trong tổ chức Người gác đêm. Tình trạng nguy hiểm tại hiện trường vụ nổ đã hoàn toàn được hóa giải, ngoại trừ Trình Tử Mặc bị thương nhẹ ra, những người khác không ai bị thương nữa, nhưng có một chuyện kinh khủng hơn là, khối bom nổ được tháo dở tại hiện trường chỉ dùng có 6 ki-lô-gam thuốc nổ Amoni Nitrat.
Nói một cách khác là, khi tên Đại lực sĩ rời khỏi trung tâm Tâm Kiều Thác, trong tay hắn xách theo một chiếc túi màu đen, trong đó vẫn còn 6 ki-lô-gam thuốc nổ Amoni Nitrat.
Như vậy thì rắc rối rồi, dù gì thì hắn ta hiện giờ đang ở một nơi có mật độ dân cư rất lớn, trong tay lại có một lượng lớn thuốc nổ. Rõ ràng là, phương án cưỡng chế vây bắt vừa mới thành hình trong đầu Tiêu Vọng đã tan như bong bóng xà phòng. Để không đánh rắn động cỏ, Tiêu Vọng quyết định cho cảnh sát đặc nhiệm mai phục ở xung quanh chợ, bản thân bọn họ thì lái Đỉnh Vạn Cân vào một khu trông xe, rồi từ trong xe quan sát tình hình tại cửa ra vào khu chợ phiên. Đồng thời, mấy người cảnh sát dân sự giả bộ kiểm tra bên trong khu chợ, sau đó rời đi.
Đây là một phương án dẫn dụ vây bắt.
Cho nên, khi những cảnh sát dân sự vờ như đã kết thúc kiểm tra rồi từ trong khu chợ phiên rút ra, liền đến lượt ba chàng trai trên Đỉnh Vạn Cân phải phát huy năng lực quan sát của mình.
Tiêu Vọng lúc này đã có thể toàn tâm toàn ý tập trung cho công việc rồi, dù sao những tin tức tốt lành được thông báo đến từ phía hiện trường bên kia khiến cho anh yên tâm hoàn toàn. Hơn nữa, Tiêu Lãng vốn luôn chân luôn tay chắc chắn là sẽ không chịu ở yên một chỗ, lúc này, cậu cũng đang từ hiện trường bên đó chạy sang đây. Đối mặt với tên Đại lực sĩ, nếu như luận về chiến đấu trực tiếp một chọi một, e rằng chỉ có Tiêu Lãng mới có thể cầm chắc phần thắng.
Đợi chừng hai mươi phút đồng hồ, Tiêu Vọng đã phát hiện ra một người.
Tên này mặc một chiếc áo khoác màu vàng, đội mũ trùm đầu, không nhìn rõ nét mặt. Điểm nghi vấn duy nhất chính là chiếc áo khoác đó có vẻ không phù hợp với vóc người hắn ta, cứ bỏ chật khít vào người, ống tay áo dường như cũng bị cộc mất một đoạn.
“Lăng Mạc, cậu nhìn tên kia xem.” Tiêu Vọng chỉ về phía trước nói.
“Là hắn! Dáng đi rất giống.” Lăng Mạc khẳng định.
“Xem ra hắn ta đã kịp cải trang rồi.” Nhiếp Chi Hiên nói, “Giày cũng đã thay rồi, vừa rồi còn đi giày da, giờ lại đi một đôi giày thể thao Nike có viền đỏ.”
Nói xong, Nhiếp Chi Hiên liền lấy ra phần mềm hệ thống quản lý thông tin cảnh vụ của mình, xem xét thứ gì đó.
“Mỗi tội không biết thuốc nổ đã để đâu rồi.” Tiêu Vọng lo lắng nhìn theo gã đàn ông kia chầm chậm rời khỏi khu chợ phiên, nói.
“Bất luận nói thế nào, bây giờ chúng ta cũng phải bám theo hắn.” Lăng Mạc nói.
Tiêu Vọng gật gật đầu, nói qua máy bộ đàm: “Mục tiêu hiện đã ra khỏi chợ, nhưng không nhìn thấy thuốc nổ, chúng tôi bám theo hắn, yêu cầu bộ phận cảnh sát đặc nhiệm và chuyên gia tháo gỡ bom mìn bí mật phong tỏa khu chợ phiên, bí mật sơ tán người dân, tìm kiếm thuốc nổ. Nhớ rõ, không được gây kinh động, không được đánh rắn động cỏ.”
Nói xong, cả ba người Tiêu Vọng khoác lên người bộ quần áo thường phục của mình rồi xuống xe, lặng lẽ bám theo tên Đại lực sĩ đi về phía một khu dân cư.
“Tiêu Lãng, khi nào em tới đây thì vào theo lối cổng bắc của tiểu khu An Cư nhé, bọn anh đang bám theo hắn ta vào từ phía cổng nam, trên người hắn không còn vũ khí nữa rồi, chờ đợi cơ hội là có thể động thủ.” Tiêu Vọng vừa cúi đầu bám theo, vừa chỉ huy qua bộ đàm, “Cảnh sát đặc nhiệm cắt cử ra một phân đội nhỏ, bảo vệ xung quanh tiểu khu, đợi tín hiệu của tôi thì tấn công.”
Tên Đại lực sĩ cứ như là có thêm mắt ở sau gáy, cảm giác được mình đang bị theo dõi, hắn càng đi càng nhanh, đến cuối chuyển sang thành chạy. Nhìn hướng đường đi có thể thấy hắn ta muốn đi xuyên qua tiểu khu An Cư. Tuy nhiên, vào lúc ngày càng tiến gần về phía cổng bắc tiểu khu, vừa ngẩng đầu lên, hắn đã thấy ngay Tiêu Lãng đang phóng một chiếc mô tô của lực lượng cảnh sát mô tô lao vào trong tiểu khu.
Ca hai đã từng giao đấu với nhau một lần, đều biết đối phương không phải dạng dễ đối phó, cho nên cả hai lặng lẽ quan sát đánh giá lẫn nhau trong mấy giây đồng hồ. Sau khi bầu không khí như ngưng đọng trong vài giầy đồng hồ, tên Đại lực sĩ liền chủ động ra tay trước.
Dường như cảm thấy được mối nguy hiểm cận kề, tên Đại lực sĩ đột nhiên cởi bỏ áo khoác, để lộ ra chiếc áo gile kia cùng với đôi vai cơ bắp cường tráng của hắn. Cũng đồng thời để lộ ra, còn có 6 ki-lô-gam thuốc nổ Amoni Nitrat được hắn buộc chặt ngang eo người.
“Được thôi, xem như mày lợi hại.” Tiêu Lãng đã nhanh nhẹn rút súng ra và đang ngắm chuẩn mục tiêu lúc này lại thu súng về cất vào bao súng, “Hôm nay xem ra tao phải chiến đấu trực tiếp với thuốc nổ rồi.”
“Cảnh sát đặc nhiệm tiến vào hiện trường, tấn công.” Tiêu Vọng vừa thấy tình hình như vậy liền hạ lệnh, “Trên người đối tượng tình nghi có thuốc nổ, không được nổ súng!”
Tên Đại lực sĩ thấy Tiêu Lãng đã thu khẩu súng ngắn về, liền đột nhiên lấy đà, nhanh chóng xông lên phía trước mấy bước, giơ nắm đấm tung thẳng về phía Tiêu Lãng. Hắn ta rõ là đang muốn xông qua rào cản do Tiêu Lãng tạo ra để thoát khỏi tiểu khu đã bị phong tỏa kín mít này.
Với sức mạnh của tên Đại lực sĩ, cộng thêm với lực tác động của mấy bước chạy lấy đà, uy lực của nắm đấm này thực sự đáng sợ. Tiêu Lãng đã từng nếm mùi lợi hại của tên Đại lực sĩ, ngược lại không hề nao núng, nhưng rõ ràng cậu cũng không kịp giơ súng lên. Hai cánh tay cậu ôm lấy trước ngực, tạo ra tư thế chuẩn bị sẵn sàng nhận lấy một chiêu này. Tình huống đó khiến cho Tiêu Vọng đang đứng cạnh bên lo sốt vó, Tiêu Vọng biết rất rõ, cho dù Tiêu Lãng có mình đồng da sắt cũng chịu không nổi đòn tấn công này.
Trong khoảnh khắc cú đấm thép đó sắp sửa tấn công tới người Tiêu Lãng, Tiêu Lãng vụt nghiêng người né sang một bên, liền sau đó nhanh nhẹn đưa ra một cú xoạc chân tấn công vào phần thân dưới của tên Đại lực sĩ. Tên Đại lực sĩ không ngờ rằng tên tiểu tử này dáng người cũng to con như mình mà lại linh hoạt như vậy, hắn không chú ý một cái, liền bị ríu chân loạng choạng. Tiêu Lãng tiếp tục tấn công không ngừng, xoay người tung ra một cú đá hậu, gót chân cứng chắc của cậu vung lên đạp thẳng vào mặt tên Đại lực sĩ.
Chiêu thức đòn thế liên hoàn này Tiêu Lãng đã hoàn toàn ngấm nhuần tới mức tinh túy từ thầy Tư Đồ Bá. Tên Đại lực sĩ muốn tránh cũng không thể tránh nổi, đành hứng trọn cú đòn thảm này. Dù cho sức mạnh của hắn có hơn người, nhưng phần xương sống mũi mềm yếu cũng không chịu nổi cú đánh mạnh này. Tên Đại lực sĩ nặng nề ngã phịch xuống đất, máu từ trong mũi trào ra.
Song tên Đại lực sĩ cũng không phải tay vừa, sau khi ngã xuống đất, hắn liền ngay lập tức bật người đứng thẳng dậy chuẩn bị tiếp tục chiến đấu, nhưng rồi nhìn thấy những cảnh sát đặc nhiệm cầm súng đang tiến vào từ phía cổng bắc, hắn đắn đo đôi chút, rồi liền quay đầu chạy vào phía sâu bên trong tiểu khu. Do kết cấu tiểu khu khá phức tạp, chỉ trong chớp mắt hắn ta đã biến mất ở một góc tòa nhà của khu dân cư.
“Không sao, phong tỏa tiểu khu, hắn ta không thoát được đâu.” Tiêu Lãng nói.
“Mau, đừng để hắn chạy vào trong nhà dân, uy hiếp đến sự an toàn tính mạng của nhân dân!” Tiêu Vọng ra lệnh, “Tất cả mọi người lục soát từng tòa nhà một!”
“Không cần đâu.” Nhiếp Chi Hiên vừa mới cất điện thoại di động đi, nói: “Tôi sẽ tìm kiếm theo dấu chân là được.”
“Dấu chân?” Tiêu Vọng nhìn xuống mặt đất, kinh ngạc hỏi.
Quả thực, do thời tiết có tuyết nhỏ rơi mấy tiếng đồng hồ liền, trên mặt đất lúc này đã được phủ lên một lớp tuyết mỏng. Nhưng mà, ở khu vực công cộng như thế này, dấu chân lộn xộn đến mức không phân biệt rõ được vết hoa văn bên dưới đế giày, hơn nữa bọn họ căn bản là không biết rõ hoa văn bên dưới đế giày của tên Đại lực sĩ trông như thế nào.
Nhiếp Chi Hiên thấy được sự nghi ngại của Tiêu Vọng bèn mỉm cười nói: “Vừa rồi tôi đã nhìn thấy đôi giày hắn ta thay đổi, là kiểu giày có đặc trưng rất khác biệt, cho nên tôi đã đăng nhập vào ‘kho dữ liệu mẫu dấu giày toàn quốc’ của chúng ta tìm kiếm một chút, và đã tìm được mẫu hoa văn đế giày giống hệt như loại hắn đang đi. Tuy dấu chân ở đây khá lộn xộn phức tạp, nhưng chúng ta chỉ cần tìm mấy điểm đặc trưng, là có thể truy ra tung tích của hắn ta rồi.”
Nhiếp Chi Hiên cũng không kịp giải thích tỉ mỉ, liền dựa theo những hình dáng đã ghi nhớ trong đầu mình, bắt đầu tìm kiếm trên mặt đất đầy tuyết.
Tuyết là mô hình in dấu chân rất tự nhiên, việc tìm kiếm hoa văn đế giày cố định trên nền tuyết vì vậy dễ dàng hơn rất nhiều lần so với ở điều kiện thông thường. Nhiếp Chi Hiên không phải mất nhiều công sức đã tìm ra phương hướng của dấu giày in để lại trên tuyết, đồng thời dẫn theo mọi người tìm tới thẳng cửa đơn nguyên của một tòa nhà.
“Có tuyết thật tuyệt.” Nhiếp Chi Hiên mỉm cười nói, “Bước chân giẫm trực tiếp trên nền tuyết sẽ tạo ra dấu chân lập thể, tới khi bước vào nền nhà xi măng, phần tuyết bám dưới đế giày lại tạo nên vết chân do nước đọng lại, thế nên, hắn ta không chạy thoát được đâu.”
Cả đoàn người dựa theo những dấu chân do nước đọng ở lối đi trong tòa nhà, truy tìm thẳng đến phòng 301. Rõ ràng là, tên Đại lực sĩ đã vào căn phòng này. Hơn thế, khả năng rất lớn là hắn ta đã gõ cửa rồi đi vào trong phòng, bên trong hẳn là có người dân vô tội đang bị bắt giữ.
Đối phó với những phần tử tình nghi phạm tội ngoan cố, việc kêu gọi đàm phán là không có tác dụng, cho nên đội trưởng đội cảnh sát đặc nhiệm trực tiếp lựa chọn phương án cứng rắn là phá cửa xông vào. Nhưng mà, còn chưa đợi cho đội trưởng đội cảnh sát đặc nhiệm ra lệnh phá cửa, thì “uỳnh” một tiếng đã thấy cánh cửa gỗ đột nhiên vỡ ra, viên cảnh sát đặc nhiệm đứng ngay sau cửa chịu chấn động trực tiếp ngã người ra, mấy cảnh sát đặc nhiệm phía sau như những quân cờ domino bị xô đẩy dồn lại một chỗ trên lối đi, nếu không phải là nhờ có Tiêu Lãng đứng sau cùng bám chắc vào tay vịn cầu thang, cục diện lúc đó hẳn đã rất khó xử. Đợi đến khi mọi người kịp phản ứng lại, mới phát hiện ra là tên Đại lực sĩ đã phá cửa lao ra và đang xông thẳng lên tầng trên, dưới cánh tay hắn kẹp một bé trai tầm 10 tuổi.
“Hắn ta đang giữ một đứa bé!” Tiêu Lãng tinh mắt, nói: “Đứa bé này, bố mẹ không dạy dỗ hay sao, người lạ gõ cửa thì không được phép mở cửa cho vào chứ?”
Lúc này là hơn 3 giờ chiều, trẻ con đã tan học, nhưng bố mẹ chúng thì vẫn đang đi làm. Trong khu dân cư lúc này cũng không có nhiều người ở nhà, thế mà tên Đại lực sĩ vẫn gõ cửa vào được một căn hộ, lại còn bắt giữ được một đứa bé.
Nếu đứa trẻ bị giữ làm con tin, thì sự việc trở nên nghiêm trọng rồi. Đội cảnh sát đặc nhiệm không ai bảo ai lao thẳng lên nóc tòa nhà đuổi theo.
Ở một góc trên đỉnh tòa nhà, tên Đại lực sĩ đang tóm cổ đứa bé trai, quỳ xổm ở đằng sau hàng rào lan can bảo vệ trên đỉnh tòa nhà, sờ soạng số thuốc nổ gắn bên hông hắn. Đứa bé trai thì run lập cập vì lạnh và hoảng sợ.
“Các tay súng bắn tỉa lên tầng thượng tòa nhà số 6.” Đội trưởng đội cảnh sát đặc nhiệm xem xét tình hình xung quanh rồi bình tĩnh âm thầm bố trí công việc thông qua bộ đàm.
“Để tôi thay cậu bé làm con tin được không? Nó chỉ là một đứa bé thôi.” Lăng Mạc - Người phân tích lúc này trực tiếp trở thành chuyên gia đàm phán.
“Đổi con tin? Mày xem phim truyền hình nhiều quá rồi à? Thật nực cười! Mày coi tao là kẻ ngốc à?” Tên Đại lực sĩ đáp lại với giọng khàn khàn.
“Không phải các anh cũng tự xưng là ‘Người gác đêm’ hay sao? ‘Người gác đêm’ là những người bảo vệ ánh sáng cho người dân, lẽ nào lấy một đứa trẻ con ra để chắn đạn, là việc mà một thành viên của ‘Người gác đêm’ có thể làm ra được sao?” Lăng Mạc trực tiếp tung đòn tâm lý.
“Chúng mày không ép tao, đương nhiên là tao sẽ không làm vậy.”
“Cho dù là vì lý do gì, thì rốt cuộc anh cũng đã làm thế rồi. Chí ít anh đã vi phạm nguyên tắc của tổ chức mình.”
Lăng Mạc nhìn khuôn mặt đỏ gay với những lằn gân xanh nổi trên trán của tên Đại lực sĩ, trong lòng càng ngày càng cảm thấy có lòng tin hơn.
Thế mà vào đúng vào lúc đó, dưới lầu hình như có mấy tiếng còi xe vang lên. Tên Đại lực sĩ hơi nghiêng nghiêng đầu, tiếp tục giằng co cầm cự với những người cảnh sát ở cách đó hơn chục mét.
Song những biểu hiện nhỏ trên khuôn mặt tên Đại lực sĩ lại khiến Lăng Mạc cảm thấy vô cùng bất an. Cậu khẽ giọng hỏi viên đội trưởng đội cảnh sát đặc nhiệm, “Tiểu khu vẫn đang bị phong tỏa chứ?”
“Đã bố trí người trong toàn bộ tiểu khu, các cổng tiểu khu đều đã bố trí chốt chặn.” Viên đội trưởng đội cảnh sát đặc nhiệm nói, “Chạy không thoát nổi đâu.”
Vừa nói dứt lời, tên Đại lực sĩ bất ngờ đẩy mạnh cậu bé ra, rồi quay người nhảy từ trên đỉnh tòa nhà xuống phía dưới.
Tất cả đều kinh ngạc sững sờ, dù sao đây cũng là trên nóc một tòa nhà sáu tầng, bất kể tên Đại lực sĩ có năng lực tiếp đất siêu việt như thế nào, thì ở độ cao này nhảy xuống dưới kia mà muốn không bị thương tổn tí nào cùng thực là điều không tưởng.
Lăng Mạc và Tiêu Lãng lao ra phía lan can trước tiên, rồi nhìn xuống phía dưới.
Một chiếc xe rác loại phổ thông không có gì khác thường đang đổ ở bên dưới tòa nhà. Loại xe chở rác có thùng này vẫn thường nhìn thấy bên trong các tiểu khu, cho nên không ai chú ý đến việc vừa rồi nó đã ở sẵn bên trong tiểu khu hay không. Cũng không ai biết được nó đã lặng lẽ tới đậu ở dưới chân tòa nhà từ khi nào. Nhưng bên trong thùng xe chở rác đã chất đầy các túi đựng rác, trở thành một tấm đệm đỡ tự nhiên. Mà lúc này, tên Đại lực sĩ đang nằm ngửa mặt lên trong đống rác trên thùng xe. Có điều, biểu hiện của hắn ta không phải là thái độ dương dương tự đắc, mà có vẻ như đang rất đau khổ.
“Mau! Mau! Phong tỏa! Các tay súng bắn tỉa tìm cơ hội bắn hạ!” Tiêu Vọng hô to. Trong tưởng tượng của cậu, một khi cảm thấy được người đã rơi vào bên trong xe, tên đồng bọn đến tiếp ứng cho tên Đại lực sĩ này sẽ đạp mạnh chân ga, xông qua chốt chặn chạy thoát.
Thế mà, chiếc xe rác lại không hề chuyển động.
Nó vẫn đứng im ở đó, cho đến tận khi bị các cảnh sát đặc nhiệm cầm súng bên dưới tòa nhà bao vây kín lại.
2Tiêu Lãng đang lao xuống dưới tòa nhà nhanh nhẹn như một con khỉ, sải hai bước một lấy đà nhảy lên thành chiếc xe chở rác. Cũng không bận tâm tới mùi hôi thối bốc lên từ trong xe rác, cậu cầm súng nhằm thắng vào tên Đại lực sĩ lúc này đang nằm ngửa mặt lên trời ở giữa đống rác. Lúc này đã có thể nhìn rõ đó chính là tên Đại lực sĩ, tên Đại lực sĩ với bên eo lưng buộc chặt 6 cuộn thuốc nổ Amoni Nitrat còn lại.
Cũng vào lúc đó, Lăng Mạc dẫn theo mấy cảnh sát đặc nhiệm dùng súng khống chế áp sát khoang lái của chiếc xe rác, nhưng trong khoang lái không có ai.
“Sững sờ chết lặng rồi à, không chạy nổi rồi chứ gì?” Tiêu Lãng đứng bám một bên thùng xe, cất giọng khinh miệt, “Xem mày còn có thể chui thoát khỏi thiên la địa võng nữa không? Mày cho rằng mày là tên Bác sĩ biết thuật co thân kia hay sao? ”
Khi ở trong phòng máy trung tâm Tâm Kiều Thác, Tiêu Lãng đã lén nghe được mấy kẻ thành viên Người gác đêm đen tối nói chuyện với nhau, cho nên lúc này cậu đã biết được kẻ mắc hội chứng Down mà thông thạo thuật co thân, biết dùng độc, biết phân thây, biết làm xét nghiệm DNA kia, trong tổ chức của bọn chúng, cũng được gọi là “Bác sĩ”. Tuy nhiên, không giống như trong tưởng tượng của Tiêu Lãng, tên Đại lực sĩ nằm trong thùng xe rác cơ hồ vẫn không hề động đậy, cũng không có bất cứ thay đổi biểu cảm nào. Hắn vẫn giữ nguyên vẻ mặt đáng ghét kia của mình, trợn trừng mắt nhìn Tiêu Lãng.
“Ái chà, mẹ kiếp, mày vẫn còn dám trừng mắt với tao à! Không thấy tao đang cầm súng chĩa thẳng vào mày hay sao?” Tiêu Lãng tức giận nói, “Cho dù là tên Da nhân tạo trong hội chúng mày kia, cũng không đỡ nổi viên đạn khẩu 92 này của tao đâu nhỉ? Mày vẫn cho rằng đây là súng xoay nòng à? Gần như thế này, tao chỉ cần bắn thẳng vào đầu mày, thì cùng không sợ châm ngòi thuốc nổ đâu.”
Tên Đại lực sĩ vẫn bất động không nhúc nhích.
“Này, tên tiểu tử nhà ngươi giả chết rồi hay sao?” Tiêu Lãng tiếp tục nói, “Có phải là mày xem phim gián điệp nhiều rồi phải không? Hít Kali xyanua tự sát à? Còn lâu tao mới tin nhé, mày mà muốn chết thì chết từ lâu rồi.”
Tên Đại lực sĩ vẫn nằm im yên lặng.
Tiêu Lãng phát hiện có điều khác thường, cậu thò chân phải của mình ra, đang cẩn thận định đưa chân vào trong thùng xe, nhưng liền nghe thấy những tiếng rơi vỡ “răng rắc”, giống như là tiếng thủy tinh bị vỡ vụn vậy.
“Không ổn rồi, bên dưới những túi đựng rác này có vấn đề” Tiêu Lãng lại thu chân phải của mình về.
Nhiếp Chi Hiên hiển nhiên là cũng nghe thấy tiếng thủy tinh vỡ, biết rằng sự việc có lẽ không đơn giản như trong tưởng tượng. Anh lập tức leo lên một bên xe rác, đưa chiếc chân giả của mình bước vào bên trong thùng xe. Quả thật, tương tự lại phát ra một loạt những âm thanh răng rắc vỡ vụn. Nhiếp Chi Hiên dùng cánh tay giả mở những chiếc túi đựng rác ở xung quanh ra, bên trong lộ ra các mảnh vụn thủy tinh chi chít dày đặc ở phía dưới, trên các mảnh thủy tinh vỡ vụn còn có một loại dung dịch màu trắng sữa.
“Không hay rồi.” Nhiếp Chi Hiên than lên một tiếng, rồi dùng chân giả làm điểm trụ, nhoài người vào sờ lên động mạch cổ của tên Đại lực sĩ.
“Này, anh cẩn thận đấy.” Tiêu Lãng cảnh giác nắm lấy báng súng.
“Không cần phải cẩn thận nữa, hắn chết rồi.” Nhiếp Chi Hiên chán nản nói.
“Chết rồi?” Hầu như tất cả những người có mặt ở đó đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
“Ngã xuống mà chết sao?” Tiêu Vọng hỏi.
Nhiếp Chi Hiên chưa nói rõ được đúng hay không, nhưng trong lòng anh đã chắc chắn là không phải chết do bị ngã. Dù sao với độ cao của một tòa nhà 6 tầng, ngã vào bên trong thùng xe có những túi đựng rác chất đầy làm đệm đỡ như vậy, chí ít cũng sẽ không chết ngay tại chỗ. Cho dù là do mất máu hay bị chân thương sọ não, thì hiện tượng tử vong cũng sẽ cần có cả một quá trình.
Để đảm bảo an toàn, Nhiếp Chi Hiên dùng bàn tay giả của chính mình lật nghiêng thi thể của tên Đại lực sĩ lên xem. Hiện tượng co cứng thi thể vẫn chưa hình thành, cho nên anh không mất quá nhiều sức lực để lật nghiêng hắn lên. Vừa mới lật qua phần lưng của tên Đại lực sĩ, Nhiếp Chi Hiên đã hiểu ngay sự việc ra sao.
Phía sau lưng tên Đại lực sĩ máu me đầm đìa, phía sau chiếc áo gile của hắn đã bị thủy tinh vỡ đâm thủng như miếng vải rách, có không ít những mảnh thủy tinh vỡ cắm vào sau lưng hắn, các vết thương ngang dọc đan xen chằng chịt lại với nhau, thi thể được lật nghiêng đến đâu, máu rỏ ra ròng ròng theo đến đó. Cho đến khi thi thể được Nhiếp Chi Hiên lật sang tư thế nằm nghiêng, đếm không xuể các mảnh thủy tinh vỡ cắm vào hoặc là dính chặt vào sau lưng hắn, nhìn trông như một con nhím gai đầy máu. Mặc dù vừa mới chết, nhưng trên thi thể của tên Đại lực sĩ, các phần da mỏng cũng như phần môi, móng tay đều đã xuất hiện hiện tượng tím bầm.
Những dấu hiệu triệu chứng thi thể này khiến Nhiếp Chi Hiên cảnh giác, anh đột nhiên nhớ tới dung dịch màu trắng sữa trên các mảnh thủy tinh, bèn cẩn thận mở một túi đựng rác ở bên cạnh ra, dùng cánh tay giả chấm lấy một chút dung dịch màu trắng sữa rồi đưa lên mũi ngửi.
Tuy nhiên, anh không có được khứu giác nhạy bén như Tiêu Lãng, giữa những mùi rác rưởi hôi thối như ở đây, rất khó để phân biệt được thứ dung dịch màu trắng sữa này rốt cuộc là cái gì. Có điều, nhìn các mảnh thủy tinh vỡ bên trên bám dính loại dung dịch khả nghi kia chất đầy bên trong thùng xe rác, kết hợp với những triệu chứng xuất hiện trên thi thể, Nhiếp Chi Hiên cũng đã đoán được đến tám chín phần.
“Có kẻ đã gài bẫy, bên trong thùng xe chứa rất nhiều những mảnh thủy tinh vỡ có bôi đầy thuốc độc. Một khi hắn nhảy lên xe, da thịt bị rách, là sẽ bị trúng độc.” Nhiếp Chi Hiên nói, “Thế nên, hắn ta đã chết do bị trúng độc.”
Nghe Nhiếp Chi Hiên nói vậy, các cảnh sát có mặt tại hiện trường lại bắt đầu trở nên căng thẳng. Tiêu Vọng bắt đầu bố trí tiến hành phong tỏa tiểu khu, một đội khác tiến hành kiểm tra từng căn hộ, còn một đội lấy chiếc xe chở rác làm trung tâm, tỏa ra lục soát các khu vực xung quanh.
“Nhưng mà, từ lúc hắn ta bị dồn lên tầng thượng cho đến lúc nhảy lầu chỉ là sự việc diễn ra trong chớp mắt, vậy hung thủ làm sao có thể dự liệu được chiêu trò này, rồi có sự chuẩn bị trước như vậy?” Tiêu Lãng hỏi vẻ không hiểu.
“Không ai nói là phải nhảy lầu mới chết.” Lăng Mạc nói, “Chỉ cần có thể lừa cho người của bọn chúng nhảy lên chiếc xe chở rác, các mảnh thủy tinh vỡ sắc nhọn như thế này kiểu gì cũng sẽ chạm vào gây rách da. Như vậy thì, mục đích giết người của hung thú đã đạt được rồi.”
“Thế nên, lúc nãy trên đỉnh tòa nhà nghe được mấy tiếng còi xe vang lên ở phía dưới, là ám hiệu của bọn chúng à?” Tiêu Lãng nói, “Hung thủ dùng ám hiệu để lừa cho tên Đại lực sĩ nhảy lầu sao?”
“Chắc chắn là như vậy.” Lăng Mạc trầm ngâm, “Nhưng hành động của chúng ta nhanh như vậy mà cũng không nhìn thấy có kẻ nào thoát ra từ trong chiếc xe này.”
“Không nhìn thấy cũng biết được, việc này chắc chắn do tên ‘Bác sĩ’ kia làm rồi, lúc ở trung tâm Tâm Kiều Thác, hắn ta đã muốn tất cả chúng ta cùng những kẻ kia đều phải mất mạng.” Tiêu Lãng nói.
Vừa nói xong, Tiêu Lãng và Lăng Mạc cùng nhìn nhau, dường như nghĩ tới điều gì đó. Cả hai đồng thời bò rạp ra trên mặt đất, nhìn vào bên dưới gầm xe.
Tuy dưới gầm xe không có ai đang ẩn nấp, nhưng một chiếc hố ga nằm bên dưới gầm xe lại đã bị mở nắp.
“Thuật co thân.” Lăng Mạc nói.
“Lại là chạy thoát qua đường cống ngầm, hắn ta cầm tinh con chuột hay sao?” Tiêu Lãng nói.
“Lợi dụng thân xe làm vật yểm hộ, sau khi ấn còi xong, liền chui xuống bên dưới xe, mở nắp hố ga, sau đó lợi dụng khả năng co thân để trốn thoát qua đường cống ngầm.” Tiêu Vọng thất vọng nói, “Thu quân thôi, không bắt được rồi.”
“Không bắt được người, nhưng chiếc xe này chúng ta phải đưa về để kiểm tra.” Nhiếp Chi Hiên nói, khi nói trong ánh mắt anh lấp lánh một tia sáng, đó là một tia sáng của sự tự tin.
Ngoại trừ Nhiếp Chi Hiên, tất cả các thành viên khác trong tổ chức Người gác đêm đều đang ngồi quây quanh bàn họp, cùng xem những hình ảnh lấy được từ camera giám sát đang được phát trên màn hình chiếu.
Đường Đang Đang đã lấy về chiếc ổ cứng camera giám sát ở trung tâm Tâm Kiều Thác, tìm được trong đó rất nhiều phân đoạn hình ảnh, rồi tiến hành kết nối sắp xếp theo thứ tự thời gian, từ đó căn bản nắm rõ mọi việc xảy ra ở trung tâm Tâm Kiều Thác.
“Sau khi vào trong phòng giám sát, chúng em về cơ bản là đã bỏ qua việc quan sát các camera giám sát khác, mà chỉ tập trung quan sát tình hình trong hội trường trên tầng 4.” Đường Đang Đang nói, “Dù sao lúc đó Trình Tử Mặc đang ở trong hội trường, chúng em buộc phải phóng to cửa sổ camera tại điểm đó lên, từ đó quan sát từng câu từng chữ, nhất cử nhất động của Trình Tử Mặc.”
“Điều này dẫn tới việc các cậu không kịp thời nắm bắt được tình hình xảy ra ở tầng dưới.” Lăng Mạc nói, “Chiêu này của tên ‘Bác sĩ’, cũng thật là thâm hiểm.”
“Tên này hình như rất thích dùng những chiêu trò hiểm như vậy.” Tiêu Lãng nhún nhún đôi vai.
Trong video, một kẻ có dáng vẻ như hơi cà nhắc đang từ phòng điều khiến ở tầng 1 đi ra.
“Đó chính là tên ‘Bác sĩ’, chắc chắn không thể sai được.” Lăng Mạc nói, “Có thể hắn đã biết trước được kế hoạch tiếp theo của Người gác đêm đen tối. Để tránh bị chúng ta tóm gọn trước khi phát nổ, hắn đã dùng đến chiến thuật giương đông kích tây. Theo lịch trình thời gian, trước tiên hắn ta đến trạm xăng ở khu vực Tây Nam thành phố và cố ý lộ diện, sau đó lập tức tránh né camera giám sát để chạy tới trung tâm Tâm Kiều Thác nằm ở khu vực Đông Bắc. Cũng chính bởi hành động này, hắn ta đã thành công trong việc dẫn dụ mọi lực lượng cảnh sát của chúng ta.”
Tiếp đó, tên ‘Bác sĩ’ rời khỏi phòng điều khiển và đi lên tầng 2. Vì từ tầng 2 lên tầng 4 có rất nhiều điểm mù giám sát, Đường Đang Đang bèn trực tiếp kết nối tất cả các hình ảnh có tên ‘Bác sĩ’ lại với nhau. Từ trong video có thể thấy tên ‘Bác sĩ’ đi thẳng từ tầng 1 lên đến tầng 4. Điểm thời gian lúc đó, cũng chính là lúc người giám định bị câu dụ kia tới nơi. Mấy thành viên của Người gác đêm đen tối đều đang sắp xếp thiết bị cảnh giới, một số tên trong bọn chúng thì đi xuống tầng dưới để “đón tiếp và hộ tống” nhân viên giám định đi lên trên tầng.
Trong khi sự chú ý của tất cả mọi người đều hướng về phía người nhân viên giám định, một bóng đen đã lẻn vào bên trong hội trường, ở một góc không mấy ai để ý đến, dường như đang làm gì đó. Mà đúng lúc này, kẻ có khả năng phát hiện ra tên ‘Bác sĩ’ nhất là Thôi Chấn, lại đang ngồi cạnh Trình Tử Mặc và mải quan sát cô.
“Thì ra tên ‘Bác sĩ’ đã vào hội trường chính vào lúc này, sau đó đã động tay động chân với thiết bị phát nổ.” Lăng Mạc giờ đã hiểu ra.
“Việc này ngay cả bọn mình cũng không chú ý đến.” Tiêu Lãng lắc đầu than, “Tử Mặc cải trang đã cứu thoát bọn mình, xong lại cũng kéo theo sự chú ý của Thôi Chấn.”
Chính trong khoảng thời gian nhân viên giám định bị áp giải vào trong hội trường, tên ‘Bác sĩ’ đã hoàn thành công việc của mình và quay trở lại xuống tầng dưới. Với một người bình thường mà nói, thì sẽ không thể nào ra vào qua lớp cửa song sắt giữa lối cầu thang các tầng đã bị thành viên Người gác đêm đen tối khóa chặt. Song đối với một kẻ biết thuật co thân như tên ‘Bác sĩ’, việc này cơ bản không phải là một vấn đề. Thế nên, sau khi người giám định kia bị bọn chúng gây sức ép buộc phải ngồi im trên ghế, thì tên ‘Bác sĩ’ đã dễ dàng thuận lợi đi tới từng cánh cửa thoát hiểm được đóng kín ở dưới tầng 1, dường như hắn ta đang làm gì đó. Sau đó, hắn quay vào phòng điều khiển. Phòng điều khiển không có camera giám sát, nhưng từ tình trạng bị phá hủy của hệ thống điều khiển, có thế thấy tên ‘Bác sĩ’ đã phá hỏng hoàn toàn các thiết bị mở cửa thoát hiểm, khiến cho toàn bộ trung tâm Tâm Kiều Thác thành một địa lao.
“Hắn ta dùng năng lực co thân nên có thể tự do ra vào như không, nhưng những người khác thì không thể làm được điều đó.” Tiêu Vọng nói, “Theo lý thường mà nói, 12 ki-lô-gam thuốc nổ Amoni Nitrat đủ để khiến tất cả mọi người trong địa lao này đi đời.”
Ngay sau đó, mọi người liền thấy mấy thành viên Người gác đêm đen tối mặt đeo khẩu trang hoảng loạn vội vã chạy xuống tầng 1, tìm cách mở cửa thoát hiểm. Sau khi tên Đại lực sĩ thử dùng sức đập phá cửa thoát hiểm mà không mang lại hiệu quả, bọn chúng lại cùng nhau di chuyển tới phòng điều khiển nằm ở một góc của tầng 1. Tiếp sau đó, chính là hình ảnh mấy chục nhân viên và bệnh nhân ào ào như dòng nước cuốn lao tới phía cánh cửa lớn, cho tới khi Đỉnh Vạn Cân kéo ra được một góc của cửa thoát hiểm.
“Hành động của tên ‘Bác sĩ’ rất rõ ràng là muốn tất cả bọn người kia phải chết.” Lăng Mạc nói.
“Hơn thế nữa hắn ta chắc chắn cũng là người của Người gác đêm đen tối, nếu không làm sao biết được ám hiệu của bọn chúng.” Tiêu Lãng nói, “Hắn có thể dùng ám hiệu dụ cho tên Đại lực sĩ nhảy lầu.”
“Còn nữa, chính là tại sao hắn ta thường chỉ có một mình, mà lại có thể nắm rõ được hành tung của các thành viên Người gác đêm đen tối vào bất cứ lúc nào?” Tiêu Vọng nói, “Nếu như bọn chúng ở hai phe đối địch với nhau, tại sao tên ‘Bác sĩ’ lại luôn có thể xuất hiện ở những vị trí then chốt vào những thời điểm quyết định?”
“Liệu có phải là có thiết bị truy tìm tín hiệu gì đó không?” Lăng Mạc hỏi, “Đừng quên rằng, bọn chúng hầu hết mỗi người đều có một phương tiện thông tin liên lạc, hơn thế cho dù có chịu ảnh hưởng của tên Phá sóng đi nữa, thì thiết bị sử dụng tín hiệu vệ tinh của bọn chúng cùng vẫn có thể hoạt động bình thường. Nếu như có thiết bị nào đó có thể lần theo dấu vết của những phương tiện thông tin liên lạc này, thì chăng phải là sẽ có thể nắm bắt được hành tung của bọn chúng hay sao?”
“Nói có lý. “Tiêu Lãng gật đầu đồng ý, “Vậy phải nhanh chóng tóm được tên ‘Bác sĩ’, sau đó tất cả bọn chúng đều sẽ bị bắt về quy án.”
“Bắt buộc phải tóm bằng được tên ‘Bác sĩ’, vì hắn cũng là manh mối duy nhất.” Tiêu Vọng nói, “Phải rồi, kết quả kiểm tra chiếc máy tính lần trước tìm được dưới tầng hầm nhà Thôi Chấn thế nào rồi?”
“Ồ, mấy hôm nay em vẫn đang nghiên cứu tìm hiểu. Nhưng chiếc máy tính đã bị phá hủy quá nghiêm trọng, phần ổ cứng đã không còn cách nào có thể khôi phục lại dữ liệu được nữa.” Đường Đang Đang cúi đầu nói vẻ buồn bã.
“Không sao, không sao, không phải lỗi của cậu.” Tiêu Lãng an ủi.
“Có điều, ít nhất là từ những dấu vết có thể chứng thực một việc, trước khi ổ cứng bị phá hủy, máy tính đang ở trạng thái mở. Hơn thế, có dấu vết sao chép dữ liệu.” Đường Đang Đang nói.
“Cậu thấy không, đó cũng là có phát hiện mà! Đại tiểu thư của chúng ta siêu nhất!” Tiêu Lãng nói.
“Lúc đó ở hiện trường chỉ có tên ‘Bác sĩ’. Vậy thì, kẻ sao chép dữ liệu chỉ có thể là ‘Bác sĩ’.” Lăng Mạc nói.
“Chứng tỏ hiện giờ trong tay tên ‘Bác sĩ’ đang có tư liệu của Người gác đêm đen tối, chúng ta càng phải tóm được hắn bằng mọi giá.” Tiêu Vọng nói, “Những thành viên khác có lẽ tạm thời chưa dám manh động, súng và thuốc nổ của chúng đều đã bị chúng ta thu hết cả rồi, ít ra thì trong một khoảng thời gian ngắn tới bọn chúng không thể gây nguy hiểm cho người dân vô tội.”
“Muốn bắt được tên ‘Bác sĩ’ thì phải phân tích được động cơ của hắn.” Lăng Mạc nói, “Hành động phân tách thi thể, che giấu xác chết của hắn ta chứng tỏ điều gì? Rồi việc hắn ta tìm Thôi Chấn, hủy hoại máy tính nói lên điều gì? Hành vi khóa kín hiện trường phát nổ lại cho thấy điều gì?”
“Không muốn để cảnh sát tìm được manh mối? Không muốn để cảnh sát bắt sống được các thành viên Người gác đêm đen tối?” Tiêu Lãng dường như trong tích tắc đã hiểu ra vấn đề thông qua một loạt những câu hỏi sắp xếp tư duy vừa rồi của Lăng Mạc.
Lăng Mạc khẽ gật đầu, nói: “Có lẽ chính là như vậy. Hắn ta tìm mọi cách có thể để cắt đứt manh mối tìm kiếm Người gác đêm đen tối của chúng ta, sau nhiều lần chúng ta liên tiếp tìm ra được manh mối, hắn ta lại có ý đồ giết người diệt khẩu và tiêu hủy chứng cứ. Đối mặt với nhiều thành viên của Người gác đêm đen tối, hắn ta không đủ tự tin có thể giành được thắng lợi nếu giao đấu một chọi một, cho nên mới tương kế tựu kế, động tay động chân với khối thuốc nổ, quyết nhốt cả các thành viên Người gác đêm đen tối ở trong phòng cùng với khối thuốc nổ đã được bọn chúng cài đặt xong xuôi. Như vậy, toàn bộ các manh mối chứng cứ đều sẽ bị tiêu hủy. Cảnh sát cũng sẽ kết thúc vụ án.”
“Hắn đang muốn che giấu điều gì?” Tiêu Vọng như đang suy nghĩ điều gì đó.
“Để che giấu những điều này, thậm chí không tiếc hy sinh tính mạng của tất cả các thành viên Người gác đêm đen tối.” Lăng Mạc bổ sung.
“Tên tiểu tử này, xem ra muốn bắt được cũng không phải dễ.” Tiêu Lãng cảm thán, “Hay là, muốn tóm được hắn thì chúng ta cố tình buông lỏng, để hắn ta tiêu diệt hết thành viên của Người gác đêm đen tối, rồi hãy tìm bắt hắn sau.”
“Nhảm nhí, tính mạng của phần tử phạm tội cũng là tính mạng.” Tiêu Vọng nghiêm khắc giáo huấn, “Hành vi sát hại phần tử phạm tội cũng là hành vi phạm tội.”
“Cái này thì em biết. Em chỉ nói đùa thôi mà.” Tiêu Làng ngượng ngùng gãi gãi đầu.
3“Đùa cái gì thế?” Nhiếp Chi Hiên đẩy cửa bước vào, nhìn mái tóc còn chưa ráo mồ hôi của anh có thể thấy anh vừa mới trải qua một nhiệm vụ khám nghiệm tử thi đầy căng thẳng và nặng nề.
“Thế nào rồi?” Tiêu Vọng đứng dậy, vừa như là chào đón Nhiếp Chi Hiên, cũng như là để thể hiện sự sốt ruột trong lòng anh.
Nhiếp Chi Hiên cười nói: “Đầu tiên là, DNA của tên Đại lực sĩ đã được tìm thấy trong kho dữ liệu của chị Bác. Tên chính thức của hắn là Kim Cương, là đứa trẻ bị mất tích vào ngày mùng 8 tháng 6 âm lịch năm 1999. Cha đẻ của hắn là người chuyên vận chuyển hàng qua núi, mẹ ở nhà làm nông nghiệp.”
“Vận chuyển hàng qua núi à? Chà, anh nói xem sự biến đổi năng lực của bọn chúng rốt cuộc có liên quan gì với cấu tạo gen vốn có của chúng không nhỉ?” Tiêu Lãng hỏi, “Mà cái tên chính thức này của hắn cũng thật vừa khéo cơ, Kim Cương chẳng phải là con đại tinh tinh có sức mạnh vô song còn gì.”
“Có thể cũng có một chút liên quan.” Lăng Mạc trầm ngâm nói.
“Trên người hắn cũng có phương tiện thông tin liên lạc.” Nhiếp Chi Hiên nói, “Là chiếc mặt dây chuyền của hắn, nhìn thì thấy giống như một chiếc mặt dây chuyền kim loại bình thường, nhưng thực tế lại là phương tiện thông tin liên lạc. Chúng tôi đã trực tiếp niêm phong bảo quản rồi, nếu không chỉ e là động vào một cái nó sẽ lại tự hủy mất.”
“Niêm phong bảo quản cũng đâu có tác dụng chứ.” Tiêu Lãng nói.
“Hiện giờ giám đốc Tiêu đang tìm kiếm những chuyên gia về lĩnh vực thiết bị không dây, nếu như tìm thấy người phù hợp, sẽ lại kiểm tra xem thế nào.” Nhiếp Chi Hiên nói.
Lông mày Lăng Mạc khẽ động đậy, song cậu rất nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh.
“Điều mà chúng ta quan tâm nhiều hơn, là hắn ta đã chết ra sao.” Tiêu Vọng hỏi.
“Chết do trúng độc, giống như phán đoán của tôi.” Nhiếp Chi Hiên nói.
“Chết do trúng độc thật ư? Là loại độc gì vậy?” Tiêu Lãng hỏi.
“Là một loại độc tố thực vật, gọi là Kiến huyết phong hầu.” Nhiếp Chi Hiên nói, “Loại thực vật này được gọi là Tiễn độc mộc, thường sinh trưởng trong vùng rừng nhiệt đới.”
“Vùng rừng nhiệt đới? Chỗ chúng ta cũng có phải là vùng rừng nhiệt đới đâu.” Tiêu Lãng nói xen vào.
Tiêu Vọng xua xua tay, ra hiệu cho Tiêu Lãng không nói xen vào, để nghe Nhiếp Chi Hiên nói hết.
“Tiễn độc mộc là một loại cây cực độc, tiết ra dịch có màu trắng sữa, có hàm lượng độc tố mạnh. Song loại độc này cho dù là bôi lên trên da người, cũng sẽ không trực tiếp gây ra trúng độc đến mức chết người được. Có điều, nếu một khi tiếp xúc với vết thương hở của người hay con vật, thì có thể khiến cho người hay con vật trúng độc mà chết.” Nhiếp Chi Hiên tiếp tục phổ biến kiến thức khoa học, “Vì thế nó mới có cái tên khác là ‘Kiến huyết phong hầu’. Người cổ đại đã thường xuyên nói tới loại độc Kiến huyết phong hầu, chính là loại độc này. Loại thuốc độc này hay được người cổ đại bôi lên trên cung tên để tạo thành tên độc. Sau khi loại thuốc độc này ngấm vào máu, có thể trực tiếp tác động tới tim của người hay con vật, khiến cho tim đập thất thường rồi nhanh chóng tử vong.”
“Điều này và tên Đại lực sĩ, à không, điều này cũng phù hợp với quá trình tử vong của tên Kim Cương.” Trình Tử Mặc nói.
“Như vậy quả thực đây là vụ án giết người có chủ đích và chuẩn bị trước rồi.” Tiêu Vọng nói.
“Đương nhiên, loại độc tố này không dễ kiếm, nhưng lượng độc tố tìm thấy trong thùng xe rác quả thật không hề ít.” Nhiếp Chi Hiên nói, “Hơn nữa, bên dưới các túi đựng rác đều chất đống lượng lớn thủy tinh vỡ vụn. Để làm gì chứ? Chính là nhằm mục đích cố tình khiến cho mục tiêu bị tổn thương vùng da. À, đúng rồi, không chỉ là mảnh thủy tinh vỡ, còn có rất nhiều đinh sắt và lưỡi dao lam. Trên các mảnh thủy tinh vỡ, đinh sắt hay lưỡi dao lam, hầu hết đều có thể nhìn thấy có dính dung dịch màu trắng sữa, qua kiểm tra cho thấy đều chứa thành phần độc tố của cây Tiễn độc mộc.”
“Cũng có nghĩa là, chỉ cần vào bên trong thùng xe, thì chắc chắn sẽ tạo ra vết thương. Mà một khi đã tạo ra vết thương, thì chắc chắn sẽ chết.” Tiêu Vọng nói.
“Ôi trời ơi, cái tên ‘Bác sĩ’ này quả thực có sở trường sử dụng độc, may mà em nhanh trí, nếu không đã bị hắn đầu độc hai lần rồi, thật là mất mặt quá!” Tiêu Lãng nhớ lại việc mình chỉ suýt chút nữa đã bước một chân vào thùng xe, tim chợt nhói lên một cái, “Cảm giác gần đây em đang ở thời kỳ sao xấu chiếu mạng hay sao ấy.”
“Người ta sao xấu là mọi việc không thuận, còn cậu sao xấu tới mức muốn mất mạng luôn à.” Trình Tử Mặc che miệng cười.
&ld