MÈO CHẾT
Đừng, đừng đi, đừng đi… Từ trước đến giờ dường như tôi chưa từng thực sự nắm được thứ gì đó trong tay. Tôi không muốn lại để mất đi bất kỳ người nào nữa.
– Đường Đang Đang
“Cả một đám người mà không canh chừng nổi một người tàn tật sao?” Tiêu Vấn Thiên ngồi trước bàn làm việc của mình, giọng nói đanh thép.
Vừa mới đi công tác ngoại tỉnh trở về, Tiêu Vấn Thiên vẫn còn vẻ mệt mỏi phờ phạc. Nhưng vừa về đến Nam An đã nghe được tin tức này, khiến cho tâm trạng vốn đã rất phiền muộn của ông trở nên dễ cáu giận. Phiền muộn là bởi vì, ông đã tìm đến các chuyên gia học giả nổi tiếng toàn quốc, nhưng tất cả đều bó tay trong vô vọng với bệnh tình của Đổng Liên Hoa và Tiêu Vọng. Ngoài những lời khuyến cáo quen thuộc như điều trị kháng viêm, điều trị triệu chứng, thì không còn biện pháp mới mẻ gì nữa. Bây giờ lại thêm cái chết của Đỗ Xá, cảm giác cáu giận vì bất lực này càng thêm mạnh mẽ. Cơn nóng giận của Tiêu Vấn Thiên khiến mọi người đều không biết phải xử trí ra sao, tất cả đều cúi đầu im lặng. Đứng trước bàn làm việc, Lăng Mạc cũng không dám nói câu nào, im lặng tiếp nhận phê bình.
Song Tiêu Lãng đang ngồi ở một bên không chấp nhận cam chịu, cậu đứng bật dậy, lý giải, “Anh ta muốn chết, là chuyện của chính anh ta, trông chừng được một giờ, chứ có trông chừng được cả đời không?”
“Con đừng có mà không phục,” Tiêu Vấn Thiên nói. “Chúng ta huy động lực lượng bao nhiêu người thế này, cho nên tư tưởng các con đã thả lỏng, lơ là cảnh giác. Nói cách khác, các con căn bản không nghĩ tới việc anh ra sẽ tự sát.”
Lăng Mạc cướp lời Tiêu Lãng, “Vâng ạ, lẽ ra cháu phải lường trước được chuyện này mới phải, nhưng thực sự cháu đã không nghĩ tới.”
“Cậu nhận thấy anh ta có khuynh hướng tự sát từ trước?” Tiêu Vấn Thiên hỏi.
“Câu nói của thầy Đổng với anh ta, dường như đã khiến anh ta tuyệt diệt mọi hy vọng sống.” Lăng Mạc trầm giọng đáp lại.
“Đây vốn việc không thể khống chế được phải không nào?” Tiêu Lãng tức giận nói, “Cũng giống như việc bố cũng không tìm được sợi rơm cứu mạng để cứu anh trai con vậy.”
Tiêu Vấn Thiên bị Tiêu Lãng nói lại nhất thời không biết phải trả lời ra sao, định nói gì đó, nhưng rồi lại không tiếp tục mắng nữa. Không khí trong phòng làm việc bỗng chốc trở nên căng thẳng, những người có mặt ở đây ít nhiều đều biết về bệnh tình của Tiêu Vọng, mà đây cũng là nỗi lo lắng lớn nhất trong lòng mọi người. Tiêu Lãng bây giờ chỉ mong cho gã Thanh Ưu tỉnh lại càng sớm càng tốt, hy vọng có thể moi được chút thông tin từ miệng hắn.
“Phong tỏa tin tức Đỗ Xá tử vong.” Giọng nói của Tiêu Vấn Thiên đã bình tĩnh trở lại, “Nếu Thôi Chấn biết Đỗ Xá đã chết, cô ta sẽ lặn luôn, chúng ta muốn tóm được cô ta, sẽ rất khó.”
“Cháu không nghĩ vậy,” Lăng Mạc nói. “Thôi Chấn biết rất rõ về tình hình của thầy Đổng, bà ta chính vì biết được sự quan trọng của vợ chồng họ Phương trong việc điều trị cho thầy Đổng, nên mới bắt cóc họ đưa sang bên này. Tương tự, bà ta chắc chắn cũng sẽ biết việc nguyên liệu thuốc ở chỗ vợ chồng họ Phương cũng chỉ kéo dài được hơn một tháng, nên bà ta chắc chắn sẽ nghĩ cách tìm đến giáo sư Lã để lấy được phương pháp điều chế, hoặc là sẽ lấy được nhiều nguyên liệu thuốc hơn giao cho chúng ta.”
Tiêu Vấn Thiên gật đầu, cảm thấy Lăng Mạc nói có lý, “Tên họ Lã đó, điều tra đến đâu rồi?”
“Việc này dễ gì mà điều tra được?” Tiêu Lãng cũng đã nguôi giận. “Nếu hắn dùng tên giả để ngụy trang thì làm sao?”
“Nếu tất cả mọi người đều gọi hắn là giáo sư Lã, mà đều không rõ tên thật của hắn, vậy thì hắn hoàn toàn có thể sử dụng một biệt danh khác. Sao hắn lại để người khác gọi hắn như vậy? Tại sao lúc ký tên cũng ký chữ Lã ? Điều này chỉ có thể nói lên được rằng họ này đối với hắn ta mà nói, rất quan trọng,” Lăng Mạc nói. “Cháu cho rằng, hắn rất có thể là mang họ Lã thật.”
Lời còn chưa dứt, Đường Đang Đang đã đẩy cửa bước vào. “Đã có kết quả điều tra về người họ Lã rồi.”
Tiêu Lãng gãi đầu nói, “Đại tiểu thư, đừng có vội vả mặt người khác nhanh như vậy có được không?”
Đường Đang Đang không biết Tiêu Lãng đang muốn ám chỉ điều gì, ánh mắt có chút khó hiểu, nhưng không lên tiếng hỏi, cô cầm xấp tài liệu trong tay. “Trước mắt, thông qua so sánh hộ khẩu, tìm được một người tên là Lã Tịnh Vũ. Sinh vào tháng 1 năm 1964, nam, người thành phố Nam An. Tháng 2 năm 1994, mất liên lạc với đơn vị công tác, đến nay vẫn đang trong trạng thái mất tích. Bởi vì ông ta mồ côi cha mẹ, không có con cái, nên mất tích đến nay cũng chẳng có ai truy cứu việc này.”
“Tháng 2 năm 1994, thời điểm này rất đáng nghi,” Lăng Mạc nói. “Tháng 2 năm 1994, đúng vào lúc Đỗ Xá sát hại thầy Đổng, và vứt ‘xác’ ông ấy xuống sông.”
“Hết rồi à? Có chút tin tức này thôi sao? Đơn vị công tác của hắn là gì?” Tiêu Vấn Thiên gặng hỏi.
Đường Đang Đang nói, “Năm hắn hai mươi tuổi, nhập học khoa Sinh học và Di truyền trường Đại học Nam An, hai mươi tư tuổi sau khi tốt nghiệp Đại học, thì bắt đầu làm việc ở bộ phận môi trường của Viện nghiên cứu. Ban nãy cháu đã truy xuất hồ sơ văn kiện của Viện nghiên cứu này, phát hiện năm xưa có cán bộ tên Lã Tinh Vũ, vẫn luôn nghiên cứu những vấn đề có liên quan đến việc phòng trị vi khuẩn lam của thành phố Nam An. Căn cứ vào phần lớn số liệu cho thấy, phương hướng nghiên cứu chính của ông ta là sinh học di truyền, cũng chính là gen.”
“Quá nhiều sự trùng hợp xuất hiện cùng một lúc, thì sẽ không còn được gọi là trùng hợp nữa.” Lăng Mạc trầm ngâm.
“Tính cách người này quái gở lầm lì, không thích giao du với người khác. Mọi người đều phân tích rằng do ông ta mất cha mẹ từ nhỏ nên dẫn đến tự kỷ, nên cũng không ai để ý lắm.” Đường Đang Đang tiếp tục nói, “Đáng tiếc, chính vì như vậy mà, ngoài một bức ảnh trắng đen lúc còn bé của ông ta ra, thì không có thêm manh mối nào khác nữa.”
Nói xong, Đường Đang Đang đặt một bức ảnh trắng đen 3x4 cm lên bàn làm việc của Tiêu Vấn Thiên.
Trong ảnh, là khuôn mặt của một người đàn ông trẻ rất đỗi bình thường, ngoại trừ phần trán tương đối rộng, còn lại thì không có bất kỳ đặc điểm nhận dạng đặc biệt nào khác.
“Vậy nếu sử dụng kỹ thuật nhận dạng video để tìm ông ta, liệu có thể tìm ra không?” Tiêu Lãng hỏi Đường Đang Đang.
Đường Đang Đang lắc đầu. “Chúng ta thậm chí còn có ảnh gần đây của Thôi Chấn, nhưng đám người này nắm rất rõ về kỹ thuật của chúng ta, nên hầu như là chẳng để cho chúng ta cơ hội theo dõi video nào cả. Ảnh của người đàn ông tên Lã Tinh Vũ này cũng là ảnh từ hai mươi năm trước rồi, lại càng chẳng có tác dụng gì hơn.”
“Vậy tìm được danh tính thì cũng chẳng khác nào chưa tìm được gì!” Tiêu Lãng nhún vai.
“Đi thôi, chúng ta đến trại tạm giam xem thử đi, bên phía anh Nhiếp đã có manh mối rồi đấy.” Lăng Mạc đứng dậy, chào Tiêu Vấn Thiên, sau đó lôi Tiêu Lãng vẫn còn đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì, ra khỏi phòng làm việc của Tiêu Vấn Thiên.
Suốt đường đi, Tiêu Lãng không ngừng gặng hỏi Lăng Mạc, có biết Nhiếp Chi Hiên và Trình Tử Mặc mấy ngày này đang làm gì không, bọn họ bận đến nỗi còn chẳng có thời gian để hộ tống Đỗ Xá, chắc chắn là đã có tiến triển gì rồi.
Nhưng điều Tiêu Lãng nhận được chỉ là sự im lặng từ phía Lăng Mạc, cho đến khi cậu thực sự cuống lên, Lăng Mạc mới lên tiếng, “Tạm thời vẫn chưa biết là có thành công hay không, cậu đến nơi rồi sẽ rõ thôi.”
Hai người lái xe đến thẳng sân ngoài của Trại giam nữ của thành phố Nam An, sau khi làm xong thủ tục, Lăng Mạc và Tiêu Lãng đi tới một căn phòng nhỏ, bên cạnh phòng thăm gặp nữ phạm nhân. Nhiếp Chi Hiên và Trình Tử Mặc đã có mặt ở đây từ trước. Trình Tử Mặc vừa nhìn thấy, đã chu mỏ ra hiệu cho họ nhìn về phía màn hình LED trên tường.
Trên màn hình là hình ảnh một nữ cảnh sát mặc đồng phục, và một đôi nam nữ mặc đồ nông dân. Đôi nam nữ này tầm bốn mươi, năm mươi tuổi, ngồi một phía bàn thăm gặp, trông có chút lo lắng bồn chồn.
“Đây là…” Tiêu Lãng dường như đã hiểu ra việc mà Nhiếp Chi Hiên đang làm.
“Bố mẹ của Sơn Tiêu, không ở quê, mà đến thành phố khác làm thuê, tốn biết bao công sức mới tìm được đấy,” Nhiếp Chi Hiên nói. “Sơn Tiêu sau khi vào đây thì chẳng nói năng gì, cũng không nói chuyện với bạn cùng phòng. Nên tổ chức vẫn luôn cố tìm kiếm bố mẹ của cô ta, để đánh chiêu tâm lý.”
Tiêu Lãng gật đầu, trong lòng hiểu rõ Lăng Mạc không phải là không muốn nói cho cậu biết, mà có lẽ chính cậu ấy cũng không muốn đối mặt với chuyện này. Tâm trạng của Lăng Mạc lúc này e rằng là đang rất phức tạp, đối với việc Sơn Tiêu tìm được bố mẹ, cậu ấy sẽ cảm thấy trông chờ hay là ngưỡng mộ đây? Tiêu Lãng nhìn chằm chằm vào màn hình, cho đến khi Sơn Tiêu được một nữ cảnh sát dẫn từ phòng giam ra, đứng đối diện cặp nam nữ trung niên ấy với nét mặt khó hiểu.
“Ngồi xuống.” Nữ cảnh sát ra lệnh.
“Vâng.” Sơn Tiêu ủ rũ trả lời, suốt cả quá trình không hề ngẩng đầu, thậm chí còn không nhìn thẳng hai người kia dù chỉ một lần.
Người đàn ông trông còn có vẻ bình tĩnh, nhưng từ cử chỉ nét mặt người phụ nữ có thể nhận ra rằng, bà ta đang rất kích động. Cho nên, khoảnh khắc Sơn Tiêu ngồi xuống, người phụ nữ đã đứng nhổm dậy trong vô thức, chồm người về phía trước. E rằng giây phút đó, chính bà ta cũng không rõ bản thân là đang đứng dậy một cách lịch sự, hay là muốn đưa tay ra chạm vào khuôn mặt gầy gò của Sơn Tiêu nữa. Nhưng phản ứng của Sơn Tiêu rất kích động và không nể nang ai chút nào, cô ta ngồi trên ghế, hai chân chống xuống nền, ra sức đẩy ghế ra sau, khiến khoảng cách giữa ghế và chiếc bàn đã xa hơn một chút. Như vậy, khoảng cách giữa cô ta và hai người kia cũng đã xa hơn nhiều. Hành động này của cô ta đã quá rõ ràng, cô ta không muốn người phụ nữ kia chạm vào mình.
Bàn tay người phụ nữ cứng đờ tại chỗ một lúc lâu, sau đó mới từ từ buông xuống. Bà ta ngồi lại vị trí cũ, mắt nhìn chằm chằm vào thân hình gầy gò của cô gái trước mặt không rời. Chẳng bao lâu, mắt người phụ nữ đỏ hoe, sau cùng thì bắt đầu thút thít thành tiếng.
Những giọt nước mắt của bà ấy, dường như đã chạm vào dây thần kinh nào đó của Lăng Mạc. Cậu hỏi, “Sức khoẻ của Sơn Tiêu thế nào rồi?”
Nhiếp Chi Hiên nói, “Vẫn đang điều trị tiêu sợi huyết, tình hình xơ vữa động mạch cũng có chút tiến triển, tạm thời sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.”
Lăng Mạc gật đầu, sờ vào tai nói, “Đọc kết quả khám nghiệm DNA.”
Vị nữ cảnh sát trong màn hình lập tức rút từ trong tập tài liệu ra một xấp giấy, trực tiếp lật đến trang cuối cùng, dõng dạc, “Kết quả xét nghiệm DNA của phòng nghiên cứu Khoa học kỹ thuật hình sự Công an thành phố Nam An, Lý Phong, Triệu Lan bố mẹ sinh học của nghi phạm số 17988. Chỉ số PI-Chỉ số quan hệ huyết thống 1.68x1019.”
Mẹ của Tiêu Lãng làm trong lĩnh vực này, nên cậu hiểu rất rõ về kết quả vừa rồi. Trong số 1.68x1019 người đó, cặp nam nữ này chính là bố mẹ sinh học của Sơn Tiêu. Đương nhiên, cả trái đất này cũng chẳng có nhiều người đến vậy. Anh nghĩ, Sơn Tiêu dù không hiểu ý nghĩa của chỉ số PI, cũng phải nghe hiểu câu nói trước đó.
“Giới thiệu,” Lăng Mạc nói.
Vị nữ cảnh sát tiếp tục nói, “Nghi phạm số 17988, hai người đứng trước mặt cô lúc này, Lý Phong, Triệu Lan, là bố mẹ ruột của cô.”
Tiêu Lãng lúc này mới biết Lăng Mạc đang đeo tai nghe, trực tiếp chỉ đạo vị nữ cảnh sát trong phòng thăm gặp để tiến hành cuộc nhận người thân này. Lăng Mạc không đích thân lộ diện cũng đều có lý do cả, vì dù sao lúc trước Lăng Mạc cũng đã từng thẩm vấn Sơn Tiêu, nếu lúc này để cậu tiếp tục thẩm vấn nữa, Sơn Tiêu rất có thể sẽ nhận ra điều gì đó và nảy sinh tâm lý kháng cự.
“Nói về thông tin danh tính của cô ta.” Sơn Tiêu vẫn một mực cúi đầu, nhưng biểu cảm trên khuôn mặt bắt đầu cứng nhắc, Lăng Mạc biết rằng chiêu này rất có thể sẽ có tác dụng với cô ta, nên đã lên tiếng.
“Nghi phạm số 17988, cô họ Lý, tên cha mẹ đặt là Lý Đậu. Cô sinh vào ngày 17 tháng 12 năm 1993, tại huyện An Kiều thành phố Nam An. Vào ngày 23 tháng 7 năm 1996, cô bị bắt cóc.” Nữ cảnh sát nhìn chằm chằm vào gương mặt đang cúi gằm của Sơn Tiêu.
Từ việc Sơn Tiêu bắt đầu run rẩy toàn thân, mỗi lúc một nhiều, có thể thấy được nội tâm cô ta đang giằng xé mãnh liệt, xen lẫn cả sự kinh ngạc, đau đớn và hối hận, không cách nào kìm nén được. Nhưng, cô ta vẫn không hé răng nửa lời.
“Đậu Đậu à, mẹ và bố con nhớ con đến phát điên lên được! Là do mẹ không tốt, do mẹ đã để lạc mất con! Mẹ có lỗi với con! Cả cuộc đời này đều có lỗi với con!” Triệu Lan khóc không thành tiếng.
“Đừng có nói nữa.” Sơn Tiêu lạnh lùng. “Sao tôi biết được các người có phải là đang diễn hay không chứ?”
Câu nói này đã làm hai người đối diện sượng cứng người, bọn họ nhìn Sơn Tiêu một hồi lâu, từ trong nét mặt đầy sự nghi ngờ và cảnh giác ấy có thể đoán được rằng, tuy trong lòng cô ta đã tin, nhưng vì đã trải qua huấn luyện nhiều năm, cô ta vẫn đang giằng xé và cảnh giác.
“Đậu Đậu, lòng bàn chân trái của con có một nốt ruồi son, đúng không? Triệu Lan nhìn chằm chằm Sơn Tiêu, hỏi, những giọt nước mắt lăn dài trên má, bà cũng chẳng buồn gạt đi.
Cả người Sơn Tiêu run lên bần bật, từ nét mặt cô ta có thể đoán được rằng, Triệu Lan đã nói đúng. Vị trí lòng bàn chân này, ngay cả trong đợt kiểm tra sức khoẻ lúc mới vào trại, cũng không phát hiện được, bí mật này ngoại trừ bố mẹ ruột, thì còn có ai biết được chứ?
Hốc mắt Sơn Tiêu đã ầng ậng nước, nhưng cô ta vẫn không nói gì, bức rào phòng vệ trong lòng cô ta vẫn chưa được dỡ bỏ.
Lý Phong từ đầu đến giờ vẫn đứng đực một bên, dùng ánh mắt khó có thể diễn đạt bằng lời để nhìn Sơn Tiêu, chưa từng rời mắt đi dù chỉ một phút. Lúc này, thấy Sơn Tiêu vẫn đang cảnh giác, ông lục túi áo, lấy từ bên trong ra một bức ảnh, đặt lên bàn.
Lý Phong kiệm lời, nhưng từ trong ánh mắt đều là sự yêu thương và đau xót.
Sơn Tiêu ngẩng đầu lên, nhìn về phía bức ảnh trên bàn. Đây là một bức ảnh màu đã mờ, bên trong là một cô bé mũm mĩm, dễ thương. Rõ ràng, đây chính là bức ảnh lúc một tuổi của Sơn Tiêu, e rằng đây là bức ảnh duy nhất trước lúc cô ta bị bắt cóc. Đối với một gia đình nông dân mà nói, vào những năm thời 1994 đến tiệm ảnh để chụp một bức ảnh màu như vậy, chắc chắn là đã tốn rất nhiều tiền, điều này nói lên được rằng, bố mẹ đã yêu đứa bé này biết nhường nào.
Sơn Tiêu đương nhiên sẽ không nhớ nổi lúc mình một tuổi trông như thế nào, nhưng từ mắt mũi của cô bé ấy, vẫn có thể nhận ra hình ảnh của cô ta trong đó. Sơn Tiêu cũng đã nhận ra, trong lòng cô ta lúc này chắc hẳn đã tin rằng, hai người trước mắt này chính là bố mẹ thất lạc nhiều năm của mình.
“Những năm này, đất đai nhà của chúng ta đều đã chẳng còn gì. Bố và mẹ con đi làm thuê ở bên ngoài, tất cả số tiền kiếm được đều dồn vào để tìm con.” Nói xong, Lý Phong lại lấy từ trong túi áo ra một bức ảnh. Trong bức ảnh, tuy rằng cảnh không giống, nhưng nhân vật chính thì giống nhau như đúc. Lý Phong cầm trên tay miếng vải có in hình Sơn Tiêu, bên trên viết chi chít đặc điểm nhận dạng của Sơn Tiêu. Đây là hình ảnh mà hai vợ chồng dùng để tìm kiếm con mình khắp cả nước trong suốt hai mươi mấy năm nay.
Xem đến đây, Sơn Tiêu cuối cùng đã không kìm nén được nữa, cô ta vùi đầu vào khuỷu tay, hai vai run lên bần bật. Triệu Lan vẫn khóc không thành tiếng, bà vươn hai tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy hai tay của Sơn Tiêu, nhẹ nhàng vuốt ve. Khoảnh khắc bốn bàn tay chạm vào nhau, Sơn Tiêu càng thêm run rẩy. Nhưng lần này, cô ta không gạt ra nữa.
“Muộn rồi, tất cả đều đã muộn rồi.” Tiếng Sơn Tiêu vang lên từ dưới gầm bàn, không đầu không đuôi.
“Bắt đầu khuyên giải.” Lăng Mạc nói vào tai nghe.
Nữ cảnh sát bước đến ngồi cạnh Sơn Tiêu, vừa vỗ nhẹ vào vai, vừa nói, “Cô thấy đấy, đừng dễ dàng từ bỏ hy vọng về cuộc sống, ít nhất thì bây giờ cô vẫn còn có mối bận tâm, đúng không? Căn cứ vào quy định của Bộ luật hình sự , trong trường hợp có nhiều người cùng phạm tội, tòng phạm sẽ có cơ hội được giảm nhẹ án phạt. Chúng ta đều biết rằng, trong tổ chức tội phạm này, cô đóng vai trò tòng phạm, chịu sự khống chế và điều khiển của người khác, nên cô phải tin tưởng vào sự khoan hồng của toà án. Nếu cô có thể tố giác hành vi phạm tội hoặc chủ mưu của tổ chức phạm tội, có công với quá trình phá án và có thể ra tòa làm chứng, cô và cả bố mẹ đều còn rất trẻ, sau khi cô ra tù vẫn còn có thể báo hiếu cha mẹ. Cô nghĩ thử xem, có đúng như vậy không?”
Sau một hồi khuyên bảo, đánh trúng điểm yếu của Sơn Tiêu, cô ta bỗng chốc đã dỡ bỏ lớp rào phòng ngự, một lòng muốn xin giảm án. Sơn Tiêu ngẩng đầu, nước mắt lưng tròng nói, “Các người muốn biết điều gì?”
Lăng Mạc và Tiêu Lãng cùng vỗ đùi cái bộp, bước vào phòng thẩm vấn.
Lăng Mạc đi thẳng vào vấn đề. “Vậy thì chúng ta nói chuyện chút đi, tổ chức của cô có tên gọi là ‘ Người gác đêm’ đúng không? Người đứng đầu tổ chức các cô là ai?”
Sơn Tiêu gật đầu. “Giun Dẹp.”
“Giun Dẹp, là người phụ nữ tầm bốn mươi tuổi đúng không?”
Sơn Tiêu tiếp tục gật đầu.
“Mục đích và động cơ phạm tội của tổ chức là gì?” Lăng Mạc tiếp tục hỏi.
Sơn Tiêu lắc đầu. “Giun Dẹp phụ trách ra lệnh, chúng tôi chỉ biết làm theo. Chúng tôi đều rất sợ bà ta, việc gì cũng nghe theo ý bà ta hết, bà ta nói với chúng tôi rằng, mục tiêu của tổ chức là trừ gian diệt ác, loại trừ những kẻ tội ác chồng chất, nhưng pháp luật lại không trừng trị được.”
Đáp án này Lăng Mạc đã đoán được từ trước, cậu biết rằng Thôi Chấn đã tẩy não những người này từ khi còn bé, cái quan niệm được gọi là ‘Trừ gian diệt ác’ đã ăn sâu vào máu mất rồi.
“Vậy các cô, tại sao lại phải giết chóc lẫn nhau?” Tiêu Lãng hỏi.
Sơn Tiêu thoạt đầu hơi ngẩn ra, sau đó nói, “Anh đang nói đến Mắt Đen đúng không? Tôi cũng không muốn, thực sự không muốn chút nào! Trong tổ chức, nó như em trai ruột thịt của tôi vậy! Nhưng, đó là lệnh của Giun Dẹp, chúng tôi không dám trái lệnh. Bà ta nói nó đã bắt đầu không chịu sự kiểm soát, lại còn bị cảnh sát bắt, nên vì an toàn của tất cả mọi người, nó bắt buộc phải chết. Tôi đã từng do dự, từng đau lòng, nhưng tôi không dám trái lại lệnh của Giun Dẹp, thực sự không dám.”
Lăng Mạc biết người tên Mắt Đen mà cô ta nói đến là Kị sĩ u linh , nhưng cậu cũng biết cái Tiêu Lãng muốn hỏi không phải là điều này, nên mới tiếp tục gặng hỏi, “Ý tôi muốn nói là, sau này ngoài Giun Dẹp ra, các cô còn có người đứng đầu nào khác không?”
Sơn Tiêu hơi thần người. “Tổ chức của chúng tôi chia ra làm hai nhóm, còn có một người đứng đầu nhóm khác là giáo sư Lã.”
“Lã Tinh Vũ?”
“Tôi cũng không biết tên thật của ông ta. Tất cả những đứa trẻ sau khi được đưa vào tổ chức, đều sẽ phải chịu sự huấn luyện như địa ngục của Giun Dẹp, theo như những gì chúng tôi quan sát, thì những đứa trẻ có thành tích tốt, đều sẽ được phân đến chỗ giáo sư Lã. Có những đứa trẻ hết mực phục tùng Giun Dẹp, lúc bị điều đi, cũng rất không nỡ, nhưng hình như nhiệm vụ bên chỗ giáo sư Lã là nhiệm vụ cấp cao. Cũng có một số sau khi huấn luyện bên giáo sư Lã được một thời gian lại trở về nhóm của tôi, ví dụ như Thắt Lưng Da,” Sơn Tiêu nói.
Lăng Mạc biết cô ta đang nói đến tên Da Nhân Tạo. Xem ra Thôi Chấn và Lã Tinh Vũ là quan hệ lợi dụng lẫn nhau, ngoài mặt, Lã Tinh Vũ nắm giữ quyền lãnh đạo cao nhất, nhưng thực chất trong đội ngũ của mỗi người, đều có sắp xếp tai mắt cả.
“Vậy cô nói thử xem, ngoài việc trừ gian diệt ác ra, các cô còn có nhiệm vụ gì khác không?”
Sơn Tiêu lại lắc đầu.
Lăng Mạc thầm than trời, xem ra Sơn Tiêu đúng là không biết người đứng đầu Gác đen thực chất là Lã Tinh Vũ, cũng không biết Kế hoạch Thiên Diễn cụ thể là gì.
“Cô thường phải tiêm loại thuốc gì vào người?” Lăng Mạc hỏi.
“Đó là Giun Dẹp bảo tôi tiêm, nói rằng tiêm liên tục, thì sẽ có thể thay đổi diện mạo. Làm như vậy, cũng là yêu cầu của nhiệm vụ,” Sơn Tiêu nói.
“Vậy còn về giáo sư Lã, cô còn gì muốn nói với chúng tôi không?”
Sơn Tiêu nghĩ một lúc lâu, mới nói một câu, “Từ nhỏ tôi đã biết rằng, ông ta thích tìm những con mèo hoang ở khắp nơi về nuôi.”
“Vậy bao nhiêu năm nay, ông ta đã nuôi biết bao nhiêu con mèo rồi?” Lăng Mạc hỏi. “Nơi các cô sinh sống cũng không lớn lắm, còn phải nuôi một đám người lớn và trẻ con, chỗ đâu mà nuôi mèo?”
Sơn Tiêu nghiêng đầu nghĩ một lát, rồi nói, “Điều này tôi cũng không biết, tôi chỉ nhìn thấy ông ta bắt mèo về, còn nuôi ở đâu thì tôi không biết.”
Lăng Mạc chìm trong suy nghĩ.
Tiêu Lãng không có hứng thú với những chuyện vặt vãnh này, cậu hỏi, “Chỗ các cô có tổng cộng bao nhiêu người?”
Sơn Tiêu bẻ khớp ngón tay. “Năm nào cũng có người mới, à, cũng chỉ có trẻ con vào mà thôi. Nếu không tính trẻ con, thì những thành viên có thể làm việc của Người gác đêm tổng cộng có mười mấy người. Còn có những cô phụ trách việc ăn uống áo quần cho chúng tôi, và bảo vệ phụ trách an ninh, cũng khoảng mười mấy người, cộng thêm các nhà nghiên cứu, tổng cộng ba đến bốn mươi người. Cụ thể bao nhiêu tôi không biết thật.
‘Bảo vệ’ Tiêu Lãng hỏi, “Có phải họ thường mặc đồng phục màu xanh lam không?”
Sơn Tiêu gật đầu.
“Có người nào thường hay mặc áo da, đầu đội mũ bảo hiểm, chạy mô tô, trên lưng đeo một cái hộp gỗ hình tổ ong hay không?” Tiêu Lãng hỏi tiếp.
Sơn Tiêu lắc đầu một cách khó hiểu.
“Vậy trẻ con tổng cộng có bao nhiêu đứa?” Tiêu Lãng thất vọng, hỏi tiếp.
“Trước lúc tôi vào, đứa nhỏ nhất là hai tuổi, lớn nhất là mười bốn tuổi, cũng tầm mười mấy đứa,” Sơn Tiêu nói. “Giun Dẹp nói với chúng tôi, bọn chúng đều là những đứa trẻ bị bỏ rơi, nhận về để nuôi, huấn luyện, sau này lớn lên thay trời hành đạo. Nhưng có rất nhiều đứa đã chết ngay từ lúc còn rất bé.”
Tiêu Lãng thở dài, cậu biết, những đứa trẻ ấy nào phải là chết vì bệnh, rõ ràng là chết vì bị thí nghiệm trên người.
Tiêu Lãng hỏi thêm một số vấn đề nữa, nhưng từ câu trả lời của Sơn Tiêu có thể thấy được rằng, cô ta cũng chỉ nghe theo mệnh lệnh. Đối với mục đích cụ thể, động cơ và kết cấu tổ chức của Gác đen , cô ta chẳng biết gì cả. Những đứa trẻ này tuy từ nhỏ sống cùng nhau, nhưng đều chia nhóm, nên trừ những tên ở lại bên phía Thôi Chấn như Kị sĩ u linh , Da Nhân Tạo, Thạch Sùng, Thanh Ưu ra, Sơn Tiêu không thân với ai khác cả, thậm chí không biết cả biệt danh và năng lực của từng người. Nên cho dù là những thành viên Gác đen đã chết trong lúc chiến đấu, hay là những tên bị bắt sống như Sơn Tiêu và Thanh Ưu, thực chất cũng chỉ là chân chạy của Thôi Chấn mà thôi. Giữa Thôi Chấn và bọn họ, trước giờ chưa từng bộc lộ tâm tư với nhau. Cho nên, trừ khi bắt được hai kẻ đứng đầu, bằng không, nếu chỉ bắt được những tên như Sơn Tiêu và Thanh Ưu, đối với Gác đen mà nói, cũng chỉ là hao tổn lực lượng mà thôi, chứ không hề sứt mẻ tẹo nào.
Nhưng Lăng Mạc vốn yên lặng nãy giờ lại không hề bi quan. Cậu đương nhiên cũng đã biết rằng Sơn Tiêu và Thanh Ưu chẳng qua chỉ là tay chân của Gác đen , nhưng cậu cảm thấy nhược điểm tâm lý của những thành viên của Gác đen này đều có điểm tương đồng. Nếu việc tìm được bố mẹ có thể dễ dàng phá dỡ được lớp rào phòng ngự tâm lý của Sơn Tiêu, vậy thì đối với Thanh Ưu, chắc chắn cũng có thể. Vả lại bố mẹ của Thanh Ưu còn dễ tìm hơn, bọn họ đều sống ở thành phố Nam An, là diễn viên của Đoàn kịch nói thành phố Nam An. Nói không chừng, Thanh Ưu đi theo Thôi Chấn với thời gian lâu hơn, đã tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình trở mặt nội bộ của Gác đen , có thể cung cấp được nhiều thông tin hơn cho họ.
Đúng thật vậy, trong lúc Tiêu Lãng và Lăng Mạc đang ccòn trên đường trở về bệnh viện Công an sau khi rời khỏi Trại giam nữ, Thanh Ưu đã gặp được bố mẹ. Đúng như những gì Lăng Mạc dự đoán, sau khi gặp được bố mẹ không lâu, lớp rào tâm lý của Thanh Ưu đã hoàn toàn sụp đổ. Bởi vì hắn chưa từng giết người, nên rất nhanh sau đó đã có ý muốn hợp tác điều tra.
Tiếc rằng, Thanh Ưu cũng chỉ là tên tay chân. Nội dung mà hắn cung cấp, căn bản là giống y đúc những gì mà Sơn Tiêu thuật lại. Khác mỗi chỗ là, sau khi Sơn Tiêu bị bắt, hắn đã có khoảng thời gian chạy trốn cùng Thôi Chấn. Thực ra, những trải nghiệm trong lúc chạy trốn này, Lăng Mạc có thể thông qua vài vụ án để suy luận ra, cũng đã nắm được đại khái. Thanh Ưu nói, trong lúc bọn chúng đang chuẩn bị về căn cứ, thì đã bị Da Nhân Tạo tập kích, Giun Dẹp bị thương. Nhưng mọi người đều biết, khả năng tự hồi phục của Giun Dẹp vượt trội so với người bình thường, nên không có gì đáng ngại. Sau đó bọn họ liên tục bị ‘đồng bọn’ đuổi theo và truy sát, cũng có rất nhiều lần hoá dữ thành lành. Từ hành động ở Trung tâm Tâm Kiều Thác, tới hành động trả thù của tên Bác Sĩ, bọn chúng mới bắt đầu phản kích. Thanh Ưu nói, lúc đó bọn họ đã biết, những người trong tổ chức đi theo giáo sư Lã, vì để diệt khẩu, đã bắt đầu truy sát bọn họ. Cũng may rằng, Giun Dẹp cũng có chút ảnh hưởng nhất định trong Gác đen , kể cả trong số những thành viên ưu tú được giáo sư Lã chọn lựa, cũng có tai mắt của Giun Dẹp. Lăng Mạc biết, người được coi là tai mắt này chính là người đã để lại tờ báo trong nghĩa trang và là người để lại tín hiệu ở gần trường tiểu học Đà Sơn. Thanh Ưu nói, đó là người không thích đi giày, cụ thể là người nào, hắn cũng không biết. Điểm này, rất khớp với kết quả điều tra của Nhiếp Chi Hiên.
Còn về người mặc áo da, đội mũ bảo hiểm, chạy mô tô, trên lưng có đeo chiếc hộp gỗ hình tổ ong, Thanh Ưu cũng không chắc chắn lắm. Hắn nói, có người sẽ bị bắt mặc đồng phục, nhưng cũng có một số sẽ ăn mặc dựa theo sở thích của mình. Điểm này, hoàn toàn trùng khớp với những gì mà Tiêu Lãng cung cấp. Nhưng Thanh Ưu lại nói, người này trước giờ đều không đeo thứ gì dạng như hộp gỗ hình tổ ong trên lưng cả.
Mặc cho Lăng Mạc và Tiêu Lãng có dẫn dắt thế nào, thì cũng không cách nào khiến Thanh Ưu nhớ ra manh mối nào đáng giá cả. Bởi vì, Thanh Ưu không được Lã Tinh Vũ chọn, hắn và Lã Tinh Vũ chẳng thân thiết gì. Ngay lúc Lăng Mạc và Tiêu Lãng đang thất thểu rời đi, Thanh Ưu bỗng nói ra một manh mối tưởng chừng như chẳng mấy quan trọng.
“Lúc ở trường tiểu học Đà Sơn, bọn chúng đã thuê một toà nhà dạy học của trường tiểu học.” Thanh Ưu nói, “Sau khi chúng tôi nhận được tin tức, thì tôi là người đầu tiên đi trinh sát. Lúc tôi đi, phát hiện bọn chúng đang lắp một đường ống màu đen hình chữ T ở trong sân, nhìn không rõ bên trong là thứ gì. Nhưng mà, tôi nhìn thấy giáo sư Lã đã bắt vài con mèo bỏ vào trong đó.”
“Sau đó thì sao?” Hai mắt Lăng Mạc sáng rực lên.
“Hết rồi.” Thanh Ưu nói, “Cho dù là bọn họ đang làm gì, thì lúc đó nhiệm vụ của tôi cũng chỉ là trinh sát mà thôi. Tôi biết, chúng tôi cần phải vào trong cứu một người tàn tật. Chỉ tiếc rằng, hành động của chúng tôi gây sự chú ý tới bọn chúng, nên sau cùng đã không giải cứu thành công.”
Điểm này cũng hoàn toàn khớp với những gì Lăng Mạc và Tiêu Lãng đã suy luận, có đến tận ba nhóm đấu với nhau tiểu học Đà Sơn. Nếu không phải vì Thôi Chấn và Lã Tinh Vũ chạm trán trực tiếp, rất có thể bọn họ đã không kịp cứu Đổng Liên Hoa.
Sau khi hỏi chuyện xong, Lăng Mạc vẫn luôn trong trạng thái tâm tư nặng nề. Cậu bảo Tiêu Lãng ở lại bệnh viện tiếp tục điều trị, nhưng Tiêu Lãng vỗ ngực bùm bụp, chứng minh rằng mình đã chẳng còn việc gì nữa, nên hai người lại trở về phòng họp của tổ chức Người gác đêm . Cả buổi chiều, Lăng Mạc cứ nguệch ngoạc trên bảng trắng, chẳng rõ là đang viết gì, vẽ gì.
Mãi đến khi tấm bảng trắng được lấp đầy bởi những con chữ, Lăng Mạc lúc này dường như đã hiểu ra điều gì đó. Cậu như vừa tìm ra được chân trời mới, vội lấy khăn lau bảng xoá hai chữ ‘Chiếc nhẫn’ ở chính giữa tấm bảng trắng đi. Động tác của Lăng Mạc rất nhẹ nhàng, nên Tiêu Lãng vốn đang ở một bên xem điện thoại cũng không để ý thấy điều gì. Cho đến khi Lăng Mạc nói một câu “Tôi biết rồi”, Tiêu Lãng mới bật dậy. “Biết cái gì? Biết được cái gì rồi?”
Lăng Mạc cầm bút, nhìn chằm chằm lên tấm bảng trắng chi chít chữ. “Tôi nên bắt đầu từ đâu đây?”
“Chúng ta trông thì nắm được nhiều manh mối đấy, nhưng hình như đều chẳng có tác dụng gì cả, cậu bắt đầu từ việc làm sao để liên kết chúng lại với nhau đi,” Tiêu Lãng nói.
“Nội dung của Kế hoạch Thiên Diễn, có lẽ là để khiến cho thêm nhiều người chất xúc tác biến đổi gen này ảnh hưởng, dẫn đến một loạt các hiện tượng mang tính chất quần thể như, một là hôn mê tử vong, hai là phát sinh năng lực biến đổi. Quan điểm này, cậu có đồng ý không?” Lăng Mạc hỏi.
“Đồng ý,” Tiêu Lãng nói.
“Nhưng mà, chất xúc tác biến đổi gen không thể ảnh hưởng đến tất cả mọi người, nên cần có một cách để tiện cho việc lan truyền,” Lăng Mạc nói. “Dùng ma tuý để tiến hành lan truyền, chỉ có thể ảnh hưởng đến những người chơi ma tuý, đây có thể chỉ là một cuộc thí nghiệm của Lã Tinh Vũ.”
“Những người chơi ma tuý sau khi biến đổi, sẽ cắn người, cắn người cũng sẽ lây nhiễm được.” Tiêu Lãng bổ sung.
“Trước đó chuyên gia đã từng phân tích, cắn người không hẳn là hành động chắc chắn sẽ xảy ra,” Lăng Mạc nói. “Đó là ảnh hưởng của thần kinh giao cảm sau khi hưng phấn, không phải là người biến đổi nào cũng sẽ cắn người , vả lại những người bị cắn, tỉ lệ xảy ra biến đổi rất thấp, tỉ lệ hôn mê cao hơn.”
“Ý cậu là?”
“Ý tôi là phương pháp dùng ma tuý để lây lan, hiệu quả không lý tưởng cho lắm,” Lăng Mạc nói.
Tiêu Lãng gật đầu. Quả thực, từ vụ án ‘Xác sống độc’ có thể thấy rằng, dùng ma tuý để chuyển tải nấm đúng là có thể khiến một số người biến đổi, nhưng hiệu quả lây nhiễm có hạn, tỉ lệ người bị biến đổi cực kỳ thấp.
“Cậu nói thử xem, Lã Tinh Vũ bắt mèo hoang để làm gì?” Lăng Mạc chuyển chủ đề.
Tiêu Lãng nghĩ một chút. “Làm thí nghiệm?”
“Đúng vậy!” Lăng Mạc nói. “Ngay từ đầu tôi đã cảm thấy hành động của ông ấy rất kỳ quặc rồi, nhưng khi Thanh Ưu nói ông ta bắt mèo bỏ vào đường ống, tôi cảm thấy rất có thể là ông ta đang làm thí nghiệm trên động vật.”
“Tôi có từng nghe đến việc dùng ếch, thỏ, chuột và chó để làm thí nghiệm, dùng mèo làm thí nghiệm thì mới nghe lần đầu đấy.” Tiêu Lãng cảm thấy lạnh cả người.
“Nói không chừng xét từ góc độ gen, mèo có ưu điểm gì đó thì sao,” Lăng Mạc nói.
“Ưu điểm này chẳng tốt chút nào.” Tiêu Lãng ngồi thẳng người dậy. “Đừng lạc đề, tiếp tục đi.”
“Nếu như là trong đường ống, tôi cảm thấy Lã Tinh Vũ có khi nào là đang thí nghiệm một phương pháp lây nhiễm mới nào đó không?” Lăng Mạc nói.
“Đường ống? Ma tuý?” Tiêu Lãng đăm chiêu.
“Sau đó, tôi mới bừng nhận ra, đúng là hai chữ này.” Lăng Mạc dùng đầu bút chỉ vào dòng chữ ‘Chiếc nhẫn’ mới bị xoá, nhưng vẫn để lại một dấu mực mờ mờ. “Là hai chữ này, đã khiến tôi chắc chắn hơn.”
“Ý là sao?”
“Thầy Đồng đã nói với chúng tôi rằng, ông ấy có nghe thấy Lã Tinh Vũ và vợ chồng họ Phương từng bàn đến chuyện ‘Chiếc nhẫn’, mà khi chúng tôi hỏi chuyện vợ chồng họ Phương có chiếc nhẫn nào không, bọn họ đều không biết gì,” Lăng Mạc nói. “Đó là bởi vì chúng ta đã hỏi nhầm rồi, chiếc nhẫn ở đây không phải là nhẫn, mà có lẽ là…”
Lăng Mạc viết hai chữ “Chất dẫn?” lên bảng trắng. Tiêu Lãng lúc này đã hiểu ra vấn đề.
“Chất dẫn, có thể là thể rắn, cũng có thể là thể khí hoặc thể lỏng,” Lăng Mạc nói. “Nếu Lã Tinh Vũ muốn tăng tỉ lệ thành công và độ rộng của sự lây nhiễm, nếu loại chất dẫn như ma tuý hiệu quả không tốt, thì ông ta rất có thể sẽ thử đến thể khí hoặc thể lỏng.”
“Bọn chúng bắt mèo bỏ vào đường ống, mèo không biết bơi, vậy thì bên trong đường ống có lẽ không phải là nước. Nếu đúng là có xét đến chất dẫn thể khí, vậy thì rất đáng sợ, nếu trong không khí lơ lửng loại nấm có chứa chất xúc tác biến đổi gen, thì khá là gay đấy.” Tiêu Lãng lo lắng.
“Không,” Lăng Mạc nói. “Bọn chúng sẽ không phân tán trực tiếp lên môi trường không khí. Tất cả những dấu hiệu trước đó có thể thấy được rằng, bọn chúng cho rằng nếu trực tiếp phát tán lên không khí, bởi vì không khí lưu động, vi khuẩn nấm sẽ bị thổi đi nhanh chóng, hoặc là sẽ khiến liều lượng của chất xúc tác biến đổi gen bị giảm mạnh, chắc chắn là sẽ không lây truyền được. Đây chính là lý do mà bọn chúng chế đạo đường ống. Trong đường ống tuy là cũng có không khí lưu động, nhưng xét về tổng thể, là một không gian kín, có lợi cho việc khuếch tán bào tử nấm.”
“Nhưng mà, trong đường ống làm gì có người,” Tiêu Lãng nói. “Đâu thể bỏ người vào trong đó, rồi bỏ chất lây nhiễm vào chứ?”
“Tôi cảm thấy, bởi vì chúng ta truy đuổi quá gắt, nên Lã Tinh Vũ không còn cách nào khác, đành đưa Kế hoạch Thiên Diễn vốn đang trong quá trình thí nghiệm trên động vật, chuyển sang người luôn. Nhưng mà, đây vẫn chưa phải là thời điểm chính thức hành động Kế hoạch Thiên Diễn, vẫn chỉ là đang thí nghiệm,” Lăng Mạc nói. “Từ vụ việc ‘Xác sống độc’ lần trước có thể thấy rằng, thứ mà chúng nhắm vào, không phải là đám đông. Nếu bọn chúng muốn nhắm vào đám đông, thì cứ trực tiếp bỏ vào thuốc lá, hoặc bỏ vào trong thức ăn là xong, vậy chẳng phải là còn ghê gớm hơn hay sao? Từ góc độ tâm lý học phân tích quan điểm của Lã Tinh Vũ, ông ta rất có thể là cảm thấy tính mạng của những người chơi ma túy không đáng giá, nên mới bắt tay vào thí nghiệm trên bọn họ đầu tiên.”
“Ừ.” Tiêu Lãng gật đầu. “Vậy theo như những gì cậu phân tích, Lã Tinh Vũ có lẽ là muốn tìm ra một chất dẫn có tác dụng tốt hơn, sau đó sẽ mở rộng phạm vi phát tán! Nếu vậy thì, chúng ta vẫn còn có cơ hội ngăn cản bọn chúng.”
“Vấn đề là, đường ống như vậy, sẽ là mô hình của thứ gì? Lần thí nghiệm này của bọn chúng, sẽ nhắm vào nhóm người nào? Nhóm người nào sẽ khiến Lã Tinh Vũ cảm thấy không đáng giá?” Lăng Mạc cúi đầu đăm chiêu.
“Cậu nói như vậy thì, tôi cảm thấy mình có thể cung cấp một số thông tin.” Tiêu Lãng đưa điện thoại cho Lăng Mạc. “Ban nãy tôi ngồi tìm hộp gỗ hình tổ ong này, tìm mãi, không biết sẽ là loại nào mới phải. Nhưng sau khi nghe cậu nói, tôi cảm thấy, có khi nào là loại này không?”
Trong điện thoại là một bức ảnh, bên trong là hình ảnh một chiếc hộp hình tổ ong tương tự như những gì Bạch Vũ đã miêu tả.
“Cái này khá giống đấy, là dùng để làm gì vậy?” Lăng Mạc hỏi.
Tiêu Lãng nói, “Đây là hộp kíp nổ của nhân viên rà phá bom mìn, tổ ong ở bên trong, chính là không gian đặt từng kíp nổ một. Lúc cần dùng sẽ lấy một kíp nổ ra, cắm lên thuốc nổ để dẫn nổ. Thiết kế như vậy, là để tránh các kíp nổ đụng vào nhau, để xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
“Ở đâu cần dùng tới nhân viên rà phá bom mìn?” Lăng Mạc bừng tỉnh ngộ.
“Khai thác đá này, đào than này, gì gì đấy, tóm lại là ngành khoáng sản,” Tiêu Lãng nói.
“Khai thác đá ở trên núi, điều này là không thể. Nhưng nếu như là mỏ than, thì trùng hợp một điều là những giếng mỏ có kết cấu đường ống! Hơn nữa, thợ mỏ phần lớn đều là nông dân phổ thông, đãi ngộ thấp, môi trường làm việc khắc nghiệt, Lã Tinh Vũ rất có thể sẽ cảm thấy mạng sống của những con người này không đáng giá,” Lăng Mạc nói.
Tiêu Lãng phấn khích nhảy cẫng lên, kéo theo đó là một cơn ho kịch liệt.
“Cậu nói có lý, bọn chúng quả thực có khả năng sẽ phát tán khuẩn nấm vào trong giếng mỏ. Hơn nữa, Chồn Hôi cũng rất có khả năng là đã nhặt được hoặc trộm được hộp kíp nổ trong lúc đi thám thính địa điểm các giếng mỏ cùng Lã Tinh Vũ, bọn chúng cảm thấy dụng cụ này khá hay, nên đã đeo nó lên. Chỉ có điều là bên trong không còn đựng kíp nổ nữa, mà là ma tuý. Mỗi một gói ma tuý sẽ được đặt cách nhau, tránh trường hợp các phân tử trong ma tuý bị lây nhiễm chéo,” Tiêu Lãng nói. “Nhưng mà, gần Nam An, Văn Cương có nhiều giếng mỏ như vậy, chúng ta biết đi đâu tìm? Đâu thể thông báo với Tổng cục Địa chất và Khoáng sản tạm dừng mọi hoạt động khai thác mỏ chứ?”
“Cậu đừng quên, vợ chồng họ Phương đã cung cấp cho chúng ta một manh mối,” Lăng Mạc nói. “Họ nói, Lã Tinh Vũ đã cho họ xem một tấm phim chụp X-quang, tấm phim này có thể thấy rõ được rằng Lã Tinh Vũ gần đây đã bị tổn thương khớp gối do liên tục lên núi nhiều lần.”
“Mỏ quặng ở trong núi ư?” Tiêu Lãng chìm trong suy nghĩ, “Xem ra hắn đã đi tìm địa điểm trước thật.”
Ở chân một ngọn núi nào đó thuộc ngoại ô thành phố Nam An, chiếc Đỉnh Vạn Cân và Pikachu cùng với một chiếc xe chở cảnh sát đặc nhiệm đến chi viện dừng lại ở cuối đường. Đường Đang Đang nhảy xuống xe. “Có lẽ là ở đây, cách Nam An và Văn Cương đều rất gần, giữa núi có hai hầm mỏ, vả lại còn đang hoạt động. Do con đường bị ảnh hưởng bởi vụ sạt lở núi vài tháng trước, những tháng gần đây xe cộ đều không đi lên được, muốn lên đó thì chỉ có cách là leo bộ lên. Nơi này, phù hợp với tất cả các điều kiện.”
Dựa vào phân tích suy luận trước đó, Lăng Mạc yêu cầu Đường Đang Đang tiến hành phân tích hết tất cả các hầm mỏ của toàn thành phố và những nơi lân cận, đồng thời tiến hành tính toán tỉ lệ, phải đáp ứng đủ các điều kiện, một là ở giữa núi, hai là xe cộ không lên tới nơi được, ba là hầm mỏ vẫn đang hoạt động chứ không phải mỏ hoang. Thực ra, những điểm này đều không có vấn đề gì cả, nếu như không còn hoạt động nữa, vậy thì trong mỏ không có người, thì sẽ không thể có việc lấy người làm thí nghiệm; nếu xe cộ có thể đi lại, vậy Lã Tinh Vũ cũng không cần ngày nào cũng phải leo núi để bị tổn thương khớp gối rồi.
Tuy nhiên, những điểm này cũng có mâu thuẫn với nhau. Nếu đã đang trong giai đoạn hoạt động, vậy thì số lượng than được đào ra chắc chắn phải được vận chuyển đi. Nhưng nếu xe cộ không đến nơi được, vậy thì than được vận chuyển đi bằng cách nào?
Vậy nên việc tính toán tỉ lệ này chưa bắt đầu được bao lâu, thì Đường Đang Đang đã có được kết luận như bây giờ. Hầm mỏ nằm trong núi, vẫn còn đang hoạt động, có đường nhưng đường đã bị hỏng do sạt lở núi, thời gian bị hỏng là vài tháng trước, trước mắt vẫn chưa được sửa chữa, số than được đào ra tạm thời chất phía trước, đợi đường sửa xong mới được vận chuyển đi.
Vậy nên, lúc này, nơi mà khớp với tất cả các điều kiện, còn nơi nào khác ngoài chỗ này chứ? Lăng Mạc đã từng nói, có rất nhiều điểm trùng hợp xảy ra cùng một lúc thì sẽ không còn là trùng hợp nữa. Chỉ có điều, đúng lúc bọn họ chuẩn bị tiến về phía hầm mỏ, thì hay tin các thợ mỏ đã xuống giếng mỏ làm việc rồi. Mà dưới giếng mỏ không có thiết bị liên lạc, các thành viên của Người gác đêm bắt buộc phải đích thân xuống tìm từng người một, và để cho mọi người lập tức rời khỏi giếng mỏ, sau đó yêu cầu hầm mỏ dừng hoạt động trong thời gian này.
Đến khi xe vượt qua được đoạn đường bị hỏng, sau đó vượt qua một ngọn đồi, các thành viên trong Người gác đêm đã có thể nhìn thấy hai đống than chất thành đống như hai ngọn núi nhỏ ở phía trước, bọn họ biết rằng mình đã sắp tới nơi.
Tại cửa hầm mỏ số 1, đoàn người dựng lều làm nơi chỉ huy. Nhiếp Chi Hiên, Đường Đang Đang và một nhân viên hỗ trợ mời đến từ Tổng cục Địa chất và Khoáng sản sẽ nằm vùng ở lều chỉ huy, ngoài ra còn sắp xếp thêm hai cảnh sát đặc nhiệm để bảo vệ. Còn Tiêu Lãng, Lăng Mạc và Trình Tử Mặc cùng với bốn cảnh sát đặc nhiệm còn lại bắt buộc phải chia thành hai nhóm để tiến hành trinh sát hai hầm mỏ cùng lúc. Tuy Tiêu Vọng đã từng nói, Tiêu Lãng và Lăng Mạc không được tự ý tách rời nhau trong lúc hành động, nhưng trong trường hợp này, Tiêu Lãng cảm thấy không thể để Trình Tử Mặc một mình một nhóm được, tuy rằng cô ấy cảm thấy không có vấn đề gì, nhưng Tiêu Lãng vẫn quyết định một mình dẫn hai cảnh sát đặc nhiệm trinh sát hầm mỏ số 1, Lăng Mạc và Trình Tử Mặc cùng với hai cảnh sát còn lại sẽ trinh sát hầm mỏ số 2 cách lều chỉ huy khoảng tầm 3 ki-lô-mét.
Đường Đang Đang và Nhiếp Chi Hiên phải ở lại, là do bọn họ bắt buộc phải phối hợp với nhân viên của Tổng cục Địa chất và Khoáng sản thăm dò tín hiệu định vị của từng thợ mỏ một. Vì xuống hầm mỏ sẽ không có sóng điện thoại, nên mỗi một thợ mỏ sẽ đều phải đem theo một thiết bị định vị, đây là yêu cầu cần thiết khi xuống hầm. Tiêu Lãng và Lăng Mạc ngoài thiết bị liên lạc riêng của bản thân, còn gắn thêm thiết bị định vị của thợ mỏ, để cho những người phía trên tiện theo dõi. Vả lại, bọn họ phải chắc chắn rằng tất cả thợ mỏ đều được cứu ra ngoài, mới có thể kết thúc hành động.
Sau khi phân công, các nhóm bắt đầu chia nhóm hành động. Tuy đã từng học ngành khảo cổ, nhưng Tiêu Lãng vẫn chưa từng xuống mộ cổ lần nào, nên khi bước vào hầm mỏ sâu hun hút này, cậu thấy rất hiếu kỳ. Theo những gì nhân viên của Tổng cục Địa chất và Khoáng sản nói, hai hầm mỏ này, đều là kết cấu giếng mỏ đứng, có nghĩa là sẽ đi thang lên xuống xuống sâu dưới lòng đất 300 mét. Dưới lòng đất 300 mét, tương đương với độ cao 100 tầng lầu, đi thang lên xuống một lần phải mất hai phút.
Sáng hôm nay, mỗi một mỏ giếng đều có 11 thợ mỏ. Tiêu Lãng sau khi nghe nhân viên Tổng cục Địa chất và Khoáng sản giới thiệu tình hình xong, bắt đầu tiến hành kiểm tra trang bị của bản thân. Một khẩu súng ngắn, một thiết bị định vị, một thiết bị tiếp nhận định vị của những thợ mỏ khác, một tấm bản đồ dưới giếng mỏ, còn có một thiết bị trợ thở mà Lăng Mạc nhất định yêu cầu từng người đều phải đeo trên lưng. Thiết bị trợ thở ở đây chính là ‘bình thở’, tương tự bình dưỡng khí mà các nhân viên cứu hộ thường hay đeo trên lưng mỗi khi xông vào biển lửa, bởi vì trong đám cháy, những bình dưỡng khí thông thường rất dễ nổ, nên khi những nhân viên cứu hoả xông vào đám cháy, thứ thường đeo trên lưng là bình khí nén, nói tóm gọn là ‘bình thở’. Bình thở rất nặng, nhưng Lăng Mạc vẫn kiên quyết bảo mọi người đều phải đeo trên lưng mỗi người một cái, Tiêu Lãng cũng không biết có tác dụng gì không, nhưng vẫn nghiêm chỉnh đeo trên lưng.
Sau khi kiểm tra trang bị xong xuôi, Tiêu Lãng và hai người cảnh sát đặc nhiệm đi thang xuống giếng mỏ một cách háo hức, sau đó bắt đầu dựa theo định vị để bắt đầu công tác tìm kiếm.
Về phía Lăng Mạc, nhóm bốn người của cậu cũng đang đi bộ về phía hầm mỏ số 2 cách lều chỉ huy 3 ki-lô-mét. Tuy chỉ có 3 ki-lô-mét, nhưng đường đi gập ghềnh, chỗ cao chỗ thấp, suốt đường đi bụi gai um tùm, nên đi lại rất bất tiện. Mãi một lúc sau, bọn họ mới thoát khỏi con đường đầy cỏ gai ấy, đến trước một tảng đá lớn. Trên tảng đá ấy có một căn phòng nhỏ, bên trong phát ra những tiếng vang cực lớn.
Trình Tử Mặc xem bản đồ. “Đây là cửa thông gió hầm lò số 1.”
Mỏ than ở sâu dưới lòng đất, nếu dưới giếng mỏ không có không khí lưu thông, sẽ hình thành lượng khí gas rất lớn. Khí gas là chất khí có thể gây cháy nổ, khi nồng độ đạt đến đến 5%, sẽ có nguy cơ phát nổ, hơn nữa, những người ở dưới giếng mỏ cũng sẽ bị ngộ độc khí gas. Cho nên, khi nồng độ gas dưới giếng mỏ cao đến 1%, sẽ phải ngừng toàn bộ các công việc dẫn đến xuất hiện tia lửa, cao đến 1.5% thì bắt buộc phải dừng lại và sơ tán thợ mỏ. Biện pháp duy nhất để phòng tránh việc khí gas tăng lên là dùng máy thông gió để quạt xuống hầm lò, đảm bảo không khí dưới giếng mỏ lưu thông. Cho nên thiết bị này cực kỳ quan trọng đối với giếng mỏ.
Lăng Mạc gật đầu, đẩy cửa bước vào căn phòng nhỏ. Trong tiếng vang ầm ầm của quạt thông gió, Lăng Mạc nhìn thấy một chiếc bình lăn lóc ở miệng quạt. Đây là chiếc bình có hình dạng rất kỳ quái, dung tích khoảng 300ml, bên trong trống rỗng. Trông giống như bình xịt thu nhỏ. Ở miệng bình, có một cái nắp, mà cái nắp đó đã được gỡ ra, đặt ở một bên.
Lăng Mặc vội vàng chạy tới đó, đeo găng tay cầm chiếc bình lên. Chiếc bình này chỉ là chiếc bình bình thường, không có gì đặc biệt.
“Gay rồi! Nơi này đáng lẽ không nên xuất hiện chiếc bình mới không dính tí bụi nào mới phải! Lã Tinh Vũ đã bắt đầu cho phát tán rồi!” Lăng Mạc khẩn trương đến nỗi khản cả giọng. “Chúng đã thả chất xúc tác qua lỗ thông gió!”
“Chất khí trong lỗ thông gió sẽ bị thổi tới từng ngóc ngách trong giếng mỏ!” Trình Tử Mặc nói, “Tiêu rồi, mau xem Tiêu Lãng đã xuống đó chưa.”
“Xuống rồi.” Lăng Mạc thắt cả tim, nhưng ngay sau đó đã bình tĩnh trở lại, cậu dùng tay bóp chặt miệng bình. Miệng bình là chất liệu nhựa cứng, nắp bình cũng vậy, giữa hai vật này, lại có cảm giác như có một lớp keo, lúc này vẫn chưa khô. Cũng có nghĩa là, để tránh cho những thứ bên trong thoát ra ngoài, phần miệng bình đã bị keo dính kín, sau khi dùng lửa khò, lớp keo chảy ra, thì sẽ lấy được nắp bình ra. Lúc này, lớp keo trên miệng bình vẫn chưa khô cứng hơn, chứng minh rằng việc phát tán vừa xảy ra cách đây ít phút trước.
Lăng Mạc nhanh tay rút phích cắm của máy thông gió, tiếng vang ầm ầm lập tức dừng hẳn.
“Cậu làm gì vậy?” Trình Tử Mặc hốt hoảng, “Cậu sẽ hại chết Tiêu Lãng mất!”
“Máy thông gió không hoạt động, những chất độc hại trong lỗ thông gió sẽ bị giữ lại trong đường ống không lọt ra ngoài giếng mỏ được,” Lăng Mạc nói.
Nói xong, Lăng Mạc nhấn vào thiết bị liên lạc trên tay. “Tiêu Lãng, trong vòng nửa tiếng nữa, nồng độ khí gas sẽ lấy cái mạng quèn của cậu, nên cậu bắt buộc phải cứu hết tất cả thợ mỏ lên ngay lập tức.”
Dứt lời, máy liên lạc vọng lại một loạt âm thanh rè rè.
“Dưới giếng tín hiệu kém, không biết cậu ta có nghe được không nữa.” Lăng Mạc nhíu mày, hét lại lần nữa vào thiết bị liên lạc. Lần này truyền tới tiếng của Tiêu Lãng, Lăng Mạc mới yên tâm.
Lăng Mạc bước ra ngoài, nhìn về phía xa. Theo lý mà nói, nơi này xe không vào được, rõ ràng là mới phát tán thuốc, thủ phạm chắc chắn vẫn chưa đi xa. Nhưng, Lăng Mạc chẳng nhìn thấy gì. Nên cậu lại ngồi xổm trên mặt đất, tỉ mỉ quan sát.
“Nơi này chẳng phải là không chạy xe vào được sao? Nhưng đây rõ ràng là vết lốp xe còn rất mới!” Lăng Mạc khẩn trương hẳn lên, chỉ vào vũng nước trên mặt đất.
Trình Tử Mặc vừa gọi điện thoại xong, quay về hiện trường, cũng ngồi xổm xuống. “Không, lốp xe hơi làm sao mà nhỏ như vậy được.”
“Tôi nhớ rồi, tôi nhớ ra rồi,” Lăng Mạc nói. “Tôi nhớ lúc trước ở trên mặt đất chỗ Hoan Lạc Cốc, cũng có vết xe giống hệt vậy.”
“Đúng vậy, đây là lốp xe mô tô, mà đến những hai chiếc, cho nên tạo cho chúng ta cảm giác là có một chiếc xe hơi vừa đi qua đây,” Trình Tử Mặc nói.
Lăng Mạc gật đầu. “Tiếng vang cực lớn của máy thông gió, đã lấp mất âm thanh của xe mô tô, nên chúng ta mới không phát hiện. Nếu Tiêu Lãng mà đến bên này, nói không chừng là đã có thể nhận ra rồi. Thôi không nói nhiều nữa, nhìn hướng này, chúng có lẽ là đang lái về hướng cửa thông gió của giếng mỏ số 2, chúng ta nhanh đuổi qua đó đi!”
Tiêu Lãng lúc này đang ung dung đi lại trong hầm mỏ.
Cậu mất hai phút đi thang xuống sâu dưới lòng đất 300m, đây có lẽ là nơi sâu nhất mà cậu từng đến. Xung quanh giếng mỏ không phải toàn than như cậu tưởng tượng, mà đều được quét xi măng, để tránh sụp đổ. Cũng đúng, bây giờ nhà nước quản lý các hầm mỏ rất nghiêm và chặt chẽ. Trong đường hầm có ánh đèn lờ nhờ, cộng thêm ánh đèn phát ra từ chiếc mũ trên đầu, cảnh tượng trước mắt cũng tạm coi là tương đối rõ ràng. Số liệu của Đường Đang Đang đã được truy cập vào máy thu vệ tinh, cậu đối chiếu với bản đồ, là có thể dễ dàng tìm được tất cả thợ mỏ. Công việc nhẹ nhàng như vậy, khiến cậu cảm thấy không thỏa mãn chút nào. Thậm chí trong lúc tìm thợ mỏ, trong đầu cậu còn đang nghĩ làm cách nào tận dụng giếng mỏ này để bày ra kế thiên la địa võng, tóm gọn nguyên ổ Gác đen .
Trong số 11 người, Tiêu Lãng đã tìm được một người. Cậu vừa xuống tới đáy giếng, là đã nhìn thấy một người đàn ông đeo hộp kíp nổ trên lưng.
“Tôi là cảnh sát, ở đây có nguy hiểm, anh phải nhanh chóng rời khỏi đây càng sớm càng tốt.” Tiêu Lãng lên tiếng.
Người đàn ông dường như đang sắp xếp lại hộp, nghe thấy tiếng người ban đầu hơi giật mình, sau đó ngẩn ra, nhưng từ đầu đến cuối vẫn cúi đầu xếp lại hộp. “Tôi là thợ đặt mìn của cái giếng này, mệnh lệnh mà chúng tôi nhận được là khai triển công việc, nên tôi không thể rời khỏi đây.”
“Chúng tôi là cảnh sát!” Tiêu Lãng lại huơ huơ tấm thẻ ngành trên tay. “Chúng tôi đang bảo vệ anh!”
“Vậy, vậy thì tôi cũng phải đợi những người khác về cùng.” Người đàn ông do dự một chút. “Theo quy định, kíp nổ của tôi và thuốc nổ của những người thợ khác phải tách nhau ra, nên tôi ở đây đợi bọn họ.”
Vì người đàn ông này có tâm lý đề phòng, nên Tiêu Lãng cũng không nói nhiều nữa, tiếp tục đi vào sâu giếng mỏ tìm kiếm những người thợ khác. Tiêu lãng thoáng chút l