← Quay lại trang sách

BAO TẢI HÌNH NGƯỜI

Tôi vẫn còn nhớ, biểu cảm của người con gái lúc tôi xông vào căn phòng sắp nổ tung ấy. Khi ấy cô ta muốn dồn tôi vào chỗ chết. Nhưng bây giờ, tôi thực sự hy vọng cô ta vẫn còn sống.

– Trình Tử Mặc

Tiêu Lãng và Lăng Mạc sốt ruột chờ đợi trước cửa phòng cấp cứu của Bệnh viện Công an.

Một lúc sau, cửa mở ra, bác sĩ và Nhiếp Chi Hiên cùng bước ra ngoài.

“Thế nào?” Tiêu Lãng tiến lên trước vài bước hỏi, rồi lại tự giễu. “Sao gần đây tôi cứ như đang sắm vai người bố đứng trước cửa phòng sinh, để đợi tin con ấy nhỉ?”

“Không sao, ngộ độc khí hydro sunfua mức độ nhẹ,” bác sĩ nói. “Tối qua ý thức bệnh nhân mơ màng, chúng tôi cứ tưởng là do ngộ độc, nhưng thực chất là lên cơn nghiện.”

“Hắn ta đúng là con nghiện thật.” Lăng Mạc trầm ngâm.

“Đúng vậy, xét nghiệm nước tiểu và mẫu tóc đều cho ra kết quả anh ta là người chơi ma tuý lâu năm,” bác sĩ nói. “Chúng tôi cũng đã mời bác sĩ bên viện cai nghiện sang đây, cho anh ta sử dụng thuốc thay thế, có lẽ cũng sắp khôi phục ý thức để bắt đầu thẩm vấn rồi.”

“Vậy, đã kiểm tra tổng quát cơ thể cho hắn chưa?” Tiêu Lãng nhìn Nhiếp Chi Hiên với ánh mắt trưng cầu ý kiến.

Nhiếp Chi Hiên gật gật đầu. “Sau khi đo mật độ xương, kết quả cho thấy Z-score - chỉ số so sánh sự chênh lệch mật độ xương của hắn lớn hơn 10, cũng có nghĩa là, độ cứng xương cốt của hắn gấp 10 lần người bình thường. Đoạn xương gãy duy nhất có thể thấy được trên cơ thể hắn là xương mũi, bởi vì xương mũi là một trong những phần xương mỏng nhất trên cơ thể người. Cho dù là xương mũi hắn có cứng thể nào, bị một vật đập vào với sức mạnh lớn, thì vẫn sẽ bị gãy xương mà thôi.”

“Nên khi bị tấm biển quảng cáo bằng sắt đập trúng, hắn mới thoát chết.” Tiêu Lãng như chợt hiểu ra.

“Còn về năng lực leo trèo, chủ yếu là do có liên quan tới công việc của hắn, tôi nghĩ đây không nhất định là năng lực biến đổi,” Nhiếp Chi Hiên nói. “Căn cứ để nói vậy là, người biến đổi thông thường đều có năng lực về một dạng biến đổi nào đó, đồng thời cũng kèm theo tác dụng phụ của nó. Đây là quy luật mà lúc trước chúng ta đã tổng kết ra. Sau khi tiến hành kiểm tra cho người này, phát hiện hắn không chỉ đơn thuần là mật độ xương tăng vọt, mà nhiều cơ quan khác cũng đều có dấu hiệu xơ hoá, đây chính là tác dụng phụ của hắn. Nếu chỉ có một tác dụng phụ, vậy thì có lẽ hắn cũng chỉ có thể mang trong mình một năng lực biến đổi mà thôi. Đương nhiên, sự xơ hoá của các cơ quan, cũng là nguyên nhân mà sau khi hắn bị biển quảng cáo đập trúng, nhưng lại không xuất hiện tình trạng cơ thể bị thương chảy máu.”

“Xơ hoá? Nghiêm trọng không?” Lăng Mạc hỏi.

“Nghiêm trọng.” Nhiếp Chi Hiên nhìn chằm chằm Lăng Mạc. “Chí ít thì cũng nghiêm trọng hơn cậu nhiều. Cơ quan mà bị xơ hoá, chức năng sẽ bị suy giảm, tuy rằng bây giờ bệnh viện đang truyền thuốc rồi, nhưng cùng lắm cũng chỉ có thể kéo được vài năm mạng sống cho hắn.”

“Hồ sơ cá nhân của người này, bọn tôi cũng đã điều tra rồi,” Lăng Mạc nói. “Bạch Vũ có thân phận bình thường, từ nhỏ đến lớn đều không có trải nghiệm gì quá khác lạ, cũng chưa từng mất tích một cách bí mật, nên hắn ta chắc chắn không phải là thành viên của tổ chức Gác đen .”

“Từ đây có thể thấy được rằng,” Nhiếp Chi Hiên nói, “thành viên của tổ chức Gác đen, đều sử dụng chất xúc tác biến đổi gen để tiến hành đột biến gen, tuy rằng mất thời gian khá lâu, nhưng tác dụng phụ cũng không đến nỗi gây mất mạng ngay lập tức. Mà loại chất xúc tác có chứa bào tử nấm này, tuy có thể tạo thành đột biến gen trên cơ thể người một cách nhanh chóng, nhưng tác dụng phụ mà nó mang lại cũng sẽ gây ảnh hưởng trực tiếp đến tính mạng.”

“Vậy anh trai tôi…” Khoang mắt Tiêu Lãng ánh lên sắc đỏ hoe.

“Tình trạng của Tiêu Vọng không thể gộp chung mà nói được. Chỉ cần là đang trong thời kỳ hôn mê do lây nhiễm trong não, thì có thể thấy rõ là đó là tác dụng của nấm, chứ không phải là chất xúc tác. Sự thật cũng chứng minh, rất nhiều người sau khi hôn mê tỉnh dậy, đều không xảy ra hiện tượng đột biến gen. Chỉ cần không trở thành người biến đổi, thì sẽ không có tác dụng phụ. Vậy nên chúng ta đang mong rằng Tiêu Vọng chưa bị chất xúc tác kích thích.”

“Liều thuốc mạnh, mức độ tàn phá cơ thể cũng sẽ mạnh theo.” Lăng Mạc lẩm bẩm.

“Nếu như Bạch Vũ không phải là thành viên của Gác đen , vậy thì hắn cũng giống như những người biến đổi vô tội khác, có lẽ là cũng chẳng biết gì cả,” Nhiếp Chi Hiên nói.

“Không, hắn ta là người điều khiển chiếc xe đó, hiện trường vụ án chỉ có mình hắn trốn thoát.” Tiêu Lãng lẩm bẩm. “Vả lại lần này, hắn cũng suýt chút nữa thì bị diệt khẩu. Nếu đã có người muốn giết hắn diệt khẩu, vậy thì chắc chắn hắn phải biết một điều gì đó.”

“Nhắc đến diệt khẩu, việc bị tấm biển quảng cáo đập trúng, có khi nào là một hành vi diệt khẩu hay không?” Nhiếp Chi Hiên hỏi.

Lăng Mạc lắc đầu. “Dựa theo mốc thời gian, việc bị tấm biển quảng cáo rơi trúng, là chuyện trước khi Người Khỉ đến quán bar bán ma tuý vài ngày. Cho dù số thuốc của Người Khỉ là lấy từ Bạch Vũ, nhưng lúc đó, cũng không nhất thiết phải giết Bạch Vũ để diệt khẩu. Vả lại anh Nhiếp cũng đã kiểm tra trên sân thượng rồi, chỉ có dấu vết của Bạch Vũ, không có của người khác đúng không?”

“Cái này cũng không thể nói chắc được,” Nhiếp Chi Hiên nói. “Lúc đó tấm biển quảng cáo trên sân thượng đã được dựng lại, có rất nhiều dấu chân mới không phải do Bạch Vũ để lại. Nhưng cũng chẳng có ý nghĩa gì cả, bởi vì mình cũng chẳng biết được đâu là dấu chân của thợ lắp biển quảng cáo, đâu là của người khác.”

“Chuyện này vẫn phải làm cho rõ ràng,” Tiêu Lãng nói. “Anh Nhiếp, anh thử lên sân thượng xem một lần nữa đi, xem có phát hiện gì mới không. Có thể lúc trước anh đi khám nghiệm, chưa có bất cứ thông tin nào, nên có thể sẽ bỏ sót điều gì đó.”

“Được.” Nhiếp Chi Hiên cởi chiếc áo blu trắng ra, sải bước ra cửa.

“Bạch Vũ tỉnh rồi, nhưng tôi khuyên mọi người không nên dẫn về thẩm vấn.” Vị bác sĩ ban nãy vừa quay về phòng cấp cứu đã quay trở lại, nói với Tiêu Lãng. “Tốt nhất là nên để anh ta ở đây quan sát vài ngày, mọi người thẩm vấn ở đây luôn đi.”

Tiêu Lãng nhìn Lăng Mạc, Lăng Mạc gật gật đầu, dẫn đầu đi vào phòng bệnh.

Bạch Vũ nằm trên chiếc giường phủ ga trắng tinh, mặc trên mình bộ quần áo bệnh nhân, trông không đến nỗi tệ như lúc mới được đưa vào đây. Một bên cổ tay hắn bị còng trên thành giường, không hoạt động được. Hắn yên lặng nằm đó, hàng lông mi có chút run rẩy, rõ ràng là chưa ngủ say, chẳng qua là không muốn mở mắt mà thôi.

“Chậc chậc, tội danh không ít đâu nhé.” Tiêu Lãng vừa bước vào đã lật quyển sổ ghi chép trên tay. “Buôn bán ma tuý, cố ý giết người, cung cấp đồ vật nguy hiểm. Trời đất quỷ thần ơi, tội nào cũng là tử hình.”

Hai vai Bạch Vũ run bần bật, cánh tay bị còng cũng bắt đầu run lên trong vô thức, khiến cho chiếc vòng sắt va vào thành giường liên tục, phát ra tiếng lộp cộp lộp cộp, càng làm tăng thêm cảm giác hoảng sợ của hắn.

“Nhưng anh cũng đừng lo, đợi đến khi có đầy đủ chứng cứ xác thực, hoàn tất xét xử, đến khi chính thức chấp hành án, còn tận một năm nữa cơ.” Tiêu Lãng tiếp tục nói với giọng điệu chậm rãi, “So với việc hôm qua anh suýt chút nữa bị ‘Đu quay cảm giác mạnh’ đè chết, thì đây được xem là nhặt được thêm một năm để sống rồi đấy. Anh không cần cảm ơn tôi, chẳng qua là số anh may mắn, gặp đúng tôi mà thôi.”

Đôi vai Bạch Vũ lại run lên bần bật, không biết là đang cảm thấy được an ủi hay là hoảng sợ nữa.

Tiêu Lãng tiếp tục nói, “Đương nhiên, dựa vào chứng cứ mà chúng tôi nắm được, tôi cảm thấy chuỗi chứng cứ bắt đầu hoàn thiện rồi. Anh lái chiếc xe của Người Khỉ, trên xe đã tìm thấy vật chứng dấu vết mà anh để lại trên xe, đây là chứng cứ quan trọng nhất. Cộng thêm việc nguồn hàng ma tuý trước đó của Người Khỉ đều không có bất cứ điều gì bất thường, nhưng sau khi tiếp xúc với anh, lại trở thành loại ma tuý có thể trực tiếp cướp đi mạng người, nếu không phải là anh, thì có thể là ai nữa chứ? Ồ, đương nhiên, đây không chỉ là suy luận. Chúng tôi đã tìm được trong túi áo của anh một ít vụn của loại ma tuý gây chết người đó. Anh nói xem, chứng cứ như vậy đã đủ chưa?”

“Vậy các người không định điều tra xem, tại sao tôi lại có loại ma tuý này hay sao?” Bạch Vũ cuối cùng cũng không nhịn được nữa, cố rặn ra được một câu như vậy. Nhưng hắn vẫn không chịu mở mắt.

Tiêu Lãng nhìn Lăng Mạc cười. Những lời ban nãy của cậu, đều là do Lăng Mạc chuẩn bị sẵn, không ngờ còn chưa nói hết, mà đã có hiệu nghiệm.

“Ồ, thật thú vị.” Tiêu Lãng tiếp tục nói, “Anh cũng đâu định nói cho chúng tôi biết đâu, vậy thì tôi tốn công sức để điều tra làm gì? Chỉ cần xác định anh là tên đầu sỏ, tôi chẳng phải sẽ dễ ăn nói với cấp trên hơn hay sao?”

“Các người phá án như vậy đó hả?” Bạch Vũ tức giận.

“Đối với một tên nghiện, tôi cảm thấy không cần phải có bất cứ sự đồng cảm nào.” Tiêu Lãng khinh bỉ nói.

“Tôi hút ma tuý, tôi hối hận, nhưng các người cũng không thể vu oan cho tôi chứ?” Trên mi mắt Bạch Vũ, thật không ngờ lại vương giọt nước mắt. Toàn thân hắn đang run rẩy.

“Vu oan? Nực cười!” Tiêu Lãng nói. “Công tác thu giữ vật chứng, xét nghiệm kiểm định đầu tiến hành dựa vào quy định của pháp luật, toàn bộ quá trình đều có camera lưu lại! Tôi vu oan cho anh kiểu gì?”

“Nhưng tôi không phải là người cầm đầu!” Bạch Vũ giải thích.

“Vậy thì anh mở mắt ra mà nói chuyện!” Tiêu Lãng đột nhiên không còn nói giọng khinh bỉ nữa mà bỗng gầm to lên.

Hành động này khiến cho Bạch Vũ giật nảy người, hắn ngoan ngoãn mở to hai mắt, sợ hãi nhìn Tiêu Lãng.

“Tôi rất muốn xem xem anh ngụy biện như thế nào, cho nên, bây giờ tôi sẽ cho anh thời gian nửa tiếng, nếu có một câu nào là giả dối, tôi sẽ quay lưng đi ngay.” Tiêu Lãng chỉ về phía cửa phòng bệnh.

“Nếu tôi thực sự không phải là tên cầm đầu, tôi có thể nào không bị xử bắn hay không?” Bạch Vũ hỏi.

“Ồ, điều này thì anh yên tâm, án tử bây giờ đều tiêm thuốc cả rồi,” Tiêu Lãng nói.

“Không không, ý của tôi là, nếu tôi không phải tên cầm đầu, tôi có thể được sống không?” Bạch Vũ luống cuống.

“Nếu anh bị người khác lợi dụng trong tình trạng không biết trước mọi việc, tôi sẽ điều tra làm rõ, đồng thời trình chứng cứ lên tòa án,” Tiêu Lãng nói. “Nếu anh thực sự không biết gì cả, không có chủ ý buôn bán ma tuý, giết người, cung cấp vật phẩm nguy hiểm, vậy thì anh sẽ không phải chết.”

“Được, được, vậy tôi sẽ nói,” Bạch Vũ nói. “Thực ra mọi chuyện bắt nguồn từ một lần lên cơn nghiện của tôi. Trước đó mấy ngày, cụ thể là ngày nào tôi cũng không nhớ nữa, tôi cảm giác được mình sắp lên cơn nghiện, nên đã đến chỗ gã Người Khỉ - nơi vẫn thường buôn bán ma tuý để mua thuốc. Đó là một đường hầm dưới đất, bình thường rất ít người dùng đến. Nhưng lần đó, hắn ta lại không có ở đó. Tôi thực sự không nhịn nổi nữa, nên đã nằm vật ra dưới đường hầm, khó chịu vô cùng. Lúc ấy, bỗng dưng có một người mặc áo da đen, đầu đội mũ bảo hiểm đen, sau lưng còn đeo một chiếc hộp đi đến trước mặt tôi, hỏi tôi có phải đến để tìm Người Khỉ không, tôi nói phải, hắn ta hỏi Người Khỉ đang ở đâu, lúc đó tôi chẳng còn sức để mà nói chuyện nữa, hơi sức đâu mà để ý tới hắn! Cuối cùng hắn mở chiếc hộp đeo sau lưng ra, lấy từ bên trong vài tép thuốc đưa cho tôi, nói nếu như tôi chịu giao 50 tép thuốc này cho Người Khỉ, hai tép còn lại sẽ là của tôi.”

“Là ma tuý à? Một tép khoảng bao nhiêu?” Tiêu Lãng hỏi.

“Là ma tuý,” Bạch Vũ nói. “Một tép khoảng ba gram.”

“Vậy nên anh đã nhận lời?”

“Đương nhiên là tôi phải nhận rồi,” Bạch Vũ nói. “Một mặt là do tôi đang cần thuốc gấp, mặt khác, tôi vẫn hay mua hàng chỗ Người Khỉ, nếu không chuyển giúp hắn, sau này hắn không bán thuốc cho tôi nữa thì tôi biết đi đâu mà mua?”

“Anh nói tiếp đi.”

“Lúc đó tôi cũng chẳng nghĩ ngợi gì, đồng ý ngay. Sau đó tôi đã hít nửa tép ngay tại chỗ,” Bạch Vũ nói. “Nói thật lòng, loại thuốc mà người này đưa rất mạnh, tôi hít xong thì ngất ngay tại trận. Cũng chẳng nhớ là ngất bao lâu, sau khi tỉnh thì bò dậy về nhà. Ngày hôm sau, ồ, không phải ngày hôm sau, tôi cũng không biết là đã qua ba hay bốn ngày gì đấy. Khoảng thời gian đó tôi khá bận, sau khi hết việc, tôi lại đến đó tìm Người Khỉ, đưa số thuốc đó cho hắn. Chỉ vậy thôi, nên tôi không có bán ma tuý, cũng chẳng phải cung cấp vật nguy hiểm gì như lời anh nói.”

“Người Khỉ đã nhận hàng?” Tiêu Lãng chẳng buồn quanh co với hắn, hỏi thẳng.

“Lúc tôi đưa cho hắn, hắn hơi ngẩn ra, cũng hỏi tôi người nào đưa thuốc,” Bạch Vũ nói. “Nhưng mà, người đó đội mũ bảo hiểm, mặc áo da, anh bảo tôi miêu tả như thế nào? Tôi cũng có biết là người nào đâu. Sau đó Người Khỉ nói, dù sao thì cũng rất nhiều người nợ hàng của hắn, có lẽ là có người đến trả hàng. Nếu đã có người đến trả thì cứ cầm lấy, cũng đúng lúc đang cần, mà nguồn hàng bây giờ lại cực kỳ khan hiếm.”

“Tôi còn tưởng là anh sẽ cuỗm luôn cơ đấy,” Tiêu Lãng nói.

“Anh đùa đấy à!” Bạch Vũ trợn tròn mắt. “Những người này là hạng người gì, tôi mà dám cuỗm luôn thì đã toi mạng từ lâu rồi.”

“Nói về việc lái xe,” Tiêu Lãng nói.

“Lái xe? Ồ.” Bạch Vũ nuốt nước bọt. “Tôi đưa ma tuý cho hắn xong, hắn lái xe đưa tôi đến một quán bar đen, nói là nếu bán được số thuốc này, buổi tối sẽ mời vài người anh em chơi bời tí chút.”

“Quán bar đen này, tên gọi là 39 Độ đúng không?” Lăng Mạc quệt miệng hỏi.

Bạch Vũ gật đầu. “Đại khái là gọi như vậy, tôi cũng không rõ. Nói chung là Người Khỉ đã bán ra số thuốc đó một cách suôn sẻ, trở về xe, bảo tôi lái xe đi đón hai người anh em của hắn. Sau khi đón được rồi, tôi nghe Người Khỉ nói, ông chủ của quán bar đó chỉ cần nhìn sơ là đã nói lô thuốc này là hàng cực phẩm, vung tay lấy hết, giá cũng đưa khá cao. Nên là, Người Khỉ giữ lại hai tép để mọi người cùng thử.”

“Cũng có nghĩa là, Người Khỉ đã đưa cho chủ quán bar 48 tép, tổng cộng là 144 gram.” Lăng Mạc suy tính. “Số thuốc đó, là loại ma tuý gì?”

“Có heroin, có ma tuý đá,” Bạch Vũ nói.

“Trừ ra số mà tối hôm đó bọn chúng hít, hiện trường còn sót lại hai loại ma tuý, gộp vào cũng được khoảng 100 gram, số lượng đúng là không chênh lệch bao nhiêu,” Lăng Mạc nói.

“Bọn chúng hít ở trên xe luôn à?” Tiêu Lãng hỏi.

Bạch Vũ gật đầu. “Sau khi hít xong, họ ngủ mê man trên xe. Còn dư một tép rưỡi để ở trong hộp đựng đồ trước ghế lái phụ. Khi đó tôi còn nghĩ bụng, đi đến đoạn nào đó dừng lại để hít thử một chút. Nhưng, đúng vào lúc đó, tôi đang lái xe thì bỗng dưng radio trên xe bị hỏng, tiếng kêu rẻ rè, nghe rất đáng sợ. Lúc đó tôi bị dọa đến nỗi lông tay lông chân dựng đứng cả lên, chưa kịp chuyển kênh thì lại nghe thấy tiếng còi báo động. Tôi nghĩ thầm lần này chết chắc rồi, ngồi chung xe với đám nghiện này, có nói là mình không buôn bán ma tuý cũng chẳng ai tin.”

“Anh nhìn thấy xe cảnh sát à?” Tiêu Lãng hỏi.

“Không có,” Bạch Vũ nói. “Nhưng lúc ấy con đường đấy rất tối, đường đi cũng phức tạp, làm sao tôi biết xe cảnh sát đang nấp ở đâu? Nên tôi đã hoảng thực sự, đánh tay lái, định chạy đến bên sông để nấp. Nào ngờ chỗ đó là một triền dốc, tôi không kịp phanh xe, nên đã đâm sầm xuống nước. Ngài cảnh sát à, tôi thực sự chẳng có lý do gì để giết họ cả! Vả lại họ đều là người xấu! Tôi không cố ý! Đây là chuyện ngoài ý muốn!”

“Việc này chưa vội định tính,” Tiêu Lãng nói. “Sau khi xuống nước thì sao?”

“Bởi vì trên xe lúc đó tôi là người duy nhất còn tỉnh táo, nên đã đập cửa kính xe để chui ra ngoài,” Bạch Vũ nói. “Lúc tôi ở dưới nước, cảm giác được bọn họ cũng bị nước lạnh làm cho tỉnh táo trở lại, cũng cố gắng chui ra ngoài. Nhưng bọn họ vừa hút ma tuý, có bò ra được bên ngoài cũng chẳng thể bơi lên bờ được. Nên tôi cũng mặc kệ luôn, vội vàng chạy về chỗ để trốn. Cho đến tận hôm qua các anh tìm tới.”

Tiêu Lãng nghiêng đầu nhìn Lăng Mạc, tỏ ý hỏi ý kiến về cuộc thẩm vấn vừa rồi. Lăng Mạc gật đầu, ý nói rằng dựa vào biểu cảm trên khuôn mặt Bạch Vũ có thể thấy được rằng những gì hắn ta nói có lẽ là sự thật.

“Bây giờ tôi còn hai câu hỏi nữa.” Tiêu Lãng đưa điện thoại đến trước mặt Bạch Vũ. “Thứ nhất, anh nhìn đoạn video này xem, có phải là anh không?”

Bạch Vũ cố gắng ngẩng đầu lên, nhíu mày nhìn. “Là tôi. Đây chính là việc mà tôi sau khi phê thuốc xong trên đường về chỗ ở đã gặp phải, vào buổi tối hôm kẻ lạ mặt đó đưa ma tuý cho tôi.”

“Tấm biển quảng cáo rơi từ độ cao như vậy đập đúng anh, mà anh không chết, anh không cảm thấy kỳ lạ sao?” Tiêu Lãng hỏi.

“Lúc đó tôi vừa hít ma tuý xong, mơ mơ màng màng, đủ loại ảo giác, tôi cũng không biết đó là thật hay giả,” Bạch Vũ nói. “Lúc đó tôi còn tưởng là đồ trong Hoan Lạc Cốc rơi xuống, bên cạnh còn có cây trụ chống của tàu lượn siêu tốc. Tôi còn như nhìn thấy trên đỉnh đầu có người, rất tức giận, nên đã bò lên trên cột. Bình thường lúc tôi sửa tàu lượn, phải thắt dây an toàn mới dám leo lên cao như vậy, nhưng hít ma tuý vào tôi không còn biết sợ nữa, leo thẳng lên trên luôn, đá cho người đó mấy phát.”

“Đó không phải là người, mà là cây trụ sắt,” Lăng Mạc nói.

“Lúc đó, tôi không biết thật,” Bạch Vũ nói. “Sáng ngày hôm sau tỉnh dậy, mới cảm thấy mũi đau, cứ chảy máu mãi. Có nghĩ thì cũng chẳng nghĩ ra nguyên nhân.”

“Được, câu hỏi thứ hai,” Tiêu Lãng nói. “Người đưa ma tuý cho anh, anh hình dung một chút về đặc điểm hình dáng của hắn đi.”

“Lúc nãy tôi đã nói rồi còn gì, Người Khỉ cũng hỏi tôi vấn đề này rồi, tôi cũng có biết gì đâu.” Bạch Vũ nghĩ một lúc rồi nói tiếp, “Người lái xe mô tô hôm qua, hình như chính là hắn!”

“Tôi cũng có thấy rõ đâu!” Tiêu Lãng nói. “Dù sao thì anh cũng đã tiếp xúc với hắn ở cự ly gần, vậy còn đặc điểm dáng người, đồ vật mang theo, giọng nói thì sao?”

Bạch Vũ đảo mắt nghĩ. “Là giọng nói của một người đàn ông trung niên, cũng chẳng nghe ra gì khác. Đồ vật mang theo thì, cái hộp hắn đeo lên lưng rất lạ, là một chiếc hộp gỗ, bên trong có mấy chục lỗ trống hình trụ. Dùng chiếc hộp như vậy để đựng ma tuý, đây là lần đầu tiên tôi thấy đấy.”

“Một chiếc hộp, chúng tôi biết đi đâu mà tìm?” Tiêu Lãng nói. “Còn gì nữa không?”

Bạch Vũ nghĩ khoảng năm phút, nhăn nhó nói, “Thực sự là hết rồi.”

“Được rồi, anh cứ nghỉ ngơi hồi phục đi, quyền lợi hợp pháp của anh, chúng tôi sẽ cố gắng giúp anh.” Tiêu Lãng nói xong, cùng Lăng Mạc bước ra khỏi phòng bệnh trong tiếng cảm ơn rối rít của Bạch Vũ.

Quay lại tổ chức Người gác đêm , đúng lúc Nhiếp Chi Hiên và Trình Tử Mặc vừa trở về từ cao ốc Quốc tế. Mọi người ngồi trong phòng họp, bàn bạc về tình tiết vụ án.

“Xem ra, tên này đúng là không biết gì về tổ chức Gác đen . Người có mối liên hệ duy nhất, lại chẳng có đặc điểm gì nổi bật gì cả. Cũng đâu thể điều tra một lượt tất cả những tay lái mô tô mặc áo da, đội mũ bảo hiểm?” Tiêu Lãng chán nản.

“Mình cũng đã điều tra đoạn video đó rồi, ở gần Hoan Lạc Cốc có rất nhiều tuyến đường không có camera, cũng chẳng tìm thấy người mà cậu nói tới,” Đường Đang Đang nói. “Có lẽ là hắn đã tránh camera để trốn thoát rồi.”

“Khám nghiệm hiện trường thì có điểm nghi vấn đấy,” Nhiếp Chi Hiên nói. “Bọn tôi đã xem tấm biển quảng cáo rất kĩ, tấm biển quảng cáo này lúc trước được hàn sắt nối trên cây trụ, còn vết tích mới này, là được cố định bởi đinh ốc. Nếu đã là cùng một doanh nghiệp, tại sao lại phải tìm người có cách đóng biển khác để đóng biển quảng cáo? Nên tôi đã nảy sinh nghi ngờ, tìm đến giám đốc bộ phận phụ trách quản lý biển quảng cáo của cao ốc Quốc tế, anh ta không biết gì về việc tấm biển quảng cáo rơi xuống và đã được gắn lại.”

“Rất có khả năng, việc gắn biển quảng cáo trở lại không phải do người trong công ty làm,” Lăng Mạc nói. “Là Gác đen làm.”

“Ý cậu nói là có người cố ý diệt khẩu ư?” Tiêu Lãng nói. “Không thể nào, không thể nào. Lúc trước chúng ta đã nói rồi, sức cản gió của biển quảng cáo rất lớn, để đứng từ trên cao ném chính xác vào một ai đó, độ chính xác có hạn. Còn nữa, lúc xảy ra chuyện, người thần bí đó vừa đưa thuốc cho Bạch Vũ. Bạch Vũ chưa hoàn thành nhiệm vụ, vậy sao hắn phải giết người diệt khẩu? Trước lúc giao hàng thành công, Gác đen chẳng có lý do gì để diệt khẩu cả.”

“Nếu là người của Thôi Chấn làm thì sao?” Lăng Mạc ngẩng đầu, nhìn Tiêu Lãng.

Tiêu Lãng ngẩn ra, cậu nghĩ một lúc, bỗng như tỉnh ngộ. “Là Gác đen muốn cung cấp ma tuý, bên Thôi Chấn biết tin nên muốn ngăn cản?”

“Đúng,” Lăng Mạc nói. “Nếu bên Thôi Chấn có người biến đổi với năng lực tương quan, có thể từ trên cao ném một cách chuẩn xác biển quảng cáo rơi trúng ngay Bạch Vũ, vậy thì điều này có thể lý giải được rồi. Chỉ là, bọn chúng không biết rằng Bạch Vũ cũng có năng lực biến đổi, nên đã không thành công. Sau đó lúc Bạch Vũ lái xe đâm xuống nước, cũng xuất hiện hiện tượng tín hiệu bị nhiễu, còi báo động của cảnh sát, mà lúc nãy chúng ta vừa hỏi rồi, tối hôm đó cảnh sát Nam An không hề có bất kỳ hành động nào cả. Vậy thì có cơ sở nghi ngờ rằng, là tên Phá Sóng và Thanh Ưu gây chuyện rồi!”

“Đúng vậy!” Tiêu Lãng vỗ đùi một cái. “Mốc thời gian quá kỳ quặc, nếu như Thôi Chấn muốn ngăn cản lần cung cấp thuốc này, thì phải trừ khử Bạch Vũ và những người trên chiếc xe đó, bởi vì cô ta không biết thực chất bọn họ đã bán số ma tuý ấy rồi.”

“Sau khi sự việc xảy ra, phát hiện chúng ta xuất hiện ở Hoan Lạc Cốc, và người đến để diệt khẩu, mới là người của Gác đen ,” Lăng Mạc nói. “Còn những hành động trước đó, chưa xác định được sự việc có thể xảy ra hay không mà đã ra tay diệt khẩu, rõ ràng là không logic.”

“Thôi Chấn, rốt cuộc là người xấu hay là người tốt đây?” Tiêu Lãng cười khổ.

“Động cơ của cô ta, chúng ta vẫn không thể đoán biết được. Cũng có thể lương tâm trỗi dậy, muốn ngăn cản. Hoặc cũng có thể là muốn có được lô ma tuý trong tay Bạch Vũ, lấy làm quân cờ để uy hiếp Gác đen thu về lợi ích cho bản thân. Chỉ là, đến cuối cũng không lấy được. Chúng ta đừng quên rằng, dựa vào khẩu cung của Bạch Vũ, trên xe hẳn là vẫn còn ma tuý, nhưng chúng ta ngay cả đến túi đựng cũng không vớt thấy. Có khi nào, người của Thôi Chấn đã tìm kiếm một lần rồi hay không?” Lăng Mạc chau mày suy đoán.

“Đúng thật,” Nhiếp Chi Hiên nói. “Đã khám nghiệm rất nhiều lần bên trong xe, trong nước cũng tìm kiếm nhiều lần, đúng là chẳng tìm thấy dấu vết của gói ma tuý. Theo lý mà nói, ngoài một tép rưỡi ma tuý đó ra, trên người kẻ buôn bán ma tuý như Người Khỉ hẳn phải có những loại ma tuý khác.”

Lăng Mạc nói, “Nếu phân tích không ra thì cũng không cần miễn cưỡng làm gì. Vấn đề trước mắt của chúng ta là manh mối lại đứt gánh lần nữa. Cho dù là Thôi Chấn, hay là Gác đen , thì chúng ta cũng đã để vụt mất dấu vết truy bắt một lần nữa.”

Mọi người rơi vào trầm tư.

“Khoan hẵng lo nhiều như vậy.” Tiêu Lãng phá vỡ sự im lặng. “Bên phía Đỗ Xá thế nào rồi?”

“Một thời gian trước, vì sự việc ‘Xác sống độc’, lực lượng cảnh sát Nam An không đủ, hiện tại đang để một người ở lại canh chừng,” Đường Đang Đang nói. “Đỗ Xá có tiền, đôi lúc sẽ đến siêu thị gần đó mua rất nhiều thức ăn và thức uống, đủ để hắn ăn mấy ngày, duy trì cuộc sống. Bình thường hắn cũng chẳng ra ngoài, không biết đang làm gì nữa.”

“Hay là, chúng ta đi xem thử lần nữa đi?” Tiêu Lãng nói. “Hắn ta ở đó, bất cứ lúc nào cũng là một mối hiểm hoạ, Thôi Chấn mà phát hiện ra hắn, thì hắn chết là cái chắc.”

Mọi người gật đầu đồng ý.

Đoàn người lái chiếc Đỉnh Vạn Cân về hướng nơi ẩn náu của Đỗ Xá.

“Các cậu nói xem, Đỗ Xá có hối cải không?” Trình Tử Mặc ngồi phía sau, nghĩ đến tình trạng thảm hại của Đổng Liên Hoa, hỏi.

“Tôi nghĩ là nếu hắn bị Thôi Chấn tóm được, có thể sẽ hối cải,” Tiêu Lãng vừa lái xe vừa nói.

“Hắn ở trong tù chịu án bao nhiêu năm nay, lúc chúng ta đến tìm hắn nói chuyện, cũng chẳng thấy hắn có chút gì gọi là hối cải cả.” Lăng Mạc lắc đầu bất lực.

“Suỵt, có vấn đề.” Tiêu Lãng vốn nhạy bén đã phát hiện ra điều gì đó.

Lúc này, một chiếc xe van lao ra từ phía sau chiếc Đỉnh Vạn Cân. Lướt lên trước rồi lấn vào làn xe. Tiêu Lãng đạp phanh gấp, mọi người trên xe đều đổ nhào về phía trước theo phản xạ.

“Mọi người cẩn thận!” Tiêu Lãng kéo mạnh phanh tay, chuẩn bị xuống xe xem xét sự việc.

Bỗng nhiên, cánh cửa chiếc xe van mở ra, liền đó một chiếc bao tải lớn bị quăng xuống xe. Dựa vào hình dáng chiếc bao tải, có thể chắc chắn bên trong là hai con người!

Tiêu Lãng ngẩn người ra trước một chuỗi hành động đột ngột xảy ra này, cũng may là hai người trong chiếc bao tải ấy vẫn còn đang giãy giụa, xem ra không phải là thi thể. Chiếc xe van sau khi quăng người xuống, ống bô xe bốc lên một làn khói đen kịt, đột ngột tăng tốc thật nhanh rời đi.

“Đại tiểu thư, liên hệ với Công an thành phố Nam An, điều tra biển số xe!” Tiêu Lãng vừa tháo dây an toàn, mở cửa bước xuống xe, vừa nói, “Còn nữa, xem thử có thể trích camera lân cận để truy vết chiếc xe hay không?”

Đường Đang Đang gật đầu, lập tức mở máy tính của mình ra.

Tiêu Lãng nhảy xuống xe, sau khi làm đủ công tác phòng bị thì đến mở chiếc bao tải ra.

Bên trong chiếc bao tải đúng là có hai người. Đây là hai người trạc tuổi trung niên, tóc mai đã lấm tấm bạc, một nam một nữ, bị quăng mạnh xuống đất, nên vẫn đang lơ ngơ không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Hai người nhìn Tiêu Lãng với ánh mắt khó hiểu, định nói gì đó, nhưng rồi lại thôi.

“Hai người là ai?” Tiêu Lãng hỏi.

Hai người họ chỉ bị nhốt vào trong chiếc bao, trên người không bị trói buộc gì cả, Tiêu Lãng vờ như lục soát quần áo họ một cách qua loa, nhưng thực chất là sau khi xác định trên người cả hai không có bất kỳ vũ khí nào, mới lôi hẳn chiếc bao ra giúp họ. Mà hai người này từ đầu đến cuối vẫn với ánh mắt ngây ngốc, không trả lời câu hỏi của Tiêu Lãng.

“Nói chuyện đi chứ! Các người là ai? Người trên chiếc xe lúc nãy là ai?” Tiêu Lãng sốt ruột.

Trong lúc nói chuyện, hai cảnh sát tuần tra khu vực gần đó nghe tin đã chạy về phía này, chen vào giữa đám đông chừng mười mấy người. “Chuyện gì vậy?”

Hai người này nhìn thấy hai đồng chí mặc đồng phục cảnh sát đến, ánh mắt liền ánh lên tia sợ hãi. Lăng Mạc nhìn thấy cảnh này, cảm thấy có chút kỳ quặc. Đang định nói với Tiêu Lãng, thì lúc này Tiêu Lãng đứng dậy, xuất trình chiếc thẻ ngành vừa được móc từ trong túi ra. “Ban nãy chúng tôi đang lái xe, đúng lúc đó có một chiếc xe vượt lên dừng trước xe chúng tôi, sau đó vứt hai người này xuống.”

Còn chưa dứt lời, đôi nam nữ này nhân lúc Tiêu Lãng đang nói chuyện với cảnh sát, bỗng nhảy bật lên, người đàn ông nắm tay người phụ nữ, xông về phía đám đông, lao về phía trước.

“Đứng lại! mau đuổi theo!” Tiêu Lãng hét lớn, sau đó cùng Lăng Mạc và hai vị cảnh sát đuổi theo.

Hai người họ thấy có người đuổi theo, nên đã băng qua đường, chạy xuống trạm tàu điện ngầm.

“Ngăn họ lại! Ngăn bọn họ lại! Chúng tôi là cảnh sát!” Tiêu Lãng vừa đuổi vừa hét lên, hy vọng nhân viên an ninh của trạm tàu điện ngầm hoặc dân chúng xung quanh có thể ngăn hai người này lại.

Nhưng quy mô của trạm tàu điện ngầm này rất nhỏ, không gian không lớn lắm, trong lúc đám người Tiêu Lãng xông xuống tàu điện ngầm thì bọn họ đã vượt qua kiểm soát an ninh, nhảy qua cửa chặn, lao về phía khu đợi tàu.

Nhìn thấy cảnh này, Tiêu Lãng không khỏi có chút ảo não, xem ra mấy ngày này bị xoay mòng mòng, khiến cho tinh thần của cậu không đủ tập trung rồi. Lăng Mạc nhất định đã nhận thấy hai người này có vấn đề, nhưng sự việc xảy ra quá bất ngờ, cũng chỉ có thể trách bản thân không khống chế được bọn họ mà thôi.

Không được, không thể để mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn.

Nghĩ vậy, Tiêu Lãng đẩy nhanh tốc độ, tốc độ của cậu rõ ràng là nhanh hơn so với cảnh sát và cả cặp đôi nam nữ ấy, đến khi cảm thấy khoảng cách mỗi lúc một gần, cậu chồm về phía trước, tóm được người phụ nữ chạy chậm hơn. Người đàn ông lúc này đã buông tay, nhảy xuống đường ray, lao về phía đường hầm sâu hút.

“Khống chế bà ta lại.” Tiêu Lãng giao người phụ nữ cho người cảnh sát vừa chạy đến, nói với Lăng Mạc, “Liên hệ với bộ phận giao thông đường sắt, lập tức ngừng hoạt động! Ngừng hoạt động ngay!”

Dứt lời, Tiêu Lãng xoay người nhảy xuống đường ray, lao về phía bóng tối sâu hun hút ấy.

“Đứng lại, chạy nữa là tôi sẽ nổ súng đấy!” Tiêu Lãng hét lên trong đường hầm, giọng cậu đủ lớn, vang vọng cả một vùng.

“Đừng có ép tôi! Đừng có ép tôi!” Giọng nói già nua của người đàn ông vọng lại từ phía xa.

“Đứng lại! Tôi là cảnh sát đây!” Tiêu Lãng nhìn chằm chằm vào bóng người ở gần đó.

“Các người không phải là cảnh sát! Đồng phục của cảnh sát phải là màu xanh lá!” Người đàn ông cắm đầu chạy một mạch.

Tiêu Lãng hơi ngẩn ra, không biết phải giải thích như thế nào. Vì bắt đầu từ năm 1999, đồng phục của cảnh sát đã đổi thành màu xanh lam rồi. Câu nói của người này có chút là lạ.

“Chúng tôi là cảnh sát! Còn chạy nữa tôi sẽ nổ súng thật đấy!” Tiêu Lãng cố ý kéo nòng súng thật mạnh, tiếng kim loại va chạm vào nhau vang vọng trong đường hầm.

Người đàn ông dường như đã bị âm thanh này làm cho sợ hãi, ông ta bỗng dừng chân lại, ngoái đầu nhìn Tiêu Lãng.

Người đàn ông bỗng dừng lại như vậy, khiến Tiêu Lãng có chút bất ngờ, cậu không phanh lại kịp, nên đã lao tới cách người đàn ông chỉ hai bước chân. Tiêu Lãng một tay cầm súng, một tay xuất trình thẻ ngành, nhìn chằm chằm vào người đàn ông, xem ông ta sẽ có hành động gì tiếp theo.

Thế nhưng người đàn ông chỉ ngơ ngác nhìn Tiêu Lãng. “Chẳng lẽ các người là cảnh sát thật sao?”

Đội Cảnh sát hình sự Công an thành phố Nam An, các thành viên của tổ chức Người gác đêm ngồi quanh bàn họp, suy nghĩ kế sách cho bước đi tiếp theo.

Đôi nam nữ trung tuổi ấy bị nhốt vào hai căn phòng thẩm vấn khác nhau.

Cả hai đều đã được tiến hành kiểm tra sức khoẻ, và giám định DNA thông qua máu dái tai, lúc này mọi người đều đang hồi hộp chờ đợi kết quả giám định DNA từ Bác Như Hy.

Sức khoẻ của hai người đều không có vấn đề gì, nhưng người phụ nữ bị dính dây thanh, đã không còn khả năng nói chuyện nữa. Dựa theo chẩn đoán của bác sĩ, người phụ nữ có lẽ là đã bị thương dây thanh vào khoảng mười mấy năm trước, không được điều trị đúng cách, nên dẫn đến tình trạng mất tiếng như hiện tại. Còn người đàn ông, tuy rằng có thể nói chuyện, nhưng ông ta từ chối hợp tác, đối với những vấn đề phía cảnh sát đưa ra đều vờ như không nghe thấy.

“Lúc ông ta còn trong trạm điện ngầm dường như đã xác định chúng ta chính là cảnh sát thật, nhưng tại sao lại từ chối hợp tác?” Tiêu Lãng thực sự cảm thấy rất khó hiểu, thậm chí còn nghi ngờ tất cả những điều lúc ấy mình đã nghe được, cậu dụi dụi mắt, phấn chấn tinh thần hỏi. “Đúng rồi, Đại tiểu thư, biển số xe điều tra như thế nào rồi?”

“Là biển số giả,” Đường Đang Đang nói. “Biển này là biển số của một chiếc xe công vụ của chính quyền, chắc hẳn là làm giả biển số rồi. Loại xe này, mình cũng điều tra rồi, trong thành phố Nam An có hơn trăm chiếc, trước mắt vẫn đang điều tra lần lượt, nhưng mình đoán, chắc chắn cũng là xe ăn trộm. Còn về vấn đề camera, thực sự là không có cách nào để truy vết cả. Đối phương nắm rõ địa điểm camera giám sát của phía cảnh sát, nên sau khi rời khỏi hiện trường khoảng 100 mét thì mất tăm luôn.”

“Tôi cũng đoán trước được kết quả này rồi. Một chuỗi những hành động như vậy, rất giống với tác phong của Gác đen .” Lăng Mạc ủ rũ nói.

Tiêu Lãng tiếp tục hỏi, “Hai người này tại sao lại bị quăng xuống trước xe chúng ta? Là do trùng hợp hay sao? Gác đen nếu muốn giải quyết thành viên của mình, chẳng phải là nên giết quách luôn hay sao? Ném cho chúng ta chẳng khác nào tự tìm phiền phức? Còn nữa, hai người này mãi không chịu nói gì, cậu có cách nào không Lăng Mạc?”

“Người đàn bà không nói là do bệnh, tôi không có cách gì.” Lăng Mạc nhún nhún vai. “Người đàn ông thì tôi đã thử rồi. Tôi có thể đọc được nội tâm, nhưng đối với những trường hợp kiên quyết không nói gì, tôi cũng chẳng có cách nào khác. Trừ khi trong tay chúng ta có thứ gì đó có thể kích thích bọn họ. Bây giờ đối với họ mà nói, chúng ta chẳng biết gì cả, không thể làm gì được!”

“Người đàn ông này rất kỳ lạ, ông ta cứ nói rằng đồng phục cảnh sát phải là màu xanh lá,” Tiêu Lãng nói.

“Trước năm 1999, thì đúng là màu xanh lá,” Nhiếp Chi Hiên nói.

“Cứ như là vừa xuyên không từ quá khứ trở về vậy, chẳng lẽ hai người này đã không ra ngoài từ mười mấy năm trước rồi sao?” Tiêu Lãng bỗng như nghĩ ra gì đó. “Cũng không phải là không có khả năng, vào năm 1999, Nam An chưa có tàu điện ngầm, người này không biết tàu điện ngầm là thứ gì, nên mới liều mạng nhảy xuống đường hầm như vậy.”

“Vậy đồ vật tuỳ thân đã điều tra chưa?” Lăng Mạc hỏi.

Nhiếp Chi Hiên gật đầu. “Cả hai đều không có di động, cũng không có tiền mặt. Chỉ có một thứ trông như thuốc thử, đựng trong mười mấy ống nghiệm, ống nghiệm được đặt trong một chiếc hộp nhựa, người đàn ông mang theo bên mình.”

“Đã mang đi kiểm tra chưa?” Tiêu Lãng hỏi.

“Trước mắt thành phần hoá học mà Phòng thí nghiệm đưa ra, là một thành phần mà trước giờ chúng ta chưa từng gặp.” Nhiếp Chi Hiên trả lời, tiếp tục nói, “Tôi cũng đã yêu cầu làm Miễn dịch hóa học, cũng không phát hiện chất xúc tác biến đổi gen đã phát hiện trước đó.”

“Không phải là chất xúc tác biến đổi gen, vậy thì là gì?”

Trong lúc nói chuyện, Bác Như Hy đẩy cửa bước vào, trên tay cầm hai xấp báo cáo. “Kết quả DNA đã có rồi, hai người này có quan hệ vợ chồng.”

“Ôi trời, mẹ đừng có đùa nữa chứ, DNA mà còn có thể nhận biết được có quan hệ vợ chồng hay không sao?” Tiêu Lãng khoác vai Bác Như Hy.

“Mẹ đã đem DNA của hai người này gửi đến các kho dữ liệu khác để tiến hành so sánh, tuy không thể so sánh trực tiếp ra kết quả, nhưng đã cho ra hai mối quan hệ ruột thịt,” Bác Như Hy nói. “Họ chính là cha mẹ đẻ của Tào Doãn, Tào Cương.”

Câu nói này, khiến cho tất cả mọi người đều đứng hình. Tuy nói vụ án Tào Doãn, Tào Cương là do chính tay họ phụ trách, nhưng họ đều chưa từng nghĩ đến việc cha mẹ mất tích đã nhiều năm của Tào Doãn và Tào Cương vẫn còn sống trên thế gian này. Ban đầu, họ cảm thấy hai người này chắc chắn không phải là người tốt gì, nhưng bây giờ lại bắt đầu cảm thấy thông cảm cho bọn họ, vì dù sao, hai đứa con cũng đều đã đi đến bước đường cùng, mà tình hình của cha mẹ cũng không khá hơn là bao.

“Có manh mối tốt như vậy, nhất định là sự đả kích lớn nhất đối với họ,” Lăng Mạc nói. “Tôi có thể thử làm cho người đàn ông mở miệng.”

“Này.” Tiêu Lãng kéo tay Lăng Mạc đang chuẩn bị ra cửa lại. “Nhớ kĩ, Tào Doãn và Tào Cương lúc trước không phải mang họ Tào.”

Lăng Mạc nhìn Tiêu Lãng, đồng tình với lời nhắc nhở của cậu. “Điều này tôi biết, hồ sơ lúc trước tôi đã xem qua rồi, Tào Doãn và Tào Cương do bố mẹ đều mất tích, nên được cô chú bọn họ nhận nuôi. Sau đó cô chú bọn họ đều chết một cách khó hiểu. Tôi còn nhớ, cô của họ mang họ Phương, nên người đàn ông này có lẽ cũng họ Phương, tên lúc trước của Tào Doãn và Tào Cương là Phương Doãn, Phương Cương.”

Nói xong, Lăng Mạc đầy tự tin bước ra khỏi phòng họp.

Trong phòng thẩm vấn của phân đội Cảnh sát hình sự Công an thành phố Nam An, Lăng Mạc ôm hai tập hồ sơ đi vào, nhìn về phía người đàn ông. Ông ta vẫn cúi đầu, im lặng không nói gì.

“Ông Phương, chào ông.” Lăng Mạc đi thẳng vào vấn đề. Người đàn ông lập tức ngẩng đầu, nhìn Lăng Mạc với ánh mắt khó tin.

“Cậu, sao cậu biết tôi họ Phương?” Người đàn ông cuối cùng cũng lên tiếng, nói câu nói đầu tiên sau khi bước vào đồn công an.

“Tôi không những biết ông họ Phương, tôi còn biết Phương Doãn và Phương Cương,” Lăng Mạc nói.

Người đàn ông như bị điện giật, cả người ông ấy run lên bần bật, nước mắt giàn giụa. “Chúng nó, chúng nó đang đâu? Đều đã lớn cả rồi đúng không? Chắc tôi chả nhận ra chúng nữa rồi.”

Cảm giác đầy cảm thông trào dâng trong lòng Lăng Mạc, nếu người này biết được hai đứa con một trai một gái của mình đều đã không còn nữa, không biết sẽ phản ứng như thế nào. Chẳng lẽ phải giấu ông ta sao? Không, không có bất cứ lý do gì để giấu ông ấy cả.

“Rất lấy làm tiếc, hai chị em họ, đều đã qua đời rồi.” Lăng Mạc cúi đầu.

Người đàn ông mặt trắng bệch, ngồi thừ ra trên ghế, nước mắt nước mũi giàn giụa, từng giọt từng giọt lăn lên ghế. Lăng Mạc không nói gì, mà chỉ lẳng lặng ngồi trước mặt người đàn ông, đợi cho ông ấy bình tĩnh trở lại.

Hơn hai mươi phút sau, người đàn ông mới dần lấy lại bình tĩnh, ông lẩm bẩm, “Tôi đã đoán trước rồi, chắc chắn là sẽ như vậy, đã đoán trước rồi mà… Cả mấy năm đã không nhìn thấy ảnh của chúng nó rồi, tôi đã đoán được rồi… Bao nhiều năm nay bọn chúng đã gạt tôi! Bọn chúng nói, chỉ cần tôi ngoan ngoãn nghe lời, hai chị em nó sẽ sống rất tốt… Sao bọn chúng lại dám lừa tôi?!”

Lăng Mạc nói, “Ý ông là, ông bị ai đó uy hiếp sao?”

Ánh mắt người đàn ông như đang hừng hực lửa, ông ta điên cuồng đấm thùm thụp lên mặt bàn của chiếc ghế thẩm vấn, hét lên, “Bọn chúng bảo tôi làm việc cho chúng, thì sẽ bảo toàn tính mạng cho Doãn Nhi, Cương Nhi! Bọn chúng là đồ dối trá! Một lũ dối trá! Sao tôi lại có thể tin bọn chúng cơ chứ? Tôi đúng là đã bị che mờ mắt rồi!”

Lăng Mạc vẫn không ngăn cản người đàn ông, chỉ lẳng lặng nhìn, mặc cho ông ta phát tiết.

Mãi một lúc sau, người đàn ông như đang ôm hy vọng. “Không, không, các người mới là kẻ lừa đảo, các người đang lừa tôi, đúng không?”

Lăng Mạc đưa hai xấp hồ sơ trên tay cho ông ta. “Đây là hồ sơ điều tra vụ án tử vong của Phương Doãn, Phương Cương. Để tránh làm ông kích động, hình ảnh thi thể tôi đã bỏ ra rồi.”

Đây là một xấp điều tra ghi chép hoàn chỉnh, bên trong có ghi chép đầy đủ Phương Cương đã phạm tội tày trời như thế nào, sau đó vượt ngục dưới sự giúp đỡ của Kị sĩ u linh như thế nào, sau cùng bị Kị sĩ u linh giết như thế nào. Xấp hồ sơ còn lại tương tự cũng ghi chép toàn bộ quá trình Phương Doãn bị Sơn Tiêu lợi dụng, sau đó bị lực lượng cảnh sát bắn chết ở chỗ của mình. Ngoài ra, còn có ghi chép về việc hai chị em được nhận nuôi, hoàn cảnh sống lúc nhỏ rất tệ, sau đó mới bước chân vào con đường phạm tội.

Người đàn ông chậm rãi xem nội dung bên trong hồ sơ, nước mắt nhỏ từng giọt trên những trang hồ sơ.

Ông nhớ lại buổi tối cách đây nhiều năm về trước, sau khi bị đánh ngất, tỉnh lại trong một căn phòng tối tăm, người vợ bên cạnh nói với ông, bà ấy đã giấu hai đứa con trong tủ quần áo rồi, bọn bắt cóc có lẽ sẽ không phát hiện được đâu.

Nhưng hy vọng này đã bị hiện thực dập tắt ngay sau đó. Đám người đó nói với họ rằng, bọn chúng biết hai đứa bé này mặt mũi ra sao, sống ở đâu, nếu hai vợ chồng ông không hợp tác, thì bọn chúng sẽ để ‘chuyện ngoài ý muốn’ xảy ra đối với hai đứa trẻ.

Những năm vừa qua, vì muốn hai vợ chồng tập trung làm việc, đám người đó sẽ đưa cho họ xem những tấm ảnh chụp lén bọn trẻ cho hai người xem. Năm này sang năm khác, hai đứa trẻ đã lớn dần qua những bức ảnh, và cũng dần trở nên xa lạ. Đối với người làm cha làm mẹ mà nói, biết được con mình vẫn còn sống trên thế gian này, cho dù không thể gặp mặt, chí ít vẫn còn có gì đó để nhớ tới, nhưng bây giờ, ngay cả hy vọng cuối cùng cũng bị cướp mất rồi…

Lăng Mạc có thể tưởng tượng được, trong lòng ông ấy bây giờ chắc chẳng khác nào ngàn vạn mũi kim đâm thấu tim gan, rồi lại bị xát muối lên vết thương thêm một lần nữa.

“Toàn bộ quá trình sự việc, ông thấy rồi đúng không?” Lăng Mạc nói. “Kẻ đầu sỏ là ai, trong lòng ông chắc cũng rõ rồi chứ?”

Người đàn ông tiếp tục nhìn chằm chằm vào tấm bìa hồ sơ, mãi một lúc sau, bỗng ngẩng đầu lên nói với Lăng Mạc, “Tôi xin cậu, mở chút lòng từ bi, tin này có thể đừng nói cho vợ tôi biết được không? Mười mấy năm trước bởi vì phải chia xa hai đứa nhỏ, vợ tôi ngày nào cũng như xé gan xé phổi, khóc hỏng cả cổ họng, sau này thì bị câm luôn. Nếu cậu mà nói chuyện này cho bà ấy biết, bà ấy không sống nổi nữa mất.”

Lăng Mạc gật đầu. “Tôi hứa với ông. Nhưng ông cũng phải nói hết những gì mình biết cho tôi.”

Người đàn ông vội vã gật đầu, tỏ ý hợp tác.

Lăng Mạc nói tiếp, “Vậy thì bắt đầu nói từ việc ông rời xa các con vào mười mấy năm trước đi.”

Người đàn ông nói, “Mười mấy năm trước, tôi cũng chẳng nhớ rõ là năm nào nữa rồi, năm đó Cương Nhi vừa ra đời chưa được bao lâu. Lúc đó, tôi và vợ đều công tác ở Viện nghiên cứu Y học Khoa học và Kỹ thuật. Năm đó hai vợ chồng chúng tôi dẫn đầu nghiên cứu một đề tài, đó là liệu pháp gen ngăn cản quá trình lây nhiễm toàn thân đối với những vết thương không thể lành được trên cơ thể người. Có một hôm, có một người lạ mặt đến bàn với tôi, muốn dụ chúng tôi đến chỗ bọn họ tiếp tục nghiên cứu đề tài này, lương gấp đôi. Thực ra mục đích khi chúng tôi nghiên cứu vấn đề này, là muốn tạo phúc cho nhân loại, không phải vì lợi ích cá nhân. Lúc đó chúng tôi đều là người trong biên chế, nên không nghĩ ngợi gì nhiều mà từ chối thẳng. Nào ngờ đâu, vào buổi tối của mấy hôm sau, có hai người mặc đồng phục màu xanh lam đến nhà tôi, đánh ngất tôi, sau đó khống chế vợ tôi, bắt cóc chúng tôi đến một tòa nhà cũ kĩ.”

“Là chỗ này đúng không?” Lăng Mạc lấy một bức ảnh ra, là bức ảnh của Trại trẻ mồ côi mỏ quặng.

Người đàn ông xem lướt qua, có hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu. “Chúng tôi không khác gì phạm nhân cả, làm việc, nghiên cứu, sinh hoạt đều không được rời căn phòng của mình nửa bước. Nhưng tôi nghĩ, có lẽ là ở đây.”

“Bắt hai người đến đó, là để hai người tiếp tục nghiên cứu?”

“Thực ra lúc đó công trình nghiên cứu của chúng tôi đã có thành tích đáng kể rồi,” người đàn ông nói. “Người bắt cóc chúng tôi truyền lại ý của người đứng đầu bọn chúng, bảo chúng tôi chữa trị cho một người được xưng là Kiến Chúa. Tay chân của người đó đều bị chặt đứt cả rồi, nhưng không biết tại sao, bề mặt vết thương của ông ta không thể lành lại được. Để tránh bị lây nhiễm toàn thân dẫn đến tử vong, cần chúng tôi phải điều chế ra một loại thuốc để duy trì mạng sống cho ông ta.”

“Hai người chỉ nghiên cứu cái này?” Lăng Mạc có chút khó hiểu. “Ví dụ như là biến đổi gen, hay là vắc-xin gì đó, hai người đều không nghiên cứu sao?”

Người đàn ông ngơ ngác lắc đầu. “Trong tay bọn chúng có không ít nhà nghiên cứu, làm những công việc nghiên cứu khác nhau. Bởi vì mỗi lần chúng tôi đi đưa thuốc, đều có thể nhìn thấy những nhà nghiên cứu khác đang bận rộn quanh người Kiến Chúa, giống như là đang lấy chất gì đó trên cơ thể ông ta. Cụ thể là gì, tôi cũng không rõ, bọn chúng cũng không cho phép hỏi.”

“Bọn chúng mà ông nói đến là ai?”

“Một nơi bí mật như vậy, ngoài nhà nghiên cứu ra, còn có rất nhiều người mặc đồng phục màu xanh lam, giống như quân đội, hoặc cũng có thể nói là lính đánh thuê, bọn chúng có số có súng, phụ trách canh chừng và quản lý chúng tôi.”

“Ông nói tiếp đi.”

“Thoạt đầu, tôi và vợ tôi kiên quyết không chịu hợp tác với chúng,” người đàn ông nói. “Nhưng, người trong đó nói là hai đứa con của chúng tôi đang trong tay bọn chúng, nếu chúng tôi hợp tác, thì sẽ đảm bảo cho hai đứa trẻ bình an vô sự. Ban đầu chúng tôi không tin, nhưng chúng đã lấy ảnh của hai đứa nhỏ ra, uy hiếp bọn tôi, thực sự là quá đáng quá, chúng tôi không thể không hợp tác. Tuy lúc ấy vợ tôi đã không còn nói chuyện được nữa, nhưng chúng tôi vẫn ngoan ngoãn làm theo yêu cầu của bọn chúng. Chúng tôi yêu cầu bọn chúng phải chụp ảnh Cương Nhi, Doãn Nhi cho chúng tôi xem, để chắc chắn rằng chúng vẫn còn sống. Chúng tôi cứ ôm hy vọng như vậy mãi, thoáng cái đã mười mấy năm trôi qua. Chắc cậu không biết, suốt mười mấy năm này chúng tôi đã phải sống như thế nào? Ngày ngày chúng tôi ở trong căn nhà tối om đó, trông cho hai đứa trẻ có thể bình an! Nhưng, nhưng mà…”

Nói xong, người đàn ông lại khóc nấc nghẹn ngào.

Lăng Mạc đưa cho ông một tờ khăn giấy. “Nếu chỉ là cần thuốc để duy trì mạng sống của Kiến Chúa, vậy tại sao bọn họ không bảo ông truyền lại cách bào chế thuốc, hoặc là cung cấp một lần đủ thuốc luôn?”

“Kỹ thuật này đến bây giờ vẫn còn nhiều lỗ hổng lắm,” người đàn ông nói. “Phương pháp chế tạo rất nghiêm ngặt, người bình thường không học được đâu. Cho dù là đích thân tôi ra tay, nếu không có sự trợ giúp của vợ, cũng không cách nào chế thuốc được. Bọn chúng cũng từng thử bảo chúng tôi truyền lại, nhưng một mặt là vì chúng tôi không muốn dạy cho chúng biết, nếu không thì chúng tôi sẽ bị diệt khẩu lúc nào không hay; mặt khác, bọn họ thực sự là học không được! Loại thuốc mà chúng tôi chế tạo ra, không thể bảo quản được, cho dù là giữ mát hay đông lạnh đi chăng nữa, cũng đều sẽ mất tác dụng trong vòng một tháng. Vả lại, một nguyên liệu trong quá trình chế tạo loại thuốc này cũng cực kỳ khó tìm, bản thân chúng tôi không biết làm. Là bọn chúng tìm những nhà nghiên cứu khác làm ra cho chúng tôi đấy.”

“Trên người ông có đem theo rất nhiều ống nghiệm, đó là thuốc mà ông nói đến à?”

“Không, đó là nguyên liệu,” người đàn ông nói. “Hôm qua, theo quy định, chúng tôi ra ngoài động sưởi nắng trong thời gian cho phép. Trong hang núi vừa ẩm ướt vừa lạnh, ở thời gian dài sẽ bị bệnh. Nên, những người đó yêu cầu chúng tôi mỗi ngày phải ra hóng gió mấy tiếng đồng hồ. Lúc tôi và vợ ra ngoài, sẽ có lính đánh thuê canh chừng. Thời tiết hôm qua cực kỳ đẹp, nên chúng tôi trao đổi với tên lính đánh thuê cho đi xa một chút. Họ cũng đồng ý. Đến lúc chúng tôi đi gần tới chân núi, bỗng có người lao ra, đánh ngất tên lính đánh thuê, sau đó trùm đầu chúng tôi đưa ra ngoài. Kế đến là hôm nay bị nhốt vào bao rồi quăng trên đường. Người bắt chúng tôi ra đây cũng bịt kín mặt, nói với chúng tôi là muốn trả tự do cho chúng tôi, còn đưa cho chúng tôi một chút nguyên liệu, nói là sẽ cần đến.”

“Đợi chút, ông nói là hang núi?”

“Đúng vậy, mấy tháng gần đây, chúng tôi di chuyển hai lần, à không, ba lần, tôi cũng chẳng nhớ là mấy lần nữa,” người đàn ông nói. “Lần nào cũng vội vội vàng vàng, bịt mắt tôi và vợ lại rồi đưa lên xe. Nơi cuối cùng đến là, một cái hang núi rất lớn.”

“Ông có biết trong tổ chức đó, tổng cộng có bao nhiêu người không?”

“Cái này thì tôi không rõ,” người đàn ông nói. “Nhưng tôi biết, bọn chúng có rất nhiều người, mỗi người có nhiệm vụ khác nhau. Trừ tên lính đánh thuê thường xuyên tiếp xúc với chúng tôi, còn có một số trẻ con, không biết có phải là đang huấn luyện gì đó từ bé không. Còn có một số nhà nghiên cứu giống tôi và vợ tôi. Những tên lính đánh thuê đó rất hung dữ, đối với trẻ con và những người nghiên cứu như chúng tôi đều rất dữ. Cho nên lúc các cậu đuổi theo tôi, tôi nhìn thấy đồng phục màu xanh lam, tưởng là họ lại đến để bắt tôi về.”

“Ông có biết người đứng đầu tổ chức này là ai không?” Lăng Mạc nhăn mày hỏi.

“Cái này, tôi không chắc lắm,” người đàn ông nói. “Lúc đưa ra yêu cầu với chúng tôi, nếu không phải là lính đánh thuê, thì cũng là một giáo sư chuyên gia khoa học tương tự giống chúng tôi truyền lại, ông ấy biết rất nhiều vấn đề chuyên môn, đôi lúc có trao đổi trực tiếp với chúng tôi. Người này không bị lính đánh thuê canh chừng, cảm giác rất khác với những người khác.”

“Vậy ông cảm thấy những người bắt giữ đưa ông ra khỏi hang núi là ai?”

Người đàn ông lắc đầu, tỏ ý không biết.

“Người giáo sư chuyên gia mà ban nãy ông nhắc tới, tên gọi là Lão Bát đúng không?” Lăng Mạc rút điện thoại ra, tìm ra chữ ký trông như số ‘8’ trong tập hồ sơ của Gác đen đã lấy được ở Trại trẻ mồ côi.

Người đàn ông nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại, mãi một lúc sau mới lắc đầu. “Làm gì có ai tên là Lão Bát. Nhưng, người mà lúc nãy tôi nói đến họ Lã, chúng tôi đều gọi ông ấy là giáo sư Lã. Cậu nhìn chữ này mà xem, không giống số 8, mà giống chữ Lã hơn đấy.”

Lăng Mạc hít sâu một hơi, cậu cũng không biết tại sao bản thân lại cảm thấy chấn động như vậy.

“Không phải là ông nói rằng bọn chúng không cho phép những nhà nghiên cứu như ông giao lưu với nhau sao?”

“Ở đó có rất nhiều nhà nghiên cứu, nhưng tôi chỉ biết mỗi giáo sư Lã,?