← Quay lại trang sách

TẤM BIỂN QUẢNG CÁO GIẾT NGƯỜI

Sự việc cho dù có kỳ lạ đáng sợ thế nào đi nữa, đối với bác sĩ pháp y mà nói, cũng chỉ là việc thường ngày mà thôi. Nhưng lúc đó, tôi hoàn toàn không hề biết rằng, mình cũng có lúc tâm trạng rối bời khó chịu như vậy.

Nhiếp Chi Hiên

Sau khi hành động tấn công tại trường tiểu học Đà Sơn kết thúc.

Phòng theo dõi điều trị nội trú bệnh viện Nhân dần Số 1 thành phố Văn Cương.

Tiêu Lãng giật mình tỉnh dậy, bật người nhảy lên như một cái lò xo, song lại phát hiện mình đang đứng trên giường bệnh. Cậu đứng trên giường, xấu hổ nhận thấy các bệnh nhân khác ở xung quanh đang nhìn mình cứ như nhìn quái vật vậy. Cậu ngại ngùng rời khỏi giường bệnh, phát hiện trên chiếc tủ đầu giường đặt bên cạnh giường bệnh, đang để một tập bản vẽ.

Tiêu Lãng cầm bản vẽ trên cùng lên xem, thấy bên trên ghi chú bằng các loại khoanh tròn, mũi tên và tọa độ, bên cạnh còn có các loại chú thích, nhìn thì thấy rõ là nét chữ của Lăng Mạc. Dường như đây là tập bản đồ vẽ tay khu vực vùng núi có địa hình xem ra vô cùng phức tạp.

“Phía đông chếch nam 15 độ, chốt canh bí mật hai người, mai phục dưới mặt đất. Phía bắc chếch tây 15 độ, chốt canh bí mật một người, trên nhánh cây? Thế này có nghĩa là gì?” Tiêu Lãng đang đứng đổi sang ngồi, quan sát kĩ càng bức sơ đồ vùng núi, có chút ngơ ngác khó hiểu. Cậu nhìn xung quanh, phát hiện thấy bảng theo dõi bên cạnh giường bệnh, không đừng được gãi đầu gãi tai. “Đây chẳng phải bệnh viện mà bọn Lý Mạnh Nghiêu chặn đường gây rối đó sao? Xem ra bọn chúng như rắn mất đầu nên giải tán rồi sao? Nhưng mà, sao mình lại phải nằm ở phòng theo dõi nhỉ?”

Trong đầu toàn là dấu chấm hỏi, Tiêu Lãng liền cầm bản sơ đồ núi lên, mặc kệ các ánh mắt hiếu kỳ xung quanh, đứng lên lao ngay về phía cửa ra vào. Vừa mới tới cửa, cậu đã đâm sầm vào lòng Lăng Mạc, cốc nước lạnh Lăng Mạc đang cầm đổ hết lên vạt áo trước của Tiêu Lãng. Lúc này đang là mùa xuân, nhiệt độ không cao, cốc nước lạnh đủ khiến Tiêu Lãng nghiến răng nghiến lợi chịu đựng.

“Cậu không có mắt à?” Tiêu Lãng dính lạnh càm ràm.

“Chuyện này sao trách tôi chứ?” Lăng Mạc tay cầm cốc nói. “Cậu cứ liều lĩnh lao ra ngoài, chắn hết cả cửa thì ai mà tránh được chứ?”

“Nói chuyện kiểu gì vậy? Cậu là đàn em, cấp dưới!” Tiêu Lãng tự biết mình đuổi lý bèn đổi chủ đề. “Tại sao tôi lại đây? Mà sao cậu cũng ở đây thế?”

“Cậu bị trúng độc hôn mê nên tôi phải ở đây chăm sóc cho cậu.” Lăng Mạc thật thà trả lời.

“Tôi đâu cần cậu chăm sóc.”

“Là anh Vọng dặn dò tôi, anh ấy bảo việc vừa rồi chúng ta tách ra hành động đã vi phạm quy tắc chúng ta thống nhất trước đó.” Lăng Mạc nhún nhún vai. “Vậy nên, tôi đã bị phê bình rồi, lát nữa cậu cũng sẽ bị phê bình.”

Tiêu Lãng đứng nguyên tại chỗ đảo mắt suy nghĩ một lúc, coi như nhớ lại được hết những ký ức bị lãng quên tạm thời, bản thân mình vừa trải qua một trận chiến đấu phiên bản nhái kém chất lượng của bộ phim Rush Hour , cậu bèn hỏi, “Sao tôi nhớ là mình đã giữ chặt chìa khóa chiếc xe ba bánh điện trong tay rồi mà? Không có chìa khóa mà xe có thể chạy được sao?”

“Quả đúng là cậu đã giữ trong tay,” Lăng Mạc nói. “Hơn thế nữa cả xe và tủ đông đều đã bị thu giữ, thầy Đổng bên trong tủ đông hiện cũng đang được cấp cứu.”

“Thầy Đổng quả nhiên ở bên trong tủ đông à!” Tiêu Lãng xuýt xoa, trong lòng nghĩ thời tiết mùa này mình bị một cốc nước lạnh tạt vào người thôi đã đủ khó chịu lắm rồi, càng không cần nói đến tình trạng của thầy Đổng khi bị nhốt trong tủ đông lâu như vậy.

“Vậy rõ ràng chúng ta đã thành công rồi, tại sao anh tôi lại phê bình tôi chứ?” Tiêu Lãng nói. “Bọn họ đang ở đâu?”

“Ở phòng điều trị tích cực,” Lăng Mạc nói.

“À, đúng rồi, đây là cái gì?” Tiêu Lãng đưa cho Lăng Mạc tập bản vẽ trong tay.

“Ồ, sau khi cậu ngất đi, rồi được đưa tới cấp cứu ở đây, chúng tôi đã tiến hành thăm dò khu vực xung quanh núi Đà Sơn,” Lăng Mạc nói. “Chúng tôi đã xem xét tổng quát một lượt, bọn chúng di dời một cách rất triệt để. Có vẻ như bọn chúng đã thiết kế sẵn phương án di dời ngay khi vào chiếm đóng ở đây, thậm chí việc đó còn được diễn tập nhiều lần. Chính các đồng chí cảnh sát trong chương trình mỗi thôn một cảnh sát đã kinh động đến bọn chúng, nên chúng đã dùng kế vườn không nhà trống thu hút sự chú ý của chúng ta, và trước khi chúng ta tới, chúng đã kịp di dời qua con đường phía sau nhà đã chuẩn bị trước đó.”

“Cái này thì tôi cũng đoán ra được,” Tiêu Lãng nói.

“Có điều, tôi vẫn đang nghĩ, sao hai viên cảnh sát còn chưa kịp lại gần mà bọn chúng đã lập tức phát hiện ra và hoàn tất việc di chuyển?” Lăng Mạc nói. “Chắc chắn bọn chúng có chốt canh bí mật có thể quan sát ra phía xa. Thế nên, sau khi thực hiện phong tỏa cảnh giới khu lớp học bỏ hoang, tôi và Tử Mặc đã tiến hành thăm dò ở khu vực núi quanh trường tiểu học, tìm được rất nhiều dấu vết. Ví dụ như có chỗ tập trung nhiều đầu mẩu thuốc lá, có chỗ cây cối biến mất do nhiều bước chân đi lại giẫm đạp lên, có vết cây bị tróc vỏ vì trèo lên cây quan sát. Các dấu vết vật chứng có liên quan đều đã được lấy mẫu mang đi kiểm tra, nhưng tôi vẫn luôn cảm thấy cách thức bố trí chốt canh bí mật này rất quen mắt.”

“Bố trí chốt canh bí mật cũng phải có kiến thức ư?” Tiêu Lãng hỏi.

Lăng Mạc gật gật đầu. “Giờ đã là thời đại thông tin, những kiến thức này đã lỗi thời rồi. Tuy nhiên, đối với Gác đen - những kẻ luôn giấu mình trong bóng đêm mà nói thì vẫn còn dùng được. Vừa rồi, theo trí nhớ của mình, tôi đã đánh dấu lại vị trí các chốt canh bí mật mà chúng tôi trinh sát phát hiện được lên sơ đồ phương hướng, càng thêm rõ ràng dễ hiểu hơn, nhìn thấy vô cùng quen mắt. Tôi có cảm giác, tôi đã từng nhìn thấy phương thức này trong kho tư liệu của Người gác đêm . Ví dụ như cái này, cậu xem.”

“Không xem đâu, không xem đâu, người đã bị tóm rồi còn gì.” Tiêu Lãng xua xua tay. “Tôi còn phải đi sang phòng ICU xem thầy Đổng hiện giờ ra sao đã.”

Lăng Mạc cất tập sơ đồ đi, gật đầu đồng ý rồi cùng Tiêu Lãng đi theo các bảng chỉ dẫn của bệnh viện tới phòng ICU nằm ở tầng 3.

Đây là một căn phòng chỉ có một giường bệnh, ở một bên cạnh giường đặt rất nhiều thiết bị y tế không rõ tên. Bức tường đối diện thẳng với giường bệnh là một bức tường kính, phía sau bức tường kính là một căn phòng nhỏ. Vì thông thường người bệnh ở căn phòng này cần môi trường vô trùng, cho nên căn phòng nhỏ đó chuyên dành cho gia đình tới thăm hoặc cho bác sĩ tiện thăm khám quan sát.

Trên giường bệnh trống không, nhưng căn phòng nhỏ thì lại chật người.

“Ồ, các anh đều ở đây à?” Tiêu Lãng vừa vào tới cửa là đã cất giọng oang oang, “Các anh đang xem cái gì vậy?”

“Thầy Đổng vẫn còn trên bàn phẫu thuật ở tầng trên, nếu cuộc phẫu thuật thuận lợi có thể rời khỏi bàn phẫu thuật, sẽ được đưa tới phòng bệnh này, thế nên bọn anh đang đợi.” Sắc mặt Tiêu Vọng có vẻ hơi khó coi, nhưng hoàn toàn không phải tâm trạng trách cứ em trai, mà là bắt nguồn từ một cảm nhận tâm lý mơ hồ khó nói thành lời.

“Thế em cũng đợi vậy,” Tiêu Lãng nói. “À, đúng rồi, anh Nhiếp, sao em lại phải nằm ở dưới tầng 1 thế?”

“Cậu bị trúng độc, hôn mê tạm thời thôi nên tỉnh lại là không sao.” Nhiếp Chi Hiên cười trả lời.

“Trúng độc gì vậy?”

“Khí hydro sunfua, một loại hóa chất chế ngự tới hệ thống thần kinh,” Nhiếp Chi Hiên nói. “Hít phải loại khí này với nồng độ cao trong thời gian ngắn sẽ khiến nạn nhân lập tức trúng độc rơi vào hôn mê. Tuy nhiên, vì ở trong môi trường mở thoáng khí, nên nồng độ khí hydro sunfua giảm đi nhanh chóng, cũng không gây tổn hại gì cho hệ thần kinh của cậu, yên tâm đi.”

“Nhưng sao em lại nhớ là…” Tiêu Lãng muốn nói lại thôi.

“Đúng, cậu nhớ không lầm đâu.” Nhiếp Chi Hiên cười. “Chính là rắm thôi.”

“Thật sự là một con chồn hôi sao!” Tiêu Lãng chau mày ghê tởm nói.

“Tôi đã bảo hai cậu không được phép tách nhau ra khi hành động, mà các cậu nghe xong cứ như gió thổi bên tai.” Tiêu Vọng nói giọng khiển trách.

“Hành động của bọn em cũng thành công rồi, tách ra hay không thì có liên quan gì?” Tiêu Lãng nói.

“Nếu như lúc đó các cậu không tách nhau ra, dựa theo chiến thuật truy bắt, một người giữ súng duy trì khoảng cách làm nhiệm vụ cảnh giới, còn một người tiến đến tóm tận tay khóa còng lại, dù hắn có thể phát tán khí độc, cũng không thể nào khiến cả hai người đều ngã gục được,” Tiêu Vọng nói. “Chỉ cần có thể khống chế đến khi chúng tôi đuổi kịp, thì Chồn Hôi cũng bị bắt rồi. Đương nhiên, không phải anh đang trách hai em, nếu em không đạp xe đuổi theo kịp, thì một người đứng chặn ở đầu đường khả năng tóm được sẽ cao hơn. Anh chỉ hy vọng các em khi hành động không được tách nhau ra, nói được thì phải làm được.”

“Ôi dào, anh ngày càng giống bà đó.” Tiêu Lãng nhại giọng của bà ngoại nói, “Hai anh em con trên đường đi học không được tách rời nhau, qua đường phải nắm tay nhau, nhớ rõ chưa nào?”

“Không phải là anh đang cố tình bắt lỗi, mà anh chỉ đang cân nhắc về sự an toàn của các em.” Tiêu Vọng nghiêm túc nói.

“Không phải là anh đang cố tình bắt lỗi.” Tiêu Lãng tiếp tục giả giọng bà ngoại nhại lại lời Tiêu Vọng.

Tiêu Vọng rõ ràng không hề có tâm trạng vui vẻ, anh quay đầu nhìn về phía cửa, phát hiện mấy hộ lý đang đẩy một chiếc giường bệnh, tiến vào phòng ICU thông qua lối đi vô trùng.

Nhìn thấy cảnh này, Tiêu Lãng cũng không thể tiếp tục cười đùa nữa, cậu kinh ngạc sững sờ trước cảnh tượng trước mắt.

Từ giây phút xác định Đổng Liên Hoa chưa chết, mọi người đều đang đoán xem ‘nhân trệ’ rốt cuộc có hình dạng như thế nào. Tuy lúc nhỏ hình như đã từng nhìn thấy thứ được gọi là ‘nhân trệ’ trong một bộ phim cung đấu nào đó, nhưng dù sao cũng đều là những hình ảnh hiệu ứng đặc biệt được xử lý hậu kỳ, mức độ chân thực không cao. Thế nên, khi các thành viên Người gác đêm thực sự đối mặt với một ‘nhân trệ’, cảm nhận trong lòng họ phần nhiều chính là kinh động và trắc ẩn.

Trên giường bệnh bên trong phòng ICU vô trùng là một cơ thể chỉ còn phần thân và phần đầu. Phần tứ chi đều đã bị cắt cụt, xuất phát từ rất nhiều nguyên nhân, mặt cắt của những phần bị cắt này không thể băng bó lại. Các tổ chức dưới da bị lộ ra nhìn cũng không có vẻ là những vết thương mới, mà đều có màu vàng xanh, các tổ chức cơ còn khẽ co dãn nhẹ theo nhịp thở của ‘nhân trệ’. Bề mặt vết thương dường như còn có hiện tượng kết dính, nhưng không phải là đang lành lại, mà không ngừng rỉ ra chất dịch nhầy trong suốt, ướt hết cả phần ga giường phía dưới.

Đổng Liên Hoa nằm ngửa trên giường, dường như đã mất ý thức hoàn toàn. Tuy nhiên cho dù không có ý thức, hô hấp của ông cũng không hề ổn định. Dường như ông đang phải trải qua một cơn đau kích ứng dữ dội vừa kịch phát, mỗi lần thở được vài nhịp, lại đột ngột hít mạnh một hơi, khiến chiếc ống thông khí quản ở lỗ mũi cong hết lên.

Vì không có chân tay nên việc truyền tĩnh mạch chỉ có thể bằng cách đặt đường tiêm qua tĩnh mạch được tìm kiếm trên da đầu. Giống hệt như đứa trẻ sơ sinh được truyền nước, chất dịch màu vàng theo những ống truyền mềm trong suốt chảy vào trong cơ thể của Đổng Liên Hoa qua tĩnh mạch trên da đầu ông.

Phần da ở chỗ tứ chi bị cắt ra của Đổng Liên Hoa đã chuyển sang màu vàng nhạt, trông có vẻ rất cứng chắc, nhưng theo những hơi thở rít mạnh đột ngột của ông, phần da thịt tàn phế lại co rúm vào bên trong, trông giống hệt một con bạch tuộc đã bị cắt hết chân.

“Chuyện này cũng thật tàn nhẫn quá.” Tiêu Lãng thấp giọng thì thầm. “Lại còn bị nhét vào trong tủ đông nữa.”

Lúc này, một vị bác sĩ trạc ngũ tuần từ bên ngoài phòng bệnh đi vào. “Các vị ở đây, ai là Tiêu Vọng?”

“Là tôi.” Tiêu Vọng lập tức trả lời.

“Tôi với bố cậu là chỗ thân quen,” vị bác sĩ cười rồi nói. “Vừa mới gọi điện thoại cho bố cậu để nói sơ qua về tình hình rồi.”

“Chào chú.” Tiêu Lãng nói chen vào. “Vậy thầy Đổng liệu có sống được không ạ?”

“Khi các cậu đưa tới đây, bệnh nhân đã thoi thóp gần chết, sắp rơi vào tình trạng suy hô hấp,” bác sĩ nói. “Chúng tôi cũng đã dốc hết tâm sức, tình trạng nhiễm trùng phổi của ông ấy cũng coi như đã ổn định lại. Hiện giờ các dấu hiệu sinh tồn của ông ấy coi như cũng ổn định, nhưng ý thức thì còn chưa phục hồi.”

“Nhiễm trùng? Dùng kháng sinh có được không?” Nhiếp Chi Hiên hỏi. “Là có liên quan tới việc da ở phần tứ chi bị cắt rời của ông ấy không thể liền lại với nhau đúng không?”

Vị bác sĩ gật gật đầu. “Đúng vậy, có khả năng là ban đầu khi bị tổn thương đã có người can dự vào, khiến cho đoạn cắt rời tứ chi của bệnh nhân bao lâu nay không thể liền lại được. Mặt cắt vết thương tương đối lớn, lại liên tục bị nhiễm trùng. Tuy nhiên, chúng tôi phát hiện trong cơ thể của bệnh nhân có sản sinh một loại kháng thể đặc biệt, có tác dụng đối kháng với vi trùng gây bệnh.”

“Vậy là có thể sống rồi phải không ạ?” Tiêu Lãng vội vàng hỏi.

Vị bác sĩ lắc đầu. “Tuy các kháng thể sản sinh trong cơ thể ông ấy có thể ngăn chặn tử vong do sốc nhiễm trùng, nhưng loại kháng thể đặc biệt này gây ra nguy hại cực lớn tới các chức năng gan và thận của ông ấy. Nếu cứ tiếp tục như tình trạng hiện nay là liên tục nhiễm trùng, liên tục sản sinh kháng thể, thì không tới một tháng nữa, nhất định ông ấy sẽ bị tử vong do suy gan thận.”

“Một tháng?” Tiêu Lãng nhảy dựng lên. “Nhưng ông ấy đã sống trong tình trạng như thế này hơn hai mươi năm nay rồi!”

“Vừa rồi tôi cũng đã nghe bố cậu ấy nói như vậy.” Vị bác sĩ chỉ sang Tiêu Vọng.

Tiêu Lãng sốt ruột, giọng nói cũng cao hơn vài phần. “Thế có cách nào khác không ạ?”

Tiêu Vọng trừng mắt nhìn Tiêu Lãng.

Vị bác sĩ cũng không để tâm. “Điều kiện chữa trị bệnh viện Văn Cương chúng tôi có hạn, có điều tôi đã gửi tài liệu cụ thể của bệnh nhân cho các chuyên gia ở Nam An, Thượng Hải và cả Bắc Kinh. Quan điểm của bọn họ cũng giống chúng tôi, bệnh nhân không thể sống qua được một tháng.”

“Nhưng mà ông ấy đã sống được hơn hai mươi năm, vậy nhất định là do các chú chưa tìm được cách điều trị thôi!” Tiêu Lãng nói.

“Cậu nói đúng, là do chúng tôi chưa tìm ra phương pháp.” Vị bác sĩ gật đầu, nói giọng nghiêm túc. “Vừa rồi Giám đốc Tiêu cũng đã nói với tôi, ông ấy sẽ lập tức xuất phát đi Bắc Kinh, tìm gặp các chuyên gia có thành tựu về mặt này, hy vọng trong vòng một tháng có thể tìm được phương pháp duy trì tính mạng cho người bệnh.”

“Thế nếu không tìm thấy thì nhìn ông ấy chết sao?” Tiêu Lãng lại quay mặt sang nhìn Đổng Liên Hoa đang nằm trên giường bệnh, không đành lòng. “Đây chẳng phải là phòng vô trùng của các chú rồi sao? Tại sao vẫn còn bị nhiễm trùng?”

“Cái gọi là phòng vô trùng cũng giống như phòng phẫu thuật, chỉ là vô trùng tương đối, chứ không phải là vô trùng tuyệt đối,” vị bác sĩ nói. “Phòng bệnh vô trùng tương đối có thể giảm nhẹ mức độ nhiễm trùng của ông ấy, giảm bớt việc sản sinh các kháng thể, từ đó kéo dài thêm một chút thời gian sống của ông ấy mà thôi. Bệnh viện thành phố Nam An có phòng vô trùng tốt nhất tỉnh, thế nên vừa rồi Giám đốc Tiêu cũng đã căn dặn tôi, ông ấy sẽ đề nghị bên phía y tế cử xe cấp cứu chuyên dụng đưa bệnh nhân tới Nam An, hết sức cố gắng kéo dài tính mạng cho ông ấy.”

“Về Nam An cũng tốt.” Tiêu Vọng gật đầu.

“Vậy chúng ta có về không?” Tiêu Lãng quay đầu hỏi anh trai.

Tiêu Vọng còn chưa kịp trả lời, Trình Tử Mặc đã xông vào phòng quan sát của phòng bệnh. “Không hay rồi, khu phòng học của trường tiểu học Đà Sơn tự bốc cháy rồi.”

Khi mọi người chạy đến trường tiểu học Đà Sơn, ngọn lửa lớn đã được dập tắt. Có mấy viên cảnh sát và nhân viên phòng cháy chữa cháy đang đứng cạnh một chiếc xe cứu hỏa cỡ nhỏ, lúng túng không biết phải làm thế nào.

“Kỳ lạ thật, không hiểu làm sao mà tự nhiên bốc cháy.” Một cảnh sát nói.

“Xác định chắc chắn là không có ai lại gần khu vực này chứ?” Tiêu Vọng nhìn tòa nhà nhỏ khói vẫn đang bốc lên từng cuộn, nói với vẻ nuối tiếc. Theo sắp xếp của họ, sau khi xác định Đổng Liên Hoa may mắn còn sống, bọn họ đang chuẩn bị quay lại kiểm tra toàn bộ khu nhà này. Tuy tổ chức Gác đen chỉ lưu lại đây mấy ngày, nhưng nhất định sẽ để lại thông tin hữu ích nào đó.

Chỉ tiếc là, một trận hỏa hoạn đã phá hủy tất cả.

“Trước đó chúng tôi đã xác định ở đây không có người, sau đó lại cắt cử rất nhiều nhân lực tới trông giữ xung quanh tòa nhà,” viên cảnh sát nói. “Khoảng sân trước và sau của khu nhà đều rất thoáng rộng, cũng không có chỗ giấu mình, nếu có người ra vào, cho dù là đi qua cửa hay trèo tường thì chúng tôi đều có thể nhìn thấy được.”

“Vậy… sau khi bị bốc cháy thì sao?” Tiêu Lãng đột nhiên hỏi.

“Sau, sau khi cháy?” viên cảnh sát nghĩ ngợi rồi nói. “Sau khi cháy, chúng tôi đều hô hào mọi người cùng bê nước tới dập lửa, xe chữa cháy không vào được đây, may mà ở đơn vị chúng tôi còn có xe cứu hỏa loại nhỏ, tôi đã điện thoại kêu người ở cơ quan tới chi viện.”

“Ý của tôi là, sau khi lửa bốc cháy, có ai ra khỏi đây hay không?” Tiêu Lãng chỉ vào bức tường vây phía sau tòa nhà hỏi.

“Chuyện này, chuyện này thì tôi cũng không chắc,” viên cảnh sát phác họa nói. “Nhưng tôi cảm thấy là không thể có người ở đây. Các anh không biết chứ, trận hỏa hoạn do cháy nổ bùng phát, trong cùng một lúc tất cả các căn phòng đều bùng cháy, nếu có người bên trong, căn bản không có chỗ để náu mình và chắc chắn sẽ chôn thân trong biển lửa.”

Tiêu Lãng không nói gì thêm, vẫy gọi Nhiếp Chi Hiên cùng đi vào tòa nhà. Không lâu sau, bọn họ lại đi ra.

Tiêu Lãng nhìn sang ánh mắt dò hỏi của Tiêu Vọng nói, “Giống hệt như em dự đoán lúc trước, căn phòng nào cũng giống như căn phòng đã thu hút sự chú ý của chúng ta lần trước, trên tường đều gắn thùng đựng xăng, có thể gây phát nổ bằng điều khiển.”

“Cách làm này rất giống với hiện trường vụ tử vong của Tào Doãn.” Trình Tử Mặc trầm ngâm.

“Đúng vậy, dùng điều khiển gây cháy nổ xăng, chỉ là thiếu mất bộ phận cảm ứng trọng lực,” Tiêu Lãng nói.

“Không, không thiếu đâu.” Lăng Mạc từ một căn phòng nhỏ ở góc sân đi ra. “Trên nền nhà của căn phòng này có tấm thép, giống hệt hiện trường vụ tử vong của Tào Doãn, chắc chắn đó cũng là bộ phận cảm ứng trọng lực.”

“Căn phòng này, chính là căn phòng lúc trước hai kẻ áo đen canh giữ,” Tiêu Lãng nói.

“Đúng vậy, lúc đó khi tôi chạy tới nơi, cậu đang chuẩn bị tiến vào bên trong, tôi đã phát hiện trong ánh mắt của hai tên áo đen đầy vẻ mong đợi,” Lăng Mạc nói. “Đây là một cái bẫy của bọn chúng.”

“Thế nên, chỗ này bị phát nổ bằng điều khiển từ xa à?” Tiêu Vọng hỏi Nhiếp Chi Hiên.

“Cũng không hẳn là điều khiển từ xa,” Nhiếp Chi Hiên nói. “Những thùng xăng này đều được gắn bên cạnh giường, dùng phương thức điều khiển từ xa thì nguy hiểm quá. Tôi cho rằng bọn chúng điều khiển bằng tay. Bởi vì các kíp nổ gắn trên mỗi thùng xăng đều kết nối với nhau bằng dây sáng.”

“Nhưng hoàn toàn không có người ra vào đây,” Tiêu Vọng nói.

“Trước khi cháy không có người ra vào, không có nghĩa là sau khi cháy cũng không có người ra vào, dù gì sau khi lửa bốc lên mọi thứ đều trở nên hỗn loạn vì mọi người đang bận rộn dập lửa, không chắc là sẽ chú ý đến việc có kẻ nào trèo tường tẩu thoát từ phía sau nhà hay không,” Tiêu Lãng nói. “Anh, anh còn nhớ không, lần trước trong căn phòng bị cháy thu hút sự chú ý của chúng ta hình như có một đứa trẻ, nhưng sau khi dập tắt lửa, chúng ta vào trong lại không tìm thấy thi hài nào cả.”

Tiêu Vọng dường như đã hiểu vấn đề.

“Nếu kẻ này vẫn luôn ẩn náu trong tòa nhà, đầu tiên là gây cháy nổ một căn phòng, dự định sau khi thu hút sự chú ý của chúng ta thì sẽ tháo chạy, nhưng ý đồ của hắn đã thất bại, sau đó, hắn tiếp tục ẩn nấp, tránh được đợt kiểm tra của cảnh sát chúng ta. Dù sao thì hiện trường cần được bảo vệ, cảnh sát cũng không thể vào trong các căn phòng để kiểm tra chi tiết,” Tiêu Lãng nói. “Thế nên, sau khi chúng ta rời khỏi đây, kẻ đó đã đợi đến một cơ hội thích hợp, ra tay gây phát nổ các thùng xăng. Nhân lúc hỗn loạn, hắn đã chạy thoát. Mục đích của hắn chính là tiêu hủy các vật chứng dấu vết.”

“Không thể nào, không thể có chuyện đó,” viên cảnh sát nói. “Đột nhiên xảy ra một trận hỏa hoạn lớn như vậy, chỉ cần vẫn trong một căn phòng, chắc chắn là không còn cơ hội sống sót.”

“Người bình thường là như vậy,” Tiêu Lãng nói. “Nhưng kẻ mà chúng ta đối mặt lại không phải là những người bình thường.”

“Kẻ chịu được lửa.” Tiêu Vọng thấp giọng nói.

“Hiện trường còn lại tàn tích của các loại giường cao thấp, còn có những chiếc giường cỡ nhỏ cho trẻ nhỏ ngủ,” Nhiếp Chi Hiên nói. “Điều này chứng tỏ đã có rất nhiều trẻ nhỏ và người lớn từng lưu trú ở đây. Có thể phát hiện được cũng chỉ có bấy nhiêu thôi, các vật chứng dấu vết gì khác đều không còn nữa.”

“Có người lớn, có cả trẻ nhỏ.” Tiêu Vọng trầm ngâm.

“Hiện trường giờ bị phá hủy rồi, chi bằng để em đi thẩm vấn hai tên áo đen kia xem sao.” Tiêu Lãng nhìn Lăng Mạc nói, “Em đang muốn biết hai tên này tại sao lại muốn lấy mạng em tới vậy.”

“Không được manh động.” Tiêu Vọng dặn dò một câu. “Tiêu Lãng và Lăng Mạc, các cậu đi thẩm vấn hai tên áo đen, Nhiếp Chi Hiên, Trình Tử Mặc, hai người tiến hành điều tra kĩ hơn khu vực bên ngoài. Tôi và Đang Đang hộ tống đưa thầy Đổng về Nam An. Chúng ta sẽ liên lạc lại sau.”

Tiêu Lãng dẫn đầu cả chặng, hùng hổ đi đến phòng y tế thị trấn Đà Sơn. Hai tên áo đen bị Tiêu Lãng đánh gãy xương đang phải nằm điều trị ở đây. Đồn công an cử bốn cảnh sát nhân dân và bốn cảnh sát hỗ trợ canh giữ hai bọn chúng.

Khi Tiêu Lãng nhìn thấy hai tên áo đen, bao sự tức giận dồn đến. Hai tên đang nằm trong một phòng bệnh, nói cười rôm rả.

Tiêu Lãng đẩy mạnh cửa phòng bệnh khiến cả hai đều giật mình. Định thần nhìn lại thì đúng là vị Diêm La Vương kia! Cả hai bị dọa sợ hãi suýt nữa thì vãi cả ra quần. Mặc kệ lớp thạch cao băng bó trên tay và chân cũng như một bên tay đã bị còng vào thành giường, hai tên vừa lăn vừa bò rơi xuống đất, dập đầu trước mặt Tiêu Lãng.

“Bọn mày là quân của Gác đen mà sao nhũn như con chi chi thế?” Tiêu Lãng bật cười trước hành động như trò hề của hai tên này.

Hai tên quay sang nhìn nhau, dường như không hiểu Tiêu Lãng đang nói gì.

“Tao đang muốn biết, hai chúng mày tại sao lại muốn lấy mạng tao như vậy?” Tiêu Lãng ngồi trên giường bệnh, hai chân bắt tréo lên nhau hỏi.

“Ông nội ơi! Ông nhầm rồi! Sao chúng tôi lại muốn lấy mạng ông? Chúng tôi muốn ông sống lâu trăm tuổi ấy chứ!” Một tên vội vàng nói.

“Đừng giở trò đó ra với tao. Mày biết anh ta là ai không?” Tiêu Lãng chỉ Lăng Mạc đang đứng dựa bên cửa. “Anh ta là chuyên gia phân tích tâm lý, anh ta biết hai chúng mày muốn để tao đi vào căn phòng đó!”

Hai tên áo đen lại nhìn nhau. “Sự thật đúng như vậy, có một ông chủ muốn chúng tôi canh giữ ở đó, nói sẽ có kẻ cướp đến cướp đồ trong phòng, yêu cầu chúng tôi cố gắng hết sức ngăn lại, như vậy ông ta sẽ cho chúng tôi mỗi người năm trăm tệ. Nhưng nếu không ngăn được, còn để kẻ cướp vào được trong phòng, sẽ cho chúng tôi mỗi người một ngàn tệ.”

“Gì vô lý vậy?! Thằng ngốc cũng biết là không nên ngăn lại.” Tiêu Lãng gầm lên.

“Tôi cũng cảm thấy không hợp lý mà, nhưng ông chủ quả thực đã dặn như vậy.” Tên áo đen khiếp đảm lắp bắp nói tiếp, “Thế nên anh cũng thấy đấy, hai chúng tôi cũng đâu có cố hết sức ngăn anh lại đâu.”

“Mày mà ngăn nổi sao?” Tiêu Lãng trừng mắt nhìn. “Bớt nói vớ vẩn đi, mau khai thật cho tao!”

Lăng Mạc đi vào, ngăn Tiêu Lãng lại. “Ông chủ mà các anh nói kia trông hình dáng như thế nào?”

“Một thanh niên tầm hai mươi tuổi, không quen biết, cũng không có đặc điểm gì nổi bật, các anh bảo tôi phải mô tả như thế nào đây? À, cao khoảng 1m75, dáng người gầy gầy, nói còn hơi lắp bắp.” Tên áo đen nói.

“Mày nói gì?” Tiêu Lãng nói.

Lăng Mạc kéo Tiêu Lãng đi ra, Tiêu Lãng quát, “Cậu làm gì vậy? Cậu là trợ thủ của tôi, cậu lôi tôi ra làm gì?”

Ra khỏi phòng bệnh, Lăng Mạc nói, “Hai kẻ đó nói thật đấy.”

“Dựa vào vi biểu cảm sao?” Tiêu Lãng nói. “Nói không chừng bọn chúng giả tạo đó?”

“Dù có giả tạo cũng không thoát khỏi phân tích tâm lý.” Lăng Mạc gọi một cảnh sát lại. “Các anh đã điều tra lai lịch của hai tên này chưa?”

“Điều tra rõ rồi, là dân ở thị trấn Đà Sơn,” viên cảnh sát nói. “Chưa từng có ghi chép về tiền án tiền sự.”

“Cậu xem, bọn chúng chỉ là bị kẻ khác sai khiến, không biết gì cả, hỏi thế chứ hỏi nữa cũng không ra điều gì đâu,” Lăng Mạc nói. “Hơn nữa, cái tên được gọi là ông chủ này, là một tên trẻ tuổi, chắc chắn không phải là ông chủ thật sự đứng phía sau. Dù bọn chúng có miêu tả được hình dáng, cũng không có tác dụng gì mấy.”

“Ý cậu là…” Tiêu Lãng nói vẻ suy đoán.

“Đúng.” Lăng Mạc ngắt lời Tiêu Lãng. “Bọn chúng biết tin tức đã bại lộ, thế nên đã chuẩn bị sẵn kế hoạch rút lui. Bọn chúng sắp xếp dân thường ở đây canh giữ bom trọng lực, chính là thiết lập cái bẫy. Sau khi chúng ta đoán ra được bẫy của chúng, bọn chúng lại gây nổ căn phòng đó, cũng chính là lợi dụng tâm lý chúng ta bắt buộc sẽ phải cứu người trước để trì hoãn thời gian, mục đích là để cho những kẻ vận chuyển thầy Đổng có đủ thời gian tẩu thoát. Người khác hay những tài liệu khác thì dễ đào thoát, nhưng với thầy Đổng thì lại rất khó khăn, cho nên bọn chúng mới không đủ thời gian hành động.”

“Sau cùng còn cài đặt tự hủy, một cách triệt để khiến chúng ta tìm kiếm cũng không thấy gì.” Tiêu Lãng đột nhiên như hiểu ra vấn đề. “Quả thực, nếu đã có kế hoạch rút lui hoàn hảo như vậy, tất nhiên sẽ không thể để lại hai tên cho chúng ta dễ dàng tóm được thế.”

“Cho nên, chúng ta vẫn phải trông chờ anh Nhiếp và Trình Tử Mặc xem có phát hiện ra cái gì không,” Lăng Mạc nói.

“Nhưng hiện trường đã bị trận hỏa hoạn thiêu hủy hết rồi.” Tiêu Lãng có phần rầu rĩ.

“Đi xem xem sao,” Lăng Mạc nói. “Nếu Gác đen cần phải di chuyển lần nữa, vậy Tiểu Ngải nhất định sẽ nghĩ cách để tiết lộ thông tin này cho Thôi Chấn, đúng không?”

Tiêu Lãng mắt sáng lên. “Đúng! Kẻ đi chân trần đó!”

Lúc xe đang trên đường, Lăng Mạc nhận được điện thoại của Nhiếp Chi Hiên. Nhiếp Chi Hiên và Trình Tử Mặc tuy không tìm thấy tài liệu nào chưa bị thiêu hủy tại hiện trường, nhưng khi tìm kiếm ở phía bên ngoài bọn họ đã phát hiện ra manh mối.

Tiêu Lãng nhấn mạnh chân ga, chạy thẳng tới cổng trường tiểu học Đà Sơn.

“Chúng tôi đã quan sát khu vực cách xa trường tiểu học khá lâu mà đều không để ý tới.” Nhiếp Chi Hiên dẫn Tiêu Lãng và Lăng Mạc đi đến bên cạnh một cây đại thụ trên ngọn núi phía sau trường tiểu học, chỉ lên phía ngọn cây. “Trước đó chúng tôi đã tiến hành khám nghiệm những dấu vết còn lưu lại của các chốt canh bí mật phân bố xung quanh đây, nhưng lại không chú ý đến tình hình ở khu vực xa hơn nữa. Các cậu xem đi, cái cây này có gì lạ không?”

Đây là một cây bạch dương cao lớn, đứng dưới gốc cây nhìn qua cành lá có thể thấy trên ngọn cây có một cành trúc to tầm ngón tay cái đang đu đưa theo chiều gió.

Rõ ràng, cành trúc không thể mọc trên cây bạch dương, mà có người đã cố ý treo nó lên đây. Tiêu Lãng không nói thêm câu nào, cởi ngay đôi giày thể thao màu trắng cỡ 45 vừa mới mua của cậu ra, nhanh thoăn thoắt leo lên ngọn cây, lấy cành trúc đem xuống.

“Quả nhiên là một tín hiệu!” Tiêu Lãng cầm cành trúc dài. “Đây là một hình lục giác được tết bằng cành trúc!”

“Hình lục giác, không phải chính là ký hiệu của Người gác đêm sao?” Lăng Mạc nói.

Nhiếp Chi Hiên gật gật đầu, chỉ một vòng tròn vẽ bằng phấn trắng trên mặt đất. “Các cậu xem, đây là dấu chân trần! Đúng là tôi đã tìm đến được chỗ cái cây nhờ đi theo một loạt những dấu chân trần này, nhờ đó mới phát hiện ra tín hiệu trên ngọn cây. Trong phạm vi quan sát của các chốt canh bí mật, gần như không tìm thấy dấu chân trần, có thể là để tránh khỏi các chốt canh bí mật. Nhưng chỉ cần ra khỏi phạm vi quan sát của chốt canh bí mật thì hắn ta dường như không còn lo ngại gì nữa.”

“Ôi, sự chú ý của em đều tập trung vào các tòa nhà của ngôi trường này, căn bản không để ý tới cây cối phía sau.” Tiêu Lãng vỗ vỗ đầu. “Thực ra đứng từ phía xa, dùng kính viễn vọng rất dễ phát hiện thấy ký hiệu này.”

“Trên thân cây đại thụ có cắt một vết nhỏ, chắc là nơi để gắn thông tin truyền đạt đi.” Nhiếp Chi Hiên chỉ vào một vết dao cắt trên thân cây. “Miệng vết cắt vẫn đang rỉ nhựa, còn rất mới, hơn thế cũng rất rõ. Điều này không phù hợp với tính cách cẩn thận của kẻ đi chân trần kia, có lẽ đây là dấu tích hắn đã để lại trong lúc vội vã. Có điều, thông tin bên trong chắc đã bị lấy đi rồi.”

“Cành trúc thiết kế rất cồng kềnh chi tiết, chứng tỏ đây là tín hiệu được để lại trong lúc có đủ thời gian chuẩn bị từ trước,” Tiêu Lãng nói. “Nhưng lúc rút lui rất gấp gáp, nên chỉ có thể để lại thông tin một cách vội vã bên dưới thân cây có gắn tín hiệu như vậy.”

“Dấu tích này còn mới không?” Lăng Mạc hỏi Nhiếp Chi Hiên.

Nhiếp Chi Hiên gật đầu. “Rất mới, áng chừng đã được lưu lại trong vòng 24 tiếng đồng hồ. Có điều trên dấu chân có rất nhiều bụi tro phủ lên, chứng tỏ nó được để lại trước trận hỏa hoạn.”

“Kẻ đi chân trần đã vội vàng để lại tin tức khi bọn chúng rút lui khỏi đây, chỉ tiếc là chúng ta không nắm được tin tức này, phía Thôi Chấn đã đi trước chúng ta một bước và lấy mất rồi.” Lăng Mạc nói vẻ đầy tiếc nuối.

“Xem ra, bọn Thôi Chấn quả đã có mặt ở đây,” Nhiếp Chi Hiên nói. “Nhưng Lý Mạnh Nghiêu hình như không hề tiết lộ tin tức trường tiểu học Đà Sơn này cho ai mà.”

“Điều này cũng khó nói,” Lăng Mạc nói. “Bên phía Thôi Chấn không chừng có cách nào đó để biết được tin tức về trường tiểu học Đà Sơn này mà không kinh động đến Lý Mạnh Nghiêu. Chỉ cần đến được khu vực này, chúng nhất định sẽ nhìn thấy hình lục giác trên ngọn cây kia.”

“Vậy có phải bọn chúng đến để cứu thầy Đổng không? Nhưng chúng không hề cứu đi mà!” Tiêu Lãng nói.

“Chắc chắn là đến để cứu rồi, chỉ là hành động ứng cứu bị thất bại.” Lăng Mạc nói giọng khẳng định, “Chúng ta không đánh rắn động cỏ, mà Gác đen rõ ràng trước đó đã bắt đầu có hành động rút lui. Nếu kẻ đi chân trần kia không bị Lão Bát phát hiện ra, vậy Gác đen tại sao mới có mấy ngày đã phải di dời sau khi tốn bao công sức biến tòa nhà nhỏ kia trở thành căn cứ? Hơn nữa, cậu có nhớ không, lúc đó khi chúng ta hành động, ở đây không có tín hiệu điện thoại di động. Cậu nghĩ xem, nếu trong núi luôn không có tín hiệu điện thoại di động như vậy, thì ông trưởng thôn già tại sao lại có thói quen sử dụng điện thoại di động chứ?”

“Tên Phá Sóng đã tới!” Tiêu Lãng nói.

“Hơn thế khi chúng ta truy cản trên đường, đã phát hiện một bên con đường nhỏ có dấu vết cành cây bị gãy còn rất mới,” Nhiếp Chi Hiên nói. “Hai bên có lẽ là đã giao tranh ở khu vực gần con đường nhỏ đó, nhưng phía Lão Bát đã giành phần thắng.”

“Vậy cũng có nghĩa là, Thôi Chấn đã hành động trước chúng ta, nhưng đã thất bại. Đồng thời, Lão Bát cũng đã bị kinh động, thế nên đã thiết lập sẵn sàng kế hoạch rút lui trước khi bắt đầu ra tay thực hiện.” Tiêu Lãng như bừng tỉnh. “Có khả năng khi chúng ta quan sát, bọn Thôi Chấn cũng không chịu bỏ cuộc, vẫn ở đâu quanh đây. Nhưng khi chúng ta hành động, Thôi Chấn cũng đã hủy bỏ toàn bộ kế hoạch hành động của bà ta. Cho nên khi chúng ta tiến vào sân hiện trường, tín hiệu di động lại được khôi phục.”

“Cành trúc này không chỉ dẫn đường cho bọn Thôi Chấn mà còn để lại cho bọn chúng thông tin địa điểm di dời tiếp theo, chỉ có điều chúng ta lại không hề biết gì cả.” Lăng Mạc nhún vai nói.

“Không được nhụt chí, trợ thủ!” Tiêu Lãng vỗ vỗ vai Lăng Mạc. “Thầy Đổng hiện giờ trong tay chúng ta, Lão Bát dù khó khăn đến mấy cũng vẫn muốn đưa thầy Đổng đi theo, Thôi Chấn cũng muốn cứu thầy Đổng bằng mọi giá, như vậy có thể thấy thầy Đổng rất quan trọng. Người quan trọng như vậy đang ở trong tay chúng ta, chúng ta còn sợ cái gì?”

“Sợ Thôi Chấn sẽ vì thế mà tháo chạy,” Lăng Mạc nói. “Vì thầy Đổng trong tay cảnh sát là an toàn nhất, bà ta không còn bận tâm điều gì, có thể chúng ta sẽ không tóm được bà ta nữa.”

“Không, nhất định là có thể. Có tuyệt đại song thám chúng ta đây, sợ cái gì?” Tiêu Lãng lại vỗ mạnh vào vai Lăng Mạc, giọng như an ủi.

Chuông điện thoại của Tiêu Lãng vang lên, cậu cầm lên xem, lộ rõ vẻ vô cùng kinh ngạc.

“Sao vậy?” Lăng Mạc chú ý tới thần sắc thay đổi của Tiêu Lãng.

“Anh tôi đã về tới Nam An,” Tiêu Lãng nói. “Có điều Đỗ Xá cũng đã về tới Nam An rồi.”

“Liệu Đỗ Xá có thể ở đâu?” Tiêu Lãng ngồi trong phòng họp của tổ chức Người gác đêm , ôm lấy đầu, mặt ủ mày chau suy nghĩ.

Hai hôm nay, Tiêu Vấn Thiên liên tục tìm kiếm danh y khắp nơi với mục đích cứu Đổng Liên Hoa tỉnh lại, nhưng hiệu quả có được không lớn, Đổng Liên Hoa vẫn đang hôn mê bất tỉnh; các thành viên khác của Người gác đêm đương nhiên cũng không nhàn rỗi, liên tục tìm kiếm tung tích của Đỗ Xá ở Nam An, nhưng cũng mãi chưa có kết quả.

Chẳng có một tin tốt nào.

“Hiện giờ việc tìm kiếm của các đồn công an địa phương vẫn chưa kết thúc,” Trình Tử Mặc nói.

“Đợi kết thúc điều tra, không chừng cái mạng của Đỗ Xá cũng đã kết thúc rồi,” Tiêu Lãng nói. “Bên phía nhà tù cũng thật biết gây thêm rắc rối!”

“Không phải vấn đề của nhà tù,” Tiêu Vọng nói. “Bố bận như thế nhưng vẫn tranh thủ thời gian đi gặp giám đốc nhà tù, chắc sẽ nhanh chóng phát hiện thêm nhiều manh mối.”

“Đến rồi.” Lăng Mạc mở hệ thống hành chính công tự động của nội bộ tổ chức Người gác đêm ra, xem bức thư điện tử vừa nhận được đến từ hòm thư của Tiêu Vấn Thiên.

“Luật sư trợ giúp pháp lý - Trần Phương Viên.” Tiêu Lãng đọc một lượt. “Hết rồi sao? Chỉ có một câu thế này thôi à, Lão Tiêu này cũng thật sơ sài quá chứ!”

“Tin tức như vậy là đủ rồi,” Lăng Mạc nói. “Ý của Giám đốc Tiêu là muốn chúng ta đi tìm anh ta.”

“Trần Phương Viên là một luật sư nổi tiếng nhất Nam An cũng như toàn tỉnh chúng ta, chuyên về các vụ án hình sự.” Đường Đang Đang mở kho dữ liệu. “Không hổ danh đại luật sư hàng đầu Nam An.”

“Đại luật sư sao lại đi làm mấy vụ này? Đi! Gặp ông ta xem sao.” Tiêu Lãng kéo áo Lăng Mạc.

“Tôi cũng đi à?” Lăng Mạc nhìn Tiêu Vọng như để trưng cầu ý kiến.

Tiêu Vọng gật gật đầu, chăm chú nhìn Lăng Mạc với ánh mắt kỳ vọng. “Đúng, hai em khi hành động không được tách nhau ra.”

Lăng Mạc tất nhiên cũng hiểu được ý tứ trong ánh mắt của Tiêu Vọng, vị luật sư này đương nhiên sẽ không cung cấp ngọn ngành cho bọn họ một cách dễ dàng, thế nên cần một người phân tích như Lăng Mạc để giải mã cuộc trò chuyện, tìm được Đỗ Xá, hoặc tìm được nguyên nhân tại sao ông ta giúp Đỗ Xá.

Tiêu Lãng lái chiếc Đỉnh Vạn Cân cùng Lăng Mạc đi đến một tòa nhà văn phòng nằm ven hồ thuộc khu vực trung tâm thành phố Nam An. Trên nóc tòa nhà sừng sững mấy chữ lớn: ‘Văn phòng luật sư Phương Viên’. Không cần tìm đọc tiểu sử của vị luật sư này, nhìn sự phô trương hoành tráng kia cũng đủ hiểu ông ta thật sự không hề tầm thường.

Văn phòng nằm ở tầng trên cùng của tòa nhà, hai người Tiêu Lãng ngồi trong phòng tiếp khách đợi hơn bốn mươi phút mới thấy một người đàn ông trung niên ăn vận lịch lãm, tướng mạo phong độ xuất hiện tại phòng tiếp khách với vẻ vội vàng.

“Xin chào hai vị cảnh sát, xin lỗi vì để các anh đợi lâu. Dù sao thì kiếm ăn bằng nghề luật sư cũng không dễ dàng gì, để vận hành cả một doanh nghiệp lớn như thế này, chúng tôi đều phải tính phí theo giờ.” Trần Phương Viên lịch sự bắt tay hai người, nhưng trong lời nói lại không được thân thiện như vậy.

Thấy ánh mắt nghi hoặc của Tiêu Lãng, Trần Phương Viên cười nói, “Đương nhiên, đối với hai vị cảnh sát, chúng tôi phục vụ tư vấn miễn phí.”

Những lời mào đầu này khiến Tiêu Lãng cảm thấy hơi tức giận. “Vậy nếu anh bị tạm giam, thời gian ở trại tạm giam thu phí hay không?”

Lăng Mạc thấy Tiêu Lãng có phần không khống chế được tâm trạng của mình, vội giẫm lên chân cậu, bảo cậu dừng lại.

Dường như Trần Phương Viên không hề tức giận, bật cười ha ha. “Tôi là công dân tuân thủ luật pháp, chế độ pháp trị xã hội chủ nghĩa chính là bảo vệ lợi ích của những người như chúng tôi.”

“Nếu tính phí theo giờ, vậy anh thu bao nhiêu tiền để đưa Đỗ Xá ra ngoài?” Tiêu Lãng vẫn tiếp tục không buông.

“Xin lỗi, đương sự của chúng tôi có rất nhiều, người anh nói là ai, tôi không rõ lắm.” Trần Phương Viên bắt đầu có phần mất kiên nhẫn với Tiêu Lãng, khuôn mặt lộ rõ vẻ phản kháng.

Lăng Mạc đương nhiên hiểu được tâm lý của Trần Phương Viên như nào, cũng hiểu rằng không thể để Tiêu Lãng phá hỏng cuộc nói chuyện như vậy được, thế nên cậu nói với Trần Phương Viên bằng giọng hoà nhã nhẹ nhàng, “Luật sư Trần, rất xin lỗi, vị này là người cộc tính trong đội chúng tôi, anh ta có gì thất thố, mong luật sư bỏ qua.”

Tiêu Lãng còn đang định phản bác, Lăng Mạc đã huých mạnh khuỷu tay vào mạng sườn Tiêu Lãng, ngăn không cho cậu tiếp tục nói.

Lăng Mạc tiếp tục nói, “Gần đây chúng tôi đang thụ lý một vụ án có liên quan tới một tội phạm mắc bệnh thần kinh ở nhà tù Kim Ninh. Anh ta tên là Đỗ Xá, tôi nghe nói mấy hôm trước luật sư đã đến nhà tù Kim Ninh, giải quyết các thủ tục quy trình pháp luật có liên quan để được giảm án cho anh ta, thế nên chúng tôi muốn đến để thỉnh giáo ông một số vấn đề.”

Người ta nói không ai giơ tay đánh vào khuôn mặt đang cười cả, mặc dù anh chàng này trên mặt có vết sẹo nhưng lại biết cách ăn nói thật khiến người ta cảm thấy dễ chịu. Trần Phương Viên trong lòng có lẽ là nghĩ như vậy, cho nên bật cười lớn. “À, cậu nói vậy thì tôi quả có nhớ ra. Một kẻ đáng thương không có bạn bè, không có người thân.”

“Vậy ai ủy thác cho anh?” Tiêu Lãng hỏi.

Trần Phương Viên ngồi bắt tréo hai chân, chăm chú nhìn Tiêu Lãng vẻ quan tâm hứng thú, nhưng không hề trả lời.

Không khí đông cứng mất một lúc, vẫn là Lăng Mạc phá vỡ cục diện căng thẳng. “Chúng tôi muốn thỉnh giáo ông, năm đó khi anh ta bị xử án, là trường hợp bị hạn chế giảm thời hạn chấp hành hình phạt tù, tại sao giờ lại được giảm án ra tù?”

“Tôi cảm thấy, cảnh sát thuộc Cơ quan công an các anh, cần phải học hỏi thêm nhiều về luật pháp. Điều này sẽ có ích cho việc xử lý vụ án dựa theo pháp luật của các anh sau này.” Trần Phương Viên khẽ cười vẻ giễu cợt rồi nói, “Đầu tiên anh phải hiểu như thế nào được gọi là hạn chế giảm thời hạn chấp hành hình phạt tù. Trong Dự thảo Bộ luật hình sự nước Cộng hoà Nhân dân Trung Hoa sửa đổi (8) và Quy định về một số vấn đề liên quan đến trình tự thủ tục xử lý các vụ án tử hình hạn chế giảm thời hạn chấp hành hình phạt đang trong thời gian thực hiện hoãn thi hành án của Toà án nhân dân tối cao quy định: Đối với những phần tử phạm tội nhiều lần bị kết án tử hình đang trong thời gian thực hiện hoãn thi hành án, cũng như các phần tử phạm tội với các tội danh như cố ý giết người, hiếp dâm, cướp tài sản, bắt cóc, phóng hỏa, gây nổ, giao đặt các vật chất nguy hiểm hoặc phạm tội mang tính bạo lực có tổ chức bị kết án tử hình đang trong thời gian thực hiện hoãn thi hành án, Toà án nhân dân căn cứ theo những tình hình cụ thể như tình tiết phạm tội, mức độ nguy hiểm của nhân thân, song song với việc ra quyết định phán xử có thể đồng thời đưa ra quyết định hạn chế giảm thời hạn chấp hành hình phạt tù đối với người phạm tội. Căn cứ theo Dự thảo Bộ luật hình sự sửa đổi (8) quy định về thời gian chấp hành hình phạt tù thực tế đối với những phần tử phạm tội đang trong thời gian thực hiện hoãn thi hành án tử hình mà bị hạn chế giảm thời hạn chấp hành hình phạt tù: Thời gian chấp hành hình phạt tù thấp nhất, nếu trường hợp sau khi hết thời gian thực hiện hoãn thi hành án được giảm án xuống thành phạt tù chung thân theo quy định của pháp luật, thì thời gian chấp hành hình phạt tù thực tế không được ít hơn hai mươi lăm năm; Nếu trường hợp sau khi hết thời gian thực hiện hoãn thi hành án được giảm án xuống thành phạt tù có thời hạn hai mươi lăm năm theo quy định của pháp luật, thì thời gian chấp hành hình phạt tù thực tế không được ít hơn hai mươi năm. Cũng có nghĩa là, cho dù thế nào thì các phần tử phạm tội bị tuyên án tử hình trong thời gian thực hiện hoãn thi hành án và bị hạn chế giảm thời hạn chấp hành hình phạt tù cũng đều phải ngồi tù ít nhất là đủ hai mươi năm. Đã thấy điều kiện chưa? Không phải phạm tội gì, hình phạt gì cũng có thể thêm vào một câu ‘hạn chế giảm thời hạn chấp hành hình phạt tù’ đâu,” Trần Phương Viên nói.luôn một tràng, miệng lưỡi lanh lợi, không có lấy một lúc ngừng ngắt.

“Điều này đương nhiên chúng tôi biết, nhưng Dự thảo Bộ luật hình sự sửa đổi (8) này bắt đầu được thực hiện từ ngày 1 tháng 5 năm 2011.” Trí nhớ của Lăng Mạc đương nhiên cũng không mơ hồ về những vấn đề mang tính khái niệm này. “Mà thời gian phán xử Đỗ Xá là tháng 8 năm 1994.”

“Thế nên, bản án này có vấn đề. Bộ luật hình sự lúc đó không hề có cái gọi là quy định về hạn chế giảm thời hạn chấp hành hình phạt tù.” Trần Phương Viên nhún vai. “Tinh thần luật pháp của chúng ta có một nguyên tắc gọi là ‘Theo luật cũ đồng thời với theo hướng giảm nhẹ’, cậu đã từng nghe đến chưa?”

Tiêu Lãng khuôn mặt ngây ra, song Lăng Mạc lại gật gật đầu.

“Đó là vụ án cũ, trình tự pháp luật vẫn chưa đầy đủ hoàn thiện, theo luật mới xử sẽ nhẹ hơn nên được áp dụng theo luật mới.” Trần Phương Viên vẫn nói với tốc độ cực nhanh, “Ví dụ năm 2014, tiêu chuẩn giám định tình trạng thương tật của bên pháp y có sự thay đổi, vậy thì những vụ án còn chưa xét xử phán quyết sẽ được tiến hành giám định lại. Giả như trong tiêu chuẩn cũ, người bị thương được giám định là trọng thương, còn sang tiêu chuẩn mới, là bị thương nhẹ, vậy phải căn cứ theo tiêu chuẩn mới để thực hiện giám định. Từ đó có thể thấy, nếu khi đó không có quy định, còn bây giờ đã có quy định rõ ràng, vậy thì người phạm tội bị xử tù chung thân này, áp dụng hạn chế giảm thời hạn chấp hành hình phạt tù, về mặt văn bản pháp luật mà nói, là một sai lầm rõ ràng, cần phải được sửa sai. Đương nhiên, chúng ta không thể nói là quan tòa không hiểu luật, tôi cho rằng điều khoản ‘hạn chế giảm thời hạn chấp hành hình phạt tù’ này của quan tòa khi đó là bởi căn bệnh tâm thần của anh ta. Nói một cách đơn giản, còn bị bệnh tâm thần, thì còn cần phải cưỡng chế điều trị, bệnh tâm thần khỏi rồi, vậy thì có thể tiến hành giảm thời hạn chấp hành hình phạt tù theo quy định của pháp luật.”

Lăng Mạc hiểu những lời vừa rồi của Trần Phương Viên có lý, cho nên cũng không phản bác lại, chỉ im lặng lắng nghe.

“Theo hồ sơ điều tra của tôi, biểu hiện của Đỗ Xá khi ở trong tù rất tốt, không có bất cứ hành vi xấu nào. Theo những quy định pháp luật có liên quan về quản lý nhà giam, anh ta lẽ ra đã sớm được giảm án nhiều lần,” Trần Phương Viên nói. “Anh ta đã ngồi tù hơn hai mươi năm, về lý thì nên được trả tự do.”

“Vậy tiền đề mà ông vừa nói lúc đến.” Lăng Mạc gợi ý.

Trần Phương Viên kiêu ngạo hất cằm lên. “Tôi đã mời chuyên gia giám định về bệnh tâm thần nổi tiếng nhất trong cả nước, xác nhận Đỗ Xá hiện giờ có trạng thái tinh thần tốt. Chuyên gia đánh giá mức độ nguy hiểm của anh ta, là mức 0.”

Lăng Mạc cúi đầu xuống, có chút thất vọng. Cậu hiểu rất rõ, bản thân cậu đã đối thoại với Đỗ Xá một lần, tuy đã lấy được khá nhiều thông tin hữu ích, nhưng chắc chắn là cũng có tác động đối với Đỗ Xá. Bất cứ ai cũng đều khát vọng tự do, Đỗ Xá nhất định cũng không ngoại lệ. Vậy mà vào đúng lúc này, có một đại luật sư đến ‘hỗ trợ pháp luật’ cho anh ta, đương nhiên anh ta sẽ bám chặt lấy sợi rơm cứu mạng này, có lẽ không phải là sợi rơm, mà là một cây cổ thụ. Vốn dĩ anh ta giả làm bệnh nhân tâm thần, bây giờ thực hiện đánh giá mức độ nguy hiểm của bệnh tâm thần, tất nhiên anh ta sẽ có kết quả giám định là không có khả năng nguy hại.

Trong lòng Lăng Mạc xác định rất rõ ràng, chuyện này là ngòi dẫn cho một hành động thích sát.

Nhất định đối phương đã nghiên cứu rất kĩ càng tỉ mỉ, phân tích được rằng, thành viên Người gác đêm chắc chắn đã từng tới tìm Đỗ Xá nói chuyện, nhất định sẽ có chút tác động đối với Đỗ Xá, mà tác động tới chính tâm lý trốn tránh chế tài pháp luật của Đỗ Xá. Kẻ đứng phía sau giúp đỡ Đỗ Xá rất hiểu cách thức hành động của Người gác đêm , lại càng hiểu rõ hơn nội tâm của Đỗ Xá, thế nên mới có hành động như vậy vào đúng thời khắc mấu chốt quan trọng này. Kẻ bao nhiêu năm âm thầm nghiên cứu về Người gác đêm và Đỗ Xá, không phải ai khác, mà chắc chắn là Thôi Chấn.

“Anh biết không, việc anh tìm cách đưa anh ta ra tù, không khác gì việc hại chết anh ta đấy.” Tiêu Lãng cất lời cắt đứt dòng suy nghĩ của Lăng Mạc.

Trần Phương Viên đầu tiên sững người, sau đó thì bật cười ha hả. “Tôi có bao nhiêu người ủy thác, chẳng nhẽ sau khi giúp họ tranh tụng, còn phải quan tâm tới cả những chuyện sinh lão bệnh tử của họ hay sao? Ha ha ha! Điều này thật nực cười!”

Thấy vẻ giễu cợt của Trần Phương Viên, Tiêu Lãng siết nắm đấm tay càng chặt thêm. Lăng Mạc khẽ vỗ vỗ vào cậu như để xoa dịu, rồi nói với Trần Phương Viên, “Luật sư Trần nói đúng, sau khi ông hoàn tất hỗ trợ pháp lý cho anh ta, có cùng đi về với anh ta không?”

“Có chứ, tôi còn mua vé máy bay cho anh ta,” Trần Phương Viên nói.

“Xem ra anh chắc đã thu không ít tiền từ vụ này nhỉ, phục vụ đến nơi đến chốn thế cơ mà,” Tiêu Lãng nói.

“Nhất định phải thu tiền sao?” Trần Phương Viên liếc sang Tiêu Lãng một cái. “Tôi thấy anh ta đáng thương, nên không chỉ đưa anh ta về Nam An, tôi còn chuẩn bị thuê phòng để anh ta bắt đầu cuộc sống mới nữa cơ. Tôi có tiền, tôi giúp đỡ kẻ yếu, không được sao?”

“Thế nên, ông đã thu xếp xong xuôi mọi chuyện ăn ở đi lại cho anh ta à?” Lăng Mạc hỏi.

“Đương nhiên tôi có thể thu xếp cho anh ta, nhưng anh ta đã không để tôi sắp xếp.” Trần Phương Viên cười nói, “Tôi nghĩ, nhất định anh ta có cách mưu sinh của riêng mình.”

“Ông đã nói là, anh ta không có họ hàng bè bạn thân thích, vậy thì sống thế nào đây?” Lăng Mạc hỏi.

Trần Phương Viên lại mỉm cười. “Ở tù hơn hai mươi năm, biểu hiện tốt, vậy chắc chắn có tích lũy một khoản không ít, anh nói có phải không nào? Đương nhiên, đây đều là những điều tôi đoán thôi, có thể gã keo kiệt này không nỡ tiêu những đồng tiền mồ hôi nước mắt của hắn đâu. Xin lỗi, hai vị cảnh sát, tôi đã bị lỡ mất hơn nửa giờ đồng hồ rồi, nếu còn vấn đề gì, các anh có thể nhờ lễ tân chuyển tới cho tôi, tôi sẽ tranh thủ thời gian trả lời các anh qua thư điện tử nhé.”

Nói dứt lời Trần Phương Viên đứng dậy, khẽ gật đầu chào, rồi quay người rời khỏi phòng tiếp khách.

“Này, này, này! Đây là thái độ gì vậy chứ?!” Tiêu Lãng sốt ruột nói.

“Biết làm sao được, không tìm được điểm nào ông ta làm sai cả.” Lăng Mạc vừa cười vừa nhún nhún vai, dựa người vào ghế sofa suy nghĩ một lúc, vừa bẻ ngón tay vừa nói, “Vị luật sư này tuy ngạo mạn, nhưng từ những vi biểu cảm có thể thấy, ông ta không nói dối câu nào cả. Ít nhất bây giờ tôi có thể đưa ra một vài suy đoán: Thứ nhất là căn cứ vào phản ứng kinh ngạc của ông ta khi nghe câu nói câu không khác gì việc hại chết anh ta, chứng tỏ ông ta không hề biết mục đích thực sự của khách hàng đề nghị ông đưa Đỗ Xá ra khỏi tù, cho nên ông ta không phải thành viên của Gác đen , hoặc có thể nói là không phải người của Thôi Chấn. Thứ hai là ông ta cố gắng tránh nhắc tới khách hàng, mà chỉ nhấn mạnh ‘hỗ trợ pháp luật’, chứng tỏ vị khách hàng đã có yêu cầu rõ ràng về việc giữ kín thân phận. Thế nên, cho dù chúng ta có dùng cách nào, luật sư cũng sẽ không tiết lộ vị khách hàng kia là ai. Đương nhiên, đứng ở góc độ của chúng ta mà nói, rất dễ dàng đoán ra khách hàng đó chính là Thôi Chấn. Thứ ba là ông ta luôn có sự né tránh đối với từ ‘thu tiền’, có thể suy đoán rằng Thôi Chấn đã chi cho ông ta một khoản tiền lớn để đưa người ra. Dù gì chúng ta cũng biết mục tiêu cuối cùng của Thôi Chấn chính là báo thù, cho nên bà ta chắc chắn sẽ không ngần ngại dốc hết tâm sức để triển khai hành động này. Thứ tư là khi luật sư Trần để lộ ra rằng Đỗ Xá ‘keo kiệt’, vi biểu cảm của ông ta cho thấy sự khinh miệt, đây rõ ràng là lời nói thật. Đỗ Xá không nỡ tiêu những đồng tiền mồ hôi nước mắt của mình, vậy thì đương nhiên sẽ không thuê p