MẤT KIỂM SOÁT
Đôi lúc, nhìn cậu em trai tràn đầy nhiệt huyết của mình, tôi cảm thấy thật ngưỡng mộ. Nhưng tôi biết, để đứng được ở đây đã là sự sắp đặt tốt nhất của ông trời dành cho tôi. Tôi không thể ngã xuống. Vì tất cả mọi người, tôi không thể.
– Tiêu Vọng
Ánh trăng dìu dịu lan tỏa ánh sáng xuống sân vận động của tổ chức Người gác đêm , không gian một mảng tĩnh lặng.
Tiêu Lãng ngồi trên bậc chướng ngại cao nhất trong sân huấn luyện cảnh khuyển, ôm một tập tài liệu trong lòng. Cậu nhìn thẳng về phía sân huấn luyện trước mắt, lặng im bất động, ánh trăng chiếu lên bờ vai cậu, như khoác lên một tấm giáp màu bạc.
Thanh âm lạo xạo mỗi lúc một gần. Tiếng bước chân này đối với Tiêu Lãng mà nói, thân thuộc hơn bất cứ điều gì.
Nếu là trước kia, Tiêu Lãng nhất định sẽ nhảy bật lên như lò xo vậy. Nhưng hôm nay, cậu vẫn ngồi im bất động trên bậc chướng ngại, dù cho dòng suy nghĩ đã bị tiếng bước chân này ngắt quãng tự bao giờ.
Ánh trăng soi bóng dáng người yểu điệu ấy lên mặt sân vận động, dường như có thể nhìn ra bóng dáng ấy có chút lưỡng lự, song vẫn hạ quyết tâm tiếp tục bước về phía Tiêu Lãng.
Cô yểu điệu nhưng không hề vụng về, chỉ vài động tác là đã có thể leo lên đến chỗ cao nhất của bậc chướng ngại, ngồi xuống bên cạnh Tiêu Lãng.
Hương thơm nhè nhẹ thoảng qua mũi, nhưng Tiêu Lãng vẫn không mảy may nhúc nhích.
“Tiêu Lãng, xin lỗi, hôm qua mình không nên quát cậu như vậy.” Đường Đặng Đang lên tiếng xin lỗi.
“Không sao, mình đâu có nhỏ mọn vậy.” Tiêu Lãng thản nhiên đáp, lòng chợt cảm thấy ấm áp. “Với lại, cậu nói cũng đâu có sai, những chuyện này đều là do mình cả.”
“Không, anh Nhiếp nói đúng, những chuyện này là việc ngoài ý muốn, hơn nữa chúng ta đều phải có trách nhiệm.” Đường Đang Đang cúi đầu, mặt đỏ bừng nói.
“Mọi người đâu có trách nhiệm gì chứ? Thằng nhóc Lăng Mạc đó là trợ thủ của mình, mình cũng cần phải chịu trách nhiệm của một người lãnh đạo.” Tiêu Lãng vội vàng đáp.
“Cậu làm vậy chưa chắc đã là sai, vả lại sau khi sự việc xảy ra, bọn mình đều sững lại, chỉ có cậu vẫn tiếp tục chỉ huy, mới bảo đảm loại bỏ được nguy hiểm,” Đường Đang Đang nói.
“Này, mình nói này Đại tiểu thư, sao hôm nay cậu cứ như biến thành con người khác vậy?” Tiêu Lãng bật cười lớn. “Từ nhỏ tới lớn chưa từng thấy cậu chủ động đến xin lỗi mình bao giờ, cũng chưa từng khen mình như vậy bao giờ.”
“Hôm nay cậu bỏ chạy như vậy, bọn mình đều lo lắng muốn chết, mình thực sự sợ cậu cũng sẽ xảy ra chuyện gì.” Đường Đang Đang hai mắt đỏ hoe.
“Mình hứa, từ nay về sau, mình sẽ không còn là thằng nhóc lấc cấc bộp chộp nữa.” Tiêu Lãng vẫn nhíu chặt mày, nhưng trong giọng nói đã ngập tràn sự ấm áp, “Suốt một ngày một đêm vừa rồi, ôi, lời của anh trai mình cứ mãi văng vắng bên tai. Trước lúc sự việc xảy ra, anh ấy còn nói với mình ‘Cả nhà chúng ta, đều phải sống thật tốt’, lúc đó mình còn nghĩ rằng anh ấy căng thẳng thái quá, thậm chí có chút cổ hủ, bây giờ nghĩ lại, thật sự lòng đau như cắt. Anh ấy nói đúng, cả nhà đều sống yên ổn mới là điều hạnh phúc nhất thế gian này. Đang Đang, cậu cũng là người nhà của chúng mình, cậu cũng phải sống thật tốt đấy.”
Đường Đang Đang cắn chặt môi, gật đầu thật mạnh.
“Đương nhiên, điều hạnh phúc nhất, chưa chắc đã là điều quan trọng nhất.” Tiêu Lãng tiếp tục nói, “Bây giờ mình càng ngày càng thấm thía sức mạnh của ba chữ Người gác đêm này, màn đêm rất đẹp, nhưng nếu thiếu đi Người gác đêm , đêm bình an của người người nhà nhà cũng sẽ chỉ là một sự hoang tưởng đẹp đẽ mà thôi. Cho nên, chúng ta đã lựa chọn bước đi trên con đường này, có những lúc, đứng giữa sự an toàn của người nhà và sự an toàn của rất nhiều người khác, chúng ta bắt buộc phải đưa ra một quyết định khó khăn. Chọn cả hai đương nhiên là sự lựa chọn tốt nhất, nhưng nếu như không thể bảo toàn được cả hai… Ôi, mình thực sự hy vọng bản thân có thể thay anh trai mình hứng một nhát đó.”
“Có thể nào, cả hai người không ai phải hứng nhát đó?” Đường Đang Đang nhìn cậu, giọng nói có chút thương xót.
“Cậu biết ý mình không phải vậy mà.” Tiêu Lãng hít sâu vài hơi, nụ cười lại trở về trên ggương mặt cậu. “Vóc người mình thế này, gan to mật lớn thế này, chẳng ai làm mình bị thương được, đúng không nào? Mình đã đi xem bói rồi, thầy phán mình phải sống đến trăm tuổi cơ.”
Đường Đang Đang cười gượng. “Không biết anh Vọng thế nào rồi, bác sĩ nói tất cả phải dựa vào ý chí của chính anh ấy.”
“Anh trai mình, tuy rằng thể trạng chẳng ra làm sao, nhưng ý chí của anh ấy chắc chắn kinh khủng đấy.” Tiêu Lãng nắm chặt nắm đấm. “Anh ấy chắc chắn sẽ kiên trì đến lúc chúng ta tìm được thuốc giải!”
“Ừ!” Đường Đang Đang ra sức gật đầu.
“Ban nãy cậu định khóc đúng không?” Tiêu Lãng nói. “Vừa khóc vừa cười, hai mắt nổ đom đóm!”
“Tưởng cậu trưởng thành thế nào. Câu trước còn như ông cụ non, câu sau đã ấu trĩ vậy rồi.” Đường Đang Đang lườm Tiêu Lãng một cái.
“Cậu còn nhớ không, những chuyện lúc nhỏ của bọn mình đó?” Tiêu Lãng ngước lên nhìn bầu trời đầy sao, nói tiếp, “Lúc nhỏ, hai nhà chúng ta về nông thôn nghỉ hè, mình dẫn cậu ra ao bắt tôm.”
“Kết quả là mình bị rơi xuống nước.” Đường Đang Đang gật đầu tiếp lời.
“Nên mình đã nhảy xuống nước cứu cậu, cuối cùng phát hiện ra cái ao đó thực ra còn chưa sâu tới một mét.” Tiêu Lãng bật cười lớn. “Lúc cậu rơi xuống nước cứ khóc ầm ĩ lên đấy, mình xuống nước bảo cậu đừng giãy giụa nữa, đứng thẳng lên, cậu vừa đứng thẳng lên thì nhận ra nước còn chưa cao tới cổ mình, cậu đã bật cười.”
“Thì buồn cười thật mà.”
“Sau đó anh trai mình đi tìm chúng ta, phát hiện hai đứa đang len lén nhóm lửa hong khô quần áo, nên đã mắng cho mình một trận nên thân.” Khóe mắt Tiêu Lãng dường như ươn ướt. “Sau đó anh ấy đã tự nhảy xuống nước, về nhà nói dối là do anh ấy ham chơi nên rơi xuống nước, hai đứa mình cứu anh ấy, nên quần áo không ướt bằng anh ấy. Sau đó, anh ấy bị Lão Tiêu đánh cho một trận nhừ tử.”
“Từ nhỏ đến lớn, không biết là anh Vọng đã đỡ cho bọn mình bao nhiêu là chuyện nữa.” Đường Đang Đang có chút thương cảm.
“Bây giờ đã đến lúc bọn mình đỡ cho anh ấy rồi!” Tiêu Lãng ngước lên bầu trời đầy sao nói, giống như đang lập lời thề. “Thời gian trôi qua nhanh thật, chúng mình đều đã trưởng thành rồi. À, đúng rồi, cậu còn nhớ chỗ bọn mình đang ngồi đây không?”
“Gì cơ?”
“Lúc đó hai đứa mình mới gia nhập tổ chức Người gác đêm , mình đã lừa cậu chạy hết một vòng đường đua cảnh khuyển này.” Tiêu Lãng hồi tưởng lại chuyện cũ.
“Hừ, cậu chỉ biết bắt nạt mình thôi.” Đường Đang Đang không đừng được bật cười. “Đợi đến khi vụ án này kết thúc, mình sẽ nuôi một con cảnh khuyển.”
“Cậu nghĩ mà xem, thời tiết bắt đầu ấm dần lên, chớp mắt mà đã sắp được một năm rồi đấy,” Tiêu Lãng nói. “Cậu nói xem thời gian có phải trôi nhanh quá không nhỉ. Một năm rồi, vụ án này cũng nên kết thúc thôi. Đúng rồi, trước khi vụ này xảy ra, cậu đã quen biết Thôi Chấn rồi, cậu cảm thấy cô ta là người như thế nào?”
Mãi một lúc vẫn chưa thấy Đường Đang Đang trả lời.
Tiêu Lãng khó hiểu quay đầu sang nhìn cô, phát hiện cô đang nhíu chặt đôi lông mày thanh tú, cắn chặt môi, vẻ mặt rất căm hận. Đại tiểu thư ngay cả trong lúc giận cũng xinh đẹp như vậy, Tiêu Lãng bất giác có chút thất thần.
“Trước kia đối xử với mình rất tốt, mình cứ tưởng cô ấy là người tốt, hoá ra chỉ là đang lợi dụng bố con mình.” Đường Đang Đang lắc đầu nói, “Mình không muốn nhắc đến con người đó nữa.”
“Ừ, không nhắc nữa, không nhắc nữa.” Tiêu Lãng vội vàng nói.
“Này, cả chiều nay cậu chạy đi đâu vậy? Mọi người lo lắm đấy.” Đường Đang Đang chuyển chủ đề.
“Còn có thể đi đâu? Điều tra vụ án chứ đâu. Cùng với Lăng Mạc,” Tiêu Lãng nói. “Lúc đó mình đã nghĩ xem rốt cuộc phải bắt đầu từ đâu mới có thể tóm được cái đuôi của Thôi Chấn hay là Gác đen . Thôi Chấn thì hiện giờ đang ẩn náu khắp nơi, bất cứ nơi nào cũng có khả năng, không dễ tìm chút nào. Nhóm Gác đen bên phía Lão Bát có lẽ còn đang bắt giữ một số trẻ con, bắt buộc phải có một chỗ tập kết rộng lớn. Nhưng manh mối lúc bọn chúng di chuyển, đã bị người bên phía Thôi Chấn lấy đi rồi, chúng ta chẳng có gì trong tay cả. Khám nghiệm hiện trường ở trường tiểu học Đà Sơn cũng không phát hiện ra bất cứ manh mối gì. Cho nên, manh mối này coi như đứt rồi. Bây giờ, manh mối duy nhất chính là ở chỗ quán bar đen. Nếu như là người của Gác đen đang phát tán ma tuý, vậy thì có lẽ sẽ để lại manh mối của bọn chúng. Nếu chúng ta có thể nắm được manh mối này, dựa vào đó lần ra dấu vết, có lẽ sẽ tìm được tung tích của Gác đen .”
“Cho nên là?”
“Nên là, bọn mình đã chạy đến hiện trường,” Tiêu Lãng nói. “Nhưng Lão Tiêu đang ở đó, đang cho nhân viên tiến hành xử lý ô nhiễm cho hiện trường. Dù sao thì trong ma tuý cũng có bào tử của nấm, nói thẳng ra là noãn nấm, nếu như những thứ này xâm nhập vào cơ thể người, vẫn có thể dẫn đến trúng độc phát bệnh. Cho nên, Lão Tiêu đã gọi những người có chuyên môn về kiểm dịch y tế đến xử lý hiện trường.”
“Cậu không vào trong sao?”
“Không vào được, cho nên mình đã tìm đến đội Cảnh sát hình sự của Công an thành phố Nam An, họ cũng đang tiến hành điều tra tất cả những người có mặt ở hiện trường mà,” Tiêu Lãng nói. “Mình muốn tìm ra một vài vấn đề từ những kết quả điều tra này.”
“Tìm ra chưa?”
Tiêu Lãng chần chừ giây lát, rồi gật đầu nói, “Mình và Lăng Mạc vẫn đang suy nghĩ một số vấn đề, nghĩ mãi mà vẫn chưa rõ.”
“Vậy cậu nói xem nào, mình thử nghĩ giúp cậu.” Đường Đang Đang ngồi co chân lại, hai tay ôm lấy đầu gối.
“Cậu nghĩ xem, đầu tiên nhé, mình đã phân tích lần lượt thân thế của hơn hai mươi người này,” Tiêu Lãng nói. “Trong số những người này, một số là học sinh, một số là nhân viên văn phòng, còn một số thì tuy không có nghề nghiệp gì, nhưng cũng chưa từng có tiền án tiền sự, thông tin cá nhân, thông tin sinh hoạt đều rất rõ ràng. Nói tóm lại là, bọn họ đều không thể nào là thành viên của Gác đen , cũng không thể nào làm việc cho bọn chúng được. Phía cảnh sát đã tiến hành thẩm vấn những người đã tỉnh lại, trước mắt thì những người này hầu hết đều thừa nhận hành vi sử dụng ma tuý phi pháp của mình. Nhưng không ai thừa nhận mình là người mang ma tuý vào trong quán cả. Hầu như tất cả những người đã thừa nhận bản thân sử dụng ma tuý, đều khai ma túy là do chủ quán bar - Nhan Tuyết cung cấp. À, Nhan Tuyết là biệt danh của chủ quán bar đen.”
“Vậy thì tra hỏi người tên Nhan Tuyết này đi, hắn ta không thừa nhận à?”
“Hắn cũng muốn thừa nhận lắm chứ,” Tiêu Lãng nói. “Bởi vậy mới nói, không có cốt truyện thì làm sao mà thành phim được. Người tên Nhan Tuyết này, chính là một trong hai người đã chết.”
“Chết rồi sao?” Mắt Đường Đang Đang chợt lóe lên. “Vậy có khi nào là bị người của Gác đen giết người diệt khẩu không?”
“Trường hợp này mình cũng đã nghĩ tới,” Tiêu Lãng nói. “Nên mình đã đến bộ phận Kỹ thuật hình sự của Công an thành phố, kiểm tra tình trạng tử thi. Dựa vào kết quả khám nghiệm tử thi của phía pháp y, mình đoán hai người thiệt mạng này, cũng giống như những người bị thương khác, đều là do nhiễm trùng nấm mà nên, sức đề kháng có hạn, các cơ quan như não và phổi bị nhiễm trùng nấm nặng dẫn đến tử vong.”
“Nghĩ lại thấy nguồn lây nhiễm của căn bệnh này thật đáng sợ.” Đường Đang Đang rùng mình. “Bác sĩ pháp y cũng chẳng dễ dàng gì, đối mặt với thi thể của căn bệnh truyền nhiễm quái ác này, nhỡ đâu công tác phòng hộ không kĩ càng, bản thân sẽ bị lây nhiễm luôn.”
“Đúng vậy, bác sĩ pháp y vất vả thật.” Tiêu Lãng thở dài. “Tên Nhan Tuyết này cũng là một kẻ chơi ma tuý, đã từng bị công an bắt giữ xử lý. Nhưng xử lý ở đây là xử lý hành vi sử dụng ma tuý, chứ không phải là buôn bán ma tuý. Cũng có nghĩa là, chẳng có căn cứ nào để chứng minh rằng hắn có hành vi buôn bán ma tuý cả.”
“Người của bar đen đều đã bị cảnh sát bắt giữ cả rồi, kẻ thì bị thương, kẻ thì chết. Nhưng không một ai thừa nhận là mình đã đem ma tuý vào cả, đều một mực khai Nhan Tuyết là người cung cấp thuốc,” Đường Đang Đang nói. “Nếu không sao chép khẩu cung, không có sự cấu kết nào ở đây, thì những lời khai thống nhất như vậy, có lẽ cũng khá xác thực.”
“Đúng vậy,” Tiêu Lãng nói. “Gã Nhan Tuyết này, không có nghề nghiệp đàng hoàng, không có người thân, cũng không có bạn bè, quán bar đen này của hắn, dưới sự điều tra của bọn mình thì chính xác là chỉ mở vào thứ sáu, thứ bảy và chủ nhật hằng tuần. Vả lại, đều là khách quen lui tới. Khách quen là những con nghiện thường hay tới đây. Những hôm mở cửa, cửa cuốn lúc nào cũng được khóa trái từ bên trong. Khách quen ra ám hiệu, người bên trong mới mở cửa tiếp đón. Hắn làm ăn rất cẩn thận, nên mãi mới không bị cảnh sát phát hiện. Tiến hành phân tích quỹ đạo hoạt động của Nhan Tuyết, có thể chắc chắn rằng hắn ta không có hành vi chủ động thu mua ma tuý.”
“À, hắn có lắp camera trong quán bar kia mà, trong camera nhìn không ra ai là người cung cấp ma tuý sao?” Đường Đang Đang hỏi.
“Cậu cũng thông minh đấy chứ.” Tiêu Lãng vỗ đầu Đường Đang Đang. “Lúc sau mình kiểm tra camera thì mới phát hiện, tên Nhan Tuyết này bình thường chẳng bao giờ mở camera cả, chỉ những hôm quán bar hoạt động, hắn mới bật lên. Như vậy thì tác dụng của camera đã giảm đi rất nhiều. Hơn nữa, từ góc độ camera mà nói, hầu như không thấy được có người đang chơi ma tuý, nhưng có thể thấy được toàn bộ quá trình sự việc - một đám người trong một bàn bỗng dưng lên cơn, sau đó gây ra tình trạng hỗn loạn ở quán bar, dường như có quá trình xô xát và cắn xé, nhưng không mấy nghiêm trọng. Bởi vì rất nhanh sau đó, tất cả bọn họ đều ngất lịm, hôn mê. Nếu ngay cả động tác hít thuốc của bọn chúng còn không thấy được, thì nói chi đến nguồn cung cấp ma tuý. Tuy nhiên có một điều có thể chắc chắn được là, đêm hôm xảy ra vụ án, tất cả những người bước vào quán bar đều nằm trong sự khống chế của chúng ta.”
“Nói vậy là, video trích xuất từ camera và kết quả điều tra, đều không thể xác định được ai là người cung cấp ma tuý,” Đường Đang Đang nói.
“Đúng vậy,” Tiêu Lãng nói. “Bản thân Nhan Tuyết cũng là người chơi thuốc, những hôm bar không mở cửa, hắn cũng cần phải phê pha. Nếu đã xác định được hắn không có hành vi ra ngoài mua thuốc, vậy thì, mình nghĩ sẽ phải có người đến quán bar bán thuốc vào những hôm quán không hoạt động. Chính là vì giao dịch vào những ngày đó, nên mới không bị camera ghi hình lại. Còn nữa, người đến quán bar gần đây, chắc chắn chính là người cung cấp ma tuý.”
“Vậy thì tìm camera ở gần đó là được chứ gì?”
“Mình cũng thử rồi, nhưng không được.” Tiêu Lãng lắc đầu. “Tất cả các camera ở góc đường gần đó, đều không thể khóa chặt mọi lối rẽ vào quán bar. Cũng có nghĩa là, chẳng có một cái camera nào có thể xác định được người lọt vào camera, chắc chắn sẽ là người đi vào quán bar cả. Nên khá là rắc rối, vì dù sao thì gần đó cũng là khu thương mại sầm uất mà. Chỉ riêng chiều hôm xảy ra vụ án, chỉ nửa ngày đó thôi mà số lượng người lọt vào camera đã ít nhất hơn 10 nghìn người, không lẽ đi điều tra từng người một?”
“Vậy còn… lịch sử cuộc gọi?”
“Mình cũng đã lấy lịch sử cuộc gọi di động và điện thoại cố định của Nhan Tuyết rồi,” Tiêu Lãng nói. “Một tháng gần đây, hắn ta không gọi cho ai cả. Nghĩ mà xem, gã này phải khép kín đến mức độ nào! Về sau mình cũng nghĩ ra rồi, nếu có người đến quán bar của hắn bán ma tuý, thì cũng không nhất thiết phải liên lạc qua điện thoại. Liên lạc qua điện thoại chẳng khác nào để người khác nắm được thóp đúng không?”
“Mình biết rồi! Mua ma tuý, có khi nào sẽ giao dịch trên mạng không? Hay là thanh toán bằng điện thoại?” Đường Đang Đang vỗ đùi cái bốp.
“Vậy thì càng không thể nào,” Tiêu Lãng nói. “Đương nhiên, điều này mình cũng đã nghĩ tới rồi, nên cũng đã nhờ đồng nghiệp làm bên giám sát mạng, dò tất cả lịch sử giao dịch trên mạng trong máy tính của hắn, chiếc điện thoại của hắn lấy từ hiện trường về cũng giao cho bộ phận kỹ thuật kiểm tra luôn. Cậu đoán xem như thế nào?”
Đường Đang Đang lắc đầu.
Tiêu Lãng nói tiếp, “Máy tính của tên này ngoài chơi game online ra thì chẳng có lịch sử giao dịch gì cả, điện thoại cũng vậy. Hắn ngoài chi ít tiền để nạp game ra thì hầu như chẳng mua bất cứ thứ gì bằng điện thoại, máy tính cả. Đương nhiên, điều này cũng có thể liên quan đến thói quen của một con nghiện như hắn. Dù sao thì, chuyện hút chích cũng chả tốt đẹp gì, cũng sợ bị lộ ra quan hệ đôi bên, nên mình đoán hiện trường chắc chắn sẽ có rất nhiều tiền mặt, những tên nghiện này đều giao dịch bằng tiền mặt, Nhan Tuyết mua ma tuý cũng mua bằng tiền mặt luôn.”
“Thế này không được, thế kia cũng không xong, chẳng lẽ chỉ còn cách đến khám nghiệm hiện trường thôi sao?” Đường Đang Đang hỏi.
Tiêu Lãng nhún vai. “Khám nghiệm hiện trường càng không thực tế. Vì đó là một địa điểm kinh doanh, người ra vào quá đông. Người đông như vậy, công việc tìm kiếm dấu chân, dấu vân tay hay là DNA đều sẽ trở thành nhiệm vụ không thể hoàn thành. Cậu nghĩ mà xem, dấu chân bị giẫm qua giẫm lại, dấu vân tay cũng sờ vào xoá đi, DNA thì bị nhiễm bẩn, làm sao có thể tìm được dấu vết vật chứng gì ở đây nữa?”
“Nói vậy thì, hoàn toàn không có cách nào để phán đoán xem ai đã đến quán bar trong khoảng thời gian xảy ra vụ án sao?” Đường Đang Đang hỏi.
“Đây cũng chính là điểm làm mình đau đầu nhất,” Tiêu Lãng nói. “Trừ khi là tiến hành điều tra triệt để đối với những hộ dân lân cận, nếu không thì e rằng chúng ta sẽ chẳng tìm ra bất cứ manh mối nào nữa. Mình còn đã tìm hết tư liệu trong máy tính hắn rồi, hoàn toàn tìm không ra bất cứ thông tin nào của kẻ buôn ma tuý này.”
“Vậy việc điều tra còn có hy vọng không?”
“Hết hy vọng rồi,” Tiêu Lãng nói. “Phía cảnh sát cả chiều nay đều đang điều tra chuyện ở quán bar đen này. Những người ở gần có lẽ là đã bị Nhan Tuyết mua chuộc cả rồi, nên cũng không kiện tụng gì, những hộ dân khác thậm chí còn chả biết đến sự tồn tại của quán bar này luôn. Mà có thế nào thì tất cả bọn họ người thì không biết chuyện, người thì ngại phiền phức nên cũng không để ý tới, cũng chẳng thể cung cấp manh mối hữu dụng cho cảnh sát. Nếu vài ngày nữa vẫn tiếp tục như vậy, thì con đường điều tra, sẽ chẳng còn hy vọng gì nữa.”
“Vậy làm thế nào bây giờ?”
“Muốn đến nhà tang lễ dựng đầu Nhan Tuyết dậy hỏi cho ra lẽ ghê.” Tiêu Lãng ủ rũ.
Đường Đang Đang giật thót người, trở tay đấm cho Tiêu Lãng một cái. “Lại dọa mình nữa!”
“Sau đó, mình đã nghĩ ra một chiêu,” Tiêu Lãng nói. “Để cảnh sát tiến hành điều tra những người có tiền sử hút chích gần đó, lần lượt điều tra, xem có kết quả gì không.”
“Có lẽ, đây cũng là biện pháp duy nhất rồi,” Đường Đang Đang nói.
“Cảm thấy hy vọng cũng rất mong manh,” Tiêu Lãng nói. “Những thành phần hút chích đó, bình thường vốn đã chống đối cảnh sát rồi, chứ đừng nói đến việc xảy ra chuyện lớn như vậy, làm gì có chuyện tự chĩa mũi vào họng súng. Cho nên, mình vẫn muốn đến hiện trường, xem xem có thể tìm thấy linh cảm gì không.”
“Cậu không định đi ngủ đấy à?” Đường Đang Đang nhìn đồng hồ, lúc này đã hơn 9 giờ tối rồi.
“Không buồn ngủ.” Tiêu Lãng đứng bật dậy. “Nhân lúc còn trẻ, làm nhiều việc một chút. Đợi sau này nhắm mắt xuôi tay rồi, tha hồ mà ngủ.”
“Phỉ phui cái miệng mỏ quạ!” Đường Đang Đang nhíu mày vội vàng nói.
“Đùa thôi, mình đã nói mình sẽ sống đến trăm tuổi cơ mà!” Tiêu Lãng như đã tràn đầy nhựa ssống trở lại. “Mình đi xem chút rồi về thôi.”
“Được, vậy mình đi với cậu.” Đường Đang Đang đứng dậy, phủi bụi bẩn dính trên quần.
“Đợi chút, mình đi gọi Lăng Mạc đã.” Ánh mắt Tiêu Lãng thoáng buồn. “Anh mình vẫn luôn nhấn mạnh là mình và Lăng Mạc không được hành động riêng lẻ. Mình vẫn luôn nghĩ rằng anh ấy quá cổ hủ, quá cứng nhắc. Bây giờ nghĩ lại, anh ấy đúng là người có khả năng dự đoán từ trước. Anh ấy bảo hai đứa mình không được tách nhau ra, là vì sự an toàn của mình và Lăng Mạc. Nếu không phải mình và Lăng Mạc tự ý tách nhau ra, thì cũng không có chuyện ngày hôm qua.”
“Cậu đừng nghĩ nhiều như vậy nữa.” Đường Đang Đang an ủi.
“Nhưng mà, trước khi gọi Lăng Mạc đến, Đại tiểu thư cậu phải giúp mình một việc.” Tiêu Lãng như sực nhớ ra điều gì.
Đường Đang Đang chưa kịp nói điều gì, đã bị Tiêu Lãng kéo tới phòng thí nghiệm của tổ chức Người gác đêm như một cơn gió. Tiêu Lãng chỉ vào những vật chứng như vòng đeo tay, khóa thắt lưng ở trong tủ kính. “Trước đó mình còn ôm hy vọng là Thôi Chấn hoặc Gác đen sẽ tiếp tục sử dụng những thiết bị liên lạc này, nhưng qua kiểm tra cho thấy, bọn chúng đã từ bỏ những thiết bị thông tin vệ tinh này để liên lạc, hay nói cách khác, bọn họ đã thay đổi thiết bị thông tin, tóm lại là chúng ta đã không thể lần ra được nữa.”
“Bọn chúng có kỹ thuật như vậy, thay đổi thiết bị là chuyện rất đơn giản, nên trừ khi chúng ta có thể có được thiết bị của bọn chúng một lần nữa, nếu không thì chắc chắn sẽ không thể lần theo được đâu,” Đường Đang Đang nói. “Cậu từ bỏ ý định với những thiết bị này đi.”
“Bắt buộc phải nhắm vào những thiết bị này,” Tiêu Lãng nói. “Những chiếc vòng tay này, có thể thăm dò được thể trạng sinh mạng của một con người đúng không?” Tiêu Lãng hỏi.
“Đúng vậy, vòng tay vận động có thể thăm dò được rất nhiều thể trạng sinh mạng, thậm chí có thể thăm dò tình trạng giấc ngủ của con người,” Đường Đang Đang nói.
“Hơn nữa , những chiếc vòng tay này còn có thể bất chấp việc tín hiệu bị chặn, thông qua tín hiệu vệ tinh để định vị, liên lạc, có đúng hay không?” Tiêu lãng hỏi.
Đường Đang Đang khó hiểu gật đầu.
“Cho nên, cậu có thể tham khảo chiếc vòng tay này, làm ra một thiết bị liên lạc như vậy hay không?” Tiêu Lãng thăm dò.
“Nhưng mà, Người gác đêm chúng ta cũng có thiết bị liên lạc nội bộ rồi cơ mà,” Đường Đang Đang nói. “Vả lại, sau vài lần bị tên Phá Sóng can thiệp, chúng ta cũng đã cải tiến thiết bị rồi, đâu cần thiết phải làm lại đâu?”
“Ý của mình là làm riêng cho Lăng Mạc một chiếc,” Tiêu Lãng nói. “Loại nào mà có thể thăm dò được trạng thái ý thức của cậu ấy, vừa có thể liên lạc với cậu ấy bất cứ lúc nào, có thể định vị vị trí của cậu ấy, vừa có thể để cậu ấy chỉ cần ấn một nút là có thể làm báo động cảnh báo được.”
“Cậu sợ cậu ấy lại ngất nữa à,” Đường Đang Đang nói. “Nhưng với bản tính của Lăng Mạc, cậu ta sẽ chịu phối hợp với cậu sao?”
“Chuyện này cậu không cần phải lo, nói đi, tay nghề của cậu có làm được không?” Tiêu Lãng hỏi.
“Những cái khác thì không có gì khó,” Đường Đang Đang nói. “Nhưng khâu thăm dò trạng thái ý thức của cậu ấy, mình có phải ngành y đâu mà hiểu những thứ này.”
“Muộn thế này rồi cậu gọi cho tôi có việc gì không?” Ngoài cửa vang lên giọng nói của Nhiếp Chi Hiên.
“Thế nào, có thể làm ra cho mình trước khi trời sáng không?” Tiêu Lãng mỉm cười nhìn về phía Đường Đang Đang.
“Có sự giúp đỡ của anh Nhiếp thì chẳng thành vấn đề nữa rồi!” Đường Đang Đang hiểu ý mỉm cười.
“Đây là cái gì?” Lăng Mạc ngồi trên ghế lái phụ của chiếc Đỉnh Vạn Cân, nghịch chiếc đồng hồ hoạt hình trên tay.
“Đây là tâm huyết của Đang Đang và anh Nhiếp đấy.” Tiêu Lãng tủm tỉm nói.
“Tôi hỏi cậu đây là cái gì?” Lăng Mạc hỏi.
“Đây là thiết bị liên lạc kiểu mới, cậu biết đấy, đối thủ có tên Phá Sóng, năng lực liên lạc của chúng ta sẽ bị giảm. Cho nên, chuẩn bị cho cậu một thiết bị liên lạc chống can thiệp mạnh hơn.” Tiêu Lãng ra vẻ thản nhiên nói.
“Hello Kitty?” Lăng Mạc nói, “Cậu xem tôi thành cái gì vậy?”
“Cái, cái này cũng không còn cách nào khác.” Tiêu Lãng liếc nhìn Đường Đang Đang ngồi ở hàng ghế sau lúc này đang nín cười. “Thời gian gấp quá, nhiệm vụ lại quan trọng, thực sự tìm không ra cái vỏ đồng hồ nào khác nữa. Cậu nhìn đi, của tôi cũng là hoạt hình đây này.”
Tiêu Lãng đưa tay ra, trên cổ tay là chiếc đồng hồ hoạt hình có vỏ ngoài hình Shin – cậu bé bút chì thò ra bên ngoài tay áo. Chiếc đồng hồ hoạt hình chẳng ăn nhập gì với cái cổ tay to tướng, đen sì của cậu.
“Của cậu đâu?” Lăng Mạc quay xuống hỏi Đường Đang Đang.
“Họ không cần, bây giờ Người gác đêm của chúng ta chủ yếu là do tôi và cậu phụ trách đánh tiên phong, nên bọn mình mỗi người có một cái là được rồi.” Tiêu Lãng vội vàng ngắt lời, đánh lạc hướng. “Dù sao bây giờ cũng chưa đến mùa mặc áo cộc tay, giấu đồng hồ trong tay áo cũng chẳng ai thấy đâu. Đợi đến khi vụ án kết thúc, mình nghiên cứu cải tiến, làm đẹp nó sau vậy.”
“E là không đơn giản như vậy,” Lăng Mạc nói. “Cậu không tin tưởng tôi, muốn giám sát tôi đúng không?”
“Đâu có, đâu có, cậu nghĩ đi đâu vậy.” Tiêu Lãng vội vàng đáp, “Chỉ là một cái máy liên lạc thôi mà, không có ý gì khác đâu.”
Lăng Mạc không nói gì nữa, bỏ đồng hồ vào trong chiếc túi bên ngoài áo huấn luyện.
“Ê, cậu bỏ vào đó thì có tác dụng gì chứ!” Tiêu Lãng sốt ruột, “Miếng kim loại phía sau phải tiếp xúc với da mới được, không thì không có tác dụng gì đâu.”
“Không có tác dụng? Không có tác dụng gì?” Lăng Mạc liếc xéo Tiêu Lãng, hỏi dồn.
Tiêu Lãng biết mình đã nói hớ, vội vàng giải thích, “Cái này, cái này… tâm linh tương thông cậu biết chứ? Cậu đeo cái này lên tay thì chúng ta sẽ tâm linh tương thông với nhau.”
“Cậu đừng có làm tôi buồn nôn nữa.” Lăng Mạc “xùy” một tiếng, quay sang chỗ khác. “Đến hiện trường là để tìm manh mối của kẻ buôn ma tuý à?”
“Chiếc đồng hồ đó, cậu phải nhấn vào công tắc mới mở được, với lại phải chạm vào da…” Tiêu Lãng vừa lái xe vừa khuyên Lăng Mạc đeo đồng hồ.
“Biết rồi, sao cứ luyên thuyên như đàn bà vậy?” Lăng Mạc nói. “Tôi xem thông tin hôm qua cậu gửi rồi, đến hiện trường có tác dụng gì không?”
Tiêu Lãng biết nếu mình còn tiếp tục nói nữa, thành ra lại không tin tưởng Lăng Mạc quá, nên không lăn tăn về vấn đề chiếc đồng hồ nữa. “Hiện trường mới vừa được xử lý ô nhiễm, vẫn chưa tiến hành khám nghiệm hiện trường. Cho nên, tôi muốn đến đó thử xem có tìm được tin tức gì nhắm vào thân thế của tên buôn ma tuý hay không. Cho dù tìm không được thì cũng thử đến đó tìm kiếm linh cảm thử xem. Dù sao đi nữa, đây cũng là manh mối duy nhất để chúng ta tìm kiếm Gác đen rồi.”
Lăng Mạc gật đầu, đồng ý với ý kiến của Tiêu Lãng.
Chiếc Đỉnh Vạn Cân lại lần nữa tiến vào cổng tiểu khu nơi xảy ra vụ án, ba người xuất trình thẻ cảnh sát, tiến vào khu vực quán bar chui đã được căng đường dây cảnh giới phong tỏa hiện trường.
Trong quán bar đen, ngoài việc người bị thương và người chết đã được đem đi, những thứ khác vẫn lộn xộn ngổn ngang y như cũ.
Đám người Tiêu Lãng khoác lên mình bộ trang phục khám nghiệm, bước vào hiện trường.
“Ngoại trừ chiếc két bảo hiểm trong căn phòng phía đông, những chỗ khác phía cảnh sát đều chưa động vào.” Tiêu Lãng vừa tiện tay lật bản photo ghi chép khám nghiệm hiện trường của phía cảnh sát cung cấp, vừa nói.
“Đồ đạc ở hiện trường đều là những đồ dùng thiết yếu của một điểm kinh doanh thông thường,” Lăng Mạc nói. “Những thứ có thể lấy mẫu DNA này cũng chẳng có ý nghĩa gì đúng không? Vì dù sao thì cũng nhiều người ra vào như vậy, còn có camera nữa.”
“Vậy thì xem thử két bảo hiểm nào.” Tiêu Lãng bước vào phía căn phòng phía đông, ngồi xổm bên két bảo hiểm. “Phía cảnh sát vô cùng nghi ngờ trong két bảo hiểm còn sót lại ma tuý, cho nên nhân viên kỹ thuật đã mở két ra. Quả nhiên, bên trong có 30 gram heroin, 70 gram ma tuý đá, và 20 vạn nhân dân tệ tiền mặt. Bên trong số ma tuý này đều có bào tử nấm.”
“Số lượng lớn như vậy, chắc chắn không phải là hàng trữ,” Lăng Mạc nói. “Theo kinh nghiệm của tôi thì, thể loại con nghiện đơn lẻ này sẽ không trữ nhiều hàng vậy đâu, quá mạo hiểm.”
“Trước đây cậu từng làm nghề này rồi à?” Tiêu Lãng hỏi.
Lăng Mạc trợn mắt với Tiêu Lãng một cái. “Chưa từng ăn thịt lợn, cũng phải từng thấy lợn chạy rồi chứ?”
“Ý của cậu là, hắn ta mới nhập hàng?” Mắt Tiêu Lãng sáng lên, nhưng lại thất vọng ngay sau đó. “Nhưng mà, trong camera không phát hiện được kẻ nào khả nghi thì cũng vô dụng thôi. Vẫn phải tìm ra manh mối của kẻ buôn ma tuý.”
“Đừng vội, từ từ tìm,” Lăng Mạc nói. “Tôi sẽ lục soát căn phòng phía đông, Đường Đang Đang phụ trách căn chính giữa, Tiêu Lãng, cậu vào căn phía tây xem thử.”
“Này! Xin hãy tôn trọng quyền chỉ huy của cấp trên là mình đây!” Tiêu Lãng khua khua nắm đấm nói.
“Được rồi được rồi, cậu chỉ huy.” Lăng Mạc xua xua tay.
“Lăng Mạc lục soát căn phòng phía đông, Đường Đang Đang phụ trách căn chính giữa, tôi vào căn phía tây xem thử.” Tiêu Lãng nói xong, xoay người đi luôn, miệng còn lẩm bẩm, “Căn phòng phía tây hình như chính là phòng camera - nơi mà mình bị thương.”
“Hai người nói có khác gì nhau không vậy?” Đường Đang Đang khó hiểu.
Ba người tiến hành khám nghiệm trong khu vực mình phụ trách, tuy nhiên khâu vệ sinh của quán bar này vốn đã không tốt, cộng thêm vừa xảy ra chuyện, nên càng lộn xộn hơn trước. Xem tới xem lui, ngoài những mảnh vỡ của ly thuỷ tinh, chai rượu, hộp thuốc lá, bật lửa, thì cũng chẳng có thứ gì khác, chứ đừng nói đến thứ mà có thể chứng minh thân phận của từng người khác nhau nữa.
Tiêu Lãng kiểm tra căn phòng phía tây một lượt, cũng chẳng phát hiện ra manh mối có giá trị nào, nên cậu đi về phía bàn máy tính, ngồi xuống.
Màn hình máy tính nằm lẻ loi trên bàn, cục CPU đã bị cảnh sát đem đi. Bên cạnh màn hình, còn có sợi dây nguồn đã bị Tiêu Lãng giật đứt, và một cục Router.
Tiêu Lãng nghĩ lại tình cảnh lúc đó, khi cậu nhanh trí dùng cách chích điện để thoát khỏi sự đeo bám của mỹ nhân xà, tự tin ngời ngời. Cậu cầm lấy cục Router lên nhìn trái nhìn phải, bỗng trong đầu chợt lóe lên một suy nghĩ.
“Đại tiểu thư! Nhanh lên! Nhanh lên!” Tiêu Lãng hét lớn.
Đường Đang Đang vội vàng chạy tới. “Có chuyện gì vậy?”
“Mình đang nghĩ, số liệu bên trong cục Router này, có thể khôi phục được không?” Tiêu Lãng hỏi. “Giả sử kẻ buôn ma tuý và Nhan Tuyết là chỗ quen, thường xuyên tới đây, vậy thì để lên mạng, rất có thể sẽ kết nối với cục Router nhà hắn. Chỉ cần kết nối một lần, về sau mỗi lần đến đều sẽ tự động kết nối đúng không? Vậy thì chiếc điện thoại nào gần đây kết nối với cục Router này, loại trừ những con nghiện đến quán hắn để phê thuốc ra, những người còn lại chắc chắn sẽ là kẻ tình nghi, vì tên Nhan Tuyết này không có người thân bạn bè gì cả.”
Đường Đang Đang nhìn thấy đèn của cục Router này vẫn còn đang nhấp nháy, mà Tiêu Lãng lại đang chuẩn bị rút nguồn điện để đưa cục Router cho cô, nên vội vàng ngăn cản, “Đừng! Không được rút điện!”
Tiêu Lãng lập tức dừng ngay động tác lại, không dám nhúc nhích, nâng cục Router trên tay hệt như đang dâng Phật, “Sao vậy Đại tiểu thư?”
Đường Đang Đang bị động tác của Tiêu Lãng chọc cho phì cười. “Không sao, đừng ngắt điện là được. Router mà không bị ngắt điện, thì nhật ký bên trong đều có thể sao chép ra hết, nhưng một khi đã ngắt điện thì loại Router gia đình này sẽ tự động xóa sạch toàn bộ dữ liệu bên trong.”
Nói xong, Đường Đang Đang ra xe lấy máy tính của mình, kết nối với Router, rất nhanh, lịch sử đăng nhập của Router đã lần lượt được sao chép sang máy tính của Đường Đang Đang.
Đường Đang Đang nhìn màn hình máy tính. “Chà, may quá, lúc khám nghiệm hiện trường không làm ngắt điện của Router. Cục Router này đã không ngắt điện ít nhất 10 ngày rồi, vậy nên có lịch sử của 10 ngày này.”
“Vậy sao?” Tiêu Lãng mừng rỡ, “Vậy… có nhìn ra được manh mối gì không?”
“Những số liệu này, mình phải phân tích một lúc.” Đường Đang Đang mà đã rơi vào trạng thái làm việc rồi thì trong đầu sẽ chẳng có gì khác ngoài công việc. “Các cậu tiếp tục khám nghiệm hiện trường đi, lát nữa sẽ có câu trả lời.”
Tiêu Lãng và Lăng Mạc đã chẳng còn tâm trí đâu mà khám nghiệm kĩ càng nữa, nên cứ đi tới đi lui ở hiện trường, chỗ này xem một chút, chỗ kia xem một chút, tất cả những vật dụng ở quán bar hầu như đã bị bọn họ xem một lượt, lúc này mới nghe thấy tiếng gọi của Đường Đang Đang ngoài cửa.
“Thế nào, thế nào?” Tiêu Lãng chạy vụt ra khỏi hiện trường.
“Có phát hiện mới.” Đường Đang Đang giọng nghiêm túc, “Trong lịch sử ghi chép, mình phát hiện có một số điện thoại tự động đăng nhập vào Router, vào lúc 3 giờ chiều hôm xảy ra vụ án. Sau đó dùng số điện thoại này để kiểm tra, thì phát hiện vào lúc 3 giờ chiều một tuần trước, nó cũng tự động đăng nhập vào Router này.”
“Ba giờ chiều thứ sáu hằng tuần, sẽ đều có người đến đây để bán ma tuý?” Tiêu Lãng hỏi.
Đường Đang Đang gật đầu. “Dựa vào những số liệu trong Router mà mình đã phân tích, mức độ tình nghi của tất cả những số khác đều không bằng số điện thoại này. Cho nên, mình đã gửi số điện thoại này cho Giám đốc Tiêu, hy vọng ông ấy có thể dựa vào kho tư liệu của Công an thành phố để tiến hành điều tra. Vừa mới nhận được kết quả điều tra, chủ nhân của số điện thoại này tên Thẩm Y Ninh, nam, hai mươi bảy tuổi, biệt danh Người Khỉ, đã từng bị tuyên án với tội danh buôn bán ma tuý, hai năm trước mãn án ra tù, hiện tại đang thất nghiệp.”
“Vậy thì còn gì để nói nữa, chắc chắn là hắn rồi! Tìm hắn thôi!” Tiêu Lãng phấn khích đến nỗi thiếu điều nhảy cẫng lên.
Đỉnh Vạn Cân dẫn theo Pikachu và hai chiếc xe tuần tra đặc chủng chạy đến một bãi đỗ xe của công viên Hoàn Thành Hà thành phố Nam An nhanh như chớp. Hoàn Thành Hà là dòng sông uốn quanh thành phố Nam An tương truyền rằng đã có từ thời Tam quốc, là nguồn nước nối liền hai dòng sông lớn của hai phía Nam Bắc, chỉ có điều do địa hình cao thấp không rõ, nên dòng chảy cũng không dễ thấy. Con đường vòng quanh thành phố được xây men theo dòng sông này, được coi như là ‘Vòng 1’ của thành phố Nam An. Dọc khắp cả dòng sông Hoàn Thành Hà này đều mở cửa hoạt động, được gọi là ‘Công viên Hoàn Thành Hà’. Mặc dù nằm ở vị trí trung tâm thành phố, nhưng hai bên bờ sông và đường đi lại dày đặc cây cối, được ví như là cung đường rợp bóng cây xanh.
Dựa vào định vị số điện thoại của gã Người Khỉ mà Đường Đang Đang lấy được từ bộ phận liên quan, xác định được vị trí tắt máy của Người Khỉ nằm ở gần khu vực Công viên Hoàn Thành Hà, thời điểm tắt máy là 11 giờ 17 phút tối thứ sáu.
Sau khi Người Khỉ bán hết số ma tuý thì lái xe đến đây, sau đó tắt máy.
“Trên đường đến đây, bọn mình đã yêu cầu Công an thành phố cung cấp tình hình camera an ninh ở khu vực xung quanh.” Đường Đang Đang nhảy xuống chiếc Pikachu, nói với Tiêu Lãng đang đứng trên tảng đá lớn ven sông, “Bọn mình đã nhìn thấy biển số xe của Người Khỉ – Nan A74474 đi từ phía con đường gần Hoàn Thành đây lên đường vòng quanh thành phố, nhưng tìm mãi không ra hình ảnh chiếc xe hắn rời đi. Chỗ này lá cây quá rậm, lại không được cắt tỉa, rất nhiều đầu camera bị che khuất, mình cũng không dám chắc chiếc xe này có may mắn thoát khỏi tầm kiểm soát của camera để đi khỏi hay không nữa.”
Lăng Mạc ngồi xổm cạnh Tiêu Lãng, mở một tấm sơ đồ giao thông của thành phố Nam An phủ lên mặt đá, dùng bút đỏ chấm vẽ lên tờ sơ đồ giao thông đó. “Để mà nói một người có thể tránh được tầm nhìn của camera gần đây là có thể. Nhưng với một chiếc xe thì rất khó, vì xe phải di chuyển trên mặt đường.”
“Nhưng ở đây rõ ràng không có chiếc xe nào cả,” Tiêu Lãng nói.
“Mọi người đến đây xem, đây là cái gì?” Nhiếp Chi Hiên đang ngồi khám nghiệm bên bờ sông bỗng gọi to.
Đám người lập tức đổ dồn về phía đó, thấy Nhiếp Chi Hiên đang dùng nhíp gắp một cọng cỏ khô đứt đoạn. “Bên bờ sông phát hiện lượng lớn cỏ bị đứt đoạn. Chỉ có điều bây giờ là mùa xuân, tốc độ sinh trưởng của cỏ rất nhanh, nên cỏ mới mọc lên thì số cỏ đứt đoạn đó sẽ không dễ để phát hiện nữa.”
“Có bị đứt đoạn ở bờ sông.” Trình Tử Mặc trầm ngâm, “Ý anh nói là… xe đã lao xuống sông rồi ư?”
Mọi người ai nấy nhìn nhau, trong lòng đều cảm thấy có dự cảm chẳng lành.
“Tiêu Lãng, cậu được lòng mọi người, quan hệ lại rộng, cậu đến Công an thành phố, nhờ lực lượng người nhái hỗ trợ được không?” Nhiếp Chi Hiên hỏi.
Lúc xảy ra sự việc ‘Xác sống độc’, sau khi người chỉ huy - Tiêu Vọng bị nhiễm trùng hôn mê, tình hình hiện trường suýt chút nữa thì mất kiểm soát. Cũng may là có sự phán đoán và quyết định bình tĩnh của Tiêu Lãng, mới ngăn chặn được nguy cơ lan rộng hơn. Trong lòng mọi người đều đã âm thầm công nhận tài năng lãnh đạo của Tiêu Lãng. Cho nên, Nhiếp Chi Hiên lúc này đã bất giác trưng cầu ý kiến của Tiêu Lãng.
Tiêu Lãng cắn môi nghĩ một lát rồi nói, “Không cần.”
Cậu khom lưng nhặt vài viên đá lên, ném về phía sông. Những viên đá vẽ lên vài đường cong khác nhau, rơi bõm xuống nước, cách nơi phát hiện những cọng cỏ khô đứt đoạn không xa.
“Gọi người đến vớt đi, xe ở dưới nước.” Ánh mắt của Tiêu Lãng ngập tràn lo lắng. “Bây giờ chỉ hy vọng rằng xe ở dưới nước, nhưng người thì không.”
“Sao cậu biết xe ở dưới nước?” Trình Tử Mặc thắc mắc.
“Dòng sông này nước không sâu, viên đá vừa rơi xuống nước chưa kịp giảm lực thì đã rơi trúng chiếc xe,” Tiêu Lãng nói. “Tôi nghe thấy tiếng vọng của kim loại.”
“Thật hay giả vậy? Tai cậu còn thính hơn tại mèo thật sao?” Trình Tử Mặc tỏ ra khó tin.
“Tốt nhất là gọi người cứu hộ tới luôn đi, phòng trường hợp người trong xe đã trèo ra ngoài, chết trong nước.” Tiêu Lãng ngồi trên triền dốc bên bờ sông, cúi đầu nói.
Chẳng mấy chốc, hai chiếc trục vớt, hai chiếc ca-nô cứu hộ và khoảng mười nhân viên cứu hộ đã có mặt ở hiện trường. Bờ sông thường ngày vốn yên tĩnh, bỗng trở nên náo nhiệt hẳn.
Tiêu Lãng vẫn ngồi trên triền dốc, cúi đầu chờ đợi. Mãi hơn một tiếng sau, khi cần cẩu của chiếc trục vớt được nâng lên, lúc này, một chiếc Geely màu đen mới dần dần trồi lên mặt nước.
Tiêu Lãng ngẩng đầu nhìn về phía chiếc xe đang lơ lửng trên không trung. “Trong xe không có người, nhưng cửa kính đã bị nát vụn cả rồi, vẫn phải tiếp tục tìm người dưới nước.”
Sau khi được vớt lên, chiếc xe được đặt trên bãi cỏ bên bờ sông. Nhiếp Chi Hiên, Lăng Mạc, vài giám định viên dấu vết và chuyên gia bảo trì vây quanh chiếc xe tiến hành khám nghiệm.
“Xe không có vấn đề gì cả, không có dấu vết phá hoại.” Nhiếp Chi Hiên đi đến cạnh Tiêu Lãng. “Có lẽ là đâm thẳng xuống nước, là sự cố lái xe.”
“Sự cố lái xe?”
“Ừ!” Nhiếp Chi Hiên gật đầu. “Theo tôi phân tích thì con nghiện lái xe ấy mà, dễ xảy ra sự cố như vậy lắm.”
“Tiêu Lãng đang định hỏi thêm vài chuyện nữa, nhưng vừa đúng lúc đợi người nhái ngoi lên mặt nước.
“Đã kiểm tra khắp một lượt xung quanh rồi, ba thi thể, đều dưới đáy sông.” Đội trưởng đội người nhái vừa chỉ huy nhân viên bên bờ sông kéo dây, đưa thi thể lên mặt nước, vừa nói với Tiêu Lãng đang bước về phía này.
“Có chắc là chỉ có ba người không?” Tiêu Lãng hỏi.
Đội trưởng gật đầu. “Dòng sông này thường có người trông nom, nên môi trường dưới nước rất tốt. Thời gian xảy ra tai nạn cũng chưa lâu, thi thể chưa bị thối rữa, đều chìm dưới đáy sông. Tốc độ dòng chảy ở đây không mạnh đến nỗi đẩy thi thể trôi đi quá xa. Chúng tôi đã kiểm tra rất kĩ ở khu vực xung quanh, xác định chỉ có ba thi thể.”
“Mọi người vất vả rồi.” Tiêu Lãng bắt tay đội trưởng, quay sang nói với Nhiếp Chi Hiên, “Anh Nhiếp, nguyên nhân tử vong rất quan trọng, trông cậy cả vào anh đấy.”
Ba thi thể được kéo lên bờ, xếp một hàng dài trên bãi cỏ. Cảnh sát dùng chiếc xe vừa được vớt lên và dây cảnh giới để che chắn, chừa cho Nhiếp Chi Hiên một chỗ thích hợp để khám nghiệm tử thi. Ba người thiệt mạng đều giới tính nam, áo quần nguyên vẹn, trên người không thấy dấu vết bị thương rõ rệt, cơ thể đông cứng đã bắt đầu có dấu hiệu mềm lại, mũi của cả ba đều bị nấm bọt bao phủ.
Nhiếp Chi Hiên đi quanh ba xác chết một vòng, nói với Tiêu Lãng, “Xác định rồi, tên này, chính là Người Khỉ.”
Tiêu Lãng nhìn theo hướng ngón tay của Nhiếp Chi Hiên, cẩn thận xem xét khuôn mặt của thi thể, đúng thật là giống hệt với ảnh trên giấy tờ hộ tịch. Cậu ủ rũ rời đi, ngồi lại trên triền dốc, cúi đầu suy nghĩ. Khó khăn lắm mới phát hiện ra chút manh mối, mà lại đứt lần nữa. Đây rốt cuộc là âm mưu hay trùng hợp? Cái đuôi của Gác đen , rõ ràng là đã bị mình nắm chắc trong tay, bây giờ lại để vuột mất.
Liệu mình còn có đủ năng lực nắm lấy cái đuôi đó một lần nữa không? Cậu không dám chắc.
Mặt trời đã lên quá đỉnh đầu, dù là mùa xuân, nhưng vẫn chói chang đến thế.
Đã gần giờ trưa, Nhiếp Chi Hiên cuối cùng cũng hoàn thành công việc của mình. Anh cởi bỏ bộ đồ giải phẫu, trên tay vẫn là đôi găng tay cao su, bước đến cạnh Tiêu Lãng, “Khám nghiệm bên ngoài tử thi xong rồi.”
“Thế nào?” Tiêu Lãng ngẩng đầu, trông như vừa chợp mắt được một lúc.
“Căn cứ vào nấm bọt trên mũi miệng, bùn cát trong cổ họng, rong rêu trong móng tay của ba người, có thể phán đoán nguyên nhân tử vong của cả ba, đều là chết đuối,” Nhiếp Chi Hiên nói. “Sở dĩ tại sao đã thoát khỏi xe được rồi nhưng lại không lên bờ, điều này có thể liên quan đến việc sử dụng ma tuý. Sau khi hút ma tuý, năng lực hành vi giảm sút, ý thức mơ hồ, cho nên tiềm thức chi phối bọn họ thoát ra khỏi chiếc xe, nhưng bản thân lại không có năng lực bơi lên bờ.”
“Chết đuối?”
“Điều này có thể chắc chắn,” Nhiếp Chi Hiên nói. “Dấu hiệu chết đuối rất rõ rệt, trên người cả ba ngoài những vết thương do va chạm bởi tai nạn ra, không có vết thương do bị trói, chống cự hay uy hiếp nào cả. Chắc hẳn là xuống nước ở trạng thái tự nhiên.”
“Vậy… tính chất thì sao?”
“Trong sách đã nói rất rõ, chết đuối thường gặp nhất ở tự sát và tai nạn ngoài ý muốn, hiếm có trường hợp do bị người khác giết,” Nhiếp Chi Hiên nói. “Vả lại trên người bọn họ đều không có vết thương.”
“Cũng có nghĩa là, một vụ tai nạn ngoài ý muốn đã cắt đứt manh mối của chúng ta ư?” Tiêu Lãng chán nản tột cùng. Cậu rất tin tưởng năng lực chuyên môn của Nhiếp Chi Hiên, nếu Nhiếp Chi Hiên đã đưa ra kết luận như vậy, thì chắc chắn sẽ không có sai sót gì ở đây.
“Nhưng còn có một điểm nghi vấn vẫn chưa giải thích được.” Nhiếp Chi Hiên tiếp tục, “Nếu điểm nghi vấn này không cách nào giải thích được, vậy thì hiếm có trường hợp do bị người khác giết, không có nghĩa là không có khả năng bị người khác giết.”
Tiêu Lãng ngồi bật dậy. “Nghi vấn gì?”
Nhiếp Chi Hiên giật bắn người, chỉ biết mỉm cười, sau đó vẫy vẫy tay về phía Tiêu Lãng, ý bảo cậu ấy đi theo mình.
Cả ba thi thể lúc này đều đã được cởi bỏ hết quần áo. Nhiếp Chi Hiên dẫn Tiêu Lãng đến cạnh thi thể của Người Khỉ, chỉ vào vết xuất huyết dưới da hình tròn trên phần eo trái và hai vết xuất huyết dưới da hai bên đầu gối của Người Khỉ. “Tổn thương do tai nạn giao thông, là loại tổn thương có hình thái phức tạp. Nhưng đối với pháp y mà nói, tôi cảm thấy nghiên cứu loại tổn thương này rất thú vị. Ví dụ như thi thể của Người Khỉ, cậu có phát hiện được gì không?”
Tiêu Lãng lắc đầu một cách máy móc.
Nhiếp Chi Hiên nói, “Bên eo trái có vết xuất huyết dưới da hình tròn, đồng nghĩa với việc bị mặt cắt ngang của một vật hình tròn đâm vào lưu lại vết trên da. Cậu nghĩ xem, trên xe thì có mặt cắt ngang của vật gì là hình tròn chứ?”
Tiêu Lãng nghĩ một chút, liền nói, “Đầu của cần số.” Nhiếp Chi Hiên gật đầu, sau đó nhìn Tiểu Lãng với ánh mắt đầy ẩn ý.
Tiêu Lãng nhìn vào ánh mắt của Nhiếp Chi Hiên, thoạt đầu không hiểu, nhưng ngay sau đó như bừng tỉnh, “Em hiểu rồi! Nếu như Người Khỉ là người điều khiển xe, vậy thì sau khi xảy ra va chạm, vết thương do cần số để lại phải nằm bên eo phải mới đúng. Nếu vết thương này nằm bên eo trái, vậy chứng minh rằng hắn ta ngồi ở ghế lái phụ!”
Nhiếp Chi Hiên giơ ngón tay cái khen ngợi Tiêu Lãng. “Ngoài ra, còn một điểm có thể chứng minh quan điểm này, đó chính là vết xuất huyết dưới da trên đầu gối. Điều này nói lên được là lúc xe hơi xảy ra va chạm, hai đầu gối của hắn đã va vào vật cứng. Nếu như ngồi hàng ghế sau, lưng ghế phía trước sẽ mềm. Nên chỉ khi ngồi ở ghế lái phụ, mới có thể khiến đầu gối và vào hộp đựng đồ phía trước, gây ra vết thương như vậy.”
“Vậy còn hai thi thể này thì sao?” Tiêu Lãng như vừa được nhen nhóm một tia hy vọng, vội vàng hỏi.
“Tổn thương chủ yếu của thi thể này là ở xương cổ tay.” Nhiếp Chi Hiên cầm tay phải của thi thể lên, bẻ hai cái. “Có thể cảm nhận được tiếng xương lạo xạo, vả lại có thể cảm nhận được xương tay bị trật khớp. Xương cổ tay là phần khung xương phía dưới xương bàn tay, được tạo thành từ tám xương nhỏ. Những tác động thông thường sẽ không thể dẫn tới gãy xương trật khớp ở vị trí này được.”
“Vậy thì nó hình thành như thế nào?” Tiêu Lãng vội hỏi.
“Bắt buộc phải là một sức kéo cực mạnh và cực nhanh,” Nhiếp Chi Hiên nói.
“Hiểu rồi, hắn là người ngồi ở phía sau ghế lái phụ,” Tiêu Lãng nói. “Lúc xảy ra chuyện, tay phải của hắn đang nắm vào vòng tròn vịn tay phía trên mui xe.”
“Thông minh!” Nhiếp Chi Hiên lại khen thêm câu nữa. “Người điều khiển xe sẽ không thể nào dùng tay phải nắm vòng tròn vịn tay, tay trái lái xe được.”
“Đúng vậy, tay phải của hắn phải là cần số mới đúng,” Tiêu Lãng nói.
“Còn thi thể còn lại, phần tổn thương của hắn khá thú vị.” Nhiếp Chi Hiên tiếp tục.
Nói xong, Nhiếp Chi Hiên lấy một con dao phẫu thuật từ thùng khám nghiệm hiện trường, nhẹ nhàng rạch một đường chính giữa phần da trán. Dọc theo đường dao, một cục máu bầm màu đen từ từ nhô lên khỏi lớp da ấy.
“Nhìn bề ngoài thì hắn ta không bị thương, nhưng thực ra dưới da lại có một mảng máu bầm lớn,” Nhiếp Chi Hiên nói. “Da không bị thương, dưới da lại có máu bầm, điều này chứng minh được là phần trán của hắn đã va vào một vật có chất liệu mềm, bề ngoài trơn bóng.”
“Vậy có khi nào hắn chính là người điều khiển không?” Tiêu Lãng trầm ngâm, “Hắn va vào ô cửa kính phía trước?”
Nhiếp Chi Hiên mỉm cười lắc đầu. “Không, chất liệu của cửa kính đâu có mềm vậy. Đây là điều thứ nhất. Thứ hai, cửa kính xe bị vỡ hoàn toàn, vậy thì chắc chắn là trước lúc rơi xuống nước đã va vào cây, vào đá mới bị vỡ vụn như vậy, lúc này đầu của nạn nhân mà va vào cửa kính, thì chắc chắn sẽ bị cứa rách da. Thứ ba, cũng là điểm quan trọng nhất, nếu phần trán và vào ô cửa kính phía trước, vậy thì cho dù có không thắt dây an toàn đi nữa, phần ngực sao có thể không tiếp xúc với vô lăng được?”
Nhiếp Chi Hiên chỉ vào phần ngực của tử thi. “Phần trước ngực nạn nhân đừng nói là xuất huyết dưới da, ngay cả một chút xây xước cũng chẳng có, điều này có thể sao?”
“Cho nên, phần máu tụ trên trán của hắn, là do va vào lưng ghế lái.” Tiêu Lãng trầm ngâm.
“Một điều có thể chứng minh cho quan điểm này nữa là, một vết thương dài ở mông hắn,” Nhiếp Chi Hiên nói. “Khóa dây an toàn của hàng ghế sau nằm giữa ghế đệm và lưng ghế, có thể tạo ra vết thương như vậy. Mà, nếu hắn là người lái xe, thì sẽ không thể có vết thương như vậy được.”
“Vậy có nghĩa là, lúc chiếc xe này xảy ra tai nạn, Người Khỉ không phải là người đích thân điều khiển xe,” Tiêu Lãng nói. “Người điều khiển chiếc xe này lúc đó, không nằm trong số ba người này.”
Nhiếp Chi Hiên gật đầu. “Đội người nhái nói không thể có người khác nữa được, đây chính là điểm tình nghi rất lớn.”
“Cho những người trên xe phê thuốc, sau đó người điều khiển xe lái xe lao xuống sông, rồi lên bờ bỏ trốn.” Tiêu Lãng đấm một nhát thật mạnh xuống đất, sau đó liền hét lên, “Đại tiểu thư! Đại tiểu thư cậu ở đâu?”
Đường Đang Đang nghe thấy vội ôm chiếc máy tính xách tay của mình chạy tới. “Sao vậy? Tự dưng hét inh ỏi lên vậy.”
“Trước đó, mình nhớ cậu có nói nhìn thấy trong camera, chiếc xe xảy ra tai nạn chạy lên đường vòng quanh thành phố, đúng không? Tiêu Lãng hỏi.
Đường Đang Đang gật đầu.
Tiêu Lãng tiếp tục hỏi, “Vậy cậu có hình ảnh trích từ camera không?”
“Không có, nhưng mình có thể lấy giúp cậu.” Đường Đang Đang ngồi xổm xuống đất, đặt máy tính lên đầu gối, vừa thao tác, vừa nói, “Nhưng cái camera này đã rất lâu đời rồi, có nhìn rõ được đâu.”
Nói xong, Đường Đang Đang đưa một bức ?