← Quay lại trang sách

“XÁC SỐNG”

Thời đại thay đổi. Những người tôi quen biết đều đã già rồi, hoặc đã không còn nữa. Tôi vẫn còn đang sống, nhưng khác nào cái xác sống không hồn đâu.

– Đổng Liên Hoa

Tia nắng sớm mai chiếu qua cửa sổ, chiếu trên mi mắt khẽ lay động của Đổng Liên Hoa. Ý thức của ông đã dần dần hồi phục, nhưng hình như không đủ sức để mở mắt ra.

Hơn hai mươi năm nay, gần như chưa bao giờ ông được ngủ một giấc thoải mái như thế này. Hằng đêm ông đều bị giật mình tỉnh giấc bởi những cơn đau thấu xương thấu thịt do vết thương bị nhiễm trùng gây ra. Dường như ông cũng đã hoàn toàn quen với cảm giác đau đớn triền miên trong suốt khoảng thời gian dài như vậy. Thế mà hôm nay, nỗi đau ấy dường như đã biến mất.

Chẳng nhẽ, ta đã lên đến thiên đàng?

Một sự hiếu kỳ mạnh mẽ thôi thúc Đổng Liên Hoa cố gắng mở mắt ra, ánh nắng bên ngoài cửa sổ chói chang nhưng không hề nhức mắt. Ông quay đầu nhìn ngắm cảnh vật xung quanh, khác hẳn với khung cảnh tồi tàn mấy hôm trước, hiện giờ căn phòng mình đang ở sạch sẽ sáng choang, trang thiết bị tiên tiến, dù nhìn thế nào đi nữa cũng giống như trong bệnh viện.

Ta đã ngủ bao lâu rồi? Đã xảy ra chuyện gì?

Đổng Liên Hoa lắc lư đầu, thử cảm nhận phần tử chi của mình.

Hóa ra, ta vẫn chưa được lên thiên đàng, nếu không thượng đế nhất định sẽ lại ban cho ta đầy đủ chân tay rồi.

Đổng Liên Hoa dùng lực ở phần bụng để cố gắng nâng phần đầu của mình cao hơn một chút. Trên người ông không còn bao nhiêu là những dây dợ ống cắm chằng chịt nữa, chỉ còn ống dẫn vào dạ dày qua mũi dường như vẫn còn đó giống lúc trước. Đổng Liên Hoa cố gắng nhớ lại, ông nhớ được đã lại xảy ra một biến cố sau khi được đưa đến địa điểm mới. Có mấy kẻ loay hoay tháo gỡ các ống cắm nhựa mềm trên người ông, sau đó đặt ông vào bên trong một không gian nhỏ hẹp. Trong không gian đó rất lạnh, xung quanh đều là bằng đá, đá lạnh gây kích ứng trên mặt cắt vết thương phần tử chi của ông, khiến ông đau tới mức chết đi sống lại, nhưng mà sự cố gắng đấu tranh của ông không thay đổi được điều gì. Những cơn đau kịch liệt nhanh chóng khiến ông mất dần ý thức, mãi cho đến tận bây giờ.

Mé bên cạnh đầu Đổng Liên Hoa, để một đồ vật hình trụ tròn, ông nghiêng đầu sang nhìn mấy chữ trên đó, lẩm bẩm một mình, “Bơm giảm đau? Giờ còn có đồ vật như này nữa sao? Xem ra đã hơn hai mươi năm rồi, thế giới đã khác nhiều rồi. Chẳng trách lại không thấy đau nữa.”

Đổng Liên Hoa lại nằm ngay ngắn trở lại, nhìn lên trần nhà trắng tinh, hoàn toàn khác hẳn với trần nhà tối tăm vàng vọt hay là những xà nhà được ghép lại từ mấy thanh gỗ trước kia. Đổng Liên Hoa lúc này đây, toàn thân thoải mái dễ chịu, cũng hoàn toàn không giống với cảm giác đau đớn muôn phần trước kia.

“Ồ! Ông tỉnh rồi?” Một bác sĩ mặc bộ đồ cách ly vô trùng đi tới bên cạnh giường bệnh, lật xem mi mắt của Đổng Liên Hoa.

Đổng Liên Hoa cực kỳ căm ghét những chiếc áo choàng trắng, tuy chiếc áo choàng trắng này không giống những chiếc áo choàng trắng ông đã từng tiếp xúc trước kia cho lắm, chủ nhân của chiếc áo choàng trắng cũng không phải là khuôn mặt quen thuộc với bản thân ông. Song sự kháng cự đối với những chiếc áo choàng trắng đã trở thành thâm căn cố đế bao nhiêu năm nay. Không có chân tay nữa nên Đổng Liên Hoa không thể phản kháng lại, chỉ có thể ra sức lắc lư cái đầu để chống đối.

Vị bác sĩ cảm thấy hơi kinh ngạc, nhẹ nhàng hỏi, “Ông cảm thấy khó chịu ở đâu sao? Cứ nói với tôi nhé.”

Đổng Liên Hoa dùng sức nhắm chặt mắt lại cự tuyệt hợp tác.

Vị bác sĩ lại hỏi liền mấy câu, nhưng Đổng Liên Hoa vẫn không nói không rằng. Vị bác sĩ nhìn những thiết bị giám sát y tế, mọi thứ bình thường. Tuy các dấu hiệu sinh tồn đều bình thường, nhưng ý thức có tỉnh táo hay không thì chỉ có bản thân Đổng Liên Hoa mới rõ. Bác sĩ rõ ràng thấy ông đã tỉnh lại, nhưng hiện giờ dường như lại đang rơi vào trạng thái hôn mê, bèn quay người rời khỏi phòng bệnh, đến phòng trực y bác sĩ gọi điện thoại.

Giám đốc Tiêu đã dặn dò rất kĩ trước khi rời khỏi bệnh viện, ngay khi Đổng Liên Hoa tỉnh lại, phải lập tức thông báo cho Tiêu Vọng.

Hai mươi phút sau, Tiêu Vọng và Đường Đang Đang cùng dìu Bác Nguyên Mạn đi dọc theo hành lang bệnh viện, Lăng Mạc cúi đầu đi theo sau.

Bác Nguyên Mạn đang nằm tại khu điều trị khoa Ngoại thần kinh ở tầng trên đến giờ cũng đã hồi phục khá nhiều. Mặc dù đi lại còn hơi khó khăn, nói chuyện cũng có chút lơ mơ, miệng vẫn còn hơi méo, nhưng ý thức của ông đã tỉnh táo từ lâu rồi. Biết tin Đổng Liên Hoa được những đứa trẻ thành viên của Người gác đêm giải cứu thành công đưa về đây, tâm trạng ông buồn vui lẫn lộn. Bởi vì việc cởi bỏ bộ quần áo vô trùng đối với một bệnh nhân xuất huyết não vừa mới bình phục mà nói là một việc không hề dễ dàng, cho nên nghe theo lời khuyên của Tiêu Vọng, Bác Nguyên Mạn đã đồng ý đợi đến khi ý thức của Đổng Liên Hoa tỉnh táo trở lại mới đến để thăm hỏi. Ở trong cùng một tòa nhà mà lại không thể được gặp nhau, hai ngày nay thực sự Bác Nguyên Mạn thấy lòng đau như cắt.

Lần này nghe nói Đổng Liên Hoa cuối cùng đã tỉnh lại, Bác Nguyên Mạn dường như cảm thấy bản thân cũng đã ổn hơn rất nhiều, nên quyết định rời khỏi giường bệnh xuống thăm.

“Lăng Mạc, cậu không thể cứ dung túng cho tính thích đơn phương hành động của Tiêu Lãng như thế.” Tiêu Vọng vừa đỡ Bác Nguyên Mạn vừa nói với Lăng Mạc đi ở phía sau, “Vả lại tôi đã từng nói, điều kiện cho cậu trở lại đội là không được tách khỏi Tiêu Lãng. Thế mà giờ các cậu lại tách nhau ra để hành động.”

Lăng Mạc cúi đầu lặng lẽ bước đi. “Em đang nghiên cứu… trận pháp của Lão Bát.”

“Trận pháp?”

“Vâng, chính là thói quen và phương pháp bày binh bố trận,” Lăng Mạc nói. “Kết hợp với tài liệu của chúng ta có thể thấy rằng, việc bố trí chốt canh gác cũng là một môn khoa học.”

“Vậy thì cậu cũng phải để ý Tiêu Lãng chứ. Lần nào nói tới chuyện này, Tiêu Lãng cũng toàn ra vẻ không bận tâm để ý đến.” Tiêu Vọng miễn cưỡng nói, “Cậu cũng phải nói với nó xem sao.”

“Vâng.” Lăng Mạc bình thản đáp lời.

Mấy người lúc này đều đã thay sang bộ quần áo cách ly vô trùng, đi vào phòng ICU.

Để ngăn ngừa nhiễm trùng do tiếp xúc, trên người Đổng Liên Hoa không được đắp chăn, bề mặt bị cắt rời của tứ chi lộ ra bên ngoài. Bác Nguyên Mạn vừa bước vào phòng bệnh đã lảo đảo muốn khuỵu xuống, may có Tiêu Vọng đang dìu đỡ ông thật chặt.

Cho dù là một lão tướng cảnh sát từng đích thân kinh qua bao trận chiến, Bác Nguyên Mạn cũng vẫn không thể nào chịu nổi cảnh tượng trước mắt, mặt ông đỏ bừng lên, đôi mắt ngấn lệ, run rẩy lệ bước về phía giường bệnh.

Tiêu Vọng lo lắng ông ngoại bệnh cũ tái phát, luôn miệng khẽ khàng an ủi.

Đổng Liên Hoa dường như không quan tâm thế giới bên ngoài rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì, ông vẫn cứ nhắm chặt đôi mắt, không chút động đậy. Nhưng nhìn mi mắt bạc trắng của ông đang rung lên khe khẽ, có thể thấy ý thức của ông đã tỉnh lại.

“Hạp, Hạp Tử…” Bác Nguyên Mạn cố gắng không để cho tâm trạng của mình lộ ra qua giọng nói, gọi lên.

Đây có thể là biệt hiệu riêng của những thành viên Người gác đêm thế hệ trước.

Nghe thấy tiếng gọi mà bao nhiêu năm nay chưa từng được nghe lại, Đổng Liên Hoa sững người giây lát, rồi đột ngột mở to hai mắt. Hai con người hơn hai chục năm trời không gặp gỡ, dung mạo cũng đã không còn như xưa. Bốn con mắt nhìn nhau hồi lâu, Đổng Liên Hoa giọng nói khàn khàn tựa như từ trong cổ họng bật ra, “Man, Man Ngư?”

Hai cái tên vừa được nói ra khỏi miệng, dòng thời gian như quay trở lại mấy chục năm về trước.

“Man Ngư? Đây là tên hiệu gì vậy?” Bác Nguyên Mạn khi còn trẻ, dáng người cao ráo, khuôn mặt anh tú sáng sủa, cặp lông mày rậm giao nhau ở ngay huyệt ấn đường.

“Tôi thấy nó còn hay hơn ‘Hạp Tử’ của tôi! ‘Hạp Tử’ nghe cứ như là kẻ bại não vậy, ‘Man Ngư’ ít ra còn rất linh hoạt!” Đổng Liên Hoa ngồi bên giường, liên tục nâng lên nâng xuống đôi tạ tay. “Thế nào, Man Ngư, cậu xem cơ bắp cánh tay tôi này, có phải đã luyện được chắc chắn hơn tay của cậu không?”

Hiện giờ, cảnh vật còn đây nhưng người đã không như xưa. Hai ông già hai mái đầu đã điểm bạc, đều đang tìm kiếm những đường nét quen thuộc trên khuôn mặt hằn sâu dấu ấn năm tháng của người kia.

Trong khoảnh khắc, bao cảm xúc vui buồn lẫn lộn, toàn thân Đổng Liên Hoa run lên, nước mắt trào ra mà không làm sao lau đi được. Dù phải chịu khổ chịu nhục hơn hai mươi năm trời, nhưng Đổng Liên Hoa chưa từng rơi lệ nhiều như vậy.

Bác Nguyên Mạn cố gắng không cần Tiêu Vọng và Đường Đang Đang dìu đỡ, muốn tới bên ôm lấy Đổng Liên Hoa, nhưng mà, đối phương đã không còn hai cánh tay, hai vai còn đang chảy mủ, ngay cả động tác ôm cũng không thể thực hiện được. Bác Nguyên Mạn ra sức lê đến bên giường bệnh, muốn đến gần giường bệnh hơn nhưng lại ngã sầm một cái khuỵu gối xuống đất, ông lại lấy sức đứng dậy, dùng hai tay nâng khuôn mặt Đổng Liên Hoa lên.

“Hạp Tử, cậu chịu khổ rồi.” Bác Nguyên Mạn nức nở không thành tiếng.

Tiêu Vọng từ trước tới nay chưa bao giờ thấy ông ngoại như thế này, sống mũi cậu cay cay, cố gắng ngăn không để những giọt nước mắt tuôn ra. Đường Đang Đang cũng khuỵu chân ngồi xuống, đỡ lấy cánh tay của Bác Nguyên Mạn, chỉ sợ nhỡ ông lại mệnh hệ gì.

“Lạc Lạc nhà tôi…”, Đổng Liên Hoa tâm trạng đã hơi ổn định, chậm rãi ngắm nhìn một lượt nhóm người bên cạnh Bác Nguyên Mạn, thấy toàn những khuôn mặt trẻ tuổi lạ lẫm. Trong những người này, không hề thấy Đổng Lạc mà ông vẫn luôn ngày đêm nhớ nhung suốt hai mươi năm qua. Đồng Lạc liệu có biết bố đẻ mình đã biến thành hình dạng này hay không? Mặt Đổng Liên Hoa lộ vẻ đau khổ, cơ hồ trong lòng có chút hy vọng, ông hỏi, “Lạc Lạc nó… vào tổ chức chưa?”

Bác Nguyên Mạn chợt sững người, không biết nên trả lời như thế nào. Với tình trạng hiện giờ của Lão Đổng, nếu thêm một lần bị kích động, chắc rằng khó mà chống đỡ được.

Bầu không khí trở nên đông cứng, Đổng Liên Hoa mẫn cảm nhận thấy được kết quả mà ông không mong muốn phải đối mặt nhất. Khóe mắt ông bất giác nhòe ướt, giọng nói thì ngược lại đã bình tĩnh hơn, ông chậm rãi hỏi, “Là… hy sinh trong khi làm nhiệm vụ sao?”

Bác Nguyên Mạn càng thêm kinh ngạc hơn, hóa ra Đổng Liên Hoa đã có dự cảm tâm lý về việc con trai ông đã lìa trần. Tuy là Đổng Lạc phải chấp hành án tử hình, nhưng vào lúc này, Bác Nguyên Mạn biết mình tuyệt đối không thể nói ra sự thật. Thế nên, Bác Nguyên Mạn đau đớn gật gật đầu.

“Cái chết có ý nghĩa.” Đổng Liên Hoa dường như thở phào một hơi dài. “Tôi và Tiểu Quân đã nhiều lần nói chuyện với nhau, lần nào nó cũng ngập ngà ngập ngừng, nên tôi đã đoán ra được kết quả này.”

Nghe tới hai tiếng ‘Tiểu Quân’, mọi người trong phòng mắt đều sáng lên. Thôi Chấn mà bọn họ lần theo dấu vết truy tìm đã bao lâu nay vốn có tên là Đổng Quân, cũng chính là ‘Tiểu Quân’ từ miệng Đổng Liên Hoa nói ra. Nếu Lão Đổng và Thôi Chấn đã nhiều lần nói chuyện, vậy thì ngày bọn vạch trần bộ mặt thật sự của Gác đen cũng không còn xa nữa.

“Là kẻ nào đã biến ông thành bộ dạng như thế này?” Tâm trạng Bác Nguyên Mạn cũng dần dần ổn định trở lại, được Tiêu Vọng dìu tới ngồi bên giường bệnh, cất giọng hỏi.

“Ôi, cái thằng bé Đỗ Xá đó, đã bị thù hận che mất đôi mắt rồi.” Đổng Liên Hoa thở dài, nhớ lại câu chuyện cũ năm xưa đó, khiến cho ánh mắt ông bỗng trở nên xa xăm, “Sau đó một giáo sư đã cứu tôi, làm phẫu thuật cắt chi cho tôi, cứu được tính mạng này, nhưng tôi cho rằng hắn ta không phải là người tốt.”

“Ông biết hắn ta là người nào không?”

Đổng Liên Hoa nghĩ ngợi hồi lâu. “Tôi cũng không chắc, nhưng tôi cảm thấy hắn đang làm chuyện gì bất hợp pháp. Khi hắn ta nói chuyện với những người khác thường cố ý tránh xa tôi, tôi gần như cũng không nghe được thông tin hữu ích nào.”

“Ông không hỏi Tiểu Quân sao?” Bác Nguyên Mạn hỏi dò.

“Lần nào Tiểu Quân gặp tôi cũng dưới sự giám sát của gã giáo sư,” Đổng Liên Hoa nói. “Nhưng nó đã nói rất nhiều câu ý tứ xa xôi, sau đó tôi nhớ lại, nghĩ lại, thì cảm thấy là nó đang cố tình tiếp cận tên giáo sư đó.”

“Nội gián?” Tiêu Vọng hỏi.

Đổng Liên Hoa nhìn sang Tiêu Vọng, có chút thận trọng, rồi lại nhìn sang Bác Nguyên Mạn - người bạn chiến hữu lâu năm của mình rồi mới trả lời, “Tôi cảm thấy gần như là vậy đấy.”

Tiêu Vọng có phần cảm thấy khó tin, nhìn sang phía Bác Nguyên Mạn.

Bác Nguyên Mạn điềm tĩnh nói, “Hạp Tử, bao nhiêu năm nay, ông ở nơi nào, tại sao bọn họ không đưa ông đến bệnh viện, tại sao không báo cảnh sát, họ có bao nhiêu người, động cơ là gì, ông đã từng suy đoán chưa?”

Một loạt các câu hỏi khiến Đổng Liên Hoa dường như có phần kiệt sức. Ông lại nhắm mắt lại, một lát sau chậm rãi mở mắt ra. “Thực sự là tôi không biết một cái gì cả.”

“Không sao, ông thử nghĩ lại xem, cũng có thể bất cứ tin tức nào ông cho rằng vô dụng, nhưng đối với chúng tôi lại có thể hữu dụng.” Bác Nguyễn Mạn an ủi.

“Người mà tôi tiếp xúc nhiều nhất, chính là tên giáo sư đó. Tuổi của hắn nhỏ hơn chúng ta một chút đấy, hiện giờ xem ra cũng hơn năm mươi tuổi rồi.” Đổng Liên Hoa nói, “Ngoại hình không có đặc trưng gì, bình thường tới mức không thể bình thường hơn. Thường xuyên nhìn thấy thì còn có một nam một nữ, cũng khoảng trên dưới năm mươi tuổi rồi. Thái độ của hai người họ đối với tôi rất tốt, nhưng có vẻ cũng không biết gì cả. Họ dường như cũng không được phép nói chuyện nhiều với tôi, tất cả các câu hỏi mà tôi đặt ra cho họ, họ đều không biết. Theo phán đoán của tôi thì bọn họ đúng là không biết thật.”

“Họ đang làm cái gì?” Tiêu Vọng hỏi.

Đổng Liên Hoa lắc đầu, giọng không chắc chắn lắm, “Như kiểu thí nghiệm hóa học vậy.”

“Hai người một nam một nữ kia cụ thể là đang làm gì?” Tiêu Vọng hỏi dồn.

“Tôi đã từng hỏi qua, nhưng họ nói một loạt các thuật ngữ chuyên môn, tôi nghe mà cũng không hiểu.” Đổng Liên Hoa nói.

“Họ không nói điều gì khác nữa ạ?” Tiêu Vọng hỏi.

“Những điều khác, cũng chưa từng nói gì cả.” Đổng Liên Hoa dường như nghĩ ngợi giây lát, rồi nói, “Họ có vẻ như là vợ chồng, hình như cũng giống tôi, có một con trai một con gái. Đương nhiên, họ không nói chuyện này với tôi, đây cũng chỉ là tôi suy đoán mà thôi.”

Nói xong, tâm trạng của Đổng Liên Hoa trong chốc lát lại tụt xuống, ánh mắt cũng trở nên ảm đạm theo.

“Vậy… họ có nói chuyện với tên giáo sư kia không?” Tiêu Vọng vẫn tiếp tục hỏi.

Kiểu truy vấn liên tục như thế này của Tiêu Vọng khiến Đổng Liên Hoa có vẻ không vui lắm. Nhưng ông vẫn nghiệm túc trả lời, “Có nói chuyện, nhưng hầu hết đều là những thuật ngữ mà tôi nghe không hiểu. Theo phán đoán của tôi, họ chắc là đang làm một việc có liên quan đến thí nghiệm cơ thể người, mà từ cơ thể của tôi, dường như có thể tìm được một thứ họ cần. Gần đây, tôi thường trộm nghe thấy họ nói đến từ chiếc nhẫn. Bọn họ dường như đang rất khó khăn trong việc tìm một chiếc nhẫn, nhưng tôi cũng không biết họ định tìm chiếc nhẫn nào.”

“Nhẫn?” Tiêu Vọng rơi vào trầm tư. Theo như tình hình hiện nay tổ chức Người gác đêm nắm được, hoàn toàn không xuất hiện thứ gì gọi là chiếc nhẫn, hoặc là một thứ đồ nào liên quan đến nhẫn.

“Tại sao ông lại cảm thấy Tiểu Quân là nội gián?” Bác Nguyên Mạn vẫn đang suy nghĩ về vấn đề này.

“Nó đã từng nói với tôi, nó đã trở thành học sinh của Đường Tuấn, hiện giờ vẫn luôn giữ liên lạc với Đường Tuấn.” Đổng Liên Hoa dường như nhớ ra điều gì đó, lại quét mắt nhìn một lượt mọi người xung quanh, “Phải rồi, tại sao không nhìn thấy Đường Tuấn?”

Bác Nguyên Mạn cúi đầu xuống, cất giọng bi thương, “Cậu ấy… hy sinh rồi.”

Thiết bị theo dõi sức khỏe của Đổng Liên Hoa đột nhiên kêu lên tút tút liên hồi. Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, ông già bị cách biệt với thế giới bên ngoài bao nhiêu năm nay phải tiêu hóa quá nhiều thông tin. Tim ông đập nhanh hơn, ý thức cũng bắt đầu dần dần mơ hồ, hai hàng lệ già nua đau xót lại trào ra.

“Mọi người ra ngoài hết đi, bệnh nhân cần được nghỉ ngơi.” Hai vị bác sĩ chạy vào, quan sát thiết bị theo dõi sức khỏe của Đổng Liên Hoa và các dấu hiệu sinh tồn của cơ thể ông. “Các chỉ số vẫn trong tầm khống chế, nhưng lại mất ý thức rồi.”

Bác Nguyên Mạn cảm thấy lồng ngực nhói đau. Ông lo sợ sự đường đột của mình sẽ gây hại cho Đổng Liên Hoa.

“Ông ơi, bác sĩ nói không nguy hiểm đến tính mạng, ông cứ yên tâm.” Tiêu Vọng cất giọng an ủi, “Hôm nay có quá nhiều tin xấu, ông Đổng chắc không chịu nổi. Đối với cái chết của Đồng Lạc, ông ấy đã có sự chuẩn bị trước về tâm lý, nhưng ông ấy lại không hề có sự chuẩn bị tâm lý nào trước tin Đường Tuấn hy sinh.”

“Ông ấy đã chịu quá nhiều đau khổ rồi, hy vọng Vấn Thiên có thể tìm ra biện pháp cứu sống ông ấy.” Bác Nguyên Mạn đau đớn khôn cùng.

“Ông ngoại, ông Đổng đã ở trong tổ chức Gác đen hơn hai mươi năm, nhưng không hề biết gì về tổ chức của bọn chúng, ông thấy chuyện này có bình thường không ạ?” Tiêu Vọng hỏi.

Bác Nguyễn Mạn không trả lời.

“Nhưng sau khi ông ấy tỉnh lại, điều ông ấy quan tâm nhất chính là liệu có phải Đổng Lạc đã hy sinh hay không,” Lăng Mạc nói. “Nói từ góc độ tâm lý, ông ấy không hề thay đổi biến chất.”

“Nhưng ông ấy không biết một chút gì về Gác đen , điều này cũng thật không thể tưởng tượng nổi.” Tiêu Vọng cũng phải thừa nhận điều Lăng Mạc nói là có lý.

Lúc này Bác Nguyên Mạn đã trở về phòng bệnh của mình. Ông mệt mỏi nằm lên giường, hai mắt cũng nhắm lại không muốn mở ra, chỉ khẽ nói một câu, “Các con đừng tranh luận nữa, cứ xem sự tình tiếp theo diễn biến thế nào tự khắc sẽ rõ.”

Quả thực, sau khi ông Đổng vắng mặt, nếu phát hiện Gác đen vẫn tự chủ trong mọi hành động ứng biến, mối nghi ngờ này tất sẽ được rửa sạch.

Tiêu Lãng đang nằm cong người trên ghế trong chiếc Đỉnh Vạn Cân thì bị Trình Tử Mặc gọi dậy, cậu lau nước miếng dính trên mép, đôi mắt ngái ngủ vẫn còn mông lung cất giọng nói, “Sau này cô gọi người khác dậy có thể đừng dùng sức mạnh như thế có được không? Đừng có vỗ đầu như thế chứ?”

“Sau này cậu ngủ cũng đừng nói mê nữa được không?” Mặt Trình Tử Mặc tỏ vẻ khinh khi nói, “Tôi mà là Đang Đang thì tôi khó xử chết mất.”

“Hả?” Tiêu Lãng ngượng ngùng nói, “Tôi gọi tên Đang Đang à? Là vì tôi mơ thấy cô ấy phát hiện được manh mối của vụ án, được chưa hả?”

“Vậy trong mơ cậu còn hò hét cả tên của Lăng Mạc nữa, cũng là vì phát hiện được manh mối của vụ án à?” Trình Tử Mặc không đợi cho Tiêu Lãng phản ứng lại liền nói luôn, “Anh Vọng kêu chúng ta mau chóng quay về, nói vừa mới phát hiện ra một sự việc không bình thường cho lắm.”

“Nhưng ở đây không thể không có ai canh gác được.” Tiêu Lãng vò đầu nói.

Trình Tử Mặc chỉ chiếc xe van cỡ nhỏ phía trước Đỉnh Vạn Cân. “Cảnh sát đặc nhiệm Nam An đã cử người tới rồi, bộ phận nhận tín hiệu từ thiết bị cảm biến nhiệt tôi cũng đã giao cho bọn họ.”

“Tôi vừa chợp mắt một lát mà cô đã làm được bao nhiêu việc rồi nhỉ.” Tiêu Lãng ngồi thẳng dậy, khởi động xe.

“Chợp mắt một lúc hả?” Trình Tử Mặc hừ mũi khinh bỉ. “Cậu ngủ liền bốn tiếng đấy, biết chưa?”

Theo định vị Tiêu Vọng đưa, Tiêu Lãng lái xe thẳng tới bên cạnh một khu quảng trường Nhân dân có diện tích không lớn nằm ở khu phía đông thành phố Nam An. Tiêu Vọng cùng mấy thành viên khác lúc này đang đứng bên chiếc xe Pikachu, nghiên cứu gì đó, bốn phía xung quanh rất nhiều cảnh sát súng ống sẵn sàng đang đứng.

“Sao thế này?” Tiêu Lãng lao tới bên cạnh Tiêu Vọng, hỏi.

Tiêu Vọng ngước mắt lên nhìn em trai rồi nói, “Sau này không được tự ý hành động một mình như vậy nữa! Anh đã nói rồi, sở dĩ Lăng Mạc có thể quay về đội là vì bắt buộc phải có người đi cùng.”

“Cậu ấy có sao đâu ạ, có gì ghê gớm to chuyện đầu chứ?” Tiêu Lãng mặt mày hớn hở vỗ vỗ vai Lăng Mạc.

Tiêu Vọng thở dài. “Tư tưởng này của em rất nguy hiểm, bao giờ về sẽ nói chuyện với em về việc này, còn giờ giải quyết vấn đề trước mắt đã.”

“Chuyện gì vậy?” Tiêu Lãng hỏi.

Một nữ sinh trung học năm nay mười sáu tuổi ở thành phố Nam An tên là Lại Hiểu Sương, cha mẹ ly hôn, sống cùng mẹ đẻ. Chiều hôm qua, sau khi Lại Hiểu Sương cãi nhau với mẹ liền bỏ nhà đi. Vốn đang ở độ tuổi phản nghịch, thi thoảng bướng bỉnh một lần cũng là chuyện bình thường. Nhưng hôm qua đến tận hơn 10 giờ tối mà Lại Hiểu Sương vẫn chưa về nhà, mẹ cô bé bắt đầu lo lắng như có lửa đốt trong lòng.

Lúc này bà mẹ mới hiểu rằng, trong cuộc ‘chiến tranh’ giữa bố mẹ và con cái, bố mẹ luôn luôn là người thất bại.

Bà mẹ tìm thêm mười mấy người anh em họ hàng, không ngừng tìm kiếm ở khắp nơi trong thành phố Nam An. Nhưng thành phố Nam An quá rộng lớn, tìm kiếm trên diện rộng thực sự có rất nhiều hạn chế.

Sáng sớm hôm nay, bà mẹ trong tình trạng mệt mỏi rã rời đi đến khu quảng trường Nhân Dân mà khi còn bé Lại Hiểu Sương thích tới chơi nhất, trong lúc vô tình, bà đã nhìn thấy Lại Hiểu Sương co ro trong một góc quảng trường.

Bà mẹ đang lo lắng chuyển sang trạng thái vui mừng chạy như điên về phía Lại Hiểu Sương, nhưng khi tiếp cận Lại Hiểu Sương, không hiểu như thế nào, mà Lại Hiểu Sương đột nhiên xuất hiện ngay bên cạnh bà ta, trong tích tắc đã đẩy bà ta ngã xuống, còn ra sức nhằm vào vai bà ta để cắn xé. Chỉ một lúc sau, trên vai người mẹ đã máu me be bét. Những giọt máu tươi nóng hổi bám đầy trên khuôn mặt Lại Hiểu Sương, nhưng cô hoàn toàn không nhận thức được điều đó, vẫn tiếp tục cắn xé. Còn người mẹ tuyệt nhiên không có bất cứ sự phản kháng nào, cứ nằm yên trên mặt đất.

Những người thân khác nhất thời sợ hãi đến ngây người, vội vàng gọi cảnh sát 110.

Một đội cảnh sát đặc nhiệm đang tuần tra xung quanh khu vực quảng trường Nhân Dân, sau khi nhận được mệnh lệnh của trung tâm chỉ huy đã lập tức tới hiện trường xảy ra sự việc. Vì chưa nắm bắt được tình hình, cảnh sát không dám khinh suất sử dụng vũ khí, để kịp thời cứu được người mẹ lúc này dường như đã hôn mê, bốn viên cảnh sát đặc nhiệm đã dùng lá chắn dàn trận, khép góc từ bốn phía, chuẩn bị kiểm soát và khống chế Lại Hiểu Sương vào giữa bốn tấm lá chắn đó.

Đúng vào lúc bốn tấm lá chắn sắp sửa khép chặt vòng vây, Lại Hiểu Sương đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt không còn thần sắc lộ ra bên dưới mái tóc dài nhuốm máu, cực kỳ giống một con quỷ cái trong các bộ phim khủng bố. Ngay lúc cảnh sát đặc nhiệm còn đang sững người kinh ngạc, Lại Hiểu Sương không biết làm cách nào trong tích tắc đã luồn ra được đằng sau tấm lá chắn, nhắm vào phần đầu một cảnh sát đặc nhiệm cắn một phát.

Bị cắn một phát, lẽ ra cũng không phải là bị thương quá nặng, vậy mà chỉ mấy giây sau, viên cảnh sát đặc nhiệm đó đột nhiên ngã lăn ra đất, bất tỉnh nhân sự.

Nhìn thấy cảnh này, trong đám đông đang vây kín xung quanh xem xét, không biết có ai đó đã gào lên, “Xác sống! Xác sống tới rồi!”

Ngay lập tức, cả đám đông hò nhau bỏ chạy, cả quảng trường tấp nập đông vui trong buổi sáng cuối tuần bỗng chốc trở thành một đám hỗn loạn. Tiếng gào khóc, tiếng kêu cứu, tiếng bước chân bỏ chạy, tiếng ầm ĩ của những chiếc xe đẩy bán hàng rong bị đổ lật, tiếng la hét sợ hãi của những bà mẹ đang ôm con nhỏ bị xô ngã, tiếng kêu trầm đục của những tấm biển cảnh báo sửa chữa bị đá bay, tiếng loảng xoảng của hàng loạt những chiếc xe đạp công cộng bị đổ nghiêng… Hàng loạt những âm thanh hỗn loạn vang lên trên quảng trường Nhân dân, khiến cho bầu không khí hoảng loạn tại hiện trường bị đẩy lên cao trào.

Thấy đồng đội đột nhiên ngã xuống đất, ba viên cảnh sát đặc nhiệm còn lại vừa vội vàng đuổi theo Lại Hiểu Sương đang bỏ chạy vừa gọi cứu viện. Chỉ trong vòng ba phút, mười chiếc xe tuần tra của cảnh sát đặc nhiệm đã nối đuôi nhau chạy tới hiện trường, phong tỏa xung quanh toàn bộ khu vực quảng trường.

Lúc này, ở chính giữa quảng trường Nhân Dân Lại Hiểu Sương đã như con thú bị mắc kẹt, nhưng cô bé không từ bỏ hành động chống đối. Cảnh sát đặc nhiệm dồn Lại Hiểu Sương vào một góc quảng trường, nhưng không dám xông lên khống chế. Không biết tại sao Lại Hiểu Sương đột nhiên trở thành cái ‘xác sống’, nhưng cảnh sát đặc nhiệm tin rằng, xác sống dù sao cũng chỉ là sản phẩm hư cấu trong các bộ phim điện ảnh, không thể nào xuất hiện trong thực tế được. Lại Hiểu Sương chỉ là một học sinh trung học bình thường, tuy rằng cô bé vừa mới tấn công một cảnh sát, nhưng các cảnh sát đặc nhiệm đều tin rằng cô là người bị hại, thế nên, cũng không thể sử dụng vũ khí súng đạn khống chế cô bé. Đừng nói tới súng thật, mà cho dù là súng bắn đạn cao su hay là súng Taser đi nữa, cảnh sát đặc nhiệm cũng không muốn sử dụng đối với cô bé, bởi vì làm như vậy sẽ tạo ra hậu quả không thể lường trước được đối với một học sinh trung học bé nhỏ.

Không dám lại gần, không thể sử dụng vũ khí, mà Lại Hiểu Sương dường như vẫn chưa khôi phục được ý thức, cũng cự tuyệt đầu hàng, hiện trường rơi vào cục diện bế tắc.

Viên cảnh sát đặc nhiệm bị thương được đưa lên xe cấp cứu 120 tuy đã hoàn toàn mất ý thức, nhưng các dấu hiệu sinh tồn vẫn bình thường. Điều kỳ lạ duy nhất là, có thể thấy màu da của anh ta có sự thay đổi rõ rệt, từ màu da thông thường dần dần chuyển thành màu nâu, dường như bị truyền nhiễm một thứ gì đó.

Trung tâm chỉ huy sau khi nghe báo cáo tình hình đã lập tức ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, kịp thời báo cáo với Tiêu Vấn Thiên lúc này vẫn đang ở Bắc Kinh tìm kiếm danh y. Tiêu Vấn Thiên đã lập tức ý thức được đây là sự việc hết sức bất thường, rất có khả năng liên quan đến Gác đen .

Vậy nên, Tiêu Vọng nhận được chỉ thị của bố mình, dẫn các thành viên Người gác đêm chạy đến quảng trường Nhân dân.

Khi Tiêu Vọng nhìn thấy viên cảnh sát bị thương, liền xác định sẽ tiếp nhận việc này. Bởi vì cậu đã nhận thấy lớp da của viên cảnh sát bị thương kia đang có hiện tượng da khô cứng, giống hệt như tên Da Nhân Tạo khi trước.

Tiêu Vọng dẫn mấy người tới phía sau vòng vây của cảnh sát đặc nhiệm, mong muốn tìm cách trao đổi được với Lại Hiểu Sương. Nhưng đúng vào lúc này, Lại Hiểu Sương phát hiện một miệng cống không có nắp đậy ở ngay bên cạnh mình, một tấm biển cảnh báo sửa chữa bị đá đổ ở bên cạnh đó. Đây là một cái cống đang được sửa chữa, những công nhân trong lúc vội vàng tháo chạy đã không đóng nắp miệng cống lại.

Lại Hiểu Sương dường như chỉ di chuyển trong tích tắc đã đến bên cạnh miệng cống, rồi nhảy xuống đó.

Nếu để Lại Hiểu Sương chạy mất, hậu quả sẽ rất khó lường.

Miệng cống khá nhỏ hẹp, bên dưới là một đường cống ngầm chỉ đủ cho một người bò. Lại Hiểu Sương cơ thể nhỏ bé, không gian hoạt động trong đường cống sẽ tương đối thoải mái. Tuy nhiên bất cứ một cảnh sát đặc nhiệm nào chui vào trong đường cống đều sẽ gặp phải khó khăn khi di chuyển. Như vậy thực lực đôi bên sẽ xuất hiện khoảng cách, rất dễ bị thương. Thế nên lúc này cử người chui xuống đường cống tiến hành truy bắt là lựa chọn không hề sáng suốt. Rất may Tiêu Vọng đã nhanh chóng đưa ra mệnh lệnh, “Tất cả cảnh sát đặc nhiệm lập tức tản ra bốn phía, phát hiện thấy có nắp miệng cống nào thì lập tức mở ra và nhét chướng ngại vật xuống chặn lại. Tấm gỗ, biển cảnh báo, thậm chí ngay cả tấm chắn trên tay các anh, cứ nhét xuống được là được!”

Các cảnh sát đặc nhiệm lập tức hành động, Tiêu Vọng lại tiếp tục chỉ huy, “Lập tức tìm người đến xem sơ đồ điện tử hệ thống đường cống ngầm bên kỹ thuật đô thị thành phố! Đang Đang đi ra xe Pikachu lấy thiết bị cảm biến nhiệt, tìm vị trí dưới đường cống ngầm của Lại Hiểu Sương.”

Quả thực, việc di chuyển bên trong đường cống ngầm chắc chắn chậm hơn nhiều so với hành động trên mặt đất, cảnh sát đặc nhiệm đã kịp đi đến các miệng cống gần đó trước khi Lại Hiểu Sương kịp di chuyển. Không gian bên trong đường cống ngầm nhỏ hẹp, sau khi phía cảnh sát đặc nhiệm nhét các chướng ngại vật chặn hết các đường cống xung quanh, chỉ cần Lại Hiểu Sương không có năng lực co thân giống như tên Bác Sĩ thì sẽ không thể nào di chuyển được. Như vậy, Lại Hiểu Sương dưới đường cống ngầm cũng không khác nào con thú bị nhốt trong chuồng.

Đây là một mệnh lệnh chỉ huy thành công.

Rất nhanh chóng, các miệng cống ở xung quanh đã được cảnh sát đặc nhiệm dùng mọi loại đồ vật lấp chặn lại, căn cứ theo sơ đồ đường cống ngầm của bên kỹ thuật đô thị thành phố, Đường Đang Đang cũng nhanh chóng tìm thấy vị trí của Lại Hiểu Sương dưới lòng đất. Tuy Lại Hiểu Sương vẫn di chuyển đi lại bên dưới, nhưng cuối cùng cũng không thể nào chạy thoát khỏi ‘thiên la địa võng’ mà cảnh sát đặc nhiệm bổ trí.

Nhưng, chặn đường thành công, không có nghĩa là sẽ thành công trong việc bắt giữ. Làm sao để chế ngự được Lại Hiểu Sương đang không có lý trí, hành động quỷ dị và vô cùng hung hãn như này trong tình huống tránh để các cảnh sát đặc nhiệm bị thương, lại còn không được phép khiến cô bé bị thương tổn quá mức. Chuyện này trở thành một bài toán khó.

Nhìn người mẹ của Lại Hiểu Sương tuy đã hôn mê bất tỉnh nhưng dường như không xảy ra thay đổi về ngoại hình, nhìn ánh mắt lo lắng bất an của những người họ hàng khác của Lại Hiểu Sương, trong lòng Tiêu Vọng như có lửa đốt.

Tình hình tại hiện trường lại một lần nữa rơi vào tình trạng bế tắc.

“Trước hết em hãy xem qua máy quay chấp pháp của cảnh sát đặc nhiệm đi đã, rồi cùng nghĩ cách giải quyết.” Tiêu Vọng nói với em trai vừa tới hiện trường.

Tiêu Lãng và Trình Tử Mặc vào trong xe Pikachu, Đường Đang Đang mở đoạn băng của máy quay chấp pháp cho cả hai xem. Trong đoạn băng, một thiếu nữ tóc dài mặc chiếc váy siêu ngắn kẻ ca rô xanh đỏ cùng chiếc sơ mi trắng đang đè lên trên cơ thể một phụ nữ trung niên nằm bất động cắn xé liên tục. Khi cảnh sát tiến lại gần, cô gái đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi đồng tử vô thần và cái cằm dính đầy máu tươi, lại thêm lớp mascara kẻ mắt nhòe ướt trộn lẫn mồ hôi chảy lem ra khiến cho gò má nhem nhuốc, trông sống động như một ‘Sadako’. Nhìn thấy cảnh tượng này, ngay cả Trình Tử Mặc cũng không đừng được kêu lên một tiếng “Ôi trời”, Đường Đang Đang lại càng không chịu được che ngay mắt lại. Chỉ Tiêu Lãng lại xem với vẻ hào hứng thú vị.

Thiếu nữ trong đoạn video, chỉ trong nháy mắt, đã nhanh chóng biến mất khỏi bốn tấm lá chắn.

“Hả? Người đâu rồi? Tua lại, tua lại xem nào.” Tiêu Lãng kêu lên.

Đường Đang Đang phát lại đoạn video lần nữa, Tiểu Lãng vẫn không nhìn ra được cô gái ở giữa những tấm lá chắn đã biến mất ra sao. Sau khi cô gái biến mất chưa đầy 5 giây, viên cảnh sát đặc nhiệm đã kêu “Ối” lên một tiếng, sau đó quay đầu lại, lúc này cô gái đã ở bên ngoài cách vòng vây cả trượng [2] , còn viên cảnh sát đặc nhiệm đã bị tấn công vào phần đầu.

“Trò quái gì vậy chứ?” Tiêu Lãng vò vò đầu.

“Tôi cảm thấy đây là dịch chuyển tức thời.” Trình Tử Mặc mở to mắt.

“Dịch chuyển tức thời? Còn nhanh như chớp ý! Chơi trò ‘Vương giả’ sao?” Tiêu Lãng cười lớn. “ CD [3] mấy phút đấy?”

“Không phải dịch chuyển tức thời.” Đường Đang Đang nghiêm túc nói với Trình Tử Mặc, “Video được tạo thành do từng khung hình kết hợp với nhau…”

“Cái đó thì chúng ta đều biết rồi, Đại tiểu thư,” Tiêu Lãng nói. “Khi tốc độ đủ nhanh sẽ cảm giác như là dịch chuyển tức thời, đúng không?”

Đường Đang Đang gật gật đầu, cho đoạn băng chạy từng khung hình một. Lần này, dường như có thể thấy được bóng chiếc váy siêu ngắn kẻ xanh đỏ đó sạt qua, xuyên qua giữa hai tấm chắn thoát ra ngoài.

“Trong quá trình vây bắt của cảnh sát đặc nhiệm, hành động của cô bé này có mấy lần xuất hiện hiện tượng giống như là ‘dịch chuyển tức thời’. Đường Đang Đang nói, “Chính là lúc mình và anh Vọng chạy tới đây, còn tận mắt trông thấy cô ấy dịch chuyển tức thời một cái chui ngay vào miệng cống.”

“Thế nên, đây là một người biến đổi.” Giọng Tiêu Lãng cũng đã nghiêm túc trở lại.

“Đúng vậy, chúng tôi đã phân tích cái gọi là dịch chuyển tức thời chính là năng lực biến đổi,” Đường Đang Đang nói. “Nhưng mà, cô gái này khác với những đứa trẻ bị bắt cóc trước đây, cô ấy có thân phận bình thường, trước khi xảy ra sự việc này, cô ấy cũng có cuộc sống bình thường. Chúng tôi đã hỏi người nhà của cô ấy, trước đây cô ấy chưa từng xảy ra hiện tượng như thế này, thậm chí ngay cả một điềm báo cũng không có.”

“Sự xuất hiện của năng lực biến đổi đã không chỉ hạn chế ở những đứa trẻ nữa rồi ư? Nó cũng có thể xuất hiện ở những trẻ vị thành niên thậm chí là người trưởng thành rồi sao?” Tiêu Lãng chau mày. “Viên cảnh sát đặc nhiệm biến thành người Da Nhân Tạo kia tuy còn chưa tỉnh, nhưng rõ ràng cũng đã xuất hiện năng lực biến đổi rồi!”

“Giống như xác sống,” Trình Tử Mặc nói.

“Lấy đâu ra xác sống gì chứ, chắc chắn là có cách giải thích khoa học,” Tiêu Lãng nói.

“Đúng vậy, người bị thương đều được đưa tới bệnh viện rồi, chú Tiêu đã mời chuyên gia từ Bắc Kinh tới, hiện giờ đang trên đường về Nam An,” Đường Đang Đang nói. “Nếu có thể nghiên cứu được nguyên lý, không chừng còn có thể cứu được người bị thương.

“Thế nên, cậu có cách nào đưa cô gái ra không? “Trình Tử Mặc hỏi.

Tiêu Lãng nghĩ ngợi rồi ra khỏi chiếc Pikachu, đi đến bên cạnh Tiêu Vọng. “Anh, việc này rất đơn giản, bơm nước hay phun khói vào trong đường cống, không phải sẽ ép được cô ta tìm đến lối ra hay sao? Sau đó bố trí lưới ở lối ra, trực tiếp tóm được luôn.”

“Nói bậy.” Tiêu Vọng trừng mắt nhìn em trai rồi nói, “Có thể cô bé cũng là người bị hại, chúng ta không được gây tổn thương tới cô bé.”

“Sao lại gây tổn thương chứ?” Tiêu Lãng không hiểu hỏi lại, “Cô ấy không chịu được khói và nước thì không phải sẽ tự mò lên hay sao?”

“Cô ấy đang trong một trạng thái phi lý trí, không có ý thức như người bình thường, cho nên không thể đảm bảo chắc chắn cô ấy sẽ đi lên.” Tiêu Vọng lo lắng nói, “Nhỡ đâu gây ra ngạt thở, thì cứu không kịp đâu.”

Vừa nói xong câu này, xuất hiện một loạt tiếng tán đồng. Lúc này Tiêu Lãng mới phát hiện sau lưng mình có mười mấy người nhà của Lại Hiểu Sương, lúc này đang nhìn cậu với ánh mắt đầy ác cảm.

Tiêu Lãng nghĩ ngợi thấy cũng có lý, cậu liền đảo mắt nhìn rồi nói, “Vậy để em xuống bắt giữ được rồi, dù sao cũng không còn cách nào khác.”

“Không được,” Tiêu Vọng nói. “Bên dưới rất nhỏ hẹp, chân tay người ngợm em to như này, chui xuống dưới hoạt động sẽ rất khó khăn, bắt người thế nào được?”

“Đại khái như thế này nhỉ.” Tiêu Lãng tiện tay nhặt một miếng nắp cống lên, áng chừng độ rộng.

“Không được.” Tiêu Vọng tiếp tục nhìn tấm bản đồ đường cống ngầm, tập trung suy nghĩ.

“Bảo đảm sẽ không gây tổn thương cho cô ấy, em không mang súng.” Nói xong Tiêu Lãng lấy khẩu súng bên thắt lưng đưa cho Tiêu Vọng. “Không những không mang súng, mà không mang theo gì hết.”

Cậu cố tình nói rất to, như muốn nói cho người nhà cô gái nghe được.

“Không được, hành động như vậy quá mạo hiểm.” Tiêu Vọng hơi cuống, hạ thấp giọng, nhìn cậu em trai mình, “Anh không thể để em gặp phải thương tổn không cần thiết, cả nhà chúng ta, đều phải sống thật tốt!”

Tiêu Lãng bật cười. “Gì với gì chứ! Trên thế giới này kẻ có thể làm hại đến người của chúng ta còn chưa được sinh ra đâu.”

“Vậy tôi đi cùng cậu xuống đó,” Lăng Mạc nói.

“Thôi dẹp cậu đi, tôi lại phải lo nghĩ bảo vệ cậu,” Tiêu Lãng nói.

Tiêu Vọng còn chưa kịp phản ứng, Tiêu Lãng đã chạy nhanh như tên bắn tới miệng cống duy nhất còn chưa bị chặn lấp, không nói thêm lời nào chui ngay xuống cống. Cả quá trình chỉ diễn ra trong chớp mắt, Lăng Mạc ngay cả động tác ngăn lại còn chưa kịp thực hiện nữa.

“Anh, anh mau gọi cậu ấy quay lại đi! Sao cậu ấy càng ngày càng hổ báo thế chứ?!” Đường Đang Đang sốt ruột cứ giậm chân mãi.

Tiêu Vọng chạy mấy bước tới bên miệng cống, vọng vào bên trong gọi Tiêu Lãng, “Em mau lên ngay cho anh! Đây là mệnh lệnh!”

“Em đã xem định vị ở thiết bị cảm biến nhiệt rồi, không sao đâu. Anh yên tâm đi.” Tiếng trả lời của Tiêu Lãng từ bên trong đường cống ngầm vọng lên.

Trong năm phút chờ đợi này, dùng từ ‘thấp thỏm không yên’ quả thật chưa đủ để hình dung tâm trạng của Tiêu Vọng. Anh không ngừng đi đi lại lại trên mặt đất, rồi lại cúi người nhòm xuống dưới miệng cống nghe ngóng, cuối cùng, anh cũng đã nghe thấy giọng nói của em trai mình một lần nữa, các cơ mặt đang căng cứng vì căng thẳng lúc này mới từ từ dãn ra.

“Thả sợi dây cứu hộ xuống đây, đưa cô bé lên trước đã.” Tiêu Lãng từ bên dưới miệng cống hét lên.

Trong lòng Tiêu Vọng mừng rỡ, xem ra nhiệm vụ của Tiêu Lãng thật sự đã hoàn thành trọn vẹn rồi, bản thân mình quả thực đã đánh giá thấp năng lực của cậu em trai. Cảnh sát đặc nhiệm thả sợi dây cứu hộ xuống, không lâu sau, dưới sự hò hét của Tiêu Lãng, mấy viên cảnh sát đặc nhiệm cùng hợp lực kéo Lại Hiểu Sương từ dưới đáy cống lên trên.

Lại Hiểu Sương được đưa lên trên từ đáy cống, cơ thể nhỏ bé được bọc trong chiếc áo khoác ngoài rộng rãi của Tiêu Lãng. Khuôn mặt lộ ra bên ngoài chiếc áo khoác vẫn có phần khủng bố, ánh mắt vẫn thất thần không chút sinh khí. Nhưng chí ít, cô đã bị sợi dây cứu hộ trói chặt, muốn ‘dịch chuyển tức thời’ cũng không còn cơ hội nữa, trước mắt đã an toàn rồi. Trải qua một phen sóng gió như vậy, chiếc miệng nhỏ của Lại Hiểu Sương hơi hé ra, hàm dưới vẫn đang run lập cập.

Người nhà của Lại Hiểu Sương đang chuẩn bị lao lên đằng trước liền bị mấy cảnh sát đặc nhiệm ngăn lại. Nhìn thấy biểu hiện kỳ quái của Lại Hiểu Sương, người nhà cô bất giác khóc lóc kêu trời kêu đất.

Vừa lên tới mặt đất, mấy viên cảnh sát đặc nhiệm đã còng tay cô bé lại, hoàn toàn không dám buông lỏng. Trình Tử Mặc tiến tới lục soát trên người Lại Hiểu Sương, một mặt để đề phòng trên người cô có đồ vật nguy hiểm, mặt khác muốn tìm chút manh mối.

“Cô bé có lẽ không có nguy hiểm gì đến tính mạng. Váy của cô bé bị cào rách, tôi đã dùng áo khoác của mình bọc vào cho cô ấy rồi. Bọc như vậy thì cánh tay của cô ấy ở bên trong áo, hoạt động không tiện, cũng sẽ an toàn hơn một chút.” Tiêu Lãng vừa nói chuyện vừa leo từ dưới miệng cống lên.

Người nhà của Lại Hiểu Sương nghe thấy Tiêu Lãng nói vậy, tâm trạng mới ổn định hơn một chút.

“Tiểu tử, được đấy.” Tiêu Vọng vui mừng nói, “Sao cô bé không cắn em?”

“Cô ta ngược lại rất muốn cắn em đó, nhưng em cũng không thể cho cô ta cơ hội được.” Tiêu Lãng cười nói, “Em đã tháo thái dương của cô ta.”

“Thái dương cái gì chứ?” Nhiếp Chi Hiên đứng bên cạnh cười lớn, nói tiếp, “Đó gọi là khớp thái dương hàm.”

“Cũng na ná ý vậy mà,” Tiêu Lãng nói. “Lão đại Tư Đồ lúc huấn luyện riêng đã dạy cho em đấy.”

Tiêu Vọng thấy ánh mắt của người nhà Lại Hiểu Sương lại có chút tâm trạng không tốt liền vội vàng ngăn câu chuyện lại. Anh nghĩ, tên tiểu tử Tiêu Lãng này quả thật không đơn giản, hữu dũng hữu mưu, vừa dũng cảm vừa mưu trí. Vừa không gây thương tổn đến cô gái, lại có thể ngăn không để cô ta cắn mình, phương pháp tốt nhất, mức tổn thương thấp nhất, chính là làm chệch khớp thái dương hàm của cô bé. Chệch khớp thì rất dễ dàng điều trị nắn khớp về vị trí cũ, cũng không để lại di chứng gì nghiêm trọng, cùng lắm thì bị đau mất vài hôm. Điều quan trọng là, chệch khớp thái dương hàm thì sẽ không thể cắn được nữa, tất nhiên cũng sẽ được an toàn.

“Đưa đến bệnh viện Công an, trong tình huống bảo đảm an toàn, nắn lại khớp hàm cho cô ấy.” Tiếu Vọng nhìn người nhà của cô gái, nhẹ nhàng dặn dò các cảnh sát đặc nhiệm.

“Cậu có tìm được thứ gì không?” Lăng Mạc đến bên cạnh Trình Tử Mặc, hỏi.

“Trừ chiếc bật lửa này ra, không có gì hết. Ngay cả di động cũng không mang theo trên người,” Trình Tử Mặc nói. “Chiếc bật lửa này được phát hiện trong túi váy của cô ta.”

Một cô gái vị thành niên mang theo một chiếc bật lửa, tất nhiên không phải là một việc bình thường, chiếc bật lửa này, rất có khả năng liên can trực tiếp tới vụ án này.

“Viết cái gì đây nhỉ?” Lăng Mạc đeo găng tay vào, cầm lấy chiếc bật lửa xoay đi xoay lại quan sát.

Đây là một chiếc bật lửa dùng một lần có màu đỏ, được làm tinh xảo. Trên một mặt của chiếc bật lửa có viết dòng chữ ‘39 độ’, còn có một dãy số điện thoại di động.

“39 độ? Bị sốt à?” Tiêu Lãng ghé sát lại nhìn rồi nói, “Có cần phải gọi thử vào số điện thoại này không?”

Tiêu Vọng gật đầu tán đồng. “Tử Mặc, em gọi đi, đóng giả là bên dịch vụ viễn thông Trung Quốc.”

Trình Tử Mặc lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại, nhưng chuông reo rất lâu mà không có ai nghe máy. Trình Tử Mặc nhìn Tiêu Vọng lắc đầu, ngắt điện thoại.

“Có cần qua bên bộ phận viễn thông tra thử họ tên của chủ nhân số điện thoại này không?” Nhiếp Chi Hiên hỏi.

“Tra ra chủ của số máy, nhưng sẽ không tìm được địa chỉ cụ thể,” Tiêu Lãng nói. “Định vị thì quá lãng phí thời gian.”

“Có lẽ là một quán bar đen,” Lăng Mạc nói.

“Sao cơ? Có lý đấy! Người hâm mộ, fan cuồng âm nhạc gì đấy,” Tiêu Lãng nói.

“Mọi người xem, nắp chắn gió của chiếc bật lửa này phía trước còn dính một chút thứ gì đó.” Lăng Mạc giơ chiếc bật lửa lên. “Nếu tôi không nhìn nhầm, đây có lẽ là chất liệu giấy nhựa niêm phong ở nắp chai rượu tây. Sau khi chịu nhiệt chảy ra, bám dính vào nắp chắn gió của bật lửa.”

“Một cô bé đang ở thời kỳ phản nghịch, sau khi cãi nhau với người nhà, đã bị lừa đến quán bar, trước đây đã từng xảy ra chuyện tương tự,” Tiêu Vọng nói. “Nhưng mà, tại sao lại là quán bar đen chứ?”

“Bởi vì gần đây có khu phố 1980, ở đó có rất nhiều quán bar.” Lăng Mạc lấy điện thoại di động ra. “Nhưng không có quán bar nào có tên ‘39 độ’ cả. Nếu mà là chuyện xảy ra tối qua, cô gái này cũng không thể rời khỏi hiện trường xảy ra sự việc quá xa được, rất có thể là một nhà dân nào đó trong khu phố này được cải tạo thành quán bar, một quán bar đen không có giấy phép kinh doanh chính thức.”

“Mở quán bar đâu cần mất nhiều thủ tục hành chính phê duyệt phiền phức chứ nhỉ?” Tiêu Vọng nói, “Tại sao lại phải kinh doanh quán bar đen chứ?”

“Đương nhiên là để thực hiện các hoạt động phi pháp,” Lăng Mạc nói.

Mọi người đều không nghi ngờ gì về phán đoán của Lăng Mạc, dù gì Lăng Mạc cũng lăn lộn trên đường phố suốt cả thời ấu thơ, nhận thức của cậu về những mặt đen tối hiếm thấy trong xã hội này là điều mà những người khác không lý giải được.

“Thế nên, đi đến khu phố này tiến hành trinh sát, tìm kiếm tấm biển hiệu ‘39 độ’, mới là cách giải quyết nhanh nhất,” Lăng Mạc nói.

Mấy thành viên Người gác đêm giấu mình trong lối đi của một tòa nhà chung cư, các cặp mắt đều đang ngóng chờ Trình Tử Mặc quay trở lại.

“Tìm hiểu rõ rồi, đó là một tòa nhà xây dựng bất hợp pháp.” Trình Tử Mặc chỉ tay vào một căn phòng mái bằng phía xa. “Chỉ có một cửa sổ nhỏ, vị trí lại rất cao, không cách nào nhìn được tình hình bên trong căn nhà.”

Nơi này là một khu phố cũ đã xuống cấp, tất cả chỉ có khoảng mười tòa nhà dân cư cao năm tầng. Tuy nhiên, vì tiểu khu này nằm giáp ngay khu phố ăn chơi đèn xanh đèn đỏ náo nhiệt, cho nên nghe đồn giá nhà đất rất cao.

Trong số đó có hai tòa chung cư cách nhau một khoảng rất hẹp, tầng 1 của cả hai tòa nhà đã được chủ tiệm mua lại, sau đó xây dựng thêm một căn nhà mái bằng ở giữa, nối liền tầng 1 của hai tòa nhà lại với nhau. Bình thường lúc ban ngày trông vào, đây chỉ là một khu nhà xây dựng bất hợp pháp phổ thông, không mấy bắt mắt. Nhưng lúc này, hàng chữ ‘39 độ’ bằng đèn neon treo bên trên ngôi nhà xây dựng bất hợp pháp vẫn đang sáng nhấp nháy. Tuy rằng dưới ánh sáng mặt trời không thật sự nổi bật, song cũng rất bắt mắt.

“Ban ngày bỏ biển xuống, thì đồn công an cũng không thể quản nổi,” Tiêu Vọng nói. “Dù sao phía đồn công an cũng không quản những tòa nhà xây dựng trái phép.”

“Có đầy đủ các yếu tố của một quán bar đen,” Lăng Mạc nói.

“Đi, xông vào bắt người!” Tiêu Lãng nói.

“Không được.” Tiêu Vọng ngăn em trai lại. “Địa điểm này chỉ lúc nữa sẽ có cư dân tan làm về nhà nghỉ trưa, lúc này thực hiện hành động vây bắt, nhỡ có kẻ trốn ra ngoài sẽ gây nguy hiểm đến an toàn tính mạng của người dân.”

“Đúng thế, nếu những người trong đó đều là dạng xác sống cả, nhìn thấy người là cắn, vậy thì phiền phức đấy.” Nhiếp Chi Hiên đồng ý với quan điểm của Tiêu Vọng.

“Vậy phải làm sao?” Tiêu Lãng hỏi.

“Vì chúng ta không thể xác định được tình hình nhân viên bên trong quán bar đen này, vậy chúng ta chia nhóm chốt chặn ở hai lối ra trước và sau của tiểu khu,” Tiêu Vọng nói. “Đề nghị bên cảnh sát đặc nhiệm cử người đến sơ tán người dân trong tiểu khu, sau đó chúng ta sẽ hành động.”

“Vậy được. “Tiêu Lãng đứng dậy. “Trợ thủ, đi nào, hai chúng ta đi ra phía cổng sau.”

Tiêu Vọng để các cảnh sát đặc nhiệm đi cùng với họ và Nhiếp Chi Hiên, Trình Tử Mặc canh giữ ở hai bên cổng lớn của tiểu khu, đề phòng có người từ bên ngoài đi vào, cũng ngăn không để cho người bên trong quán bar đi ra. Đồng thời, anh cũng dặn đi dặn lại Tiêu Lãng, Lăng Mạc để hai người họ chặn giữ lối cổng sau. Còn bản thân mình thì đi ra khỏi tiểu khu, đề nghị cử thêm nhiều cảnh sát đặc nhiệm hơn tới chi viện.

Tiêu Lãng và Lăng Mạc đứng canh ở cổng sau hơn nửa tiếng đồng hồ. Ngoài việc có thể nhìn thấy những cảnh sát đặc nhiệm mặc thường phục dân cư dân ra khỏi tiểu khu, thì không nhìn thấy bất cứ điều gì bất thường cả. Tiêu Lãng sải bước đi đi lại lại ở khu vực cổng sau, tâm trạng càng lúc càng sốt ruột.

“Liệu có khủng bố đáng sợ vậy không? Có phải anh tôi chuyện bé xé ra to không vậy?” Tiêu Lãng hỏi Lăng Mạc.

Lăng Mạc đáp lại bằng sự im lặng.

“Tôi vào xem thế nào nhé? Cậu cứ canh ở đây đi.” Tiêu Lãng nói với Lăng Mạc.

“Không được, anh Vọng đã cấm cậu hành động một mình đấy.” Lăng Mạc lãnh đạm trả lời.

“Tại sao lại không được chứ?” Tiêu Lãng nói vẻ tự hào, “Đỗ Xá chẳng phải là tôi một mình hành động rồi tìm thấy còn gì? Lại Hiểu Sương chẳng phải cũng một mình tôi hành động rồi bắt về hay sao?”

Lăng Mạc nhìn Tiêu Lãng một cái, muốn nói gì mà lại thôi.

Tiêu Lãng lại đi đi lại lại thêm hai vòng nữa, thực sự không kiềm chế được cái tính nóng vội sốt ruột của mình. “Tôi vào trong thăm dò thử nhé, ít ra cũng phải biết được tình hình bên trong quán bar ra sao chứ, phải không nào? Cậu cứ đợi ở đây. Đừng nói là không được, cậu là trợ thủ của tôi, phải nghe theo chỉ huy!”

Lăng Mạc biết mình cũng không ngăn cậu ta lại được, cho nên không nói thêm gì nữa.

Tiêu Lãng giấu súng cẩn thận, hăng hái sải bước chạy nhanh vào trong tiểu khu. Rất nhanh, cậu đã đến phía bên ngoài quán bar đen. Chốt chỉ huy tạm thời phía đằng xa chỗ lối đi giữa các tòa nhà cũng không thấy có ai, Tiêu Vọng chắc là đang đi phối hợp công việc với bên cảnh sát đặc nhiệm. Trong lòng Tiêu Lãng mừng thầm, tự mình đi trinh sát một lượt rồi lại trở về cổng sau, sẽ không xảy ra chuyện gì, anh cậu cũng sẽ không phát hiện ra, ít nhất cũng sẽ không càm ràm, nhắc nhở cậu mãi không thôi.

Cửa ra vào của nhà dân ở tầng 1 của cả hai tòa nhà chung cư đã bị bịt kín lại bằng gạch, lối vào của hai căn nhà đều tập trung ở một phía căn nhà mái bằng tự xây. Phía này ngoài một cánh cửa cuốn lớn, thì còn có một cửa sổ nhỏ ở vị trí khá cao. Trên bức tường của căn nhà mái bằng phun sơn loang lổ sắc màu, trông có vẻ rất hợp trào lưu.

Vị trí của cửa sổ cao, nên Trình Tử Mặc không thể trinh sát được, nhưng Tiêu Lãng cao 1m85, chỉ cần nhón chân lên là đã có thể nhìn thấy bên trong. Chỉ có điều bên trong cánh cửa sổ nhỏ này lại treo một tấm rèm sẫm màu, nên Tiêu Lãng cũng không thể nào nhìn được tình hình bên trong căn nhà.

Vậy cũng có nghĩa là, không vào trong hiện trường sẽ không thể biết được tình hình cụ thể trong đó ra sao.

Hoặc là kéo cánh cửa cuốn lên nghênh ngang đi vào, hoặc là cứ quay về tiếp tục canh giữ phía cổng sau cùng Lăng Mạc. Lúc này Tiêu Lãng đứng giữa hai sự lựa chọn. Có điều, với tính cách như của Tiêu Lãng, chưa phát hiện được gì mà đã quay về là điều tuyệt đối không thể chấp nhận được.

Chẳng phải chỉ có mấy tên thôi sao? Cùng lắm thì chúng biến thành ‘xác sống’ thôi mà, mình sẽ bẻ cằm từng đứa một, như vậy bọn chúng lấy đâu ra sức chiến đấu gì nữa? Vả lại mình còn có súng. Tuy Tiêu Vọng nói chưa đến lúc v?