ĐÈN TRỜI
Mẹ ơi… Con còn cơ hội nữa không?
– Đỗ Xá
Chiếc Đỉnh Vạn Cân lao như xé gió đến xưởng bia của thành phố Nam An, sau đó, lặng lẽ di chuyển về phía sau ngọn đồi nhỏ bên hông xưởng.
“Nếu người của Thôi Chấn ở gần đây, rất có khả năng sẽ chặn tín hiệu thiết bị.” Tiêu Lãng nhìn chiếc ‘Shin - Cậu bé bút chì’ trên cổ tay mình. “Lăng Mạc, cậu nhớ bật thiết bị liên lạc lên đấy, thiết bị này của chúng ta sử dụng tín hiệu vệ tinh, nên sẽ tránh được sự can thiệp của sóng điện từ ở mức tối đa.”
“Vậy sao cậu không làm thêm mấy cái nữa?” Lăng Mạc hỏi.
“Loại thiết bị này chỉ có thể liên lạc một chiều với nhau, không liên lạc với những máy khác được.” Đường Đang Đang giải thích.
“Đại tiểu thư cậu cứ ở bên trên xe, sau khi tín hiệu bị nhiễu, bọn mình sẽ không liên lạc với nhau được, cậu ở đây xem như là trạm trung chuyển thông tin đi, cùng lắm thì bọn mình sẽ chạy về báo tin cho cậu.” Tiêu Lãng kiểm tra vũ khí xong xuôi, huơ tay nói, “Anh Nhiếp ở lại đây cùng Đại tiểu thư, Tử Mặc ở trên đỉnh đồi, điều khiển flycam trinh sát tình hình trong trường hợp cần thiết.”
“Hai chúng ta đột kích, có được không?” Lăng Mạc tra súng vào vỏ.
“Dựa vào tình hình giao thông hiện nay, đội chi viện của cảnh sát nghiệp vụ có thể sẽ tới trong vòng hai mươi phút nữa,” Tiêu Lãng nói. “Chúng ta chỉ cần xác định xem nhóm người Thôi Chấn đang ở đâu, tránh trường hợp chúng sẽ giết Đỗ Xá trước khi đội chi viện tới, nhiệm vụ chỉ có vậy thôi.”
Lăng Mạc gật gật đầu, mỉm cười. Thằng nhãi Tiêu Lãng này, gần đây đúng là trưởng thành nhanh đến chóng mặt. Với một lực lượng có hạn, cậu ta sắp xếp như vậy là an toàn nhất, hợp lý nhất rồi.
Tiêu Lãng và Lăng Mạc vượt qua ngọn đồi, đến bên bức tường phía nam của xưởng bia. Tiêu Lãng bảo Lăng Mạc giẫm lên vai cậu, thò đầu vào quan sát.
“Thằng khỉ này, cậu có thể nào giảm béo đi được không?” Tiêu Lãng nghiến răng nghiến lợi bám vào tường.
“Tôi có mập đầu, có mà dạo này cậu không luyện tập thể lực ấy!” Lăng Mạc chẳng thèm bận tâm. “Thầy Tư Đồ nói rồi còn gì, bảo cậu có phá án thì cũng không được bỏ bê luyện tập.”
Tiêu Lãng nhất thời á khẩu, chỉ có thể hậm hực nói, “Cậu nhanh lên đi, đã nhìn thấy gì chưa?”
“Cái xưởng này có bị bỏ hoang đâu.” Lăng Mạc vừa quan sát, vừa vẽ lên giấy. “Bây giờ đang là thời gian làm việc, bên trong có người đang đi lại.”
“Có khi nào là người của bọn chúng không?”
“Không phải, từ cách ăn mặc có thể chắc chắn rằng đó là công nhân của xưởng bia.” Lăng Mạc vẽ phác họa, nhanh chóng đánh dấu địa hình lên giấy. “Hơn nữa, máy móc trong xưởng đều đang vận hành.”
“Đúng vậy, đúng vậy, mùi bia nồng nặc thế kia cơ mà,” Tiêu Lãng nói. “Người nào mà không biết uống bia, say là cái chắc.”
“Cho nên cũng rất là lạ.” Lăng Mạc vẽ xong bản đồ, từ trên vai Tiêu Lãng nhảy xuống. “Bọn chúng muốn làm một phi vụ lớn, sao lại chọn một xưởng bia đông người như vậy làm gì? Như là không hề có tâm lý tránh né gì cả.”
Nói xong, Lăng Mạc áp tờ giấy lên tường, chỉ vào nói, “Bên dưới bức tường mà chúng ta đang đứng là một dãy nhà kho, trung tâm của khu xưởng là một nhà xưởng lớn. Ngoài ra thì không có bất cứ kiến trúc nào khác.”
“Còn gì nữa không?”
“Trong nhà xưởng có thể thấy rõ là đang trong trạng thái sản xuất, cho nên muốn ẩn náu thì chắc chắn là sẽ trốn trong dãy nhà kho,” Lăng Mạc nói.
“Được rồi, để tôi đi xem thử, cậu ở đây chờ tôi.” Tiêu Lãng nói xong, nhảy phắt lên bám vào thành tường, đạp vài cái là đã trèo được qua bức tường, nhảy xuống mái của dãy nhà kho.
“Cậu cẩn thận đấy.” Lăng Mạc nhỏ giọng nhắc nhở.
Tiêu Lãng từ trên mái kho nhẹ nhàng nhảy xuống, đứng ngay sau dãy nhà kho, rút khẩu súng từ bên hông ra, khom người đi từng bước nhẹ nhàng, mỗi khi đi đến một ô cửa sổ, cậu đều sẽ đứng phắt người dậy, giơ súng nhắm thẳng. Nhưng mà, trong những nhà kho này chất đầy lúa mạch và hoa bia [5] , không hề có lấy một bóng người. Mãi đến căn nhà kho cuối cùng, Tiêu Lãng mới phát hiện trong nhà kho có một chiếc xe van đang đỗ ở đây.
Cửa kính chiếc xe được dán đề can màu tối sẫm, cách hai tấm cửa sổ, Tiêu Lãng không cách nào nhìn thấy tình hình trong xe được. Tiêu Lãng còn nhớ biển số xe của chiếc xe lúc trước theo dõi, khác với chiếc xe này. Tuy biển số khác nhau, nhưng vừa nhìn là đã có thể nhận ra, đây chính là chiếc xe chở vợ chồng họ Phương và bắt cóc Đỗ Xá. Chiếc xe lúc này đang đỗ ở trong kho, không biết trên xe có người hay không, mà cửa kho thì đang mở toang.
Tiêu Lãng mừng thầm, biết rằng một loạt suy luận của Lăng Mạc đã hoàn toàn chính xác. Cậu nắm chặt súng, lặng lẽ luồn ra phía cửa nhà kho, đi đến trước chiếc xe, dùng súng chĩa thẳng vào kính chắn gió phía trước, dùng sức kéo cửa xe thật mạnh. Chẳng ngờ, cửa xe không khoá. Xoạch , cửa chiếc xe mở tung, hiện lên mọi thứ bên trong, không một bóng người.
“Lăng Mạc, phát hiện một chiếc xe khả nghi, bên trong không có người.” Tiêu Lãng nói vào bộ đàm.
“Cậu cẩn thận đấy nhé.” Bộ đàm vang lên giọng nói của Đường Đang Đang, Tiêu Lãng chợt cảm thấy trong lòng ấm áp.
Một lúc sau, Lăng Mạc cũng đã nhảy qua đường đi về phía này, chui vào trong xe kiểm tra.
“Cậu cẩn thận đấy nhé.” Tiêu Lãng lặp lại lời Đường Đang Đang vừa nói.
“Địa điểm chúng chọn để khử Đỗ Xá và làm nơi ẩn náu có lẽ không phải là ở đây.” Lăng Mạc chui ra ngoài.
“Là sao?” Tiêu Lãng cất súng.
“Trong xe có rất nhiều lúa mạch và hoa bia, mùi bia nồng nặc,” Lăng Mạc nói. “Nếu tôi đoán không nhầm, thì chiếc xe này chính là xe chuyển hàng của xưởng bia.”
Tiêu Lãng bừng nhận ra, “Bọn chúng cướp xe của xưởng bia đi gây án, để tránh bị chúng ta phát hiện, nên đã đổi biển số xe.”
“Đúng vậy,” Lăng Mạc nói. “Nếu người của xưởng bia phát hiện xe mất tích, sẽ báo cảnh sát, nên đám người Thôi Chấn trộm xe hành động xong, đã lái về để ở đây.”
“Bao nhiêu xe như vậy, tại sao lại phải trộm xe của xưởng bia?” Tiêu Lãng nhìn chằm chằm vào mắt Lăng Mạc. “Là bởi vì hang ổ của chúng ở gần đây!”
Lăng Mạc gật gật đầu.
Lăng Mạc và Tiêu Lãng cùng đi về phía nhà xưởng, hai gương mặt lạ lẫm đã thu hút sự cảnh giác của công nhân trong xưởng, tất cả lần lượt dừng chân lại nhìn chằm chằm vào hai người bọn họ.
Cả hai vờ như không có chuyện gì xảy ra, đi xuyên qua nhà xưởng. Nhà xưởng rất rộng, dây chuyền ủ bia và dây chuyền đóng gói đều đang vận hành. Trong xưởng không có bất kỳ thứ dư thừa nào, không thể có chỗ để ẩn náu được. Cho nên, bọn họ cũng chắc chắn một điều rằng Thôi Chấn và đồng bọn không có mặt ở xưởng bia.
“Xưởng bia này ngoại trừ nhà kho với nhà xưởng ra, thì không có tòa nhà nào khác, bọn chúng không có trong này thật.” Lăng Mạc đi đến bức tường phía bắc. “Bảo Đang Đang xem bản đồ vệ tinh, xem ở gần đây có chỗ nào có thể ẩn nấp hay không.”
Tiêu Lãng gật đầu, gọi vào bộ đàm mấy lần, nhưng chỉ truyền tới tiếng rè rè.
“Sao lại không có tín hiệu thế này?” Tiêu Lãng lắc lắc bộ đàm. “Không phải chứ, vừa nãy ở nhà kho phía nam còn nhận được sự quan tâm của Đại tiểu thư cơ mà!”
Lăng Mạc ngẩng đầu. “Vậy thì chứng tỏ, bây giờ bọn chúng đang ở gần bức tường phía bắc, đúng không?”
Tiêu Lãng vỗ đầu cái bốp. “Nhiễu sóng tín hiệu của bọn chúng đã bao phủ đến đây, chứng tỏ là chúng ta đã cách bọn chúng rất gần rồi!”
Vừa dứt lời, Tiêu Lãng nhìn thấy có hai người mặc đồng phục, bước từ trong phòng bảo vệ nằm ở cánh cổng phía tây ra, tay cầm roi da, nhìn về phía này. Một người đàn ông trông giống như công nhân, đang nói gì đó với họ.
“Không hay rồi! Bọn mình bị người của xưởng bia nghi ngờ rồi,” Lăng Mạc nói. “Bọn họ mà bấm chuông báo động, là chúng ta sẽ bị lộ tẩy ngay!”
“Không kịp báo cho Đại tiểu thư rồi, hy vọng bọn họ và đội cảnh sát đặc nhiệm sẽ tìm thấy chúng ta!” Tiêu Lãng vứt bộ đàm trong tay, nhảy lên bờ tường, đưa tay kéo Lăng Mạc lên, nhảy ra khỏi xưởng bia.
Bên ngoài xưởng bia là một con đường gồ ghề khó tả, rõ là đã rất lâu không có xe cộ đi lại. Bên kia đường là một dãy nhà xưởng lộn xộn, biển hiệu của những căn nhà xưởng này đều đã mục nát, nghiêng ngả, rõ ràng, đây đều là những nhà xưởng bỏ hoang đã hơn chục năm rồi, thi thoảng có thể nhìn thấy một số máy móc đã lốm đốm vết gỉ, không một bóng người.
“Nam An còn có nơi như vậy nữa sao?” Tiêu Lãng đứng nấp đằng sau một gốc cây lớn.
“Nam An quá rộng, nơi như thế nào mà chẳng có,” Lăng Mạc nói. “Cậu không nhớ nơi chính phủ bỏ bê lúc chúng ta bắt Tào Doãn à?”
“Biết tìm kiểu gì bây giờ?” Tiêu Lãng nhìn về phía dãy nhà xưởng đối diện.
Lăng Mạc cầm bộ đàm ghé sát tai nghe thử. “Tín hiệu đã bị ngắt hoàn toàn rồi, chắc chắn là không còn xa nữa đâu.”
“Vậy mình qua đó xem thử đi.” Tiêu Lãng dứt lời, thoắt cái đã băng vụt qua con đường cũ nát, chạy đến bên bức tường của khu nhà xưởng đối diện. Lăng Mạc theo sát ngay phía sau, hai người lặng lẽ bước vào căn nhà xưởng đầu tiên.
Bên trong cực kỳ tan hoang, một chiếc cầu trục đã gỉ sét đặt ngay chính giữa khu xưởng, nhà xưởng đã sụp một nửa, lớp bụi bên trong dày đến nỗi chỉ cần giẫm vào là hiện ngay lên dấu chân rõ mồn một.
Rõ ràng, trong này không có người, mà cũng chẳng có người từng đến đây.
Lăng Mạc vừa quan sát bốn bề, vừa đi dạo một vòng nhà xưởng.
“Nguyên khu này đều là nhà xưởng đã bị bỏ hoang, có lẽ là chính phủ vì muốn bảo vệ môi trường nên đã thu hồi khu đất này, nhưng vẫn chưa khai thác.” Tiêu Lãng cũng đang đi lại kiểm tra một cách khó khăn trong khu xưởng bỏ hoang này. “Ngay gần đây chính là sông Nam An, dù có xây xưởng hay nhà ở đi chăng nữa cũng đều sẽ bị ô nhiễm. Cho nên, chính phủ cũng không biết phải giải quyết như thế nào. Chỉ là, khu này cũng không hề nhỏ đâu, đợi đến khi chúng ta tìm được, thì có lẽ đã muộn mất rồi.”
Lăng Mạc bước đến cạnh cầu trục, như đã có phát hiện gì đó, cậu bước nhanh vài bước, đến ngay nắp thùng dầu bên hông cầu trục. Chỗ này, trên lớp mặt gi sét của cỗ máy, có dính một ít dầu. Lăng Mạc dùng tay quệt một ít dầu trên đó, đưa lên mũi ngửi. “Có rồi.”
“Cái gì cơ?” Tiêu Lãng vội chạy tới, ngồi xổm dưới đất nhìn nắp thùng xăng.
“Máy móc ở đây ít nhất cũng phải hơn chục năm không có người động đến rồi, vậy tại sao trên nắp thùng dầu lại có vết dầu chưa khô?” Lăng Mạc nói.
“Ý cậu là, bọn chúng đã đổ thêm dầu cho cầu trục à?” Tiêu Lãng nói. “Bọn chúng muốn sử dụng cầu trục?”
“Chẳng lẽ, bọn chúng mang xăng lên xe, là để đổ vào cầu trục? Chứ không phải là muốn thiêu sống Đỗ Xá?” Lăng Mạc lẩm bẩm.
“Không không không, tôi nhấn mạnh một lần nữa: Mùi mà tôi ngửi thấy ở hiện trường là mùi xăng, còn vết dầu bám đây, rõ ràng là dầu diesel.” Tiêu Lãng tự tin nói, “Cầu trục thường chỉ đổ dầu mà thôi.”
Lăng Mạc ngẩng đầu nhìn Tiêu Lãng, lại cúi đầu nhìn về phía két dầu. “Đúng vậy, những vết dầu này cũng không phải là hôm nay mới bám vào, có lẽ cũng được hai ngày rồi.”
Tiêu Lãng nghĩ một chút, xoay người giẫm lên bậc thang của cầu trục, bước lên ca-bin điều khiển, đứng trước cửa nhìn một chút rồi nói, “Chính xác, trên tay nắm cửa ca-bin điều khiển không hề có bụi!”
“Cậu vào trong xem thử đi!” Lăng Mạc đứng bên dưới hét lên.
“Ok, nhưng cậu cũng đừng đứng dưới trục, cẩn thận có bẫy.” Tiêu Lãng rút đôi găng tay từ trong túi ra đeo vào, sau đó kéo cánh cửa ca-bin ra.
“Trên ghế và cần điều khiển đều không có bụi! Nắp đậy phía trước ghế lái đã bị mở ra, dây điện bên trong cũng đã được đấu lại!” Tiêu Lãng nói. “Bọn chúng đang ở đây! Chúng muốn sử dụng chiếc cầu trục này!”
“Không, đừng vội, cậu thử xem chiếc cầu trục này có sử dụng được hay không đã,” Lăng Mạc nói.
Tiêu Lãng ngồi trên ghế điều khiển, đạp ga, sau đó gạt cần, cầu trục vẫn không mảy may nhúc nhích. Tiêu Lãng thử đấu lại dây điện lại lần nữa. “Có khi nào là hết điện hay không?”
“Không lẽ bọn chúng định phát điện tạm thời à?” Lăng Mạc nói. “Nếu vậy thì công tác chuẩn bị của chúng quá tệ rồi! Hai ngày trước đã đến đổ dầu rồi, mà bây giờ còn phải đến phát điện lần nữa?”
“Vậy ý cậu là sao?” Tiêu Lãng nhảy xuống. “Việc bọn chúng đã sử dụng chiếc cầu trục này là chuẩn rồi.”
Lăng Mạc đi đến bên dưới thanh thuỷ lực, nhìn một chút. “Cậu xem này, thanh thuỷ lực không có dấu thu vào, chứng tỏ rằng bọn chúng chưa khởi động được cầu trục, điều duy nhất có thể lý giải là, cỗ máy này đã bị hỏng.”
“Hỏng ư?”
“Đúng vậy,” Lăng Mạc nói. “Bọn chúng đúng thật là đang tìm cầu trục, nhưng chiếc này là một chiếc đã bị hỏng!”
“Bọn chúng tìm cầu trục để làm gì?” Tiêu Lãng hỏi. “Mà còn có xăng nữa.”
“Tôi có một suy nghĩ khá man rợ,” Lăng Mạc nói. “Cậu đã bao giờ nghe đến một hình thức hành hình có tên là Thắp đèn trời chưa?”
Tiêu Lãng sởn cả gai ốc. “Ý cậu là, chúng muốn tưới xăng lên người Đỗ Xá, sau đó dùng cầu trục treo lên, rồi thiêu sống?”
“Đúng vậy,” Lăng Mạc nói. “Đây là một hình thức trừng trị của thời xưa, treo ngược người bị hại lên cao, sau đó nhóm lửa từ dưới chân. Bởi vì lớp ngoài cùng của ngọn lửa nhiệt độ cao, nên khi phần bên trên đã bắt đầu cảm thấy nóng rồi, nhưng bên dưới vẫn chưa cảm nhận được sức nóng. Như vậy thì, phần đầu và thân bị treo ngược phía dưới của người bị hại sẽ nằm bên dưới ngọn lửa, quá trình thiêu sống sẽ diễn ra rất dài, đây là một hình thức hành hình vô nhân đạo. Loại hành hình này, cần phải có hai công cụ quan trọng, đó chính là xăng và đài treo.”
“Cho nên, hai ba ngày trước, chúng đã đến đây tìm cầu trục còn sử dụng được! Trước tiên là đổ dầu, sau đó đấu dây, phát điện, xem thử cầu trục còn sử dụng được hay không. Bọn chúng chắc chắn là đã tìm được chiếc cầu trục còn hoạt động được, sau đó mới đi bắt người.” Tiêu Lãng trầm ngâm, “Cho nên bọn chúng bắt sống Đỗ Xá, không phải là để thực hiện việc tế lễ, mà là muốn giày vò hắn một cách dã man?”
“Bị thù hận che mờ con mắt,” Lăng Mạc nói.
“Vậy bước tiếp theo lại nhẹ nhàng quá rồi, chỉ cần tìm cầu trục trong khu xưởng này là xong, chắc chắn có thể lần ra dấu bọn chúng,” Tiêu Lãng nói.
Lăng Mạc gật đầu đồng ý, trong lòng cảm xúc lẫn lộn, không ngờ người đàn bà này lại độc ác đến vậy.
“Vậy có phải là dễ tìm hơn không?” Tiêu Lãng lại leo lên đỉnh cầu trục, nhìn về phía xa. “Những nhà xưởng cỡ lớn, cũng chỉ có tầm bốn, năm căn, chứng tỏ cầu trục cũng chỉ bốn đến năm chiếc, phạm vi đã được thu nhỏ đi rất nhiều!”
“Cảm giác phát hiện ra manh mối đúng là tuyệt thật,” Lăng Mạc nói. “Số mình cũng may, không đụng mặt trực tiếp với đám người Thôi Chấn. Chứ nếu không thì có lẽ sẽ là một trận chiến đầy cam go đây. Bây giờ chúng ta quay về báo tin cho nhóm Đường Đang Đang hay là đi tìm luôn?”
“Tôi đi tìm, cậu về thông báo cho Đại tiểu thư đi.” Tiêu Lãng dứt lời, lại nhớ lại lời anh trai đã dặn dò lúc trước, rằng hai người bọn họ không được tách ra hành động, mà sắp xếp như vậy cũng rất mạo hiểm, nên lại nói lại, “Hai chúng ta cùng đi tìm, nếu tìm được, tôi ở đây canh chừng bọn chúng, cậu chạy về báo cho Đại tiểu thư và đội chi viện, như vậy thì mức độ nguy hiểm của cậu sẽ giảm đi. Nếu bây giờ cứ về như vậy, nhỡ đầu đụng độ đám người bọn chúng thì gay to.”
Lăng Mạc cảm thấy Tiêu Lãng có vẻ như không tin tưởng mình cho lắm, nhưng lại không thể phản bác lại sự sắp xếp này, nên đành gật đầu đồng ý. Hai người cầm súng trên tay, cẩn thận bước đi trên đống phế liệu, đi về phía một căn nhà xưởng có cầu trục khác, sợ rằng bản thân sẽ giẫm phải gỗ mục, gây sự chú ý của Thôi Chấn.
Bước vào căn nhà xưởng thứ hai, Lăng Mạc nhanh chân bước đến cạnh cầu trục, đi quanh một vòng, khẳng định suy luận lúc trước là đúng. Bởi vì két dầu bên hông chiếc cầu trục này cũng dính dầu, phòng điều khiển cũng có dấu vết từng có người vào, bảng mạch điện tử cũng đã bị gỡ ra, thanh thuỷ lực cũng không hề có dấu vết thụt vào.
“Cái này cũng hỏng rồi,” Lăng Mạc nói. “Cái tiếp theo.”
Bọn họ biết rằng, mình đã cách Thôi Chấn mỗi lúc một gần rồi, tâm trạng cũng căng thẳng hẳn lên. Tóm được Thôi Chấn, không những có thể phá huỷ được một cánh thế lực của Gác đen , mà còn có thể thu được manh mối về giáo sư Lã, từ đó triệt để dập tan toàn bộ thế lực của tổ chức Gác đen . Họ tự lên tinh thần, bước nhanh về phía chiếc cầu trục kế tiếp.
“Số may đấy, chúng ta đã tìm thấy rồi.” Bên ngoài bức tường căn nhà xưởng thứ ba, Tiêu Lãng đưa ra kết luận.
Đây là một căn nhà xưởng nhìn trông mới hơn một chút so với những căn nhà xưởng khác, cầu trục cũng không phải là loại có thể di chuyển được, mà có nhiều đường ray ngang dọc đan xen nhau được cố định trên nóc xưởng, trên đường ray có một pa-lăng [6] có thể di chuyển theo đường ray. Điều khiển pa-lăng từ ca-bin điều khiển, sẽ có thể điều khiển pa-lăng móc vật lên, di chuyển vật đó đến bất cứ nơi nào trong xưởng. Nhưng điều khiến Tiêu Lãng xác định đây chính là nơi khử Đỗ Xá, không phải là vì căn nhà xưởng này mới hơn, mà bởi vì cậu đã nghe được tiếng ù ù của máy lạnh phát ra từ bên trong căn nhà xưởng từ lúc đứng bên ngoài bức tường.
“Nơi này không phải là đã bị bỏ hoang rồi sao? Sao lại có tiếng điều hoà được?” Tiêu Lãng hỏi.
“Nếu hệ thống phát điện của căn nhà xưởng này chưa bị dời đi, thì chỉ cần đổ thêm dầu là có thể phát điện.” Lăng Mạc trả lời.
Tiêu Lãng chồm người lên bức tường, kiễng chân thò đầu vào quan sát bên trong. “Ca-bin điều khiển cầu trục nằm trong khuôn viên xưởng, ban nãy tôi còn thấy pa-lăng đang di chuyển, đúng rồi, chính là ở đây rồi! Nhưng mà không thấy được tình hình bên trong nhà xưởng.”
“Cậu nói nhỏ chút đi.” Lăng Mạc nhắc nhở, “Nhỡ đầu trong số bọn chúng cũng có người thính giác tốt giống cậu, thì chúng ta sẽ bị phát hiện ra ngay.”
“Bọn chúng đang ở trong nhà xưởng tiếng vang ầm ầm như vậy, chắc chắn sẽ không nghe được tình hình bên ngoài, nếu là tôi, tôi cũng chẳng nghe được,” Tiêu Lãng nói.
“Tấn công thế nào bây giờ?” Lăng Mạc hỏi.
Tiêu Lãng suy nghĩ một chút. “Căn nhà xưởng này xung quanh là bốn bức tường, chỉ có bên phía nam có một cánh cổng. Nếu cảnh sát đặc nhiệm đến bao vây, bọn chúng sẽ hết đường chạy ngay. Hai chúng ta tấn công vào đó quá mạo hiểm, dù sao thì bọn chúng cũng đông hơn mình. Vả lại, trong tay chúng có con tin.”
Lăng Mạc cười cười, vỗ vai Tiêu Lãng. “Chả giống phong cách của cậu tẹo nào. Thôi được, tôi sẽ quay về báo tin cho Đường Đang Đang, thời gian cũng kha khá rồi, mấy phút sau đội chi viện cũng đến rồi.”
Lời còn chưa dứt, đã nghe thấy một tiếng phụt , tiếp theo đó là tiếng người sau khi bị bịt miệng phát ra tiếng kêu “ư ử”.
“Tiếng châm lửa?” Tiêu Lãng tái mặt nói, “Bọn chúng châm lửa rồi!”
“Hình như là vậy.” Lăng Mạc cũng bắt đầu cau mày lại.
“Đi thôi!” Tiêu Lãng cầm súng, đứng thẳng người nói, “Tôi sẽ chặn cổng lại bằng mọi giá, không để chúng lọt ra ngoài. Cậu chạy về gọi chi viện với tốc độ nhanh nhất có thể!”
“Không được! Cậu một mình ở đây quá nguy hiểm! Bọn chúng đông như vậy! Hơn nữa một mình cậu thì làm sao chặn được cánh cổng ấy, bọn chúng có thể xông ra cổng, cũng có thể leo ra từ những bức tường khác. Đừng quên rằng chúng ta đang phải đối mặt với một đám người biến đổi, bọn chúng không phải là người bình thường! Hãy nhớ lại lời anh Vọng nói đi!”
Hai người bốn mắt nhìn nhau, sau đó men theo bức tường đến cánh cổng phía nam, Lăng Mạc nhỏ giọng, “Chúng ta cùng xông vào, ít ra còn có thể hỗ trợ lẫn nhau. Cứ dốc hết sức để cứu người, cứu không được thì coi như là ý trời vậy.”
Tiêu Lãng nói không lại Lăng Mạc, đành cùng nhau tiến vào nhà xưởng.
Phía trong nhà xưởng tuy có không gian cao cỡ bốn đến năm tầng lầu, nhưng bởi vì chức năng cản sáng tốt, nên khi bước vào, tầm nhìn lập tức trở nên tối hẳn, hai người không nhìn thấy gì xung quanh, nên bắt buộc phải đề cao cảnh giác. Cũng may là vừa bước vào đã bắt gặp một đống thùng gỗ chất cao, là nơi lý tưởng để ẩn nấp. Họ nín thở, áp sát vào bức tường thùng gỗ này, lưng dán chặt lưng, tay cầm súng, chầm chậm bước về phía trước, vừa giữ cảnh giác, vừa quan sát xung quanh.
Lúc này, mắt đã dần dần thích ứng được với ánh sáng, có thể nhìn thấy bốn góc nóc xưởng có bốn ngọn đèn chiếu điểm đang sáng, và đều chiếu về phía bắc, vô cùng chói mắt. Xung quanh xưởng đều chất đầy thùng gỗ, tuy đều là thùng rỗng, nhưng do chất liệu bằng gỗ, nên trông rất nặng. Chính giữa xưởng cũng có vài đống thùng, đống cao nhất cũng phải cao ba mét, khoảng tầm độ cao của một tầng lầu.
Pa-lăng trên đường ray di chuyển của cầu trục, lúc này đang bị che khuất phía sau đống thùng gỗ bên phía bắc, vì đống thùng gỗ này quá cao, nên không nhìn thấy được tình hình phía sau nó. Nhưng ánh lửa bập bùng và tiếng giãy giụa đau khổ phát ra từ phía ấy. Hơn nữa, đèn chiếu điểm của khu xưởng này cũng đều chiếu về phía sau đống thùng gỗ.
“Chết rồi! Đúng là châm lửa thật rồi!” Lăng Mạc thở dài, quay đầu nhìn Tiêu Lãng.
Tiêu Lãng không vội rút súng xông lên, mà dặn dò một câu, “Đừng quên bài học của thầy Đường, cẩn thận phía sau có bẫy!”
Tiêu Lãng và Lăng Mạc nín thở, áp sát về phía bắc, lúc đi ngang ca-bin điều khiển cầu trục, nhìn vào bên trong xem xét. Chỉ thấy bên cạnh ca-bin điều khiển cũng chất một đống thùng gỗ, nhưng trong ca-bin không có người.
“Cậu có nghe ngóng được gì không?” Lăng Mạc hỏi nhỏ.
Tiêu Lãng chỉ lên chỗ lỗ thông gió điều hoà trên nóc xưởng. “Tiếng máy điều hoà ồn quá.”
“Sao bây giờ? Giờ mà không ra tay cứu, e là không kịp mất,” Lăng Mạc nói. “Nhưng xông qua đó cũng chưa chắc đã cứu được người.”
Tiêu Lãng đảo mắt, chạy về phía ca-bin điều khiển, nhảy phắt lên ghế điều khiển, bắt đầu điều khiển cầu trục.
“Ý hay đấy!” Lăng Mạc vỗ đùi khen ngợi. Cùng lúc đó, cậu cũng cầm súng bước đến, canh chừng giúp Tiêu Lãng.
Phía sau đống thùng gỗ như truyền đến một loạt tiếng ồn. Kế đó, thanh pa-lăng của cầu trục chạy với tốc độ nhanh dần, nhanh chóng đưa vật đang bị treo lơ lửng từ phía sau đóng thùng gỗ ra ngoài, men theo đường ray trên nóc xưởng rẽ qua hai khúc cua, sau đó đi thẳng đến chỗ Tiêu Lãng và Lăng Mạc.
‘Vật thể’ ấy vừa xuất hiện trong tầm mắt của Tiêu Lãng và Lăng Mạc, hai người bỗng cảm thấy lạnh cả người.
Xa xa là một người đang bị treo lên, toàn thân lõa lồ. Ngọn lửa bắt đầu từ chính giữa đùi của hắn, lan lên phía trên. Bởi vì ngọn lửa đã bao phủ, nên không nhìn rõ đùi của hắn đã bị thiêu đến mức độ nào, chỉ biết rằng nửa thân trên của hắn vẫn chưa bị lửa lan tới, ý thức của hắn vẫn còn tỉnh táo, đang không ngừng giãy giụa, tiếng kêu thét đau đớn xuyên qua tiếng ồn điều hoà truyền tới.
“Nhanh! Nhanh!” Lăng Mạc vừa giục Tiêu Lãng đẩy nhanh tốc độ, vừa cầm súng canh chừng.
Bỗng nhiên, Tiêu Lãng tinh mắt phát hiện phía sau đống thùng gỗ phía bắc ấy xuất hiện một viền hình tròn màu trắng.
“Nhanh lên! Bắn về phía thùng gỗ!” Tiêu Lãng đang điều khiển cầu trục nên không thể làm việc khác, chỉ có thể hét về phía Lăng Mạc. Cậu biết rằng, trên người Đỗ Xá chưa bị tưới đẫm xăng, nếu không thì cả người hắn đã bị thiêu cháy rồi. Hơn nữa, đạn cũng sẽ không dẫn xăng bốc cháy như trên ti-vi, trừ khi chạm vào kim loại toé lửa. Nên lúc này Lăng Mạc nổ súng, sẽ có thể bắn trúng người đứng phía sau thùng gỗ, mà không gây nguy hiểm cho Đỗ Xá.
Lăng Mạc không tinh mắt được như Tiêu Lãng, nhưng khi Tiêu Lãng vừa hét lên như vậy, Lăng Mạc không chút chần chừ, nhắm thẳng vào mục tiêu, nổ súng. Đạn rơi trúng vào thùng gỗ, vụn gỗ bắn lên tung toé.
“Bọn chúng chó cùng rút giậu, định lấy thùng xăng tạt lên người Đỗ Xá.” Tiêu Lãng vừa giải thích, vừa tăng tốc độ cầu trục.
Rất nhanh, pa-lăng cầu trục đã di chuyển sang bên này, tạm thời tránh được phạm vi tạt xăng của người đứng sau thùng gỗ. Người đang tắm mình trong ngọn lửa cách Tiêu Lãng mỗi lúc một gần, gần đến nỗi có thể nhìn thấy gương mặt méo mó của hắn. Tiêu Lãng không chút chần chừ, điều khiển pa-lăng thả Đỗ Xá xuống, sau đó nhảy ra khỏi ca-bin, dùng áo khoác của mình để dập ngọn lửa trên người hắn.
“Cũng may chúng ta không rời xa nhau, nếu không thì Đỗ Xá đã tiêu mạng rồi!” Lăng Mạc vẫn đang cầm súng canh chừng xung quanh.
“Đừng có nói chuyện kiểu buồn nôn như vậy nữa được không!” Tiêu Lãng cố gắng dập lửa.
Ngọn lửa không lớn, nên đã nhanh chóng được dập tắt, nhưng đôi chân của hắn đã bị cháy đen, Đỗ Xá lúc này đau đến nỗi mồ hôi đầm đìa, ngất lịm đi. Tiêu Lãng không dám tuỳ tiện di chuyển hắn, nên rút miếng vải bịt miệng hắn ra trước, đảm bảo cho hắn hít thở bình thường, sau đó quan sát dấu hiệu sinh tồn của hắn, có vẻ như vẫn còn có thể giữ lại tính mạng. Tiêu Lãng rút súng ra. “Cổng lớn đã bị phong tỏa rồi, mình có súng, bọn chúng lại vừa để mất con tin, bây giờ thì khoanh tay chịu trói đi là vừa!”
“Có người đứng phía sau thùng gỗ, định tạt xăng, có nên xông qua đó không?” Lăng Mạc nói nhỏ.
“Suỵt.” Tiêu Lãng vừa ra dấu cho Lăng Mạc im lặng, vừa dỏng tại lên nghe ngóng, “Cậu có nghe thấy có người đang rầm rì gì đó không?”
Lăng Mạc cũng cố gắng lắng nghe, nghe như giọng của một người phụ nữ đang lẩm bẩm gì đấy.
“Phát ra từ bên kia.” Tiêu Lãng chỉ về đóng thùng gỗ chất cao hơn ba mét ở phía đông.
“Thôi Chấn đang ở phía đông, chứ không phải đối diện chúng ta sao?” Lăng Mạc siết chặt khẩu súng trong tay.
Tiêu Lãng thường ngày vốn nóng vội, nhưng lúc này lại không vội vàng xông lên, mà núp sau đóng thùng gỗ quan sát một lúc, nhỏ giọng nói với Lăng Mạc, “Không phải. Phía đông là mé bên hông, đống thùng gỗ bên hông đó được đèn chiếu điểm chiếu xiên, nên nếu sau thùng gỗ có người, bóng người sẽ hiện lên trên tường ngay! Nhưng cậu thấy rồi đấy, chỉ có bóng của thùng gỗ, không có bóng người nào cả.”
Lăng Mạc giật mình, nhìn lại lần nữa, thì đúng là như vậy thật.
“Nhưng giọng nói đúng là phát ra từ hướng đó mà,” Lăng Mạc nói.
“Đừng quên rằng, bọn chúng có tên Thanh Ưu.” Lăng Mạc nói nhỏ, “Nếu đặt một chiếc điện thoại ở đó, bật loa ngoài, kéo âm lượng lớn nhất, sau đó ở bất kỳ nơi nào đó nhái giọng nói, đều có thể tạo nên hiệu ứng như vậy. Vấn đề là, bọn chúng muốn đụ mình sang đó làm gì?”
“Cậu là người phân tích, cậu phân tích thử xem.” Tiêu Lãng ngó nghiêng một lúc, nhưng vẫn chưa thấy bóng người ở thùng gỗ phía đông.
“Dưới đáy thùng có dây thừng!” Lăng Mạc nói. “Bọn chúng đã bố trí bẫy từ trước, dụ chúng ta qua đó, muốn bắt chúng ta như bắt chim sẻ, chôn chúng ta dưới đống thùng gỗ.”
Nói xong, Lăng Mạc dùng ngón tay gõ lên thùng gỗ trước mặt. “Mấy cái thùng này không nhẹ đâu đấy.”
“Sợi dây kéo dài tới mặt phía tây của nhà xưởng!” Tiêu Lãng dứt lời, ngoảnh đầu sang, dường như đã thấy một bóng đen bên bức tường phía tây.
“Tôi đếm đến ba, chúng ta cùng xông qua đó.” Lăng Mạc cũng liếc về phía đông thùng gỗ phía tây. “Một, hai, ba!”
Hai người một trước một sau, xông về phía bóng người ấy. Khiến người đàn ông đang nấp phía sau đóng thùng gỗ phía tây không kịp trở tay. Hắn hét lên một tiếng, không rõ là ý gì, sau đó dùng sức kéo dây thừng. Đồng thùng gỗ phía đông ầm ầm đổ rạp, thậm chí còn kéo theo cả đống thùng phía tây cũng đổ theo. Tiêu Lãng chạy vòng ra xa để tránh đóng thùng gỗ vừa bất ngờ bị sập. Người đàn ông thừa cơ hội đó, vồ Lăng Mạc ngã ập xuống đất, sau đó hộc tốc bò dậy, chạy lao về phía cổng.
Tiêu Lãng bắn hai phát chỉ thiên, chạy theo sát phía sau. Lăng Mạc chạy theo Tiêu Lãng, đến công của khu xưởng bỗng khựng lại. Cậu đứng ngoài cổng, ngoái lại nhìn Đỗ Xá lúc này đang bị sốc, giơ súng quay về trong nhà xưởng, cho dù những thành viên khác trong Gác đen đã trốn thoát hay chưa, nhưng cậu vẫn buộc phải dốc sức bảo vệ Đỗ Xá.
“Chỗ Tiêu Lãng, hy vọng cậu ấy có thể chế ngự được người đàn ông đó… Anh Vọng à, em xin lỗi, lần này bọn em bắt buộc phải tách nhau ra để hành động rồi.”
Lăng Mạc không đuổi theo mình, Tiêu Lãng cảm thấy rất yên tâm. Lăng Mạc có súng, cậu ấy vừa có thể bảo vệ Đỗ Xá, vừa có thể tránh trường hợp đám người Thôi Chấn trốn thoát từ cửa phía nam. Hiện giờ, cậu đã có thể yên tâm dồn hết sức lực để đuổi bắt người đàn ông cách mình hơn 10 mét, đang bạt mạng chạy trốn này. Lực tăng tốc của gã này cũng rất khá, ngay cả Tiêu Lãng cũng không thể rút ngắn khoảng cách giữa hai người trong thời gian ngắn được. Tiêu Lãng biết rõ, người đàn ông trước mắt là manh mối duy nhất để lần ra dấu vết ngọn nguồn, nên không thể bắn chết hắn được, cậu cất súng, tay để đúng chuẩn tư thế chạy ngắn, tập trung tăng tốc.
Gã đàn ông trước mặt dùng hết sức chạy thẳng một mạch về phía trước. Đuổi theo khoảng 200 mét, Tiêu Lãng mới dần nhận ra ý đồ của hắn.
Trước mặt, chính là sông Nam An.
Tiêu Lãng biết năng lực biến đổi của gã trước mặt mình! Hắn chính là Thanh Ưu, hắn không những có thể bắt chước được các thể loại âm thanh, mà còn có thể nín thở ở dưới nước trong thời gian cực lâu nhờ vào cấu tạo đặc biệt họng của hắn. Tiêu Lãng đã đụng độ hắn hai lần: Lần thứ nhất, Tiêu Lãng nhảy xuống nước, nhìn thấy hắn biến mất như một con cá trong làn nước tối tăm. Lần thứ hai, là sau khi giết Bác Sĩ, hắn nhảy thoắt vào dòng sông giữa trời đông, và cũng biến mất một cách thần kỳ như vậy. Đây là lần thứ ba, Tiêu Lãng biết rõ, bản thân bất cứ giá nào cũng không được để cho hắn nhảy xuống nước như vậy được. Một khi đã xuống nước, cho dù khả năng bơi lội của Tiêu Lãng có được huấn luyện với cường độ mạnh gấp đôi, thời gian có kéo dài thêm một năm đi chăng nữa, thì vẫn không thể nào là đối thủ của gã này được.
“Thằng nhãi Lăng Mạc dám nói là mình gần đây lơ là luyện tập, cậu cứ đợi đấy, hôm nay tôi sẽ bắt gã Thanh Ưu này về cho cậu xem! Tuy biết rằng gã Thanh Ưu này đang dùng kế đánh lạc hướng, nhưng cũng không thể bỏ qua hắn được. Hy vọng đội chi viện sẽ đến kịp lúc, giúp tăng Mạc giăng lưới tóm gọn đám người Thôi Chấn.” Tiêu Lãng vừa âm thầm lấy đà, vừa luồn cuộn dây thừng lúc nãy lấy được từ nhà xưởng, buộc một nút thòng lọng ở đầu dây, vừa cố chạy rút ngắn khoảng cách giữa hai người, vừa quăng thòng lọng về phía gã Thanh Ưu như một người thợ săn.
Nhưng dù sao thì Tiêu Lãng cũng không phải thợ săn thực thụ, không thể nhắm chính xác ngay được, lần này, thòng lọng va vào người Thanh Ưu, nhưng không tròng qua người hắn được. Tiêu Lãng không bỏ cuộc, cậu vừa chạy, vừa cuộn dây lại, tiếp tục quăng lần nữa.
Ba lần, bốn lần, rồi đến lần thứ năm… Cuối cùng thì thòng lọng cũng thành công tròng vào người hắn. Sợi dây trượt từ cổ xuống hai vai, rồi rơi xuống siết chặt lấy eo hắn, đầu dây còn lại đang được giữ chặt trong tay Tiêu Lãng. Tiêu Lãng mừng thầm, nhưng lại cảm thấy lo lắng ngay tức khắc, bởi vì gã Thanh Ưu lúc này đã chạy tới ven hồ Nam An, và lao sầm xuống nước.
Sau khi chạm nước, hắn như một con cá lớn đang cố gắng vẫy vùng, lực kéo mạnh khủng khiếp, khiến Tiêu Lãng bị lôi xồng xộc từ trên bờ xuống ven sông. Đứng lên còn không có sức, chứ đừng nói đến chuyện kéo hắn lên bờ. Thấy mình sắp bị lôi xuống sông, Tiêu Lãng nhanh tay lấy dây buộc vào eo. Vừa buộc xong thì bỗng mất đi trọng tâm, đầm sầm xuống nước.
Bình thường, Tiêu Lãng cũng được coi là một kiện tướng bơi lội. Bốn tuổi đã bắt đầu lăn lộn trong các bể bơi, kỹ năng bơi tốt hơn bất cứ ai. Nhưng vào lúc này, cậu không còn sức lực để phản kháng. Cậu ra sức đạp nước, dùng tay khua nước, hy vọng có thể nổi lên mặt nước để hít thở không khí. Nhưng gã Thanh Ưu đáng ghét này không cho cậu bất cứ cơ hội nào, lao một mạch xuống vùng nước sâu. Tiêu Lãng bị lực lôi cực mạnh này kéo xuống lòng sông, mỗi lúc một sâu, mặc cho cậu có cố gắng cách mấy, cũng không thể trồi lên được chút nào. Hai người chìm mỗi lúc một sâu hơn, ánh sáng dưới nước cũng dần dần tối hẳn. Tiêu Lãng đã bắt đầu có cảm giác tức thở, ý thức cũng dần trở nên mơ hồ. Cậu biết, lúc này nhất định phải cố gắng chịu đựng, bởi vì chỉ cần sơ hở một chút, không nín thở được, nước tràn vào miệng thì chỉ có đuối nước mà chết.
Tiêu Lãng cắn chặt răng, vừa cố gắng chịu đựng, vừa nắm chặt dây thừng, không ngừng thu dây, lấy đà lặn về phía sâu hơn. Dù tên Thanh Ưu có bơi nhanh cách mấy, cũng không thể bằng tốc độ thu dây của Tiêu Lãng được. Cậu biết, chỉ cần cứ thu dây như vậy, thì khoảng cách giữa cậu và tên Thanh Ưu sẽ mỗi lúc một gần.
Chẳng mấy chốc, Tiêu Lãng vốn đang thiếu ô-xy nghiêm trọng đã lặn được đến sát cạnh người gã Thanh Ưu. Ở dưới nước, cậu không nhìn thấy gì, chỉ có thể dùng tay mò mẫm, sau đó lấy cánh tay choàng qua cổ siết họng gã Thanh Ưu lại, khiến cho thanh đới của hắn bị co giật, Thanh Ưu bắt đầu cảm thấy căng thẳng, nên đã mở miệng hít thở, trong thoáng chốc đã hớp một ngụm nước lớn vào miệng, điều này khiến hắn càng thêm hoảng loạn. Chân tay hắn vẫy vùng liên tục, nhưng vẫn không cách nào chạm được vào người Tiêu Lãng đang ở phía sau. Chẳng mấy chốc, Thanh Ưu đã ngưng giãy giụa, vì hắn đã lịm đi vì ngạt nước.
Tiêu Lãng dùng ý chí mạnh mẽ, để chống lại cơ thể đang thiếu ô-xy trầm trọng của mình, cậu biết thời gian dành cho cậu không còn nhiều nữa, nên vội vàng buông tay, cả chân lẫn tay đều dồn hết sức lực bơi lên trên. Sợi dây thừng ngang hông kéo theo gã Thanh Ưu đang hôn mê, nên đã làm chậm đi động tác của cậu rất nhiều, nhưng ý chí sống còn thôi thúc Tiêu Lãng phải gắng hết sức mình. Cuối cùng, họ cũng đã trôi lên mặt nước. Tiêu Lãng như vừa từ cõi chết trở về, chân cậu đạp nước, ngửa cổ, hít lấy hít để từng ngụm ô-xy, sau đó lại ho liên hồi. Khó khăn lắm mới ổn định lại hơi thở của mình, cậu lấy lại bình tĩnh, kéo theo gã Thanh Ưu đã mất đi ý thức bơi vào bờ.
Tiêu Lãng dùng hết chút sức còn lại của mình, kéo Thanh Ưu lên bờ, sau đó tiến hành ép tim ngoài lồng ngực và hô hấp nhân tạo. Mãi cho đến khi hắn hồi phục lại nhịp tim và hít thở bình thường, hai mắt cậu tối sầm lại, đổ gục lên người Thanh Ưu. Trải qua trận đấu ngạt thở này, lúc này chân tay cậu đã mềm nhũn, và bắt đầu thở dốc từng cơn. Trước lúc ngất đi vì kiệt sức, Tiêu Lãng đã kịp làm một công việc cuối cùng, đó chính là còng tay mình và tên Thanh Ưu lại với nhau.
Sau khi Tiêu Lãng lao ra đuổi theo Thanh Ưu, Lăng Mạc cầm súng bước vào nhà xưởng lần nữa, kiểm tra lần lượt những đống thùng gỗ, nhưng không hề phát hiện ra dấu vết của người nào cả. Lăng Mạc biết rõ, khu xưởng này chỉ có một cánh cổng, tuy đối phương đã phát hiện ra hành tung của mình và Tiêu Lãng từ trước, nhưng Lăng Mạc tin chắc rằng, nếu có một nhóm người uy hiếp một con tin bước ra khỏi nhà xưởng, sẽ không thể lọt qua mắt mình và Tiêu Lãng được.
Vậy thì, nhóm người này đã trốn đầu mất rồi?
Lăng Mạc biết bây giờ mình có chút căng thẳng, đầu óc cũng hơi mơ màng, nhưng điều này không ảnh hưởng đến hành động của cậu. Cậu di chuyển bước chân một cách nhanh nhẹn, sau khi chắc chắn khu vực quanh ca-bin điều khiển cầu trục không có người, mới tiếp tục cầm súng bước đến phía sau của đống thùng gỗ phía đông đã bị đổ rạp. Đúng như dự đoán, trong khe của đống thùng gỗ đó có một tia sáng lóe lên, đó là một chiếc điện thoại, màn hình vẫn còn đang sáng. Lăng Mạc vội vàng chạy sang đó, thò tay vào khe, dùng hai ngón tay kẹp điện thoại ra ngoài. Đúng vậy, đó là một chiếc điện thoại Huawei bình thường, vẫn đang ở trong trạng thái kết nối và bật loa ngoài.
Lăng Mạc biết, trước đó tên Thanh Ưu đã dùng một chiếc điện thoại khác gọi vào chiếc điện thoại này, mục đích là để giăng bẫy bằng giọng nói, dù cậu và Tiêu Lãng đi vào khu vực nguy hiểm. Nếu lúc này tên Thanh Ưu ngắt điện thoại, thì chiếc điện thoại trước mặt này sẽ tắt màn hình ngay, nếu muốn mở khóa lại, thì sẽ phải nhập mật khẩu. Cũng may rằng chưa ngắt kết nối, nên Lăng Mạc tranh thủ đưa chiếc điện thoại ghé lên tại nghe thử.
Phía bên kia đầu dây, là những tiếng bước chân dồn dập, tiếng thở dốc, kế đó là tiếng bùm rơi xuống nước. Lăng Mạc kêu thầm trong bụng, vừa lo lắng không biết Tiêu Lãng có để mất dấu gã Thanh Ưu lần nữa không, mặt khác, cậu biết rằng điện thoại một khi đã vào nước, thì rất nhanh sau đó sẽ bị ngắt kết nối.
Trước lúc điện thoại ngắt kết nối, Lăng Mạc thu nhỏ màn hình cuộc gọi lại, kéo sang màn hình chính.
Kiểm tra qua loa một lượt, nhận thấy trong chiếc điện thoại này không có ứng dụng hay lịch sử cuộc gọi nào có thể lấy làm manh mối. Lăng Mạc chỉ còn cách gửi gắm hy vọng vào kho ảnh trong chiếc điện thoại này mà thôi. Cậu mở kho ảnh ra, lựa chọn album ảnh chụp từ điện thoại, trong đó có vài chục bức ảnh được chụp từ điện thoại, đa số là cảnh trong nhà kho. Có thể thấy được rằng, bọn chúng vì để chuẩn bị cho lần hành hình này, đã tiến hành khảo sát địa bàn tỉ mỉ, thậm chí đã sắp xếp luôn cả đường lui từ trước.
Kéo qua kéo lại, bỗng có một bức ảnh gây được sự chú ý của Lăng Mạc. Đây cũng là một bức ảnh chụp cảnh trong nhà kho, nhưng bên cạnh đống thùng gỗ ở một góc ảnh, có đặt một tấm cửa thông gió đã ố vàng. Lần đầu tiên bước vào căn nhà xưởng này, Lăng Mạc đã quan sát một lượt xung quanh, trí nhớ của cậu vẫn còn rất rõ ràng, tấm cửa thông gió này và tấm chắn thông gió điều hoà giữa vách nhà xưởng, giống nhau y hệt.
“Tại sao phải dỡ cửa thông gió?” Câu trả lời rất đơn giản.
Lăng Mạc đi quanh một vòng, sau đó chắc chắn rằng mình đã nhớ không nhầm, bên cạnh tất cả những đống thùng gỗ trong nhà xưởng này đều không có bất cứ tấm cửa thông gió nào, hơn nữa, mấy chục tấm cửa thông gió trên vách xưởng đều vẫn còn nguyên vẹn. Cũng có nghĩa là, bọn chúng đã dỡ cửa thông gió ra, sau đó lại lắp vào lại.
Rõ ràng, ban nãy bọn chúng nấp đằng sau đống thùng gỗ phía bắc, vậy thì cũng chỉ có thể trốn thoát từ cửa thông gió trên bức tường phía bắc mà thôi. Đống thùng gỗ phía bắc khá cao, đã che luôn cả cửa thông gió, nên ban nãy Tiêu Lãng và Lăng Mạc ở bên phía nam sẽ không thấy được tình hình phía sau đống thùng này. Nhưng mà bức tường phía bắc dài tận mấy chục mét, có tất cả hơn mười mấy cửa thông gió. Nếu có đủ thời gian, tận dụng thùng gỗ làm bậc thang trèo lên lần lượt những cửa thông gió ở phía bắc, chắc chắn sẽ tìm ra được tấm cửa thông gió nào có vấn đề. Nhưng nếu làm vậy thật, thì đợi đến khi Lăng Mạc tìm được cửa thông gió, thì đám người Thôi Chấn đã trốn thoát an toàn từ cửa thông gió điều hoà rồi. Mất dấu Đỗ Xá, sau này muốn tìm Thôi Chấn còn khó hơn lên trời.
Lăng Mạc ổn định lại hơi thở, nhìn chằm chằm vào những tấm cửa thông gió tưởng chừng như không có gì khác nhau ấy. Cuối cùng, cậu cũng phát hiện ra được điểm khác biệt.
Trên mỗi tấm cửa thông gió của điều hoà, đều có buộc một sợi dây đỏ, tuy chúng đều đã ngả màu, nhưng vẫn đang nhảy múa trong làn gió phả ra từ máy điều hoà. Và, trên một ô cửa thông gió còn lại, sợi dây đỏ nhạt màu ấy lại rũ xuống, trông chả đồng điệu tẹo nào.
Lăng Mạc nhanh chân chạy đến phía dưới của ô cửa thông gió này, thật vậy, cậu nhìn thấy ở đó có một đống thùng gỗ, trên mặt thùng đã bị bay hết lớp bụi do nhiều dấu chân giẫm đạp lên để lại. Lăng Mạc biết rằng, mình đã tìm đúng chỗ.
Lăng Mạc tận dụng thùng gỗ làm bàn đạp, nhảy vài bước là đã lên đến ngay bên dưới cửa thông gió, cậu nắm vào ô cửa, kéo nhẹ một cái, tấm cửa ố vàng này đã tách rời ra khỏi lỗ thông gió.
“Đúng là chỗ này rồi!” Lăng Mạc mừng thầm, đang chuẩn bị vứt tấm cửa xuống, leo lên lỗ thông gió, thì bỗng khựng lại. Cậu lấy chiếc điện thoại Huawei gọi vào số Trình Tử Mặc, nhưng tín hiệu bị chặn.
“Ban nãy chưa bị chặn, bây giờ thì mất luôn tín hiệu rồi, xem ra năng lực biến đổi là có thể kiểm soát được.” Lăng Mạc bất lực, chỉ có thể bật nhạc trong điện thoại lên, mở âm lượng lớn nhất, xem có thể thu hút sự chú ý của đội chi viện hay không, sau đó dùng một miếng vải bố phủ lên người Đỗ Xá.
“Bọn chúng có lẽ là đã trốn thoát rồi, vì từ góc độ địa hình mà nói, bọn chúng không có cách nào để quay ngược trở lại, nên chắc chắn sẽ không phải là đánh lạc hướng nữa rồi.” Lăng Mạc nghĩ, sau đó leo vào lỗ thông gió.
Lỗ thông gió này rất rộng, một người đàn ông trưởng thành có thể khom lưng đi lại trong này mà vẫn còn dư không gian. Bởi vì lối đi trong lỗ thông gió làm bằng kim loại, nên khi bước chân chạm xuống nền, sẽ phát ra tiếng động rất lớn, và vang vọng trong này. Cho nên, khi Lăng Mạc vừa bước vào lỗ thông gió, liền nghe thấy tiếng bước chân nhộn nhạo phía trước.
Khoảng cách đã rất xa, trong lòng Lăng Mạc hiểu rõ, nên cậu khom lưng đẩy nhanh tốc độ xông về phía trước. Lối thông gió tuy gấp khúc uốn lượn, nhưng có lẽ bởi vì máy thông gió này đã bị dỡ bỏ, nên không bị cản gió, cộng thêm việc lối đi khá rộng, nên tốc độ của Lăng Mạc mỗi lúc một nhanh, cuối cùng đã thấy được lối ra ở khúc cua cuối cùng.
Nhưng mà, Lăng Mạc vừa rẽ qua khúc cua, thấy được ánh sáng xuyên qua từ phía xa, thì đã cảm giác có một bóng đen nhỏ xé gió lao về phía này. Lăng Mạc giật người lui về phía sau theo phản xạ, nấp vào khúc cua ban nãy. Trên vách khúc cua của lối thông gió bằng kim loại này là một mũi tên, đuôi mũi tên vẫn còn đang rung lên bần bật.
Một nhát này, nếu đổi lại là người khác đều sẽ cảm thấy rất kinh hãi, nhưng trên nét mặt của Lăng Mạc nhiều hơn hết vẫn là chấn động, cậu như vừa ngẩn ra vì nhớ ra điều gì đó. Vô số những mảnh ký ức bỗng ùa về trong tâm trí Lăng Mạc. Lăng Mạc lại lần nữa xuất hiện cảm giác chóng mặt quay cuồng, trời đất chao đảo như lúc trước, cơ thể bỗng chốc cảm thấy khó đứng vững. Nhưng cậu biết, lần này cậu không thể ngất đi như trước nữa.
Lăng Mạc bám vào vách thông gió, muốn bắn hai phát từ khúc cua này. Nhưng đối phương như đã đoán trước được suy nghĩ của cậu, giọng nói của một người phụ nữ vang lên, vang vọng, “Đừng nổ súng, trong tay chúng tôi có xăng.”
Tuy rằng lúc nãy Tiêu Lãng vừa nói rằng đạn chạm xăng sẽ không dẫn lửa, nhưng lối thông gió này làm bằng kim loại, đạn chạm vào kim loại sẽ toé lửa, thì sẽ không hay cho lắm. Lăng Mạc vẫn chưa tìm ra được tất cả sự thật, vẫn chưa biết được thân phận thực sự của mình, cứ thế chịu chết chung với bọn chúng như vậy thì cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Những giọt mồ hôi nặng trĩu từ trán Lăng Mạc rơi xuống, cậu thở dốc nặng nhọc, cố gắng giữ vững cơ thể đang chao đảo của mình. “Thầy Đổng rất khoẻ, cô có thể yên tâm.”
“Đừng giở trò này với tôi! Ba cái đòn tâm lý trẻ con này, tôi đã biết từ hai mươi năm trước rồi.” Người phụ nữ khinh khỉnh nói, “Ông ấy có khoẻ hay không tôi còn biết rõ hơn cậu, các người căn bản là không thể cứu ông ấy!”
“Cho nên, chúng ta hợp tác, cô thấy thế nào?” Lăng Mạc vẫn không dám bước ra khỏi khúc cua, âm thầm quan sát mũi tên nó vẫn đang rung bần bật ở bên cạnh, cố gắng lật tung ký ức như đang muốn vuột ra khỏi đầu.
Bỗng dưng Lăng Mạc ngửi thấy một mùi xăng xộc lên mũi, kế đó là trên vách kim loại ánh lên hình ảnh một đốm lửa nhỏ đang vẽ ra một đường cong bay thẳng tới đây.
Lăng Mạc biết, mình đã chậm một bước, trong lúc nói chuyện, người của Thôi Chấn đã kịp trốn thoát khỏi lỗ thông gió, và đổ toàn bộ số xăng còn lại vào cửa lỗ thông gió, sau đó quẳng một chiếc bật lửa đã được bật lửa vào đây.
Bọn chúng muốn dồn cậu vào chỗ chết!
Phùng , chỗ xăng trong lỗ thông gió đã bắt lửa. Ngọn lửa cháy bùng lên làm cho làn sóng xung kích cực mạnh ùa vào. Cũng may là Lăng Mạc phản ứng nhanh nhạy, lúc này đã chạy lùi về sau 10 mét, vì đã có khúc cua để hoãn xung, nên cậu không bị ngọn lửa làm bị thương. Nhưng đợt sóng xung kích theo chiều gió vẫn đẩy Lăng Mạc đi khá xa. Lăng Mạc gắng gượng, chạy bò về phía nhà xưởng, ngồi bệt xuống dưới sàn.
Đội cảnh sát đặc nhiệm đã đến nơi, đang kiểm tra thương tích cho Đỗ Xá.
“Nhanh lên! Tử Mặc! Nhanh lên! Bọn chúng trốn thoát đầu bên kia lỗ thông gió rồi!” Lăng Mạc hét về phía Trình Tử Mặc đang đứng ở cửa nhà xưởng.
Trình Tử Mặc không chút chần chừ, lấy máy tính bảng ra thao tác, sau đó tức giận nói, “Không đuổi kịp nữa rồi!”
Bên ngoài đầu bên kia của lỗ thông gió, là một cánh rừng chưa được khai thác, người vào đó rất ít. Cái chính là, đặc điểm địa hình của khu rừng này rất giống với ngọn núi chôn cất Đổng Liên Hoa và Đổng Lạc. Cũng đều là núi xanh rừng thẳm, nhấp nhô trập trùng, và đều có sông Nam An bắc ngang qua. Nếu Thôi Chấn đã dời hài cốt của Đổng Lạc đến đây, thì đúng thật là đã đổi một ngôi nhà có môi trường giống hệt nơi cũ cho anh ta, mà lại không bị người ngoài ‘quấy nhiễu’. Vậy thì, vì để tránh những phiền phức và tổn thất không cần thiết do cháy rừng gây nên, Thôi Chấn đã lựa chọn hành hình Đỗ Xá ở căn nhà xưởng gần khu rừng này, điều này hoàn toàn có thể lý giải được.
Cảm giác chóng mặt của Lăng Mạc vẫn chưa có dấu hiệu thuyên giảm, cậu ra sức đứng dậy, như vừa nhớ ra điều gì, vội vàng dùng chiếc đồng hồ liên lạc trên tay gọi tên Tiêu Lãng.
Lúc trước cậu bị mũi tên từ câu lạc bộ bắn tên bắn trúng, Tiêu Lãng cũng biết được, vậy thì ban nãy cậu lại xuất hiện tình trạng chóng mặt lần nữa, theo lý mà nói, Tiêu Lãng cũng phải biết được thông qua chiếc đồng hồ này. Cho dù là đang tiến hành truy bắt, cậu ta không quay về kịp, cũng phải nhắn cho cậu một tin. Nhưng thiết bị bên đó, cứ như là đã hỏng vậy, không hề có chút động tĩnh gì.
“Tiêu Lãng đâu?” Nhiếp Chi Hiên xác định Đỗ Xá tạm thời không có nguy hiểm đến tính mạng, nên liền chạy lại bên này đỡ lấy Lăng Mạc, hỏi.
“Tôi nghe thấy tiếng nước, đối phương chính là tên Thanh Ưu! Nhanh lên! Nhanh đến sông Nam An tìm đi!” Lăng Mạc mặt trắng bệch, hét lên với vẻ mặt lo âu.
Đỗ Xá sau khi được cứu, đã được chuyển về bệnh viện Công an tiến hành cấp cứu. Bởi vì hai chân của hắn bị bỏng nghiêm trọng, đã xuất hiện tình trạng sốc chấn thương và sốc nhiễm trùng, vả lại cũng không còn chức năng tự phục hồi được nữa. Cho nên, các bác sĩ đã tiến hành phẫu thuật cưa chân không chút do dự. Cũng may, những bộ phận từ xương hông trở lên không bị lửa thiêu trực tiếp, mà chỉ bị bỏng do nhiệt độ cao, nên các cơ quan nội tạng không bị ảnh hưởng. Sau khi phẫu thuật, tính mạng của Đỗ Xá coi như là đã được giữ lại.
Ý thức của Lăng Mạc lúc tỉnh táo lúc mơ hồ, nên cũng được đưa về bệnh viện Công an tiến hành kiểm tra toàn bộ. Đương nhiên, kết quả kiểm tra vẫn như lúc trước. Bác sĩ dặn Lăng Mạc lần nữa, điều đầu tiên là phải chú ý bảo vệ phần đầu của mình, đừng để bị thương; Thứ hai là phải chú ý khống chế cảm xúc, tránh để bị kích động; Thứ ba là phải chú ý nghỉ ngơi, không được sử dụng trí lực quá nhiều… đây đều là những điều đã được lặp đi lặp lại rất nhiều lần rồi.
Lăng Mạc của bây giờ, hai điều đầu tiên còn có thể dễ dàng thực hiện, nhưng điều thứ ba, cậu không thể tự mình khống chế được.
Suốt một đêm, Lăng Mạc nằm trên chiếc giường bệnh phủ ga trắng tinh, mở trừng trừng đôi mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà, cũng chẳng biết đang suy nghĩ những gì. Nhìn mãi nhìn mãi, cơn buồn ngủ ập đến, trong lúc nửa mê nửa tỉnh, bên tai dường như lại vang lên tiếng mũi tên lao như xé gió.
Đối với Lăng Mạc, đó là âm thanh cực kỳ chối tai, cứ ầm ĩ bên tai cậu mãi, mỗi lúc cơn buồn ngủ vừa đến, là lại bị âm thanh này làm cho lạnh cả người.
Lăng Mạc cố gắng nhớ ra điều gì đó, những mảnh vụn ký ức giống như những bông hoa tuyết bay lượn trong tâm trí cậu, nhưng lại không cách nào gắn kết chúng lại với nhau được. Cậu không nắm được nguồn cơn, cũng chẳng gỡ được khúc mắc.
Bỗng dưng, Lăng Mạc cảm giác được thiết bị liên lạc trên tay rung nhẹ. Cậu bật người ngồi dậy, máu lên não chậm khiến hai mắt tối sầm. Cậu cố gắng hít thở sâu vài hơi, để có thể tỉnh táo trở lại, sau đó nhấn vào nút nhận tin nhắn.
“Cậu nằm phòng bệnh thường, còn tôi nằm phòng ICU, cậu có tức không?” Giọng nói của Tiêu Lãng phát ra từ thiết bị liên lạc, ấm áp mà quen thuộc.
“Cái này mà cũng đem ra so?” Lăng Mạc vẫn dùng ngữ khí lạnh nhạt đáp trả lại, nhưng cậu rất rõ, mình đang mỉm cười.
“Nếu không thì so cái gì?” Giọng nói ngạo mạn quen thuộc của Tiêu Lãng truyền đến, “Tôi bắt được Thanh Ưu, cậu bảo vệ được Đỗ Xá, coi như là hoà nhau. Cũng may là cậu không bắt được Thôi Chấn, nếu không thì cậu đã thắng tôi 2:1 rồi.”
“Sao cậu lại nằm ở ICU?” Lăng Mạc biết Tiểu Lãng đang an ủi mình, cũng không vạch trần, mà chuyển chủ đề.
“Tôi cũng chẳng biết! Tôi cảm thấy mình rất khoẻ, nh